1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TUYỆT THẾ MỊ PHU NHÂN - SỞ SỞ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 10 - TÌNH ĐỊCH GẶP MẶT

      thể phủ nhận, trong Lưu Thủy sơn trang, Tâm Viên là nơi nhất, cũ nát nhất và hoang vắng nhất, ngoài những cây liễu rủ trong viện chẳng còn gì khác. Nhưng đối với Thanh Thanh mà có liễu rủ là tốt lắm rồi. Liễu, rất có phong thái, nàng cây liễu.

      Tháng sáu là lúc trời nóng nhất, Thanh Thanh mặc bộ đồ mỏng, đứng dưới cây liễu phe phẩy chiếc quạt tròn có hình mỹ nhân, mặt mang theo nụ cười nhàn nhã. Nàng lặng lẽ đứng đó, như thơ như hoạ, đẹp đến mức gì có thể so sánh nổi. Vẻ đẹp của nàng giả dối, ngược lại rất tự nhiên và duyên dáng.

      Bằng trực giác, Thanh Thanh cảm thấy có đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng. Vừa quay đầu lại, nàng phát bóng người cao lớn. Vân Tĩnh đứng sau lưng nàng, nhìn nàng cách si mê, cái ánh mắt nóng bỏng này giống như ánh mắt của nam nhân khi nhìn nữ nhân.

      Tại sao đại ca lại dùng ánh mắt này nhìn nàng? Tình cảm huynh muội giữa bọn họ chẳng nhẽ lại nồng nàn như vậy sao?

      Thanh Thanh giấu nghi hoặc trong lòng, sau đó nhàng bước đến trước mặt .

      "Đại ca"

      Vân Băng Tâm xuất thân ở võ lâm thế gia, cũng xem như nữ tử giang hồ, may mắn bị ràng buộc. Lúc nàng phát ra chuyện này, trực tiếp nở nụ cười tươi.

      "Băng..."

      Vân Tĩnh cười cười, sau đó thay đổi cách xưng hô:

      "Thanh Thanh"

      thể tự chủ, đưa tay ra, khẽ vuốt mái tóc đen bóng mềm như tơ của nàng.

      Cử chỉ của vô cùng thân thiết, Thanh Thanh biểu lộ gì.

      "Đại ca, sao huynh lại tới đây?"

      Nàng nhìn thấy lần đầu tiên là khi nàng tỉnh lại, suốt tuần sau đó cũng xuất trước mặt nàng.

      Giọng của rất có sức quyến rũ, tràn ngập dụ hoặc:

      "Ta đến thăm muội, nghe bệnh của muội đỡ?"

      Sắc mặt Thanh Thanh khẽ biến, trong giọng tràn đầy tình cảm của Vân Tĩnh cho nàng biết, quan hệ của bọn họ hề đơn giản.

      Nàng mỉm cười, làm bộ tức giận trước mặt :

      "Đúng vậy, trước kia là do ta sống quá khổ sở nên mới bị như thế."

      "Như Yên, Như Nguyệt còn dám bắt nạt muội sao?"

      "Bọn họ bao giờ dám đến đây nữa đâu. Đại ca, có phải huynh cho mẫu thân biết ?"

      Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ 'Đại ca', nàng muốn cho , bọn họ là huynh muội, vĩnh viễn có khả năng phát sinh tình cảm khác.

      Vân Tĩnh hề phát ra điều nàng muốn ám chỉ, cười sung sướng:

      "Mẫu thân có hỏi ta, ta chỉ biết trả lời thôi."

      "Cám ơn đại ca."

      Trong tiềm thức, nàng muốn làm chuyện thất lễ ở trước mặt , Thanh Thanh vẫn luôn duy trì phong độ của thục nữ, đem những mặt đẹp nhất, tốt nhất bày ra trước mắt . (thế tỷ mới chết)

      Vân Tĩnh thương sờ lên đầu của nàng.

      "Giữa chúng ta có cần khách khí như vậy ?"

      Ách, Vân Băng Tâm rất thân mật với sao? thân thiết đến mức độ nào rồi?

      Thanh Thanh quay đầu, nhìn những cành liễu đung đưa trong gió.

      "Huynh là đại ca của ta, ta đương nhiên phải tôn trọng huynh."

      Đẹp quá! Giống như mỹ nhân nhảy múa.

      Ý cười môi Vân Tĩnh biến mất, con ngươi đen chăm chú nhìn nàng, ngón tay nhàng chạm vào đôi môi của nàng:

      "Thanh Thanh, ta vẫn luôn chờ muội lớn lên."

      Nụ cười mặt Thanh Thanh bỗng trở nên cứng đờ, cái miệng nhắn hơi mở ra, giật mình đứng tại chỗ, giống như tác phẩm điêu khắc.

      Môi Vân Tĩnh nhếch lên để lộ ra nụ cười dịu dàng. cúi đầu xuống, phủ lên môi nàng nụ hôn.

      Trong đầu nàng ầm vang tiếng, ...... cư nhiên hôn nàng? Nụ hôn đầu tiên của nàng a, ô, ai đem nụ hôn đầu tiên trả lại cho nàng?

      Được rồi, nàng thừa nhận Vân Tĩnh rất có phong thái, dáng vẻ phi phàm, có quyền có thế, có đầy đủ tiêu chuẩn của chú rùa vàng, có nam nhân như thế ái mộ nàng, hẳn là nàng phải cao hứng mới đúng. Nhưng mà...nhưng mà...vị nhân huynh này lại là đại ca ruột thịt của nàng, là đại ca có quan hệ huyết thống.

      Ông trời, nàng cùng với đại ca của mình...Cho dù nàng phải là Vân Băng Tâm nhưng bọn họ vẫn còn quan hệ huyết thống? tuyệt đối là đại ca của nàng.

      "A..." Thanh Thanh thét lên tiếng chói tai, lui lại phía sau vài bước, nhìn Vân Tĩnh cách đề phòng. đôi mắt trong suốt ngừng đánh giá từ xuống dưới, giống như muốn nhìn thấu . Nam nhân này có phải biến thái hay ? cư nhiên hôn muội muội của chính mình.

      Nhìn biểu tình sợ hãi của Thanh Thanh dành cho , Vân Tĩnh cất giọng:

      "Thanh Thanh, muội làm sao vậy?" Sau khi xong, đột nhiên nhớ đến việc Thanh Thanh quên hết tất cả, quên luôn những cử chỉ dịu dàng của bọn họ trong lúc đó.

      Thanh Thanh mở miệng:

      "Đại ca, đại ca, huynh làm cái gì vậy?"

      Sợ mình làm nàng khiếp sợ, Vân Tĩnh ôn nhu dỗ dành:

      "Thanh Thanh, muội thích ta sao?"

      Thanh Thanh thét chói tai:

      "Huynh là đại ca của ta."

      Làm sao có thể thích nàng chứ?

      Vân Tĩnh tự nhiên cười rất dịu dàng:

      "Là đại ca của muội sao?" Cho dù là thế, vẫn có thể thích nàng.

      Di, rất lạnh a, mùa đông đến sớm sao? Hay là trời mưa?

      Thanh Thanh toàn thân nổi da gà:

      "Đại ca, huynh muốn cùng ta loạn luân à?" Tất cả những người trong nhà này đều biến thái a.

      Vân Tĩnh nề hà :

      "Thanh Thanh, chúng ta là huynh muội, nhưng vẫn có thể nhau." (biến thái, loạn luân)

      "Đại ca, huynh về sau cách xa ta chút."

      Thanh Thanh run lên cái, xoay người bỏ chạy. Vừa chạy được hai bước, nàng ngã vào lồng ngực của người xa lạ. Nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân như vậy, hơi thở nam tính của người đó bao phủ lấy nàng, khiến cho Thanh Thanh tự nhiên đỏ mặt.

      Hai má nàng ửng hồng, mĩ lệ đến mê người, xinh đẹp mà thanh khiết. Vân Tĩnh cúi xuống nhìn nàng, thể kìm lòng mà hôn lên môi nàng. Người trong lòng rốt cuộc trưởng thành, trở thành tuyệt thế giai nhân vô cùng xinh đẹp.

      "A."

      Thanh Thanh vừa đẩy ra vừa thét chói tai, cũng đưa tay lên cho cái tát. Nàng biết tại sao tình lại thành ra thế này, lúc nàng có thể phản ứng bị đánh rồi. Mà khoảng cách giữa bọn họ trong lúc đó chỉ vỏn vẹn có ba thước.

      "Đại ca, huynh làm cái gì?"

      "Thanh Thanh, ta thích muội."

      Ánh mắt thâm tình lừa được người khác, nàng.

      Đối với tình của , Thanh Thanh chỉ cảm thấy ớn lạnh, xương cốt tê rần.

      "Ta có người ."

      Thanh Thanh càng thêm phòng bị, nếu còn dám đụng đến nàng, nàng nhất định đánh trận.

      "A." Vân Tĩnh cả kinh, trong đôi mắt loé lên tia nguy hiểm.

      "Ách..." Thanh Thanh tìm cái cớ liếc thấy Mộ Dung Thiên Lý qua. Ngón tay như bị ma xui quỷ khiến chỉ về phía :

      "Chính , Mộ Dung Thiên Lý, ta thích Mộ Dung Thiên Lý."

      Mộ Dung Thiên Lý dẫu sao cũng tốt hơn ca ca của mình.

      "Muội thích ?"

      Hai tròng mắt của Vân Tĩnh tràn đầy lửa giận, tay nắm thành quyền, mọi lúc đều có khả năng bùng nổ.

      Mộ Dung Thiên Ly thấy thần sắc cổ quái của Vân Tĩnh nên mới hỏi thăm:

      "Vân huynh, huynh làm sao vậy?" Có phải hay bị tẩu hoả nhập ma?

      "Ngươi thích Thanh Thanh sao?"

      "A? Vân huynh tại sao lại hỏi cái này?"

      Mộ Dung Thiên Lý khó hiểu.

      Vân Tĩnh tức giận hét lên, sắc mặt xanh mét :

      Ngươi thích Thanh Thanh sao?"

      Nữ nhân mà bảo vệ suốt 10 năm nay dựa vào cái gì mà đem tặng cho kẻ khác?

      "Thích." Mộ Dung Thiên Lý do dự thừa nhận.

      "Ta cũng thích Thiên Lý."

      Thanh Thanh chạy đến bên cạnh Mộ Dung Thiên Lý, thân mật ôm lấy .

      Mộ Dung Thiên Lý quả thực thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ), nàng những gọi tên cách vô cùng thân thiết, lại còn ôm , đúng là diễm phúc từ trời rơi xuống.

      Vân Tĩnh là người bình tĩnh, lập tức che dấu cảm xúc của mình:

      "Ngươi có lấy muội ấy ?"

      cực lực che dấu nhưng cũng thể giấu giận dữ trong giọng .

      đợi nàng 10 năm, vì cái gì phải là ?

      "Có."

      Mộ Dung Thiên Lý trả lời chắc chắn, nhìn thẳng vào mắt Vân Tĩnh. Ánh mắt của hai nam nhân lần lượt thay đổi, sát khí toả ra mãnh liệt, đại chiến thế giới lần thứ n sắp nổ ra.

      "Đại ca, muội muội của huynh tìm được nam nhân quý, huynh cảm thấy mất hứng sao?" Thanh Thanh tìm cơ hội thích hợp xen miệng vào. Hai vị đừng đấu, làm ra thiên lôi nguy hại đến con người.

      "Cao hứng."

      Vân Tĩnh cơ hồ rít lên hai chữ này. tin, Mộ Dung Thiên Lý mới đến Vân gia ở có 7, 8 ngày, có khả năng nhanh như vậy nắm bắt được trái tim của Thanh Thanh. cố gắng suốt 10 năm, chẳng nhẽ lại kém mấy ngày ân cần của Mộ Dung Thiên Lý?

      nhìn thấy ánh mắt nồng ấm của nàng dành cho Mộ Dung Thiên Lý, chẳng nhẽ còn từ bỏ hay sao?

      Thanh Thanh nắm lấy ống tay áo của Mộ Dung Thiên Lý, trong giọng mang theo vẻ làm nũng:

      "Thiên Lý, chàng phải nhanh chóng đến chỗ cha mẹ thiếp cầu hôn nha."

      Cầu hôn? Nhanh như vậy sao? Mộ Dung Thiên Lý cảm thấy bản thân sắp sửa bay lên tận mây xanh. (bay cao ngã đau ạ)

      "Bây giờ ta ngay."

      Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, ai mà biết nha đầu kia có chủ ý gì, biết chừng ngày mai nàng thay đổi.

      "Hừ." Vân Tĩnh hừ lạnh tiếng, phất tay áo bỏ . Trước khi , trong mắt còn tràn đầy phẫn nộ.

      "A?"

      Thanh Thanh ngây người, tên này quả rất nóng vội?

      tay nàng thôi nắm lấy tay nữa.

      Mộ Dung Thiên Lý quay đầu, trong mắt tràn ngập ý cười:

      "Thanh Thanh, chờ ta." Chờ ta lấy nàng.

      Chờ Thanh Thanh có phản ứng thấy bóng dáng của hai nam nhân kia.

      Nàng suy sụp ngồi mặt đất khóc thét:

      "Hãy để ta chết ."

      Nàng làm cái gì vậy? Làm cho Mộ Dung Thiên Lý cầu thân với Vân gia — lấy nàng. Chúa ơi, tình như thế nào ngày càng rối loạn.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 11 - CHỈ LÀ

      Mộ Dung Thiên Lý cầu hôn, Vân Liệt tự nhiên đồng ý, hôn lễ được ấn định vào ba tháng sau.

      Thời điểm tin dữ này truyền đến là lúc Thanh Thanh luyện thư pháp. Tin dữ kia là do Nhược nhi đưa đến, nàng bị sốc ước chừng khoảng phút, giọt mực từ bút lông rơi giấy, ra đoá hoa sen màu đen vô cùng xinh đẹp.

      Nàng sớm dự đoán được mọi việc phát triển đến mức này nên cũng nhiều lời. Ít ra vẫn còn thời gian ba tháng, trong ba tháng này, nàng nhất định nghĩ ra đối sách.

      "Tiểu thư, tại sao người lời nào?"

      Cánh tay Thanh Thanh dừng ở giữa trung, thuỷ chung vẫn chưa hạ xuống.

      Thanh Thanh buông bút lông, nhàng uống hớp trà.

      "Ta còn gì để , miệng ta đúng là hay gây chuyện."

      Sớm biết thế này nàng lấy Mộ Dung Thiên Lý ra làm lá chắn, tại hay rồi, đùa quá hóa .

      "Tiểu thư, Mộ Dung công tử tốt sao?"

      giang hồ được công nhận là trong ba chú rùa vàng, tiểu thư có chỗ nào hài lòng?

      Thanh Thanh đứng lên, lấy cây bút, đem đoá hoa sen vừa rồi vẽ thành hoa mẫu đơn.

      " tốt, nhưng mà ta thích ."

      Nhược nhi dẩu môi: "Tiểu thư, Mộ Dung công tử mỗi ngày đều chạy đến đây thăm người, ngay đến kẻ ngốc đều biết thích người."

      Đem bút lông nhúng vào trong mực, Thanh Thanh liếc nhìn Nhược Nhi cái:

      "Cảm xúc giữa hai người là chuyện rất quan trọng, dù cho thích ta, mà ta lại thích cũng vô dụng mà thôi."

      "Tiểu thư, nữ nhân muốn gả cho Mộ Dung công tử ít, người rốt cuộc có muốn gả cho ?"

      "Ta biết, 30% nương giang hồ đều muốn gả cho ."

      Trước mắt, Mộ Dung Thiên Lý ở giang hồ được xem là người đàn ông độc thân hoàng kim đáng giá nhất, tất nhiên có rất nhiều nữ nhân muốn gả cho . Người đàn ông độc thân hoàng kim giá trị nhất giỏi lắm sao?

      Sau khi Quân Tùy Phong cưới vợ, Vạn Kiếm sơn trang Phương Chấn Hiên, Lưu Thuỷ sơn trang Vân Tĩnh, Càn Khôn Bảo Mộ Dung Thiên Lý là ba người đàn ông độc thân đắt giá nhất. danh nghĩa, Phương Chấn Hiên là vị hôn phu của nàng, Mộ Dung Thiên Lý và Vân Tĩnh là người ái mộ nàng, sau khi đến cổ đại, Vân Thanh Thanh nàng trở thành người rất có giá a.

      "Tiểu thư rốt cuộc có đồng ý hay ?" Nhìn bộ dáng bình thản của nàng mà Nhược nhi cảm thấy nóng nảy.

      "Phải khảo sát , cho dù muốn lập gia đình cũng phải tìm hiểu trước chứ. Mộ Dung Thiên Lý quả rất dịu dàng, lại lắm tiền, gả cho cũng phải là lựa chọn sai lầm. Sau khi tiếp xúc với khoảng thời gian, nếu ta , tự nhiên nguyện ý gả cho . Nếu ta thích, đành phải xin lỗi , Vân Thanh Thanh ta mang theo tay nải chạy trốn."

      Thanh Thanh đối với Mộ Dung Thiên Lý cũng có chút hảo cảm, có thể nghĩ đến việc gả cho . Còn những ba tháng thời gian, nàng thử vậy.

      thực tế, nàng hề muốn gả cho người khác, nhưng là, sớm hay muộn nàng cũng phải lập gia đình. Nàng là người đại, nhưng nàng cũng biết mình sống ở cổ đại. Trong cái xã hội nam quyền này, nàng cũng thể mù quáng tự cho mình là lợi hại, có thể giống như những nhân vật nữ chính oai phong cõi trong những cuốn tiểu thuyết khác. Nếu muốn sống yên ổn trong thế giới cổ đại này, tốt nhất là nên tìm chỗ dựa vững chắc. nàng có chí lớn cũng tốt, nàng có cá tính cũng được, nàng thầm nghĩ làm người cổ đại bình thường. Mục tiêu của nàng là làm sâu đo, gả cho Mộ Dung Thiên Lý cũng có thể làm sâu đo, chẳng qua chỉ là nhảy từ hang này sang hang khác mà thôi.

      Đương nhiên, nếu thấy cái hang mới hợp khẩu vị, nàng do dự mà tìm cái hang khác. (tỷ chưa lấy người ta mà định hồng hạnh xuất tường rồi)

      "Hôn nhân đại là lệnh của cha mẹ, là lời của người mai mối."

      Tiểu thư thay đổi, biết tự phản kháng.

      tay Thanh Thanh để sau lưng, tay cầm bút lông vẽ vẽ:

      "Lạc hậu."

      Vân Thanh Thanh nàng là nữ nhân đại, hạ mình nam nhân cổ đại thê thảm lắm rồi, đừng có lắm cầu thế chứ.

      Nhược nhi há hốc mồm, biết nên cái gì. Tiểu thư thử Mộ Dung Thiên Lý, cũng lập tức từ chối, chuyện của bọn họ liệu còn có hy vọng nhỉ? Chắc là có.

      "Thanh Thanh, muội muốn gả cho sao?"

      Giọng của Vân Tĩnh đột nhiên vang lên, Vân lão huynh lúc này đứng ở cửa, mặt mày xanh mét.

      Tay cầm bút của Thanh Thanh run lên chút, sau đó vỗ vỗ ngực :

      "Đại ca, huynh làm ta sợ muốn chết."

      phát ra tiếng động, bộ là quỷ à? Võ lâm cao thủ đều như vậy sao?

      "Có đúng ?"

      Vân Tĩnh quát to, Thanh Thanh bị làm cho sợ hãi.

      "Đúng vậy, muội muốn gả cho ." Sao lại thế này, vẫn chưa hết hy vọng.

      "Ta đồng ý đem muội gả cho ."

      Vân Tĩnh phẫn nộ đập tay lên bàn, chiếc bàn bằng gỗ lim lập tức gãy thành bốn mảnh. Ấm chén bàn rơi xuống đất phát ra những tiếng vang nét. khí nhất thời trở nên quỷ dị, bút lông trong tay nàng vẫn dừng ở giấy, Thanh Thanh cắn cắn môi, cả người vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ.

      Nhược nhi nhìn thấy Đại thiếu gia nổi giận nhanh chóng rụt cổ lại. Tuy tính tình của Đại thiếu gia rất nóng nảy nhưng chưa từng tức giận trước mặt Đại tiểu thư, rốt cuộc bị làm sao vậy? Tiểu thư xuất giá khiến cảm thấy vui sao?

      Nhược nhi là cái dạng gì Vân Tĩnh làm sao lại biết, thản nhiên liếc mắt nhìn nàng cái:

      "Nhược nhi, ngươi ra ngoài trước , ta có chuyện muốn với Đại tiểu thư."

      Trong ánh mắt của tràn ngập ý cảnh cáo.

      "Vâng."

      Nhược nhi cúi đầu, nhanh chóng chạy , tiện tay đem cửa đóng lại. Tiểu thư, phải em nghĩa khí mà là Đại thiếu gia quả thực rất đáng sợ!

      Vân Tĩnh lẳng lặng nhìn nàng, Thanh Thanh vẫn duy trì tư thế cứng ngắc hề động đậy, tại thời điểm này, thời gian dường như ngừng trôi.

      lâu sau, Vân Tĩnh mới nhàng thở dài:

      "Tâm nhi, ta chờ muội 10 năm."

      Mười năm trước, sau khi biết được bí mật kia, vẫn hy vọng nàng trở thành tân nương của . (mọi người đoán xem đây là bí mật gì)

      Thanh Thanh nhấc bút lên, đoá hoa mẫu đơn kia giờ nguệch ngoạc.

      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta thích huynh."

      Ngày đầu tiên mở mắt nhìn thấy , nàng coi như đại ca của mình.

      "Trước kia chưa bao giờ muội phản đối ta chạm vào muội, bây giờ tại sao lại xa lạ với ta như thế?"

      Nàng quên hết tất cả!

      "Cái gì?" Thanh Thanh kinh hãi:

      "Huynh chạm vào ta?" ừng với nàng cái thân thể này tàn hoa bại liễu nhá?

      " , muội đừng hiểu lầm, ta chưa từng vượt rào."

      Chạm ở đây chính là chạm vào quần áo, tóc của nàng, và có khi vuốt vuốt khuôn mặt nhắn.

      "Đại ca, trước kia ta thích huynh sao?"

      Hai huynh muội này đúng là loạn luân!

      "Từ trước đến nay ta chưa bao giờ thổ lộ tình cảm với muội, nhưng muội chưa bao giờ xa lánh ta. Sau khi biết muội thắt cổ, ta muốn đợi thêm nữa. Ta muốn muội gả cho ta, ta muốn bảo vệ muội cả đời, bao giờ để muội chịu thương tổn thêm nữa."

      Lúc mà thổ lộ với nàng, nàng lại bắt đầu lánh xa .

      Thanh Thanh nghiêm mặt lạnh lung:

      "Đại ca, trước kia ta căn bản có thích huynh, ta coi huynh là đại ca, tình cảm giữa chúng ta là tình huynh muội a. Nếu ta biết huynh đối với ta là loại tình cảm này, nhất định chấp nhận để huynh đối tốt với ta."

      "Tâm nhi, ta thực thích muội."

      Vân Tĩnh nắm chặt lấy tay Thanh Thanh, lời thề thốt:

      "Ta bảo vệ cho muội trọn đời trọn kiếp, đừng đồng ý gả cho Mộ Dung Thiên Lý."

      Thanh Thanh đẩy ra: "Buông ra."

      Nàng vội vã chạy ra cửa:

      "Đại ca, xin lỗi huynh, ta muốn gả cho ."

      Trước mắt cứ lấy Mộ Dung Thiên Lý ra làm lá chắn cái .

      "Tâm..."

      "Ta là Thanh Thanh, Tâm nhi của huynh sớm chết rồi." Thanh Thanh phút chốc xoay người, tông cửa mà chạy.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 12 - CÁI GỌI LÀ BỮA TIỆC GIA ĐÌNH

      Chính xác mà , Thanh Thanh chính là đứa ngốc, đứa ngốc tiêu chuẩn.

      Sau khi lao ra khỏi phòng, nàng thèm để ý đến tiếng kêu của Nhược nhi, liều mạng chạy trối chết. Đương nhiên, nguyên nhân khiến cho nàng phải bỏ chạy chính là vì có người đuổi theo phía sau. Vân Tĩnh lão huynh hình như lại muốn bắt nàng, ở phía sau truy đuổi tha.

      Lưu Thuỷ sơn trang to như vậy, Thanh Thanh cũng biết mình chạy đến đâu, nàng chỉ biết có chuyện, trốn rồi lại trốn.

      biết xuyên qua bao nhiêu cánh cổng, gặp bao nhiêu nha hoàn và người hầu, mỗi người đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá nàng. Đúng vậy, đại mỹ nhân như nàng túm váy, chạy thẳng về phía trước với tốc độ kinh hồn, làm sao khiến cho người ta thấy quái dị.

      Lần đầu tiên nàng hận chết khuôn mặt của mình, đều sắc đẹp là tai hoạ, nếu như mang dung mạo lúc còn ở đại, để xem còn ai dám mơ tưởng đến nàng.

      Đến khi thôi chạy nữa, nàng nơi xa lạ. Nàng ngẩng đầu, đại sảnh cao lớn, uy nghiêm ngay trước mắt.

      Thanh Thanh thích nhất là xem phim cổ trang, đại sảnh là cái dạng gì, nàng đương nhiên hiểu .

      "Đây là đại sảnh ở cổ đại sao?"

      Thanh Thanh mặt nhủ thầm, mặt tò mò hướng vào bên trong mở mang đầu óc.

      Nàng vừa ló đầu vào trong, còn chưa kịp quan sát tình cảnh bên trong bị đôi tay bắt lấy, rồi giống như con diều hâu bắt gà con, nàng bị vứt mặt đất. nàng cũng là mỹ nữ, vậy mà lại giống như con rùa bò lăn đất, là mất mặt a.

      Thanh Thanh chống tay đứng lên, lập tức chửi mắng:

      "Con bà nó, ai vừa đánh lén ta?"

      "Thanh Thanh?"

      Hai giọng cao trầm đồng thời vang lên.

      Thanh Thanh ngẩng đầu, bắt gặp Vân phu nhân ngồi ghế, ánh mắt có vẻ hơi trách cứ.

      "Thanh Thanh, sao nàng lại ở đây?"

      Cho đến khi lên tiếng, Thanh Thanh mới biết Mộ Dung Thiên Lý cũng ở đây.

      "Chuyện này...." Ta bị người ta truy đuổi, vì tị nạn nên mới chạy đến đây.

      Lời còn chưa ra khỏi miệng bị giọng uy nghiêm chặn lại:

      "Băng Tâm, ngươi tới đây làm gì?"

      Nghe ngữ khí biết chào đón nàng.

      chuyện chính là lão già hơn 50 tuổi, cần phải cũng biết chính là Vân Liệt – trang chủ Lưu Thuỷ sơn trang- cha của Vân Băng Tâm.

      Thanh Thanh hừ lạnh:

      "Liên quan gì đến ngươi?" Nàng biết là ai nhưng cố tình làm tức giận.

      Vân Liệt cho là đúng, hừ hừ:

      "Ngươi biết ta là ai?"

      Tuy cha con bọn họ rất ít khi gặp nhau nhưng nàng thể biết ?

      Thanh Thanh giả bộ ngu dốt:

      "Đúng vậy, ta biết ngươi là ai. Lão gia họ gì? Năm nay bao nhiêu tuổi, có hay hứng thú nhận ta làm con nuôi?"

      Vân Liệt thở dài sâu:

      "Ngươi tức chết ta."

      Làm gì có con nào biết cha của mình!

      Vân phu nhân vội :

      "Lão gia, ta quên cho ông biết, mấy hôm trước nàng thắt cổ tự sát, khi tỉnh lại còn nhớ cái gì nữa."

      Ngay cả con mình tự sát còn biết, hiểu làm cha như thế nào, trong lòng Thanh Thanh mãnh liệt khinh bỉ .

      Vân Liệt mềm giọng:

      "Tự sát? Có gì khúc mắc trong lòng?"

      Ngữ khí vẫn bình thản như cũ, hề mang tia tình cảm.

      "Nếu có việc gì, ta xin cáo lui trước."

      Thanh Thanh lạnh lùng liếc , gương mặt tuyệt mỹ ra nụ cười, ý cười đọng sâu trong đáy mắt.

      "Chờ ..." Vân Liệt gọi nàng lại:

      "Ngươi có bằng lòng gả cho Mộ Dung hiền chất hay ?"

      Vì cái gì Mộ Dung Thiên Lý lại thích nàng?

      "Chuyện này...."

      Thanh Thanh định nàng cần thời gian suy nghĩ nghe thấy giọng của Vân Tĩnh:

      "Thanh Thanh, muội đến đây làm gì?"

      Nhân huynh, ngươi thực hồn tiêu tan a.

      "Ta nguyện ý." Thanh Thanh thốt lên:

      "Ta Mộ Dung đại ca, thực muốn gả cho huynh ấy. Ta và chàng là tự chung thân, mong cha mẹ thành toàn."

      Nàng cố ý lớn giọng chút, muốn Vân Tĩnh nghe được ràng.

      Mộ Dung Thiên Lý tuy cảm thấy kỳ quái trước thái độ của Thanh Thanh nhưng cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, mau chóng lôi kéo Thanh Thanh quỳ xuống đất:

      "Nhạc phụ nhạc mẫu yên tâm, tiểu tế nhất định chiếu cố Thanh Thanh tốt."

      Thanh Thanh quỳ mặt đất trợn trắng mắt, trán toát ra lớp mồ hôi, đó là do Vân Tĩnh doạ.

      Nàng muốn gả ra ngoài càng sớm càng tốt, nếu sớm hay muộn cũng bị Vân Tĩnh ăn sạch . Cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng, nếu hợp nhau có thể ly hôn, trước mắt, rời khỏi Vân gia mới là việc quan trọng nhất.

      Vân Tĩnh đứng ở cửa, mắt nhìn thấy cảnh này, trái tim vỡ ra thành trăm mảnh.

      *

      Thanh Thanh cuối cùng may mắn được ngồi ăn cơm với mọi người, vốn luôn sống mình trong Tâm Viên, hôm nay sở dĩ có thể ra hoàn toàn do nàng là vị hôn thê của Mộ Dung Thiên Lý.

      Bên trái nàng là Như Yên, bên phải là Như Nguyệt, mặc dù nàng rất hài lòng khi hai nữ nhân kia ngồi bên cạnh nàng nhưng lại có cách nào cự tuyệt. Ở trong Vân gia, nàng vốn là người hề có địa vị. Nàng lúc nào cũng nghĩ rằng , nếu có Vân Tĩnh, Băng Tâm liệu có thể sống đến năm 18 tuổi hay ? Trong gia đình giàu có, huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ ghen ghét nhau là chuyện rất bình thường, nhưng các nàng cùng mẹ sinh ra, vì cái gì lại đối xử với nàng như vậy? hiểu nổi!

      Vân Liệt cùng Mộ Dung Thiên Lý tán gẫu rất vui vẻ, mà bốn con mắt của Giang Nam song xu toàn nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên Lý, xem biểu tình của bọn họ giống như....ruồi bọ nhìn chằm chằm vào....

      Thanh Thanh yên lặng ăn cơm, hề câu, cũng có biểu gì.

      "Đại tỷ, nếm thử món này."

      Như Mguyệt 'hảo tâm' gắp miếng thịt bò bỏ vào trong bát nàng.

      "Cám ơn."

      Thanh Thanh liếc mắt nhìn Như Nguyệt cái, phát trong mắt nàng hàm chứa ý cười, cho dù chỉ thoáng qua nhưng cũng bị nàng nhìn thấy.

      Thanh Thanh cẩn trọng nhìn miếng thịt bò kia, cuối cùng cũng gắp nó bỏ vào miệng. Muốn hạ độc nàng, chỉ sợ các nàng còn chưa có gan làm chuyện đó.

      Nhìn nàng ăn cách bình thản, Như Nguyệt cúi đầu, trong mắt bắn ra tia oán độc. Nàng ghét nhất là ăn cay kia mà, vì sao lại có thể ăn miếng thịt bò cay xé lưỡi đó?

      Khoé miệng Thanh Thanh nhếch lên, để lộ ra hình vòng cung duyên dáng, dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Như Nguyệt. Từ lúc nàng ta gắp thức ăn cho nàng, nàng nhìn thấu màn kịch của nàng ta. Thanh Thanh chẳng bao giờ kiêng ăn thứ gì, Như Nguyệt nên tính kế nàng.

      Thanh Thanh vừa gắp đồ ăn tự nhiên cảm thấy chân bị đau, cánh tay gắp thức ăn run lên chút.

      Ở dưới bàn, có người dẫm lên chân của nàng, đó chính là Như Yên. Thanh Thanh làm bộ có chuyện gì, hung hăng đạp lại cái.

      "Ai da."

      Như Yên bị nàng đạp, nhịn được hô lên.

      "Muội làm sao vậy?" Thanh Thanh giả bộ quan tâm.

      " có gì." Như Yên cười nhạo, cúi đầu xuống ăn cơm.

      Như Yên, Như Nguyệt là chị em sinh đôi, tự nhiên tâm ý tương thông, hai người chỉ nhìn nhau cái ngay lập tức hiểu được ý của đối phương.

      Hai nàng đồng thời lấy chân chế trụ hai chân của Thanh Thanh, ý đồ đem nàng ném xuống đất.

      Thanh Thanh đảo khách thành chủ, gắt gao quấn lấy chân của hai người. Vân Thanh Thanh nàng từ lúc ba tuổi bắt đầu đánh nhau, năm sáu tuổi bái võ sư về hưu làm sư phụ, muốn cùng nàng động võ? Hừ, đúng là biết sống chết.

      Có lẽ võ công của nàng bằng Giang Nam song xu nhưng nàng trụ rất vững. Nàng luyện đứng tấn suốt ba năm, Giang Nam song xu là những đại tiểu thư chịu được khổ, cũng chưa từng trải qua những khổ cực khi luyện võ, công phu dưới chân làm sao có thể hơn nàng?

      Như Nguyệt hề tin người chẳng có chút võ công nào như Thanh Thanh lại có thể cuốn lấy nàng, định lấy tay điểm huyệt đạo của Thanh Thanh.

      Thanh Thanh chú ý đến động tác của Như Nguyệt , nàng nhấc chân lên, dùng sức đạp vào bắp chân của nàng ta. Như Nguyệt rên lên, thiếu chút nữa là bật khóc. Nếu Thanh Thanh dùng thêm chút sức nữa chỉ sợ nàng biến thành tàn phế.

      Thanh Thanh ném cho nàng ánh mắt cảnh cáo, Như Nguyệt lặng lẽ cúi đầu, làm bộ nhìn thấy.

      Giang Nam song xu bị nàng chế trụ, cũng dám phát tác nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

      Bữa cơm này nhìn có vẻ rất ngon, nhưng chính là ở dưới cái bàn kia mới khiến người ta phấn khích.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 13 - CHÍNH NHÂN QUÂN TỬ

      Thanh Thanh cứ như vậy trở thành vị hôn thê của Mộ Dung Thiên Lý. Sau đó, mỗi ngày đều đến Tâm Viên chuyện, gần như cả ngày đều ở bên cạnh Thanh Thanh. Có đôi khi kề cận Thanh Thanh, nhiều thời điểm khác là Thanh Thanh kề cận .

      Thanh Thanh thề, phải nàng muốn quấn quýt , mà là Vân Tĩnh đeo bám quá lợi hại, từng giờ từng phút đều chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, chỉ cần có ai ở bên cạnh nàng, lập tức với nàng đống từ ngữ ngọt ngào đến mức chết người cần đền mạng! Vân Tĩnh oanh tạc, Mộ Dung Thiên Lý ngừng lải nhải, khiến cho đầu của Thanh Thanh sắp sửa to ra. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ Vân Thanh Thanh nàng thể sống quá 30.

      Cổ đại có hoạt động giải trí rất được lưu hành, đó chính là du hồ.

      Thanh Thanh vẫn muốn biết ngồi thuyền hoa, vừa uống rượu vừa ngắm non sông tươi đẹp là thứ cảm giác như thế nào. Hôm nay, nàng rốt cuộc cũng có cơ hội thưởng thức.

      Mộ Dung Thiên Lý từng quên đem theo tiền, nhưng điều đó có nghĩa là có tiền. Thanh Thanh vừa muốn du hồ, hào phóng bao trọn chiếc thuyền hoa, mang theo chủ tớ Thanh Thanh ngắm nhìn non sông tươi đẹp.

      Thanh Thanh mặc y phục của nam nhân. Nàng thân bạch y, phong độ phi phàm. Mộ Dung Thiên Lý thân áo xanh, nổi bật nhưng có gì đặc biêt.

      Đứng ở đầu thuyền, có thể thấy được bầu trời xanh ngắt, mặt nước lấp lánh, phong nguyệt khôn cùng.

      Nhìn thấy cảnh đẹp này, Thanh Thanh nhịn được cảm than:

      "Đẹp quá a."

      đại rất khó có thể nhìn được cảnh sắc đẹp như thế này, vẫn là phong thuỷ ở cổ đại tốt hơn.

      Bộ dáng ngắm cảnh mê say của Thanh Thanh khiến cho nhìn mà ngây ngốc. lúc lâu sau, mới từ từ hồi phục tinh thần.

      "Thanh Thanh, nàng biết đánh đàn ?"

      " biết."

      Đương nhiên là biết, người đại như nàng làm sao mà biết đánh đàn tranh a.

      Mộ Dung Thiên Lý hơi thất vọng:

      " ra là thế."

      Thấy nàng có tài văn chương như vậy, còn tưởng nàng là tuyệt thế tài nữ.

      "Mộ Dung đại ca, rốt cuộc huynh thích ta ở điểm nào?"

      Thanh Thanh làm bộ để ý.

      Mộ Dung Thiên Lý nghĩ nghĩ lúc:

      "Nàng giống người thường."

      Thanh Thanh mỉm cười:

      "Ta quả thực giống người thường?"

      Nàng nhìn Mộ Dung Thiên Lý, cách thẳng thắn:

      "Ta là người có tính chiếm hữu rất mạnh, muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ nam nhân, nếu huynh muốn kết hôn với ta được phép nạp thiếp, suốt kiếp này chỉ có mình ta."

      Những lời nàng nó đều là thực.

      "Ta chỉ có trái tim, làm sao dung nạp thêm người khác."

      Từ giây phút gặp được Thanh Thanh, trong mắt cũng chỉ có mình nàng.

      " có thể làm được như vậy sao? Ta biết huynh đương là thanh niên tài tuấn trong võ lâm, nhất định có rất nhiều nữ nhân tranh nhau gả cho huynh, huynh có thể cam đoan trong lòng loạn sao?"

      Gả cho nam nhân vĩ đại cũng thực phiền toái!

      "Có thể."

      Mộ Dung Thiên Lý ngay cả nghĩ cũng cần, lập tức trả lời câu hỏi của nàng.

      Thanh Thanh cười, nhanh chóng sang chuyện khác:

      "Mộ Dung đại ca, huynh có biết bơi ?"

      " biết."

      Càn Khôn Bảo ở phương bắc, mà phương bắc có nhiều sông hồ như ở phương nam, tự nhiên biết bơi.

      "Ai da, Mộ Dung đại ca, huynh ta cả đời sao?"

      "Nhất định như thế!"

      nhìn nàng, trong đôi mắt kiên định có pha chút hoài nghi.

      Thanh Thanh cười hài long:

      "Mộ Dung đại ca, nhà huynh có bao nhiêu người?"

      Dù sao cũng tính đến việc cùng sống chung cả đời, trước đó tìm hiểu gia đình của nhất định sai.

      "Song thân khoẻ mạnh, còn muội muội."

      "Mộ Dung Thiên Thuỷ nương là võ lâm đệ tam mỹ nhân, nhất định so với ta đẹp hơn rất nhiều."

      Nếu, đây là nàng nếu, nàng mà thực gả vào nhà Mộ Dung, Mộ Dung Thiên Thuỷ thích nàng sao? Dù sao những nữ nhân xinh đẹp đều ghen ghét với nữ nhân xinh đẹp khác.

      "Mỗi người mỗi vẻ, nhưng theo ta nhận xét, Thanh Thanh còn hơn chút."

      Lời đều là , muội muội của gần giống người hoang dã, làm sao có được khí chất điềm đạm như Thanh Thanh. Đương nhiên biết, khí chất đó của Thanh Thanh chỉ có ở thời điểm nàng chưa nổi giận. khi nàng nổi giận, so với muội muội còn dã man hơn.

      "Huynh quá khen."

      , nàng chỉ xếp thứ tư, còn người ta xếp thứ ba kia mà.

      "Nàng xinh đẹp hơn, nàng ta là nữ tử rất tuỳ tiện, ta tin hai người dễ hoà hợp."

      "Đúng ?"

      Trong lòng Thanh Thanh thầm thở dài:

      "Ta vẫn hy vọng mình có muội muội tri kỷ."

      đại nàng đơn mình, vào cổ đại có hai 'muội muội' giống như cừu nhân.

      "Sau khi thành thân, Thiên Thuỷ chính là muội muội của nàng."

      Nàng đột nhiên hỏi về gia đình , xem ra có vẻ rất muốn kết hôn với .

      Thanh Thanh cười , cũng có trả lời. Nàng có lấy hay còn chưa trước được, nếu hợp cách, nàng lập tức đào hôn.

      "Đẹp quá a."

      Thanh Thanh đột nhiên kêu lên, ngón tay chỉ về phía trước:

      "Mộ Dung đại ca, huynh xem."

      Mộ Dung Thiên Lý ngẩng đầu, nhìn về phía nàng chỉ, cũng có phát cái gì đặc biệt.

      vừa định nghe tiếng thét chói tai:

      "A...."

      Tiếp theo sau đó là tiếng ùm, kèm theo nước bắn tung toé.

      "Thanh Thanh!"

      lập tức đưa tay ra, nhưng thể giữ được, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng rơi vào trong nước.

      "Cứu mạng a." Thanh Thanh ở trong nước ngừng giãy dụa, khi nổi khi chìm, giống như chiếc lá rụng.

      Giữa hồ chỉ có duy nhất con thuyền của bọn họ, muốn gọi người đến cứu nhất định kịp. Mộ Dung Thiên Lý hít hơi sâu sau đó nhảy vào trong nước. tay ôm lấy eo của Thanh Thanh, bên vận nội lực, thi triển khinh công đem nàng trở lại thuyền.

      Mộ Dung Thiên Lý luôn luôn sợ nước, vừa rồi hành vi hùng cứu mỹ nhân cũng khiến cho sợ chết khiếp. Sau khi lên thuyền, hồn vía của còn chưa định, tay chống tại cột buồm thở dốc.

      Thanh Thanh bị đặt ở đầu thuyền lạnh run, răng ngừng va vào nhau: "Rất lạnh a."

      Còn chưa có phục hồi tinh thần, đột nhiên nghe được giọng đáng thương của Thanh Thanh.

      "Thanh Thanh, nàng thế nào?"

      "Cám ơn." Răng nàng ngừng đánh vào nhau.

      "Nhược nhi, ngươi mau ra đây."

      biết Nhược nhi làm nha hoàn kiểu gì!

      Thanh Thanh túm lấy quần áo để đứng lên, cả người co rúm:

      "Đừng kêu, có lẽ nàng ngủ."

      "Nô tỳ ở đây." Nhược nhi thình lình xuất .

      Thanh Thanh trừng mắt nhìn nàng:

      "Vừa rồi ngươi đâu?"

      "Ai nha, tiểu thư, tại sao người thành ra như vậy?"

      Hai chữ ướt sũng dùng người Thanh Thanh tuyệt đối thích hợp!

      "Mau dẫn tiểu thư của ngươi vào thay quần áo!"

      Trong thần sắc của Mộ Dung Thiên Lý mang theo lo lắng.

      Nhược nhi vô tội xua tay:

      " có quần áo." Ai du hồ mà mang theo quần áo?

      "Cái gì?!"

      Mộ Dung thiên Lý với vẻ sốt ruột:

      "Ngươi làm nha hoàn như thế nào vậy? Tiểu thư nhà ngươi thân thể yếu đuối, bị nhiễm phong hàn tính sao?"

      Nhược nhi cúi đầu uỷ khuất:

      "Nô tỳ sai rồi." quá hung hăng.

      "Đừng mắng nàng." Thanh Thanh vừa vừa về phía khoang thuyền:

      "Chết lạnh, lạnh chết."

      Việc quan trọng nhất là thân hình duyên dáng của nàng hiển lộ ra ngoài, nàng muốn cho Mộ Dung Thiên Lý chiếm tiện nghi.

      Mộ Dung Thiên Lý hình như cũng ướt sũng như nàng, Thanh Thanh quay đầu lại:

      "Mộ Dung đại ca, huynh có muốn vào trong ?"

      "Đừng để ý đến ta, nàng trước hết nên hong khô quần áo, cẩn thận cảm lạnh."

      Nam nữ thụ thụ bất thân, tuy bọn họ có danh nghĩa hôn phu hôn thê nhưng thuỷ chung vẫn chưa phải vợ chồng, muốn chiếm bất cứ tiện nghi gì của nàng, cái gì nên xem tuyệt đối thể xem.

      "Huynh cũng ướt, vào , trước tiên cởi quần áo ra."

      "Đừng để ý đến ta, mau vào , cẩn thận cảm lạnh."

      Khoé miệng Thanh Thanh ra hình vòng cung duyên dáng, giang hồ đồn đãi sai, Mộ Dung Thiên Lý quả thực là chính nhân quân tử.

      Nhược nhi cũng theo vào trong, sau khi vào khoang thuyền, lặng lẽ liếc Mộ Dung Thiên Lý cái, môi lộ ra nụ cười hài lòng.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 14 - CÁI NHÌN THOÁNG QUA

      Làm người xuyên qua, hiểu biết về cổ đại liệu có xứng với mình hay ? Vân Thanh Thanh tiểu thư say mê học hỏi, cho nên nàng quyết định đến thanh lâu tìm hiểu, đương nhiên, dùng cách này hay cách khác cũng phải kéo được Mộ Dung Thiên Lý cùng .

      Sau khi Thanh Thanh nhìn thấy Mộ Dung Thiên Lý, nàng lập tức thẳng vào vấn đề:

      "Mộ Dung đại ca, mang ta đến thanh lâu tham quan chút."

      "Cái gì?"

      Mộ Dung Thiên Lý thiếu chút nữa té từ ghế xuống. Nữ nhân này là đáng sợ, nàng là tiểu thư gia giáo, thanh lâu làm cái gì?

      "Ta chưa từng nhìn thấy."

      Thanh Thanh hờn dỗi, lôi kéo quần áo của , nước mắt lưng tròng, bày ra bộ dạng đáng thương. Chỉ cần là nam nhân bình thường nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.

      Mộ Dung Thiên Lý vốn định cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô tội cùng những giọt lệ như màn sương mờ che phủ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng, đành lòng cự tuyệt:

      "Ai, được rồi." Dưới lừa gạt của nàng, rốt cuộc rơi vào cạm bẫy!

      Tên của thanh lâu ở cổ đại thực là dung tục, tất cả đều là hoa a hương a, nơi mà bọn họ đến thăm cũng ngoại lệ, tên gọi Hàm Hương Lâu.

      Thanh Thanh dẫn đầu phái đoàn, vừa vào cửa lớn tiếng:

      "Mụ mụ, kêu hoa khôi ra đây." Nàng thích loại son phấn tầm thường, chỉ có hứng thú với hoa khôi nương tử. Nghe hoa khôi ở cổ đại người nào người nấy tài mạo song toàn, tao nhã xuất trần, biết có phải là hay .

      người Thanh Thanh và Mộ Dung Thiên Lý đều toả ra khí chất cao quý, vừa nhìn thấy biết là dê béo, hơn nữa khuôn mặt mê chết người cần đền mạng, tuyệt đối là cực phẩm trong khách làng chơi a!

      Tú bà còn chưa kịp chuyện đống các nương xinh đẹp lên.

      "Công tử, ngài rất tuấn tú a."

      Đầu năm nay, khách làng chơi có bề ngoài giống như Thanh Thanh nhiều lắm, chạy lên nắm bắt chính là đồ ngu!

      "Công tử, để cho thiếp hầu hạ ngài được ? Thiếp cam đoan giúp cho công tử cảm thấy sảng khoái."

      Thanh Thanh cười ha ha, hai tay ôm lấy bốn nương, mặt lộ ra nụ cười dâm đãng:

      "Bốn vị mỹ nhân, thực muốn ta sao?"

      Có muốn cũng chỉ là tiền của nàng thôi.

      "Đó là chuyện đương nhiên."

      nương khi chuyện còn cố ý chui vào lòng nàng.

      "Để cho thiếp hầu hạ công tử . Công phu của thiếp kém hơn hoa khôi tỷ tỷ đâu."

      Vị nương kia xong còn giả bộ cúi đầu thẹn thùng.

      Thanh Thanh ngả ngớn nâng cằm của nàng lên:

      "Tiểu mỹ nhân, bộ dáng xấu hổ của nàng đem hồn vía của ta dẫn mất rồi."

      Nàng cúi đầu xuống hít trộm hương thơm.

      Bộ dáng cùng nụ cười dâm đãng của Thanh Thanh cho dù nam nhân chân chính cũng cảm thấy bằng, vừa nhìn biết đây là điển hình của tên sắc lang. Nhìn đức hạnh này của nàng, cho dù nàng là nữ nhân cũng có ai tin tưởng.

      Thanh Thanh hưởng hết diễm phúc trong khi Mộ Dung Thiên Lý có may mắn như vậy.

      "Công tử, rất tuấn nha."

      Thuận tiện đưa môi thơm cái, mặt nhất thời có dấu son môi.

      "Công tử, thiếp rất chàng a."

      "Công tử, chọn thiếp nha."

      Mộ Dung Thiên Lý bị đám nữ nhân vây ở giữa, toàn thân được tự nhiên.

      nam nhân 25 tuổi trưởng thành, phải chưa từng chạm đến nữ nhân, ngược lại cũng từng đến thanh lâu để tìm nương. Nhưng người chọn lúc nào cũng là hoa khôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị vây khốn thế này.

      Nhìn Thanh Thanh giống như tên háo sắc, khắp nơi trộm hương cướp ngọc, tự nhiên dở khóc ở cười. Hàm Hương lâu này ít nhất cũng có 100 khách nhân, nhưng có ai háo sắc như nàng!

      Thanh Thanh trái ôm phải ấp, nụ cười dâm dãng khiến nhìn nổi, thoát khỏi vây khốn của đám nữ nhân, vọt tới trước mặt Thanh Thanh, nắm lấy cổ tay nàng:

      " thôi."

      Thanh Thanh tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của , làm sao có thể nhìn nàng ở trước mặt phóng đãng như vậy.

      Thanh Thanh tinh nghịch nháy mắt mấy cái:

      "Đại ca, ta chơi còn chưa mà."

      Mộ Dung thiên Lý rất hối hận khi mang nàng đến đây!

      " thôi!"

      nhiều mà lôi kéo nàng rời .

      Tú bà thấy thế vội chạy đến hoà giải:

      "Công tử, ngài tức giận sao? Hay là tại các nương hầu hạ tốt? Hoa khôi Hương Ngưng nương có khách, xin hai vị chờ lúc."

      Bọn họ vừa vào cửa cầu hoa khôi, tú bà tự nhiên nghĩ rằng đám con tầm thường này khiến cho chướng mắt.

      "Chuyện này liên quan đến ngươi."

      Mộ Dung Thiên Lý đưa cho tú bà thỏi bạc, liếc mắt nhìn nương bên người Thanh Thanh:

      "Bảo nàng tránh ra."

      "Cái này..."

      "Ta ."

      Thanh Thanh giật tay ra khỏi bàn tay của Mộ Dung Thiên Lý, thầm nháy mắt với nương trong lòng.

      nương này có thừa kinh nghiệm, lập tức hiểu được ý tứ của nàng. Buông cánh tay Thanh Thanh ra, nàng quay sang lôi kéo Mộ Dung Thiên Lý.

      "Công tử, giỡn chơi thôi mà, chàng cần gì giận dữ, tức giận hại thân."

      Thừa lúc các nương quấn quýt Mộ Dung Thiên Lý, Thanh Thanh lặng lẽ đến trước mặt tú bà, giọng thầm vài câu. Tú bà khẽ gật đầu, miệng cười tươi như hoa:

      "Các con, mau lại hết đây."

      Tú bà tiếng, các nương lập tức chạy ngay đến.

      "Các con, mau đưa vị công tử này lên phòng, nhớ phải hầu hạ cho tốt, làm tốt có thưởng."

      Lời vừa ra, lập tức có hai mươi mấy vị nương vây quanh Mộ Dung Thiên Lý, lôi kéo lên lầu.

      Hai mươi mấy vị nương giống như bạch tuộc vây quanh , đẩy cái này ra lại có cái khác bò lên. Cho dù có võ công cũng có chỗ để dùng, chỉ có thể bị động để "dòng người" đẩy lên lầu.

      Thanh Thanh đứng ở trước lầu cười bỡn cợt:

      "Đại ca, ngươi từ từ chơi đùa nha, ta uống chén rượu chờ hoa khôi nương tử triệu kiến."

      Mộ Dung Thiên Lý cảm thấy khó thở, cả giận :

      "Ngươi làm loạn."

      Thay vị hôn phu của nàng tìm kỹ nữ, nàng rất hào phóng.

      Nhìn Mộ Dung Thiên Lý bị các nương đẩy mạnh vào phòng, Thanh Thanh đưa tay lên ngoắc ngoắc tú bà:

      "Công tử, ngài còn gì phân phó?"

      "Ngươi có biết mấy vị nương hầu hạ đại ca của ta là ai ?"

      "Đương nhiên biết, các nương của mình mà còn biết sao!"

      Thanh Thanh lấy ra thỏi bạch bỏ vào trong tay nàng:

      "Thay ta làm chuyện."

      "Xin ngài cứ ."

      Tú bà nhanh chóng đem thỏi bạc cất , giống như sợ nó mọc cánh bay mất.

      "Phiền ngươi hỏi các nương đó chút, hỏi xem đại ca của ta có làm gì các nàng ."

      Tú bà nghe xong lộ ra nụ cười bí hiểm:

      "Ta hiểu được."

      Chẳng nhẽ vị công tử tuấn tú vừa rồi làm được? Quên ... cần bận tâm , có tiền là tốt rồi. (:)) )

      "Còn nữa, cho ta căn phòng, cần nương, cho bình rượu là được rồi."

      "Vậy còn Hương Ngưng nương..."

      " cần."

      Nàng là nữ nhân, làm sao có thể chơi đùa với kỹ nữ.

      "Công tử, mời lên lầu."

      Tú bà là người thông minh, lập tức đoán được ý của khách nhân.

      "Dẫn đường."

      Tú bà vẫy tay cái, lập tức có tiểu nha hoàn dẫn đường cho nàng.

      Đưa nàng đến căn phòng thanh nhã, tiểu nha hoàn đẩy cửa ra, cách cung kính:

      "Mời công tử."

      "Cảm ơn."

      Bất luận đối phương là loại người gì, chỉ cần giúp nàng nàng đều cám ơn, đây chính là lễ phép.

      Tiểu nha hoàn thình lình nghe được câu cảm ơn của Thanh Thanh, tự nhiên hoảng sợ, vội vã :

      " dám, đây là việc nô tỳ nên làm."

      "Ngươi giúp ta, ta nên..."

      "Ngươi, lại đây!"

      giọng nữ sắc bén chặn họng Thanh Thanh.

      Thanh Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, ăn mặc mát mẻ đứng ở cửa căn phòng khác, bộ dạng vênh váo tự đắc. Đẹp có đẹp nhưng vẻ độc đoán kia làm mất khí chất của nàng.

      "Vâng."

      Tiểu nha hoàn để ý đến Thanh Thanh, vội vã chạy đến trước mặt nàng.

      " lấy hai bầu rượu lên đây, lấy loại ngon nhất."

      "Vâng vâng."

      Tiểu nha hoàn gật đầu liên tục, chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ.

      Thanh Thanh lặng lẽ lắc đầu, cảm thấy nữ tử xinh đẹp kia cực kỳ chướng mắt. Cùng là người mệnh khổ, nàng ta dựa vào cái gì để khi dễ người khác? Chẳng nhẽ nàng ta bán mình còn nha hoàn kia sao?

      Thanh Thanh định vào nhìn thấy nam tử tuấn tú ra, tay ôm lấy eo của Hương Ngưng, thân mật cái gì đó.

      Hương Ngưng làm bộ ngượng ngùng, nhăn nhó ôm vào trong phòng.

      Nam tử cảm thấy có người nhìn bọn họ liền ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Thanh Thanh, môi hơi nhếch lên, cười rất tà mị.

      Thanh Thanh trừng mắt nhìn cái, lập tức vào phòng đóng cửa lại. Đại sắc lang, ngay cái loại nữ nhân đó cũng muốn. Nhìn bộ dạng đẹp trai của , nghĩ đến mắt nhìn người lại là số !

      Đoạn Tiêu ôm Hương Ngưng, bí hiểm nhìn về đại phương Thanh Thanh vừa biến mất, trong đầu óc của đều là dung nhan tuấn mỹ kia. Đáng tiếc "" lại là nam nhân, nếu là nữ nhân, chắc chắn mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành!

      Thân hình đẹp như khuôn đúc thế nên đối với cái loại nam nhân xinh đẹp cũng lấy làm kỳ quái. Nhưng là... đối với cái tên thiếu niên háo sắc non mềm kia, luôn luôn có cái cảm giác đó.

      Nếu phải vừa nhìn thấy bộ dạng háo sắc của "", Đoạn Tiêu thực có khả năng coi "" là nữ nhân.

      Đoạn Tiêu rùng mình cái, quá háo sắc, như thế nào lại nảy sinh hứng thú với "nam nhân"?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :