1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TUYỆT THẾ MỊ PHU NHÂN - SỞ SỞ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 5 - TIỀN THANH TOÁN

      Đây hẳn là tâm trạng của Lưu bà bà khi tiến vào đại quan viên lần đầu tiên ? ( Lưu bà bà này chính là già Lưu trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng đó )

      nghi ngờ gì nữa , tuyệt đối là như vậy .

      Hưng phấn , tò mò , ngạc nhiên , loạt những cảm xúc đan xen cùng chỗ khiến cho Vân Thanh Thanh cảm thấy mình ở thiên đường .

      Cảm nhận về đường phố ở cổ đại đúng là rất khác so với đại . Có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt , đủ các loại hình giải trí , nhiều đến nỗi thể đếm được . Chỉ nhìn những bộ quần áo mà người đường mặc , cùng với những kiểu tóc của họ , cũng đủ để Thanh Thanh cảm thấy hoa cả mắt .

      Mới xuyên qua có ngày nên Thanh Thanh biết được đây là triều đại nào , hoàng đế trị vì là ai . Nhưng nhìn thấy đường phố nhộn nhịp như vậy chắc đây là thời đại thái bình . Ít nhất cái mạng của nàng cũng được bảo đảm . Tuy nhiên , nàng quên mất điều quan trọng , là người trong giang hồ , làm sao có thể động đao động kiếm , xuất thân từ võ lâm thế gia , chỉ sợ có khả năng nghĩ tới ngày thanh bình .

      Nhìn Thanh Thanh giống như đứa trẻ con , nhìn thấy cái gì đều có thể hưng phấn sờ mó cả buổi sáng , thích cả nửa ngày , trong lòng Mộ Dung Thiên Lý tự nhiên cảm thấy nghi hoặc . Nàng rốt cuộc phải là người quái dị đấy chứ , chẳng nhẽ nàng chưa từng ra phố lần nào ?

      "Vân nương , nàng rất hưng phấn sao ?"

      Thanh Thanh nghe gật đầu mạnh "Vô nghĩa , ta đương nhiên cảm thấy hưng phấn rồi , đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cổ đại..." Thanh Thanh chưa hết câu vội vã sửa lại "Đây là lần đầu tiên ta ra đường ."

      Mộ Dung Thiên Lý nhíu mày , xem bộ dáng cùng cử chỉ của nàng biết nàng chắc chắn phải là nữ nhân ngoan ngoãn , vậy mà chưa từng ra ngoài đường , khiến cho thể tin nổi "Trước kia nàng chưa từng ra khỏi cửa sao ?"

      "Đầu óc ta hỏng rồi , chính là bị mất trí nhớ ." Thanh Thanh xua xua tay " tại ta nhớ được cái gì hết , cũng tương đương với người mới sinh ra , tất cả đều là lần đầu tiên ."

      Mộ Dung Thiên Lý khẽ biến sắc "Cái gì qua cho nó qua ."

      "Đương nhiên , ta cái gì cũng nhớ , cũng muốn tìm về quá khứ nữa ." Cổ đại vui như vậy , nàng cần gì phải trở về , nàng có phải là đứa ngốc đâu .

      "Vân nương , nàng cùng Vân gia có quan hệ gì ?" Mộ Dung Thiên Lý lại bắt đầu hỏi vấn đề mà muốn biết nhất .

      Thanh Thanh bất mãn "Tại sao ta phải cho ngươi , ngươi rất kỳ quái nha ." Người này liên tục hỏi thăm quan hệ của nàng với Vân gia , rốt cuộc có ý đồ gì ?

      Mộ Dung Thiên Lý mặc dù cho là đúng nhưng cũng chỉ cười cười .

      trả lời nàng , bỗng nhiên dừng bước , dùng cằm chỉa chỉa tửu lâu bên cạnh "Tới Nhã Tiên Cư rồi ." Nhã Tiên Cư chính là tửu lâu lớn nhất ở thành này .

      "Nhã Tiên Cư ?" Thanh Thanh nhếch miệng "Tên này quả rất tầm thường ."

      "A?" Mộ Dung Thiên Lý vẫn cười rất nho nhã , Thanh Thanh cúi đầu suy nghĩ chút rồi "Tuý Thanh Phong" , so với Nhã Tiên Cư cái tên này thanh thoát hơn nhiều .

      "Tuý Thanh Phong ?" Mộ Dung Thiên Lý hơi trầm tư , cảm thấy dường như nàng rất nghiêm túc .

      "Nguyệt hạ độc chước , tuý khán thanh phong , dữ thế vô tranh, khoái ý giang hồ ." Vẻ mặt Thanh Thanh khao khát , suy nghĩ về ý nghĩa của bài thơ "Đây mới thực cuộc sống vui vẻ ." Tám phần là do nàng xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp nên mới có loại ý nghĩ tranh giành này , chỉ hướng đến cuộc sống trăng thanh gió mát . ( mình uống rượu dưới trăng sáng , ngắm gió mát thổi , tranh giành với thế nhân , thấy được niềm vui chốn giang hồ )

      Tuy rằng đánh giá cao 'thơ' của nàng , nhưng Mộ Dung Thiên Lý lại đánh giá rất cao tâm tình muốn tranh đấu của Thanh Thanh .

      "Gió mát có thể xem sao ?"

      Thanh Thanh lấy tay chỉ vào ngực mình "Dùng nơi này để xem , là ngu ngốc ."

      Nghe nàng vậy , Mộ Dung Thiên Lý cảm thấy mình quả thực rất ngu ngốc . Tuy cảm giác đó chỉ xuất trong nháy mắt nhưng cũng đủ để biết rằng ở trước mặt nàng chỉ là kẻ ngu ngốc .

      Trong các triều đại , luôn luôn có số người lấy việc kể chuyện làm nghiệp . Những vị tiên sinh kể chuyện đó có thể đủ loại chuyện xưa , từ những câu chuyện giang hồ cho đến những chuyện trong triều đình , của hậu duệ quý tộc , chỉ cần là những chuyện thú vị họ nhất định bỏ qua . Ở trong Nhã Tiên Cư vị tiên sinh như thế .

      Vừa vừa chuyện , hai người bước vào Nhã Tiên Cư . Thanh Thanh vừa mới bước vào cửa thấy lão già nước miếng bay tứ tung , vui vẻ kể lại những câu chuyện cũ .

      "Các vị các vị , giờ chúng ta đến câu chuyện thứ ba của Vô Tranh sơn trang..."

      "Lão mau ra , chúng tôi đều chờ nghe câu chuyện của Độc nương tử và võ lâm đệ nhất mỹ nam."

      "Chình là , người phong lưu như Tuỳ Phong công tử , rốt cuộc bị chế phục như thế nào ? Tại sao phải ngoan ngoãn cưới Độc nương tử làm vợ ?"

      Võ lâm đệ nhất mỹ nam ? Nhất định là rất dễ nhìn .

      Thanh Thanh háo sắc suy nghĩ , đáng tiếc tên kia có vợ , nếu nàng muốn dụ dỗ .

      "Người ta Thiên Cơ các chủ Quân Tuỳ Phong là võ lâm đệ nhất mỹ nam , Tuỳ Phong công tử trời sanh có bản tính phong lưu , mỹ nhân theo bên người là vô số . Cho đến khi gặp được Độc nương tử , cũng chính là Vô Tranh sơn trang Tam tiểu thư , bọn họ gặp nhau như thế nào ? Chuỵen này phải đến buổi tối ngày hôm đó..."

      A, người là công tử phong lưu , cùng với lãnh huyết độc y , chuyện xưa của hai người này nhất định rất thú vị .

      "Muốn ăn cái gì ?" Mộ Dung Thiên Lý lên tiếng . Thanh Thanh lúc này mới phát ra tiểu nhị chờ nàng gọi món ăn . Nàng nghe kể chuyện đến xuất thần nên hề chú ý đến tiểu nhị .

      "Mang tám món ăn ngon nhất ra đây ." Thanh Thanh tuỳ tiện trả lời câu , sau đó quay lại nhìn vị tiên sinh kể chuyện . Nàng bị câu chuyện tuyệt vời kia hấp dẫn , hoàn toàn quên cái dạ dày biểu tình của mình .

      Tốc độ của nhà hàng cao cấp phải là khoác lác , chỉ trong chốc lát, tám món ăn ngon nhất được mang lên .

      "Gạch cua nấu nấm , gà nấu đông , tôm bóc vỏ nấu với mộc lan ( mộc lan là tên loại thực vật có thể dùng làm thuốc chữa bệnh ) , kim ngư chân vịt , cá diếc chiên , bong bóng cá nấu rượu Bách Hoa , thịt cua hải đường , canh tuyết nhĩ ." Tiểu nhị tươi cười , ân cần giới thiệu tên các món ăn . Nhìn hai người khách này ăn mặc sang trọng , nhất định có thể kiếm được ít lợi ích .

      Thanh Thanh cũng có phản ứng gì nhiều "Cũng bình thường thôi ."

      " nương , người có điều biết rồi , chỉ dùng những nguyên liệu đơn giản mà nấu được những món ăn có mùi vị đơn giản, đây mới là chỗ đặc sắc của Nhã Tiên Cư ."

      " ?" Thanh Thanh tỏ vẻ nghi ngờ , dùng chiếc đũa gắp miếng cá diếc bỏ vào trong miệng , cẩn thận nhấm nháp mùi vị , sau đó gật đầu hài lòng " tồi tồi , vừa tươi vừa ngon , lửa chiên vừa đủ , có thể làm món cá diếc đạt đến trình độ này quả thực là đơn giản ." Thanh Thanh phải là mồ côi sao ? Như thế nào lại trở thành chuyên gia ẩm thực như vậy ? Hắc hắc , ra Thanh Thanh từng đến làm công cho khách sạn , cho nên nếm qua rất nhiều đồ ăn , miệng của nàng làm sao mà sai được .

      "Đúng vậy, đúng vậy , lửa chính là điểm mấu chốt của món ăn này ." Bất kể nàng có đúng , chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ là tốt rồi .

      Thanh Thanh lại nếm thử miếng kim ngư chân vịt , sau đó gật đầu liên tục " sai sai , món kim ngư chân vịt này rất mềm, mùi vị rất ngon . Nhất là hình dạng , là đặc biệt ."

      " nghĩ đến nương lại là người sành ăn như vậy ." Tiểu nhị cất tiếng ca ngợi , lần này là thực lòng .

      Thanh Thanh cười ngượng ngùng " có đâu , ta chỉ biết ăn thôi ."

      Tiểu nhị cười gian " nương chẳng những đẹp như thiên tiên , hơn nữa kiến thức bất phàm , vị công tử này là có phúc ." Làm tiểu nhị nhiều năm như vậy , gặp qua ít mỹ nữ , nhưng có ai đẹp như vị nương này .

      Thanh Thanh cúi mặt xuống "Mộ Dung Thiên Lý , thưởng cho ." Diện mạo của nàng bình thường đến mức thể bình thường hơn , vậy mà dám nàng đẹp ? ràng là tâng bốc , muốn tiền thưởng cứ thẳng , cần gì phải khen tặng như vậy .

      Tiểu nhị lĩnh tiền thưởng xong vui vẻ rời .

      "Vân nương , ta nghĩ nàng biết nhiều như vậy ." Nữ nhân biết 'thưởng thức' món ăn nhiều lắm .

      Thanh Thanh chọc đũa vào đĩa rau , cách thờ ơ "Bình thường thôi ."

      Vừa nghe chuyện xưa vừa ăn cơm , Thanh Thanh ăn rất ngon miệng , cách ăn của nàng tính là đẹp mắt nhưng cũng coi như thất lễ . Bất quá , trong mắt Mộ Dung Thiên Lý vẫn có vẻ thô tục .

      "....từ nay về sau , Độc nương tử còn xuất trong chốn giang hồ nữa ." Chuyện xưa rốt cuộc xong .

      "Chuyện đến đây là xong rồi sao ?"

      "Xong rồi , còn muốn thế nào nữa ? Chẳng nhẽ muốn tiếp chuyện con cái của của bọn họ ?"

      "Vô Tranh sơn trang truyền kỳ chỉ có ba câu chuyện thôi sao ?"

      "Chỉ có ba câu chuyện thôi ."

      " là đáng tiếc , biết Vô Tranh sơn trang có thể hay có thêm vị Tứ tiểu thư ."

      Trong lòng Thanh Thanh cũng có ý đó , nàng vừa nghe xong câu chuyện của Tam tiểu thư bắt đầu chờ mong câu chuyện của Tứ tiểu thư . Tuy biết rằng có Tứ tiểu thư nhưng nàng vẫn rất chờ mong được nghe chuyện của Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư . nghe được hai câu chuyện đó , là đáng tiếc .

      "Tuyệt đối có , lão nhân ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy , ta có thể khẳng định , Vô Tranh sơn trang chỉ có ba vị tiểu thư ." Chuyện đời mấy ai đoán trước được , có lẽ bao lâu nữa , Vô Tranh sơn trang lại có thêm vị Vân tứ tiểu thư .

      " chuyện khác ." Mới nghe mà nghiện a .

      " thành vấn đề , lão nhân ta hành tẩu giang hồ nhiều năm , giang hồ có chuyện gì mà ta biết , các vị muốn nghe cái gì ? Chỉ cần các vị ra , ta nhất định biết ."

      Chuyên nghiệp như vậy sao ? bằng làm paparazi .

      Paparazi ? Chuyên nghiệp ? Trong lòng Thanh Thanh đột nhiên bừng sáng , kế hoạch lặng lẽ lên trong lòng . Ngón tay chỏ chống cằm , nàng cười rất gian trá .

      Ăn uống no say , lau lau cái miệng .

      "Thanh toán , à , lấy hoá đơn ." Nàng đồng xu dính túi , huống chi lần này là do tên kia mời khách , đương nhiên hoá đơn phải do thanh toán mới đúng .

      Mộ Dung Thiên Lý sờ soạn người cả nửa ngày , sau đó xấu hổ với nàng "Quên mang tiền ." Hôm nay vừa thay bộ quần áo mới , lại vội quá , cho nên....

      "Cái gì ?" Thanh Thanh để ý hình tượng mà kêu to lên . Mời mỹ nữ ăn cơm mà mang theo tiền , đúng là biết xấu hổ .

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 6 - VĂN TÀI XUẤT CHÚNG

      Thanh Thanh trừng mắt nhìn Mộ Dung Thiên Lý cái , sau đó vẫy tay gọi tiểu nhị .

      " nương có gì phân phó ." Thái độ phục vụ quả nhiên tệ .

      "Chúng ta mang theo tiền , ngươi nhìn xem người có gì đáng giá để trừ nợ ." Nhìn mặt mũi của Mộ Dung Thiên Lý , người nhất định có vài món đồ đáng giá gì đó . Chỉ cần lấy nàng để gán nợ có bán tên Mộ Dung đó cũng sao .

      "Ách...cái này ." mặt tiểu nhị lộ ra vẻ khó xử "Hai vị đừng giỡn , nhìn hai vị đâu giống người có tiền thanh toán ."

      Thanh Thanh nhàn nhã ngồi xuống, nhìn sang bên cạnh "Mộ Dung , làm sao bây giờ ?"

      Mộ Dung Thiên Lý còn chưa kịp trả lời tiểu nhị tiếp " nương , tiểu điếm có quy củ , chỉ cần có thể đối được câu đối dán cửa kia có thể ăn uống miễn phí tại tiểu điếm trong ba ngày , nương có muốn thử hay ?"

      "Được ." Mộ Dung Thiên Lý lập tức đáp ứng , vốn rất tin tưởng vào tài văn chương của mình .

      Thanh Thanh bị tranh trước cũng hờn giận , chỉ trừng mắt nhìn cái "Phiền tiểu nhị ca dẫn đường ."

      Vừa mới bước đến cửa , quả thực nhìn thấy mấy câu đối đỏ , Thanh Thanh thập phần vui mừng , vừa rồi là do nàng sơ ý , cho nên có nhìn thấy mấy câu đối này . Mỗi câu đối chỉ có vế , ràng là đợi người đến điền vào .

      "Bên kia có bút lông và mực ." Tiểu nhị chu đáo chỉ vào quầy .

      Thanh Thanh cười tự phụ , rất nhanh đến bên quầy , với lão chưởng quầy cách khách khí "Cho ta mượn dùng chút ."

      " nương , mời ." Có người đối câu đối , lại có náo nhiệt để xem . Thanh Thanh vừa bước qua, chưởng quầy cũng cười ha ha mà theo sau , thuận tiện bưng theo nghiêng mực .

      Thanh Thanh cười hắc hắc "Thực xin lỗi, ta đối trước ." Thanh Thanh luôn tranh cường háo thắng , tuyệt đối muốn bại dưới tay Mộ Dung Thiên Lý .

      Vế : Tửu khách tửu lâu đồng tuý tửu . ( khách uống rượu trong quán rượu đồng thời say rượu )

      Thanh Thanh đối vế dưới : Thảo nhân thảo hoạ hảo ngâm thi . ( câu này bạn nào hiểu dịch dùm mình nhá )

      Vế : Triêu triêu triêu triêu triêu triêu tịch .

      Thanh Thanh đối vế dưới : Trường trường trường trường trường trường tiêu . ( Đêm dài dài dài dài )

      Vế : Hoa giáp trùng khai , ngoại gia tam thất tuế nguyệt .

      Thanh Thanh đối vế dưới : Cổ hy song khánh , nội đa nhất cá xuân thu .

      (Thời nhà Thanh ở Trung Quốc , hoàng đế Càn Long từng tổ chức yến tiệc mời hàng nghìn bô lão đến dự , 390 bô lão đến , trong đó có cụ già tuổi cao đặc biệt . Hoàng đế sáng tác hai vế đối để về tuổi tác của cụ , chính là hai vế đối , luôn , cụ già đó 141 tuổi )

      Sau khi viết xong loạt những câu đối sinh động như mây bay nước chảy , Thanh Thanh đem bút lông ném ra đằng sau , rất có phong phạm của thư sinh . Nếu giờ phút này nàng cải trang làm nam nhân , biết khiến cho bao nhiêu vị nương chết mê chết mệt .

      "Chưởng quầy đại thúc , tiểu nữ bêu xấu , nếu có trở ngại , có thể mời ta chút cơm ?"

      Chưởng quầy nhìn mấy vế đối này giống như nhìn thấy bảo bối, kích động sờ vào nét chữ còn chưa ráo mực "Rất tinh tế a . thành vấn đề , thành vấn đề , đừng chút cơm , cho dù ba đấu cũng thành vấn đề ."

      Sắc mặt Mộ Dung Thiên Lý rất khó coi , trong đó mang theo vài phần cam lòng . cam lòng bị tiểu nữ nhân đoạt mất cơ hội thể , cũng cam lòng khi tài năng văn chương của mình lại thua kém tiểu nữ tử . Nhưng trong cam lòng đó vẫn mang theo vài phần ngưỡng mộ cùng kính nể , có thể đối được ba vế đối này , tài năng văn chương của nàng thực rất cao .

      Thanh Thanh đắc ý nhìn Mộ Dung Thiên Lý "Đừng ở trước mặt ta tranh giành nổi bật , ngươi phải là đối thủ của ta ." Người cổ đại vô luận là như thế nào cũng thể tranh giành với người đại .

      "Mộ Dung Thiên Lý cam bái hạ phong ." muốn nhận thua cũng được .

      Thanh Thanh cười "Nguyên bản là ngươi mời ta ăn cơm , bây giờ đổi ngược lại là ta mời ngươi ăn cơm ."

      Lão chưởng quầy đưa bút lông đến trước mặt nàng " nương , mời ra vế đối ." Nhã Tiên Cư có quy củ , những người giải được câu đối đều phải lưu lại vế đối khác .

      Tiểu nhị thay tấm giấy đỏ mới , Thanh Thanh nghĩ nghĩ lúc rồi đề bút viết : Khai khẩu tiện tiếu , tiếu cổ, tiếu kim , phàm phó chi nhất tiếu . ( mở miệng cười , cười xưa , cười nay , hễ có chuyện đều nở nụ cười )

      Thấy bên cạnh còn có tấm giấy , Thanh Thanh thuận tay viết thêm câu : Băng lãnh tửu nhất điểm , lưỡng điểm , tam điểm . ( rượu lạnh điểm, hai điểm , ba điểm )

      Tiểu nhị hình như muốn cùng nàng đối nghịch , lại tiếp tục treo lên tấm giấy đỏ nữa , nàng đành phải viết tiếp : Kim ngân hoa tiểu , hương phiêu thất bát cửu lý . ( đoá hoa kim ngân , hương bay 7, 8, 9 dặm )

      Lại treo nữa , có phải muốn đem toàn bộ tài văn chương trong bụng nàng lôi ra hết , nàng liếc mắt nhìn về phía lão chưởng quầy , nhìn thấy thần sắc chờ mong của lão , nhịn được thở dài tiếng , lại tiếp tục đề bút : Nguyệt viên nguyệt khuyết , nguyệt khuyết nguyệt viên , niên niên tuế tuế , mộ mộ chiêu chiêu , hắc dạ tẫn đầu phương kiến nhật . ( trăng tròn trăng khuyết , trăng khuyết trăng tròn , năm năm tuổi tuổi , sớm sớm chiều chiều , đêm tàn thấy trời hửng sáng )

      Người đến xem ngày càng nhiều, hơn phân nửa khách nhân đều chạy đến góp vui .

      Liên tục viết ra bốn vế , nàng lại đổi sang viết vế dưới : Tuyết lí bạch mai , tuyết ánh bạch mai mai ánh tuyết . ( câu này cũng khó hiểu )

      Lục lục thuận lợi , Thanh Thanh viết thêm vế thú vị nữa "Đại ngư cật tiểu ngư , tiểu ngư cật hà nhân , hà nhân cật thuỷ , thuỷ lạc thạch xuất ," ( cá lớn đớp cá bé , cá bé ăn tôm , tôm

      Nàng viết hơi sáu vế đối , chuyện tưởng như thể , tất cả khách nhân ở đây đều ngơ ngác nhìn nàng . Những vế đối đó phải do người xưa nghĩ ra , mà đó chính là do nàng viết , hơn nữa mỗi vế đối đều vô cùng tinh diệu .

      "Tốt..." biết người nào vỗ tay trước , chỉ biết xung quanh lập tức vang lên tràng pháo tay .

      "Cám ơn ." Thanh Thanh bắt chiếc những người diễn kịch truyên hình , ngừng ôm quyền cảm tạ .

      " nương , trong vòng tháng , ngươi có thể tuỳ ý đến Nhã Tiên Cư ăn uống , ta tuyệt đối thu nửa quan tiền của ngươi ." Lão chưởng quầy nhìn mấy câu đối , trong lòng đánh giá rất cao . Có mấy câu đối này làm bảng hiệu , tài tử danh sĩ nhất định kéo đến ít , Nhã Tiên Cư lại sắp chật ních người .

      "Cám ơn ." Thanh Thanh nghĩ thầm trong bụng : Về sau ăn uống cần phải trả tiền , thực mẹ nó... Ý , thể thô tục , phải là thích a .

      Lão già vừa kia vuốt vuốt chòm râu "Đừng khách khí , văn chương của nương là độc đáo , xin hỏi tôn tính đại danh của nương ."

      nương này xinh đẹp như thiên tiên , văn chương xuất chúng , có thể xuất khẩu thành thơ .

      Thanh Thanh cách lễ phép "Tiên sinh quá khen , tiểu nữ tử bất quá là tuỳ hứng mà viết , tài sơ học thiển , tiện danh đáng nhắc đến ."

      Tuỳ hứng ? cho có mà thôi , những gì nàng vừa viết ra đều là những vế đối lừng danh do người xưa truyền lại .

      Đúng là nàng từng lưu ban ba năm ở trường trung học , nhưng số sách mà nàng đọc quả thực ít . Nhất là nàng từ đam mê văn học , những lúc có việc gì đều lấy mấy quyển câu đối ra xem , có đôi khi luyện chữ viết để gia tăng lạc thú của cuộc sống . ngờ những hứng thú ngày thường của nàng lại hữu dụng đến vậy .

      Nàng thực xinh đẹp sao ? Vì cái gì có người dùng ánh mắt háo sắc để nhìn nàng ? Thanh Thanh nhíu mày , nàng thích có người nhìn nàng như vậy .

      Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người , Thanh Thanh giống như tiên nữ thoáng chốc biến mất trong đám đông .

      Mộ Dung Thiên Lý đương nhiên đuổi theo sau nàng .

      "Tài nữ ." Mộ Dung Thiên Lý nhịn được tán thưởng .

      Khoé miệng Thanh Thanh khẽ nhếch lên "Cám ơn khích lệ ." Người đại nào đến cổ đại mà có văn tài xuất chúng ? Xã hội đại là tốt , mọi người đều có thể đọc sách .

      "Ta rất khâm phục nàng ." muốn phục cũng được .

      " cần khách khí như vậy , ngươi cũng đâu có kém ." Có thể nhảy từ cây xuống , biết có võ công ?

      "Nàng cùng Vân gia có quan hệ gì ?" Cơm cũng ăn xong rồi , chắc nàng có thể cho biết .

      Thanh Thanh thử dài "Ai da , ta cũng thực cho ngươi biết , tên của ta là Vân Băng Tâm ." nàng vừa chạy vừa thêm câu "Ta thích ngươi gọi ta là Thanh Thanh ."

      "Băng Tâm ?" phải là võ lâm đệ tứ mỹ nhân , là vị hôn thê của Phương Chấn Hiên sao ? Mộ Dung Thiên Lý lập tức cảm thấy thất vọng . Hoá ra , nàng là danh hoa có chủ .

      Thấy bên cạnh còn có tấm giấy , Thanh Thanh thuận tay viết thêm câu : Băng lãnh tửu nhất điểm , lưỡng điểm , tam điểm . ( rượu lạnh điểm, hai điểm , ba điểm )

      Tiểu nhị hình như muốn cùng nàng đối nghịch , lại tiếp tục treo lên tấm giấy đỏ nữa , nàng đành phải viết tiếp : Kim ngân hoa tiểu , hương phiêu thất bát cửu lý . ( đoá hoa kim ngân , hương bay 7, 8, 9 dặm )

      Lại treo nữa , có phải muốn đem toàn bộ tài văn chương trong bụng nàng lôi ra hết , nàng liếc mắt nhìn về phía lão chưởng quầy , nhìn thấy thần sắc chờ mong của lão , nhịn được thở dài tiếng , lại tiếp tục đề bút : Nguyệt viên nguyệt khuyết , nguyệt khuyết nguyệt viên , niên niên tuế tuế , mộ mộ chiêu chiêu , hắc dạ tẫn đầu phương kiến nhật . ( trăng tròn trăng khuyết , trăng khuyết trăng tròn , năm năm tuổi tuổi , sớm sớm chiều chiều , đêm tàn thấy trời hửng sáng )

      Người đến xem ngày càng nhiều, hơn phân nửa khách nhân đều chạy đến góp vui .

      Liên tục viết ra bốn vế , nàng lại đổi sang viết vế dưới : Tuyết lí bạch mai , tuyết ánh bạch mai mai ánh tuyết . ( câu này cũng khó hiểu )

      Lục lục thuận lợi , Thanh Thanh viết thêm vế thú vị nữa "Đại ngư cật tiểu ngư , tiểu ngư cật hà nhân , hà nhân cật thuỷ , thuỷ lạc thạch xuất ," ( cá lớn đớp cá bé , cá bé ăn tôm , tôm

      Nàng viết hơi sáu vế đối , chuyện tưởng như thể , tất cả khách nhân ở đây đều ngơ ngác nhìn nàng . Những vế đối đó phải do người xưa nghĩ ra , mà đó chính là do nàng viết , hơn nữa mỗi vế đối đều vô cùng tinh diệu .

      "Tốt..." biết người nào vỗ tay trước , chỉ biết xung quanh lập tức vang lên tràng pháo tay .

      "Cám ơn ." Thanh Thanh bắt chiếc những người diễn kịch truyên hình , ngừng ôm quyền cảm tạ .

      " nương , trong vòng tháng , ngươi có thể tuỳ ý đến Nhã Tiên Cư ăn uống , ta tuyệt đối thu nửa quan tiền của ngươi ." Lão chưởng quầy nhìn mấy câu đối , trong lòng đánh giá rất cao . Có mấy câu đối này làm bảng hiệu , tài tử danh sĩ nhất định kéo đến ít , Nhã Tiên Cư lại sắp chật ních người .

      "Cám ơn ." Thanh Thanh nghĩ thầm trong bụng : Về sau ăn uống cần phải trả tiền , thực mẹ nó... Ý , thể thô tục , phải là thích a .

      Lão già vừa kia vuốt vuốt chòm râu "Đừng khách khí , văn chương của nương là độc đáo , xin hỏi tôn tính đại danh của nương ."

      nương này xinh đẹp như thiên tiên , văn chương xuất chúng , có thể xuất khẩu thành thơ .

      Thanh Thanh cách lễ phép "Tiên sinh quá khen , tiểu nữ tử bất quá là tuỳ hứng mà viết , tài sơ học thiển , tiện danh đáng nhắc đến ."

      Tuỳ hứng ? cho có mà thôi , những gì nàng vừa viết ra đều là những vế đối lừng danh do người xưa truyền lại .

      Đúng là nàng từng lưu ban ba năm ở trường trung học , nhưng số sách mà nàng đọc quả thực ít . Nhất là nàng từ đam mê văn học , những lúc có việc gì đều lấy mấy quyển câu đối ra xem , có đôi khi luyện chữ viết để gia tăng lạc thú của cuộc sống . ngờ những hứng thú ngày thường của nàng lại hữu dụng đến vậy .

      Nàng thực xinh đẹp sao ? Vì cái gì có người dùng ánh mắt háo sắc để nhìn nàng ? Thanh Thanh nhíu mày , nàng thích có người nhìn nàng như vậy .

      Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người , Thanh Thanh giống như tiên nữ thoáng chốc biến mất trong đám đông .

      Mộ Dung Thiên Lý đương nhiên đuổi theo sau nàng .

      "Tài nữ ." Mộ Dung Thiên Lý nhịn được tán thưởng .

      Khoé miệng Thanh Thanh khẽ nhếch lên "Cám ơn khích lệ ." Người đại nào đến cổ đại mà có văn tài xuất chúng ? Xã hội đại là tốt , mọi người đều có thể đọc sách .

      "Ta rất khâm phục nàng ." muốn phục cũng được .

      " cần khách khí như vậy , ngươi cũng đâu có kém ." Có thể nhảy từ cây xuống , biết có võ công ?

      "Nàng cùng Vân gia có quan hệ gì ?" Cơm cũng ăn xong rồi , chắc nàng có thể cho biết .

      Thanh Thanh thử dài "Ai da , ta cũng thực cho ngươi biết , tên của ta là Vân Băng Tâm ." nàng vừa chạy vừa thêm câu "Ta thích ngươi gọi ta là Thanh Thanh ."

      "Băng Tâm ?" phải là võ lâm đệ tứ mỹ nhân , là vị hôn thê của Phương Chấn Hiên sao ? Mộ Dung Thiên Lý lập tức cảm thấy thất vọng . Hoá ra , nàng là danh hoa có chủ .

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 7 - TUYỆT ĐẠI MỸ NHÂN

      Mộ Dung Thiên Lý chỉ tuỳ tiện hỏi nha hoàn là có thể giúp Thanh Thanh dễ dàng tìm được đường trở về Tâm Viên . Mộ Dung Thiên Lý có ý muốn đưa nàng về nhưng bị Thanh Thanh cự tuyệt . Nếu để cho hai đứa con xấu xa Như Yên và Như Nguyệt biết chúng lại đến tìm nàng gây phiền phức .

      Màng bên ngắm cảnh , bên chậm rãi về Tâm Viên . Vừa mới bước qua cánh cổng có hình vòm , nàng thấy nha hoàn mặc áo hồng trước cửa phòng , nàng ta ở trước cửa tới lui , có vẻ thập phần lo lắng .

      "Ngươi là ai ? Đứng ở chỗ này làm gì ?" Vân phu nhân có lương tâm , phái nha hoàn đến đây hầu hạ nàng .

      Hồng y nha hoàn nhìn thấy nàng lập tức chạy ngay đến , vừa chạy vừa khóc nức nở "Tiểu thư , người đâu vậy , hù chết nô tỳ rồi ."

      "Ngươi là ai ?" Nước mắt nước mũi của nha hoàn này toàn dính vào quần áo của nàng , Thanh Thanh chán ghét đẩy nàng ta ra "Ngươi là ai ? Chú ý đến vệ sinh chút được ? Bẩn muốn chết nè ."

      Nha hoàn lại càng khóc to hơn , nhào vào người Thanh Thanh "Tiểu thư , người nhất định là tức giận việc em rời khỏi người , cho nên người cần em nữa có đúng ? Em phải cố ý đâu , chỉ vì cậu là người thân duy nhất của em , ông ấy lại chết , cho nên em nhất định phải trở về để đưa tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng . Tiểu thư , Nhược nhi phải cố ý , người đừng nên vứt bỏ Nhược nhi , cậu chết , Nhược nhi chỉ còn có người là thân nhân duy nhất thôi ."

      "Được rồi , ta hiểu ." Ở trong lời cua rnàng ta , Thanh Thanh cũng nghe được ít tin tức . Nữ hài tử này tên Nhược nhi , là nha hoàn của nàng . Bởi vì cậu chết , cho nên vội vã trở về nhà chịu tang .

      "Tiểu thư , ô..."

      Thanh Thanh nắm lấy cánh tay nàng ta , nghiêm mặt "Nhược nhi , phải ta cần ngươi , mà ta thực quên ngươi là ai . xin lỗi, ta thắt cổ chết , ngược lại bị mất trí nhớ ."

      "Cái gì ?" Tiếng khóc của Nhược nhi đột nhiên ngưng lại , mở to hai mắt nhìn Thanh Thanh "Tiểu thư , người thắt cổ ?"

      Thanh Thanh làm ra vẻ vô tội , gật gật đầu . Người thắt cổ phải Vân Thanh Thanh nàng mà chính là Vân Băng Tâm .

      "Oa..." Nhược nhi lại bắt đầu khóc to , gắt gao ôm lấy Thanh Thanh "Tiểu thư , nhất định là do Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư lại khi dễ người . Đừng sợ , đừng sợ , cho dù tiểu thư quên hết mọi chuyện Nhược nhi cũng ở bên người ."

      Thanh Thanh do dự chút sau đó mới vươn tay ôm lấy thân thể của Nhược nhi " có việc gì đâu , mọi chuyện đều qua . Từ nay về sau , ta làm Vân Băng Tâm dễ bị bắt nạt nữa ." Chưa từng có người với nàng những lời chân tình như thế , Thanh Thanh cảm thấy vô cùng xúc động .

      "n , về sau có người nào dám bắt nạt tiểu thư , phu nhân bảo nô tỳ chuyển lời với tiểu thư, người nhất định đòi lại công bằng cho tiểu thư , nếu Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư thực bắt nạt người , nàng thay tiểu thư làm chủ ." Phu nhân rốt cuộc cũng có lương tâm ?

      "Vân phu nhân tới đây ?" có lỗi quá , nhưng nàng thể kêu nữ nhân chưa đến ba mươi tuổi là mẹ .

      "Phu nhân vừa mới sai người đưa cơm đến cho tiểu thư , nô tỳ tiểu thư vừa nhà xí . Phu nhân bảo nô tỳ chuyển cáo với tiểu thư , người vì tiểu thư làm chủ ." May mắn là tiểu nha hoàn vội về chịu tang này trở lại đúng lúc , nếu việc nàng mất tích chỉ sợ truyền khắp Lưu Thuỷ sơn trang . Bình thường những người xuyên qua đều có nha hoàn rất trung thành , thể tưởng tượng nàng cũng ngoại lệ .

      "Nha đầu kia , ngươi thực biết bảo vệ chủ nhân nha ." Thanh Thanh khẽ vuốt tóc nàng "Nhược nhi , hai người chúng ta là tỷ muội tốt , phải là chủ tớ , từ nay về sau ngươi cần ở trước mặt ta tự xưng là nô tỳ ."

      Nhược nhi nín khóc mim cười "Tiểu thư rất nhiều lần , vậy mà lúc nào em cũng quên , em rất ngốc ."

      Thanh Thanh dịu dàng an ủi nàng "Ngươi ngốc , về sau nhớ kỹ là tốt rồi , cho phép lại xưng là nô tỳ , nếu ta tức giận đó ."

      "Vâng ." Nhược nhi cười ngọt ngào "Tiểu thư, người vừa đâu , đồ ăn nguội hết rồi ."

      Thanh Thanh vừa vào trong phòng vừa "Ta ăn rồi , ngươi ăn ."

      "Tiểu thư, người chưa uống thuốc sao ?" Trừ nàng ra căn bản có ai quan tâm đến tiểu thư , ngay cả phu nhân cũng vậy . Thân thể tiểu thư quá yếu đuối , mỗi ngày đều phải uống thuốc , bây giờ trong phòng có mùi thuốc , tự nhiên đại biểu cho việc tiểu thư chưa uống thuốc .

      Thanh Thanh quay đầu lại cười với nàng "Ta sao , cần uống thuốc ."

      "Tiểu thư , ngực của người đau sao ?"

      "Ngực ?" Nàng vừa nghe đến chữ này liền cảm giác được đây chính là 'tâm bệnh' .

      "Đúng vậy , tiểu thư có bệnh đau ngực , mỗi ngày đều phát tác vài lần , mỗi lần đều đau đến mức thốt ra lời . Đặc biệt là mấy ngày này , em nghĩ..." Đôi mắt của Nhược nhi lại bắt đầu ướt ướt "Em nghĩ đến chuyện tiểu thư ..." chết .

      Thanh Thanh lời an ủi " có việc gì đâu , ta bây giờ phải rất khoẻ sao ? Căn bệnh ta mắc trước kia chính là tâm bệnh , tại ta hết mọi chuyện , tâm bệnh tự nhiên còn ."

      Nhược nhi tuy có chút đăm chiêu nhưng vẫn gật gật đầu "Tiểu thư , tuy rằng người mất trí nhớ, nhưng em rất thích bộ dáng tại của tiểu thư . Tiểu thư , có lẽ do ông trời mở mắt , cho nên người mới quên hết mọi chuyện đau buồn trước kia ." Trước kia tiểu thư luôn âu ầu buồn bã , chưa bao giờ thấy tiểu thư nổi giận , tiểu thư tra tấn chính mình như vậy bệnh cũng thành có bệnh .

      " đời này có loại bệnh gọi là bệnh mất trí nhớ cục bộ , lúc con người ta thể thừa nhận nỗi thống khổ chủ động quên mọi việc , ta nghĩ ta mắc bệnh này ."

      Nhược nhi chỗ hiểu chỗ , nhưng kỳ thực có hiểu hay cũng quan trọng , chỉ cần tiểu thư vui vẻ là tốt rồi .

      Thanh Thanh vào trong phòng , nhìn thấy mấy món ăn để bàn , nàng chỉ liếc qua cái "Nhược nhi , vào đây , đem mấy món này ăn sạch ."

      "Tiểu thư , người thực ăn rồi sao ?" Tiểu thư ăn ở nơi nào ?

      Thanh Thanh gật đầu "Đúng vậy , ta ăn ở Nhã Tiên Cư ."

      "Nhã Tiên Cư ? Người đến Nhã Tiên Cư ?" Tửu lâu lớn nhất ở thành này , Đại thiếu gia cùng hai vị tiểu thư thường xuyên đến đó ăn, nhưng Đại tiểu thư ...

      "Đúng vậy , ta đến Nhã Tiên Cư ăn cơm ." Thanh Thanh nở nụ cười thần bí "Ngày mai ta mang ngươi , trong vòng tháng , ta có thể ăn uống miễn phí ở Nhã Tiên Cư ."

      "Vì cái gì ?" Trong thiên hạ có chuyện tốt như vậy sao ?

      Khoé miệng Thanh Thanh nhếch lên "Bởi vì ta đối được ba câu đối của Nhã Tiên Cư , lại tự mình ra thêm sáu vế đối ."

      " sao ?" Nàng biết Đại tiểu thư tài hoa xuất chúng , nhưng nàng lợi hại như vậy sao ?

      "Ngươi cứ ra ngoài hỏi thăm chút biết ." Phỏng chừng lại là tin tức lớn ấy chứ .

      "Em tin tiểu thư ." Nàng chỉ có tiểu thư là người thân duy nhất , tiểu thư chắc chắn lừa gạt nàng .

      Thanh Thanh cầm đôi đũa nhét vào trong tay Nhược nhi "Tốt , ngươi ăn mau , ngày mai ta dẫn ngươi đến Nhã Tiên Cư ăn bữa tiệc lớn ."

      Nhược nhi cùng Vân Băng Tâm từ nương tựa vào nhau, cùng ăn cơm cũng là chuyện hết sức bình thường , Nhược nhi cũng từ chối , vui vẻ cầm lấy đũa bắt đầu ăn .

      "Nhược nhi , trước kia ta là người như thế nào ?"

      "Tiểu thư rất tốt , mọi người đều Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư tốt bụng nhưng kỳ thực các nàng rất xấu xa , chỉ có Đại tiểu thư mới là người tốt nhất ."

      Cái gì , cái gì , cái gì ? Hai nữ nhân kia rất tốt bụng sao ? Mọi người phải bị mù hết rồi chứ ?

      "Các nàng rất tốt bụng ?" Thanh Thanh ngoáy ngoáy lỗ tai , nàng còn sợ mình nghe nhầm .

      Nhược nhi cảm thấy bất bình "Đó là làm bộ thôi . các nàng đứng trước mặt người khác làm bộ dịu dàng , ra vẻ thiện lương , nhưng khi đến chỗ của Đại tiểu thư bộ mặt đều lộ ra hết trơn ."

      " hơn ." Nếu quả thực như vậy hai nữ nhân này đúng là loại người hai mặt .

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 8 - SINH ĐÔI

      "Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư là chị em sinh đôi , Như Yên là tỷ tỷ , Như Nguyệt là muội muội , hai nàng ở giang hồ được xưng là Giang Nam song xu . Trước mặt người ngoài , bọn họ giả vờ dịu dàng lương thiện , giang hồ cũng có được ít tiếng thơm . Nhưng khi các nàng đối diện với Đại tiểu thư rất đáng giận . Các nàng những lấy số đồ vật của Đại tiểu thư , mà còn đánh Đại tiểu thư nữa đó ."

      Sinh đôi ? Hai nàng đứng là có nhiều điểm giống nhau nhưng... giống chị em sinh đôi lắm . Ai bảo sinh đôi phải giống nhau như đúc , Giang Nam song xu chính là trường hợp đặc biệt .

      Thanh Thanh cười lạnh tiếng "Cuối cùng ta cũng hiểu , khi ở trước mặt người khác hai nang làm bộ đối xử tốt với ta , trách được bọn chúng bắt nạt ta nhiều năm như vậy mà cũng bị phát . Nếu Giang Nam song xu 'dịu dàng lương thiện' kia bắt nạt nữ tử , mà nữ tử đó lại là tỷ tỷ ruột thịt của các nàng , liệu có ai tin tưởng ." Coi như nàng hiểu được mọi chuyện , hoá ra kỹ thuật nguỵ trang của hai nữ nhân kia quá lợi hại , thành công trong việc lừa gạt mọi người , trách được Vân phu nhân biết chuyện bọn họ bắt nạt nàng . Cho dù có biết được chắc gì tin tưởng , nàng nhất định cho rằng đó là lỗi của con lớn .

      "Tiểu thư, em vì sao họ lại đối xử với tiểu thư như vậy ?" Nhược nhi bất mãn lên án .

      Khoé miệng Thanh Thanh ra nụ cười châm chọc "Hai nữ nhân kia bản tính ác độc , ở trước mặt người khác đè nén rất lâu , nên mới lấy ta làm đối tượng để phát tiết ." Tuyệt đối đúng như vậy , hai nữ nhân kia quả thực rất biến thái .

      "Đại tiểu thư , bọn họ nhất định là ghen tị dung mạo xinh đẹp của tiểu thư ."

      "Dung mạo xinh đẹp ?" Thanh Thanh bật cười "Ta đẹp lắm sao ?"

      Nhược nhi lập tức gật đầu xác nhận "Đúng vậy , đại tiểu thư rất đẹp , là tuyệt đại mỹ nhân , cho dù là phu nhân cũng kém người mấy phần ."

      "Tuyệt đại mỹ nhân ?" Nàng thực là tuyệt đại mỹ nhân sao ? Có xinh đẹp giống như Thái Bình công chúa ?

      phải công ty xuyên thời đó thân thể mới của nàng là võ lâm đệ tứ mỹ nhân hay sao ?

      Thanh Thanh lập tức đứng dậy , bổ nhào đến trước bàn trang điểm . Nhìn dung mạo trong gương , Thanh Thanh tự nhiên hít ngụm khí lạnh .

      Khuôn mặt trái xoan tinh xảo , môi tô son mà vẫn hồng , mũi thẳng , đôi mắt hạnh ( mời vào google tra xem hình dáng của quả hạnh để biết mắt hạnh là mắt như thế nào ) , mang theo vài phần tinh khiết . Da thịt như tuyết , tựa hồ chỉ cần nhéo cái là có thể chảy ra nước . Đây tuyệt đối là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết .

      Thanh Thanh run rẩy vài cái , giơ tay lên , tự cho mình cái tát . Có đau nhỉ ? Hình như có đau . như vậy , nàng biến thành mỹ nữ .

      Đột nhiên , nàng giống như phát điên , ở người mình sờ soạn lung tung .

      Bộ ngực thẳng đứng , eo mông cong , ngón tay ngọc và dài , dáng người mảnh mai cân xứng....

      lâu sau , Thanh Thanh bắt đầu cười như điên "Ha ha , ta là mỹ nhân , là tuyệt đại mỹ nhân . chỉnh hình , dao kéo , giải phẫu , chỉ cần xuyên cái là có thể trở thành tuyệt đại mỹ nhân , ha ha ha ...." Tiếng cười điên cuồng của nàng cứ vang mãi trong Tâm Viên , lâu cũng tan .

      Nhược nhi tự nhiên rùng mình cái , ngây ngốc nhìn Thanh Thanh .Chương 8: Khách mời mà tới.

      Sau khi Thanh Thanh xuyên qua ngày, Vân phu nhân rốt cuộc điều tra được những hành vi tốt của Giang Nam song xu, nên mang hai nàng đến thỉnh tội.

      "Tiểu thư, phu nhân cùng hai vị tiểu thư đến." Nhược nhi bẩm báo với Thanh Thanh vẫn còn ngủ giường.

      Thanh Thanh ngáp cái: " cho bọn họ biết, thân thể ta được thoải mái, bảo các nàng chờ ta."

      Ngày đầu tiên làm sâu đo được yên ổn, quả thực chẳng hay ho chút nào.

      "Vâng." Nhược nhi rất ghét hai vị tiểu thư kia, thế nên bây giờ nàng cảm thấy vui khi bọn họ gặp chuyện.

      "Khoan , bọn họ đến làm gì?" Nàng vẫn như cũ nhắm mắt lại, bày ra bộ dạng lười nhác.

      " biết."

      Thanh Thanh thở dài tiếng:

      "Ta vẫn nên hơn, đừng để cho hai nữ nhân kia lại bắt được nhược điểm của ta." là khách mời mà đến.

      Dưới hầu hạ của Nhược nhi, nàng mau chóng mặc xong quần áo.

      Lúc chọn quần áo, nàng phát đa số quần áo của Vân Băng Tâm có màu xanh nước biển, cũng có vài bộ màu trắng. Nàng chọn bộ quần áo màu xanh nước biển bình thường vẫn hay mặc ở nhà, Nhược nhi ở bên cạnh giúp nàng búi tóc. Thanh Thanh quen cài nhiều thứ trang sức lên đầu, vì thế nàng chỉ chọn vài đoá châu hoa để cài lên búi tóc. Bởi vì tâm bệnh nhiều năm nên sắc mặt nàng có vẻ tái nhợt, Thanh Thanh bất đắc dĩ phải đánh thêm lớp son phấn. Đắc ý nhìn mỹ nhân trong gương, Thanh Thanh hừ lạnh:

      "Hai nữ nhân kia luôn ghen tị vẻ đẹp của ta, ta cố tình khoe ra ở trước mặt các nàng."

      Nàng là nữ nhân lười biếng, bao giờ thích trang điểm, nhưng hôm nay khác, nếu phải muốn cho hai vị "muội muội" kia nhìn nàng nhất định tìm sợi dây đem mớ tóc này buộc lại cho xong.

      Thấy chiếc quạt hình tròn có hình mỹ nhân, nàng tiện tay cầm lên, học theo những mỹ nhân trong phim truyền hình quạt quạt vài cái.

      môi lên nụ cười, nàng dùng điệu bộ duyên dáng ra ngoài, giống hệt như mỹ nhân từ trong họa bước ra.

      Vân phu nhân, Vân Như Yên, Vân Như Nguyệt ở ngoài phòng khách chờ nàng.

      Lúc nàng tới, nhìn thấy Vân phu nhân ngồi ở cao, Như Yên, Như Nguyệt hai nàng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

      "Nương." Hơi thở của Thanh Thanh thơm như hoa lan, càng khiến cho nàng tăng thêm vài phần quyến rũ.

      "Ngồi ." Vân phu nhân liếc mắt nhìn về cái ghế bên cạnh.

      Nhược nhi đỡ Thanh Thanh ngồi xuống, hai tay nàng đặt lên đùi, yên lặng chờ câu tiếp theo.

      "Băng Tâm."

      Thanh Thanh vội vàng:

      "Mời bảo ta là Thanh Thanh, ta muốn làm lại từ đầu, cho nên hãy gọi tên mới của ta."

      Vân phu nhân cảm thấy hơi lúng túng:

      "Thanh Thanh, hai muội muội của ngươi biết sai rồi, đặc biệt đến để xin lỗi ngươi." Trải qua truy hỏi của nàng, lại có thêm Vân Tĩnh làm chứng, hai đứa con rốt cuộc cũng chịu thừa nhận rằng chúng ghen ghét với sắc đẹp của tỷ tỷ nên mới bắt nạt nàng. Lúc ấy, nàng ngổn ngang trăm mối, nàng quả thực có lỗi với nữ nhi.

      "Oh" Thanh Thanh thản nhiên đáp lại tiếng, hề nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào ở nàng.

      Như Yên cùng Như Nguyệt sau khi trao đổi ánh mắt liền tới trước mặt Thanh Thanh. Như Yên với vẻ "hổ thẹn": "Đại tỷ, thực xin lỗi." Giọng của nàng rất , nghe quả thực giống như có ý hổ thẹn.

      Như Nguyệt cũng với vẻ ảo não: "Đại tỷ, chúng ta sai rồi, chúng ta nên ghen ghét sắc đẹp của tỷ mà khi dễ tỷ."

      Trong lòng Thanh Thanh cười đến châm chọc, hành động của hai nàng quả thực rất cao minh, trách được lừa gạt hết tất cả mọi người, nếu ngày hôm qua nàng biết được bộ mặt của các nàng, chỉ sợ khi nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ nhất định cảm thấy thương hại. Cho dù mắt nàng có vấn đề cũng thể đem hai vị nữ tử dịu dàng, nhu nhuận này liên hệ với hai hung thần ác sát ngày hôm qua.

      "Oh." Thanh Thanh nhàm chán nghịch móng tay, cúi đầu làm ra vẻ đáng thương.

      "Thanh Thanh, hai đứa nó xin lỗi ngươi rồi, ngươi tha thứ cho bọn chúng ha." Trong giọng của Vân phu nhân có vẻ trách cứ. Tuy nàng tin rằng hai đứa con bắt nạt con lớn, nhưng nàng luôn nghĩ bọn chúng chỉ thỉnh thoảng bắt nạt, cũng có làm ra chuyện gì quá đáng. Giang Nam song xu hạ mình xin lỗi, Thanh Thanh chấp nhận thực có hơi vô lý.

      "A." Thanh Thanh cúi đầu thấp hơn nữa, cố gắng làm bộ đáng thương. Hai nữ nhân kia phải cũng muốn giả bộ sao ? Vậy chúng ta cùng giả bộ .

      Như Nguyệt vốn định phát tác, nhưng nhìn thấy mẫu thân ở đây lập tức làm ra vẻ đáng thương:

      "Đại tỷ, chúng ta sai rồi, tỷ tha thứ cho chúng ta được ?"

      Bắt nàng phải xin lỗi đồ vô dụng này. Quả thực chính là bôi nhọ nàng.

      Như Yên khịt khịt mũi:

      "Đại tỷ, chúng ta thực biết sai rồi, muội rất hối hận vì đối xử với tỷ như vậy, tỷ tha thứ cho muội ."

      Trong ánh mắt của Thanh Thanh lộ ra vẻ vô tội:

      "Được, các ngươi như thế nào ta làm thế ấy. Ta nhớ các ngươi từng , các ngươi là chủ tử, ta là nô tài, là nô tài thể cãi lại mệnh lệnh của các ngươi."

      Sắc mặt của Vân phu nhân đột nhiên biến đổi:

      "Thanh Thanh, ta hỏi qua hai đứa nó, bọn chúng chưa từng ra những lời đó, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều."

      Thanh Thanh muốn cười phá lên, nếu bọn họ cái gì nàng liền tin cái đó việc gì phải để các nàng đến đây xin lỗi ?

      Thanh Thanh cũng muốn giả bộ nữa, nàng bình tĩnh đứng lên:

      "Có hay các nàng chính là người ràng nhất, trong trời đất đều có công lý."

      xong, ánh mắt sắc bén đảo qua Như Yên cùng Như Nguyệt. Bị ánh mắt sắc bén của nàng đảo qua, Như Nguyệt sợ hãi lùi về sau hai bước.

      Hừ, có tật giật mình.

      Vân phu nhân nhớ đến lời Vân Tĩnh ngày hôm qua, có lẽ các nàng thực từng như vậy, mặc dù các nàng liều chết cũng chịu thừa nhận. Vì cảm giác tội lỗi trước đây, giọng Vân phu nhân đột nhiên mềm xuống:

      "Thanh Thanh, hai đứa nó xin lỗi ngươi, hãy tha thứ cho bọn chúng . Coi như là nể mặt mẫu thân, được ."

      Thanh Thanh nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt tròn hình mỹ nhân:

      "Có thể, kỳ thực nguyện vọng của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn có cuộc sống của riêng mình, hy vọng các ngươi đừng đến quấy rầy ta." Vô luận trước kia có ân oán gì, từ nay về sau coi như nước sông phạm nước giếng.

      "Đại tỷ cần tĩnh dưỡng, tiểu muội cũng dám quấy rầy." Như Yên vẫn tiếp tục giả bộ ngoan hiền.

      "Nếu đại tỷ cần thanh tịnh, Như Nguyệt cũng dám quấy rầy."

      Thanh Thanh chút khách khí: " khi như vậy, mời hai vị tiểu thư cho."

      "Thanh Thanh, hai đứa nó là muội muội của ngươi, cho dù có gì phải, ngươi cũng nên bao dung cho chúng." Đứa con lớn này khó bảo như vậy, Vân phu nhân nhịn được vì hai đứa con xuất đầu.

      Thanh Thanh đứng lên, giũ giũ những nếp nhăn quần áo, xoay người ra ngoài:

      "Từ nay về sau, nước sông phạm nước giếng, hy vọng ba vị đừng quấy nhiễu cuộc sống của ta, Thanh Thanh trong mình cảm thấy hơi mệt, tiễn."

      Vừa bước ra cửa, Thanh Thanh quay lại bồi thêm câu:

      "Trước kia ta mắc phải tâm bệnh, tại quên hết mọi thứ, ta cảm thấy rất khoẻ, thế nên Lưu Thuỷ sơn trang cần phải tốn tiền bốc thuốc cho ta."

      Vân phu nhân thở dài tiếng: "Ngươi chán ghét ta a, thôi được rồi, nếu ngươi muốn gặp ta, ta cũng đến đây phiền nhiễu. Nếu bệnh của ngươi khỏi, ta cũng nên đến chuyện hôn của ngươi và Phương Chấn Hiên."

      Giọng của Vân phu nhân lớn nhưng cũng đủ để Thanh Thanh nghe được. Tin tức vê cuộc hôn nhân này nàng nghe Nhược nhi qua, căn bản có để trong lòng. Có gì hay mà cần phải , chẳng phải là chuyện giải trừ hôn ước thôi sao.

      Khác với vẻ bình thản của Thanh Thanh, Nhược nhi ngược lại có vẻ rất lo lắng "Tiểu thư, người thực lo lắng sao?"

      Thanh Thanh đem cây quạt để lên bàn, nằm chổng vó giường:

      "Có gì mà lo lắng, giải trừ hôn ước ngược lại rất hợp ý ta."

      "Nhưng mà...Tiểu thư có biết người khác ? Người cùng Phương công tử đính hôn hơn hai năm, giang hồ ai biết."

      Tiểu thư nhà nàng thay đổi. Lúc trước, khi nàng cho tiểu thư chuyện hôn ước này, nàng còn cao hứng đến nỗi nhảy dựng lên.

      "Ngươi phải rồi sao? căn bản có thích ta, người thích chính là ma nữ Vô Ảnh la sát Bạch Ngâm nổi tiếng giang hồ, Phương lão gia thừa biết thể ép buộc , cho nên cũng có ý muốn từ hôn. Thời điểm đến từ hôn là lúc bệnh của ta rất trầm trọng, vì muốn để ta chịu đả kích cho nên hôn mới tạm thời ngừng lại. Chờ khi ta hết bệnh hoặc là chết mới bàn lại, mấy tin tức này là ngươi nghe được ở chỗ lão gia và phu nhân. Ngươi hai lần rồi, ta đương nhiên nhớ kỹ."

      Nhược nhi đồng tình với nàng:

      "Đúng vậy, chính là như vậy."

      Vị hôn phu thích chính mình, đối với nữ nhân mà rất bi ai.

      "Đừng quan tâm, ta cũng muốn mau chóng từ hôn, ta nghĩ gả cho nam nhân mà mình thích. Hơn nữa cũng đâu có thích ta, cảm tình vốn thể miễn cưỡng."

      Trong con mắt xinh đẹp của Nhược khi ánh lên lệ quang: "Tiểu thư vui vẻ là tốt rồi." Tiểu thư rất thảm a.

      Thanh Thanh vỗ vỗ đầu của nàng: "Nha đầu ngốc, đừng khổ tâm, có chuyện gì đâu, ta vốn cần thứ đó. Theo ta lâu chút, ngươi hiểu được tính tình của ta."

      "Thanh Thanh nương." giọng hàm chứa ý cười bay vào trong phòng, nghe giọng của , hình như rất cao hứng.

      Thanh Thanh mắt trợn trắng, lại là vị khách mời mà đến.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 9 - TÌNH TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN

      Người chưa tới mà tiếng tới trước, lúc người tới giọng vang quá nửa tầng trời.

      Mộ Dung Thiên Lý tao nhã tiến vào trong khuê phòng của Thanh Thanh, điều này khiến cho nàng cảm thấy khó chịu.

      "Mộ Dung Thiên Lý, ngươi có việc gì làm hay sao lại chạy đến chỗ ta, ngươi ăn no rỗi việc a."

      "Đúng vậy." quả thực ăn no rỗi việc. Ngày hôm qua, sau khi trở về, trong tâm trí toàn là bóng hình xinh đẹp của nàng. Nụ cười quyến rũ của nàng, thông minh tự phụ cùng táo bạo thẳng thắn của nàng khiến cho lúc nào nghĩ đến nàng, ngay cả hình bóng trong giấc mộng kia cũng vẫn là nàng. Lúc tỉnh giấc, cũng bị cảnh mộng của mình làm cho sợ hãi. mất ngủ, dưới ánh trăng trầm tư đêm, dường như hiểu được tại sao mình lại nghĩ đến nàng, có lẽ, nàng. Đúng vậy, nữ tử chỉ mới gặp mặt có lần. biết tình cảm của mình có vẻ rất hoang đường, nhưng cảm thấy thôi. Có tình sinh ra trong nháy mắt, thời điểm Thanh Thanh chửi ầm lên là lúc bị nàng hấp dẫn. ( này biến thái thấy ghê, Thanh tỷ chửi mà cũng bị hấp dẫn, nhưng biến thái bằng nam chính)

      Thanh Thanh có kiên nhẫn, phất tay xua :

      "Ăn no ra ngoài vận động, đừng có đến làm phiền ta."

      Vừa bị ba nữ nhân kia làm phiền, giờ lại thêm đến góp vui.

      "Mộ Dung công tử, tiểu thư nhà chúng ta tâm tình tốt, mong công tử thông cảm." Nhược nhi thân là nha hoàn của gia tộc trong võ lâm, đối với chuyện giang hồ cũng biết được chút ít, thế nên khi nghe Thanh Thanh nhắc đến đại danh của Mộ Dung Thiên Lý, nàng cảm thấy như sấm động bên tai. Mất người đàn ông độc thân hoàng kim như Phương Chấn Hiên, gả cho Mộ Dung Thiên Lý cũng phải là lựa chọn sai lầm. Nàng là nha hoàn hết sức mẫu mực, đương nhiên tất cả đều phải lấy tiểu thư làm trọng, vì hạnh phúc của tiểu thư, nàng làm bất cứ việc gì. (nghe Chấn Hiên này tuyệt thế chắc phải đọc bộ táo bạo khốc nương tử thôi)

      Thanh thanh hờn giận thầm: "Ta phải thế nào mới được yên thân đây."

      "Thanh Thanh nương, nàng muốn nhìn thấy ta?" Trong giọng của Mộ Dung Thiên Lý mang theo tia thất vọng.

      " liên quan đến ngươi."

      Làm nàng tức giận chính là ba nữ nhân kia.

      "Có muốn ra ngoài chút ?"

      Nhìn biểu ngày hôm qua của nàng, có thể thấy được nàng rất thích ra ngoài. Vì muốn chiếm được tình cảm của giai nhân, chỉ cần ủy khuất làm hộ hoa sứ giả.

      "Muốn a."

      Trong ngữ điệu lười nhác của nàng mang theo vui sướng. Nàng là người đại, chưa bao giờ biết đến những thói quen cổ đại, nếu nhìn nhiều chút làm sao thích nghi được với cuộc sống ở cổ đại.

      Quả nhiên nàng rất muốn ra ngoài, xem như đoán được ý nghĩ của người đẹp.

      "Tiểu thư, em cũng ."

      Nha hoàn phải làm hết phận của nha hoàn, chủ nhân muôn đến chỗ nào, nàng phải theo đến chỗ đó. Đương nhiên, nàng cho bất cứ kẻ nào là nàng muốn góp vui.

      "Đương nhiên."

      là tỷ muội tốt có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Bỏ lại tỷ muội tốt mà tiêu dao mình phải là việc mà Vân Thanh Thanh nàng làm.

      Thanh Thanh lại cùng Mộ Dung Thiên Lý đường, chỉ khác lần này mặt nàng có thêm cái khăn che mặt, đằng sau còn có nha hoàn. Nàng là mỹ nhân tuyệt thế, mà an ninh của cổ đại lại vô cùng thấp kém, vì an toàn của bản thân, nàng thể che kín dung nhan của mình. Ai, khuôn mặt xinh đẹp cũng có tác động tiêu cực a.

      "Thanh Thanh nương, ngày hôm qua thất lễ." Mời người đẹp ăn cơm mà quên mang theo tiền, cả đời cũng chưa từng chật vật như vậy.

      " có a." Nàng biết thất lễ như thế nào, với bản tính của nàng, thỉnh thoảng cũng quên mất hai kiện có thể tha thứ.

      "Nàng quan tâm?" Coi tính tình hào sảng của nàng, hẳn là quan tâm? Người ta trong tình , đàn ông thường hay hoang tưởng (quá chuẩn), mặc dù mới chỉ chớm nhưng cũng bắt đầu nghi ngờ này nọ.

      "Đó là chuyện tốt mà, nếu phải vì ngươi, ta làm sao có thể trong vòng mộ tháng ăn uống miễn phí ở Nhã Tiên Cư." Thanh lười biếng nhưng lại thanh thuý dễ nghe.

      đến việc này, Mộ Dung Thiên Lý khỏi có vài phần xấu hổ. có tiền thanh toán cũng được thôi, nhưng lại để cho nàng đoạt mất cơ hội thể . luôn luôn rất tự tin vào tài văn chương của mình, vậy mà ở trước mặt nàng, căn bản chỉ là thằng hề.

      "Thanh Thanh, hôn của nàng và Phương Chấn Hiên có dự tính gì ?" tới lui, đây mới chính là mục đích thực của .

      Thanh Thanh để ý, chỉ liếc mắt nhìn cái:

      " có gì để tính." Có phải nàng quá nhạy cảm hay ? Tại sao nàng lại cảm thấy vị Mộ Dung lão huynh này rất quan tâm đến chuyện hôn của nàng?

      "Nàng có muốn gả cho Phương Chấn Hiên ?" Trong đáy mắt của cư nhiên có tia...bối rối. bối rối vì người con mới quen có ngày.

      " lấy chồng." Thanh Thanh cần phải suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời cách kiên định. Đầu óc nàng tại có bã đậu, nghĩ đến việc nhảy vào nấm mồ hôn nhân.

      Huống chi trong lòng họ Phương kia có người khác, nàng nghĩ đến việc nhảy vào đó giúp vui.

      "Thanh Thanh, nàng có biết mục đích ta đến Vân gia lần này ?"

      " biết." Cũng muốn biết.

      Mộ Dung Thiên Lý thở dài, im lặng gì, vì cái gì khi nàng đối mặt với lúc nào cũng bày ra bộ dạng khinh thường, khiến cho người ta chán ghét đến vậy sao?

      Lại đến Nhã Tiên Cư, ông chủ quán cũng rất lịch . Thanh Thanh liên tục vì thu hút ít khách nhân, mà ngay chính bản thân cũng vô cùng kính phục vị tài nữ này, thế nên có ý an bài cho nàng phòng riêng.

      Nhã Tiên Cư có ít món ăn ngon, Thanh Thanh tuỳ ý chọn vài món. Nàng có tâm trạng, mục đích đến Nhã Tiên Cư ngày hôm nay cũng phải để ăn cơm.

      Sau khi đồ ăn mang lên hết, cũng chưa thấy bóng dáng của Nhược nhi.

      "Nha hoàn của nàng đâu?" biết tên của tiểu nha hoàn kia.

      Thanh Thanh với vẻ thản nhiên:

      "Ta phân phó nàng làm chút chuyện." Nàng muốn nhiều lời.

      "Thanh Thanh." Mộ Dung Thiên Lý ngẩng đầu, con ngươi thâm thuý dừng ánh nhìn người nàng:

      "Vì Giang Nam song xu nên ta mới đến ở trong Vân gia."

      Chiếc đũa vẫn tiếp tục chọc chọc đồ ăn trong đĩa, Thanh Thanh thản nhiên hỏi lại:

      "Vậy sao?"

      Chẳng có chút quan hệ nào với nàng, nàng cùng Giang Nam song xu kia là địch nhân, phải là bằng hữu.

      "Mẫu thân vẫn thúc giục ta thành hôn, nàng vừa ý Giang Nam song xu." Nhưng người vừa ý lại là võ lâm đệ tứ mỹ nhân. Cho dù nàng có hôn ước, cũng thể từ bỏ.

      "Là bằng hữu, ta khuyên ngươi câu, các nàng tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu." Lấy mỹ nhân hai mặt, đó chính là sai lầm của .

      "Ta biết." Mộ Dung Thiên Lý cũng đâu phải là kẻ ngu ngốc, sau khi tiếp xúc với Giang Nam song xu, cảm thấy các nàng quá giả dối.

      Thanh Thanh thẳng thắn, đúng là dạng mà thích.

      "Con thế gian này rất nhiều, nhất thiết phải là hai nàng." Thanh Thanh có ý khác, nhân phẩm của Mộ Dung khá tốt, nàng đành lòng nhìn nam nhân đầy triển vọng như vậy bị hai đứa con kia lừa.

      "Nữ tử thế gian rất nhiều nhưng kỳ nữ lại rất ít." cười đùa:

      "Thanh Thanh chính là trong số ít đó."

      nửa nửa giả, nhìn ra là đùa giỡn hay là lòng.

      Thanh Thanh khẽ lắc đầu, đôi mày thanh tú nhăn lại:

      ", ta phải là kỳ nữ, chẳng qua ngươi chưa gặp người con nào như ta. Có lẽ, ta là người đặc biệt, nhưng ta cũng phải là người con tốt."

      Chẳng lẽ vị nhân huynh này vì chỗ đặc biệt đó của nàng mà đem lòng nàng? Có phải nàng đem khí chất đại của mình biểu quá tốt ? Từ nay về sau có lẽ nên thu bớt lại chút?

      Mộ Dung Thiên Lý nhìn nàng, khoé miệng nhếch lên tạo thành hình vòng cung tuyệt đẹp:

      "Thanh Thanh, nếu ta muốn cùng nhà họ Vân kết thân, ta nhất định chọn nàng."

      "Kết thân?" Thanh Thanh bật cười, gắp đống đồ ăn bỏ vào trong miệng, từ từ thưởng thức. lúc lâu sau mới :

      "Kết hôn? Vân Thanh Thanh ta chỉ có giá trị sử dụng như vậy thôi sao?" Buồn cười, nàng đường đường là người đại, cư nhiên trở thành quân cờ cho kẻ khác, chi bằng tự sát cho xong.

      " phải, nàng hiểu lầm rồi."

      chưa từng nghĩ đến việc hy sinh hạnh phúc của bản thân để lấy nữ tử mà mình thương.

      "Hiểu lầm?"

      "Là hiểu lầm, mẫu thân ta vẫn hy vọng ta lấy con Vân gia, nếu nhất định phải lấy con Vân gia, ta lấy nàng." Nếu thích nữ nhi của Vân gia, đương nhiên hy sinh bản thân, nhưng là... thích, thích Vân đại tiểu thư táo bạo kia.

      "Muốn ta cảm ơn ngươi sao?"

      Trong giọng của Thanh Thanh tự nhiên mang theo vẻ trào phúng, nàng đối với chút cảm giác cũng có, càng tính đến việc gả cho .

      "Thanh Thanh, nếu ta hướng lệnh tôn cầu hôn, nàng đồng ý chứ?"

      thích nàng, thích nữ nhân mới quen biết ngày? Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết từ cái nhìn đầu tiên?

      Cánh tay định gắp rau của Thanh Thanh dừng lại giữa trung, nàng nhếch miệng:

      " ."

      Nàng mới có 20 tuổi, cũng tính đến việc lập gia đình. trắng ra như vậy khiến cho nàng cảm thấy ngạc nhiên, chẳng nhẽ cổ đại cũng thoáng như vậy sao?

      Có lẽ nàng nên trả lời thẳng thừng như vậy, nhưng nàng ghét nhất là chuyện lộn xộn trong tình cảm, thích chính là thích, nếu thích cần gì phải để tiếp tục hy vọng. Cho hy vọng rồi lại làm thất vọng, đó mới là việc tàn nhẫn nhất.

      Câu trả lời của nàng khiến cho Mộ Dung Thiên Lý thất vọng, bất quá cũng có ý định buông tha, chinh phục được nữ nhân kiêu ngạo này chính là chuyện vô cùng thú vị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :