NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 4: Đình chủ trở về! Diên Thanh tỉnh giấc thấy trời rất khuya, đèn trong đình vẫn thắp sáng. thấy bàn là lồng bàn tre đậy mâm cơm, chỉ ít rau suông và cá kho mà ăn ngon lành. Lúc định ôm mâm cơm mang về nhà rửa trả đụng ngay bác Từ ở cửa chính của đình. Bác khẩn khoản: _ Cháu ở lại đây đêm nay ! _ Nhưng bố mẹ lo nếu cháu về!_ . Bác Từ giành phần mâm đem khỏi, bảo: _ phải đình chủ là giao cho Hứa Khiết lo liệu sao? Cháu yên tâm mà vào đình ngủ . Việc gì mai sáng hãy tính! Diên Thanh giật thót, quái lạ, tại sao những gì đình chủ trong mơ bác Từ lại biết cả? lẽ bác ấy có thể vác guốc vào trong mơ ư? Quái lạ! Cả đình vắng lặng như tờ! Diên Thanh nghe cả tiếng gió xào xạc ngoài bụi tre trước đình. thấy mình giờ đơn độc, như kẻ chạy nạn khốn khổ vậy! Bác Trà cũng thấy đâu hết. Mò xuống khu vực sau bức bình phong : " Minh Kính Đình Hựu!" là cửa sắt khóa. Hẳn dưới đó là tượng đình chủ! muốn bước chân ra khỏi đình nhưng hiểu tại sao tiếng gió tre hôm nay reo nghe rợn người quá! Muốn về nhà phải băng ngang bụi tre khổng lồ đó! Bố bụi tre đó to ra, to ra suốt bao năm nay mà ai chặt tỉa. Măng lên bao nhiêu thành tre bấy nhiêu. Người làng đồn chỗ đó ma nhiều lắm! Nếu nhờ có đình trấn giữ chắc là họ quấy phá lắm. Bố kể lũ tràn đến bất chợt khi gánh hát chầu đến diễn, chạy kịp nên cả gánh hát, cả người xem hát đều chết! Khi nước rút xác vắt la liệt ngọn tre, cả cờ cả phướn. Số người sống được là do leo lên nóc nhà lá, hoặc leo được lên xuồng, bố cùng bà nội leo lên chạc ba cây me, nhai sắn sống mấy ngày chờ nước rút. Bố bảo tang thương lắm! Lũ rút rồi tới đói, nhiều vùng bị đói. Người chết đói la liệt. Nhà họ Hứa mở hết số gạo trữ mà vẫn cứu được bao người. Cho nên mới muốn xây đình để mong thần phù hộ! ngờ thần của đình này lại là đình chủ Hứa Phục_ người bị xử chém đầu! biết làm gì giết thời gian, Diên Thanh vớ miếng vải lau dọn bàn ghế trong đình. Ngoài kia gió tre vẫn kẽo kẹt ngày càng lớn tiếng... Nửa đêm đám người kéo gần đến cửa nhà họ Phụng, họ muốn tìm bắt Diên Thanh ! Dẫn đầu là thằng rể của xã Càng , nó bắt người trả thù cho cha vợ là phụ. Muốn cướp đứa con đình chủ chọn là chính! Nhưng khi dợm đến cái cổng tre thấy cậu trai mặc áo dài đen đứng quay lưng lại. Thằng Chính Thảo huênh hoang: _ Thằng oắt con, tránh ra! Cả nhà vợ tao bị giết chắc phải liên quan đến con vợ ký Phụng! Tao đến bắt người. _ ! Tha cho đấy! Đám người nghe tiếng tám phần như từ ti vọng về nhưng chưa sợ. Chính Thảo vơ cây mác dứ dứ : _ tránh tao chém chết! tên trong đám tiến lên dùng rựa xả vào ngay đỉnh đầu cậu trai đó nhưng tuồng như nó chém vào khí. Mấy tên phía sau thấy lo dợm định chạy phía sau bọn chúng vang tiếng : _ Chạy đâu cho thoát! Chính Thảo cùng đồng bọn quay lại nhìn, mắt như sắp lồi khỏi tròng: đó chẳng phải Hứa Phục sao? Hồi Hứa Phục bị chém mới mười tuổi, theo cha là thằng mõ lúc đó xem xử! Ai có thể nhớ chứ nhớ như in. Hứa Phục mặc bộ áo dài đỏ sậm, mái tóc dài ngang vai phất phơ trước gió lộ gương mặt sắc sảo, nhất là nụ cười ngạo nghễ. Khi bị dắt ra giữa đình, đao phủ phun rượu chuẩn bị chém nhớ ánh mắt bén ngót như dao nhìn mọi người. Hứa Phục bảo quay lại... Và giờ quay lại ! Vẫn bộ áo dài đó, vẫn gương mặt và nụ cười ngạo nghễ đó đứng sừng sững chắn đường rút lui của cả đám Chính Thảo! Hai bàn tay Hứa Phục cầm lẩy nỏ tre và cây liềm đầy máu! Cả đám cả kinh quỳ xuống sụp lạy: _ Đình chủ xin tha mạng! Xin tha mạng! _ Cút! Để thằng đó ở lại!_ Lẩy nỏ tre bắn nghe "vút" cực chuẩn xác, cắm thẳng giữa đầu Chính Thảo khiến chết kịp ngáp. Đám tôi tớ bỏ chạy thục mạng để lại xác thằng rể xã Càng nằm lại! Cậu trai lúc này mới quay đầu lại, mặt xanh méc nhìn cái lẫy nỏ tre: _ Tốt! ... Sáng hôm sau khi Diên Thanh về nhà thấy xác chết trước nhà, người làng run sợ khi chỉ lẫy nỏ tre: _ Đình chủ! Ngài ấy trở về giết những kẻ hại người được chọn. Lẫy nỏ tre này là trò đình chủ thích chơi nhất và chơi hay nhất! _ được làm vợ ký Phụng vui, nếu ta bảo đình chủ về giết tốt! Con xã Càng trạc hai lăm dắt theo hai con nhìn Diên Thanh căm thù. Lời đó đánh động người làng, họ nhìn nghi hoặc, sợ hãi, lo lắng... Bà Cứ từ nhà bước ra, bồi thêm dầu vào lửa: _ Làng yên ổn bấy lâu, vì cậu Phụng cưới về mà làng tang tóc! còn là dâu họ Phụng nữa, tôi có con dâu như vậy! giỏi bảo đình chủ đến cắt luôn cổ mụ già này ! Mặc cho Diên Thanh lạy lục van xin bà Cứ vẫn ném quần áo ra đường. tiền, nhà đứng mếu máo ở bụi tre. Bác Quí đến dúi vào tay ít đồng bạc bảo: _ Con vào đình ngủ tạm! Nếu muốn về nhà đón xe mà về lại quê con nhé! Bác biết con có lỗi, nhưng bà Cứ thích, con ở lại chỉ khổ thôi. Bây giờ ông Cứ bệnh, có can thiệp được gì. Cậu Phụng biết có về được ? Diên Thanh giọt ngắn giọt dài đến đình. Cửa đình mở rộng, thấy bác Từ dọn cho chỗ nằm phía sau bức bình phong. Bác ôn tồn: _ Đình chủ biết cháu thể nào cũng quay lại! Ở đây có màn chiếu, bác mang cơm đến. Cháu yên tâm ở lại đây! Bác bảo đảm ai dám bước chân vào đình đâu! Chờ đến khi Phụng Văn Cẩn về ! Diên Thanh ở mãi trong đình suốt bảy ngày, dù bác Từ khuyên kiểu nào đôi mắt đó luôn tràn nước mắt. đêm mưa lớn, Diên Thanh thấy đôi mắt nhức nhối thể mở ra. đắp chăn co ro góc, lòng lo biết chồng mình giờ có lạnh ? Lúc mơ màng có bàn tay rất lạnh đến sờ đôi mắt , khẽ: _ Tội nghiệp, khóc mãi chắc mù ! Để ta đem ký Phụng trở về! Thêm vài hôm Phụng Văn Cẩn về ! huyện xác định phải là nên thả, việc cả nhà xã Càng bị giết trở thành câu hỏi lớn: có đình chủ trở về ? Từ bao giờ đình chủ ra tay tàn nhẫn như vậy? Diệt cả nhà? Phụng Văn Cẩn chạy ngay đến đình khi nghe mẹ . ôm lấy vợ bé thổn thức: _ Thương em, gắng vài hôm để khuyên mẹ! _ Hu hu , lỡ mẹ đồng ý cho em về sao? nức nở, vuốt ve đôi mắt sưng húp chắc: _ Em viết thư thôi lúc ở nhà xã Càng đời này Phụng Văn Cẩn chỉ có em là vợ. Nếu mẹ cứng lòng cùng lắm chúng ta , về quê em sống! Đừng khóc nữa, nhé! Diên Thanh ở lại đình thêm năm hôm đợi chồng, tối thấy gió giông rất lớn. Hé cửa ra nhìn bụi tre lớn quật qua quật lại vù vù, bỗng thấy bám ngọn tre rất nhiều người, rất nhiều cờ. Nhớ lời bố kể đâm sợ, vào trong đệm đắp chăn kín nằm run. Gió vẫn hú từng hồi, lẫn trong tiếng gió còn nghe cả tiếng già trẻ lớn bé rên rỉ: _ Mở cửa đình! Mở cho chúng tôi vào trú! Mở ! Tiếng ai oán như châm kim vào ngực khiến Diên Thanh nổi lòng trắc ! vừa dợm gỡ cây đà chặn cửa bàn tay lạnh nắm lấy tay bảo: _ Bọn họ muốn chiếm đình, bọn họ cũng muốn ! Diên Thanh, mặc kệ! tự véo mình, đau quá! Như vậy là mơ, vậy đúng là đình chủ sống dậy à? rụt người sát tường, lắp bắp: _ phải ngài cũng như họ sao? Đều là người chết! _ Khác chứ! Chúng là ma, ta là quỷ! Chúng hại người làng chẳng qua có con quỷ là ta và bốn kẻ hộ đình bảo vệ. Đình chủ bình thản trả lời, sợ đến hai bàn tay nắm chặt vào nhau ngừng run: _ Quỷ...quỷ sao? _ Đúng rồi! Đình này vốn có thần, đình này thờ quỷ! Thần Phật bỏ quên chúng sinh nơi này lâu rồi. Bọn chúng dám quấy quả nơi này là vì có con quỷ dữ hơn, là ta! Diên Thanh ù cả tai, như vậy bao năm nay cả làng thờ phượng là quỷ? hỏi: _ Cả nhà xã Càng...? _ Ta giết chúng... nhưng chúng chết là đáng! _ Vậy tại sao ngài chọn con coi đình, ngài định làm quỷ mãi sao? vừa mếu vừa , đình chủ quay mặt : _ Năm nay lại là năm Tỵ... có lũ cũng có biến. Lũ ma ngoài kia đợi ngày chí để trở lại, đem oán linh trút vào người làng. Vì chúng nghĩ lũ lên tại sao chết hết? Tại sao chỉ có chúng chết? Ta chỉ mong giúp người làng lần cuối cùng, vận hạn ta ở lại cạn rồi. Diên Thanh! có biết vì sao là ? Vì chính là ngày xưa bị lưỡi lê đâm chết ngay sân đình! Cái Xuân! đời khó đoán, có lẽ là trong những mảnh ghép để hoàn thành việc này! có nguyện ý cùng ta giúp người làng lần này ? Diên Thanh nghe như vịt nghe sấm! ? Cái Xuân? Nào có hoang đường như thế! Song cãi lại, lúc đôi mắt đen tuyền nhìn xoáy vào dường như tỉnh táo nữa, nhép môi: _ Con nguyện ý!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 5: Miệng đời! đồn mười, mười đồn trăm là có ! Dân làng xầm xì bàn tán về việc tại sao cậu ký Phụng về nhà mà vợ vẫn ở mãi trong đình? Vì sao cậu ấy bỏ lại vợ mà theo quan huyện vào Huế ? Vì sao ông Từ giữ đình ngày nào cũng mang cơm nước đến cho vợ ký Phụng? Vì sao ông Từ ra bụi tre chặt rất nhiều cây tre to vác vào đình? Họ có được câu trả lời xác thực nên tha hồ suy diễn. Lại thêm con xã Càng là Ý Ly căm ghét Diên Thanh nên càng đẩy mọi thứ lên cao hơn. Từ chỗ thích họ quay ra căm ghét, sợ hãi Diên Thanh! Ý Ly với bà Cứ: _ Con ấy chắc là có bùa mê, cả ông Từ cũng mê mẩn nó. Mấy chục năm nay có khi nào thấy ông ấy chăm sóc đàn bà! Cậu ký Phụng nên thôi , trả ta về nhà hoặc dứt khoát đuổi khỏi làng này. Trả cho làng bình yên! Dưới đơm đặt đó, vào buổi sáng tháng tám Diên Thanh mài những thẻ bằng tre để ghi chú đại bi nghe tiếng la ó ngoài sân đình. mở cửa thấy Ý Ly, bà Cứ và nhiều người làng chỉ vào quát: _ Cả làng muốn mày ở đây nữa! Hãy cuốn gói , rời khỏi đình Hựu ! _ Hãy đợi Phụng Văn Cẩn trở về, lúc đó con ! nhìn bà Cứ dịu giọng, ấy bảo đợi Huế về. Thu xếp công việc cùng về Nam. Có lẽ bà Cứ lẫn người làng đợi được! _ được, đình là xương máu của nhà họ Hứa! Mày được ở trong đình lả lơi ong bướm với lão Từ! Tao mách với bà Hứa cho lão giữ đình nữa! Bà Cứ la toáng lên, đám đông chợt tản mở đường ra để vài người đến. Diên Thanh nheo mắt nhìn biết họ là ai? Người đàn bà tóc hoa râm khoác khăn choàng màu hột cải hợp với tà áo dài lụa vàng mỡ gà. Bà ấy nhìn cả ngôi đình bằng đôi mắt âu yếm. Bà Cứ lại : _ Bẩm bà Hứa, đình này là quyền của bà. Xin hãy đuổi con ả đó ra khỏi đình, khỏi làng này! _ Hứa Phục chọn con bé này, ta há lại làm trái ý con ta? Bà nghiêm nghị nhìn Diên Thanh lúc đoạn cất lời, tiếng như bấc nhưng sức nặng từ lời tựa như chì: _ Về nhà cả ! Nếu bà Cứ nhận dâu thôi vậy! Nó phải con dâu bà bà có quyền quản. Nó ở đình, ta bắt nó ai bắt nó rời khỏi. Còn nữa, lão Từ giữ đình lâu nay luôn khiêm cẩn. Các người ăn phải lựa lời kẻo đình chủ về cắt cái lưỡi lươn lẹo phơi khô! Đám người ngớt xầm xì nhưng vẫn rời khỏi, khoanh tay chào bà Hứa: _ Con chào bà! _ Diên Thanh cứ yên lòng ở lại đình! Cứ làm việc con cần làm! Diên Thanh xỏ dây gân vào những thẻ tre ghi chú đại bi thành vòng dây lớn. Ông Từ bắc thang mắc vòng dây đó bao bọc nguyên bụi tre trước đình. Người làng lại bàn tán Diên Thanh lại bày trò gì? Ý Ly ngồi cùng các bà uống trà, thẽ thọt: _ chừng lại là loại bùa mê gì đó! Các bác thấy mặt lão Từ cứ lầm lì ra, chỉ nghe lời con đấy còn gì? Treo cái của nợ đó lên, trưa ngang có gió mấy thẻ tre vỗ vào nhau, sợ chết mất! _ Hay ta lừa bắt con Diên Thanh rồi trói mang khỏi làng nhỉ? Trong mắt bà Cứ như thân của quỷ dữ, của xáo trộn. Tiếng xì xào vang lên ngớt... Diên Thanh ở trong đình nghe ngoài sân gọi: _ Diên Thanh, ông Cứ hấp hối gọi về gặp! nghĩ được gì ba chân bốn cẳng chạy về nhà nhưng vừa qua cổng bị trùm bao bố, nhét giẻ vác . còn nghe giọng của Ý Ly: _ Nó chết hay sống bà Cứ quan tâm đâu. Mang nó ra khỏi làng, đến khúc sông quẳng xuống! Diên Thanh giãy giụa nhưng thể thoát ra, thầm trách mình sao ngu quá! Trời rất khuya... Gió khua những thẻ tre rung mạnh tạo những thanh "trắc trắc" lại thêm tiếng "ken két" do thân tre chạm vào nhau khiến người làng ngủ được! Bà Cứ vừa cho ông Cứ uống thuốc , rít lên: _ Con quỷ cái rời khỏi làng nhưng cái vòng nó quấn bụi tre vẫn gây phiền toái! _ Khụ..khụ.. bà đừng nghĩ, đừng làm điều ác mà phải tội! Diên Thanh tốt lắm đấy! Bà Cứ thèm để tâm đến lời ông Cứ, xách dao ra cắt dây gân cột thẻ tre. Bà thấy trong đình đèn thắp sáng nhưng thấy bóng lão Từ. Gió thổi dữ dội hơn và mưa trút xuống từng đợt như vũ bão. Bà Cứ cắt cọng đoạn giật mạnh vòng dây gân khiến các thẻ tre rơi tọt xuống nền đất. Bà Cứ cười hả hê như vừa thắng trận đánh , về nhà thay đồ toan ngủ. "Uỳnh! Đùng!" Sét đánh những chớp sáng loáng xé trời, người làng kẻ ôm nhau trong nhà run rẩy, kẻ khoác áo tơi ra cửa nhìn xem thế nào! Bà Cứ khỏi nhà khi thấy sét bửa vào bụi tre. chỉ bà mà rất nhiều người làng nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi: sét đánh cháy xém rìa ngoài bụi tre, đánh tét những ống tre lâu năm và cả những cái bóng ! Chúng mặc đồ hát, có đứa cầm trống gõ, có đứa cầm khiên, có cả những kẻ chỉ mặc đồ nâu lam lũ đều bị cháy xém, người lùi xùi da bong tróc. Đôi mắt chúng đỏ quạch, từ từ tuột khỏi bụi tre lững thững tiến về những ngôi nhà trong làng! Con trai lão Trình đứng gần nhất, bà Cứ thấy ba bốn cái bóng chạm vào nó. Đôi mắt nó cũng biến màu đỏ và cúi xuống cầm gạch chạy rượt đánh thằng trai. Hỗn loạn trong đêm! Bà Cứ ba chân bốn cẳng chạy về nhà, lôi ông Cứ dậy, vừa cột ông lưng vừa nhai nhải: _ Con Diên Thanh biết làm quỉ quái gì? Tôi mới cắt cái vòng dây là giờ cả làng bị nhập rồi đuổi giết nhau. Mau lên! Tôi cõng ông trốn! Và Cứ rất khỏe, trườn lên chạc ba cây me trước nhà nhìn xuống thấy cảnh la khóc, rượt đuổi nhau mà rùng mình. Lửa! vài căn nhà bị châm lửa đốt, mưa hạt hơn thể dập lửa song gió quật cường thổi khiến cả làng Hựu như đốt lửa trại ăn mừng. Tiếng nổ "tách tách" vang lên, lúc này có những người chợt nhớ đến đình chủ, kêu thét: _ Ngài ơi, cứu dân làng Hựu! Ngài ơi! Tiếng kêu cứu hòa cùng tiếng gió, tiếng nổ khiến ông Cứ tỉnh lại. Ông trách: _ chừng Diên Thanh làm cái vòng thẻ tre là bảo vệ làng tránh nạn này. Bà lại đem cắt . Nếu làng có chuyện, bà chết cũng hết tội!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI ! Chap 6:Quỷ! Bà Cứ cõng ông Cứ đứng chc ba cây me nín thở nhìn xuống phía dưới. Nhiều ngôi nhà trong làng cháy rụi, tiếng kêu cứu vang trời. Ông Cứ lẩm nhẩm: _ Đình chủ, xin ngài! Nhà chúng con sai rồi! Xin ngài ra tay cứu làng! _ Ối giời ơi, nếu làm được nãy giờ nhà cháy! Đình mất thiêng! Mất thiêng! Bà Cứ ca thán, lòng bà phân vân có phải do bà cắt cái vòng dây ấy mà có cơ này? Mưa chợt đổ xuống lớn hơn, giọt mưa lạnh buốt thả từ trời xuống như đá cuội. Mưa dập những ngọn lửa cháy cao ngọn, chỉ lúc ngún khói. Ông Cứ khóc òa, chắp tay vái liên tục: _ Tạ ơn giời, tạ ơn ngài, Đình chủ! Mưa đá ngừng xối rào rào xuống làng, những kẻ bị nhập bị mưa đá dội thẳng bưu đầu, đổ máu nhưng vẫn di chuyển. Bà Cứ căng mắt nhìn, lòng chỉ mong chúng phát ông bà trốn cây thôi! Kìa! biết lực vô hình nào bao vây dồn hết dân làng về phía sân đình. Những tiếng la hét, tiếng khóc lẫn tiếng mưa rơi "lộp độp" tạo thành thanh hỗn tạp. ngó trân trối vào đám người giọng lạnh lùng vang lên sau lưng vợ chồng bà: _ Kẻ phá hoại ở đây! Xuống ngay! Bà Cứ đái cả ra quần, chẳng phải là lão Huấn Nghệ_ trong bốn kẻ chôn dưới chân đình sao? Bà cõng ông đến chỗ bà Quí và số dân làng, lúc này bà mới để ý những kẻ mắt đỏ bị nhập đều bước hổng bàn chân. Nhìn kỹ hơn chúng bị gom về bên sân, ngăn cách là vòng dây gân thẻ tre! Hai đầu dây là Hứa Khiết và Hứa Lâm nắm giữ. Hai thằng này chết lúc mới mười lăm, mười sáu. Gương mặt vẫn vẹn nguyên như mười bảy năm trước, chỉ là tái xanh tái xám thôi! Kẻ bị nhập điên cuồng muốn thoát ra nhưng cứ đụng vào tấm thẻ tre liền rụt tay lại, thụt lùi. Ông Cứ chỉ bà Cứ, gằn giọng: _ Mở to con mắt mà coi hỡi những đứa u mê! Họa này là do tâm sân si, ganh ghét mà ra! _ Ôi giồi, ai làm sao mà tôi biết! Tôi sống từng tuổi này còn biết, sao con Diên Thanh biết ? Bà Cứ dấm dẳng ra chiều bực bội, ông Cứ ho lên vài cái rồi ngồi phịch xuống sân đình, tay chắp lại khấn lầm rầm: _ Ngài ơi, xin cứu làng! Cái mạng quèn này xin theo làm tôi tớ, xin bỏ qua cho nhà con! Cả nhà bà Hứa cũng bị vây trong đám đông, mẹ ruột cả Phục trông thấy Hứa Khiết và Hứa Nghệ vui mừng lắm: _ Các con! ngờ còn được thấy các con! _ Chúng con là những kẻ bảo hộ đình! Bảo hộ làng! Chúng con đây!_ Cả hai cúi đầu chào bà đoạn hóa thành làn khói xanh quấn vào vòng dây thẻ tre. Vòng dây càng xiết càng chặt khiến những kẻ bị nhập kêu khóc rền rĩ. _ Ma! Ma! Ý Ly nhìn thấy Diên Thanh lừ lừ bước đến từ xa, bên cạnh là... Hứa Phục! Diên Thanh lạnh lùng nhìn con xã Càng rồi lại nhìn dân làng. hỏi : _ Làm sao cứu những kẻ bị nhập bây giờ? _ Cái vòng đó chỉ trấn áp, thể tiêu diệt! Mời đình chủ ra thôi! Lời của người giống y đúc Hứa Phục làm đám đông sửng sốt? Vậy kẻ này là ai? Tại sao như bản sao tuyệt vời của Hứa Phục? Đám đông lại thấy lão Từ khệ nệ ôm bức tượng đình chủ ra sân đình, bên cạnh còn có Trần Bích Trà! Người phụ nữ này cũng mặc bộ áo dài màu đỏ sẫm như màu áo của đình chủ. Bà Hứa bất chấp tiến đến cạnh bức tượng vuốt ve, lại ôm chặt Bích Trà thổn thức: _ Cảm ơn con vì ở đây! Cảm ơn vì buông tay Hứa Phục! _ Mẹ à, họ Hứa tuyệt tự! Mẹ thấy ? Thằng bé đó là Hứa Thiếu Thất, ngày ấy mất con có mang. Nhưng bố cho người đưa thư bảo giấu nó , chờ đến ngày này... Diên Thanh và Hứa Thiếu Thất bước đến cạnh bức tượng. Rạch tay máu vào tượng, Thiếu Thất đọc to: _ Nhận máu của kẻ chết đầu tiên vì đình, nhận máu của con trai ngài... Xin cứu dân làng Hựu! Đình chủ uy nghi bước ra từ trong đình, tay cầm lẩy nỏ tre, tay kia nắm xâu dây kéo phía sau là... vong hồn nhà xã Càng! Ý Ly chồm lên: _ Đình chủ giết người vô tội! Đình chủ là quỷ dữ! _ Đúng rồi! Ta là quỷ dữ! Vừa hay ta thiếu vong hồn để hoàn thành tố pháp. Đến đây! Đám đông ngơ ngác chưa kịp phản ứng cái đầu của Ý Ly bật ngang, cần cổ hở ra phun máu. Đường liềm bén ngót y như vết cắt cổ nhà xã Càng! Tiếng khóc của hai bé con Ý Ly ré lên, bà Cứ vội ôm kéo hai đứa trẻ vào lòng, nhìn : _ Ra là bà! Chính bà sát hại nhà cả xã Càng! Bích Trà thảy lưỡi liềm xuống đất, điềm tĩnh: _ Vậy sao? Diên Thanh ngạc nhiên tột cùng, ngờ bà Trà dịu dàng ôn tồn lại có thủ pháp vô cùng nhanh nhẹn. Hứa Thiếu Thất nhép miệng: _ ai biết mẹ tôi là con nhà võ à? Đình chủ giơ tay nắm đầu dây tức hồn Ý Ly bị trói như cả nhà ta. Hứa Phục khẽ khàng: _ Người làng ngu muội! Khi ta bị chém chết ta vốn biết tại sao những kẻ chết vì lũ, vì đói rời khỏi bụi tre, rời khỏi mảnh đất này. Sau ta lang thang quanh đây mới ra cục đất họ Hứa có chứa mạch khởi đầu. Chúng muốn chiếm cứ đình để lợi dụng trở lại dương thế! Ta đành phải chỉ điểm cho nhà ta, chấp nhận để hi sinh bốn người để hộ đình. Ta lại bảo Bích Trà giấu con trai ta, nhẫn nhục nuôi nó lớn đến hôm nay. Ta để bọn oán linh kia biết ta còn đứa con hại nó! Ta biết năm Tỵ này có ngày chí , chúng lựa thời cơ vùng dậy. Tìm được Diên Thanh ta mừng vì ngỡ an ổn, ngờ dân làng vì ganh ghét phá hoại. Ta bảo Diên Thanh làm thẻ tre quấn dây, ghi kinh đại bi chú nhằm mong thương xót của ông trời. Để sét đánh vào bụi tre! Ngày trước chúng chết, xác máng đầy bụi tre nên cũng bị giữ chân, giờ sét đánh trúng chúng coi như giải thoát... Các người đúng là, nhiệt tình với ngu dốt thành phá hoại tất cả!!! Bà Cứ nghe những lời này cứ như bị vả chan chát vào mặt còn người làng kẻ đơ ra, kẻ khóc rống lên. Hứa Phục chỉ xoay đầu tay tức vong hồn xã Càng chui tọt vào miệng. Vòng dây siết cực độ ép được hàng hà sa số vong linh văng ra khỏi xác người làng. Chúng bám dính, tu lại với nhau thành khối đen kịt. Diên Thanh hiểu vì sao đình chủ bọn chúng xưa nay quấy quả vì ông ấy là con quỷ dữ hơn! Đôi mắt Hứa Phục tuyền màu đỏ, gân tím tía nổi khắp người, gương mặt trắng ngần giờ rằn ri như hàng ngàn vạn con giun bò. Số người làng bị nhập ngả ngang xỉu cả, số trong đám đông cũng xỉu vì sợ hãi tột cùng. Hứa Thiếu Thất nắm tay Diên Thanh lùi về phía sau cái tượng đình chủ, hỏi : _ Chúng ta giúp được gì à? _ ! Hãy để bố! Bố là hùng trong lòng mẹ, trong lòng Thiếu Thất! Dù cho bố có là con quỷ dữ nhất, bố vẫn là hùng!_ Nước mắt chực trào gương mặt đẹp như tranh đó. Diên Thanh thấy lão Từ lẳng lặng ra hiệu cho dân làng từ từ rời khỏi. cuộc rút quân có trật tự mà Diên Thanh thấy!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 7: Tình son! Bà Cứ bế hai đứa con Ý Ly lùi xa xác mẹ nó trong khi ông Cứ ngồi ngây ra nhìn Hứa Phục! Hai đứa bé gào khóc ngừng khiến bà Quí vội bịt miệng, gắt: _ Giời ơi chạy còn nhìn! Mình làm gì được đâu! Ông Cứ ra hiệu bảo bà Cứ , ông nổi, lại muốn xem trận đấu đêm tháng bảy mà có lẽ cả đời mới thấy! Cái khối đen sì càng ngày càng lớn to gấp mấy lần thân hình Hứa Phục. Ngoài tiếng rên rỉ là những cái đầu loi nhoi lúc nhúc lòi ra. Ông Cứ lúc này ngửi được mùi xác trương phình, ông nhìn thấy nhìu bàn tay, bàn chân bị lột da. Diên Thanh bò đến cạnh ông, thầm: _ Bố, bố! Bố vào đây với con, trốn thôi! và Hứa Thiếu Thất đỡ ông ra phía sau tượng, ông nhìn chăm chú cậu nhóc mười bảy tuổi tấm tắc khen: _ Hổ phụ sinh hổ tử! Họ Hứa có hi vọng rồi! Cái khối đen sì bỗng nhướng cao lên, tẻ thành cánh tay hướng về phía Diên Thanh. nghe tiếng bà Hứa và Bích Trà: _ Nó muốn Thiếu Thất! Đình chủ nhanh tay hơn, Hứa Phục há miệng vươn cái lưỡi dài đỏ rực quấn lấy con trai. Đôi mắt đỏ chợt gợn lên tia trầm ấm: _ Vào đình , con trai! Hất đầu cái Thiếu Thất bị cái lưỡi quăng cái vèo vào cửa đình! Lão Từ! Diên Thanh rợn người nhìn ông bác giữ đình: ông ấy sau khi đưa người làng dán dải bùa vào người mình rồi tự sát. Giờ cái xác ông di chuyển chặn trước cửa đình, chỉ cần khối đen vong linh vươn đến liền bị ông đánh bật ra. Ông Cứ nhìn mà xót xa: _ Tội lão Từ, trung thành với họ Hứa quá! Lão bỏ cả mạng để bảo vệ huyết mạch còn lại của Hứa Phục! _ Cái bùa đó là gì, sao bác ấy chết rồi mà vẫn di chuyển được? Diên Thanh tò mò, bố chồng cũng lắc đầu. Làng này chỉ biết canh nông, có việc đến đình xin xỏ, những thứ chữ nghĩa rất ít biết đến. Hứa Phục lắc lắc, cái đầu tách khỏi thân hình bay đến đối diện kẻ thù. Le cái lưỡi đỏ au quấn xiết khối đen, Diên Thanh chỉ thấy nhiều vệt ám khói và mùi hăng hắc buồn nôn. Thân hình đầu đứng hiên ngang, hai cánh tay vẽ lên trung những ký hiệu kỳ lạ. Nhìn xa trông cứ như hình nhân đầu múa! Diên Thanh thấy dải bùa áo lão Từ bỗng bốc cháy ngùn ngụt, những chữ bùa cháy in hằn lên lớp da lão. Đôi mắt lão Từ chớp mở, trắng dã. Từ đỉnh đầu luồng đỏ lượn lên, bay đến chỗ Hứa Phục và chui tọt vào cái cổ hở chỏng chơ ấy! Đình chủ dường như mạnh hơn, Diên Thanh thấy mười ngón tay ông dài ra nhọn hoắc. Cái đầu quấn chán lại quay về ráp xác, lúc này Hứa Phục mới : _ Ta khiến chúng mày siêu thoát! Đình chủ lao vào khối đen, dùng tay xé toang hoác khối đen. Cả hai quần thảo nhau hồi lâu Diên Thanh thấy Hứa Phục há to miệng nuốt sạch sành sanh đám vong linh đó vào. Làn da chuyển sang màu đen mun, chỉ còn đôi mắt là màu đỏ! Đình chủ quay lại nhìn bố con Diên Thanh, cười khẽ: _ Sau này người làng phải tự lo lấy! _ ! Bích Trà vòng tay ôm vội Hứa Phục như sợ ông rời . Nước mắt bà tuôn chảy ướt cả ngực áo dài đỏ thẫm. Hứa Phục chỉ nâng gương mặt bà lên hôn vầng trán: _ Cảm ơn em nuôi dạy con! Đôi mắt ông chợt chớp đổi sang tròng đen tròng đỏ, ông đẩy bà Trà té ngã, gầm gừ: _ Hứa Phục khiến chúng tao trở lại được, chúng tao siêu sinh giết con trai nó ! Đình chủ chạy như bay đến đình vấp phải cản trở của lão Từ. Lão cứ trơ đôi mắt trắng dã nhìn đình chủ, bước cũng nhúc nhích khỏi cửa. Bên trong Hứa Thiếu Thất kêu khóc: _ Bố ơi! Đừng để nó khống chế! Bố ơi! _ Thiếu Thất! Chạy con trai! Hứa Phục quát rồi lao vào tấn công lão Từ. Căn bản lão Từ phải là đối thủ nên chỉ cần đình chủ giơ vuốt lột sống lớp da in chữ bùa là lão Từ đổ ập xuống! Hự! Bích Trà tự lúc nào tháo vòng dây thẻ tre nhào đến quấn quanh người Hứa Phục, trói cả mình vào đó. Đình chủ gào lên, nước mắt đỏ như máu chảy từ hốc mắt: _ Em được như vậy! Bỏ ra! _ Em để chịu mình! Em cho phép rời bỏ em lần nữa! Hứa Phục lại gào lên, đau khổ: _ Để mặc , dẫn con chạy ! _ Hứa Phục! Em cho hay, Trần Bích Trà hề sợ chết! Em chỉ sợ ra có mình, đơn độc trong vùng u tối. Em cũng giết người! Hứa Thiếu Thất ắt được mẹ chăm lo. Trần Bích Trà quyết đoán đoạn chạy nhanh về bụi tre, lôi cả Hứa Phục theo. Diên Thanh chỉ thấy bàn tay bà Trà tung ra mồi lửa, tức cả bụi tre bùng lên như ngọn đuốc . Diên Thanh ôm chặt Thiếu Thất cho nó nhào vào bụi tre. ra lúc mọi người tản bà Trà chôn chất dẫn cháy. Chắc đoán biết kết cục sau cùng là đình chủ nuốt hết vong linh, trở thành con quỷ điên loạn và giết chóc. Hứa Phục hẳn muốn Bích Trà dọn sẵn kết cục cho mình nhưng ông ngờ là Bích Trà sẵn sàng tuẫn táng theo ông! Lửa bùng lên dữ dội liếm sang đốt trụi cả ngôi đình. Bà Hứa ôm lấy cháu trai khóc ngất, người làng lúc này mới dám chạy ra. Lửa quá to, họ cũng cứu cháy cho đình được. Bà Cứ lảm nhảm: _ Cho cháy hết , đình thờ quỷ, cháy hết ! _ Im ngay! Ông Cứ lấy hết sức tán phát vào mặt vợ, đôi mắt căm phẫn: _ Có im ngay ? Bà nghe kỹ cho tôi, phải Diên Thanh mà là bà! Cút về họ nhà bà mà ở! Họ Phụng tôi có loại đàn bà gàn bướng, nông cạn như thế! .... Làng Hựu sau đó chẳng còn đình cũng chẳng còn bụi tre. Nền đất xây đình tại là phần mộ của Hứa Phục, Trần Bích Trà, lão Từ và những người chết đêm hôm đó! Bà Cứ sau ngày bị ông Cứ đuổi rồi được Diên Thanh qua đón về trở nên ngu ngơ hẳn! Cả ngày bà thơ thẩn quanh các phần mộ, thỉnh thoảng hoảng sợ chạy về rút vào sau lưng Diên Thanh: _ Đình chủ, tôi sai rồi! Ông đừng ăn tôi! Hu hu.. Nhà họ Hứa giao lại mảnh đất và quyền coi sóc lại cho vợ chồng Diên Thanh. Bà Hứa đưa cả nhà về Kinh Bắc sống, cũng là muốn chuyện cũ phôi phai. Riêng Diên Thanh khi rảnh vẫn hay làm những thẻ tre viết đại bi chú treo trước nhà. Mỗi khi gió reo, các miếng tre va vào nhau, có lúc tưởng tượng thấy ngôi đình mở cửa, lão Từ quét dọn còn Đình chủ và Bích Trà mặc áo dài đỏ sẫm uống trà, còn cười với !
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! PHẦN 3: TÁM MỸ! Chap 1: 1970! Thời điểm này miền Nam thịnh hành cờ bạc, số đề. Đề miền Nam 40 con và người quyết định xổ số nào là ông Diệm ở khu Cây Da Sà. Có cây chuyện hài về việc ông Diệm ngày hôm đó ông giơ ngón tay chỉ lên trời. Thằng ghi số nhìn thấy đọc liền: _ Đề xổ 01! Ông liền quát: _ Ta chỉ lên trời ! Ông trời! ... Nhà ông Chín Ngọc là nhà bao số, có hai cậu con trai tù ở Phú Quốc. Cứ đến ngày thăm nuôi là Tám Mỹ _ con út vừa tròn mười lăm lén vẽ số trúng vào sổ của ba để lĩnh tiền thăm trai. Tám Mỹ ôm lon li_ gô đựng cơm trắng với đường tán xuống thuyền ra Phú Quốc. gặp đa phần là các chị, các mẹ, các bà thăm người thân. Họ mang nào là quần cộc, dăm cái bánh và tiền giấy cuộn bỏ vào ống tre. Thăm cũng lắm gian nan, lên đảo rồi phải ở chỗ tập trung. Chờ lính đến đọc lịch xem được gặp . Nếu xui xẻo ăn hết tiền mang theo vẫn gặp được đành lủi thủi về! Gặp người thân cách nhau hai rào kẽm gai mấy mét, chỉ hỏi thăm qua loa. Sau đó canh lính quay ném ống tre có tiền qua cho chụp. Tám Mỹ thấy khổ ơi là khổ! Mà thương Năm và Bảy nên ráng . Thuyền chao lắc dữ dội trong đêm, mọi người chỉ biết ôm chặt nhau cầu trời phù hộ. Tám Mỹ buồn nôn liền lần mò ra mũi thuyền ói, thuyền chao hất té nhào. Hồn vía lên tới mây , bật khóc. _ Em , đứng dậy! Vào thuyền ! ngó lên thấy mặc bộ đồ bà ba đen, mặt mũi nhưng chiều cao hơn cả cái đầu. cứ đứng vững mặc cho thuyền chao lắc. Mò được xuống lòng thuyền, lẩm bẩm: _ May lúc nãy nhào xuống biển, là chết chìm! ôm túi hành lý vào lòng, rúc vào góc cố ngủ cho quên khó chịu do say sóng. _ Em ! Em ! Trở về ! gặp được trai đâu! Tám Mỹ mơ màng nghe tiếng chuyện với mình, mở mắt ra thấy thanh niên gầy guộc, xanh đét! mặc bộ bà ba màu tối, đầu tóc lởm chởm chỗ có chỗ , nhìn như bị gọt đầu. gương mặt chữ điền còn hằn mấy vệt ngang dọc ứa máu, hỏi: _ là ai? _ Em ! Quay về ! lại lặp lại câu ấy. Tám Mỹ giật mình nhìn chung quanh chỉ toàn là đàn bà con mệt mỏi dựa vào nhau ngủ. Vỗ vỗ má mình, lẩm bẩm: _ Chắc mệt quá đấy mà! hé túi dòm vào, có thịt heo khô nè, có đường tán, có mấy cái quần đùi vải đũi... Chắc hai vui lắm! Nhà Tám Mỹ đâu có theo cách mạng, Năm Sinh và Bảy chẳng là trốn quân dịch. Rồi quen thói ăn chơi, đánh nhau có chết người nên ăn cơm tù. Nên nhiều người mà hỏi lý do trai bị tù dám . Ở xóm nhà cũng ít được lòng hàng xóm, ông Chín Ngọc làm trưởng ấp. Có quyền, có tiền nên rất hống hách. Chẳng qua hai gây to quá nên bị còng đầu chứ miệt vườn trầu ai dám động đến con Chín Ngọc! tính rụt rè từ bé như hai chị, những cùng trang lứa con của mấy ông bạn ba thích. Họ đỏng đảnh, khó chìu. Còn mấy nhà bình dân lo ngại hoặc ghét ba và nên ghét lây. Nhiều lúc xách giỏ chợ Tám Mỹ dù vui vẻ chào nhưng họ rất khách sáo, khiên cưỡng. Dần dà chẳng giao du với ai ! Ba cũng lạ! Có thể mang cả bao tiền xuống Sài gòn chơi nhưng chịu cho tiền thăm trai. Lần nào đến ngày thăm là phải giở trò gian lận để kiếm vài ngàn thăm . Hai ông ở tù chứ cũng tiêu tiền ghê lắm! Thuyền cập cảng, Tám Mỹ ôm bị đồ theo đám người thăm tù về nơi tập trung. xế chiều nên chắc có đọc tên thăm tù, nhét trăm vào tay tên lính coi nơi tập trung: _ Phiền xếp cho em chỗ nghỉ! _ Ờ! Con con đứa! Thăm chồng, cha hay ai? nhét tiền vào túi dết hất hàm hỏi, lí nhí: _ Dạ ! _ theo !_ bảo đoạn dẫn lên lầu , chỉ gian phòng nhưng sạch : _ Ở đây ! _ Dạ! Những người có tiền chỉ tập trung dưới tầng trệt, trải chiếu nằm la liệt. Tám Mỹ mở lon li _ gô ăn cơm với đường tán, ngó mông lung lên tường. đến chỗ này là lần thứ năm nhưng lần đầu tiên nằm mơ thấy người ta kêu mình quay trở về! Cơm nước xong Tám Mỹ tắm cho mát rồi ôm bị đồ ra ban công ngó mông lung. Đằng xa kia là nhà tù_ nơi hai ở đó! Hàng hàng lớp lớp rào kẽm gai và rất nhiều mũ nồi qua lại! lầu có nhiều người nên khí cũng thoáng đãng, thầm mong ngày mai đến sớm để nghe người ta gọi tên thăm. Tám Mỹ ngủ say bàn tay vỗ vào mình rất mạnh: _ Em ! Em ! _ Ơ? hoảng hốt ngồi dậy, tự véo mình... Ui cha! Đau mà! phải mơ! thanh niên hôm qua lại đứng trước mặt . ngó thấy cửa vẫn khóa, lắp bắp: _ .. sao vào đây được? _ xuyên tường! Bốn chữ " _ _ xuyên _ tường" làm té nhào xuống đất, hốt hoảng: _ Hic...làm sao... _ Nghe ! Ngày mai khởi hành trở về nhà! gặp được trai đâu! _ Vì sao chứ? Tám Mỹ ấm ức vì hôm qua giờ cứ nghe này lải nhải. Gương mặt xanh tái co rúm lại khiến hai mắt lồi cả con ngươi: _ Chết cả rồi! Năm Sinh và Bảy ! Chết cả rồi! khóc như mưa khi nghe, cứ hình dung trai nằm ngay đơ cán cuốc cho người ta lấp đất là trái tim bé đau buốt. Năm mới hai hai còn Bảy vừa mười chín, còn trẻ quá mà! Có tiếng gõ cửa, Tám Mỹ ngó lên thấy phòng chỉ có mình . Ra mở cửa thấy lính hỏi: _ Sao rồi em , ngủ mình sợ hay sao mà khóc thút thít vậy ? tuần ngang nghe nên hỏi. Em sao chứ hả? _ Dạ ! Tại... nhớ nhà! lấp liếm khi đóng cửa. ! Chỉ là chuyện vẩn vơ. Chừng nào bên cai tù mới tin, nhất định là hai sao! ... Tám Mỹ quệt nước mắt trùm mền ngủ lại, lúc ngủ say bóng thanh niên lúc nãy nhìn thở dài: _ mà em nghe ! Tụi nó chết hết rồi!... giết tụi nó..chứ đâu!