Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 10: Cả Phước trở về!
      Bà Hai lệnh cho người làm qua hết nhà ông Chín ở, còn mình vẫn ở lại nhà. Con Nhung dù sợ vẫn nắm tay bà:
      _ Con ở lại với bà!
      _ Thôi, con theo họ qua hết nhà ông Chín ở! Sáng mai hãy về, nghe bà dặn, ngày mai nếu về thấy bà vô thôi. Cầm bằng có gì ổn con lấy tiền trong tráp bà để sẵn. Phát cho người làm rồi con mau lên thành ở đó đợi ông về!_ Bà Hai vuốt tóc con Nhung ôn tồn, đôi mắt bà đọng nước. Người làm đều bà hãy qua nhà ông Chín cùng họ nhưng bà lắc đầu:
      _ Bà phải ở lại! Giúp bà đóng hết các cửa là được rồi!
      ... Đêm mưa rả rích, bà Hai bận áo dài the đen ngồi phản vừa uống trà, vừa đọc kinh. Nhang khói bàn thờ Cửu huyền nghi ngút khói. Dưới ánh đèn dầu gương mặt xinh đẹp sáng mịn màu mỡ gà, bà liếc mắt ra phía cửa rào... Tiếng chân dậm những bước thốn tim tựa như đạp vào lồng ngực. Năm ! Bà đặt chuỗi hạt xuống, bước ra nhìn qua khe cửa. Con dâu bà bước chậm vào sân nhưng bước chân đó phải là của con bé! Dừng chân ở giữa sân, Năm bỗng cất giọng nửa trẻ con nửa ồm ồm:
      _ Bảy đứa oắt con! Tránh ra!
      Bà Hai chạm tay vào thành cửa phát tường thành căn nhà hóa thành lớp tơ sợi màu đỏ. Chúng là trăm ngàn vạn mạch máu li ti quấn lấy nhau, bà Hai thấy cái đầu trồi lên nhìn bà bi bô:
      _ Má má, tụi con bảo vệ má! Bảo vệ nhà! Chị đỡ sét cho tụi con đêm qua rồi!
      Bà trào nước mắt! Vậy là kịp mua quần áo, sắm nhà cho con hồn phi phách tán dưới lưỡi tầm sét. Thảo nào con quỷ con chiếm được xác Năm !
      Con quỷ la hét, đu lên vai Năm tiến lên hàng ba nhà:
      _ Giết hết! Cả Phước hay người họ Lê... giết hết!
      _ Thả vợ tao ra!
      Bà Hai nghe tiếng thét lớn hơn liền nhìn ra cửa rào: Cả Phước và ông Lê ướt sũng, tay thằng con cầm cây dao dài mũi cong xông đến. Cây dao khiến con quỷ ré lên, lẩn luôn vào thân xác Năm . Đôi mắt vợ đổi sang màu đỏ như máu nhìn cha con Cả Phước căm thù:
      _ Muốn giết tao tao bắt Năm bồi táng!
      ...
      Thầy Phót dùng bí thuật người Hai Sống chỉ lúc là tỉnh, vệt đen mặt phai hẳn. Thầy mỉm cười, thầy để tóc dài qua vai, mũi cao vút hình trái cật tinh . Ông Chín tiếng Miên với thầy rồi dịch lại cho Hai Sống:
      _ Thầy là cậu cũng còn may! Con quỷ này bị yểm trú hàng cấm thuật, rất tà ác. Bây giờ trừ khi giết nó chứ thể độ nó được nữa!
      _ Con phải cứu Năm !
      ho khan, đứng dậy định rời . Ông Chín định cản lại thầy Phót ra hiệu bảo đừng cản. Trao cho túi bột, ông Chín :
      _ Rắc vào người Năm !
      Hai Sống tháo dây buộc con ngựa đoạn phóng nhanh, ông Chín hỏi thầy Phót:
      _ Vì sao cản cậu Hai lại?
      _ trán cậu ta có vệt đen, e là có hồn ma ở cùng lâu nay! Để cậu ta làm điều cậu ta muốn!_ Thầy Phót mở giấy ra dùng bột ngải chấm máu gà vẽ vòng tròn vu thuật.
      Cả Phước sợ trúng Năm nên cứ chần chừ tấn công, ông Lê nhào vô vật bị Năm nhấc bổng lên ném mạnh ra bờ giậu ngất xỉu. Bà Hai muốn mở cửa chạy ra được!
      Con quỷ đột nhiên lú đầu vai Năm , giơ cánh tay khẳng khiu tấn công cánh cửa. Nó nắm từng cái đầu trẻ con bứt ra khỏi mớ dây nhợ ném về phía Cả Phước gầm rú:
      _ Cả Phước nhìn , em của mày đó! Vì mày mà chúng nó phải chết! Mày đáng sống...!...
      Cửa mở, Bà Hai Yến chạy ra nhìn bảy đứa con mình nơi, đầu nẻo rên khóc đau đớn cùng cực. Bà bất chấp nhào vào bấu cái đầu quỷ :
      _ Mày giết các con tao lần nữa! Mày giết luôn tao đây nè.
      Cả Phước giơ tay kéo bà ra nhưng kịp, con quỷ vòng tay siết cổ. Hai Sống chạy như bay đến rải hết bột lên người Năm . Tức con quỷ tách khỏi người em , nhưng tay nó siết cổ bà Hai. Cả Phước giơ tay ôm chầm lấy thân thể đổ gục của vợ. Thảy cây dao cho Hai Sống, Cả Phước :
      _ Đâm vào nó!
      Con quỷ nhập hẳn vào người bà Hai, ngừng thách thức:
      _ Giết ! Mày ưa thích bà Hai lắm mà!
      Hai Sống là dân phu, tính cách nhanh nhẹn quyết đoán hơn cậu Cả nhiều! giơ dao đâm nhát vào vai bà Hai khiến con quỷ rú lên, nhìn cười quỷ quyệt:
      _ Rất mạnh mẽ! Tao thích thân thể mày hơn!
      Nó nhảy ngay qua người , Hai Sống nghe như mạch máu trong người mình đông cứng lại... Cảm giác trăm vạn cánh tay mần mò bóp nát lục phũ ngủ tạng. Trong lúc thần thức chưa mất hết, hét lớn:
      _ Xuống địa ngục cùng tao!
      Cả Phước chỉ thấy sắc sáng loáng từ con dao dính máu má Hai vút xuống, đâm phập vào tim Hai Sống! Tiếng con quỷ rên xiết lúc rồi tắt hẳn, lưng Hai Sống đội lên cục đen đất bùn. Bà Hai ôm lấy khóc ngất:
      _ Cậu Hai, cậu Hai!
      _ Bà Hai, bà đừng khóc!... _ định giơ tay lau nước mắt cho bà nhưng còn sức. Máu chảy loang cả mặt sân. khẽ cười nhìn bà:
      _ Cho tui gửi Năm , ba tui với con Út cho bà! Tui thôi, họ đợi tui kìa!
      gục chết trong lòng bà Hai, lúc ông Chín và thầy Phót tới gần sáng. Bà Hai ôm xác khóc nức nở, nhìn thấy chết trước mặt cứ như Sáu Lâm bị giết lần nữa. Ông Chín đến xem vết thương vai bà, vết đâm sâu lắm! Bà Hai nhìn thầy Phót đau thương:
      _ Sao thầy ấy để cậu Hai đến đây? Nếu đến cậu Hai chết đâu! Hu hu..
      _ Thầy mạng cậu Hai tận rồi! Con thấy ma được là vì con thừa hưởng từ ba, cậu Hai thấy được nhiều như vậy phần quá nhiều. Con đừng buồn! Cậu ấy lên đường cùng những kẻ kia... Âu cũng là số mạng! _ Ông Chín vỗ về bà Hai, nhìn nước mắt như thế ông nghĩ chắc lâu lắm bà mới quên được việc này!
      ...
      Xác bà Thiền nổi lên giữa kinh, miệng đầy đá bốc mùi kinh khủng. giàn hỏa thiêu lớn dựng giữa đồng, xác bà Thiền, Hai Sống lẫn xác con quỷ kia bị đào lên mang hỏa táng hết!
      Năm ngồi thừ nhìn đống lửa cháy cao ngút khỏi bụi tre, còn nước mắt để khóc. Cả Phước mang em Út đến nhà cho bà Hai nuôi dưỡng, ba ông Chín chăm lo. Ông Lê sau khi căn dặn xong việc nhà cũng rời lên thành mời bác sĩ về coi bệnh cho bà Hai. Vùng quê yên bình được trả lại, vài người làm sau này vui miệng kể lại rằng khi bà Hai nằm chõng tre ngủ trưa họ thấy bảy đứa con nít chạy đùa quanh, còn có bóng người đàn ông đứng đẩy chõng đung đưa cho bà Hai ngủ ngon!
      **** Kết!****
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Phần2: ÔNG TỪ GIỮ ĐÌNH!

      Chap 1: Đình làng Hựu!
      Tỵ trước Tỵ này chục lẻ ba
      Thuận dòng nước cũ lại bao la
      Bóng thuyền thấp thoáng dờn vách
      Tiếng sóng long bong vỗ trước nhà
      Bắc bậc người còn chờ Chúa đến
      Đóng bè ta phải rước Vua ra
      Sửa sang việc nước cho yên ổn
      Trời sinh ra ắt có ta

      (bài Vịnh nước lụt).
      Hai năm Tỵ mà Nguyễn Khuyến nhắc đến là năm Quý Tỵ (1893) và Ất Tỵ (1905), cách nhau 12 - 13 năm, vùng Nam Hà đều lũ lụt lớn do vỡ đê sông Hồng, mùa màng mất mát, nhiều người chết đói. Dân làng Hựu vẫn nhớ cái ngày nước lụt rút hết, xác người vướng đầy ngọn tre. Sau đó người làng làm lễ tế lớn, nguyện xây ngôi đình thờ phượng thần linh. Cầu mong còn xác người vắt vẻo ngọn tre, cầu mong còn người chết đói nữa!
      Diên Thanh theo chồng từ miệt Cao Lãnh về xứ Nam Hà, lạ nước lạ cái, xa mẹ nhớ quê nên ở tháng là đêm nào cũng khóc. Nhà chồng làm nông, chồng làm thầy kí huyện nên coi như cũng có ít tiếng trong làng. Mẹ chồng ăn sang sảng, bổ như bổ củi lắm lúc làm Diên Thanh khóc rấm rứt. Chẳng là bà muốn cưới con cùng làng làm dâu. Thế mà thầy ký Văn Cẩn lại mang về Nam Kỳ, nom cái dáng mặc áo bà ba líu ra líu ríu là bà bực bội trong bụng. Bà nghĩ cứ ghẻ lạnh nó, chừng vài tháng nhớ mẹ, tủi phận lại cuốn gói về Nam thôi! Hôm nay thầy ký cho người về bảo vợ sáng mai về, công vụ gấp. Thằng Hải chỉ gặp được bà Cứ_ mẹ chồng Diên Thanh để chuyển lời. Trong bữa cơm, bà oang oang:
      _ Gớm, cậu Phụng nhà mình nay phong lưu nhể? huyện mời lên làm việc, cậu bảo người về đêm nay về được. Chắc là ôm này bợ kia rồi!
      _ Bà nớ! Ăn thế đấy à?
      Ông Cứ dằn giọng khi thấy gương mặt con dâu mới xụ xuống, u uất. Ông thương con dâu rời mẹ, xa quê làm dâu xứ lạ nên hay che chở cho Diên Thanh với mẹ chồng. Ông cứ hay bảo cậu Phụng:" Mày làm gì làm, chập tối cũng về với vợ! Nó xa nhà buồn, đừng để nó tủi thân!".
      Bà Cứ liếc thấy mặt con dâu buồn so xởi lởi:
      _ Ối giời! khéo lo, cậu Phụng rinh từ Nam về đây là cũng thượng lên đầu rồi. Đàn ông tạo nghiệp phải giao lưu! Có gì mà mặt ủ mày châu như thế?
      _ Dạ con dám!
      nặng nhọc trả lời, sống cùng mẹ chồng như này trái tim như treo ngược cành cây. Bà Cứ luôn những lời hiểm hóc khiến buồn lòng!
      Khi vào buồng nằm vẫn nghe tiếng bà vừa phe phẩy quạt nan vừa cất giọng chua như dấm:
      _ Em bảo mà mình nghe, cậu Phụng lấy cùng làng ăn uống cũng dễ. Giờ cả nết ăn uống cũng xa lạ, nó nấu em ăn được!
      bật khóc, lúc ở nhà dù nghèo nhưng được cả nhà đùm bọc thương. Lúc đưa về đây, ba :
      "_ Con chọn ba chiều con, người xứ này cơ khổ, lại khác mình.Ráng mà hòa nhập để sống, nghe con!".
      ... ngủ mơ màng Diên Thanh nghe tiếng trống đánh rất lớn. giật mình la to:
      _ Ôi ai đánh trống giờ này?
      _ Con hâm à? Khuya lắt khuya lơ ai đánh trống?_ Tiếng mẹ chồng vọng sang khiến sợ, nằm lại im thin thít. Chừng lúc sau hồi trống nữa vang lên, lần này lẳng lặng tụt xuống giường. Mở cửa sau lần theo thanh tiếng trống tiến về đình làng. nhộn nhịp! Rất nhiều người tụ tập đàn hát, ăn uống. Cửa đình lớn mở rộng, nhìn vào trong thấy ông lớn vận áo dài đen, khăn đóng chỉnh tề gióng trống . Mặt trống làm bằng da trâu vang lên thanh vang dội. tiến vào trong đình, bên trái thờ thổ thần, bên trái thờ thủy thần. Chánh giữa thờ bức Cửu huyền cực lớn, bộ lư đồng sáng bóng điêu khắc rồng phượng uy nghi. từ lúc về đây làm dâu chưa từng được chồng đưa đến đình! Nghe là đình thiêng chỉ mở vào dịp cúng lễ, khi trống trong đình gióng lên là có việc cần kíp. Thế mà tối nay cơ may lại vào thẳng đình làng!
      định tiến tới rút nhang thắp ông cũng mặc áo dài đen, râu dài ngang ngực ngăn lại hỏi:
      _ Cháu người ở đâu?
      _ Dạ con là dâu bà Cứ, vợ kí Phụng ! Con ở Cao Lãnh ra đây!_ lễ phép, ông gật gù đoạn chỉ cách thắp nhang cho thần. Diên Thanh nhìn những người phía ngoài đình hát múa, ăn uống :
      _ Vui ! Cả tháng nay con mới thấy náo nhiệt như vậy!
      _ Ờ! Họ đông lắm, lại đói nên ăn như rồng cuốn. Cháu chớ lại gần mâm cỗ, họ tưởng cháu giành ăn lại đánh cho đấy!_ Ông khẽ, khi cắm nhang xong ông bảo:
      _ Con vào chỗ đó ngồi , khi ông đánh hết ba hồi trống lạy!
      ngồi rất lâu vẫn chưa nghe tiếng trống thứ ba, tiếng đàn hát khiến ngủ quên. người nữa mắt sáng quắc nhưng tròng mắt tuyền màu đen tiến đến bảo:
      _ Người ở xa đến! tội nghiệp! Sau này chiếu cố chút!
      _ Dạ, đình chủ!_ Những người tuy già hơn vẫn vòng tay cúi chào, người này vơ cái rèm cửa xuống đắp cho . Nhìn ra ngoài bỗng quát:
      _ Ồn lắm rồi đấy! Tiên sư bố chúng bây, biến!
      Chỉ tiếng là mọi người ăn chơi liền đứng ngay dậy, thoáng chốc di chuyển và tan vào màn đêm nhanh chóng!
      Diên Thanh giật mình thức dậy khi nghe tiếng gà, hốt hoảng khi thấy còn riêng mình trong đình. Gấp gọn cái rèm đặt lên góc ván, rón rén theo cửa hông ra ngoài. Lạ ! Khuya qua ăn uống linh đình như thế, dọn dẹp cách nào mà sạch như thế?
      lững thững về nhà gặp mẹ chồng cắp làn tre chợ:
      _ Con đâu mà mờ sáng dậy nấu trà sáng?
      _ Dạ khuya qua con nghe đình vỗ trống to nên qua đình thắng nhang. Xong con ngủ quên mẹ ơi!
      thấy mẹ định tát mình giơ hai bàn tay lên đỡ:
      _ Con xin lỗi! Mẹ đừng đánh con!
      Bà Cứ định tát cho con dâu bạt tay vì điêu thấy mu bàn tay Diên Thanh có dấu triện đỏ liền thu tay về. Bà câu nào liền đến nhà ông Từ gác đền hỏi:
      _ Cái triện ấn cho người được chọn hầu đình chủ ở đâu?
      _ Trong cái hộp dưới chân tượng đình chủ! Mà sao?
      Ông Từ chống nạnh hỏi, vốn ưa cái kiểu của bà Cứ!
      hỏi nữa, đem thắc mắc vêd hỏi chồng. Ông Cứ nghe thuật lại liền :
      _ Có lẽ đình chủ thấy con Thanh tốt, muốn chọn để hầu mỗi dịp lễ tế! Bà đấy, liệu mà thương con người ta. Bạc đãi người được đình chủ để mắt là mệt đấy!
      Last edited: 21/7/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 2: Đình chủ!
      Diên Thanh cứ thắc mắc con dấu triện đỏ tay từ đâu mà có, khi chà sạch dấu theo hỏi chồng:
      _ , em thấy ai đóng dấu tay em mà?
      _ Ừ, thôi đừng lo! Việc được đình chủ chọn là việc tốt. Nhờ vậy mẹ đỡ hoạch họe em hơn!
      Cậu Phụng âu yếm nhìn vợ, thấy gương mặt ngớ ra nhàng giải thích:
      _ chỉ là mẹ! Người làng Hựu mà nghe tin này nhìn em với con mắt khác. Xưa nay việc chọn người hầu lễ đều do các chức sắc trong làng chọn. Các trong làng đều bày nhiều mánh lới để được các ông lớn để mắt đến. Song có năm dù chọn kỹ lưỡng nhưng khi hầu lễ vẫn làm đình chủ phật ý, giữa trưa các cây cờ trong đình bốc cháy. Vậy là trong vòng năm đó mùa màng thất bát mà ba trong bốn vị chức sắc cũng từ trần căn nguyên! Cho nên việc em tự nhiên có dấu triện là điều hi hữu! Vì thường khi các ông lớn chọn, mãi đến ngày lễ mới cúng mở cửa mộ thất đình chủ, lấy con dấu triện dưới chân tượng mang lên ấn vào bàn tay kẻ được chọn. cũng hiểu vì sao em lại vào đình được, lúc về nghe mẹ vào đình. Cửa hông cũng khóa kín mà!
      Diên Thanh nhún vai, cũng hiểu. Duy việc mẹ chồng đúng là bà cố xúc xiểm nữa. Bữa cơm dù ngon hay dở cũng im lặng ngồi ăn, mặt ra chiều nín nhịn làm cứ buồn cười. Mà cái miệng của bà Cứ đầy hai hôm cả làng Hựu đều biết. Nhà bỗng dưng có nhiều khách hơn khiến Diên Thanh nấu nước châm trà bở hơi tai. Có người còn mang biếu gà vịt, bánh hồng, có người nắm tay như thân thiết lắm, thầm:
      _ ký Phụng khi nào vào hầu đình chủ xin dùm cho nhà tôi, năm nay làm ăn được gì!
      _ ký Phụng xin với đình chủ cho nhà tôi lộc quan ngân với, thằng con năm nay thi, cầu cho đỗ đạt!
      ....
      Diên Thanh cứ ngẩn người khi nghe lời nhờ vả, có cảm giác như mình trở thành sứ giả của họ vậy! hỏi bố chồng:
      _ Bố, con có gặp ông lớn mặc áo dài đen đội khăn đống trong đình. Ông ấy gõ trống, đó là ai hả bố?
      _ Bố nghĩ ông Hứa Thuấn, vị phú hào trước kia hiến đất, bỏ tiền ra xây đình Hựu cho con thấy đó!
      Ông Cứ chế ấm nước vối nhâm nhi, mấy hôm nay nhờ phúc Diên Thanh mà bánh trái thiếu. Nhà ông chỉ từ khi Phụng Văn Cẩn làm thầy ký huyện mới sung túc hơn. Ngày trước nghèo đói lắm! Bà Cứ phải mót lúa, đào củ dong lấp bụng cho qua bữa. Ông Cứ gốc gác cũng hẳn là người làng, mẹ ông là phụ nữ người Hoa trôi dạt. Ông lại mang họ mẹ nên cả làng chỉ mỗi nhà ông họ Phụng. Nhà bà Cứ là cố cựu của làng, bà xốc vác bạo ăn bạo làm nên người làng cũng cả nể! Mà cả nể cả nể chứ có chuyện cho biếu thứ gì bởi người làng này ít có người giàu!
      Sau trận lụt lịch sử ngót ba mươi năm nhưng dân làng vẫn khá lên là bao. Đình Hựu xây dựng được hơn mười bảy năm mưa thuận gió hòa hơn. Ai cũng bảo do đình làng thiêng phù hộ nên rất sùng kính đình chủ!
      Diên Thanh có chút rợn người, hỏi:
      _ Thế ông phú hào đó giờ ở đâu hả bố?
      _ Ông Hứa Thuấn hả? Ông ấy chết rồi! Việc có phần ly kỳ, lúc xây đình giặc Pháp có ruồng qua. Cấm cho xây cất đình miếu thờ tự! Lúc đó con trai Hứa Thuấn là Hứa Phục vừa đôi mươi, trong lúc tranh chấp Pháp đâm lưỡi lê vào bụng cái Xuân_ là cháu ruột của mẹ chồng con. Cái Xuân chết ngay sân đình, Hứa Phục nổi giận dùng lẩy ná tre sắc nhọn bắn giết năm sáu thằng Pháp! Sau đó cậu ấy bị bắt, hôm sau giữa đêm Pháp chặt đầu! Nhưng trước khi bị xử tử, cậu ấy thề trở lại bảo vệ dân làng Hựu!.. Giặc Pháp mang đầu cậu treo
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 2: Đình chủ!
      Diên Thanh cứ thắc mắc con dấu triện đỏ tay từ đâu mà có, khi chà sạch dấu theo hỏi chồng:
      _ , em thấy ai đóng dấu tay em mà?
      _ Ừ, thôi đừng lo! Việc được đình chủ chọn là việc tốt. Nhờ vậy mẹ đỡ hoạch họe em hơn!
      Cậu Phụng âu yếm nhìn vợ, thấy gương mặt ngớ ra nhàng giải thích:
      _ chỉ là mẹ! Người làng Hựu mà nghe tin này nhìn em với con mắt khác. Xưa nay việc chọn người hầu lễ đều do các chức sắc trong làng chọn. Các trong làng đều bày nhiều mánh lới để được các ông lớn để mắt đến. Song có năm dù chọn kỹ lưỡng nhưng khi hầu lễ vẫn làm đình chủ phật ý, giữa trưa các cây cờ trong đình bốc cháy. Vậy là trong vòng năm đó mùa màng thất bát mà ba trong bốn vị chức sắc cũng từ trần căn nguyên! Cho nên việc em tự nhiên có dấu triện là điều hi hữu! Vì thường khi các ông lớn chọn, mãi đến ngày lễ mới cúng mở cửa mộ thất đình chủ, lấy con dấu triện dưới chân tượng mang lên ấn vào bàn tay kẻ được chọn. cũng hiểu vì sao em lại vào đình được, lúc về nghe mẹ vào đình. Cửa hông cũng khóa kín mà!
      Diên Thanh nhún vai, cũng hiểu. Duy việc mẹ chồng đúng là bà cố xúc xiểm nữa. Bữa cơm dù ngon hay dở cũng im lặng ngồi ăn, mặt ra chiều nín nhịn làm cứ buồn cười. Mà cái miệng của bà Cứ đầy hai hôm cả làng Hựu đều biết. Nhà bỗng dưng có nhiều khách hơn khiến Diên Thanh nấu nước châm trà bở hơi tai. Có người còn mang biếu gà vịt, bánh hồng, có người nắm tay như thân thiết lắm, thầm:
      _ ký Phụng khi nào vào hầu đình chủ xin dùm cho nhà tôi, năm nay làm ăn được gì!
      _ ký Phụng xin với đình chủ cho nhà tôi lộc quan ngân với, thằng con năm nay thi, cầu cho đỗ đạt!
      ....
      Diên Thanh cứ ngẩn người khi nghe lời nhờ vả, có cảm giác như mình trở thành sứ giả của họ vậy! hỏi bố chồng:
      _ Bố, con có gặp ông lớn mặc áo dài đen đội khăn đống trong đình. Ông ấy gõ trống, đó là ai hả bố?
      _ Bố nghĩ ông Hứa Thuấn, vị phú hào trước kia hiến đất, bỏ tiền ra xây đình Hựu cho con thấy đó!
      Ông Cứ chế ấm nước vối nhâm nhi, mấy hôm nay nhờ phúc Diên Thanh mà bánh trái thiếu. Nhà ông chỉ từ khi Phụng Văn Cẩn làm thầy ký huyện mới sung túc hơn. Ngày trước nghèo đói lắm! Bà Cứ phải mót lúa, đào củ dong lấp bụng cho qua bữa. Ông Cứ gốc gác cũng hẳn là người làng, mẹ ông là phụ nữ người Hoa trôi dạt. Ông lại mang họ mẹ nên cả làng chỉ mỗi nhà ông họ Phụng. Nhà bà Cứ là cố cựu của làng, bà xốc vác bạo ăn bạo làm nên người làng cũng cả nể! Mà cả nể cả nể chứ có chuyện cho biếu thứ gì bởi người làng này ít có người giàu!
      Sau trận lụt lịch sử ngót ba mươi năm nhưng dân làng vẫn khá lên là bao. Đình Hựu xây dựng được hơn mười bảy năm mưa thuận gió hòa hơn. Ai cũng bảo do đình làng thiêng phù hộ nên rất sùng kính đình chủ!
      Diên Thanh có chút rợn người, hỏi:
      _ Thế ông phú hào đó giờ ở đâu hả bố?
      _ Ông Hứa Thuấn hả? Ông ấy chết rồi! Việc có phần ly kỳ, lúc xây đình giặc Pháp có ruồng qua. Cấm cho xây cất đình miếu thờ tự! Lúc đó con trai Hứa Thuấn là Hứa Phục vừa đôi mươi, trong lúc tranh chấp Pháp đâm lưỡi lê vào bụng cái Xuân_ là cháu ruột của mẹ chồng con. Cái Xuân chết ngay sân đình, Hứa Phục nổi giận dùng lẩy ná tre sắc nhọn bắn giết năm sáu thằng Pháp! Sau đó cậu ấy bị bắt, hôm sau giữa đêm Pháp chặt đầu! Nhưng trước khi bị xử tử, cậu ấy thề trở lại bảo vệ dân làng Hựu!.. Giặc Pháp mang đầu cậu treo cổng làng thị uy, lại tịch thu số của cải nhìn thấy được trong nhà họ Hứa. Bảy ngày sau người làng và cả bọn Pháp canh cái đầu bị phen khiếp vía. Chừng canh ba thấy kẻ mất đầu leo thoăn thoắt lên cổng làng, lắp đầu vào thân rồi ngồi đó hát: " Đình làng Hựu, bốn mạng chống đình. Đình lớn xây xong, ta về bảo vệ !". Ông Hứa Thuấn nghe được lời nhắn của con trai, qua hai hôm đào số vàng ông chôn trong nhà rồi giao cho cả Từ chủ trì việc xây đình. Đêm đó ông Hứa Thuấn cùng em trai là Hứa Nghệ và hai thằng con trai của Hứa Nghệ là Hứa Khiết và Hứa Lâm treo cổ chết. Họ để lại cho người nhà lời dặn hãy mang bốn xác chôn dưới bốn trụ đình. Họ Hứa tuyệt tự vì còn con trai, bây giờ Hứa gia chỉ còn quả phụ và những con . Người làng thương xót cho tấm lòng của họ Hứa nên bất chấp đàn áp vẫn ngày đêm dựng đình. đêm Pháp cho người lùa dân về nhà định châm lửa đốt đình. Bố lúc đó trong đám tráng đinh bị cột vào bụi tre để xem chúng tàn phá đình làng. Lúc đó lính của tụi nó Pháp có, người làng theo Pháp cũng có. Nhưng chúng chất rơm bao cao vẫn châm được lửa đốt, rơm bén lửa! Rồi tên nào bước vào đình là chết tên đó, bố nhìn từ ngoài chỉ thấy tụi nó giãy chết mà thè cả lưỡi. Cơ hồ như bị treo cổ vậy! Thằng đội trưởng Pháp tin, xách súng vào đình bắn vào nóc đình. Bố chỉ nghe tiếng cười ha hả của nó... lúc sau nó bước ra tới cửa đình ngã, máu phun như vòi rồng còn đầu đâu mất tiêu! Bọn còn lại chạy trối chết! Mẹ chồng con chạy ra gỡ dây trói, lúc bố và các bác vào đình thấy cái đầu thằng đó ở dưới chân bức tượng Hứa Phục! Vì bọn nó đem xác cậu ấy thiêu tro, đổ sông, bố và người làng chỉ đành hòa cùng tro cốt cái đầu Hứa Phục đúc thành tượng . Trong đêm đó tất cả những thằng Việt gian trong làng đứa bị cắt cổ, đứa bị chết đuối. Người làng vừa vui vì Pháp e ngại rút khỏi làng ( ra lúc đó nghèo quá lấy gì cướp bóc, tài sản của Hứa Thuấn chúng lấy cả rồi!) vừa lo vì thiêng của Hứa Phục nên rất kính sợ đình làng. Lúc đầu mọi người để tượng cậu ấy ở để nhang khói nhưng hai năm sau thằng khác về dắt lính đòi tìm tượng Hứa Phục đập nát. Bố và mọi người trong đêm mang tượng cậu ấy xuống hầm trú bom của đình giấu. Và cái cửa hầm ấy luôn đóng! Ông Từ là người giữ chìa khóa suốt bao nhiêu năm nay!
      Diên Thanh ngồi phịch xuống bộ vạt tre, lắp bắp:
      _ Ý bố là con gặp ma?
      _ Ấy! Bố ở đây cả đời người mà còn gặp được ông ấy! Con gặp, ắt có duyên. Nhà họ Hứa hiền lương, con đừng sợ. _ Ông Cứ vỗ vai trấn an, Diên Thanh ấp úng:
      _ Như bố Đình chủ là cậu Hứa Phục ạ?
      _ Là cậu ấy! Lúc đầu ai gọi như thế mãi đến mười hai năm trước. Trong cơn mưa vần vũ, gió lốc cuốn bay nóc nhà thiếu phụ ôm hai con chạy nạn đến cổng đình. ấy thấy trong đình thắp đèn sáng, có hai thanh niên chừng mười sáu mang dù ra che cho vào đình trú. ấy cảm tạ rối rít thanh niên bảo là Đình chủ thương xót thiếu phụ quả. Thôi rạng sáng hãy đến nhà Họ hứa chuyển lời là Đình chủ Hứa Phục gửi gắm! Vậy là mẹ ruột Hứa Phục chỉ vì câu đó nhận thiếu phụ ấy làm con nuôi. Hai đứa bé trai cũng đổi sang họ Hứa! Chính là Hứa Nguyên và Hứa Ngọc mà ngày rước con về mang cặp ngỗng uyên ương đến tặng đấy! Từ lúc đó người làng gọi cậu ấy là Đình chủ!
      Từ Diên Thanh cũng hay nghe bà nội kể vài chuyện cổ quái nhưng ngờ hôm nay được nghe bố kể chuyện thú vị đến vậy! Hứa Nguyên và Hứa Ngọc tầm mười bốn rất ngoan ngoãn, luôn nghe lời bà Hứa. hỏi:
      _ Đình chủ lúc mất vẫn chưa có vợ ạ?
      _ Đình chủ vừa đặt tam thư lục lễ định cưới thợ may làng bên tên Trần Bích Trà! Sau đó ấy cũng ở vậy tới giờ. Mỗi năm vào dịp cũng lễ giỗ Đình chủ ấy đều mặc áo dài trắng qua viếng. Thứ ấy mang qua là bầu rượu, mâm bánh nếp và đóa hoa dại màu trắng hồng. ấy bảo ngày trước Đình chủ ưa mấy thứ này lắm!
      Ông Cứ vừa xong liền tặc lưỡi:
      _ Bố nghe cũng có nhiều đám dạm hỏi lại, mẹ của Hứa Phục cũng khuyên nên lấy chồng nhưng ấy chịu! ấy con xin nếu sau này chết cho mang hài cốt về chôn sau đình để còn nhìn thấy Đình chủ!
      Diên Thanh nằm đêm suy nghĩ, si tình như Bích Trà chắc chẳng có mấy ai!
      Phụng Văn Cẩn xoay qua ôm vợ thấy còn chưa ngủ, dỗ dành:
      _ Ngủ em, đừng nghĩ nữa! Ngày mai sắp lễ xin với ông Từ cho em vào đình cúng ra mắt, chịu ?
      _ Dạ! Ông Từ giữ đình có quyền phết nhỉ?_ ôm chồng cười khẽ, cậu Phụng vuốt tóc vợ âu yếm:
      _ Em ngủ ngon nhé! Ông Từ có quyền nhất làng đấy!
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 3: Trần Bích Trà!
      Mẹ chồng chợ về đơm mâm trái cây đẹp mắt đưa Diên :
      _ Ôm cho chắc qua cúng đình! Cậu Phụng nhà này xin ông Từ qua mở cửa đình từ sớm!
      _ Dạ!
      đội mâm lên đầu cẩn thận qua đình làng. Phụng Văn Cẩn thấy vợ từ xa liền chạy đến đỡ mâm:
      _ Nặng lắm ? Để !
      _ Ông Từ mở cửa rồi hả ?
      Diên thấy ông bác tầm tuổi bố chồng quét dọn trong đình. bước nhanh lên bậc thềm, lễ phép:
      _ Bác Từ để con quét tiếp cho ạ!
      _ Chào cháu, Diên Thanh! _ hơi ngạc nhiên là bác gọi thẳng tên chứ gọi là vợ thầy ký Phụng như người làng! Mẹ chồng bảo nhập gia tùy tục, thuyền theo lái, theo chồng. Như mẹ hai mươi bốn năm nay người ta gọi là vợ Phụng Văn Cứ, mợ Cứ, bà Cứ chứ chẳng ai gọi cái tên cúng cơm là Nguyễn Thị Thiệp cả!!! mỉm cười:
      _ Bác biết tên cháu ạ?
      _ Biết chứ! Cậu Hứa Khiết báo với bác rồi. Rằng Trần Thị Diên Thanh, người trong Nam đến hầu lễ! Sao mà biết được!
      Bác Từ tay vẫn quét đều nhát chổi, lời bác khiến vợ chồng có chút kinh sợ! Ôi mẹ ơi, phải Hứa Khiết chết rồi sao? Bác Từ chuyện được với họ cơ à?
      Lúc cúng kiến xong hỏi người giữ đình:
      _ Bác ngày nào cũng ở đình ạ?
      _ Mỗi ngày bác đều đến quét dọn, thắp nhang. Quen rồi, mưa gió gì cũng thế! Nhờ đình chủ thương nên dù sống mình cũng rất mạnh khỏe.
      Diên nhìn bác Từ: làn da đen nâu khỏe mạnh, mái tóc để dài búi tỏi phía sau hợp lắm với gương mặt ngạnh và vóc dáng to lớn! Nhìn bác đúng là hộ vệ của đình.
      Xã trưởng cùng vài người đến nhìn Diên từ xuống đoạn bảo:
      _ Đây là vợ ký Phụng phải ? Ông xã mời hai vợ chồng tối nay đến nhà ăn tối!
      _ Thưa vâng!
      Phụng Văn Cẩn gật đầu đoạn dẫn vợ về nhà. Trong lòng có chút bất an, ông xã trưởng vốn là chức sắc có máu dê. Diên lại xinh xắn như thế: mắt lá răm, chân mày vòng cung và hàm răng trắng ngần. Đàn bà ở đây ai cũng nhuộm răng đen cho đẹp nhưng muốn vợ mình cứ để nguyên như vậy! Mẹ đôi lúc bảo:
      _ Con vợ cậu răng cứ trắng nhợt nhìn hãi quá cậu Phụng ạ!
      Bảo vợ vào bếp làm cơm, kể cho bố nghe việc vừa rồi. Ông Cứ vừa thảy hạt cho gà ăn vừa bảo:
      _ Mày cứ mình! Thưa với ông ta rằng Diên khỏe!
      ... ngồi rất lâu vẫn chưa thấy chồng về, nhìn cái đồng hồ Tây dương mà chồng treo vách đâm lo:
      _ Qua mười giờ rồi! Sao còn chưa về?
      _ Vợ ký Phụng! Vợ ký Phụng! xong rồi!
      Bà Quí chạy tất tả vào cổng nhà la hoảng, đẩy cửa buồng chạy ra:
      _ Con đây bác Quí ơi!
      _ Cháu đến nhà ông xã xem thế nào! Món gà lúc chiều ký Phụng mang đến làm quà, biết thế nào mà vợ lẽ ông xã sùi bọt mép.. Giờ ông ta đóng gông chồng cháu kìa!_ Bà vừa vừa đỡ mẹ chồng , bà Cứ như hiểu ra điều gì nhìn mà kêu thán:
      _ Hồng nhan họa thủy đây mà! Trời ơi, cưới nó về làm gì để giờ nó giết con tôi nè trời!
      _ Đừng nghe mẹ , con theo bố đến đó!
      Ông Cứ nắm tay kéo con dâu ra khỏi nhà. Cả đoạn đường Diên cố nén nhưng nước mắt vẫn chảy dài. lo chồng mình gặp nạn, mà càng lo là nếu vì mình mà bị hại tội này sao mà gánh được đây?
      Nhà ông xã to hơn cả đình làng, bước vào sân thấy chồng bị đóng gông, đánh đập tàn nhẫn. Diên sà xuống ôm chồng, phẫn uất:
      _ ấy chỉ là thư sinh viết chữ, sao các người ác thế?
      Ông xã lại cho người đánh cả ông Cứ, người làng nghe tin đều kéo đến ngoài nhà ông xã xem thế nào!
      Xã trưởng Càng lúc nghe lũ chó săn diễn tả thấy ưa thích, giờ gặp tận mặt Diên càng mê mẩn. Chả trách thằng Phụng Văn Cẩn rước vợ từ Nam ta, quả xinh đẹp hơn các làng nhiều lắm. Hơn nữa ta lại là người được chọn, nếu kéo được ta làm vợ lẽ, kiểu gì cũng được lợi ích! nâng gương mặt đầy nước mắt lên, đe dọa:
      _ Nhà chồng làm gà dâng khiến bà Sáu chết! Mạng đền mạng, Văn Cẩn phải chết! Lão Cứ biết dạy con, chết nốt! chân ướt chân ráo, ông thương. Viết thư thôi chồng, làm dâu họ Phụng nữa, may ra thoát liên can!
      _ Diên Thanh tôi sống làm vợ Văn Cẩn, chết cũng làm ma họ Phụng! Ông Càng, tôi biết tôi dân đen thấp cổ bé họng. Ông xử sao nhà tôi cãi được. Nhưng người làm trời nhìn, ông nhớ lấy!
      Diên Thanh cứng cỏi, nhìn xã trưởng Càng đầy căm phẫn. Bị mắng nên cáu giận, ông xã Càng bắt cả nhốt vào kho củi. Văn Cẩn cùng cha nhốt bên cạnh! Ông Cứ miệng rướm máu, gọi khẽ:
      _ Diên Thanh con ơi, nhà ta bị tính kế rồi! Đừng lo cho bố và Văn Cẩn! Con cứ viết thư thôi rồi cuốn đồ về Nam, về nhà cha mẹ con lánh nạn!
      _ bố ơi, con mà về là ba con đánh đuổi ngay, mắng con là người thủy chung, đạo nghĩa. Bố yên lòng! Nếu trời bắt chúng ta chết, chúng ta mới phải chết!
      nức nở, thầm nghĩ cớ sao đình chủ lại chọn mình để ra cơ này?
      ... Chỉ trong đêm mà cả nhà xã trưởng Càng trừ trẻ con đều chết sạch. Người làm mờ sáng dậy phát ông Càng, bà Cả Càng và hai cậu con đều bị cắt cổ chết tốt! Mấy bà vợ lẽ cũng chung số phận, thoát nạn chỉ có đứa bé nằm trong nôi! Người làng tụ tập rất đông, lúc quan huyện xuống lệnh cho mở cửa nhìn Diên Thanh:
      _ Chả trách xã Càng nổi máu ác! Người đâu, giải Phụng Văn Cẩn về huyện. Còn hãy đưa bố chồng về . Huyết án diệt môn trong đêm này quan chắc là phải họ Phụng làm. Yên tâm! Nếu Phụng Văn Cẩn bị oan, quan công bằng!
      Diên lo lắng nhìn chồng mình, thấy gật đầu mới lau nước mắt. Dù sao cũng là thầy ký của ông huyện, hay ông huyện là người thanh liêm lắm!
      Bà Cứ buồn bã, tức giận, lo lắng nên cứ xỉu lên xỉu xuống. Lúc tỉnh ngừng đay nghiến Diên Thanh gây họa. Trái tim bé của như bị bóp nghẹt khi thấy bố chồng nôn ra máu, chạy đến sân đình dập đầu đến chảy máu kêu khóc:
      _ Đình chủ, ngài thương xót gia đình Diên Thanh với! Nào con có muốn làm kẻ nổi trội gì đâu! Ngài giúp cho chồng con với ngài ơi!
      _ , đứng dậy !_ bàn tay thon trắng ngần đỡ dậy. Người đàn bà trước mặt Diên Thanh mặc bộ áo dài trắng muốt, mái tóc bềnh bồng với những lọn cong xõa qua vai và gương mặt dài thanh tú! Sóng mắt khi cười nghiêng thành dấu ngã tuyệt đẹp, nhìn trân trối:
      _ Bác là Bích Trà..
      _ Đúng rồi, tôi là Trần Bích Trà! thông minh! Nào, vào trong đình ngồi nào!
      Diên được bác Từ và bác Trà lau vết máu trán, bác Từ hòa ái:
      _ Trà mới về lúc chập tối, nghe ồn ào cả đêm! Cháu đừng lo, ông huyện là người tốt, sao đâu!
      _ Cháu nghỉ chút , ngoan!_ Bác Trà kéo nằm lên chân dịu dàng. Diên Thanh đột nhiên nghĩ ngày xưa chắc đình chủ cũng được bác Trà đối xử ngọt ngào như vậy! nghe bài chầu văn ngân nga lúc chìm vào giấc ngủ...
      _ Diên Thanh! Bớ Diên Thanh!
      _ Ai gọi con?
      bật dậy thấy bác Từ và bác Trà đâu, trước mặt thanh niên tuấn tú mặc áo dài khăn đống đỏ sậm. Đôi mắt đen tuyền nhìn lúc rồi bảo:
      _ Diên Thanh cứ ở yên trong đình! Việc ở nhà ta cho Hứa Khiết trông giữ!
      _ Ngài là đình chủ Hứa Phục?
      giật mình nhìn kỹ người đối diện: sau lần cổ áo dài có vết thương vòng qua hết cổ. Vết chém!
      Người đàn ông đứng dậy đến ngồi chiếc ghế gỗ lớn khẽ khàng:
      _ Là ta, chính là ta đây!
      _ Đình chủ, cớ sao ngài lại chọn con làm người hầu lễ? Cả nhà xã Càng có phải ngài trừng phạt họ ?
      nước mắt lưng tròng nghĩ về hình ảnh Văn Cẩn đeo gông bị dẫn . Chồng là thư sinh, trước giờ chỉ biết bút mực giấy sách, bố mẹ dù khổ vẫn chưa khi nào cho động vào cày cuốc. Giờ vì mà chịu khổ rồi!
      _ Ta thương cảm Diên xa quê lạc lõng, lại thấy bát tự là người có căn nên muốn sau này coi sóc đình Hựu! Còn xã Càng phải ta giết, nhưng ác ôn thế biết đâu ...
      Đình chủ tay cầm miếng rèm xoay xoay tay ra chiều thích thú, phút chốc có cảm giác lúc sinh thời đình chủ hẳn là rất nghịch ngợm, hiếu động!
      Đình chủ chợt sờ vết thương trán , thổi cái. Cảm giác đau rát còn, thấy mắt mình diếp lại, vẫn nghe tiếng đình chủ :
      _ Bích Trà về thăm ta ! là sảng khoái! Mùi máu của nhà xã Càng, ta thích! Ta thích!
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :