NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 5: Nước mắt! Hôm nay là giao thừa nhưng trong nhà Năm có lấy nụ cười! Từ khi Hai Sống về chuyện với em Năm bỏ cả cơm, nước mắt cứ chảy suốt. Ba buồn rầu, trách mình ăn ở tốt nên con bị hủy hôn! Con bé Út cũng cảm nhận chị nó buồn nên cứ leo lên nằm cạnh, ôm ấp vỗ về. Hai Sống nhìn gia đình mà trái tim như bị bóp nghẹt, uống tì tì lúc hết cả hũ rượu chuối hột ủ lâu năm. Say rồi càng cười nổi, phạch áo nhảy tòm xuống kinh lè nhè: _ giúp gì được cho Năm , mày làm vô dụng! Chết quách Hai Sống! Chết Hai Sống! Vừa chập tối nước lớn, chẳng thèm bơi nên phút chốc chìm. Duỗi thẳng tay chân, trong cơn say lại muốn gặp Hà Bá hỏi chuyện: Duyên cớ gì để vớt được cái xác? Hà chi vì nó mà Năm bị hủy hôn? Nhưng Hà Bá chắc cũng chê là thằng say dai nên chân vừa chạm đáy bùn là có đến mấy cánh tay vừa ôm, vừa kéo trở lên. bực mình giãy dụa, hé mắt nhìn trong làn nước kinh cay xốn mắt: có 4 con mắt đỏ au nhìn ! Trồi đầu khỏi mặt nước , la to: _ Ông Hà Bá cũng chê tôi, xuống nhập nha mà ông còn kiu ma da mắt đỏ kéo tui lên! là nể mặt Hai Sống mà! chẳng thèm bơi nhưng cả thân thể cứ từ từ tấp vào bờ kinh, thấy lạnh rồi dường như có ai đó kéo lên đám cỏ... Sáng mùng tết, bà Hai Yến chùa về thấy Hai Sống bất tỉnh đám cỏ. Gọi thằng đánh xe phụ đỡ lên xe ngựa chở đến nhà nhà thuốc _ tức là nhà mẹ ruột Hai Yến! Ông Chín Trung hơn bảy mươi song vẫn nhanh tay bốc thuốc cho người bệnh, mái tóc bạc để dài búi củ tỏi sau đầu. Sau khi châm cứu cho Hai Sống, ông hỏi: _ Bây ghé thăm ba còn chồng bây đâu? Nó ăn tết thành với hai bà vợ lẽ hả? _ Dạ, mai nhà con về! Có chút việc thưa ba! Cậu trai này sao chứ?_ Bà chỉ Hai Sống, ông viết đơn thuốc bảo: _ Bây ra kêu con Hồng cân rồi sắc cho cẩu uống ! Ba châm cứu cho bà Nghị làng bên, tội nghiệp, già rồi trận gió cũng nằm liệt! _ Dạ ba ! Con lo được! Bà Hai dặn xe ngựa đánh xe về trước. Cả Phước cũng bệnh mấy hôm nay sau khi tranh cãi với bà Cả. Cậu chẳng thiết ăn uống, nhốt mình trong phòng, bà Cả cứ chặt lòng chặt dạ nhất quyết hủy hôn. Cực chẳng bà mới đánh điện tín mời ông điền chủ về lo liệu. Vắt khăn ấm đặt lên trán , bà vuốt khẽ cánh mũi cao thẳng thở dài. Nhìn thấy Hai Sống như nhìn thấy Sáu Lâm_ cậu ruột Hai Sống cũng là người mà bà thương nhất! Sáu Lâm và mẹ ruột là sinh đôi nên rất giống nhau, bà chấp nhận làm lẽ ông điền chủ chỉ vì đánh đổi tự do cho Sáu Lâm! Hồi đó Sáu Lâm cũng theo học thuốc, lại học rất chuyên tâm nhưng có lần bốc nhầm vị thuốc khiến đầy tớ nhà ông điền chủ chết! Lời đề nghị làm vợ hai để đổi lại an toàn cho Sáu Lâm cũng như bảng hiệu nhà thuốc. Khuynh Yến mười lăm tuổi năm đó tức tưởi gật đầu, chỉ mong mọi việc được êm xuôi... Sáu Lâm được thả cũng biệt dạng từ đó, Khuynh Yến cũng yên ổn trong cái lồng vàng này. Ông điền chủ cũng phải bạc bẽo lắm, dù bận bịu thành nhưng mỗi khi về đến nhà đều ngủ ở phòng bà. Bà Cả đoạn tuyệt với chăn gối hơn hai mươi năm rồi! Song tận sâu trong lòng bà vẫn là sống mũi cao thẳng, cái hàm vuông và nụ cười của Sáu Lâm! Vốn định cho Năm về làm dâu cho con bé có chỗ dựa, Sáu Lâm sau này về cũng trách hờn bà nhưng lại như ý! _ Hưmmm.... Bà Hai.... _ hé mắt thấy gương mặt diễm lệ gọi khẽ, bàn tay giơ ra nắm lấy tay bà thào rồi rơi vào mê man. Bà để yên bàn tay mình trong bàn tay rám chai đó, tiếng thào y như giọng của Sáu Lâm:" Bà Hai, tui thấy Năm tui xót xa quá! Chỉ có bà mới giúp được! Bà với ông điền chủ là được!" ... Bón cho hết chén thuốc đắng vào miệng Hai Sống, bà dặn dò người làm đoạn quấn khăn và lên xe kéo: _ về nhà! Cậu kéo bà lên bến nước, bà xuôi đò lên thành. Hi vọng là tối lên đến! Căn nhà phố nằm ngay chợ Lớn xây theo kiểu Pháp với ban công bằng sắt uốn tinh tế, nhiều ngọn đèn chùm xa hoa. thành người ta gọi chồng bà Hai Yến là ông Lê Vương Liễm, chủ hiệu bán các loại đồ khô và đồ Tây. Ông dáng người cao ráo, tóc cắt ngắn vừa qua tuổi bốn lăm tràn đầy phong độ. Vừa thấy dáng áo dài màu hường thấp thoáng ông cười bảo bà Ba Thục: _ Mợ Hai lên kìa! Dọn phòng, pha trà, bảo nhà bếp chưng chén yến liền ! _ Dạ, em ngay!_ Ba Thục đon đả, tuy Hai Yến hiếm khi lớn tiếng nhưng từ lớn đến bé trong nhà đều cả nể. Ông cũng thương Hai Yến hơn hẳn các bà vợ nhưng ông cũng trong lòng bà với ông chỉ có tình nghĩa, có tình ! Cái nồng nàn ông trao cho bà mỗi khi xa về chỉ được đáp lại là cơ thể lãnh đạm. Bà bà bị chứng lãnh cảm nên khuyên ông cưới thêm vợ để có người chăn gối phù hợp. Ông giơ hai cánh tay ôm trọn bà Hai, hôn lên trán bà: _ Mình lên trễ vậy? Tôi tính mai sáng về sớm mình lên. Thôi vào ghế ngồi! Cả nhà, mợ Hai lên đây! Ba Thục, Tư Trinh cùng ba con xuống chào. Hai Yến mở bóp đầm cho ba con mỗi đứa vòng tay vàng mừng tuổi. Ăn uống xong ông liền đưa bà lên phòng, ông tháo đôi giày đế thấp tẩn mẩn rửa chân cho vợ: _ Mình có việc gì khó xử hả? _ Việc của cậu Cả Phước! Mình lên tiếng là tội cẩu, em đứng cửa giữa, bên là mợ Cả, bên là cậu Cả! Khó cho em lắm mình à! Rồi trong khi ông xoa bóp chân cho bà, thanh dịu ngọt cứ rót vào tai ông những điều khó của bà Hai Yến. Ông nghe xong trầm ngâm chút đoạn nắm lấy tay bà: _ Mình yên tâm! Tôi hứa chắc là đám cưới tổ chức. E hèm.. hơn hai mươi năm gì với nhau, giờ là cãi nhau cho xem..! Mình yên tâm! Tôi để mình bận lòng. _ Có câu của mình em ngủ ngon! Nuôi cậu Cả từ , giờ thấy cẩu buồn bỏ cả ăn, em nhìn đứt ruột mình à! Bà nở nụ cười chúm chím mê đắm, hào phóng kéo mặt ông lại đặt lên má nụ hôn. Về làm vợ ông bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên bà chủ động! Ông thoáng bất ngờ, cười theo đoạn bế bổng bà lên: _ Mợ Hai quý của tôi! Đêm nay mợ đẹp quá! Lo được hôn của thằng Phước mợ vui vậy à? _ Mình trêu người ta!_ Bà cũng cười, tự nghĩ chắc Sáu Lâm cũng vui như vậy! Cẩn thận đặt bà lên giường, ông giật đèn tắt: _ Mình à, chúng ta vẫn còn trẻ phải ? ... Ông điền chủ để hai bà vợ và ba con ở lại thành, chỉ ông và bà về nhà. Sau đêm ông bảo tiệm kim hoàn mang đến tặng bà chuỗi vòng tay bằng vàng, điểm thúy vài viên ngọc trai đẹp. Ông bảo bà Hai vào báo tin cho cậu Cả rồi tự mình mở cửa vào phòng vợ Cả! Hai mươi năm chào nhau được câu tránh được ngại ngùng. Ông đằng hắng: _ Mợ Cả! Mợ vẫn khỏe chứ? _ Dạ, vẫn khỏe! Ông có cảm giác bà khó khăn lắm mới rặn được vài chữ. Ông đốt thuốc hút: _ Tôi quyết định xong rồi! Cả Phước cưới Năm . bàn cãi nữa! Bà Cả tái xanh mặt mũi, dằn giọng: _ Mợ với cậu là Cả Phước là con trai duy nhất của họ Lê, mợ là dâu Cả nhất định phải chịu trách nhiệm cùng dòng họ Lê ! Mợ là mẹ ruột, mợ đồng ý! _ Nếu mợ chặt lòng như vậy từ hôm nay mợ còn là bà Cả nữa! cần gánh trách nhiệm gì hết! _ Ông lạnh lùng, lời của ông khiến bà choáng váng đến té sụp xuống sàn gạch tàu. Bà lắp bắp: _ Cậu thôi mợ ? _ Hai mươi năm chuyện, chăn gối! Hai mươi năm nay tôi gặp mặt mợ đúng hai lần, lần là ngày má mất, và hôm nay. Mợ nghĩ là giữa chúng ta còn là vợ chồng hả? Tôi viết thư thôi vợ vì tôi thương Cả Phước còn và vì Hai Yến muốn. Bây giờ tôi chính thức phủ nhận danh phận bà Cả của mợ! Từ đây về sau Lê gia có bà Cả. Mợ cứ ở yên đây, tôi tin Hai Yến tệ với mợ._ Ông rất nhiều, rất nhanh nhưng bà chỉ nghe lọt tai được bấy nhiêu. Bà khóc lớn cốt để mọi người nghe: _ Hu hu... cậu thành lâu về cậu ruồng bỏ mợ! Nhân ngãi nhiều quá mà!... Ông bỗng bóp chặt hai má ràn rụa nước mắt, cay nghiệt: _ Tôi mợ hay, tôi chưa quên việc mợ ép con Ngọc Ánh uống thuốc phá thai đến chết rồi đem chôn ở bụi chuối ruộng. Hai mươi mốt năm nay tôi chưa từng quên. Cái phòng này là hình phạt mà má tôi dành cho mợ... tôi ra, đuổi hết người làm năm đó xứ khác là vì bảo vệ Cả Phước! Mợ hiểu thấu yên phận , đừng làm tôi điên lên! Năm đó mợ coi như là giết Ngọc Ánh, giết con tôi... Ông tức giận bước ra ngoài, lừ mắt nhìn thấy bà Cả ngồi xụi lơ, còn la hét nữa! Bước qua hướng tây vào phòng Cả Phước, ông xoa đầu thằng quý tử: _ Con yên tâm! Ba chiều ý con.Bây giờ ba và má Hai mang trầu cau sang cầu thân lần nữa. Mong gia đình Năm thông cảm. _ Con cảm ơn ba! Đến gần đám cưới Năm Hai Sống mới mạnh khỏe trở lại. chợ gặp bà Hai Yến, vui mừng mà bắt tay : _ Tui biết lấy gì cảm ơn bà! _ Tui cũng làm gì, là do ông nhà thông suốt đạo nghĩa! Bà mỉm cười, lúc cho Hai Sống nhờ xe ngựa mang đồ đạc chuẩn bị đám cưới bà hỏi thăm: _ Rồi đám cưới dì cậu mợ xuống đủ hả cậu Hai? Tui hỏi kỹ để cho tụi bắt mâm bàn. _ Dạ chắc chừng hai mâm à bà Hai! Nhà đơn chiếc bà con bôn ba tứ tán cả, nhà má tui chỉ còn cậu hai và dì út! Còn nhiêu chết lâu rồi! Bà trân mắt bấu mạnh bàn tay Hai Sống: _ Chết lâu rồi? ... Cậu Sáu Lâm... _ Ổng là người chết đầu tiên trong dàn cậu với dì tui đó! Cũng hai chục năm rồi, nghe má cậu làm gì đó bị bắt, rồi thả nhưng được vài tháng người ta thấy cậu bị đánh chết thành. Chôn xác ở đâu đó ! À mà sao bà Hai biết cậu tui? Hai Sống nhìn bàn tay mình in hằn dấu móng tay đỏ máu, sắc mặt bà Hai bi thương vô cùng: Đôi mắt nước ở đâu chảy tuôn tuôn, hai bờ vai run lên bần bật thổn thức! Bà chẳng trả lời câu hỏi của , chỉ rưng rức khóc mãi. chẳng tiện hỏi nên cứ vỗ vỗ vai bà an ủi... Đem tình kể với ba và Năm , ông ba vừa uống trà vừa hoài niệm: _ Hèn chi hôm bà Hai đến hỏi Năm ba thấy gương mặt xinh đẹp đó quen quen.. Nghe con vậy ba nhớ rồi... Là Trần Khuynh Yến, con của thầy thuốc Trần. Hồi xưa coi như là thanh mai trúc mã với cậu Sáu Lâm! _ Thảo nào bà khóc ngất! Âu cũng là người trọng tình, hén ba?
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 6: Mợ Cả Phước! Ngôi nhà rường bằng gỗ cẩm lai nằm gọn trong vườn cau vua xanh mát. Trước hàng ba đặt hai lu to trồng sen, dọc bên trái là hàng lu lớn đựng nước mưa. Năm mở nắp đậy múc đầy gáo dừa đổ vào bình nấu trà sen cho bà Hai. trở thành con dâu Lê gia được vài tuần nay. Từ ăn mặc đến công việc nhà đều được bà Hai lo chu đáo. Bà dạy Năm cách quán xuyến việc nhà điền chủ, lại chỉ dẫn cặn kẽ : _ Cậu Cả thích ăn cá kho nghệ. ăn được quá chua hoặc quá cay. Ông nhà thích trà lài, bánh đậu phộng cán, ông ấy ăn uống mặn mòi. Má Hai uống trà sen, ăn đồ ngọt nhạt. Má Ba Thục uống trà trái cây, ăn món cay. Má Tư thích trà! Con phải ghi nhớ kỹ nhé, mợ Cả Phước ! cúi đầu ghi nhớ, quán xuyến việc nhà dễ dàng gì! Chợt nhớ ra bà má ruột của chồng, Năm thưa: _ Má Hai, còn má Cả? _ Ông rồi, nhà này còn bà Cả! Con cần để tâm. Má Hai cắt đặt người chuyên chăm sóc bà ấy. nhìn bà Hai Yến, lúc này thấy bà gầy ít. Nụ cười cũng bớt rực rỡ, đoán là vì buồn cho cậu Sáu Lâm! Ông nhà tuần về hai ngày, có lúc còn đưa luôn bà Hai lên thành chơi, thăm thú đây đó. Ba chồng chỉ nghĩ là bà Hai khỏe nên có ý đưa bà lên thành khám bệnh. Bà cũng từ chối! Lúc ba má chồng Năm , được căn dặn chăm sóc nhà cửa, lo cho cậu Cả. Buổi trưa ngủ trưa nên mắc màn, quạt cho Cậu Cả ngủ say ra ngoài. xuống nhà bếp thấy mấy người làm túm tụm với nhau: _ Bà biết hôn, bà Hai kiu con Nhung chăm bà Cả cũ, nó biết ông chủ ghét bà Cả cũ nên đồ ăn thức uống đưa đến cũng chậm trễ! _ Bà Hai tốt bụng nhất nhưng bà Hai lại thành rồi, biết mợ Cả có biết ? Năm lẳng lặng rời khỏi, đến gian phòng phía sau nhà. Nơi này hồi trước bà nội chồng bịnh nằm ở đây suốt mấy năm. Giờ bà Hai cho sửa sang lại để bà Cả cũ ở! đứng trước cửa, tần ngần biết có nên vào thăm hỏi bà nghe tiếng con Nhung bên trong: _ Bà ăn , đừng giở giọng bà Cả nữa! phải bà Hai tốt tính bà cũng còn ở được trong nhà này. _ Dậu đổ bìm leo, cho tao ăn cơm nguội canh lạnh thế này! Gọi Hai Yến đến đây! Năm nghe tiếng bà la lên, con Nhung liền hất đổ cả cơm canh: _ Bà ăn thôi vậy! Bà Hai được ông Hai chở thành rồi, ngoài tui ra ai được đến đây! Còn nữa, bà nên ngoan ngoãn đừng làm tui quạu. Nếu ... tui thắp nhang kêu bà Ngọc Ánh về đòi mạng bà! Năm thấy con Nhung ra liền nép sau cái cột to, chừng nó rồi đến nhà bếp múc chén cháo nóng và cá kho. Vừa thấy bước vào bà ấy thét chói tay, lùi sát vào tường: _ Đồ ma quỷ, tránh ra.. Đồ ma quỷ! _ Má, con là vợ Cả Phước ! Con mang cháo nóng đến nè, con để đây nha. Má ăn nha. Năm vừa quay lưng cái ghế giáng mạnh vào đầu khiến đổ gục. Bà nắm tóc gầm ghè: _ Tao giết mày! Mày mượn xác Năm về báo tao hả? Tao giết mày...! Coi kìa! Năm vốn xụi lơ, máu đầu chảy ướt lưng áo bà ba màu thiên thanh bỗng mở trừng mắt. Cánh tay chụp tay bà Cả gỡ khỏi tóc, đứng sựng dậy. Hai bàn tay thoăn thoắt đánh bính tóc thành hai bím dày thả sang hai bên. Bước của càng lạ, cứng ngắc như khối gỗ di chuyển. đảo tròng mắt, mỉm cười quỷ dị: _ Hé hé... bà Thiền lại định giết người nữa ư? Ngày xưa giết Ngọc Ánh, giờ định giết cả con dâu Năm ? _ Đúng là mày đeo bám.... Hai mươi năm hơn tao sống khổ sống sở... Tao giết hết... cho mày hại Cả Phước con tao! Bà hung hãn xông vào định bóp cổ Năm nhưng cái cần cổ trắng ngần đó cứng như gỗ. Bóp mấy cũng lún vô chút nào! Đôi mắt gương mặt Năm đảo tròng liên tục, miệng vẫn cười: _ Bà giết được đâu! Bà Thiền... bà sống lâu, rất lâu để trả lại nợ vay... ! Mạng của mẹ con Ngọc Ánh, mạng của đứa bé bà dùng để yểm Lê gia thể nuôi được con trai... bà phải trả lại cả ... Chỉ cái đẩy tay hất bà văng thẳng vào bộ bàn ghế gỗ gụ đỏ. Nghe thấy tiếng chân con Nhung, cái miệng nhắn thét lên cầu cứu: _ Nhung ơi, cứu mợ! Bà Thiền... .. Con Nhung mang bát cơm khác đến nghe tiếng cầu cứu chạy vào: Mợ Cả Phước té xỉu ngay ngạch cửa, máu thấm đỏ lưng áo còn bà Cả cũ nằm thở phì phò giữa phòng. Mở toang cửa, con người làm hét vang nhà: _ Người đâu! Đến đây mau! Bà Thiền đánh vỡ đầu mợ Cả rồi! Năm được ông Chín Trung đến khám mỗi ngày, Cả Phước rất quý ông: _ Ông ngoại, nhà con bao lâu khỏe hẳn? _ Chắc tuần nữa, ráng đừng để vết thương đụng nước! Má Hai bây thành chưa về sao? Con dâu bịnh mà sao chưa về trông coi? Ông Chín vừa uống trà vừa hỏi, cậu Cả liền đỡ lời: _ Dạ má Hai hôm nay cùng ba về! Con cho xe đưa ông ngoại về! _ Thôi! Bây bảo tụi nó đưa ông qua nhà bà Nghị châm cứu cho bà ấy được rồi! Cả Phước thừ người nhìn vợ ngủ trong màn, sao cũng tin má Cả muốn giết Năm ! vợ đáng này từ lúc vừa tỉnh lại luôn sợ hãi, cứ ôm hỏi: _ Ngọc Ánh là ai? Bộ má giết Ngọc Ánh hả?? Lúc đó chỉ biết ôm vợ vỗ về, hứa cho ấy câu trả lời. luôn hiểu vì sao má Cả luôn nhốt mình trong phòng suốt bao nhiêu năm, lâu lâu khi vào thăm từ ánh nhìn biết bà rất thương . Nhưng vì sao chăm bẵm mà giao lại cho má Hai? Nhiều người làng cứ nghĩ là con trai bà Hai Yến vì từ được bà chăm sóc. luôn là đứa đu bám khi bà Hai về nhà thuốc, luôn tò tò dưới chân ông Chín Trung để xin mảnh vụn thuốc tễ. Đối với thằng nhóc Phước cái món đó rất ngon! Ba và má Hai bước vào phòng, ông đến hé màn nhìn Năm rồi hỏi: _ Ông ngoại Chín nhà con thế nào? _ Dạ đỡ rồi thưa ba! Con có chuyện muốn thưa với ba má! Ông và bà Hai Yến nhìn nhau đoạn ra hiệu đến phòng khách, lúc đóng cửa quên dặn người làm: _ Em trông chừng mợ Cả! Nếu mợ thức dậy ra báo với cậu nha em! Phòng khách to mở ba gian rộng lớn, chính giữa là bàn thờ tổ tiên, bức vẽ lớn của Cửu huyền thất tổ nằm uy nghi bàn thờ. Dưới nữa là hình thờ ông bà nội, mấy hôm nay vắng Năm nên ai têm trầu cúng hết! Con Nhung bê lên hai khay trà đặt trước mặt ông bà chủ: trà lài và trà sen. Ông chỉ cái ghế bảo: _ Nhung ngồi cho ông bà hỏi chuyện. Rốt cuộc là việc hôm đó như thế nào? _ Dạ ông, con dám giấu! Hôm đó bà Thiền hất đổ cơm canh nên con làm lại. Lúc mang đến nghe tiếng mợ Cả kêu cứu. Con đến thấy mợ xỉu rồi, bà Thiền nằm thở phì phò, miệng ngừng : Ngọc Ánh, tao giết mày! Ông điền chủ vừa nghe đến tên nét đăm chiêu lên mặt ngay. Bà Hai ngạc nhiên hỏi: _ Ngọc Ánh là ai vậy ? _ Được rồi, Nhung xuống làm việc ! Sau này nhắc đến việc này nữa. Con cần lo cho bà Thiền nữa, ông sắp xếp! Cậu Cả Phước im lặng nãy giờ cũng : _ Con cũng muốn hỏi như má Hai, nhà con tỉnh dậy cứ hỏi con về người đó... Ông thở ra, nhìn về dãy cau vua mắt tối sầm : _ Việc xưa tưởng trôi theo dòng đời, ngờ có ngày ba phải ! Ngày xưa bà Thiền là con thầy thông phán, bà nội con ưa thích nên hỏi cưới cho ba. Ba cũng nghe lời, lúc đó ba tên Ngọc Ánh. Bà nội cũng cho phép ba là cưới Ngọc Ánh về làm vợ hai. Nhưng bà Thiền đồng ý, lúc đó bà ấy có bầu con. Bà nội thấy bà ấy ngày ngày khóc lóc nên chạnh lòng , bảo ba thôi để bà ấy sinh xong tính! ngờ mấy tháng sau Ngọc Ánh có bầu. Bà ấy canh lúc ba và ông bà nội mang Cả Phước thành chữa bệnh cho người đến nhà bắt Ngọc Ánh, ép ấy uống thuốc phá thai. Lúc Ngọc Ánh chết là bầu năm tháng, bà nội vì nể tình ông thông phán lại sợ đời dị nghị nên bắt ba im lặng. Bà nội bắt bà Thiền tự giam mình trong phòng suốt đời để sám hối. Cho nên mọi việc lắng xuống! Cả Phước ù cả tai, má ruột lại làm điều ác như vậy sao? Bà Hai Yến chậm rãi uống trà sen, gì ... Ông tiếp: _ Rồi bà nội mất , ba cho bà ấy ra chịu tang! Sau đó ít lâu ba cưới má Hai con về bầu bạn, lo lắng cho con. Lâu nay ba vì thương con, sợ con chịu đả kích nhưng hôm nay phải . Nếu ba làm gì với bà ấy con trách ba! Đêm rất khuya, Cả Phước giật mình tỉnh giấc thấy vợ bên cạnh. lo Năm xỉu bất ngờ nên khoác vội áo tìm. Tiếng chân khiến ông bà thức giấc, bà Hai cũng bước ra khỏi phòng tìm. Khắp nhà thấy bóng dáng, ông bỗng bảo: _ Xuống nhà sau coi mợ Cả có ở chỗ bà Thiền ? Người làm nhanh rồi về báo: _ Cả bà Thiền cũng thấy đâu ông bà ơi! Cả Phước tái xanh mặt mày, ôm lấy tay bà Hai: _ Má Hai, có khi nào má Cả bắt nhà con ... _ đâu, con đừng lo! Mình ơi, gọi người dậy tìm mình!_ Bà vuốt lưng Cả Phước vỗ về, ông mím môi hét: _ Kêu cả nhà dậy, đốt đuốc tìm mợ Cả! Chiếc xe ngựa đỗ gần bụi chuối, Hai Sống nhảy xuống la to: _ Năm ! Năm ! _ Mợ Cả ! Mợ Cả!_ Người làm nhà ông điền chủ đốt nhiều bó đuốc đỏ rực soi vào bụi chuối. hề thấy! Ông điền chủ đến sau, ông cầm nhang đốt, lên tiếng gọi: _ Ngọc Ánh! Nếu em còn ở đây hãy ra gặp qua! Qua muốn gặp em! Gió lay dãy chuối xào xạc, thổi tắt nhiều bó đuốc. Bà Hai Yến nheo mắt nhìn kỹ trong đám chuối phía xa: thắt hai bím dài ló đầu ra khỏi bụi chuối! Cái cổ dài, rất dài quấn qua hàng chục gốc chuối, miệng tét tận mang tai còn xỉa cục trầu... Bà nhìn sang Hai Sống, cậu ấy hình như cũng thấy như bà! Hai Sống sợ hãi mà bước đến, ôm cái đầu đó hỏi: _ Em , em có thấy Năm ở đâu ? Chỉ cho ! _ Năm sao! sao!_ Cái đầu dụi dụi vào vai Hai Sống khẽ, bà Hai với đến: _ Cậu Hai, cậu hỏi bé đó là ai? _ Em tên gì? _ hỏi, cái đầu lúc lắc hai bím tóc léo nhéo: _ Em có tên! Mẹ em là Ngọc Ánh. Người ta giết mẹ chôn ở đây, chuối trổ buồng mẹ sinh em... mẹ sinh được em tan biến bỏ lại mình em. Em bơ vơ tự lớn, em thích Năm nên theo bảo vệ. Hai Sống vuốt mái tóc bím dịu dàng: _ Em cứu Năm khỏi Ba Bách phải ? _ Em cứu nữa! Thằng Ba Bách muốn đánh , em lừa vào bụi chuối rồi xiết cổ treo lên ngọn chuối... Cho những tên ác ôn lấy đó làm gương!_ cọ cọ môi vào mặt , lạnh buốt! Hai Sống chẳng hề sợ hãi, vuốt ve cái cổ dài ngoẵng: _ Em giỏi lắm! Em giúp tìm Năm ! _ Em mượn thân Năm để lôi kẻ giết mẹ con em ra đây! Bà ta là người tàn ác, giết mẹ con em, sau này ngày bà nội mất lại giết em yểm tà, để Lê gia sau này chỉ có Cả Phước là con trai! Bao nhiêu người con trai đều chết vì yểm thuật này!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 7: Trả giá! Ông Lê và những người hầu nhìn chẳng thấy gì cả ngoài trận gió lớn và Hai Sống giơ tay ôm ... khí! Bà Hai Yến cũng tiến đến bên cạnh Hai Sống khiến ông lo ngại, vội chạy đến nắm tay bà: _ Mình làm gì vậy? Mình phải ở cạnh tôi chứ? _ Mình có thấy đứa con ? Nó là con của mình và Ngọc Ánh đó! Đứa con ma! Bà Hai nhìn ông chậm rãi nhưng ông thể nhìn thấy! Bà Hai như nhớ ra, quay lại bảo người làm: _ mau, lấy nhành liễu và ít nước mắt trâu! Ông Lê giờ mới biết bà vợ ông quý biết cả những cách thấy ma, thế mà nào giờ hé môi. Bà dùng nhành liễu phẩy nước mắt trâu vào mắt ông, cay rát lắm! Khi hé được mắt ra cảnh tượng trước mặt khiến ông sợ hãi: Thân hình đứa con nấp sau bụi chuối còn đầu dụi vào vai Hai Sống thầm gì đó! Mái tóc đánh bính hai bên chính là kiểu mà ngày xưa ông vẫn thắt cho Ngọc Ánh. Ông gọi: _ Con , con là con của Ngọc Ánh? _ Hừ...hừ... ông Lê Vương Liễm..... ông giàu sang để tui đói lạnh bao nhiêu năm... quần áo cũng là nhặt của bà Năm Thanh ( má Hai Sống) bỏ quên mà mặc tạm... ăn uống toàn nhặt nhạnh thứ bị bỏ vương vãi...từ ngày Năm vô tình đứt tay thấm vào đất... theo Năm về nhà coi như là có cơm ngon canh ngọt.... _ Cái đầu phóng đến trước mặt ông, nước mắt bi thương chảy tọt vào cái miệng tét đến mang tai đó. Ông vừa sợ, vừa xót xa nhưng vẫn lùi về phía bà Hai đứng. Bà Hai Yến nhìn mảnh mai yếu ớt song lại gan dạ hơn người. Bà tiến lên bước chắn giữa chồng và cái đầu đó, tay bà bỗng giơ lên vuốt tóc nó: _ Con ! Đừng khóc nữa. Ngày mai má Hai mua quần áo đẹp cho con. Làm cho con căn nhà đẹp, lại mời thầy về làm ma chay cho cả con và mẹ con nha! Cái đầu nhìn bà lúc rồi thu cổ lại, lát sau nó bước từ bụi chuối ra. Mặc bộ bà ba đen nâu, gương mặt tám phần là giống cậu Cả Phước. Nó như lướt cỏ đến trước mặt bà Hai, đôi mắt đọng nước như cười: _ Bà thiệt hén bà? Bà cho con áo đẹp, nhà đẹp hén bà? _ Má Hai cho con hết! Sau này đừng tét cái miệng tới mang tai nữa! Con chỉ chỗ Năm và bà Thiền con._ Bà vuốt gương mặt lạnh toát vỗ về, nóa cười khanh khách nắm tay bà: _ Lại đây con chỉ cho! Hé .. Bà Hai chìa bàn tay còn lại ra dấu cho ông điền chủ theo sau bà. Lạ kỳ! Mấy gốc chuối dường như có chân, chúng di chuyển nhường đường cho họ . Bà Thiền ngồi bệt dưới đất, bốc đá ăn, miệng đầy máu. Cả Phước đau lòng la lên: _ Má ơi! Song ông Lê nhanh tay ôm chặt thằng con quý tử ngăn cho chạy đến bên bà Thiền. Bởi chung quanh bà rất nhiều luồng sợi xanh tím nhớt nhúa nhểu xuống đất từng giọt bùn đen tanh tưởi! Có đứa bé tầm ba tuổi há to miệng, trong miệng nó rất nhiều đá đổ xuống ngớt. Lẫn trong đá là cả bùn và máu, nó nhả bao nhiêu là bà Thiền cứ bốc ăn bấy nhiêu. Đôi mắt bà ấy đông lại, có lẽ thần thức cũng chẳng còn! Bà Hai Yến ôm ngực, cảnh tượng kinh khủng này nằm mơ bà cũng nghĩ đến! Cả Phước cứ cố vượt khỏi vòng tay ông Lê nhưng thể chất cậu yếu ớt hơn nên vùng ra được. Ông lạnh lùng: _ Cậu Hai làm ơn kéo nó ra ngoài, bảo người nhà lôi nó về nhà. Trước khi tôi về cho rời khỏi! Bàn tay Bà Hai Yến vẫn nắm tay đứa con ma, bà hỏi: _ Đáng sợ quá! Làm sao cứu bà Thiền bây giờ? Còn Năm đâu? _ cứu được! Bà ta phải trả giá! Bà ta nhân lúc bà nội mất, nhà ai để ý lén bắt đứa bé theo mẹ đến viếng tang. Bà ta giết nó, mổ bụng nhét đá , kỳ thực là những viên đá tráng thủy ngân yểm bùa. Sau đó nhét thêm đá vào miệng rồi buộc liệng xuống kinh. Do yểm thuật nên xác đứa bé trồi lên, nằm mãi ở dưới biến thành vũ khí. Cứ Lê gia sinh được đứa bé trai nào nó tự tìm về bóp chết. Nghiệp chồng nghiệp, đứa bé ba tuổi đó giết nhiều đứa trẻ nên siêu thoát. Nó biến thành thi quỷ cực kỳ mạnh! Bà Thiền cũng biết điều đó nên vừa nghe Hai vớt được sợ hãi. Ông Lê tức tím cả mặt, ra lý do những đứa con trai của ông chưa đầy tuổi chết là do người đàn bà này. Bà Hai nước mắt lưng tròng, bà cũng sinh hai cậu con trai nhưng nuôi được. Nỗi xót xa khiến bà bật lên ai oán: _ Bà Thiền, hai mươi năm tôi chăm sóc Cả Phước, tôi luôn cung kính bà vì nghĩ bà thông suốt đời nên đóng cửa thanh tu. Tại sao bà ở ác vậy, những đứa trẻ có tội gì đâu chứ? Hai Sống quay trở lại, định bước đến chỗ bà Thiền đứa bé kia ngửa mặt lên nhìn , đôi mắt đỏ hung tợn: _ Né ra! Mạng này nhất định phải lấy. Cả Phước cũng phải chết! Nó là con bà ta. Bà ta vì nó tiếc tàn hại bao nhiêu người. Nó cũng phải trả nợ má nó vay! _ Cả Phước vô tội! _ Ông Lê gầm lên, tình phụ tử khiến ông thể im lặng: _ Nếu mi muốn gì qua cho được, qua cho hết! Nhưng nếu mi tàn hại con qua, qua thề bỏ qua! Rồi thình lình trận gió xiêu đổ đẩy mấy người họ ra khỏi bụi chuối lớn. Dù Hai Sống cố xông vào vẫn thể vào được chỗ khi nãy. Đứa con ma nắm tay bà Hai thầm: _ Con chỉ muốn giết bà Thiền báo oán, muốn hại Cả! Bà hãy trở về tìm ông Chín Trung, chắc là ông có cách giải. _ Còn Năm ?_ Hai Sống lo lắng nhưng con bé vươn cái cổ dài kéo đầu đến trước mặt Hai Sống: _ Nó dùng Năm để nhử Cả đến! Em để nó làm hại Năm ! ... Ông Chín vừa bốc thuốc vừa nghe kể lại, ông Lê bật khóc: _ Ba, ba có cách nào cứu con trai con ba! Con thể để thằng Phước chết được! _ Nan giải quá! Thế này , con lập tức đưa thằng Phước sang Miên. Đây là địa chỉ thầy Phót, hồi xưa cùng học nghề thuốc cứu người, vu thuật cũng giỏi. Chắc là ông ấy có cách! liền .
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 8: Nữ ma và nữ quỷ! Cậu Cả chịu theo ông Lê khi thấy Năm , bất đắc dĩ Hai Sống phải đánh xỉu em rể đưa lên xe ngựa. Nhìn chiếc xe ngựa rời khỏi lúc hừng đông, bà Hai Yến chau mày lo lắng: _ Khổ quá! Giờ làm sao kiếm được Năm ? _ Bà đừng lo! Tui tin là Năm sao! Giờ tui về nhà , gửi con Út Em cho bà chị hôm qua nay. Năm lấy chồng thành ra nhà cũng tươm tất! giọng , đôi mắt vẫn dán vào gương mặt thanh tú kia. Bà Hai tất nhiên nhận ra quan tâm từ cách Hai Sống cư xử nhưng bà hiểu : vĩnh viễn cậu Hai phải là Sáu Lâm! Đúng là mỗi khi nhìn mặt cậu Hai trái tim ngủ yên từ lâu chợt đập khẽ xao xuyến. Nhưng bà hiểu địa vị của mình và hiểu những rung động đó chẳng qua vì cậu Hai khá giống người tình đầu tiên... Bà chợt nhìn thẳng vào mắt : _ Hay cậu Hai lấy vợ ! Bên nhà tui cũng có vài đứa cháu tuổi cập kê, hay tui tìm cho cậu mối tốt! _ Tui nghèo ai chịu bà ơi! Với lòng tui cũng muốn... Hai Sống dịu dàng, như bị nhấn chìm trong đôi mắt to đen láy kia. Từ biệt ra về quên dặn: _ Tối nay nhà chỉ còn bà, hay kêu người làm vào ngủ cùng cho đỡ sợ! _ Cậu Hai đừng lo! Tui sống đúng đêm ma gõ cửa tui cũng sợ! Bà cho lau dọn bàn thờ, têm trầu cắm hoa lại thắp hương vái cửu huyền: _ Mong ông bà tổ tiên độ cho ông nhà tìm được thầy gỡ cuộn tơ rối này! Con Khuynh Yến sống làm dâu nhà này, chết cũng là ma nhà này. Nguyện sai phạm, cầu xin bảo vệ Cả Phước và Năm bình an! Trời về khuya, mưa rào đổ dai dẳng trong đêm. Con Nhung nằm cạnh vẫn xoay qua xoay lại, rụt rè: _ Bà Hai, con khó ngủ quá! Con có làm bà mất giấc ? _ ! Bà cũng ngủ được! Nhà có chuyện, giờ này biết Năm ra sao, hồn vía đâu mà ngủ cho ngon?_ Bà kéo mền đắp thêm cho con Nhung, khẽ . Trong nhà này người làm đều quý bà Hai bởi bà luôn ôn tồn, chu đáo. Khi hai bà vợ lẽ sinh bà Hai cũng lo lắng đầy đủ, tình cảm chân thành khiến ông chủ luôn kính phục bà. Hu.. Hu... Lẫn trong tiếng mưa chợt có thanh nghe rợn cả da gà, con Nhung vòng tay ôm chặt bà: _ Bà Hai, con sợ! Bà nghe gì ? _ Đừng sợ! Oan có đầu, nợ có chủ! Đừng sợ!_ Bà vỗ về, tai ngóng lên nghe kỹ thanh tiến đến càng gần. cái bóng in lên cửa lớn: là đứa bé ngồi lên cổ người! Cái bóng lướt qua lại mấy lượt nhưng vượt tường vào phòng, bà và cả con Nhung đều nghe tiếng nó gọi : _ Cả Phước, ra đây... nếu tao giết vợ mày.... Song song đó là tiếng bà Thiền rú lên: _ Con ơi trốn ! Con ơi trốn ! Con Nhung sợ đến lịm , bà Hai mím môi gỡ tay nó ra khỏi người bước xuống giường. dám xỏ guốc, bà chân trần rón rén nhìn qua khe cửa hẹp: ràng đứa bé điều khiển bà Thiền mở các cánh cửa phòng nhưng lúc bà ấy hoặc nó chạm vào lớp gỗ hình như có những vệt vàng lóe lên. Những lúc như vậy bà Hai thấy tay của chúng ám khói liền thụt trở lại! "Như vậy là vào được bất cứ phòng nào, người làm cũng sao!"_ Bà thở phào quay trở lại giường ngồi đọc Nam mô a di đà Phật suốt tới sáng. Càng đọc bà còn nghe tiếng hú, tiếng gọi nữa!!! Sáng ra bà gọi hết người làm lại hỏi, kết quả là có người nghe, có người . Bà dặn: _ Ai mà đêm qua nghe gì được bậy. Đêm nay hễ nghe niệm Phật biết chưa? Tranh thủ làm việc sớm , chiều ăn sớm, nghỉ sớm! Hai Sống tìm được em lòng như lửa đốt. Gửi con em Út và cả ông ba bịnh vào chùa ít hôm, nhủ mình nhất định phải tìm ra Năm ! Giắt dao leo lên cây da gần bụi chuối từ chập tối. Đêm nay trời lại mưa to, ướt lạnh run bần bật. Nhìn vào đám chuối biết Năm có ướt ? Kìa... cây chuối bật nghiêng ra, thấy bà Thiền đội đứa bé đầu bước bì bõm về hướng nhà ông điền chủ. Cây chuối bật lại như cũ bít đường vào, đành chạy đường tắt đến nhà bà Hai Yến trước. Nhưng khi đến thấy bà Thiền đứng ngay hàng ba chính , đứa bé đầu bà vung bàn tay ra loạt những đứa trẻ mới biết bò văng xuống. Hai Sống đếm được bảy đứa ngừng vỗ vỗ những cánh cửa. đoán đây là bảy đứa con trai chết yểu của ông Lê. đứa bò lên cánh cửa, miệng bi bô: _ Má má! đâm lo, lo bà Hai nghe tiếng kêu ra mở cửa nên phóng ra hét: _ Cả Phước có ở đây! Đừng làm phiền người nhà! _ Hú...ú... Hai Sống! ! Nể mày kéo tao lên...tha cho đó! ... _ Đứa bé đầu bà Thiền thét, tay vẫy xua đuổi. nghiến răng: _ Tao , oan có đầu nợ có chủ! Bà Thiền mày làm gì ai dám cản nhưng ai ở đây nợ mày cả! Để yên cho họ! Trả em lại cho tao! _ Chán sống!... _ Nó thét, hích cái bà Thiền chạy đến trước Hai Sống như cơn gió. Cánh tay nó vơ trúng mặt , bùn bết lên mặt nóng rát. đẩy thân hình bà Thiền ra, bỏ chạy ra phía cổng nhằm dẫn dụ nó ra khỏi nhà bà Hai. Nó vung cánh tay xíu tong teo nhưng dài ngoẵng định tóm đầu thình lình cánh tay khác chụp lại. Hai Sống lùi sát bờ giậu dâm bụt nhìn lại: là Liễu! Gương mặt trắng bách quắc mắt nhìn con quỷ thi : _ được động đến ấy! Nhưng Liễu giữ được tay nó lâu, nó hú cái là bảy vong nhi bay đến nắm níu cắn xé ấy. nghe tiếng vùng vẫy đau lòng: _ Liễu, ! liên quan ! ! _ bỏ em nửa đường, em cũng vậy! Ghừ...đến đây lũ quỷ con!_ thè cái lưỡi đỏ au dài ngoằng quấn từng đứa ném ra xa, bà Thiền lại tấn công Hai Sống. Chất bùn dính mặt càng lúc càng nóng rát, tựa như nó hút hết sinh khí trong . thấy mình còn sức để chống trả, thở dốc. Bà Hai nhìn qua khe cửa thấy những gì diễn ra nhưng dám mở cửa. khi mở cửa người trong nhà có chi ? Song nhìn Hai Sống nằm gập người lại đau đớn, nếu có ai giúp chắc chết cậu Hai. Gió nổi lớn hơn, bà thấy cái bóng đen vút đến bạt văng con quỷ con ra khỏi người bà Thiền. Bà ta liền đổ ập xuống, ngay đơ cán cuốc. Đứa con của Ngọc Ánh có hai bím tóc xổ ra dáng vóc đáng sợ: miệng toét đến mang tai, cổ vươn dài, bàn tay đầy vuốt nhọn. Con quỷ giơ tay kéo xác bà Thiền về phía nó liền bị con Ngọc Ánh dùng năm vuốt nhọn chĩa vào xác kéo lại. Cả hai giằng co lúc, con quỷ gầm thét: _ Con nữ quỷ! Mày chiếm giữ xác Năm cho tao dẫn ... giờ định giữ cả thằng này? _ ai được hại em Hai Sống! Bà Hai Yến thấy con bé thét lên những câu chói tai bằng thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Bảy vong nhi nghe lúc tấn công con ma nữ tên Liễu kia nữa! Chúng dường như nghe theo lời con bé thắt hai bím tóc, đồng loạt bò về cửa lớn Lê gia. Con quỷ nhi thét vang dội vẫn khiến bọn chúng quay lại, nữ quỷ cười đanh: _ Mày biết chúng tao đều là máu thịt của Lê gia à? Chúng tao phải bảo vệ Lê gia! Bà Hai rưng rưng nước mắt, xót thương những đứa con bé phải chống đỡ trước con quỷ hung tàn. Con quỷ phun đá đầy mặt đất: _ Nữ ma, nữ quỷ! Tao dìm chết cả lũ bây!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 9: Hừng đông! Bà Hai căng mắt nhìn ra khoảng sân rộng, mưa vẫn quất từng đợt ồ ạt xuống mặt sân. Những giọt mưa xuyên qua những bóng hình vờn nhau ngoài kia, kể cả xác bà Thiền cũng thế! " phải là xác !" _ Bà Hai chép miệng, tay ôm ngực như sợ trái tim nhảy ra ngoài. Nằm mơ bà cũng nghĩ mình được xem trận chiến của cõi ! Nữ quỷ trông mạnh mẽ hơn nữ ma rất nhiều, nó luôn miệng gào thét bảo con ma tên Liễu mang Hai Sống rời khỏi. Con quỷ há miệng quăng rất nhiều đá, những viên đá tráng thủy ngân lấp lánh văng đến đâu là tan chảy thành chất đen sì bốc khói. Cả người nữ quỷ dính đá thủng lỗ chỗ nhưng vẫn hung hãn xông đến, thét vang: _ Con kia, muốn ấy chết đưa ngay! ! Bà Hai Yến thấy ma ôm choàng lấy Hai Sống kéo song rất nặng nhọc. Bà phân vân biết làm thế nào đột nhiên bảy vong nhi chồng cột quay ngược bảy cái đầu ra sau lưng , bi bô: _ Má má! giúp người má! Lê gia để con lo! Mắt bà Hai đẫm lệ, bà mở cửa vuốt đầu từng đứa đoạn băng nhà sau chạy . Con quỷ đánh hơi được mùi bà định giơ tay bắt bị nữ quỷ dùng vuốt quắp vào người, xé toang bên vai: _ Chưa xong mà, lại đây! Bảy vong nhi ngã nhào vô cửa hóa thành mạng nhện đỏ rực bao bọc cả căn nhà. Đôi chỗ lại lòi lên cái đầu con bằng trái cam ngừng kêu thét. Bên trong nhà ai ngủ được, những kẻ nghe được sợ hãi la khóc, ngừng sáng mai xin bà Hai nghỉ việc! ... Bà Hai phóng ngang con mương dí theo, mặc đồ ngủ màu trắng nên nhìn xa cứ nghĩ bà Hai là ma! Hai Sống gục đầu, hai chân bị kéo cà dưới lớp sình nhão. Con ma ôm cũng có vẻ đỡ nổi. Bà Hai theo kịp, bà chộp cánh tay Hai Sống : _ Để tui đưa cẩu về nhà! Hay quay lại giúp! Con ma lừng khừng, đưa đôi mắt đen sâu hoắm có tròng trắng nhìn bà. ấy đẩy cậu Hai về phía bà, giọng the thé: _ Chỉ cứu ấy! cứu ai hết! rồi biến mất, bà vỗ vỗ mặt gọi: _ Cậu Hai, cậu Hai! tỉnh. Bà ôm cả người kéo đến gốc cây to, mưa ướt cả bộ đồ trắng khiến bà lạnh run cầm cập. Thân hình to lớn cách nào bà cõng được, bỏ ở lại để tìm người lo sợ có việc hay... Mưa vẫn ngớt, Hai Sống run lẩy bẩy, hé mắt thấy bà mê sảng: _ Bà Hai sao ở đây? Bà về đắp mền ngủ , ở đây lạnh lắm! Bà Hai cảm động, trong lúc này mà cậu vẫn lo bà bị lạnh. Nắm chặt tay cậu Hai, bà vuốt gương mặt sũng nước: _ Cậu yên tâm! Tui ở đây, nếu chết vì lạnh cùng lắm tui chết cùng cậu! _ Bà Hai khờ ! Mà tui thương!_ láp dáp câu này rồi bất tỉnh hẳn. Bà ngửa đầu lên nhìn bầu trời mưa tầm tã, cất tiếng than: _ Ông trời ơi! Cậu ấy là người tốt! Xin cứu lấy cậu ấy. Hí..hí... Cỗ xe ngựa băng đồng đến ngay chỗ bà, có người đánh xe? Bà như vớ được vàng, vội kéo đỡ Hai Sống lên xe ngựa. Cầm roi, bà la:" hị..hị " thúc ngựa chạy về phía nhà ông Chín Trung. Chiếc xe ngựa xa con ma nữ đứng nhìn theo, cả thân mình xé dọc xé ngang vì ngựa đá... " Hai.. em chỉ giúp được tới đây thôi.. coi như em trả ơn mang em về nhà! "_ Hạt mưa quất xuống càng làm tấm thân tan nát hơn, phút chốc tan vào trong sình đất. .. Nhà ông Chín đốt đèn sáng cả lên, ông cho người thay bộ quần áo khô ráo cho Hai Sống đoạn bảo người làm: _ Sắc hai thang thuốc ông vừa bốc cho cậu Hai và Út Yến! Sờ vết bùn khô lại, hũng má cậu Hai vệt đen sạm ông thở dài: _ Cái này chỉ có thầy Phót mới chữa được! Giờ chỉ ngăn cho lan ra thôi, Hồng, con giã nếp thơm thành bột mịn trộn lá ngải và máu chó mực rồi đắp cho cậu Hai! Bà Hai Yến ngồi co ro trong tấm mền lớn vừa uống nước gừng vừa kể cho ông ba nghe, bà chợt hỏi: _ Hình như kiến trúc nhà chồng con có gì đó! Đại để nó vô nhà được! Nhưng lúc tối nó mang bảy đứa con Lê gia quẳng vào, suýt nữa phá được cửa! _ À.. phải rồi! Má chồng bây từng mời thầy phong thủy về coi. Trước cau sau chuối, trước hàng ba là đôi lu lớn trồng sen, ba nghĩ dưới đít lu chắc là mấy đồng tiền chiêu tài. Bố cục đó chắc có thể cản tà. Má chồng bây thiệt sâu xa! _ Ông Chín gật gù tán thưởng, người đàn bà đó mình gầy dựng cơ ngơi Lê gia hẳn đổ tất cả tâm sức và tình cảm vào đó! Ba chồng Hai Yến là gã bạc nhược, chỉ biết vùi đầu vào cờ bạc và thuốc phiện. Rất may là thằng rể Lê Vương Liễm vào vết xe đổ! Nhưng nó lại quá nhiều vợ! Ông thỉnh thoảng nhìn con út Khuynh Yến độ xuân sắc nhưng đôi mắt đầy ưu tư lại chạnh lòng! Ông Chín xoa mái tóc còn ướt của con : _ Sinh ra làm đàn bà khổ! Thôi ráng cố gắng nha con! _ Con vẫn suy nghĩ tại sao bà Thiền lại biết những yểm thuật tàn độc này? Ông Chín vấn điếu thuốc từ cọng sen, đôi mắt đăm chiêu theo làn khói: _ Ba của Cả Thiền là thầy thông phán, quan hệ rộng. Việc quen biết hay muốn tìm hiểu yểm thuật là chuyện dễ dàng! Như con nè, con ràng biết cách thấy ma nhưng lại bao giờ hé môi. Có những thứ bày trước mắt, chỉ là con người chọn lựa đúng hoặc sai thôi! Những đợt sét giáng xuống uỳnh uỳnh, ánh chớp rạch ngang trời trắng lóa. Ông Chín nheo mắt: _ Mưa quá, chắc Thiên lôi tuần! Sét đánh phía nhà bây kìa! Tập trung nhiều như thế, chả trách! Nhảy xuống bộ ván gõ, bà Hai Yến đến cạnh ba nhìn, lo lắng: _ Thôi chết! Đánh như thế có cháy nhà ? Còn mấy đứa ... _ Trong đầu bà nhớ bảy đứa bé trai và con nữ quỷ, biết lưỡi tầm sét có bỏ qua cho chúng ? Ông Chín nựng má con thở ra: _ Kêu người đánh xe đưa con về nhà hén! Giờ là gần bốn giờ sáng, chắc cũng oánh nhau xong rồi! Sân nhà ngoài mưa ra lấm tấm những vệt tròn đen cháy xém nền gạch tàu. có gì cả! Bà nhìn trước nhà cũng thấy bảy đứa kia ở đó nữa, chỉ có cây khế bị đánh đổ ngang. Bà mở toang cửa, mệt mỏi ngồi xuống ghế gỗ dài. Con Nhung líu ríu ra: _ Trời ơi bà về rồi! Lúc nãy tụi con sợ quá! Sấm chớp liên tục hà! _ Bà Hai, con sợ quá! Bà cho con xin nghỉ bà!_ Bốn năm người làm nài nỉ, bà cũng chẳng giữ, bảo con Nhung: _ Con vào phòng bà lấy cái tráp ra! Mấy đứa nấu cho bà ít trà sen. Rồi bà tính tiền công cho mà về nhà hen! Nắng lên rực rỡ, con Nhung nhìn bầu trời quang đãng : _ Sau mưa dông trời đẹp hén bà? _ Ờ, con cho thêm người dọn dẹp cậy khế gãy, quét dọn ! Bà Hai bóp trán, Hai Sống có ba lo liệu nên bà cũng lòng. Chậm rãi nhấp trà, bà nhớ lời cậu Hai:" Bà Hai khờ , nhưng tui thương!" trong bụng lại thấy buồn : _ Ác nhơn hôn, thương ai thương lại thương má chồng em ! Thiệt là cậu tự làm khổ cậu mà, cậu Hai! Bà cho người mần gà, đốt thêm quần áo, nhà cửa bằng giấy cho mấy đứa , khấn: _ Mấy đứa ăn nhé! Đợi ông nhà về má Hai hỏi ý rồi mang tụi con về thờ cho có chỗ nhang khói nha! Nhìn nhang cuộn tàn tròn xoe, bà thở rồi tất tả quấn khăn đến nhà ông Chín! Ngoài việc xem tình hình cậu Hai còn nhờ ông Chín coi tối nay có cách nào ?