Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 197: Nỗi niềm.

      Địa cung ánh lên ánh sáng vàng ròng mà phủ màu xám xanh. tường, dưới sàn chi chít dấu khắc của đứa bé địa ngục. Dường như cả Ma cung này là lãnh địa của Yểm Vũ, đâu đâu cũng có bóng dáng của nó!
      Trạch Uy thong thả đến nơi phát ra tiếng thở đều đều của hai đứa trẻ. Yểm Vũ và Niệm Tuyết lăn ra ngủ sàn, gần đó là vũng...nôn! lắc đầu:
      - Yểm Vũ à, có ai ép con ăn chay đâu mà hôm nay con ép Niệm Tuyết ăn thịt thế?

      Cẩn thận bế cả hai đứa trẻ lên, rời khỏi địa cung. chiếc giường đá được kê ở chỗ cũ, thả bọn trẻ xuống, đắp chăn kín cổ đoạn dặn dò:
      - Trông chừng chúng! Ta chuyến. Nếu Yểm Vũ thức dậy trước khi ta trở về hãy với nó: sư phụ muốn thấy kỳ trận nó vẽ sau mười năm!
      - Tuân lệnh Ma vương!
      Cung nga ngắm hai đứa trẻ ngủ say, ngăn được giơ bàn tay nựng gò má Yểm Vũ và vuốt mái tóc trắng xoá bóng mềm của Niệm Tuyết, xuýt xoa:
      - Tịch gia quả là tài giỏi, sinh ra hai bảo bối thế này!

      Vùng đất của tộc Mi thị hầu như biến mất, Trạch Uy nhìn trùng trùng mây thấy phương hướng bèn vẽ ma chú thượng cổ gọi chuông Tại Kiếp. Chuông Tại Kiếp trong hình dạng con rồng to lớn màu đỏ từ chín tầng mây uốn lượn, đầu gục gặc chào vị vua địa ngục. ra lệnh:
      - Chuông thượng cổ Tại Kiếp, ta muốn gặp Mi Hữu!
      " À ùm....Tuân lệnh!"
      Con rồng đỏ phun lửa vào những cụm mây, chẳng mấy chốc dãy mây tản lộ ra vùng đất của tộc Mi thị. khoát tay chào Tại Kiếp đoạn đặt chân vào vùng đất của thượng thần.

      Mười năm trước thân đầy thương tích được Mi Hữu mang đến đây chữa trị. Mười năm sau lại bước chân vào vùng đất này chỉ để tìm Mi Hữu hàn huyên. Cây cỏ ở đây đượm mùi thơm phảng phất của hoa ngàn phương và hơi sương khiến cảm thấy dễ chịu. Đ lúc là thấy điện thờ của tộc Mi thị- nơi này luôn như thế quạnh quẽ kẻ nào lai vãng. Mị Hữu dường như sau khi Yểm Vũ vẫn là mình đơn độc. vội bước vào điện thờ mà đến ngồi ở tảng đá phía trước sân. tảng đá cũng giống như dưới địa cung, chi chít những vết cào cắt của vuốt hung hầu.
      - E là điện thờ bên trong cũng bị bộ vuốt đó xới tung lên!
      lẩm bẩm. Có mùi thơm từ trong điện, Mi Hữu bê khay trà nhạt giọng:
      - Ta đoán ngài đến!

      nhận chén nước trong ngần, thơm ngào ngạt hương thảo dược miệng nhếch lên:
      - thế ắt ngài biết là ta đến vì việc gì?
      - Yểm Vũ!
      Mi Hữu trả lời, ngữ khí khi nhắc đến cái tên đó đầy âu yếm. Trạch Uy khó để nhận ra đôi mắt tím mênh mông kia như ánh lên đốm lửa. :
      - Mười năm, cảm ơn ngài chăm lo cho nó trọn vẹn. Địa ngục ta nợ thượng thần. Nhưng ta vừa ý, ngài là thượng thần thượng cổ ắt luyện được ý chí kiên định nhưng Yểm Vũ chỉ là đứa trẻ mới lớn. Ngài để nó tùy tiện chui rúc trong lòng mình ngủ hay sao?
      - Ngài nghĩ Yểm Vũ dễ dàng tiếp cận hay sao? Nó đối với ta...nó nghĩ ta cũng như ngài...như sư phụ, như cha. Trái tim của nó vẩn chút bụi, hình ảnh mà nó lưu giữ là Lãng Thiên! Nhưng đó là ký ức, nó Lãng Thiên, chỉ là rất thương, rất thân thuộc.

      Mi Hữu chậm rãi , trong ý tứ có phần ưu hoài. Trạch Uy cạn chén, thở ra:
      - Tốt, ta có câu trả lời! Vào" mùa hè của giả", mời ngài đến Thất bảo cổ lâu. Yểm Vũ cũng đến! Ta đây!
      - Cung tiễn Ma vương!
      Vị thượng thần ngồi giường nhìn dưới sàn: cơ man là dấu vuốt hung hầu cào nát nhưng muốn xoá . Tất cả những gì của Yểm Vũ ở đây đều thể xoá! Dù có xoá cũng thể đánh bay hình ảnh nó trong lòng .
      Thân là thượng thần thượng cổ, tính tuổi tác ông già, thể để bất kỳ ai phát trong lòng lưu giữ tình cảm với đứa nhóc con Tịch Ngân Yểm Vũ!

      ...
      Nếu từ lúc nào xem Yểm Vũ là đứa con lớn chính là hai năm trước. Ngày đó nghiêm túc với nó về việc phá bỏ lời nguyền của Lãng Thiên áp vào người nó khi xưa. Ma lực của tử thiên thi mạnh nhất địa ngục chứa đầy oán khí nên giải trừ hề dễ dàng!
      Yểm Vũ lúc đó khẳng khái đáp:
      - Ngài cứ giải trừ lời nguyền, ta chịu được! Ta muốn dùng tình cảm để đối mặt với Lãng Thiên chứ phải bị lời nguyền khống chế!
      - rất đau đớn, có máu chảy...thậm chí là hình dạng của Yểm Vũ...
      lo ngại, nó nhếch môi:
      - Tệ nhất ta lại trở về hình dạng khỉ lông trắng, có gì phải sợ hãi chứ?

      Trong phòng đốt hương, bí thuật cổ và trận của tộc Mi thị giăng ra. dặn dò đoạn đánh Yểm Vũ vào trận. Ròng rã hai ngày đêm, bên ngoài áo ướt đẫm mồ hôi, miệng luôn niệm bí chú của tộc thượng thần. Trận liên tục toả khói đen mịt mù, sau cùng nổ tiếng lớn. Trận vỡ, cháy bùng lên. Yểm Vũ phóng ra, cả người bị lửa liếm, bê bết máu. Nó đổ gục vào lòng , trong vuốt nhọn cầm trọn quả tim máu đen còn đập bùm bụp:
      - Ta...diệt được tâm ma của lời nguyền..
      Nó ngất, gương mặt đẹp lộng lẫy tựa hẳn vào lồng ngực vốn chưa từng để ai chạm vào. Khoảnh khắc đó...trái tim thanh tĩnh của vị thượng thần đập nhanh nhịp. Lau từng vết thương người nó, đỏ mặt, làn môi trái tim vì thế mà cắn bật máu. Băng bó và hoá băng cho Yểm Vũ ngủ say để chữa thương, ngoài lúc trở về nấu thuốc đều vào rừng ngồi tự vấn.

      - thể! Yểm Vũ là đứa trẻ địa ngục ta nuôi dưỡng! Ta thể có tơ hào nào nghĩ đến nó! Ta là Mi Hữu, thượng thần lạnh lùng màng thế !
      luôn lẩm bẩm như thế, Yểm Vũ khoẻ lại ở luôn trong rừng. Cho đến ngày nó nổi giận bung vuốt hung hầu phá nát cả khu rừng:
      - Này! Ngài về ai làm ấm giường cho ta ngủ?
      - Đánh thắng ta, ta về!
      khép mi mắt hờ hững. Yểm Vũ biết mình thể đánh bại nên dậm chân, trở về...ôm gối vào rừng. Nó trải chiếu cỏ dưới đất, nằm xuống ôm gối, nhìn càm ràm:
      - Ta xa cha mẹ, xa sư phụ rất đơn. Ngài còn bỏ ta ở mình chạy đến đây. Được lắm, ta ở đây ngủ! Chỉ cần mở mắt ra thấy ngài ta có cảm giác bị bỏ lại.

      vờ như để ý, tiếp tục ngồi thiền. Nhưng lòng khỏi khuấy động, khi nghe tiếng ngáy khẽ thở dài, lắc đầu:
      - Yểm Vũ, ta biết phải làm sao?
      Bế xốc nó lên mang trở về. Từ đó nữa, cho nó tùy tiện xem mình là cái gối ôm bằng da người. dùng bí thuật kìm nén tất cả xúc cảm của thân thể, khiến Yểm Vũ cảm nhận được tình cảm của . Bí thuật khiến khổ sở, ôm con bé trong lòng nhưng chưa đêm nào ngủ được! Trái tim tựa hàng vạn mũi tên đâm vào, nghẹn đến thở được...ngày qua ngày như thế. Khi nó bảo trở về đưa thăm thú nhân gian, kỳ thực rất vui nhưng lại :
      - Yểm Vũ, ngươi là con chim phượng hoàng mạnh mẽ, hãy toả sáng. Đừng trở về tìm ta! Ta trả xong món nợ ân tình với Mi Nhược rồi...Đừng trở về...

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 198: Vừa gặp đánh nhau.

      Yểm thi Khắc Đạt đứng tần ngần lúc lâu trước cửa động Thừa Ăn. Dù nó bị biến thành yểm thi nhưng vẫn có thể suy nghĩ. Bởi vì nó là thiên tướng bị luyện thành điểm thi khi còn sống nên vẫn còn năng lực suy nghĩ. Cái kẻ ở trong động Thừa Ăn và nó vốn ưa gì nhau nhưng mối liên hệ duy nhất chính là chủ nhân của nó: Tịch Ngân Yểm Vũ!
      Vì Yểm Vũ giao phó nó có phải chăm sóc cho tên tử thiên thi mạnh nhất địa ngục nên suốt mười năm nay nó cứ phải quanh quẩn trong động. Trừ phi Ma vương triệu hồi nó mới rời khỏi trận này, có lúc đem thức ăn về dấu trong động, có lúc đến cầu cứu các cung nga.

      Nó và Lãng Thiên cứ gặp là đánh nhau, cái tên Lãng Thiên đó hóa thành con tử thiên thi bị mù nhưng còn còn yếu ớt như mười năm trước! Khả năng của Lãng Thiên lúc này có lẽ như xưa- là con tử thi thi mạnh nhất địa ngục, con tử thiên thi bị mù.
      Khắc Đạt chỉ gặp sơ qua Yểm Vụ, chưa kịp báo với chủ nhân tình trạng của Lãng Thiên tại. Nó cũng biết là nếu như như chủ nhân bé con của nó thấy thế tâm tình như thế nào? Có nổi trận lôi đình mà đem nó trấn nước ?

      Lãng Thiên vốn mù nhưng tầm khoảng năm năm trước... ngày luyện thành công trở lại năng lực tử thiên thi ánh xám cố tình muốn rời khỏi trận. Thế nhưng kỳ trận này là của Ma vương Trạch Uy vây nhốt Lãng Thiên nên muốn phá trận là chuyện dễ dàng!
      cứ cố rồi bị ánh sáng trắng bao bọc kỳ trận làm tổn thương mắt. Lúc đó yểm thi như nó phải rời trận cầu cứu các cung nga. Các nàng ấy thể cầu Ma vương, thể mời Tịch gia đến, có cách nào đành xuống cầu chuông Vong Xuyên gọi Ma vương. Vị vua địa ngục nghe được tình trạng của Lãng Thiên vẫn bình chân như vại, trầm mặc:
      - Cứ để như thế có lẽ tốt hơn. Lãng Thiên thấy được tốt hơn cho , cứ để như thế . Để đợi Yểm Vũ trở về.

      Khắc Đạt bước vào động thình lình luồng ánh sáng xám phóng đến tựa hồ như muốn xé đôi, ma lực hung hiểm. Khắc Đạt khao khao những tiếng khan trong họng:
      - Lãng Thiên vẫn bỏ tật xấu là đánh ta! biết tốt xấu!
      Kẻ trước mắt yểm thi vẫn mang vẻ đẹp trai ngời ngời, chỉ duy nhất đôi mắt vốn sắc bén đông cứng lại. Mái tóc thả dài, tay mân mê món đồ chơi chơi bằng gỗ. rít lên:
      - Nếu phải vì ta nể tình Yểm Vũ sớm xé xác con yểm thi nhà ngươi ra từ lâu!
      Khắc Đạt hừ lạnh đoạn đặt bình rượu lên bàn đá rồi biến mất. Còn lại mình Lãng Thiên lại rơi vào trầm mặc... mười năm rồi...

      Ma nương của ta!
      Chủ nhân của ta!
      Rốt cuộc là người như thế nào rồi?
      Ta bây giờ tuy rằng còn thấy, còn ánh sáng nhưng ta chắc chắn có thể theo hầu bên cạnh Người! Bây giờ lên Ma vương chết tiệt ấy lại vây ta ở đây, ta có cách nào thoát khỏi cái trận này. Ta chỉ có thể chờ... chờ Yểm Vũ trở về!
      Chỉ có nó chỉ có đứa bé là có thể tùy ý giúp đỡ ta rời trận. Có lẽ cũng chỉ có nó mới khiến cho Ma vương Trạch Uy thay đổi ý định giam cầm ta ở đây!

      Tuy mù nhưng lại luyện được khả năng nghe bằng tai rất thính. Chỉ cần bước chân của yểm thi đến cửa động là biết!
      Yểm Vũ cố tình thiết lập động Thừa Ăn trong kỳ trận mục đích ban đầu vốn là để giấu đồ ăn. Sau này lại trở thành nơi chốn để dung thân. thể rời khỏi trận nhưng cũng phải là quá tệ. Bên ngoài động có cái ao lớn, cái thác nước mát lạnh. Xa hơn nữa là cả những rừng cây và những tảng đá dùng bài trận. thỉnh thoảng cũng có vài vị khách mời. Chính là những hồn hoặc yểm thi mà Trạch Uy thả vào trấn trận.

      Tuy nhiên lại có hứng giết bọn chúng! Bởi vì nếu giết bọn chúng chắc có lẽ càng quạnh hơn. Thứ vây ở kỳ trận này phải là bọn yểm thi nhãi nhép này mà chính là ma lực thượng cổ của Trạch Uy. Cứ mỗi lần cố phá trận tên Ma vương kia lại càng gia cố trận gấp đôi. Ma lực của Ma vương càng lúc càng mạnh, càng cố bẻ gãy vòng bao kỳ trận càng thương tổn nặng nề hơn.

      thở ra nhưng đột nhiên lại nghe được tiếng chân chạy bình bịch vào động. Mũi lại ngửi được mùi hương rất lạ... mùi thảo dược nồng đượm. Có cảm giác như nguồn điện chạy qua người khiến giật mình rồi nghiến răng bung vuốt tử thiên thi:
      - Là kẻ nào giả dạng Yểm Vũ chạy đến đây?
      đợi kẻ vừa chạy đến mở miệng vung mười vuốt sắt bén ngót tấn công. Kẻ vừa đến dường như có chút bất ngờ nhưng vẫn né đòn. Sau đó nghe được dường như kẻ bước vào cũng là kẻ có vuốt sắt. Bởi tiếng "soạt" do vuốt nhọn bung ra ra khiến có chút quen thuộc!
      Ngửa mũi ngửi lại lần nữa khẳng định đây phải là Yểm Vũ hét lên:
      - Yểm Vũ của ta mang mùi hương này! Ngươi là ai dám giả dạng Tịch Ngân Yểm Vũ? Chả lẽ lại con hung hầu khác hay sao? Hãy để Lãng Thiên ta tiễn ngươi xuống địa ngục!

      Tin tưởng kẻ giao chiến với mình phải là đứa trẻ địa ngục mà thương lúc xưa nên Lãnh Thiên đem tất cả cả ma lực tử thiên thi ánh xám lẫn những gì mình được tôi luyện trong suốt bao nhiêu năm ở đây đánh ra hết!
      Có thể gom tất cả bực bội và thù hằn đối với Ma vương Trạch Uy mà đánh tới trời nghiêng đất ngửa. Kẻ vừa bước vào lại chẳng muốn làm tổn thương , những đòn ra kẻ đó đều có thể né cách rất dễ dàng nhưng nhưng vẫn gì cả!
      tấn công cả nửa ngày trời cuối cùng thấm mệt, giận dữ hét lên:
      - Ngươi là kẻ nào vì sao đánh lại? Cứ đùa giỡn với ta thế này?

      Tiếng non nớt nhàng buông ra:
      - Ngài Lãng Thiên, mười năm rồi khi công phu của ngài tiến bộ ít!
      nghe được tiếng quen thuộc, ngỡ ngàng lúc rồi hai tay đột nhiên run rẩy:
      - Yểm Vũ tiếng này đúng là của Yểm Vũ! Đến đây với ta! Ta làm con bị thương phải ?
      Yểm Vũ lúc này mới đến bên cạnh, dang tay ôm chặt lấy , khẽ cười:
      - Ngài yên tâm! Yểm Vũ của mười năm sau phải ai muốn đả thương là đả thương được đâu. Con trở về trước là để thăm ngài. Lúc nãy lên tiếng là muốn xem thử ngài tốt hơn chưa? Ngài có thể đạt được cảnh giới này là có thể tự bảo vệ mình, con yên tâm rồi.

      ôm Yểm Vũ lại xoa xoa lưng nó, có chút ngạc nhiên:
      - Này sao con vẫn cứ bé xíu như thế? Mười năm nay con lớn lên được chút nào sao? Cái nơi của tên thượng thần gì đó đó chả lẽ có gì để cho con ăn à?
      Con bé cười ha hả vang dội cả động Thừa Ăn:
      - phải đâu! Mi Hữu thượng thần nuôi con rất tốt, hầu như có ngày nào là con được ăn thịt. Bao nhiêu món ngon ở chỗ Thực thần Tử Nham con ăn hết rồi! Chỉ là con thích lớn lên! Con cứ thích bé bé như thế này để thỏa sức nhõng nhẽo với các ngài thôi!

      Lãng Thiên nghe thế bật cười:
      - Con nhóc này vẫn cứ lém lỉnh như thế!
      Nó khua tay trước mắt rồi chợt hỏi:
      - Khắc Đạt là đôi mắt của ngài mù rồi, có thấy bất tiện ?
      vẫn cười, mò mò lên đầu tóc nó xoa :
      - ! thấy cũng sao. Ta có thể nghe được và có thể ngửi được thậm chí khả năng tử thiên thi của ta cũng có thể tự mò đường mà được. Ta sao. Ta chỉ muốn muốn được gặp lại Ma nương. Bây giờ ta chỉ muốn điều đó thôi. Con có thể giúp cho ta ?
      nắm chặt đôi vai bé mà lắc, nó liếm môi:
      - Kỳ bây giờ phải là ngài mà cả con cũng muốn gặp Ma nương nhưng bây giờ ngài ấy như thế nào ai biết cả! Mười năm trước ngài ấy và ma thai bị giam trong tháp Diệt tà. Trong suốt mười năm này thứ duy nhất mà mà chúng ta biết là Ma nương chết. Cha con vẫn ngày ngày nâng niu cái tháp ấy, sư phụ cũng chờ đợi ngày ước định để đem Ma nương từ trong cái tháp ra. Lúc đó mới biết! Chúng ta thể làm gì cả!

      lặng người:
      - thể làm gì cả ư?
      Con bé gật đầu, hai bàn tay ôm gương mặt vỗ về:
      - Phải! Bây giờ chỉ có thể chờ! Ngài Lãng Thiên nghe con. Mười năm trước con cầu với Thiên Quân và Nga Hoàng xá tội cho ngài. Chỉ cần từ đây về sau ngài đừng manh động, đừng gây nên chiến loạn thiên địa Thiên quân và cả sư phụ con cũng xem như ngài tồn tại. Ngài có thể chu du năm châu bốn biển làm việc mà ngài muốn.
      - Ta chỉ muốn trở lại hầu bên cạnh Ma nương! có chủ nhân của ta, ta sống cũng có ý nghĩa. Chủ nhân của ta muốn trận chiến huỷ thiên diệt địa ta còn muốn để làm gì? Ta sống vì Ma nương, ta chết cũng vì ngài ấy.

      Yểm Vũ gật đầu rồi :
      - Ngài cứ ở đây ít lâu nữa. Để con hoàn thành việc của sư phụ giao con quay trở lại đây. Yểm Vũ phá hủy kỳ trận này để đưa ngài ra ngoài, trả lại cho ngài tự do được ?
      gật đầu nước mắt vẫn chúc ra hai bên má vì xúc động! Có lẽ Ma nương là người ở trong trái tim của nhưng kẻ mà khiến day dứt rất nhiều lại là Tịch Ngân Yểm Vũ. hỏi:
      - Ta cảm nhận người con còn năng lực tử thiên thi nữa! Mi Hữu thượng thần kia giải hết lời nguyền cho con phải ?

      Nó gật đầu:
      - giải!
      lại hỏi:
      - Con oán hận ta sao?
      - Oán hận? Tại sao lại oán hận người như ngài? người dám dám hận, dám làm dám nhận cớ gì phải oán hận? Nếu là con con cũng làm như vậy. Cho nên ngài đừng để trong lòng. Mi Hữu thượng thần giúp con giải lời nguyền. Việc này cũng làm hao tổn tâm sức của ngài ấy ít. Mười năm nuôi con Mi Hữu phải đánh đổi rất nhiều: thần lực thượng thần, cả tâm tư cả tình cảm ngay cả bí thuật thượng cổ của tộc Mi thị ngài ấy cũng đem trao tất cả cho con. Đối với con mà kẻ mà con mang món nợ cả đời chính là ngài Mi Hữu.

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 199: Mở cửa gian.

      " Đốt giấy tiền gọi người kể chuyện gian, kẻ lửng lơ giữa hai đầu sinh tử"...

      Yểm Vũ cõng theo Niệm Tuyết chạy đến U Linh xem nghi thức mở cửa gian, thả vong hồn lên dương thế. Đêm mùng tháng bảy, cửa U Linh mở ra cho vô số vong hồn. Cả hai trước giờ chưa từng thấy cảnh tượng này nên rất tò mò! Lẫn trong đám bóng trắng ánh xanh nhạt nhoà là có nét mặt trầm buồn ôm đế đèn bằng gỗ đóng hòm, cắm cây nến trắng thơm mùi gỗ. Niệm Tuyết chỉ:
      - Mùi...mùi thơm!
      - Cả hai đứa phải ở Ma cung sao? Ma vương cho các con đến đây à?
      Tịch gia từ xa đến, phía sau là vốn tử thiên thi xanh ngọc bê khay trà nghi ngút khói. trông thấy quỷ hồn xinh đẹp cầm đèn gọi:
      - Thương Thi!
      - Kính lạy chiến giả!

      Quỷ hồn sắc trắng nhuận, mắt to đen thăm thẳm có tròng trắng sụp lạy vị chiến giả gương cạn. giơ tay ra hiệu đứng dậy, trầm giọng:
      - Thương Thi...ngươi trở lại dương thế? Ngươi dùng xác ma và linh lực của mình để kể cho nhân thế chuyện gian? Đổi lại ngươi được gì?
      - Chiến giả, Thương Thi chỉ mong người đó lộ diện lần... với ta lời tha thứ!
      Vị chiến giả gương cạn thở dài, trút chén trà vân trúc giọng:
      - Ta tiễn ngươi, hi vọng ngươi toại nguyện. Bằng cả ta cũng thể siêu độ cho ngươi!
      - Đa tạ ngài! Lúc còn sống Thương Thi gây lầm lỗi với người đó quá nhiều...Nếu có được lời tha thứ nguyện đời đời kiếp kiếp phiêu dạt giữa đôi bờ sinh tử...làm kẻ kể chuyện gian tháng bảy!

      Đợi cho quỷ hồn khuất, Yểm Vũ và Niệm Tuyết mới kéo tay áo . mỉm cười bế cả hai đặt lên chân, dụi mặt vào mái tóc trắng của Niệm Tuyết:
      - Con nhớ mẹ ? Cha đưa con về với mẹ nhé!
      Tội nghiệp đứa bé trai, nó định gật đầu nhưng nhìn thấy gò má phồng lên của Yểm Vũ rụt rè :
      - Con...con theo chị chơi!
      - Được!
      hôn hai con, Yểm Vũ ngoáy mũi hỏi:
      - Cha ơi, thắp đèn kể chuyện gian là gì?
      - Nàng ta tìm những kẻ chưa đến số chết mà muốn cầu chết, sau đó hỏi họ có muốn nghe nàng thắp đèn kể chuyện rồi quyết định xem có cầu chết nữa hay ? Nếu họ đồng ý nàng được thưởng cây nến , nếu khuyên được họ từ bỏ ý niệm cầu chết đổi được giọt nước mắt thành của họ. Nàng ta thu càng nhiều nước mắt cơ hội được Ma nương giúp đỡ tìm lại kẻ nàng muốn tìm cao hơn!

      Tịch gia vuốt mái tóc đen nhánh của con mỉm cười. Yểm Vũ gật gù:
      - Nàng ấy có lòng kiên nhẫn! Chắc thưởng được nhiều nến lắm cha nhỉ?
      - ! Có lúc còn bị phạt thu hết số nến có!
      Yểm Vũ tròn xoe mắt hỏi:
      - Vì sao thế cha?
      - Gặp số kẻ tâm địa xấu xa, thất bại cầu chết hoặc kẻ não tim chưa cần cầu chết, nàng tự tay tiễn...về địa ngục! Nàng ta kỳ dị như thế đó!
      Yểm Vũ im lặng lắng nghe, sau khi Tịch gia rời khỏi nó liền hỏi Niệm Tuyết:
      - chơi ? Ta cõng ngươi đến địa ngục chơi!
      - !

      Con ma thú Thiết Ngưu vốn quen đường trong phút chốc đưa cả hai đến cửa gương địa ngục. Bộ xương xuất ra, trông thấy Yểm Vũ vái chào:
      - Tà thần Yểm Vũ!
      - Khỏi chào! Có giữ sổ địa ngục của quỷ hồn là Thương Thi - kẻ thắp đèn kể chuyện gian đó!
      Nó để Niệm Tuyết ngồi xuống chiếc ghế bằng xương người trắng hếu, móc túi bánh to đưa:
      - Ăn , ngồi yên đó cho ta!

      Bộ xương rút sổ đội đầu mở ra, hai hàm vỗ vào nhau cồm cộp báo:
      - Thương Thi là cái tên mà Ma chiến giả đặt cho, ta tên là Trinh Tử và khi còn sống vốn là...nam! Là Liệt Trình Tử mới phải. Trình Tử và Đoạn Tâm Khanh là Trạng Nguyên và Thám Hoa của cùng kỳ thi. Trình Tử và Tâm Khanh học chung trường, Trình Tử Tâm Khanh và ngỡ rằng mình nam giới. Khi hoàng đế tứ hôn cho Tâm Khanh, vì ghen giết hết người trong phủ Trạng Nguyên bao gồm cha mẹ, chị em nhà mười ba mạng. Tâm Khanh trở về nhìn thấy cả nhà là biển máu, lúc đó đau khổ kéo áo xuống. Trình Tử là tên ngốc khi nhận ra Tâm Khanh là nữ giả nam. Tâm Khanh rút kiếm tự sát, thề rằng đời đời kiếp kiếp đầu thai làm đấng mày râu. Đời đời kiếp kiếp tha thứ cho Trình Tử! Tâm Khanh chết, đau khổ điên cuồng dẫn đao tự cung, trở thành bán nam bán nữ, tự gọi mình là Trinh Tử Thám Hoa. là kẻ có tài văn chương võ lược, hoàng đế tha chết và bắt trấn thủ biên ải. Ba năm sau chết khi thủ thành! chịu đầu thai, làm quỷ hồn để truy tìm Tâm Khanh suốt mấy trăm năm. Vì cứ xông qua gương địa ngục, bị Ma chiến giả đánh đến quên cả tên. Ma chiến giả muốn quên hết nên đặt cho cái tên Thương Thi. số đen đủi, khi đến đình Mạnh Bà chuẩn bị đầu thai đụng ngay...Tâm Khanh ngay đầu cầu. nhớ lại tên mình và chuyện trước kia. Tâm Khanh đập đầu vào đá thề làm quỷ lưu lạc nhân gian cũng gặp . Cho nên cứ tháng bảy , là Trinh Tử Thám Hoa đó lại ôm đèn tìm...

      Niệm Tuyết nhai bánh, thỏ thẻ:
      - Chấp niệm quá sâu, trầm luân dứt!
      - A Niệm Tuyết, ngươi là giỏi! Ắt kế thừa cha quản Thất bảo cổ lâu. Gương địa ngục, Yểm Vũ đa tạ!
      Khi nó cõng Niệm Tuyết lên, bộ xương bất ngờ hỏi:
      - Chủ nhân của ta bao giờ mới trở về? Ta rất nhớ ngài ấy!
      - Ta cũng nhớ!
      Nó thở dài ủ dột đoạn rời khỏi. Mười năm ở tộc Mi thị nó nhai muốn nát cổ thư bí tịch nhưng tìm ra cách hoá giải ma thai. Nó nghĩ đến kỳ hạn kia chẳng lẽ lại thêm trận chiến nữa diễn ra hay sao?

      Yểm Vũ chạy đến đáy Lãnh Thủy hỏi nến được làm từ nước mắt thủy mãng, con tử thiên thi chỉ vào căn phòng đóng kín hú lên. Nó hiểu ý đến trước cửa phòng thỏ thẻ:
      - Tuyên phu nhân xinh đẹp, cho con ít cây nến trắng được ? Con muốn thắp sáng trong rừng...
      - Ai là phu phân của tên Tuyên Thừa Chí chứ? Ở đó, muốn bao nhiêu lấy!
      chiếc hộp bay thủng vách cửa, nó nhanh tay chụp lấy. Đưa Niệm Tuyết ôm, nó trào cho tử thiên thi mắt đục giỏ thức ăn của Thực thần Tử Nham, hí hửng:
      - Ta lên dương thế gặp nàng ta, bảo giết những kẻ xấu chết bớt . Địa ngục thu của nàng nến, ta tặng lại hai cây! Ha ha...

      Trinh Tử Thám Hoa ôm cây đèn bằng gỗ hòm trồi lên từ lớp bê tông sân thượng trong bệnh viện. Trông thấy người đàn ông nạng đứng ở rìa ngoài lan can toan nhảy xuống lướt đến kéo ông ngã xuống phía trong. thầm:
      - Người này... Có muốn nghe ta kể câu chuyện gian ? Nghe ta kể xong rồi hãy quyết định xem có nên nhảy xuống từ độ cao ba mươi tầng nhé?
      - Hu hu...Tôi mắc bệnh nặng, con trai mê game bỏ được, nhà còn gì đáng giá. Tôi chết tiếc nhưng con tôi tu chí làm ăn khiến tôi đau lòng. Tâm trạng đâu mà nghe kể chuyện?

      Trinh Tử Thám Hoa lắc người, khớp xương tách ra "răng rắc", lớp da trắng xé đôi ra trong hoảng hốt tột độ của người đàn ông. Cây nến cháy bùng lên đốt cháy nửa Trinh Tử tách ra. nửa còn lại mau chóng mọc thêm da và xương trở lại. Lửa tắt, trong đống tro tàn Trinh Tử khác xuất , vòng tay cúi chào rồi biến .
      Người đàn ông bị đánh ngất , khi tỉnh dậy nằm ở giường bệnh. Đứa con trai ngồi trước mặt ông, hối lỗi:
      - Con xin lỗi bố! Con nghỉ chơi game rồi! Con vừa xin được việc, chủ của con rất tốt cho con vay tiền lo cho bố. Bố yên tâm dưỡng bệnh ạ!

      ...
      Ông mơ màng nhìn, đồng hồ điểm giữa đêm. Ông thấy cầm đèn hôm qua ngồi vắt vẻo trần nhà, váy phủ xuống và... có chân! Ông hớp ngụm khí, lắp bắp:
      - ... đến...đến...kể...
      - ! Ta chỉ kể chuyện gian cho người cầu chết. Ông muốn chết nữa ta kể làm gì? Đến thăm ông thôi! Còn năm năm dương thọ, hãy tận hưởng tình cảm cha con nhé!
      Ông mỉm cười, hai tay chắp lại xá:
      - Cảm ơn ...ma! Làm thế nào thằng bé quyết định bỏ đam mê game được vậy?

      Trinh Tử Thám Hoa cười lại, thổi tắt nến:
      - Ta bảo nửa của mình đến khiến những cao thủ chơi game cướp hết vũ khí, đánh con ông tơi bời hoa lá. Làm cho nó cảm thấy nó còn hứng thú với game nữa!
      Gió thổi buốt da thịt, ngồi nấm mộ đung đưa, hai bàn chân xám mờ nhạt lúc có lúc . Ba ngày trôi qua...tuy kể được câu chuyện gian nào nhưng lòng hề buồn! Ngày nào còn kẻ cầu chết còn cần kẻ kể chuyện gian nữa!
      - Trinh Tử Thám Hoa...ngươi thích ta gọi thế ?
      nghe tiếng trẻ con hỏi, đứa bé địa ngục cõng thằng nhóc tóc trắng chui từ dưới đất đen lên. nhận ra nó- Yểm Vũ!

      Nó thấy dáng vẻ lãnh đạm có phần ngạo mạn của Trinh Tử ưa thích, nhảy lên đứng cây thánh giá cắm mộ :
      - Niệm Tuyết, đưa cho ấy!
      Niệm Tuyết nghe lời thảy hộp nến đến, mở ra xem tần ngần:
      - Cái này...
      - Tặng cho ngươi! Ta tin với tấm lòng bây giờ... lúc nào đó Đoạn Tâm Khanh tha thứ cho ngươi.
      thêm, biến mất trong luồng gió đêm heo hút...

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 200: Chén trong sóng ắt khua.

      Tịch Vu Xuyên ôm tháp Diệt tà bước vào phủ đệ trong lòng bỗng dưng có linh cảm hay! Tuy biết đây phải là việc lớn nhưng khỏi khiến khó chịu. Đặt tháp bàn đá, rủ hai tay áo rồi gọi:
      - Yểm Nha, ta về rồi!
      Trong sân trong, tử thiên thi màu xanh ngọc bê khay trà vân trúc ra, Yểm Nha theo sau cầm khay thức ăn xanh nõn ngon mắt mỉm cười:
      - Ngài về!
      gật đầu đoạn im lặng dùng bữa. Yểm Nha cứ ngóng ngóng ra cửa rồi chợt hỏi:
      - Yểm Vũ có phải cõng Niệm Tuyết ra rừng để bắt cá ?

      lắc đầu:
      - ! Nó và Niệm Tuyết chắc lại trở về Ma cung nữa rồi!
      - Ngài cho phép?
      Giọng Yểm Nha run lên, lại gật đầu:
      - Ta cho phép!
      Lúc này đột nhiên làn da phấn bướm nổi bật những làn gân đỏ, đôi mắt lúc thường hiền dịu chợt long lên, Yểm Nha nổi giận:
      - Ngài luôn như thế! Con là con của cả hai chúng ta! Vì sao chỉ là mình ngài có quyền quyết định? Hãy xem ta gần gũi Yểm Vũ được bao nhiêu? Bao nhiêu năm ta học giả ngày vất vả nuôi con, ta về bao lâu ngài chỉ lời đem nó giao cho Ma vương. Sau này ngài cũng lời lại đem nó giao cho như Mi Hữu thượng thần. Mười năm nó mới trở về, ta còn chưa được ôm nó ngủ đêm nào ngày lại tiếp tục giao cho Ma vương! Ngài có hiểu cho ta ? Ngài hiểu! Ngài chỉ nghĩ nhiều vì chúng sinh, vì đại cuộc! Ngài hiểu cho ta! Cả Niệm Tuyết đứa con tật nguyền của ta cũng chỉ vì ngày xưa ngài nhất định trả tháp Diệt tà mà nó trở nên như thế. Bây giờ ngài lại vẫn dùng cái quyền làm chồng, làm cha của mình cho phép Yểm Vũ đem Niệm Tuyết . Ngài ra là có thương ta hay là ngài thương tên Ma vương đó? Bao nhiêu con cái của ta ngài đều thuận lòng đem đến chỗ của ! Chi bằng ngài dọn đến đó ở với luôn .

      buông đũa đôi mắt vốn thanh tĩnh như nước bỗng quắc lên nhìn Yểm Nha, nhạt giọng:
      - Ngươi là kẻ mà ta nhất nhưng có nghĩa ngươi có thể với ta như thế! Tháp Diệt tà đó có Ma nương ở trong. Ta vĩnh viễn bảo vệ ngài ấy cho dù ta phải đánh đổi tất cả...mạng của ta cũng thế! Việc của Niệm Tuyết nếu ngươi nghĩ là lỗi của ta ta xin nhận. Nếu như cảm thấy ta quá sai, quá chán ghét ta ta ở đây nữa! Ta đến cổ lâu, phủ đệ này ngươi cứ tùy ý. Ngươi còn ma lực cũng chẳng còn gì, hãy để tử thiên thi ở lại giúp ngươi. Tuyên Phi thay ta chăm sóc phủ đệ, bảo vệ nơi này. Ta gặp Yểm Vũ bảo nó đưa Niệm Tuyết trở về, ngươi giữ gìn sức khỏe.

      trầm lặng rồi từ chiếc ghế đó ôm tháp biến mất, thêm lời. Yểm Nha bật khóc nức nở:
      - Ngài ấy thèm giải thích với ta. Cứ thế bỏ rồi.. ngài ấy cần ta nữa!
      Tuyên Phi đến chỉ biết giơ hai tay bóp vai dỗ dành:
      - Yểm Nha, Người đừng khóc mà! Chén trong sóng còn khua còn đụng, vợ chồng tránh khỏi có lúc này lúc khác. Đợi vài hôm nữa cả hai đều bình tĩnh lại rồi ổn thôi! Hơn nữa Yểm Vũ lớn rồi. Nó ở đâu, muốn ở với ai ra bản thân của sư phụ cũng thể cản được! Sư phụ làm như thế là bởi vì biết chắc bản thân mình thể cản được. Người nghĩ mà xem Yểm Vũ bản chất phàm ăn như thế nếu như nó Đông Tây chắc có lẽ phủ đệ này bị nó ăn sập từ lâu lắm rồi! Xin hãy nghĩ đến điều tốt, đừng buồn nữa.

      Yểm Vũ cõng Niệm Tuyết lưng nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, cười khanh khách:
      - Để ta đưa ngươi ăn cơm Phủ, ngon tuyệt cú mèo!
      - Cơm.. Phủ?
      Niệm Tuyết vòng tay ôm cổ nó chặt hơn, phía dưới đất lố nhố vong hồn lang bạt tụ năm tụ ba cạnh những chiếc lá đa đựng cháo trắng cúng hồn. Nó liếng thoắng:
      - phải là thứ ngươi thấy dưới kia đâu! Cơm Phủ được bán trong chợ đêm dưới ánh đèn dầu. Nó được nấu từ tấm thơm hạt dẻo ngọt, nén vào chén úp ngược giữa đĩa to. Vòng quanh người ta để sườn heo nướng, chả trứng muối, bì da heo, dưa chua, chan nước mắm là ngon gật gù.
      - Tiền? Chúng ta có tiền mua!
      Niệm Tuyết thở dài, từ đến giờ đừng tiền dương gian, cả tiền phủ nó cũng chưa từng thấy. Cha nó là chiến giả nhưng nó cũng thấy cha có tiền!

      - xin! Nào, ta đưa ngươi đến nơi!
      Trước cổng chùa khách bốn phương tám hướng đến viếng cảnh, người bán hương nhang lẫn ăn mày cũng chen kín cả cửa. Cứ thấy khách viếng chùa là kẻ mời mua nhang đèn, kẻ chèo kéo xin tiền nhào ra. Cảnh tượng hết sức hỗn loạn. Yểm Vũ chun mũi đoạn nhanh chân chạy theo tên gầy choắt vào hẻm . Tên đó vừa thừa cơ hội móc túi khách viếng chùa, hí hửng trút tiền giấy ra đếm nghe dưới chân có tiếng :
      - Này...kiếm chác được khá cho ta xin vài tờ mua cơm ăn!
      - Nhãi con, cút ngay tao đá cho vỡ mật!

      Yểm Vũ nhếch môi, bàn tay của nó nhanh như cắt xuyên qua lớp da, bóp vỡ mật xiên thủng tim. Chết kịp nhìn mặt nó! Nhìn bên ngoài thấy vết thương, Yểm Vũ xếp tiền bỏ lại trong ví đoạn cõng Niệm Tuyết vào chùa. Trông thấy người đàn ông, nó lễ phép:
      - Chú ơi...chú rớt ví!
      - À cảm ơn con! Chú còn tưởng mất luôn rồi! Đây, thưởng cho con!
      Người đàn ông móc tờ tiền màu xanh lá đưa cho, nó nhoẻn cười rồi cõng em chạy biến sau hàng cột đá vào nghĩa địa của chùa.

      Niệm Tuyết múc cơm ăn nhẻ, cười phát ra tiếng trong khi Yểm Vũ ăn hết đĩa của mình, cầm nĩa xiên miếng sườn nướng mật ong dĩa bên cạnh:
      - Niệm Tuyết cười gì đó?
      - Lúc nãy...ta tưởng ngươi thấy ta bị tật nguyền bỏ ta trước cổng chùa...xin ăn!
      Niệm Tuyết ngại ngùng , Yểm Vũ cười ha hả vang dội:
      - Ta đâu có nỡ đem bảo bối quý của nhà ta làm ăn mày kiếm cơm nuôi ta đâu! Ngươi khờ quá! Niệm Tuyết, ngươi yên tâm! Có ta ngươi muốn chịu thiệt thòi...cũng khó! Ăn xong ta đưa ngươi dạo vòng nữa!

      ...
      Đứa bé mồ côi với những vết thương nặng đầu trốn vào góc tối ngắc ngoải, nước mắt chảy thành dòng. Trong bóng tối bỗng thò ra bàn tay xíu tròn lẳn quệt nước mắt mặt:
      - Nín ! Nước mắt khiến ngươi mạnh mẽ lên! với ta! Đánh lại bọn chúng! Đòi lại những gì chúng lấy!
      - Hu hu.. chúng rất đông!
      ...
      Đám trẻ choai choai hí hửng chia nhau những lon bia vừa mua được từ số tiền trấn lột thằng bé bán dạo mồ côi. thằng trong đám :
      - Chúng ta thiếu tiền nhưng sao tiền giật được mua bia uống lại ngon thế chứ!
      - Vì nó thơm mùi nhang!
      Đám trẻ choai choai vừa nghe tiếng quay ngoắt lại: thằng bé bị chúng đánh lúc nãy đứng trước mặt, lưng nó còn cõng theo thằng nhóc tầm ba tuổi da trắng nổi đầy gân tơ máu xanh nhạt trông quỷ dị, người lại toả ra mùi thơm. đứa hất hàm:
      - Biến! tao đánh cả hai em mày! Có biết tao là con ai ?
      - ! Thế mày biết tao là ai ?
      Thằng bé lên tiếng- có điều tiếng vực khác hẳn lúc nó nức nở xin đừng giật mất tiền của nó.
      thằng vừa : " !" tức thằng bé cõng em lao vào như cơn lốc, phút chốc cả đám đầu u mũi lệch, máu mũi máu mồm đỏ ướt cả áo.

      Thằng bé móc trong túi chúng đúng số tiền bị giựt mất bỏ !
      Cảnh sát đến, thằng trong đám trẻ choai choai đó chết, số còn lại bị thương, luôn miệng lảm nhảm. Khi họ theo lời diễn tả truy tìm phát đứa bé khác tay cầm những đồng tiền, nước mắt chưa kịp khô và... Nó chết trước cả khi đám trẻ choai choai kia bị đánh!
      Yểm Vũ xốc Niệm Tuyết lên lưng, tay nắm tay vong hồn thằng bé :
      - Theo ta, ta đưa ngươi đến miếu gửi cho các thần. Ở đó hưởng nhang khói để vất vưởng, đúng ngày tháng giả đến đón ngươi đến cửa gương.
      - Cảm ơn!

      Nó nghe tiếng cười trong họng của em trai bảo:
      - Sao lại cười? Theo ta ta dạy giết người sợ à?
      - Là trừng phạt kẻ xấu! Ta...ta thích!
      Yểm Vũ nhún thân mình bay lên, nhìn xuống cả thành phố rợp đèn khẽ rít:
      - Chúng ta là con của chiến giả, tà thần địa ngục. Việc của chúng ta là cân bằng thiện ác, phải cầm mõ niệm Nam mô! Thiên thần...cứ để cho bọn thiên cung kia làm!

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 201: Về hay ?

      Yểm Vũ cùng Niệm Tuyết cưỡi con ma thú Thiết Ngưu đường trở về Ma cung thình lình những tiếng hú vang dội vọng tới. Yểm Vũ cau mày:
      - Tử thiên thi hú báo hiệu điều gì?
      Niệm Tuyết trước giờ chưa từng nghe nhiều tử thiên thi hú vang như vậy có phần sợ hãi. Nó ôm chặt lấy Yểm Vũ, úp mặt vào tấm lưng tròn lẳn:
      - Yểm Vũ, ta sợ!
      Đứa bé địa ngục vòng tay ra sao lưng ôm lấy Niệm Tuyết dịu dàng:
      - Đừng sợ, đừng sợ! Tử thiên thi hú nhiều như thế... ta nghĩ báo hiệu cuộc tập trận của Tuyên gia. Ngươi đừng sợ!

      Từ đằng xa Tuyên Phi cưỡi lưng con ngựa sắt ti đỏ rực phóng đến gọi:
      - Vũ Vũ mau mang đem Niệm Tuyết trở về! Vì ngươi mang nó mà phủ đệ nổi sóng. Sư phụ giận bỏ đến Thất bảo cổ lâu ở rồi kìa!
      Yểm Vũ gãi gãi đầu ra chiều hiểu:
      - Kỳ lạ ta xưa giờ cha mẹ ta có khi nào giận nhau đâu? Lần này ta mới mang Niệm Tuyết bao lâu như thế! Thôi được, ta lập tức mang thằng nhóc trở về.
      Niệm Tuyết vừa thấy mẹ liền lao lên nhào hẳn vào lòng Yểm Nha:
      - Mẹ! Mẹ!
      Vị phu nhân chiến giả dang tay ôm đứa con trai vào lòng hôn kêu lên má nó và :
      - Niệm Tuyết của ta trở về rồi!

      Yểm Vũ xoay thanh Giáng Ly chĩa lên trời vẽ đạo ma pháp tạo thành lưới băng bảo vệ phủ đệ. Nó giơ tay ai ôm ghì lấy khuôn mặt của đứa em trai hôn khẽ:
      - Ngươi ở đây với mẹ , ta đến cổ lâu chuyến!
      Yểm Nha chụp lấy bàn tay của nó, gương mặt nghiêm nghị:
      - được! Ngài ấy có chân tự khắc phải có chân về. Ta muốn con đến gọi ngài về!
      Yểm Vũ thở ra, xua tay:
      - đâu! Con đâu có ý định đến cổ lâu gọi cha trở về. Con chỉ định đến đó khỏi cha vài điều. Con đây! Mẹ đừng giận dỗi cha nữa. Nhà chỉ có hai người thương nhau. Giận như thế cha là kẻ lạnh lùng từ xưa giờ, cha cứ ở mãi Thất bảo cổ lâu cho cũng chẳng có việc gì nhưng nếu mẹ ở mình mẹ rất buồn đấy! Cha rất mẹ! Việc con đến Ma cung bảo hay bất kỳ việc gì cha làm tới giờ phút này con đều thấy sai. Số phận của Tịch Ngân Yểm Vũ vốn chỉ gắn với Ma cung và địa ngục. Để Niệm Tuyết ở đây với mẹ vậy!

      rồi vòng tay cúi chào đoạn biến mất! Yểm Nha bậm môi vỗ bàn :
      - Hết cha tới con đều y như nhau, được mấy câu biến mất!
      Thằng nhóc ôm lấy mẹ dụ dỗ, vùi mặt vào ngực mẹ thỏ thẻ:
      - Đừng giận, đừng giận mà... Yểm Vũ rồi lại trở về thôi. Con cũng muốn giỏi như vậy!
      Vị phu nhân chiến giả nghe thế giật mình xua tay:
      - Con đường muốn như thế! Mẹ muốn con lại theo bước chân của Yểm Vũ đến Ma cung nhận Ma vương là sư phụ đâu. Mẹ muốn mất thêm đứa con nữa!

      Niệm Tuyết cảm nhận sợ hãi trong mắt của mẹ nhoẻn cười, hai bàn tay xoa xoa lấy ngực mẹ:
      - Đừng lo đừng lo! Con bái Ma vương làm sư phụ đâu mà. Ngài ấy đời này chỉ nhận duy nhất đồ đệ là Tịch Ngân Yểm Vũ, cầu cũng được! Con ở đây hiếu thuận luôn cả phần của Yểm Vũ nên mẹ đừng buồn. Yểm Vũ của chúng ta là con phượng hoàng rực rỡ. Hãy để con chim phượng ấy được tung cánh làm những gì nó muốn.

      Ôm lấy đứa con trai bé bỏng của mình, Yểm Nha ngạc nhiên hôn lên mái tóc trắng mềm của nó:
      - Niệm Tuyết à, sao con chỉ rời mẹ có mấy hôm mà lời của con thông hiểu hơn nhiều? Yểm Vũ dạy con ư?
      Thằng nhóc lắc lắc đầu, người nó mùi hương phấn bướm toả ra thơm ngát:
      - ! Chỉ là con thấy được những gì Yểm Vũ nghĩ, những gì Yểm Vũ làm cũng như con biết được điều rằng nếu như cha mẹ thương Yểm Vũ Ma vương ngài ấy lại càng thương nhiều hơn! Cha mẹ có thể cho Yểm Vũ cả phủ đệ, Ma vương ngài ấy có thể cho cả Ma cung, cả địa ngục rộng lớn. Cha mỗi người sinh ra là vận mệnh của riêng mình. Vận mệnh của Yểm Vũ nằm ở chỗ chúng ta! Cha biết rất điều đó cho nên luôn thuận nước đẩy thuyền.

      Yểm Nha thừ người, nhìn đứa con trai gầy guộc bé của mình tuôn ra lời hùng biện hồi lâu, lấy tay che nửa mặt:
      - Sau cùng ta hiểu vì sao Tuyên gia gọi ta là kẻ đẻ thuê! Con ta hề giống với ta, đều nhất mực bênh cha nó! Cứ như ta trách ngài ấy là rất sai sao? Ngài ấy cũng phải giải thích với ta chứ? Việc gì ngài ấy cũng tự quyết mình, việc gì cũng như thế!
      Niệm Tuyết được đặt xe lăn bằng trúc vàng, nó ôm túi bánh ngồi nhớ lại lúc được Yểm Vũ cõng lưng đưa chơi ở dương thế. Câu :" có ta xe lăn cũng cần!" ghi dấu trong lòng nó. Nhìn đôi chân trắng xanh cảm giác của mình, nó buồn thiu:
      - Ta cũng muốn cõng lại Yểm Vũ chơi!

      Thất bảo cổ lâu vì xuất của Yểm Vũ mà trở nên im lặng đáng sợ. Những kẻ học giả lẫn những đứa trẻ đều trốn biệt trong Tàng kỳ thư. thanh, động tĩnh ngoài tiếng nước từ trong ấm trà rót xuống chén. Nó ngồi đối diện Tịch gia, người cha nó luôn kính mà ngắm: mái tóc trắng do trận chiến mười năm trước cột phía sau bằng dây gân, đôi mắt xanh đen an tĩnh, sóng mũi cao vút cùng làn da vân đá trắng hoàn hảo. Nó chống tay nhìn hồi lâu nghe tiếng bút tre buông xuống:
      - Yểm Vũ, con muốn tìm cha?
      - Cha uống trà này! Trà Mã Triệt pha ngon như mẹ pha cha ơi!

      im lặng nhấp cạn chén trà dường như để tâm đến lời của đứa con . phải nhớ Yểm Nha nhưng kẻ vẫn phải là chiến giả, vĩnh viễn hiểu được! lại mong Yểm Nha mãi vô tư như thế! Việc đời có lúc càng nhìn thấu càng buồn.
      Yểm Vũ lau lau nóc tháp Diệt tà, thủ thỉ:
      - Ma nương, cố chịu nhé! Nhất định có cách đưa ngài trở lại!
      Tịch gia khẽ cười, giơ hai cánh tay băng ngang mặt bàn bế con vào lòng âu yếm:
      - Con đói chưa? Cha bảo Mã Triệt tìm thức ăn cho con!

      Nó ôm lấy gương mặt vừa cười vừa lắc đầu:
      - đói đâu cha ơi! Con muốn hỏi cha biết quỷ hồn của Đoạn Tâm Khanh ở đâu sao?
      - Ma nương biết!
      trầm giọng, tấm lòng của quỷ hồn Thương Thi kia khiến cảm động. Yểm Vũ hôn lên má rồi vòng tay khiêm cẩn cúi chào:
      - Con về Ma cung đây! Cha yên tâm, sau khi con làm xong việc sư phụ giao phó về phủ đệ ít lâu.
      mỉm cười gật đầu, nó ra cửa vừa xoay Giáng Ly vừa nghêu ngao:
      - Nam quốc sơn hà nam đế cư
      Mẹ ngon thế này cha nỡ để mẹ "ế" ư?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :