Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 192: Tà thần Yểm Vũ.

      Biển băng hoả hải nổi sóng cuồn cuộn, những luồng sét và lửa va vào nhau tạo thành mênh mang khói bầu trời đỏ rực. cao, con thần thú lông xanh bị chột mắt mài vuốt nhìn xuống. lưng nó là đứa trẻ địa ngục nhìn vùng biển đầy hoài niệm. Nó chỉ về phía chân trời- nơi có ánh sáng vàng chói lấp lánh reo lên:
      - Này Thanh Sư thần thú, đó là Ma cung vàng ròng! Sư phụ của ta ở đó! Ta nhớ sư phụ lắm...
      - Ngươi trở về thăm mẹ vội vã đến đây, ắt Ma vương kia rất được ngươi xem trọng.
      Con thần thú cất giọng ồm ồm , đứa bé xoay thanh băng phiến Giáng Ly cười ha hả:
      - Sư phụ ta tuy đẹp nhất địa ngục nhưng ngoài cha mẹ sinh ra ta, Người thương ta nhất! Ta là kẻ dám đặt mông lên bức kỳ trận sư phụ vẽ, cả gan đốt kỳ trận. Còn nữa...tại biển băng hoả này ta giết rồng thiên cung, ta bắt thiên tướng về luyện yểm thi. Sư phụ cũng luôn che chở cho ta!

      đột nhiên nó giật mình, ngã sấp người ôm lấy đầu sư tử:
      - Ầy đó là lúc ta còn . Bây giờ ta lớn rồi, ta hứa ...thịt ngươi đem nướng ăn đâu!
      Con thần thú lông xanh phe phẩy hai tai, ồm ồm giọng:
      - Ta biết ngươi làm thế! Ngươi thành thiếu nữ...
      " Coong!"
      đầu thần thú đội lên cục u nhọn hoắc, Yểm Vũ chun mũi:
      - được ! Ngươi có muốn ta dùng "á thuật" cho luôn ?
      - Chủ nhân cộc như chó!
      " Coong!" cục u nữa đội lên, nó khoanh tay:
      - Ngươi là thần thú, nên dầm vào nước biển băng hoả. khi vào Ma cung, ngấm nước biển biến thành ma thú, vĩnh viễn thể là thần thú, thể tu tiên. Hay ngươi trở về chỗ của Mi Hữu thượng thần ! Đó là nơi tốt!

      Con sư tử quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt Yểm Vũ rồi đột ngột hất nó rớt xuống. Yểm Vũ lộn mấy vòng bay lên trung, chỉ thấy con thần thú cấm đầu ủi xuống biển băng hỏa. Nó kịp nắm đuôi sư tử lôi lại. Cả con sư tử lông xanh trầm mình trong biển gào thét điên cuồng. lúc sau từ dưới lòng biển con sư tử toàn thân xanh thẫm xông lên, đôi mắt màu đỏ au và đầu mọc ra hai cái sừng nhọn hoắt. Đuôi nó tua tủa nhiều lông đen, mỗi sợi lông đều có ánh kim xanh biếc như những mũi tên. Sư tử bay lên nhìn Yểm Vũ:
      - Dù chủ nhân có cộc như chó cũng là chủ nhân của ta! Ngươi là quỷ, ta cũng là quỷ. Ngươi là tà thần ta làm ma thú, vĩnh viễn theo phủ phục dưới chân ngươi.

      Nó xúc động ôm lấy hai cái sừng cứng như thép nguội, thầm:
      - Ngươi sớm làm ta khỏ ngươi u hai cục lệch nhau, sừng bên đông bên tây trông xấu chết!
      - Làm sao cho hết xấu, chủ nhân?
      Yểm Vũ trả lời tách Giáng Ly làm hai khỏ liên hoàn khiến con thú choáng váng, đầu u nổi lên chi chít. Nó bay lên, ra lệnh:
      - Xuống lần nữa, ma thú sừng nhọn!
      Yểm Vũ nhìn cái đầu chi chít sừng nhọn hoắc, vỗ tay:
      - Thanh Sư ma thú bây giờ đẹp lắm! Ta biết vì sao ngươi chịu theo ta rồi. Thiên cũng làm gì có chủ nhân nào biến thái như ta chứ ha ha....

      Ma cung uy nghi, trầm mặc trong ánh sáng chói chang của vàng ròng. Cung nga thoáng nhìn thấy bóng dáng xíu quen thuộc từ cao nhảy xuống nở nụ cười rạng rỡ, vòng tay cúi chào:
      - Yểm Vũ cuối cùng trở về!
      - Đứng dậy, đứng dậy ! cần phải chào ta như thế. Sư phụ của ta đâu rồi?
      Các cung nga nhìn dáng vẻ đáng quen thuộc nhưng trong lòng họ vẫn có chút ngạc nhiên! Họ vẫn nghĩ là sau mười năm Yểm Vũ thay đổi rất nhiều, ngờ hình tướng của nó vẫn như mười năm trước. Vẫn là đứa bé địa ngục rất lém lỉnh!

      cung nga vòng tay thưa:
      - Ma vương trong mười năm này hầu như ở Ma cung. Chúng tôi luôn trông chờ ngài ấy trở về. Thỉnh thoảng khi chuông Vong Xuyên vang lên chúng tôi biết ngài ấy có trở về dưới lòng chuông chút. Nhưng khi chúng tôi xuống địa cung ngài ấy rồi!
      Yểm Vũ cau mày:
      - Kỳ lạ! Thế sư phụ đâu? Thôi được rồi, ta xuống địa cung!
      Cầm thanh Giáng Ly xoay vòng, nó lon ton chạy nhanh về phía con đường đá. Đường hầm địa cung rộng mở, dưới mặt sàn đều khi chi chít những chữ khắc. Nó vừa trông thấy cười sảng khoái:
      - Ha ha.. Sư phụ của ta bắt ta khắc phạt nhiều , rất nhiều như vậy!

      Chuông thượng cổ Vong Xuyên gióng lên ba hồi vang dội. Yểm Vũ khiêm cẩn quỳ xuống dập đầu vòng tay thưa:
      - Chuông thượng cổ Vong Xuyên, Yểm Vũ có lời chào!
      " - Tà thần Yểm Vũ trở về!"
      Nó lắc lắc đầu, cười khanh khách:
      - Con nào phải tà thần! Cho con hỏi là sư phụ đâu?
      Chuông Vong Xuyên ngân lên những tiếng dài trả lời:" Mười năm này Ma vương bế quan lẫn tuần hành dương thế. Công việc ở địa ngục đều giao cả cho Tuyên gia và Tịch gia. Ngài ấy biết khi nào trở về!"
      Yểm Vũ gật gù đoạn :
      - Thôi được, con trở về phủ đệ trước. Con quay lại đây, nhất định phải tìm gặp được sư phụ.

      Phủ đệ của vị chiến giả gương cạn nằm núi cao, quanh năm sương mù bao phủ. Nó lệnh cho ma thú chạy vào rừng còn nó thong dong vào phủ. Cánh cửa phủ đệ sau mười năm đổi khác hơn phiến đá đặt trước cửa phủ khắc nhiều điều lệ hơn xưa!
      Nó cầm tay Giáng Ly, ngoáy mũi khi đọc:
      - là may mắn! Cha khắc điều lệ là " cấm cửa ta!".
      Nó bước chân qua khỏi ngạch cửa nhìn xung quanh: chỗ của cha giờ cũng yên bình như thế! thấy cả bóng tử thiên thi, chúng dường như bốc hơi khi cần mới có mặt. Nếu như ngày xưa nó la toáng lên để tìm mẹ nhưng bây giờ nó lại im lặng. Nó muốn cho mẹ bất ngờ!

      Chắp tay sau mông nó đủng đỉnh về phía sân sau, lẩm bẩm:
      - Bây giờ Tuyên Phi lớn lắm rồi nhỉ? Phải rồi Mi Hữu thượng thần là mẹ sinh cho ta đứa em để chơi. Chắc bây giờ nó cũng chạy cùng sân rồi!
      Trái với suy nghĩ của nó, bên cạnh bụi trúc vàng mà ngày xưa cha vẫn hay ngồi để đan lưới có đứa bé con nào tung tăng chạy nhảy!
      đứa bé gầy guộc ngồi chiếc xe lăn bằng trúc vàng- gương mặt đẹp đến nao lòng: đôi mắt to dài, con ngươi xanh ngọc lục bảo đậm mênh mông, rèm mi đen nhánh...Cả người nó đều phát ra hương thơm dìu dịu, Yểm Vũ ngửi ngửi:
      - Mùi phấn bướm!

      Nó chăm chú nhìn gương mặt trắng lạnh, phát làn da của đứa bé tàng những đường vân đá màu xanh nhạt liền chạy đến chụpcánh tay khẳng khiu đứa bé trai, hỏi:
      - Ngươi là ai? Vì sao ngươi lại có làn da vân đá của nhà họ Tịch?
      Đứa bé có mái tóc trắng như tuyết tròn mắt nhìn Yểm Vũ bằng vẻ phòng bị. Đột ngột, bàn tay xíu của nó chụp lấy thành xe lăn. Xe lăn bằng trúc vàng theo cơ chế nào đó liền giật lùi ngược lại và biến mất!
      Yểm Vũ nổi giận, chống nạnh hét:
      - Thằng nhóc kia, mau trở lại trả lời ta!

      Tiếng hét của nó đánh động cả phủ. Con tử thiên thi màu xanh ngọc từ cao nhảy xuống. Nhận ra Yểm Vũ mừng rỡ hú những tiếng dài, ôm chầm lấy nó. Nhưng trái với nụ cười vui vẻ vì lâu mới gặp lại, đôi mắt của nó chuyển sang màu đỏ, bung vuốt hung hầu ra dữ dội bóp chặt lấy cổ con tử thiên thi gần như muốn bóp nát:
      - cho ta biết đứa trẻ vừa rồi là ai? Tại sao nó phải ngồi xe lăn như thế?
      - Yểm Vũ! Con trở về!
      Nghe được tiếng quen thuộc của mẹ lòng nó liền dịu lại. Vứt con tử thiên thi sang bên, nó quay lại nhào vào lòng mẹ. Dụi mặt vào gò má thơm mùi phấn bướm nó nũng nịu:
      - Mẹ à, con đói!

      Yểm Nha cười, xoa xoa lấy lưng nó:
      - Được được! Cha là con sắp về, mẹ làm cả phòng bánh to cho con. Con thích ăn bao nhiêu cũng được!
      Nó cười toe toét song liền chớp đôi mắt đỏ tươi:
      - Nhưng mà đứa trẻ đó là ai?
      - Nó là Tịch Ngân Niệm Tuyết, em trai con!
      Tịch gia từ ngoài bước vào, bế nó từ trong lòng mẹ lên vai, âu yếm vỗ mông. Nó hôn gò má vân đá, khịt khịt mũi:
      - Mùi đàn hương của cha và sư phụ dễ chịu!
      - Niệm Tuyết!

      Tịch gia cất tiếng gọi, chiếc xe lăn từ trong tường băng ra. Đứa bé trai thấy cha hôn nhóc cao hơn nó chút bậm môi, mắt ánh nước. Yểm Nha dịu dàng bế nó lên đến ngồi cạnh Tịch gia:
      - Niệm Tuyết ngoan, con phải ngày nào cũng trông chị trở về hay sao? Mau vòng tay chào Yểm Vũ nào!
      Niệm Tuyết run rẩy nhìn cha như cầu cứu, Tịch Vu Xuyên đưa đôi mắt xanh đen trầm tĩnh:
      - Đừng sợ Niệm Tuyết, Yểm Vũ rất hiền!
      - Cha! Cha đúng. Yểm Vũ hiền nhưng con rất thương em!

      Nó phồng má đoạn giơ tay chụp lấy gương mặt xinh đẹp của Niệm Tuyết:
      - Ta có đứa em trai đẹp như thế này sớm cõng chơi khắp địa ngục! Niệm Tuyết, ngươi đừng sợ! Có ta ở đây rồi, ta là chân của ngươi! Ta để ai ức hiếp ngươi!
      - ... ?
      Đứa bé trai mếu máo khóc, hiểu vì sao ở Yểm Vũ lại toát ra uy lực đáng sợ. Niệm Tuyết tuy yếu ớt nhưng bù lại thông minh. Nó sớm đọc gần hết kỳ thư trong thất bảo cổ lâu, cha cũng sau này dạy nó để kế thừa cổ lâu, làm thầy dạy giả. Theo cha đến cổ lâu đọc sách, thỉnh thoảng nó cũng bị trêu chọc, bị đánh nhưng chưa khi nào nó với cha. Có đứa :" - Thằng nhóc đừng ỷ làm con của chiến giả, cả Yểm Vũ chị của ngươi còn bị bắt . Cha ngươi bảo vệ được ngươi đâu!"

      Nó sờ gương mặt xinh xắn, nhìn tròng mắt đỏ tươi rụt rè hỏi:
      - Sao mắt của Yểm Vũ màu đỏ giống mắt của cha và ta?
      - Ta lai hung hầu, lại có ma lực tử thiên thi nên mắt đổi màu. Nhìn này, lúc thường mắt ta màu đen!
      Yểm Vũ chớp mắt mỉm cười, quả đổi màu mắt xong gương mặt nó trông hiền hoà hơn. Nó nghiêng đầu hôn má Niệm Tuyết đoạn quay lại nhìn cha:
      - Tại sao chân của Niệm Tuyết được?

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 193: Ngươi cớ sao xíu?

      Vị chiến giả lời thể hết cho Yểm Vũ hiểu lý do vì sao đứa con trai của mình bị tàn phế hai chân. thể là Thiên quân Hoàng Trác muốn đem tháp Diệt tà về cho tộc Đại Phạn vương trấn giữ. Đòi trả, xin cho nên...cướp!
      Tất nhiên là sức lực của Tịch Vu Xuyên thể chống lại đội quân Thiên cung. Trong lúc đánh nhau tháp bị đánh bạt khỏi tay , văng ra đè lên chân đứa trẻ sơ sinh nằm trong nôi. thể diễn tả lúc ấy cơn giận của bốc cao thế nào! nhìn Yểm Nha yếu ớt khóc ngất, nhìn đứa con trai với đôi chân đỏ hỏn dập nát, uất nghẹn ngút trời. hét vang dội, tất cả tử thiên thi và giả dưới trướng triệu tập. Kể cả Tuyên gia cũng phóng đuốc phong hoả đến đốt cháy mớ thiên tướng trước khi đến kịp!

      Thiên quân Hoàng Trác đích thân xuống, nhìn thấy Niệm Tuyết sắc mặt trắng bệch:
      - Ta Tịch gia hãy giao tháp Diệt tà về cho tộc Đại Phạn. Là ngươi cố chấp! Hãy để ta ôm đứa bé tìm Mi Hữu, ngài ấy...
      - Cút khỏi đây!
      Tịch Vu Xuyên hét, đánh hai đạo ma pháp kinh thiên động địa vào ngực Hoàng Trác khiến vị vua thiên giới ói bụm máu lớn. Lúc đó Xích giao thình lình bay đến, Ma vương ngồi lưng ma thú lạnh giọng:
      - Ta tháp Diệt tà ở chỗ Tịch chiến giả! Ta là Ma vương ta còn đoạt được. Hoàng Trác ngươi lấy gì làm loạn ở đây? Trở về ! Mạng sống của Tịch Ngân Niệm Tuyết...an nguy của nó ta gánh vác. Thiên quân, trở về ! Nếu còn lần nữa muốn cướp tháp, ta đánh đến ngai vàng của ngài!

      Tịch Vu Xuyên ôm cả Yểm Nha và con vào lòng, đôi mắt ươn ướt lạnh lẽo:
      - Đừng khóc Yểm Nha, ta cầu xin ngươi đừng khóc mà!
      - Tịch Vu Xuyên, theo ta!
      Ma vương Trạch Uy dùng ma lực thượng cổ hút bay lên. Cả hai đến ranh giới tộc Mi thị. Mi Hữu thượng thần đoán được hai kẻ này đến nên quảy giỏ thuốc đợi sẵn. Ma vương hỏi:
      - Ngài biết bọn ta đến?
      - Ta biết! Mau thôi! Yểm Vũ nó giận ta bắt nó ăn chay nên ôm giỏ thức ăn chạy vào kỳ trận. Trước khi nó chạy ra ta phải trở về. Ta muốn nó đợi hay chạy loạn tìm ta...

      Mi Hữu giữ lại được mạng sống của Niệm Tuyết nhưng chữa được chân nó. Yểm Nha ôm lấy con khóc ngất:
      - Con ta sau này phải làm thế nào đây?
      - Mi Hữu thượng thần, cầu ngài khi trở về đừng việc này với Yểm Vũ. Ta muốn con bé biết, sau này...ta tự với nó!

      ...
      - Cha! Rốt cuộc tại sao Niệm Tuyết được?
      Yểm Vũ bỏ cuộc, bế con bé thở ra:
      - lâu trở về, cha dẫn con câu cá. Rồi cha cho con biết, ngoan nào Yểm Vũ! Tuyên Phi, vác cần câu cho sư phụ!
      Nó ôm cổ cha nhìn chăm chăm thiếu niên vác cần phía sau: Tuyên Phi có gương mặt giống Tuyên gia như tạc, chỉ là tay chân to ngắn, thể trạng chắc tròn. Vì Tuyên Phi chỉ là đứa trẻ vô diện năm nào được Túc Thành vương tử ban cho gương mặt song bản thân cũng chỉ là ma con có tư chất phi phàm!
      Tuyên Phi lầm lũi vác cần theo chân sư phụ, dám nhìn thẳng vào đứa bé mà mình hằng quý ngóng đợi bao năm nay. vẫn nghĩ Yểm Vũ trở về ắt cao lớn xinh đẹp có bảy tám phần giống sư phụ, ngờ vẫn bé choắt như xưa!
      Song qua ánh mắt sắc bén lẫn ma lực mạnh mẽ toát ra, tự cũng biết Yểm Vũ tuy bé nhưng sức mạnh lẫn trí tuệ vượt xa rất nhiều. Con đường chinh phục vì thế lại càng mờ mịt! Nghĩ thế nên Tuyên Phi khẽ thở dài, nhưng đột nhiên nghe tiếng Yểm Vũ:
      - Này Tuyên Phi! Ngươi khi ta lớn bằng ngươi nên thèm nhìn ta cái ư?
      - ......

      Tuyên Phi lắp bắp, Tịch gia vỗ mông nó bảo:
      - Đừng trêu Tuyên Phi! Khi con ở đây nó luôn ở cạnh chăm sóc mẹ, Niệm Tuyết. Cha muốn nó đến cổ lâu học giả nhưng nó chọn ở lại phủ đệ học nghề thuốc. Nó là đứa thuần lương, đơn giản. Con chớ như hồi ăn hiếp nó, biết chưa?
      - Yểm Vũ thỉnh lệnh! Hì hì...Tuyên Phi, cảm ơn ngươi ở đây!
      Nó toét miệng cười khoe những cái răng bé xíu trắng bóng, gò má vân đá đỏ hồng hồng đáng vô cùng. Đến Tịch gia kềm lòng ôm lấy mặt nó hôn chùn chụt lên má:
      - Yểm Vũ cưng của cha!

      Tịch gia thả cần câu trong khi Tuyên Phi gom củi chuẩn bị nướng cá. Yểm Vũ ngồi khoanh tay nhìn cha chăm chăm:
      - Cha! Vì sao Niệm Tuyết được?
      - Nếu có câu trả lời con nhất định thôi phải ? Đó là tai nạn, ai nghĩ Niệm Tuyết trở nên như thế!
      trầm giọng, đứa bé bò lên chân trợn mắt nhìn rồi lắc đầu:
      - phải! Con nhìn kỹ chân Niệm Tuyết, dấu hằn da thịt là bị bảo vật thiên giới đè lên! Tại sao địa ngục lại có bảo vật đó? Khoan ...cha giữ tháp Diệt tà có Ma nương của con! Là tháp tự bay đè trúng Niệm Tuyết hay kẻ nào đến cướp tháp mới gây cớ ?

      Tiếng phát ra từ gương mặt non nớt càng lúc vực càng cao, kẻ làm cha như khi nghe lòng cũng phát rét!
      Tuyên Phi run tay đánh đổ cả bó củi, trong đôi mắt cảnh tượng ngày hôm đó lại về đầy ám ảnh: Thiên tướng đông đảo cứ thế mà tấn công phủ đệ. Sư phụ đẩy thằng nhóc là vào hốc đá giấu . tay giữ tháp Diệt tà, tay cầm kiếm Thanh Yên đánh trả quyết liệt. Thiên tướng đông đảo, tướng xông vào phòng cầm thanh loan đao tấn công người sư phụ nhất. Nghe tiếng sư mẫu thét, sư phụ vội xoay người bị tướng của tộc Đại Phạn dùng trường thương hất tháp khỏi tay. Cái tháp văng đè ngay cái nôi trúc của Niệm Tuyết...

      Yểm Vũ liếc Tuyên Phi, dùng "thấu thuật" học từ tộc Mi thị đọc sạch những ký ức ngày hôm đó. Đôi tròng mắt nó chuyển từ đen sang đỏ tươi, bậm môi:
      - Ta đánh gãy chân tên tướng hất tháp khỏi tay cha! Niệm Tuyết cả đời ngồi xe lăn cũng thế!
      - Yểm Vũ, được! Sư phụ con- Ma vương căn dặn con ở phủ đệ đợi. được tự ý lên Thiên cung.
      Nó nghe đến sư phụ cụp mắt, vuốt hung hầu cào cào xuống đá lầm bầm:
      - Sư phụ cho Yểm Vũ !

      Nó ăn cá nướng no căng lăn ra ngủ tảng đá. Tịch gia căn dặn:
      - Tuyên Phi, con trông cho Yểm Vũ ngủ. Nó thức cả hai cùng nhau về phủ đệ. Ta đến cổ lâu đây!
      - Tuyên Phi thỉnh lệnh!
      Tịch gia nhìn thằng nhóc ngày nào giờ lớn đầy thương song nhìn sang Yểm Vũ vẫn khỏi thắc mắc: sao con bé lớn lên?
      Yểm Vũ vừa ngửi được mùi đàn hương bay mất rèm mi liền lay động. Nó ngồi bật dậy nhìn Tuyên Phi:
      - Ngươi có gì với ta sao?
      - Ta...ta...ngươi cớ sao xíu thế này?

      Trông thấy tên thiếu niên trước mặt lập cà lập cập như gà mắc tóc, rặn mãi mới được câu nó phì cười:
      - Ha ha...ngươi xa ta lâu bản lĩnh ngang tàng chạy đâu mất rồi?
      - Sư phụ dạy..lớn rồi phải...điềm đạm!
      Tuyên Phi mở bình rót nước sương trúc ra ống trúc đưa nó:
      - Uống ! Ngươi về... tốt! Sư mẫu ngày nào cũng nhắc ngươi, sư phụ tuy nhưng ta thấy sư phụ hay ngồi nhìn bộ quần áo của ngươi, từ khi ngươi sư phụ câu cá nữa. Sư phụ mười năm nay cười nhiều trừ cái ngày Niệm Tuyết ra đời. Ngươi về phủ đệ lại vui vẻ trở lại.

      Nó đón ống trúc, hỏi:
      - Niệm Tuyết...thế nào?
      - Thằng bé thông minh, học hiểu mười tuy sức khoẻ tốt. Ta vẫn luôn kể với nó về ngươi- đứa bé được cả địa ngục quí! À... Ta phụ trách tắm cho nó, có lúc ta thấy nó có vết thương nhưng nó cho ta sư phụ. Đôi mắt nó lúc hăm doạ ta...Yểm Vũ...hai chị em ngươi có đôi mắt giống nhau, sắc bén!
      Chính Tuyên Phi cũng ngạc nhiên, hiểu sao trước mặt Yểm Vũ đều tự ra hết. Yểm Vũ chau mày, liếm môi:
      - Được rồi... Cha muốn ta đến Thiên cung chứ cấm ta đến Thất bảo cổ lâu. Tuyên Phi! Về bế Niệm Tuyết chơi!

      Tuyên Phi nhìn theo dáng lùn tịt lon ton cầm thanh Giáng Ly chạy vụt , trong lòng có dự cảm lành! Tịch Ngân Yểm Vũ khi quậy tưng lên là địa ngục hẳn rung rinh!

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 194: Thất bảo cổ lâu!

      Niệm Tuyết vừa được tử thiên thay cho nó bộ quần áo màu vàng nhạt. Trong nhà cha hay mặc màu trắng khoác áo choàng xanh, mẹ cũng vận tuyền màu xanh biếc. Riêng nó từ lại thích màu vàng. Mái tóc trắng của nó được cha cắt ngang vai cùng với gương mặt đẹp mê mẩn, lúc nào đến Thất bảo cổ lâu giả Mã Triệt đều nhìn đến ngây người, luôn miệng khen ngợi vẻ đẹp bức người đó. Nó vui chút nào! Vì nó quá xinh đẹp dễ khiến các đứa trẻ khác đố kị, vì nó là con trai của chiến giả lẫy lừng càng khiến người ta căm ghét. Vì nó là con của chiến giả nên bao lần bị đẩy ngã, bị đánh lén đến bầm tím vẫn im lặng chịu đựng. Nó muốn cha phiền lòng!

      Cầm tay túi bánh, nó tần ngần ngó về cửa phủ. Yểm Vũ và Tuyên Phi vẫn chưa về!
      Nó vẫn nghĩ chị của mình cao lớn, mình mặc giáp cưỡi ma thú uy nghi khi trở về sau mười năm ở Thiên cung. Lần đầu gặp nó chính là tin đứa con chỉ cao nhỉnh hơn nó chút là Tịch Ngân Yểm Vũ lẫy lừng. Vì tin, sợ có kẻ trà trộn nên phải lẩn tránh. Mẹ vẫn dặn dò nó rằng nó nhanh nhẹn- là cách nào nhanh nhẹn như kẻ khác nên cứ cảm giác nguy hiểm phải biết tự bảo toàn. Cha luôn bận rộn với lữ đoàn giả và Thất bảo cổ lâu, từ lúc nó hiểu chuyện luôn cảm giác cha lòng đầy tâm . Cái tháp Diệt tà tay cha luôn đem đến cho nó e ngại. Lúc nào cha ôm tháp nó chịu đến gần...

      - Niệm Tuyết! chơi, ta đưa ngươi chơi, em trai của ta!
      Yểm Vũ chạy như bay vào, xốc nó cõng lên lưng rồi nhún chân bay lên trung. Từ trong rừng con sư tử lông xanh có ánh kim phóng ra, đạp gió bay lên trước mặt. Con sư tử nhún hai chân gầm khẽ:
      - Chủ nhân, Thanh Sư đợi lệnh!
      - Đưa chúng ta đến Thất bảo cổ lâu!
      Yểm Vũ đặt Niệm Tuyết lên lưng con sư tử còn mình leo lên ngồi sau lưng. Nó cầm bàn tay bé xíu, khẳng khiu đặt lên nhánh sừng tua tủa:
      - Nắm vào! Đây là ma thú của ta tên gọi Thanh Sư!
      Ôm chặt Niệm Tuyết, Yểm Vũ nheo mắt nhìn dải mây băng ngang người, bị những cú phóng của sư tử xé ngang tan tác.

      Niệm Tuyết khẽ cười. Trước nay cha mẹ luôn bế nó, Tuyên Phi cõng nó nhưng chưa có ma thú nào cho nó cưỡi hết!
      Tay mân mê dãy sừng đầu ma thú, nó bất giác hỏi:
      - Sao Thanh Sư lại có nhiều sừng lởm chởm thế?
      - Vì có chủ nhân cộc như chó đó!
      Tiếng con ma thú vang lên, Yểm Vũ bật cười:
      - Ta mà là chó thú cưỡi như ngươi là gì? Niệm Tuyết ngoan, sau này ta bắt con ma thú về làm vật cưỡi cho ngươi.
      - thích! Ma thú chỉ thần phục kẻ bắt được nó. Ta...vẫn mong tự mình làm được!

      Nghe tiếng thầm của em trai, Yểm Vũ liền xoa đầu, chu môi hôn " chụt" lên mái tóc trắng của nó:
      - Đừng buồn, ta trở về rồi! Ta dạy Niệm Tuyết trở thành " tà thần địa ngục", ai có thể xem thường ngươi, ức hiếp ngươi!
      - Ta...ta muốn cha phiền lòng...
      Nó lí nhí khi tự vạch ống tay áo cho Yểm Vũ xem vết trầy khá sâu. Đôi mắt đứa trẻ địa ngục năm nào liền chuyển đỏ tươi, nghiến răng:
      - Hay cho lũ nhãi con, cha ta quá nhân từ rồi!
      Lấy trong tầng áo ....cái lưỡi bảy màu, nó quét ngang vết thương. Niệm Tuyết thấy cánh tay mình trơn nhẵn, đau sẹo reo lên:
      - Tuyệt ! Sau này chúng đánh ta, ta liền cầu xin Yểm Vũ bảo bối này!
      - Ngươi khờ quá! Có ta ở đây còn để ngươi có cơ hội bị thương hay sao? Lát nữa đến cổ lâu ta cho Thanh Sư đợi ở ngoài tránh để cha phát . Chúng ta xông vào từ tầng sáu cổ lâu. Ngươi ngoan ngoãn ở lưng ta là được!

      Yểm Vũ xoa đầu nó, trong đôi mắt đỏ tươi ngầm tính cách dạy bọn trẻ kia bài học nhớ đời.

      Tịch Vu Xuyên cuốn quyển kỳ thư đưa cho giả Mã Triệt dặn dò:
      - Yểm Vũ của ta trở về! Ta muốn trở về phủ đệ đưa nó đâu đó. Trong vài hôm nữa nhờ ngươi chăm sóc Thất bảo cổ lâu. Chuẩn bị vào "mùa hè của giả" rồi, chắc là được nghỉ ngơi!
      Mã Triệt vòng tay cúi chào:
      - Tuân lệnh chiến giả! Lâu rồi gặp Tịch Ngân Yểm Vũ chắc con bé lớn cao lớn và xinh đẹp như chiến giả Ma Kim Tuyết lúc xưa nhỉ?
      Tịch ra nhíu mày... vẫn hiểu lý do vì sao mà Yểm Vũ lớn, lãnh đạm:
      - Ta lại tiện lên thiên cung để tìm Mi Hữu hỏi ràng phải chờ con bé tự vậy!

      Hai đứa trẻ nấp sau cửa sổ tầng nhìn xuống, thấy cha ôm tháp Diệt tà rời khỏi thở phào:
      - Cha rồi, may quá!
      - Nào, ta cõng, mau lên Niệm Tuyết!

      Bọn trẻ ngồi quây quần cùng nhau trong sảnh sau của tàng kỳ thư vừa ăn uống vừa cười ầm vang:
      - Này Tịch chiến giả ngày mai đến, chúng ta tha hồ nghịch!
      - Hôm nay ngài ấy dắt theo thằng oắt con Niệm Tuyết! Hừ...nhìn cái tướng èo uột của nó đáng ghét!
      - Đừng đánh nó nữa, nó có làm gì chúng ta đâu!
      - Ta ghét đánh đấy!

      Thình lình sàn sảnh rung lắc dữ dội, từ cầu thang đứa con có làn da vân đá đỏ cõng Niệm Tuyết chạy xuống. Mỗi bước chân nó nện xuống nền nghe:" bình bịch", đôi mắt đỏ tươi lườm:
      - Cái câu:" ghét đánh!" là của ta, ngươi là đứa thằn lằn cắc ké nào dám cướp câu của ta để thị uy thế?
      Thằng nhóc trạc mười tuổi tay run lên, tim đập bần bật khi chạm phải đôi mắt đỏ đó nhưng vẫn ương nghạnh:
      - Ta biết ngươi, ngươi lại là đứa nhãi nhép nào đến gây rối?

      Yểm Vũ cười vang, lạnh giọng:
      - Những đứa từng biết ta sớm tan thành mây khói trong trận" Trừ Niệm" năm nào! Ngươi có mắt như mù à, nhìn ra ta và Niệm Tuyết đẹp giống nhau và ta giống như tạc với Tịch chiến giả hay sao?
      Bọn trẻ có vẻ sợ hãi, chúng từng nghe cha mẹ nhắc về kỳ trận mà những đứa trẻ con của giả có ác niệm bị hủy diệt trong trận. Nhưng dáng vẻ lùn tịt, xinh xắn dù trợn mắt đỏ rực cũng khiến chúng quá sợ hãi. tên nhóc hừ lạnh, rút trong áo hai thanh đao thủ thế:
      - Đánh lại bọn ta mới chuyện, chớ ỷ thế con của chiến giả!
      - Mau đánh chuông gọi cha mẹ các ngươi đến đây! Đánh với các ngươi ta lại mang tiếng. Mau... Thôi để ta gọi cho!

      Dứt lời Yểm Vũ liền bung vuốt hung hầu vẽ đạo ma pháp thượng cổ giáng lên đầu từng đứa. bao lâu sau các giả có mặt! Niệm Tuyết tròn mắt:
      - Ngươi dán cái gì lên đầu bọn chúng vậy?
      - Thiệp mời!
      giả nhận được đạo ma pháp triệu hồi gấp rút đến, thấy Yểm Vũ thở phào:
      - May quá! Ta tưởng là bọn trẻ này gây chọc giận Ma vương!
      - Bộ ngươi nghĩ chọc giận ta sao ư?
      Yểm Vũ mím môi, sử dụng ma pháp bung ký ức bị đánh của Niệm Tuyết ánh lên tường cổ lâu. Hình ảnh đứa bé bị tật ở chân bị đám trẻ con khiêng lên rồi thả xuống từ giá sách cao hay đẩy xe lăn từ bậc thang xuống lên rệt. giả vội quỳ sụp xuống, vòng tay :
      - Sát thần Yểm Vũ! Trẻ con vô tri xin hãy bớt giận. Phận làm cha mẹ xin chịu phạt thay con!
      - Cha! Sao phải sợ đứa trẻ cậy thế cha nó là chiến giả?

      Thằng nhóc bậm môi đến kéo tay cha liền bị cha nó đánh bạt tai toé lửa:
      - Ngu ngốc! Mau thỉnh tội!
      - Thôi! Ta lười nghe. Này thằng nhóc kia, cả những đứa từng đánh Niệm Tuyết. Ta thảy các ngươi vào kỳ trận, hãy dùng sức lực từng đánh Niệm Tuyết và bản lĩnh được cha của ta dạy bảo mà vượt trận. Ra khỏi trận ta bỏ qua, bằng là do tự chuốc. Các ngươi phải hiểu đạo lý:" Ngươi đánh Niệm Tuyết nó đánh trả lại vì nó có lòng từ bi, nếu ra dù cha ta xử ngươi nghĩ mẹ ta, Tuyên Phi có bỏ qua ? Ta có lòng tốt của Niệm Tuyết, vào trận !"
      Yểm Vũ vung vuốt khắc kỳ trận ngay sàn, trong nháy mắt phát động ma trận lôi tuột bọn trẻ đánh Niệm Tuyết vào. giả lớp cúi lạy lớp vội hét lên:
      - Mau, đánh trống cầu Ma vương... Chỉ có ngài ấy mới khiến Yểm Vũ đổi ý!

      Nghe tiếng trống vang dội, Niệm Tuyết lờ mờ nhìn đứa trẻ vắt chéo chân dùng Giáng Ly ...gãi lưng, chợt hiểu vì sao cha lại thương và kỳ vọng vào Yểm Vũ như thế! Tuy tiếng là trừng phạt bọn trẻ nhưng dùng việc này ép giả gióng trống cầu Ma vương. Tìm sư phụ gặp tìm cách để sư phụ tự đến!

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 195: Sư phụ tại thượng!

      Dưới đáy Lãnh Thủy vị chiến giả gương nước vừa bước từ địa cung- nơi đặt quan tài của bọn tử thiên thi lên đến phủ đệ liền nghe tiếng trống vang dội truyền từ Thất bảo cổ lâu đến. chống nạnh gầm lên:
      - Ta ghét nhất là nghe tiếng trống như thế này! ra là chuyện gì xảy ra? Bọn giả đó lại muốn gây hấn gì mà lại gióng trống gọi Ma vương?
      Con tử thiên thi mắt đục hú lên báo tin rằng Tịch Ngân Yểm Vũ trở về phủ đệ. Vị chiến giả gương nước khịt mũi:
      - Sao ta có cảm giác việc này có dính dáng tới con bé đó đến thế! Tử thiên thi kia, ta đến cổ lâu chuyến. Ngươi ở đây trông chừng con hồ ly ngốc của ta. hơn mười năm như vậy rồi mà nó vẫn thông minh ra được!

      nhìn vào căn phòng đóng kín cửa thở dài... Tiểu Ly đó vừa ngốc nghếch lại vừa cố chấp. Mười năm trước từ chỗ Từ Hồng Huyên mang về bình dược hương, mục đích chắc là để dành sau này gài bẫy Tuyên Phong. ngờ ngày đánh nhau bị thương, Tiểu Ly kia cầm nhầm chiếc bình đó đổ cả lên vết thương của . Dược hương của lũ hồn với thể làm động tình nhưng lại khiến vết thương nặng hơn! chưa kịp mắng con hồ ly kia khóc ầm vang, cứ như nước mắt của nó ngập tràn bờ Lãnh Thủy. Tiếng khóc của nó vang động đến Thiên cung- lúc ấy địa ngục và thiên cung mới đánh nhau trận tại phủ đệ của Tịch Vu Xuyên nên Thiên quân lệnh cho Hầu chân nhân xuống mang Tiểu Ly trở về. Nó lại hai chịu rời khỏi bờ Lãnh Thủy, còn xuống địa cung thả hết đám tử thiên thi chưa thuần ra. Kết cục bọn chúng xé xác luôn cả vị chân nhân đó!

      Tuy dùng gương tim triệu hồn Hầu chân nhân, đưa hồn về thiên giới thỉnh tội nhưng Thiên quân bỏ qua. bất đắc dĩ đành Tiểu Ly bị trọng thương hồn phi phách tán. Bảy năm nay nhốt Tiểu Ly trong phòng cho rời khỏi, chỉ đợi ngày Túc Thành và Tuyên Phong trở lại. Với khả năng của Túc Thành có cách cho Tiểu Ly thân phận khác!
      Gãi đầu, thở ra:
      - Chỗ của ta dùng để giấu tội phạm thiên cung và địa ngục hay sao? Ngày xưa Ma nương bảo ta giấu Y Yên, ngày nay tự ta giấu Tiểu Ly. Dương gian có câu chí lý nhỉ? " Đừng dính tới đàn bà, rất phiền phức!"

      cưỡi ma thú Thiết Ngưu đến cổ lâu, con ma thú ngửi được mùi của Yểm Vũ vung vẩy cặp sừng mừng rỡ. vỗ đầu nó:
      - Thiết Ngưu ngoan, chút nữa ta gọi Yểm Vũ ra cho ngươi! Đừng nháo, !
      "À ùm.."
      Con ma thú gục gặc đầu chạy , vừa bước đến cửa thấy Tịch Vu Xuyên tay ôm tháp Diệt tà đến. chỉ cái tháp:
      - Cho ta cầm được ?
      - Muốn đánh nhau ?
      Tịch gia lạnh lùng đoạn bước vội vào sảnh đường lớn của cổ lâu. Các giả chia thành hai nhánh chào hai chiến giả gương cạn và gương nước. Dưới sàn hình vẽ kỳ trận loé lên nhiều ánh sáng chứng tỏ trận mở. Yểm Vũ tay ôm Niệm Tuyết, tay kia cầm đùi ngỗng quay vừa ăn vừa đút em. Bên cạnh là con yểm thi Khắc Đạt cầm cả giỏ thức ăn đợi sẵn.

      - Yểm Vũ! Niệm Tuyết!
      - Cha, thức ăn rất ngon!
      Yểm Vũ cười lớn, nháy mắt ra hiệu Khắc Đạt mang giỏ thức ăn đến trước mặt Tịch gia. Hai vị chiến giả nhìn nhau đoạn Tuyên gia hỏi:
      - Con đánh trống trận gọi Ma vương?
      - Các giả đánh, ngài hỏi họ !
      Nó thảy xương ngỗng qua bên, cầm khăn lau miệng Niệm Tuyết . Tịch gia xoa đầu nó, khẽ:
      - Yểm Vũ, thu trận! Bọn trẻ còn bé, con nghĩ chúng tài ba như con sao?
      - Nếu giỏi phải biết lượng sức mình, ức hiếp kẻ khác phải trả giá! Câu này là Ma vương , các giả còn có ý kiến....hay sao?

      - Đúng là ta !
      Tiếng gầm của xích giao nóc cổ lâu, Yểm Vũ nghe được tiếng quen thuộc liền ôm Niệm Tuyết thảy vào lòng Tịch gia, reo:
      - Sư phụ!
      Từ khói ngũ sắc ra, Ma vương vận áo bào đen đĩnh đạc bước xuống.Trông thấy Yểm Vũ gương mặt lạnh như băng của vị vua địa ngục chợt bừng sáng. nhoẻn miệng cười, dang rộng hai tay:
      - Yểm Vũ của ta! Con trở về!
      - Sư phụ, con về rồi!
      Tịch Ngân Yểm Vũ khiêm cẩn vòng tay quỳ xuống dập đầu ba cái, lúc ngẩng mặt lên đôi mắt đỏ hoe. Tuyên gia húych vào vai Tịch gia, nhếch miệng:
      - Này Tịch Vu Xuyên, Yểm Vũ giống con của Ma vương hơn là con của ngươi! Chi bằng ngươi cho nó cho Trạch Uy, với tình thương của Trạch Uy ắt trao ngai vàng địa ngục cho con bé!

      - Câm miệng! hươu vượn!
      Tịch Vu Xuyên lườm Tuyên gia cái bén ngót. Cả lữ đoàn giả đồng loạt cúi lạy vị vua địa ngục, Trạch Uy gật đầu ra hiệu đứng lên. Lúc này Yểm Vũ phóng lên ôm chặt lấy , nằm trọn trong vòng tay người thầy nó kính nhất! Nó ngửa cổ hít lấy hít để mùi đàn hương, lèm bèm:
      - Sư phụ biết con sắp về mà đến đón con, mười năm nay sư phụ đâu?
      - Ta đến thăm con là vì ta sợ ta cầm lòng được đánh nhau với Mi Hữu đòi con về! phải con trở về rồi sao?
      hôn lên gò má vân đá ướt nước mắt, khẽ cười. Trông thấy Niệm Tuyết, đôi mắt như châu chìm đáy nước đầy ưu tư. Bế cả Niệm Tuyết lên, vị vua địa ngục hỏi:
      - Tịch Ngân Niệm Tuyết, bọn trẻ đó đánh con, con có hận ?
      - Thưa ! Cha con dạy đừng mang thù trả thù, đừng mang oán hận trả oán hận.

      Trạch Uy gật đầu nhìn Tịch gia tán thưởng:
      - Đứa trẻ này...tâm tính rất giống ngươi ngày xưa! Được rồi, Niệm Tuyết con . Con muốn bọn trẻ kia thế nào?
      - Bắt chúng sau này tránh xa con ra!
      Niệm Tuyết thỏ thẻ, gật đầu giơ tay thu trận, quăng đám trẻ rơi bịch xuống đất đoạn vẽ ma chú lên đầu chúng:
      - Từ đây về sau các ngươi đến gần Niệm Tuyết chín bước chân lập tức đạo ma chú phát lên khiến các ngươi sống bằng chết! Khi nào đánh thành công trận trong Thất bảo cổ lâu được giải trừ. Trở về cả ! Chúng ta gặp nhau tại" Ngày hội giả"!

      Các giả vội vã rời , Yểm Vũ vẫn đu người chịu xuống. Tịch gia thở ra:
      - Ma vương, ngài về chi bằng ta gửi Yểm Vũ đến Ma cung. Ta thu xếp "Ngày hội giả" xong đến đón nó!
      - Cha, cho Niệm Tuyết theo con!
      Nó giơ bàn tay chụp lấy đứa em trai, van lơn khiến Tịch gia mủi lòng. Hôn trán cả hai con, vị chiến giả gương cạn vòng tay cúi chào:
      - Thế nhờ Ma vương chiếu cố hai đứa trẻ!
      - Để cho ta! Mười năm nay hai vị hao tâm tổn sức ít. Trở về phủ đệ cả .

      Niệm Tuyết được Ma vương ủ trong ngực áo, Yểm Vũ hí hửng ôm sừng xích giao đu đưa hào hứng:
      - Sư phụ thấy con ma thú của con có đẹp ?
      liếc nhìn con sư tử lông xanh bay phía dưới mình xích giao gật đầu:
      - Đẹp, sừng cũng đẹp!
      - Ha ha...sư phụ trêu con! Sư phụ, mười năm nay người có khoẻ ?
      Nó vừa giơ ngón tay khều khều má Niệm Tuyết vừa hỏi. gật đầu, nó khịt mũi:
      - Chỉ có sư phụ thắc mắc vì sao con lớn như Tuyên Phi thôi!
      - Ta biết, con học được bí thuật của tộc Mi thị. Đừng phồng má, Mi Hữu hé môi, là sư phụ nằm mộng thấy con trở về tìm. Con rất đẹp!

      cười , lắc đầu nhìn đứa bé gãi đầu gãi tai. Nó chun mũi:
      - Sư phụ tài ! Nhưng sư phụ giữ bí mật nhé!
      - Được!
      cười, tay vỗ vỗ mông Niệm Tuyết. Thằng bé ngủ rất ngon, nằm trong lòng Ma vương Trạch Uy cứ như nằm trong lòng cha, ấm áp lạ thường!

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 196: Yểm Vũ và việc ngủ!

      Yểm Vũ vừa trông thấy các cung nga khua tay múa chân, reo to:
      - Này sư phụ về rồi đây!
      đoạn nó nhảy khỏi đầu xích giao, tức phía dưới con Thanh Sư ma thú lượn mình bay lên đón lấy Yểm Vũ. Đằng xa tiếng gầm của con ma thú khác vọng đến. Yểm Vũ khuynh tay làm ống nhòm, cười khúc khích:
      - A Thiết Ngưu, ra nó vẫn còn nhớ đến con sư phụ à!

      Yểm Vũ bay lên đợi cả Thiết ngưu đến. Thế nhưng khi con ma thú của Ma nương vừa đến nó và Thanh Sư ma thú đều đỏ au mắt nhìn nhau có vẻ thù hằn. Yểm Vũ chưa kịp chưa kịp gọi cả hai con đều phát ra ma lực xông thẳng vào nhau. Tiếng gầm rú và cả những ánh sét lóe lên mạnh mẽ, Ma vương Trạch Uy dùng ma lực hút Yểm Vũ trở về bên cạnh mình, khẽ khàng:
      - phải lỗi của con! Có lẽ con Thiết Ngưu và Thanh Sư này ngày xưa từng đụng độ, có thù oán với nhau từ xưa.
      Nó nhăn mặt:
      - được được! Chúng đánh nhau, con chẳng muốn mất con ma thú nào hết cả sư phụ ơi!

      gật đầu đoạn bế nó lên tay phải phải nhảy ra khỏi đầu ma thú xích giao, ra lệnh:
      - Xích Giao, giải quyết cả hai con ma thú kia cho ta!
      Xích Giao nghe lệnh liền tung hết tất cả quầng hào quang đỏ vảy rồng phóng tới tấp vào trận hỗn chiến của hai con ma thú. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc rồi cả hai con ma thú đều bị đóng trong khối đỏ trong suốt như thạch. Con ma thú của Ma vương lượn vòng quanh khối thạch đó, cuộn vào trong thân rồi trầm mình xuống dòng biển băng hỏa. Ma vương Trạch Uu dỗ dành Yểm Vũ:
      - Con đừng sợ! Xích Giao dạy bảo lại hai con ma thú đó. Hãy theo sư phụ trở vào nhé.

      Niệm Tuyết vì tiếng gầm rú của trận đánh thức dậy. Nó dụi mắt nhìn chung quanh, miệng há hốc:
      - Đẹp quá!
      Trước mắt nó là cả cung điện vàng ròng chói mắt, có sáu cung nga đẹp thua mẹ nó quỳ vái chào vị vua địa ngục. Đôi mắt to rợp mi nhìn chớp khi thấy cung nga bê khay đựng rượu. Yểm Vũ hỉnh mũi ngửi, cười vang:
      - Ha ha...Niệm Tuyết cũng bị rượu xà cổ thu hút à? Uống thử chút nào!
      - Yểm Vũ! được cho Niệm Tuyết uống!
      Trạch Uy lạnh giọng, xoa xoa lưng đứa bé trai dỗ:
      - Con chưa thử được, khi lớn chút Ma vương nhất định tặng cho con cả hũ rượu to! Để ta bảo cung nga đến phủ đệ mang xe lăn cho con.

      Yểm Vũ chợt nhảy lên giật em trai khỏi tay , cõng nó vai:
      - Có ta, xe lăn cũng cần!
      Bỏ ở lại cùng cung nga, nó cõng Niệm Tuyết chạy vù xuống địa cung. Chỉ những dòng chữ khắc chi chít sàn, nó bảo:
      - Sư phụ phạt ta khắc đấy, có mình ta khắc hết Ma cung đấy! Thấy ta có giỏi ?
      - Giỏi lắm! Yểm Vũ rất giỏi! Cha luôn mong nhớ ngươi!
      Niệm Tuyết mỉm cười, đung đưa mái tóc trắng. Yểm Vũ đặt em trai xuống chiếc bàn đá đầy giấy vẽ kỳ trận, vừa cười vừa bẹo má:
      - Ngươi có điều biết! Đứa trẻ được kỳ vọng vừa huy hoàng vừa bi thương. Ta tuy ngạo mạn nhưng lòng luôn nghĩ ngợi để cha luôn tự hào, sư phụ yên lòng. Như ngươi vậy, ta hỏi ngươi, gương mặt đẹp của ngươi có phải khiến ngươi vừa thích vừa ghét ?

      Câu hỏi của Yểm Vũ quả tình khiến đứa bé trai há hốc miệng, ở phủ đệ chưa từng ai với nó như thế!
      Mẹ luôn chiều vừa hôn vừa cười:" Niệm Tuyết xinh đẹp của mẹ, sau này là chàng trai đẹp nhất!". Cha tuy nhưng vẫn thích bế nó canh gương và nhếch môi thành nụ cười mỗi khi có giả khen ngợi nó. ai biết nó rất khó chịu khi người ta chỉ nhìn nó là đứa bé tật nguyền, con trai của chiến giả và là đứa bé có nét đẹp xuất chúng! Bọn trẻ ghen tị vì nó được các giả khen ngợi, nựng nịu...
      ai quan tâm nó...
      Thế mà Yểm Vũ vừa trở về chỉ nhìn thoáng qua hiểu thấu. Nó bất giác giơ bàn tay sờ gò má vân đá đỏ bầu bĩnh mỉm cười:
      - Quả Yểm Vũ là viên ngọc quý của Ma vương, ta tự hào vì là em trai ngươi!

      Yểm Vũ cười hiền, chu môi hôn trán nó đoạn nghiêm mặt:
      - Này Niệm Tuyết, ngươi gầy guộc thế là do ngươi thích ăn chay theo cha mẹ. Nhưng nghe ta, ngươi cần ăn nhiều thịt mới khoẻ được. Đây là Ma cung, ngươi ngoan ngoãn ăn cùng với ta. Cung nga ở đây nghe lệnh ta, nghe theo ngươi, càng có cha mẹ bảo vệ ngươi. Chỉ cần ăn giỏi, ăn xong ta đều cõng ngươi chơi khắp nơi. Yểm Vũ ta có những nơi chơi rất vui, cha còn biết đấy!
      - Ta...ta thích...Đưa ta về chỗ của mẹ ...
      Niệm Tuyết run rẩy khi nhìn đôi mắt đỏ lên của Yểm Vũ, khí thế hừng hừng này nó vốn quen. Yểm Vũ ngoáy mũi đoạn vỗ tay. Cung nga bê vào khay thịt lát hấp sốt nấm, Niệm Tuyết lắc đầu quầy quậy:
      - !
      - ăn hết dĩa thịt khỏi rời khỏi địa cung! Vị cung nga này, canh chừng nó!

      Để mặc đứa bé trai kêu khóc, nó chạy tót lên phòng sư phụ. Thấy Ma vương Trạch Uy ngồi xếp bằng vẽ kỳ trận, nó đến leo lên chân ngồi cười ngoác miệng:
      - Sư phụ, Người cho con biết ! Mười năm nay người đâu? Có nơi nào có thức ăn ngon ?
      - Có! Ta lần nào mang về cũng gọi yểm thi Khắc mang về động Thừa Ăn cất giữ. Con đó! Đừng tưởng giấu Lãng Thiên trong động là ta biết!
      Nó dụi mũi vào tay áo cười ngặt nghẽo trả lời. khoát tay giấu kỳ trận, vỗ mông nó:
      - Con đó! Dù con học thuật để thân hình bé nhưng con lớn, tâm tư chắc cũng lớn. Ta bảo cung nga dọn phòng bên cạnh cho con, sau này được ngủ giường sư phụ nữa!

      - Hứ! Tại sao???
      Nó phồng má, chu mỏ nhìn . phì cười:
      - Cha con là chiến giả trầm tĩnh, cẩn thận. Ngày còn còn bé sao. Rồi có lúc con trở về thân hình thực, lúc đó con nghĩ cứ chui trong lòng sư phụ ngủ ra sao?
      - có sao? Con ngủ trong lòng Mi Hữu suốt mười năm nay mà ngài ấy có ý kiến gì đâu? Sư phụ....hừm..
      Nó nhai nhải, chạy bình bịch đến bung vuốt hung hầu xé đôi cái giường của :
      - Sư phụ cho con ngủ cùng...vậy cho sư phụ ngủ luôn! Thầy trò mình...ngủ dưới đất luôn !
      nhướng mày nhìn nó tung chạy ra cửa, lại nghe tiếng gãy răng rắc của chiếc giường phòng bên, lắc đầu:
      - Mười năm...nó...ngủ ...trong lòng...Mi Hữu? Chẳng lẽ ngài ấy cấm dục được???

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :