Chap 187: Động tâm ! Tuyên chiến giả canh gương trở về nhìn ruộng lúa vàng được gặt sạch. Lúa được các tử thiên thi cõng về kho giả. ngó quanh quất, lại hỏi : - Cái con hồ ly ngu ngốc có đâu mất tiêu rồi? Tử thiên thi đen trùi trũi ra hiệu , biết Tiểu Ly đâu. Tuyên Thừa Chí chống tay hừ lạnh: - Cái con hồ ly ngốc này, ta mà tìm được ta cắt đuôi hồ ly của ngươi. Lúc nào cũng nghe lời, bảo ở yên chỗ lại chạy đông chạy tây! phát động ma chú tìm kiếm mà mình chung quanh. Có lẽ từ rất lâu rồi có dịp dạo nơi này! Ngày ngày canh gương, địa ngục dạo này hề bình lặng khiến vị chiến giả gương cạn được nằm xoài ruộng lúa vừa gặt, nghe vài vong hồn hát những giọng đồng dao êm êm. Tịch Vu Xuyên chẳng mấy khi đến đây. Chiến giả gương cạn ôn hòa nhưng thích quanh quẩn ở phủ đệ cùng Yểm Nha. Ngày trước có Yểm Nha chỉ khi thu hoạch lúa mới đến chút, nên đôi lúc kẻ ở U Linh cứ nghĩ địa phận này là Tuyên chiến giả quản hạt. Ma Kim Tuyết ngày xưa khi vung roi đến ắt gây mưa tuyết nên cũng ở mãi Lãng Thiên Nguyên. Ma vương giao nhiệm vụ, chẳng còn thời gian đâu cả! Trông thấy Chung Khải vừa bước ra khỏi hàng tre gọi: - Chung Khải! Chung Khải gĩu tay áo, vòng tay cúi chào: - Kính chào Tuyên chiến giả! - Ngươi có thấy đứa con từng này, gương mặt rất xinh đẹp . Khi giận lên mọc đuôi hồ ly ra phía sau ? Gương mặt chữ điền gật đầu : - Đó là Tiểu Ly phải ? Vị tiên giả ấy có đến chơi chút rồi rồi ! - Ta tìm tiếp đây! Chung Khải trở vào nhà thấy Hồng Huyên ngồi ăn đùi heo nướng và rượu nếp cái hoa vàng xoa đầu : - Chúng ta cần là gặp Tiểu Ly cũng được mà ? Sao em cứ thích mua việc vào người thế ? - Bây giờ có làm theo ý em ? cầm xương đùi heo chỉ vào , làn môi cong bóng mỡ nhoẻn cười. Cha Từ ngồi phản duỗi chân dài đến cửa, khịt mũi: - Nó mà dám làm à ? Nó mà làm tối nay mày lại đuổi nó ra bờ tre nữa sao? Tao và mẹ mày đều hiền hòa, cớ sao sinh ra con cọp cái ? cạn ly rượu nếp, mắt lim dim: - Giữa việc con cha ăn hay bị ăn, cha thấy cái nào tốt hơn? Hơn nữa ... Chung Khải có ý kiến, cha ý kiến làm gì? Chung Khải cầm khăn lau mặt, lau tay đoạn bế xốc lên: - , đưa em vào gian nhà sau ngủ cho mát! Mà em bảo Tiểu Ly đâu thế? - Hức...Đầm lầy Tử Ảnh! Chắc bị thương chút chút... Con hồ ly cứ khăng khăng phải đóng dấu Tuyên gia...Thôi thuận nước đẩy thuyền...hức...Tuyên gia kia đạp đầu kẻ khác , lần này cho Tiểu Ly leo lên ...đầu ngài ấy ngồi. Trút giận cho em...hức... say , vòng tay ôm chặt cổ , hơi rượu nếp cái hoa vàng thơm lừng phả vào mặt khiến tâm thần Chung Khải mơ màng. hôn trán , hỏi khẽ: - Em...có muốn leo ? - muốn chết à, có tin em đốt cả họ nhà ? xem sao...em ngủ mình... Đóng giường lại, tối qua khiến gãy hết chân giường. ra ...chuồng gà ! Chung Khải thả màn, vừa bước ra cửa vừa cười, cha Từ thở dài: - Cứ nghe tiếng vợ là mặt vui như tết, sao lại có kẻ cuồng vợ như thế chứ? Tuyên gia đạp chân vào mặt đất đen, mùi tử khí lẫn khói ma ám dày đặc. Tiếng Tiểu Ly thút thít phía đằng xa: - Hic hic... Đau chết ta rồi! Ái da ... - Tiểu Ly! Vị chiến giả phóng ma lực, bàn tay lực lưỡng kéo dài vươn đến chụp lấy đầu con hồ ly lôi trở về. Trông tay chân đầy vết thâm cho khói ma độc ám vào, gầm lên: - Con hồ ly ngốc, ngươi thích tự tìm ngược hay sao thế? Thích bị thương lắm sao? - Hu hu... Ta muốn hái hoa tím về nấu món ngon cho ngài mà! nghe tiếng nhẻ nức nở bên tai, lửa giận càng bùng cháy hơn: - Ta cần ngươi hái hoa bao giờ? Ta có thời gian trông chừng ngươi, ngoan ta nhốt vào lồng! vác Tiểu Ly lên vai thẳng về đáy Lãnh Thủy, đẩy lên giường : - Nằm yên! Ngươi toàn khiến ta lo lắng! Ta nên vác ngươi lên giao cho Thiên quân cho xong! - Ngài dám? trợn mắt nhìn bộ dạng hai tay chống nạnh lên đến ...gần nách , má phồng lên chợt phá lên cười: - Ha ha sao ta lại dám? Cái con hồ ly ngu ngốc nhà ngươi mà đưa lên thiên cung chắc Thiên quân dám nhận. Tiên giả vừa ngốc vừa hung dữ! Tiểu Ly tức tối đấm vào gối với theo bóng khuất dần : - Ta nhất định khiến ngài tức chết! Ngài đừng mong đuổi ta , ít nhất trước khi ta gặp lại ngài Tuyên Phong ta nhất định " cắn chặt buông"! Hừ... Tuyên Thừa Chí rót chén rượu xà cổ uống cạn, lắc đầu: - Vì tìm hoa nấu ăn cho ta mà mò đến đầm lầy Tử Ảnh? Từ bao giờ Tuyên Thừa Chí ta có kẻ vì mình như thế? Con tử thiên thi đứng hầu bên cạnh dường như cảm nhận tâm tư của chủ nhân bèn rót thêm chén rượu nữa, hú lên những tiếng ngân dài. nhướng mày: - Tử thiên thi Tiểu Ly rất tốt à? Ta thấy nó rất ngốc có! bê khay thuốc vào phòng, trong đầu vẫn vang tiếng hú của tử thiên thi. Chỉ việc Tiểu Ly quản bị thương đến đầm lầy Tử Ảnh khiến cảm thấy mình nợ còn hồ ly đó chút lòng tốt. Tiểu Ly rúc sâu trong chăn, la oai oái: - Ta chịu ngài thoa thuốc đâu ! Ngài dụ ta ra đem trả về Thiên cung hả? - Đồ ngốc! Ra đây! Ta muốn đuổi ngươi , ngươi trốn khỏi. Ta muốn giữ ngươi ở lại, ai mang được! luồn cánh tay thô ráp vào chăn, nắm chân kéo về mép giường. Chăm chú trị thương, chỉ ngẩng mặt lên mỗi khi Tiểu Ly hét: - Ái ui....Đau đau .... Chết cái tay của ta rồi ... Ngài chứ? - Cố chút! Hừ ...Ma nương ngoan hơn ngươi , trước kia ta trị thương bao giờ kêu ca lời. chợt nhớ đến nữ chiến giả chiếm trọn cảm tình của mình. Ma Kim Tuyết đúng là gan lì sau vẻ đẹp tưởng chừng mỏng manh đó! Lần duy nhất nước mắt chảy là khi biết Trạch Uy lừa dối. Sau ngàn năm quay trở lại tuy mẫn cảm hơn xưa nhưng đau cũng cố chịu, than thở! Tiểu Ly ôm cánh tay , dụi gương mặt đẹp ngất ngây vào tiếp tục rên rỉ: - Đau quá ! Hu hu... Lúc nãy ngài thoa ta đau, giờ đau quá! Ngài trị thương hay làm ta bị thương thêm thế? - Đồ ngốc! Ngoan, xong rồi! Ngủ , ta hứa khi ngươi thức dậy đau nữa! đẩy nằm xuống, kéo chăn đắp nhưng Tiểu Ly ôm cứng : - Ngài để ta ôm ngài đến khi ta ngủ! - Ngươi là con đấy, Tiểu Ly! Đòi ôm ta ngủ, mặt dày phải ? véo mạnh gò má còn ướt nước mắt khiến nó ửng đỏ, Tiểu Ly vòng tay ghị cổ kéo xuống, hôn kêu lên má: - Cho ta ôm ngài ngủ , muốn mắng mặt dày như tường thành cũng được! Vị chiến giả gương nước ngạc nhiên, khoé miệng nhếch lên như nụ cười: - Ngủ , ngày trước Lịch Tương chắc toàn cưng chìu ngươi! Ngươi ôm ngài ấy suốt chứ gì? Tiểu Ly lắc đầu: - có! Chỉ khi đọc sách mới ôm ta để chân. Lúc ngài ấy ngủ ta nằm trong cái ổ ngoài sân! Chỉ có ngài ta mới ôm! Con hồ ly hẳn biết những điệu ngọt ngào trong giọng của mình khỏ những tiếng chuông ầm vang trong trái tim . Có lẽ Y Yên đúng ! Ngoài Ma Kim Tuyết có lẽ Tiểu Ly rất hợp với đáy Lãnh Thủy, nó sợ chút nào! Nằm cạnh, xoay lưng về phía : - Mau ngủ cho ta! Tiểu Ly vòng tay ôm chặt từ phía sau, bàn tay bé sờ sờ phần bụng chắc nịch, lẩm nhẩm: - ...hai...sáu ... Thịt là chắc. Da của ngài Tuyên Phong rất mềm... - Ngươi còn ngủ ta đá khỏi phòng! lấy lệ rồi mặc kệ con hồ ly bóp bóp thớ cơ săn ngực mình. Khi nghe tiếng thở phả vào lưng mới nhàng gỡ tay Tiểu Ly. Cầm đuốc phong hỏa, ra lệnh: - Bảo đám thủy mãng tìm thức ăn ngon chút cho con hồ ly...của ta! Trông chừng nó đến khi ta canh gương trở về. Mất nó, ta trừng phạt hết! Tử thiên thi vòng tay cúi chào, hú tiếng đại gọi thủy mãng. Bọn ma nước nhớp nhúa nhận lệnh tản nhanh chóng! .... Từ Hồng Huyên đánh giấc dài, vươn vai thức dậy thấy Chung Khải ngồi bên cạnh. lười biếng xoay người gối đầu lên chân , nũng nịu: - Chung Khải... - Em đói phải ? Thức ăn để ngoài sân! ngồi bật dậy, nhoẻn miệng cười khoe hàm răng trắng như ngọc: - là giỏi! - Vợ của thích nhất là ăn ngon, làm sao biết cơ chứ? dang hai tay ôm lấy : - Cõng em ! - Chân mày què hả con? Cả ngày hết bế đến cõng , rể quý nhà tao còng xương sống , cóng xương sườn với mày! Cha Từ xách roi trúc đứng dứ dứ hăm he, Chung Khải vác vợ lên vai , cười xoà: - Cha... Con muốn thế mà! Hồng Huyên lắm! - ... cái mả bố ..tao! Thằng mọi vợ, đừng có tìm tao kể khổ nha thằng rể ! Cha Từ ngoáy tai, phết roi lên mông Chung Khải. Hồng Huyên bị vác chúc đầu xuống, nhìn cha chọc ngoáy: - Xì... Cha đánh ấy hơn phủi bụi, cha..hết sức rồi à?
Chap 188: Nhen nhúm ! Tiểu ly bằng bặc giấc nồng chợt nghe tiếng gầm vang đến căn phòng. dụi mắt bò dậy ra cửa. Con tử thiên thi chặn trước cửa cho bước ra. Tiểu Ly giận dỗi chu môi: - Ngươi có cho ta ra bảo? Con tử thiên thi lắc đầu, tiểu Ly nổi giận hét to lên: - Ngài ở đâu? Tử thiên thi của ngài ăn hiếp ta đây này! Tiếng Tuyên gia gầm lên rung chuyển cả vùng nước khiến cả phủ đệ cũng rung rinh. Con tử thiên thi vội vàng nắm tay kéo khỏi phòng lôi đến sảnh lớn trong phủ, hú lên những tiếng dài như kêu oan! Tiểu ly trợn tròn mắt nhìn hai kẻ bị quỳ dưới sảnh, ngạc nhiên : - Chung Khải và Từ Hồng Huyên cớ sao lại đến? vận bộ áo dài màu vàng mỡ gà xinh đẹp vừa thấy Tiểu Ly ngẩng mặt lên, giọng chanh chua: - Đấy! Nhân vật chính tới rồi! Tiểu Ly , mau cho Tuyên chiến giả biết là phu thê nhà này có dính dáng gì đến việc bị thương đâu đấy! Tuyên chiến giả vung roi nhưng Chung Khải chồm người ôm lấy vợ, hứng trọn ngọn roi lưng đến rách cả lớp áo hồng y rướm máu. Con hồ ly xua tay: - Tuyên gia ...ngài hiểu lầm rồi ! phải là như thế mà! Tuyên gia lại gầm lên: - Nếu phải do Từ Hồng Huyên chỉ dẫn làm sao ngươi mình có thể biết đường đến đầm lầy Tử Ảnh để bị thương cơ chứ? Làm sao ngươi biết trong đầm lầy có loại hoa tím đó? Hồng Huyên nhíu mày: - Tưởng việc gì! Chung Khải vẫn thường hay lén đến đó hái hoa tím về làm bánh cho tôi ăn. Tôi cũng mời ấy miếng. ấy bảo rất là ngon rất là muốn làm cho ngài ăn, thế là sai à? Tiểu Ly nhìn vào gương mặt rồi quay lại nhìn Tuyên gia gật đầu: - Đúng là như thế ! Ta đúng là muốn làm bánh đó cho ngài ăn. Vị chiến giả gương cạn nghe tiếng khựng lại nhưng rồi cũng vỗ bàn cái : - Nếu thế đáng lẽ Chung Khải phải lấy mang về, sao để Tiểu Ly mình? Chung Khải vòng tay chưa kịp đáp lại bàn tay thon trắng toát chụp lấy hai cánh tay của chồng đẩy xuống: - Này ! Chúng tôi là vong hồn ở U Linh làm sao dám hỏi tiên giả đâu về đâu? Ngài luôn chí công vô tư, nếu chồng tôi tự ý hái hoa về dâng khác nào nịnh nọt ngài? - Ta ? Tuyên gia cuốn roi thành vòng tròn tay, hất hàm: - Thôi, tha cho các ngươi! Tử thiên thi đưa chúng trở về ! - về! Hồng Huyên ngồi xếp bằng xuống sàn, hai tay cung lại bậm môi. Chung Khải nhìn sâu vào mắt rồi cũng hất cánh tay tử thiên thi ra: - Chúng tôi có tội, há để ngài thích nắm đầu lôi đến, thích đá chỏng vó đuổi về? Vị chiến giả gương cạn trợn đôi mắt kỳ lân, quát lớn đến nỗi đám thủy mãng bên ngoài chạy tán loạn: - Lý nào như thế? Ta là chiến giả... - Chiến giả càng phải có lý lẽ! Ngài xem, yên lành bị lôi cổ như tội đồ. Như thế sau khi về bọn U Linh kia bàn tán, còn gì là mặt mũi của ta? cong cớn, Tuyên gia chống nạnh: - Ngươi lại láo lếu ! U Linh giới còn nể nang ngươi sao? Có ai dám lời hay về ngươi ? Trời cao chiếu cố ngươi có người chồng vô cùng tốt, bảo hộ ngươi vô cùng! Lời hay chưa đến tai ngươi Chung Khải tìm chúng tính sổ! Ngươi đùa ta sao? - Ngài đùa ta sao? Từ Hồng Huyên đứng bật dậy, đôi mắt long lanh quắc lên nhìn trân trân vị chiến giả gương nước đoạn ngồi thụp xuống ôm mặt Chung Khải: - Này... Sao tìm bọn chúng dắt em theo ? dám giấu em hả? - Việc ngoài ngõ thôi vợ à! lo được! Chung Khải dụi má vào lòng bàn tay nở nụ cười hạnh phúc, Tuyên gia lắc đầu lấy tay che nửa mặt: - Ngứa mắt chết ta rồi! Bây giờ ngươi muốn sao mới chịu quay về? Chung Khải lại nhìn vợ, nháy mắt: - Để cho em! đứng thẳng người, vòng tay cúi chào khiêm cẩn : - Chẳng mấy khi đến được đáy Lãnh Thủy, cầu chiến giả cho ở lại vài hôm! Khi về mong ngài ban cho ít lúa vàng để mở mày mở mặt . - Ngươi được tấc đòi trượng hả? Lúa vàng...ta cho đấu lớn. Bờ Lãnh Thủy được ở lại! - Ta đến chỗ ấy chơi có được ? Con hồ ly nắm ngón tay út của lắc , làn môi hồng nhạt phụng phịu. co ngón tay khỏ lên vầng trán trắng muốt, hạ giọng: - Ngươi bị thương còn muốn đâu ? Chỗ của ta còn nguy hiểm gấp mấy lần, ngươi biết Từ Hồng Huyên từng cầm đầu thập nhị hung hầu xông xuống đáy Lãnh Thủy náo loạn! Chung Khải bật cười, lắc đầu: - Ngài đánh giá cao Hồng Huyên quá , Chung Khải lấy làm tự hào! U Linh là chỗ giả quản hạt, ngài để Tiểu Ly đến đó còn lo lắng như thế ư? Tiểu Ly như được mớm lời, bàn tay vuốt vuốt ngón tay cái của thỏ thẻ: - Ngài gật đầu mà! Ta hứa đến đầm lầy Tử Ảnh nữa! Nha ....nha... trước giờ chẳng có ai đến gần, ngọt nhạt như thế khiến lòng có chút lạ lẫm. Ma nương trước kia tiếng thanh tao, êm ái nhưng chẳng chất chứa tơ hào nũng nịu. Tiểu Ly này bé, sắc đẹp non tơ tuy thể sánh bằng Ma Kim Tuyết nhưng kiểu đeo bám thế này lại làm trái tim đập nhanh hơn. Bất chợt xoa đầu con hồ ly đến đầu tóc xù lên như ổ chim, nhìn Tiểu Ly cười phá lên: - Ha ha... Nhìn ngươi ngốc! chơi , hai hôm nữa ta đến đón về! ... U Linh yên tĩnh chợt nghe nhiều tiếng trống giòn giã, bụi hồng tung mù mịt. Chín con " hoả thượng chi mã " phóng từ cao xuống, tất cả những kẻ ở U Linh đều sợ hãi quỳ mọp xuống cúi lạy. Cỗ xe này vốn được Quỷ mẫu sử dụng. Bụi hồng tan , xe vang lên tiếng cười lanh lảnh quen thuộc : - Ha ha Tuyên gia là biết điệu quá ! Đưa cả chín con ngựa lửa đưa về, còn cho cả đấu lúa vàng. - Hừ.... ra là Từ Hồng Huyên , còn tưởng là Tuyên gia! là " cáo mượn oai cọp"! vong hồn bĩu môi ra chiều khinh thị, vừa dứt lời thấy bàn tay vươn dài từ trong xe ngựa trờ đến, bóp cổ nhấc lên cao: - Mày vừa gì đến Từ Hồng Huyên đấy? Tiểu Ly ngồi trong xe nhìn vong hồn nọ bị Chung Khải siết đến đầu nơi mình nẻo. Cái đầu lăn lông lốc, nghiến răng: - Ông mày sợ mày đâu , Chung Khải! Chẳng qua có thể vượt khu rừng sương khói, được giả chiếu cố huênh hoang khắp nơi. Tuyên gia kia có mắt như mù... Chung Khải bế vợ bước xuống xe, chỉnh lại chân áo choàng vàng đậm rồi nhìn Tiểu Ly: - Nó bất kính với Tuyên gia, Tiểu Ly làm chứng nhé! Đôi mắt ngời lửa phóng đến cái đầu vừa ráp lại thân, lòng bàn tay dấu Quỷ ấn mờ nhạt bóp nát cái đầu, nghiến răng: - vong hồn như mày mà dám đánh giá Tuyên gia? Và hơn nữa dám đến vợ ông à? Này tan biến! Hồng Huyên khoanh tay, cao giọng: - Còn kẻ nào muốn đến Tuyên gia nữa ? Đám vong hồn tản mất dạng, Chung Khải tay ôm đấu lúa vàng, tay nắm tay vợ dẫn . Tiểu Ly lẽo đẽo theo phía sau, cau có: - Hai ngươi chờ ta ! - Mau theo, chỉ có thể làm nũng với Tuyên gia, nhớ lấy! Hồng Huyên quay mặt lại , tiếng trầm khàn hơn ra chiều khó chịu. Con hồ ly vội chạy theo, khi bắt kịp liền hỏi : - Chung Khải, sao Từ Hồng Huyên cau có thế ? thích ta đến chơi à? - phải , vợ đói bụng!
Chap 189: Tung chiêu! Chung Khải dọn chỗ phía sau cho Tiểu Ly ở tạm. Hồng Huyên phẩy tay : - Ở chỗ của tao phải tuân theo luật của tao! Nhà này có ba nguyên tắc : thứ nhất trời sẩm tối được lung tung quanh nhà. Nếu có chuyện gì thể trách ! Thứ hai đồ ăn ở đây từ dương thế cúng xuống, ăn được ăn nhịn, cấm kêu ca! Thứ ba nữa được đem những chuyện thấy ở đây mách lại với Tuyên gia! Có đồng ý hay ? Nếu cứ ra bờ tre mà ngủ ! Tiểu Ly dậm chân: - Ta là khách quý đấy nhé! Từ Hồng Huyên giơ tay véo gò má non mềm: - Khách quý cái khỉ khô gì ? Tao đâu có đem ba kiệu sáu cáng rước con hồ ly về đây ở đâu mà khách với chả quý? Là tự Tiểu Ly muốn đến đây hiểu chưa? Là mày cần tao phải tao cần . Tiểu Ly cắn cắn môi , đôi mắt trong veo như chực khóc: - Bây giờ ta hiểu vì sao Tuyên gia ngươi rất là nguy hiểm rồi! Hồng Huyên vớ cây chổi xoay xoay: - Thế cứ cút về đáy Lãnh Thủy, bà đây giữ! Chung Khải xua tay : _ Thôi ...thôi được rồi ! Mọi hôm chỉ có mình em là cảm thấy rất nhiều việc phải giải quyết. Bây giờ lại thêm Tiểu Ly! Hai người con xinh đẹp làm ơn đừng đấu khẩu nữa được ? Hồng Huyên và Tiểu Ly đồng loạt giơ hai bàn tay đẩy hai bên vai của Chung Khải : - Việc của nữ nhân được xen vào! - Mùi gì thơm thế nhỉ ? Nữ chủ họ Từ ngửa cổ ngửi hơi, khẽ cười khiến gã đàn ông bên cạnh nhìn say mê. Hai con hình nhân giấy từ đâu xuất ôm cả nong lớn thịt luộc, thịt nướng, rượu nếp và những loại bánh ngon lành . Chúng bày bàn, lễ phép : - Hôm nay là ngày giỗ của chủ nhân ở trần đấy ạ ! Con cháu cúng rất nhiều thứ ngon làm đây. - Bọn chúng có lòng! nhón tay cầm xiên thịt heo rừng cuốn mỡ chài thơm phức lên, cái miệng xinh đẹp há lớn nuốt trọn cả xiên thịt chỉ còn que tre rớt xuống sàn. Con hồ ly tròn xoe mắt nhìn cả cha Từ lẫn Chung Khải miệng đều tét đến mang tai ăn ngấu nghiến. Cha Từ vẫy tay gọi : - Tiểu Ly tiên giả, mời dùng cùng chúng tôi! - Hơ... Xin cứ tự nhiên , ta ... đói! Trong lòng con hồ ly trống ngực đập thình thịch:" Eo ơi đáng sợ quá, họ ăn cứ như ma đói! Cái miệng thế mà há to tưởng nuốt được cả cỗ xe!" Hồng Huyên xoa cái bụng no đến căng cả lớp vải áo màu vàng mỡ gà, vuốt cái hóa thành bộ áo dài màu xanh thiên thanh. uống cạn chén rượu nếp đoạn nắm tay Tiểu Ly: - , tao dắt dạo chung quanh! - Hồng Huyên! Nghe tiếng chồng gọi đẩy lưng con hồ ly: - Ra trước cổng đợi chút! Ngoan! Chung Khải ôm vợ từ sau lưng, bàn tay ghị chặt cằm, giọng nghiêm khắc: - Vợ à, em đừng chơi đùa quá trớn! Chiến giả.... - khéo lo! Tuyên gia đó đơn lâu, phong bế từ xưa, em làm việc tốt thôi mà! Ông ta vui , chúng ta cũng vui, phải ? hôn lên môi , tức giọng mềm như nước: - Em bán Tiểu Ly cho Tuyên gia luôn à? - , nó tự bán nó mà! Em có thu lợi gì đâu! nhún vai đoạn lách khỏi vòng tay ,bước đến chỗ bé xinh như mộng kia. Cha Từ bước ra thấy con rể vừa cười vừa lấy tay che mặt, chống nạnh: - Con Huyên lại bày trò gì à? - ạ! Con buồn cười thôi , chưa từng thấy con hồ ly nào ngây thơ như thế! Bị dụ bán còn vui như Tết! .... Đêm buông xuống màu vàng đậm hơn nhưng trời vẫn sáng, ánh vàng vọt phủ trùm. Ở U Linh ban đêm chính là ban ngày ở dương thế, các vong hồn đều rút về ở trong nhà. Tiểu Ly nằm sập tre nghe hai con hình nhân hát chèo cổ ê a ở phòng khách, bóng chúng in lên tường thành hai có mặc yếm đào ôm đàn. Cha Từ nằm sập, vừa cầm quạt nan phe phẩy vừa vỗ mặt sập gỗ theo nhịp. Hồng Huyên và Chung Khải vào phòng riêng từ lúc nào! ngày dài được mạnh mẽ dẫn khắp U Linh, chỉ rất nhiều điều mới lạ khiến Tiểu Ly như mở thêm đôi mắt. Cõi này yên bình như tranh vẽ, đến đâu cũng nghe họ ca ngợi giả. Nhất là vị chiến giả gương nước! Tiểu Ly thầm: - Hừ ... Vị được khen ắt là ngài Tuyên Phong rồi ! Ai như Tuyên gia kia, chỉ làm người ta sợ hãi! " Suỵt! tiếng thôi....Hồng Huyên...em tới mức này luôn hả?" Tai hồ ly dỏng lên nghe được tiếng Chung Khải, tò mò liền lắc người hoá thành con hồ ly trắng mon men chạy đến vách nghe trộm. Tiếng Hồng Huyên khe khẽ: - Em muốn đóng dấu mà! Em hứa em chịu trách nhiệm với ... Tiểu Ly tròn xoe mắt, tai càng áp chặt vào . Những thanh hôn nồng nàn, những câu mà nữ chủ nhân rót vào tai chồng cũng thành công rót thẳng vào đầu ...Tiểu Ly! Vừa dừng giọng hát của hai con hình nhân giấy Tiểu Ly ngoan ngoãn nằm sập tre, miệng lẩm bẩm những câu nghe Hồng Huyên thầm lúc nãy cho đến khi chìm vào giấc ngủ. phòng trong vẫn chưa chịu lăn khỏi người chồng, cứ mãi áp khuôn ngực vào làn da nóng rực khiến Chung Khải nhăn mặt: - kiện em, em dùng làm thị phạm để dạy con hồ ly kia! Bây giờ ... sao? sao? - Ngủ chứ sao! dụi dụi mặt vào cổ , bất thần chu môi mút mạnh trái cổ khiến sững người, cánh tay gân nổi đầy. Vật xuống , trầm giọng: - Hồng Huyên... giáo...cũng phải trả bài! - Con bà ! ...tới rồi hả? bật cười, co đầu gối cọ nhiệt vào vật giữa hai chân . Chung Khải cắn gò ngực , nghiến răng: - Em trêu đùa ... Em phải trả giá! - Nhào vô kiếm ăn, ông chồng quý ! vòng tay ôm , đôi chân thon trắng lạnh quắp chặt hông . Tiếng đương nồng hơn rượu ủ lọt khỏi bức vách, Chung Khải tế nhị dùng quỷ chú che hết. Tiểu Ly nghe được chỉ vì hai người họ muốn con hồ ly nghe được! Tiểu Ly say sưa ngồi xem cha Từ đan sọt tre , bàn tay ông thoăn thoắt, hỏi: - Ông cứ đan vào lại tháo ra, rảnh rỗi quá ư? - Làm gì bây giờ? Già rồi lúa cũng chẳng trồng được, nhà chẳng thiếu ăn, lanh quanh bên con và con rể thế thôi! Cha Từ cười hiền, con hồ ly gật gù đoạn : - Ông tìm mẹ của Từ Hồng Huyên à? - Tìm được... Sớm hết duyên, cưỡng cầu làm gì? Phải rồi, hai đứa chúng nó đâu rồi? Vừa rạng sáng cả hai khoác áo choàng lớn khỏi, hai con hình nhân giấy chưa từng thấy chủ nhân dùng áo choàng hồng y vốn được cất trong hộp vàng. .... Đầm lầy Tử Ảnh bốc khói mịt mù, Chung Khải ho khan vội dùng áo choàng quấn kín Hồng Huyên: - ra dưới đầm lầy Tử Ảnh là xác hầu thi , thảo nào nơi này tử khí cao như thế! Bọn hầu thi sống dậy khiến nơi này độc hơn rất nhiều. Mau lên em! Bế bay qua đầm lầy đến cả nhà gỗ trước kia, đào dưới gốc cây hũ bằng đồng đen đoạn mau chóng rời khỏi. Chung Khải cầm hũ hồi lâu, ngạc nhiên: - Đây là gì? Em chôn từ lúc đó hả? Nhưng lúc đó em mù mà? - Đỏ , à Yểm Nha chôn hộ em. Em vốn định dùng nó nếu như quên em nhưng may quá quên! nhún vai, bật cười ngạc nhiên: - Em định thuốc cả chồng em à? Nhưng đây là gì? - Dược hương kích tình ! nhớ Các Văn Trình ? Em tìm được trong đống đồ cổ ta sưu tầm. Chôn ở đầm lầy lâu thế biết dược tính có mạnh lên ? Lần này đến lượt Chung Khải vò đầu khi nhìn bộ dạng ngồi gác hai chân lên người , mặt nghiêng chênh chếch ngẫm nghĩ... Làn môi cong hồng lên dưới nắng, cầm lòng muốn hôn lên đột ngột đứng dậy, giật lại cái hũ: - khoan hãy dâm dê! Về nhà nào! Chung Khải vốn cần thứ này! Món quà này dành cho...Tuyên chiến giả ha ha!
Chap 190: Tuyên gia lọt hố! Gió lùa khua hàng loạt lá tre xuống nền đất, xoáy cả đống lá vừa gom lại bay tứ tán khắp sân nhà. Tiểu Ly vất cây chổi, hai tay che lấy mặt léo nhéo : - Gió xấu xa! Làm mất công ta quét sân. Cha Từ chống gậy ra, cầm chổi tẩn mẩn quét lại : - Gió thổi quét lại, đừng nổi giận ! Ở U Linh này mọi thứ lặp lặp lại, nếu chỉ ngồi buồn chán lắm! Tiểu Ly ngồi thụp xuống chống tay nhìn ông già chậm rãi quét từng nhát chổi xuống nền đất . Những nhát chổi của ông khiến bụi bay mịt mù như lúc nãy mà rất nhàng hầu như có vệt bụi nhưng lá vẫn ngoan ngoãn theo luồng chổi mà gom về đống lớn. Cha Từ mất quá nhiều thời gian, bàn tay cũng hóa thành đốm lửa đốt thành ngọn lửa giữa sân. Nghe tiếng nổ tí tách vui tai, Tiểu Ly bật cười : - là giỏi! là giỏi lắm! Cha Từ nhìn gương mặt xinh đẹp ma mị, bất giác cũng cười theo: - Hồi ông còn vẫn nghe hồ ly sắc đẹp mê hồn có thể khiến người khác điên đảo thần hồn. Quả sai! Tiểu Ly này có tấm lòng tốt, ngây thơ thánh thiện chắc chắn được phúc báo. Tiểu ly gãi gãi đầu, cười xoà: - Chà ...ông lão cứ y như chủ nhân trước kia của ta! Chủ nhân luôn bảo phải sống tốt ắt được phúc báo. Nhưng mà cũng đúng lắm! Chủ nhân ta đời hái thuốc cứu người cứu ma, chưa từng làm hại bất kỳ ai nhưng cuối cùng ngài ấy cũng có phúc báo đâu! Cả thân xác của mình ngài ấy cũng đem cho kẻ khác, hồn cũng tan biến! Chung Khải bước từ trong nhà ra, trầm giọng: - phải là người tốt được phúc báo mà là vì Lịch Tương tự chọn con đường đó! Ngài ấy cảm thấy đối với ngài ấy đó là điều tốt, lựa chọn tốt nhất. Phúc hay họa ra phải người ngoài nhìn vô có thể hiểu được! Phải là chính người trong cuộc cảm nhận. Ví như uống nước vậy, ấm hay lạnh chỉ có người uống mới biết. Người ngoài thể hiểu được đâu! Con hồ ly nghe, gật gù : - Cũng đúng nhỉ ! Chung Khải chuyện là có đạo lý. - Chung Khải nhà tao mà! Là kẻ Từ Hồng Huyên ắt biết điều! chống nạnh bước ra , miệng còn nguyên cây tăm tre cười nhạt. Nắm tay con hồ ly xinh đẹp , vợ quý của Chung Khải nháy mắt: - Nào thôi, đưa đến chỗ này này! Đình Hạ Chiếu vẫn mang vẻ đẹp u tịch như cả trăm năm trước, bụi phủ nhện giăng đầy! Có lẽ rất lâu rồi vị chiến giả gương nước đến đây để thưởng trăng. Từ Hồng Huyên và Tiểu Ly quét dọn sạch ngôi đình, châm trà vừa uống vừa ngó xuống mặt hồ U Linh. Sen nở kín mặt hồ , dưới tán lá sen bọn thủy mãng ôm thân sen lấp ló. Chúng mang làn da trắng nhợt, hõm sâu đen ngòm như chực trào nước mắt. số chúng nhìn ra từ Hồng Huyên cất giọng the thé: - phải là Từ Hồng Huyên hay sao ? Làm cách nào ta ở đây? - Này mấy con ma nước, thắc mắc bò lên bà mày giải thích, the thé thế sao mà nghe ? Tiểu Ly nghiêng đầu nhìn, dưới ánh trăng nét mặt vong hồn lưu manh bên cạnh ánh lên lấp lánh như vỏ xà cừ, kỳ thực hút mắt! Trong đám đó có con thủy mãng mái tóc ướt sũng, đôi mắt là màu lam đỏ nhìn có vẻ mạnh mẽ hơn những con thủy mãng còn lại vươn người khỏi mặt nước. Hai bàn tay nhớp nháp chụp lấy cánh tay của Hồng Huyên lấy thế bật người khỏi hồ U Linh! Lần đầu tiên Tiểu Ly được nhìn thấy con thủy mãng vùng nước thực thụ. Những con thủy mãng hầu hạ bên cạnh Tuyên gia ít nhiều đều mang hình dạng như những thây ma biết , dễ coi dễ nhìn nhưng con thủy mãng này lại mang cho con hồ ly cảm giác ghê sợ: mùi của nó rất hôi nồng, thịt vừa lên tới mặt nước tái xanh, những lớp thịt cứ bủng ta vụn vỡ từng miếng . gương mặt lúc nãy ưa nhìn nhưng khi trờ đến sát mặt Hồng Huyên thịt da bay mất chỉ còn lại cái xương sọ, hai hàm răng trắng phếu va vào nhau cất lên những thanh the thé: - Sao lại được phúc phận như thế chứ? Bọn ta đợi mòn mỏi vẫn thấy Tuyên gia đến! Nhìn ...ta càng căm ghét! Con thủy mãng toan kéo lôi xuống mặt nước hồ U Linh vốn có khả năng cắt nát hồn phách. Tiểu Ly vội ôm eo kéo lại: - Con ma nước này! Muốn hại Hồng Huyên à? - Đứa con xinh đẹp này ... Chi bằng lôi xuống đây chơi ! Tiếng con thủy mãng the thé khi trờ tay lôi cổ áo Tiểu Ly, lớp nhớt tay vừa chạm vào da cổ ám lớp bùn xanh tanh nồng bốc khói khiến đôi mắt to tròn xinh xắn kinh hãi: - Á....Tuyên gia...Cứu ta...! Từ ngọn roi vút xuống, đầu roi cuốn quanh eo cả hai lôi ngược lại. Tiếng vị chiến giả gương cạn vang như sấm rền: - Ai khuấy động đình Hạ Chiếu? Roi vút lên tung cả hai nàng con lên trung , bàn tay khổng lồ xuyên mây nắm cổ áo thít lên trông như bị treo cổ. Từ Hồng Huyên la oai oái: - Ngài để ta rớt xuống đất còn hơn! - Được thôi! Tuyên gia thả tay, quả nhiên cả thân hình khoác áo dài xanh thiên thanh rơi nhanh xuống, ụp nguyên mặt xuống nền đất trước đình. Tiểu Ly nheo mắt, hai tay che mặt: - muốn muốn, đừng ... Tuyên gia thân , vác con hồ ly lên vai đoạn bước vào đình Hạ Chiếu. Con thủy mãng khi nãy toan trốn xuống đáy hồ bị tiếng gầm đinh tai lôi lên : - Chạy đâu? - Cầu xin Tuyên chiến giả tha tội! Ta chỉ...đùa thôi! Con thuỷ mãng quỳ mọp , sờ vết ám nhớt cổ Tiểu Ly, hét: - Ngươi đùa phải lưả rồi đấy! Có biết đây là tiên giả hay ? Con thủy mãng lúc này mới nhìn kỹ Tiểu Ly: làn da mặt trắng mịn toả mùi hương mẹ hoặc, đôi mắt to tròn tàng sắc xanh biếc của tộc hồ ly. Nó vội sụp lạy: - Ngọc diện hồ ly tiên giả, xin tha tội! Nếu biết ngài đại giá dám làm càn! Từ Hồng Huyên khập khiễng vào đình, vòng tay cúi chào: - Tuyên gia! - Hừm ... Ngươi tệ , biết quét dọn đình , biết châm trà ngon! Con thủy mãng này muốn giết ngươi, thôi ta cho quyền ngươi xử trí nó! phẩy tay, ngồi xổm đối diện con thủy mãng, bàn tay bóp chặt cái cằm trơ xương: - Tao gây thù oán ? Cớ gì muốn giết tao? - Đều là vong hồn lại có những thứ mà kẻ khác có là điều đáng ghét! Từ Hồng Huyên chỉ là đứa tầm thường, vì cớ gì được ưu ái còn có Chung Khải nhất mực thương ? phục ! Hai hàm răng nghiến ken két như muốn cắn nát gương mặt bầu bĩnh của . Làn môi đỏ hồng khẽ nhếch , nhạt giọng: - Vậy phải coi do ăn ở đó! Vận mệnh mỗi người giống nhau. Tao chỉ là đứa tầm thường nhưng có nghĩa đời cho tao con cờ nhãi nhép mà tao khép mình. Tao chỉ chơi hết tiềm năng tối đa của cờ, sống hết mình với đời. Hiểu phỏng? Hồng Huyên phủi tay áo , lắc đầu: - Trầm mình dưới hồ U Linh lạnh lẽo, thôi ...Cút ! Tuyên gia nắm vạt áo Tiểu Ly: - Chơi thế đủ rồi! Theo ta về, cứ trông chừng là ngươi lại bị thương! Tiểu Ly chun mũi: - phải ngài phong ấn cho ta vận linh lực hay sao? Ngài ức hiếp ta! Tuyên gia gật đầu, giọng hơn: - Ngươi ở cạnh ta, ngoài ta ra ai được ức hiếp ngươi! Ta hứa! - Tiểu Ly, thuốc trị thương! Hồng Huyên dúi cái hũ vào bàn tay nhắn, nháy mắt. Tuyên gia hoá Tiểu Ly thành con hồ ly trắng muốt, ôm trong lòng biến mất. gãi cằm, cười khẩy: - Thuốc trị thương là giả nhưng chữa lành vết thương lòng là ! Mong mày vui nhé Tiểu Ly! Từ dưới hồ mấy cánh tay ướt nhớt bay lên nắm níu muốn lôi xuống lần nữa! Bóng áo hồng y vụt xuống nhanh như tia chớp, bóp nát vụn xương tay khiến bọn thủy mãng rú lên đau đớn. Chung Khải kéo ra sau lưng, hai tay phát động lực Quỷ ấn còn sót lại đánh xuống mặt hồ. loạt sen bị lôi lên, Chung Khải gằn giọng: - Ta cho thủy mãng còn chỗ trú , vợ ta tha cho ...còn biết ơn? - Chung Khải, dừng tay! Vị chiến giả gương cạn xuất , tay ôm ngọn tháp màu lam. Tịch gia phẩy tay áp rễ sen xuống lại hồ, gương mặt thanh tú ôn hòa: - Nể tình ta tha cho bọn thủy mãng này ! - Vậy ... Xin rời khỏi, Tịch chiến giả! Đợi bóng cả hai khuất dạng, Tịch gia nhìn xuống mặt hồ , giọng như bấc nhưng sắc lạnh: - Các ngươi có biết vì sao rất lâu Tuyên gia còn đến đây đọc mật kinh siêu độ ? Vì ngài ấy thấy tâm tư các ngươi nhuốm mùi sân hận ! Nghe ta, buông bỏ cả !
giả! Chap 191: Ước hẹn mười năm. Làn sương mù bảng lảng bay mờ mờ là đà bên ngoài cửa sổ, nơi ở của tộc Mi thị. Gió mang hơi thuốc thảo dược phả vào phòng khiến đứa bé nằm sấp chổng mông ngủ say khịt khịt mũi. Nó dụi dụi mũi vào chiếc gối thơm, bàn tay xíu giơ lên vẽ vòng ma pháp liền hóa hình chiếc quạt to quạt bay hết hương thảo dược khỏi phòng rồi điềm nhiên ngủ tiếp. Bên ngoài Mi Hữu thượng thần ngồi chiếc xích đu bằng cây mây đen, may chiếc áo choàng bằng lông tơ chim phụng hoàng. gương mặt trắng muốt, làn môi trái tim quyến rũ tràn đầy ý cười khi nghĩ đến dáng vẻ lùn tịt nhún nhảy trong tấm áo choàng này! Từ lúc Yểm Vũ ở đây trong lòng luôn rất vui vẻ. Yểm vũ luôn có những trò nghịch ngợm. Cho dù khiến luôn bận rộn cả ngày để dọn dẹp phía sau nhưng thâm tâm lại cực kỳ thỏa mãn! dạy nó những kỳ trận cổ xưa của tộc Mi thị. Đứa trẻ này tiếp thu cực kỳ nhanh nhạy, thảo nào lại là học trò đắc ý của Ma vương. Thậm chí từ kỳ trận gốc nó có khả năng tự vẽ nên những kỳ trận mà có lúc suýt chút nữa cả cũng khó bề phá được để lôi nó ra. Bởi vì Yểm Vũ vẽ kỳ trận bằng hai tay, khi nó vẽ bằng tay trái kỳ trận ngược, nó hay tự nhốt mình trong trận. Sau đó nó cũng bị thương nhưng lại cực kỳ ghét uống thuốc. Chỉ cần nghe tới mùi thảo dược là nó liền phát động ma pháp để cản trở. Đôi lúc cáu gắt còn bung vuốt hung hầu đánh nhau với cần kiêng nể. Yểm Vũ ở đây hơn năm vườn thảo dược của Mi Hữu thượng thần chết hơn nửa! Bảo nó hái thảo dược chỉ ngắt ngọn nó nắm nhổ bật cả gốc rễ thành om lôi về. Bảo nó mỗi tuần trăng ăn chay hai ngày y như rằng hai ngày đó nó tự chui vào kỳ trận: tay cầm thanh Giáng Ly, tay kia nắm cổ con thiên nga nướng, hai nách cắp hai quả chuối, đầu đội chùm nho to chạy vào trong trận, hăm doạ đốt trận cũng thèm ra! có lúc muốn nghiêm khắc với đứa bé này chút, vừa tung lửa cháy liếm rìa trận nó cười khanh khách: - Ngài doạ ta, đốt chết ta ai chơi với ngài, cho ngài đóng mốc. Đốt chết ta sư phụ phát động cả địa ngục tấn công thiên cung. Đốt chết ta...ngài tự ngược với lời thề bảo vệ ta với sư phụ! Ta còn, ngài còn. Ha ha... kỳ thực hiểu vì sao Tịch gia ăn chay quanh năm, Yểm Nha theo chồng cũng hiếm khi ăn mặn nhưng đứa con của cả hai ngày cũng thể ăn chay! Hai bàn tay xíu xua liên hồi mỗi khi thấy đĩa rau rừng: - ... thích ăn đâu! Ta phải là cha ta ta có ăn chay. Ngài mà ăn mình! - Yểm Vũ, thỉnh thoảng phải ăn rau. Ăn thịt mãi tốt, biết ? dỗ dành, con bé lách người né bàn tay muốn xoa đầu nó, chun mũi: - Trong thức ăn của ta cũng có rau mà! Nhìn này: canh cá hầm gừng, chân giò hầm nấm. Tóm lại, Tịch Ngân Yểm Vũ ăn chay, ngày cũng ăn! khi đó chỉ biết lắc đầu, lấy trong tay áo bánh bao nhân thịt đưa nó: - Sau này nếu Yểm Vũ phải kẻ ăn chay như Tịch gia, ta xem con phải làm sao! - Hừm...sao ngài bảo là ta phải kẻ ăn chay như ngài luôn ! Ngài phải vì nuôi ta mà hai lần ăn thịt rồi đó sao? Nó chống nạnh, miệng nuốt vội bánh bao độn hai cục hai bên má trông ngộ nghĩnh vô cùng. chưa lên tiếng dạy dỗ nó bị nó chọc cười. Thấy khoé môi trái tim nhếch lên cố nhịn cười, nó liền xoay Giáng Ly và nhảy lên nóc điện lớn: - Nếu ta phải kẻ ăn chay ta dụ ngả mặn! Cha ta lúc cha ta mình nuôi ta, ôm theo ta canh gương, cha cũng từng ăn thịt. Cha thử tất cả những món ta muốn ăn, cho nên kẻ nào ta phải vì ta! Mi Hữu gấp gọn tấm áo choàng, đôi mắt liếc ngang nồi thuốc liền khiến lửa cháy bùng lên, hương thuốc càng nồng đượm. Khói trắng chẳng mấy chốc ùa hết vào phòng Yểm Vũ. dỏng tai nghe tiếng vun vút của thanh Giáng Ly từ trong đám khói bay ra, khẽ cười: - Yểm Vũ chịu thức dậy rồi à? Thanh băng phiến lao vun vút, mũi băng nhọn nhắm thẳng vào nhưng khi sắp chạm vào tầng áo liền đứng lại. Nhìn kẻ vừa bước khỏi đám khói trắng với gương mặt cau có, trêu: - Vẫn còn may nhỉ? - Giáng Ly! Đứa bé cất tiếng gọi thanh băng phiến bay trở về, ngoáy mũi: - Hôm nay là đúng ước hẹn mười năm, nếu ta khiến ngài bị thương sư phụ và cha đánh đòn ta! Nó leo lên bàn ngồi, mân mê tấm áo choàng tinh xảo: - là đẹp! - Cho ngươi...Yểm Vũ! Ngươi định mang thân thể bé con này trở về sao? Cha mẹ ngươi lại nghĩ Mi Hữu ta bỏ đói ngươi mười năm nay đến lớn nổi! Yểm Vũ cười lên, tiếng cười vang vọng gian, thoắt cái kẻ ngồi bàn là độ mười sáu có gương mặt cực kỳ thanh tú. Mái tóc đen nhánh xoã dài qua vai, làn da vân đá trắng hồng càng tôn đôi chân thon dài bắt tréo. Yểm Vũ trở thành đại mỹ nhân thua kém Ma nương Ma Kim Tuyết là bao! rót thuốc vào chén, giọng: - Đây là thang cuối, uống cạn chén này ngươi có thể rời khỏi vùng đất này...Rời khỏi ta! - Ngài cứ như muốn rải muối gạo tiễn vong ta luôn ấy! Ta quay về nhưng trở lại đây đưa ngài thăm thú nhân gian...Đợi ta! Còn nữa! được dùng truyền báo với sư phụ và cha ta luyện được bí thuật. Trừ phi ta gặp kẻ ta ta hoá trở về nhân dáng . Còn ta chỉ muốn làm con nhóc lùn tịt Yểm Vũ ngủ trong lòng sư phụ! Nó nín mũi uống cạn đoạn hoá lại thân xác xíu, hồ hởi khoác áo choàng vào. mím môi, mắt sớm ướt. vẫn biết có lúc đứa bé này rời khỏi. biết nó trở nên rất mạnh có thể đánh bại cả thượng thần. Nhưng quen chăm sóc nó, biết những ngày sau này nhớ nó bao nhiêu! Yểm Vũ ôm chầm lấy Mi Hữu, hôn lên gò má : - Ngài đừng buồn, nếu nhớ ta hãy đến phủ đệ tìm ta. Cha ta tuy cấm cửa Thiên cung nhưng tiếp ngài. - Ta biết! Bảo trọng nhé, Yểm Vũ! xoa lưng nó, âu yếm. Nó quỳ xuống dập đầu ba cái, khiêm cẩn: - Đa tạ thượng thần chăm sóc, dạy dỗ Yểm Vũ mười năm. Sau này ngài là thượng khách của địa ngục, ngài muốn thứ gì của địa ngục ta nhất định lấy cho ngài! trầm tư nhìn bóng dáng bé nhún người bay lên trong ánh nắng, lộn vòng đoạn hoá thành con khỉ lông trắng cưỡi con sư tử lông xanh rời khỏi. Con sư tử đó là thần thú bị thượng thần Mi Nhược bắt về từ xưa nhưng thu phục được bèn đông cứng nó ép vào lòng núi. ngờ khi đầu thai làm con Tịch Vu Xuyên lại phá núi lôi con thần thú thả . Lúc đó thần thú nhìn ra Yểm Vũ là kẻ nào đầu thai nên rất giận dữ, nhào vô đòi món nợ nhốt nó trong lòng núi. Cả hai đánh nhau suốt hai ngày, khi đến Yểm Vũ bị thương nặng nhưng nó hò hét: " được tấn công thần thú! Ân oán này của tiền thân ta với nó, phải ngài!". Con thần thú bị chọc thủng mắt nghe thế đột ngột gục đầu, lát sau lên tiếng gầm khẽ: " Yểm Vũ, hổ là con của chiến giả chính trực! Ngươi phải là Mi Nhược. Ta phục Mi Nhược nhưng ta phục Yểm Vũ. Ta chọn ngươi, chủ nhân của ta, Tịch Ngân Yểm Vũ!" - Chết! Ta chưa kể cho nó về Tịch Ngân Niệm Tuyết! giật mình, cảm giác bất an. Bảy năm trước Yểm Nha sinh cho Tịch Vu Xuyên thêm đứa con trai đặt là Niệm Tuyết. Đứa bé đó lai thạch hầu và hồ điệp nên tư dung xuất chúng hơn cả Yểm Vũ. Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt thằng bé trong nôi trúc xuýt xoa: " Tịch gia, ngài khéo! Niệm Tuyết còn đẹp hơn cả con !" Tuy nhiên thằng bé đó tinh lực yếu ớt, chỉ vài tháng sau tháp Diệt tà bị cướp. Trong lúc đánh nhau tháp bị đánh bay đến nôi của Niệm Tuyết, đè lên chân thằng bé. Lần duy nhất trong mười năm rời khỏi Yểm Vũ là khi Tịch gia đến cầu cứu Niệm Tuyết. Thằng bé sống nhưng hai chân vĩnh viễn thể lại. vẫn luôn với Yểm Vũ tình trạng của em trai nó. Bây giờ khi trở về nếu thấy chú nhóc xinh đẹp ngồi xe lăn bằng trúc vàng chắc nó lật tung địa ngục tìm kẻ năm đó đến cướp tháp! Thất bảo cổ lâu có tàng kỳ thư chứa rất nhiều sách. Từ khi Tịch gia tiếp quản dạy dỗ giả cho khắc phiến đá trong tàng kỳ thư để những đứa trẻ bước vào đọc mỗi ngày. Phiến đá khắc ngữ địa ngục đại để răn dạy: " những lời chán nản, thối chí. những lời tức giận những lời oán trách những lời tổn thương những lời khoe khoang những lời dối trá những lời bí mật những lời riêng tư." ... Đám trẻ bỗng phát có phiến đá đặt đối diện phiến đá cũ và có đứa bé lạ hí hoáy cầm thanh băng phiến khắc thoăn thoắt. Bọn trẻ tò mò: - Em bé xinh đẹp khắc gì đó? - Ta ngứa mông, lâu rồi mới trở về! Đứa trẻ lắc lư người, từ cửa tiếng nhưng sắc của Tịch gia vang lên: - Yểm Vũ, con lại chơi trò gì? - Đây thưa cha! Các giả muốn giống cha, có những pha xử lý vào lòng người học bên đây. Còn muốn có pha xử lý vào lòng... đất học bên đây! Tịch gia nhướng mày, phiến đá vỏn vẹn mấy chữ: " Thích gì làm nấy, dám chơi dám chịu, chịu được đừng chơi, nếu muốn chơi nhớ tìm trước cái ô dù cho bự! Nghe lời Yểm Vũ...nhà cháy đền, chết ráng chịu!" - Yểm Vũ! Con đứng lại cho cha! Ngứa đòn à? Đừng chạy về phủ đệ dạy hư Tịch Ngân Niệm Tuyết đó! Tịch chiến giả gọi lớn, chưa kịp ôm hôn con nó chạy biến . Dùng ma pháp biến phiến đá phiền toái của nó khỏi thư viện, lại cảm thấy có gì đúng! Mười năm nay gặp lại Yểm Vũ...mười năm...sao nó vẫn lớn được chút nào? - Mi Hữu...ngài bỏ đói con ta sao? ------------------------------ Lời tác giả: Yểm Vũ trở lại, cục diện mười năm sau như thế nào? Cmt cho tác giả biết cảm nghĩ của các bạn nào! # giả!