Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 182: Lại đánh nhau!

      Túc Thành vì Tuyên Phong vận dụng ma lực lượng cổ chỉ trong mấy ngày khôi phục lại nguyên rừng trúc tươi xanh cho Lãng Thiên Nguyên. thế còn treo rất nhiều chuông gió trong rừng!
      Chỉ cần làn gió lướt qua là nhiều chuông gió lay động lên những tiếng thanh cực kỳ vui tai. Mỗi lúc như thế chỉ cần nhìn thấy gương mặt Tuyên Phong thanh thản, cười khi ngồi dựa sập tre là nghe trống ngực đập thình thịch. Tuyên Phong mân mê cưng nựng con gấu trúc, lơ đễnh ngó mông lung. Ở cạnh Túc Thành chẳng cần lo nghĩ, chu toàn tất thảy!

      Dùng sâu trúc béo tròn trong rừng làm ra món ăn để trước mặt Tuyên Phong nhưng vị chiến giả chỉ ăn được đũa vội bỏ xuống, lắc đầu:
      - Ta ăn được! Kỳ lạ ...ngày xưa ta ăn được những thứ này!
      Túc Thành lo âu sờ gương mặt gầy trông thấy:
      - Hình như do thân thể này của Lịch Tương vốn ăn mặn cho nên khi người ăn những thứ này cảm thấy ngon và muốn ăn. Phải làm cái gì đó chỉ có rau cỏ thôi! Nhưng như thế bổ dưỡng, ngươi gầy nhiều rồi đấy!
      Tuyên Phong quay mặt sang hướng khác, chăm chăm nhìn vào cái chuông gió bằng bạch ngọc như dỗi:
      - Ngươi cứ ngày ngày đêm đêm đều cho ta ngủ ngon giấc ! Ta gầy mới là chuyện đáng để đấy!

      - trách ta đấy à ?
      Túc Thành cười ngọt, dang tay ôm lấy, dụi mặt vào cần cổ vị chiến giả . Tuyên Phong rùng mình, dùng hai bàn tay cố đẩy ngực dính sát vào người mình:
      - Này lại giở trò đấy à?
      hôn lên gò má thơm hương thảo dược, mềm giọng:
      - Cỡ như ta mà cần phải giở trò với ngươi à?Túc Thành ta tỏ thương thôi! Thế này vậy, ngươi ở đây nhé. Ta vào rừng trúc tìm ít đọt trúc non nấu cùng tuyết liên ngàn năm, làm ra món ăn... ít nhất phải qua cơn đói hôm nay . Ở nơi này hình như chẳng có bao nhiêu đồ ăn! Ta dắt chu du chuyến được ?

      Tuyên phong kéo mái tóc của mình qua bên lộ cần cổ thon mảnh, bờ xương quai xanh sau lớp áo còn nguyên những dấu hôn ngân của trận chiến đêm qua :
      - Ta biết phải về đâu nữa ! Ta cũng biết Ma Nhã kia ra thế nào rồi! Ta là lo lắng nhưng cũng thể làm gì được! Ta còn là chiến giả nữa rồi!
      Túc Thành thấy đôi mắt kẻ si cuồng long lanh như chực khóc trong lòng còn khó chịu hơn là chính bị kim đâm muối xát!
      Nắm chặt bàn tay Tuyên Phong, dịu dàng:
      - Ngươi đừng ủ dột như thế, ta đau! Hay như thế này nhé chúng ta rời khỏi Lãng Thiên Nguyên. Ta đưa ngươi về đáy Lãnh Thủy gặp Tuyên Thừa Chí . Có lẽ biết được tin tức của Ma Kim Tuyết, được ?

      Tuyên Phong nhìn :
      -Chúng ta trở về đó? Ngươi đánh nhau với Tuyên Thừa Chí nữa chứ?
      - đánh đánh! đòi giật ngươi khỏi ta nữa... ta đánh làm gì ? Ta chỉ cần ngươi thôi!
      Túc Thành nghe gió trúc lay động mạnh hơn, tiếng chuông gió rung lên từng chập báo hiệu có khách lạ đến. Đôi mắt bỗng tối sầm xuống, chân mày cháu lại và răng nghiến vào nhau ra chiều bực bội :
      - Ta ngửi thấy mùi của tên ở thiên giới sắp đến. Mùi của ác ý... chắc là chẳng tốt lành gì rồi ! Ngươi mau khoác thêm áo, được ăn mặc phong phanh như thế này!

      Hán kéo Tuyên Phong đứng dậy đẩy vào trong nhà , khoác áo choàng đen của mình vào. Cẩn thận hết vào cột cả dây đai, chỉnh lại tà áo đoạn nắm chặt bàn tay vị chiến giả:
      - Kẻ nào đến đây gây ta giết luôn kẻ ấy!
      Túc Thành lạnh lùng nhìn kẻ khoác hồng y gót hài về phía căn nhà tranh. Mái tóc trắng mượt mà thắt dây đỏ gọn gàng phía sau, gương mặt trắng trẻo, tròng mắt tím xinh đẹp và cả đôi môi trái tim lẫn vào đâu được của tộc Mi thị!
      tay kẻ lạ còn bế cả đứa trẻ đặc biệt của địa ngục: Tịch Ngân Yểm Vũ. Tuyên Phong vừa trông thấy mím môi:
      - Sao lại bế Yểm Vũ chứ ? Nó phải ở với Ma vương Trạch Uy à? Việc này là như thế nào?

      Túc Thành cao giọng:
      - Thượng thần, ta và ngươi thù oán, cớ gì mang ý xấu đến chỗ của ta?
      Mi Hữu mỉm cười nhìn , đôi mắt có phần nghiêm khắc:
      - Thứ nhất đây là Lãng Thiên Nguyên vốn thuộc quyền sở hữu của Ma chiến giả, phải chỗ của ngươi. Thứ hai chân là của ta, ta thích đâu Ma vương Trạch Uy quản, ngươi phải là Ma vương càng thể cản được ta. Thứ ba ba tất nhiên có việc tới điện Linh Tiêu, ta đến để trừng phạt ngươi!
      kéo Tuyên Phong ra sau lưng mình, chống nạnh cười lớn:
      - Haha trừng phạt ta tội gì ?
      - Ngươi đánh trọng thương Trạch Uy khiến cho bị thương rất nặng. Vì bị thương rất nặng cho nên thể hoàn thành trọng trách phong ấn bào thai Ma nương. Cuối cùng bọn ta đành phải chọn cách phong ấn nàng ấy trong tháp Diệt tà! ra cũng thể biết được là nàng ấy còn sống hay là chết? Tháp Diệt tà kia lưu định mười năm sau mới mở ra. Mười năm sau... chúng ta mới biết là Ma nương trong đó sống chết như thế nào! Ngươi có phải là ta nên tìm ngươi để tính nợ hay ?

      Thông tin vừa nghe đối với Tuyên Phong như sét đánh ngang tai. Vị chiến giả bấu bàn tay của mình vào cánh tay của TúcThành đến bật máu, nhìn Mi Hữu chớp mắt:
      - Ngài Ma Nhã... biết sống chết như thế nào? Mười năm sau mới biết?
      Mi Hữu gật đầu:
      - Phải ! Cả Ma vương Trạch Uy bây giờ cũng bị thương rất nặng, tâm tình của cũng như kẻ chết rồi!
      Túc Thành trầm lặng chút rồi nhếch môi cười :
      - đến lượt của ngươi ! Mau kêu tên Thiên Quân kia xuống đây. Ngươi chỉ là thượng thần, hơn nữa từ bấy nhiêu lâu nay thèm quản việc thiên địa, hôm nay lại chõ mũi vào? Trạch Uy bị thương nặng càng tốt! Ta đem đánh dẹp , sau đó đem ngôi Ma vương giao lại cho Tuyên Phong!

      Vị chiến giả gương nước trước kia cắn môi, nước mắt từ đâu tràn qua môi mặn chát. Trạch Uy dù thế nào cũng là em trai của ! Ma Nhã mà trân quý giờ cũng biết như thế nào! Cả hai tin đến cùng lúc làm trái tim vốn bình lặng mấy ngày qua lại nổi sóng lần nữa!
      Túc Thành biết sợ ai nhưng trước biểu của Tuyên Phong lại cực kỳ lo lắng. ôm chặt Tuyên Phong dùng môi chạm quá lại má, cố dỗ dành :
      - sao sao mà ! sao đâu! Ta chỉ thế thôi!
      Yểm Vũ được Mi Hữu thả xuống đất, mềm giọng :
      - chơi ! Nơi này để cho ta!

      Mi Hữu mở ký ấn mang đoá sen trắng ra , bên kia Túc Thành lại mở ký ấn mang sen đen ra , ngạo nghễ :
      - là vui làm sao! Tìm được kẻ tám cân nửa lạng với ta. Tuyên Phong ở đây đợi ta dẹp loạn chút . Sau đó ta lập tức đưa ngươi đến nơi ngươi muốn... bất kể là đâu!
      và Mi Hữu đạp đất bay lên ngọn tre , bắt đầu tung những đòn hiểm hóc đánh vào nhau. Yểm Vũ phía dưới chỉ thấy pháo hoa nổ đầy trời tuyền hai màu đen trắng nền trời xanh. Nó bận bịu gom cát trắng trước nhà lại, lấy nước dưới lòng suối ngầm trộn vào xây thành những lâu đài cát phía trước Lãng Thiên Nguyên. Xây xong lâu đài cát nó lại dùng ma pháp thượng cổ của sư phụ dạy hóa tòa lâu đài thành trận pháp trấn giữ.

      Lấy trong áo ra miếng vải lụa, nó cắt tay lấy ít máu vẽ kỳ trận . Từ kỳ trận đó nó gọi ra vô số yểm thi mà sư phụ luyện được, ra lệnh :
      - Mau đến giúp Mi Hữu thượng thần vây bắt ngài Túc Thành!
      Đám yểm thi nghe lệnh của nó thoát cái biến . bầu trời lúc này ngoài pháo hoa màu trắng và màu đen lại nổ ra những luồng khói màu xám xanh kịch liệt.
      Nó chạy vào rừng thấy Tuyên Phong ngồi dựa vào thân trúc thẩn thờ , nước mắt lặng lẽ rơi nắm tay thỏ thẻ:
      - Ngài Tuyên Phong đừng lo! Mi Hữu thượng thần hứa với con là giết ngài Túc Thành đâu! Cha con chia rẽ tình của người khác là sai trái cho nên Mi Hữu thượng thần làm điều đó đâu.

      Tuyên Phong xoa đầu, bế nó ngồi lên chân giọng khàn hơn:
      - đánh trọng thương sư phụ con, con vẫn còn giúp cho ?
      Yểm Vũ nghe như vạn con kiến bò trong bụng, giờ ăn đòn chắc dễ chịu hơn là nghe ngài ấy . Nó thể vì nó muốn đến đây cho nên Mi Hữu thượng thần mới đến được! Như thế ngài ấy càng buồn hơn! Gò má nó phồng lên, đôi mắt đỏ hơn:
      - Xin thứ lỗi cho con!
      Tuyên Phong cười , ôm lấy nó hôn lên mái tóc trái đào:
      - Con có lỗi gì đâu nào! Nếu như đánh trọng thương Trạch Uy cho dù con đến tính nợ với cũng là điều hiển nhiên. Chỉ là ta cảm thấy lòng trống rỗng! Ta biết phải làm như thế nào? Ta như đứng giữa đại cục mà thể hóa giải vậy!

      Trận đánh kia có chuyển biến, rất nhiều yểm thi bị Túc Thành giết. Xác rơi lịch bịch xuống đất hóa thành bùn lập tức thấm vào nền đất của rừng trúc, biến những cây trúc xung quanh đó thành thân trúc màu đen kịt. Yểm Vũ nhìn lên phía thấy vòng pháo hoa trắng áp đảo vòng pháo hoa đen vỗ tay:
      - Mi Hữu thắng rồi!
      Túc Thành bị giáng đòn vào vai tươm máu chảy xuống, vẫn cố chấp giơ tay ôm chặt lấy Tuyên Phong, đôi mắt đầy gân đỏ:
      - Tuyên Phong, ta đưa ngươi !
      Đột ngột cả khu vực Lãng Thiên Nguyên đều bị bao bọc bởi bão cát trắng xóa, thể di chuyển. hét lên:
      - Chết tiệt! Tên Mi Hữu làm ra ma pháp cát vậy ta ở lại!
      Mi Hữu thượng thần bay xuống bế Yểm Vũ lên, giấu vào trong ngực áo tránh cát bay. Cát thổi tung mịt mù, mặt đất phủ đầy cát biết đâu là phương hướng!

      Mi Hữu nhìn Túc Thành và Tuyên Phong bị cát quất tới tấp vào người, đột ngột vẽ phù chú đánh vào người Tuyên Phong. làn da trắng xanh nổi lên những hoa văn ánh kim khác người . Trừ gương mặt khắp người là những lượn hoa văn cực kỳ đẹp mắt, chỉ cần nhìn qua là biết dấu ấn của tộc Mi thị!
      Túc Thành vừa chạm vào người Tuyên Phong liền như có luồn điện giật khiến bàn tay cháy đen. lồng lên, tức giận:
      - Tên thượng thần già cỗi kia, chơi trò gì ?
      Mi Hữu cười nhàn nhạt :
      - Ma vương Trạch Uy chịu khổ mười năm, Ma nương chịu khổ mười năm ngươi cũng phải chịu khổ mười năm vậy! Ta bắt Tuyên Phong rời khỏi ngươi là vì Yểm Vũ đừng chia rẽ những kẻ nhau nhưng ta cũng phải bắt ngươi chịu hình phạt mười năm này. Trừ gương mặt có thể hôn ra ngươi đừng hòng động đến người của Tuyên chiến giả. Ngươi cứ sống bình yên ở đây mười năm , ta chính thức giam cả hai tại ma pháp trận bão cát này !

      rồi Mi Hữu bế Yểm Vũ biến mất. Bão cát cũng dừng lại nhưng khi nhìn lên bầu trời còn thấy bầu trời xanh trong như lúc đầu mà chỉ tuyền màu trắng bách. Gió trúc vẫn thổi, chuông gió vẫn lay, lẫn vào đó là tiếng hét tuyệt vọng của Túc Thành:
      - Mi Hữu khốn kiếp, ngươi tiểu nhân chơi trò thâm độc, làm ta tức chết mà!
      Yểm Vũ phồng má khi về gần nơi ở của tộc Mi thị:
      - Tại sao ngài biết ma pháp trận bão cát có thể vây được ngài Túc Thành? Tại sao ngài biết con có thể làm được?

      Mi Hữu giọng :
      - Ma pháp trận bão cát phải là trận của địa ngục! Đó vốn là kỳ trận tộc Mi thị. Kỳ trận địa ngục chính là từ ngàn xưa được vị tổ tiên của Mi thị khi lấy kẻ ở địa ngục đồng thời đem xuống để bài bố . Cho nên kỳ trận vốn là của tộc Mi thị , trận bão cát mà ta dạy cho Yểm Vũ chính là trong những trận nguyên thủy nhất. Cho dù là Túc Thành cũng khó thể thoát ra ! Hơn nữa đó còn được phối hợp với ma pháp thượng cổ đủ sức vay lấy mười năm. Cứ ở đó yên ổn cùng với Tuyên Phong. Hình phạt này cho cũng đâu !
      Yểm Vũ gãi gãi đầu lát đoạn thỏ thẻ hỏi:
      - Ta hiểu lắm! Ngươi quẹt quẹt người của ngài Tuyên Phong như vậy là ngài Túc Thành lại gần được ngài ấy à ? cưng cưng được à?
      Thấy Mi Hữu gật đầu, nó chu môi nghĩ lúc rồi lại :
      - Sao quệt luôn mặt ? cưng cưng được nhưng ăn cái mặt cũng được vậy? Thế vẫn là còn chừa đường sống!

      Mi Hữu bất chợt bật cười lớn , tiếng cười hiếm hoi của vị thượng thần vốn cao lãnh:
      - Ôi Tịch Ngân Yểm Vũ... là muốn Túc Thành nghẹn chết hay sao?

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 183: Ta bỏ qua cho ngươi nữa!

      Vùng đất của Mi Hữu thượng thần ở khác với Thiên cung!
      Nơi này như thảo nguyên rộng lớn toàn cây cỏ thơm mát, tất cả đều mang sắc màu xanh mướt . Hoa ở đây đều tuyền màu tím , những giống hoa lại to trải thành thảm dài vùng đồi lớn . Chỗ của của tổ tiên tộc Mi thị nhìn xa như ngôi đền lớn bằng gỗ đen bóng loáng, xung quanh bốn góc đều là những nhành chuông gió cực mảnh bằng những sợi thủy tinh. Chúng va vào nhau tạo thành những thanh vừa trong trẻo vừa ngọt ngào. Yểm Vũ ngó ngang ngó dọc :
      - có ai!
      - Nơi này chỉ có mình ta!
      mỉm cười, nó dụi mặt vào vai :
      - Ta nghĩ có mình sư phụ ta độc, nhưng còn có cung nga! Ngươi còn cao cấp hơn sư phụ, ở mình, ngủ mình!

      thả nó xuống sân, vỗ mông :
      - Ta nghiện giường!
      - Hừ ... Nghiện giường.. Ngươi bị bệnh à?
      Nó chắp tay sau mông bước từng bước ngắn lên bậc thang, đôi mắt to ngơ ngác nhìn nhành chuông gió lấp lánh trong nắng. chỉ về cánh phải :
      - vào trong . Sư phụ của con nằm bên phòng phía tây.
      Yểm Vũ dùng bàn chân của nó nện bình bịch lên mặt sàn gỗ đen, la ầm vang:
      - Sư phụ ơi, Yểm Vũ đến rồi đây!
      chạy thục mạng về nơi mà Sư phụ Nhành chuông gió cũng bị lực chạy của nó làm lay động kêu leng keng vui tai. Căn phòng phía tây bày trí đơn giản, Ma vương địa ngục nằm bất động sập gỗ dài, đầu kê lên chiếc gối bằng ngọc. mình đắp cái chăn mỏng như tờ giấy trong suốt, Yểm Vũ tò mò cầm cái chăn lên đưa vào miệng gặm:
      - Trông mỏng mà cắn đứt, hay răng ta bị hỏng rồi?

      Bò lên sập ôm lấy tay của Ma vương, nó gọi:
      - Sư phụ à, con tới rồi này! Sư phụ mau tỉnh lại sư phụ à!
      Ma vương nghe được tiếng gọi non nớt quen thuộc, mấp máy làn môi nứt nẻ trắng nhợt:
      - Yểm Vũ... đồ đệ của ta !
      Nó chu môi hôn mạnh vào má sư phụ, hai bàn tay xíu ôm lấy đầu lắc qua lắc lại:
      - Là con đây sư phụ, đứa trẻ đẹp nhất địa ngục đây! Sư phụ, mau mở mắt ra nhìn con này !
      Mi Hữu bê thuốc vào, nhàng :
      - Yểm Vũ để cho sư phụ nghỉ ngơi nào! Giúp ta cho sư phụ uống thuốc, được ?
      Nó cẩn thận ôm chén thuốc trong khi Mi Hữu đỡ Trạch Uy ngồi dậy. Nhìn đầu sư phụ cúi gằm xuống còn sức lực , da dẻ tái méc , nhịn được oà khóc:
      - Hu hu , con chịu đâu! Sư phụ của con sao lại trở thành kẻ ốm yếu và đầy đau thương như thế chứ? Sư phụ của con là Ma vương bá khí lạnh lùng cơ mà?

      Bị tiếng khóc chát tai của nó làm lay động, chân mày khẽ nhíu lên:
      - Yểm Vũ...con đừng khóc mà!
      Nó nhào vào lòng Trạch Uy , gương mặt tràn nước mắt dụi vào tầng áo, xì mũi vào cả tay áo :
      - Hị ...con biết đâu! Sư phụ mau khỏe lên chứ! Sư phụ cứ làm như thế này có Ma nương ai mà dỗ chứ?
      Mi Hữu nhanh tay đỡ chén thuốc bị con bé quăng ra, đút Trạch Uy được vài muỗng đoạn giúp thay y phục rồi xoa đầu nó:
      - Yểm Vũ ngoan lắm mà! Nín khóc nào, bây giờ ta hái thuốc nhân tiện tìm gì đó cho con ăn. Hãy canh chừng sư phụ được chứ?

      Nó ngoan ngoãn gật đầu . Mi Hữu thượng thần vừa khuất bóng nó dùng ma pháp tạo tầng bảo vệ vòng quanh chiếc giường của Trạch Uy. Kéo cái chăn mỏng đắp cho sư phụ, ôm lấy cánh tay lạnh ngắt ngủ khoèo, tiếng ngáy khẽ khẽ vang lên...

      Thực thần Tử Nham vội vòng tay cúi chào khi thấy bóng dáng của Mi Hữu:
      - Thượng thần đại giá quan lâm là chuyện tưởng!
      Mi Hữu tay cầm bó lớn bạch trúc tuyết sơn cực kỳ trân quý, nhàng:
      - Ta đến quấy quả rồi! Ta muốn đến đổi bạch trúc tuyết sơn với số thức ăn mặn ở chỗ của ngươi!
      - Thức ăn mặn? Thượng thần chỉ ăn chay mà? Ngài đổi đó cho ai ?
      cười hiền:
      - dám giấu! Ta tìm đồ ăn ngon cho Tịch Ngân Yểm Vũ!
      Thực thần tự nhiên nghe đến đứa trẻ địa ngục đôi mắt sáng lên, miệng giấu được nụ cười tán thưởng:
      - Đứa bé đó là đặc biệt! Nó háo ăn cách đáng ngạc nhiên. Nó đến chỗ của ta mấy lần, xin đổi thức ăn bằng điều kiện. Tịch chiến giả đến mở lời trước. Cứ đưa thức ăn cho nó còn mọi thứ cứ đến tìm chiến giả. Những thứ thức ăn mà nó từng lấy toàn là món trân quý, ta tìm rất lâu, mất thời gian và công sức để làm ra. Đứa trẻ đó làm con của Tịch Vu Xuyên là có phúc. luôn trước trước lo lắng cho con . Ta giao cho ngài ba món thức ăn. Với ba món này có thể nuôi được Yểm Vũ trong tuần trăng. Nó rất phàm ăn, nuôi được nó Tịch chiến giả rất vất vả!

      Mi Hữu thượng thần cười xoà:
      - Đâu chỉ là Tịch chiến giả, cả Ma vương Trạch Uy cũng phải lắc đầu trước khả năng của nó. Thường bảo " nữ thực như miêu'', câu đó hề đúng với Tịch Ngân Yểm Vũ! Nó có sức ăn kinh thiên động địa.

      Vị thượng thần ôm làn tre đựng thức ăn về được nửa đường linh tính báo việc hay. ngửi mùi hương gỗ đen cháy, mắt mở to:
      - Đền cổ của tộc Mi thị!
      hóa phép trở về nhìn luồng lửa địa ngục bốc cháy kinh hoàng bao trùm cả ngôi đền. Bên trong tiếng cầu cứu vang cực kỳ mãnh liệt của . Mở ký ấn mang sen trắng ra, ngắt hai cánh sen tung lên cao tức hai con rồng trắng thân mảnh dẻ cuộn mình phun trận mưa lớn đổ xuống mạnh mẽ. Trong nước mưa còn lẫn cả những vầng hồ quang tím nhạt, lửa địa ngục bị dập tắt trả lại ngôi đền xinh đẹp đen bóng.
      Mi Hữu đặt làn tre ngoài sân, gót vào trong nơi căn phòng phía tây. Chiếc giường của Trạch Uy nằm cánh mà bay! Chỉ có tiên giả xinh đẹp bị trói bởi dây gai địa ngục gào khóc. Lớp lửa địa ngục liếm cháy quần áo, tóc tai cũng khét lẹt, gương mặt ám khói bị phỏng vết to!

      Mi Hữu thượng thần giật bỏ dây gai địa ngục, kéo đứng dậy, lạnh giọng:
      - Lịch Thủy thượng tiên, sao lại có mặt ở chỗ của ta? Ngươi phải biết vùng đất này cho bất cứ ai ra vào hay sao? Cả lệnh của Thiên quân cũng dám trái ?
      Lịch Thủy nước mắt giọt ngắn giọt dài, dựa người vào liền bị hất ra té nhào. nức nở :
      - Ta chỉ muốn đến thăm Ma vương Trạch Uy! Ta biết ngài ấy ở đây. Ta chỉ muốn đến thăm ngài ấy, ta có ý xấu càng muốn làm gì tổn hại tới ngài ấy cả! Thế nhưng đứa kẻ địa ngục tàn ác ấy muốn thiêu chết ta!
      Mi Hữu giọt nước trong chiếc bình bên người búng vào người : vết bỏng mặt biến mất nhưng tóc vẫn thể mọc lại. nhàng :
      - Hãy trở về nơi ở của ngươi ! Sau này đừng đến đây nữa. Ta thể lúc nào cũng có mặt kịp thời cứu ngươi. Nơi này là chỗ của Tịch Ngân Yểm Vũ ! Ngươi xâm phạm vào nơi này lần nữa nếu bị nó giết là do ngươi tự chuốc lấy!

      Lịch Thủy nỉ non, giọng trách cứ:
      - Tại sao đến cả thượng thần thượng cổ cũng thiên vị như thế? Nó thuộc địa ngục, ngài thuộc thiên giới , cớ sao ngài lại bênh vực cho ta? Nó ràng có sát ý tại sao lại bị trừng phạt?
      Mi Hữu lúc này đột ngột nắm cổ tay , giọng nghiêm khắc:
      - Yểm Vũ tự nhiên xông đến chỗ của ngươi gây , ta lấy lý do gì để trừng phạt nó? Ngược lại ngươi tự tiện xông vào chỗ của ta, hãy trở về ! Nếu Thiên quân biết e kẻ bị trừng phạt là ngươi!
      Lịch Thủy ôm chân van xin:
      - Cầu xin ngài, Thượng thần! Xin ngài hãy cho phép ta ở lại đây chăm sóc cho Ma vương. Chỉ cần ngài ấy khỏe lại ta hứa gây phiền phức gì cả. Ta hứa đấy! Ta muốn chăm sóc ngài ấy, ta rất ngài ấy!

      Mi Hữu lắc đầu:
      - Ma vương Trạch Uy ngươi, hà tất gì tự làm khổ mình? Trở về , ở đây có ta lo liệu. Hơn nữa ngươi nghĩ Yểm Vũ để cho ngươi lại gần sư phụ nó hay sao?
      Từ bên ngoài hai thiên tướng xuất , vòng tay cúi chào:
      - Kính trình Thượng thần, Thiên quân ra lệnh cho chúng thần canh giữ bên ngoài vùng đất này từ ngàn xưa. Lúc nãy vị thượng tiên này trình linh phù bảo là Thiên quân sai đến trao thuốc cho thượng thần nên chúng tôi mới cho qua cửa.
      Vị thượng thần điềm đạm, chớp đôi mắt tím:
      - Mau đưa Lịch Thủy thượng tiên rời khỏi đây! Sau này ta tiếp bất kỳ ai, nhớ lấy!

      Mặc cho nữ tiên giả xinh đẹp kêu khóc, hai vị thiên tướng mặt mũi sa sầm vẫn lôi khỏi. bước ra trước sân ngửa cổ hít hơi mạnh. Mùi thuốc người của Trạch Uy phảng phất hướng về khu rừng đằng kia. nhoẻn miệng cười :
      - Yểm Vũ phải là ôm cả cái giường và sư phụ nó ra đó đấy chứ?

      Rừng cây chuyên trồng thảo mộc vạn năm của vị thượng thần thượng cổ đầy hoa thơm cỏ lạ. Mùi thảo mộc chỉ cần bước vào rừng đượm hương.... Phía sau trong rừng có mảnh đất trống, nơi đó Mi Hữu đặt tảng đá lớn chạm khắc ngũ hành tương sinh và vẫn thường vào đây tu luyện.
      Cái giường gỗ đen bóng nằm chễm chệ tảng đá. Yểm Vũ ngủ say, ôm lấy cánh tay của Trạch Uy, nằm úp xuống mông chổng lên thở đều. Trạch Uy nghe được tiếng chân của đến khẽ nhíu mày, mở hé mắt nhìn. Mi Hữu lắc đầu:
      - Tiểu đồ đệ tinh quái nhà ngài suýt chút nữa là đốt cháy ngôi đền còn sót lại của tộc Mi thị rồi. Mai là ta về kịp!

      Trạch Uy dùng cánh tay xoa đầu Yểm Vũ, lật người nó nằm ngay ngắn:
      - Đứa bé này thông minh nhưng cũng thừa hung hãn! Sau này mong ngài dạy dỗ nó nghiêm khắc chút vậy!
      Mi Hữu cười hiền, giơ tay hóa phép đưa tất cả trở về lại ngôi đền. Yểm Vũ vẫn cứ ngủ rất ngon cho đến khi vị thượng thần xách làn tre vào phòng. Đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền nhưng mà hai bàn tay của nó nó chống mặt giường ngồi dậy, mũi khịt khịt é lọt giường đoạn lò dò về phía làn thức ăn như bị mộng du! Chụp cái đùi ngỗng quay, nó bỗng chớp mở đôi mắt to tròn cười ha hả:
      - Ra là ta có mơ! Ta được ăn ngỗng quay! ra là ta có mơ. Cả cái đùi ngỗng to như thế này! Mi Hữu thượng thần à, ta ước gì ngày nào ta mơ thấy cái gì khi mở mắt có cái đó!

      Mi Hữu lắc đầu nhìn đứa bé lùn tịt ngồi bệt xuống sàn, hai tay cầm hai đùi ngỗng quay nhai ngon lành. Chợt nó quay mặt lại, cả cái miệng tươm mỡ hỏi:
      - Mùi vị này... ở chỗ thực thần Tử Nham! Là ngươi đem cái gì đến đổi thế? Thực thần Tử Nham cho ai cái gì đâu!
      bật cười:
      - Biết được là món này do thực thần làm ra luôn à ? Khả năng cảm nhận thức ăn của Yểm Vũ đáng gờm.
      Nó xoa cái bụng vân đá hồng căng cứng, cười ăn hắc:
      - Ha ha tất nhiên rồi thức ăn đời là cực phẩm nhân gian mà! Ngươi với cha ta toàn ăn rau cỏ, có ngon gì đâu? Mà ngươi có giống cha ta ? Cha ta với mẹ ta: " Yểm Nha, ta ăn chay nhưng ta ngủ mặn!"...Ngươi... Là mặn hay chay?

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 184: Món quà của Tuyên Phong!

      Thấm thoát Yểm Vũ và sư phụ của nó ở chỗ vị thượng thần thượng cổ tròn kỳ trăng. Mỗi ngày đứa bé địa ngục đó lại có vài trò hay ho để chọc cho cả sư phụ nó và Mi Hữu thượng thần cười ngoác miệng!
      Mi Hữu chưa bao giờ mình cười nhiều như thế . Có cảm giác nó luôn phát ra nguồn ma lực mạnh mẽ tràn đầy tiếu ý, mỗi hành động của nó đều khiến cho nhìn vào mà cười hihi haha dứt!
      Trạch Uy hôm nay có thể lại được, vòng tay cúi chào:
      - Đa tạ thượng thần ra tay cứu giúp! Ta phải trở về Ma cung.
      Yểm Vũ vừa nghe sư phụ phải trở về nước mắt chảy còn nhanh tốc độ của lốc. Nó lật đật chạy đến ôm chân, bò bò trườn trườn lên người. Ôm lấy cổ mà hôn, thút thít:
      - Sư phụ ở lại ít lâu nữa? Sư phụ lần ngày trở về có phải đến thăm con phải ? Mười năm nữa con mới được gặp lại sư phụ hay sao?

      Mi Hữu gật đầu:
      - Đúng rồi ! Sau khi Ma vương ngài ấy rời khỏi đây ta lập tức cho phong ấn cả vùng đất này. Việc ăn uống của Yểm Vũ ta có lời với thực thần Tử Nhằm. Cả Thiên quân cũng cho mang những thức ăn ngon đến. Vì tránh cho kẻ này làm hại con, mười năm này Yểm Vũ ở cạnh ta !
      - Ngươi thế giống như là giam lỏng ta rồi?
      Trạch Uy ôm lấy tiểu đồ đệ vỗ về:
      - Vùng đất của tộc Mi thị rất kỳ bí ! Con ở đây là phúc phận của con. Bởi vì phải ai cũng có thể xâm nhập vùng đất này! Mười năm... ta nghĩ con dùng mười năm cũng thể hết vùng đất này! Ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, ở lại đây! Nghe lời Mi Hữu thượng thần, ta tin ngài ấy chăm sóc cho con rất tốt.

      Nó dụi gương mặt tèm lem nước mắt vào cổ của , lèm bèm:
      - Mi Hữu tất nhiên là tốt! Nếu tốt làm sao sư phụ dám giao con cho chứ ? Chỉ là được gặp sư phụ con rất buồn!
      cảm động, dùng tay áo lau gương mặt nó đoạn khẽ hôn lên gò má phúng phính:
      - Yểm Vũ ngoan ...sư phụ cũng rất nhớ con! Yên tâm sư phụ ở Ma cung nhưng thiết lập chiếc gương . Khi con nhớ sư phụ con có thể thông qua gương đó mà nhìn thấy sư phụ , được chứ?
      Yểm Vũ dụi mũi :
      - Sư phụ thiết lập kỳ trận luôn được ? Khi nào con nhớ sư phụ con có thể thông qua kỳ trận để trở về thăm sư phụ!

      Mi Hữu lắc đầu:
      - được! Vùng đất này vốn được tổ tiên của tộc Mi thị lập nên. Tộc Mi thị làm chủ kỳ trận nhưng cũng lo lường kỳ trận bị lợi dụng làm đường giữa các cõi. Cho nên tổ tiên bày bố linh thức, có kỳ trận nào thiết lập được ở đây! Vùng đất thể xâm phạm!
      Trạch Uy lại dỗ dành nó, miệng cười thầm:
      - Được rồi, được rồi! Con đừng buồn. phải sư phụ con là kẻ rất thông minh hay sao? Ta hứa với con , ta nhất định nghĩ cách để có thể đến thăm con hoặc giả giúp con có thể nhìn thấy ta nhé !

      Nó nghe lời hứa từ sư phụ tinh thần như được ăn bữa no, nó hít hồi mạnh gật đầu cương quyết:
      - Dạ con nghe lời! Sư phụ trở về bình an! Sư phụ vẫn còn chưa khỏe, xin hãy giữ gìn!
      cười gật đầu, hôn lên gò má nó lần nữa:
      - Sư phụ thương con!
      Nó tuột xuống quì sụp xuống dưới chân , vòng tay cúi chào, đầu dập sát xuống đất :
      - Sư phụ , mười năm này Yểm Vũ có mặt bên cạnh sinh phụ để hiếu kính. Sư phụ đừng giận con nhé! Hãy luôn mạnh khỏe để chờ con trở về . Mười năm sau này.. cái gì sư phụ muốn có Yểm Vũ bằng mọi giá tìm về cho sư phụ! Đây là lời hứa của Tịch Ngân Yểm Vũ!

      quay , bàn tay nắm chặt như muốn ngăn cho mình quay lại và ôm chầm lấy đứa bé sau lưng.
      " Yểm Vũ à! Có lẽ ngoài Ma nương con là đứa trẻ có thể khiến cho sư phụ mở tấm lòng ra, lòng thương . Con ngoan ngoãn, thông minh mà bướng bỉnh cách nhiệm màu khiến sư phụ thể được! Mi Hữu nhất định bảo vệ tốt cho con.
      rời khỏi ranh giới vùng đất tộc Mi thị, quay đầu nhìn lại thấy hai vị thiên tướng ra . Họ vòng tay cúi chào . Phía trong vùng đất hàng vạn sáng tím nhạt phóng ra, phút chốc làm thành rào chắn rồi cả vùng đất ấy biến mất như chưa từng xuất !
      Xích giao lượn vòng cao, gục gặc đầu:
      - Ma vương ta ở đây chờ đợi ngài!

      nhảy lên, ngồi dựa sừng vàng khép đôi hàng mi:
      - Được rồi! Chúng ta mau trở về, địa ngục cần ta !
      Trạch phi trở về, các cung nha thấy đều rất mừng rỡ. Họ vội vã cúi lạy:
      - Ma vương , ngài cuối cùng cũng tỉnh lại. Chúng cung nga vui mừng!
      đỡ tay vị cung nga:
      - Ổn rồi, đừng lo nữa! Đa tạ các ngươi luôn ở cạnh ta từ xưa tới nay!
      Vị cùng nga rớt nước mắt:
      - Ma vương Trạch Uy, chúng cung nga mãi mãi ở đây hầu hạ ngài. Mong ngày nào đó Ma chiến giả trở lại. Chỉ có ngài ấy ở đây Ma cung này mới bừng sáng trở lại!
      thở ra, trầm mặc xuống mật đạo. Chuông đồng thượng cổ ngân vang điệu vui tai như chào mừng. bắt ấn trán, chép miệng:
      - Chuông Vong Xuyên vui như thế à?

      Chuông ngân vang: " Ta vui vì chuyện khác!"
      bỏ tay xuống, đôi mắt lãnh đạm chợt hướng lên nhìn chuông đồng thượng cổ:
      - Còn có chuyện gì khiến chuông thượng cổ vui như thế?
      Tiếng chuông lại vang lên:" Ta vui vì món quà bất ngờ mà Túc Thành tặng cho ngài. ra là phải là vì muốn tặng! làm vì Tuyên Phong ! Tuyên Phong muốn như thế! Tuy Túc Thành bị Mi Hữu thượng thần dùng kỳ trận ma pháp bão cát vây lấy nhưng mà ma lực của rất đặc biệt. thể thoát ra được nhưng khả năng xây dựng mộng cảnh rất đáng gờm! Lúc nãy khi ta đánh chuông, thanh chuông của ta bắt được lời nhắn nhủ của Tuyên Phong. Tuyên Phong khi sinh ra người mang vuốt sát ma - cũng là kỳ tài! Tuyên Phong dùng vuốt sát ma đó cố tình báo cho ta biết rằng Túc Thành vì muốn làm vui dùng nhiều ma lực kiến tạo mộng cảnh. Trong mộng cảnh đó có Ma chiến giả- là Ma nương thực thụ! Có nghĩa là Ma nương vẫn còn sống , chỉ còn sống mới có thể được thiết lập mộng cảnh. Mộng cảnh này gần giống như với đời ở nhân thế . Hồn Ma nương tạm thời ở đó. Chiến giả còn nhớ gì cả! Cũng có ma thai, bắt đầu cuộc đời mới trong mười năm . Cho nên ta mới rất lấy làm vui mừng! Ma vương, ngài thể ngày ngày gặp mặt Ma chiến giả nhưng nếu xâm nhập được mộng cảnh, phải ngài và nàng có thể lần nữa ở cạnh nhau hay sao?"

      Tin tức này đối với kỳ thực còn hơn cả việc tiêu diệt được Huyền Vũ!
      ôm lấy lồng ngực mình như cười như khóc :
      - phải ?
      " - Nhưng ngài muốn xâm nhập mộng cảnh này cần có vuốt sát ma và thân thể cường tráng. Vuốt sát ma ở đây! Đây có lẽ là món quà cuối cùng mà Tuyên Phong muốn tặng cho ngài. Từ đây về sau Tuyên Phong chỉ là Tuyên Phong bên cạnh Túc Thành! Ngài ấy buông bỏ tất cả, chỉ toàn tâm ở cạnh kẻ sẵn sàng bỏ mạng vì mình!"
      Trạch Uy đón lấy mảnh vuốt sát ma đen tuyền, mắt long lanh ánh nước đoạn trở lên sảnh điện, ra lệnh:
      - Truyền tin triệu tập hai chiến giả đến Ma cung, ta muốn giao nhiệm vụ cho họ! Ta đói rồi, mang thức ăn đến !

      Cung nga nhìn vị vua địa ngục cố gắng ăn hết số thức ăn bàn lấy làm vui mừng. Vừa rót rượu, nữ cung nga dịu dàng:
      - là nhớ Yểm Vũ !
      - Ta cũng nhớ nó lắm, bảo bối của ta và Ma nương!
      cười , vẻ mặt tràn đầy sức sống. Vẫy tay, toà Ma cung trút sạch lớp bùn đen lộ ra màu vàng ròng chói mắt. Sắc bóng loáng khiến vùng đen tối dạ hai quầng tương phản rệt, các giả tuần vùng biển băng hoả che mắt :
      - Ma cung vàng ròng! Ma vương vui vẻ trở lại sao?
      - Tịch gia của chúng ta đúng giữ tháp Diệt tà bên cạnh. Ngài ấy là vua địa ngục, chắc sớm quên Ma chiến giả của chúng ta rồi! Trở về báo với Tịch gia thôi!

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 185: Ta là Ma vương!

      Tịch Vu Xuyên cau mày nhìn tòa Ma cung tráng lệ, tay khẽ vuốt nóc tháp Diệt tà:
      - Ma chiến giả... Ngài phí hoài tình cảm rồi... còn chẳng thèm thương tiếc ngài nữa kìa! Bây giờ tái lập ma cung vàng ròng rực rỡ . E là tâm tình của tốt hơn rất nhiều. Ngài đừng buồn... Mười năm này ta xin hứa bảo vệ tốt tháp Diệt tà.. đợi ngài về!

      Ma vương ngồi chiếc ngai cao, gương mặt tuy tái xanh nhưng thần sắc trở lại vẻ bá khí ngút trời. Đôi mắt tinh sáng lấp lánh, bộ trang phục đen viền đỏ uy nghi. nhìn kẻ vừa khoác áo choàng xanh lá đậm bước vào. Tâm tình gương mặt vốn tĩnh lặng của Tịch Vu Xuyên cơ hồ phức tạp: tuy đôi mắt vẫn tĩnh lặng nhưng môi mím lại, mái tóc trắng còn khẽ lay động. Chiến giả gương cạn nổi tiếng bước chân như bấc, dù là bước nhanh mái tóc vẫn nguyên trạng như được vuốt lớp sáp đèn vững chãi. Bàn tay ôm tháp Diệt tà nắm chặt, Ma vương nhìn tư dung của vị chiến giả gương cạn : màu áo choàng xanh là màu xanh lá ngả đen khoác bên ngoài bộ giáp phục trắng viền xanh càng làm cho chiến giả vừa xinh đẹp vừa cứng nhắc!

      nhạt giọng:
      - Chiến giả của ta đến gặp ta cơ hồ như chuẩn bị đánh trận?
      Tịch Vu Xuyên lãnh đạm vòng tay cúi chào:
      - Ma vương vạn phúc!
      Cung nga mang trà đến, vị vua ngục khoát tay:
      - Dùng trà ! Chúng ta còn đợi Tuyên chiến giả !
      Tịch Vu Xuyên ngồi xuống ghế bên phải, tay nâng chén trà tay kia vẫn mân mê tháp Diệt tà...tâm tư như châu chìm đáy nước. Có vẻ như chẳng để trong mắt vị Ma vương trong điện. Trạch Uy mở lời:
      - Yểm Vũ ở chỗ của Mi Hữu rất tốt ! Chiến giả hãy yên tâm !
      - Ta biết, đa tạ ngài luôn thương con của ta!

      Tịch gia lại vòng tay cúi chào, giọng khách sáo. để tâm nhưng chẳng buồn hỏi , vốn biết lý do mà Tịch Vu Xuyên nổi giận!
      phải co tay mấy lần để ngăn mình bước xuống sờ soạng cái tháp Diệt tà, thâm tâm kêu gào: "- Ma nương ta biết nàng và con ở trong đó nhưng ta lại thể thể bước đến! Ta biết làm sao mở lời với Tịch Vu Xuyên! Bộ dạng giữ tháp như thế, e là ăn thua đủ với ta nếu như ta muốn chạm vào!"
      Cung nga lại bưng bê rất nhiều thức ăn đến, dịu dàng:
      - Tịch chiến giả , xin mời dùng!
      Tịch gia giơ tay cản lại, lắc đầu:
      - Ta ăn chay, để lại cho Ma vương dùng vậy!

      Ma vương lúc này mới cười tươi:
      - Đôi lúc ta hiểu kẻ chuyên ăn chay như Tịch Vu Xuyên sao lại sinh ra Yểm Vũ háu ăn như thế?
      - Đó là phúc của ta! Con ta là món quà, là phúc phận của phu thê ta . Cho dù nó có ăn sạch phủ đệ.... thậm chí nếu ta phải cướp cho nó ăn ta cũng nguyện ý! Tịch Vu Xuyên ta chính là là hiểu đạo lý nếu thương người phải toàn tâm toàn ý cho người đó! Ta là người hiểu ràng : trái tim ta biết đau, ta càng hiểu rằng tình cảm đời phải buông là buông!

      Trạch Uy quắc mắt nhìn vị chiến giả gương cạn :
      - Lời của Tịch gia đầy ý có phải trách ta là kẻ bạc tình ?
      Vị chiến giả nhíu mày, đẩy tháp Diệt tà giấu vào trong tay áo, quỳ xuống dập đầu:
      - Nào đâu dám! Ta chỉ là chiến giả- mãi mãi là kẻ hầu của Ma vương. Ta nào dám trách Ma vương! Ngài có là như thế nào chính ngài hiểu nhất!
      khoanh tay, cao giọng:
      - Tịch gia thế là mắng ta rồi!
      Tịch Vu Xuyên lạnh giọng:
      - Trong lòng có quỷ nhìn gì cũng thấy hay ho, nghe gì cũng nghĩ là mình!

      Tuyên Thừa Chí nện những bước chân vang xuống sàn điện. Ngọn đuốc phong hỏa cầm chắc tay, vừa trông thấy vị vua địa ngục vung tay khiến ngọn lửa trong đuốc phong hỏa bay thẳng đến chiếc ngai .
      tránh né!
      Ánh mắt cương nghị nhìn đăm đăm vào luồng lửa nham thạch. Tuy nhiên ngọn lửa vừa táp đến cách mặt hai bàn tay lập tức rơi xuống sàn điện, tắt ngóm. Vị chiến giả gửi nước gầm lên :
      - Đuốc phong hỏa của ta cũng biết sợ chủ nhân địa ngục? là biết nịnh bợ, trở về ta cắm đuốc vào kho cho mốc meo!
      kỳ giáp của vị chiến giả gương nước là con hồ ly trắng muốt đu vai . mình của con hồ ly đó lại quấn mấy dải băng trắng như bị thương!

      Tịch Vu Xuyên thoáng nhìn bàn tay và cổ của Tuyên gia cũng đầy dấu răng của hồ ly thể nín cười:
      - Tuyên gia... ngài và con hồ ly đó ra là đánh nhau kiểu gì vậy?
      Tuyên Thừa Chí trợn mắt, ầm vang:
      - Ta có biết nó ăn trúng độc gì đâu? Vừa lôi ta về bờ Lãnh Thủy là kéo vào phòng, cứ thế mà đòi cắn ta. Ta hoá nó trở lại thân xác hồ ly nhưng mà nó vẫn ngừng lại... cứ nhào vào cắn ta! Ta tát phát nó bay ra khỏi phòng, lăn lông lốc như trái banh trắng. Lại lăn trúng đám thây ma ta vừa lôi về luyện tử thiên . Chúng nghe mùi hồ ly nên nhào vào bắt, nó bị thương khắp nơi. Lại khóc suốt mấy ngày đêm nhưng vừa khỏi là nó lại nhào vào cắn ta! biết ai dạy nó chơi cái trò kỳ quái này! Ta mà biết ta vặn cổ kẻ đó!

      Con hồ ly vai Tuyên Thừa Chí nhìn Tịch Vu Xuyên kêu :" hứ hứ!", móng cào cào kỳ giáp như muốn gì đó. Ma vương nhướng mày:
      - Tuyên gia cấm khẩu nó luôn à?
      - Nếu nó vừa khóc vừa mắng, hành lỗ tai ta! Này Tịch Vu Xuyên, ngươi xem vết thương người con hồ ly này xem sao! Vết bị thây ma cắn trúng lành!
      Tịch Vu Xuyên nhìn vị vua địa ngục, Trạch Uy gật đầu:
      - Mau chữa cho con hồ ly đó! Nếu Tuyên gia chẳng yên lòng!
      - Ta mượn gian phòng vậy!
      Vị chiến giả gương cạn bế con hồ ly tay theo chân cung nga.

      Tuyên Thừa Chí hớp ngụm rượu xà cổ trong cái bình đeo bên hông đoạn bẻ tay răng rắc:
      - Ma vương Trạch Uy, Tuyên Thừa Chí ta phải kẻ thích vòng vo. Ta hỏi ngươi, Ma nương giờ biết sống chết, ngươi toạ ngai cao khí thế, mang Ma cung vàng ròng chói mắt cả địa ngục. Ngươi định cưới Ma hậu?
      - Ta là Ma vương! Ta làm gì chiến giả có thể quản sao?
      cao giọng, mắt ánh lên tia quyết liệt. Tuyên gia vỗ tay, mắt đỏ loét:
      - Phải! Ta thể quản! Nhưng ta cho ngươi biết: chỉ có Ma Kim Tuyết mới xứng với ngươi. Từ hôm nay, bất kể nữ nhân nào bước chân vào biển băng hoả tiến về Ma cung. Ta nhất định giết, giết còn hồn đầu thai!
      nhếch môi cố che nụ cười, thầm nghĩ:" - Càng tốt! Giúp ta dẹp bớt vận đào hoa! Ta nhớ Ma nương thế nào...ta cần chi phải cho các ngươi biết? Ma nương...chỉ duy nhất nàng ấy mới nằm giường của ta. Chỉ nàng ấy mới trở thành Ma hậu của ta!"

      Tịch Vu Xuyên biến con hồ ly trở lại hình người, tận tình chữa trị chỗ vết thương lưng. Tiểu Ly ngại ngùng đỏ mặt, mắt lệ rấm rức:
      - Hu hu ... Ngài ấy ức hiếp ta!
      - Ta băng bó lại vết thương, vài ngày nữa khởi hẳn! Tiểu Ly...là con ta tuổi hiểu chuyện, khiến ngươi bị thương. Thế này ... Ta tặng ngươi viên ngọc lam, giữ nó bên người dù bị thương cũng tổn hại da dẻ! Tiểu Ly, việc "đóng dấu" chỉ là lời trẻ con, ngươi chớ để trong lòng! Hơn nữa ... Cả Túc Thành và Tuyên Phong đều bị Mi Hữu thượng thần nhốt trong ma pháp trận bão cát. Ngươi thể gặp đâu ! Nghe ta, ở cạnh Tuyên gia, ngài ấy nhất định bảo vệ ngươi!

      Tịch gia cột gút hai đầu vải đoạn đặt viên ngọc xanh lam ánh sắc biêng biếc vào bàn tay nhắn. Cởi áo choàng khoác lên người Tiểu Ly, Tịch gia hỏi:
      - lời ta chưa?
      - Hic... !
      Dìu Tiểu Ly ra hành lang, vị chiến giả gương cạn gật đầu:
      - Hiểu ...?
      - Hic...là bây giờ " đóng dấu" được! Đợi gặp ngài Tuyên Phong mới " đóng dấu " được!
      Tịch Vu Xuyên che nửa mặt cười khổ:
      - Ngươi ... Giá như thông minh bằng nửa Yểm Nha tốt nhỉ?

      Tuyên gia thấy Tiểu Ly nắm chặt tà áo choàng xanh bước đến, trông bộ dạng bất chấp xông đến cắn mình cười ha hả:
      - Tịch Vu Xuyên là giỏi!
      - Tuyên gia, chúng ta trở về bờ Lãnh Thủy !
      Tiểu Ly kéo ngón tay to thô ráp, nhẻ. Tuyên Thừa Chí hất tay, bảo:
      - Ra cửa đợi ta!
      Ma vương Trạch Uy hai tay tung hai đóa sen đỏ bay đến chỗ hai chiến giả:
      - Chúng ta có mười năm để củng cố địa ngục. Hai đóa sen đỏ này chứa cổ thư thượng cổ. Trong mười năm ta muốn hai chiến giả phải lĩnh hội được hết. Thất bảo cổ lâu , Tịch gia quản cho tốt! Toàn cõi địa ngục, Tuyên gia phải hoàn thành! Mười năm này, ta ngày luyện ma pháp, đêm dạ hành dương thế. Hai vị biết tìm ta ở đâu rồi! Trở về !

      đoạn biến mất, để lại cái ngai trống !
      Tuyên gia nhìn Tịch gia, chống nạnh lắc đầu:
      - dạ hành dương thế? Như vậy... biến Ma cung vàng ròng làm gì? có ở đây đâu?
      - là Ma vương, có quyền! thôi!

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 186: Kẻ lạ ở U Linh!

      Tiểu Ly được Tuyên gia đưa đến đồng lúa vàng óng ánh, bàn tay xinh lướt qua nhánh lúa trĩu nặng, bóng mẩy thích thú reo lên:
      -Tuyệt quá !
      Những kẻ chăm đồng lúa vội quỳ mọp tại chỗ, sụp lạy:
      - Tuyên chiến giả!
      Tuyên Thừa Chí phóng tầm mắt về đường chân trời, to:
      - Đứng lên cả , việc kẻ nào kẻ ấy làm! Tiểu Ly, ngươi xem họ thu hoạch lúa , mang về kho cho ta! Ta canh gương !
      - Hứ... Còn tưởng ngài đưa ta chơi, ra bảo ta làm việc !
      nguýt dài, vuốt cái đuôi hồ ly vừa ló ra dưới chân váy, cười ha hả:
      - Ha ha... Muốn ăn phải lăn vào bếp! Địa ngục ta chứa những kẻ rững mỡ đâu! Ngoan! Ta về tìm quà cho ngươi!

      Tiểu Ly nhìn bóng dáng vị chiến giả gương nước biến mất trong làn gió, bĩu môi:
      - Ngài là đáng ghét ! Cầu cho ngài cả đời đơn ai thèm!
      Nơi này cảnh vật yên bình, màu trời mang sắc vàng ảm đạm, nắng vàng vọt u tịch. Những vong hồn sau khi thọ công tội đầu thai đến ở đây. cầm nhánh lúa tuốt hết hạt vòng quanh vùng. Nhà ở nơi đây kiểu dáng khá giống nhau , mang màu sắc sặc sỡ, mỗi góc nhà đều đóng dấu triện tiệm hàng mã. Khi đến bụi tre cực lớn, Tiểu Ly chợt nghe tiếng cười khanh khách vang ra. Bước vào trong sân thấy đôi vợ chồng trẻ mặc hồng y , chồng đẩy xích đu tung vợ lên cao. Nhìn thần sắc tươi tắn của cả hai hề giống với vong hồn gặp, buột miệng:
      - Quỷ tân lang, tân nương à?
      - Quỷ cái mả cha !

      nhún người bay khỏi ghế đu, giơ cánh tay dài ngoằng vớ cây chổi to mạnh tay nện thẳng vào ...đầu Tiểu Ly!
      Bị tấn công bất ngờ con hồ ly xinh đẹp chẳng kịp chống đỡ, tóc tai bị rối dính vào cọng chổi. chụp cán chổi, nước mắt ứa ra:
      - Đồ lưu manh! May là ta là hồ ly, là nát đầu với ngươi! Ta mách với Tuyên...
      - ra là vật nuôi của Tuyên chiến giả, mày cậy chủ phỏng? Bà mày là Từ Hồng Huyên, cứ chạy về mà mách lẻo!
      chỉnh lại vạt áo dài đỏ, cong cớn. Từ trong nhà cây roi trúc phóng ra, phết vào mông khiến nhảy nhổm:
      - Đau! Cha, cha đánh lộn rồi!
      - Hồng Huyên! Ngoan!
      Ông chồng quàng tay ôm eo kéo về phía sau lưng, vòng tay đĩnh đạc cúi chào:
      - Vị tiên giả này, Chung Khải có lời chào! Vợ nhà còn bé, hiểu việc đời. Tiên giả bao dung cho.

      Tiểu Ly nhìn Chung Khải : nam nhân này ngoài phong thái nghiêm nghị còn vương nét uy quyền, trán còn dấu ấn quỷ. nghiêng đầu:
      - Ngài từng sở hữu Quỷ ấn?
      - Chung Khải là chủ nhân của phu nhân Tịch chiến giả : đệ nhất hung hầu giấy Yểm Nha!
      Hồng Huyên gác cằm lên vai Chung Khải, cao giọng. Tiểu Ly tròn mắt ngạc nhiên, chủ nhân của phu nhân chiến giả lại là vong hồn luân hồi?
      Cha Từ chống gậy từ trong nhà ra, vừa nhìn Tiểu Ly mặt ngây ra, trong mắt lên u mê:
      - ..Ngọc diện hồ ly...Đẹp...đẹp quá!
      - Cha! Nước dãi tèm lem kia kìa!
      Hồng Huyên lắc đầu đoạn giơ ngón tay chỉ thẳng mặt :
      - Tiên giả trời chui xuống U Linh làm gì?

      - Ta... Tuyên gia bảo ta coi thu hoạch lúa. Ta tên Tiểu Ly. Nhưng làm cách nào con hung hầu giấy lại chiếm trọn trái tim Tịch gia thế?
      Tiểu Ly tò mò, vẫn luôn nghĩ Yểm Nha phải thần thông quảng đại lắm mới khiến vị chiến giả lẫy lừng thương! Hôm nay lại được gặp chủ nhân của Yểm Nha. Chung Khải toan cất lời bị Hồng Huyên ôm chặt, đôi mắt to tròn lúng liếng:
      - Để cho em...Ngoan...
      Cha Từ nhìn, tay che mặt lắc đầu:
      - Tao vào nhà! chịu nổi với câu cửa miệng:" đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão!" của thằng rể quý! Chúng mày chơi trò gì đừng để ông già này mất con là được!

      Hồng Huyên trông bộ dạng khấp khểnh chống gậy vào nhà, cười ngoác miệng:
      - Cha cứ thế thôi!
      đến trước mặt Tiểu Ly, khoanh tay:
      - Sao phải cho con hồ ly xinh đẹp biết? Bà mày thích!
      - mà! cho ta biết, ta tặng ngươi món quà!
      Tiểu Ly nắm tay Hồng Huyên lay lay, nhìn gương mặt xinh như mộng bất giác cũng thất thần. Chung Khải véo mặt :
      - Hồng Huyên...
      - Ơ.... Được thôi! Theo ta!
      nắm tay Tiểu Ly lôi lên ngọn tre, gió lay quặt ngọn tre qua lại khiến cả hai bị hất lên hất xuống. Tiểu Ly reo lên như trẻ con:
      - Ha ha vui quá ! Hồng Huyên, chỗ này vui hơn đáy Lãnh Thủy nhiều. Hay ta với Tuyên gia cho ta đến ở đây nhỉ? Ta ở đây, dù đợi ngài Tuyên Phong mười năm cũng được!

      Hồng Huyên đan các đầu tre vào nhau thành chỗ ngồi, khoả tay bày dĩa bánh tro và trà lài hỏi :
      - Sao lại đợi ngài Tuyên Phong?
      - Ta ...ta ngài ấy! Yểm Vũ bảo chỉ cần học đánh dấu khiến ngài ấy ta! Mà ta học được, đem Tuyên Thừa Chí làm vật thử nhưng ngài ấy cự tuyệt. Còn đánh ta bị thương!
      " Khụ...khụ ..."
      Hồng Huyên uống trà nghe giọng con hồ ly sặc , ngừng ho đến chảy nước mắt. Sau khi quệt nước mắt vừa cười vừa :
      - Ha ha... Yểm Vũ là tài!
      - Tịch gia nó là trẻ con bừa. Ngươi khen gì chứ?

      Tiểu Ly xụ mặt ra chiều ủ dột, mỉm cười :
      - Thua keo này bày keo khác! Nhưng Tiểu Ly à, nghe tao khuyên . Con nên ở cạnh người mình cười nhiều hơn. Cố giành thứ thuộc về mình, đồ nát, tay đau!
      - Ngươi nhiều quá! Ta muốn ngươi làm sao Yểm Nha khiến ngài Tịch Vu Xuyên mà?
      Cong môi, lắc đầu:
      - Nước đổ đầu vịt, tự tìm đường chết! Này Tiểu Ly! tao nghe xem vì sao bị Tuyên gia đánh?
      - Ta nhào vào cắn ngài ấy để " đánh dấu"!

      Hồng Huyên bật cười trước ngây thơ của con hồ ly, ai bảo bọn hồ ly đều gian ngoa đâu! Con hồ ly non nớt trước mặt trông vừa chua ngoa vừa tội nghiệp. Xoa mái tóc đen mun, thầm:
      - Có phải chó đâu mà nhào vào cắn? Chả trách ngài ấy đánh cho. Muốn "đánh dấu" đúng ? Sao sử dụng gương mặt kiều này? Thường hùng qua ải mỹ nhân. Bày bàn thức ăn ngon, cơm no rượu say , và nhớ nè... Dùng làn môi và cái lưỡi này chạm vào ngài ấy! Ta đảm bảo Tiểu Ly " đánh dấu" được Tuyên gia!
      - Ngươi lừa ta đấy chứ? Yểm Nha ...để lại dấu răng người ngài ấy...
      Tiểu Ly ngập ngừng, phá lên cười:
      - Kiểu tình thú đó là ta kể cho Yếm Nha nghe, với Tiểu Ly hợp đâu! Nghe ta...thế này...thế này...

      Chung Khải xoay cây quạt nan tay ngắm vợ lững thững vào nhà, nghiêm giọng:
      - Em sợ Tuyên gia đến tính sổ với em à?
      - Ngài ấy từng phết roi vàng chẻ đôi hồn em, cũng phải cho em đòi lại món nợ này chứ?
      giật cây quạt nan, vừa rót trà vừa phe phẩy . Chung Khải kéo mặt lại hôn lên trán:
      - Là em bất kính trước! Thôi vậy! Nếu ngài ấy trách phạt gánh thay em.
      chớp mắt, người đàn ông hàm rộng trán cao trước mặt bao giờ cũng chiều. Bất kể là thích gì đều thành toàn, lời oán trách.
      Cha Từ ngồi lên bộ ván gõ đen bóng, tay mân mê cái tráp đựng lúa vàng:
      - Con với cái! Con gây chuyện , con rể gõ trống phất cờ phụ họa... Ông già này còn yên ổn được bao lâu!

      Hồng Huyên rút trong tay áo dài ra đạo Tiên ấn, nháy mắt:
      - Tiểu Ly tặng con Tiên ấn, nếu ngài ấy đến hỏi tội con cứ đưa Tiên ấn ra, đổ hết cho Tiểu Ly. Cha biết cái đạo " người nhà bênh nhau" mà, cha chớ lo!
      - Tao có gan tày trời như chúng mày!
      Ông gào lên, ngoáy tai phẩy vạt áo dài đỏ bước nhanh :
      - Cha cứ lo mãi, miệng lèm bèm suốt , bộ cha là ...đàn bà, hay sao?
      Ngọn roi trúc vung tới nhưng Chung Khải nhanh tay đỡ được, cười cầu tài:
      - Cha...
      - Trời ơi...địa ngục tổ chức thi sợ vợ tao cử mày . Chung Khải đứng nhì ai đứng nhất!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :