Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 177: Kết thúc!

      Ma Kim Tuyết vừa nghe tiếng hát của Yểm Vũ ngưng bặt làm tan băng. Cái đầu quay ngược về sau, gương mặt Huyền Vũ nhìn chòng chọc vào con khỉ trắng xíu nằm trong cái địu ngực của Mi Hữu. Đôi mắt tím lấp lánh tia ngạc nhiên và đôi môi trái tim phá lên cười:
      - Ha ha ha Mi Nhược, ngươi là lợi hại! Thảo nào từ lúc lấy đầu ngươi xuống, ta vẫn cứ hiểu vũ khí tiếng hát nghịch thiên bạo địa của ngươi tại sao lại theo cái miệng này mà mất hút? ra trước khi ngươi dâng đầu cho ta biết cách để đem lấy tinh hoa này mà đầu thai. Ta tìm bao lâu vẫn ra, ngươi lại đầu thai làm con khỉ trắng. Oan gia ngõ hẹp! Ta tìm được là ngươi gặp may nhưng hôm nay ta lại tìm ra ngươi rồi coi như là số ngươi xui xẻo!

      Hai bàn tay vừa vung roi vừa tung đoản đao thượng cổ bóng loáng sấn tới cái địu. Mi Hữu lùi bước, trong trận sấm rền vang theo cái nghiến răng của vị thượng thần của tộc Mi thị:
      - Ta coi ngươi có mấy lá gan dám động vào Tịch Ngân Yểm Vũ ?
      Đoản đao đâm trúng bắp tay của Mi Hữu, máu chảy xuống đất khiến nơi đó liền mọc lên những nhánh cây uốn éo vươn đọt cứng quấn chặt chân Huyền Vũ. Roi vàng quấn tay bên này hòng dạt ra để lôi con khỉ trắng khỏi cái địu. Đột ngột từ trong lồng ngực Mi Hữu vươn ra hai bàn tay khác ôm chặt lấy cái địu, lớp da vân đá cánh tay vừa nhô ra khiến tên cự thi vừa nhìn biết:
      - Hừ... Là con thạch hầu Tịch Vu Xuyên! Mi Hữu, Tịch Vu Xuyên, Yểm Vũ... Các ngươi mau chết !

      Huyền Vũ bỏ đoản đao thượng cổ và roi vàng, hai bàn tay chụm vào nhau phát động nguồn tà lực của cự thi. Tà lực màu đen lúc đầu chỉ là đốm từ từ lan lan ra khắp hai bàn tay. Từ trong nguồn tà lực đó xuất con Ba Xà màu trắng có kích thước nhưng đôi mắt đỏ của nó khiến người ta e sợ !
      Con Ba Xà chớp mắt cái bàn tay vân đá ôm lấy chiếc địu như bị điện giật, bốc cháy. Thế nhưng đôi bàn tay vân đá đó vẫn quyết rời bỏ chiếc địu, những ngón tay dù cháy hừng hực vẫn bấu chặt lấy lớp vải. May mắn lớp vải người Mi Hữu chống lửa, từ trong lồng ngực của vị thượng thần chiếc đầu tóc bạc trắng lại trồi ra....

      Gương mặt của Tịch Vu Xuyên tái xanh, đôi mắt xanh chớp cái hóa trắng giã, miệng mọc nanh nhọn, trong miệng cái lưỡi rất dài phóng ra siết lấy con Ba Xà. Đôi mắt đỏ của Ba Xà tỏa lửa thiêu đốt cái lưỡi khiến nó chuyển màu, Mi Hữu phía cũng chau mày, mồ hôi túa ra. Huyền Vũ cười ha hả :
      - À ra cái lưỡi này là của ngươi à? Chơi trò sát nhập lại biết rằng Tịch Vu Xuyên có thể chui ra từ ngực ngươi, sử dụng lưỡi của ngươi để đánh Ba Xà? Chuyến này ta cho con Ba Xà thiêu luôn cái lưỡi thần thánh của nhà ngươi.
      Vị chiến giả khẽ lắc đầu, khiến những lọn tóc bạc trắng đầu bết lại, xoắn vào nhau như cuộn thừng rồi bất chợt hóa thành những con Ba Xà trắng muốt. Huyền Vũ trợn mắt:
      - Ma pháp quái quỷ gì đây?
      - Ngươi biết tập tính của khỉ là bắt chước à?

      Tịch Vu Xuyên nhe nanh, rít từng chữ như quất vào mặt Huyền Vũ đoạn cho đám Ba Xà đầu lao vào đớp lấy đớp để hai cánh tay của Huyền Vũ hòng khiến buông tay. cánh tay bị cắn mất mấy miếng thịt loang lổ máu song Huyền Vũ vẫn cứng cổ di chuyển cánh tay. Con ba xà hùng hổ đưa đôi mắt đỏ phóng lửa trực tiếp vào cái địu muốn thiêu cháy cả con khỉ trắng trong đó. Tịch Vu Xuyên dùng đôi mắt trắng dã của mình phóng những tia nước mát cản lại đồng thời cả cái đầu gục xuống. Đám Ba Xà bằng tóc thu thân, cuộn tròn ôm lấy cái địu. Phút chốc cái địu lẫn con khỉ mất hút trong đám mớ tóc và cái đầu gục xuống! Huyền Vũ nghiến răng:
      - Chết tiệt ! Ta bửa luôn cái đầu của ngươi, tên chiến giả lì lợm!

      Mi Hữu rằng từ lúc nào triệu tập được ngọn đèn sen đầu mình, bất thần ập cả ngọn đèn vào mặt của Huyền Vũ. Đèn sen vỡ ra, chất linh quang trong đèn ám vào mặt tên cự thi cứ như màn mây hoàn toàn che hết đôi mắt. Vị thượng thần thượng cổ cao giọng:
      - Ta che đôi mắt của Huyền Vũ có thể khiến chúng ta mù lòa. Mau tháo băng mắt và cho biết tay!
      Trạch Uy và Thiên quân vất băng mắt của mình, cùng lúc đánh xuống. Lúc này cái đầu ấy lại đột ngột xoay lần nữa, gương mặt thiên thần của Ma Kim Tuyết đối mặt trực diện với Trạch Uy! Đôi mắt phượng đỏ rực bất chợt dịu lại nhìn , đôi môi cong nhàng hỏi câu:
      - Trạch Uy, giết ta... Ngươi nỡ sao?

      nhìn vào đôi mắt của Ma Kim Tuyết , lòng chợt nhớ về những khoảng thời gian ở trong mộng cảnh: nhớ những êm ấm của cả hai, nhớ mùi mê hương say đắm, nhớ vị ngọt đôi môi... Lưỡi thương vừa chạm đến yết hầu bỗng nhiên ngưng đọng !
      Thiên quân dùng hai chiêng bằng vàng áp chặt đầu Ma Kim Tuyết và Huyền Vũ ở giữa. Chiêng vang liên hồi khuấy động hàng trăm chuỗi mật kinh thiên giới nhằm kìm hãm ma tính. gương mặt của Ma Kim Tuyết biểu đau đớn do bị chiêng vàng ép, ngược lại thanh tĩnh cách lạ lùng : gương mặt này làm Trạch Uy có chút sửng sờ! Đây chính là gương mặt của Ma chiến giả lúc xưa, vô tâm vô ưu... nét đẹp thuần khiết trong sáng nhất!

      nhìn , nở nụ cười nhàn nhạt:
      - Ngươi nỡ ? Có nỡ xuống tay ?
      Cả Mi Hữu lẫn Thiên quân trống ngực đều đánh thình thịch. Bởi cự ly này chỉ có lưỡi thương tay của vị vua địa ngục tại mang ma lực thượng cổ lẫn tất cả linh lực của trận pháp này. Nếu xuống tay, thể vượt qua được chướng ngại tình cảm mà đâm xuyên lồng ngực của Ma Kim Tuyết toàn bộ trận pháp bị tan vỡ!
      Lúc đó e là tất cả đều phải chết!
      Trạch Uy lặng nhìn lúc... Đôi mắt nhấn nhá đôi mắt phượng đỏ tươi của như bị thôi miên...
      Vào cái thời khắc mà cả Huyền Vũ lẫn Ma Kim Tuyết đều phát tiếng cười như thể :" các ngươi nhất định chết hết ở đây!" đột nhiên lưỡi thương tay có sức hơn.

      đột ngột xuyên lưỡi thương qua yết hầu, xiên xéo xuống lồng ngực Ma Kim Tuyến , chệch chút là xuyên tim! Giọng của trầm khàn, nức nở:
      - Ta nàng! Ta nàng còn hơn chính bản thân của ta ! Ta có thể vì nàng mà cần sinh mạng này nhưng chúng sinh có tội. Ma nương... biết nàng cũng thương chúng sinh, nàng bây giờ là bất đắc dĩ. Ta thể để nàng có cơ hội ra khỏi trận này. thể để nàng hại chúng sinh lại càng thể để nàng giết Tịch Ngân Yểm Vũ! Tiểu đồ đệ của ta chỉ là đồ đệ còn là máu thịt chiến giả, còn là góc của trái tim ta! Nếu nàng chết trong trận này...ta chết cùng nàng nhưng bao giờ để nàng sống mà tàn hại sinh linh!

      "Hức! "
      Máu phún từ yết hầu như vòi phun vào mặt Trạch Uy khiến cả gương mặt đỏ loang, mùi máu đượm kiều hương dẫn dụ nhiều ma tà từ bùn đất trồi lên. Mi Hữu dậm chân, những dây leo theo lệnh vung ngọn quấn siết bọn ma tà cho chúng đến gần.
      Thiên quân bắt ấn triệu hồi Thiên hậu, từ Thiên hậu Nga Hoàng ôm tháp Diệt tà bay xuống. Vẻ mặt biến đổi khiến ai nhìn cũng xót xa: trông Nga Hoàng Đại Phạn giờ như lão bà hơn sáu mươi, da mặt nhăn nheo! Thấy Thiên quân nhìn mình, Nga Hoàng vội kéo lớp vải choàng kín mặt mình, ứa lệ:
      - Đừng....

      Thiên quân Hoàng Trác nắm tay kéo Nga Hoàng về sau lưng mình, giơ tay đón tháp Diệt tà. Bị hao mất lượng máu và ma lực, Ma Kim Tuyết và Huyền Vũ tách nhau ra. thân cả hai đều có vết xiên loang lổ.
      Huyền Vũ ôm lấy , gục đầu vào gương mặt xinh đẹp:
      - Ma nương của ta... lừa ta... Thần trí hoàn toàn bị bào thai áp chế... muốn dẫn dụ ta đến... Muốn chúng ta cùng chết...
      - Huyền Vũ... Xin lỗi ngươi... Nếu ngày xưa ta giải thoát ngươi, nếu ngươi ở trong vùng lốc Lãnh Huyệt... Có lẽ ngươi như thế!
      Ma Kim Tuyết khẽ , gương mặt nét bi thương...

      giơ tay sờ bụng mình, giọt nước mắt lăn dài:
      - Xin lỗi bé con của mẹ...
      bất chợt vung vuốt tự tỏa ma lực thu hút tháp Diệt tà. Ngọn tháp mạnh mẽ ụp xuống, lúc này ánh chớp lóe lên nắm Huyền Vũ lôi . Thiên quân giận dữ hét lên:
      - Bát hộ pháp còn sống, chúng cứu Huyền Vũ về vùng lốc Lãnh Huyệt...
      - Xin đừng lo... Thương thế Huyền Vũ e là trong mười năm thể xông ra khỏi Lãnh Huyệt!

      Mi Hữu , đồng thời tách thân mình và Tịch Vu Xuyên. Vị chiến giả ôm lấy con trong lòng, lạnh lẽo :
      - Ta mang con ta trở về!
      - Tịch chiến giả... Để ta...
      Thiên quân mở lời, định giữ cha con chiến giả ở lại thiên cung chữa trị nhưng Tịch Vu Xuyên buồn quay lại. ngang tháp Diệt tà bay lơ lửng trong trung, vị chiến giả lấy ngón tay khẽ chạm vào tháp:
      - Ma chiến giả... Ta đưa về phủ đệ của ta... Sau này ngày ngày phu thê ta bầu bạn cùng ...

      Trạch Uy đau đớn đến thần kinh dường như tê liệt, chỉ khẽ lắc đầu:
      - Để cho Thiên quân trấn tháp... Chúng ta...
      Có lẽ đây là lần đầu tiên vị chiến giả gương cạn nổi trận lôi đình, Tịch Vu Xuyên phóng nhiều luồng nước tấn công cả Trạch Uy lẫn Thiên quân, mắng xối xả:
      - Ma vương... Ngươi cũng nhiều tâm kế... Ngươi Ma nương nhưng vẫn cầm thương đâm xuyên người nàng? Đúng! Về lý ngươi sai nhưng Trạch Uy... Ta để Ma nương ở cạnh ngươi dù bây giờ ấy bị phong ấn... Hoặc là chết... Thiên quân... Ta cũng để ấy cạnh ngươi... Các ngươi đều bảo rằng ấy nhưng đều làm tổn hại ấy... Sau này có việc cứ bảo tử thiên thi đến báo. Kẻ nào ở Thiên giới đến chỗ ta, ta giết... Ma vương đến chỗ ta, ta khách khí... Nhớ lấy!

      Tịch Vu Xuyên ôm lấy tháp Diệt tà và Yểm Vũ, hóa lốc rời khỏi trận.
      Mi Hữu, Trạch Uy và Hoàng Trác nhìn cả tòa Tuyết Ảnh kỳ lâu đổ nát, đâu đó còn đượm mùi kiều hương...
      Mi Hữu đỡ lấy vị vua địa ngục, dịu giọng:
      - Ta đưa ngài về chỗ của ta trước. Cả Tịch chiến giả còn bị kích động như thế, huống hồ là Tuyên gia nổi tiếng hung tợn... Ngài đến chỗ ta trị thương !
      - Ta còn thiết gì tấm thân này... Mi Hữu... Đợi Yểm Vũ hóa lại hình người ta bảo ngài đến đón nó. Bây giờ thể đưa nó khỏi Tịch Vu Xuyên đâu! như con thú bị thương, ai đến gần cắn... Bất kỳ ai...

      Trạch Uy thở dốc, trận chiến này lấy của quá nhiều...
      Thiên quân và Thiên hậu nhìn dáng con rồng do chuông thượng cổ Vong Xuyên hóa thành cuốn lấy Trạch Uy mang , thở dài:
      - phải mạnh mẽ... Là đau thương đến tột cùng rồi!
      Hoàng Trác gỡ khăn choàng mặt Nga Hoàng, hôn lên những nếp nhăn:
      - Ta nghĩ cách khôi phục dung nhan cho nàng. Nếu thất bại... Ta tự hóa mình thành ông lão... Cùng nàng...!

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 178: Ai cũng có nỗi đau!

      Tuyên Thừa Chí bế con hồ ly tay trái, tay phải cầm đuốc phong hỏa hùng hổ tiến vào Ma cung. Khi nghe tin Ma nương bị tháp Diệt tà úp xuống khi trọng thương, sống chết vị chiến giả gương nước như phát điên. giận dữ đánh sập cả điện lớn dưới đáy Lãnh Thủy, suýt nữa đè chết con tiểu hồ ly ngủ kỷ tọa rêu mịn. Ngoài việc sai khiến các giả dưới trướng chạy đôn chạy đáo nghe ngóng tin tức còn suýt đánh nhau trận với Tịch Vu Xuyên!

      mực muốn đem tháp Diệt tà về đáy Lãnh Thủy, Tịch gia lại sống chết giao ra. Khi cả hai muốn xông vào nhau Yểm Nha phải liều mình can ngăn, van xin cả hai chiến giả bình tĩnh lại. Lúc đó :
      - Tịch Vu Xuyên, ngươi được lắm! Ta đến gặp Ma vương, cầu giao tháp Diệt tà cho ta!
      - Ma nương ở lại đây!
      Tuyên gia quen biết vị chiến giả có nguồn gốc thạch hầu lâu nay. Vốn biết Tịch gia kiệm lời, tuyệt đối suông. Khi tâm bình khí hòa tuyệt đối là chiến gỉa quy củ, ôn hòa nhất song khi nổi giận dây vào được! Năm chữ " Ma nương ở lại đây! " nghe như có cả ngàn cân đá đè xuống
      ..
      biết thể lay chuyển Tịch Vu Xuyên, chuyến đến Ma cung chẳng qua là tìm Trạch Uy tính sổ!

      Cung nga thấy vị chiến giả cao lớn mặc giáp xám, mặt mũi như muốn giết chóc sợ hãi, khúm núm thụt lùi. vươn tay nắm áo , gầm lên:
      - Ta ăn thịt ngươi sao? Ma vương đâu? Ta cần diện kiến!
      - Ma vương... Bị thương rất nặng... Chúng cung nga tìm Tịch chiến giả nhưng bị ngài ấy đánh đuổi về. biết làm sao! Hu hu...
      Tiểu Ly nhìn nữ cung nga khóc quay lại nhìn đoạn nhe răng cắn vào bàn tay nắm áo. Nhảy xuống sàn điện hóa thành mỹ nữ, Tiểu Ly đỡ nữ cung nga dậy, liếc xéo :
      - Nếu Ma vương khỏi, Túc Thành làm loạn địa ngục ai quản!

      vào phòng, Ma vương Trạch Uy trông như cái xác biết thở: đôi mắt sáng quắc mờ , mặt mũi tuy phương phi nhưng khí sắc xám ngoét. Nhìn bộ dạng chịu xuống dưới lòng chuông thượng cổ dưỡng lại ma lực e là cầu chết!
      nghiến răng đá phát vào vị vua địa ngục:
      - Ngươi đứng dậy cho ta! Ngươi xứng là Ma vương sao? Ngươi thế nào địa ngục phải làm sao?
      Trạch Uy trả lời nhưng từ trong khóe mắt tuôn hai hàng nước mắt. Chỉ bấy nhiêu lại khiến dừng tay, đau lòng ngồi bệt xuống giường. nghĩ ngợi lúc đoạn xốc Trạch Uy lên vai, lại đặt Tiểu Ly ngồi vai còn lại, đạp gió bay lên Thiên giới.

      chưa đến nơi Mi Hữu thượng thần đến. Tiểu Ly ngây người nhìn vị thượng thần của tộc Mi thị, lòng đầy ganh tỵ vì sao có kẻ đẹp đến thế!
      Tuyên gia quỳ xuống khẩn cầu:
      - Cầu thượng thần cứu lấy Ma vương! thể cứ thế này được!
      Mi Hữu đỡ Trạch Uy xuống, ôm vào mình giọng:
      - Ta từng sợ ngài vì nổi giận đánh nhau với Ma vương, ta từng khuyên Ma vương đến chỗ ta nhưng bị từ chối! Cuối cùng là ngài vác đến! Tuyên gia, đa tạ ngài!
      trợn đôi mắt kỳ lân, nghi hoặc:
      - Cớ gì đa tạ ta?

      Mi Hữu mỉm cười từ ái:
      - Ta tuy thèm quản việc thiên địa nhưng việc ngài từng cõng hồn Tuyên Phong cầu Túc Thành thần quân giúp đỡ ...hôm nay lại là ngài vác Trạch Uy đến cầu ta. Ngài hạ mình cầu xin chỉ vì huynh đệ của mình... Ta đa tạ ngài vì điều đó! Bao nhiêu kẻ chịu hạ mình như thế? Hãy trở về giúp Trạch Uy quản tốt địa ngục. Ngài ấy... Giao cho ta!
      Trước khi rời khỏi Mi Hữu đột nhiên nhìn Tiểu Ly, giọng:
      - Con hồ ly nhà ngươi... Bớt cắn chiến giả , con hung hăng quá... Tuyên gia rất tốt!
      - Tuyên Phong mới tốt, ngài ấy đòi ngài Tuyên Phong về cho ta, là ngài ấy xấu! Hừ... Ta hung hãn cũng chẳng bằng góc Tịch Ngân Yểm Vũ. Ngài sao dạy dỗ nó ?

      Tiểu Ly khoanh tay trả đũa, Mi Hữu lắc đầu:
      - Yểm Vũ thông tuệ hơn ngươi nhiều, nó biết cái gì thuộc về nó, cái gì ! đời này chỉ kẻ nào thương nó nhất mới dạy dỗ nó được. Kẻ đó là Ma vương Trạch Uy, chỉ có lời của ngài ấy nó mới nghe lọt tai!
      Con hồ ly ngây người nhìn cái môi trái tim chớp mở, bất giác :
      - Ngài mắng người mà vẫn đẹp như vậy?
      - Nhờ ngài vậy!
      Tuyên gia vòng tay cúi chào, bế Tiểu Ly bằng tay đoạn rời khỏi...

      Yểm Nha bê khay trà vân trúc ra sân, Tịch gia nhà ngồi bên bàn đá, Yểm Vũ say ngủ tay . Từ lúc trở về nhiều, cũng dám hỏi thêm. Bàn tay nhàng vuốt ve dải lông trắng mình con, trông như thể bỏ quên đời!
      bàn là tháp Diệt tà, hầu như luôn ôm theo... Bao nhiêu ngày rồi chưa hề chợp mắt!
      canh gương, trở về, lưới...bên cạnh luôn là cái tháp luôn phát ra tia sáng. Yểm Vũ cựa mình, dịu dàng ôm đầu nó, hôn lên gò má lông lá, khẽ đu đưa:
      - Cha đây Yểm Vũ! Ngoan...
      - Chẹp... Chẹp... Đùi thiên nga nướng...
      Nó ngái ngủ, nước dãi ra khóe miệng đoạn ôm tay ngủ tiếp. Yểm Nha rót trà đẩy về phía :
      - Ngài đưa con cho ta, ngài dùng trà rồi nghỉ !

      Tịch gia cẩn thận trao con bé để nó thức giấc giữa chừng, nhấp chung trà rồi đứng dậy. Ôm tháp Diệt tà, khẽ:
      - Ta canh gương!
      - Mẹ con ta đợi ngài trở về!
      công vụ trở về rẽ vào rừng. Đặt tháp Diệt tà trong lòng bàn tay, hóa khăn trúc mềm lau đỉnh tháp:
      - Ma nương... Ta cảm nhận được ... Ta biết còn sống! yên tâm, Tịch Khanh ta nhất định nghĩ cách... Cho dù ở trong tháp... Ta cũng nghĩ cách để chữa vết thương cho !

      cau mày khi cảm nhận luồng tiên khí, từ dưới lòng nước những gốc trúc bén đầy bùn đen phóng vút về nơi phát ra tiên khí. Hạnh Hoa tiên nữ vội tránh:
      - Tịch gia... Nghe ngài bị thương, ta cố tình mang thêm quả đào đến cho ngài!
      - Rời khỏi khu vực của ta! Địa ngục và Thiên cung dây với nhau. !
      quắc mắt, tia nhìn mang chút thiện cảm. Hạnh Hoa vẫn cố tình tiến thêm vài bước, nở nụ cười tú lệ:
      - Ta có ý tốt... Xin ngài...

      "Hức... "
      Hạnh Hoa nhíu mày, bên sườn đau nhói. nhánh trúc rừng bén ngót đâm bên mạn sường xuyên da, điềm nhiên thả cần câu cá:
      - Lần sau... còn mạng trở về!
      Con tử thiên mắt đục phóng đến, lôi vị tiên nữ rời khỏi.
      Thiên quân Hoàng Trác nghe báo lại, thở ra:
      - Tịch Vu Xuyên là làm... Sau này cấm Thiên cung đến nơi ở của chiến giả gương cạn. Phạt Hạnh Hoa giữ vườn trà, rời nửa bước!

      Tịch gia bước vào phòng, Yểm Vũ vừa thấy chuyền từ xà cao xuống, hai cánh tay khẳng khiu ôm lấy cổ:
      - Cha về!
      - Yểm Vũ, cá ở ngoài sân! Cha bảo tử thiên thi nướng cả sân đầy cá cho con. Ra đó !
      Nó hí hửng rời khỏi. Muốn nó hóa lại hình người còn cần thời gian và tâm sức, tạm thời lại muốn giữ nó bên cạnh ít lâu. Yểm Nha ôm từ phía sau, vùi mặt vào tấm lưng vân đá:
      - Tịch Khanh....
      - Ừm...
      xoay người ôm lấy , thở ra:
      - Yểm Nha ngoan... Đừng đòi...
      - Ta chỉ muốn ngài ôm ta... Ta đòi gì ngài đâu, ngài nghĩ đâu vậy?

      chu môi, mềm giọng:
      - Ừm...
      - Ngài chợp mắt . Nhìn ngài thế này ta đau lòng lắm!
      quệt vội nước mắt, cười kéo ngồi vào lòng:
      - Ta tội nghiệp Ma nương. Khi phá băng ra ấy chỉ cao tầm như Yểm Vũ, trong năm đó đầy ngây thơ vui vẻ theo chân ta... Rồi Ma Thiên mang ấy ... năm sau ta gặp lại mang hình hài tại. Ma Kim Tuyết có tuổi thơ, Yểm Nha à! Thậm chí ấy nhớ khoảng thời gian năm vui vẻ đó... nhớ gì cả! Lúc đó ta nên nghĩ ra Ma Thiên là kẻ như thế nào... Bi thương của Ma nương... Rất nhiều... Có lần ấy hỏi ta:" Ta lúc là như thế nào vậy Tịch Vu Xuyên? "... Ta nghẹn giọng thể trả lời!
      Yểm Nha ôm chặt lấy , cả hai cùng im lặng nhìn ra sân: con khỉ lông trắng nhảy loi choi vui vẻ, hai tay cầm hai con cá nướng!

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 179: Trò khỉ của Yểm Vũ!

      Tuyên Thừa Chí bước đến trước phủ đệ nhìn bốn chữ: " Bất giao bất hối" khắc chìm tảng ngọc lam mới tinh, bất giác thở dài:
      - Cái vô tâm vô ưu của giả đâu mất rồi? Sao bây giờ ngươi nhất quyết giành giật tòa tháp Diệt tà với ta?
      rồi vẫn bước chân qua cánh cửa xanh lá , tay ôm con hồ ly cuộn mình ngủ say. Tử thiên thi vừa nhác thấy bóng vị trí chiến giả gương nước liền phóng vội xuống bếp. Yểm Nha nấu ăn còn Tuyên Phi ngồi nghịch mớ rau bàn. Con thiên thi xanh như khối ngọc hú lên những tiếng báo động, Yểm Nha dịu dàng:
      - Đừng lo, đừng lo! Lần này có đánh nhau nữa đâu.

      Tử thiên thi chớp đôi mắt đục ánh xanh ra chiều hiểu. mỉm cười :
      - Hôm trước là vì Yểm Vũ bị thương tỉnh. Hôm nay có nó ở bên cạnh cha nó, chắc chắn có việc gì đâu! Cứ dẫn Tuyên gia ra bờ hồ, nơi mà chủ nhân ngồi câu cá.
      Con tử thiên thi dẫn đường đưa vị chiến giả vùng nước đến bên bờ hồ. Tịch gia ngồi thả cần câu, trong lòng là con khỉ lông trắng bận bịu bóc bánh chiếc túi đút cho nó cái rồi đút cái, nũng nịu:
      - Cha cưng cưng, ăn này! Cha gầy lắm rồi đó!

      Bên cạnh hai cha con là chiếc bàn trúc nhắn. chiếc bàn có khay trà vân trúc, tất nhiên là cả bảo tháp Diệt tà. Tuyên gia đằng hắng:
      - Tịch Vu Xuyên !
      Vị chiến giả gương cạn cười cùng con bỗng nghiêm mặt xoay sang nhìn Tuyên gia, biểu cảm khó chịu:
      - Ta : ta giao Ma nương! Ngươi hiểu tiếng địa ngục sao?
      Tuyên gia giậm chân, lớp đá dưới chân nứt nẻ kêu răng rắc, gầm lên:
      - Ngươi đưa liền đưa được à?

      Tiếng gầm rung chuyển gian, lá trúc trong rừng xao động, cành trúc ngả nghiêng. Cần câu trúc cũng gãy vụn. Con hồ ly ngủ say bị tiếng gầm đánh thức, xù lông nhảy khỏi tay Tuyên Thừa Chí hóa thành Tiểu Ly xinh đẹp!
      Tiểu Ly tóc đen mướt, đầu đắp chấm lông hồ ly trắng muốt, cả bộ trang phục trắng tinh thanh khiết. Yểm Vũ bỏ bánh xuống, nó ló đầu khỏi vòng tay nhìn Tiểu Ly chút đoạn dụi mặt vào cánh tay của cha nó:
      - Cha ơi cha có thấy , Tuyên gia hôm nay người ở bên cạnh rồi đấy !

      vuốt lưng con, lạnh giọng:
      - Con đừng giúp đánh trống lảng, ngồi yên đó cho ta! Đây là việc của ta và Tuyên Thừa Chí .
      Bế Yểm Vũ đặt lên chiếc bàn, hóa luôn ma pháp bao bọc. Đứng dậy hóa vũ khí trường thương bằng ngọc nhìn Tuyên gia lạnh lùng:
      - Đấu với ta! Nếu thắng ta giao tháp.
      Vị chiến giả gương nước chỉ vào , mắt kỳ lân trợn trừng:
      - Nhớ lời ngươi !
      Quay qua nhìn Tiểu Ly cái rồi cả hai hóa lốc mất hút trong khí. Con hồ ly xinh đẹp đến cạnh quả cầu , tỏa linh lực từ lòng bàn tay hòng phá ma pháp nhưng vừa động đến quả cầu tay liền bị cháy.

      Con khỉ lông trắng lắc đầu:
      - Tiểu Ly ngu ngốc! Ma pháp của cha ta dễ phá như thế sao?
      Tiểu Ly nhúng tay vào nước, chun mũi:
      - Chỉ là cái tháp, ở trong đó cũng phải là vợ ... Cớ gì phải đánh nhau để giành?
      Yểm Vũ ôm lấy đỉnh tháp chép miệng:
      - Ta làm sao mà biết được! Ngươi mà hỏi Tuyên gia sao lại giành với cha ta?
      Tiểu Ly cong môi:
      - Sao ngươi khuyên cha ngươi?

      Nó lắc đầu, đôi mắt tròn xoe nom hiền lành:
      - Cha làm tất có lý của cha, ta hỏi làm gì? Chỉ cần cha động đến ta, ta quản cha làm gì?
      Tiểu Ly nhìn con khỉ màu trắng trong lòng dâng lên ưa thích:
      - Này Yểm Vũ, Mi Hữu thượng thần chả trách lại rất thích ngươi. Ngươi là đứa bé rất hiểu chuyện!
      Nó được thể hất hàm:
      - Tất nhiên rồi! Ta nào có như ai kia. Tối ngày cứ đòi kiếm ngài Tuyên Phong để làm gì chứ? Ngài ấy có phải của ngươi đâu?

      Tiểu Ly nghe lời con khỉ trắng cứ như bị tát thẳng vào mặt. Vừa ức vừa khó chịu , nước mắt chẳng mấy chốc dâng lên, tràn qua khóe mắt :
      - Nhưng mà ngài ấy là chủ nhân của ta, là của ta cơ mà?
      Nó lại nhìn... đôi mắt ánh lên những tia dữ dội:
      - Của ngươi? Đâu? người ngài ấy có đóng dấu " Tiểu Ly " hay sao? có phải ? Thế ngài ấy phải của ngươi! Ngươi làm sao cãi lý với ngài Túc Thành đòi người?

      - Làm sao để đóng dấu?
      Tiểu Ly nghe nó đâm thấy có lý, chăm chú nhìn cái miệng rì rầm:
      - Nhưng mà ta ... khả năng của ngươi bây giờ thể nào tiếp cận được với ngài ấy đâu. đánh phải phát trúng ngay! Ta nghĩ ngươi nên thực hành trước . Chi bằng mượn Tuyên gia làm bình phong! Hãy tập đóng dấu ngài ấy trước cho quen, sau đó khi nào giỏi rồi tìm ngài Tuyên Phong!

      Nó quấn đuôi khỉ vào chân tháp Diệt tà kéo sát vào mình, hai tay xoa xoa cái tháp. Tiểu Ly thộn mặt:
      - Như thế có được ? Ta học đóng dấu bằng cách nào bây giờ?
      Nó giơ ngón tay khẳng khiu có vuốt dài chỉ thẳng vào giương mặt vừa non vừa xinh:
      - Cách nào ta đâu có biết! Mẹ ta biết! Ngươi cứ đến hỏi mẹ ta làm sao mẹ đóng dấu cha được! Ngươi là muốn đóng dấu Tuyên gia, mẹ ta nhất định tận tâm.

      Tiểu Ly nhớ đến nét mặt của Tuyên Phong đầy phong tình bao nhiêu nhớ đến gương mặt Tuyên Thừa Chí hung tợn đến thần tiên cũng nổi điên nắm cả hai bàn tay lại, lắc đầu:
      - Ta làm được đâu!
      - Chưa làm sao biết làm được chứ? Làm lần quen, làm hai lần quen... khi nào làm quen tự động làm giỏi thôi! Ta cũng như vậy mà ! Cha ta bắt ta luyện chữ, sư phụ bắt học ma pháp. lần ta làm sai làm lần thứ hai, làm bao giờ được thôi! Cứ theo cách của ta mà học!

      Tiểu Ly khờ khạo chăm chú nhìn Yểm Vũ, kỳ vọng thắng được Túc Thành kia khiến lớn gan hơn. Hóa cơn gió biến tìm phu nhân của chiến giả hỏi cách "đóng dấu"!
      Yểm Vũ le lưỡi liếm liếm đỉnh tháp, ngọt giọng:
      - Ma nương thấy con giỏi ? Tuyên gia rất tốt, ngài ấy xứng đáng hạnh phúc. kẻ ngây thơ như Tiểu Ly hợp với ngài ấy! Sư phụ con Tiểu Ly theo Lịch Tương thượng tiên khi chỉ là con hồ ly lạc mẹ. Ở mãi với ngài ấy trong địa ngục vô gian, tâm tư như tờ giấy trắng... là dễ dụ! Đợi Tiểu Ly thành công đóng dấu "gạo nấu thành cơm", tìm ngài Tuyên Phong nữa.... Ma nương của con, ngài yên tâm! Cha con ở cạnh ngài, tuy con hiểu cha định làm gì nhưng cha là vị chiến giả tốt nhất, làm việc xấu. Ma nương cũng đừng hận sư phụ nhé! Sư phụ con chết thối hoắc trong lòng rồi...

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 180: Chiến giả đánh nhau!

      Tịch Vu Xuyên và Tuyên Thừa Chí kéo nhau đến tầng sáu của Thất bảo cổ lâu để mở ra trận chiến. Tuyên Thừa Chí trợn cặp mắt kỳ lân, gỡ áo choàng thảy phạch xuống đất gầm lên:
      - Tịch Vu Xuyên kia, ngươi nhất định là phải giành cho bằng được phải ? Ngươi nghĩ xem ta có thân mình, phải là trông nom tháp Diệt tà tốt hơn ngươi sao? Ngươi vừa có Yểm Nha, Yểm Vũ thêm thằng nhóc Tuyên Phi... còn ôm tháp làm gì cho nhọc? Ngươi phải biết tháp đó thuộc Thiên giới, muốn giữ nó tốn nhiều công sức lẫn thọ vận!
      Tịch gia trầm mặc:
      - Chuyện của ta cần Tuyên chiến giả quản! Đánh thắng ta, ta giao Ma nương lại cho ngươi. Bằng hãy trở về bờ Lãnh Thủy, được đến giành giật với ta nữa! Đừng là ngươi, kể cả tên Ma vương kia cũng đừng hòng mang Ma nương khỏi tay ta!

      - Ngươi là cố chấp, thế đánh thôi, nhiều nữa!
      Tuyên gia tay giương ngọn đuốc phong hỏa, Tịch gia đứng đối diện cũng vung lưới vân tơ trúc ra. Cả tầng thứ sáu của cổ lâu đều bị phong kín tránh để trận chiến có thể lan ma lực ra ngoài làm tổn hại cổ lâu cũng như đám giả ở phía dưới. Tuyên gia phóng luồng lửa phong hỏa nóng như lửa nham thạch đến tấn công vị chiến giả gương cạn. Cái lưới vân tơ trúc bị lửa phong hỏa liếm tới cháy lam nham thế nhưng mắt lưới nào gãy khét liền được đan dính chặt như chiếc lưới tự động hồi sinh.
      Tịch gia cầm ngân thương nhào đến tấn công trực diện Tuyên gia, cả hai tuy dùng hết ma lực để đánh nhau bằng được nhưng ý tứ đều tránh đánh vào chỗ hiểm của nhau.

      Tịch Vu Xuyên rít trong kẽ răng :
      - Cuộc chiến này nhằm phân thắng bại, phải là cuộc chiến sống chết!
      Tuyên Thừa Chí co tay đấm vào cánh tay vân đá như hét:
      - Ngươi biết thế cớ sao còn phải đánh?
      - Ta cam tâm! Nếu như ta thua với tay ngươi ta chấp nhận. Bằng đừng nằm mơ!
      Tuyên Thừa Chí hấp háy mắt, lại mở lò muối của mình ra châm chọc:
      - Này nghe vậy cũng hẳn nhé! Ngươi biết là ma vương Trạch Uy mạnh hơn cả ta và ngươi ! Nếu như đến đánh ngươi cũng phải giao tháp thôi!

      Tịch Vu Xuyên gằn, từng câu từng chữ nghe phát rét, đôi mắt vốn bình lặng như nước dường như cũng nổi phong ba:
      - khác ! Nếu là trừ khi ta chết còn đừng hòng đoạt Ma nương khỏi tay ta! Ta tin nữa. cứ làm Ma vương của , ta đời đời theo phụng phò nhưng bao giờ ta để có được tháp Diệt tà!
      Tuyên gia hứng trọn ngọn ngân thương vào bụng, mũi ngân thương xuyên thẳng qua thành bụng dường như chọc thủng phần ruột. Vị chiến giả gương nước hơi nhíu mày chụp thanh ngân thương đẩy ra khỏi người mình, nhăn mặt :
      - Tên thạch hầu kia! Ta phải như ngươi cả người làm bằng đá đâu nhé! Ta có da thịt, là máu đấy.. có biết đau hả ?

      Tịch gia nhướng mày, hờ hững:
      - Đau đừng đánh nữa!
      -Nằm mơ!
      Tuyên gia hóa ma lực phong vết thương của mình bằng chất bùn nhão đoạn cầm đuốc phong hỏa tách ra làm đôi thành hai cây đuốc. cây là gió, cây là lửa. Cây đuốc lửa được tách ra khỏi gió chững lại nhưng bên trong ngọn lửa bỗng xuất nàng con đỏ rực, hai tay cầm hai cây roi xích sắt nung đỏ bốc khói.
      Tịch gia xưa giờ vẫn chưa từng thấy vị chiến giả gương nước tách đuốc, ánh mắt sáng lấp loé có chút bất ngờ :
      - Ngươi giấu cả nữ nhân cá đuối trong lửa à?

      Con nữ nhân cá đuối đó phóng ra khỏi luồng lửa mang thân hơi nhiệt cực hạn tiến đến vung roi cá đuối quất chan chát vào người Tịch Vu Xuyên. Roi cái đuối quất tới đâu lớp da vân đá người dính đòn lập tức ám những những vệt đen xích lằn ngang lằn dọc, chỗ da cũng bị rạn vỡ rơi bột đá li ti xuống. Tịch Vu Xuyên mím môi, nghĩ thầm: " Ta biết còn có vũ khí ngầm trong đuốc phong hoả... Chết! Còn ngọn đuốc gió kia... Ta quá khinh suất rồi!"

      - Tuyên gia, ngài đâu rồi?
      Tiếng Tiểu Ly vang lảnh lót ngoài trận khiến Tuyên gia lơi ngọn đuốc, nhíu mày:
      - Con hồ ly này, ta phải bảo nó đợi ta ở phủ đệ sao? Cớ sao lại mò được tới Thất bảo cổ lâu thế này?
      Đuốc lửa cần chuyên tâm của chủ nhân, chút lơ đãng con nữ nhân cá đuối bị ngưng động.
      Tịch gia thừa cơ hội nắm dây xích cá đuối quăng bạt đoạn quăng lưới tơ trúc trùm lấy bắt trọn vị trí chiến giả. Dùng ma lực mát lạnh thu ngọn đuốc phong hỏa vào tay mình cao giọng :
      - Ta thu được vũ khí của Tuyên gia vào tay ta! Trận này ngươi thua rồi, mau trở về bờ Lãnh Thủy!

      Tịch gia khoả hai bàn tay thu lại cấm giới tầng sáu cổ lâu. Tiểu Ly phóng từ ngoài cửa sổ vào trông thấy Tuyên gia bị trói trong cái lưới chạy đến:
      - Ngài lại làm sao thế kia ? Ta có chuyện cần với ngài đấy. Chúng ta mang trở về bờ Lãnh Thủy !
      - Chuyện gì thể ở đây được à?
      Tuyên Thừa Chí có chút tò mò khi nhìn gương mặt ra chiều gấp rút của Tiểu Ly . Tịch Vu Xuyên thu lại cái lưới vào tay, nhận ra cả Yểm Nha cũng đến!
      giơ tay ôm choàng qua eo hỏi khẽ:
      - Sao ngươi cũng theo đến đây thế?
      Yểm Nha thầm đủ để cho nghe:
      - Ta chỉ đưa Tiểu Ly đến đây gặp Tuyên gia! Ta lo cho ngài, sợ ngài bị thương. Chúng ta trở về phủ đệ ! Các con đợi!

      - Được! Chúng ta !
      thu lưới cất vào tầng áo, cúi người xuống bế người phụ nữ mình lên tay , hóa làn khói biến mất .
      Tiểu Ly nắm tay Tuyên kéo :
      - nào nào chúng ta về phủ đệ của ngài!
      Tuyên gia lắc đầu, vác lên vai, tiện tay vỗ mông cái đến chảy cả nước mắt:
      - Cái đầu ngươi ra là muốn chơi trò gì thế?
      Tiểu Ly bậm môi ấm ức, nghĩ thầm: " đợi ta dùng ngài làm vật thử, ta học đóng dấu thành công bỏ ngài , xem ngài còn vỗ mông ta nữa thôi!"

      Yểm Vũ nhào vào lòng cha khi vừa được hé mở phong ấn. Nó ôm cả tháp Diệt tà vào lòng rồi vùi mặt vào ngực :
      - Cha ơi cha đánh thắng hả cha? Cha của con là tài giỏi nhất...à chỉ thua sư phụ con tí xíu!
      cười nhạt bế nó nâng lên đu đưa trước mắt:
      - Còn phải là đứa trẻ lém lỉnh như con dở trò hay sao?
      - Con có làm gì đâu!
      Nó chu môi, hôn lên gò má đầy lông trắng của con, tiếng nhàng:
      - Còn phải là con giở trò lừa Tiểu Ly bảo nó đến hỏi mẹ cách đánh dấu gì đó hay sao? Có nó đến thất bảo cổ lâu gọi Tuyên gia cho nên ta mới có thể lấy lưới vây bắt . Con đó.. là nghịch ngợm!

      Yểm Vũ giơ hai cánh tay khẳng khiu của nó gãi gãi đầu, cười cầu tài:
      - Con có gì đâu ! Con vô tội à!
      thả nó xuống đất, lấy lại cái tháp đặt lên bàn. Ngón tay thon dài vuốt ve đỉnh tháp:
      - Con đó còn định bài trò để gán ghép cho Tiểu Ly và Tuyên gia nữa? Con bảo nó đến hỏi mẹ con cách đóng dấu, sau này nó mà biết mưu của con nó ghét con lắm!
      - Cha đừng lo, ghét đâu mà ghét! Con biết chắc chắn rằng cho dù Tiểu Ly có trăm phương ngàn kế ngài Tuyên Phong cũng bao giờ thương ấy đâu! Nhưng Tuyên gia khác, con thấy hai vị đó rất có nhân duyên!

      lắc đầu:
      - tìm Tuyên Phi con, rồi cùng ăn với mẹ! Ta có việc rồi !
      Ôm tháp Diệt tà vào lòng, khoác áo khỏi phủ đệ.
      Yểm Vũ ra sau bếp, leo lên ngồi bàn nhìn nhóc Tuyên Phi ngồi ngay ngắn dưới ghế dùng lòng bàn tay vỗ vỗ mặt bàn:
      - Tuyên Phi, lên đây ngồi ăn với ta!
      Thằng nhóc có gương mặt hao hao với Tuyên Phong lắc đầu:
      - được! Sư phụ mắng đấy! Sư phụ dạy ngồi ăn là phải ngồi ghế này, được leo lên bàn!
      Yểm Vũ ngó quanh quất:
      - Nhưng mà cha ta có ở đây!

      Thằng bé vẫn lắc đầu:
      - được, sư phụ nghiêm lắm đấy!
      Con khỉ lông trắng nhướng mắt nhìn chăm chăm đoạn phá lên cười :
      - là đứa trẻ rất ngoan! Đúng là đồ đệ của cha ta! Thôi được rồi, ngồi đó mà ăn!
      Yểm Nha bế con ngồi xuống ghế, nghiêm giọng:
      - Con cũng phải ngồi xuống mà ăn, được nghịch ngợm như thế!
      Nó nheo mắt lại, những sợi lông tơ trắng phe phẩy buồn cười lúc rồi hai tay xách hai con cá nướng to nhảy tót xuống sàn chạy biến !
      Yểm Nha lắc đầu:
      - Đứa trẻ này là bất trị ! biết là Ma vương làm cách nào dạy dỗ được nó? Càng lúc càng bướng bỉnh!

      Yểm Vũ cạp sạch hai con cá nướng, ngồi phịch đầu con ma thú hoang mà cha nó vừa bắt nhốt trong rừng. Con ma thú lồng lên, toan hất nó xuống bị mười vuốt hung hầu cắm phập vào đầu. Máu đen chảy lênh láng, nó đưa đôi mắt đỏ nhìn trừng trừng vào con mắt thứ ba nằm lưng ma thú:
      - Ta nhân từ như cha ta đâu! Con ma thú chết tiệt, ngươi cắn chân cha ta mất mảng vân đá. Mười vuốt này trả cho ngươi!
      Nó lộn người bay xuống, vốc nước trong ống trúc uống đoạn phun lên chỗ vết thương của ma thú. Bớt đau đớn, đôi mắt ma thú dịu lại, khẽ le lưỡi liếm tay nó. Nó bỏ , mông lắc lư:
      - Sau này canh rừng cho cha ta, bằng ngỗ nghịch ta trở về xé xác!

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 181: Rời khỏi phủ đệ!

      bầu trời đàn chim hạc bay vần xuống , lượn quanh cửa phủ đệ. Yểm Nha bế Tuyên Phi bước ra sân, nheo mắt nhìn vầng mây trắng có ánh quang tím nhạt ngự xuống. nhìn ra vị khách quý, chép môi:
      - Mi Hữu thượng thần!

      Vị thượng thần thượng cổ rũ tà áo choàng nhìn vị phu nhân của Tịch chiến giả ôn hòa:
      - Ta đến thăm Yểm Vũ !
      Yểm Nha vòng tay cúi nào:
      - Kính chào thượng thần, Yểm Vũ vừa mới ôm hai con cá nướng chạy biến . Theo tâm tính của nó ta nghĩ nó ra bờ hồ rồi!
      Mi Hữu gật đầu :
      - Ta tự tìm nó vậy! Phu nhân của Tịch gia xin để ta tự nhiên!
      Yểm Nha quay vào bếp xoa đầu Tuyên Phi, tư lự:
      - Đôi khi ta hiểu Yểm Vũ sao lại đặc biệt như thế? Lại còn được cả vị thượng thần thượng cổ đến thăm!

      Thằng bé ngoan ngoãn ngồi ăn, giọng có chút buồn bực :
      - Nhưng con thích ngài ấy đến đâu! Ngài ấy đến mang Vũ Vũ mất đấy! Rồi con được chơi cùng Vũ Vũ nữa!
      xoa đầu nó, dỗ dành:
      - Đừng buồn mà con, còn có sư phụ rồi khi nào mà sư phụ đến Thất bảo cổ lâu dắt con theo. Ở đó có rất nhiều bạn!
      - Nhưng có ai giống như Vũ Vũ hết! Con chẳng cần bạn, con chỉ cần Vũ Vũ thôi!
      lắc đầu, thầm nghĩ :" coi đứa trẻ này còn bé quá, nó chỉ thế thôi. Vài hôm có nhiều bạn bè nó lại quên ngay! Trẻ con ..."

      Mi Hữu bước vào khu rừng thuộc quản hạt của Tịch Vu Xuyên. Bên trong khu rừng rậm rạp, cây cối chen chúc nhưng dưới đất lại có nhiều cỏ dại. Những con đường mòn đều lót đá, thi thoảng lại có những những hộp trúc bên trong chứa sáp đèn cháy lung linh chứng tỏ Tịch gia quản rừng rất tốt và là kẻ quy củ. Vị thượng thần nghe được tiếng rên ỉ của con thú tiến đến!
      Đó là con ma thú đầu bò sừng dê lớn, mình còn có con mắt thứ ba. Nó vừa thấy vị thượng thần, ngắm linh quang của chiếu rọi gọi liền quỵ bốn chân xuống chào. Mi Hữu xoa đầu nó, thoáng thấy đầu nó có mười cái lỗ, vết thương vừa ngưng chảy máu hỏi:
      - Con thú này chọc Tịch Ngân Yểm Vũ phải ?

      Con ma thú gật gật đầu, giọt nước dãi của mình huơ ngang vết thương vết thương đó liền lại, nhàng:
      - Yểm Vũ chỉ là đứa trẻ, nó chỉ tức giận bộc phát chút thôi ! Ngươi đừng ghi thù. Sau này ta nghĩ cách kiềm chế nó. Ngươi đó ...hãy ngoan ngoãn ở đây . Tịch Vu Xuyên tuyệt đối là chủ nhân tốt! Ngươi thấy Yểm Vũ chạy đường nào ?
      Con ma thú quay mặt về phía sâu trong rừng, cất lên những tiếng hừ hừ trong họng. Mi Hữu thượng thần gật đầu:
      - Ta biết rồi , ta tìm! Đa tạ ngươi chỉ đường!
      Vậy là hướng vào rừng ...hướng về bờ hồ...

      Ở giữa rừng lại có cái hồ nước trong tới đáy, nước ánh màu ngọc bích xinh đẹp. Vòng quanh hồ là những tảng đá. Bờ đá to cứ như phải là từ sức mạnh của thiên nhiên vậy ! Tất cả đá đều trơn nhẵn, ngay ngắn xếp lại . Có thể thấy tám tảng đá vừa vặn quây chiếc hồ thành hình tròn. tảng đá kê chiếc bàn tre , bình trà úp ngược gọn gàng. Mi Hữu chép miệng:
      - Đây ắt là chỗ Tịch chiến giả hay ngồi , biết hưởng thụ!
      Dưới hồ đầy cá con cá đủ màu sắc bơi lội trong vui mắt . Đến gần tàng cây cho chợt nghe tiếng thở nhè . Con khỉ trắng nằm sấp nhánh cây thòng cả hai tay hai chân xuống. Gò má gối lên cái áo , miệng chảy dãi, thỉnh thoảng chóp chép ngủ rất ngon lành.

      Mi Hữu nín cười , rón rén đến gần nó. Vì sợ nó thức giấc dám bế xuống, chỉ đứng bên cạnh canh chừng . Quả nhiên Yểm Vũ ngủ say sưa, cựa mình rơi nhào xuống. dang tay chụp lấy, ôm trọn vào lòng, tay khẽ vỗ vỗ vào lưng nó:
      - Ngủ tiếp Yểm Vũ!
      Đôi tai của con khỉ trắng này lại cực kỳ thính, nó khi ngủ say nhưng chỉ cần nghe thanh nào lạ lập tức tỉnh dậy. Đôi mắt chưa mở nhưng cái miệng của nó tới :
      - Ai bế ta đấy ?
      - Là ta đây, Mi Hữu!
      Yểm Vũ nghe tới tên vị thượng thần hé mắt nhìn cái, vươn vai rồi lại xoay người úp mặt vào ngực :
      - Mi Hữu thượng thần làm giường cho Yểm Vũ ngủ giấc nhé!
      ôm nó đến ngồi cạnh chiếc bàn , vừa ngắm khung cảnh xung quanh vừa dùng bàn tay xoa lưng cho con khỉ trắng được ngủ ngon hơn.

      Tịch Vu Xuyen bước vào phủ đệ, ngoài cái tháp Diệt tà tay còn cầm giỏ trái cây lớn rất ngon lành. Trông Tuyên Phi cầm que củi vẽ chữ mình hỏi :
      - Con ở đây rồi Yểm Vũ ở đâu? Sư phụ mang về cho cả hai rất nhiều trái cây ngon này !
      Tuyên Phi vòng tay cúi chào đoạn thỏ thẻ:
      - Sư phụ ơi, Vũ Vũ chắc là chạy vào rừng. Lúc nãy Mi Hữu thượng thần đến!
      Tịch gia chau mày:
      - Mi Hữu thượng thần đến đây?
      Đặt giỏ trái cây xuống, gọi :
      - Yểm Nha vào rừng với ta nào!
      Yểm Nha dịu dàng bước ra khoác tay , cả hai biến mất. ..

      Từ đằng xa trông thấy Mi Hữu thượng thần ngồi xếp bằng bên bờ hồ. Nằm chân là con khỉ trắng cuộn người ngáy pho pho. Yểm Nha khẽ bên tai Tịch Vụ Xuyên:
      - Tịch Khanh, ngài xem! Yểm Vũ này vô tư , đâu nó cũng ngủ được!
      Tịch gia hôn trán kẻ , mỉm cười:
      - phải! Yểm Vũ thông minh! Chỉ có kẻ nào khiến cho nó yên tâm trong lòng nó mới ngủ được như thế! Giao nó cho thượng thần chúng ta cũng yên tâm! Mi Hữu là quân tử chính hiệu, trái tim của kẻ ăn chay thuần khiết!
      Yểm Nha che miệng cười:
      - Phải rồi, phải rồi! Những kẻ ăn chay rất là quân tử, giống như ngài vậy!
      Vị thần trong lòng lại hôn lên trán, đôi mắt lóe lên tia ma mãnh:
      - Là ngươi đó nha! Yểm Vũ rồi ta cảm thấy rất buồn đấy! Mau sinh cho ta thêm đứa nữa , làm bạn với Tuyên Phi! được! Phải hai đứa! Hai đứa Yểm Nha!

      Yểm Nha đỏ mặt, làn da phấn bướm hồng lên trông tuyệt đẹp ! áp hai bàn tay vào má mình, âu yếm:
      - Tất cả tùy theo ý ngài! Ngài muốn thế nào thế ấy. Ngài muốn sinh bao nhiêu đứa ta liền sinh cho ngài!
      Tịch gia gật đầu bàn tay như thế mà nóng ấm lên...

      - Mi Hữu thượng thần , Tịch Vu Xuyên có lời chào!
      Vị thượng thần thượng cổ trông thấy phu thê Tịch chiến giả vòng tay cúi chào vội ôm Yểm Vũ đứng dậy , đỡ bàn tay:
      - Đừng khách khí! Ta đến thăm Yểm Vũ. Nhưng nếu hai vị đồng ý xin để ta đem nó !
      Tịch gia chép miệng :
      - Yểm Vũ vẫn còn chưa khôi phục hình người!
      Vị thượng thần mỉm cười, gương mặt phảng phất ôn hòa:
      - Ta làm được!

      rồi há miệng, từ trong miệng cái lưỡi ánh ngũ sắc bay ra. Đầu lưỡi chẻ đôi liếm lượt khắp người Yểm Vũ đoạn mở linh ấn đầu. đóa sen trắng bay ra phủ chụp xuống còn bé , thoáng cái hóa trở lại hình người! Chẳng những vậy mái tóc trái đào còn màu trắng mà chuyển thành màu đen bóng khiến cho Tịch gia và Yểm Nha mừng đến rơi nước mắt!
      Tịch gia lại vòng tay bái lễ:
      - Đa tạ ngài, phu thê ta nợ ngài ân tình. Sau này nếu ngài cần gì ta có thể làm được nhất định từ nang!
      Mi Hữu trao con bé lại cho Yểm Nha, nhàng :
      - Xin hãy thay cho nó bộ áo khác! Ta cần đền đáp của hai vị. Hai vị tin tưởng giao Yểm Vũ cho ta món quà lớn rồi . cần gì nữa!

      Tịch gia phát tín hiệu , chớp mắt con tử thiên thi xanh như khối ngọc phóng xuống. tay là khay trà nghi ngút khói kèm theo bánh chay vào dĩa măng trúc hấp. Mi Hữu thấy măng trúc liền mỉm cười, tự nhiên nhón tay cầm đoạn măng tơ trúc cho vào miệng. Vị măng tươi xanh ngọt pha chút nhẫn quen thuộc khiến ưa thích. Tịch gia hiếm khi gặp được người ăn được những món giống mình, tâm trạng cũng có phần tốt lên:
      - Ngài thích ăn nhiều chút! Ở chỗ này chỉ có mình ta hay ăn những món này. Yểm Nha ăn ít để chiều lòng ta còn Yểm Vũ hoàn toàn đụng đến! Nó thích ăn chay, chỉ ăn mặn thôi. Ta khá lo ngại biết khi nó theo ngài, nó có thể ăn chay theo ngài được hay là ngà lại gặp phiền phức vì phải tìm thịt cho nó?

      khoát tay:
      - Xin đừng lo! Yểm Vũ vẫn là đứa trẻ cần ăn để lớn. Ta ăn chay, cấm nó ăn mặn. Nhất định có cách tìm được thức ăn vừa ý nó !
      Tịch gia gật đầu mỉm cười:
      - Được!
      Cả hai dùng trà vân trúc thơm dịu. Vị trà mang hương tự nhiên khiến người ta sảng khoái. Mi Hữu rót thêm chung ngọt giọng :
      - Thảo nào ta nghe người ta ở địa ngục muốn kiếm rượu ngon hãy kiếm Tuyên Thừa Chí nhưng muốn kiếm trà thơm hãy tìm Tịch Vu Xuyên! Quả địa ngục cũng có những thứ khiến thần tiên ghen tị!

      - Ghen tị cái gì vậy ạ?
      Yểm Vũ dậm chân bình bịch chạy đến. Nó khoác bộ áo màu trắng xinh xắn, chân mang giày. Hai tay cầm hai chiếc giày còn áo bị ngắn hếch lên tí lòi chỏm bụng tròn vân đá hồng. Vị chiến giả đưa tay đón con , chỉ ngón tay vào cái bụng tròn của nó trêu:
      - Bụng con to lắm rồi đấy Yểm Vũ à!
      - có to mà!
      Nó nũng nịu. Yểm Nha đến từ phía sau, dịu dàng:
      - phải, tại vì ta thấy con mỗi lần hếch áo lộ cái bụng nom rất dễ thương cho nên thường cố tình may áo ngắn hơn chút đấy!

      - Thấy chưa? Mẹ cũng khen là con bụng bự dễ thương mà! Sư phụ con là em bé đẹp nhất địa ngục đó cha có biết ?
      Tịch gia trầm mặc:
      - Sư phụ của con chỉ giỏi vuốt đuôi con mà thôi ! Lời của sư phụ đừng tin nhiều quá! Mi Hữu thượng thần xoa đầu nó, hỏi:
      - Yểm Vũ cùng ta nhé ? Sư phụ còn ở chỗ của ta, chắc là ngài ấy cũng rất nhớ tiểu đồ đệ.
      Nó ngước nhìn cha mẹ, trong mắt có chút nỡ. Nó ôm cổ cha, hôn lên má liên tục mấy cái, đôi mắt đỏ lên:
      - Cha con được ? Cha ở nhà có buồn ?

      Tịch gia ôm chặt lấy con , vùi mặt vào cổ nó hôn hít hồi lâu, :
      - Ta tất nhiên buồn nhưng có lẽ sư phụ cần có con lúc này. Hãy nhớ lời cha dạy, phải ngoan! Ở chỗ thượng thần phải ở với cha càng phải là ở với sư phụ! Dù gì cũng được tự tung tự tác quá biết ?
      Yểm Nha hôn má con, đôi mắt ánh nước:
      - Yểm Vũ ngoan. Mẹ thể đến thăm con nhưng làm bánh và gửi cho con nhé!
      Nó oà khóc rồi chợt nhớ gì đó quay qua chỉ thẳng mặt Mi Hữu:
      - Ta ăn chay đâu đấy! Ngài mà kiếm thịt cho ta ta lập tức trở về với cha mẹ đấy!
      cười rất tươi, gật đầu:
      - Được! Được! Ta hứa!

      Rời khỏi phủ đệ, gương mặt của đứa trẻ địa ngục nước mắt khô nhưng dường như tâm tư còn có gì đó vui lắm ! Trông bộ dạng hai bàn tay cung vào nhau hình nắm đấm hỏi:
      - Yểm Vũ... còn gì vướng bận à?
      - Ta còn món nợ chưa đòi được, cho nên cảm thấy vui!
      - Là món nợ gì thế?
      - Túc Thành! Ngài ấy đánh sư phụ ta trọng thương, ta cảm thấy rất tức giận nhưng ta thể nào đánh lại được ngài ấy nhưng bỏ qua ta cam tâm!
      Mi Hữu véo mũi nó:
      - Được! Muốn làm như thế nào? Đánh cho trọng thương trở lại à?

      Yểm Vũ nghe hỏi lắc đầu, nhếch mép:
      - Đánh làm gì? Sư phụ ta bị trọng thương, phải chịu cảnh xa Ma nương, xa con mười năm. Ta cũng muốn ngài Túc Thành đó cũng phải chịu cảnh như sư phụ ta mười năm, như thế mới công bằng!
      Mi Hữu thượng thần gật đầu:
      - Được, ta làm điều đó cho Yểm Vũ!
      - Ngài làm được?
      Nó hỏi lại, kiên định gật đầu:
      - Ta làm được, ta mang Tuyên Phong rời khỏi Túc Thành mười năm để thấm thía cảnh chờ đợi cho vừa ý Yểm Vũ, được chứ?

      Nó lại nhớ đến Tuyên Phong thừ ra:
      - được! Cha chia rẽ người ta nhau thắm thiết là sai trái đó!
      Mi Hữu cười, xoa đầu :
      - Yểm Vũ là đứa trẻ rất lương thiện! Thế ta lại là chuyện nữa được ? Ta bắt Tuyên Phong nhưng ta bắt mười năm chỉ được nhìn được làm gì. Cám treo heo nhịn đói!
      Nó nghe đến thế khoái chí phá lên cười, hai bàn tay vỗ vào nhau nghe đen đét:
      - Được , được! Như thế là được , như thế là được , giống như ta bị sư phụ phạt : chất đầy bàn đồ ăn nhưng mà bị khóa miệng cho ăn! Vậy được! là cao tay!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :