Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 173: Ma nương xuất lầu !

      Những tiếng động chát chúa vang ra từ sâu trong Tuyết Ảnh kỳ lâu khiến tất cả những kẻ ở ngoài cửa đều đinh tai nhức óc!
      Tịch Vu Xuyên hôn môi Yểm Nha, bế con đặt vào tay đoạn dùng ma pháp bao trùm cả hai mẹ con hất ngược lên trung:
      - Ở đó ...đợi ta !
      đoạn Tịch Vu Xuyên quay trở lại. Mái tóc trắng bết lại với nhau thành cái đuôi trắng muốt cứng cáp. Cầm tay lưới tơ trúc và thanh xiên sắc nhọn lăm lăm đến đứng phía sau Mi Hữu thượng thần .
      Trạch Uy mím môi gầm tiếng lớn, Yểm Vũ ở phía cao tròn mắt nhìn xuống phía dưới: lần đầu tiên nó thấy sư phụ của nó trở về nguyên thân!

      Vóc dáng có phần cao lớn hơn, khác trước là mấy nhưng mái tóc cũng biến thành màu trắng bạch kim như cha nó vậy! Đôi tròng mắt sư phụ hóa đỏ, móng tay vuốt dài hơn, lưng cũng mọc ra đôi cánh rất lớn màu đen. những chiếc lông vũ ánh kim lấp lánh như vàng, nó nhìn đó có lẫn cả ánh sắc đỏ.
      Yểm Nha rùng mình, ôm chặt con:
      - Lông vũ đó có độc!
      Từ cao Thiên quân ôm lấy Thiên hậu cũng bay xuống. Thiên quân ngửa cổ thét lên hóa thành dáng vẻ mang thần lực mạnh nhất của ngài ấy : vị vua cao lớn, các bắp tay cuồn cuộn dính đầy vảy rồng xám bạc. Cả mái tóc đầu cũng đông cứng lại , hai cái sừng rồng vươn lên cao, cả người vận bộ giáp trắng tinh khác hẳn với bộ giáp đen của sư phụ.

      Chỉ duy nhất Mi Hữu Thượng thần là vẫn như thế!
      Ngài ấy dường như trước sau đều có nhân dạng như vậy, đẹp đẽ bức người! Thiên hậu Nga Hoàng Đại Phạn đứng phía sau của Thiên Quân, tay cầm đàn đá và tháp Diệt tà. Gương mặt xinh đẹp cũng mọc ra những nghạnh dài xuôi theo xương hàm màu hồng nhạt, phía sau lưng mọc lên hai đôi cánh trắng thuần khiết .
      Yểm Vũ nhìn lúc, nuốt nước miếng thèm thuồng:
      - Mẹ ơi, đôi cánh của Thiên hậu quá đẹp , rất to nữa ! Giá như có con thiên nga hay con chim có cánh to như thế chắc là ăn no lắm!

      Yểm Nha nghe con mà đầu loạn mắt hoa, lắc đầu:
      - Yểm Vũ lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà con vẫn nhớ tới ăn ư?
      Nó cười khì, bất thần bung ma lực tử thiên thi và phát ma pháp mà nó học từ Trạch Uy xé vòng bảo vệ nhảy khỏi tay mẹ. Ngón tay vuốt sắt dài nhanh như cắt vẽ đạo ma chú vá vòng nhốt Yểm Nha bên trong, nó chu môi hôn gió:
      - Mẹ ở ngoan đợi cha và con! Con giúp sức cho họ đây! Mẹ ơi, Yểm Vũ mẹ nhiều lắm!

      Tịch Vu Xuyên giật mình, từ chỗ Yểm Nha luồng lốc xám thoắt cái tiến đến, chân nó đáp lên vai của Ma vương, giọng cao vút:
      - Sư phụ, xin để Yểm Vũ giúp sức!
      - Yểm Vũ... Rời khỏi, nguy hiểm lắm!
      Tịch Vu Xuyên chau mày, mất vẻ thanh tĩnh, mắt cơ hồ tối sầm xuống. Mi Hữu thượng thần trấn an:
      - Tịch chiến giả xin đừng lo lắng! Ta có cách!
      đoạn vị thượng thần xoay qua nhìn đứa bé mọc đầy lông trắng khắp người, con ngươi đỏ tươi hung hãn mà :
      - Yểm Vũ! Ta vẫn còn thiếu giọt " tịnh thủy thần ", ngươi nhanh nhẹn hãy mau bay đến chỗ Đại Phạn vương xin mau lên!

      Nó vểnh lỗ tai, cúi đầu xuống nhìn mặt Trạch Uy:
      - Ngài ấy sư phụ?
      - Con mau !
      Có lời của sư phụ nó liền lộn ba vònd xuống đất, vòng tay cúi chào:
      - Yểm Vũ thỉnh lệnh, xích giao!
      Nó hét lên, từ trong mây con ma thú xích giao ló đầu ra đợi lệnh.
      Tịch Vu Xuyên thở ra, vòng tay cảm kích:
      - Đa tạ ngài!

      - Tấm lòng cha mẹ trong thiên địa như nhau cả, nó ở đây ngài cũng tập trung vào trận được! Nào... Bày trận !
      Mi Hữu thượng thần hiền hòa. Thiên Hậu Nga Hoàng bay lên , đội tháp Diệt tà, xoay đàn đá đợi lệnh. Bốn trụ bao vây Tuyết Ảnh kỳ lâu có Ma vương Trạch Uy, Tịch Vu Xuyên, Mi Hữu thượng thần và Thiên quân Hoàng Trác.
      Mặt kẻ nào kẻ ấy đều căng như dây đàn khi nghe tiếng nứt gãy, tiếng "răng rắc " như xương gãy vang lên ngày lớn phía trong kỳ lâu.

      " Rầm! Ầm! "
      ....
      Tòa kỳ lâu đổ sập xuống chỉ còn trơ lại vòng thành, tiếng hú cực dài khiến linh điểu bay đồng loạt chao đảo, rơi lả tả trong trung.
      Trạch Uy căng mắt nhìn, kẻ bước khệnh khạng khỏi đống đổ nát. nàng! Dù là dáng vẻ gớm ghiếc thế nào cũng sợ hãi... Nhưng bộ dạng nàng bây giờ khiến rơi nước mắt!
      Ma Kim Tuyết- đệ nhất mỹ nữ tộc Ma giờ thân hình biến dạng, gân guốc nổi cộm đen mun khắp làn da xám xịt. Đôi mắt phượng đỏ tươi chuyển thành tuyền màu đen cả tròng mắt, máu từ hốc mắt chảy xuống. Làn môi cong tím thẫm, hai nanh dài chĩa xuống tận ngực. phần bụng hơi nhô lên nứt toác, máu rịn ra khiến tấm áo nàng mặc loang đỏ ối. Vung hai bàn tay vuốt dài đen tuyền, tiếng như cất ra từ trong bụng :
      - Muốn giết mẹ con ta ư?

      đau buốt trái tim, hận thể chạy đến ôm lấy nàng, dỗ dành đứa con ma tính kinh hồn đó.
      Tịch Vu Xuyên chết lặng....
      Ma chiến giả lạnh lùng, đẹp đẽ sao lại trở nên ma thần đầy sát khí như thế?
      Vẻ ngoài của nữ chiến giả lúc này dọa chết khiếp Yểm Nha, dù được bảo vệ tít cao vẫn cảm thấy từng bước chân dưới kia nện những cú thốn thía vào lồng ngực. phóng tầm mắt nhìn vị Thiên hậu, tuy ánh mắt lộ vẻ sửng sốt nhưng thần thái cực kỳ bình tĩnh. Nga Hoàng khỏa những ngón tay tinh diệu bắt đầu gảy đàn.

      Tiếng đàn phát ra những chuỗi mật kinh đánh động Ma nương. ngước mặt lên, cười lạnh:
      - kẻ nạp mạng!
      Bốn kẻ bao vây chung quanh tung bốn sợi dây quấn quanh người . Ma nương lừ mắt nhìn Trạch Uy:
      - Ngươi...
      - Ma nương... Thứ lỗi cho ta!
      gương mặt lộ vẻ bi ai. Đôi mắt phượng rũ xuống, bàn tay giơ về phía , tiếng trong trẻo quen thuộc vang lên:
      - Trạch Uy... Là ta! Ma Kim Tuyết... Là ngươi bảo vệ ta! Chúng ta còn có con, ngươi thể để nó bị giết... Trạch Uy...

      Trái tim khi nghe tiếng của Ma nương vỡ vụn, miệng cắn chặt đến tứa máu, bàn tay vì vậy mà nới lỏng. Mi Hữu thượng thần vội ghì chặt dây, nghiêm giọng:
      - Ma vương, xin đừng nghe! Ma chiến giả rơi vào mê trận vốn khống chế được ma tính!
      Ma nương gầm lên, sâu trong da nứt ra, hàng vạn băng phiến mọc tua tủa khắp người hòng cứa đứt dây. Đoạn dây chạm vào đều đông cứng, tuyết đóng trắng muốt lan đến bàn tay cả bốn kẻ nắm dây lạnh cóng.

      nhìn bàn tay mình lẫn bàn tay Tịch Vu Xuyên, Mi Hữu, Hoàng Trác đều run rẩy, tím méc vì khí băng thi cực độc.
      thể để cả bốn đều trúng khí băng thi!
      Gầm lên, đánh ma lực thượng cổ vào luồng dây tạo độ sét nóng tựa nham thạch đánh ngược về phía Ma nương. Băng phiến bị đốt nóng chảy rơi xuống đất nổ tí tách, chỗ đất đó sâu hoắm, bốc mùi thơm lựng... Kiều hương!
      Sức nóng của nham thạch khiến ba vị kia buông lơi vòng dây, liền giật dây hết về phía mình, cuộn tất cả vào người Ma nương. Luồng dây ịn vào người nổ lên tiếng "xèo xèo" khét cháy, kêu thét ầm vang:
      - Trạch Uy... Cứu ta... Ta ngươi... Trạch Uy!

      Tịch Vu Xuyên bặm môi, nước mắt tuôn thành dòng nhìn Ma vương Trạch Uy và Ma Kim Tuyết! Hai kẻ nhau, vì nhau mà nay đối đầu sống chết. Mỗi tiếng cháy da của là ngón tay bấu mạnh vào da hơn, dòng máu đỏ cứ thế rơi xuống ngừng! Trạch Uy đau đến mức thể rơi giọt lệ nào nữa, đôi mắt đỏ quạch cơ hồ như mù lòa . Nắm chặt dây hét:
      - Mở trận !

      Mi Hữu tung đèn sen trắng lên cuốn tất cả vào trong, Yểm Nha rơi bịch xuống đất hoảng hốt:
      - Kinh khủng quá....!
      ngửi được mùi của Huyền Vũ cự thi, khi giết Trà Lam trí giả mùi của lưu lại da. Vòng bảo vệ của Tịch Vu Xuyên ánh lên, cuốn bay khỏi Tuyết Ảnh kỳ lâu giấu khỏi tầm mắt của Huyền Vũ.

      Huyền Vũ chạm chân xuống nền đất, ngửa cổ ngửi mùi kiều hương, gầm thét:
      -Ma nương của ta! Ta lật tung Thiên cung cũng phải tìm ra Ma nương!
      Cả Thiên cung hỗn loạn, Huyền Vũ đến đâu là giết chóc đến đó. Tiên nga ôm Nhã Chính và Hoàng Kim giấu dưới tầng ngầm dưới ngai của Thiên hậu, ra hiệu:
      - Đừng lên tiếng!
      Tiên nga hóa thành linh điểu bay khỏi tòa Hoàng Các, dẫn dụ Huyền Vũ về phía điện của Thiên phi.
      Huyền Vũ tung ánh sét xé đôi con linh điểu, từ cỗ xe lớn xuống. Tên cự thi nhếch môi:
      - Đại Phạn vương! Ngươi cũng đến góp vui nhỉ?

      Đại Phạn vương xoay dù phóng linh quang tấn công, vai ông ta là đứa trẻ mình đầy lông trắng cầm hai tay hai trái đào cạp ngon lành. Nó quắc mắt nhìn Huyền Vũ :
      - Tên cự thi đáng chết! Nợ ngươi giết Trà Lam trí giả ta còn chưa tính!
      Last edited: 2/4/20
      Betty thích bài này.

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 174 : Yểm Vũ vào trận !

      Huyền Vũ khinh khỉnh nhìn Đại Phạn vương, đôi mắt tím xinh đẹp ánh lên những tia giễu cợt:
      - Ra là con voi già chỉ vì trung thành mà được phong vương. Nay lại muốn đến đối phó với ta lập công với tên Thiên quân nhãi nhép ấy hay sao?
      Đại Phạn vương giơ tay chụp lấy Yểm Vũ thả lên cây dù úp ngược của mình, cao giọng:
      - Đứa lông lá, ngồi yên ở đây cho ta trừng phạt tên cự thi đáng chết!

      Yểm Vũ ôm thân dù, xòe tay:
      - Ngài làm ơn cho con thứ mà Mi Hữu thượng thần cần. Con mang vào trận !
      Đại Phạn vương rút trong đai áo bình ngọc thảy vào bàn tay , khẽ:
      - Tự bảo vệ mình, nhóc con!
      Nó giơ vuốt hung hầu khều cái vòi voi vừa mọc dài mũi ngài ấy như nựng nịu:
      - Ngài đợi con!

      rồi nó theo dấu đèn sen trắng, thi triển ma pháp mà sư phụ dạy trực tiếp bay vào trận.
      Yểm Vũ tròn xoe mắt nhìn cảnh sắc trong trận: đẹp vô ngần! Nó ngước nhìn những dải lụa nước màu xanh lam lưu chuyển đỉnh đầu, xung quanh lại có sương mù bảng lảng, cảm giác như ở dưới long cung nơi đáy biển sâu . Chung quanh hề có thanh hay bóng dáng của trận chiến, chỉ có dải màu sắc dịu mát vây quanh nó. Liếm môi, nó cất bình ngọc vào trong ngực áo, hai tay bung hai thanh băng phiến làm vũ khí, nhún người bay xuyên qua lớp sương mù.

      Kìa! Cảnh sắc lại đổi khác!
      Sau lớp sương ngờ lại có tòa cung điện được xây dựng hoàn toàn bằng băng đá. Tầng mái trong suốt, ánh mặt trời chiếu rọi xuyên qua tầng băng, lập tức biến thành bảy sắc cầu vồng rực rỡ. Vầng dương dâng lên cao, bảy sắc cầu vồng ấy chiếu xuống đến đây lại hóa thành những ráng mây, tựa như những dải lụa màu quấn hờ xung quanh tầng pha lê trong suốt, phơi bày dáng mạo vốn có của nơi đây.
      Tòa cung điện rực rỡ có những trụ băng cao đến vài chục mét những hoa văn thần bí tường, những bậc cấp bằng băng, hành lang điêu khắc cũng bằng băng, lúc này, cùng với vầng dương nhú, tất cả đều phát ra những quầng sáng rực rỡ đủ mọi màu sắc. Trong mắt đứa trẻ như Yểm Vũ đây hoàn toàn là tòa cung điện chỉ có thể xuất trong những giấc mơ- tòa cung điện trong suốt dành cho công chúa.


      Cửa lớn của tòa băng cung nguy nga hùng vĩ này cao hơn mười mét, trông như nơi ở của người khổng lồ. Đứng trước cánh cửa ấy, cảm giác mong đợi nó mở ra liền bất giác nảy sinh. Yểm Vũ thủ thế, chân trái ngắn ngủn lùi ra sau, bàn chân dính chặt xuống nền, móng chân theo thế mà dài ra, quấu vào nền cung như rễ cây đâm sâu vào lòng đất. Chân phải dồn ma lực đá mạnh vào cửa, hai cánh cửa vừa hé mở nó liền phóng hai thanh băng phiến ra phía trước. Cửa lớn hé mở....

      Gió nóng từ bên trong thổi thốc vào mặt mũi nó những loạt cát nhuyễn nóng hổi. Nếu nhờ chân trái trụ nó sớm bị thổi bay biến mất!
      Hai bàn tay nhanh nhảu vẽ ma pháp hình bánh xe luân hồi, vòng xe quay cuốn ngược gió cát vào trong ma pháp. Nó ngồi phịch xuống, phun trong miệng ra họng đầy cát, lầm bầm:

      - Chết dẫm! Chết dẫm! Cát ngon gì hết!

      Phía trong đại điện bày trí khá giống với tòa biệt cung ở đảo Ngư của Túc vương tử: nhiều trụ băng chạm kỳ lân mắt đỏ, cái ngai to nằm giữa điện có bức tượng lớn bằng băng đá tỏa ra khí lạnh thấu xương. Yểm Vũ răng đánh vào nhau lập cập, đứng dưới chân tượng nhìn chớp mắt!
      Gương mặt của bức tượng nửa nam nửa nữ, nanh dài nanh ngắn chi chít trong miệng. Mái tóc nửa suông dài nửa là hàng trăm con rắn thả xuống thân, rũ đầu xuống bầu ngực căng tròn. tay bức tượng cầm roi và xiên, nó giơ vuốt hung hầu cào cào chân bức tượng:
      - Ai đây? Trông dị hình dị tướng quá!

      " Rắc.. Rắc.."
      Nó cảnh giác lộn ba vòng lùi khỏi bức tượng băng đá, nhún ngươi bay lên trần cao, lộn ngược quấu chân lên trần nhìn xuống. Chuyển động?
      Bức tượng băng đứng dậy, ngửa cổ nhìn nó đoạn giơ cây xiên phóng lên. Nó lách mình tránh né, mài vuốt nghe xoen xoét mặt trần băng:
      - Lý nào như thế? Ta chưa đánh ngươi mà?
      Vẽ kỳ trận , nó đọc ma chú gọi yểm thi. Kỳ trận bốc cháy, yểm thi gọi được nhưng từ lòng cung điện trồi lên hàng trăm thây ma gớm ghiếc! Chúng đội băng đứng dậy, thịt nát xương tan hòa cùng băng vỡ phút chốc quện lại vào nhau hóa thành thứ thây ma đen xanh cẩn băng bảy sắc lấp lánh.

      Chúng di chuyển rất nhanh, từ hành động cho thấy chúng muốn tấn công nó. Yểm Vũ ôm mặt, tức tối:
      - Gậy Vũ đập lưng Vũ rồi, ma pháp sử dụng ở đây chỉ có tác dụng ngược giúp kẻ địch thôi!
      Bức tượng băng nở nụ cười, nanh lớn nanh bay ra, hóa thành những mũi tên phóng rào rào về phía nó. Yểm Vũ vội đâm đầu chạy lẫn vào đám thây ma, dừng lại giây phút nào. Mũi tên vun vút cắm vào mình bọn thây ma, chúng liền hóa thành bùn đất đặc quánh, dính bền bệt nền băng. Nó vòng ra sau lưng bức tượng băng, số tên còn lại chạm trúng mặt băng liền vỡ vụn rơi xuống, chạm vào mặt sàn băng vang lên thanh như băng vỡ.

      Bức tượng đột ngột xoay đầu ra sau lưng, há miệng thổi vào mình nó luồng khí lạnh cóng. Lớp lông trắng dựng ngược, đông lại giòn như bánh tráng nướng, nó lắc người gãy răng rắc rơi xuống. Nó thộn mặt:
      - Khỉ đá trụi lông?
      Lớp lông trắng mất khiến ma lực thạch hầu biến mất, nó run rẩy bay khỏi cái ngai. Bò ra sàn, khí lạnh xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng khiến cả người nó tím tái, rên hừ hừ:
      - Chết dẫm à... Cái tượng băng này khôn hơn mình nghĩ! Biết lông trắng thạch hầu bảo vệ mình khỏi khí lạnh, hừ hừ...

      Nó bấu vuốt hung hầu xuống sàn, hét lên những tiếng cực lớn cầu cứu. Từ trong thinh cái lưỡi dài bay tới, liếm láp cả người nó rồi biến mất!
      Lớp dãi lấp lánh thấm nhanh qua làn da vân đá, chốc lát hóa giải độc khí. Nó sảng khoái đứng dậy, lắc mông:
      - Hết chết! Hết chết rồi! Tên tượng băng khốn kiếp, ba lần bảy lượt muốn dồn ta vào chỗ chết! cho ngươi biết tài của ta ngươi chưa ngán, coi đây!

      Nó cởi áo ngoài khoe cái bụng tròn ủm no căng, người chỉ còn cái quần chẽn và hai vòng vàng đeo cổ chân phải. Hai tay nó cùng lúc vẽ hai kỳ trận, lần này nó triệu tập vạn tượng binh.
      Từ trong hai kỳ trận hàng vạn bức tượng cao đến gối nó lố nhố bay ra, chồng ngay ngắn lên nhau thành đội quân tí hon chung quanh nó. Vạn tượng binh này của Tần vương, nó và chúng chẳng ưa gì nhau, mỗi lần vào kỳ trận gặp phải chúng đều xáp lá cà đánh nhau đến thâm mình bể tượng. Nhưng cái trận này hóa địch thành bạn, chúng chắn trước giữa nó và bức tượng băng kia.

      Bung vuốt hung hầu, Yểm Vũ thét vang:
      - Tấn công!
      Vạn tượng binh nhào đến bủa vây tượng băng, từ trong miệng chúng phun ra những đốm lửa địa ngục văng đến chỗ nào, bức tượng băng bị thủng chỗ ấy.
      Tượng băng vung roi quất hết lớp này đến lớp khác nhưng vạn tượng nhiều vô số lại bất tử, đánh vỡ chúng lại tự hồi sinh. Yểm Vũ ngoáy mũi, nheo mắt nhắm kỹ nơi vị trí trái tim bức tượng. Nó dồn hết ma lực vốn có vào bàn tay, hóa vuốt sắc nóng đỏ cam như thép trui trong lửa. Búng người xoáy như lốc ào đến, vuốt đâm vào ngực tượng băng ngoáy thành lỗ hổng. Bức tượng ngửa cổ thét lên tiếng như băng vỡ, miệng nứt thành những khe hở trào những dòng nước nóng đỏ do vuốt của nó hóa lỏng băng.
      Bức tượng đổ ập xuống, cái ngai liền bật lên hở lối vào. Bọn vạn tượng hung hăng còn kẻ tấn công quay qua nhìn nó.
      Nhếch môi, nó nhảy vào lỗ hổng dưới ngai, ngạo nghễ:
      - Bọn bây chơi mình , ta đây!
      Last edited: 4/4/20
      Betty thích bài này.

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 175: Ngươi có ta ?
      Yểm Vũ tuột trong đường ống khổng lồ, hai bên tai nó chỉ nghe được những tiếng e e tựa hàng trăm ngàn con ve kêu rôm rả. Nó văng khỏi đường ống, búng mình lên , đôi mắt đỏ nhanh như cắt phát cột đá cao vót liền bung vuốt hung hầu dài ra quấn vào. Nó đu vào thân cột, ôm cứng lấy. Nhìn xuống phía dưới kia chả phải là trận pháp cực lớn hay sao ?

      Sư phụ nó và cha - người đứng dưới bùn lầy, người đứng đạp phía vai xuất ra những luồng ma pháp màu xanh trắng. Xung quanh là hàng trăm con cương thi có kích thước to lớn. Đầi kia là Mi Hữu thượng thần và Thiên quân - mỗi người góc cũng chôn chân dưới bùn, hai tay bóp cổ hai con ma thú có hình thù kỳ quái. Ma nương của nó đứng giữa. Nhân dạng hình thù còn chút gì vương vấn của vị đệ nhất mỹ nữ Ma tộc !

      Gương mặt biến dạng hoàn toàn với đôi tai nhọn hoắc, đôi mắt phượng dài to hơn và trán xuất quỷ nhãn chớp mở liên tục . Nanh dài đến ngực còn hai cánh tay hóa vuốt dài điểm thêm sừng nhọn mu bàn tay. Mỗi tiếng hét của Ma nương lúc này là kích thích những con cương thi và ma thú tấn công mạnh mẽ vào bốn kẻ giữ trận. Dưới làn nước Yểm Vũ chợt thấy xuất những dao động trầm như sắp có thứ gì đó trồi lên.

      Ba Xà!
      Ba Xà là loại rồng có hình dạng thuôn giống trăn, dài đến chín mươi sải tay, chuyên rình ăn thịt voi. Tương truyền loại sinh vật nầy hay nấp ở các hồ nước, chờ con mồi tới uống nước và tắm rửa mới lao ra nuốt chửng. Mỗi lần Ba Xà ăn con voi ba năm sau nó mới nôn phần xương thừa ra. Con Ba Xà thành tinh này biết tại sao bị giam giữ trong trận, cứ nhìn thân dài ốm dẹp của nó hẳn đói lâu ngày. Quả nhiên ngoài suy nghĩ của Yểm Vũ, cái đầu bạnh vàng rực chồm từ đáy nước há to cái miệng rộng ngoác đầy răng lởm chởm toan đớp lấy vị chiến giả gương cạn.

      - Cha ơi!
      Nó lao xuống, vung cả mười vuốt hung hầu đâm xuyên đầu Ba Xà, mạnh tay kéo đường dài xé dọc thân trăn. Ba Xà vùng vẫy, phần đuôi từ dưới bùn mạnh mẽ quất lên, vung bạt cả lũ cương thi lẫn Trạch Uy, Tịch Vu Xuyên và Yểm Vũ bay khỏi đầm lầy. đầu trận bị phá thế, Ma nương liền chắp tay cánh tay thi triển ma pháp kỳ lạ. Bàn tay khua đến đâu là trong thinh tuyết trắng đổ xuống, tuyết rơi trúng lũ cương thi liền hóa chúng thành những cái xác đỏ ối. Da thịt chúng nóng lên, nứt nẻ ra, tuôn trào dòng dịch trong suốt hôi tanh. Ma vương tung ánh sét chặt đứt đuôi Ba Xà, nắm Tịch Vu Xuyên bay trở lại nơi trấn trận.



      Last edited: 9/4/20
      Betty thích bài này.

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 175: Ngươi có ta ?

      Yểm Vũ tuột trong đường ống khổng lồ, hai bên tai nó chỉ nghe được những tiếng e e tựa hàng trăm ngàn con ve kêu rôm rả. Nó văng khỏi đường ống, búng mình lên , đôi mắt đỏ nhanh như cắt phát cột đá cao vót liền bung vuốt hung hầu dài ra quấn vào. Nó đu vào thân cột, ôm cứng lấy. Nhìn xuống phía dưới kia chả phải là trận pháp cực lớn hay sao ?

      Sư phụ nó và cha - người đứng dưới bùn lầy, người đứng đạp phía vai xuất ra những luồng ma pháp màu xanh trắng. Xung quanh là hàng trăm con cương thi có kích thước to lớn. Đầi kia là Mi Hữu thượng thần và Thiên quân - mỗi người góc cũng chôn chân dưới bùn, hai tay bóp cổ hai con ma thú có hình thù kỳ quái. Ma nương của nó đứng giữa. Nhân dạng hình thù còn chút gì vương vấn của vị đệ nhất mỹ nữ Ma tộc !

      Gương mặt biến dạng hoàn toàn với đôi tai nhọn hoắc, đôi mắt phượng dài to hơn và trán xuất quỷ nhãn chớp mở liên tục . Nanh dài đến ngực còn hai cánh tay hóa vuốt dài điểm thêm sừng nhọn mu bàn tay. Mỗi tiếng hét của Ma nương lúc này là kích thích những con cương thi và ma thú tấn công mạnh mẽ vào bốn kẻ giữ trận. Dưới làn nước Yểm Vũ chợt thấy xuất những dao động trầm như sắp có thứ gì đó trồi lên.

      Ba Xà!

      Ba Xà là loại rồng có hình dạng thuôn giống trăn, dài đến chín mươi sải tay, chuyên rình ăn thịt voi. Tương truyền loại sinh vật nầy hay nấp ở các hồ nước, chờ con mồi tới uống nước và tắm rửa mới lao ra nuốt chửng. Mỗi lần Ba Xà ăn con voi ba năm sau nó mới nôn phần xương thừa ra. Con Ba Xà thành tinh này biết tại sao bị giam giữ trong trận, cứ nhìn thân dài ốm dẹp của nó hẳn đói lâu ngày. Quả nhiên ngoài suy nghĩ của Yểm Vũ, cái đầu bạnh vàng rực chồm từ đáy nước há to cái miệng rộng ngoác đầy răng lởm chởm toan đớp lấy vị chiến giả gương cạn.

      - Cha ơi!

      Nó lao xuống, vung cả mười vuốt hung hầu đâm xuyên đầu Ba Xà, mạnh tay kéo đường dài xé dọc thân trăn. Ba Xà vùng vẫy, phần đuôi từ dưới bùn mạnh mẽ quất lên, vung bạt cả lũ cương thi lẫn Trạch Uy, Tịch Vu Xuyên và Yểm Vũ bay khỏi đầm lầy. đầu trận bị phá thế, Ma nương liền chắp tay cánh tay thi triển ma pháp kỳ lạ. Bàn tay khua đến đâu là trong thinh tuyết trắng đổ xuống, tuyết rơi trúng lũ cương thi liền hóa chúng thành những cái xác đỏ ối. Da thịt chúng nóng lên, nứt nẻ ra, tuôn trào dòng dịch trong suốt hôi tanh. Ma vương tung ánh sét chặt đứt đuôi Ba Xà, nắm Tịch Vu Xuyên bay trở lại nơi trấn trận.

      Vị chiến giả gương cạn trầm nửa người xuống lầy, bộ giáp xanh nhuốm đen, phần giáp mặt bùn loang ẩm xám xanh. Ma vương tọa chân vai Tịch Vu Xuyên, truyền nguồn ma lực thượng cổ qua cho vị chiến giả, lan những làn khói xám mặt đầm. Vòng vây trấn trận nối lại, tuyết trời bị ngăn lại, bọn cương thi nạp tuyết đột ngột bị dừng lại. Da chúng ám thành khối đen như than, thứ dịch trong suốt tanh tưởi bỗng thấm ngược vào da, cháy xèo xèo. Chúng ngửa cổ cất lên những tiếng rên rền rĩ, Ma nương trừng mắt nhìn Trạch Uy:
      - Trạch Uy, ngươi ngươi ta... Ngươi ngươi bảo vệ ta, hôm nay ngươi huy động thiên địa lập trận dồn ta vào chỗ chết? Tình của Ma vương nhà ngươi khiến ta tài nào hiểu được!

      Trước câu oán trách của vị vua địa ngục chỉ im lặng, Yểm Vũ thấy môi sư phụ mím chặt lại, đau thương sao cho vừa bay vào trận. Nó bay lơ lửng đối diện Ma nương, vòng tay cúi chào:
      - Ma nương... Xin hiểu cho sư phụ của con, sư phụ thương ngài, lại càng thương xót chúng sinh!
      - Hừm... Thế cứ cùng chúng sinh ái. Yểm Vũ... Nơi gió tanh mưa máu này có việc của ngươi... Cút khỏi đây!
      Giọng cao vút, the thé lẫn những vực khiến Yểm Vũ nghe như có búa tạ đóng vào ngực. Chất giọng này hẳn là của bào thai tiểu ma vương kia!

      Ma nương niệm ma chú trói nó trong khối băng đoạn ném bay ra khỏi trận, văng lên cắm vào cột đá kia nhìn xa cứ như viên kẹo cắm xiên gỗ. Băng vừa lạnh vừa buốt, phút chốc cả người nó đông cứng, ngoan ngoãn nhìn cuộc chiến dưới kia.
      Kìa!
      Mi Hữu thượng thần đột ngột bay khỏi đầm lầy, hai tay trông mảnh dẻ lại đầy thần lực phút chốc xé xác hai con ma thú. Quăng xác ma thú đến trước mặt Ma nương, vị thượng thần nhạt giọng:
      - Thấy sao nào, đứa trẻ ngỗ nghịch kia?
      - Ghừ... Tên thượng thần tối cổ, tộc Mi thị còn mỗi ngươi, lại đâm đầu vào trận cho tiệt giống? Giết ma thú của ta, trả mạng!

      Thân thủ Ma Kim Tuyết rất nhanh, bóng trắng lấp lóa như ảnh ảo tấn công những đòn chết chóc. Mi Hữu bị thương rồi lập tức lành lại, da thịt hồi sinh nhanh chóng. góc trận có kẽ hở, Nga Hoàng ôm đàn từ cao vội bay xuống, trầm mình trấn trận. Thần lực của Thiên hậu thể sánh với ba kẻ trấn trận kia, chỉ chốc đầm lầy xâm nhập khí ma vào. Làn da trắng hồng mịn màng liền bị lam xám xanh, mồ hôi rịn đầy trán. Thiên quân Hoàng Trác hét:
      - Nga Hoàng, rời trận! Nàng đủ sức trấn trận đâu, nghe ta!
      - Hự... Ta để Ma nương có cơ hội nào thoát được trận đâu!

      Từ hai phía hai luồng sáng bay đến, cả Trạch Uy và Thiên quân đều tung dây quấn Nga Hoàng, kéo bay khỏi trận. Trạch Uy thậm chí dùng ma pháp thượng cổ đánh Nga Hoàng bay thẳng ra Tuyết Ảnh kỳ lâu.
      Bên ngoài Đại Phạn vương bị Huyền Vũ đánh trọng thương, chém đứt lìa cánh tay. Đạp đầu Đại Phạn vương, Huyền Vũ chống nạnh:
      - Ta con voi già ngươi biết cao thấp!
      - Cha!
      Thiên hậu Nga Hoàng phóng đàn đá đến, đàn vỡ tan cắm chi chít mảnh vỡ thiên thạch vào người tên cự thi. Nhân lúc Huyền Vũ lùi mấy bước Thiên hậu liền bay đến ôm lấy Đại Phạn vương, niệm thần chú biến mất.

      Huyền Vũ gỡ đá khỏi người, nhìn máu chảy lam nham người mình cười quỷ dị:
      - Bỏ chạy rồi! Để ta vào trận giúp Ma nương, sau đó tính nợ với các ngươi!
      Theo lối cái ngai trống, Huyền Vũ thuận lợi bay vào, cười lạnh:
      - Yểm Vũ ngốc, phá tan tượng băng trấn cửa... Công cán này ta tưởng thưởng sau khi giết hết cả bọn trong trận.

      Ma nương càng đánh càng hăng, bọn cương thi theo cuồng lực của chủ nhân cũng điên cuồng tấn công. Tịch Vu Xuyên điên tiết:
      - Mi Hữu cớ sao xông vào đánh trực chiến với Ma nương thế? Chúng ta phải chỉ cần vây ấy trong trận, dùng bảy ngày bảy đêm để phong ấn là được sao?
      Trạch Uy nắm đầu con cương thi ném ra xa, thổi luồng lửa thiêu rụi:
      - Mi Hữu có lẽ muốn khơi dậy hết ý niệm tàn sát của nàng ấy, lần hóa giải hết!

      " Vút! Ầm! "
      Huyền Vũ phóng xuống, dùng ánh sáng bạc từ đôi mắt tấn công Mi Hữu, thét vang:
      - Muốn động vào Ma nương hỏi Huyền Vũ chưa?
      Huyền Vũ nhìn Ma Kim Tuyết, kẻ trước mặt như ma thần xa lạ, thứ cảm nhận được là mùi kiều hương. Chăm chăm nhìn , tên cự thi bất giác giơ tay muốn chạm vào gương mặt:
      - Ma nương quý của ta!
      " Xoẹt! "
      Ma Kim Tuyết bất thần vung vuốt cào đường mặt Huyền Vũ, tiếng khao khao:
      - Lời của bọn nam nhân như nước đổ đầu vịt, xảo trá, dối lừa!

      Huyền Vũ bị bất ngờ nhưng đôi mắt tím đó ngoài thương ra mang tia giận dỗi nào!
      Mi Hữu vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Mi Nhược thên thể cường tráng đó trái tim bỗng đau xé.
      - Mi Nhược... Mi Nhược...
      Vị thượng thần gọi khẽ, nước mắt bỗng lăn tròn gương mặt đẹp vô ngần. Vì cứu đứa trẻ cuối cùng của tộc Mi thị mà thượng thần Mi Nhược dâng đầu cho Huyền Vũ.

      Tên cự thi nghe tiếng gọi, xoay đầu qua phía lưng trợn mắt nhìn Mi Hữu đoạn cười phá lên:
      - Ha ha... Ta còn tưởng ai xa lạ, hóa ra là đứa oắt con ngày đó! , ta hứa với Mi Nhược giết ngươi, ta giết!
      - Huyền Vũ... Ngươi thể giết được ta, dù ta ở lại ngươi cũng thể giết được ta!
      Mi Hữu trầm giọng, có lẽ chỉ khi đối diện với Huyền Vũ vị thượng thần mới có thần sắc biến đổi như thế!

      Yểm Vũ từ cao nhìn xuống, lầm bầm:
      - Huyền Vũ chết tiệt, đừng làm hại Mi Hữu đấy nhé! Cái lưỡi của ngài ấy ngon vô cùng, ta còn chưa ăn. Ngươi làm ngài ấy bị thương, ta nhất định tính sổ với ngươi!

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 176: khoan nhượng!

      Mi Hữu cho Huyền Vũ có phút giây nào phản đòn. Vị thượng thần thượng cổ tung những luồng linh lực ánh hồng tựa như cuồng phong đánh thẳng vào trái tim của tên tử thi ở khoảng cách rất gần. Huyền Vũ cứ cười ngạo nghễ, ưỡn ngực nhận đòn:
      - là sảng khoái! là sảng khoái! Ma Kim Tuyết, đừng lo. Có ta ở đây, ta cho kẻ nào động đến .

      Ma nương đứng phía sau Huyền Vũ, còn bị tấn công của Mi Hữu thượng thần hồi phục trở lại. Hai bàn tay xoay vòng vẽ những đạo bí thuật của riêng chiến giả địa ngục kêu gọi hàng hà sa số những tinh linh từng bị mình tiêu diệt. Chúng xuất dính vào nhau như những khối đá màu đỏ rỉ đầy máu. Phút chốc biến thành người đá khổng lồ có gương mặt. phần bụng mở cái miệng lớn, lởm chởm ranh nanh đen tuyền.
      Ma Kim Tuyết rít qua kẽ răng:
      - Tấn công Trạch Uy cho ta!

      Người đá nghe lệnh lao vào vị vua địa ngục. Tuy bản lĩnh của chúng cao nhưng thành công chặn đường, cản chân muốn tiến đến đánh với Huyền Vũ. Đập đôi cánh sau lưng, từ cánh những mũi tên độc phóng ra cắm vào khối đá bẻ gãy cấu trúc của chúng. Những mũi tên ánh vàng cắm sâu tự tan ra ám vào bên trong biến người đá thành khối đen đỏ lam nham, tan thành vũng máu lớn.

      Ma nương ngửa cổ lên trời hét:
      - Ngươi phụ ta! Ngươi bảo vệ ta ta thề đội chung trời với ngươi!
      giơ hai tay ra phía trước ôm chầm lấy Huyền Vũ, miệng niệm lại lời nguyền xưa. Huyền Vũ khá bất ngờ khi bàn tay thường mơ tưởng luồn qua ôm chặt hông kéo về phía sau, đôi môi trái tim toét nụ cười sung sướng:
      - Ma nương của ta cuối cùng nghĩ thông suốt! Được lắm! Chúng ta kết hợp tiêu diệt hết tất cả !

      Mi Hữu thượng thần bị ma lực của cự thi và chiến giả hòa hợp đẩy ngược lùi về sau hai bước. Yểm Vũ phía bất chợt cảm nhận nỗi sợ vô cùng khi nhìn đều vòng sáng bao lấy Ma nương và tên cự thi kia! Thừa hưởng khả năng đặc biệt từ mẹ là đệ nhất hung hầu, lần đầu tiên nó cảm được trận ác chiến sắp đến. Ai thắng ai bai trong trận chiến này vẫn là câu hỏi bỏ ngỏ!

      Trạch Uy ôm ngực, hận thể bay vào ngăn sát nhập hồn phách đó. rên rỉ:
      - Nàng ấy nhập hồn phách với Huyền Vũ, muốn hủy thiên diệt địa lần nữa! Ma nương... Chúng ta thể có đường lui hay sao?
      Từ trong vòng sáng những tiếng đọc mật chú vang lên, dù Thiên quân và Tịch Vu Xuyên phóng vũ khí phá nát thanh vẫn cách nào dừng lại. Sức mạnh của lời nguyền chiến giả khôn cùng, đồng thời phát ra ánh sáng bạc chói mắt khiến tất cả đều phải che lại đôi mắt nếu như muốn mù lòa!

      tiếng nổ lớn vang lên. Từ trong vùng sáng vừa nổ ra ấy nhân ảnh bước ra! Đó là người mang gương mặt của Ma Kim Tuyết phía trước và gương mặt Huyền Vũ ở phía sau đầu. Dung mạo vô song của nữ chiến giả và tên cự thi khôi phục ở cảnh giới cao nhất: đôi mắt phượng dài đỏ tươi chớp , thần trí của Trạch Uy liền bị mê hoặc. niệm ma chú thượng cổ đánh bạt tia nhìn mê hoặc, đoạn hóa ra những dải băng bịt kín mắt của phe ta. Cả Yểm Vũ ở cao cũng bị sư phụ dùng dải lụa quấn chặt vòng bảo vệ. lạnh giọng:
      - Chúng ta che mắt bảo vệ nhãn lực khỏi lòa và bị mê hoặc!

      Ma Kim Tuyết mang bộ ngực và nửa thân của mình nhưng đôi chân cuồn cuộn cơ bắp là của Huyền Vũ. hai tay thu vuốt sắt nhọn, bên cầm roi vàng, bên tên cầm đoản đao thượng cổ, người lại khoác áo giáp phượng hoàng. Tịch Vu Xuyên tuy bị bịt kín mắt nhưng trái tim lại cảm nhận ràng hình dạng của Ma nương lúc này, giọng cơ hồ run lên:
      - Ma Kim Tuyết trở thành sát thần địa ngục mang sức mạnh kinh khủng hơn cả ngàn năm trước! may là lôi nhau vào trong trận đánh để chúng sinh phải gánh cảnh chết chóc!

      Mái tóc ngả sang hai bên mang tai, nửa đen nửa trắng và đưa đôi mắt đỏ rực xinh đẹp nhìn Trạch Uy nghiến răng:
      - Ta lầm khi tin rằng ngươi ta.... Hôm nay hãy để mạng lại đây ... Tất cả...
      đạp chân xuống đất, tức bùn trong đầm lầy liền bay lên tung tóe, trận pháp kềm hãm bị phá vỡ. Trạch Uy và Thiên quân Hoàng Trác đập cánh bay lên trong khi Tịch Vu Xuyên và Mi Hữu phi thân đến cạnh nhau. Mi Hữu nắm mái tóc bạc trắng của vị chiến giả giương cạn, nối vào mái tóc trắng của mình đoạn niệm " nhập thể phù chú" của tộc Mi Thị.

      Tịch Vu Xuyên và Mi Hữu giống như Ma nương và Huyền Vũ đều nhập thân thể vào nhau. Chỉ là phù chú này thuộc tộc Mi thị nên toàn bộ chân thân của Tịch Vu Xuyên đều . Huyền Vũ mai mỉa:
      - Ta tưởng thế nào hóa ra là nửa mùa!
      - Thế sao?
      Mi Hữu nhạt giọng, tay bóc tấm vải che mắt xuống. Đôi mắt đó bây giờ bên tím bên xanh, mỗi mỗi cái chớp mắt là chiếu ra ánh sáng bạc tương tự Huyền Vũ!

      Mi Hữu cầm cái lưới vân trúc khẽ cười:
      - Tịch Vu Xuyên... Để ta đánh trước, nếu ta ổn mới đến ngài! Ta ngàn vạn lần muốn Yểm Vũ giận ta vì bảo vệ cha nó chu đáo!
      Ma nương và Huyền Vũ cùng lúc phát động ma pháp, từ dưới đất cơ man là ma thú hình thù quái dị trồi lên, bay lên đánh với Trạch Uy và Hoàng Trác.
      Mi Hữu dùng đôi mắt của mình thiêu cháy ít ma tà, lại xông vào xáp lá cà với Ma nương.

      Yểm Vũ tuy bị che kín thể thấy trận đánh diễn ra nhưng từ tiếng những luồng sét va vào nhau, tiếng hú hét của hồn lẫn tiếng đập đôi cánh lớn màu đen của sư phụ nó tự hiểu đây là trận sống còn. Hai bàn tay nó nắm lại, phồng má đỏ au, tròng mắt chuyển đỏ lấy hết khí lực trong bụng, hét:
      - Sư phụ... Bịt tai lại!
      Từ cao Trạch Uy nghe tiếng đồ đệ truyền đến. Đối với đứa trẻ này lòng tin tưởng, ra hiệu cho cả Mi Hữu và Hoàng Trác bịt chặt lỗ tai.

      "Bùm! "
      Vòng bảo vệ nổ tung bởi tiếng hát chát chúa từ bên trong. Yểm Vũ bung vuốt hung hầu, tay vỗ liên hồi lên bụng mình như đánh trống khiến làn da vân đá thâm tím. Tiếng hát nghịch thiên bạo địa cất lên khiến ma tà điên dại, ma thú lồng lên chạy loạn đâm sừng vào nhau. Cả Ma nương cũng phải hóa băng mình để tránh tiếng hát đó!
      Tuy nhiên ma lực của nó trụ lâu, khi thấy Ma nương vừa đông cứng trong băng nó liền lấy sức bình sinh hát thêm câu rồi vô lực rơi xuống. Mi Hữu vội bay lên ôm lấy nó, phút chốc hóa thành con khỉ trắng muốt, triệt để mê man.
      Mi Hữu xé tay áo làm thành cái địu nó trước ngực, che chắn kỹ đoạn ra hiệu cho Trạch Uy và Hoàng Trác lao xuống trước khi Ma nương làm tan băng....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :