Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      GÁNH CHÈ CHÌM!
      Tư Thảnh nằm vùi suốt mấy hôm, hết nóng lạnh lại đau rần đầu óc. Cảm giác hối hận xâm chiếm lấy , giờ lại mong được thay thế má gánh cái gánh đó. Thầy ngày ngày mua thuốc, nấu cháo mà chẳng tiếng lớn tiếng . Lúc thầy đưa chén cháo cho, nghẹn:
      _ Thầy! Thầy tốt với con quá. Vậy mà con ngỗ nghịch còn đòi đập bàn thờ tổ của thầy! Thầy bỏ qua cho con nghe thầy!
      _ Thầy chẳng giận! Cậu mau ăn cháo !
      Đêm đau nhức cả người ngủ được, thầy bảo đêm có ngày gặp ma. lại đụng độ cả đại đội, còn lượm lại cái mạng là may! nghe tiếng thở của thầy ở phòng bên cạnh, nghĩ thầy ngủ rồi liền ra phòng thờ! Bóc bánh, rót nước để trước điện bằng đất nung, Tư Thảnh gọi khẽ:
      _Ê, tao buồn quá! Nếu mày có thể chuyện ra chuyện với tao !
      kiên nhẫn ngồi đợi rất lâu vẫn nghe được tiếng nào đâm nản, lủi thủi vào chỗ của mình nằm. Cứ nằm hết nhìn trần nhà rồi xoay qua nhìn tấm tường, lăn qua lăn lại lúc đói bụng! Mò xuống bếp còn gì để ăn, thầy luôn nấu vừa đủ. Bữa cơm nào trong nồi cũng còn dư hột cơm. lúc lọ mọ mò lên giường trố mắt ra nhìn cái gối: cái bánh pía nằm ngay ngắn đó! cho ngay vào miệng, chợt giật mình rồi thẳng lên phòng thờ: cái bánh lúc nãy cúng mất tiêu! Nở nụ cười hiếm hoi suốt mấy ngày qua, gục gặc đầu:
      _ Quỷ tốt! Quỷ tốt!
      Khi ngang phòng thầy dường như thấy bóng đen, hé cửa nhìn vào. Trong ánh sáng đèn tinh dầu mờ, ràng thấy bóng in lên tường! Nhìn như quái vật đúng hơn: có rất nhiều tay và chân xíu bám vào thân, đầu chi chít! Thứ đó cầm cây quạt nan quạt phe phẩy cho thầy. phát run, nhanh chóng về giường nằm, chỉ lo cái thứ quái vật ấy trông thấy! Song ngủ được, tò mò làm đắn đo: thầy chỉ nuôi cái tượng đồng trong điện thờ đất nung. Chả lẽ chính là con quái vật có hình thù đó??? kéo chăn che kín đầu, run lẩy bẩy.
      Vừa mờ sáng nghe tiếng chân thầy xuống nhà sau là liền tung chăn chạy xuống bên thầy:
      _ Thầy ơi, cái thứ cầm quạt nan quạt cho thầy là gì vậy thầy?
      _ À cậu thấy Bỏ à? Nó tên là Bỏ! Nó là tập hợp của rất nhiều, rất nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi khi chưa thành hình. Chúng hợp lại nên hơi kỳ hình dị tướng. Nhưng cậu yên tâm! Bỏ rất ngoan, hại cậu đâu!
      _ Nó đầu thai hả thầy?_ tò mò, thầy kéo khăn lau mặt khẽ khàng:
      _ Cậu nhớ bà hàng gánh chè bán ? Lúc hữu duyên bà ấy lại đến mang số đứa , nuôi trong nồi vô oán để bọn trẻ bắt đầu lại. Nhưng bây giờ nạo phá thai nhiều quá, số thầy tiễn bằng số thầy đón về. Nên hình thù Bỏ ngày càng kỳ dị là vậy!
      xách chổi ra quét dọn sân, lau dọn phòng thờ. Ngồi xổm nhìn vào điện, bất giác thò tay vô xoa cái đầu ba chỏm của tượng đồng:
      _ Tụi bây đáng thương thiệt! Để tao mua bánh cho ăn.
      ... Thấm thoắt ở cùng thầy nửa năm, tâm cũng vơi nhiều sầu hận. Sau vụ đêm vào nghĩa địa bỏ rượu cũng dám nghĩ đến nữ sắc. Chỉ là lại thích ăn ngọt hơn! Bánh cúng của Bỏ luôn giành ăn hết, thằng Hiệp thi thoảng chở ba vợ đến uống trà cùng thầy thấy đều vui vẻ:
      _ Tui thấy ông tươi tỉnh hơn rồi, tính chừng nào xuống núi đây cha?
      _ Ở chỗ thầy tao thấy bình yên. Ăn ngon, ngủ khỏe. Tao còn nghĩ nhiều nữa. Tao định vài ngày nữa về thăm mả má tao, cũng xin lỗi con vợ cũ!_ thở ra, thằng Hiệp ghẹo:
      _ Chời, đừng có về nghĩa cũ tình xưa nghe cha. Người ta yên bề gia thất rồi!
      _ Tao làm vậy đâu. Nó khổ với má con tao mười mấy năm. Giờ nó sống tốt là tao thấy bớt tội lỗi. Tao muốn về thăm mả má, sẵn gửi gắm cho nó trông coi dùm mồ mả. Thầy rồi, thầy già rồi. Kêu tao nếu nghĩ kỹ ở lại, sau này trông coi nhà, hương khói. Tiền tao rút ngân hàng về rồi. Thầy nhận, tao tính về đưa cho con vợ cũ. Đáng ra nó được nhận nhiều lắm!
      Hiệp thầm cảm phục thầy, cái thằng bỗ bã như Tư Thảnh ở với thầy thay đổi tâm tính. Hiệp kể với việc Hiệp gặp Thủy trong quán karaoke lớn ở Sài gòn! ta vẫn đẹp sắc sảo như thế, vẫn mồi chài đàn ông như thế! ta Bảo Nhi mất rồi, con bé bị sốt xuất huyết mà đưa bệnh viện trễ quá. Mất con ta chán chường sa vào ăn chơi bài bạc, số tiền bán nhà còn. Hiệp thấy đàn bà làm nghề này là mắc cái nghiệp nên muốn nhắc đến. Mong cho Tư Thảnh quên hết để sống bình lặng đến hết đời!
      Lần về này bác Sáu đay nghiến nữa, khi nghe ghé thăm, kể sơ sơ bà chỉ buông tiếng thở dài:
      _ Thôi vậy, của thay người! Bây tu tỉnh lại rồi làm ăn.
      _ Con tu luôn bác Sáu ! Mà bác Sáu, con về gửi lại số tiền cho con Út mà hai vợ chồng nó nhận. Bác cho nó nhận !_ nhờ vả, ông Sáu lắc đầu:
      _ Hồi xưa bây đuổi nó thảy có vài triệu. Lúc đó bây cầm mấy tỉ nó còn đòi thêm. Giờ bây mất hết còn nhiêu đó, nó cầm làm gì? Người ta sống tình nghĩa, đâu có cạn tàu ráo máng như bây!
      Lúc trước mà ông Sáu vậy giở thói hung hăng ngay nhưng giờ im lặng. Sóng gió làm đằm lại, xin ở lại đêm. Bà Sáu trải chiếu ra phản, mang chăn mền ra :
      _ Bây ngủ ! Từ giờ về sau khi nào buồn cứ đón xe về. Bác Sáu giàu nhưng chỗ ăn chỗ ở có!
      Đêm khuya hơn, tiếng ếch nhái bù tọt kêu vang, nhìn trời thấy thư thái hơn bao giờ hết! Cảm giác này y như hồi xưa, những ngày trời oi cả nhà ba người khiêng giường tre ra sân. Má nướng bắp, mùi bắp thơm quyện mỡ hành ngậy ngậy còn Út Hậu nấu ấm nước râu bắp. Cứ ăn uống, ngắm sao, đủ chuyện trời dưới biển...
      ngủ say mơ thấy mình ra triền đê lộng gió, má ngồi cùng quang gánh. mừng rỡ chạy đến ôm bà:
      _ Má! Lâu lắm thấy bà! Tui nhớ bà quá!
      _ Lần này má về thăm bây là lần cuối! Nghe lời má, tu tỉnh con!_ Tiếng phát ra từ mớ thịt bùng nhùng, thấy con mắt má trôi tuột xuống cổ như chảy nước mắt. thổn thức:
      _ Má, tui hứa với má! Tui tu luôn!
      Éc! Éc! nghe tiếng liền quay lại, con khỉ đỏ au mất óc bám vai liền nhảy sang quang gánh. Đôi mắt nó còn hung hãn nữa, nó trở lại là con khỉ trong chuồng ngày gặp. nghẹn ngào giơ tay sờ gương mặt xíu đầy lông:
      _ Xin lỗi mày, nếu có kiếp sau tao làm đầy tớ trả nợ cho mày!
      Ùm! Ùm! Con đò bỗng nổi nên giữa đồng nước, thấy bà già gánh chè lên, còn trông thấy Bảo Nhi chạy lon ton sau lưng bà. trợn mắt:
      _ Trời đất! Sao bà bắt nó? Nó là con nít biết gì đâu?
      _ Ba ơi! Con chỉ trở về nơi con đến thôi ba! Cảm ơn ba thương con!_ Con bé nhào đến ôm chân , bế bổng nó lên hôn lên trán. Dù biết con bé phải con nhưng từng thương , thấy nét mặt trẻ thơ thể thương xót! hỏi :
      _ Con vào nhà tốt phải ?
      _ Ba, con làm con Út Hậu nha ba! _ Nó thầm rồi nhảy xuống, chui tọt vào cái nồi trắng bốc khói trong gánh chè. đứng nhìn theo dáng má và bà hàng chè nước để lên đò. Lúc con đò xoay vòng dần chìm theo xoáy nước, chợt nhớ ra, hỏi:
      _ Má, bà hết đòi lấy lòng tui rồi hả?
      _ Phải lấy!_ nghe tiếng má vọng lại.
      Hôm sau từ biệt mọi người, vợ chồng Bảy Vĩnh biếu con gà. vui vẻ nhận, còn xoa đầu thằng con trai của Bảy Vĩnh:
      _ Ê Vĩnh con, mau lớn để giữ em !
      lên xe rồi Út Hậu bỗng kéo bà Sáu :
      _ Má Sáu, sao Tư biết con có bầu nữa vậy?
      _ Ai mà biết nó!_ Bà Sáu cười phớ lớ.
      ... Bốn năm sau bị viêm ruột, bác sĩ cắt đoạn ruột. Lúc thầy vào thăm , tươi tỉnh:
      _ Thầy ơi, hèn chi má con phải lấy lòng con! Thầy, con Bỏ nó buồn ?
      Thầy kéo cao chăn đắp cho , nheo mắt:
      _ Buồn, nó ai giựt bánh nó ăn dở cho hết vào bụng! Còn nữa, cố nhân của cậu, thầy gặp lúc nãy. Thủy cặp với chồng người ta, lúc bị đuổi đánh vô ý ngã vào chảo dầu sôi của hàng chuối chiên. Giờ nhìn người ngợm ra chi hết!
      _ Thiệt hả thầy? _ bần thần, mấy năm rồi cũng buông bỏ được. Giờ nghe Thủy bị vậy thấy tội nghiệp. ghị tay thầy thầm:
      _ Thầy, thầy giữ tiền của con. Thầy lấy nửa cho ta thuốc men thầy!
      _ Cậu oán ta nữa à?_ Thầy cười đôn hậu, nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài nắng rực rỡ, bình thản:
      _ ta giờ cũng đâu còn gì, con chết, nhan sắc bị hủy! Tháng ngày sắp tới sống cũng dễ dàng gì. Con chỉ cầu mỗi ngày bình an!
      Thủy tất nhiên thể quên gương mặt hiền hòa của ông thầy Hai. ngồi co rút lại khi nhác thấy sau lưng thầy là bóng con gì đó có hàng chục tay chân xíu. Thầy ôn tồn nắm tay , đặt vào phong bì tiền:
      _ Số tiền này cậu Tư gửi cho ! gắng uống thuốc cho khỏe. Thầy nhé!
      _ Thầy ơi, con làm nhiều việc xấu như vậy trách con sao thầy? Con muốn gặp để tạ lỗi thầy ơi!_ bóp chặt phong bì nức nở, thầy khẽ lắc đầu quay :
      _ Cậu ấy từng hận nhưng cũng buông rồi! Gặp để làm gì, duyên tận rồi. cũng buông ! Gắng mà sống trả nghiệp...
      Last edited: 13/7/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 1: chợ đêm.
      Ngoại mất từ lúc tôi sáu bảy tuổi nhưng ký ức của tôi ghi nhớ rất từng câu chuyện ngoại kể. Tôi thích nghe ngoại kể chuyện ma trước khi ngủ, nằm trong lòng ngoại bình yên. Lúc nghe chẳng biết sợ là gì, giờ tóc bắt đầu có sợi bạc nghĩ lại từng câu chuyện thấy rùng mình!
      Đầu những năm 1900, miệt Cần Đước còn hoang sơ vắng vẻ, xa xa mới có căn nhà lá lụp xụp mình dưới bụi tre. Chợ xa tít mù, lần quang gánh lên chợ là cả nửa ngày nên mọi người chợ rất sớm. Năm vừa trạc đôi tám mắt to mũi thẳng, dáng vẻ thanh tú với mái tóc dài tới bắp chân đen nhánh. Nước da bánh mật chẳng làm xấu nhan sắc mà còn khiến nó mặn mà hơn. Ba trai đều phu đồn điền, nhà chỉ còn ông ba ốm ròm ốm rĩnh vì lao! Má mất lúc sinh Út Em, thành ra vừa là chị, vừa là mẹ. Vừa qua nửa đêm chút, tấn chặt mùng phòng khi con em lăn té rồi khoác thêm áo bà ba, trùm thêm áo tơi làm bằng lá dừa dặn:
      _ Ba, con cho kịp buổi chợ sớm mơi! Ba chịu khó coi chừng con Út nha ba!
      _ Khụ..khụ.. cẩn thận nha con!
      Ba chỉ hơn bốn mươi chút nhưng còm cõi, đáy mắt đục nhiều... Má mất mới năm năm mà ba xuống nhiều, dù cố gắng vẫn chăm sóc ba chu toàn như má! Sắp lại mớ mền "vạn lộ" ( là loại cắt nhiều miếng vải vụn may nối lại ), mong có thể bán được ít đồng bạc đổi gạo và lên thầy Tư lấy thuốc cho ba. Năm cũng quên khay trầu và ống nhổ của mình. Đôi môi trái tim luôn thắm đỏ bởi có sở thích nhai trầu như hầu hết phụ nữ. Xỏ đòn gánh vào đầu gánh , nhanh chân bước khỏi nhà. Trời khuya gió thổi từng luồng rất lạnh, dù cẩn thận khoác thêm áo tơi vẫn run lập cập! Năm cứ tự nhủ mình cố gắng, cố gắng băng qua bảy cánh đồng là đến chỗ hẹn với mấy chị con bác Tám. Gió ngược chao cái gánh phía sau khiến lảo đảo, sợ rớt mớ mền xuống ruộng bán được nên bỏ cả gánh tại bụi bình bát. Ôm hết mớ hàng quý giá vào lòng, tém vội mớ trầu vào miệng rồi để khay vào gánh. Năm như chạy, khi gần đến cánh đồng thứ bảy thấy phụ nữ mặc bộ bà ba đen thong dong phía trước. vội gọi:
      _ Chị ơi! Cho em cùng với!
      Người kia nghe tiếng gọi dừng bước nhưng vẫn quay đầu lại. thở gấp khi đuổi kịp:
      _ Em mình hãi quá! Chị cho em cùng với!
      _ đâu mà mang nhiều vậy?
      Người phụ nữ đội nón lá che gần nửa mặt , tóc dài thả sang hai bên nên Năm cũng mặt mũi. chỉ mớ mền tay cười hì hì:
      _ Em mang lên chợ bán! Mà gió lớn nên em để gánh lại tít đằng kia. Sáng mai mà đổi gạo và thuốc chắc phải đội về!
      _ nhai trầu ?_ Người phụ nữ biết lấy từ đâu ống trầu đưa, nghe mùi trầu thích liền toét miệng cười. gần đến nhà bác Tám quay sang :
      _ Chúng ta có bạn cùng rồi! Con bác Tám em có chị Hai cười nhiều hơn em, chỉ mà cười vang là miệng rộng ngoác.
      _ Rộng như tôi ?_ Năm hét toáng lên khi thấy cái miệng tét tận mang tai, cục trầu độn lên gần vành tai. ôm chặt mớ mền chạy thừa sống thiếu chết, vẫn nghe tiếng thào đuổi theo:
      _ Giỡn thôi mà! Thấy thằng Ba Bách theo sau chắc định lôi vô bụi chuối nên ra! Trầu têm đẹp lắm!
      .... Năm cùng các chị đến chợ lúc hừng sáng, trái tim vẫn đập bình bịch vì sợ. biết Ba Bách, nó là thằng cai của ông điền chủ miệt này. Thành tích bất hảo của ai mà biết! Chỉ là ngờ hôm nay nghe là định làm nhục . Năm bán chốc hết, đổi được mười cân gạo, đường, mắm, muối và thuốc cho ba. lúc lo lắng biết làm sao ôm hết về chiếc xe ngựa nhà điền chủ chạy tới. Cậu Cả Phước mặc nguyên bộ bà ba vẫy tay:
      _ Năm , qua cho nhờ đoạn! Nhiều vậy sao mang cho hết!
      _ May quá! Nhưng còn các chị em nữa!
      chỉ về phía các chị cũng tay ôm tay xách, Cả Phước cười hiền:
      _ Chở hết, chở hết!
      Lúc băng qua chỗ bụi bình bát, xin phép xuống lấy gánh thấy mất khay trầu và ống. Mặt xụi lơ, thầm tiếc ống trầu đó là má để lại cho. Qua đoạn thằng đánh xe ngựa chợt dừng lại chỉ:
      _ Cậu Cả, cậu xem phải Ba Bách ? Nó làm gì mà cứ đứng hôn cây chuối vậy cậu?
      phóng tầm mắt về phía hãng chuối hột, Ba Bách đúng là ôm cây chuối uốn éo người, đôi lúc còn nảy người lên kỳ quặc! Cậu Cả vội lấy hai tay bịt mắt , giọng bảy phần vừa ý:
      _ Kệ , là trác táng! Đưa Năm về trước!
      _ Dạ!
      Con Út Em vừa thấy chị nhạy nhào đến, nước mắt nước mũi tèm lem:
      _ Chị Năm, chị Năm!
      _ Ngoan, để Năm rửa mặt cho cưng nhé!
      bế em vào nhà, lát sau ôm khay trầu têm ra đưa cho cậu Cả:
      _ Em có gì cảm ơn cậu! Em chỉ khéo têm trầu, cho em biếu bà điền chủ!
      _ Má qua thích! Cảm ơn Năm !
      Nhìn chiếc xe ngựa lăn , trong lòng chợt có chút gì ấm áp dâng trong lòng. À! "Vậy con ma miệng toác đêm qua cũng xấu nhỉ? Bận sau mình têm thêm trầu, nếu gặp mời ấy!" _ Năm tự nhủ rồi cười mình. cũng với ai việc mình định têm trầu tặng " ma", người ta lại bảo điên mất.
      Cậu Cả chướng mắt Ba Bách lâu, nhìn khi bị khiêng về vẫn ôm chặt cây chuối bực bội. Sẵn cây roi da cậu quất cho mấy phát:
      _ Cai mà mê , tưởng nào mà ôm cây chuối hôn hít!
      _ Hư ..ư..ư..Năm ...lại đây... cho qua sờ tí.._ Ba Bách láp dáp, đôi mắt đảo tròng liên tục. Bà Hai Yến_ vợ lẻ của ông điền chủ cúi xuống bóp cái mặt Ba Bách lên nhìn kỹ, đoạn :
      _ Cậu Cả, cái này là bị ma che mắt rồi! Người đâu, lấy cho bà cây dao đoạn ngang cây chuối, rót nước trong lõi chuối ra. Lấy ít lọ nồi, ra dắt con mực xin tí huyết hòa vào cho nó uống!
      Cả Phước gật gù, trong nhà ngoài má ruột ra cậu gần gũi với bà Hai Yến nhất! Bà gốc là con nhà thuốc, tinh thông y lý lại rành về những huyền bí. Bà có con trai ngoài em Chín Hạnh du học bên Tây nên thương cậu lắm!
      Cậu Cả đúng là có để ý đến Năm , từ mùa gặt trước thấy dắt em theo gặt lúa mướn. Hai chị em quấn quýt nhau, buổi trưa ấy ăn cơm với muối hột, nhường cả con cá lóc nướng lá chuối cho em. Cậu nhìn nụ cười tươi tắn mà ngẩn ngơ!
      Bà Hai sau khi thấy Ba Bách tỉnh chút tát cho phát:
      _ Cái ngữ của mày, cai lo cai, nhòm ngó con người ta! Người đâu, đánh cho nó hai chục hèo. Nhốt ngày cho chừa!
      Bà Hai ngang qua cậu Cả mỉm cười:
      _ Phải xử nghiêm để nó tòm tèm dĩa mứt gừng của cậu được, hén cậu?
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Chap 2: hai đưa xác về!
      Mấy tháng sau Năm chợ rất êm, cậu Cả cho xe ngựa đến lúc mờ sáng đưa cả và các chị xuống chợ. Bà Hai Yến đến nhà hỏi Năm cho cậu Cả, định là mùa xuân sang năm cưới. Năm chưa muốn lấy chồng, em còn quá! Ba hứa lời, ba mối này tốt. Cậu Cả nhìn mặt phúc hậu, nhà cậu giàu, làm vợ cậu cả nhà phải lo ăn mặc.
      Chiếc xe ngựa lộc cộc dừng trước cửa nhà, con Út chạy tấp tễnh ra reo :
      _ Chị Năm về, mua bánh cho em!
      _ Lại đây cưng!
      Năm vác em lên vai, tay xách xâu bánh nếp. Nhờ cậu Cả hay sang nhà biếu ba ít bạc mà cuộc sống đỡ hơn. Hôm nay là giỗ má, làm mâm cơm rồi mang ra mả cúng. Nhổ sạch cỏ quanh mộ, vuốt ve cái bia mỉm cười:
      _ Má, ba gả con cho cậu Cả Phước, được hén má? Má phù hộ cho mấy về, trông coi nhà cửa, chứ nhà neo người, con lấy chồng ai chăm sóc ba với em Út?
      Nước mắt chực rơi, giá như má còn sống!
      Con Út hồn nhiên tung đám cỏ mà chị vừa nhổ lên trời, cười hăng hắc. Cậu Cả Huế cả tuần nên đến, cậu sai người mang đến mấy con gà, dăm thùng rượu gạo. chỉ làm thịt con cúng, còn lại thả lang ăn dần.
      Hai ngày sau Hai Sống về ! lớn hơn mười tuổi, người tầm thước. đồn điền làm phu nên về da dẻ có phần xanh xao. Vừa đến cổng nhà trông thấy hai chị em mở vòng tay ôm trọn:
      _ Năm, Út! nhớ hai đứa! Ba đâu?
      ôm chặt ông gìa còn da bọc xương cười ha hả, sau lúc hàn huyên :
      _ Năm cứ yên tâm lấy chồng, việc nhà lo!
      _ nữa à?
      _ vừa đưa xác về An Giang, chủ trả tiền công đủ ăn cả năm. Ở nhà làm lặt vặt thôi! Ba Phải và Tư Có sang năm về luôn ! Có rau ăn rau, có cháo ăn cháo! _ mở lu nước mưa thuận tay múc gáo tu ừng ực. Chừng thấy đôi mắt ba và em nhìn mình, giải thích:
      _ cũng làm đồn điền cao su, chắc lớn hơn Năm vài tuổi. Cổ bị trúng gió chết! Mà thằng cai đồn điền nó thương cổ, muốn chôn ở đất khách nên kiu đưa về. Vậy thôi!
      _ Mày sợ sao con?_ Ba hỏi, nhún vai:
      _ Sợ chứ ba, nhưng số tiền lớn quá con ham! À, kể cho cả nhà nghe, nào giờ con mới thấy xác đứng dậy! _ kéo ghế đẩu ngồi đối diện ông già, bắt đầu chương trình kể chuyện cả nhà nghe:
      _ Ba biết hôn, xe ngựa nó đâu có chịu chở xác! Con với em ngâm rượu cổ, xong con bế cổ ! Ai hỏi con cũng vợ con bị say rượu, con cứ vái trong bụng là Liễu ơi, đừng có bốc mùi nha, để tui đưa về nhà... Vậy mà cổ thiêng nha, trời nắng vậy mà hơn ngày ai biết cổ chết luôn đó ba! Con ôm cổ trong lòng suốt luôn, nhiều lúc buồn ngủ quá con dựa đầu vào mặt cổ ngủ queo.
      Năm nghe kể mà rùng mình, thầm hai sao mà gan quá! nuốt nước bọt, đôi mắt ánh lên phấn khích:
      _ Về đến An Giang bảy tám giờ tối, phải đoạn đò nữa mới đến nhà. Con đò chở chắc cũng mười người! giữa dòng cái con mẹ kia tự nhiên nhìn con rồi chỉ ấy la lên" con này chết rồi, đò chở xác xui lắm! Mau tắp bờ trả khách !" .Lúc đó con sợ , lạ nước lạ cái mà giữa đêm nữa. Con bất giác bấu tay mình đổ máu, biết thế nào mà nó lam vô da ta... Thế là tự nhiên con thấy khối xác nằm trong lòng con khẽ chuyển động, tay ấy giơ lên chỉ thẳng vào con mẹ kia. Ông lái đò thở phào:
      "_ Vợ người ta sống sờ sờ mà bảo chết! Ai ngồi yên chỗ đó, lộn xộn tui cho xuống kinh ăn cơm với Hà Bá hết!"
      ... Hai Sống dường như thấy mình chưa diễn tả đủ bèn đứng dậy huơ tay:
      _ Con kéo cánh tay ta xuống vầy nè, rồi ôm lại. Con vái ngoan , tui đưa về nhà. Tưởng êm, được đoạn ông lái đò mắc dịch mắc phong choáng váng ngã nhào xuống nước. Con liền đẩy ấy nằm xuống, nhào xuống kinh cứu người. Kéo được ông ấy lên thấy đò chẳng còn ai ngoài.. ấy đứng sựng dậy! Mọi người nhảy hết xuống kinh, bà vừa bơi vừa la hoảng:
      "_ Quỷ nhập tràng! Tui nghi mà! Quỷ..!". Con nhìn lên, ấy chỉ đứng yên vốn có cử động gì. Đẩy ông lái đò vô mé bờ, con bơi lại sát con đò. Con chưa dám nhún người lên thành đò, con lo ngại cú nhún làm cổ ngã nhào xuống sông! Mọi người lên được hai bờ, họ gọi con:" cậu kia, vợ cậu cứu được! Lên bờ , châm lửa đốt đò để cổ đầu thai!". Con nỡ, lãnh bạc của người ta phải đưa về tận nhà. Con lắc đầu nhìn họ rồi lên đầu đò trèo lên nắm cây sào. Con nhìn cái xác đứng chựng :" yên tâm, tui đốt đâu! Đưa về nhà hen!". Con tiến lại bên cạnh ấy, mắt dè chừng hai cánh tay kia có giơ bất thần bóp cổ con ? Mà có ba ơi, cái xác làm như mê hơi con, nó đổ ngang dựa vào người con. Con vòng tay ôm cổ, con :" tui ôm tới nhà cũng được, nhưng tui ôm ai chèo đò?"... Cái này mới kỳ nè ba! Trời có gió mà đò tự trôi, tốc độ thua có người chèo. Con nhìn thấy mấy người bờ chỉ chỏ con đò người chèo tiến băng băng, lòng vừa sợ vừa buồn cười. Con còn :" Liễu, thằng Hai Sống tui nghèo nên chưa nào thèm. Lần đầu tiên ôm con ôm phải ! bỏ qua cho tui nhen!". Đò chạy đến ngay bến nước nhà ấy đứng lại, con thấy ba má cổ đứng sẵn, nước mắt ròng ròng. Họ ôm con rồi ôm cả con bảo:" Cậu mợ nằm đêm mơ thấy con Liễu, nó nó chết rồi, Hai đem nó về!" ..Chồi ôi ba, con nghe xong là óc nổi cục cục luôn. Người ta bảo trinh linh thiêng, con tin rồi! Ghê quớ!
      Năm nhảy lên giường trùm chăn tự nãy giờ, chỉ chừa hai con mắt ngó trai. Con Út ngồi nghe say sưa, cá là nó cũng hiểu gì!!! Hai lại kể:
      _ Con ở lại đêm đó phụ đào mộ, nhà cổ cũng nghèo nên có hòm hiếc gì! Con đào cái huyệt rồi đản mớ cây tràm lót ở dưới. Quấn cổ vô cái chiếu, con vác đặt xuống huyệt. Lúc lấp đất hình như con nghe tiếng cổ cười...
      _ Ôi sợ quá, đừng kể nữa!_ Năm năn nỉ, xuề xòa vác cuốc ra sau hè, con em Út chợt quay sang hỏi Năm :
      _ Chị Năm, sao vợ Hai vô nhà mà đứng ngoài cửa rào kìa?
      _ Đâu?_ Năm nghiêng đầu ra cửa sổ nhìn, ngoài rào làm gì có ai! Con bé cũng nhìn ra, gãi gãi đầu ra chiều hiểu:
      _ Nhà mình có chiếu mà, chị đó vác chiếu theo chi cà???
      Last edited: 14/7/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Chap 3: Hai Sống chợ!
      Về nhà được mấy hôm Hai Sống sửa sang lại mái nhà dột quá nửa, đóng thêm giàn lớn trồng bầu. Buổi chiều ngồi nhìn Năm đốt lửa nấu cơm, hỏi:
      _ Gạo nhà cạn rồi phải hong Năm?
      _ Dạ! Để tí em chạy đến nhà cậu Cả nhờ mai sáng đem xe ngựa đến. _ mỉm cười nhưng khoát tay:
      _ Thôi Năm, em vẫn chưa làm dâu họ. Nhờ vả hoài ngại lắm! về rồi, khuya nay chợ cho!
      Năm vừa cười vừa gật đầu, chợt nhớ việc khuya hôm đó liền giật thót:
      _ Í mà hong nên ! Hôm đó em gặp miệng tét đến mang tai, sợ chết khiếp.
      kể lại cho trai nghe về Ba Bách, nghiến răng:
      _ Thằng khốn! Mà may là em sao! phải chợ đêm nay, để xem có gặp ân nhân của em ?
      Vừa qua nửa đêm Hai Sống vác vai chồng mền mà hai em nối được nhanh chân ra khỏi nhà. Xa nhà hai năm cắm mặt làm phu đồn điền cao su, làm đêm ngủ ngày nên đôi mắt nhìn trong đêm rất sáng. Mùi lúa chín thơm lựng phả vào mũi , lâu được sảng khoái như vậy! bước ngang qua bụi chuối, nhớ câu chuyện Năm kể bỏ chồng mền xuống chân. Chắp tay xá ba cái, lầm rầm:
      _ Cảm ơn người khuất mặt giúp em tui! Để mai tui mần con gà cúng cảm ơn.
      Băng qua cánh đồng thứ năm, trông thấy bóng con lóp ngóp dưới ruộng. Dáng vẻ này rất quen! Hình như ấy cố bò lên bờ ruộng. liền giơ tay ra:
      _ ơi! Nắm tay tui nè. Tui kéo lên. Việc đồng để mờ sáng làm. Đêm hôm khuya khoắt sao lọ mọ vậy?
      Bàn tay trắng xanh nắm chặt khiến Hai Sống bất giác rùng mình! Lạnh như đá! Khi kéo được ấy lên phát phía dưới hai ống quần đen ... có chân! ngước mặt nhìn , chỉ nép vào người . Cái cảm giác này ...! chộp hai vai , giọng bạt vì gió:
      _ Liễu! theo tôi về đây?
      vẫn chẳng trả lời , thoáng cái mất hút như cơn gió thoảng. thở ra, tự mình:
      _ lên đường , theo tui làm gì? Tui nghèo có lo được gì, để tui bán mớ hàng này có tiền tui cúng cơm cho ! Ăn no rồi lên đường nhen!
      Hai Sống lại quày quả lên chợ, vừa vừa hát nghêu ngao. Trời chưa sáng đến cây đa gần nơi họp chợ. nhác thấy mới có vài người kê chồng mền làm gối, ngả lưng thềm sân đình. nhớ hồi khi ba còn khỏe, hai ba con nửa đêm cũng đội khoai, đội củ mì lên chợ. Có lần bị ma rượt chạy té khói, hồi chơi ngu! Ba đội thúng to khoai đầu, vai gánh củ mì còn ôm thúng . Lúc ngang qua bụi tre lớn đầu đình nhác thấy dĩa xôi và gà luộc dưới đất còn chưa tàn nhang. sau ba nên lén nẫng con gà bỏ vào thúng, định bụng đem về cho cả nhà ăn. Ba lầm lũi bước nên chẳng biết việc làm! Gần đến chợ hai ba con thấy bà thím chống gậy đến. Ba mỉm cười chào:
      _ Thím lên chợ xóm hả thím?
      _ Tao đói! _ Bà trả lời đoạn nhìn chòng chọc vào thúng của . Ba thở dài:
      _ Tụi con chỉ có khoai, hay thím đợi chút! Con kiếm củi nhúm lửa nướng đỡ cho thím củ khoai.
      Bà chỉ vào thúng tay Hai Sống:
      _ Bây có gà luộc!
      Cánh tay trong cuộn khăn chàng hầu bỗng dài ngoằng ra vươn đến cái thúng cắp con gà về phía bà lão. Đáng sợ hơn là cái miệng móm mém đó banh lớn như miệng nồi nấu rượu, nuốt chửng con gà! Ba quẳng thúng, quẳng gánh vác lên vai chạy trối chết vào chợ, quên mắng:
      _ Thằng quỷ ! Mày trộm gà cúng hồn làm gì? Nó rượt thấy chưa con?
      Lúc đó Hai Sống sợ đến đái ướt vai ông ba, thầm tởn dám tái phạm lần nữa!
      Ba cởi áo giặt ngoài bờ sông, mắng mỏ:
      _ Giờ bỏ lại đồ hết, mai lấy gì mua gạo đây con? Mày ham cái lợi trước mắt !
      _ Này...sao chửi thằng té tát vậy?
      bác gánh hai gánh nặng dừng lại hỏi, ba chưa bớt bực trong bụng nên kể cho bác nọ nghe. Ông bác giở nón để lộ hàng trong gióng gánh, thào:
      _ Lần sau nhớ.....được..ăn...mảnh ..nghe chưa???
      Hai Sống ngó vô gióng thấy mền nhà mình, khoai nhà mình thất kinh, nhòm lên mặt ông bác cái miệng toác ra, còn lòi cả xương gà. Ba vội sụp xuống vái lạy xin bỏ qua còn Hai Sống nhảy ùm xuống sông bơi mạch qua bờ kia... Từ lúc đó về sau dù đói mấy cũng bao giờ dám lấy bừa đồ cúng!
      ....
      Hai Sống mang về nhà đầy đủ lương thực, mau chóng mần hai con gà luộc. con làm mâm cơm cúng An Giang, con ôm ra bụi chuối lớn cúng. Rót rượu xuống đất, Hai Sống khấn:
      _ hoàng thiên dưới hậu thổ, người khuất mặt khuất mày, Hai Sống làm xa về có con gà luộc với ít chén rượu. Có đa dụng đa, có thiểu dụng thiểu, có gì dụng nấy. Có linh thiêng phù hộ Hai Sống và gia đình bình an!
      Gió đưa mùi hương rượu ngạt ngào, cũng tự mình làm ba chén rượu. Dựa lưng vào gốc chuối lá, làm giấc ngủ trưa.
      Ba Bách thu tiền mướn ruộng của tá điền về ngang, thấy Hai Sống chợt muốn đánh cho trận. Từ lúc ý định cưỡng hiếp Năm bất thành ghi thù với cả nhà . Miếng thịt ngon sắp vào miệng thằng Cả Phước càng làm điên tiết. Vừa định trùm áo đánh trai Năm ngửi thấy mùi hương bông bưởi... Thơm lựng! nheo mắt tìm xem có đứa con nào quanh đây ....? Ái chà! Phía sau cây chuối cách chỗ Hai Sống sải tay là chỉ mặc độc cái yếm lộ khoảnh lưng trần trắng toác. nghĩ ra kế hoạch: đánh xỉu Hai Sống, cưỡng hiếp rồi vu vạ! Nếu Hai Sống chừng ông bà điền chủ sĩ diện hủy hôn. Lúc đó tự có cách cướp con Năm lại!
      im ỉm cầm áo tiến lại định úp áo lên đầu Hai Sống vút cái, bằng cách nào chắn giữa và cái thằng ngủ say kia! nhìn tấm lưng trắng muốt, làn da kéo ngược ra rìa yếm thấp thoáng bầu ngực căng tròn. nuốt nước bọt ừng ực, thả lời:
      _ Em ơi, em đẹp quá! Qua thích quá!
      _ Cậu Ba đến đằng kia , em hầu cậu vui. Để yên cho Hai ngủ !_ ấy hạ giọng, cứ thế tiến về phía sau dãy chuối xiêm. cầm cái áo Ba Bách lên, chỉ lẩy ngón tay là cái áo rách bươm . Giơ tay phẩy lên, hàng chục tàu lá chuối lay mạnh hơn phả xuống chỗ Hai Sống ngủ những đợt gió mát rượi.
      Ngủ no mắt, cuốn con gà đem về . Ngang qua dãy chuối xiêm Hai Sống chẳng phát Ba Bách bị xiết cổ chết bằng chính cái áo của . Vòng đầu dây mắc tận ngọn ba cây chuối chụm vào nhau, xác các mặt đất hơn hai sải tay. Quái lạ là dù bị xiết cổ chết, mắt lồi ra nhưng miệng vẫn nở nụ cười thống khoái!!!
      Last edited: 15/7/19
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 4: nửa Năm !
      Hơn hai tháng sau cái chết của Ba Bách đoạn đường ngang bụi chuối vắng hẳn bóng người qua lại. Nhiều lời đồn thổi về cái cách mà Ba Bách bị xiết cổ treo lên ngọn ba cây chuối chụm lại: nào là trót dại ghẹo nhằm nữ quỷ, nào là trêu ghẹo nhiều quá nên bị trả thù...
      Hai Sống nhớ rất trưa hôm đó gió mát lắm nhưng thức dậy nào có thấy Ba Bách? Mấy hôm sau khi người làng nghe mùi tử khí nồng nặc tìm mới phát nó chết ngọn chuối. Thằng khốn chết là đáng! Nhưng ai mần thịt nó là điều muốn biết! Do tìm được manh mối nên ông điền chủ cho chôn ngay. Bà Hai Yến thuê tên cai mới thu tiền thuế ruộng, cấm tiệt mọi ve vãn con làng này. Bà mà hay là bà đuổi thẳng cổ!
      Hai Sống đến nhà cậu Cả Phước vào buổi chiều cuối năm, đó là lần đầu cậu gặp bà Hai Yến. Người phụ nữ trạc ba lăm có nhan sắc mặn mà, gương mặt trái xoan đầy đặn và đôi môi kiêu hãnh luôn đỏ thắm sắc trầu! Hai Sống gặp má ruột của Cả Phước, nghe Năm bà Cả yếu người lại đóng cửa tu thiền lâu rồi. Mọi việc lớn bé đều tay bà Hai Yến lo liệu, hai người vợ lẽ nữa là Ba Thục và Tư Trinh theo ông điền chủ lên Sài gòn làm ăn. Địa vị của bà Hai Yến trong gia đình rất cao, cả ông điền chủ cũng cả nể bà. Năm từng kể cách đây mấy năm ông điền chủ từng cưới về bà vợ lẽ thứ năm. Chưa được ba ngày vì ta lên mặt, dâng cơm chay đúng bữa cho bà Cả mà bà Hai lôi ra mắng, khi ta dựa thế ông liền bị bà Hai cho người tát vêu mặt, đuổi trong ngày. Ông điền chủ dám lên tiếng, chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt!
      Bà Hai Yến rót nước mời Hai Sống, nhã nhặn:
      _ Cậu Hai thông gia sang thăm mà ông nhà thành chưa về kịp, cậu bỏ quá cho!
      _ Dạ dám thưa bà Hai! Gần tết rồi, ra giêng là con Năm về làm dâu bên này. Tết nhứt có món chi lạ, tui có ít rượu chuối hột ngâm lâu mang biếu các ông bà!_ từ tốn, bất giác phát đôi mắt bà nhìn đầy tình cảm. Bà giơ hai tay đón bình rượu, hữu ý thế nào mà ngón tay lướt qua mu bàn tay . Bà giở nắm bình ngửi mùi rượu, mỉm cười:
      _ Thơm lắm cậu Hai!
      _ Mai này Năm về bên này, vẫn mong bà Hai chỉ dạy nó. Nhà tui ít học nên trăm nhờ bà thương tình! _ giọng, lúc về bà gửi biếu lại hai mươi cân gạo, năm cân nếp cùng chục con vịt gà ăn tết. hào phóng này khiến làng xóm mừng cho Năm có má chồng tốt. gửi đồ biếu cho xe ngựa mang về nhà trước còn mình bộ lững thững dọc bờ sông. Ba dạo này ho nhiều hơn, biết có mạnh giỏi thêm vài năm ? Năm lấy chồng phải có người lo cho Út Em. nhớ lời ba bảo lấy vợ ! mặc cảm nhà nghèo lại đơn chiếc, lấy về lo được cho vợ con đau lòng lắm....
      ... Hai Sống ngủ được! ra sân rót chén rượu nếp nhâm nhi. Năm biết trở dậy lúc nào mang ra sân dĩa bần ổi và chém mắm còng :
      _ Uống phải có mồi hén !
      _ Sao Năm chưa ngủ? làm em thức hả?
      chợt chú ý con em : mái tóc nó bình thường búi gọn ra sau giờ chia hai đánh bính, nó ghét mùi mắm còng mà nay lại mang ra! Năm ngồi thụp xuống, mặt úp vào đùi khe khẽ:
      _ uống ít thôi! đừng lo! có người lo cho em Út mà!
      _ Em kiếm vợ cho hả? Thôi , nghèo như ...ai thương? _ Hai Sống cười xòa, vô đầu em . Con em chợt lời kỳ lạ:
      _ Nếu tìm ra em ở mãi với !
      uống thêm chén nữa đẩy con em vào nhà:
      _ ngủ , nóng quá, hóng gió tí! Sẵn thăm lưới coi có cá mắm gì hen!
      Tiếng chân nện xuống sình nhão nghe bộp bộp, kéo đầu lưới thấy nặng trịch. Hai Sống thả tay, kéo lại lần nữa vẫn thấy nặng trịch! dùng hết sức kéo, nghiến răng:
      _ Cá to, bập dừa hay chỏng chết trôi vướng lưới đây?
      Nguyên dàn lưới bị nhấc khỏi mặt nước, trong lưới ràng là xác người! xoay hai bàn tay, tặc lưỡi:
      _Hôm nay hên! Thôi vậy, để tui mang lên báo làng xã rồi tui chôn.
      Lúc mở lưới để gỡ cái xác bên trong lưới lại là bùn đặc! Loại bùn này nằm sâu dưới lòng nước, đại để cái lưới ngắn này thể cào xuống lòng kinh hơn bốn năm sải tay được? Tức mình Hai Sống mang lên bờ kinh, bùn đặc đóng thành khối nặng trông xa cứ tưởng xác người. gỡ được dăm bảy con cá rồi cuộn lưới về, lòng thắc mắc vì sao có khối bùn đặc đó?
      Sáng tinh mơ cả nhà bị đánh thức bởi tiếng của Năm :
      _ Thúi quá! Ai bày mắm còng ra dẹp nè! Mùi chịu được!
      _ phải khuya qua em mang ra cho em uống rượu sao?_ bẹo má em hỏi, Năm lắc đầu:
      _ Em có thức nửa đêm đâu?
      _ Tối qua ngủ em có đánh bính hai bên tóc ?_ Hai Sống nghe con em hề biết đánh bính thêm. Vác cuốc ra đồng, định cuốc thử bên trong khối bùn đặc kia là gì?
      Ra đến bờ sông thấy Cả Phước cùng hai ba người làm, họ làm thay việc của ! Bên trong khối bùn đúng là cái xác! Thằng cai mới múc nước sông xối rửa sạch lớp bùn đất lộ ra là xác đứa con chừng ba tuổi. Cả Phước từng theo Tây học, cậu ấy sờ bóp vụn bùn chép miệng:
      _ Xác này nằm lâu dưới lòng kinh như vậy, nhìn này, trong miệng đổ đầy đá. Chắc trong bụng cũng đầy đá! Nó chỉ là đứa con nít, ai giết dã man như vậy?
      Hai Sống nhìn gương mặt bé tí lốm đốm chấm xanh tím, trong lòng khỏi tức giận. Sau khi trình cò bót, xét thấy cũng tìm hiểu được ( do chung quanh đó hề có báo trẻ mất tích!) nên lệnh cho Hai Sống đào huyệt chôn. chọn phía sau bụi chuối là mô đất cao, an táng con bé tại đó. Bảo Năm bày mâm cơm cúng, cắm hai cây chong chóng tự làm lên mộ:
      _ Bé con, lên được chỗ khô ráo còn lạnh nữa. Thôi ăn rồi kiếm nhà tốt mà vào!
      Hai em quay lưng về nhà hai chong chóng bỗng xoay liền hồi dù trời đứng gió!
      ... Việc hôn nhân của Năm và Cả Phước bị hủy, bà Cả hơn hai mươi năm bước chân khỏi cửa phòng vừa nghe Hai Sống lưới vớt được cái xác như vậy gọi bà Hai Yến vào ngay:
      _ Hủy hôn ! Bồi thường cho nhà họ, muốn bao nhiêu bồi bấy nhiêu. thể để Cả Phước lấy con nhà đó!
      _ Dạ, để em báo ông nhà !_ Bà Hai Yến lễ phép thưa, dù chưa tình gì nhưng bà hiểu có lẽ bà Cả biết được việc gì đó! Bà Hai về nhà này chỉ sau bà Cả hai năm, lúc về là bà Cả bệnh tưởng sống nổi bèn nắm tay bà gửi gắm lại Cả Phước! Phật trời thương sao bà Cả khỏe lại nên nguyện ăn chay trường, chỉ quanh quẩn trong phòng và tiếp chuyện với ai. Có những người hầu mới lần đầu mang cơm vào cứ nghĩ bà Cả bị câm! Cả cậu Cả là con ruột bà cũng giao hẳn cho Hai Yến chăm sóc. Người mà hai mươi năm màng thế , ngày ngày chỉ ở yên trong phòng đọc kinh thầm lại lên tiếng cản trở việc hôn ắt là có việc! Trước cấm mà nay lại cản, e là dính dáng đến cái xác mà Hai Sống kéo lên.
      Gọi xe ngựa đến nhà Năm , bà muốn hỏi dò ý tứ nhà người ta. Xuất thân từ con nhà thuốc lấy y đức cứu người là đầu, trước giờ bà chưa từng làm điều gì phải. Phục tùng chồng, thay bà Cả nuôi dạy con, quán xuyến nhà cửa. Thậm chí biết mình sinh con trai đều đoản mạng đứng ra cưới Ba Thục và Tư Trinh về chỉ mong kiếm thêm vài đứa nối dòng nối dõi! Thế mà hai vợ lẽ cũng chỉ sinh dưỡng thêm ba con chưa đầy mười tuổi. Ông điền chủ tổng cộng mười hai người con nhưng giờ chỉ có độc con trai là Cả Phước, Chín Hạnh du học còn ba đứa bé ở Sài Gòn. Những đứa bé trai sinh sau cao nhất là chưa biết chết! Người làng đồn nhau rằng nhà ông điền chủ có hào quý tử! Cậu Cả từ cũng ốm đau suốt! Bà Hai Yến chăm sóc cẩn thận, kín kẽ mới nuôi được!
      Ngang qua thấy Hai Sống ngồi nghỉ mệt ngay dãy chuối, bà bảo xà ích dừng lại. Trai lực điền nên vóc dáng vững chãi cộng thêm nước da nâu bóng càng làm gương mặt chữ điền cuốn hút hơn. Cậu Hai mang y gương mặt của mẹ nên rất đẹp, sống mũi cao và hàm răng đều tắp. Bà vén tà áo dài sang bên, ngồi xổm mỉm cười:
      _ Tui định sang nhà cậu Hai mà thấy cậu ngồi đây, tui hỏi chút chuyện cậu có phiền tui hong cậu ?
      _ Dạ ! Mời bà!_ bẻ vội tàu lá chuối lót xuống đất, lại chặp hai tàu lá làm cái quạt quạt phe phẩy cho bà.
      Khoảng cách gần, được dịp ngắm má chồng tương lai của Năm ! Người làng trong số các bà vợ của ông điền chủ Hai Yến là đẹp nhất, mang mệnh phú quí nhất! nhìn cái miệng nhai trầu đỏ hồng, đôi mắt đen tròn phóng ra phía đồng ruộng như bị thôi miên. Chi bằng rằng bà Hai quả là có sức thu hút! Cái giọng thỏ thẻ của bà hôm trước quả tình nằm lại trong đầu . Đôi lúc làm đồng mệt lại nghĩ giá như nghe được tiếng thỏ thẻ dễ chịu đó còn mệt mỏi!
      Có cảm tình nên ngần ngại mời bà ngồi cạnh, bẻ lá quạt cho. Bà Hai về việc bà Cả hủy hôn cũng bằng chất giọng ngọt chết người:
      _ Tui cũng khổ tâm lắm! Bà Cả là mẹ ruột Cả Phước, bà ấy lên tiếng tui dám nghe. Chi bằng cậu Hai giúp tui, về xem tâm tình con Năm ra sao? Nếu thương cậu Cả nhiều gì cũng bớt đau khổ!
      _ Bà Cả lý do hủy hôn tụi là gì ư? _ nghe trong lòng chua xót, trách mình xui xẻo kéo cái xác lên làm gì để lỡ dỡ duyên con em? Bà Hai cụp mắt, lắc đầu ra chiều buồn lắm. bỏ quạt chuối xuống, chỉ ngôi mộ mới đắp sau bụi chuối:
      _ Đó, tui chôn con bé ở đó! Nếu tui kéo nó lên, chôn nó là phước đức con Năm lẽ ra phải xuôi chèo mát mái việc hôn nhân chứ ta?
      _ Tui cũng , cậu Hai lo liệu dùm tui! Mai đến nhà tui với cậu bàn tiếp nên tháo gỡ việc rối này như thế nào, nhen! _ Bà phủi tay, định đứng dậy. Hai Sống lịch đứng trước, giơ cánh tay cho bà vịn đứng dậy. Lúc bà phớt qua vai mùi ngọt ngào của hoa lài vương mũi. cứ thế đứng nhìn xe ngựa quay đầu, lúc quay lại hình như thoáng thấy bóng nấp sau bụi chuối, tay cầm chóng chóng tre quay quay!
      Last edited: 16/7/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :