Chap 168: Say men! Túc Thành khuôn mặt tươi cười vừa hỏi, vừa cúi đầu hôn Tuyên Phong: - Hương vị có ngon ? Ta cũng muốn nếm thử! mút bờ môi tứa máu, mùi máu tanh nồng giống như chất xúc tác mãnh liệt. Đôi tròng mắt đỏ tươi như trong hơn, gân máu nổi tầng mây, chính Tuyên Phong cũng có chút sửng sốt khi nhìn vào mắt . Liếm máu tươi khiến xu hướng điên cuồng càng tăng vọt, mê đắm ăn mòn tự chủ. cúi người áp chế Tuyên Phong, đem vị máu hòa cùng mùi vị của thương tinh ngọt miệng mãnh liệt cưỡng hôn tiến vào trong miệng, hơi thở càng lúc càng gấp gáp. "Đừng! " Ý niệm cự tuyệt trong đầu vị chiến giả lần đầu tiên mãnh liệt như thế! Tuyên Phong vốn muốn xuôi theo Túc Thành chút, tự cho mình phóng đãng phen nhưng trước mãnh liệt của tên tiền ma vương này lại dấy lên sợ hãi. Động tác kháng cự càng thêm kịch liệt hơn trước. Tuyên Phong nhíu mày vận dụng ma lực to lớn, có nhiều lần thậm chí thành công giãy ra khỏi sự kiềm chế của . Song vừa nghĩ thoát khỏi đôi môi đó lại bị kềm chặt, Túc Thành chỉ cần vung ma lực thượng cổ áp chế thành công kẻ kịch liệt chống cự. hôn miết gò má mịn màng, giọng van lơn: - Ngươi đừng chống cự, ta muốn ngươi đau... Cầu xin ngươi thả lỏng ... Tuyên Phong... Cục cưng của ta! Tuyên Phong thở ra, đau hai bắp tay và hông. Thân thể mảnh mai của Lịch Tương thượng thần để lại này vốn thích hợp giao đấu! cảm nhận các cơ của Tuyên Phong mềm lại, mi mắt tầng hồng, thoáng có ánh nướt trong mắt dịu dàng hôn lấy bầu mắt: - Ta sai ta sai... Là ta ức hiếp ngươi! Ta ăn xong ngoan ngoãn cho ngươi xử trí... dời nụ hôn sâu xuống cổ, yết hầu, nhấn nhá con ốc hồng nhạt đoạn lướt cái lưỡi nghịch ngợm xuống trêu chọc "con rồng " của Tuyên Phong. Vị chiến giả lắc hông, co chân muốn đẩy ra nhưng bị cánh tay mạnh mẽ kềm lại, tách đôi chân thon dài gác lên vai, giọng trầm hơn: - Ngoan nào... Ta làm cho ngươi thoải mái... Cảm giác ấm nóng bao trùm, Tuyên Phong ngóc đầu nhìn xuống chân mình, nghiến răng: - Ngươi...? Nhìn Túc Thành tận tình nuông chìu tiểu Tuyên Phong trong miệng, vị chiến giả chỉ còn biết bấu bàn tay vào vai . Cảm giác sảng khoái khoái hoạt càng ngày càng mãnh liệt! Sắc mặt Tuyên Phong đỏ như hoa đào, miệng nhắn rên rỉ, da thịt trắng xanh nhiễm lên màu phấn hồng. Hai con ốc ngực vì bị mân mê mà sưng đỏ, thân thể phát run, hai chân dài bị mở lớn cũng ngừng run run. Tuyên Phong biết tên này học được những chiêu trò mơn trớn này từ đâu? Đầu lưỡi lợi hại đánh qua hai viên ngọc ấm nóng săn cứng khiến thần kinh Tuyên Phong như tê liệt. kích thích càng mạnh mẽ, có lúc Tuyên Phong cảm nhận đầu rồng con húc sâu vào cổ họng , va vào khoang miệng trơn láng. Lo ngại bị sặc, Tuyên Phong bấu vai đến tứa máu: - cần... Nhả ra... vẫn chuyên chú, hai bàn tay vuốt ve đùi trong ngừng. Tuyên Phong cuối cùng đạt được cao trào đột nhiên mãnh liệt lắc đầu, phóng thích tất cả vào miệng cái kẻ cứng đầu kia. Vị chiến giả ngả đầu ra, vùi mặt vào tấm chăn, xấu hổ biết đối mặt thế nào? Túc Thành cười khẽ, hôn lên gò má mướt mồ hôi: - Ta thấy thoải mái lắm, ngươi đừng úp mặt vào chăn như thế, ngươi còn mệt với ta chút nữa... Cố nhé, cục cưng! Con cự long của giờ nổi giận quá mức, toàn thân màu tím đỏ to gần bằng cánh tay của trẻ sơ sinh. Thân mình cự long vươn dài hết mức, vượt qua nửa đoạn cánh tay, ngay cả lông mao vây quanh mình cự long cũng thô đen rậm rạp. Con cự long vươn đầu thẳng tắp, vểnh lên sừng sộ lại khiến Tuyên Phong kinh hoảng! Tuyên Phong vã mồ hôi, thầm rủa: " Chết tiệt! Con quái long vừa thô vừa dài này đâm vào tận cùng huyệt động của ta chắc chết, xé toang hết cả cho mà xem! " Chỉ tưởng tượng thôi kinh hãi... thân thể tự nhiên cũng co rúm lại. Túc Thành nhận ra nét mặt đẹp mê mẩn kia có tám phần lo sợ, liền hôn lên môi, biết từ lúc nào hóa trong miệng viên kẹo ngọt đưa đẩy qua lại. Tuyên Phong bị vị ngọt dẫn dụ, nhấm nháp chút ngọt ngào, chân mày theo thế mà giãn ra. nhếch môi cười, vừa hôn sâu hơn, phía dưới lại dùng hai ngón tay thon dài cực đẹp của mình bất thần xâm nhập động phủ bí hiểm nép mình phía dưới thảm cỏ non mềm. " A... " Tuyên Phong bị bất ngờ, cảm giác bức bí trờ đến kịp trở tay. Túc Thành lại cực kỳ cẩn trọng, để yên lúc thăm chừng đến khi thấy nhịp thở Tuyên Phong lại mới cắn vành tai, giọng khàn hơn: - Thả lỏng ... Ta hứa nhàng nhất có thể! - Ta khó chịu lắm... Túc Thành... Mắt hoa cả lên, ngươi đừng co ngón tay lại chứ? Chạm trúng chỗ khiến ta khó chịu quá thể! nghe tiếng đứt quãng, mi mắt mơ màng nhanh chóng rời khỏi, lại trực tiếp đưa cự long nhập động! Cú tiến thần tốc khiến Tuyên Phong gầm thét, nước mắt chảy thành dòng, móng tay hóa dài cào nát lưng . mặt lại chẳng tỏ vẻ đau đớn, ngược lại nở nụ cười điên đảo chúng sinh, hàm răng trắng bóng như ngọc. ôm chặt Tuyên Phong, nhàng đưa đẩy hồi lâu, khoái chí: - " Dưới khóm trà hoa đành bỏ mạng. Chết làm quỷ sứ cũng phong lưu! "... Tuyên Phong... Giờ có chết ngực ngươi ta cũng nguyện lòng... Thề hối hận! - Hức... Đau... Chết tiệt! Ngươi trước kia tu tiên hay tu tà đạo dâm phái thế? lại làm càng thêm mãnh liệt, con cự long thỏa chí vũng vẫy trong cái động trơn ướt căng chặt, ranh ma đội đầu đâm thẳng về phía trước, nhanh chóng đưa đẩy để đạt được cực hạn khoái cảm. Sau khi đưa đẩy hồi lâu, hứng chí càng cao, nắm hai chân của Tuyên Phong nhấc vai khiến hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ. Tuyên Phong ngại đến nhắm chặt mắt, tự cắn tay mình để ngăn tiếng rên nức nở mỗi lần mãnh liệt đưa đẩy. Xương hông của va chạm vào mông của Tuyên Phong phát ra tiếng rung động, kích thích thần trí vốn loạn phách tiêu hồn vì ân ái. - Thoải mái sao? Ta ăn ngươi thế này có thích ? Túc Thành thầm, ở bên cạnh kẻ uy nghi vương tử, tiền ma vương gì bị ném qua bên, cái gì dâm đãng muốn đều ra hết! Lại vẻ mặt hồng hào, mi mắt nhắm rũ xuống, cánh mũi phập phồng cùng làn môi cắn chặt bàn tay của Tuyên Phong vạn phần quyến rũ, trực tiếp xóa sạch ôn nhu của Túc Thành! đột ngột lật người cho Tuyên Phong nằp sấp, áp ngực mình vào lưng chặt chẽ, hung hăng thao đưa đẩy mảnh liệt con cự long đến nỗi mỗi lần đưa đẩy đều làm mật dịch trong vắt văng khắp nơi. Chất óng ánh trong suốt làm ướt mông Tuyên Phong, làm ướt cả đùi . Hương vị dâm mỹ phiêu tán trong khí làm cả rừng trúc đều là khí tức tình ái. Tuyên Phong bị thao đến thần trí ràng trong miệng lung tung kêu to, ánh mắt sương mù, sắc mặt ửng hồng, cả người vì cường liệt khoái cảm mà ngừng run run. Túc Thành hôn loạn xạ vai, cắn cần cổ thon trắng, gầm lên những tiếng vô nghĩa đoạn ôm chặt lấy Tuyên Phong, con cự long tích tụ tinh khí từ xưa toàn lực phóng thích. Tuyên Phong chống tay, mệt nhoài dựa đầu vào cánh tay ... Chưa kịp nằm ngửa người cảm thấy bức bối trở lại! Con cự long hùng hổ xông vào động lần nữa, do mật dịch còn tràn đầy nên cảm giác đau đớn vơi . Tuyên Phong trợn mắt: - Ngươi...? - Ta chờ ngươi lâu như thế, lần sao mà no? Cầu ngươi... Cự long của ta muốn ăn đến nghẹn chết thôi! ...Đến lần thứ tư Tuyên Phong ngất xỉu ngay khi nhập động, quệt mồ hôi cười âu yếm: - À ta biết rồi... "Bất quá tam! "... Sau này chúng ta đánh nhau ba hiệp thôi nhé Tuyên Phong... Đánh nhau mỗi ngày nhé, cục cưng!
Chap 169: Tỉnh dậy! Túc Thành ngồi dậy nhàng ôm Tuyên Phong vào rừng trúc, đến con suối nằm sâu trong rừng. Trầm mình cả hai xuống, gần như nín thở khi nhìn từ vết hôn ngân đỏ hồng khắp người kẻ : làn da trắng xanh đầy dấu đỏ, mu bàn tay hằn vết răng sâu rịn máu do Tuyên Phong tự cắn mình! cau mày, cơn khát tình qua lòng lại xót. Hôn "chụt" lên vết cắn, khẽ: - Lần sau ngươi cứ cắn ta , đừng tự làm đau mình, ta xót lắm! Tuyên Phong ngất biết trời trăng, đầu ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực của . Nhanh chóng gột rửa sạch hương vị tình ái , liền bế Tuyên Phong trở lại căn nhà mái tranh vàng. Mặc lại y phục gọn gàng kê tay làm gối, áp gương mặt Tuyên Phong vào là ngực mình, cười thỏa mãn : - Ngủ cục cưng của ta! Khi ngươi tỉnh lại rồi muốn xử ta thế nào cũng được! Hay là ta chịu thiệt, mỗi ngày lại làm gấp đôi nhé được ? Huyền Vũ tự vận ma lực cự thi, lòng khỏi tự đắc: - Túc Thành ơi Túc Thành, ngươi chắc ngờ ngươi dùng ta làm vật sống nuôi sen đen lại vô tình giúp ta. Dù sao cũng đa tạ ngươi, Thượng cổ thần quân! ngồi xổm vuốt gương mặt còn sinh khí, đôi mắt mờ đục. Tên thần quân này nguyện cho trái tim, đổi lại phải hứa giết Túc Thành, mang Lịch Tương trở về thiên giới. Giọng thều thào chỉ còn chút hơi tàn đứt đoạn: - Mau... lên! Huyền Vũ vung vuốt chấn vào lồng ngực lôi trái tim đỏ máu ra nhai sống, tung sét trắng đốt xác vị thần quân ra tro, thổi bay biến: - Túc Thành ta nhất định giết! Còn Lịch Tương... À mà phải là Lịch Tương nữa! Tuyên Phong kia ta nhất định phải "ăn", phải giày xéo trước mặt Túc Thành. Ta bắt phải hối hận! " Á.. " Tim Huyền Vũ đột nhiên đau nhói, thần trí đờ đẫn, tay ngừng run lên: - Ma nương của ta... Huyền Vũ điên cuồng tàn sát tất cả quỷ nhân ngư, phá sập tất cả mọi thứ ở đảo Ngư, hét: - Thiên cung chết tiệt, muốn làm hại Ma nương của ta sao? ... " Ư... Đau... " Túc Thành thức giấc khi nghe tiếng rên, kẻ ở trong lòng hân mắt vẫn nhắm nghiền nhưng người nóng hầm hập. Uống cạn chén nước, dịu dàng đỡ đầu Tuyên Phong, ấn môi mình xuống, mớm từng chút nước đến khi cần cổ thon mảnh khẽ có cử động nuốt. áp trán mình lên trán Tuyên Phong, thầm: - Tuyên Phong... Ngươi đau ở đâu...? - ... Mẹ ơi... Đừng... Con muốn sống... Đừng lấy thân xác con cho Trạch Uy... Mẹ ơi... - Mê sảng rồi? lo lắng, trực tiếp bế cả thân hình mảnh mai đặt ngồi lên chân. Mở ký ấn sen đen trán, kêu gọi ma lực thượng cổ bằng trú thuật cổ xưa. Chung quanh cả hai luồng khói đen mù mịt vây phủ, tiếng Túc Thành mồn : - Tuyên Phong, quên hết ... Ngươi chỉ cần ta là đủ! Ta rời bỏ ngươi, hại ngươi. Chỉ có ngươi ta mới cúi đầu xưng thần, chỉ có ngươi mới được ban ta bình thân. Tuyên Phong mềm oặt trong lòng , mặt mát lạnh còn chút khó chịu nào! Hé đôi mắt trong veo, vị chiến giả nhìn ngơ ngác: - Sao ta lại nằm trong lòng ngươi? Ta có phải té ở đâu ? Mông ta đau lắm, hông cũng muốn gãy ra rồi! Túc Thành cười khổ, Tuyên Phong quên sạch chuyện tốt cùng làm. xoa đầu âu yếm: - Ừm... Ngươi té trúng cây trúc to vỗ vào mông thôi... Ngủ ! - Túc Thành... Chân ta có cảm giác... Ngươi đợi ta thức dậy... Vị chiến giả ngáp, hai tay vừa buông thõng xuống liền được Túc Thành chụp lấy, xoa : - Ta đợi ngươi... Ngủ giấc ngon mộng mị nhé! Gió lùa từ rừng trúc mang hương hoa trúc nhàn nhạt thổi vào trong ngôi nhà mái tranh vàng. Vài vụn hoa trúc bay lả tả rơi vào gương mặt say ngủ kia. Rèm mi chớp động, hai đầu mày nhíu lại, tiếng rên cất lên nho trong họng: - Đau! Ta cớ sao vẫn cảm thấy đau thốn thía thế này? Tuyên Phong chống tay ngồi dậy, sờ sờ bờ mông ê ẩm của mình, ngồi thừ lúc cố nhớ lại những gì xảy ra nhưng chỉ là khối trống rỗng! Ấn hai tay vào vùng hông mỏi nhừ vị chiến giả bất chợt lóe lên suy nghĩ : " Thôi chết ! Ta ở cùng với ai? Chính là tên Túc Thành mưu ma chước quỷ! Biết đâu trong lúc ta ngủ "ăn" mất ta rồi còn hóa ma lực thượng cổ khiến cho ta quên hết ?" Nghĩ thế nên đôi mắt liền hóa tia giận dữ, bàn tay cung lại thành nắm đấm, nghiến răng: - Chết Túc Thành! Ngươi chán sống rồi ...dám thừa lúc ta ngủ say bày trò dâm ô à? Túc Thành thong thả bước vào nhà, nụ cười ranh mãnh, ý tứ nghe câu mắng vừa rồi. Tuyên Phong nổi giận tay phóng ra luồng ma lực chiến giả tấn công, nhếch môi lách người tránh né, ma lực bay sượt qua đánh gãy cột trụ chống nhà. Vị chiến giả nhìn ánh xám bạc trong luồng ma lực của mình, nghi hoặc: - Tại sao ta lại có ít ma lực thượng cổ? - Là ta truyền qua cho ngươi! tiến đến quỳ dưới chân Tuyên Phong, hai bàn tay khách khí ôm hông vuốt ve. Vị chiến giả đánh luồng ma lực trúng, lòng : còn ấm ức nên giơ tay tát cái trời giáng! Lạ là Túc Thành hề tránh né, cứ như biết đến gần tất ăn tát. Nhìn năm dấu tay thon in hằn làn da trắng, khóe môi vương chút máu tâm trạng Tuyên Phong chợt chùng lại, cơn giận trôi tuột đâu mất. Khoanh tay, vị chiến giả nghiêng đầu u uẩn: - Ngươi gian manh, ta bị "ăn" mà bản thân ta nhớ được chẳng khác chửa hoang mà chẳng biết con ai? Túc Thành bật cười, đứng dậy gỡ bàn tay Tuyên Phong áp vào má mình: - Ta "ăn" ngươi là , còn vì sao ngươi nhớ... Ta biết! Ta đâu có rũ bỏ trách nhiệm! Đời này ta giữ ngươi trong vòng tay ta, chạy đâu cho thoát! - Ngươi ngứa đòn à, ăn cái tát chưa đủ, muốn ăn thêm cái nữa cho cân ư? Tuyên Phong cong môi đanh đá, lòng tự ngạc nhiên với chính mình rằng vị chiến giả gương nước cũng có lúc lọt vào ma trận tình ái kỳ quái thế này. Túc Thành lại đem nụ cười có khả năng làm đắm tàu ra trêu ghẹo, đôi mắt híp lại thành dấu ngã tuyệt đẹp : - Ta quỳ dưới chân ngươi, sống hay chết vốn từ lúc giao hoan ta nguyện lòng phó mặc. - Hừ... Miệng lưỡi trơn như bôi mật! Tuyên Phong mang cảm giác mơ hồ quay mặt , nằm nghiêng nhìn chăm chăm vào bức vách trúc. tựa cằm vào vai vị chiến giả, dỗ dành: - Được rồi ta sai ta sai! Ngươi nhớ được là ta sai! Ngươi muốn xử trí ta thế nào ta tuyệt đối phản kháng! Chỉ cần ngươi đừng chau mày lại. Tuyên Phong bất thần trở mình đè dưới thân, bàn tay thon nhịn mà bóp mạnh vào hạ bộ khiến đau đến chảy nước mắt: - Ui cha... Này cục cưng của ta, ngươi giận có thể đánh, có thể giết ta. Tiểu tử nhà ta có khả năng chống cự, ngươi lại đánh nó làm gì? Há miệng cắn vào cổ đến máu chảy thành dòng, giọng Tuyên Phong trầm đặc: - Ngươi ăn ta, ta lại nhớ! Ta ăn ngươi, chắc là ta nhớ! Nằm yên cho ta! Túc Thành nhìn Tuyên Phong cởi áo, xương quai xanh mảnh dẻ, yết hầu thon còn lưu những vết hồng mờ nhạt nuốt nước miếng. Tuyên Phong nhìn làn da trắng xanh nổi chi chít vết đỏ hồng như muỗi đốt ngớ ra: - Chết tiệt! Ở đâu nhiều côn trùng đốt ta thế này? Lại nghe kẻ dưới thân phì cười, nước mắt nham nhở trèo khỏi đuôi mắt đanh đá xé áo , ngắt nụ hoa bé xíu ngực đến đỏ bầm. Tuyên Phong nào giờ chủ động hôn, lần nào cũng là Túc Thành câu dẫn. Vừa chạm làn môi tím nhạt ẩm, vị chiến giả xoay mặt , biểu mặt kỳ quái: - Ta hôn ngươi... Ta "ăn" thôi! - hôn ta được "ăn" ta! Cho dù ngươi trừng phạt ta cũng cho ta chút cảm giác ấm áp chứ! Túc Thành buông thả, bàn tay kéo dây buộc tóc Tuyên Phong xuống khiến những lọn tóc suông mềm xõa xuống vai, ôm lấy gương mặt thanh tú, hiền hậu. Véo gò má, ngọt giọng: - Nhé, hôn ta cái , chiến giả từ bi!
Chap 170 : Phản công thất bại!(H) Tuyên Phong vuốt mớ tóc mai vầng trán Túc Thành, nhìn làm môi chu lên có chút buồn cười, nhạt giọng: - Ta biết ngày xưa ngươi làm sao mà quản cả địa ngục? Chẳng thấy như còn chút phong thái nào cả! rồi ịn nụ hôn lên môi , đôi mắt to xen chút mê mẩn vội nhìn sang hướng khác: - hôn rồi! Túc Thành nhịn cười, bàn tay vuốt ve sống lưng Tuyên Phong, trong mắt tràn đầy hình ảnh xinh đẹp của vị chiến giả! Dáng vẻ thanh tú, nét mặt ôn nhu như ngọc này mới xứng với cá tính của Tuyên Phong. Đôi lúc nghĩ nếu lúc xưa bị Quỷ mẫu đoạt chân thân Tuyên Phong ắt cũng mang mỹ mạo thế này: toàn thân trắng lạnh, tinh khiết như nước! vuốt mớ tóc phủ ngực mình, ngón tay nghịch ngợm vân vê hạt ngọc hồng tím ngực Tuyên Phong, ngọt giọng: - Ta bây giờ chẳng phải là Túc vương tử , chẳng phải tiền ma vương, chẳng phải thần quân gì cả! Ta chỉ là Túc Thành của Tuyên Phong thôi! nhìn gương mặt ngẩn ra đoạn ôm cổ vị chiến giả kéo xuống mặt đối mặt, thầm: - Thế gọi là hôn, thế này mới gọi là hôn! tách hai cánh môi mím chặt bằng đầu lưỡi khỏe khoắn, lại hóa ra viên kẹo ngọt đưa đẩy trong khoang miệng Tuyên Phong. Chất ngọt tan cùng cái lưỡi ấm nóng ngừng dụ hoặc, bàn tay đứng đắn của trượt từ sống lưng xuống vùng đồi thấp nhưng có đường cong mềm mại, ngừng xoa nắn. Tuyên Phong từ chỗ chống cự, cố đẩy lưỡi ra gần như bị khuất phục bởi đôi môi mềm luôn mút chặt. Khẩu khí lẫn hành động của Túc Thành đều tràn ngập chân thành, nửa ý giả dối cũng có. Nhắm hờ mi, Tuyên Phong luồn tay vào mái tóc trắng bạc của , khẽ day vào ót huyệt đạo thư giãn. Lần đầu tiên cái lưỡi ôn hòa trườn sang chỗ , đầu lưỡi vụng về mò mẫm lại càng làm say sưa. Mở to đôi mắt đỏ tươi tràn đầy ý cười nhìn viền mi Tuyên Phong tràn khí sắc hồng nhuận, ma mãnh mút chặt lưỡi đến nỗi Tuyên Phong chau mày. Thân thể cả hai áp chặt vào nhau, đâu đó hai con quái vật bị đánh thức, ngừng cọ nhiệt vào nhau. Tuyên Phong thầm nghĩ: " Sao nóng bức như thế? Tại sao nụ hôn của khiến ta muốn điên lên? được bị mê hoặc, nhất định hôm nay phải "ăn" ! Nghĩ là làm, Tuyên Phong dời nụ hôn xuống cổ, mang vụng về nhai nhai lại ngực Túc Thành khiến vừa đau vừa nhột: - Tuyên Phong Tuyên Phong... Ta phải mẹ ngươi, đừng chơi trò " vừa ngậm vừa nhai vừa bứt" thế chứ? Ngươi có phải trẻ con đâu? - Câm miệng ! Tuyên Phong lúc này mới nhìn hàng lông thẳng tắp kéo đường thẳng tắp từ giữa ngực Túc Thành xuống tận cùng, màu đen nhàn nhạt như ai cố ý lấy mực phe phẩy vẽ trêu. Tuyên Phong nhìn đoạn nhìn mình, hoàn toàn trắng trẻo, cả lông tơ mịn cũng rất ít. Lòng có chút ganh tị, dùng răng cắn rứt mấy cọng lông bụng khiến nhíu mày, nhổm đầu dậy : - Tuyên Phong, ngươi biến thái à? Chơi cả trò rứt lông? Tuyên Phong giơ bàn tay chặn miệng , bặm môi: - Câm miệng, ngươi có tin ta cắn đứt luôn con rồng đất đỏ tía này ? Túc Thành nhìn biểu mặt kẻ vừa đáng vừa buồn cười, hai tay chống phía sau kiểu nửa nằm nửa ngồi xem Tuyên Phong muốn chơi trò gì! nhìn con rồng tuyền màu hồng nhạt của Tuyên Phong, tuy thuôn dài nhưng mảnh dẻ như ngón tay chính chủ, kể cả lúc vươn mình trỗi dậy tơ gân vẫn mảnh - nom như tiểu mỹ nhân nổi giận, cực xinh đẹp nhưng có chút sức lực nào. Mà Tuyên Phong quỳ giữa hai chân , cọ hồng long và địa long vào nhau, hồng tía, cá trong hồ và kình ngư biển cả so kè kịch liệt. Cảm xúc dâng trào khiến cả hai cùng lúc bật lên tiếng :" A! " , Tuyên Phong dời ngón tay thon dài xuống ý muốn thám hiểm động huyệt kia nhưng vừa xâm nhập lại bắt gặp cái nhăn mặt của Túc Thành liền rụt tay, lắc đầu: - được, ta làm được! Ta muốn làm ngươi đau! Con hồng long mình hạc xương mai phun vài giọt mật dịch trong suốt, đầu Tuyên Phong muốn bốc hỏa, giận dữ đấm mạnh xuống giường tre khiến nó gãy đổ. Cả hai rớt xuống sàn , Túc Thành nhanh tay ôm lấy Tuyên Phong lăn vòng tránh sào tre rớt xuống. Cầm bàn tay bị dằm tre gãy đâm tứa máu, liếm lên, khẽ: - Ngươi giận gì chứ? Ta hứa nằm yên cho ngươi mặc tình "ăn" mà? Tuyên Phong nhìn con địa long vươn dài, to như cánh tay trẻ sơ sinh lại nổi đầy gân guốc có chút ủy khuất, thở dài: - Ta quên thân thể này vốn của Lịch Tương! Hồng long này vốn chỉ bằng nửa con quái vật ngày xưa của Tuyên Phong ta... Ta lại có dũng khí làm đau ngươi, ta thua rồi... Túc Thành ngồi dậy, âu yếm ôm Tuyên Phong, ghì chặt lồng ngực áp vào tim mình: - Ngươi nghe tiếng tim ta đập rất nhanh ? Ta vui lắm, xúc động lắm khi nghe ngươi muốn làm đau ta... Là vì trong lòng ngươi có ta! Trận phản công này dù ngươi thất bại nhưng trong trận tình ngươi tuyệt đối thắng. Tuyên Phong... Ngươi chơi đùa đủ rồi, giờ để ta nhé! ôm lấy Tuyên Phong bay thẳng vào rừng trúc, trầm mình cả hai xuống hồ. Dựa người Tuyên Phong vào tảng đá lớn, nhấc hai chân thon dài vòng qua hông mình bắt đầu hôn từng chút, từng chút . Nước ấm chẳng mấy chốc thấm vào da thịt, cảm nhận cửa động có phần lơ là cảnh giác liền đưa địa long nhập động. Con địa long tắm nước mạnh mẽ xông vào khiến Tuyên Phong chới với, vòng tay siết chặt cổ Túc Thành, tiếng rên có phần nức nở. vừa hôn vừa nhịp nhàng như cưỡi ngựa xem hoa, giọng trấn an hoàn toàn ngược với sắc mặt muốn "ăn tươi nuốt sống" Tuyên Phong: - Ngoan nào... Cục cưng của ta... Đây là cách thể tình của chúng ta, chỉ đơn thuần là giao thoa xác thịt... Nhớ cho kỹ... Tuyên Phong thần trí mơ hồ, cảm giác người bị xé đôi thôi , con địa long lẫn nước ấm tràn vào huyệt động gây trướng bức người, vách động lẫn tâm động giãn nở hết mức, hận thể nổ tung ra. Mặc cho từng vết móng tay cào da thịt, chủ nhân của địa long vẫn dừng bước tiến công, tốc độ ngày càng nhanh. Dưới làn nước hồng long bi dư chấn xô lệch ngừng lắc lư trong đám cỏ mềm đung đưa. Tuyên Phong định đưa tay mình lên môi cắn Túc Thành nhanh chóng ôm chặt, dỗ dành: - Cắn vào vai ta nếu ngươi muốn, đừng tự cắn tay mình, ta đau! bất thần rút quân nhưng gần ra đến cửa động lại dùng vạn lực tống thẳng vào tâm động huyệt khiến Tuyên Phong ngửa cổ lên thét, họng khô khốc như còn khí. Đưa đẩy càng lúc càng bạo liệt, Tuyên Phong vừa đau vừa thống khoái đến cùng cực, nước mắt hẹn mà trào dài xuống vai Túc Thành. nghe tiếng Tuyên Phong gọi mình: - Ta... Ta muốn... - Đừng... Đợi ta... Cùng nhau... thở gấp, thủ thỉ vào tai kẻ rồi gia tăng tốc lực ... Trong làn nước xuất những vệt trắng đục tại chỗ Túc Thành vừa bế Tuyên Phong rời khỏi. Ôm chặt Tuyên Phong, hôn lấy hôn để vào gò má đẫm nước mắt: - Qua rồi... Đừng khóc mà! ta nghe, ngươi cảm thấy thế nào? - Đau! Tuyên Phong rít trong miệng, lòng bao nhiêu là suy nghĩ :" Chết tiệt! Ta muốn nhớ chuyện vừa rồi chút nào! Xấu hổ chết được! Có lẽ nào vì hôm trước ta cũng thế này nên mới quên hết? ". Ôm mặt Túc Thành, vị chiến giả ủ rũ: - Ngươi ta nghe, có phải đêm trước ta tấn công bất thành, cuối cùng bại trận. Ngươi sợ ta buồn nên giúp ta quên phải ? - Ha ha... Ngươi nghĩ như vậy à? Vậy hôm nay ngươi có muốn quên ? hào hứng hôn lên bầu mắt tròn, đáp lại là cái lắc đầu: - Thôi vậy! Có lẽ ta vĩnh viễn thể phản công! - Ngoan nào, cục cưng! Có những kẻ định là mang mệnh hoàng hậu, vĩnh viễn thể làm hoàng đế. Vậy sao? Mệt... Để ta nhận phần... Ngươi cứ yên tâm trong vòng tay ta là được! kéo chăn đắp cho cả hai, hạnh phúc khiến thể ngừng được nụ cười. Tuyên Phong nhắm mắt lại, chép miệng: - Ngươi đấy... Đừng vọng tưởng mang con quái vật kia khám phá thêm động huyệt! Chỉ cần ta biết... Ta đem thân xác này chà đạp đến chết... Ta bắt ngươi hối hận... bật cười, hôn lên bờ vai thanh mảnh: - Có được ngươi, Túc Thành ta mãn nguyện rồi! Ta giữ ngươi cho riêng mình thôi, đừng lo lắng nữa! Sau này... Kẻ nào để mắt tới ngươi, ta giết! Kẻ nào để mắt tới ta, ta cũng giết! Quyết để bất kỳ ai chen vào tình cảm này! Tuyên Phong, khoảng cách của ta và ngươi chỉ được hơn sợi tơ trúc... Mãi mãi...
Chap 171: Cá cược của Tiểu Ly! Tuyên Thừa Chí vất Tiểu Ly xuống sàn phòng chưng cất hương thơm, lăn hai vòng đập mặt vào mông Y Yên lúi húi phơi hoa. Tuy đau chút nào nhưng lòng con hồ ly lại bừng bừng nổi giận. Ngồi bật dậy, nước mắt lại rơi: - Ngài xấu xa, cục mịch, đáng ghét! - Y Yên, cho con nhóc này túi hương! Ta canh gương, ngươi trông chừng đừng để nó làm loạn đáy Lãnh Thủy! Tuyên chiến giả hươ tay, ngon đuốc phong hỏa sáng rực lên trong lòng bàn tay. Con ma nữ chỉ nghiêng nửa gương mặt xinh đẹp, cảm xúc nhìn , khẽ gật đầu. Tiểu Ly nhận chiếc túi thơm nồng hương hoa, quyện cùng ít cỏ ngọt mát mẻ định bước ra ngoài cánh tay khẳng khiu của con ma nữ nắm chân lôi sền sệt đến chỗ nó, giọng lạnh lẽo: - Ngồi cạnh ta! - Các ngươi là thô lỗ, hu hu... Vì sao Tịch chiến giả ôn hòa bao nhiêu Tuyên chiến giả lại hung tàn bấy nhiêu! Thảo nào Tịch gia có đôi còn "ế" chỏng vó! "Vụt! " luồng lửa xanh bay vút từ ngoài vào đốt đuôi hồ ly cháy bừng lên. Y Yên phải dùng tấm mặt nạ da ngọc diện hồ ly dập lửa. gương mặt đỏ máu nát bấy nhìn ra mắt mũi vang lên giọng trách cứ: - Cháy đuôi, sau này cho chừa! Tuyên gia cực kỳ thính tai, đuốc phong hỏa của ngài ấy lợi hại vô cùng! Tiểu Ly nhìn cái đuôi khét lẹt của mình, bậm môi dám khóc nữa. Nhìn lớp mặt nạ hư hỏng, líu ríu: - Ta xin lỗi... Hại ngươi mất gương mặt đẹp... Y Yên xoay người tiếp tục công việc chưng cất, giọng đều đều: - Ta đeo cho đỡ chán thôi chứ chẳng có sao cả! Ngươi đừng tự trách! - Y Yên... Ta rất hiếu kỳ, vì sao ngươi ở đáy Lãnh Thủy đơn độc trong phòng chứa hương vậy? Có phải ngài ấy bắt ngươi ở lại cho đầu thai ? Tiểu Ly kéo kéo tà áo đỏ nũng nịu, ma nữ chợt xoay ngược đầu nhìn hồi lâu đoạn múc gáo dược hương đổ vào thùng gỗ: - Là Ma chiến giả đem ta đến đây giấu ... ai biết dưới đáy Lãnh Thủy có con ma nữ cả! Tuyên gia là che chở cho ta. - Ma chiến giả? Giấu ngươi? Ngươi phạm tội tày trời gì ư? - Vì ! Y Yên gọn lỏm, mạnh mẽ bưng các khay hoa cất lên kệ. Nắm áo lôi xuống nhà bếp, Y Yên thót lên ngồi xà nhà : - Nấu món ngon cho ngài ấy! - Ngươi... ai? nhào bột, bao năm ở cùng Lịch Tương thượng thần tay nghề bếp núc rất điêu luyện. Băm nấm mèo, củ cải, rau ngân chi làm nhân bánh, vẻ chăm chú làm việc của khiến Y Yên hài lòng! Nhồi bột, cán bột, tẩn mẩn bóp từng khía bột cho chiếc bánh chay hình túi tiền, Tiểu Ly cười khì: - Ta chỉ nấu được món chay, ngài ấy ăn ăn, ăn cũng phải ăn! Y Yên giúp đổ nước vào chõ hấp bánh, giọng: - Ngài ấy đơn độc từ bé, vốn được chăm nom, kỳ thực có ăn, đừng tệ quá là được! - Y Yên... ra ngươi ai? Con hồ ly chịu từ bỏ vẫn đeo theo hỏi khi Y Yên đưa trở về phòng. Cuộn thân lụa đỏ lên đà ngang căn phòng, Y Yên hỏi: - Ngươi vì sao lại muốn biết? - Ta hiếu kỳ! Dù Lịch Tương ngài ấy từng răn dạy chen vài chuyện kẻ khác là tốt! chạm hai đầu ngón trỏ vào nhau, mắt nhìn xuống sàn ra chiều hối lỗi. Y Yên lắc đầu: - Kể ngươi nghe vậy, nếu lại chịu ngủ! Ta Tịch Khanh, chính là Tịch chiến giả bây giờ! Ta ngài ấy lúc ngài ấy còn là người- kẻ nửa thạch hầu nửa người được giả địa ngục nuôi lớn. Ta là con quan lớn được hứa gả cho quốc cựu họ Hà, em trai hoàng hậu lúc bấy giờ! Nhưng ta cam tâm, ta chưa tỏ tình với ngài ấy, ta muốn ra lần nên trước đêm đại hôn ta cho tráo đổi. Ta đến ngôi đền mà ngài ấy ngày ngày bốc thuốc, đợi đến khi ngài ấy khăn gói chậm rãi về cửa gương chạy theo. Ta hết những gì chất chứa trong lòng, ngài ấy chỉ mỉm cười đẹp bảo: " Y Yên, đa tạ ngươi nghĩ đến ta nhưng Tịch Khanh ngươi! Mau trở về nhà làm vợ hiền dâu thảo, vinh hoa phú quý đợi ngươi! "... Ngài ấy rồi bước thẳng vào cửa gương để ta đứng trơ trọi mình. Ta trở về hỡi ơi gây họa lớn! Hà quốc cựu phát kẻ đón vào nhà phải là ta. Cả nhà ta bị lưu đày, cha mẹ ta vì uất mà sinh bệnh qua đời, ta bị xử giảo hình đến chết! Chết rồi ta cam tâm, vào ngày thứ bảy trở về giết sạch cả nhà họ Hà. Lúc ta định giết luôn hoàng hậu đứa trẻ trong nôi khóc ré lên, ta động chút lòng thương nên bỏ . Ta men đến cửa gương nghe Tịch Khanh chết! Ta điên cuồng tìm ngài ấy, tàn sát biết bao nhiêu người. Tám mươi năm sau lúc giả gương cạn đến bắt ta, ta vì thấy Tịch Khanh mà xấu hổ, sợ ngài ấy nhận mặt ta là kẻ tỏ tình thất bại năm xưa nên tự hủy dung nhan. Lúc ngài ấy muốn dùng lưới tơ trúc trói ta đem về địa ngục vô gian vong hồn già nua, đầu đội kim quan lấp lánh đến vòng tay. Kẻ đó là đứa trẻ ngày xưa ta tha chết, dùng số mệnh vương giả cầu xin tha cho ta bị hồn phi phách tán. Tịch gia sau đó đem ta giam ở địa ngục. Mấy trăm năm sau Ma chiến giả phá băng ra ngoài. Địa ngục lúc đó đánh nhau ngớt, ngày ta nghe tin Tịch gia bị vây ở núi Hắc Vi liền hút nhiều hồn phách tăng ma khí đến nơi đó. Ta thấy Quỷ mẫu vì muốn bảo vệ Tuyên gia mà thâu lưới tơ trúc của Tịch gia để trùm lên người Tuyên gia, mang con trai chạy khỏi trận đánh. Ta giật rách cái lưới, bị bà ấy dùng roi đánh cho mặt mũi nát bét. Ma vương đến cùng Ma chiến giả áp chế đại cục. Lúc ta tưởng bị roi kia đánh cho tan tành Ma chiến giả dùng ma pháp lén cuốn ta về đáy Lãnh Thủy. Ngài ấy bảo cứu ta vì thương cho mối đơn phương của ta với Tịch chiến giả. Nhưng ngài ấy bắt ta đời đời kiếp kiếp ở lại đây. Ta biết Quỷ mẫu chết, Tuyên gia cũng ép ta ở lại. Tịch chiến giả tìm được hạnh phúc, có tà thần địa ngục Yểm Vũ dễ thương như thế. Ta muốn tìm ngài ấy! nghe hết rồi ngủ mau cho ta! Tiểu Ly ngoan ngoãn cuộn người trong chăn, thoắt cái hóa thành con hồ ly trắng muốt với đuôi cháy trụi lông. lẩm bẩm: - Y Yên si tình quá! - Ngươi cũng nghĩ thoáng ! Đừng ôm bóng hình Lịch Tương, đừng đuổi theo Tuyên Phong nữa! Y Yên rũ cánh tay gầy vuốt đầu con hồ ly. Tiểu Ly cong đuôi, nhai nhải: - Thế khó lường quá ! Giờ ta phải tranh đàn ông với đàn bà mà tranh đàn ông với... đàn ông! Ngươi ta phải làm sao? Y Yên lại phết vào mông hồ ly: - Ngươi thua trắng rồi! Ngủ , buông xuống thứ thuộc về mình! - Hừmm... Ta bỏ rất nhiều muối vào bánh hấp chay, nếu Tuyên gia ăn hết số bánh đó ta nguyện buông xuống! Ngươi cược với ta ? Muối ta bỏ vào chỉ cần cắn miếng tê liệt đầu lưỡi. Ngài ấy la ầm lên cho xem! Cái tội cản ta ở Lãng Thiên Nguyên! Tiểu Ly rúc sâu người vào chăn lẩm bẩm rồi chìm vào giấc ngủ say. Tuyên gia ngồi nhìn dĩa bánh hấp, cái tai thính của vốn nghe hết mọi điều trong vùng Lãnh Thủy này. Y Yên để cả bình rượu xà cổ lên bàn, hỏi: - Ngài ăn hết? Muối của con hồ ly đó đốt cháy ruột gan ngài mất đấy! Rượu xà cổ chỉ có thể làm giảm chất độc mặn, thể giúp ngài bình an! đưa đôi mắt kỳ lân hấp háy: - Ta nhất định để Tiểu Ly thua cược, chấp nhận buông bỏ! Ta làm vì Tuyên Phong, ta muốn ai chen vào giữa hai kẻ đó. Hơn nữa... Tiểu Ly là con vật cưng của Lịch Tương, ta muốn nó bị Túc Thành giết hại! Y Yên chợt mỉm cười, miệng há to nuốt hết số bánh vào bụng khiến kịp ngăn cản! Tuyên gia ôm lấy thân áo đỏ gục xuống trong tay, gầm lên: - Y Yên... ngốc ! Ta dù có ăn hết số bánh này ta cũng chết! Ta là chiến giả, chỉ là hồn ma... Y Yên lắc đầu, máu gương mặt be bét trào ra, khẽ giọng: - Tuyên gia, đa tạ ngài bấy lâu che chở. Xem như ta trả món nợ ân tình. Ta kể chuyện cho Tiểu Ly, cái miệng đó có ngày tới tai Tịch Khanh! Ta muốn ngài ấy khó xử. Khi Tiểu Ly thức dậy, ngài cứ ta hóa kiếp! Tuyên gia, ta buông xuống rồi, ngài.. buông xuống tình cảm với Ma chiến giả thôi... Ta thấy ngài và con hồ ly đó rất có duyên. Sau này nương tựa nhau vậy... Y Yên hóa thành tro đen tan biến mất, để trơ trọi mình và bình rượu xà cổ... Tiếng thét vang dội lên đến cung trời Đâu Suất: - Y Yên!
Chap 172 : Trước khi mở trận! Tịch Vu Xuyên say ngủ bên cạnh Yểm Nha đột nhiên tai bị đánh động bởi tiếng gọi chát chúa :" Y Yên!" lớn vang vọng từ địa ngục. Đôi mắt xanh khẽ chớp động, hai đầu mày chau lại, mơ màng: - Tiếng của Tuyên Thừa Chí! vừa gọi Y Yên ! Y Yên là kẻ nào? Yểm Nha chống tay ngồi dậy, nắm bàn tay xoa : - Tịch Khanh, Tịch Khanh ngài có sao ? Y Yên là ai ? ngồi dậy khẽ hôn lên vầng trán mỏng mịn còn vương phấn bướm của lắc đầu : - Ta biết nhưng ta nghe được tiếng của Tuyên gia gọi ai đó tên Y Yên! Ta trước giờ ta chưa từng thấy bóng hồng nào bên cạnh trừ Ma Kim Tuyết . Chẳng lẽ động lòng với kẻ nào đó tên Y Yên hay sao? Yểm Nha nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu nhìn : - Tốt mà... Ít ra ngài ấy còn độc nữa! bước xuống giường, bước về phía hồ nước sau tấm bình phong: - E là hay! Tiếng gọi như thế giống như muốn triệu hồn...Hay tên Y Yên đó là hồn nhỉ? Yểm Nha... Đến đây, tắm cùng ta ! Yểm Nha ngoan ngoãn trút hết y phục bước xuống hồ cùng , nhìn khắp người mình đầy những vết đỏ hồng hằn lên nền da vân bướm, phì cười: - Tịch Khanh, ngài phải là chết đói ba năm đấy chứ? Ngài có biết cả đêm qua ta hầu như chỉ chợp mắt được chút hay ? đưa đôi mắt dịu dàng nhìn mẹ của Yểm Vũ, tiến lại ôm chầm lấy vào lòng. Cúi đầu hôn lên mái tóc mềm , âu yếm: - Ta sợ! Yểm Nha ..ta đúng là rất sợ! Ta sợ rằng khi khai chiến... ta biết là ta, Trạch Uy và Hoàng Trác cộng với giúp sức của Mi Hữu thượng thần có thành công phong ấn được Ma nương hay ? Ta sợ mất ngươi, ta chỉ sợ nếu thất bại ta chết ngày tháng sau này biết ngươi sống như thế nào? Yểm Nha xúc động, dụi đầu vào ngực khẽ: - Ngài yên tâm! Ngài ở đâu ta ở đó ! Ngài còn ta còn, ngài mất ta mất! Ta sống mình khi còn ngài. Yểm Nha ta hề sợ chết . Ta đếm được hình như mình cũng từng chết bao lần nhưng mà so với cái chết, nỗi sợ được ở cạnh ngài càng lớn hơn . Yểm Vũ của chúng ta có chỗ nơi chăm sóc nó. Ngài biết , đứa trẻ như nó bây giờ có quăng nó đâu nó cũng có thể sống rất tốt ! mỉm cười, bế nhấc với lên cao , áp mặt vào gò ngực mảnh mai : - Ta biết chứ! Yểm Vũ của chúng ta rất tài giỏi. Cái miệng lanh lợi của nó giỏi hơn chúng ta nhiều. ... Thiên cung mọi nẻo đều là vòng vây thiên tướng trùng điệp, tất cả đều khiêm cẩn chờ lệnh. Tịch Vu Xuyên khoác giáp xanh lá, vai trái là cầu giáp lưu ly lấp lánh. tay cầm lưới tơ trúc, tay nắm chặt bàn tay Yểm Nha. Tiên nga đứng canh ở các cổng cung khi thấy phu thê ngang qua đều choáng ngợp trước vẻ tiên khí thoát tục của vị chiến giả. Chưa từng ai nghĩ dưới địa ngục nơi giới ma ngự trị kia lại có kẻ mang cốt cách thần tiên, ưu nhã như thế cả! Đặc biệt là đôi mắt đầy thương mà nhìn Yểm Nha càng khiến cho cho vị phu nhân bên cạnh tuy nhan sắc xuất chúng nhưng bừng sáng bởi nét hạnh phúc gương mặt ửng hồng. Họ tiến đến Tuyết Ảnh kỳ lâu. Kỳ lạ là kỳ lâu Thiên hậu Nga Hoàng đều bố trí thiên tướng canh giữ, cả vòng kỳ lâu đều mang vẻ u tịch . Trước cửa kỳ lâu chỉ có Mi Hữu thượng thần vẫn tọa thiền. Yểm Vũ quỳ bên cạnh nhác thấy cha mẹ liền nhướng mày nhìn Trạch Uy: - Sư phụ .... Ma vương mở đôi mắt khẽ gật đầu : - Con đến bên cạnh cha mẹ ! Chỉ chờ có thế nó liền ba chân bốn cẳng chạy nhào đến ôm chân cha mẹ nũng nịu: - Bế con bế con! Tịch chiến giả giơ hai tay bế bổng con lên hôn mạnh vào gò má : - Yểm Vũ của cha ! Bảo bối của cha ! Yểm Nha cầm cánh tay ngắn ngủn, chắc nịch tròn lẳn của con mà hôn hít ngừng. Nó chu môi hôn lên lên má rồi quay sang hôn lên má Yểm Nha thỏ thẻ: - Con nhớ cha mẹ rất nhiều! - Yểm Vũ... Con theo mẹ rời khỏi đây ! Về phủ đệ đợi cha, được ? nựng má con , dỗ dành. Mi Hữu thượng thần đột ngột thu linh lực, đứng dậy: - cần... Yểm Vũ sao đâu, Tịch chiến giả đừng lo lắng! Gió tuyết trong kỳ lâu ngưng bặt, ai ai cũng nhìn nhau hiểu. Trạch Uy mím môi : - Yên ắng thế này báo hiệu trận cuồng phong kinh hoàng đây! Từ địa ngục Tuyên chiến giả khôi giáp xám, khoác áo choàng lông cửu vỹ hồ trắng muốt, tay cầm đuốc phong hỏa bay đến. Vừa thấy mặt Tịch Vu Xuyên nắm tay kéo ra góc, hỏi: - Tịch gia, ta hỏi ngươi! Ngươi còn nhớ con nữ ma từng giật rách lưới tơ trúc của ngươi, bị Quỷ mẫu truy giết ? Tịch Vu Xuyên cau mày, hỏi: - Ngài sao lại nhắc chuyện này? Nữ ma đó phải bị Ma chiến giả đánh hồn xiêu phách lạc lúc đó rồi sao? Tuyên gia hơi cúi đầu, đôi mắt kỳ lân có chút ủy khuất: - Cũng tốt... Ta chợt nhớ hỏi ngươi thôi. - Ta nghe ngài thét gọi hồn, ta nghe ngài gọi Y Yên! Y Yên là ai thế? Tịch Vu Xuyên ngốc, vừa nghe liền lờ mờ đoán ra, lại hỏi: - Có phải con nữ ma đó tên Y Yên? Ngài và Ma nương bắt tay nhau lừa Quỷ mẫu? Ngài để tâm Y Yên? Tuyên Thừa Chí lắc đầu, tay đẩy người Tịch gia qua bên: - Ngươi thích nghĩ sao nghĩ... ta thành hư rồi. Cho dù ta dùng ma pháp chiến giả cũng tìm được! Thấy Yểm Nha đến cả hai đều nữa! Tịch Vu Xuyên : - Tuyên gia nên trở về, nếu ta thất bại địa ngục vẫn còn chiến giả lo liệu! - Tịch Vu Xuyên đúng, ngươi tham gia trận pháp phong ấn, hãy quay về bảo vệ địa ngục! Ma vương Trạch Uy ra lệnh, dù thuận lòng nhưng vị chiến giả gương nước vẫn mím môi vòng tay cúi chào: - Tuyên Thừa Chí thỉnh lệnh! Bước ngang qua cánh cửa Tuyết Ảnh kỳ lâu, Tuyên gia tần ngần nhìn vào, xót xa: - Tuyết nương của ta... nhất định bình an nhé! Ta về để sẵn rượu xà cổ và kiều hương... Đợi trở về! Tuyên Thừa Chí trở về, chân đạp mây phóng xuống địa ngục nghe tiếng vun vút phóng đến. Tiểu Ly chứ đâu! Con hồ ly nhào lên ôm cổ , nhăn nhó: - Ngài xấu xa, định vất ta ở lại thiên giới rồi chạy ư? Đem con bỏ chợ à? - Ta sinh ngươi.. hồi nào? Ngươi thuộc thiên giới, hãy ở lại đây ... Y Yên rồi, chẳng có ai bầu bạn với ngươi nữa đâu! Tuyên gia nắm cổ Tiểu Ly lôi khỏi người, lại cố chấp cắn chặt cổ áo choàng: - Ngài giận ta chứ gì? Trừ phi ngài trao Tuyên Phong ra, đừng hòng bỏ ta ở lại đây! Tuyên Thừa Chí hết cách đành ôm lấy con hồ ly trắng muốt tay, bĩu môi: - Ngươi muốn thành hồ ly hấp hay hồ ly quay mà đòi giật Tuyên Phong của Túc Thành! chịu ở đây theo ta về đáy Lãnh Thủy. Ta giao cho ít con thuồng luồng, tử thiên thi cấp ... Sáng sáng ta cho cái gậy... chăn chúng được ? - Hừ... Ta thích đánh chúng! Ngài cho ta cây roi to... đánh ngài ta chịu! cong cớn, vị chiến giả gương nước lừ mắt, tay vỗ vào mông hồ ly rụng cả túm lông khiến Tiểu Ly khóc thét: - Dám đòi đánh cả chiến giả, ngông cuồng! Ta chừng nào mới để ngươi đánh ? Tiểu Ly giận dữ cạp tay Tuyên gia chảy máu, đôi mắt hồ ly ánh nước. nom thấy tội nghiệp, rứt lông cửu vỹ hồ áo đắp lên chỏm lông vừa trụi, dỗ: - Đừng khóc, đừng khóc! Giường của ta, cho ngươi.... Ta xin bột ngọc lam cho ngươi ngày càng đẹp... Đừng khóc mà... Nín !