Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 163: Vận đào hoa của Tịch Khanh!

      Yểm Vũ ngồi bệt xuống cây cầu đá, chung quanh nó là đống hoa sen và củ sen nằm la liệt. Nó ngồi xếp bằng, hai tay chụm lại phát động ma pháp thượng cổ. Từ cái miệng những chuỗi mật kinh màu đen ngừng phát ra, xoay vòng rồi luồn vào từng cánh sen và củ sen. Trong phút chốc hóa thành mười mấy đứa trẻ mình củ sen đầu hoa sen có mắt mũi miệng rệt. Chỉ là chúng biến toàn màu đen tuyền!
      Chúng vòng tay chào Yểm Vũ, nó gật gật đầu phẩy tay:
      - Bọn bây hãy đến Tuyết Ảnh kỳ lâu canh chừng. Nếu có biến lập tức về đây báo tin cho sư phụ ta. Hi vọng ta gặp bọn bây nữa .Ta muốn cha ta được nghỉ ngơi !

      Đám hình nhân củ sen thoắt thoắt rồi biến mất trong mây. Nó phủi phủi áo nhảy chân sáo về phía căn phòng của cha.
      Gần đến thấy vị khách mời , tư dung cực kỳ xinh đẹp!
      Nó thích thú nắm chiếc áo choàng lông cửu vỹ hồ trắng muốt kéo cái :
      - Ngài là ai ? Tại sao lại đến đây ?
      Cái áo choàng bị kéo bật xuống lộ ra mái tóc đen tuyền, gương mặt nhàng quay lại nhìn nó, tiếng ngọt như mật :
      - Ta là tiên nữ chuyên canh giữ vườn đào. Nghe tin Tịch chiến giả vì hợp lực với Thiên đế áp chế ma tính ở Tuyết Ảnh kỳ lâu mà bị thương cho nên cố tình mang đào đến !

      Yểm Vũ nó vào trong chiếc làn tre mà vị tiên nữ đó vừa đem đến : có ba trái đào . trái rất to, cái vừa và cái . Sắc quả đào trắng hồng, phía ngoài có lớp lông tơ mềm, mùi hương ngòn ngọt đầy hấp dẫn!
      Từ bé đến giờ nó chưa từng được ăn trái đào, mon men nhón chân nhìn thêm chút rồi chép miệng:
      - Đào này có phải là trái đào mà ngày xưa Tề Thiên Đại Thánh ăn ? trường sinh bất lão phải ?
      - Chính là nó! Thiên quân ra lệnh mang trái vừa đến cho Tịch chiến giả. Ta dùng công trạng từ trước đến nay cầu trái to, trái này... Cho con của Tịch chiến giả!

      Nó xoay đầu bẻ gương mặt ra sau lưng tránh cái nựng má của vị tiên nữ, lắc đầu:
      - Cha con ta " vô công bất thụ lộc", sao nhận được món quà lễ to lớn này? Ta chỉ nhận ân điển của Thiên quân, còn lại xin mang trở về! Tấm lòng của ngài, ta ghi nhận! Về !
      Nó nhanh tay bóc trái đào tròn to hơn bàn tay nó chút rồi chạy tót vào trong phòng.
      Tiên nữ Hạnh Hoa mỉm cười, càng tỏ ra thích:
      - là cha nào con nấy, nó thông tuệ hiểu lễ. Ta càng lúc càng thích!


      ...
      Hạnh Hoa chỉ chạm trán Tịch Vu Xuyên lần vài trăm năm trước. Thiên quân Hoàng Trác ban thưởng rượu và trái đào, sai tiên nữ mang đến phủ đệ núi cao. Ấn tượng đầu tiên của là cả tòa phủ đệ ánh sắc ngọc xanh, hương gió rừng mát lạnh phả vào mặt và con tử thiên thi cầm nhánh trúc phết thẳng vào... mông , hú vang trời.
      Hạnh Hoa giật mình té ngã, rượu đổ đầy đất. hốt hoảng:
      - Thôi chết ta rồi!
      - Con tử thiên thi kia... Lại nghịch ngợm!
      Từ cửa lớn Tịch chiến giả ung dung bước ra, dịu dàng nhặt bình rượu, cất giọng nặng :
      - Ngươi đừng sợ! Chỉ là bình rượu, coi như ta nhận. Trở về ! Sau này đừng đến phủ đệ này. Tử thiên thi của ta thích Thiên cung, ta muốn nó làm ngươi bị thương!

      gần như bị mê hoặc, Tịch Vu Xuyên của địa ngục nhưng mang nhan sắc mê người : nét ôn nhu như ngọc, nụ cười nhàn nhạt thanh tĩnh và đôi mắt xanh dịu dàng.
      quay lưng trở vào phủ, phủi bàn tay trầy xước thấy bình ngọc chứa thuốc đặt đất. Dáng trầm tĩnh của ghi dấu mãi trong trái tim .
      Rút trong làn tre cái bình ngọc , mân mê :
      - Ta nhớ ngài... Ngài có nhớ ta ?

      Rón rén bước lại gần cánh cửa mở hé, nhìn vào nhưng chẳng thấy được gì! Có lớp tơ trúc giăng kín, thở dài:
      - Tịch gia... Ngài kín đáo cẩn trọng... Vào được tim ngài... dễ dàng...

      Yểm Vũ chắp tay sau mông qua lại, miệng chóp chép nhìn trái đào bàn:
      - Ngon ? Ngươi là thơm quá trái đào à!
      - Yểm Vũ... Con cứ qua lại như thế sư phụ đau cả đầu. Đến đây!
      Trạch Uy buông thõng hai chân xuống sàn, nó quen thói chạy đến ngồi lên bàn chân cho sư phụ làm xích đu đung đưa. Nó ôm hai chân cười khanh khách:
      - Sư phụ ơi... Sư phụ ơi... Con mà đến chỗ Mi Hữu thượng thần ai ôm chân sư phụ? Rồi ai làm xích đu chân cho con chơi?

      âu yếm bế Yểm Vũ ôm vào lòng, cầm khăn lau hai bàn tay xíu:
      - Mi Hữu kia nhìn con như thế, sư phụ nghĩ chiều con hết lòng. Ta lo chiều hư con. Đừng là xích đu, con muốn phá tan nhà chắc cũng cười đồng ý.
      - có tốt bao nhiêu vẫn bằng sư phụ! Con vẫn muốn ở cạnh sư phụ thôi!
      Nó cuộn mình nằm gọn trong vòng tay , gò má phính cọ cọ vào lòng bàn tay nũng nịu:
      - Sư phụ... Con rồi sư phụ có nhận thêm đồ đệ đừng bỏ quên con nha!

      cười, lắc đầu:
      - Đồ đệ của Ma vương Trạch Uy chỉ có duy nhất là Tịch Ngân Yểm Vũ! Ta chẳng muốn có thêm đứa nào ở Ma cung nữa!
      - Sư phụ mãi mãi là người con tôn kính nhất!
      Nó ngáp, thiu thiu ngủ.

      Tiên nga gõ cửa, Trạch Uy khoát tay vén lưới vân trúc mở cánh cửa. Tiên nga bê trà và làn tre, lễ phép:
      - Ta thấy làn tre có trái đào trước cửa, mời ngài dùng trà! Xin phép!
      cầm trái đào to đoạn nhìn trái đào hơn bàn, thắc mắc:
      - Sao Yểm Vũ lại chỉ cầm trái đào vào? Vị tiên nga kia, hãy mang làn tre này trả về chỗ cũ. Tiểu đồ đệ ta háu ăn như vậy mà nó ôm hết cả làn tre vào, ắt có nguyên do.
      - Tuân lệnh!

      Tịch Vu Xuyên thở ra, vươn hai cánh tay thẳng lên chụp đóa sen đỏ hóa thành màu trắng xám kéo xuống. Hoa sen trong tay vị chiến giả liền hóa thành tro trắng, bay lả tả trong trung.
      Trạch Uy chỉ trái đào:
      - Thiên quân thưởng cho ngươi!
      - Để dành cho Yểm Vũ, ta vốn cần!
      Tịch Vu Xuyên lắc đầu, vị vua địa ngục lại cười:
      - Ngươi kỳ lạ! Cả địa ngục xưa nay chỉ mình ngươi nhận được trái đào nhưng chút ưa thích cũng lộ mặt. Lần trước ngươi mang trái đào xuống Ma cung, chọi vào quan tài của ta mắng:" Ngài mau tỉnh dậy, ngài đáng ghét! Ma nương biết ở đâu! ". Hôm nay ngươi cũng chẳng thèm, ngươi chẳng lẽ muốn trường sinh?

      Tịch Vu Xuyên đến, nhàng bế Yểm Vũ, áp đầu nó vào bờ vai khẽ đung đưa :
      - Ta trường sinh để làm gì? Ta còn có Yểm Nha, ta muốn trong cuộc sống hữu hạn được thương nàng ấy. Được bao lâu hay bấy lâu! Nếu bắt ta trường sinh để nhìn nàng ấy rời khỏi ta, sống đơn độc mình ta chẳng cần...
      Trạch Uy mỉm cười, chỉnh trang y phục :
      - Giao con lại cho ngươi, ta tìm Hoàng Trác!

      Trạch Uy bước qua cầu đá gặp tiên nữ ôm làn tre đứng tần ngần.
      Hạnh Hoa vòng tay cúi chào:
      - Ma vương Trạch Uy!
      - Nàng là...
      nheo mắt, dung nhan rất thanh tú. Hạnh Hoa ôn hòa:
      - biết Tịch chiến giả dùng chưa? Ta muốn đến gặp ngài ấy.
      Trạch Uy thu lại ánh mắt bình lặng, tia nhìn lóe lên lạnh lùng:
      - Nàng trở về ! Địa ngục và thiên giới nên có qua lại. Hoa đào của nàng nên tìm chỗ khác... Yểm Vũ phải đứa trẻ có thể dây vào, đừng chuốc họa vào thân!
      Last edited: 19/3/20
      Betty thích bài này.

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 164: Lời cầu hôn của Hạnh Hoa.

      Hạnh Hoa lặng người nhìn vị vua địa ngục, trăm nghe bằng thấy: Ma vương Trạch Uy chỉ nhìn khiến toàn thân run lên. Đáy mắt đen láy sâu thăm thẳm như muốn nhấn chìm, cánh mũi cao vút mềm mại, cả phím môi tím nhạt cũng quyến rũ thôi. Ma vương và Tịch Vu Xuyên hổ danh là hai kẻ đẹp nhất địa ngục!
      bắt hai bàn tay vào nhau, nhún người khoe nụ cười dịu dàng:
      - Ta chỉ mến mộ tài đức của Tịch chiến giả, nào dám mộng tưởng rải hoa đào... Ta biết ngài ấy có phu nhân, chỉ mong được giáp mặt!

      Trạch Uy mím môi, xoay người :
      - Ngươi thế tối nay hãy đến! Ta bế Yểm Vũ nơi khác.
      - Đa tạ, đa tạ ngài!
      mừng rỡ, vội vàng về suối Cảnh Trì tắm gội, nhìn gương mặt mỹ lệ của mình đắc ý:
      - Ta tin ta thua kém con hung hầu... Cho dù làm thiếp, ta nhất định phải cầu hôn ngài cho bằng được!

      Trạch Uy đến trước của thần điện, xích giao ló đầu khỏi cuộn mây trắng đợi lệnh. nhếch môi:
      - Đến phủ Tịch gia đưa Yểm Nha đến đây, ta nghĩ chỉ có phu nhân mới là liều thuốc hữu hiệu nhất!
      Hoàng Trác trông thấy vị vua địa ngục bước vào, tâm tình lại có phần nặng nề hơn. Khoát tay mời ngồi, Thiên quân khẽ khàng:
      - Tịch chiến giả thế nào rồi?
      - chưa hồi phục, ta sai xích giao đón phu nhân tới. Đằng nào chỉ có kẻ phối ngẫu mới chăm sóc tốt cho nhau. thích gì, muốn gì chỉ phu nhân chìu được. Như ngài và Thiên hậu phải rất hiểu nhau sao?

      Thiên quân cụp mắt, bàn tay co lại, trầm giọng:
      - Ngươi muốn gây chiến với ta?
      - Ây... Ta ngưỡng mộ phu thê ngài, có thể như hai mà ! Nhân duyên thế này cầu cũng được. Ta cũng cho phép ai can dự, hòng phá hoại chút hạnh phúc nhoi đó!
      Nhìn nét mặt cương quyết đó, Hoàng Trác chợt hiểu: Trạch Uy là đến cảnh báo, nếu Thiên cung làm gì khiến phu thê Tịch Vu Xuyên tan rã bỏ qua!
      Tiên nga mang thức ăn vào, Hoàng Trác dịu giọng:
      - Ngươi dùng , ta biết lòng ngươi đau, ta cũng đau... Nhưng vẫn phải ăn, ngươi nhìn Yểm Vũ xem, nó vợt rất nhiều cá chép trong hồ nướng bốc khói cả góc đầm sen. Khí thế lạc quan của nó rất đáng khâm phục!

      Trạch Uy rót trà, nghĩ đến tiểu đồ đệ lùn tịt nhanh nhảu đó cười mỉm, trìu mến:
      - Nó thích ăn cá! Đa tạ ngươi bao dung cho Yểm Vũ của ta!
      - Ta vốn muốn nó đến an ủi Liêm Nhã Chính nhưng con bé đó đúng là có cá tính. Nó với ta:" Con giết cha nó, ngài bảo con đến an ủi nó khác nào mèo khóc chuột? Chi bằng ngài bảo nó cứ đến tìm con tính nợ, Yểm Vũ hứa đứng yên cho nó xiên mấy nhát! ". Ta lòng nào làm thế, huống hồ người nó giờ được Mi Hữu thượng thần liếm lớp dãi hộ thân. Trừ khi là đẳng cấp thượng thần, chiến giả... Ngoài ra muốn đả thương nó dễ dàng nữa rồi! chìu như thế, Mi Hữu ắt để ai động đến nó!

      Thiên quân thở ra, Tịch Ngân Yểm Vũ quả đáng . Lúc vừa gặp vị vua thiên giới còn muốn xin với Tịch chiến giả nhận nó làm con nuôi, muốn cho nó tu tiên-vốn là đặc ân mà giả địa ngục mơ ước!
      Nếu Mi Hữu dẫn nó tốt, thượng thần bất nhiễm với thiên địa dạy dỗ nó thành "thần" công chính. Dù cho là thượng thần hay ma thần.
      Ma vương hỏi:
      - Ngài thế nào rồi?
      - Ba ngày nữa ta tiếp nhận tháp Diệt tà, chúng ta tiến hành phong ấn... Ma nương! Ta hi vọng mười năm sau tìm ra cách giải trừ ma tính, cũng hi vọng mười năm sau... Ngươi đoàn tụ cùng Ma nương và con!

      Ma nương... vừa nghe đến tên nữ chiến giả gương địa ngục liền cay sóng mũi, trái tim như bị bóp nghẹt. Cúi mặt nhìn mặt bàn vân gỗ đỏ au, những thớ cơ mặt ép vào nhau khổ sở cố nhịn tiếng nấc.
      Ma nương của ! Ma Kim Tuyết xinh đẹp, vô tâm vô ưu của ! Nữ chiến giả toàn tâm thương , lo nghĩ cho ! Người dấu duy nhất hành lên trời xuống đất trong mộng cảnh...
      từng nghĩ nếu chọn lựa lại, thà ôm trái tim đau khổ cũng đến gần Ma Kim Tuyết. Nếu nàng mà khiến nàng đau đớn thế này thà rằng !

      Thiên quân nhìn Ma vương, tâm tư dao động. kẻ bá khí ngút trời lấn lướt cả Thiên quân như lại cắn môi kìm giọt nước mắt đọng lại. Vì tình này cả và Ma nương phải trả giá rất nhiều...
      Bất chợt ngồi xổm xuống cạnh Trạch Uy, Hoàng Trác ôn hòa:
      - Ngươi khiến ta xúc động! Thiên địa này chắc chỉ mình ta thấy Ma vương Trạch Uy khóc đấy.
      - Ta.. nhớ nàng ấy!
      Quệt nước mắt, mím môi.

      Yểm Vũ mặt mũi tèm lem chạy bình bịch từ ngoài vào:
      - Sư phụ..
      - Yểm Vũ, nghiêm chỉnh!
      Nó vừa nghe giọng liền đứng khựng lại, nhìn nét mặt trầm của sư phụ đoạn thụt lùi ra ngoài. Lát sau hiên ngang vào, mặt mũi sáng láng vòng tay cúi chào:
      - Thiên quân, sư phụ!
      - Yểm Vũ, đến đây!
      Hoàng Trác cầm bánh giơ lên gọi nó nhưng nó chầm chậm bước về phía kẻ ngồi bên phải. Ôm chân , nó dụi đầu vào tay áo:
      - Sư phụ, con nghiêm chỉnh rồi!

      phảng phất nghe mùi thơm ngào ngạt, véo mũi nó:
      - Con... Rửa mặt?
      - Con thấy hai thiên tướng khênh tĩnh rượu nên đá ngã, nhảy vô tĩnh rượu tắm... Sư phụ xem, bây giờ con thơm lắm...
      Nó khoa chân múa tay, hoàn toàn chú ý đến hai vị vua dùng tay che mặt lại. Thiên quân cảm thán:
      - Rượu ủ của Thiên cung, thưởng rượu Tịch gia xưa kia chỉ được bình, nay con nhảy cả vô tĩnh lớn tắm!
      - Yểm Vũ, lại tự ý! Sư phụ phạt con được, mau đến Tuyết Ảnh kỳ lâu, quỳ ở đó! Cấm được gọi Mi Hữu bao che... ...

      chống tay, quát khẽ.
      Nó líu ríu ra, giọng mềm nhũn :
      - Con cút ngay, nhận phạt ngay! Sư phụ đừng giận.
      Thiên quân trông dáng thểu não của đứa trẻ lùn tịt, vai xuôi xuống, đầu cúi thấp ra cửa nhạt giọng:
      - Chỉ là tĩnh rượu, ngươi là sư phụ nghiêm khắc !
      - Đây là Thiên cung, há để nó tự ý tung hoành? Cứ để nó chịu phạt... Sau này e là muốn phạt nó cũng dễ dàng!

      Hòang Trác nhìn Trạch Uy, giọng vị vua địa ngục thểu não. Ma nương bị phong ấn, Yểm Vũ ở bên cạnh ... Tình cảnh khỏi bi ai!
      Thiên quân chợt nhớ đến Thiên hậu, lòng bất chợt nhàng:
      - Nga Hoàng... May mà nàng ở cạnh ta...

      ...
      Tịch Vu Xuyên hé cửa nhìn ra ngoài, về khuya mà cả Trạch Uy và Yểm Vũ vẫn chưa trở về!
      Tiên nga bày thức ăn bàn, mùi thức ăn thơm phưng phức nhưng động đũa. Tiên nga lễ phép:
      - Ngài đói hả?
      - Ta... Ta ăn chay!
      ngại ngùng, định đứng dậy về giường tiếng gầm của xích giao vang dội.
      - Tịch Khanh!

      Tiên nga trố mắt nhìn kẻ vừa đẩy cửa bước vào: thân áo xanh trang nhã, hương phấn bướm thơm dịu và giỏ thức ăn tay.
      Phản ứng của vị chiến giả còn làm tiên nga ngạc nhiên hơn!
      bỏ rơi vẻ thanh tĩnh, dang rộng hai tay ôm chặt Yểm Nha, dụi đầu vào cổ âu yếm:
      - Yểm Nha! Ta đói!
      - Ta mang cho ngài đây! Nào!

      Tiên nga nhìn hai kẻ nhìn nhau say đắm như trong phòng chỉ có họ, bất giác mỉm cười. Tịch chiến giả cười với phu nhân rất tươi, rất vui vẻ!
      Bày bánh bột nhân rau, măng tơ trúc hấp và trà vân trúc, Yểm Nha mềm giọng:
      - Ngài dùng ! Trông ngài khỏe!
      Tiên nga lui bước, theo lời dặn của Ma vương vén toàn bộ lưới tơ trúc lên. Nơi này còn kết giới!

      Tịch gia ăn ngon lành, vét sạch còn chút gì!
      Yểm Nha chải mái tóc bạc trắng, nước mắt rơi tõm xuống bờ vai trần vân đá của . thổn thức:
      - Sao lại thành ra thế này? Tịch Khanh quý của ta, ngài có đau ?
      - Đừng khóc Yểm Nha, ta sao cả! Chỉ là... Ta đói!
      vòng tay ngang eo kéo về trước mặt, dụi đầu vào gò ngực mảnh dẻ khe khẽ. ôm lấy gương mặt, chu môi:
      - Ngài ăn hai dĩa bánh hấp, dĩa to măng tơ trúc và nốc cạn hai ấm trà... Vẫn đói sao?

      bất thần bế bổng lên, hôn mạnh lên gò má:
      - Bụng ta no rồi... Tiểu Tịch Khanh đói meo... Yểm Nha... Ta muốn ăn... ngươi!

      Last edited: 20/3/20
      Betty thích bài này.

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 165 : Ma vương lý lẽ! ( H)

      Tịch Khanh ôm Yểm Nha ngồi đối diện, áp chặt ngực vào da thịt vân đá nóng ran lên. Một tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của , còn một tay thì ́ ̣nh ót của , dịu dàng cắn bờ môi mỏng mềm mại tựa nhung.
      Yểm Nha cố sức đẩy vai nhưng vô ích, dù gì thì thân thể này cũng khá yếu, làm sao chống cự lại vị chiến giả địa ngục- dù rằng lúc này bị thương!

      Yểm Nha nghiêng đầu thở, mắt giả vờ trừng lên đe dọa:
      - Ngài ngông cuồng, ngài bị thương! sợ quá sức sao?
      - Yểm Nha, nếu gục ngã vì quá sức cũng là chết ngực ngươi. Tịch Khanh ta có gì hối tiếc?
      Môi lưỡi lại triền miên, đầu lưỡi của thuần phục quấn quít với đầu lưỡi của mãi buông tha. Hắn đây là muốn khơi gợi hỏa dục, muốn đệ nhất hung hầu đắm chìm trong dục vọng cùng với hắn!

      Đầu lưỡi càn quét trong khoang miệng của , hút hết mật ngọt. Cánh mũi cọ cọ má, ngừng hôn. cuối cùng cũng lưu luyến buông tha đôi môi nhỏ nhắn của . Hai đôi môi tách ra, tạo nên một sợi chỉ bạc mờ ám. Yểm Nha ánh mắt ngày càng mơ màng, sự chống cự dần dần suy yếu, cuối cùng cũng còn nữa!
      giờ đã còn biết trời trăng mây gió, chỉ còn một mảnh mê ly kì ảo, vị chiến giả trước mặt đẹp tựa thần: thềm ngực vân đá xám cứng rắn, nụ cười mê hoặc, cả mái tóc trắng xõa ra cũng mang mê lực chết người.

      ngả người ra sau, nắm dây buộc tóc kéo xuống, cả suối tóc đen tuyền tràn qua bờ vai. tiện thể lẩy ngón tay biến sạch y phục của Tịch phu nhân rơi xuống chân giường. Cả thân thể trắng gầy thơm hương phấn bướm ngay trước mặt. nhìn bộ dáng mê ly của kẻ lúc này, khỏi ngửa cổ hít một ngụm khí.

      Đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ mơ hồ mộng ảo, đôi môi nhỏ nhắn ướt át mở ra. Bình sinh cơ thể loài bướm sức hấp dẫn đặc biệt. Thân thể này còn là của Trà Lam trí giả, con bướm tu bao ngàn năm lại càng tỏa ra hương thơm chết người mỗi khi động tình.
      Tịch Khanh dùng ngón tay miết môi , thấy được đầu lưỡi hồng nhạt phủ lớp phấn bướm thơm ngọt, khóe môi của lăn dài xuống một hàng chỉ bạc lấp lánh. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn giờ đỏ hồng, biểu hiện của sự chìm đắm trong dục vọng.

      Yểm Nha hề biết, bộ dáng của bây giờ làm rung động Tịch Khanh như thế nào! thở gấp, gục đầu vào cổ âu yếm :
      - Ngươi bây giờ tựa như thiên sứ thuần khiết tọa lạc trong dục vọng, quyến rũ khôn cùng! Đừng nói là ta, có thể ngay cả nữ nhân cũng chống cự lại được sức quyến rũ này. Yểm Nha... Cho ta!

      bị chiều ôm đè xuống giường, bàn tay vẫn giữ sau ót làm gối, dịu dàng:
      - Yểm Nha... Ngươi có nhớ ta ?
      - Nhớ...!
      trả lời, trái tim mềm nhũn trước gương mặt gợi tình này.
      Tịch Khanh mút ngón tay , cười tươi xen chút ranh mãnh:
      - Kẻ khác bảo ta là kẻ trầm mặc, biết tình thú là gì. Chỉ có ngươi mới trả lời cho chúng biết ta đích xác là kẻ như thế nào! Yểm Nha... Hôm nay ngươi thích ta ôn nhu hay hóa thú vậy?

      chun mũi, ngón tay tự chủ mà đẩy mạnh vào miệng :
      - Ngài như thế nào... Có bao giờ ngài cho ta quyền chọn lựa sao?
      - Ta ngươi, Yểm Nha! Cho dù ta thế nào cũng chỉ làm điều đó với ngươi. Duy nhất là ngươi!
      cắn ngón tay nhưng vẫn khiến giọt nước mắt nóng bỏng trào ra. Vội nhả, rướn người hôn đôi mắt , trầm giọng:
      - Ta quên thân thể ngươi vốn yếu! Yểm Nha, đừng khóc!

      nhìn gương mặt đầy thương, hít mạnh hơi:
      - Ngài bị thương... chút thôi nhé!
      - Ta hứa!
      tách hai chân trắng nõn thon mảnh, đường hôn từ cổ xuống bụng, liếm phần bụng dưới khiến nhíu mày. Cái lưỡi lợi hại kia lại tấn công xuống vùng đất rậm rạp đầy cỏ mềm, nhâm nhi từng chút khiến cả người nổi gai óc. Trái tim đập nhanh hơn, xúc cảm cứ thế dâng lên như thủy triều. dùng hai bàn tay cố sức đẩy đầu :
      - Đừng....

      Tịch Khanh ngước mặt nhìn, qua đám cỏ dựng ngược kia ánh mắt như thiêu đốt:
      - Ngươi biết chữ:" Đừng!" là chữ vô dụng nhất với ta ? Ngoại trừ ngươi bảo ta :" Đừng ngừng lại! " . Còn im lặng cảm nhận tình của ta !
      Yểm Nha rùn vai, lời vang lên như lời ra lệnh, hoàn toàn lấn áp . Trân mình chịu đựng từng đợt sóng liên tiếp của cái lưỡi ấm nóng, cuối cùng bật ra tiếng :
      - Tịch Khanh... Ta chịu thua! Tùy ngài tiến quân!

      ngẩng đầu, trườn lên nằm người , mái tóc trắng rũ xuống che nửa gương mặt thanh tú, hỏi lại:
      - Tùy ta?
      - Ừm... Tùy ngài! Ta chịu nổi nữa!
      nghiêng người ôm cả hai ngồi dậy, đặt vào lòng, con cự long thuận lợi chui vào động huyệt thẳng đứng. Ôm eo đẩy lên, hông phối hợp thúc những cú đội đầu cự long như trời giáng. Yểm Nha chỉ còn biết cắn môi ôm chặt cổ , gò má đỏ hồng lên.

      Miệng gầm lên vài tiếng vô nghĩa trong cơn thống khoái, bất thần lật người lại. Trấn đầu xuống gối, hôn mạnh lên vai, bàn tay còn lại vuốt ve phần bụng dưới đến lúc da nóng rát mới dời ngón tay xuống động phủ xíu. Ngón tay sớm ướt đẫm bởi dịch mật từ động huyệt, nhàng dùng ngón khám phá động phủ.
      Lúc ngón tay kia bị động nuốt sâu vào Yểm Nha thể nhịn được, cơn đau khiến bật khóc nức nở.

      để yên, mặt áp sát mặt hôn tới tấp lên gò má đẫm nước mắt, dụ dỗ:
      - Nghe ta, hôn ta, đau nữa!
      Dứt lời liền ngậm lấy môi , lưỡi tràn qua dây dưa dứt. trong lúc đê mê với nụ hôn sâu nhanh tay đưa thêm hai ngón vào động , cố tình khuếch trương lên. Hai mắt Yểm Nha trợn tròn, đau đến muốn ngất nhưng bị nụ hôn điên đảo thiên địa giữ lại.

      Tịch Khanh do dự rút tay ra, trực tiếp đưa cự long nhập động nhanh thần tốc. Yểm Nha nghe thốn đến đầu, cảm giác banh da xẻ thịt này khác lúc sinh Yểm Vũ là bao!
      ôm chặt từ phía sau, ngưng mọi cử động, mềm giọng:
      - Ngoan nào, Yểm Nha của ta...
      - Hu hu... Làm ta đau rồi bảo ta ngoan là câu dỗ dành chết tiệt nhất đấy, Tịch Khanh!
      òa khóc, vừa hôn, vừa dỗ vừa đưa đấy đến khi tự có cảm giác con cự long kia no say, căng cứng đến đỉnh điểm. Vầng trán nổi gân xanh, mím môi gầm khẽ vài tiếng trong miệng rồi đưa cự long rời khỏi. Vừa chui đầu khỏi động cự long gầm thét phun trào lớp lớp dịch nóng bỏng lên bờ mông trắng nõn nà.

      lật người lại, vuốt ve lưng:
      - sao... sao...
      ôm gối, kéo chăn cuộn vào mình, co người lại. mỉm cười, hạnh phúc tràn trong đáy mắt, tinh quái giật cái chăn khỏi người . Bế thốc lên, cười :
      - Nóng quá, ta đưa ngươi tắm! Ngoan...

      Phía ngoài cánh cửa ánh mắt đau đớn, thất vọng tràn trề!
      Hạnh Hoa ôm cả núi hy vọng đến rồi ôm thất vọng đứng chôn chân. Cảnh tượng trông thấy trần tục, đầy nhục dục. Tịch Vu Xuyên trong đó đầy mê luyến, dũng mãnh, bạo liệt... Hoàn toàn giống chiến giả ôn nhu từng tặng cho bình thuốc năm nào!

      thất thểu ôm làn tre đựng quả đào quay về, đến cầu đá thấy Ma vương Trạch Uy mặc y phục đen tuyền câu cá. Cả giận trách cứ:
      - Ngài độc ác! thế đừng đồng ý cho ta đến gặp ngài ấy. Làm bẩn mắt ta!
      - Ngươi có nghe địa ngục bọn ta từ bi chưa? Ta là Ma vương lại càng rộng lượng. Địa ngục u tối, kẻ ở địa ngục trần trụi, ngay thẳng. Bọn ta chẳng cần che đậy, Tịch Vu Xuyên mà ngươi vừa thấy mới chính là khi ! phải phu nhân , đừng mong động tình. Ta triệt để cho ngươi chứng kiến, hi vọng ngươi hiểu: Tịch chiến giả của ta phải như ngươi mơ mộng hão huyền. liêm chính, cương trực và chung thủy. Ta cho phép bất cứ ai nhìn ngó đến hạnh phúc nhoi của ! Trở về ! Còn nữa, để đào tiên ở lại! Ta đâu thể để ngươi xem màn ái ân đặc sắc miễn phí chứ?

      Trạch Uy lạnh lùng, Hạnh Hoa lo ngại nhưng vẫn đưa làn tre cho :
      - Việc hôm nay...
      - Ta gặp Hạnh Hoa tiên nữ... Ta cũng quen ngươi... Tờ hoa tiên ngươi định gạo nấu thành cơm đem trình Thiên đế này cũng có!
      vung tay, dùng lửa địa ngục thiêu rụi cả làn tre. Tay cầm hai trái đào tiên, quay lưng về phía Tuyết Ảnh kỳ lâu. Biết có ánh mắt dõi theo, lạnh giọng:
      - Đừng nhìn theo ta, đừng mộng tưởng tới ta! Ta là Ma vương, cấp độ "hóa thú" của ta so với Tịch Vu Xuyên chỉ hơn chứ kém!
      Last edited: 21/3/20

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 166: Về lại Lãng Thiên Nguyên.

      Tuyết Ảnh kỳ lâu dưới thần lực của Mi Hữu chỉ còn những bông tuyết rơi đầy, băng hầu như tan hết. từ xa nghe được tiếng gió tuyết thốc vào từng bờ tường, nhánh trúc. Ma Kim Tuyết... Nàng thế nào rồi?
      Trái tim muốn phá tan tường, bay ngay đến ôm nàng vào lòng, mặc kệ cho mọi thứ ra sao ra. Nhưng chỉ cần nhớ đến chúng sinh lý trí lập tức đánh toạc vào tim nát bét!
      là Ma vương, cho dù phải là Ma vương cũng vạn lần thể vì kẻ mà hủy diệt tất cả. Có lúc ngưỡng mộ Túc Thành! Túc Thành chỉ cầu , ngoài ra màng gì cả. Tuyên Phong có được tình của Túc Thành, được vì mình như thế là hạnh phúc. Ma nương lại được như thế! Ở bên vị vua địa ngục, ngày xưa chịu uất ức, ngày nay lâm cảnh dày vò, thân xác lẫn trái tim đều đau buốt.

      " Tịch Khanh Yểm Nha, luôn làm nàng ấy cười. Túc Thành Tuyên Phong, vạn nhất đều nghe lời . Huyền Vũ, Lãng Thiên Ma nương... chúng đều che chở, phục tùng nàng ấy! Còn ta... Ta ta nàng... Ta làm gì cho nàng chưa? " - ôm ngực chua xót nghĩ, hai hàng nước mắt nóng hổi tràn qua khóe mắt, giọt xuống bàn tay...

      - Yểm Vũ, có lạnh ? Mau đứng dậy !
      Mi Hữu khẽ , mắt vẫn đăm đắm nhìn vào trận pháp. Đứa bé quỳ thẳng bên cạnh, gò má ửng hồng, phụng phịu:
      - Sư phụ bảo ta quỳ, ta thể đứng dậy!
      - Ta chịu hết, nếu Ma vương trách tội ta gánh hết. Mau đứng dậy, chui vào áo choàng của ta. Khí lạnh băng thi của Ma Kim Tuyết phải tầm thường, ngươi quỳ mãi bị xâm nhập.
      Vị thượng thần giọng dỗ dành, nó vẫn lắc đầu:
      - Sư phụ buồn lắm, ta muốn là Người giận thêm! Ngươi đừng lo, cha ta thể nào cũng chừa đào tiên cho ta, có bị khí lạnh nhập vào cũng sao!
      - Ngươi.. cứng đầu!
      Mi Hữu thở dài, Ma vương bước đến, thảy trái đào vào tay Yểm Vũ:
      - Cho con, ăn và quỳ ở đó! Trái to này ta mời Mi Hữu thượng thần. Ngươi đừng vội từ chối, cái này là công sức cha mẹ Yểm Vũ đổi về. ăn là nể mặt!

      nhếch môi, dùng ma lực hóa lỏng đào tiên đánh thẳng vào người Mi Hữu. Vị thượng thần khẽ rung người, toàn thân như được tiếp thêm sức mạnh, liền tung thêm thần lực thượng cổ vào trận.
      Yểm Vũ nhai hết trái đào, gãi đầu:
      - Sư phụ, cha mẹ đổi thứ gì với vị Hạnh Hoa đó thế? Cha mẹ con làm gì có thứ quý giá?
      - Chỉ vài giọt mồ hôi thôi... Mồ hôi của chiến giả và hung hầu... Quý giá lắm!
      cười nhạt, véo gò má phính ửng hồng. Con bé vẫn chưa hiểu, ngơ ngác:
      - Hơ... Hạnh Hoa tiên nữ lấy mồ hôi của cha mẹ làm gì?
      ngồi xếp bằng bên cạnh Mi Hữu, vận ma lực thượng cổ, bung hoa sen đỏ tiếp tục điều dưỡng vết thương:
      - À nàng ta cần rửa mắt!

      Hoàng Kim bước vào phòng, thấy Nhã Chính mình ngồi giường, mắt vẫn sưng húp lấy trong túi ra túi vải chứa mật hoa :
      - Ăn , ăn chút ngọt ngươi thấy khá hơn!
      Thằng bé vẫn lắc đầu, nó nhớ ra vỗ tay:
      - À chắc tin này khiến ngươi vui này. Đứa trẻ tàn ác đó bị sư phụ nó phạt quỳ ở trước Tuyết Ảnh kỳ lâu, ta nghe tiên nga gió băng thi cực kỳ lạnh lẽo. Quỳ lâu ắt bị nhập khí lạnh... Ha ha... Đáng đời...
      Nhã Chính nhướng đôi mắt sưng húp nhìn, mặt mũi còn trông khó coi hơn:
      - Yểm Vũ có bị phạt thế nào cũng liên quan đến ta. Sau này... ngươi đừng nhắc gì về nó nữa!
      Khi Hoàng Kim nổi giận cú đầu Nhã Chính thêm hai cái, dấm dẳng bỏ thằng bé lấy trong đai áo cái bánh nát vụn, đờ đẫn:
      - Yểm Vũ... Cầu ngươi bình an... Đời này ta và ngươi đừng chạm mặt nữa! Ta thể hận ngươi... cũng tha thứ cho ngươi...

      .... Lãng Thiên Nguyên
      Túc Thành dùng ma pháp chớp mắt dựng lại căn nhà tranh, tuy nhiên màu sắc cỏ tranh chuyển thành đen mun u ám. chẳng quản, vội bế Tuyên Phong xuống nguồn suối ngầm. Khói bốc lên bảng lảng, Tuyên Phong nắm chặt cổ áo mình:
      - cần!
      -Tuyên Phong, ta cầu xin ngươi! Đừng bướng bỉnh nữa!
      nài nỉ, chu môi hôn vào vầng trán tái xanh. Ôm Tuyên Phong trầm mình xuống lòng suối ngầm, khi ngoi lên người cả hai còn y phục. Nước nóng khiến làn da cả hai đỏ như tôm luộc, Tuyên Phong co chân đá vào ngực hòng tách xa ra:
      - Ngươi ở đó, ta ở đây!
      - Tuyên Phong... Ngoan nào, để ta lại gần ngươi. Ngươi đứng còn vững, đứng lúc nếu ngã ra ngạt nước.

      nhào đến ôm Tuyên Phong từ phía sau, áp chặt bờ ngực vào lưng kẻ cố vùng vẫy. Hai cánh tay cứng như thép nguội vòng chặt khóa cả hai tay, môi gian manh hôn khẽ lên vai:
      - Ngươi ngoan chút, còn cố chống trả ta bảo đảm an toàn cho ngươi đâu đó!
      Tuyên Phong mặt đen như than, Túc Thành dọa suông. Vị chiến gỉa gương cạn cảm nhận khối sắt nóng hừng hực cọ vào mông mình dưới làn nước, rít:
      - Chết tiệt, Túc Thành! Ngươi thế này là thừa nước đục thả câu!

      Tuyên Phong vốn biết gương mặt đẹp ưu nhã của mình khi đỏ lên, yết hầu xinh lại kích thích Túc Thành đến điên dại. Càng khó chịu chau mày phấn hồng lại nổi ràng dưới mi mắt, mùi thơm thảo dược tỏa ra quyện cùng khói nước - trông Tuyên Phong quyến rũ mê hồn. Túc Thành thở gấp, mím môi:
      - Ngươi quá đẹp... Ngươi là chiến giả hay là quyển kỳ thư, cớ sao chỉ nhìn là ta muốn "ngủ" thế này?
      - nhăng cuội, ta biết tại sao ngươi tu thành thần quân được?

      Tuyên Phong bất thần xoay người, khoan nhượng tát mạnh vào mặt :
      - Ngươi tỉnh lại cho ta!
      - Trừ khi ngươi giết ta, nếu ta buông tay! Tuyên Phong... Ngươi nỡ ?
      nắm chặt vai vị chiến giả gương cạn, bóp đến đau điếng. tay hóa thanh kiếm ấn vào tay Tuyên Phong:
      - Đâm ta... ai giết được ta trừ ngươi. Chỉ cần giết được ta, ai làm phiền ngươi nữa!

      Trước nét mặt bi thương của Túc Thành, Tuyên Phong nghẹn ngào ném thanh kiếm, gục đầu vào vai :
      - Tại sao ngươi luôn khiến ta biết phải làm thế nào? Vì sao ngươi buông tha cho ta?
      thở ra, dịu dàng ôm trọn thân thể mảnh mai, lùi sát về bờ suối. Cả hai im lặng lúc lâu, đợi đến khi nghe tiếng nấc nữa dụi mặt vào má Tuyên Phong:
      - Cho ta hôn nhé? Ta xin ngươi...
      Môi kề môi, nhàng ngậm cánh môi , dây dưa lúc rồi tiếc nuối rời . lo Tuyên Phong giận, phản ứng dữ dội hơn.

      Cả hai nhìn sâu vào mắt nhau, nghe cả tiếng tim đập mạnh mẽ. Tuyên Phong kỳ thực hiểu vì sao Túc Thành lại mê mình đến thế, tay tự chủ mà áp vào nơi vị trí trái tim ngực :
      - Ngươi... muốn có được ta thế sao?
      - Muốn... Tất nhiên ta muốn! Nhưng ta ép buộc ngươi,Tuyên Phong! Vì ta ngươi, ta chờ ngươi đồng ý... Cùng ta!
      nắm bàn tay thanh mảnh thơm mùi thảo dược lên hôn mạnh vào lòng bàn tay, đầu lưỡi nghịch ngợm lướt qua.
      Tuyên Phong thở hắt, rút tay lại:
      - Chết tiệt, ta nhột! Ta ghét cảm giác nhột nhạt!

      nhoẻn cười, giơ tay vòng qua eo Tuyên Phong kéo sát vào người mình, con hỏa long vung đầu thức dậy cọ nhiệt nóng rát vào đùi trong thon mảnh:
      - Ta hứa... Ta làm ngươi nhột... Ta hứa... Ta khiến ngươi nhớ đến ta, thể nhớ đến ta!
      Last edited: 24/3/20
      Betty thích bài này.

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 167: Có phải tình ?

      Túc Thành bế Tuyên Phong bước khỏi làn suối ngầm, mảnh vải đen từ đâu bay xuống quấn trọn cả hai. Vị chiến giả gương cạn lừ mắt:
      - Ngươi lại làm trò gì?
      - Ta muốn làm bẩn nguồn suối ngầm, ngươi còn phải điều dưỡng sức khỏe!

      nhoẻn miệng cười, đôi mắt lấp lánh vui vẻ . Tuyên Phong hai vành tai đỏ ửng lên, chân mày chau lại:
      - Thế ta cũng muốn nằm chiếc giường trong ngôi nhà tranh vàng này. Nó vốn thuộc về Ma Kim Tuyết! Ta muốn!

      Trong lòng của Tuyên Phong dường như vẫn có góc nào đó còn lưu giữ hình bóng của nữ chiến giả gương địa ngục!
      Tuy rằng phải là tình nhưng Ma Kim Tuyết đối với như bằng hữu đáng trân trọng. Cho nên bất kể thứ gì thuộc về nàng ấy Tuyên Phong đều muốn xâm phạm, vẫn muốn bảo vệ tới cùng.
      Túc thành ôn nhu nhìn gương mặt của kẻ , bàn tay mạnh mẽ xốc bế vững chắc mềm giọng:
      - Được rồi, thế ta đưa ngươi vào căn nhà trong rừng trúc. Tuy rằng ta phá bớt phần lớn nhưng xung quanh căn nhà đó vẫn còn rất nhiều trúc!


      Phía sau phiến đá ghi chữ :" Lãng Thiên Nguyên " , Tuyên Thừa Chí bịt miệng Tiểu Ly . Đôi mắt của cả hai trân trối nhìn Túc Thành và Tuyên Phong cuốn lấy nhau trong mảnh vải đen bay vượt qua về phía căn nhà trong rừng trúc.
      Tuyên Thừa Chí vác lên vai , gằn giọng :
      - Ngươi im miệng cho ta!
      được quãng xa Tiểu Ly mới khóc mếu máo:
      - Tại sao ngài lại cản tôi lại? Tại sao ngài cố ngày Tuyên Phong ? Huhu toi rồi toi rồi ! Kiểu này thân xác đẹp đẽ ấy bị tên tiền ma vương ấy làm thịt mất thôi !

      Tuyên Thừa Chí vất tiểu ly xuống bờ cỏ, lắc đầu :
      - Ngươi có bị ngốc thế? Ngươi nhìn gương mặt Tuyên Phong có chỗ nào là nguyện ý ? thấy gương mặt của hai kẻ đó đều đỏ như hoa đào, hỏa dục bốc cao hay sao? Bảo ta cứu , nếu như lỡ hỏa dục nổi lên mà thể giải trừ ta biết làm sao?
      Tiểu Ly vẫn bướng bỉnh úp mặt xuống cỏ khóc rấm rứt:
      - Ngài là cái đồ xấu xa, ta thèm chuyện với ngài nữa. Ngài mau khỏi mắt ta!

      cắn cắn cọng cỏ , đôi mắt kỳ lân dữ tợn lại lên vẻ ngạc nhiên, hả miệng cười ha hả :
      - Tiểu Ly ơi là Tiểu Ly ta biết phải làm sao với con hồ ly cá tính như trẻ em mẫu giáo như ngươi! Ngươi ăn ở nhà ta nhưng cứ vui là đuổi ta ra khỏi phòng của ta? Sau đó chiếm dụng cả cái giường của ta ngủ ? Nếu như Y Yên nể lời ta chắc là nó đem ngươi xé xác mất rồi!
      Con hồ ly ngồi dậy nắm hai tay hai bụm cỏ ngơ ngẩn:
      - Ngài gọi ta là cái gì?

      véo má Tiểu Ly ràng từng chữ:
      - Ta ngươi tính như trẻ em mẫu giáo! Có biết trẻ em mẫu giáo là gì ? Ta dắt lên trần cho xem nhé ? Những đứa trẻ đó chỉ có vài tuổi thôi ! Đừng có trẻ con như thế nữa! Nếu như người lòng thương Tuyên Phong hãy mong cho vui vẻ. Ta ưa gì Túc Thành nhưng nếu như Túc Thành là kẻ mà chọn ta đành lòng vậy!
      Tiểu Ly bĩu môi, dưới tầng váy đuôi hồ ly trắng muốt thò ra, lắc lư:

      - Ta đành lòng! Thân thể đó của chủ nhân Lịch Tương, ngài ấy trước kia vì muốn bị Thượng cổ thần quân "ăn" mất mới dật. Nay sao lại để Túc Thành kia chiếm hữu thân xác, như thế....

      Tuyên Thừa Chí nắm đuôi hồ ly phủi phủi áo giáp, khề khà:
      - Là vì Lịch Tương tên thần quân kia! Còn Tuyên Phong Túc Thành, quan trọng là cảm giác- phải vấn đề giới tính! Đừng nghĩ nhiều... Ta đưa ngươi trở về phủ đệ, bảo Y Yên cho ngươi túi hương, chịu ?
      Tiểu Ly giật lại cái đuôi của mình, liếc muốn đứt mắt:
      - Vị chiến giả chưa từng ngủ với ai như ngài sao biết cảm giác là như thế nào? Gạt ta!
      trợn đôi mắt kỳ lân nhìn vào gương mặt xinh xắn, chu môi dậm chân khắc đoạn vác lên vai, đạp gió vun vút:
      - Ai ta...
      bất chợt ngưng bặt... Thân thể này từng ngủ với nam nhân, là Túc Thành chứ ai! Chỉ là hoàn toàn có cảm giác, bởi lúc đó kẻ ở cùng Túc Thành là Tuyên Phong!

      Tiểu Ly đấm thùm thụp vào lưng , ở cùng thời gian, dù Tuyên gia cộc cằn, to tiếng nhưng có phần nhân nhượng . Đâm ra con hồ ly gan càng lúc càng to! la oai oái:
      - Ngài thả ta xuống, ngài lại ta nên dùng hành động ư?
      - Ngươi im miệng cho ta! Ngươi là.. phiền! Còn nữa ta quăng ngươi vào chỗ Y Yên cho ta xử trí!

      Tiểu Ly lúc này mới tự bịt miệng mình, ma nữ Y Yên dã man ra sao thấy!
      Những con hồ ly đuôi thậm chí là con ngọc diện hồ ly của Liêm Trực vương tử cũng bị Y Yên lột da trong nháy mắt. Ngoại trừ Tuyên chiến giả ta ngán kẻ nào ở đáy Lãnh Thủy. Cả con tử thiên thi mắt đục còn phải tránh mặt khi cái bóng áo đỏ phớt qua.
      Tiểu Ly nhớ hai hôm trước mơ màng ngủ giường của Tuyên gia sau khi đuổi ngài ấy ra khỏi phòng bàn tay lạnh lẽo bóp cổ kéo lên trần nhà:
      - Nhóc con, dám đuổi cả chiến giả xuống giường?
      - Á....

      Lúc đó cảm giác như cổ sắp đứt lìa, gương mặt xinh đẹp do lột da mặt con ngọc diện hồ ly trắng mịn lộ cảm xúc càng làm trái tim hồ ly bé phát run.
      Tuyên gia mở cửa bước vào, gầm lên:
      - Hai ngươi lại làm loạn gì nữa? Y Yên... sao đâu, nó chỉ là con hồ ly ngốc, ngươi chấp làm gì?
      Y Yên buông tay, Tiểu Ly rơi từ trần phòng xuống được vị chiến giả giơ hai tay đón trọn. khoanh tay, trào nước mắt:
      - Ăn hiếp ta!
      - Này ăn hiếp!
      Tuyên gia gầm lên, ném lên giường đoạn hóa ma pháp bó cột cả người như trái cầu mây. Mặc cho la hét , nắm tay Y Yên kéo .
      "Giờ nghĩ lại bị Tuyên gia trói gô giường vẫn tốt hơn bị Y Yên bóp cổ, ngài ấy trông là phạt nhưng kỳ thực che chở! "

      ...
      Túc Thành ôm Tuyên Phong đặt xuống giường đá, tay chạm bề mặt đá thô ráp có chút khó chịu liền hóa lớp chăn lông trắng phủ lên:
      - Ta muốn làn da mịn màng của ngươi bị xây xát dù là vết xước!
      Vị chiến giả gương cạn hai bàn tay chắn trước ngực mình, trầm giọng:
      - Túc Thành... Ánh sáng... Ta ngại...
      ranh mãnh, le lưỡi liếm vành trong tai đỏ au lên :
      - Ta thích nhìn ngươi ràng... Từng biểu cảm gương mặt ngươi khiến ta muốn điên lên được!

      Cúi mặt hôn lên xương quai xanh, mút khiến chỗ vừa hôn lộ dấu đỏ hồng. Cả hai tay đều bị Túc Thành khóa chặt, Tuyên Phong chỉ còn trân mình chịu đựng cơ thể mình nóng hừng lên. mò mẫm hôn xuống bụng dưới, tự chủ mà cười tiếng:
      - Ái chà... Nhóc con nhà ngươi chịu thức dậy rồi à? Nom dễ cưng nhỉ? Còn khóc nhè với ta ư?.. Ướt rồi!
      Tuyên Phong thẹn đỏ mặt, gân xanh nổi đầy trán, rít:
      - Chết tiệt! Ngươi cút ngay cho ta!

      cắn đùi trong trắng nõn nà, nhâm nhi hai viên ngọc ấm:
      - Cút... Là cút thế nào? Ta chưa "ăn" xong, cút! Ta "ăn" xong, tuyệt đối-bám-ngươi-như-sam!
      Vị chiến giả lắc đầu, hai chân mày chau lại, lòng mâu thuẫn: " Điên mất! Tại sao mắng nhưng lòng cảm thấy vui vẻ như thế?

      - Ngươi.. muốn nếm thử hương vị của mình ?
      lấy ngón tay cọ cọ cái đầu con quái vật mình thuôn dài lóng lánh giọt nước trong vắt rồi dựng thẳng ngón tay để cho Tuyên Phong xem. Tuyên Phong cắn chặt môi mở miệng, cánh môi đều bị cắn trắng bệch mất huyết sắc.
      Túc Thành hôn lên cánh môi mềm, dụ hoặc:
      - Ta bảo ngươi nếm của ta, chẳng lẽ cả bản thân mình ngươi cũng kinh hãi?

      Tuyên Phong lúc này mới bất đắc dĩ mở răng, vươn đầu lưỡi ra nhanh chóng liếm ngón tay Túc Thành liền lập tức rụt trở về!
      Ngượng ngùng hận thể đem đầu vùi vào trong đệm chăn, Tuyên Phong cắn môi đến bật máu. Hai tay gồng lên cố hất ra nhưng thân thể bị Túc Thành đè chặt căn bản là thể động đậy.


      Last edited: 26/3/20
      Betty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :