Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 158: Ước hẹn 10 năm!

      Yểm Vũ chần chừ tiến thêm bước để bước vào trong vòng tay của Mi Hữu thượng thần. cũng chẳng lấy gì làm gấp rút vẫn cứ cười vui vẻ ra mặt:
      - Đến đây đến đây !
      Tự trong lòng Yểm Vũ khi đối mặt cùng vị thượng thần thượng cổ này liền có mối thiện cảm kì lạ mà nó cũng biết là tại sao?
      Cái nhìn thiện cảm này nó chỉ duy nhất có khi mà nó gặp mặt sư phụ- cảm giác an toàn rằng kẻ này hại nó luôn chiều nó.

      Xích giao lắc lắc đầu, gọi:
      - Yểm Vũ... Trở về !
      - Xích giao ma thú... Ta làm hại đứa bé này!
      Mi Hữu nhếch mày, tia mắt dịu dàng chợt lóe lên chút uy quyền. nhìn con bé, ngửa lòng bàn tay gọi:
      - Đến đây... Đưa tay cho ta! Yểm Vũ là con của hung hầu và thạch hầu, ắt có thể nhìn được ta có ý gây hại. Nào, ngoan, bé con!

      Nó cụp mắt, tròng mắt chuyển màu đỏ đen liên tục hồi lâu rồi chìa bàn tay bé xíu ra:
      - cứu được sư phụ ta, ta tin ngươi nữa!
      - Được! Được! Chỉ cần bé con đồng ý cầu, ta hứa Trạch Uy qua khỏi!
      nhoẻn cười, Yểm Vũ tích tắc bung vuốt hung hầu bóp cái cổ trắng ngần:
      - Hừ... Ta biết vô duyên vô cớ ngươi xuống địa ngục mà? !
      Mi Hữu giơ tay ôm choàng lấy nó, vuốt đâm xuyên cổ họng nhưng lại chảy giọt máu. Nó rút vuốt, sờ sờ:
      - sao? Ngươi chẳng lẽ lại luyện cự thi?
      cười rũ ra, đôi môi trái tim hôn mạnh lên gò má phúng phính:
      - Bé con... Nghĩ nhiều quá! Ta chưa cho Trạch Uy... Sau đó Yểm Vũ hãy nghĩ xem có đồng ý với lời đề nghị của ta nhé?
      Đòng đòng nó lên vai, lệnh cho rồng trắng bay khỏi vùng biển băng hỏa, còn bản thân nhảy lên xích giao đến Ma cung. Yểm Vũ cười hi ha khoái chí:
      - Chà... Lâu lắm mới được ngồi vai... Cha ta... Hay đòng đòng ta vai thế này nè!
      - Ha ha... Tiểu tổ tông của ta... Ngươi muốn gì ta đều chìu theo!
      Mi Hữu lại cười, lòng thấy vui vẻ hẳn.

      là thượng thần thượng cổ- kẻ còn lại duy nhất của tộc Mi thị. Từ khi Mi Nhược thượng thần dùng đầu của mình đánh đổi sinh mạng cho đứa trẻ còn lại duy nhất của tộc Mi Hữu khép mình.
      Thiên Quân sau đó cử rất nhiều tiên nga ra đến chăm sóc nhưng đều bị đuổi về. mình lúc đó đó chỉ cao hơn Yểm Vũ cái đầu ở trong tịnh thất thuộc vùng đất của tộc Mi thị, cứ thế mà lớn lên.
      ăn rau tự trồng trọt, lên rừng hái măng trúc, đào nấm, hái quả, uống nước suối nguồn tuổi trẻ và tu luyện . đoạn tuyệt với thiên địa, rất nhiều lần Thiên quân đến thăm muốn đem về Thiên cung để chăm sóc nhưng đều đóng cửa tiếp. Khi trưởng thành là thượng thần có nhan sắc khuynh khành có thể là nhất nhì ở Thiên giới Thiên quân có ý định định gả Thượng thần Dao cho để nên duyên.
      Thiên quân khi đó muốn dòng giống Mi thị có kẻ kế thừa. Tuy nhiên Mi Hữu thẳng thừng từ chối, : - Mi Nhược ngày xưa chỉ vì chữ tình hại thảm sát toàn tộc thần Mi thị. Ta muốn kết giao với ai cả, Mi thị còn có ta, chẳng cần ai phải kế thừa... Ta bất lão bất tử, ngài chết ta còn chưa chết!

      Ấy mà thành ! Thiên quân trong trận đánh bị đánh tan cả linh quang hồn phách, sau đó Hoàng Trác mới lên ngôi. Thiên cung chẳng mấy ai biết mặt Mi Hữu, địa ngục cũng chỉ nghe câu truyền mơ hồ rằng:" Nếu địa ngục có Trạch Uy, Tịch Vu Xuyên thiên giới có Mi Hữu, Lịch Tương! "... Đủ thấy nhan sắc của rực rỡ thế nào!
      quẳng thiên địa ra khỏi tầm mắt từ lâu, vô tình sở hữu suối nguồn tuổi trẻ dù là thượng thần thượng cổ nhưng trong chỉ như thiếu niên mười chín tuổi. Có bị Huyền Vũ hủy thiên diệt địa hay chẳng bận tâm, thậm chí mang tơ hào nào oán giận Huyền Vũ diệt tộc!
      Lòng của Mi Hữu an tĩnh từ lâu, cho đến gần đây hái thuốc phát lửa hồng hoang đánh xuống vùng đất của giả. Dùng linh lực nhìn được nơi căn nhà của họ Từ kia có con khỉ bị lửa hồng hoang đốt mà chết, liền cảm thấy kỳ lạ!

      trở về đến suối nguồn tuổi trẻ múc nước thấy sâu dưới lòng suối là chiếc hộp cất giữ thần lực của thượng thần Mi Nhược. Có nghĩa là khi chấp nhận chịu chết giao đầu cho Huyền Vũ, Mi Nhược chỉ như người phàm. Mi Nhược thượng thần phát ra suối nguồn tuổi trẻ từ trước, nên lúc nạp mạng ôm mà dỗ dành:
      - Mi Hữu, chúng ta chơi trò chơi... Tổ thần có giấu túi trân châu ở đằng phía đó, con cứ đến đó lấy!
      mò mẫm suốt mấy ngày, mình đầy thương tích tìm được suối nguồn tuổi trẻ. Uống nước suối liền khỏe lại, thân mình còn vết thương nhưng cũng tìm ra túi trân chân đó! Khi trở về chỉ thấy thiên tướng ôm xác mất đầu trở về. ngồi bên cạnh cái xác mấy ngày ăn uống, sau đó dùng bàn tay đào đất chôn cái xác Mi Nhược.
      Hóa ra túi trân chân vị thượng thần chỉ điểm chính là chiếc hộp chứa thần lực. Khi mở hộp luồng thần lực tỏa ra ánh sáng, trong ánh sáng đó là hình ảnh đứa bé... con khỉ đá... Tịch Ngân Yểm Vũ!

      tìm hiểu suốt đến khi biết chắc Yểm Vũ chính là Mi Nhược đầu thai lòng như sống lại, tim nhảy lên từng chặp vui vẻ. nhớ ơn Mi Nhược cứu mạng, muốn đem Yểm Vũ theo bên mình, bảo vệ, dạy dỗ, trao lại thần lực thượng cổ cho nó. thâm chí muốn đem Yểm Vũ , đổi họ để kế thừa Mi Thị nhưng dễ dàng!
      Tịch Ngân Yểm Vũ là kỳ bảo của địa ngục, muốn mang nó đừng là Trạch Uy, cả những giả cũng đánh sống chết đến cùng để giữ nó lại...

      Ôm Yểm Vũ từ vai đỡ xuống, cho ngồi lên chân mình, Mi Hữu hỏi:
      - ta nghe sư phụ ngươi bị thương thế nào?
      Yểm Vũ vận dụng cả miệng, hai tay hai chân diễn tả cho lý do khiến sư phụ nằm mê man như thế. gật gù, mỉm cười:
      - Ta chữa được!
      - Nếu ngươi chữa được cho sư phụ, ta hứa đem hết thức ăn trong động Thừa Ăn tặng hết cho ngươi.
      Nó gãi gãi cằm, tiếp tục:
      - Đừng nhìn ta như thế! Ta tuy là con của chiến giả nhưng nhà ta giàu có. Cha ta quanh năm cứu tế hết người đến ma. Động Thừa Ăn là tất cả những gì ta có rồi!

      cười rất tươi, dụi mặt vào bụng tròn vân đá hôn lấy hôn để:
      - Ta ăn chay ăn được những thứ đó! Yểm Vũ... Ngươi theo ta đến tộc Mi thị ở được ? Mười năm..
      - Hừm.. Ngươi bị ngốc hả? Ta bé thế này theo ngươi đến đó ngày ngày ăn chay để chết hay chi? Mười năm... Hay ngươi tính nuôi ta lớn rồi.. ăn ta? ngon đâu, ta thúi lắm!
      Nó lắc đầu, xua tay, gò má đỏ hồng lên xinh xắn. Mi Hữu cười khổ:
      - Tiểu tổ tông của ta... Ta thương ngươi hết, ăn thịt ngươi làm gì? Hơn nữa ta ăn chay!
      Nó nghểnh đầu lúc đoạn cong môi, khoanh tay:
      - Ngươi lại láo rồi! Cha ta cũng ăn chay, cha ta cứ :" Yểm Nha, ta đói rồi... Ta muốn ăn ngươi! "... Ai ăn chay ăn người được, láo!
      Last edited: 8/3/20
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 159: Kẻ ổn định cục diện!

      Mi Hữu nghe con bé , giọng cao lên nhưng non nớt lại phì cười:
      - Cha ngươi đùa thôi, phải như thế! Khi ngươi lớn lên hiểu, có những thứ thấy vậy mà phải vậy!
      - lớn có được ? Ta thích vầy để được cha mẹ, Ma nương ôm vào lòng, được sư phụ xoa đầu dỗ ngủ... Ta thích lớn lên đâu!
      Nó chu môi, hai đầu mày chau lại . nhướng mắt, đường đến đây nghe nhiều về đứa trẻ địa ngục có khả năng như giả giữ gương với bộ vuốt hung hầu mạnh mẽ, sẵn sàng xé xác bất kỳ kẻ nào gây hấn. Kỳ thực nghĩ ra đứa bé trước mặt được ví như tà thần địa ngục hung ác! Yểm Vũ nom ngây thơ và đáng quá đỗi...

      Nựng gò má phính, nhếch môi :
      - Yểm Vũ, ngươi thích lớn lên, tại sao?
      - Vì... Ta lớn lên được ở Ma cung với sư phụ nữa. Cha ta có tài sau này ắt kế thừa vị trí chiến giả của Ma nương. Ma nương ta sinh tiểu ma vương lựu đạn kia ắt được sư phụ ôm về làm Ma hậu. Chiến giả có phủ đệ riêng, ta thích ở mình!
      Nó xị mặt, giật túi bánh trong tay bóc bỏ miệng nhai nhóp nhép. Ăn thêm cái, nó gật gù:
      - Bánh ngon! Ngươi tìm ở đâu thế?
      - Bánh hoa phúc bồn tử... Nếu ngươi theo ta về, ta hứa sau này làm nhiều bánh cho ngươi ăn!
      Mi Hữu xoa mái tóc bay bay trong gió, tự nghĩ ngày tháng sau này nếu đứa bé này ở cạnh ắt chẳng còn êm đềm. Nó ăn hết túi bánh, lắc đầu:
      - Động Thừa Ăn của ta vô số món ngon, tuy món bánh này rất ngon nhưng ta vì nó mà đến chỗ ngươi ở đâu! Ngươi muốn có kẻ ở cùng tùy ý tìm, kẻ đẹp như ngươi, khéo tay tài giỏi, theo nhân gian là "lên được phòng khách, xuống được phòng bếp" có khối kẻ theo! Cớ sao dụ dỗ ta?

      cứ nghe tiếng nó là miệng tự động nở nụ cười đầy thú vị. trả lời, bế nó bay xuống thềm Ma cung. Cung nga nhìn thấy kẻ ở Thiên giới lắc mình, từ nhân dạng xinh đẹp liền hóa thành những xác ma đen trùi lũi, nanh dài lưỡi đỏ trấn cửa. Yểm Vũ phải xua tay:
      - là ta tìm về chữa cho sư phụ! Lui !
      bỏ nó xuống, về đến Ma cung con bé như cá gặp nước, tung tăng nắm tay kéo về căn phòng có cửa sơn đen, kẻ sợi vàng dọc theo những đóa sen chạm nổi. Rón rén mở cửa, nó thào:
      - thôi...

      Mi Hữu xa rời thiên địa rất lâu rồi, kẻ gặp gần nhất là vị Thiên quân chết - cha của Thiên quân Hoàng Trác.
      Trạch Uy với kẻ xa lạ, trông thấy gương mặt trắng bệch, ngực hõm lỗ đen tuy còn sinh khí nhưng nét uy phong vẫn lẫm liệt. Khẽ vuốt cánh mũi cao vút, thầm:
      - Ra ngươi là Ma vương Trạch Uy! thẹn là trong hai kẻ đẹp nhất địa ngục, may là bị thương ở ngực, nếu trúng mặt đáng tiếc lắm!

      Yểm Vũ trèo lên giường, bò đến ôm đầu sư phụ, rì rầm vào tai:
      - Sư phụ... Ngài Mi Hữu thượng thần đây chữa được cho sư phụ... Sư phụ cố chịu chút nhé!
      đoạn nó quay qua , kéo mặt lại gần, hỏi:
      - Ngươi chữa được ? Cha ta giỏi lắm mà chỉ làm được tới bước này.
      Mi Hữu trả lời, đỡ Trạch Uy ngồi đối diện, há miệng mình. Từ trong đôi môi trái tim vừa hé cái lưỡi trắng chẻ bảy thè ra, mỗi nhánh chẻ là màu sắc khác nhau. Cái lưỡi vươn dài cuốn vòng quang bờ ngực của vị vua địa ngục, tứa ra nước dãi có mùi thơm pha trộn giữa hoa sen và mùi cỏ thanh mát .

      Nó ngửa cổ ngửi, bất giác bị mùi hương kích thích, cũng thè lưỡi liếm lên môi Mi Hữu, mon men:
      - Thơm ... Cái này ngon, ngươi sau khi chữa cho sư phụ ta chi bằng cho ta cái lưỡi này ...
      - ! Nó có mùi hương này là vì phát xuất từ ta. Nếu cho ngươi cũng thành vô dụng!
      mỉm cười, thể giải thích rằng uống rất nhiều nước từ suối nguồn tuổi trẻ, chất dãi này có khả năng chữa trị rất tốt. dịu giọng:
      - Nếu ngươi theo ta, ở cạnh ta. Ta hứa truyền dạy cách để có được!

      Yểm Vũ tuy ưa thích nhưng môi vẫn cong cớn:
      - ... Tuyên chiến giả còn chế được kiều hương , ta tin địa ngục thể có được thứ nước này!
      - Yểm Vũ!
      Nó vừa nghe tiếng gọi đôi mắt sáng lên, nước mắt tự đâu trào ra ướt má, nhào đến ôm cánh tay bất động:
      - Sư phụ tỉnh rồi! Hu hu... Con tưởng Người chê cơm Ma cung, bỏ con làm chủ hàng buôn muối rồi chứ? Hu.. hu..
      Mi Hữu vẫn vận dụng linh lực, thần lực tích tụ từ xưa truyền qua để chữa vết thương của Trạch Uy. Nhìn Yểm Vũ quấn quýt vị vua địa ngục, cũng thấy khóe mắt Trạch Uy hơi đỏ lên xúc động hiểu cả hai thầy trò này rất thương nhau.

      Trạch Uy đau buốt toàn thân, chỉ khi mở mắt nhìn thấy Yểm Vũ mới dám chắc mình còn sống!
      Nguồn ma lực thượng cổ của Túc Thành mạnh mẽ, nếu dồn toàn lực e là đoạt mạng mất rồi. Toàn thân thể cử động, nhìn kẻ ngồi trước mặt có đôi mắt tím hiền hòa mắt chớp cái tỏ ý chào. Mi Hữu xua tay:
      - cần... Ngươi chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu... Ta tự vậy, ta là Mi Hữu-kẻ còn lại của tộc Mi thị bị Huyền Vũ cự thi diệt ngày xưa.

      Trạch Uy choáng váng: kẻ có nét mặt thiếu niên này là Mi Hữu - vị thượng thần thượng cổ có tuổi hơn cả Túc vương tử?
      Vị vua địa ngục ngửi được mùi vị phảng phất nhưng đôi mắt tím, cái lưỡi dài chẻ ra làm nhớ đến Quỷ mẫu!
      - Quỷ mẫu Tràng Thư....
      Mi Hữu chú ý lời của Trạch Uy, nghĩ ngợi lúc đoạn khẽ :
      - Quỷ mẫu Tràng Thư... Ta nhớ lúc vị trong tộc Mi thị... Mi Tàng thượng tiên bất chấp tất cả luật lệ, trốn về địa ngục cùng Ma luân sứ quân Tràng Bích... Ta nghĩ Tràng Thư này là hậu duệ của Tràng Bích và Mi Tàng... cách khác... Trong người ngươi có phần dòng máu của tộc Mi thị... Chả trách ta dễ dàng truyền thần lực qua như thế, bị cản trở!

      Yểm Vũ lóng tai nghe, tuy hiểu hết ý tứ nhưng vẫn chen vào:
      - Tộc Mi thị toàn là người đẹp, vừa giỏi vừa tài... Ngươi chữa khỏi cho sư phụ ta, ngươi là giỏi nhất!
      Nó giơ ngón cái lên tán thưởng, Trạch Uy trầm giọng:
      - Yểm Vũ... Ngông cuồng! Mau đảnh lễ thượng thần thượng cổ.
      Bị sư phụ nhắc nhở, nó liền bay xuống quỳ mọp dưới sàn phòng, vòng tay sát đất:
      - Yểm Vũ vô lễ... Kính bái...
      - cần đâu, đến đây!
      Mi Hữu lắc đầu, lại hỏi :
      - Trạch Uy... Ta có thể mạo muội xin điều ?

      - Mời ngài !
      Trạch Uy lễ độ, vị thượng thần chỉ vào Yểm Vũ:
      - Ta biết Tịch Ngân Yểm Vũ là kỳ bảo của địa ngục, có hai. Ta muốn ngươi cho nó theo ta đến tịnh thất Mi thị ở mười năm. Mười năm sau đưa nó trở về trao lại cho địa ngục!
      - Ngài... Muốn huấn luyện Yểm Vũ?
      Trạch Uy vừa nhìn biết Mi Hữu cực kỳ ưa thích đứa bé này nhưng cớ sao lại đòi mười năm chưa lắm.
      Cả hai nhìn sâu vào mắt nhau, đoạn Trạch Uy :
      - Yểm Vũ... Con mau bay vào kỳ trận, mang món gì đó thanh đạm cho Mi Hữu thượng thần!
      - Tuân lệnh!

      Nó ngoan ngoãn ném kỳ trận xuống đất rồi bay thẳng vào...
      Mi Hữu lúc này mới cất giọng nhàn nhạt:
      - Ta biết Huyền Vũ trở lại?
      - Ngài muốn báo thù?
      Mi Hữu cười khẽ, lắc đầu:
      - Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Ta quên lâu rồi! Ta đến chỉ vì Yểm Vũ... Nó là Mi Nhược đầu thai, ta chỉ muốn bảo vệ nó, đợi nó lớn lên trao lại thần lực mà Mi Nhược giấu dưới đáy suối nguồn tuổi trẻ. Thiên địa có ra sao... nằm trong tầm mắt của ta...
      Thông tin mà Trạch Uy mà nghe kỳ thực vô cùng kinh ngạc, liền lặp lại:
      - Yểm Vũ... Mi Nhược....?

      Mi Hữu rút lưỡi trắng về, đỡ vị vua địa ngục nằm xuống, khẽ:
      - Kẻ có thể ổn định đại cục này là Tịch Ngân Yểm Vũ! Nhưng là mười năm sau! tại ta chỉ có thể giúp chữa lành vết thương cho ngươi, sau đó cùng ngươi, Thiên quân và Tịch Vu Xuyên, mượn pháp bảo tháp Diệt tà của Nga Hoàng Đại Phạn phong ấn Ma nương mười năm. Để nàng ấy chìm vào giấc ngủ mười năm... Ngươi rảnh tay thu dọn đại cuộc... Hãy nhớ kẻ diệt được Huyền Vũ cự thi chỉ có thể là kẻ tình nguyện chết dưới tay ... Mi Nhược... Mười năm sau... Cục diện thiên địa ắt có biến đổi...
      Last edited: 9/3/20
      Betty thích bài này.

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 160: Lời tạm biệt với Lãng Thiên!

      Yểm Vũ vào động Thừa Ăn, đôi mắt linh động nhìn khắp lượt: Lãng Thiên ngồi dựa người vào vách động, đôi mày xanh chau lại, tay ôm ngực song tuyệt nhiên bật ra tiếng rên rỉ nào!
      Nó bung vuốt hung hầu nhảy lên trần động cao, cắm vuốt vào đá, nghiến răng rút viên đá ra khỏi, quẳng xuống đất vỡ tan. Bên trong hộc đá là món ăn thượng hạng từ băng sơn tuyết liên và nấm, keo đặc trong chiếc bình vuông màu đỏ. Yểm Vũ thực ba lời cầu của thực thần Tử Nhạc để đổi lại món ăn chay cực phẩm. Nó vốn để dành để mang về tặng cho người cha tốt đẹp nhưng hôm nay phải mang đãi thượng thần Mi Hữu-kẻ vừa cứu tỉnh sư phụ mà nó kính nhất!

      Ôm bình lộn hai vòng, tiếp đất bên cạnh Lãng Thiên, nó chu môi hôn lên chỗ giao hai đầu mày:
      - Đừng cau mày nữa... Con hôn rồi này... Ngài hết đau chưa?
      - Yểm Vũ... Ta sao... Ma nương...
      Lần đầu tiên nó muốn với Lãng Thiên! Gò má phồng lên, lắc đầu:
      - Ngài đừng hỏi...Ma nương ngài phải khỏe, khi nào có thể tự ra khỏi kết giới kỳ trận mới chịu gặp! Cho nên muốn gặp Ma nương hay ... Ngài tự nghĩ..
      Lãng Thiên mở mắt, có chút thất vọng. Đúng rồi... Bây giờ có khác gì phế vật đâu. E rằng gặp lại làm chủ nhân kinh hãi!
      Yểm Vũ dụi mặt vào gò má gầy, nũng nịu:
      - Ma nương có sư phụ chăm sóc, cha con nữa... Ngài đừng lo!

      Nó mở bình, mùi hương thanh đạm, dìu dịu lan tỏa. Trút phần ra đĩa, nó múc từng muỗng đút :
      - Ngài ăn ... Yểm Vũ khi nào có ở động đút ngài ăn, có phải tự ăn ngoan đấy! Thức ăn trong động này rất nhiều, dù mình trăm năm vẫn đói.
      - Ngon lắm... Con cũng ăn !
      bảo, nó thè lưỡi liếm sạch phần đĩa cười khanh khách:
      - Con thử chút thôi! Yểm Vũ thích ăn chay... Cái này là mang về đãi Mi Hữu thượng thần!

      Lãng Thiên giật mình, khắc tưởng mình nghe nhầm. Mi Hữu... kẻ gần như lãng quên thiên địa, còn muốn liên quan gì đến, sống đơn độc vùng đất yên tĩnh của tộc Mi thị sao lại đến địa ngục?
      Chẳng lẽ xuống tìm Huyền Vũ báo thù? đúng! Ngàn năm trước khi Huyền Vũ xuất thế cũng chẳng thèm ló mặt. Cuộc chiến tàn khốc năm xưa cũng màng, hà cớ gì lại tìm đến Ma cung?
      - Yểm Vũ, đến Ma cung làm gì?
      - Sư phụ bị thương, đến giúp đỡ! Mà ngài Lãng Thiên... Nếu muốn con đến chỗ ở mười năm... Ngài xem có nuôi lớn con xong lấy thịt luyện thần dược gì ?
      Nó ngồi lên chân , dụi đầu vào ngực thỏ thẻ. vuốt tóc, xoa đầu nó:
      - Nghĩ gì kỳ lạ thế? Mi thị tổ huấn ăn chay, càng có việc luyện thần dược gì đó... Ta chỉ biết tại sao muốn con ở cạnh mười năm thôi! Nhưng nếu Trạch Uy hậu đãi ắt nhìn được có ý xấu với con!

      Nó cười hì hì:
      - Ngài biết ... Sư phụ ra là cũng có dây mơ rễ má với tộc Mi thị. Quỷ mẫu Tàng Thư có liên quan đến tộc Mi thị. chắc giống sư phụ con đâu!
      - giống?
      Lãng Thiên véo cánh mũi nó, ngạc nhiên. Nó giơ hai tay, diễn tả :
      - Sư phụ lạnh lùng, uy phong ngút ngàn, con thấy sư phụ còn oai phong hơn cả Thiên đế. Mi Hữu nhạt thếch, lúc nào cũng chậm rãi chả có chút uy lực nào . Nhưng có cái lưỡi rất thơm, ngon nữa... Nhưng cho con! ích kỷ!
      dù đau vẫn bật cười, lắc đầu:
      - Ai lại đòi ăn lưỡi người ta? Là con phải rồi!

      Yểm Vũ gãi gãi đầu, chu mỏ :
      - có hai lưỡi, cho con cái được sao? Nếu con có hai lưỡi xin con cũng cho vậy!
      Tử thiên thi mạnh nhất địa ngục ôm đầu, lý lẽ nhiều như Trạch Uy hay Ma nương để giải thích cho nó hiểu. Yểm Vũ thế nào cũng là đứa trẻ ngây thơ, có nhiều nó cũng hiểu được. Lý lẽ đời này phải cứ phải đối tốt với người khác là được đáp trả lại... Hôn bàn tay , dịu giọng:
      - Sau này lớn lên con hiểu! Ta tin Trạch Uy lựa chọn cho con đường sáng nhất!
      - Ngài nhất định phải khỏe lên, ngoéo tay... Ngoéo tay... Khi nào phá kết giới hãy tìm con.

      Nó tự giơ ngón út xíu luồn vào ngón tay út thon dài , miệng nở nụ cười thương nghiệp.
      lặng người nhìn đứa trẻ lùn tịt, ánh mắt lấp lánh mong chờ cái gật đầu. Từ khi được Ma nương lôi về từ địa ngục vô gian, ngoài chủ nhân ra chưa từng ai nhìn bằng ánh mắt đầy thương như thế!
      Bất chợt co chặt ngón tay giữ ngón tay bé xíu, hỏi:
      - Yểm Vũ... Lời nguyền của ta... Ta nghĩ Mi Hữu có cách phá giải. Con hãy với ..
      - đâu!
      Nó lắc đầu quầy quậy, mắt đỏ hoe...

      Ôm bình đỏ, trước khi bước khỏi động Thừa Ăn mím môi chặn tiếng nấc. gọi với theo:
      - Yểm Vũ, tự bảo trọng lấy thân... Đợi ta...
      Nó bay khỏi kỳ trận, lịch bịch chạy đến chìa bình đỏ trước mặt Mi Hữu:
      - Mời ngài!
      - Yểm Vũ cứ gọi ta như ý ngươi muốn, cần khách khí!
      Vị thượng thần đỡ bình, mùi thơm từ món ăn phía trong quả lạ lùng: chí ít suốt đời chưa từng nấu được món chay ngon như thế. Nó chắp tay sau mông, lắc lư cái bụng tròn:
      - Thực thần Tử Nhạc nấu ngon lắm! Ta phải làm ba việc cho ngài ấy để đổi đấy. Nếu phải ngài cứu sư phụ ta, đừng hòng Yểm Vũ mang ra mời!

      Trạch Uy nằm nghe, trầm giọng:
      - Yểm Vũ! Sư phụ nuông chiều con quá rồi! Mau xuống địa cung...
      - Chép phạt hả sư phụ? Con ngay... Sư phụ bớt giận.
      Nó chạy đến vuốt vuốt ngực vị vua địa ngục, vết thương vẫn đen kịt nhưng nhìn mặt sư phụ còn đau nhiều. Trạch Uy giãn mày, lắc đầu:
      - Ta ngày càng quản được con! !
      Mi Hữu khoanh tay nhìn hai thầy trò, nghe kiểu đối đáp miệng hẹn mà nở nụ cười tươi hơn hoa. Đến Trạch Uy khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như ban mai cũng ngây người, giọng:
      - Ngươi vui vậy à?
      - Ta thích đứa bé này... Càng nhìn nó ta càng thích! Yểm Vũ ở cạnh ta...

      Trạch Uy ho khan, nghiêng đầu phun ngụm máu đen. Mi Hữu đến vỗ lưng :
      - Ói hết máu đen .
      - Yểm Vũ ở cạnh ngươi... Nhìn cách ngươi nhìn nó ta e nó muốn ngươi chìu hai... Mười năm ở cùng ngươi, Tịch Ngân Yểm Vũ e trở thành "sát thần thiên địa" chứ còn là "tà thần địa ngục" nữa!
      Trạch Uy lau khóe môi còn đọng vệt máu, thở mạnh.
      Mi Hữu nhoẻn cười, ánh mắt tím lấp lánh:
      - Yểm Vũ trở thành cái gì ta quan tâm, chỉ cần nó vui vẻ! Nó là trời, là đất của ta... Món nợ mạng sống của Mi Nhược, ta dùng chính ta bảo vệ nó, chìu chuộng nó mãi mãi.


      Last edited: 10/3/20
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 161: Gặp !

      Trạch Uy im lặng nhìn khắp lượt căn phòng của mình, đâu đâu cũng còn lưu lại hình ảnh của Ma Kim Tuyết. nhớ nàng đến quay quắt!
      Nhớ từng nụ cười nhoẻn khuôn miệng xinh đẹp, sóng mắt phượng mê hoặc, nhớ cả làn da thơm nồng kiều hương . Nhớ nhất là giọng nàng trong trẻo, tuy chẳng bao giờ nũng nịu với nhưng chỉ thế thôi là đủ. Ma Kim Tuyết - chiến giả tài ba, thích tự do như thế bây giờ vì mang đứa con của là bị vây hãm ở Tuyết Ảnh kỳ lâu mình chịu đựng. nghĩ đến nàng là xót xa vô cùng!

      Mi Hữu xứng danh vị thượng thần thượng cổ, vết thương của nặng nề chỉ toan mất mạng mà chỉ cần hai ngày lại được. Ma lực chưa thể khôi phục nhưng đây kỳ tích!
      Yểm Vũ cứ ôm lấy cánh tay , ngón tay sờ sờ vào vết thương ngực thỏ thẻ:
      - Sư phụ hết đau chưa? Sư phụ, sư phụ khỏe chưa sư phụ?
      đưa đôi mắt thương nhìn tiểu đồ đệ này, nếu phải cách xa nó mười năm quả rất buồn. Nếu như lời Mi Hữu Ma Kim Tuyết bị phong ấn mười năm, Yểm Vũ rời khỏi mười năm. Trong khoảng thời gian này có cả nàng ấy và đứa trẻ này bên cạnh... nghĩ mình rất đơn!
      Ma cung còn những tiếng cười sảng khoái, mất hẳn mùi kiều hương vương vấn... lại trở về những tháng ngày trước kia là vị Ma Vương lạnh lùng... trầm tĩnh... độc!

      Mi Hữu bế Yểm Vũ tay, cùng Ma vương Trạch Uy lên Thiên cung. Bên ngoài Tuyết Ảnh kỳ lâu tuyết đổ thành lớp dày, Tịch Vu Xuyên dồn hết ma lực vào trận pháp khiến tóc bạc trắng. Thiên quân mặt hồng nhuận, trán gân máu nổi đầy. Thiên hậu ra lệnh cho đốt đống lửa to sưởi ấm nhưng chẳng được bao lâu bị đóng băng cả. Yểm Vũ tuột xuống chạy đến bên cạnh cha, vuốt mái tóc óng ánh trắng phau bặm môi:
      - Cha con lại bạc tóc giống con ngày trước, hay để con cạo trọc giúp cha,ra tóc khác màu đen nha...Như con này!
      - Yểm Vũ!
      Trạch Uy gọi, nó liền chạy trở về ôm chân . Mi Hữu khỏa hai cánh tay tạo luồng thần lực màu trắng làm tan chảy băng tuyết, miệng gọi:
      - Thiên quân, Tịch chiến giả, nghỉ lúc ...Hai ngươi cạn kiệt nguồn lực mà ngất đấy!

      Vị thượng thần thượng cổ miệng tay dùng thần lực đẩy ngã Thiên quân và Tịch Vu Xuyên ra phía ngoài . Bản thân mình bước trước cửa kỳ lâu ,ngồi xếp bằng bắt ấn của tộc Mi thị.: đỉnh đầu liền xuất đóa sen trắng rất to từ từ nở ra . Cánh sen rung rinh tỏa ra mùi hương tinh khiết . Yểm Vũ nghiêng đầu nhìn Mi Hữu tò mò:
      - Ngài ấy làm gì thế nhỉ?
      Trạch Uy đưa mắt nhìn sâu vào cánh cửa phía trong kỳ lâu nhưng thể thấy được gì , khẽ :
      - Mi Hữu thượng thần dùng thần lực để áp chế ma tính, chừa thời gian để cho Thiên quân và cha con lấy lại sức !

      Thiên hậu Nga Hoàng khoan thai đến, tiên nga theo sau cầm đuốc và áo choàng, mặt mũi đều rất thanh tú. Đỡ Thiên quân đứng dậy, Nga Hoàng khéo léo giấu lo lắng trong chất giọng trầm ổn:
      - Ngài sao chứ , ta đưa ngài về điện lớn được ?
      Vị vua thiên giới gật đầu ra lệnh:
      - Mời Ma vương và Tịch chiến giả đến cung Trúc Hòa nghỉ ngơi . Thần lực của Mi Hữu thượng thần có lẽ chống đỡ được vài ngày. Trong thời gian đó chúng ta nghĩ cách .
      Yểm Vũ ôm gương mặt của Tịch Vu Xuyên hôn lấy hôn để :
      - Cha đừng lo, cha sao đâu ! Cha là thiên hạ đệ nhất ,nhất định sao đâu!

      Tịch Vu Xuyên thấm mệt, chỉ kịp nhìn con chút gục xuống, đầu dựa vào vai Trạch Uy. Hai tiên nga dìu hai bên, Yểm Vũ thấy tiên nga cầm đuốc kéo tay :
      - Ta giúp ngươi!
      - Bạn xinh đẹp, giúp ta bằng cách nào?
      Nó chụp lấy bó đuốc đoạn ôm cổ tiên nga:
      - Ta giúp ngươi cầm đuốc, ngươi bế ta!
      Trạch Uy nhìn mặt vị tiên nga ngẩn ngơ lắc đầu:
      - Nó lại nghịch ngợm!

      Trúc Hòa cung nằm giữa đồng sen bát ngát, trông xa cứ như cung điện nổi. Cả tòa cung đều tuyền màu trắng lạnh, duy nhất hai cánh cửa đá bằng cẩm thạch xanh nổi bật . Tiên nga đỡ Tịch Vô Xuyên nằm xuống giường, vòng tay kính cẩn:
      - Thiên hậu cử mười tiên nga đến đây hầu hạ . Ma vương cần gì xin cứ sai bảo!
      - Hãy chăm sóc Tịch chiến giả giúp cho ta. Yểm Vũ, con theo sư phụ ra ngoài.
      nắm tay dưới trẻ địa ngục bước khỏi phòng. Nhìn cả đồng sen rợp những cánh sen hồng phớt, phía dưới làn nước hơi khói bốc lên bảng lãng. Bầy thiên nga chao liện phía , đôi lúc còn vương lông thiên nga bay lả tả giữa trời.

      Yểm Vũ xun xoe, lắc lư cái mông hào hứng:
      - Sư phụ... Cảnh đẹp quá, tức cảnh sinh tình.. Con muốn.. hát!
      vẽ ma chú bịt miệng nó lại, nghiêm mặt:
      - Con muốn nướng cả bầy thiên nga ăn phải ?
      Nó gật đầu, hai bàn tay chấp lại vái ba cái xin xỏ. xóa ma chú, gõ vào cái đầu búi trái đào tròn xoe :
      - Con đó lúc nào cũng phàm ăn. Sư phụ hỏi con, sau khi phong ấn Ma nương, Mi Hữu thượng thần muốn con với ngày ấy mười năm. Con có nguyện ý ?

      - Nếu như sư phụ muốn điều đó, Yểm Vũ nguyện nghe theo!
      bế nó lên hai chân ngắn chắc nịch quắp chặt bên hông, hai tay ôm chặt cổ như thằn lằn đu cột đình. thở ra:
      - Mi Hữu ăn chay! Con nếu đến đó phải tuân theo nếp của tộc Mi thị . Ta lại lo con được ăn no, ăn ngon.
      Nó cười hăng hắc:
      - Sư phụ đừng lo, ăn chay ăn chay! Coi như con ...tu mười năm. Hơn nữa tay nghề của Mi Hữu thượng thần tệ. Sư phụ đừng lo cho con! Con đến đó gom nhiều kỳ trân dị bảo của Mi thị. Mười năm sau đem về hết về Ma cung... làm của!

      Trạch Uy hôn lên trán nó, lắc đầu giọng đầy âu yếm:
      - Đứa trẻ này.. ta biết làm sao với con? có con, ta và cha mẹ con, Tuyên gia lẫn những kẻ khác chắc rất nhớ con đó.
      Nó nới lỏng tay đu đưa người , cao giọng :
      - Sư phụ thế làm sao con nỡ lòng ? Cha mẹ con nếu buồn sư phụ hãy ra lệnh cho họ sinh thêm đứa... mà đám chạy đầy đất cũng được! Bận bịu nhớ con nữa. Tuyên gia nếu buồn sư phụ cứ tìm cho nhân duyên tốt hoặc cứ phái ngài ấy đánh đông dẹp tây nhớ đến con nữa. Con chỉ lo cho sư phụ thôi! Con ...Ma nương lại bị phong ấn. bình sư phụ rất đơn, sư phụ phải ngoan nhé !Ăn phải đúng bữa, được lung tung, cho kẻ lạ nào đến Ma cung. Nếu gặp kẻ như Lịch Thủy nữa.. E hèm... Sư phụ có là đàn ông cũng vẫn là sư phụ của con. Nhưng Ma nương trở về mà biết sư phụ như thế ... E hèm...

      Nó chắt lưỡi, thẹn biết cắt mặt để đâu, véo má nó răn đe:
      - Cái đầu của con nghĩ linh tinh gì đấy? Sư phụ cho Mi Hữu dắt con luôn khỏi về Ma cung luôn!
      - Sư phụ bao dung, đừng giận đừng giận... Là con nghĩ linh tinh. Ma nương rất tốt, rất tốt! Ma nương con vì thấy sư phụ thể " giường hóa thú" mà bỏ bê đâu...
      Lần này chỉ mong cái miệng câm ngay, tiếc rằng nó quá to, nghe tiếng tiên nga bên trong phòng bật cười. Rũ mắt, thả nó xuống, quay mặt :
      - Ta mặc kệ con, ta là sư phụ con hay con là sư phụ ta?



      Last edited: 11/3/20
      Betty thích bài này.

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 162: Tháp Diệt tà!

      Tịch Vu Xuyên bóp trán, cố nghiêng người ngồi dậy nhưng toàn thân còn chút sức lực nào cả. Vị chiến giả giương cạn nghe tiếng bước chân lạ, trầm giọng:
      - Ai?
      - Tịch chiến giả, ta là tiên nga hầu hạ ngài. Ngài tỉnh rồi, ta tìm Ma vương!
      Trạch Uy bước vào phòng, đến đỡ Tịch Vu Xuyên ngồi dậy, thở ra:
      - Ngươi tỉnh rồi. Yểm Vũ lo lắng lắm!
      - Ma nương sao rồi?

      nhớ rất khi cùng Thiên quân Hoàng Trác vận ma lực trấn áp, bọn chịu biết bao nhiêu là đau đớn. Tiếng rên xiết của Ma nương, tiếng thét chói tai của bào thai đó, cả những luồng ma lực cực mạnh quật chan chát vào người và Hoàng Trác. Tiểu ma vương này khi ra đời mạnh mẽ hơn bất cứ kẻ nào của địa ngục.
      Trạch Uy an tĩnh, tay rót chung rượu xà cổ đưa lên miệng :
      - Uống chung , trong này có đủ dược liệu hồi phục cho chiến giả! Chúng ta còn trận chiến nữa.

      Trạch Uy sờ da mặt vốn mướt mát của trong những kẻ đẹp nhất địa ngục: khô nứt nẻ, hằn những vảy thô ráp, cả đôi mắt xanh cũng đục hơn. Mái tóc bạc trắng xõa tung bao lấy bờ vai trắng vân đá, Tịch Vu Xuyên nghe tiếng Ma vương có phần nghẹn lại:
      - Tha thứ cho ta..
      - Ma vương đừng vậy! Bất cứ giả nào cũng sẵn lòng vì ngài, huống hồ ta là chiến giả. Chỉ cần là ngài muốn, ta luôn sẵn lòng. Chỉ mong công sức ta uổng phí, Ma nương bình an!

      Tịch Vu Xuyên mỉm cười, đôi môi tái nhợt. Ác cảm với Trạch Uy tan biến từ lâu, khi nhìn vị vua địa ngục vì đổi lấy bí tịch cổ thư từ chỗ Túc Thành mà trọng thương lòng Tịch chiến giả hiểu trái tim Trạch Uy biết thương.
      Nhớ đến vết thương ngực, Tịch Vu Xuyên nắm giật tầng áo lộ phần ngực lam nham chỗ đen chỗ đỏ. Sờ phần thịt khô lại, Tịch chiến giả ngạc nhiên:
      - thần kỳ! Làm sao lại hồi phục thần tốc như thế?

      - Là Mi Hữu thượng thần! Chính cứu mạng ta. Còn nữa... Tịch Vu Xuyên, ta muốn sau khi phong ấn Ma nương để Yểm Vũ đến chỗ Mi Hữu ở mười năm. Yểm Vũ là Mi Nhược đầu thai, mười năm sau chỉ có con bé mới diệt được Huyền Vũ!
      Tịch Vu Xuyên chau mày nhìn sâu vào đôi mắt vị vua địa ngục, hỏi lại:
      - Ngài tin ?
      - Ta tin vào đức độ của Mi Hữu! bỏ phế thiên địa từ lâu, lần này trở lại chỉ muốn đưa Yểm Vũ về bên cạnh.

      Trạch Uy rót trà, phóng tầm mắt xuyên qua cánh cửa hé mở: Yểm Vũ nhảy từ lá sen này sang lá sen kia, tay ôm bó hoa sen vừa hái, bộ dạng cực kỳ hào hứng.
      Tịch Vu Xuyên nhìn theo, thấy gò má phúng phính đỏ hồng dưới nắng nở nụ cười tươi rói:
      - Ta nghi ngờ từ lâu Yểm Vũ vốn có tiền kiếp tầm thường! Cho dù thạch hầu kết hợp cùng hung hầu cũng thể có sức mạnh, mị lực tiềm tàng như thế! Ra là từ tộc Mi thị- tộc thần vốn có sức mạnh dẫn dụ kinh hồn.

      Trạch Uy nhạt giọng:
      - Thế mà tướng Huyền Vũ lại bị câu dẫn! Ta nghĩ xưa kia Mi Nhược nổi giận chưa hẳn là thương Huyền Vũ nhiều mà là lòng tự tôn của tộc nhân Mi thị bị khước từ. thượng thần có khả năng dẫn dụ lại bị từ chối thẳng thừng.
      Tịch Vu Xuyên ngồi xếp bằng, tỏa ma lực chiến giả bắt đầu niệm mật kinh giả. tận tâm của vị chiến giả gương cạn đáng ngưỡng mộ!
      Trạch Uy chụm hai đầu ngón tay lại, miệng niệm ma chú thượng cổ. Trong quầng sáng ra đóa sen đỏ, hất đóa sen bay đến xoay vòng đỉnh đầu Tịch Vu Xuyên:
      - Ngươi ngồi yên, khi nào hấp thụ cạn nguồn lực của sen đỏ ổn cả thôi!

      Điện Khả Trầm yên tĩnh, mùi đàn hương nồng đượm. Thiên quân Hoàng Trác ngồi xem văn thư, Thiên hậu ngồi cạnh gảy đàn. điệu từ tiếng đàn của Nga Hoàng Đại Phạn có sức vỗ yên trái tim dậy sóng của vị vua thiên giới. Hoàng Trác đau lòng khi thấy Ma Kim Tuyết bật khóc vì đau đớn, dù cố giữ vẻ thản nhiên nhưng đôi mắt đỏ lên và bờ môi mím lại thể qua được đôi mắt tinh của Nga Hoàng!
      Thiên quân đau, lòng cũng đau.... phải Nga Hoàng biết ghen nhưng tình với Hoàng Trác to lớn hơn. đau với nỗi đau của ngài ấy, xót xa khi thể làm gì khiến đôi mắt ngài ấy ngừng đỏ.
      Hoàng Trác bỏ quyển kỳ thư xuống, giơ tay xoa đầu :
      - Đừng đàn nữa, ta muốn đầu ngón tay nàng đổ máu... Ta ổn mà, đa tạ nàng luôn tin ta!

      Thiên hậu Nga Hoàng cười, dịu dàng dụi đầu vào vai Hoàng Trác:
      - Ngài là tất cả của ta, vì sao ta lại dốc lòng vì ngài được chứ? Ngài ai, ta kẻ đó. Ngài đau lòng vì Ma chiến giả, ta cũng xót xa cho kỳ tài địa ngục... Ta cũng là người mẹ, tấm lòng của Ma chiến giả ta rất hiểu... Cho dù lựa chọn nàng ấy vẫn muốn con mình được sống. Dù vậy, ta luôn ủng hộ ngài! Chỉ cần ngài , ta nhất định dốc lòng.
      Kéo ngồi lên chân, Hoàng Trác âu yếm:
      - Nàng mãi mãi là Thiên hậu của ta. ai thay thế được! Nga Hoàng, ta muốn nàng trao ra bảo tháp Diệt tà!

      Nga Hoàng sững người:
      - Bảo tháp? Ngài dùng bảo tháp phong ấn Ma chiến giả? Nếu linh lực bảo tháp diệt thân nàng ấy sao?
      - Thượng thần Mi Hữu có cách, ta cần bảo tháp Diệt tà của tộc Đại phạn. Vừa hay nàng giữ nó, nếu để về tay Đại Phạn vương khó khăn hơn.
      Hoàng Trác vuốt ve bàn tay thon có mấy vết cứa nhàn nhạt, có được trái tim của con Đại Phạn vương như có hậu thuẫn vững chắc. Tộc Đại Phạn tuy cổ xưa như Long tộc và Mi thị nhưng bảo bối và thần lực hùng mạnh của Đại Phạn vương vang danh bốn biển. Chỉ cần Nga Hoàng khảy đàn cầu, Đại Phạn vương lập tức đến. gãi gãi cằm , trêu:
      - Ngài sợ bảo tháp về đến tay cha khó mượn phải ?
      - Cha vợ của ta cứ gặp mặt ta lại bảo phải kiếm cho ngài đứa cháu ngoại. Hoàng Liên và Hoàng Sam lớn cả chẳng về thăm, cứ đòi ta đứa cháu để ôm về tộc Đại Phạn nuôi dưỡng. Ta muốn :" Cha muốn trẻ con như thế hay cha tự sinh ! ". Nhưng ta ngại ngài ấy nổi giận bắt nàng lại, ta mất Thiên hậu sao?

      Hoàng Trác thở dài, các vị chân nhân bị Liêm Trực hạ độc nên chẳng thể có con trai nối dõi, cả con cũng thể sinh nhiều.
      Nga Hoàng bật cười, xua tay:
      - Ngài đừng để ý! Cha ta thích cháu thôi, nếu vì sợ Thiên phi xa con buồn ta đưa Hoàng Kim về tộc Đại Phạn.

      Thiên quân đứng dậy, trước khi rời khỏi điện Khả Trầm còn véo cằm :
      - Khi nào an định, ta cùng nàng ngồi lại bàn xem... Thiên cung ta lâu rồi có tiếng khóc trẻ con... Hay cố lần nữa.. Nhé?
      rời bước bỏ lại vị Thiên hậu hoa đào nở rộ đầy mặt, tay xòe ra tung bảo tháp Diệt tà trong lòng bàn tay:
      - Hi vọng an định thế cuộc... Ma Kim Tuyết, ta mong nàng mẹ tròn con vuông!
      Last edited: 19/3/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :