Truyện: giả! Chap 153: Tôn nghiêm ! Túc Thành ngạo nghễ, mặt như ý mà tỏa ra sức hút mê người. Ai chẳng biết Ma vương Trạch Uy từ xưa khí thế bức người, trước mặt Thiên quân còn chưa từng quỳ xuống! Quỷ nhân ngư bị hai vẻ đẹp bá khí lạnh lùng của Trạch Uy, cao ngạo hào hứng hút hồn nhưng chân tự chủ mà lùi xa về góc phòng. Bọn chúng từng hát cho Trạch Uy nghe bên bờ đảo Ngư, luôn ban thưởng thức ăn mỗi khi đến... " Cộp...! " Tiếng đầu gối chống xuống sàn, đôi mắt Trạch Uy sâu như biển thấy đáy, u uất. Gân đen lượn tỏa khắp người, vòng tay siết chặt, trầm giọng: - Cầu ngươi... - Ha ha ta nên dùng gương lưu lại khoảnh khắc vạn năm có ? Trạch Uy... Ma vương cao cao tại thượng quyết tử chẳng cúi đầu nay quỳ mọp cầu khẩn ta... Ta thích làm sao! Trạch Uy... Đỡ ba đạo sấm địa ngục ... Túc Thành mở ký ấn trán bung mở đóa sen đen bay ra, bung hết cánh hóa thành lưỡi hái tầm sét sáng loáng. Vị tiền ma vương vung lưỡi hái, truyền số ma lực thượng cổ vào đầu lưỡi hái bổ thẳng đạo sét đầu tiên vào kẻ quỳ trước mặt. Trạch Uy dù phòng bị tung ma lực hộ thân song vẫn bị lưỡi sét bổ chém vắt đường từ vai xuống bụng. Lớp da bị lật lên, chỗ ngực được Ma nương vá bằng băng phiến bể nát, máu cứ thế mà đổ. Quỷ nhân ngư hai ba con vội sà đến ôm lấy Trạch Uy, the thé: - Ma vương... Còn rừng xanh ngại gì có củi! Ngài chịu nổi hai đạo sét nữa đâu... - Kẻ hầu của ta... Tránh ra! Túc Thành thét, lưỡi sét thứ hai khoan nhượng mà bổ xuống. Trạch Uy nhíu mày, mặt bị máu quỷ nhân ngư tưới thẳng: con quỷ nhân ngư xinh đẹp bị chẻ thân làm đôi, chân hóa trở lại đuôi cá! Bàn tay quỷ nhân ngư chụp lấy tay , thoi thóp: - Ma vương... Ngài từng cứu ta khỏi miệng kình ngư... Mạng này ta trả lại... Trạch Uy chưa kịp gì lưỡi sét thứ ba bổ xuống, lưỡi hái theo đó xuyên thẳng qua người . Túc Thành bước xuống nắm cán hái định đẩy thêm luồng ma lực thượng cổ xoáy nát lồng ngực Trạch Uy trái tim chợt đau buốt. Buông cán, Túc Thành ôm ngực đôi mắt long lên: - Tuyên... Tuyên Phong! Bỏ Trạch Uy bị trọng thương ở sảnh điện, Túc Thành chạy như bay về phòng. Tuyên Phong vẫn nằm yên nhưng miệng trào ra dòng máu đỏ tươi. Vội xua bỏ ma pháp, ôm đỡ kẻ mình dựa vào, lo lắng: - Ngươi... - Sao ngươi dám... Ngươi thể vô tâm vô ưu giúp Ma nương được ư? là em trai ta... Sao ngươi dám...? Tuyên Phong cầm lá trúc đâm vào ngực mình, nhanh đến nối Túc Thành xoay trở được! Nhìn phiến lá trúc ngập đến cuống, máu từ đó mà tuôn ướt lớp áo trắng, mặt Túc Thành còn giọt máu: - Tuyên Phong! - Ta đánh lại ngươi... Ta thể bảo vệ Trạch Uy... Ngươi giết em trai ta, ta giết kẻ ngươi nhất... Tuyên Phong chau mày, lịm trong vòng tay Túc Thành. Vị tiền Ma vương hét lên: - Ta cho ngươi rời khỏi ta, đừng hòng! Mở ký ấn đem sen đen đánh thẳng vào vết thương, Túc Thành mắt đỏ bầm ánh nước: - được rời khỏi ta, Tuyên Phong... - Tuyên.. Phong! Trạch Uy lững thững bước vào, tay cầm lưỡi hái, vết thương người trống hoác, máu theo từng bước chân mà chảy xuống ngừng. Nếu phải là Ma vương e hết sạch máu mà chết! Túc Thành chỉ thẳng vào mặt Trạch Uy, rít lên: - được đến gần, Tuyên Phong là của ta! Trạch Uy, cút khỏi nơi đây! Cổ thư bí tịch, ta cho quỷ nhân ngư đưa đến Ma cung... Lấy trong tay áo nụ sen đỏ, dùng ma lực yếu ớt còn lại đẩy đến, bay vào bờ môi khẽ hé của Tuyên Phong. Xoay người, trong lúc máu trào ra khóe miệng: - Mang Tuyên Phong về Lãng Thiên Nguyên, nơi đó có nguồn suối ngầm... Trạch Uy cố bước ra bờ biển, mắt hoa lẻn, trước mắt chỉ là màn đỏ quạch, đau đến đờ đẫn còn cảm giác! Tịch Vu Xuyên và Tuyên Thừa Chí đến, cả hai vội ôm lấy . Nắm chặt tay Tịch Vu Xuyên, thào: - Vào đó lấy bí tịch cổ thư... Ngươi phải tìm ra cách... Cứu Ma nương... Tuyên chiến giả ôm lấy người em cùng mẹ, bàn tay lực lưỡng siết chặt: - Đừng lo... Bọn ta làm được... Trạch Uy...Đa tạ ngươi thương Ma nương hết lòng! Vác lên vai, vị chiến giả gương nước gầm lên: - Ta mang về Ma cung, ngươi theo sau! Cho nửa lữ đoàn canh chừng đảo Ngư, ta muốn Túc Thành thừa nước đục thả câu! - Tịch Vu Xuyên hiểu ! Vị chiến giả gương cạn khó khăn để lấy cuộn cổ thư bằng giấy cánh bướm trắng mỏng. Nhìn xác con quỷ nhân ngư nằm trong vũng máu trong điện, Tịch Vu Xuyên thở khua vòng siêu độ, miệng lẩm bẩm đọc mật kinh giả. Xác kia từ từ đỏ lên rùi tan biến, chỉ còn lại ngôi sao màu cam bay vòng quanh trần điện. Tịch Vu Xuyên : - Ta độ cho ngươi rồi... Mau theo ta, sau này vào ở Thất bảo cổ lâu được ? Tinh linh màu cam lượn mấy vòng, trong trung nghe tiếng líu ríu: - Đa tạ Tịch chiến giả siêu độ... Ta muốn ở cạnh chủ nhân ta, ngài ấy mãi mãi là chủ nhân tôn quý nhất! - Tùy ngươi vậy! Tịch chiến giả đạp gió rời khỏi... ... Tuyên Phong đêm tỉnh, Túc Thành thức trắng.. Tuyên Phong tỉnh dậy chịu ăn, Túc Thành vừa dỗ vừa dọa giết sạch lữ đoàn giả... Tuyên Phong mềm giọng: - Ta và ngươi là oan gia mà... Buông tay ... Ta ở cạnh ngươi chỉ khiến ngươi ngày càng tàn nhẫn... Ngươi vì ta, vậy ta nên rời khỏi! Túc Thành đưa đôi mắt đỏ tươi âu yếm nhìn kẻ mình , giọng chua xót: - Ta làm sao mà buông? Cái ngày ngươi nguyện ý cùng ta, cho ta... Ta bị hạ gục... thể cất đầu dậy, vĩnh viễn thể quay đầu rồi...
Truyện: giả! Chap 154: Tịch Vu Xuyên! Đỡ Trạch Uy nằm xuống, vị chiến giả gương cạn mím môi: - Ma vương... Từ lúc ngài thức tỉnh lúc nào cũng mang thương tích khắp người. Bột ngọc lam ta dự trữ ngàn năm chẳng đủ phục vụ ngài nữa! Hai cung nga lau những vết máu thân hình của , đôi mắt hoen đỏ. Vị vua địa ngục lần này bị thương , lồng ngực hõm sâu, cái lưỡi hái kia chệch chút nữa là xuyên qua trái tim- hẳn còn mạng trở về! Máu cứ trào ra từ chặp, da vừa lau loang máu tiếp tục. Tịch Vu Xuyên cau mày, vận dụng ma lực đánh vào vai mình làm bể mảnh đá lớn, bóp vụn đoạn hòa bột ngọc lam rải thẳng vào chỗ thương tổn lồng ngực Trạch Uy. Chỗ bột đá và bột ngọc lam thấm đẫm máu tươi trong phút chốc khiến máu đông lại, ngừng chảy. Nơi đó bện thành khối đỏ thẫm, Tuyên Thừa Chí đứng ngoài rướn đầu vào nhìn, chống tay la to: - Tịch Vu Xuyên, ngươi có chữa được đấy? Ngươi đừng có chữa người sống thành người chết đấy nhé! Tịch chiến giả liếc sắc bén, trầm giọng: - Ta cố gắng hết sức! Nếu ở địa ngục này ta cũng thể chữa cho Ma vương có lẽ cũng sắp lên đường mất rồi! Tuyên chiến giả hầm hừ, dứ dứ ngón cái chỉ lên trời: - Ngươi giỏi ngươi giỏi! chữa cho được ta lập tức bắt Yểm Nha của ngươi giấu . Ta cho ngươi nghẹn chết! Dồn ma lực từ trái tim mình đẩy sang cho vị vua địa ngục, Tịch Vu Xuyên cười nhạt: - Ngài dám giấu phu nhân của ta, ngài nghĩ ta để yên hay sao? Đừng quên đáy Lãnh Thủy đó ta vẫn còn kẻ sẵn sàng giúp đỡ ta! Câu đó khiến Tuyên Thừa Chí khựng lại, khắc sau liền vỗ đầu: - Hừ ta quên mất Y Yên... Ngươi mau chữa cho , ta trở về coi sóc lữ đoàn giả hai nhánh gương! - Ngài ghé phủ đệ của ta, chuyển lời cho Yểm Nha yên tâm. Bảo Yểm Nha mang hết số bột ngọc lam trong nội phủ giao cho tử thiên thi mang đến Ma cung! Tuyên Thừa Chí bật cười, trong lúc lo lắng Ma vương gục ngã quá lời thế mà Tịch Vu Xuyên vẫn chẳng giận. Nếu Tuyên gia vốn là "con ông cháu cha" Tịch gia chỉ là con trai của thạch hầu và người phàm. Có được ngày hôm nay đều là do tài năng và đức độ của ! Tịch Vu Xuyên dặn dò cung nga chăm sóc Trạch Uy đoạn cầm bí tịch cổ thư xuống địa cung. Chuông Vong Xuyên ngân lên những tiếng dài, lễ độ vòng tay cúi chào: - Chuông đồng thượng cổ Tại Kiếp, Tịch Khanh đến quấy rầy! " Tịch chiến giả... Ngài đến, chúc mừng ngài có đứa con quý báu Tịch Ngân Yểm Vũ! " mỉm cười, nhớ đến con bé miệng kìm được mà nhếch cao lên. Tung cuộn cổ thư vào lòng chuông, phát động ma chú: - Xin nhờ lửa địa ngục mở bí tịch cổ thư! Luồng lửa xanh tỏa ra vây lấy lẫn cuộn giấy trắng, phút chốc bị cuốn vào vùng đất trắng, bao bọc là muôn ngàn chữ phạn ghi chép về địa thư-kỳ thư địa ngục! chậm rãi mở luân xa đỉnh đầu, thu vô số kiến thức mới mẻ. Lúc rời khỏi dập đầu cúi lạy: - Xin gửi bí tịch cổ thư chỗ chuông đồng Vong Xuyên. Đa tạ giúp đỡ! " Mong ngài cứu được Ma nương và tiểu bảo bối của ngài ấy! Ta đưa ngài lên Thiên cung! " rồi chuông thượng cổ ngân dài, hóa thành con rồng xanh, vảy rồng lấp lánh vàng. Tịch gia ngồi mình rồng, bay khỏi Ma cung. Con rồng đỏ Tại Kiếp cuộn mình bao bọc lấy Tuyết Ảnh kỳ lâu, đầu nghiêng hết trái qua phải, hai râu thả dài cho Yểm Vũ và Nhã Chính ôm lấy, đu đưa. Trong khi Nhã Chính ôm chặt cọng râu, mặt vừa sợ hãi vừa phấn khích đứa trẻ địa ngục quấn râu rồng vào chân, thả ngược người xuống cười sằng sặc: - Nhanh hơn... Nhanh hơn... Ú hú... - Hừm.. Yểm Vũ... Miễn ngươi đừng đòi vào kỳ lâu, muốn chơi... lão chơi với ngươi! Tại Kiếp , chợt vảy vàng mình dựng đứng lên, móng vuốt liền trụ bám vào nền, vươn mình đứng dậy. Buông thõng hai râu thả hai đứa trẻ xuống, bên ngoài tiếng Thiên tướng nhao nhao: - Rồng xanh Vong Xuyên lên Thiên giới... Có kẻ ở địa ngục đến! Thiên tướng nhìn kẻ ngồi mình rồng: mắt đen xanh, mày bạc, mái tóc đen ánh xanh dài qua vai, gương mặt thanh tú như tiên gia. Yểm Vũ vừa trông màu áo choàng xanh lá phất phơ nhảy cẫng lên, lắc mông hồ hởi: - Cha tới cha tới... Bắt hết thiên nga cho Yểm Vũ ăn! - Yểm Vũ! Tịch Vu Xuyên bay xuống, dang rộng cánh tay đón con vào lòng. hôn gò má phính thơm thơm, dịu giọng: - Con đừng phá phách kẻo mất mặt sư phụ! Nhã Chính vòng tay cúi chào, líu ríu: - Con... con.. Yểm Vũ nắm tay nó, cười xu nịnh với : - Cha... Tên nhóc này là Liêm Nhã Chính, con của tên vương tử chết tiệt và công chúa Long tộc... Í da... Tóm lại nó là con rồng con số khổ. Cha nhận luôn nó về địa ngục nuôi cha, con hứa bớt ăn chia phần cho nó! Tịch Vu Xuyên mỉm cười xoa đầu cả hai, đứa con này vô tư ! Con cái Thiên giới nó thích là nắm cổ về địa ngục, Trạch Uy nghĩ phải thế nào về Liêm Thục và Liêm Thuyên ở đáy Lãnh Thủy nó đòi dẫn luôn Liêm Nhã Chính trở về! là... Hết biết! Nhã Chính nắm tay nó, vào tai: - Thiên cung tốt đẹp biết mấy, sao ngươi ở Thiên cung? Con phải theo con trai chứ? Yểm Vũ giãy ra, hất luôn thằng bé bay lên, được Tịch Vu Xuyên kịp thời ôm lại. Nó lắc lư người, đôi má hồng hào phồng lên, mắt lúng liếng: - Lý nào như thế? Yểm Vũ ta theo trai, ngươi- về- nhà- ta! Tịch gia vỗ lưng Nhã Chính, mắt tràn đầy ý cười: - Hai đứa đừng cãi nữa, nhà đứa nào nấy ở! Thiên quân và Thiên hậu đến, Hoàng Kim vừa thấy Nhã Chính nhào ra chụp lấy tay: - Ngươi đến đây! Thiên cung và địa ngục khác biệt... Cha mẹ, Yểm Vũ cậy thế hiếp đáp, cha mẹ làm chủ cho con! Tịch Vu Xuyên vòng tay cúi chào: - Thiên quân, Thiên hậu! - Tịch chiến giả... cần khách khí! Thiên quân luôn có cảm tình đặc biệt với vị chiến giả gương cạn ôn hòa, nho nhã này. Tịch Vu Xuyên xoa đầu Yểm Vũ, trách: - Con gây chuyện với công chúa Hoàng Kim? - Hoàng Kim kia... Đây là Thiên cung, ngươi là công chúa, cậy thế ức hiếp phải ngươi tự mình sao? Yểm Vũ trừng mắt nhìn, trong mắt như phát ra tia sáng bén ngót khiến Hoàng Kim sợ hãi nép sát vào áo Thiên hậu. Nga Hoàng vỗ về con, ôn nhu : - Trẻ con đùa nhau, Tịch chiến giả đừng để tâm! Hoàng Kim là ta nuôi lớn, nếu sai là do ta quản nghiêm! - dám! biết ta có thể vào kỳ lâu gặp Ma chiến giả ? Tịch Vu Xuyên khẽ khàng, Thiên quân gật đầu: - Ta vào cùng ngươi! Nga Hoàng đưa bọn trẻ trở về ! - Con ở đây đợi cha! Yểm Vũ ngồi phịch xuống, khoanh tay trước ngực, chân xếp bằng. Hoàng Kim vội lôi Nhã Chính: - thôi... Liêm Nhã Chính! Rồng đỏ Tại Kiếp nhích thân, để lộ cánh cửa vào kỳ lâu. Yểm Vũ bung ngón vuốt hung hầu, trồng chuối ngược vẽ đầy ma pháp trước cửa kỳ lâu, miệng nhai nhải: - Hừ... Cái gì mà Thiên cung và địa ngục chứ? Ai tốt là tốt, ai xấu là xấu, còn phân biệt thế sao? Ta vẽ đầy ma pháp, sau này Thiên cung các ngươi đừng hòng bước vào kỳ lâu! Hoàng Kim kéo tay Thiên hậu, chun mũi: - Cha là Thiên quân sao trừng phạt cha con họ Tịch kia? Yểm Vũ kia láo xược! - Hoàng Kim, cẩn trọng lời ! Con phải rất hay ăn hiếp Nhã Chính lắm sao? Nhã Chính... cho ta nghe, nếu Hoàng Kim lôi con , con quyết định thế nào? Nga Hoàng vuốt gò má thằng bé, nó lấm lét nhìn Hoàng Kim rồi nhìn , lí nhí: - Yểm Vũ... đánh con! Yểm Vũ dễ thương nhất! Hoàng Kim tấm tức òa khóc, Nga Hoàng chẳng dỗ dành còn nghiêm giọng: - Con trở về tự vấn , là con tự chuốc! sửa đổi ta cho con rời khỏi tòa Hoàng Cát!
Truyện: giả! Chap 155: Huyết chiến! Tịch Vu Xuyên theo chân Thiên quân bước qua cánh cửa lớn của Tuyết Ảnh kỳ lâu, toàn thân phát run. chỉ vườn trúc đóng tuyết trắng mà cả tòa kỳ lâu đều đóng lớp băng, tỏa khí lạnh buốt da thịt. Vài tiên nga bị đóng băng đứng như tượng, Hoàng Trác khỏa linh lực làm tan băng, vung tay đẩy tiên nga bay khỏi kỳ lâu. Tịch Vu Xuyên bước vào căn phòng mang khí lạnh kinh hồn, Ma Kim Tuyết xếp bằng giường băng, miệng vẫn lẩm bẩm đọc mật kinh giả. Tuy nhiên vẻ ngoài của ấy thay đổi cách rệt: gương mặt trắng xanh hơn, hai bàn tay bắt ấn giả tỏa nhiều đợt ánh sáng trắng lạnh, mười móng tay dài ra, đầu móng tím thẫm! Chung quanh băng phiến nhọn hoắc chĩa tua tủa từ trần phòng lẫn sàn phòng, Thiên quân vung linh lực bẻ gãy băng, cất tiếng gọi: - Ma Kim Tuyết... Tịch Vu Xuyên đến! Đôi mắt phượng chớp mở, đôi tròng mắt đỏ tươi nhìn xoáy vào hai kẻ vừa bước vào. Tịch chiến giả giật mình, ánh nhìn thiêu đốt đó vốn phải của Ma nương! Thiên quân bước đến cạnh , giơ ngửa bàn tay phải ra: - Đứng dậy , ta đỡ nàng! - Hừm.... đẩy tay vị vua thiên giới, lắc người, toàn thân kêu răng rắc. Đứng dậy, tiếng trong vắt vang lên: - Tịch chiến giả... Để mặc ta... - Ma nương...Đưa tay cho ta, được ? Tịch Vu Xuyên chìa tay, đôi mắt thanh tĩnh nhìn vào gương mặt ngày càng xanh, trống ngực đập thình thịch. Qua dáng vẻ và thần sắc của Ma nương, tiểu ma vương trong bụng bộc phát ma tính. Ma Kim Tuyết nhìn vị chiến giả gương cạn, lòng yên tâm. biết mình bị ma tính của đứa con trong bụng thao túng, bản thân cố dùng mật kinh giả và ma lực thượng cổ khi chung thân cùng Trạch Uy được truyền sang chống lại. Run run đưa bàn tay lạnh toát ra đặt vào tay vị chiến giả gương cạn, môi run run: - Tịch chiến giả... Cứu lấy con ta! Thiên quân nhìn , lòng dâng lên niềm thương xót vô hạn: " Ma Kim Tuyết... Nàng vẫn là nữ chiến giả trong sáng như gương, chẳng nghĩ gì cho mình! Thiên quân ta vốn định tìm cách cứu nàng, chỉ cần cứu được nàng... Dù phải hủy diệt đứa trẻ đó cũng sao! Nàng lại van cần Tịch Vu Xuyên phải cứu con mình... " Vị chiến giả gương cạn nắm được bàn tay , kéo về phía mình, ôm chặt. Toàn thân lạnh như băng, khí băng lan sang thân hình vân đá khiến Tịch Vu Xuyên cũng lạnh run. xoa xoa tấm lưng ong, bí mật vẽ ma pháp đọc trong cổ thư lên lưng . Được nửa vòng ma pháp Ma nương có phản ứng, tiếng trong cổ họng đổi khác: - Tịch Vu Xuyên... Muốn phong ấn ta? Muốn hại ta sao? Mười móng tay tím vung lên, khoan nhượng mà đâm thẳng xuống lưng Tịch gia. Có móng xuyên thẳng qua cơ đá, chọt xuyên xương sườn. Thiên quân Hoàng Trác vội tung linh lực nắm chặt hai bàn tay , rút móng khỏi lưng Tịch Vu Xuyên. Trán Tịch gia nổi đầy gân, lớp vân đá càng nổi dày đặc hơn song dừng lại, tay choàng qua eo ghì chặt, tay kia chăm chú vẽ tiếp ma pháp. Bị Thiên quân giữ tay, bắt đầu nổi giận, đôi mắt đỏ tươi nảy lửa, miệng thét vang: - Buông ta ra! ... Yểm Vũ chổng mông nghệch những nét cuối cùng, miệng thổi phù phù: - Thiên cung chết dẫm... Chết dẫm này.... - Tịch Ngân Yểm Vũ... Chạy đâu cho thoát! Liêm Trực từ cao nhảy xuống, nom mất khí chất cao lãnh. Mái tóc bạc trắng, mắt chuyển màu, mày hóa thành đường bạc mỏng, mí mắt và má tuyền màu phấn hồng. Nó ngoáy mũi, cười khì: - Ha ha... Biết ngay ngươi là kẻ giở trò! Chà... Đẹp quá ! Liêm Trực điên tiết lôi trong tay áo bảo pháp mà trộm từ ngàn năm trước: tháp Diệt tà! Bảo tháp tám cạnh với những tầng tỏa ra ánh sáng chết chóc hủy diệt tất cả đến từ địa ngục! Con rồng đỏ ngóc đầu bay lên hóa thành chuông thượng cổ Tại Kiếp, xoay những vòng lớn tung lửa hồng hoang đấu với tháp Diệt tà. Tiếng chuông ngân vang:" Liêm Trực... Mau thu bảo tháp... Ngươi gây họa lớn! " - Cả Tại Kiếp ngươi cũng bị địa ngục làm biến chất, cản ta giết đứa trẻ này? Nằm mơ! Liêm Trực phát điên, vì Yểm Vũ tráo thức ăn y trúng chất độc thể giải của chính mình. thế nó còn thâm độc bỏ thêm nụ sen đen tăng cấp độ độc lên mấy phần, biến Liêm Trực vương tử thành bán nam bán nữ. Nội độc còn khiến vài khắc lại hứng thú lần nhưng thể làm gì được! Mỗi lúc như thế y chỉ hận thể băm vằm con cự long ỉu xìu như chết rồi kia! Yểm Vũ lùi lại, co rúm người vì sợ! Bảo tháp Diệt tà tỏa ra lực lượng trấn áp cực lớn, gân cốt nó như bị rúc lại, đau đớn. Máu từ miệng, mũi và hai tai rỉ ra, càng lúc càng nhiều. Nó khóc lớn: - Sư phụ ơi... Cha ơi... Bên trong khi đường ma pháp cuối cùng gần hoàn tất tiếng kêu cứu của Yểm Vũ vọng vào. Ma nương chợt hung hãn, há miệng, hai nanh dài mọc xuống, phát tiết ma tính hất cả Tịch Vu Xuyên văng xa. Tiếng cao vút, lanh lảnh: - ...Ăn hiếp Yểm Vũ của cha ta??? - Hỏng rồi! Thiên quân bất lực kêu lên, vội phóng theo Ma Kim Tuyết. Bên ngoài chuông Tại Kiếp vẫn xoay, cố phun nhiều lửa hồng hoang cản lại ánh sáng của tháp Diệt ta. Liêm Trực ẻo lả dựa người vào cột đá nhìn đứa bé lùn tịt kia quằn quại trong vũng máu cười man rợ: - Mau chết .... Chết ! - Khốn kiếp! Liêm Trực tin vào mắt mình, kẻ trước mặt thể là Ma Kim Tuyết được! còn là dáng vẻ mê hoặc, nanh vuốt kia đáng sợ. cúi người bế Yểm Vũ lên, ủ trong lòng, dỗ: - Tiểu đồ đệ của cha ta... Ta bảo vệ ngươi! Nhác thấy Tịch Vu Xuyên phóng ra, ném Yểm Vũ cho cha nó: - Bắt lấy! Mười vuốt ngón tay tím thẫm kéo xuống nền đá nghe rợn óc, quắc mắt nhìn Liêm Trực: - Xé xác ngươi! Tháp Diệt tà tỏa ánh sáng trùm lấy , đánh những luồng sét khiến mặt đầy những vết cắt tứa máu. Thiên quân chạy ra, tay vung vũ khí lên trấn áp tháp Diệt tà. Từ xa con rồng xanh Vong Xuyên bay đến, hóa thành chuông thượng cổ lồng vào chuông Tại Kiếp, hợp nhất xoay mòng mòng đầu tháp Diệt tà. Nga Hoàng Đại Phạn ôm đàn đá bay đến, đứng đầu chuông khảy đàn.... Tháp Diệt tà bị trấn áp triệt để, ngoan ngoãn bay vào bàn tay Nga Hoàng. Vị Thiên hậu nhìn Liêm Trực nghiêm khắc: - Ra báu vật của tộc Đại Phạn là bị ngươi trộm mất! - Nạp mạng! Ma Kim Tuyết lắc đầu răng rắc, cuộn người lao đến, vung vuốt xiên ngang người Liêm Trực như xiên thịt nướng. Đôi mắt đỏ tươi long lên sòng sọc, nhìn Liêm Trực như muốn nuốt chửng. Hoàng Kim dắt theo Nhã Chính chạy đến, thằng bé trông thấy cha bị đâm xuyên người, mếu máo: - Cha ơi.... - Hức... Nhã.. Nhã Chính... Yểm Vũ đỡ hơn, chạy bình bịch đến ôm chân Ma nương: - Ma nương.... Đừng giết ! Để mạng cho Thiên quân xử lý...
Truyện : giả! Chap 156: Ma nương! Ma Kim Tuyết khựng người lại nhìn đứa trẻ trẻ tròn trĩnh ôm cứng chân mình, đôi mắt dịu lại chút nhưng vẫn thu lại vuốt. Tiếng xa lạ phát ra từ cổ họng đe dọa: - Tịch Ngân Yểm Vũ, tránh ra nếu dù làm tiểu đồ đệ cha ta thương nhất ta cũng bỏ qua! Yểm Vũ vẫn bỏ cuộc, vùi đầu vào bắp đùi của nức nở: - Thương ta mà..thương ta mà! Mau dừng tay... thương ta mà... Ta hứa khi nào ngươi ra đời ta dẫn chơi, có đồ ngon nhường cho, Yểm Vũ này lời giữ lời! Tròng mắt đỏ thẫm sáng lên có vẻ thích thú , hỏi lại : - Ngươi hứa phải ? Yểm Vũ đưa ngón tay út tự ngoéo vào vuốt dài tím đậm: - Ta hứa, ta mà làm được sư phụ chịu trách nhiệm! Làn môi cong gương mặt tái xanh nhếch lên như nụ cười, tay rút vuốt khỏi người của Liêm Trực. Cúi xuống cụng đầu nó, giọng như cười: - gian manh, ngươi làm mà bắt cha ta chịu hay sao? Yểm Vũ gãi gãi đầu , nắm bàn tay của kéo : - Đến đây, đến đây! Ta cho chơi cái này vui lắm! Tịch Vu Xuyên và cả Thiên quân thở phào: rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ! Tuy ma tính hung tàn nhưng phải dụ dỗ được. Thiên quân ra ký hiệu với Nga Hoàng ý bảo:" Mau lôi Liêm Trực xem có cứu chữa được cho hay !" Tuy nhiên chưa kịp làm gì Liêm Trực đó đột nhiên ôm chặt lấy Nhã Chính, dùng đầu ngón trỏ sắc nhọn bấm vào lồng ngực của đứa trẻ niệm câu mật chú thiên giới. Cả Thiên quân và Nga Hoàng đều thét lên : - được lấy tim của Nhã Chính! Yểm Vũ khắc trước còn năn nỉ Ma Kim Tuyết tha chết cho Liêm Trực nhưng bây giờ vừa nghe Thiên Quân và Thiên hậu nó lại là đứa bung vuốt hung hầu nhanh nhất lộn ngược vòng bay thẳng về phía Nhã Chính! cánh tay nó nắm chặt vai Nhã chính hất cả người thằng bé lên trung, bàn tay kia với năm ngón đâm thẳng vào ngực Liêm Trực xoáy vòng tròn, rút cả trái tim ra ngoài. Đôi mắt chuyển màu đỏ tươi, vân đá đen nổi đầy gương mặt, giọng đầy chết chóc: - Ta xin tha chết cho ngươi là sai mà. Moi tim ngươi xem màu đen hay màu đỏ mà cả con mình cũng muốn giết? Chết tiệt! Nhã Chính sau khi được Tịch Vu Xuyên chụp lấy, thả xuống lại nhào đến ôm chặt lấy cái xác của cha nó, gục đầu khóc ngất: - Cha ơi cha ơi ! Yểm Vũ nắm lấy tay nó: - Ngươi còn khóc gì chứ? Suýt chút nữa moi tim ngươi rồi. Nó giằng tay khỏi Yểm Vũ, nức nở: - Đó là cha của ta mà! Ông ấy sinh ra ta thân xác này là của ông ấy. Nếu ông ấy muốn lấy ta cũng có thể vui vẻ mà đưa . Ngươi vì sao lại giết ông ấy chứ ? Yểm Vũ nhìn đứa trẻ thiên giới, gương mặt tròn trĩnh xinh đẹp phồng lên hiểu lắm! Cái tên nhóc con này ở thiên cung mà còn ngu hơn đứa trẻ địa ngục ta nữa! Chau mày, Yểm Vũ thu vuốt quay lưng : - Cha ngươi là do ta giết! Sau này nếu muốn tính nợ cứ đến địa ngục tìm ta,Yểm Vũ nhất định đón tiếp! Ma Kim Tuyết nhìn đứa bé tấp tễnh đến, đôi mắt đỏ tươi ánh nước uất ức nhe nanh: - Đứa trẻ Thiên giới làm tiểu đồ đệ của cha khóc, xé xác! Tịch Vu Xuyên khi nãy bí mật đan thêm sợi tơ vàng mật chú vào lưới tơ trúc, lúc này vội vã tung lên lên chụp lấy Ma Kim Tuyết, lôi về phía mình hét lên: - Mau đem Nhã Chính khỏi đây! Nga Hoàng trễ phút nào, tay chụp lấy Nhã Chính lôi khỏi xác Liêm Trực, tay ôm ngang eo Hoàng Kim bay khỏi kỳ lâu. Thiên quân phóng bốn sợi thừng lớn trói Ma Kim Tuyết cùng lưới tơ trúc ánh từng đợt ánh sáng lóa mắt. Ma Kim Tuyết vùng vẫy hét lớn: - Thả ta ra! Dám đánh lén ta là xấu xa! Tịch Vu Xuyên ngước lên nhìn hai chuông thượng cổ Tại Kiếp và Vong Xuyên, miệng đọc mật chú học trong cổ tịch bí thư kia . Hai chuông thượng cổ nghe được lời của liền xoay chuông xuôi ngược phát ra cùng lúc hai luồng lửa đỏ xanh. Tiếng chuông vang vang ngừng ngân lên đạo mật chú nghe được từ Tịch Vu Xuyên. Lửa đỏ xanh trùm lấy lưới tơ trúc, thanh của mật chú ngừng vang dội khắp Thiên cung. Tịch chiến giả nhìn màu lồng lưới : gương mặt Ma Kim Tuyết như muốn vỡ tan ra, méo mó dị thường nhưng giọng thay đổi- giọng của Ma Kim Tuyết! - Tịch chiến giả, Thiên quân đừng lo cho ta. Cứu lấy con ta! Tịch Vu Xuyên hít hơi nuốt nước mắt vào trong nhìn từng tấc da người nứt nẻ ra, máu chảy thành dòng. Yểm Vũ dám lại gần, nó nhìn cha nó lúc rồi quệt nước mắt: - Con trở về địa ngục với sư phụ đây! huýt sáo gọi con Hắc Điểu địa ngục liện xuống đưa Yểm Vũ khỏi Thiên cung . và Thiên quân xếp bằng, vận dụng tất cả tinh hoa mà bản thân có được, dùng sức mạnh của thần và ma bày trận pháp để khắc chế Ma Kim Tuyết. Nga Hoàng ôm lấy Nhã Chính vào lòng, dỗ dành: - Con ngoan sao hết, ta và Thiên quân ở cạnh con, sao nhé! Hoàng Kim cũng vỗ đầu thằng bé : - Đừng sợ ở tòa Hoàng Cát này ai có thể giết ngươi được! Sau này nhất định phải nghe lời ta. Yểm Vũ kia đáng sợ, sau này hãy quên cái tên này , biết ? Nhã Chính vùi đầu vào lồng ngực của Nga Hoàng rấm rứt khóc, rằng. Nga Hoàng thở dài, thầm nghĩ :" tốt nhất là con hãy quên tất cả! " Yểm Vũ chạy bình bịch vào điện lớn, la vang trời: - Sư phụ, sư phụ nghĩ ra cách cứu Ma nương chưa? Sư phụ, sư phụ ơi ổn rồi! Điện lớn vắng lặng, nó quay ngoắt chụp cánh tay cung nga, tròng mắt đỏ tươi long lên: - Sư phụ đâu? Đôi mắt ửng đỏ sưng lên của cung nga khiến nó bất an, liền đâm đầu chạy vào phòng Ma vương. Trạch Uy nằm bất động, hơi thở lúc có lúc , vết thương ngực hõm xuống như lòng cái chảo . Nó òa khóc, nhảy lên ôm đầu Trạch Uy: - Hu hu sư phụ của con, Người ra sao rồi? Ai dám làm bị thương sư phụ, Người con nhất định đòi lại! Hu hu... Người đừng ngủ mà... Ma nương và tiểu ma vương lựu đạn kia cần Người... Cung nga ôm lấy nó, dỗ dành: - Tịch chiến giả trị thương cho Ma vương! Yểm Vũ ngoan, theo ta kiếm đồ ăn nhé! - ăn! Là ai đánh sư phụ ta? Nó hung hãn giơ vuốt hung hầu bóp cổ nữ cung nga, lắp bắp: - Ma vương cầu xin Túc Thành trao bí tịch cổ thư, dù lấy được nhưng chịu ba đạo sét! Yểm Vũ nóng mũi, xăn tay áo, mài vuốt hung hầu xuống sàn: - Ngài ấy nương tình ta giúp đỡ mang Tuyên gia về, thẳng tay muốn giết sư phụ ta? là đáng giận mà! rồi nhìn đến cung nga, nó vẽ kỳ trận đoạn cuộn bỏ vào áo, thét vang gọi xích giao: - Đưa ta đến đảo Ngư! Chết tiệt... Túc vương tử... Ngài chưa nếm mùi cám treo heo nhịn đói mà!
Chap 157: Kẻ còn sót lại ! Túc Thành rùn vai, vết thương băng trắng toát đau thốn thía khiến nhăn mặt, hai đầu mày nhíu lại. Tuy nhiên so với nỗi đau trong trái tim mình vết thương thể xác chẳng là gì cả! Tuyên Phong luôn nằm mê man, khi mở mắt ra chẳng thèm chuyện với , mặt lúc nào cũng đầy bi thương. Có lúc chịu nổi im lặng đó mạnh bạo đè lấy Tuyên Phong dưới thân, hôn lấy hôn để vào cái cổ trắng mịn khiến những dấu đỏ hôn ngân lên chi chít. Nhưng rồi chợt nhận ra Tuyên Phong cứ như người bại trận xuôi tay chịu dày vò- điều này cứ như cú đấm vào trái tim , vào lòng tự tôn của khiến dừng lại. TúcThành chỉ biết cầm bàn tay kẻ mình , nghe trái tim mình thổn thức: - Tuyên Phong chán ghét ta đến như thế hay sao? Lúc nó Tuyên Phong trả lời. Nhưng có đêm mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn thiêm thiếp nghe tiếng Tuyên Phong trầm mặc: - Nếu như ta chán ghét cảm thấy khó chịu như thế này! Túc Thành ta đem hình bóng ngươi đặt vào lòng có lẽ sai rồi... cảm nhận ngón tay thon dài khẽ chạm vào bờ môi, kèm theo tiếng thở dài. muốn mở choàng mắt, dang tay ôm lấy thân hình mảnh mai, yếu ớt đó nhưng dám. nỗi sợ mơ hồ vây lấy , sợ Tuyên Phong chịu ủy khuất, cảm thấy bị làm nhục nên bấm bụng giả vờ ngủ say. Túc Thành vẫn biết giữa mình mà Tuyên Phong còn cái rào cản chính là tình thân của và các chiến giả địa ngục lẫn tên Ma vương Trạch Uy kia. Tuyên Phong như ! Túc vương tử có thể làm vua địa ngục, có thể bỏ tất cả để tu tiên làm vị thần quân màng đời chỉ cần đổi được tình cảm của kẻ mình quý. Tuyên Phong luôn nặng lòng, luôn day dứt cho nên đôi mắt to tròn trong như nước ấy càng lúc càng buồn dã dượi. Dù bao giờ nhưng Túc Thành biết lòng ngổn ngang.... Nằm đối mặt nhau,cùng đắp tấm chăn nhưng cả hai đều thấy lạnh lẽo. Túc Thành nhìn say mê gương mặt nhắm nghiền mắt, cánh mũi thở phập phồng kia, thèm được vùi mặt vào xương quai xanh lấp ló sau cổ áo. Những con quỷ nhân ngư tung nhiều dược hương vào phòng cốt cho giảm bớt cơn đau, ngủ ngon chút. Nhưng đôi mắt đỏ tươi vẫn mở to, buồn bã. - Nhắm mắt lại, ngủ ! Bàn tay Tuyên Phong bỗng giơ lên che mắt , khẽ giọng. vội chụp lấy bàn tay, kéo xuống miệng, chu môi hôn "chóc" . Vị chiến giả gương nước vội rụt tay về nhưng nắm rất chặt, âu yếm: - Cho ta mượn tay ngươi! Tuyên Phong thở dài, cảm nhận Túc Thành áp má vào bàn tay mình, chỉ lúc sau tiếng thở đều đều vang lên. Tuyên Phong biết nên vui hay buồn:" - Quỷ nhân ngư thả bao nhiêu dược hương khiến ta ngửi cũng ngủ mê man, ngươi lại hề hấn. Vậy là áp tay ta vàp má ngủ! Túc Thành... Ngươi lạ lùng! " Yểm Vũ hôm nay còn ngoan ngoãn ngồi ôm cái sừng xích giao nữa mà đứng hẳn lên. Hai tay cứ xoay vèo vèo hai thanh băng phiến vừa rút được trong chậu luyện vũ khí của sư phụ, miệng lẩm nhẩm: - Sử dụng ma pháp nào bây giờ? Sử dụng kỳ trận nào bây giờ? Kỳ trận ta lỡ chôm của sư phụ liệu có có thể sử dụng được ? Học nhiều quá biết thế nào cho đúng bây giờ? Chết tiệt Túc Thành! Ngài là quá đáng , làm cái đầu của Yểm Vũ đau quá ! Nó kỳ thực chưa từng ghét Túc Thành- thậm chí còn cảm thấy ngưỡng mộ tính cách lẫn chung thủy trong tình của ngài ấy. Cha mẹ, sư phụ ma nương nhưng nó cũng tự biết rằng chưa có tình nào có thể so với tấm lòng của Túc Thành dành cho ngài Tuyên Phong hết! Nhưng Túc Thành đánh trọng thương sư phụ của nó như thế, nó tất nhiên là phải đòi lại công bằng. Nó tự biết ma lực thể đánh bại vị tiền ma vương mà cả sư phụ tài ba phải dè chừng nhưng nhất định cho ngài ấy được bài học thích đáng vì đánh sư phụ mà nể cái mặt bánh bao của nó. Con xích giao gầm lên, giương vây đỡ Yểm Vũ : - Cục vàng của Ma vương, ngồi yên. Kẻ lạ đến... Nó ngoan ngoãn ngồi thụp xuống, mất hút trong dải vây đỏ. Ôm chặt sừng vàng, nó hóa mắt đỏ tươi dùng khả năng của hung hầu phóng tầm mắt nhìn ra xa: sau cuộn mây đỏ con rồng trắng ló đầu ra, dáng dấp cao lớn cầm lẫy nỏ, trông linh quang lấp lánh ắt là thượng thần thượng cổ. Yểm Vũ hét to: - Sợ gì chứ? Chặn đầu, chặn đầu... Tên thượng thần có sát khí đâu! Con xích giao gục gặc đầu, tiếng khàn đục : - Ngươi ...mặt mũi y đúc Tịch gia nhưng sao cá tính sợ chết là giống với tên Túc Thành đó quá nhỉ? - chết được đâu! Yểm Vũ chết địa ngục buồn lắm đó! Nó lắc lư cái mông, đứng dậy xoay hai thanh băng phiến, thị uy: - Đây mới là " chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" nè! Tên kia... Xưng danh tính , địa ngục ta đâu phải địa điểm du lịch mà Thiên cung cứ xuống mãi thế? Kẻ cưỡi rồng trắng toàn thân bạch y, đôi mắt tím trông tám phần quen thuộc... Yểm Vũ nhìn lát đoạn gãi đầu: - Chà... lẽ ngươi là bà con với Huyền Vũ cự thi? Mắt tím thần sắc như nhau này? - Bé con, ta là thượng thần Mi Hữu. Đến đây! Vị thượng thần mắt tím tóc trắng hiền hòa khẽ cười, dang hai cánh tay gọi. Kỳ lạ là nó lại e sợ, trông nụ cười làn môi trái tim quen thuộc vô cùng. Nó chống nạnh, lắc đầu: - Sư phụ ta dạy đến gần kẻ lạ! Ngươi đến địa ngục làm gì? - Ta đến tìm bé con! Nào... Ngoan... Đến đây! Mi Hữu lại cười, tay hóa ra túi bánh thơm nức mũi. Nó nuốt nước bọt, chun mũi phóng thanh băng phiến : - Biết dùng thức ăn dụ dỗ ta, vô duyên cớ mà đến! Sư phụ ta bị thương nặng, chơi với ngươi! Mi Hữu lại cười, càng nhìn Yểm Vũ càng thấy lòng ấm lại. dịu giọng: - Đến đây, ta nghe sư phụ ngươi bị thương thế nào! Ta là kẻ duy nhất còn lại của tộc thần Mi Thị, ắt có cách giúp đỡ! - Nếu láo ta đem băng phiến xiên ngươi! Nó nhảy khỏi xích giao, bay đến đáp chân mũi con rồng trắng, lại hỏi: - Mà tại sao ta lại phải nghe lời ngươi, biết đâu ngươi cũng giống Liêm Trực kia, tâm tính xấu xa dưới vẻ ngoài tiên giả? Mi Hữu ngồi xuống, phá lên cười, đôi mắt tím nheo lại tuyệt đẹp: - Ha ha.. Yểm Vũ à... Ngươi có thể e sợ cả thiên địa này, ta ở cạnh ngươi. Nhưng ngươi được sợ ta. Yểm Vũ ngóay mũi, má phính phồng lên: - Hừ... Ta thấy ta sợ cả thiên địa nhưng chắc ta sợ ngươi... Ma nương ta kẻ nào mặt mũi xinh đẹp, miệng trắng đen cũng cười thường là nguy hiểm...