Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện: giả!
      Chap 148 : Nước mắt Trạch Uy!

      Trăng vừa lên cao....
      Sau khi dỗ cho Hoàng Kim và Nhã Chính ngủ say Thiên hậu Nga Hoàng ôm cây đàn đá bay về phía kỳ lâu. Thiên Quân đứng ở đó! Phía trong kỳ lâu vang những tiếng thét, những đợt sóng chói tai nhức óc, kể cả tả con rồng đỏ Tại Kiếp cũng lắc đầu qua lại trước tấn công của nhân vật phía trong kia.
      Thiên quân bày chiếc bàn lớn, cả hai ngồi cạnh nhau chăm chú gảy đàn. Tiếng đàn hòa cùng với nhau liên tục phát ra những chuỗi phật kinh ánh kim bay vun vút vào kỳ lâu để trấn áp. Được lúc thanh đó dịu , Thiên Hậu chậm mồ hôi, khẽ cười:
      - ổn rồi!

      Thiên quân giơ tay vuốt mái tóc Nga Hoàng mỉm cười:
      - Đa tạ nàng giúp đỡ!
      - Trả Ma Kim Tuyết lại cho ta!
      Tiếng hét vang dội từ lượn người bay xuống, tay bế Tịch Ngân Yểm Vũ. Làn khói đen cuộn bốc lên sau đó hóa thành viên Thần châu ngoan ngoãn bay về trong lòng bàn tay của Nga Hoàng. nhìn Thần châu xây xát, giật cả mình:
      - Thần châu của ta bị thương! Sức mạnh của Ma vương quả đáng gờm!
      Trạch Uy cau mày, đôi mắt sắc như dao nhìn vị Thiên quân và Thiên hậu ... thanh phật kinh đó vừa nghe hiểu là họ muốn vỗ yên ma tính bộc phát.

      Chuông đồng thượng cổ Tại Kiếp thấy Trạch Uy gục gặc đầu, phát ra tiếng :
      - Ma vương Trạch Uy!
      gật đầu chào chuông thượng cổ, trầm trọng :
      - Tại Kiếp, mau rời khỏi. Ta muốn mang Ma Kim Tuyết trở về địa ngục!
      Lúc này Thiên quân mới đứng dậy, nắm tay Thiên hậu :
      - Nga Hoàng nàng trở về về tòa Hoàng Cát cùng các con , chỗ này để cho ta!
      nhìn dáng vẻ giận dữ của vị vua địa ngục khỏi lo lắng, bàn tay bóp lấy cánh tay của Hoàng Trác:
      - Hãy để ta ở đây với ngài! Có việc gì vì chúng ta cùng nhau gánh vác.

      Thiên quân lắc đầu, mỉm cười hiền:
      - Nàng yên tâm! Ta tự bói cho mình, sao cả!
      Yểm vũ lượn người nhảy xuống đất, ngoáy mũi:
      - Thiên quân tại thượng còn kiêm luôn nghề thầy bói? Ngài có bói được cho mình rằng dám bắt Ma nương của ta là chịu hậu quả gì ? Giành đồ ăn của kẻ khác là bị đánh đòn đó!

      Thiên quân nhìn Trạch Uy, trong đáy mắt của vị vua thiên giới ánh lên luồng sét lạnh, trong lời đầy trách cứ :
      - Trạch Uy kia! Ngươi chả lẽ biết nếu Ma Kim Tuyết muốn ở cạnh ngươi phải hủy bỏ tu vi hay sao? Vì sao người lại để nàng ấy rơi vào bước đường này? Bây giờ ma tính cái bào thai kia còn mạnh hơn cả nàng ấy! Nó khiến mọi thứ tồi tệ .
      Trạch Uy gạt nhanh lời của Hoàng Trác:
      - Ta tin! Thất bảo cổ lâu chưa từng về việc này!

      Hoàng Trác cau mày nhìn nét mặt đùng đùng lửa giận lúc, lừ mắt:
      - lý nào như thế! Kể cả tiền Ma vương trước kia là Túc Thành cũng biết việc đó, lẽ nào ngươi biết? Hơn nữa Thiên đế trước kia còn cẩn thận làm quyển kỳ thư giao tận tay Trà Lam trí giả bảo quản.
      Nghe đến lúc này Trạch Uy mới vỡ lẽ ra:
      - Ta hiểu rồi! Ngày xưa khi cha ta kế nhiệm Túc vương tử muốn hủy bỏ rất nhiều bí mật cổ tịch mà để lại. Cho nên Trà Lam kia đem số dấu , hóa lốc trở về đảo Ngư, mất tích khiến ta sau khi lên ngôi muốn tìm lại vị trí giả tài ba cũng truy tìm được! Chẳng trách còn gì lưu lại!

      Thiên quân vòng tay ra sau lưng, tiếng trầm hơn:
      - Ta vốn định đưa Ma Kim Tuyến lên đây lúc đầu là để gặp lại nàng ấy, muốn để ngươi chịu lên đây lần cùng bàn với ta việc hóa giải lời nguyền hủy thiên diệt địa ngày xưa. Cục diện bây giờ hoàn toàn khác! Ma Kim Tuyết bây giờ trở thành mối nguy hại cho thiên cung, địa ngục lẫn dương thế. Chỉ cần nàng ấy nổi giận sức mạnh đồ sát gì địch lại. Bản đàn của ta và Thiên Hậu chỉ có thể áp chế tức thời, vốn dĩ phải là cách!

      nghe trái tim mình đau buốt, đầu óc như muốn vỡ tan ra...
      - Ma nương... xin lỗi.. là ta hại nàng! Là ta biết gây ra hậu quả nghiêm trọng! Là ta hại nàng rồi!
      Yểm Vũ chăm chú nghe, ôm chân sư phụ tựa mặt vào tà áo choàng thỏ thẻ:
      - Làm sai sửa thôi sư phụ. Sư phụ cũng đâu có cố ý!
      Thiên quân mỉm cười vừa định xoa đầu nó đứa bé địa ngục rùn người chạy thoát ra sau lưng của Trạch Uy trốn, chỉ nghiêng đầu ló mặt ra nhìn vị vua thiên giới:
      - Yểm Vũ phải ai muốn xoa đầu cũng được đâu nhé! phải là Thiên quân muốn xoa đầu ai cũng được đâu đấy!

      trầm giọng, nghiêm khắc:
      - Yểm Vũ được như thế!
      Nó nghe tiếng vội vàng chạy ra, vòng tay kính cẩn:
      - Là con ngoan, Thiên quân xin bỏ qua!
      Hoàng Trác nhìn đứa bé có gương mặt y hệt như Tịch Vu Xuyên trong lòng chợt dâng lên niềm thương vô hạn:
      - Đứa bé này là dễ thương làm sao ! Con tên là Yểm Vũ phải ?

      Nó gãi gãi đầu :
      - Con là Tịch Ngân Yểm Vũ - con của Tịch Vu Xuyên và Yểm Nha!
      Hoàng Trác giơ tay nựng má nó:
      - Con của chiến giả và hung hầu quả là đặc biệt!
      Quay sang vị vua Thiên giới lạnh giọng:
      - Việc cần làm bây giờ là giữ nàng ấy ở lại Tuyết Ảnh kỳ lâu, vừa để bảo vệ nàng ấy lẫn tam giới, vừa ngăn cho Huyền Vũ lại gần. khi ma tính dâng cao và kết hợp con cự thi chúng ta thể trở tay kịp. Quyết định là do ngươi! Để xem tình của ngươi đối với nàng như thế nào? Ta hi vọng lần này Ma Kim Tuyết đặt lòng tin sai lầm nữa!

      Vị vua địa ngục nghẹn đắng, đứng chôn chân như tượng. Bàn tay cung lại thành nắm đấm, cả người nổi gân xanh, đôi mắt đỏ rực lên từ trong hốc mắt hai hàng lệ chảy dài. mím môi:
      - Được! Ta tin lời ngươi , tạm thời ta để Ma Kim Tuyết ở lại. Ta trở về địa ngục tìm kiếm Túc Thành. Nếu như ngày xưa Trà Lam giữ bí tịch đó chắc chắn có cách hóa giải. Ta về tìm !
      Thiên quân nắm lấy bàn tay của đứa trẻ địa ngục nheo mắt:
      - Nghe Nhã Chính Yểm Vũ cứu Liêm Thục và Liêm Thuyên khỏi tay của Liêm Trực. Ta muốn tưởng thưởng cho đứa bé này, ở lại Thiên cung vài hôm nhé! Nhã Chính chắc vui lắm!

      Nó nhìn sang dáng vẻ đau khổ của sư phụ, cái đầu tròn lắc lia lịa:
      - chịu chịu! Con phải trở về bên cạnh sư phụ. Sư phụ khóc rồi...để con lau nước mắt cho nha!
      Nó bay lên ôm lấy , kéo vạt áo ngắn chậm chậm nước mắt mặt đoạn dùng môi hôn kêu vào má:
      - Con hôn rồi đó... sư phụ đừng khóc nữa! Nín , con thương! Sư phụ khóc ông Thiên quân ổng cười cho đó !
      khịt mũi, ôm lấy tiểu đồ đệ thân lúc giọng:
      - Con theo sư phụ lúc này cũng làm được gì, chi bằng con ở lại giúp sư phụ trông chừng Ma nương!

      Nó nghe lời , gật đầu thơm thêm nụ hôn trán đoạn quay sang nhìn Thiên quân Hoàng Trác:
      - Chỗ của ngài có cái gì để ăn ?
      Hoàng Trác lại cười:
      - Có rất nhiều thứ rất ngon!
      Nó gật đầu cái rụp:
      - Vậy con ở lại! ngày ba bữa được thiếu, sư phụ gọi lập tức rời khỏi, ai cản...giết!

      Trạch Uy lòng nặng như chì, từng bước chân của bước nhanh khỏi kỳ lâu cứ như vạn khối đá đè nặng. Nước mắt cứ thế mà tuôn, mím môi cắn đến bật máu:
      - Ma nương xin lỗi ! Cố ở đó đợi ta nhé!
      Ma Kim Tuyết phía trong kỳ lâu ngồi bệt xuống sàn, bụng đau, đầu váng mắt hoa nhìn hai cung nha bị chính mình hất văng ra ngoài bị thương nặng. Nhìn cung nga ói máu xót xa, ray rứt:
      - Ta làm gì thế này ?

      Thiên quân bước vào, chua xót nhìn rồi đến đỡ đứng, dịu dàng:
      - Ma Kim Tuyết.. ngoan ngoãn ở lại đây... Chờ ta, chờ cả Trạch Uy nghĩ ra đối sách. có đến đây nhưng rời khỏi rồi. hãy ở yên đây để tránh làm hại kẻ khác.
      Ma Kim Tuyết khóc, đôi mắt phượng chỉ đỏ lên chút rồi ngồi phịch xuống giường. Xếp bằng hai chân, hai bàn tay chắp lại miệng bắt đầu lầm rầm đọc mật kinh giả. trách Trạch Uy xông thẳng vào đây đem về!
      Khi hiểu thấu đối phương vô thức mà tin tưởng, nhất định làm thất vọng. Chỉ cần trong tim , nghĩ về là được!

      Bên ngoài tiếng của Yểm Vũ vang vọng vào trong:
      - Ma nương ở trong đó . Nếu có ai ăn hiếp người la to lên con lập tức đến giải vây! Con hát hay lắm đó!
      Chuông cổ Tại Kiếp ngóc đầu rồng nhìn đứa bé lùn tịt, lưỡi thè ra liếm người nó lớp nước dải óng ánh:
      - Yểm Vũ, tặng ngươi nước dãi rồng hộ thân, bách độc bất xâm... Ngươi vạn lần đừng hát, để thân già ta yên ổn canh giữ kỳ lâu!
      Thiên quân bế nó lên, ngạc nhiên:
      - Con có tiếng hát đặc biệt vậy à?
      - Cho con ăn no con hát cho nghe!
      Nó véo von, liếc thấy con thiên nga bay ngang liền huýt sáo hai tiếng. Con thiên nga chới với té ập xuống dưới chân Hoàng Trác, nó lấy ngón tay chỉ vào má phính làm duyên:
      - Thiên quân... Ngài biết nướng thịt ?

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện: giả!
      Chap 149: Nhập Thiên cung!

      Thiên quân nhìn con thiên nga gục dưới chân, đôi mắt ngớ ra lúc đoạn xua tay:
      - được đâu Yểm Vũ... được đâu! Chúng ta trao đổi nhé, ta cho con cả bàn đầy thức ăn nhưng được nướng con thiên nga này đâu. Nó là con vật mà Thiên hậu nuôi đấy!
      Yểm Vũ chun mũi nhìn con thiên nga, nuốt nước dãi tiếc rẻ:
      - Phải là bàn thức ăn to to nhé? Yểm Vũ con rất biết điều nhất định để ngài bị Thiên hậu giận dỗi đâu!

      Hoàng Trác bế nó về phía trước, Yểm Vũ từ tới giờ mới được tới Thiên cung quả choáng ngợp cảnh vật ở đây! Bên phải là cả khu vườn đào xinh đẹp, màu hoa đào trắng trắng hồng hồng dễ thương, phía xa xa là những cụm mây loang loang màu xanh tím bảng lảng dịu dàng. Nơi này hề có màu u tịch, chết chóc như địa ngục!
      Tòa Hoàng Cát sừng sững ánh vàng đồng, cả những vân triện tường cũng ánh kim lấp lánh chói mắt. Thiên Hậu ở nơi này tựa "lầu vàng giấu Kiều", chỉ mỗi nơi này rực rỡ nhất như tình cảm trân trọng và Hoàng Cát dành cho vị Thiên hậu duy nhất của mình.

      Dẫu kiến trúc tuyệt đẹp thế nào, điều khiến đôi mắt đen pha sắc xanh của nó sáng lấp lánh là đàn chim hạc lượn mình phía đỉnh nóc!
      Nó chép miệng :
      - Đùi béo ú như thế, bọn hạc này nuôi bằng sữa à?
      - Cả ngày chỉ có thể nghĩ được tới chuyện ăn thôi hả ?
      cười trêu, nó xoa cái bụng tròn cười khanh khách:
      - Mỹ thực là sống mà Thiên quân, ngày nào được ăn ngon con buồn lắm!

      Mười vị tiên nga xếp hàng hai bên lối vào điện vàng, nó nắm tay Thiên quân bước vào. Vị Thiên hậu uy nghi ngồi ngai bên phải, khoác áo trắng ba lớp dày thêu hoàng hạc tung cánh, mái tóc bới nửa đầu cài phụng quan có tám rua trâm rũ xuống hoa lệ. Hai bàn tay gác vai hai đứa trẻ, trong hai là Nhã Chính!
      Thằng bé thấy Yểm Vũ miệng liền nở nụ cười hiếm hoi song dám chạy xuống.
      Yểm Vũ quỳ xuống, vòng tay cúi lạy:
      - Thiên hậu!
      - Đứng lên ! Yểm Vũ, Thiên quân và ta muốn thưởng cho con. Con muốn xin điều gì?

      Nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ lúc đoạn dập đầu:
      - Cầu xin Thiên quân và Thiên hậu từ nay về sau xá tội cho tử thiên thi Lãng Thiên. Yểm Vũ bảo đảm ngài ấy gây bạo loạn nữa!
      - Hả?
      Điều nó vừa thốt ra quả khiến cả hai sửng sốt, đứa bé địa ngục lùn tịt kia chẳng xin gì cho mình cả!
      Thiên hậu che miệng há to hết nhìn nó đến nhìn Thiên quân. Vị vua thiên giới nhướng mày hỏi:
      - Tại sao con phải xin tội cho Lãng Thiên?
      - Ngài ấy là tử thiên thi trọng tình cảm, trung thành. Ngài ấy từng cứu con, Yểm Vũ cầu xin...

      Giọng dõng dạc tuy còn non nớt nhưng thấu tình đạt lý khiến Thiên hậu gật gù:
      - Tịch Vu Xuyên là có phúc, có được thiên kim đích nữ xứng đáng!
      - Ta hứa... Nếu nguyện ở yên khuấy động tam giới, ta xem như cái tên Lãng Thiên tồn tại!
      Hoàng Trác nhìn đứa bé tròn ủm hài lòng, nó liền ba quỳ chín lạy đáp tạ, miệng toét nụ cười rạng rỡ. Giây phút nụ cười xuất phát từ trái tim nở rộ, ai ai đứng trong điện đều bị thu hút. Nga Hoàng che miệng :
      - Địa ngục lại có thêm đệ nhất mỹ nữ kế thừa Ma Kim Tuyết!

      Hoàng Kim nhìn đứa bé địa ngục có thể khiến cha mỉm cười, cả Nhã Chính ủ dột cũng tươi tỉnh lúc lâu... Con Thiên quân thích Yểm Vũ! Vòng tay cúi chào, Hoàng Kim ngọt giọng:
      - Con xin phép cùng Nhã Chính lui chân!
      - Con... Con muốn ... Yểm Vũ!
      Nhã Chính lắp bắp, mắt đỏ lên. Yểm Vũ chẳng đợi, chạy bình bịch lên kế cạnh ngai của Thiên hậu. Nó nghiêng đầu nhìn nữ chủ Thiên cung, nhoẻn cười:
      - Thiên hậu Nga Hoàng quả tình xuất chúng... Ma nương từng dòng dõi Đại Phạn vương đều tài ba, đức độ... Nay được gặp là vạn hạnh của con!

      Nga Hoàng nhìn nó, cái miệng ngọt như thế khiến nhớ đến trưởng công chúa Hoàng Liên. Bẹo má nó, gật đầu:
      - Nhã Chính đưa Yểm Vũ đến lầu Vọng Nguyệt, ta cho bày thức ăn ngon. Hoàng Kim con trở về phòng cùng ta!
      Hoàng Kim lăn mình lên giường, trùm chăn kín người giận dỗi:
      - Sao mẹ lại cho Nhã Chính giao du với đứa trẻ địa ngục đó? Nó như tà thần, ắt chẳng tốt đẹp gì!

      Nga Hoàng xoa đầu con, khuyên can:
      - Thương người mà thương vô lý là hại người. Ghét người mà ghét vô lý là hại mình! Hoàng Kim, Yểm Vũ kia hề xâm phạm con, nó lại từng cứu Liêm Thục và Liêm Thuyên. Tuy là đứa trẻ địa ngục nhưng trái tim sáng như gương, ta ganh tị với Tịch chiến giả vì thấu đáo của con bé! Nghe lời ta ... Việc gì quản được, buông xuống! Ai thương được, lãng quên! Con bảo thích chơi với Nhã Chính mà, sao giờ lại buồn bực?

      Con bé nằm im trong lòng Thiên hậu, mắt hoe đỏ, tự biết mẹ dạy sai nhưng sao vẫn vui? Yểm Vũ đó... Từ nhan sắc đến cá tính mang sức áp đảo lớn khiến Hoàng Kim lo ngại, tự nhủ tìm cách kéo Nhã Chính về phía mình!
      Yểm Vũ xé cái hai đùi ngỗng quay, trao cái to hơn cho Nhã Chính:
      - Ăn , cho ngươi cái to hơn nè!
      Thấy thằng nhóc mặt xanh xao, vừa cầm đùi ngỗng vừa khóc nó bỏ đùi xuống, giơ cánh tay xíu đầy mỡ sờ mặt Nhã Chính:
      - Lại khóc rồi? Ta cho ngươi cái to hơn mừmg quá hả?

      - Mẹ ta cũng hay cho ta cái đùi ngỗng to... Hu hu... Mẹ ơi...
      Yểm Vũ chống tay nhìn, miếng thịt ngỗng trong miệng bỗng đắng nghét. Nó biết Nhã Chính mạnh mẽ như nó, gương mặt nhu hòa càng khóc càng đẹp...
      Chùi hai tay vào áo... Nhã Chính, nó dang tay ôm trọn thằng bé:
      - Đừng khóc nữa...! Ta hứa với ngươi, sau này ta tốt với ngươi như... mẹ ngươi vậy! Cái gì ngon cho ngươi hết!
      - hươu vượn!
      Thằng bé cũng ôm lấy thân hình vân đá tròn lẳn, dụi gương mặt đầy nước mắt vào cánh tay mát lạnh lẩm bẩm. Tâm trạng tốt lên, cầm đùi ngỗng lên hỏi:
      - Hai kẻ họ Liêm nhà ta...?

      - Sư phụ ta gửi đến chỗ Tuyên chiến giả, cơm no áo ấm, tốt hơn nhiều hơn ở với cha ngươi. Ngươi có linh quang tuệ nhãn, ta nhìn được, sau này ắt là kỳ tài của Thiên cung. Cố gắng ở cạnh Thiên quân, ngài ấy minh, thuần hậu!
      Yểm Vũ xoa đầu thằng bé cao hơn nó gần cái đầu, nhoẻn cười. Nhã Chính lắc đầu, đôi mắt u uất:
      - Ta biết! Ta sợ... Ta biết phải làm thế nào...
      - biết đừng nghĩ nữa! Cứ an ổn ở đây, mấy ngày ta ở đây bầu bạn với ngươi. Ăn !
      Tranh thủ xơi hết thức ăn bàn đến no căng bụng đoạn hỏi:
      - Này Nhã Chính, ở Thiên cung này nơi nào Thiên quân ít lui tới nhất?
      - Điện Ngọc Khiết của Thiên phi! Hoàng Kim Thiên quân hầu như đến!

      Nhã Chính cầm khăn lau sạch mỡ miệng Yểm Vũ đáp, hỏi ngược lại:
      - Ngươi hỏi làm gì?
      - Theo ta theo ta... Ta dạy cho ngươi vài chiêu hộ thân, ta mò đầu ngươi u mấy cục. Hoàng Kim kia ắt cũng nết chằn tinh gấu ngựa, ngươi thể bị đánh mãi. !
      Nó nắm tay Nhã Chính chạy khỏi lầu, hướng về cung của Thiên phi...

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện: giả!
      Chap 150: Đại náo!

      Điện Ngọc Khiết toả màu bàng bạc, kiến trúc tựa như vầng trăng khuyết. Bên ngoài trồng rất nhiều hoa mạn đà la trắng, tuy trổ được hoa to như Liêm Ổ nhưng cả vạt dài trắng muốt thơm cũng khiến kẻ nhìn thư thái. Nhã Chính nhác thấy bóng tiên nga từ trong điện bước ra vội nắm tay Yểm Vũ chui tọt vào vườn mạn đà la. Nhấn đầu Yểm Vũ xuống sát đất song đứa bé địa ngục mạnh hơn, luồn tay đảo ngược vật Nhã Chính xuống nằm đè lên :
      - Tại sao phải trốn?
      - Chỉ có ngươi vào điện của người ta mà cứ làm như chốn người! Thiên Phi kia chẳng đáng như Thiên hậu đâu đấy!

      Nó nhíu mày đoạn chớp chớp đôi mắt to tròn, sáng quắc hỏi lại:
      - Đáng ghét lắm hả?
      Nhã Chính chụm hai đầu ngón tay vào nhau, líu ríu:
      - đến nỗi nhưng rất hung dữ! Ta rất sợ Thiên phi!
      Yểm Vũ chưa chịu ngồi dậy, mặt áp vào má cọ cọ, tay vò vò đầu thằng bé:
      - Ngươi đừng sợ... có gì đáng sợ cả! Sư phụ ta phải can đảm, ngươi nếu làm gì sai với Thiên phi chẳng cần phải sợ ngài ấy!
      - Ta... Ta cái gì cũng sợ... Ta chỉ... sợ ngươi!

      Nhã Chính ngại ngùng, ngày trước nghe cha những kẻ ở địa ngục bẩm sinh có sức cuốn hút ghê gớm. Yểm Vũ như cục bông chắc nịch, gò má phính rất mềm, mùi đàn hương phảng phất thanh tĩnh hoàn toàn ăn nhập với vẻ linh hoạt này!
      Hoàng Kim ưu tú, nhã nhặn lại là con của Thiên quân song Nhã Chính cũng sợ, chỉ mỗi Yểm Vũ mang cảm giác vừa phấn khích vừa bình yên!

      Từng cái vuốt mặt, cọ má đều rất êm ái, Nhã Chính chợt chỉ tay vào gò má phính khiến nó lún vào như đồng tiền:
      - Yểm Vũ... Ngươi ở lại Thiên cung luôn được ? Thiên hậu thích ngươi như thế, ngài ấy bạc đãi ngươi đâu!
      Yểm Vũ cau mày lăn khỏi người thằng bé, bứt đóa mạn đà la xoay xoay :
      - Xì... thèm! Thiên cung này ngoài cảnh sắc tươi sáng hơn địa ngục ta chẳng thấy có gì hay! Ta ở địa ngục hoành hành bá đạo, đói chạy đến chỗ các chiến giả xin ăn, chẳng đói được! Ta thèm gì Thiên cung các ngươi thích ta? Ta chỉ cần sư phụ, Ma nương, cha mẹ ta thích ta thôi! Nếu vì Thiên quân bắt Ma nương của ta, Thiên cung này ba kiệu sáu cáng trải thảm vàng cũng nắm áo ta lên tận đây được!

      Đứa bé trai được dạy dỗ nghiêm ngặt từ bé tròn mắt nhìn Yểm Vũ, vẻ tự tin toát ra từ gương mặt tròn xoe và lý lẽ thể phản bác lại khiến Nhã Chính ngây ngốc. Kéo tay Yểm Vũ hỏi khẽ:
      - Địa ngục như thế nào?
      - Là nơi người phàm dám nghĩ đến, Thiên cung muốn bén mảng! Tóm lại ta và các ngươi như nước với lửa, nếu có việc đến điện Linh Tiêu! Ta chỉ mới thấy Thiên quân, Thiên hậu, Lịch Tương thượng tiên xứng đáng còn Liêm Trực, Lịch Thủy gì đó chỉ đáng xách giày cho ta... Ma nương ta " phải cái gì lấp lánh cũng là vàng, phải thấy đàng hoàng là người tử tế đâu! ".

      hơi, ngả người đè lên cả bụi mạn đà la, vắt chân chữ ngũ:
      - Nhã Chính, xòe tay xòe tay!
      Cầm bàn tay nhỉnh hơn tay mình chút nó vẽ trú thuật màu xanh, Nhã Chính lắc đầu:
      - được đâu! Ở Thiên cung ma pháp, ma chú được sử dụng. Ta thuộc Thiên giới cũng học được!
      - Ta dạy ngươi ma chú thượng cổ bao giờ? Đây là "thiên phù nghịch thần chú", vị từng là tiên giả dạy cho ta. Ta học cho vui lòng ngài ấy, nghĩ có lúc dùng đến! Ngươi đọc thuộc câu thần phú, sau này Hoàng Kim kia muốn đánh ngươi, cứ giơ bàn tay này lên kẻ bị đau là Hoàng Kim!
      Yểm Vũ thổi thổi vào lòng bàn tay Nhã Chính, dấu hiệu trú thuật liền lặn mất.

      Nhã Chính gật gù:
      - Yểm Vũ tuổi hơn ta nhưng tài giỏi quá! Ta ưa thích ngươi!
      Hai đứa rù rì rủ rỉ cửa điện bật mở, Nhã Chính vội bịt miệng nó ra hiệu im lặng. Thiên phi Ngọc Nguyệt xinh đẹp khoác hồng y dài mấy sải tay, thướt tha rảo bước ngang chỗ hai đứa nấp. Phía sau là hai cung nga bê khay thức ăn bốc khói. Nhã Chính nhìn Yểm Vũ khó hiểu: đứa bé mê ăn này tại sao hề nhìn vào thức ăn ngon mắt kia nhỉ?
      Đợi cho Thiên phi khuất khỏi điện Ngọc Khiết, cả hai liền chui tọt vào gian bếp rộng lớn. Các thiên trù chuyên nấu bếp bị Yểm Vũ yểm ma pháp đứng yên đẩy vào trong góc. Mở nắp nồi to nhìn chỗ thức ăn còn lại, Yểm Vũ chóp chẹp miệng:
      - Tay nghề cao!

      - Sao lúc nãy ngươi thèm để ý tiên nga bê khay thức ăn thế?
      Yểm Vũ hai tay cầm con gà hấp xé đôi, chu đáo đưa phần có dính trái tim cho Nhã Chính :
      - Ăn ! Ta nhìn là vì món ăn đó ta ngửi được mùi vị... À khoan , Thiên phi đem đâu?
      - Ta nghĩ là dâng cho Thiên quân. Tài nấu ăn của Thiên phi Ngọc Nguyệt cao siêu, tuy Thiên quân đến đây nhưng từ chối những món Thiên phi làm!
      Nhã Chính dùng tay xé miếng thịt , nhàng nhấm nháp. Yểm Vũ há to miệng cạp cả mảng da to, xé ra nhai nhóp nhép :
      - Thế tiêu rồi! Món ăn ta mà ngửi được mùi, ngon hai là bị bỏ thuốc! Í cha... xong rồi!

      Nó thảy ngang chỗ thịt gà ăn, nắm cổ áo Nhã Chính lôi . Tốc độ chạy của Yểm Vũ nhanh như lốc , tốc cao váy tiên nga hành lang. Nhã Chính la oai oái:
      - Mau dừng lại... Ngươi sợ Thiên quân bị thuốc sao?
      - Ta sợ Thiên quân kia đem thức ăn đó cho Ma nương của ta ăn thôi! Mau lên, đến Tuyết Ảnh kỳ lâu!
      Nơi mà hai đứa trẻ vừa chạy qua dưới đất đều ám đen bốc khói - dấu tích của đứa trẻ địa ngục!

      Chuông đồng thượng cổ Tại Kiếp thấy hai đứa trẻ đến, lắc đầu:
      - Yểm Vũ, Nhã Chính mau trở về!
      - Ta muốn thăm Ma nương của ta!
      Nó vòng tay cúi chào, miệng nhếch lên nụ cười... xin xỏ. Đầu rồng vẫn lắc đầu, nó liền móc trong tầng áo túi bánh:
      - Vậy chuông Tại Kiếp giúp đưa túi bánh cho Ma nương của ta ! Ta ngoan ngoãn trở về!
      Nhận được cái gục gặc đầu, nó liền lôi Nhã Chính chạy .
      Ma Kim Tuyết nhận túi bánh, mở dây rút cầm từng chiếc bánh xinh xắn mỉm cười:
      - Con ngoan lắm Yểm Vũ! Mẹ làm cho ít bánh cũng để chừa cho ta!

      ....
      - Ma nương... Nàng ăn , Thiên phi Ngọc Nguyệt nấu ăn rất ngon! Hi vọng nàng thích!
      - Ta ăn bánh Yểm Vũ cho, xin mang !
      Ma Kim Tuyết giọng nặng đáp lời đoạn khép mi đọc mật kinh giả. Thiên quân mang trở ra cửa kỳ lâu, đưa cho thiên tướng:
      - Mang về chỗ của ta!
      - Tuân lệnh!
      Yểm Vũ và Nhã Chính nấp sau bảng vàng rất to, đợi thiên tướng ngang chặn lại:
      - Cho ta!
      - Món này Thiên quân...
      Yểm Vũ tung cú đấm như trời giáng vào mặt thiên tướng, giật khay thức ăn bỏ chạy về điện Ngọc Khiết. Đổ thức ăn trở lại vào nồi, cẩn thận trộn lên đoạn nắm tay Nhã Chính khỏi.

      Cả hai đến đợi Thiên quân Hoàng Trác ở điện lớn, vừa thấy bước vào gãi đầu gãi tai:
      - Thiên quân xin thứ lỗi... Thiên phi nấu ăn ngon, con nhịn được giật ăn mất rồi!
      - sao, ta dặn dò, con thích gì cứ lấy ăn, đừng ra tay nặng với thiên tướng như thế!
      Cả hai vòng tay cúi lạy đoạn rời khỏi, Nhã Chính thắc mắc:
      - Ngươi vì sao với Thiên quân món ăn đó bỏ thuốc? Rồi vì sao bỏ lại mang về điện Ngọc Khiết trộn lẫn vào thức ăn?
      Yểm Vũ trèo lên lan can cao nhất của lầu Vọng Nguyệt, chân đánh qua lại cười vang:
      - Ta thích ! Đồ của điện Ngọc Khiết nấu để điện Ngọc Khiết ăn. Đằng nào cũng chết được đâu!

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện : giả!
      Chap 151: Đại náo...

      Tiên nga đưa Yểm Vũ và Nhã Chính trở về tòa Hoàng Cát tắm táp thay đổi y phục. Tiên nga chọn cho Yểm Vũ bộ y phục màu đỏ viền trắng có thêu những bông hoa rơi li ti trông rất đẹp mắt. Yểm Vũ mang làn ra vân đá trắng hồng lại càng khiến cho bộ trang phục nổi bật hơn. Mái tóc vừa ra ngang vai của nó ướt sũng nhưng lại từ chối để tiên nga cầm khăn hong khô. Rút đai buộc đoạn quay qua quay lại hỏi :
      hỏi:
      - Nhã Chính đâu ?
      Tiên nga dịu dàng:
      - Nhã Chính ngủ ở phòng riêng, Yểm Vũ ngủ ở đây nhé!
      Nó chẳng thêm em bộ dáng ngoan ngoãn leo lên giường đắp chăn, chốc sau ngáy pho pho. Tiên nga lắc đầu:
      - Đứa trẻ này vô tư làm sao!

      Bên phòng phía đông Nhã Chính trước khi ngủ còn đọc Phật kinh như thói quen khi còn ở nhà với mẹ. Nó ngủ được! Mỗi lúc nhắm mắt là cơn ác mộng lại ùa về...
      Nó lại nhớ lúc mẹ chết tay nó. Cứ loay hoay trong chăn mãi đến khi nghe tiếng cửa mở nằm im thin thít. Tiếng bước chân lại gần hơn, nó nghe ra được mùi hương dìu dịu. bàn tay mềm mại kéo chăn đắp lên cho nó vỗ vỗ ngực:
      - Ngủ ngon Nhã Chính! Có ta và Thiên quân ở đây ai có thể làm gì con cả!

      Nhã Chính kỳ rất quý Thiên hậu Nga Hoàng. Vị chủ nhân này luôn toát ra vẻ ôn nhu thuần hậu nụ cười bao giờ cũng nhàng - khác với vẻ hoạt bác hổ báo của Thiên phi Ngọc Nguyệt.
      Ở gần Thiên hậu nó có cảm giác như ở với mẹ. Chỉ có điều Thiên hậu mãi mãi phải là mẹ của nó!
      Nó nhớ mãi lời của Hoàng Kim khi tấn đó vào tường, đôi mắt sắc bén:
      - Liêm Nhã Chính nhớ cho kỹ: Ngươi sống sót là bởi vì lòng từ bi của cha và mẹ ta! Tốt nhất ngoan ngoãn đừng chọc giận ta. Cha ngươi bao giờ che chở cho ngươi được nữa! Liêm Nhã Chính cha ngươi là kẻ hầu của cha ta, ngươi mãi mãi cũng là kẻ hầu của ta!...

      Cửa sổ mở, nó giật mình mở mắt. Tiếng chân chạy bình bịch báo hiệu kẻ vừa chạy đến. Nó ngồi nhổm dậy chép miệng:
      - Yểm Vũ đâu đấy?
      Đứa trẻ địa ngục chui vào chăn, thào:
      - Thấy chưa ta đoán ngươi cũng đâu có ngủ được nên đến tìm!
      Nhã Chính khịt mũi, khóe mắt toàn là nước:
      - Ta nhớ mẹ!
      Hai tay ôm đầu đứa trẻ mồ côi mẹ vò đến khi tóc thằng bé bù xù như ổ quạ Yểm Vũ bật cười:
      - Xin lỗi ngươi... ta vốn định xoa đầu ngươi như Ma nương, sư phụ hoặc cha mẹ ta vẫn xoa đầu ta nhưng hiểu sao lại làm đầu ngươi thành tổ chim như thế!

      Nhã Chính lau nước mắt, lắc đầu:
      - linh tinh!
      Yểm Vũ nắm lấy bàn tay gầy guộc, trắng xanh:
      - Đừng có sợ... Ngươi đơn độc! Ít ra là đêm nay có ta ở đây... ngủ . Nếu ngủ được ta hát cho nghe !
      Nhã Chính rũ mi mắt, lắc đầu:
      - cần ...ngươi nằm cạnh ta là được rồi!

      Hai đứa trẻ nằm bên cạnh nhau, Yểm Vũ nắm bàn tay Nhã Chính. Miệng cứ bảo ngươi ngủ ta thức canh cho ngươi ngủ nhưng chỉ cần lúc sau nó ngủ khoèo. Rúc người sát vào đứa trẻ họ Liêm miệng thỉnh thoảng lại mớ:" ngon.. ngon.ngon ta nhất định phải ăn bằng được con thiên nga đó ...ngon .ngon .ngon ".
      Đứa bé trai bất giác nở nụ cười, kéo chăn đắp thêm cho đứa trẻ dụi đầu vào vai, tay vỗ lưng:
      - Ngươi ngủ ngon ...Ta canh chừng cho ngươi ngủ!

      Hoàng Trác đặt quyển kỳ thư xuống, trong điện chỉ còn và hai tiên nga đứng hầu. Đọc mải miết vẫn tìm ra cách đối phó với ma tính của bào thai kia!
      Thiên hậu bước vào, sau lưng hai tiên nga cầm đèn và bê khay ngọc. Vòng tay cúi chào, gật đầu khẽ :
      - Đến cạnh ta , Nga Hoàng!
      Bóp hai vai nhàng, vị chủ nhân tòa Hoàng Cát ngọt ngào:
      - Vẫn chưa tìm ra cách ư?
      - Ừm... Nga Hoàng, nàng trở về nghỉ ngơi ... Thời gian này ta đến chỗ nàng như trước. Đừng buồn ta, được ?
      nghiêng đầu tựa vào vai Nga Hoàng, mắt díu lại mệt mỏi...

      Thiên tướng vào, trình:
      - Thiên quân, Thiên hậu... Điện Ngọc Khiết có lạ!
      - Chuyện gì?
      Nga Hoàng đứng dậy, đôi mày cau lại. Việc trong cung là dưới cai quản của Thiên hậu, nếu có việc hay ắt Thiên quân trách cứ. Thiên tướng dập đầu thưa:
      - thiên tướng bỗng nổi điên, cầm đại trượng đánh chết tiên nga... người cả hai đều... y phục!
      - có việc này?
      Thiên quân trầm giọng, đứng dậy nắm tay Nga Hoàng:
      - Ta cùng nàng đến đó!

      Thiên phi Ngọc Nguyệt giận tím mặt, vừa thấy Thiên quân bước vào điện trung liền quỳ sụp xuống, phân trần:
      - Thiên quân bớt giận! Thần thiếp biết tại sao lại như thế... Hơn nữa... chỉ ... ngự trù cũng như hóa điên...
      Thiên quân đến giở mặt tên tướng bị Thiên phi Ngọc Nguyệt chém chết, nhìn cả thân hình lõa thể của y đoạn vẫy tai nho tình hình cho Nga Hoàng nghe. Gương mặt vị Thiên hậu đỏ lên nhưng đôi mắt cương nghị, chỉ thẳng vào mặt Thiên phi:
      - Ngọc Nguyệt, ta hỏi ngươi... Trong cung ngươi tại sao có loại dược liệu "diệt tinh biệt dương", khiến nam nhân cương, uất khí hóa điên?
      Khỏi gương mặt Thiên phi há hốc thế nào, cả tên dược liệu cũng chưa từng nghe qua. Ôm chân Thiên quân, bật khóc:
      - Hu hu... Thần thiếp vô tội...Thiếp...

      Hoàng Trác im lặng, lúc sau Nga Hoàng cầm dĩa thức ăn còn sót lại bàn đưa cho vị vua thiên giới:
      - Thiên phi cũng ăn phải... May là nó chẳng có tác dụng với nữ nhân...
      - Món này từng dâng cho ta... Nhưng Yểm Vũ giật lấy ăn mất! Nga Hoàng... Nàng mau trở về xem Nhã Chính và Yểm Vũ có làm sao ?
      Hoàng Trác nổi giận đập nát dĩa thức ăn, tất nhiên biết Ngọc Nguyệt làm việc này! Nhưng kẻ nào đứng sau? Kẻ nào muốn còn khả năng làm đàn ông? Là ai?

      Nhã Chính giật mình nghe nhiều tiếng chân đến, vội lay Yểm Vũ:
      - Mau dậy, trở về phòng! Nếu thấy ngươi ở cạnh ta hay đâu!
      - Hừm...
      Yểm Vũ vươn vai, nhào xuống giường đoạn phóng vút qua cửa sổ....

      Điện Ngọc Khiết bị phong tỏa, Thiên phi tạm thời dời sang điện Khánh Phong ở phía Tây. Nga Hoàng khoanh tay bảo :
      - để kẻ nào trong điện Ngọc Khiết thoát ra! Ta nhất định tìm ra kẻ nào muốn ám hại Thiên quân!
      Ba đứa trẻ ngồi lầu Vọng Nguyệt, chung quanh toàn đồ ăn nhiều màu sắc. Hoàng Kim nắm tay Nhã Chính kéo về cạnh mình:
      - Chúng ta vẽ tranh !
      Thằng bé miễn cưỡng cầm bút nhưng đôi mắt dán chặt vào đứa trẻ địa ngục vừa ăn vừa đọc cuộn kỳ thư. Được lúc Nhã Chính buông bút, lắc đầu:
      - Ta vẽ được! Ta đến chỗ Yểm Vũ đây!

      Hoàng Kim co tay cú đầu thằng bé nhưng cánh tay gầy guộc giơ lên đỡ, đầu nó liền đau điếng. Ôm đầu, nước mắt con Thiên quân trào ra:
      - Ôi đau... Yểm Vũ kia... Là ngươi giở trò?
      Yểm Vũ bóc hai chiếc bánh quế còn lại bỏ vào miệng, cuộn kỳ thư gọn gàng lại. Nó quay mặt nhìn trực diện Hoàng Kim, đôi tròng mắt chuyển đỏ tươi, ngón tay bung vuốt hung hầu bén ngón chỉ thẳng:
      - Ta chẳng quản! Ta mà giở trò ngươi sớp gia nhập vào gánh buôn muối! Chớ cậy thế ức hiếp Nhã Chính!

      Hoàng Kim chưa chịu thôi, nắm chặt tay đứa bé trai lôi lại:
      - Nhã Chính, chơi với ta! Nếu ....
      - Nhiều lời...
      Yểm Vũ đứng dậy, lộn người laị gần đoạn đọc đạo ma chú khiến con Thiên quân trồng chuối ngược. Nắm tay Nhã Chính, nó mỉm cười:
      - !
      - Khoan... Hoàng Kim sao?
      Yểm Vũ cười khẩy, tiếng non nớt vang lên:
      - Nó là con ông cháu cha, khóc váng lên Thiên hậu đến... Ta dẫn ngươi Tuyết Ảnh kỳ lâu.

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện : giả!
      Chap 152: Giao kết!

      Cái hồ rộng thênh thang nằm riêng biệt trong điện , bao bọc bởi tám hàng cột trắng. Nước trong hồ bởi ảnh hưởng từ biển băng hỏa mà luôn nghi ngút khói, ấm nóng. Tuyên Phong nửa người dưới chìm trong làn khói nước, lưng tựa vào bức tượng kỳ lân phun nước. Tự vốc nước lên lồng ngực hồng hào, nhìn đôi bàn tay thon mịn nổi dù đường gân vị chiến giả buông lời tự mỉa mai mình:
      - Tuyên Phong ơi hỡi Tuyên Phong... Mi trông mình xem.. Thân xác Lịch Tương đẹp như nữ nhân... Cả tiểu tử cũng tuyền hồng nhạt thế kia hỏi sao Thượng cổ thần quân hỏa dục nổi lên??? Ta đường đường là Tuyên chiến giả lẫy lừng tay vung đuốc, chân đạp đầu quỷ giờ cứ yếu ớt mảnh mai... Lại thêm Túc Thành cứ như quỷ ám hồn, đường về địa ngục của ta biết làm sao đây?

      Cửa mở, tiếng Túc Thành vang lên:
      - Tuyên Phong... Ngươi ngâm mình lâu rồi... Mau lên thôi!
      Túc Thành nhìn đôi vai thon, đường xương quai xanh đẹp đẽ đôi tai liền đỏ. Cầm tấm lụa lớn, bước sát hồ choàng qua vai kẻ , hôn phớt lên gò má đọng nước:
      - Mau trở lên... Ngươi lạnh rồi!
      - Ngươi có thể nào đừng như quỷ trù ? Ta cứ luôn cảm giác cặp mắt ngươi dính người ta vậy?
      Tuyên Phong cau mày hất tấm lụa để nguyên mình trần mà bước lên...
      Lần này phải là đôi mắt mà cả gương mặt vị tiền Ma vương muốn áp chặt.

      Vị chiến giả cứ thế bước đến giá treo y phục, tấm lưng mảnh dẻ trắng muốt, đôi chân dài miên man, mỗi bước khiến mông cong mềm mại đu đưa gợi tình. Túc Thành đánh "ực" tiếng, hận thể cấu làn da đó tứa máu, vỗ cho đỏ tía hai khối bông ghẹo người đó!
      khẽ lắc đôi vai vẫn còn quấn băng trắng, quá đau rồi! Mỗi cú xoay vết thương lại loang máu, nghiến răng:
      - Chết tiệt Liêm Trực, vì ngươi mà ta mất ăn... Ông đây mà tìm ra ngươi ta nhất định đòi cả vốn lẫn lời!
      Tuyên Phong mặc xong y phục thẳng thèm nhìn lại kẻ vì mình mà đỏ mặt tía tai.

      Quỷ nhân ngư quen với vị chiến giả đẹp hơn cả Trà Lam trí giả lại trong cung, luôn lễ độ vòng tay cúi chào:
      - Tuyên gia!
      Hiển nhiên...phía sau Tuyên Phong luôn là bóng dáng cao lớn, phong thái ôn nhu lẳng lặng nhìn bóng lưng trắng kia chớp mắt. Tuyên Phong ngồi lên mép giường, tay kéo lấy đầu dải băng mới, chép miệng:
      - Ngươi đến cho ta thay băng vai à? phải ta làm đau à?
      nhoẻn miệng cười, ngồi sát vào, chân chạm chân Tuyên Phong buông lời trêu ghẹo:
      - Ta đây... Ngươi thay cái gì người ta cũng thấy rất tốt!

      Cẩn thận gỡ sạch lớp băng thấm máu loang, Tuyên Phong tỉ mỉ rắc bột ngọc lam, dược liệu vào, quấn kỹ vết thương - miệng mím lại thèm trả lời.
      Gút đầu băng thành chiếc nơ giấu mối, vị chiến giả muốn mang khay băng vải ra ngoài nắm tay kéo lại. tay cầm khay băng vải ném lên, mắt nhìn lập tức cháy tan biến còn cả vụn tro. Tuyên Phong hất tay ra, trầm giọng:
      - Ngươi luôn làm theo ý mình... Ngươi có từng nghĩ cho ta ?
      khựng lại, nụ cười chợt tắt!
      Nét mặt hiền lành của kẻ trầm xuống, đôi mắt to u thấy đáy, u uất ngồi bệt xuống sàn, dựa người vào thành giường. sợ nhất mỗi khi Tuyên Phong có nét mặt này... Thà rằng y nổi giận, quát tháo ầm ĩ còn đỡ lo lắng.

      Lần tái sinh này Tuyên Phong thay đổi ít!
      Tâm tư của thiếu niên tuy ngang ngược hơn xưa nhưng cũng nhiều tâm hơn. Mấy đêm quá đau mà ngất lên ngất xuống, khi tỉnh dậy luôn thấy Tuyên Phong như lúc này: ngồi bệt dưới sàn, đầu dựa giường đôi mắt ánh như châu chìm đáy nước. Đau thương day dứt đến từng cái nhíu mày gương mặt đẹp tuấn mỹ khiến xiêu hồn lạc phách.
      Ngồi cạnh Tuyên Phong, nắm cả hai bàn tay áp lên mặt mình, giọng nghẹn lại:
      - Tuyên Phong của ta... Ta làm sao mà nghĩ cho ngươi chứ? Ngươi là tim, là máu ta. Ngươi cười ta vui, ngươi nhíu mày ta lo, ngươi buồn ta xót...
      - Ta muốn ở đây! Ta muốn trở về Lãng Thiên Nguyên...

      Túc Thành hôn lên lòng bàn tay mềm, ngọt giọng:
      - Đợi ta lật đổ Trạch Uy, ta đem cả địa ngục tặng cho ngươi... Cho ngươi làm Ma vương...
      - Túc Thành... tơ hào mơ tưởng cái ngai đó ta cũng có! Trong giấc mơ dạo gần đây của ta là tháng ngày cầm đuốc canh gương.. Những lúc gặp Ma Nhã nửa đường, trêu ấy mấy câu, cạn vài chung rượu hay ghé sang chỗ Tịch Vu Xuyên nghe phu thê đối đáp chuyện đầu đuôi... Túc Thành.... Đó mới là những gì yên bình của ta... Ta muốn trở lại tháng ngày đó...
      Nước mắt hẹn mà trào cả khóe mắt cả hai, ôm gương mặt tràn lệ hôn tới tấp lên trán, lên má thổn thức:
      - Tuyên Phong... Cầu ngươi đừng khóc nữa... Ta lập tức đưa ngươi về Lãng Thiên Nguyên dù phải đánh với Trạch Uy để giành vùng đất đó!

      Quỷ nhân ngư hớt hải chạy vào báo:
      - Túc vương tử... Trạch... Trạch Uy tới! Phá nát vòng ma pháp bảo vệ đảo Ngư!
      - Hừm... Đến đúng lúc! Tuyên Phong ngươi ở yên đây! Để ta gặp !
      chẳng để vị chiến giả mở miệng hóa ma pháp thượng cổ giới hạn hoạt động, bế nằm lên giường đoạn rời khỏi.
      Tuyên Phong tự hiểu rằng, với Túc Thành có chuyện rời khỏi , khỏi ... chừa mạng cho Thượng cổ thần quân là do chưa muốn giết, kẻ như Túc Thành chuyện hủy thi diệt tích như cú búng tay!
      Tuyên Phong từng nhân lúc Túc Thành mê man xuống nơi giam giữ, nhìn bộ dạng "chó thấy chó chê" còn chút gì là vị thần quân đầy linh lực, phong độ nữa...

      Huyền Vũ cự thi từng nghiến răng, rủa xả:
      - Túc Thành... Ta thoát ra được nhất định ta dày xéo kẻ ngươi nhất... Ta bắt Tuyên Phong tan nát dưới thân ta... Tuyên Phong! Hãy tự trách số ngươi tốt, rơi vào mắt Túc Thành... Bị cuốn vào trả thù này...
      - Huyền Vũ... Là ngươi giết Trà Lam trí giả! Túc Thành tin ai, nhưng Trà Lam luôn trân quý. Ngươi giết ấy là ghi thù với Túc Thành. Chuyện sau này... Để ngươi thoát ra khỏi nơi này ...

      Túc Thành chễm chệ ngồi ngai đỏ, phẩy cánh tay áo đen giọng vang dội:
      - Ma vương Trạch Uy... Ta chưa đến Ma cung ngươi vội đến đây cầu hàng?
      - Túc Thành... Trà Lam xưa mang nhiều cổ tịch kỳ thư địa ngục. Ma nương có mang... Đứa con của Ma vương và chiến giả ma tính khôn lường...
      Hai bàn tay Trạch Uy bóp chặt, từng chữ nhắc về Ma Kim Tuyết như trăm ngàn nhát dao chém túi bụi vào trái tim , đau kể xiết.
      Túc Thành nhướng mày, lặng người lúc đoạn cười lạnh:
      - sao nào? Trạch Uy... Là cha ngươi, là lòng đố kị của ... Lo sợ chúng sinh ma giới biết nhiều về ta, truyền luyện hủy rất nhiều kỳ thư ta và Trà Lam dày công ghi chép... Có thể cổ tịch kỳ thư ngươi cần sớm bị tiêu hủy... Ta thương xót Ma nương là kẻ chí tâm chí tình nhưng dòng dõi Ma Tôn... Ta có phận phải giúp đỡ!

      Trạch Uy gân xanh đen nổi đầy từ cổ lan đến cằm, nếu vì Ma Kim Tuyết sớm phát động đánh với Túc Thành!
      Nhưng vị vua địa ngục phải ghìm lòng lại...Ma Kim Tuyết... Vì nàng, vì con... Trạch Uy dù chịu nhục hôm nay vẫn nguyện lòng!
      Vòng tay run run cúi chào, Trạch Uy trầm giọng, tư vị giảm mấy phần uy vũ:
      - Ngươi từng là vua địa ngục, lại là kẻ biết rất nhiều cổ tịch kỳ thư về địa ngục, mong ngươi vì chúng sinh địa ngục cứu lấy Ma chiến giả!
      Túc Thành vỗ tay, giọng cao vút:
      - Được! Ngươi quỳ xuống khấu đầu với ta, chịu ba đạo sấm địa ngục để ta hả giận với Ma tộc... Ta hứa nghĩ cách cứu Ma Kim Tuyết!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :