Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện : giả!
      Chap 143: Ma nương bị bắt!

      Trạch Uy ngồi trong điện lớn cùng Ma Kim Tuyết và Tịch Vu Xuyên, vị chiến giả gương cạn sờ cái bụng hơi nhô lên cười tủm tỉm:
      - Chà tiểu ma vương hôm nay ngoan ngoãn ! Cho ta chạm vào mà phát ra tiếng chói tai nữa!
      - Nó thích ngài đấy!
      Ma Kim Tuyết nhoẻn cười, nhìn lòng Tịch gia ấm hẳn lên. Ma chiến giả lúc xưa biết cười, vẻ băng sương ngạo tuyết tuy đẹp bức người nhưng lại làm những kẻ thương đau lòng! Ma nương bây giờ coi như có sinh khí hơn nhiều, Yểm Nha bảo khi có sinh linh trong lòng tự khắc thay đổi tâm tính.

      Tịch Vu Xuyên đứng dậy, vòng tay cúi đầu:
      - Yểm Vũ phá phách làm mất tử thiên thi, nếu Tuyên gia đến hỏi tội xin để kẻ làm cha này nhận lãnh!
      - Ta là sư phụ nó, là ta quản giáo nghiêm... Cứ để ta giải quyết với Tuyên Thừa Chí!
      Ma vương trầm giọng, mắt lảng sang hướng khác. ra có chút thiên vị con bé, ngoài việc ngoài dự liệu là tử thiên thi bị đuốc phong hỏa thiêu cháy Yểm Vũ đúng đường hoạch định! Nên cũng thể nó làm sai...
      Ma Kim Tuyết khoanh tay nhìn Trạch Uy, đôi mắt phượng nheo lại khiến viền mi đen nhánh cong hơn : nét mặt vị Ma vương kia ràng :" - Tịch Vu Xuyên ngươi đừng lo, ai dám động đến Tịch Ngân Yểm Vũ chứ! Động đến nó là động đến ta! "

      bước đến đỡ cánh tay vị chiến giả gương cạn, trong mắt tràn đầy ý cười:
      - Ngài chớ lo, ở địa ngục này e rằng nhất Ma vương nhì là đến Yểm Vũ... Có sư phụ tài ba như thế, chỉ mong nó vét sổ tính nợ là may rồi, ai gan dám hỏi tội nó?
      - Trạch Uy !
      Tuyên Thừa Chí cưỡi tử sam vương đầu rồng đuôi sam đến, xoay ngọn đuốc phong hỏa khiến tàn lửa bay tung tóe như pháo sáng. Tịch gia chỉ vào vị chiến giả gương nước cao lớn, uy phong rùn vai:
      - Có đến hỏi tội kìa!

      Tuyên gia bước đến giữa điện lớn, lia đôi mắt kỳ lân to chiếu tướng Trạch Uy thanh tĩnh cầm kỳ thư như nghe thấy tiếng gọi. Ma nương và Tịch Vu Xuyên đứng dậy vòng tay chào, Tuyên gia vội bước đến đỡ cánh tay :
      - Ma nương, cần! khỏe... Nào.. Ngồi xuống!
      Đỡ ngồi xuống kỷ tọa đồng đen, bàn tay to uỳnh tím xanh nựng gò má trắng lạnh:
      - xanh méc như ma, may là thần thái tươi tỉnh... Hừm.. Nếu ta lập tức đưa về bờ Lãnh Thủy!
      - Tuyên gia vì sao lại đến?
      ngọt giọng, vị chiến giả gương cạn nhìn đôi mắt phượng đỏ tươi thoáng ngẩn ngơ rồi lắc lắc đầu:
      - có tác dụng mê hoặc ta để lấp liếm đâu em! Trạch Uy, tiểu đồ đệ cưng của ngươi dẫn Túc Thành đến đáy Lãnh Thủy cướp Tuyên Phong , còn thiêu chết mấy chục con tử thiên thi! Ngươi là Ma vương, thưởng phạt phải phân minh!

      Trạch Uy im lặng nghe hết lời của Tuyên Thừa Chí, đặt kỳ thư xuống, giọng trầm xuống nhưng uy lực giảm sút:
      - Thế Tuyên chiến giả của ta muốn như thế nào mới bỏ qua việc này?
      - Thỉnh Ma vương cho mượn chuông đồng thượng cổ Vong Xuyên, ta muốn đánh với Túc Thành cướp Tuyên Phong trở lại. Quyết để Tuyên Phong ở cạnh kẻ giết Quỷ mẫu!
      Vị chiến giả oang oang, tiếng lanh lảnh như đồng la vang khắp điện lớn. Vị vua địa ngục lắc đầu:
      - Túc Thành giết Quỷ mẫu, ta lấy danh nghĩa Ma vương đảm bảo. Ta chưa vì muốn mượn cớ truy đuổi Túc Thành lên Thiên cung, tìm ra kẻ mưu gây loạn. Nay biết kẻ đó là ai, nỗi oan của Túc Thành phải giải rồi!

      Tuyên gia nổi giận, giương đuốc phóng hỏa ném thẳng về ngai lớn:
      - Trạch Uy, ngươi tính kế với cả ta! Mặc kệ, Túc Thành muốn lật đổ ngươi, vẫn là kẻ thù của địa ngục! Ta vẫn phải đem Tuyên Phong về đáy Lãnh Thủy!
      lo lắng đứng bật dậy, lo ngại đuốc phong hỏa làm bị thương Trạch Uy song Tịch Vu Xuyên nhanh tay vòng qua eo kéo ngồi xuống, khẽ:
      - Đừng nháo! Đây là việc của em họ... Có lẽ vướng mắc đến lúc giải quyết rồi!

      Trạch Uy né tránh, vẽ luôn ma pháp cuốn Tuyên gia và mình vào, hóa lốc biến mất...
      Ma Kim Tuyết ngơ ngác nhìn quanh, mím môi:
      - Lại lôi nhau đâu rồi?
      - Đừng lo... Họ cùng mẹ sinh ra, chẳng tàn hại nhau đâu! Chi bằng ta đưa Ma nương nghỉ ngơi?
      Tịch Vu Xuyên nắm tay dìu đứng dậy, chợt luồng sáng lóe lên ...Luồng linh pháp của Thiên cung!
      Tịch Vu Xuyên tung lưới tơ vân trúc lên cản lại nhưng đều bị xé nát lưới. Luồng sáng to hơn, từ trong luồng sáng con rồng đỏ bay ra, cuốn lấy Ma Kim Tuyết biến mất!

      Trạch Uy và Tuyên Thừa Chí đánh nhau dưới địa cung phát linh pháp Thiên cung liền trở lên nhưng muộn. Điện lớn chỉ còn Tịch Vu Xuyên bị đả thương. Tuyên gia choàng tay ôm vai Tịch gia:
      - Ngươi bị thương nặng ?
      - Chuông đồng thượng cổ Tại Kiếp! Con rồng đỏ đó cuốn mất Ma Kim Tuyết! Liệu Liêm Trực?
      Tịch gia nén đau trong lồng ngực hỏi, giọng đầy lo âu. Trạch Uy gân xanh nổi đầy mặt nhưng tiếng lay động, vực cực kỳ trầm tĩnh:
      - Chuông Tại Kiếp được ta khơi dậy linh thức, chỉ có Thiên quân mới khiến nó nghe lời! Tuyên Thừa Chí nghe ta, đưa Tịch Vu Xuyên trở về, tập trung lữ đoàn bảo vệ tốt địa ngục. Còn lại... Để cho ta!

      hai tay vẽ hai đạo ma pháp khác nhau- điều mà chưa từng ai luyện ma lực thượng cổ làm được!
      Từ đạo ma pháp tay trái con rồng xanh cuộn mình bay lên, từ bên ma pháp tay phải Yểm Vũ mình mặc giáp đỏ, tay cầm song băng nhọn hoắc bay lên. Nó vừa thấy Tịch gia chạy đến, ôm hôn má thắm thiết:
      - Cha ơi, Yểm Vũ nhớ cha.
      - Con cẩn thận, chớ gây họa cho sư phụ nghe chưa?
      Vị chiến giả hôn má nó, ôm chặt đứa con . Gò má phính hồng lên, đôi mắt sáng quắc long lanh móc trong tầng áo nụ sen đen:
      - Cha bị thương rồi, mau nuốt ! Cái này là đồ tốt của Túc vương tử cho con. Cha yên tâm, con cùng sư phụ lên Thiên cung lột quần kẻ đả thương cha, đánh tét mông cho chừa!

      rồi chẳng để Tịch gia tiếp lời, nó nắm môi kéo lên, nhét nụ sen đen vào. Xoay hai cây băng phiến nhọn hai đầu, nó vòng tay cúi chào hai vị giả rồi nhảy lên ôm sừng xích giao :
      - Nào tìm kẻ dám đánh cha ta, bắt Ma nương của ta, vuốt mũi sư phụ ta!
      Trạch Uy cười, mặc bộ áo bào trắng viền ánh bạc, ngân giáp sáng lóa bao bọc bờ ngực rắn chắc. Bay lên cưỡi rồng xanh, xòe tay bung hoa sen đỏ trong lòng bàn tay, :
      - Thiên quân... Ta và ngươi lâu gặp! Ngươi bắt Ma chiến giả của ta, thiên tướng nhà ngươi ăn no ngủ kỹ lâu nay thèm đánh nhau rồi phải ?

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện : giả!
      Chap 144: Mối duyên xưa!

      Nhã Chính thu mình ngồi trong góc phòng, tiên nga thể lại gần nó. Đôi mắt sưng vù vì khóc thương mẹ, trước mắt nó mọi thứ nhòe nhoẹt nhưng chỉ tiếng động đến gần là nó liền thét vang:
      - Tránh xa ta! Tránh xa ta!
      - Nhã Chính, để các tiên nga tắm cho tiểu chủ nhân nhé!
      tiên nga bậm môi tiến gần bế nó lên mặc nó giãy dụa đến trẹo gân, tiếng khóc ức vang cả dãy phòng " Tuyết Ảnh kỳ lâu"...

      Thiên quân bế Ma Kim Tuyết về trước cổng kỳ lâu nghe tiếng khóc, cau mày:
      - làm gì khiến đứa trẻ tội nghiệp đó kêu khóc như thế?
      - Bẩm Thiên quân, tiên nga muốn mang tiểu chủ nhân tắm gội nhưng thể lại gần!
      tiên nga cúi lạy trình báo, Thiên quân bước vào phòng lớn nhất của kỳ lâu. Cả tòa "Tuyết Ảnh kỳ lâu" tuyền màu trắng tinh khiết, bao bọc chung quanh là trúc xanh và hoa mạn đà la trắng muốt. Tiên nga nhìn vị chiến giả nhắm nghiền mắt trong vòng tay Thiên quân: tuy làn da trắng bảng lảng hơi lạnh buốt nhưng nét đẹp tuyệt trần càng vì thế mà thoát tục!

      Cẩn thận đặt nằm sập gỗ lớn phủ lông dày, Thiên quân vẫy tay gọi bốn tiên nga:
      - Các ngươi tận tâm chăm sóc Ma chiến giả! Nàng ấy chút thương tổn, ta hỏi tội các ngươi!
      - Tuân lệnh!
      Họ cúi lạy dám nhìn, vì sao Thiên quân lại đem chiến giả địa ngục về "Tuyết Ảnh kỳ lâu" ?
      Kỳ lâu này được Liêm Trực vương tử xây dựng theo lệnh của Thiên quân, trồng trúc xanh, mạn đà la trắng từ hơn ngàn năm trước. Tại sao lại có kỳ lâu này có lẽ Liêm Trực cũng hiểu, y chỉ là vô tình nhớ đến Ma Kim Tuyết nên cố tình trồng trúc xanh và mạn đà la trắng. Sau khi hoàn thành Thiên quân ra lệnh phong lâu, chỉ mình vị vua Thiên giới bước vào mỗi trăm năm. Khi nghe tin Ma Kim Tuyết-nữ chiến giả của địa ngục quay lại mở phong ấn kỳ lâu.

      Nhã Chính chỉ ngưng khóc khi nghe tiếng gọi thân quen:
      - Liêm Nhã Chính!
      - Thiên quân, cứu con! Con sợ!
      Bế nó vào lòng, sửa lại chỗ trẹo gân, Thiên quân vỗ vỗ lưng an ủi:
      - Đừng sợ, con an toàn rồi! Sau này " Tuyết Ảnh kỳ lâu" là nhà của con. Dõng dạc mà :" Có Thiên quân Hoàng Trác , Nhã Chính tất vô ! "..
      Đứa bé mồ côi mẹ rúc người vào thân người cao lớn, nét đẹp hơn hẳn cha nó lại cương trực, lòng an tâm đôi chút. Nó lắp bắp:
      - Ngài đâu? Con thiếp , thức dậy thấy người?
      - Ta đưa cố nhân của ta đến đây! Nàng ấy từng cứu ta... từng đánh ta...

      ....
      Chuyện ngàn năm trước!
      Ma Kim Tuyết đường canh gương trở về đến phủ đệ Tịch Vu Xuyên xin bột ngọc lam. Tịch chiến giả vận bộ áo choàng xanh vừa châm trà vân trúc vừa ra hiệu cho tử thiên thi mang chiếc hộp ra trao:
      - Ma chiến giả cần bột ngọc lam làm gì? Lại bị thương ở đâu à?
      - ! Trạch Uy cần, ta xin cho !
      Tiếng trong veo phát ra từ đôi môi mọng chúm chím, gương mặt đẹp vô ngần lạnh lẽo. đường về ngang qua thôn trang nọ bỗng nghe tiếng kêu, liền quất roi vàng vào bầy sói ma bâu vào cắn xé gã nào đó.

      Bầy sói bị quất tan hồn lạc phách, vị chiến giả vòng roi ràng cuốn quanh bắp tay, gót hài mũi cong đến nhìn kẻ bị thương. Từ linh quang phát ra thấy đây là kẻ ở Thiên cung lơ đễnh ngó chung quanh, chép miệng:
      - Kỳ lạ, tên này sao lại lạc xuống đây?
      - Ma... Kim... Tuyết!
      mở to mắt khi kẻ kia gọi trúng tên mình, cúi người đỡ dậy hỏi:
      - Tên kia, ngươi là ai sao biết tên ta?
      - Hoàng... Hoàng Trác!
      Ma Kim Tuyết vốn là chiến giả lập dị, chả kết giao với ai nên nghe cái tên thở ra:
      - Ta biết tên này... Thôi vậy, tiễn phật tiễn đến Tây thiên... Ta vác ngươi về Thiên cung vậy!

      Hoàng Trác cười khổ, Ma chiến giả này cả khi nhận phong thưởng còn thèm đến nào biết là Thiên quân. Chỉ là cách trăm năm lại bị bệnh lạ, lần này mất hết pháp lực lại bị bọn sói ma hung dữ tấn công.
      Ma chiến giả vận ma lực thượng cổ lên hai tay, hất lên vai nhảy lên lưng thiết ngưu hướng về Thiên cung. Theo cánh tay chỉ của kẻ bị thương vác đến khu vườn trồng hoa vàng. cất giọng nhàn nhạt:
      - Chỗ của ngươi ở đâu?
      - Đến rồi!
      , khách khí hất thẳng xuống đất, lạnh như băng:
      - Đến Thiên cung ai tấn công ngươi nữa! Tự lo liệu !

      nửa nằm nửa ngồi nhìn , đôi mắt đỏ tươi long lanh nhìn xoáy vào đôi mắt đen xám như thôi miên. cười nho nhã:
      - Hãy để ta trả ơn Ma chiến giả!
      - cần! Ta giúp ngươi để đòi được trả ơn...
      quay gót, chợt nghe tiếng ho khan, máu nhuộm cánh hoa vàng. Lấy bột ngọc lam đút vào miệng , rót rượu xà cổ bảo:
      - Uống !
      - Cái này...
      chưa hỏi xong bị cái vào đầu, bóp miệng đổ rượu vào. Phủi tay, lần trong kim giáp lấy ra nụ sen đỏ trao cho :
      - Ngươi có chứng lạ, hãy trồng nụ sen đỏ này, mỗi lúc phát bệnh hãy đến ngắt sen ăn, tự phong bế thoát! Ta nghĩ có kẻ nào trộm sen đen địa ngục đầu độc ngươi!

      ....
      Đẩy cửa phòng bước vào căn phòng sơn son thếp vàng, giữa phòng là hồ sen đỏ, nhiều lá nhưng có mỗi hoa sen đỏ như máu. Nhã Chính chỉ:
      - Cái này...
      - Thuốc của ta! Nhã Chính...
      Bứt hoa sen, chia cho thằng bé cánh sen đỏ, còn lại nhai nát nuốt trọn.
      Ôm lấy đứa , ngã người ra sàn, gọi :
      - Tại Kiếp! Phong lâu!
      Từ con rồng đỏ hóa lớn ra, cuộn mình quấn che cả tòa kỳ lâu bên trong...

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện : giả!
      Chap 145: Ghen!

      Chuông đồng thượng cổ Tại Kiếp hóa thành con rồng đỏ quấn quanh Tuyết Ảnh kỳ lâu bảo vệ chặt chẽ, ai có thể tiến lại gần!
      Lại Thiên phi Ngọc Nguyệt vừa nghe tiên nga báo cáo rằng Thiên quân đích thân bế Ma Kim Tuyết của địa ngục về giấu trong kỳ lâu lòng nổi sóng. Dẫn theo hai tiên nga và ba thiên tướng đến trước cổng kỳ lâu, vừa thấy chuông Tại Kiếp chống nạnh:
      - Mau tránh ra cho ta!
      Con rồng đỏ lừ mắt nhìn cả bọn trả lời quay mặt , bị chọc giận Thiên phi khi rút kiếm Truy Hồn phóng vào đầu rồng đỏ liền bị rồng thần hả miệng phun lửa đốt tan chảy cây kiếm.

      Thiên phi dậm chân:
      - Được lắm ! Được lắm! Thiên quân kia phong cả kỳ lâu để mây mưa với con băng thi của địa ngục. Hãy xem ta báo với Thiên hậu!
      Tòa Hoàng Cát nằm ở giữa tâm quần thể kiến trúc Thiên cung phết lớp ráng chiều màu đỏ cam rực rỡ. Bên trong cách bài trí trí hoa lệ, tiên nga khiêm cẩn đứng bên cạnh vị chủ nhân của Thiên cung. Thiên hậu Nga Hoàng mắt xanh mày bạc, mái tóc trắng như tuyết ngồi gảy đàn, chẳng thèm quan tâm đến vị Thiên phi giận dữ bước vào. Thiên phi quỳ sụp xuống cúi lạy, trong đáy mắt lộ ganh tị khi nhìn kim quan phụng hoàng đính chín viên hải châu định thế màu đỏ lấp lánh:
      - Thiên Hậu ngài cớ sao vẫn còn tâm tư gảy đàn? Ngài nghe thấy Thiên quân mang con băng thi đó về Tuyết Ảnh kỳ lâu, còn cho phong lâu thể đến gần hay sao?

      Tiếng đàn êm dịu, cầm nghệ cao siêu vẫn còn vang lúc nữa rồi mới dừng lại. Thiên hậu Nga Hoàng khoát tay, cây đàn đá trước mặt liền biến mất, giọng nhưng dứt khoát:
      - Ngài ấy là Thiên quân! Việc của ngài ấy làm, ta chẳng quản được. Huống hồ ta chỉ là Thiên hậu- cai quản việc hậu cung. Ta quản ngươi được!
      Thiên Phi lắc lắc đầu, giọng lo lắng:
      - Ngài quả nhân từ! Ngài lo lắng gì ư? Chúng ta hầu hạ Thiên quân cả ngàn năm nay Tuyết ảnh kỳ lâu đó chưa từng có ai được bước chân vào! Thế mà hôm nay con băng thi đó lại được tận tay ngài ấy bế vào. Ngài thấy rất kỳ lạ hay sao?

      Nga Hoàng rót trà, chầm chậm chống tay nhìn vị Thiên phi bước qua cửa sau mình hai trăm năm:
      - Tuyết ảnh kỳ lâu kia được Thiên quân cố ý xây dựng trước khi chúng ta đến đây, từ lúc đó phong lâu cho ai đến gần. Ngươi có từng nghe Ma chiến giả của địa ngục? Nơi ngài ấy ở là Lãng Thiên Nguyên - vùng đất yên bình trồng đầy trúc xanh hay ? Ngươi có thấy giữa nơi đó và Tuyết Ảnh kỳ lâu có chút gì nó giống nhau ?
      Thiên phi ngẫm nghĩ lúc đoạn lừ mắt:
      - Ý ngài là Thiên quân kia vốn dĩ xây kỳ lâu là vì Ma Kim Tuyết?
      Nga Hoàng mở quyển sách ra, bàn tay thon dài trắng muốt vuốt ve mặt giấy :
      - Ta chẳng có thế! Ta chỉ cho ngươi hiểu ra vấn đề. Tòa kỳ lâu đó hay Ma chiến giả kia cũng chẳng có đắc tội với ngươi. Có thể trái tim Thiên quân có bóng hình đó từ trước khi cưới ta và ngươi vào Thiên cung này! Ngài ấy là Thiên quân, nếu Ma chiến giả kia thuận lòng chỉ có thêm Thiên phi tài ba về giúp sức.

      Thiên phi Ngọc Nguyệt đến bên cạnh vị chủ nhân hậu cung, tay bóp bờ vai:
      - Ngài lo lắng Thiên quân vì mê đắm nhan sắc bá mị tà kia quên chăm lo chính , lơ là ngài hay sao? Ta chỉ là Thiên phi... Có đáng là gì... Ta chỉ thương ngài ở cạnh Thiên quân từ thời niên thiếu!
      Thiên hậu Nga Hoàng cười nhạt:
      - Ngươi cũng biết Thiên phi có đáng là gì... Vậy vì sao ta lại phải lo lắng? Ngươi thế chính là e sợ Ma chiến giả, nâng nàng ấy cao hơn ngươi. Ngươi thế là đại bất kính với Thiên quân, về sau đừng nữa! Nếu ngài ấy mê đắm nữ sắc cả ngàn năm nay Thiên cung này đầy Thiên phi, cớ sao chỉ có mình ngươi? Thiên quân cưới ta làm Thiên hậu bởi vì ta là thanh mai trúc mã của ngài ấy, cùng ngài ấy đồng cam cộng khổ. Ngài cưới ngươi để tưởng thưởng công lao Long tộc nhà các ngươi. Bình định an yên thế cuộc ngàn năm này ta tin tưởng ngài ấy là kẻ tài ba, đức độ. Ngươi tốt nhất đừng sinh , đừng gây phiền phức cho ta cũng như đừng làm phiền lòng Thiên quân! Nếu chọc ngài ấy nổi giận ta thể giúp được, chớ nhìn Thiên quân lúc nào cũng điềm đạm mà nghĩ ngài ấy nổi giận. Lui !

      Ngọc Nguyệt vừa rời khỏi tòa Hoàng Cát nữ tiên nga vào, quỳ xuống trình bẩm:
      - Bẩm Thiên hậu, thiên tướng dùng thiên lý nhãn nhìn xa phát Ma vương Trạch Uy cưỡi thanh long vốn là chuông đồng thượng cổ Vong Xuyên hóa thành tiến về phía Thiên cung. Còn có cả đứa bé lùn tịt mặc giáp đỏ cưỡi con xích giao hung hãn vờn mây để lên đến nơi này!
      Thiên Hậu khẽ cau mày đoạn rùng mình ngả viên Thần châu màu đen tuyền. Thần châu bay ra ngoài hóa thành luồng khói đen rồi tan ra. Trong thinh bỗng cất lên tiếng :
      - Nga Hoàng ngươi gọi ta?

      - Người song sinh của ta.. cầu giúp đỡ! Mong ngươi hãy đem thần lực hóa thành vạn mê cung tạm thời ngăn cản vị Ma vương kia tiến vào Thiên cung. Bây giờ là thời khắc trăm năm tái lại căn bệnh của Thiên quân. Ta là người đầu ấp tay gối với ngài ấy...càng phải bảo vệ ngài ấy... càng phải giúp ngài ấy bảo vệ tốt Thiên cung này!
      Tiếng trong thinh vang lên cao vút:
      - Nga Hoàng yên tâm! Cả ngàn năm nay mỗi trăm năm lại cầu ta lần, đủ biết tình của người dành cho Thiên quân Hoàng Trác là to lớn như thế nào! Mong rằng ngài ấy phụ lại tấm chân tình của ngươi. Hãy để cho ta cản lối Ma vương Trạch Uy!

      Chậm rãi thưởng trà, Nga Hoàng im lặng nhìn cả căn phòng dát vàng, mỗi vật trang trí đều là chính tay Thiên quân chọn lựa. Đối với Thiên hậu của mình Hoàng Trác luôn chiều chuộng, luôn lắng nghe. Có bất bình với Thiên phi bao giờ cũng lắng nghe lời Nga Hoàng ... Chỉ là dường như trái tim ngài ấy có ngăn bí mật ai được phép nhìn thấy! Cũng như dù là Thiên hậu cũng chưa từng được phép bước chân vào Tuyết Ảnh kỳ lâu, chỉ có thể đứng chỗ cao nhất của tòa Hoàng Cát nhìn thấy rừng trúc xanh rì bao bọc tòa kỳ lâu trắng phau đó!
      đàn bà nào ghen, có lúc thấy Hoàng Trác nhìn rừng trúc xanh đến ngơ ngẩn, lại chạnh lòng...
      Ngài ấy từng : "- Nàng chỉ cần nhớ nàng là Thiên hậu duy nhất, ngày nào nàng còn tin tưởng ta chủ nhân Thiên cung vĩnh viễn là Nga Hoàng Đại Phạn!"

      Bước lên nơi cao nhất của tòa Hoàng Cát, Tuyết Ảnh kỳ lâu toàn bộ nhuốm đỏ bởi mình rồng cuộn lấy, thể thấy bất cứ gì!
      Thở ra, vị Thiên hậu chép miệng:
      - Việc gì quản được, buông xuống! Dù sao Ma chiến giả kia đâu phải là người cũ của Thiên quân! Trở về tìm con dạy học thôi!
      Thiên quân tại vị rất lâu chỉ có ba người con : trưởng công chúa Hoàng Liên gả về Long tộc Triều thị, nhị công chúa Hoàng Sam lại theo Tư thượng thần học đạo chẳng chịu trở về. Chỉ còn lại tam công chúa bé xíu ngang lứa với Nhã Chính là con của Thiên phi Ngọc Nguyệt. Đứa trẻ đó vừa lọt lòng được Ngọc Nguyệt thương vì nó phải con trai! Thiên hậu lúc đó đến thẳng điện Ngọc Khiết bế đứa bé mấy ngày tuổi về tòa Hoàng Cát nuôi dưỡng.

      Khi tam công chúa Hoàng Kim lớn chút tư chất vượt hẳn hai chị, được Thiên quân để ý Ngọc Nguyệt đến đòi lại. Tuy nhiên đứa trẻ đó chỉ ôm chặt lấy Nga Hoàng, lắc đầu:
      - Con chỉ biết mẹ con là Thiên hậu Nga Hoàng! Thiên phi trở về !
      Thiên quân lúc ấy chỉ nghiêm khắc bảo:
      - Ngọc Nguyệt, là nàng cần nó trước... Nga Hoàng nuôi nó từ tấm bé, cứ để nó ở với Nga Hoàng, ta tin với đức độ của Thiên hậu ắt chăm sóc tốt cho nó!
      Để dỗ dành Thiên phi, Nga Hoàng đem tặng viên định hải minh châu dưỡng nhan sắc ngày càng xinh đẹp.

      Hoàng Kim đọc sách thấy bóng dáng khoác áo choàng lụa vàng nhanh nhảu sà vào lòng:
      - Thiên hậu, mẹ của con đâu lâu như thế?
      - Ta chẳng phải về với con rồi sao? Hoàng Kim, sau này Nhã Chính ở lại Thiên cung, con phải thương nó, bảo vệ nó biết ?
      bẹo má đứa bé mảnh dẻ, gương mặt xinh đẹp y như Ngọc Nguyệt, tóc ló ra hai sừng rồng bé xíu màu hồng nhạt dễ thương. Nó lắc đầu nguầy nguậy:
      - Hoàng Kim thích Nhã Chính! Con trai gì mà ẻo lả, khóc nhè, lại còn bám dính cha....Thiên phi được chơi với nó... Vì Liêm Trực vương tử tốt... Cây đắng sinh trái ngọt!

      Thiên hậu Nga Hoàng tái mặt, giọng trầm hẳn:
      - Hoàng Kim, quỳ xuống !
      - Dạ có con!
      Đứa bé mếu máo, vẫn hiểu sai điều gì...
      Nga Hoàng ngồi trước mặt con, đôi mắt nghiêm nghị:
      - Hoàng Kim, ta nghe. Những lúc Nhã Chính đến đây đối xử với con thế nào?
      - Cho... Cho con nhiều món ngon của Liêm Trực vương phi làm!
      Nó ấp úng, Nga Hoàng lại tiếp tục:
      - Con luôn đánh nó, cú đầu nó, có bao giờ đứa trẻ đó mách lại với cha nó hay ta ?
      - ... ...
      Thấy nước mắt chảy xuống gò má nhắn, cụp mắt:
      - Hoàng Kim, ta biết con thông minh, ít hiểu nhiều. Tuy Nhã Chính yếu đuối nhưng là đứa trẻ tư chất tốt, thiện lương. Việc của cha nó liên quan nó. Sau này được như thế, cũng nghe lời Thiên phi biết ?

      Nhận được cái gật đầu bỏ qua, đứa bé mới mon men đến ngồi cạnh vị Thiên hậu, ngước đôi mắt tò mò hỏi:
      - Tiên nga với nhau cha đem vị ở địa ngục về, Thiên cung có phải sắp có tiệc lớn ?
      - Nếu Ma chiến giả thuận ý, ta rất vui lòng! Chỉ lo...
      Nga Hoàng nhìn ra cửa, kẻ mà Thiên quân để tâm nhưng bao giờ dám hé môi, trong cuộc chiến Ma tộc trực tiếp cầm binh xuống dẹp Ma Kim Tuyết và Huyền Vũ cự thi... Khi nàng ấy trở về ngoài việc mở phong ấn kỳ lâu cũng chưa từng bước chân khỏi Thiên cung tìm kiếm. Ắt ngài ấy hơn ai hết, rất khó để khiến kẻ khác mình, đặc biệt là nữ chiến giả lạnh như băng tuyết đó!

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện: giả!
      Chap 146: Bào thai nổi giận!

      Ma Kim Tuyết choàng tỉnh, co người lại vì đau. Bụng lói lên tựa hồ có ai đó đem dao đâm vào. Tiên nga hoảng hốt vội chạy đến ôm lấy thân thể lạnh ngắt:
      - Ma chiến giả! Ngài ra sao rồi?
      - Gọi... Gọi Thiên quân...
      tiên nga mặt cắt còn giọt máu, vội vã mở cửa chạy trối chết về căn phòng lớn. Thiên quân và Nhã Chính vẫn ngủ say sàn, dưới hồ lá sen héo úa tàn rũ khi nụ hoa sen đỏ bị ngắt .
      Quỳ xuống lay vị vua Thiên giới mạnh, tiếng tiên nga gấp gáp:
      - Thiên quân mau lay tỉnh, chúng tiên có mạng để đổi với Ma chiến giả! Ngài ấy ôm bụng đau đớn...

      Đôi mắt Hoàng Trác chớp mở, hỏi lại:
      - Ma chiến giả... Đau bụng?
      - Thưa phải, co người lại, cắn môi đến bật máu, gân đen nổi lan xuống cả cổ... Vừa đáng sợ vừa đáng thương!
      Thiên quân ngồi dậy, ôm Nhã Chính trao cho tiên nga:
      - Ôm lấy nó, theo ta!
      Bước chân tiên nga đuổi theo bén gót, về đến phòng thấy Ma Kim Tuyết bay lên, đôi mắt đỏ tươi giận dữ. Từ phía trong đai áo, phần bụng lóe ánh sáng chớp như sấm sét. Hai tiên nga bị ngón tay thon thả chỉ vào đóng băng cứng như tượng, biểu tình mặt rúm ró sợ hãi. Vừa trông thấy Thiên quân, cổ họng phát ra tiếng the thé mãnh liệt:
      - Đưa mẹ ta trở về....

      Hoàng Trác nhíu mày, tiếng này phải tiếng của Ma chiến giả! Chiến giả ngàn vạn lần thể bị tước đoạt thân xác, thể bị nhập hồn...
      Cố lục tìm trong trí nhớ những gì từng đọc, Hoàng Trác chau cả hai đầu mày lại, trầm giọng:
      - Đứa trẻ của Ma vương và chiến giả? Ma chiến giả lột bỏ tu vi, mang thai con của Trạch Uy?
      Ma Kim Tuyết bỗng mạnh mẽ gấp bội, tay liên tục tung những đạo ma pháp thượng cổ tấn công - cách thức y hệt Trạch Uy. Hoàng Trác đẩy tiên nga và Nhã Chính ra ngoài, bày cổ cầm đất chăm chú gảy. Tiếng đàn vang lên là muôn vạn tiếng niệm phật kinh phát ra khắp Thiên cung. Thiên hậu Nga Hoàng vừa nghe ôm đàn đá bay thẳng đến trước cửa Tuyết Ảnh kỳ lâu. Ngồi xếp chân trước cửa, Nga Hoàng dùng ngón đàn tuyệt phối của mình hòa cùng tiếng đàn bên trong tạo nên hai dòng phật kinh mạnh mẽ xoắn lấy nhau.

      Ma Kim Tuyết bịt tai lại, tiếng the thé giận dữ:
      - Câm ngay... Ngưng niệm phật kinh....
      Càng nổi giận sức mạnh của sinh linh trong bụng càng lớn, phát tiết ra đánh sập cả góc phòng lớn. Con rồng đỏ lúc này mới ngóc đầu, biến thành chuông đồng thượng cổ Tại Kiếp, xoay đều đỉnh tòa kỳ lâu. Tiếng chuông ngân vang, nhiều luồng lửa hồng hoang phủ xuống. Lúc này Thiên quân mới ngưng đàn, ra lệnh:
      - Thu lửa hồng hoang, nàng ấy là băng thi, cháy đấy!
      Chuông đồng Tại Kiếp thu lửa, bay lên cao mất hút, đợi lệnh triệu hồi.

      Hoàng Trác trông thấy Ma Kim Tuyết bị tiếng phật kinh, tiếng chuông lẫn lửa hồng hoang làm cho ngưng đọng, ngất nhanh đến, chụp lấy thân thể vô lực rơi xuống. Ôm lấy , đặt trở lại giường, khẽ xoa chỗ da bị bỏng chua xót:
      - Ta làm sao giúp nàng đây? Cứ như thế này bào thai kia vì ma tính mà phát điên, biến Ma nương thành cỗ máy giết chóc... Nàng là chiến giả từ bi, khi biết mình đồ sát kẻ vô tội tự hủy mình.... Trạch Uy! Ngươi quá sơ xuất rồi...

      Hoàng Trác nhớ tiếng đàn đá trợ thần lực khi nãy bèn quay qua bảo tiên nga:
      - Ngươi ra truyền lời của ta đến Thiên hậu, ta đến sau!
      - Tuân lệnh!
      Nga Hoàng ôm đàn đá thong dong trở về sau khi chỉ nhận được câu truyền của Thiên quân. Lòng có chút trống trải, man mác buồn... Cớ sao chỉ cách cánh cửa mà ngài cũng bước ra cho ta nhìn lần?
      Ngài thương Ma chiến giả, ta chưa từng chấp...
      Ngài gọi tên Ma chiến giả những lúc sắp phát bệnh, ta chưa từng buồn trong lòng...
      Nhưng hôm nay, ta chân thành giúp đỡ chỉ để đổi lại nụ cười, nhìn ngài lần cũng được! Ta quá tội nghiệp....

      Thiên phi chạy đến, hớt hải:
      - Đánh nhau sao?
      - có gì! Thiên quân lỡ tay thả rồng chưa thuần thôi, ngươi đừng nháo! Thiên phi phải điềm đạm nhã chính, quên mất lời ta ư? Mau trở về điện Ngọc Khiết!
      Thiên hậu cao giọng đàn áp tò mò của Ngọc Nguyệt khiến lủi thủi quay về.
      ngồi nghĩ mông lung bất thần dưới đất tỏa khói tím, Liêm Trực xuất tung đóa mạn đà la ướp hương vào mặt. Chỉ phút chốc đôi mắt Thiên phi đờ đẫn, ngồi nhìn kẻ mạo phạm điện các ngơ ngác.
      Liêm Trực bóp cằm , rít:
      - Vừa rồi tại sao hai tiếng đàn hòa vào nhau, cả ngàn năm nay chưa từng có?
      - Rồng chưa thuần... sổng ra...
      Thiên phi lắp bắp, y lắc đầu chán ghét:
      - Long tộc sinh toàn ngốc nghếch như thế? Khoan! Tuyết Ảnh kỳ lâu?

      Ngọc Nguyệt nghe đến tên kỳ lâu mấp máy:
      - Thiên quân bế con băng thi vào kỳ lâu...
      - Cái gì?
      Liêm Trực khựng lại nhưng đầu óc vốn nhanh nhạy nhớ ra ngay, ghìm giọng:
      - Thiên quân kia để mắt đến Ma Kim Tuyết trước cả ta... Hừm... Định phỗng tay của ta ư? Độc ta chuốc ngươi cả ngàn năm chỉ khiến ngươi sinh toàn con ... Lần này ta bắt ngươi triệt để làm trượng phu nữa!
      Hóa đóa mạn đà la, cắt máu mình vào cùng nụ sen đen - nằm mơ Thiên quân cũng ngờ y đánh cắp được hạt giống sen đen chỗ Túc Thành thần quân, bí mật trồng và hạ độc cả ngàn năm nay!
      Nghiền thành bột, Liêm Trực dùng mê hương sai khiến:
      - Ngươi nấu thức ăn đến cho Thiên quân, bỏ mê tình này vào, từ đây chỉ biết mỗi mình ngươi!

      Nhìn nụ cười ngây dại của Ngọc Nguyệt, Liêm Trực chán ghét biến . trú thân trong hầm chứa lương thực của điện Ngọc Khiết bởi Hoàng Trác chẳng mấy khi đến đây.
      Vắt khăn ấm chậm trán Ma Kim Tuyết, vị vua Thiên giới tuyệt nhiên thủ lễ, hề có ý động chạm vào. gọi khe khẽ:
      - Ma Kim Tuyết!
      - Ưm.... Trạch Uy.... Bụng ta đau...
      rên rỉ, bờ môi mấp máy gọi nhưng nghe được tiếng đáp lại đầy thương. Hé mắt, trông thấy kẻ lạ mặt liền rút băng phiến trong người kề vào cổ :
      - Tránh xa ta!
      - Đừng sợ... Đừng vội... Ta làm gì nàng đâu Ma Kim Tuyết! Ngồi dậy !

      dịu dàng, nhìn gã có gương mặt đẹp hơn cả Tuyên Phong, chân mày đen nhánh quắc lên, mắt xanh biển mênh mông lạnh giọng:
      - Ngươi là ai?
      - Thiên quân Hoàng Trác! Cái tên Hoàng Trác gơi nhớ điều gì Ma Kim Tuyết?
      kiên nhẫn, nữ chiến giả nhún vai:
      - ! Ta trước kia nợ ngươi hay đánh ngươi, sao lại bắt ta?
      - Yên nào, ta đưa nàng đến nhìn thứ... Có lẽ nàng nhớ!
      bất thần bế thốc lên, mạnh mẽ về phía căn phòng trồng sen. nhìn chùm rễ sen, trong lòng tự dưng có cảm giác quen thuộc. giọng:
      - Là nàng từng cứu ta, đưa ta về chính nơi này... Ta từng hỏi nàng có muốn lên Thiên cung ? Nàng chỉ thích ở Lãng Thiên Nguyên. Ta hỏi nàng có muốn làm vợ ta ? Nàng khi nào nàng Trạch Uy nữa nàng bằng lòng... Những gì nàng từng ... Nàng có nhớ?

      mù tịt, xoay người nhìn chốc, bất thần cầm thanh băng phiến gõ vào đầu :
      - Ngươi thần thái Thiên quân đâu ta thấy, chỉ thấy thần... kinh! Ta mặc kệ trước kia ta gì, bây giờ ta Trạch Uy! Những gì ta nhớ, tính!

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện: giả!
      Chap 147: Quyết định của Thiên quân!

      Thiên Quân sờ đầu mình thấy cục u to tướng khẽ cười, lắc đầu:
      - Ma Kim Tuyết, sau ngàn năm gặp lại nàng vẫn cứ gõ ta như thế hề nương tình gì cả!
      - Ta có tình gì với ngươi? Đối với ta chỉ là kẻ lạ! Nếu ngươi ngươi là Thiên Quân Thiên Quân vậy!
      chép miệng đoạn lùi xa ba bước vòng tay cúi chào:
      - Thiên quân, Ma chiến giả có lời chào!
      Hoàng Trác lúc này mới bật cười :
      - Nàng là lạ!
      Bước đến đỡ cánh tay dắt đến đến bộ kỷ tọa khẽ giọng:
      - Ngồi xuống .. chậm thôi!
      Vị vua thiên giới chăm chú nhìn vào gương mặt đẹp ma mị mà hỏi:
      - cho ta biết nàng có phải có mang phải ?

      xoay chén trà vòng thẳng thắn:
      - Phải!
      Chân mày Hoàng Trác nhướng cao lên, trong miệng phát ra tiếng rít sắc bén:
      - Nàng biết lẽ tên Ma vương Trạch Uy đó cũng biết chiến giả hay giả nếu muốn kết thân với Ma vương phải hủy bỏ tu vi nếu hậu quả khó lường! Nàng có biết bào thai trong bụng nàng ma tính trùng trùng cộng với nó hấp thu cả ma lực giả mạnh mẽ của nàng ngày càng trở nên hung hãn. có lúc nó nổi giận điều khiển tâm trí nào giết chóc tàn sát. Nàng còn nhớ lời nguyền hủy thiên diệt địa của mình ? Đừng bao giờ nghĩ là nó kết thúc! Nó chỉ mới bắt đầu thôi. Nàng là ma thần - lời nguyền của ma thần bao giờ dễ dàng kết thúc! Ta cố tình đưa nàng tới đây là muốn gặp lại nàng , muốn xem nàng còn nhớ gì đến ta , hai là mượn việc này để cùng nàng và Trạch Uy tìm ra cách để hóa giải lời nguyền hủy thiên diệt địa. Có điều ta ngờ rằng nàng có mang với Trạch Uy!

      vừa nghe ngẩn người đánh rơi chén trà xuống sàn vỡ tan, tay run lên:
      - Ngươi con của ta sát tâm rất dữ hay sao?
      Thiên quân gật đầu:
      - Lý do mà mà muốn lấy Ma Vương phải hủy hết tu vi chính là như thế. Vì những đứa con của giả thường kế thừa mặt đen tối nhất của giả đó cộng với ma tính được truyền thừa từ Ma vương! dễ giải quyết . Nàng lại là ma thần - nữ chiến giả mạnh mẽ của địa ngục vấn đề càng to tát hơn!

      Mai Kim Tuyết ôm bụng mình, bàng hoàng:
      - Ta phải làm sao đây? Ta bao giờ từ bỏ đứa trẻ này...
      Thiên quân lắc đầu:
      - trễ, nó tượng hình, thậm chí nó có khả năng bảo vệ nàng rất mạnh mẽ. Tiểu ma vương này bây giờ thể hủy diệt được nó nữa. Chỉ còn cách khống chế ma tính của nó đồng thời làm cách nào để phá khí băng thi của nàng. Bởi vì nếu đúng ngày tháng sinh nó khí băng thi còn sinh ra đứa trẻ băng thi. Tiểu ma vương nằm yên như chết nhưng linh hồn nó phá bĩnh thôi! chỉ gây rắc rối cho địa ngục mà e rằng thiên cung của ta cũng gặp họa!

      Trong bụng đột nhiên quặn lên đau điếng kìm được mà cất lên tiếng rên, Hoàng Trác vội vàng khỏa luồng lực cực mạnh đánh ngất, ôm trở lại giường. Vị vua thiên giới bảo với tiên nga:
      - Chăm sóc cho nàng ấy, đừng lo! Linh pháp của ta tạm thời khóa nàng ấy nằm im thể bỗng chốc nổi giận mà giết các ngươi được!
      Bế Nhã Chính ra khỏi kỳ lâu, Hoàng Trác chỉ tay lên bầu trời gọi chuông đồng thượng cổ Tại Kiếp. Con rồng đỏ từ bầu trời Ió đầu khỏi cụm mây rồi bay thẳng xuống kỳ lâu, cuộn mình bao bọc cả tòa kỳ lâu bảo vệ.

      Nhã Chính vân vê vành tai ửng đỏ của Thiên quân rụt rè hỏi:
      - Thiên quân ngài chuyện với Ma chiến giả kia sao lại đỏ cả tai như thế ?
      Thiên quân khẽ cười:
      - Sau này con lớn ...khi mà con chuyện với kẻ nào mà vành tai con đỏ lên ắt hẳn con giữ kẻ ấy trong lòng rồi đấy!
      Đứa bé ngơ ngác chẳng hiểu gì nhưng nó chợt nhớ ra chuyện, thào:
      - Con chuyện với Hoàng Kim có đỏ tai ạ!
      bật cười:
      - Con vẫn còn là đứa trẻ... đỏ cái gì mà đỏ? Nó lại ôm ...mất mẹ... còn gì để nắm níu khiến lòng của đứa này rất trống trải. cứ như cái cọc cứu sinh nó muốn buông ra chút nào cả !

      ...
      Tòa Hoàng Cát...
      Thiên Hậu ngồi dạy học cho Hoàng Kim tiên nga vội vã chạy vào cúi lạy:
      - Thiên hậu, Thiên quân đến!
      Nga Hoàng mỉm cười gật đầu:
      - Châm trà thêm bánh !
      Quay qua Hoàng Kim nghiêm nghị:
      - Cha tới, con nhớ phải ngoan ngoãn được làm cha nổi giận biết ?
      Đứa bé gật gật đầu, đứng dậy bước xuống sảnh ngay ngắn đứng chờ. Nga Hoàng rất thích nhìn nhìn bộ dạng của Hoàng Trác mỗi khi bước vào cánh cửa này!
      Dáng vẻ điềm tĩnh, gương mặt sáng lạn, khóe môi lúc nào cũng như muốn nở nụ cười ngọt ngào. Thiên quân từ xưa đến nay chưa khi nào cười lớn, chưa lúc nào hở răng và cũng rất hiếm khi cười. Nhưng gương mặt ấy chưa bao giờ lộ nét nào hung hãn cả, bao giờ cũng rất từ bi.

      Thiên quân vận hoàng bào bế Nhã Chính bước vào, trông thấy Nga Hoàng vòng tay cúi lạy :
      - cần khách khí, Thiên hậu của ta!
      Bỏ Nhã Chính xuống sàn điện, đứa bé trai ngoan ngoãn vòng tay sụp xuống cúi lạỵ:
      - Thiên hậu, Nhã Chính đến!
      Nga Hoàng dịu dàng bước đến bên cạnh, nựng gò má:
      - Con trai sau này ngày ngày đến tòa Hoàng Cát chơi nhé. Chơi với Hoàng Kim được ? Hãy xem đây là nhà của con!
      - Đa tạ Thiên hậu thương !
      Nhã chính lể phép đoạn đưa mắt nhìn qua phía đứa bé mảnh mai xinh xắn đứng gần đó. Gương mặt nó có vẻ vui, có lẽ vì Thiên quân nhìn tới nó! Nhã Chính lật đật chạy đến nắm tay nó:
      - Hoàng Kim, ta đến rồi... chúng ta chơi !

      Lúc này Thiên quân ăn mới trầm giọng :
      - Hoàng Kim lại đây ta bảo!
      Bế cả hai vào lòng khẽ xoa lưng đứa con :
      - Hoàng Kim kể từ bây giờ Nhã Chính cũng như con trai của ta. Con phải thương và bảo vệ nó biết ?
      Đứa con gật gật đầu đoạn lách người thoát khỏi vòng tay cha, nhìn đứa bé có đôi mắt to tròn bảo:
      - theo ta.. ta dắt cho chơi!

      Nga Hoàng bước đến nắm tay Hoàng Trác dắt đến sập dài dịu dàng:
      - Ta nghĩ còn lâu nữa ngài mới đến. Vị chiến giả kia sao rồi?
      hôn gò má Nga Hoàng, trong giọng có lo đâu có buồn bã:
      - tốt lắm! Ma chiến giả kia mang thai đứa con của Ma vương!
      chun mũi :
      - Thế ngài ấy thể làm Thiên phi của ngài phải ?
      cười nhạt, tay khẽ xoa lưng người vợ của mình :
      - Ta kỳ thực cũng từng ước ao Ma Kim Tuyết có thể trở thành Thiên phi của mình. Nhưng ta vẫn hiểu điều thể bắt ép trái tim! Lần này ta đưa nàng ấy lên đây chẳng qua chỉ muốn xác định lại lần nữa tình cảm của nàng ấy. Có như thế ta buông tay cũng hối tiếc! Nga Hoàng ...nàng vạn lần đừng chấp nhất. Ta có thể an ổn ngàn năm nay phần cũng vì khi xưa Ma Kim Tuyết cứu ta, tặng cho ta sen đỏ. Ta chỉ muốn trả lại ân tình của nàng ấy!

      Nga Hoàng nhoẻn cười, đôi mắt long lanh:
      - Ta làm sao hiểu ngài cơ chứ? Ngài đừng lo, đối với Ma chiến giả đó ta chưa từng ngày oán trách! Ngược lại nghe ngài như thế ta càng thấy cảm kích, có Ma chiến giả làm sao ta có ngài, có Hoàng Liên, Hoàng Sam cơ chứ?
      kéo dựa vào người mình, thổn thức:
      - Ta rất lo sợ, Nga Hoàng! Ta biết nên làm thế nào... đứa trẻ Ma vương đó bây giờ thể hủy diệt nó được nữa! Cách nay chỉ có thể để Ma Kim Tuyết ở trong Tuyết Ảnh kỳ lâu, bên ngoài ta dùng chuông Tại Kiếp phong lâu bảo vệ bên trong lẫn bên ngoài. Có lẽ ngón đàn của ta và nàng phải sử dụng thường xuyên rồi! Chỉ có điều làm cách nào thuyết phục Ma chiến giả ở lại? Làm cách nào để Ma vương Trạch Uy thuận lòng để kẻ ở lại Thiên cung này? Đây chỉ là biện pháp tạm thời. Giữ Ma chiến giả ở đây ta an tâm hơn, có thể canh chừng cho Huyền Vũ lại gần nàng ấy. khi Ma Kim Tuyết và Huyền Vũ ở chung chỗ... khi ma tính bộc phát có thể cả hai hợp lại với nhau và lời nguyền hủy thiên diệt địa xuất !

      Nga Hoàng ôm lấy vị Thiên quân chung chăn gối cùng mình cả ngàn năm, trong lòng ấm áp lạ!
      vui vì sau cùng Hoàng Trác chịu trải lòng, giấu diếm bất cứ điều gì. Hôm nay cả những tâm tình sâu kính mà kể từ lúc bước chân vào Thiên cung này chưa từng được nghe, Hoàng Trác cũng tỏ bày.
      Áp lòng bàn tay to của vào má, vị Thiên hậu ôn nhu :
      - Ta thực nhờ cậy Thần châu lập vạn mê cung để cản bước Ma vương. Chi bằng bây giờ ngài để ta vào mê cung đó để thương lượng với Ma vương. Ta nghĩ rằng tên Ma vương đó là người hiểu lý lẽ!

      gảy điệu cây đàn đá trước mặt, thở ra:
      - Ngàn năm trước vì muốn thành toàn cho mình mình mà lừa cả Ma Kim Tuyết, ngủ cùng với Lịch Thủy. Ta biết ngàn năm sau đối với Ma Kim Tuyết như thế nào? Còn cả Lịch Thủy năm ba hôm lại chạy đến tìm ta khóc lóc xin ta làm chủ cho, cầu ta ban hôn làm Ma phi của Trạch Uy. Ta xá tội cho ta là vì Thượng cổ thần quân đến xin tội còn tự nguyện giao ra linh dược để có thể thúc đẩy sen đỏ phát triển. biết ta có phải là con của Lịch Tương cao ngạo, lạnh lùng nữa?

      Thiên Hậu giọng êm như ru rót vào tai Thiên Quân vực nhàng:
      - Việc của Lịch Thủy cứ để cho ta. Ta cảm thấy Lịch Thủy kia cũng chẳng xứng với Ma vương Trạch Uy, lại càng thể so sánh với Ma chiến giả. Để ta nghĩ cách khuyên nhủ ta. Muốn làm Ma phi? Chuyện tưởng!
      Hoàng Trác hôn vầng trán của , mềm giọng:
      - Ta phải trở về điện lớn giải quyết công vụ, nàng chăm sóc cả Nhã chính nhé! Còn nữa, đêm nay ai hãy thu lại Thần châu mở mê cung. Ta muốn trực tiếp gặp Ma vương. Những chuyện như thế này vẫn nên là ta ra mặt nàng cần phải nhọc lòng.
      - Tuân lệnh . Nhã Chính ở chỗ ta ngày cứ yên tâm!

      Rời khỏi tòa Hoàng Cát quay trở về sảnh lớn, trong lòng vương nhiều nỗi lo lắng... thiên tướng truy lùng Liêm Trực mấy hôm nay vẫn chưa tìm được!
      Lòng chưa bao giờ muốn diệt tận gốc nhưng kẻ này dã tâm quá lớn lại còn giết vợ hại con... nằm mơ cũng ngờ Liêm Trực vương tử minh chính nhu hòa tranh với bất cứ điều gì lại là kẻ như thế !
      Bên trong mê cung Trạch Uy vẫn chưa tìm được đường ra, Yểm Vũ cứ đánh loạn xạ cả lên. Xích giao và thanh long đều vẫy vùng tan nát mê cung. Vị vua địa ngục nghiến răng:
      - Hoàng Trác ngươi định điều gì mà bắt cóc Ma nương của ta?

      Yểm Vũ xoay băng phiến phóng sập góc mê cung, ôm cái sừng xích giao thỏ thẻ:
      - Thiên quân bắt Ma nương của con phải để ăn chứ ? Ma nương chỉ để cho sư phụ ăn thôi, sư phụ à!
      nghe càng nổi giận hơn liền xuất ra vạn ảo ảnh, hét lên:
      - Truy tìm bằng được đường ra, ta nhất định phải đem Ma Kim Tuyết trở về địa ngục !
      Yểm Vũ xoa xoa cái bụng tròn nổi đầy vân đá của nó rồi móc trong áo ra túi bánh, nhai chóp chép:
      - Sư phụ nổi giận rồi...cũng phải thôi! Ai mà giành đồ ăn với con... con giết chắc....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :