Truyện : giả! Chap 139: Truy tìm! Tuyên Phi vuốt trà mặt, phun nước phèo phèo mếu máo: - Hu hu... thưởng cho con thôi, còn bảo con cút! Hu hu có Vũ Vũ ở đây bị ăn hiếp quá mà... Hu hu... Tịch Vu Xuyên thở ra, bế nó qua chân mình, lau mặt dỗ dành: - Được! Thưởng cho con theo sư phụ canh gương, cho luôn con cây roi để rượt hồn hoang phách lạc chịu ? Thằng bé ôm cổ nín khóc, giơ tay chào Yểm Nha. lắc đầu: - Trẻ con... Vừa khóc cười! Tịch Khanh... Ngài là...càng lúc muốn gì là thôi! Yểm Vũ cưỡi thiết ngưu đến bờ Lãnh Thủy, vỗ vỗ đầu con ma thú hỏi: - Ngươi biết bơi ? Đưa ta xuống đáy Lãnh Thủy được ? Ma thú phủ phục bốn chân, sừng lắc lắc đồng ý. Con bé phồng má, gãi đầu: - Ta tự mình xuống vậy, nhưng ngươi nằm đây đợi ta nhé? trời gió rít từng luồng, con thiết ngưu lồng lên, hai chân trước vòng qua người Yểm Vũ kéo vào dưới thân nó. Móng vuốt chĩa ra chi chít như lồng gai bảo vệ Yểm Vũ bên trong. Túc Thành xuất , đôi mắt đỏ thẫm hơn, mái tóc trắng bay bay trong gió. xắn tay áo choàng nhìn con ma thú chán ghét: - Lại gặp ma thú, mau cút về Ma cung cho ta! - Túc vương tử mà! Thiết ngưu, mở, mở cho ta! Yểm Vũ vỗ tay mừng ra mặt, nhìn nó lòng dịu đôi chút. Con bé chạy bình bịch đến ôm chân : - Túc vương tử, ngài đâu đấy? - Yểm Vũ! Quỷ nhân ngư lưới tơ trúc bắt mất Tuyên Phong của ta! Ta tìm ! Túc Thành ngồi xuống đối diện với đứa trẻ lùn tịt, giọng trầm đặc. Con bé ôm gương mặt đẹp đẽ, ngón tay chà chà lên bầu mắt mệt mỏi : - Ai mà ăn gan rồng dám bắt cục cưng của Túc vương tử ta? Con mà bắt được con phát tét mông cho xem! - Hừm... Có con hồ ly giả làm Khúc Hy đến gây sóng gió! ghìm giọng, con bé gật gù đoạn vỗ tay chan chát: - Ôi con nhớ ra rồi! Liêm Trực vương tử có đứa con nuôi là ngọc diện hồ ly Đông Úc. Ngài đến chỗ tìm xem! Túc Thành chớp mắt, mỉm cười nhìn nó như tìm ra ánh sáng cuối đường hầm. Hôn lên gò má phính, xòe tay hóa nụ sen đen đưa con bé: - Con muốn xuống nước chơi phải ? Thảy nụ sen xuống, nó đưa con đến đáy... Bất cứ đâu con muốn! - Đa tạ ngài! Ngài đến Liêm Ổ tìm trước , con nghe ngóng tin tức hộ ngài! Yểm Vũ ôm tay nịnh nọt, vị tiền ma vương xoa đầu nó, có chút ganh tị với Tịch Vu Xuyên. Đứa bé địa ngục này ai gặp cũng , véo mũi nó, cười xòa: - Ta muốn có đứa con như con! Đợi ta tìm được Tuyên Phong đến đưa con chơi nhé! Con ma thú thở phì phì nhìn Yểm Vũ ra chiều hiểu. Nó xoa bụng tròn, thảy nụ sen đen xuống nước hóa thành hoa sen lớn rỗng bên trong. Bước vào, nó nhún vai: - Ta biết ngài Tuyên Phong ở đáy Lãnh Thủy nhưng Liêm Trực kia ràng cử Đông Úc đến gây hấn. Ta vẫn chưa quên tính đem ta làm phân bón! Mày trở về Lãng Thiên Nguyên, cõng Liêm Thục và Liêm Thuyên đến đây! Nhà tranh bị đốt rồi, chỗ đâu mà ở chứ! .... Tuyên Thừa Chí canh gương trở về, mở cửa bước vào phòng thấy Tiểu Ly ngồi bệt dưới sàn, đầu tựa vào giường. quỳ chân nhìn con hồ ly ba đuôi ngủ gật, ngón tay thô vén cọng tóc mai rũ xuống gò má hồng. Tiểu Ly mặt , nét lanh lợi cả trong khóe môi đào nom xinh xắn. Định bế Tiểu Ly sang phòng khác cho nó ngủ nhưng vừa chạm tay vào lưng liền rụt tay lại. Ngại ngần ra dấu ngầm gọi tử thiên thi, cố hạ thấp giọng: - Ngươi bế con hồ ly ngốc sang phòng bên cạnh, nhàng thôi... Nó thức giấc ta đánh ngươi! Ngồi cạnh Tuyên Phong, sờ trán người em trai mỉm cười: - Ngươi ổn rồi... Ngủ ! - Ngài Tuyên Thừa Chí! Ngài Tuyên Phong! Tiếng Tịch Ngân Yểm Vũ vang lên lảnh lót, nó chạy như bay vào phòng, nhào vào lòng . Cưng chìu nắm... lưng quần nó treo tòng teng, cười xòa: - Ha ha... Tiểu tổ tông của địa ngục, con đâu đây? - Đến xin ăn! Chỗ sư phụ cạn đồ ăn rồi! Nó gãi đầu gãi tai ra chiều khó xử, thả tay, nó rơi xuống gần chạm sàn lại được ngón tay kia nắm cổ áo lôi lên. Đặt nó lên giường, khoanh tay: - Chỗ của ta thức ăn đạm bạc, có mấy chục con thủy mãng giữ nhà, con ăn được thịt chúng ? - Xì... Ai lại ăn xác chết trôi sình chứ? Con muốn gửi hai đứa trẻ tội nghiệp xuống đây, ngài thương tình nuôi nấng! Con bỏ chúng ở Lãng Thiên Nguyên, vốn định giao cho Tiểu Ly nhưng Túc vương tử đốt trụi cả rồi! Nó vòng tay kính cẩn cầu xin, lại cười hào hứng: - Ha ha... Số định, Tiểu Ly cũng ở đây! Cứ gửi chúng đến đây, ha ha... Ta lấy cớ này bắt Tiểu Ly kia làm tổng quản phủ đệ này! Yểm Vũ nhảy xuống sàn, khiêm cẩn cúi lạy : - Đa tạ ngài thu nhận bọn chúng! Sau này nhờ cả vào ngài! đoạn trèo lên giường, thầm vào tai Tuyên Phong: - Ngài ngủ ngoan, dậy rồi hãy nghĩ về kẻ điên cuồng tìm! Trái tim Túc Thành đó chỉ chứa được ngài... Từ biệt đáy Lãnh Thủy, nó gọi yểm thi Khắc Đạt từ kỳ trận, bảo: - Chúng ta đến cung Vô Lệ, mang ngài Lãng Thiên về động Thừa Ăn! " - Ma vương? " - tiếng từ bụng con yểm thi phát ra, nó xua tay: - Đừng lo đừng lo! Sư phụ bận dỗ Ma nương, giờ quản đâu! Đưa ngài ấy về đó ! Nó nhảy lên vai Khắc Đạt hồ hởi. Lãng Thiên chịu rời khỏi! Yểm Vũ vừa dụ dỗ vừa đe nẹt vẫn khiến con tử thiên thi mạnh nhất địa ngục nhúc nhích. Lãng Thiên như xác chết, ngồi bất động, chỉ thỉnh thoảng rên thét vì đau đớn. Nó ngồi bệt xuống, khóc vang dậy: - Hu hu.... Ngài theo con sao? Ngài thương Yểm Vũ nữa à? Tội nghiệp con quá mà, ai thương hết! Lãng Thiên đưa mắt nhìn nó, miệng khô khốc khó nhọc : - Ta yểm lời nguyền lên con, con hận ta sao? - mà! Ngài theo con về động Thừa Ăn con hận. Hứa chắc như đinh đóng cột! Nó quệt nước mắt, ra hiệu cho yểm thi vác Lãng Thiên. Bản thân tử thiên thi sức nặng ngàn cân, nếu thuận lòng đừng mong lay chuyển. Vác được lên, cả yểm thi và Yểm Vũ đều mừng rỡ, nó nhảy lên hôn "chụt" lên trán , cười ha hả: - Ngoan, con thương nhiều!
Truyện : giả! Chap 140: Nước mắt Nhã Chính! Tuyên Phong trở mình, theo thói quen nghiêng đầu rúc người về bên trái. Trống ! Đôi mắt to tròn mở ra, nhìn chung quanh thoáng ngỡ ngàng rồi thở ra: - nào có ở đây! Tiểu Ly mang trang phục vào, dịu giọng: - Tuyên Phong, ngài thức dậy rồi! Mau tắm cho tỉnh táo, ta chuẩn bị tất cả. Vuốt bộ áo trắng với viền xanh nhạt, bất giác lắc đầu: - Ngươi cứ chuẩn bị thế này ta lại càng thích! Lui ra , cứ để ta tự tìm! Trầm mình trong hồ nước phía sau tấm bình phong đá lớn, hương thảo dược cay nồng xông lên khiến Tuyên Phong hắt hơi mấy bận. phải quá khắt khe với Tiểu Ly, chỉ là khi nhìn mình trong gương, nhân dạng và khí sắc chẳng giống chút nào! Bước khỏi hồ, theo thói quen bước đến cánh cửa đá lớn mở ra. Chọn bộ trang phục xanh biển, chất vải nhám mịn, vai có cầu giáp hình đầu rồng bằng bạch kim sáng lóa, mỉm cười: - Chào mi, lâu lắm rồi mới sờ tới mi! Tuyên Thừa Chí nghe tiếng khóc thút thít ở góc sân, ló đầu nhìn thấy ba cái đuôi hồ ly ló ra dưới tầng áo hỏi lớn: - Con hồ ly ngốc lại ầm ĩ chi đây? Nước mắt bọn thủy mãng quá nhiều, ngươi còn khóc góp vui? Tiểu Ly liếc , quay mặt úp vào tường tiếp tục khóc. Nhìn ba cái đuôi cứ vung vẩy vị chiến giả gương nước vừa buồn cười vừa tội nghiệp. ngồi xuống, nắm cái đuôi giũ giũ: - Ngươi nín khóc ta liền cho ngươi đồ ăn ngon! - Hu hu... thèm! Tiểu Ly ham ăn... Hu hu... Tuyên gia cau mày, vốn giỏi dỗ dành. Đứng dậy, cắp ngang eo như cắp gà con, mặc cho vùng vẫy bước về phía phòng phía Đông: - Tuyên Phong, mau ra giải quyết con hồ ly của ngươi! - có con hồ ly nào của ta cả! Tiếng trầm thấp trả lời, cửa mở, Tuyên Thừa Chí sững người nhìn: đây mới đúng là Tuyên Phong! Gương mặt khác , vóc dáng mảnh dẻ hơn nhưng cách bước , cầu giáp đầu rồng phát lửa xanh theo mỗi bước chân, cả cây đuốc phong hỏa tay đều lẫn vào đâu được! Ném Tiểu Ly xuống đất, nhào đến ôm lấy Tuyên Phong, đôi mắt kỳ lân như có bóng nước lướt qua: - Tuyên Phong, người em! - Ta vẫn là chiến giả! Gương nước này hãy để cho ta, ngươi canh gương địa ngục giúp Ma Kim Tuyết! Thời gian này... ấy tiện! Tuyên Phong cũng ôm lấy người trai, đôi mắt trong veo cũng ngấn nước mắt. Trong lúc ngủ, nhớ về những ngày làm chiến giả canh gương, nhớ nụ cười an tĩnh của Ma Kim Tuyết. cũng nhớ Túc Thành! Túc Thành càng nhìn càng đẹp, nhất là đôi mắt đỏ tươi đầy ái. Nhìn vào đó là bất giác lạc hồn, tự mình muốn ngủ mê trong đó. Vòng tay rắn chắc ôm , chỉ cần nhúc nhích, cái chau mày lập tức nghe tiếng vị tiền ma vương:" Ta ở đây, ngươi sao rồi, Tuyên Phong? ". Có lẽ lúc thấy Túc Thành ôm con hồ ly giả mạo Khúc Hy kia, lòng nổi giận. Ôm hai con gấu trúc bỏ nhưng nửa chừng quay lại, lòng muốn mắng Túc Thành trận... Lòng muốn đối diện cùng , muốn nghe từ miệng lời giải thích... Hoặc giả... Muốn từ biệt cách ràng! Nhưng vì cứu con hồ ly Đông Úc mà phải bỏ chạy thục mạng, cuối cùng vẫn thể tạm biệt. Tuyên Thừa Chí trợn mắt: - Ngươi? canh gương? - Ừm! Tuyên Phong buông tay, gật đầu. Vị chiến giả gương nước xua tay: - được! Tu vi ngươi mất theo xác, giờ nguồn ma lực của ngươi lại trộn lẫn linh lực của vị thượng tiên kia. Khó tránh nguy hiểm! Thế này... Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, vùng nước này lâu ngày hủy sạch linh lực tiên giả. Lúc đó chỉ còn ma lực, tu luyện lại rồi ngươi muốn vác đuốc canh cái gì ta đều thuận ý! Biết lay chuyển được Tuyên gia, thảy lại ngọn đuốc phong hỏa, mi mắt rũ xuống : - Thế chẳng ai canh gương địa ngục! - Ngươi đừng lo, ta và Tịch Vu Xuyên ắt thu xếp được! Chi bằng ngươi dỗ con hồ ly ngốc này ! Tuyên Thừa Chí chỉ vào Tiểu Ly ngồi dưới đất, Tuyên Phong chìa tay ra: - Tiểu Ly, đứng dậy! Ta đói rồi! Con hồ ly nắm tay , mỉm cười dù mặt nhòe nước mắt: - Lập tức có thức ăn cho ngài! Nhìn vóc dáng bé biến nhanh sau dãy phòng bếp, Tuyên gia cười phá lên: - Vừa khóc vừa cười, ngộ nghĩnh! Ha ha... .... Liêm Ổ! Nhã Chính hoảng sợ chui dưới chân giường, cố bịt miệng nén tiếng khóc. Trước mắt nó là mỹ nam tử tóc bạc trắng khoác hồng bào uy vũ, ánh mắt nhìn đến đâu là giết đến đó! Liêm Trực vương phi bị thương nặng, cố lết về góc tránh cái giường của Nhã Chính trốn. Cung nga, tướng canh đều chết la liệt, tiếng Túc Thành kia vang như sấm dội: - Liêm Trực, trả Tuyên Phong cho ta! Ta làm cỏ cả Liêm Ổ! Vạn cánh mạn đà la từ bay xuống, Liêm Trực ôm cổ cầm bay xuống, tiên khí ngời ngời. Nhìn vị vương phi mang gương mặt Ma Kim Tuyết gọi tên mình, Liêm Trực buông lời bẫng: - Vô dụng! bảo vệ được Liêm Ổ, sao xứng là vương phi của ta? Túc Thành né người tránh luồng dao bén phát ra từ cổ cầm, cao giọng: - bảo vệ được vợ con mình, ta xem ngươi có xứng là vương tử ? Mau trả Tuyên Phong cho ta! - Ta giữ ! Ngươi vì câu của con oắt Yểm Vũ, tàn sát cả Liêm Ổ của ta? Tên vương tử mắt quầng tím tái, bao giờ nghĩ đưa Đông Úc đến dụ dỗ Túc Thành lại gây đại họa cho Liêm Ổ. Túc Thành khoát tay phá nát trần phòng, tung hàng chục vòi rồng xoáy bay biến vườn mạn đà la, cười đanh: - Đông Úc là do ngươi sai đến, dám tính kế với ta? Chỉ việc khiến tình cảm ta rối loạn ta muốn phanh thây ngươi! Tịch Ngân Yểm Vũ là của báu địa ngục, sao ta lại tin lời nó! Nên nhớ đứa bé đó tốt hơn ngươi vạn lần, tâm nó sáng như gương! Túc Thành mở ký ấn trán phóng ra bốn đạo ấn sen đen muốn đoạt mạng Liêm Trực. Nhã Chính buông cánh tay , bất chấp nguy hiểm chạy ra, thét : - Mẹ! kịp nữa! Liêm Trực nhanh tay hất vị vương phi đến trước mặt làm lá chắn, hứng trọn bốn đạo ấn mạnh kinh thiên động địa. Cả Túc Thành cũng sững người: vị vương phi bay lảo đảo, rớt xuống trước mặt Nhã Chính. Nó ôm đầu mẹ, khóc tức tưởi: - Mẹ ơi đừng bỏ con! Mẹ ơi! - Hức... Nhã Chính... Nghe mẹ ... Chạy ... Tránh... Tránh xa cha con... Kẻ lòng dạ độc ác... Mau đến tìm Thiên quân... Ngài ấy che chở... Cho con... Đứa trẻ ôm người mẹ tắt thở, nghẹn ngào dụi mặt vào gương mặt xơ cứng : - Mẹ ơi! - Nhã Chính! Đến đây với ta! Túc Thành giết mẹ con rồi! Liêm Trực gọi nó nhưng thằng bé cơ hồ nghe thấy, nó mò trong người túi gấm, bên trong bay ra trú thuật. Mẹ từng dặn nó giữ kỹ, nếu có biến hãy mở ra. Trú thuật màu đỏ bay lên, chuông liền ngân những tiếng dài, từ dưới đất con rồng đỏ đội đầu bay lên. Túc Thành chép miệng: - Đứa này gọi được chuông Tại Kiếp? Con rồng chớp mắt nhìn Túc Thành rồi nhìn Nhã Chính, lượn mình xoắn đứa bé và xác mẹ nó vào trong, hóa lốc biến mất. Túc Thành cười gằn: - Đáng kiếp ngươi! Con trai ngươi cũng thèm ngươi! Ha ha! Liêm Trực thả sáu con mãnh sư tấn công Túc Thành, bị thương bởi mãnh sư là loài đối nghịch, có thể gây hại cho địa ngục! Túc Thành bị táp nát vai, hét lên. Lưng tách đôi, hai cánh ánh kim bung ra bắn đầy tên vàng tẩm độc ra. Hàng chục đạo ký ấn sen đen điên cuồng phóng ra, phút chốc diệt sạch bọn mãnh sư. thả người chạm sàn, chau mày vì vết táp tới xương ê buốt, máu chảy loang ướt hồng bào khiến nó sẫm đen. Liêm Trực thừa cơ phóng cây thương độc đến, muốn kết liễu con ma thú thiết ngưu phóng xuống hứng cây thương vào mình. Yểm Vũ hai tay cầm hai thanh băng phiến phóng ngược lại, cắm thẳng vào hai vai Liêm Trực. Tuy giết được nhưng khiến vị vương tử bỏ ! Nó lộn người đáp xuống, ôm lấy Túc Thành: - Ngài sao chứ? - Sao con đến đây? Nguy hiểm! Nó lắc đầu, bay người đỡ đứng dậy, lại đẩy lên mình thiết ngưu, ngọt giọng: - Con biết ngài Tuyên Phong ở đâu rồi! Đưa ngài đến đó nhé! Sau này đừng trêu ngài ấy, Yểm Vũ con tìm khổ sở lắm đó! Mất mấy miếng mỡ bụng nè, ngài thấy ? nén cười, nhưng miệng sao khép lại được. Ôm lấy đứa bé tròn lủm, dụi đầu vào cái bụng tròn vừa cười vừa phun cả họng máu: - Khụ... Khụ... Tìm được Tuyên Phong, ta hứa mỗi ngày con đều ăn đến nứt bụng! - Ế... Thiết ngưu... Ngừng lại, ngừng lại! Nó vẫy tay thoát khỏi vòng tay , giật hai cọng lông cứng đôi cánh phóng xuyên cổ cặp thiên nga quấn lấy nhau hồ: - Ngài có thèm thịt thiên nga... nướng ?
Truyện : giả! Chap 141: nửa ! Tuyên Phong theo con tử thiên thi mắt đục xuống địa cung, tuy ký ức mất nhưng nhìn hàng trăm cỗ quan tài quấn xích chứa tử thiên thi lại cực kỳ quen mắt. Ngón tay như thói quen giơ lên, chỉ vào cỗ áo quan khẽ cong lại. Xích bật ngang, nắp áo quan bung thằn lên và cái xác bay nhún đến trước mặt. Con tử thiên thi này da trắng như vôi, mắt màu xám đục nghểnh đầu nhìn kẻ vừa gọi nó: Gương mặt hoàn toàn phải là vị chiến giả từng thu nạp nó! Vẻ thiện lương từ đôi mắt to, khóe miệng khẽ cong lên như chực nở nụ cười-trông hiền lành như suối đầu nguồn. Cả mùi thơm thảo dược cũng phải! Nó ngửa cổ hú lên, bung vuốt dè chừng. Tuyên Phong xòe tay về phía nó, lòng tay tỏa ma lực chiến giả tuy yếu ớt nhưng đủ để nó nhận diện chủ nhân. "- Ú... Hú...! " Con tử thiên thi chụp lấy bàn tay, áp vào gò má trắng bệch cất tiếng hú đùng đục đoạn buông tay, vòng tay cúi chào. Tuyên Phong mỉm cười, bảo: - Ta chọn ngươi, theo hầu ta ! Con tử thiên thi mắt đục bất thần ngửa cổ lên hú tràng cảnh giác, xích tự động bứt tung lên và tất cả xác trong quan tài đều bay khỏi. Chúng di chuyển nhanh như gió rời khỏi địa cung, Tuyên Phong cau mày: - Là ai khiến bọn chúng kích động như thế? Khi vị chiến giả bước khỏi cửa địa cung cảnh tượng trước mắt quá sức tưởng tượng: hàng trăm con tử thiên thi bung vuốt đứng lố nhố tường phủ, dưới đất lẫn bay lên lơ lửng. Mặt mũi con nào cũng nanh gút hung tợn, chỉ chực xé xác kẻ ngồi bàn đá. - Yểm Vũ? Túc Thành? Trước mắt tất cả là con của Tịch Vu Xuyên đứng, mắt đỏ tươi, bung vuốt hung hầu dài ra, cuộn vào nhau thành vòng bảo vệ kẻ ngồi gục đầu vào người nó. Con bé muốn che chở cho Túc Thành khỏi tử thiên thi? Nhưng tại sao kẻ này lại bị nát bên vai, lả như thế? Bọn tử thiên thi như phát điên, dù nhận ra Yểm Vũ song vẫn bay vào tấn công. Tuyên Phong giơ ngón tay gọi Tuyên Thừa Chí đồng thời nhảy vào bên cạnh Yểm Vũ. Tiểu Ly cũng cầm song chùy từ bay xuống chắn trước mặt Tuyên Phong, quát: - Ôi lũ tử thiên thi bị điên, sao lại tấn công ngài? - Chúng e là muốn xé xác Túc Thành! Tuyên Phong trầm giọng, vòng tay ôm eo con hồ ly kéo ngược ra sau lưng mình, gằn: - Ngươi có bao nhiêu công phu mà bảo vệ? Để cho ta! Tuyên Phong xòe tay, ngọn đuốc phong hỏa xuất trong bàn tay phải. Lửa gió đỏ cam rực rỡ cháy ngùn ngụt, theo từng chuyển động mà uốn lượn liếm cháy bọn tử thiên thi nhào đến. Chúng là tử thiên thi chưa thuần hoàn chỉnh, hú lên man dại khi bị thiêu cháy. Hết lớp này lại đến lớp khác, mục đích muốn nhào vào lấy mạng Túc Thành. Tuyên Phong hét lên: - được làm loạn! là của ta! Yểm Vũ lúc này mới cười ha hả, dụi dụi đầu vào má vị tiền ma vương lém lỉnh: - Ngài nghe chưa... Trong lòng ngài Tuyên Phong có ngài đó! Tuồng này diễn xong rồi, ngài còn ngồi dậy chút nữa toi hết số tử thiên thi mà chiến giả luyện ra! - Đồng ý! Con muốn ta thưởng cho con điều gì? Túc Thành cười nhoẻn, hàm răng đỏ au nhuốm máu. chỉ nháy mắt tức cả đám tử thiên thi đứng yên như tượng. Tuyên Phong ngớ người, quay lại nhìn cả Túc Thành và Yểm Vũ ngờ vực: - Ngươi và Yểm Vũ... Bẫy ta? - Túc Thành! Tuyên Thừa Chí xuất trong luồng lốc trắng, thu ngọn đuốc phong hỏa vào bàn tay trái, đôi mắt kỳ lân trợn ngược dữ tợn. Nắm tay Tuyên Phong kéo về phía mình, vị chiến giả hất hàm: - Yểm Vũ! Con mau rời khỏi, ta muốn con bị thương! - Trả Tuyên Phong cho ta! Túc gia ôm bên vai bị thương đứng dậy, mắt đỏ tươi gừm gừm nhìn Tuyên Thừa Chí. Tuyên Phong chụp cánh tay người trai, khẽ: - bị thương... làm hại ta! - giết mẹ chúng ta! Tuyên Phong! Tử thiên thi nghe lệnh của ta, thấy Túc Thành tấn công! Ngươi mau lui về phía sau , nghe lời ta! Lời của Tuyên chiến giả như ngọn giáo trực tiếp xuyên thủng trái tim thổn thức của Tuyên Phong! run tay, ghìm giọng: - Tuyên Thừa Chí.... - Phải! Ngươi khi chứng kiến giết Quỷ mẫu tức đến tan nát tàn hồn sót lại... Khi được tái sinh lãng quên. Tuyên Phong, ta vốn muốn ngươi nhớ lại, ta muốn ngươi bình yên nhưng ta thể để ngươi bên cạnh kẻ thù giết mẹ! Tuyên Phong ôm lấy ngực mình, đầu đau điếng. Yểm Vũ nhào đến ôm lấy , đầu lắc liên hồi: - phải! Đây chỉ là nửa ! Xin hãy tin con, sư phụ con kẻ giết Quỷ mẫu phải Túc vương tử đâu! Vị chiến giả gương nước gầm lên: - Ta mặc kệ! Ta có thể để Túc Thành rời khỏi hôm nay nhưng để ngươi dẫn Tuyên Phong đâu cả! - Ngươi cản nổi ta sao? Túc Thành lắc đầu nghe "răng rắc", giương cánh lớn quả quyết. Yểm Vũ chạm ngón tay vào khóe mắt ứa giọt lệ của Tuyên Phong, mếu máo: - Ngài Tuyên Phong phải tin Túc Thành, nhất định đừng bỏ lỡ! Ngài ấy thành với ngài nhất, con mà sai trời phạt cha con " cám treo heo nhịn đói! ".. Túc Thành hừng hực khí thế nghe con bé liền bật cười thành tiếng, mi mắt nhíu lại tràn đầy tự hào: - Yểm Vũ cưng của ta! Con như liều thuốc bổ vậy! Tuyên Phong nhíu mày nhìn đứa trẻ địa ngục: trẻ con tâm rất sáng, huống hồ Yểm Vũ cực kỳ thông minh. Nó ra sức giúp Túc Thành ắt có lý lẽ, đôi mắt trong veo nhìn Yểm Vũ rầu rĩ: - Làm sao con biết? Đầu ta đau lắm, tim ta cũng đau... - Ma vương Trạch Uy, sư phụ con phải, tức là phải! cần lý do gì cả! Nhưng ngài mà can ra Tuyên gia thiệt thòi, Túc vương tử giết chóc cỡ nào ngài biết mà! Nó xoa xoa ngực , thủ thỉ bên tai. Nhân lúc Tuyên Phong để ý, Yểm Vũ dùng thanh châm băng phiến cực bắn vào huyệt đạo sau gáy. Nó nhìn Túc Thành, ra dấu bằng mắt. Vị tiền ma vương nhận được hai cái nháy mắt, lại thấy Tuyên Phong nhắm nghiền mắt mở ký ấn sen đen tấn công Tuyên Thừa Chí. Trong lúc Tuyên gia vung đuốc chống trả Túc Thành kịp đến bế Tuyên Phong lên, nhìn Yểm Vũ: - Con muốn điều gì? - Cầu ngài tháo bỏ ấn phạt của Lãng Thiên! Xin tha thứ cho ngài ấy! mỉm cười, Yểm Vũ quả là đứa bé có thiện tâm. Khẽ gật đầu, đôi cánh lớn đập cánh bay lên khỏi lòng nước trong tiếng hét bất lực của Tuyên gia: - Chết tiệt! - Ngài đừng nổi giận! Con lập tức trở về Ma cung thỉnh tội với sư phụ! Yểm Vũ vòng tay cúi chào, lại nhìn Tiểu Ly cảm khái: - Nếu biết đâu chi bằng ở lại đây đợi ngài Tuyên Phong! Lãng Thiên Nguyên cháy rụi rồi! - Yểm Vũ... Con là quá quắt, tên Ma vương đó chiều hư con rồi! Biết tội chưa? Tuyên gia quát, nó lại chẳng hề sợ hãi, liếm môi: - Tội to lắm! Làm toi mấy chục con tử thiên thi của địa ngục! - Bao che kẻ thù của địa ngục! Nó vẽ kỳ trận dưới đất, trước khi chui vào còn nhai nhải: - Ma nương chia rẽ kẻ nhau là tội to lắm, tiêu hóa trôi đâu! Yểm Vũ con lại ham ăn, muốn bị bí tiện đâu! Ngài muốn tính sổ xin đến tìm sư phụ con, Ma cung sẵn trà tiếp đón!
Truyện : giả! Chap 142: ta ngươi dám ? Tuyên Thừa Chí dậm chân, quát tháo ầm ĩ khiến bọn thủy mãng rúm ró chui tọt xuống bùn trốn biệt. Tiểu Ly ngồi co ro trong góc bàn, bịt hai tai lại khóc rấm rức: - Hu hu... Ngài Tuyên Phong đâu rồi? Bỏ ta ở mình với hung thần át sát, tiếng quát át tiếng ...hu hu... chống nạnh, ngó qua lại đoạn ngồi xổm xuống, nắm đuôi hồ ly lôi khỏi góc bàn: - Con hồ ly ngốc, khóc cái gì mà khóc? Ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại với ta, ta nhất định đánh thắng Túc Thành đưa Tuyên Phong về cho ngươi! Tiểu Ly ôm mông, lừ mắt giọng nức nở: - Ây da... Kéo đuôi người ta đau quá! Hu hu... Ngài là thô bạo, so với Tuyên Phong kém xa! Hu hu... lấy ngón tay to uỳnh bóp trán, biết làm sao dỗ Tiểu Ly nín khóc. có Tuyên Phong biết làm sao! Gọi tử thiên thi mang rượu xà cổ, Tuyên Thừa Chí nắm tay áo hạ giọng: - Ta lấy rượu xà cổ mời ngươi! Nín ! Rượu này phải ai cũng được uống đâu! - thèm, ngài tự uống ! Tiểu Ly đẩy ngã , chạy biến vào căn phòng chưng cất hương thơm. Tự rót rượu, tiếng vị chiến giả gương nước bi ai: - Sau cùng ta vẫn đơn độc! Tuyên Phong bị bắt rồi... Cả con hồ ly ngốc cũng thèm uống cùng ta! Tuyên Thừa Chí... Số phận kẻ ở đáy sâu vẫn là đơn độc... Tiểu Ly khóc trận, hóa lại thân hồ ly ba đuôi trắng cuộn mình dưới chân thùng chứa hương thơm ngủ vùi. Con ma nữ chuyên chưng chất hương liếc nhìn con vật xinh đẹp, thở dài: - Tội nghiệp! Tuyên gia tháng bảy tốt đẹp nhưng thô kệch, càng biết ngọt ngào! Nền lạnh... Hay ta... Ma nữ vén mái tóc dài đen rối lộ gương mặt bị tàn phá nát bét đến cổ chằng chịt vết dao rạch, chu môi thổi mạnh bình kiều hương vừa giật nắp. Chỉ thoáng, tiếng Tuyên gia vang lên: - Y Yên, ngươi sao làm đổ kiều hương rồi? đẩy cửa vào phòng, trông thấy con ma nữ miệt mài bên thùng hương, ngửi : - có đổ! Ngươi thổi kiều hương làm gì? Ma nữ Y Yên cúi gằm mặt, trả lời! nhướng mày nhìn, phát con hồ ly xíu cuộn mình ngủ say dịu giọng: - À ta hiểu rồi! Y Yên, ngươi tốt , lo cả cho con hồ ly ngốc này! Ngươi nghỉ , Y Yên, lệnh của ta đấy! Ma nữ nghiêng đầu nhìn , khóe môi nặn nụ cười méo mó rồi hóa khói biến mất. ôm con hồ ly bé vào lòng, dùng bàn tay to vuốt đầu: - Ngươi may mắn đấy! Trước giờ kẻ nào của Thiên cung lọt xuống đây đụng phải Y Yên là bị giết ngay! Trở về sảnh điện, ngồi xuống kỷ tọa rêu, bên dưới là các giả dưới trướng. giả vòng tay cúi chào: - Tuyên gia... Túc Thành kia bay về hướng đảo Ngư! - Nghe lệnh ta, canh giữ tốt cửa gương! Đợi ta đến Ma cung thỉnh lệnh Ma vương, mang chuông Vong Xuyên đánh với Túc Thành! Lữ đoàn giả gương nước trông vị chiến giả ngồi kỷ tọa, tay ôm con hồ ly trắng, chung quanh hồ ly còn được bao phủ tầng sắc tím cản thanh. chiến giả sát khí đằng đằng, mình mặc giáp bạc, đội kim khôi oai phong lẫm liệt lại ôm khư khư con vật nuôi của Thiên cung khiến các giả ngạc nhiên vô cùng! giả Dương Hành gãi cằm : - Tuyên gia... Y Yên kia lột da con hồ ly kia làm áo choàng nữa ư? lắc đầu, tay gãi gãi đầu Tiểu Ly: - Ta đâu có biết! Con hồ ly này ở lại hành cung này, coi sóc giúp ta. Các ngươi được kỳ thị nó là vật ở Thiên cung. được rình bắt nó đem nướng, trái lời tự biết hậu quả! - Thỉnh lệnh! Xin lui chân! Cả lữ đoàn vòng tay cúi chào rồi biến mất,ai chẳng biết khi Tuyên gia mở lời tức là mệnh lệnh. Tuy nhiên họ khỏi cười thầm khi nhớ dáng vẻ của vị chiến giả gương cạn bên con hồ ly kia, giả Dương Hành cười thấm ý: " - Có con hồ ly kia Tuyên gia đỡ quạnh, mong ngài ấy cười nhiều hơn! " ... Tiểu Ly vươn vai thức giấc, tay chạm phải gương mặt Tuyên Thừa Chí ré lên, vuốt hồ ly bung ra quào đường mặt . Lăn người rớt bịch xuống giường, la hoáng lên: - Ngài... Ngài vô sỉ, bỉ ổi... Xấu xa! - Ta... Ta có làm gì đâu! Vừa ôm bên má rát buốt tứa máu, xua tay phân bua, nhảy xuống giường bế Tiểu Ly đặt lên kỷ tọa phủ rêu: - Ngươi hỏi Y Yên ! Ta tội nghiệp ngươi nằm lạnh... Hơn nữa... Ta làm sao biết nửa chừng ngươi hóa lại hình người? - Ta hỏi Y Yên... Nếu đúng, ngài là chiến giả xấu xa! Tiểu Ly mở tung cửa phòng chạy biến , cũng xuống địa cung. Y Yên chăm chỉ chưng cất hoa sen trắng Tiểu Ly rón rén bước vào, đôi mắt còn long lanh nước mắt. Đứng chôn chân chỗ biết mở lời thế nào, trông đến tội! Ma nữ Y Yên luôn để tóc che hết gương mặt, nhìn cả đầu tóc đen rối biết mặt ấy nằm ở hướng nào. Lúc con hồ ly định xoay mũi giày bước tiếng lạnh lẽo cất lên: - Đừng hiểu lầm Tuyên gia, ai quân tử như ngài ấy! - Ngươi hiểu Tuyên gia như thế à? Tiểu Ly dợm bước đến gần bị bàn tay khẳng khiu giơ dài ra đẩy bay khỏi cửa: - Nhiều lời! - Hu hu... Tuyên gia lẫn con ma trong hành cung này đều hung dữ như nhau, đúng là cặp mà! Tiểu Ly phủi đất tà áo trắng, nước mắt tràn mi. Trong phòng cái chày giã hoa bay ra, gõ vào đầu chát chúa: - bậy! ..... Tuyên Thừa Chí canh gương trở về thấy bàn thức ăn, nhướng đôi mày rậm hỏi: - Ta làm sao ăn hết chỗ này? Con tử thiên thi mắt đục ra hiệu báo Tiểu Ly nấu xong về phòng ngủ, chống tay: - Con hồ ly ngốc trốn ta? Hừ... Khe khẽ mở cánh cửa phòng , nhìn bộ dạng co người mà ngủ, đầu u cục to bằng trứng gà giật mình: - Ai to gan gõ u đầu ngươi vậy, Tiểu Ly? Rót rượu xà cổ vào lòng bàn tay, xoa lúc cục u kia xẹp mất. Kéo chăn đắp cho , lắc đầu ra ngoài. Trông thấy Y Yên lướt qua, tay cầm bộ lông hồ ly còn máu đỏ tươi gọi giật lại: - Y Yên... Ngươi giết con ngọc diện hồ ly Đông Úc rồi sao? Ma nữ hất tóc, khoe gương mặt xinh như mộng, nhe nanh cười man rợ: - Ta làm áo choàng cho ngài! Con hồ ly chín đuôi kia giữ lại chẳng ích lợi gì. Lúc nãy ta thấy ta biến thành gương mặt của Ma chiến giả hòng qua mặt tử thiên thi. Thế là ta tiện tay tiễn ta ... tây thiên! - Ngươi đấy! Chớ làm hại Tiểu Ly, nó theo hầu Tuyên Phong! nhìn cái xác hồ ly đỏ ối còn trơ cơ và thịt, chỉ vào con ma nữ răn đe. Y Yên nhe nanh cười: - Ngài đừng lo! Tiểu Ly còn sống được là vì ngài chiếu cố nó, ta làm gì nó đâu! gật đầu, ma nữ Y Yên tuy tính tình lạnh lùng nhưng chắc như đinh đóng cột, ta bảo hại tức là ! Trở vào phòng thấy ba cái đuôi hồ ly xòe rũ xuống sàn phòng, tiện tay cầm lên... phủi tầng áo giáp, cười hiền: - Chín đuôi còn bị lột da, ngươi may mắn đấy con hồ ly ngốc!
Truyện: giả! Chap 143: Cởi bỏ khúc mắc! Đảo Ngư bị bao bọc bởi luồng ma khí thượng cổ cực lớn bảo đảm cho bất cứ kẻ nào xâm phạm tới vùng bờ biển. Rất nhiều quỷ nhân ngư hóa lại đuôi cá bơi lượn dọc bờ biển canh gác. Phía trong tòa tháp ở đảo Ngư những con quỷ nhân ngư tin cẩn lại lại ngừng ôm những chậu nước đỏ ối máu từ phòng của Túc vương tử ra. Vị vương tử ngồi tựa góc giường, đầu mày nhíu lại mỗi khi quỷ nhân ngư cầm khăn thấm vào bả vai rách nát, dập đến xương của mình. Song dù đau đến mồ hôi rịn ra, cắn môi đến bật máu phát ra tiếng rên nào, cốt để kẻ nằm bên cạnh tỉnh giấc! Tuyên Phong ngủ như thế từ lúc trở về, cũng chẳng buồn lay tỉnh vì nếu tại thức tỉnh cả hai biết phải đối diện với nhau như thế nào.... Con quỷ nhân ngư rắc bột thảo dược, cẩn thận băng bó lại vết thương vai , chắc lưỡi xót xa: - Túc vương tử sao ngài lại để bị thương nặng như thế ? ghìm giọng rất : - Bọn mãnh sư! Chúng là tử huyệt của ta, tuy chúng mạnh nhưng nước dãi của chúng có sức tàn phá da thịt ta ghê gớm. Tên Liêm Trực khốn kiếp tính toán từ lâu! Khẽ xoay người vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Tuyên Phong, hỏi: - Huyền Vũ cự thi và tên Thượng cổ thần quân đó ra sao rồi? Quỷ nhân ngư xua tay : - Thượng cổ thần quân ấy giờ như cái xác hồn, nằm bẹp thể trở dậy còn Huyền Vũ bị xích lại, khôi phục phần nhưng cơn cuồng nộ vẫn chưa dứt luôn la hét mắng mỏ ngài! rít trong kẽ răng: - Kẻ giết chết Trà Lam của ta, ta bắt sống bằng chết! Canh chừng nụ sen đen ta cấy trong người , ta nhất định bỏ qua cho Huyền Vũ, Liêm Trực... Tuyên Phong trở mình hé mi mắt nhìn thấy Túc Thành ở trước mặt, mái tóc trắng xõa tung phơi giường. Bàn tay nắm chặt nổi gân guốc tái xanh , vai được băng bó kín kẽ. Tuyên Phong giơ bàn tay nắm chặt lấy cánh tay : - Ngươi lại đưa ta về đảo Ngư mà hỏi ý kiến của ta? - Tuyên Phong ,ta muốn đưa ngươi đến đây để ngươi nghe ta giải thích! Ngươi tin, phải tin tin cũng phải tin ta! Túc Thành này có thể để thiên địa hiểu lầm ta nhưng bao giờ muốn ngươi hiểu lầm ta. Cả thiên địa này cần phải khóc thương ta nhưng ta lại cần giọt nước mắt của ngươi nếu như ta gục ngã! Túc Thành cúi người , bả vai đau khiến vừa vừa nhíu mày lại. Tuyên Phong chống tay ngồi dậy đối diện với , thở dài , mi mắt rũ xuống ủ dột : - Ta biết đối diện với ngươi như thế nào? Tuyên Thừa Chí bao giờ là kẻ dối nhưng ta... ta lại muốn tin ngươi là kẻ giết mẹ của ta! Túc Thành dùng cánh tay khỏe mạnh giơ tay ôm lấy Tuyên Phong chặt, vùi mặt vào gò má thơm thơm mùi thảo dược giọng chùng xuống: - Ta thề với ngươi đấy Tiên Phong, ta hề giết Quỷ mẫu! Kẻ giết bà ấy là Huyền Vũ cự thi! Ta giết Quỷ mẫu bởi giết bà ấy cũng chẳng làm được gì. Căn bản bà ấy thể quyết định được mối quan hệ của hai chúng ta! Và ngươi cũng là kẻ dễ dàng nghe lời Quỷ mẫu. Tuyên Phong nghe được cả tiếng trái tim của mình thổn thức , nghe được cả tiếng trái tim của Túc Thành đập rất mạnh. Lực ôm của khiến da thịt cả hai dán vào nhau, Tuyên Phong trầm giọng, trong lời như có lẫn điệu u buồn : - Cho dù ta tin tưởng ngươi Tuyên Thừa Chí cũng tin điều đó! và ta là em. Nếu như lại đánh nhau ta biết phải làm như thế nào? Túc Thành nâng gương mặt thanh thoát lên, khẽ cọ mũi vào gò má, dịu dàng: - Ta giải thích với , vì ngươi ta sẵn sàng giải thích với ! Hơn nữa phải Yểm Vũ sư phụ nó cũng kẻ giết Quỷ mẫu phải là ta hay sao? Có bảo chứng của Ma vương Tuyên chiến giả kia nhất định tin! Vị chiến giả sờ những dải băng trắng toát loang máu thấm từ phía trong, lại nhìn bờ môi tái mét của Túc Thành trong lòng ít nhiều vương lên niềm thương cảm! Vuốt mái tóc trắng xóa mát lạnh, vị chiến giả khẽ : - Ngươi bị thương nặng lắm, chi bằng cứ nằm nghỉ lúc ta ra ngoài tìm cái gì đó cho ngươi ăn được ? Túc Thành lắc đầu , giơ tay ôm ghì lấy Tuyên Phong như thể sợ biến mất: - ta đói! Ta cần ăn cái gì cả. Ta chỉ cần ngươi thôi... Chỉ cần nằm bên cạnh ta là đủ , ngươi chính là thuốc của ta... cần bất cứ điều gì cả! Vị chiến thở ra, đỡ nằm xuống đoạn nép ngồi nằm bên cạnh, chép miệng: - Ngươi là bướng bỉnh, cứng đầu! Túc Thành khẽ cười, mắt díp lại rúc đầu vào cổ Tuyên Phong hôn khẽ rồi chìm vào giấc ngủ. Quỷ nhân ngư bước vào, tung chăn đắp cả hai lại, Tuyên Phong : - Ta biết các ngươi trung thành với , cho ta hỏi Túc vương tử này luôn ít ăn ít uống, thích ôm kẻ khác ngủ như thế này sao? - Thưa , kẻ nằm được giường của ngài ấy từ cổ chí kim chỉ mỗi mình ngài thôi! Trà thiếu, ngài xin nằm yên giúp chủ nhân ta ngủ chút! Quỷ nhân ngư đút chung trà cho Tuyên Phong uống, bật cười khi nghe tiếng than: - Túc Thành chết dẫm, vì ngươi ta cứ như phế nhân nằm im trở dậy được! ... Ma cung! Trạch Uy lẫn Ma Kim Tuyết đều ngạc nhiên nhìn tiểu đồ đệ bay từ trong kỳ trận ra: Yểm Vũ bò ngược vào điện, lưng vác cây roi trúc to! Ma vương chống tay, miệng còn cắn cọng cỏ ma trêu chọc: - Yểm Vũ con lại bày trò gì? - Con gây họa đốt trụi mấy chục con tử thiên thi dưới đáy Lãnh Thủy... Tự bò về chịu phạt, mông nè sư phụ đánh ... hả giận đá phát là con bay thẳng ra cửa khỏi mất công sư phụ thấy mặt lại nổi giận! Giọng non nớt lý lẽ của nó khiến cả và Ma nương cố nén cười, Ma Kim Tuyết cất giọng nặng : - Con phá phách... Có biết tử thiên thi luyện rất lâu ? Lần này phải phạt con! Trạch Uy gật đầu: - Phạt là đúng! Nhưng tại sao con lại xuống đáy Lãnh Thủy đốt tử thiên thi? - Sư phụ chỉ điểm con mà! Nó ngồi bẹp xuống sảnh điện, sải hai chân dang ra, móc trong tầng áo túi bánh ra ăn ngon lành. Trạch Uy chống nạnh: - Ta chỉ điểm cho con? - Sư phụ phải bảo con tìm Túc Thành, mượn tay đổ hũ dấm Liêm Trực hay sao? Sư phụ bảo con như vầy nè :" Con bảo với Túc Thành Tuyên Phong ở chỗ Liêm Trực! "... Hơi quá tay sư phụ ơi, nguyên Liêm Ổ tanh bành, Liêm Trực vương phi mất mạng, suýt nữa Túc Thành gia gia kia cũng ngủm củ tỏi vì mắc kế mãnh sư... Con phải cứu ngài ấy, nếu ngài ấy chết ngài Tuyên Phong làm sao đây? Nên... Cuối cùng là đánh nhau ở đáy Lãnh Thủy... Nó le lưỡi liếm sạch vụn bánh, chóp chép nhìn con gà quay bàn : - Sư phụ... Trước khi phạt cho con ăn no chút nha! - là... Ăn rồi xuống địa cung... phá được kỳ trận, luyện được yểm thi lên ma lực đừng gặp sư phụ! lắc đầu, Yểm Vũ mồm mép lanh lợi, chỉ khẽ nó hiểu ngay. Nó xé đôi con gà, mỗi tay cầm nửa cắn khí thế, nhồm nhoàm: - Sư phụ, Tuyên chiến giả việc của Quỷ mẫu cho ngài Tuyên Phong! Cứ như mũi tên bắn vô trái tim cả hai vị ấy... Trạch Uy nhếch môi: - Lại chuẩn bị chảy máu lênh láng chứ gì? là... Yểm Vũ thảy xương gà qua bên, nhón tay ôm chùm nho tím mọng bỏ vào trong áo, cười hì hì: - Chảy nước dãi á sư phụ! Trông ngài Túc Thành nhìn vẻ u uất của ngài Tuyên Phong như muốn ôm vào lòng, muốn hôn ... Sư phụ... Người nhìn Ma nương dữ vậy... Lau nước dãi kìa .... Ây dà... Cơm chó chỗ nào cũng có... Con chịu phạt đây sư phụ... nắm tay Ma Kim Tuyết dìu đứng dậy Yểm Vũ tinh quái ló đầu khỏi cửa vào địa cung : - Sư phụ.... Con quên... Con Tuyên gia muốn tính sổ cứ tìm sư phụ!