Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 134: Thức ăn dương thế!

      Trong gian nhà gỗ đẹp đẽ nằm giữa resort ven biển, vị vua địa ngục vận quần âu đen và áo sơ mi trắng thư giãn nằm ghế sofa dài, ngắm kẻ và đứa trẻ địa ngục đứng cạnh chiếc bàn gỗ dài và vài gói bột trắng mịn. Yểm Vũ tròn xoe mắt giơ tay chọc vào bột trắng mịn sau đó xoa đầy mặt. Nó nhìn cái mặt phúng phính trắng bệch cười khì:
      - Trò này chơi vui nè! Bột này là bột gì vậy Ma nương?
      Ma Kim Tuyết bế nó rửa mặt, rửa tay nghiêm giọng:
      - Cái này phải để chơi! Đây là bột để làm bánh!
      Nó gãi đầu:
      - Có nghĩa là ăn được đúng ?
      - Đúng, ăn được! Ta làm bánh.
      rồi múc bột vào tô đá lớn, từ từ cho nước vào nhồi mạnh tay. Con bé lắc đầu ra chiều cưng lắm:
      - được được! Ma nương làm như thế đau tay lắm! Để con để con!

      chưa kịp cản giơ hai tay ôm tô đá nhảy xuống.Gồng mình " hây da" tiếng, nó đấm vào, khối bột vẫn nằm yên như phỏng nhưng... cái tô đá bể làm đôi văng về hai hướng!
      Trạch Uy nhíu mày, thở ra:
      - Ôi trời ơi, nó phá!
      Yểm Vũ gãi đầu ôm khối bột nhảy lên bàn, ngồi bệt xuống nhàng nhồi bột, miệng lẩm bẩm:
      - Sao ta thấy Ma nương dùng sức mà sao ta? Ta chỉ đánh cái thôi mà?
      phì cười bẹo má nó, âu yếm:
      - Sức của con đấm chết cả con kình ngư, cho nên sau này được tùy tiện. chưa? Hay con giúp ta đun sôi chảo nước vậy?

      Yểm Vũ mỉm cười, lau lau tay dính đầy bột vào áo đoạn nhảy xuống sàn, lon ton đến níu tay Trạch Uy:
      - Sư phụ, chúng ta đun nước sôi!
      - Con ngồi yên ở đây, học thuộc mấy đạo ma chú thượng cổ! Việc khác... Để sư phụ lo!
      bế nó ngồi lên sofa, trao mấy đạo ma chú màu lam lóe sáng vào lòng bàn tay bé xíu đoạn bước về phía bếp. thấy Ma Kim Tuyết chia khổi bột làm hai, khối đổ thứ nước thơm ngọt màu xanh lá vào nhồi, khối kia tuyền trắng tinh. Bàn tay Ma nương trắng ánh xanh, những ngón thon dài điêu luyện nhồi khối bột dẻo mịn. chợt giơ ngón tay về phía tủ lạnh, cửa tủ như có lực vô tình kéo mở ra, hộp nước cốt dừa bay là là đến. cứ rót ít rồi nhồi, hề chú ý Trạch Uy nhìn đến mải mê! Dáng vẻ làm bếp của nàng còn mê hoặc như thế này! Sóng mắt phượng chăm chú, làn môi khẽ cong lên hào hứng khiến chỉ muốn nhào đến hôn kêu lên gò má trắng hồng.

      Tiếng nước sôi ùng ục kéo tâm trí vị vua địa ngục về thực tại, giơ tay mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Biển mênh mông trước mắt! Tối qua khi nhà ba vị khách đến đây chọn căn nhà gỗ nằm xa nhất, biệt lập nhất. Nhân viên lễ tân khéo léo gợi ý nên ở gần chỗ có trò chơi trẻ con nhưng lắc đầu:
      - cần! Gia đình cần yên tĩnh, nếu cần ta gọi, còn lại... Đừng làm phiền!
      Ắt lễ tân lúc đó cũng nghĩ gia đình đẹp ma mị này khó chịu và kỳ quái!!!
      Ma Kim Tuyết cầm rổ tre lỗ to bằng đầu đũa đến đưa cho , giọng êm êm:
      - Ngươi cầm rổ đặt chảo nước!
      ấn bột xuống, bột theo những lỗ con con rớt xuống chảo nước, được nấu chín nhanh chóng. Chỗ bột xanh vớt ra ngâm nước đá, chỗ bột trắng được để ráo. Yểm Vũ nhón tay lấy bột bỏ vào miệng, nhè ra ngay:
      - Nhạt thếch, chỉ có béo béo!

      cụng đầu vào đầu nó, nhoẻn cười:
      - Ta vẫn chưa xong! Trạch Uy, ngươi bế con bé ra biển chơi được ? Ta làm xong gọi!
      - Đồng ý!
      thay quần lửng kaki trắng bế theo đứa bé tròn ủm trong bộ đồ bơi đỏ rực, ân cần đội mũ lên cái đầu tròn. Tóc con bé dài đến mang tai, mái được cắt ngang xinh xắn, Ma nương hay gọi là Maika- từ trời rơi xuống!
      Khép cửa, đeo kính râm lên, ngón tay vẽ ma pháp bảo vệ căn nhà đoạn đòng đòng Yểm Vũ vai, hào hứng:
      - Chúng ta lặn xuống lòng biển được ?
      - Kiếm cá nướng nha sư phụ? Nha nha nha...
      Nó nghiêng đầu, lắc lư mông tròn thẽ thọt. trả lời, thoắt cái bóng dáng cả hai ngoài bờ biển rồi mất hút. Đằng tháp canh xa kia, người bảo vệ bờ biển dụi mắt:
      - Kỳ lạ! Chẳng lẽ trưa nắng mình chóa mắt? là thấy hai cha con ra biển mà ta?

      hầm chân giò mềm, băm thịt xay cho vào nồi, cắt hành ngò lên dĩa đoạn nấu nồi nước đường, nước cốt dừa thơm lựng. Ngó ra bờ biển vẫn thấy bóng dáng Trạch Uy tự xoa bụng mình:
      - Nhóc con, ông vua cha mê chơi quên cả ăn rồi!
      Bụng chợt nhói lên cái đau điếng, cầm lòng được khẽ rên:
      - Ây da!
      Mặt sàn gỗ chợt nổi lên những dòng văn tự ánh xanh xoay vòng vòng, từ trong đó yểm thi xuất vòng tay cúi chào:
      - Ma chiến giả ngài khỏe phải ? Chúng tôi lập tức tìm Ma vương !
      rồi con yểm thi đó biến mất, ngồi xuống vỗ bụng trách :
      - Ta bảo là cha con mê chơi, ta có bảo là con làm ta đau để phải khuấy động cả yểm thi tìm như thế!

      Mặt biển yên lặng chợt có những vòng xoáy mạnh nổi lên. Từ xa có thể thấy luồng gió nơi đó cuộn vào nhau khiến bụi cát gần bờ biển cũng tung mịt mờ. Từ trong vùng lốc ấy đột nhiên bị ngưng đọng thời gian, cả con chim vừa bay ngang cửa sổ cũng đứng im. Phía xa trong luồng xoáy nước Trạch Uy bế Yểm Vũ lên bờ, phía sau là yểm thi và còn có cả Tuyên Thừa Chí!
      Họ bước vào nhà, Trạch Uy đặt Yểm Vũ xuống sàn bước vội đến, ngồi xổm trước mặt , tay sờ vào bụng lo lắng:
      - Nàng đau ? Nó lại làm làm đau sao?
      lắc đầu:
      - ! Ta vừa là sao ngươi lâu quá đột nhiên nó lại như thế! Mau thay đồ rồi ăn!

      Yểm Vũ khua tay cái , cả người nó khô ran trở lại, nhảy tót lên mặt bàn gỗ khỏ cái bàn đinh tai:
      - Cho con ăn, ăn ... ăn ... Tắm biển xong con đói quá!
      lắc đầu chia bánh vào những cái tô men trắng, rắc hành rồi múc từng khoanh giò đổ lên mặt bánh, bày tô nghi ngút khói đặt trước mặt họ. Tuyên Thừa Chí ngớ ra, mắt kỳ lân trợn tròn hỏi:
      - lại nấu cái món gì thế này?
      cười khúc khích:
      - Bánh lọt mặn giò heo, ngươi ăn thử , chết ta đền cho!
      Yểm Vũ nhanh nhảu cầm nguyên cái móng giò, tay kia ôm nguyên cái tô húp sùm sụp hết sạch đoạn thỏ thẻ:
      - Ma nương nó tụt hết vào cổ của con, con vẫn chưa biết mùi vị của bánh lọt mặn nó ra làm sao!

      Trạch Uy phá lên cười khiến cho cả vị chiến giả gương nước cũng ngạc nhiên! Tên vua địa ngục này bình thường trầm lặng khó gần, hiếm khi nào thấy cười vui vẻ như thế. Đẩy cái tô của mình đến trước mặt con bé, dịu giọng:
      - Cho con... cho con đó, ăn từ từ!
      Nó dùng thìa xúc từng chút, từng chút bỏ vào miệng nhâm nhi, vừa ăn vừa gật gù:
      - Ngon! Ngon! Ngon!
      Ma Kim Tuyết múc riêng tô cho Trạch Uy rồi bảo:
      - Dùng cùng ta!
      Cả Trạch Uy lẫn Tuyên Thừa Chí lần đầu tiên được ăn món bánh nóng hôi hổi, chất bánh vừa dẻo vừa bùi hòa cùng nước dùng vừa ngọt và mặn, thêm cái chân giò mềm nhai đến đâu như tan ra tới đấy. rất ngon!

      Vị chiến giả gương nước gầm lên:
      - Ngon ngon ! Ma nương nhất định sau này hãy hay nấu món này nhé!
      gì chỉ khẽ cười chỉ vào rổ bánh màu xanh:
      - Cái đó ăn thế nào?
      lấy chiếc ly thủy tinh kiểu cách rất đẹp bỏ bánh lọt lá dứa vào, sau đó đổ nước đường và nước cốt dừa lên , mỉm cười mời mọc:
      - Cái này là món ngọt, dùng !
      Yểm Vũ ăn thêm tô bánh lọt mặn nữa, thêm ba ly bánh lọt ngọt mới no, phềnh bụng xoa xoa. Chợt nhớ ra liền kéo tay áo hỏi:
      - Ma nương ơi... cho con hỏi... Ăn nhiều nước cốt dừa quá có bị Tào Tháo ghé thăm ?
      bật cười hôn trán nó, xua tay:
      - Tào Tháo bán muối rồi ...con đừng lo! Nếu đến sư phụ con đá xuống biển!

      đến sau lưng bất thần ôm , bàn tay xoa bụng:
      - Từ bao giờ ta chịu trách nhiệm cho thức ăn nàng nấu thế?
      - Ngươi bằng lòng?
      liếc, vục đầu vào cần cổ trắng mịn hôn khẽ, mắt tràn đầy ý cười :
      - Ta rất vui mà! Cảm ơn nàng cho phép ta... Sau này dù nàng giết ai, muốn tính sổ cứ tìm ta.. Hài lòng chưa?
      Tuyên Thừa Chí bế Yểm Vũ lên, bước ra cửa:
      - Cháu ngoan, chơi thôi! Ở đây mù cả mắt! Tình đúng là có phép khiến đá cuội nở hoa!
      Đứa trẻ địa ngục thấm ý, liến thoắng:
      - Tình còn khiến binh pháp thay đổi!

      Trạch Uy ngẩn người, giơ cánh tay dài ra nắm cổ áo con bé lôi lại, nó tòng teng trước mặt sư phụ. hỏi:
      - Con lại nhăng cuội gì đó?
      - Cha con : " Kẻ địch gây dùng binh pháp chiến trường. Phu thê gây dùng binh pháp giường! ".Sư phụ! Cha con giờ đứng đầu Thất bảo cổ lâu, kiêm hiệu trưởng trường dạy giả, lẽ nào cha con sai?
      Cả lẫn hai vị chiến giả đều lùng bùng lỗ tai, Tuyên Thừa Chí nắm cổ nó ném phát ra biển:
      - Yểm Vũ... Cút!
      Trạch Uy che mặt, giấu được giọng cười cố nén lại trong cổ họng:
      - Khụ...Tịch Khanh... Ta liệu có sai khi giao ngươi huấn luyện giả ? Ngươi đừng luyện ra tình thánh si cuồng như ngươi đó!

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 135: Hai đứa trẻ!

      Trạch Uy giúp Ma Kim Tuyết dọn dẹp sạch chỗ bừa bộn bếp , mỉm cười mời mọc:
      - Nàng có muốn ra biển chơi chút ?
      khẽ lắc lắc đầu, đến giường của mình ngồi xuống:
      - Ta thích! Ta chỉ muốn nằm thôi...
      ôm vào lòng xoa xoa đầu, thở ra:
      - Ta thấy nàng ăn cũng chẳng bao nhiêu, nhất quyết phải làm những món này?
      chun mũi, thở :
      - Ta thèm, tự lòng ta muốn nấu thứ gì đó, muốn ngửi mùi vị đó tuy ăn được nhiều !

      ngã vật ra giường, đem siết chặt trong vòng tay, xuề xòa:
      - Nàng thấy ổn là được! Thích ăn bao nhiêu ăn bấy nhiêu!
      rúc người vào lồng ngực ấm nóng, hoàn toàn trái ngược với làn da lạnh toát của mình khẽ nhắm đôi mắt phượng. Càng lúc càng tin tưởng , càng muốn ỷ lại, dựa dẫm vào ! cần biết quá khứ có đau thương ra sao, thực mới quan trọng! Trạch Uy ở đây, trái tim thổn thức nghe rất ràng... Trái tim có Ma Kim Tuyết. lòng dạ trân trọng .
      Trạch Uy im lặng nhìn kẻ chìm vào giấc ngủ, thi thoảng hóa đạo ma pháp tránh làm căn phòng bị đóng băng. vẫn nhớ lời Liêm Trực vương tử kia ! Tiểu ma vương của liệu băng thi, nằm im suốt mấy vạn năm cho đến khi được thức tỉnh hay sao?

      Yểm Vũ chạy xuyên qua tường, nhảy tót lên bụng cười hí hí:
      - Sư phụ...
      đỡ đầu Ma nương nằm xuống gối, nhàng ngồi dậy ôm Yểm Vũ đến sofa, khẽ giọng:
      - Tuyên gia đâu? Sao lại để con mình chạy trở về?
      Con bé che miệng khúc khích cười đoạn nhổm người thầm vào tai :
      - Con chơi thấy con hồ ly của Lịch Tương thượng tiên đến, sắc mặt hớt hải ắt là lo lắng tìm ngài Tuyên Phong. Con tội nghiệp quá nên thừa lúc ấy ngó xuống biển đánh ngất . Xong con cầu cứu ngài Tuyên Thừa Chí giúp đỡ! Ngài ấy sau khi la ầm lên bế tốt Tiểu Ly về bờ Lãnh Thủy! Con giỏi sư phụ? Hí.. Hí..

      véo mũi nó, làm vẻ mặt nghiêm trọng:
      - Con giỏi quá nhỉ? Bày trò... Con ngại sư phụ có việc để làm hay sao? Tiểu Ly kia là hồ ly của Thiên cung, đáng ra để nàng ta ở Lãng Thiên Nguyên, giờ con khiến Tuyên gia mang về bờ Lãnh Thủy! Chắc sư phụ đắc tội với Thiên cung kia còn ít nhỉ?
      Nó vòng tay ôm cổ , đầu nghiêng qua nghiêng lại vô tư:
      - Sư phụ có Ma nương, ngài Tuyên Phong có Túc Thành, Tuyên gia vẫn có mình mà!
      - Vậy là con đem Tiểu Ly bỏ vô lư hương dâng cho Tuyên chiến giả hả?
      lắc đầu, đứa trẻ địa ngục này hay có những ý nghĩ kỳ lạ!
      Nó lộn người nhảy xuống sàn, giở áo khoe cái bụng căng cứng hằn những đường vân đá đen mờ:
      - Sư phụ, bao giờ Ma nương lại nấu cho con ăn nữa?

      Trạch Uy vẽ kỳ trận, bảo nó:
      - Con phá được kỳ trận này, Ma nương nấu món ngon cho con!
      - Yểm Vũ thỉnh lệnh!
      Nó vòng tay cúi chào, ngoan ngoãn bung vuốt hung hầu bay vào kỳ trận. Nhưng nó vội phá trận mà niệm ma chú thông trận đến động Thừa Ăn.
      Liêm Thục và Liêm Thuyên ngồi rúc sâu vào góc động khi thấy nó tiến vào. Đứa bé địa ngục tuy xinh xắn nhưng bộ vuốt sắc nhọn cùng đôi tròng mắt đỏ tươi khiến chúng khiếp đảm.
      Yểm Vũ nhảy lên mở hộc đá lấy lá thảo dược, bỏ vào đỉnh đồng châm nước đoạn vẫy tay gọi:
      - Lại đây! Ta nghĩ vết thương của hai ngươi chưa lành, thuốc của địa ngục có thể bì được Thiên cung, dùng tạm vậy!

      Thấy hai đứa vẫn ngồi im thin thít, nó cáu lên, quát:
      - Đến ngay hoặc ta nắm đầu trả về cho cha các ngươi?
      Quả nhiên nhắc đến Liêm Trực vương tử gương mặt chúng rúm ró đến tội, rù rù mò đến cạnh nó. Yểm Vũ nhìn vết chặt cánh tay, khẽ lắc đầu đoạn nắm cả hai thảy vào đỉnh đồng, phun lửa địa ngục:
      - Yên tâm, ta chẳng thèm khát thịt các ngươi! Cố chịu nóng chút!
      Nó nhìn hai đứa trẻ trân mình trong đỉnh đồng bốc mùi thảo dược ngào ngạt, tự hỏi vì sao có kẻ làm cha như Liêm Trực kia? Liêm Nhã Chính, đứa trẻ ngốc kia, ngươi có bình an ?

      Chờ đến khi thấy vết thương của hai đứa đổi màu, nó nắm tóc lôi khỏi đỉnh đồng đoạn vẽ ma chú gọi yểm thi. Chẳng bao lâu sau Khắc Đạt kia vác đến âu đất đen. Yểm Vũ đổ đất đen ra sàn, rót nước từ bình ngọc vào nhào nặn hồi lâu, ám thêm đạo ma chú thượng cổ hóa thành hai cánh tay đen mun. Nó gắn hai cánh tay giả vào cho Liêm Thục và Liêm Thuyên, giọng tênh:
      - Tuy đẹp nhưng giúp các ngươi sinh hoạt tiện hơn. Đất địa ngục tái sinh, nếu nó bị chặt xuống tự ráp lại. Món quà này Ma vương Trạch Uy tặng hai ngươi, hãy nhớ tấm lòng của ngài ấy!
      Hai đứa nhìn cánh tay mới mừng rơi nước mắt, cúi lạy:
      - Đa tạ Ma vương, đa tạ Yểm Vũ!
      - Sau này hai ngươi muốn làm gì?

      Nó cất giọng hỏi, trả lời nó là cái lắc đầu lo lắng:
      - Trước giờ bọn ta chỉ quanh quẩn ở Liêm Ổ, cha chỉ bắt học chữ, luyện thần khí... Yểm Vũ! Ta cũng muốn giỏi như ngươi! Ngươi giúp với Ma vương nhận bọn ta làm đồ đệ !
      Nó nhướng mày, sư phụ tuy cưng chìu hết mực nhưng vì thế mà lộng quyền. Nó nghĩ ngợi lúc, bảo:
      - Hai ngươi kém như thế, lại là cốt tiên, được! Chi bằng ta dạy các ngươi vài câu ma chú phòng thân, nếu có biến ba sáu kế chạy là thượng sách! Ta nhớ ra rồi, ta đưa các ngươi đến Lãng Thiên Nguyên. Ở yên đó đến khi hồ ly kia trở về, ta ắt có cách giúp, quyết định thế nhé!

      Nó chẳng để hai đứa trẻ họ Liêm phản ứng nắm cổ lôi ra khỏi động Thừa Ăn, bảo yểm thi Khắc Đạt:
      - Đưa chúng đến Lãng Thiên Nguyên! Ngươi cũng ở lại chăm sóc, bảo vệ chúng đến khi Tiểu Ly trở lại. Liêm Thục, Liêm Thuyên, nghe kỹ nhé!
      Yểm Vũ vẽ lòng tay chúng hai cánh sen tàng, thầm vào tai:
      - Có biến cứ đọc ma chú này, các giả gần đó nhất định đến tiếp cứu! Bên dưới nhà tranh là suối ngầm, mỗi ngày hãy ngâm mình trong đó. Chớ làm hư hại căn nhà! Ma vương vặn cổ các ngươi. !
      rồi nó biến mất, bung vuốt hung hầu chạy vào kỳ trận. Nhìn bảy vị đồng nhân nanh dài trấn ải, nó theo lễ chắp tay xá:
      - A di đà phật! Tịch Ngân Yểm Vũ có lời chào. Xin thất lễ phá trận!

      Trận đồng nhân hình ngôi sao bảy cánh vây nó như cục nhân ở giữa, nó sau lúc đánh mãi phá được trận ngồi phịch xuống. Bốc đất nặn thành cái mõ tụng kinh, nó giơ vuốt ngón tay cứng thành cây gõ, dùng tiếng hát thần sầu quỷ khốc đọc mật kinh giả. Tiếng nó vang ra khỏi trận làm Ma Kim Tuyết ngủ bỗng giật mình, bịt tai lại:
      - Tiếng quái gì thế kia?
      Trạch Uy đọc ma chú ngăn thanh, cười xòa:
      - Ha ha... Yểm Vũ đánh lại quả nhiên giở trò, tiếng hát át tiếng mõ của nó ắt khiến kỳ trận của ra rách nát!

      "Bang! " Mảnh lụa vẽ kỳ trận nổ bụng, cháy lam nham. Đứa bé địa ngục bay ra, lộn mấy vòng sàn nhà, quần thủng lỗ lòi mông, cả người ám khói đen, rủa:
      - Chết tiệt! Sợ ta gõ mõ đến hóa lửa đốt ta....!
      Nó nghe tiếng cười của đôi mắt sáng lên, chạy ào đến ôm chân:
      - Ma nương... Con đói!
      - Tắm rồi ăn! Tắm cùng ta!
      xoa đầu nó, khẽ cười. Nó vắt khăn lên vai thẳng ra cửa, ném lại câu cười:
      - Con thích tắm biển! Yểm Vũ còn bé tắm cùng người lớn! Ma nương và sư phụ lớn rồi, tự tắm cùng nhau ! Rủ rê con nít... Làm gì?

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 136: Tình cảm!

      Trạch Uy quàng tay ôm eo nữ chiến giả, sóng mắt tràn đầy ý cười:
      - Ma nương, thề với nàng ta chưa từng dạy Yểm Vũ như thế!
      - Ta tin ngươi! Khối đá như ngươi làm sao linh hoạt như Yểm Vũ? Nó ắt thừa hưởng từ chiến giả gương cạn, ngoài ôn nhu trong bão tố! Hây da... biết Tiểu Ly kia tỉnh lại thấy Tuyên gia làm thế nào đây?
      tựa đầu vào vai , khẽ cười. Trạch Uy cao tầm mét chín, vai rộng da ấm, khỏi khiến ai tựa đầu vào muốn rời khỏi.

      kéo mái tóc huyền về bên vai, cúi đầu hôn lên thềm vai trắng lạnh. Hơi ấm phả từ miệng , làn môi nhấn nhá như muốn dán chặt vào làn da mềm mại, mùi kiều hương càng khiến cảm xúc của vị vua địa ngục dâng cao. Lè lưỡi liếm vành tai , thầm:
      - Nóng quá! Tắm cùng nhau nha!
      giơ tay thúc chỏ vào bờ ngực rắn chắc, nguýt :
      - Lớn rồi tự tắm! Tắm chung... Làm gì?
      Có điều biết ánh mắt phượng mê hoặc của mình đánh đắm hoàn toàn nhẫn nại của Trạch Uy. mạnh bạo bế xốc , nâng cả người lên ngang vai, dụi mặt vào bụng cười khẽ:
      - Ta làm đau mẹ con, ta hứa!
      - Trạch.... Trạch Uy...! Ngươi...

      Bồn tắm tuy to nhưng so với suối ngầm của Lãng Thiên Nguyên hay hồ nước của Ma cung thể so sánh!
      Trạch Uy đặt ngồi gọn trong lòng mình, búng tay "chóc" cái cả hai đều trần trụi. Ma Kim Tuyết ngại ngùng giơ hai cánh tay che ngực, nhớ ra còn chỗ bí hiểm hơn ở dưới làn nước ấm cắn môi.
      dựa vào thành bồn, đôi mắt mê mẩn nhìn nữ chiến giả đỏ hồng viền mắt, mang tai cũng chuyển màu. Bình sinh đệ nhất mỹ nữ tộc Ma có thân hình tuyệt đẹp, tuy tại có gầy chút, bụng hơi nhô ra song vẫn che được khoảng rừng mềm mại đen nhánh... Với Ma nương bây giờ càng quyến rũ mê người!
      Hai bàn tay ôm lấy gương mặt , đầu mũi cọ vào cằm trêu ghẹo:
      - Nàng đâu phải chưa từng ở cùng ta, đừng ngại nữa được ?

      bị những thanh của trái tim Trạch Uy làm mềm nhũn, làn môi mọng tách ra, hôn khẽ lên môi :
      - Ngươi ... Mất cả bá khí Ma vương!
      Trạch Uy kéo đến gần mình hơn, làn da cả hai áp chặt vào nhau, đến nước ấm cũng bị ép bay mất. vuốt ve dọc đường sống lưng, há miệng cắn vào cái cằm nhọn thanh tú, hơi thở gấp gáp:
      - Ta chỉ là Trạch Uy của nàng thôi!
      mơn trớn của khiến vừa vui vừa lo, đôi mày cau lại khẽ giọng:
      - Trạch Uy... ổn!
      thở ra, vừa hôn loạn xạ khắp người vừa trấn an:
      - Ta hứa... Chưa bao giờ ổn như lúc này!
      lại tin , vì bụng vẫn phát ra khó chịu nào cả!

      Vòi sen cao bung mở, nước dội hàng ngàn tia ấm nóng phủ trùm cả hai. hôn loạn hồi lâu đoạn bất thần ôm lấy đứng phắt dậy, rùng tay hong khô cả hai. nhàng đặt chiếc giường êm ái nhưng lại ném cái chăn định kéo quấn vào người, cười nhạt:
      - Ta nàng ổn... Ta làm gì!
      - Ngươi?
      Ma Kim Tuyết có cơ hội thêm. Bờ môi bị nụ hôn nồng nàn chặn đứng, cơ thể rắn rỏi áp chặt rời. ràng cảm nhận con quái vật của Ma vương thức tỉnh, nóng nảy vùng vẫy giữa hai chân thon trắng ngần.
      lùi dần nụ hôn xuống bụng, từng chút từng chút như dỗ dành sinh linh sau lớp da kia. ngại ngùng kéo tay :
      - Đừng....
      - Đừng... dừng lại hả nàng? Ha ha...

      lại trêu chọc, hai bàn tay cứng cáp nắm lấy hai cánh tay, cho cơ hội đẩy đầu ra khỏi vùng tư mật. Lâu rồi... Có lẽ từ thời điểm gặp nhau trong mộng cảnh chưa chạm trán trong khuê phòng. Liếm phần đùi trong, nghịch ngợm:
      - Chà tiểu Ma nương nhà nàng nay phát tướng nhỉ, còn giả giận ta đến tím này...
      - Trạch Uy... Dâm ngôn....
      nghiến răng, thẹn cả hai chân còn sức để lên gối . Đèn phòng sáng rực, liếc công tắc chớp mắt, cả căn phòng liền tối om om, máy lạnh cũng dừng hẳn. bật cười, thổi cháy cụm lửa đầu mình, cự ly này càng nhìn ràng bờ khe tư mật của nữ chiến giả trấn giữ gương địa ngục.

      thẹn đến mắt ướt, ánh sáng từ cụm lửa dưới chân tỏa sáng gương mặt đẹp như tượng của Trạch Uy. Làn môi dường như vương sợi tơ mảnh lấp lánh dưới ánh đỏ, từ từ thưởng thức mùi vị kiều hương khắp thân thể . Chẳng mấy chốc dấu hôn đỏ rực nổi khắp, hôn mãnh liệt khiến thở hổn hển, cả tiểu Ma nương dưới thân cũng co giật.
      Duy chỉ điều chắc chắn: có ý đưa cự long vào động huyệt dù gương mặt chuyển xanh, gân lộ ra hai bên thái dương và cần cổ!
      thở mạnh, bàn tay bấu vào vai :
      - Ta thấy... Ngươi mới ổn! Cố nhịn như thế sao?
      - Nàng cho ta mượn đùi nàng chút vậy!

      Hành động của Trạch Uy khiến ngỡ ngàng!
      là kẹp con cự long đầy gân giữa hai đùi trắng nõn, đôi mắt đỏ ngầu ngừng gia tăng cường độ dao động. Nóng quá!
      Đùi trong bị ma sát sít sao, phần gồ ghề như muốn đẩy nát vách da mềm, thấy thương Trạch Uy nhiều.
      mím môi, mồ hôi xuống bụng to từng giọt nóng bỏng. trấn tĩnh :
      - Trạch Uy, ta đau!
      - Đau? Nàng đau ở đâu?
      dừng lại ngay, vội đỡ ngồi dậy, đôi mắt lo âu.

      Cầm tay áp lên ngực mình, kéo mặt lại gần hôn khẽ lên má:
      - Ngươi khiến ta đau tim! Ngươi sợ làm thương tổn ta, ta cũng lo ngươi tự làm mình bị thương! Để cho ta!
      Đẩy nằm xuống, hôn lên yết hầu, lan xuống hông rồi trùm cả khoang miệng ấp lấy con cự long nóng như lửa kia. Nhanh đến Trạch Uy cũng đờ người ra, muốn nhổm dậy bảo ngừng lại nhưng bàn tay Ma Kim Tuyết nhanh hơn. hóa lồng băng kẹp chặt đầu cho nhúc nhích, chỉ còn biết nghiến răng :
      - Ma nương.... Nàng...

      bỏ ngoài tai tiếng rên khẽ đứt đoạn, chú tâm chìu chuộng con quái vật mình gân guốc. Nó càng lúc càng nóng hơn, nghe cả tiếng cơ người Trạch Uy co lại, hai chân căng cứng tột độ.
      Trạch Uy biết mình như dây đàn bị kéo căng, ngọt ngào của Ma nương khiến lửa dục cao đến tột cùng. chạm tay vào má , rít kẽ răng:
      - Được rồi... Nhả ra... Nàng nôn đấy...
      Cái đầu tóc bướng bỉnh vẫn lay động, chỉ có bàn tay thon lạnh đan vào tay dịu dàng như muốn vỗ yên :" ta chịu được, ta ổn, ngươi đừng lo...! "
      đến cực hạn núi lửa phun trào, cự long kia phun thẳng vào miệng . Lúc này lồng băng mới được giải, ngồi bật dậy ôm lấy đầu , vỗ vỗ lưng:
      - Nhả ra!

      phun mớ bạch trọc vào bàn tay bắn, khóe miệng còn vương ít trông mê hoặc ghê gớm. ịn lên môi nụ hôn, liếm sạch những gì thuộc về mình trong vòm miệng, thở mạnh:
      - Nàng cứng đầu!
      - Ngươi... Hạnh phúc ?
      vùi mặt vào lồng ngực , cảm giác mệt hơn cả canh gương!
      - Ta hạnh phúc!
      vừa xong nghe tiếng thở đều đều, Ma nương ngủ vùi trong lòng . Thu dọn chỗ bừa bộn của trận chiến giường, ngâm mình trong bồn tắm, thư thái làm bọt bong bóng bay khắp phòng.

      Yểm Vũ chạy tông cửa phòng tắm, quát:
      - Con phải gõ cửa chứ Yểm Vũ?
      Nó gãi đầu, thụt lùi ra đóng cửa lại. lại nghe tiếng gõ cửa, trầm giọng:
      - Yểm Vũ! Con lại làm trò gì?
      - Con về thấy Ma nương ngủ, lại thấy quần của sư phụ vất sofa. Con sợ sư phụ ăn nước cốt dừa... Bị Tào thúc rượt... tuột quần... nên con vào đem quần cho sư phụ!
      lúc này mới nhớ ra nó vừa rồi tông cửa vào tay đúng là cầm cái quần âu đen của . Phì cười xoa đầu nó song vẫn lạnh mắt đe nẹt:
      - Sau này phải nhớ, vào phòng nhớ gõ cửa! Con tông đại vào nếu gặp kẻ xấu hại con là chết chắc! Con là con đó, biết chưa?
      - Nó hại con hay con hại nó hả sư phụ?

      Nó đặt mông lên ghế thấp, ôm quần vào lòng hỏi. vò đầu tóc đến rối tung lên, cười khổ:
      - Ta phải giải thích thế nào con mới hiểu? Nam nữ khác biệt! Là được tùy tiện, sư phụ cũng được!
      - Yểm Vũ tuân lệnh, con ra ngoài nha sư phụ!
      Nó đứng dậy chạy tót ra cửa, quần để rớt oạch xuống sàn đọng nước ướt đẫm. lắc đầu vớ khăn quấn quanh, bước ra ngoài. Yểm Vũ leo lên bếp, cầm muôi to múc bánh lọt ngọt ăn khí thế. Thấy sắp bước vào phòng trang phục bâng quơ:
      - Sư phụ đừng lo! Con nghe lời, sau này con chỉ tông cửa phòng kẻ con thích thôi! Vạn lần thiệt thòi! Í sư phụ... Đừng kinh ngạc... Khăn quấn của sư phụ sắp rơi kìa!

      vội chụp cái khăn nhưng có gì xảy ra cả! Chỉ vào Yểm Vũ, nghiêm giọng:
      - chơi nữa, mau chóng về Ma cung chép phạt !
      - Tuân lệnh sư phụ!
      Nó biến mất trong kỳ trận, thay đồ mà vẫn còn nghe tiếng nó nhai nhải:
      - Cứ như sư phụ là nhất! Thích ai cứ bế đem về nuôi! Yểm Vũ lôi.... về động Thừa Ăn.... Giấu luôn!

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện : giả!
      Chap 137: Khúc Hy trở lại!

      Trạch Uy chống nạnh, khẽ lắc đầu:
      - Đứa này đúng là càng lúc càng ma mãnh!
      - Ma vương!
      giả dưới trướng Tuyên gia xuất , vòng tay cúi chào. gật đầu, trầm giọng:
      - giả Thuấn Nghi, có việc cần kíp?
      - giả canh gương trở về thấy tiên giả đứng trống bay vào băng hỏa hải. Rất giống với bức tranh từng thấy ở Thất bảo cổ lâu: thần nữ Khúc Hy!
      Danh tính vừa được vang lên hai đầu mày của Trạch Uy nhíu lại. làm sao biết Thần nữ Khúc Hy chính là nguyên nhân khiến Túc Thành rời bỏ cả vị trí Ma vương ngày xưa. Nhưng Khúc Hy mất từ lâu và tái sinh thành Tuyên Phong , lý nào Khúc Hy khác ?

      Ngẫm nghĩ lúc, bảo:
      - Ta biết rồi, ngươi cứ trở về. Hãy báo với Tuyên Thừa Chí đưa thêm giả và tử thiên thi đến canh chừng đảo Ngư. Nếu thấy Tuyên Phong rời khỏi đảo Ngư hãy đưa trở về bờ Lãnh Thủy!
      - Tuân lệnh! Còn vị tiên giả kia ạ?
      giả Thuấn Nghi thắc mắc, cười nhạt:
      - Tự đâm đầu vào chỗ chết! Kế này của Liêm Trực chẳng qua có thể khiến Tuyên Phong bỏ , làm sao kẻ giả mạo kia qua mặt được Túc Thành! Ta chỉ muốn có kẻ nào thừa cơ bắt Tuyên Phong, đưa về bờ Lãnh Thủy là an ổn nhất!
      Vị giả rời khỏi, lòng khỏi thán phục minh mẫn của Ma vương Trạch Uy, đôi mắt sáng như sao đó dường như chỉ dao động thất thần khi nhìn Ma chiến giả thôi.

      Trạch Uy bế Ma Kim Tuyết, hóa lốc trở về Ma cung. Sau khi bị Túc Thành tàn phá Ma cung được tạo mới sàn bằng đá thạch địa ngục cứng rắn. Các cung nga tay đều đeo vòng đan bằng tơ trúc, đính nụ sen đỏ bảo vệ. chu đáo này là do Ma chiến giả lên tiếng, cung nga được Trạch Uy tin tưởng để bên cạnh nhiều. Cung nga trải giường, mang chăn lông thiên nga đến, lễ phép:
      - Chăn này phù hợp với Ma chiến giả lúc này!
      - Chăm sóc cho ngài ấy!
      khẽ cười, bước nhanh xuống mật đạo. Chuông thượng cổ ngân nga nhiều tiếng chào :" Ma vương về! "
      - Khúc Hy kia... Là ai?
      Chuông Vong Xuyên đánh những tiếng trầm thấp: " Là ngọc diện hồ ly Đông Úc, nàng ấy được Liêm Trực nuôi lớn. Khả năng mê hoặc thượng thừa! Ắt muốn dụ dỗ Túc Thành! "

      Trạch Uy ngồi xếp bằng, vận ma lực thượng cổ hấp thụ luồng lửa xanh trong lòng chuông, miệng nhếch lên :
      - Nếu Túc Thành dễ bề dụ dỗ như thế đáng có được Tuyên Phong! Chuông Tại Kiếp hóa rồng tự bay về Thiên cung phải ?
      Nghe tiếng chuông đồng tình khép mi chú tâm tu luyện chữa vết thương trong tim. Hai chuông thượng cổ có linh khí mạnh mẽ, khi cướp chuông Tại Kiếp bóc lớp phong ấn, đánh thức chuông. Giờ chuông Tại Kiếp tự do, cứ đánh chuông ở nơi đâu chuông muốn!

      Túc Thành sững người nhìn múa trống, giống Khúc Hy như tạc! Đáy mắt có chút gì đó cay cay, môi mấp máy:
      - Khúc... Khúc Hy...
      - Là ta... Ta trở lại rồi! Túc Thành...
      bay khỏi trống, gót chân trần đạp lên chân , cả người nép chặt vào vị tiền Ma vương. khẽ cười, vòng tay ôm chặt, vùi mặt ngửi cổ cất giọng nhàn nhạt:
      - Nàng trở lại? Vì sao?
      - Ta Túc Thành!
      tỏa ra mùi hương quyến rũ, đôi mắt to chớp mê hoặc cả những con quỷ nhân ngư chung quanh. Sóng mắt đỏ tươi của Túc Thành sắc lên, bàn tay luồn tay vào bờ lưng trắng nõn nà:
      - Nàng muốn gì nào?
      - Ở bên Túc Thành!

      Túc Thành nhướng mày, đột ngột dùng ma pháp đẩy bay ra xa, đáp xuống mặt trống:
      - Ha ha... Dù hóa ra bao nhiêu gương mặt, mùi hồ ly ta cũng kham nổi! Hỡi ngọc diện hồ ly, ta nể tình ngươi tay chưa vương máu, mau rời khỏi. Kẻ nào sai ngươi đến... Hãy tránh xa kẻ đó! Đem ngươi làm mồi nhử ta, là đẩy ngươi vào chỗ chết! !
      tái mặt, Túc Thành quả là tinh tường, chỉ ngửi mùi nhận ra ngay phải Khúc Hy! Nhưng lệnh của cha nuôi thể trái, cố chấp rút Hồ tiêu ra thổi, tiếng tiêu du dương dụ dỗ cả giả nấp ngoài vùng bờ biển. Túc Thành vận ma lực thượng cổ tạo vòng sáng trắng ngăn tiếng tiêu, cười lạnh:
      - là đàn khảy tai trâu, ta chẳng quản!

      trở vào phòng, giường trống , cả hai gấu trúc cũng biến mất!
      con quỷ nhân ngư bị đánh tét cổ, thoi thóp báo:
      - Ngài Tuyên Phong thấy... thấy Túc vương tử ôm kia, rằng ôm gấu trúc bỏ . Ta ngăn lại liền bị đánh...
      vuốt mắt con quỷ nhân ngư vừa chết, hóa lại đuôi cá rồi thở dài:
      - Tuyên Phong... Ngươi hiểu nhầm ta rồi! Ngươi lại chạy đâu rồi?
      toan rời khỏi đảo Ngư nhưng bị con ngọc diện hồ ly vung dây lụa trói chân, tiếng gọi lanh lảnh đánh vào tim đầy mê hoặc:
      - Đến bên ta... Túc Thành! Ta mới là Khúc Hy....

      mất Tuyên Phong lòng lo lắng, bị chặn lại nổi sát tâm, đôi mắt long lên, rít:
      - biết sống chết! Hừm...
      Há miệng tung hai cọng sen đen xé nát lụa, trói ngược lại con hồ ly, thu Hồ tiêu bóp gãy đoạn ra lệnh:
      - Quăng vào chỗ của Huyền Vũ cự thi! Là ngươi thích mê hoặc, vào đó từ từ chơi với tên thủy tổ cương thi !
      Bọn quỷ nhân ngư khênh vai chạy dám quay đầu lại, ngán ngẩm:
      - Bọn tiên giả này có óc! Động vào Túc vương tử là sống bằng chết! Xem thượng cổ thần quân mà xem...

      Ngọc diện hồ ly Đông Úc bị ném vào nơi có ánh sánh xanh tím, nhìn thân nam nhân rũ rượi nằm sấp sàn, máu ngừng chảy xuống đùi hốt hoảng che miệng:
      - Trời ơi!
      góc khác là Huyền Vũ cự thi thở dốc, ngồi dựa vào tường, cứ bịt đôi tai lại hét:
      - Con ốc khốn kiếp! Đừng thổi điệu dâm tà đó nữa... Chết tiệt Túc Thành...
      Tiếng ốc lạc hồn lại vang lên, Huyền Vũ sau phút bần thần như mãnh thú đứng dậy ngạo nghễ, tiến từng bước đến chỗ con hồ ly:
      - Trách số ngươi xui xẻo !

      Đông Úc kinh hoảng, pháp lực của vốn thể đối chọi với Huyền Vũ cự thi. Thụt lùi, trong phút nghĩ mình chôn xác tại đây đột nhiên có tiếng ai đó thổi kèn lá trúc. Vỏ ốc im bặt, Tuyên Phong từ cầu thang đá bước xuống, vươn tay nắm cổ Đông Úc lôi .
      nhìn chớp mắt kẻ vừa cứu mình: đôi mắt to thiện lành, gương mặt thanh tú, cả người toát ra mùi thảo dược ngọt ngào! Định khỏa hương dược vào mặt mỹ nam tử nghe tiếng lạnh lùng:
      - Chớ " phụ chèo còn giơ chân đập nước! ". Nếu để Túc Thành bắt được ngươi còn tay để ăn cơm đấy! Con hồ ly ngốc!
      - Ngài cứu ta! Ngài là...
      Tuyên Phong vừa ra khỏi đảo Ngư liền bị cái lưới tơ trúc úp xuống, bọn tử thiên thi hú lên ra hiệu:" sao có cả ? Ma vương chỉ bảo đưa ngài Tuyên Phong thôi mà? "

      con tử thiên thi khác hú lên:" cứ mang về hết đáy Lãnh Thủy! "
      Túc Thành đến Lãng Thiên Nguyên tìm được Tuyên Phong nổi điên. phá nát cả rừng trúc, đốt trụi cả căn nhà tranh vàng, co chân đá thiết ngưu lăn cù, thét vang trời:
      - Tuyên Phong... Ngươi ở đâu? Ta lật tung tất cả tìm ngươi!

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện: giả!
      Chap 138: Dưới đáy Lãnh Thủy!

      Tuyên Thừa Chí mình bóng ngồi nhìn cả biệt điện dưới lòng nước vắng tanh. ở đâu là bọn thủy mãng chạy tuốt dáng bén mảng đến gần. Rót ly rượu xà cổ, lẩm bẩm:
      - Rượu quái nào lại nhạt nhẽo như thế? Hừm... Kẻ hầu của ta đâu?
      gầm lên rung chuyển mọi vật, Tiểu Ly ngất cũng choàng tỉnh, vừa trông thấy vị chiến giả mặt xanh tím, mắt kỳ lân trợn trừng co hết hai chân lên sập rêu, run rẩy.
      Con tử thiên thi mắt đục đến, nó hú lên những tiếng khàn ra hiệu với . Đôi mắt kỳ lân càng trợn to hơn, vỗ bàn cái chát chúa:
      - Cái gì? Các ngươi lấy lưới của Tịch Vu Xuyên bắt Tuyên Phong và con hồ ly sao? mời về bờ Lãnh Thủy đàng hoàng được hay sao? mà có trầy trụa gì... Bổn chiến giả đem các ngươi... ngâm rượu láng!

      Tiểu Ly nghe đến tên kẻ vừa được nhắc đến gan dạ lại ngay, mò mò đến trước mặt , dù mặt tái méc vẫn cố hỏi:
      - Ngài vừa là Tuyên Phong?
      - Lỗ tai con hồ ly nhà ngươi bị điếc à? Tiếng của ta cả lòng nước đều nghe, còn có gan hỏi lại?
      quát, con hồ ly liền nước mắt lưng tròng, mếu máo:
      - Hu hu... Ta nghe đồn Tuyên gia tháng bảy hung hãn... Đúng là đáng sợ , bắt nạt con hồ ly yếu ớt của ngài Tuyên Phong!
      nhướng mày đoạn vươn tay dài chụp đôi chân nhấc lên, thảy cho con tử thiên thi:
      - nhiều quá! Mang ta đến chỗ chưng cất hương thơm, cho ở đó ! ta muốn ăn gì cho ăn đó, bọn thủy mãng nấu tệ quá lên bờ tìm món cho ta! Đàn bà con sao chẳng giống Ma nương của ta, lãnh đạm kiệm lời!

      rót rượu, vẫn nghe tiếng la oai oái của Tiểu Ly vang xa, bất giác gật gù:
      - Bé hạt tiêu mà to mồm nhỉ? Hay ta giữ nó lại làm tổng quản nơi này? Tuyên Phong chắc phản đối đâu!
      Mười hai tử thiên thi vác lưới xuống lòng nước, chúng gỡ lưới Tuyên Phong trong lưới ngất , con con ngọc diện hồ ly vừa chớp mắt mị tình liền bị giơ cánh tay tím xanh to uỳnh huých văng ra xa:
      - Này mê hoặc! Bổn chiến giả ta dễ dụ dỗ đâu, khả năng mê hoặc của ngươi chỉ xách hài cho đôi mắt phượng của Ma Kim Tuyết!
      - Ái da... Đau quá à!

      Tiếng rên thánh thót ngọt như mật vang lên, các tử thiên thi còn thoáng ngơ ngẩn chỉ vào mặt Đông Úc:
      - Câm miệng! Ta đem ngươi làm hồ ly quay bây giờ! Ồn ào! Đem ta nhốt vào địa cung, cho nhịn đói để tỉnh táo lại! Hừ... Thiên cung ngươi tưởng địa ngục ta mê lắm hay sao?
      - Ta ...
      Đông Úc xoa chỗ lưng ê ẩm, giũ tay khỏi tử thiên thi lầm bầm. Tuyên Thừa Chí chỉ vào đọc ma chú, con hồ ly vào địa ngục pháp lực giảm nửa liền bị khóa miệng, o còn nghe mắng điều gì!
      chống nạnh, lắc đầu nghe răng rắc:
      - Cùng là hồ ly sao con ba đuôi dễ thương hơn con chín đuôi nhỉ? Ta nên chặt bớt sáu đuôi con hồ ly kia ?

      Con tử thiên thi mắt đục rùn vai, ra hiệu:" - Con hồ ly của Thiên cung đó chủ nhân, ngài định giao trả nó về sao? "
      Tuyên gia lừ mắt :
      - Thiên quân ngon xuống đáy Lãnh Thủy đòi! Ta bận canh gương, chưa kể con hồ ly này giả Khúc Hy, ắt là tay chân của tên Liêm Trực kia. Ta có đem nướng nó Thiên quân kia chắc gì biết? Mau đem thêm rượu xà cổ đến Ma cung, việc quan trọng ngươi nhanh chân lên?
      Con tử thiên thi hoảng hồn bỏ chạy, đụng cả vào cột đánh "ầm ầm", bóp trán:
      - Sao quản cái phủ đệ này mệt hơn ta canh gương nữa! Thế mới thấy Tuyên Phong nhu nhược kia cũng có chút tài đấy!

      cúi người vác Tuyên Phong lên vai, mùi thảo dược ngòn ngọt dễ chịu. Tiện tay vỗ mông tên ngất xỉu, phì cười :
      - Tuyên Phong, lần tái sinh vào xác Lịch Tương ngươi bẫng thế này! Da thơm, mặt xinh đẹp, ta muốn giữ ngươi ở đây! Ta bảo vệ ngươi, Tuyên Phong! Người này cho ai tổn hại ngươi nữa!
      Đặt Tuyên Phong xuống chiếc giường phủ rêu mịn, kéo chăn bằng lông hồ ly đắp đến ngực, liếm mép:
      - Hay ta lột da con hồ ly chín đuôi đó làm áo choàng cho Tuyên Phong nhỉ?
      - Đừng hại Đông Úc!
      Tuyên Phong hé đôi mắt to tròn khẽ giọng, da tái hơn. liền rót rượu xà cổ, đỡ Tuyên Phong dậy, kê chung rượu lên môi:
      - Cố uống chút , người em của ta! Ngươi có vẻ khỏe, mau uống !

      Tuyên Phong bướng bỉnh quay đầu sang hướng khác, liền gật đầu:
      - Được! giết, hại, ta đóng trang thờ cho con hồ ly Đông Úc leo lên ngồi, ngươi mau uống !
      - Chỉ cần đừng hại ta!
      Tuyên Phong khẽ , ngoan ngoãn uống cạn chung rượu xà cổ, thiếp cánh tay vị chiến giả gương nước. xoa đầu, cánh tay xanh tím nựng gò má mềm mềm rồi đến phòng chưng cất hương thơm. Tiểu Ly ngồi ôm chậu hương thơm, ủ ê, đến vỗ vỗ đầu:
      - Con hồ ly , ngươi theo ta đến chỗ Tuyên Phong chăm sóc !
      Tiểu Ly mừng rỡ đứng bật dậy, nắm bàn tay lo lắc lắc cảm kích:
      - Đa tạ ngài, ngài là tốt!

      nhìn con hồ ly nhảy chân sáo phía trước mình, bất giác mỉm cười:
      - Dễ thương!
      ....

      Lại Túc Thành trở về đảo Ngư thấy hai con gấu trúc chơi trong phòng song thấy Tuyên Phong tìm khắp đảo Ngư. Con quỷ nhân ngư rụt rè tâu:
      - Túc vương tử vừa ngài Tuyên Phong quay lại, miệng cái gì mà " Túc Thành ngươi gạt ta! "... Sau đó cứu Đông Úc mang khỏi đảo Ngư... Vừa ra đến giữa biển bị lưới tơ trúc ụp xuống bắt !
      - Lưới tơ trúc? Tịch Vu Xuyên bắt Tuyên Phong làm gì? Ta đến chỗ đòi người của ta!
      - Túc vương tử, tên Thượng cổ thần quân kia e chỉ con hơi thở, tiếp tục hành hạ ....
      Nghe con quỷ nhân ngư hồi báo, hừ lạnh:
      - Thu vỏ ốc, canh chừng bọn chúng đợi ta về!

      Tịch Vu Xuyên bay lên trung đón đầu Túc Thành, trầm giọng:
      - Ngươi đến đây làm gì?
      - Tuyên Phong! Trả cho ta!
      Vị chiến giả gương cạn lắc đầu:
      - Ta giữ !
      Túc Thành giận tím mặt, quay đầu . Tịch gia này dối! hề ngửi được mùi thảo dược lẫn mùi hương sen đen cố tình đánh dấu người Tuyên Phong.
      vừa rời khỏi Tịch Vu Xuyên gọi con tử thiên thi xanh ngọc đến, ra lệnh:
      - Đến đáy Lãnh Thủy báo tin cho Tuyên gia, Túc Thành như con thú bị thương, điên cuồng lắm!
      Con tử thiên thi hú lên, vòng tay cúi chào nhảy khỏi tường phủ đệ.

      Yểm Nha bế Tuyên Phi, lo ngại:
      - Tịch Khanh! Ma vương có cách nào với Túc Thành hay sao? Nếu tàn sát cả bờ Lãnh Thủy sao?
      Tịch chiến giả cúi đầu cọ mũi vào đầu mũi thon nhọn của , âu yếm:
      - Ngươi an tâm, có Tuyên Phong ở đó Túc Thành dám manh động đâu! Tuyên Phong là tử huyệt của mà. Như ngươi.... Ngươi cũng là tử huyệt của ta! có ngươi ta sống thế nào? Tịch Khanh ta chỉ có ngươi cưng chìu ta nhất thôi đấy! Yểm Nha... Thưởng cho ta... Tối nay...
      ngại ngùng véo hông ngó lơ đễnh, khẽ gật đầu. Tuyên Phi ngóng cổ nghe hồi lâu, chợt ôm lấy , thủ thỉ:
      - Sư mẫu... Người nhất định hẹp hòi... Thưởng sư phụ... Thưởng luôn cho con nữa!

      Cả hai phun cả trà vân trúc vào mặt nó, quát:
      - Tuyên Phi, con cút ngay cho ta!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :