Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 129: Đứa bé địa ngục!

      Tuyên Phong cựa mình muốn thoát ra khỏi vòng tay của Túc Thành nhưng đều bị kèm chặt. Vị chiến giả cười lạnh:
      - Ngươi chắc chứ? Nếu con bé xảy ra bất cứ tổn thương nào ta đều tính nó lên người ngươi đấy Túc Thành!
      vẫy tay gọi quỷ nhân ngư, trầm giọng:
      - Mang cái gì đó ngon lành cho cục cưng của ta ăn!
      Vị chiến giả thúc khuỷu tay vào ngực thụi mạnh:
      - Đừng kêu ta như thế, nghe kinh khủng chết được!
      xoa chỗ đau dịu dàng cầm tay Tuyên Phong hôn kêu:
      - Ta cứ thích kêu như thế! Mỗi ngày! quản ta được đâu!

      Tịch Vu Xuyên nhìn cả cái hồ trống lốc chỉ còn rong rêu và những con cá con bé xíu run rẩy sợ hãi nép sát vào thành hồ thở dài:
      - Ôi trời ơi những con cá nuôi mấy mươi năm của ta bị hai đứa con đem nướng lẫn ăn sống! là hết biết!
      Yểm Nha pha trà vân trúc đặt lên bàn, ôm vai an ủi :
      - Thôi con nó cũng lỡ ăn rồi! Chúng ta lại nuôi đàn cá khác!
      Tịch chiến giả cười khổ :
      - E là ta phải nuôi con cá gì mà nó ăn được bọn chúng mới sống sót nổi!
      Con tử thiên thi xanh ngọc vòng tay cúi chào, hú tiếng dài ra hiệu Ma Vương đến. Từ Trạch Uy uy phong đứng đầu xích giao, tay bế Ma Kim Tuyến giáng hạ xuống sân. Phu thê họ Tịch liền vòng tay cúi chào:
      - Ma vương Trạch Uy, Ma chiến giả!

      Yểm Nha nhìn Ma Kim Tuyết mặt mày tái xanh, hõm cổ có đập cười khúc khích, bước lại nắm bàn tay thon:
      - Chúc mừng ngài, Ma chiến giả!
      Tịch Vu Xuyên bước đến trước mặt , cầm tay bắt mạch đoạn mỉm cười, mắt nghiêng thành dấu ngã tuyệt đẹp:
      - Ổn rồi! Ta thấy ổn rồi !
      Đặt xuống ghế đôn đá , tự rót tách trà vân trúc nhìn vị chiến giả trầm trọng:
      - Tên Liêm Trực vương tử kia hành động. bắt cóc Yểm Vũ nhà các ngươi!
      Yểm Nha đánh rơi chung trà hoảng hốt:
      - Bắt ...bắt cóc Yểm Vũ?
      Tịch Vu Xuyên lại điềm tĩnh, dịu dàng xoa xoa đầu Yểm Nha:
      - Đừng lo! Nếu như có vấn đề gì Ma Vương chúng ta thong thả mà đến đây ngồi uống trà !

      Ma Kim Tuyết nhoẻn cười:
      - Chúng ta lòng muốn đến xem cái hồ cá của nhà ngươi bị hai đứa trẻ phá bĩnh như thế nào rồi ?
      Vị chiến giả gương cạn nhún vai lắc đầu. Tuyên Phi từ trong nhà ôm con rồng đất chạy ra, mếu máo:
      - Sư phụ ...sư phụ Vũ Vũ ngủ ngoan dắt con chơi! Vũ Vũ mình! Hu hu...
      Nó trông thấy Ma vương lễ phép vòng tay cúi lạy, được bế ngồi lên chân liền :
      - Ma vương, ngài phải phạt Vũ Vũ vì bỏ con...
      - Ừm... Con muốn phạt thế nào? Ta bắt nó nhịn đói được ?
      bẹo má nó trêu, thằng bé bạnh hàm khóc váng lên:
      - Hu hu... được! Vũ Vũ chịu đói được! chịu! Ngài mà bắt Vũ Vũ nhịn đói con giận ngài luôn!

      Ma Kim Tuyết lau nước mắt mặt nó, mềm giọng:
      - phạt như thế! Ta răn con bé được bỏ con, được chưa? Yểm Vũ theo lệnh sư phụ , sớm trở về thôi!
      Nó dụi mắt, toét miệng cười hôn lên má :
      - Vũ Vũ đúng... Ma nương thơm quá !
      - Ta có nên giải cứu ?
      Tịch Vu Xuyên châm thêm trà, trầm mặc. Dù biết Trạch Uy đa mưu nhưng con vào nơi long đàm hổ huyệt khiến lo lắng. Vị vua địa ngục xua tay, hào hứng:
      - Ta đoán vài ngày tới, e là tên vương tử kia mang trả nó còn kịp! Ngươi mau coi sóc Thất bảo cổ lâu cho tốt, sắp tới còn nhiều việc phải lo!

      Tên tiên giả ném Yểm Vũ vào góc sân, đôi mắt nhìn những mạch máu lên phía dưới làn da non mềm của nó tấm tắc:
      - là thơm ngon làm sao ! ra máu của những kẻ ở ma giới còn mê hoặc hơn cả máu của tiên giả!
      Liêm Trực vương tử quắc mắt, quơ tay xoẹt đạo phép tiên. Tên tiên giả nanh ngọc kia liền bị hất văng lên, đập người vào thân cây tóe máu đầu:
      - Cấm được lại gần đứa trẻ này! Cấm suy nghĩ đến việc uống máu nó!

      Phun họng máu , tên đó nghểnh mặt có điều hiểu:
      - Ngài thích đứa trẻ này?
      Vị vương tử lắc đầu:
      - Ta phải là thích nó! Nhưng nó là kim bài của ta khống chế Tịch Vu Xuyên. cũng có thể đem ra làm mồi nhử Trạch Uy!
      Yểm Vũ xoa xoa cái mông đứng dậy chun mũi:
      - Lũ xấu xa làm cái mông của ta bị thương!
      Liêm Trực nghiêm nghị:
      - Đứa trẻ này cứ ngoan ngoãn chơi trong sân, ngày ba bữa ta hứa bạc đãi ngươi!

      Nó chu môi phồng cái má phúng phính lên, nhảy phát lên nóc tường vườn. Thong thả ngồi gỡ từng viên ngói chọi xuống sân vỡ nát tan, nó lúc lắc đầu khoái chí:
      - Ta thách ngươi cũng dám bạc đãi ta !
      Liêm Trực vương tử có phần ngạc nhiên:
      - Thách ta ư?
      - Ngươi có thể thay thiên đổi địa, có thể muốn lật đổ sư phụ ta nhưng ngươi vĩnh viễn phải cần dưới trướng lữ đoàn giả! có họ ngươi vĩnh viễn đừng hòng bình định được địa ngục ! Ta là con của chiến giả. Nếu như làm gì ta, dù cha ta thể giết ngươi, tuyệt đối cũng nhẫn nhịn làm tôi tớ cho ngươi. Cha ta làm cả lữ đoàn gương cạn dưới trướng ông ấy cũng làm! Tốt nhất là cho ta ngày ba bữa ngon lành. Nếu ngươi biết rồi đấy!

      Nó ngoáy mũi thư thái bước từng bước bức tường thành bị nó gỡ sạch ngói. Lon ton leo lên mái ngói bằng ngọc ngồi phịch xuống nhe răng cười:
      - Ta đói rồi, cho ta thức ăn !
      Vị vương tử vẫy tay gọi cung nga:
      - Mang cho nó ít thức ăn !
      Yểm Vũ lắc tay, chu môi:
      - ít làm sao đủ ? Thôi cần, ta trực tiếp tìm cái gì để ăn vậy. Ta tin ở cái Liêm Ổ này có cái gì ngon!
      đoạn cuộn người hóa thành con khỉ bốn chân nhanh chóng biến . Tên tiên giả răng ngọc tức giận :
      - là đứa trẻ địa ngục láo lếu! Ngài cản ta,ta thèm rút xương lột da, uống máu nó. Chắc là ngon lắm!

      Liêm Trực chỉ thẳng vào mặt tên tiên giả rít qua kẽ răng:
      - Ngươi chớ ngông cuồng! được đụng đến nó! Trong tứ đại chiến giả đó ngoài Ma Kim Tuyết tài ba nhất Tịch Vu Xuyên là kẻ ngoại nhu nội cương. Cơn giận của kể cả Trạch Uy còn phải nhún nhường! Ngươi dám động tới con của coi như tự đào mồ chôn mình. Ta còn cần dưới trướng những chiến giả tốt đẹp như thế. Hơn nữa ta biết Ma Kim Tuyết rất thương đứa bé này, nếu ta lấy được lòng của nó có thể sau này dễ dàng chinh phục nàng ấy hơn! Cứ để mặc cho nó muốn ăn gì ăn, phá gì phá.
      Tên tiên giả nhìn mảnh ngói ngọc vụn đầy đất chắc lưỡi tiếc rẻ. Chủ nhân xưa nay cần kiệm, thứ duy nhất chi ra là vườn mạn đà la. Còn nhớ con mèo của Liêm vương phi nhảy trượt chân làm vỡ viên ngói bằng ngọc bị hóa thành viên ngói lắp vào mặc cho vương phi van xin. Thế mà hôm nay đứa trẻ địa ngục kia vừa đến lốc nửa số ngói ngọc kia chọi xuống đất!

      Trong nhà bếp, Yểm Vũ xẻo đùi bò to cắp nách, tay kia vớ thêm vò rượu và ống trúc đựng nước sương cười ha hả:
      - Mau tìm cá nướng cho ta! Ha ha... Dám bắt cóc Tịch Ngân Yểm Vũ, đúng là đường quang đâm đầu vô bụi rậm!

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 130: Liêm Trực vương phi!

      Yểm Vũ nhanh chân chạy khỏi nhà bếp rẽ vào hành lang . Men theo mùi hương ngọt ngào nó đến căn phòng màu trắng. Nhìn bóng lưng tết bím đuôi sam dài đen nhánh, áo lụa vàng kim và mùi hương nó phồng má:
      - Ma nương? À... Mùi hương này phải! Giống thôi!
      đứa bé trai trạc tuổi Yểm Vũ bất thần ló mặt ra khỏi cánh cửa lớn. Làn da trắng xanh mỏng manh nom hiền lành, mỉm cười bẽn lẽn. Yểm Vũ tròn mắt nhìn nó giơ cái đùi to và hỏi:
      - Ăn ? Ăn ? Ta chia cho ngươi ít nhé?
      Đứa bé mặt ửng hồng xua tay:
      - ăn, ăn!

      đoạn bước khỏi cửa phòng nghiêng đầu nhìn Yểm Vũ: đứa bé trước mặt nó đặc biệt! Ở Liêm Ổ này chưa từng có bé nào có đôi má hồng phúng phính, mắt sáng như sao và đôi môi đỏ lúng liếng. Cái đùi bò được cái miệng xinh ăn cách hùng dũng, nhai rào rạo. Nó bước đến thầm vào tai:
      - Mà ngươi là ai thế?
      - Ta là Liêm Nhã Chính, con của Liêm Trực vương tử và vương phi! Còn ngươi là ai?
      Yểm Vũ thảy cục xương qua bên, chùi tay vào.. áo của đứa bé trai cười tươi:
      - Ta là Tịch Ngân Yểm Vũ, con của Tịch chiến giả! Nhã Chính... Nhã Chính... Hợp với đứa bé nhút nhát như ngươi!

      - Nhã Chính! Con ở đâu?
      Nó nhìn vị vương phi giơ hai cánh tay dò dẫm bước ra, kinh ngạc:
      - Ma.. nương? Sao giống....?
      Vị vương phi mắt mù nhưng tai thính, liền hỏi:
      - Nhã Chính, ai đứng cùng con?
      Nó vòng tay cúi chào, lễ phép:
      - Liêm vương phi, Tịch Ngân Yểm Vũ có lời chào!
      Yểm Vũ ấn bàn tay xuống đất lấy thế nhảy lên, nhìn sát gương mặt giống hệt Ma nương: tuy đường nét như tạc nhưng cơ mặt cứng như tượng, đôi mắt gắn con ngươi giả màu đỏ tươi khiến nó rùng mình! Tiếng phát ra từ cái miệng ngậm chặt, thanh tĩnh:
      - Con của Tịch Vu Xuyên sao lại đến Liêm Ổ của ta?
      - Vậy phải hỏi phu quân của Liêm vương phi rồi! Ắt chỗ này nhiều thức ăn quá nên mời ta đến giải quyết!

      Nó ngoáy mũi, ngờ vực...
      Gương mặt của vương phi sao lại giống Ma nương của nó như thế?
      Nhã Chính dỏng tai nghe tiếng chân từ xa, mặt tái xanh vội nắm tay Yểm Vũ:
      - Theo ta! Cha ta đến!
      Yểm Vũ giật tay, hừ lạnh đoạn vẽ ma pháp dưới chân, cả hai được vòng ma pháp che , trong suốt.
      Vị vương phi liền quay mặt về hướng có tiếng động, dịu giọng:
      - Liêm Trực, ngài về!
      - Ừm...
      Nó trông thấy vị vương tử nhếch môi thành nụ cười, giơ tay nựng khẽ gương mặt vô hồn song lập tức thất thần, thở dài:
      - Ngươi rốt cuộc cũng phải nàng ấy!
      - Ta hi sinh đôi mắt, hi sinh cả gương mặt để vừa lòng ngài, ta thích mùi hương vẫn ngâm mình để ngài vừa lòng... Ngài vẫn vui sao?

      Nó nhìn qua thấy Nhã Chính bật khóc, lo ngại tên vương tử nghe thấy liền kéo thằng nhóc bỏ chạy. Nó cứ cắm đầu chạy đến khi cả hai lăn xuống bụi mạn đà la trắng muốt. Nhìn vạt hoa bầm dập, thằng bé mếu máo:
      - Hu hu... Mạn đà la cha ta quý nhất..Dập nát rồi, cha tha cho đâu! Giết mất.. Hu hu!
      - Ngươi nín , hùm dữ ăn thịt con, sao đâu! Ta ở phủ đệ của cha, ta mang cá cha nuôi đem nướng ăn, ngày thường bẻ trúc cha trồng làm cần câu cá, xách kéo cắt lưới cha đan để thả linh hồn ra chơi... Cha chỉ phết roi ta như phủi bụi!
      Nó ôm lấy Nhã Chính vỗ về, thằng bé còn khóc to hơn:
      - Hu hu... Cha ta giống cha ngươi! Cha ta nghiêm khắc, Liêm Thục và Liêm Thuyên vì nghe lời cha, chạy vào đây bứt bó lớn mạn đà la đem cắm vào bình. Kết quả tay nào bứt bị cha chặt , nhốt trong cũi trong vườn... Cha muốn ngắm hoa cả đời ngồi ngắm !

      Yểm Vũ mặt đỏ gay, cơn giận bốc ngùn ngụt khi thấy trong góc vườn là trai tầm hơn mười tuổi, tay phải cụt đến vai ngồi trong cũi. Thấy Nhã Chính chúng liền òa khóc:
      - Nhã Chính... Mau van xin cha tha cho chúng ta ... Ta hứa đời này bao giờ nhắc đến mạn đà la nữa... Hu hu...
      - Nhiều lời!
      Yểm Vũ chuyển tròng mắt đỏ tươi, bung vuốt hung hầu rạch tán loạn xé nát cũi thép, lôi hai đứa kia ra. Nhã Chính run bần bật, tin vào mắt mình:
      - Ngươi là thần thánh phương nào mà phá được cái cũi này thế? Mau trốn , cha ta giết tất cả mất!
      Đưa đôi mắt đỏ tươi nhìn ba đứa trẻ con của Liêm Trực vương tử, tiếng nó rít lên dữ tợn:
      - Ta chỉ là đứa trẻ địa ngục nhưng ta thù nhất kẻ nào ngược đãi trẻ con! khỏi cần tìm ta, tự ta đến tìm!

      Yểm Vũ vẽ kỳ trận ngôi sao tám cánh giấu cả ba đứa trẻ , vung vuốt hung hầu cày nát cả vườn mạn đà la trắng muốt, nghiến răng:
      - Ngươi xứng làm cha bọn chúng, lại càng xứng trồng mạn đà la!
      Tên tiên giả nanh ngọc sà từ cao xuống, hốt hoảng:
      - Trời ơi vườn mạn đà la của vương tử trồng cả ngàn năm... Nát cả rồi làm sao dùng triệt nguồn băng thi của Ma nương đây? Đứa trẻ địa ngục kia, mau nạp mạng!
      Liêm Trực vương tử từ mây tung sét xuống ngăn chặn tên tiên giả hầu cận, giọng run lên:
      - được hạ sát Yểm Vũ!

      Vị vương tử giận đến từng mạch máu chạy rần rật, gân nổi đầy trán nhưng vẫn dịu giọng:
      - Yểm Vũ.. Ngươi ngoan! Ta đại lượng tính nợ ngươi! Hãy nhớ lòng từ...
      - Nhiều lời!
      Yểm Vũ thét, há to miệng phun hai luồng lửa đốt cả mảnh đất trồng mạn đà la. Ánh lửa mạnh mẽ, cuồng nộ như cơn giận của nó liếm sạch mọi thứ. Liêm Trực vẩy nước, thần lực mát rượi dập tắt lửa, cười nhạt:
      - Ngươi bướng bỉnh! Nhưng giáo huấn được!
      Bất thần tung chiếc lồng to úp nó lại, thu nụ cười, nặng bảo:
      - Ngày ba bữa thiếu, mỗi bữa nửa bát đậu. Đợi ta đến tìm Tịch Vu Xuyên tính nợ!

      Nó ngồi phịch xuống đám đất đen vừa cháy trụi, cười ha hả, đôi mắt đỏ tươi quắc mắt:
      - Ha ha... Ngươi mau , mau ! Cha ta chắc uống trà vân trúc chờ ngươi!
      - Vương tử, thấy Liêm Thục và Liêm Thuyên...
      Tên tiên giả vòng tay tâu, Liêm Trực tỉnh như , giọng tênh:
      - Càng tốt! Chúng dùng được, chỉ có con của nàng ấy và ta mới là quý nhất!
      Đợi đến khi cả hai rời khỏi, Yểm Vũ mới mở kỳ trận thả ba đứa trẻ. Lau nước mắt từng đứa, nó dỗ:
      - Đừng khóc! Cha các ngươi cần, ta cần! Cha các ngươi dùng, ta dùng! Theo ta về địa ngục, ta hứa ngoài việc có cha cái gì cũng tốt! Có cha ta, ai bắt nạt các ngươi!

      Nhã Chính lắc đầu:
      - Hu hu... Ta bỏ mẹ ở lại đâu! Chỉ cần ta ngoan, cha gì ta. Nhưng ngươi làm sao thoát được?
      Yểm Vũ chỉ vào kỳ trận ranh mãnh:
      - Ta ắt có cách, nhưng ta ! Hai ngươi chạy vào kỳ trận, cầm ma phù của ta, có quỷ hồn trong trận bảo vệ đưa đến động Thừa Ăn. Cứ ở đó ăn uống thoải mái, đợi ta!
      Hai đứa trẻ quệt nước mắt, hỏi:
      - Sao ngươi thoát cùng?
      - Ha ha... Liêm Trực kia bắt cóc ta đến phải ba kiệu sáu cáng vừa quà vừa lễ đưa ta về địa ngục! Yểm Vũ ta quang minh chính đại, có phải chuột đâu mà chui rúc? !

      Nó thẳng tay đánh em họ Liêm vào kỳ trận đoạn bảo Nhã Chính:
      - Ngươi trở về với mẹ !
      Nó bung vuốt đào hang thông khỏi lồng, vỗ vỗ đầu thằng bé:
      - Về an ủi mẹ ngươi , ta nghĩ bà ấy khóc!
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 131: Chạm mặt sau ngàn năm!

      Nhã Chính chạy về phòng, quả nghe tiếng khóc thút thít của mẹ!
      Nó nóng vội chạy đến bên giường. Phía sau tấm rèm nó thấy mẹ áo lụa xộc xệch, lưng còn hằn vết cào chảy máu. thấy cha đâu!
      Nó lồm cồm bò lên giường vỗ về gương mặt vô hồn của mẹ:
      - Mẹ có sao ?
      Tiếng vị vương phi nức nở:
      - Nhã Chính , mẹ sao cả! Con mau trở về phòng của mình.

      Nó rút trong túi áo mình lọ chứa thuốc xoa lên vết thương của mẹ, tiếng như lạc :
      - Sao mà sao được chứ? Chảy máu rồi này! Để con thoa thuốc cho. Yểm Vũ đúng nó bảo con hãy an ủi mẹ chắc là mẹ khóc!
      Liêm vương phi cũng nhìn ra đứa trẻ địa ngục kia rất thông minh, bèn hỏi :
      - Yểm Vũ đâu?
      - Nó bị cha hóa cái lồng nhốt lại vì tàn phá cả vườn mạn đà la. Nó cứu Liêm Thục và Liêm Thuyên, đem giấu , bảo là lo cho hai đứa đó!

      Gương mặt cứng như tượng của mẹ cảm xúc nhưng dường như nó nghe được có tiếng cười trong cổ họng:
      - Cảm kích ! Đại vương phi nghe được chắc là cũng yên lòng!
      Nhã Chính lúc này mới rụt rè hỏi :
      - Mẹ ơi, Đại vương phi ở đâu vậy? Từ lúc hai đứa kia bị cha nhốt vào cũi con cũng còn được diện kiến Đại vương phi nữa!
      Nó vùi mặt vào lòng mẹ, đáp lại nó chỉ là tiếng thở dài:
      - Đại vương phi chưa chết! Cha con giam Đại vương phi trong căn phòng tăm tối để trừng phạt vì trông giữ tốt hai đứa trẻ kia. Con cũng phải ngoan ngoãn. Bởi vì nếu như con làm sai mẹ cũng bị liên lụy!

      Nhã Chính rụt vai, đưa đôi mắt sợ hãi nhìn vào đôi mắt đỏ tươi vô hồn rưng rưng nước mắt:
      -Mẹ ơi tại sao cái gì liên quan đến Ma nương đều đáng sợ như thế ? Tại sao cha hành động lạnh lùng chỉ vì bứt hoa?
      Liêm Trực vương phi lạnh người, tiếng xa xăm:
      - Ma Kim Tuyết là chiến giả và là kẻ trong sáng hiếm hoi mà ta biết! Nàng ta rất tốt! Chỉ là nàng ta cha con còn cha con lại lòng tính kế để đem nàng về bên cạnh. Chỉ trách ta và Đại vương phi đều nặng lòng nên sống trong đau khổ! biết cha con xử trí Yểm Vũ thế nào?
      Nhã Chính lắc đầu, nhớ đến vẻ tự tin và gò má phính hồng hào tự lẩm bẩm:
      - sao đâu nhỉ? Yểm Vũ giỏi đến thế cơ mà!

      ...
      Ma Kim Tuyết nhâm nhi trà vân trúc, nghiêng đầu nhìn Tịch Vu Xuyên chăm chú đan lưới. Yểm Nha tắm cho Tuyên Phi trong chậu đá thả đầy hoa trúc. Vị chiến giả gương cạn bất chợt hỏi:
      - Ma vương bảo ta chăm sóc ngài cẩn thận, nhưng đâu rồi?
      - đến Thất bảo cổ lâu và lên Thiên cung! với ta như thế!
      chép miệng, biết con bé ra sao rồi ? Tuy rằng Trạch Uy luôn trấn an là mọi thứ sao nhưng ngừng lo lắng cho nó. Đứa bé trong bụng như cũng cảm nhận được bất an trong nên hay tỏa ra những đợt sóng ấm áp như vỗ về.
      Bầu trời chuyển sang màu lục ngọc, vị chiến giả gương cạn nhìn sắc trời cau mày:
      - Liêm Trực vương tử , tới!
      Ma Kim Tuyết nhìn về phía Yểm Nha, hạ giọng:
      - Hãy đưa Yểm Nha rời khỏi đây. Đừng để ấy lo lắng !

      Tịch Vu Xuyên gật đầu, bỏ lưới xuống đoạn đến bế Yểm Nha và Tuyên Phi, phẩy tay biến mất . chưa từng diện kiến tên Liêm Trực vương tử gì đó nên cũng chẳng quan tâm mấy, châm thêm trà, tay tì xuống mặt bàn đá vẽ những vòng tròn xoắn ốc.
      Liêm Trực vương tử từ trong trung xuất , trông thấy Ma Kim Tuyết đôi mắt liền sáng lên,tim đập mạnh, tay run lên:
      - Thần kỳ ta vừa nghĩ tới nàng liền gặp nàng ở đây!
      Sau ngàn năm Ma nương mà ngày đêm mơ tưởng vẫn đẹp tuyệt trần. Tròng mắt đỏ tươi trong vắt gợn chút bụi sân si , rèm mi đen nhánh cong vút, vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng cao quý làm sao! lễ độ :
      - Ma chiến giả ... lâu gặp !

      chống tay , thèm quay mặt lại cái, giọng lạnh lẽo:
      - Kẻ lạ kia, ta quen biết ngươi! Ngươi là ai?
      Liêm Trực có chút bực bội nhưng liền nhớ ra rằng nàng lưu đày trong nhân thế ngàn năm vốn chẳng còn nhớ gì về quá khứ cười bao dung:
      - sao! biết rồi biết! Ma chiến giả, Liêm Trực vương tử có lời chào !
      Lúc này mới bỏ chung trà xuống , nghiêng đầu nhìn vị vương tử từ đầu xuống chân. Tên này đúng là có linh quang sáng chói, nét mặt tuấn từ ái, khóe miệng như luôn mỉm cười. xua tay:
      - Ta là chiến giả địa ngục, xưa nay qua lại với Thiên cung! Ngài cần đa lễ với ta!

      Liêm Trực bước để đến gần hơn dù rằng với khoảng cách này nghe được mùi kiều hương nồng đượm. Mùi hương riêng biệt dù cố công điều chế để Liêm vương phi ngâm mình nhưng vẫn thể nào hoàn toàn giống với mùi da thịt Ma Kim Tuyết!
      Bước thêm hai bước nữa đột ngột biến mất và xuất bên cạnh hàng trúc vàng, lạnh lùng:
      - Ta quen ai đến gần mình , vương tử xin thứ lỗi!
      thở ra, lùi lại:
      - Ta mới là người phải xin lỗi mà!
      biến lại ngồi ở chỗ cũ buồn mời trà mà hỏi:
      - biết vì sao hạ cố đến phủ đệ Tịch Vu Xuyên?

      khẩn khoản, đôi mắt rời khỏi làn môi mọng đỏ hồng:
      - Tịch Vu Xuyên có con , nó trong lúc ham chơi đến phá nát vườn mạn đà la của ta . Ta đến đây để với Tịch chiến giả, hoa đó ta trồng cho Thiên cung và ngày nào đó gom đủ số mang đến tặng cho nàng để hóa giải giúp khí băng thi nhưng bây giờ bị tiêu hủy hết! Ta độ lượng muốn lên trình báo với Thiên Quân ,e con bé đó bị xử chết nhưng việc nó làm cần phải có thu xếp với ta.
      - Liêm vương tử, nếu Yểm Vũ làm sai cứ mang nó lên cho Thiên Quân xử tội! Tịch Vu Xuyên tuyệt đối bao che con !
      Tịch chiến giả từ trong sảnh lớn bước ra, phong thái an tĩnh hơn cả tiên gia. Nhìn tà áo choàng xanh lá bay trong gió, Liêm Trực hỏi lại:
      - Ngươi ?

      Ma nương nhạt giọng:
      - Chiến giả dối, Tịch gia là làm! Ngài cứ giải Yểm Vũ đến Thiên cung...
      Liêm Trực cau mày, tình theo ý mong muốn! Vẫn say đắm nhìn mềm giọng:
      - Ta thương trẻ con, muốn như thế! Nếu nàng theo ta đến Liêm Ổ làm khách, ta hứa có cách để Thiên Quân bắt tội!
      - Từ bao giờ có trả giá với chiến giả của địa ngục vậy?
      Tịch Vu Xuyên trầm giọng, cởi áo choàng xanh lá khoác lên vai đoạn dìu đứng dậy. Liêm Trực nhận ra da tái xanh hơn, bèn hỏi:
      - Ma chiến giả chỗ nào khỏe?
      - Đó phải việc của ngài! tiễn!
      rồi cả và Tịch gia đều hóa thành làn khói bay mất! Vị vương tử nghiến răng:
      - Tịch Vu Xuyên khinh người quá đáng! Ta bắt con ngươi làm phân bón cho hoa mạn đà la của ta!

      ...
      Yểm Vũ ngủ bật dậy, ngoáy lỗ tai:
      - Kẻ nào rủa ta nhỉ?
      Nó mở kỳ trận, từ trong lỗ hổng quỷ hồn thò tay ta dâng cả con cá nướng to đùng. Nó liếc nửa chén đậu bị ném nằm chỏng chơ, mắng:
      - Muốn bỏ đói ta? Nằm mơ!
      Nó nhai xong con cá Liêm vương phi đến, lấy bát cơm to giấu trong tay áo bảo:
      - Ăn , mau lên!
      - Đa tạ! Vương phi tốt bụng, lấy nhầm ngụy quân tử cứ như bông hoa lài cắm bãi phân trâu!
      Yểm Vũ cầm bát cơm, thở dài. Vị vương phi bất ngờ với nó:
      - Yểm Vũ lanh lợi! Nhã Chính được như ngươi ta ...
      - Ậy thánh nhân đãi kẻ khù khờ... Nhã Chính rụt rè biết sợ là tốt! Ma mãnh như con hay gây họa, nếu nhờ phước dày chết ngỏm từ lâu!
      Nó bật cười, thỏ thẻ đoạn nắm bàn tay vị vương phi:
      - Ma nương con tình cảm khó , muốn tự mình đau khổ phải biết đủ! Đủ giữ, đủ buồn buông! Vương phi đường đường là con Long Vương, hà cớ gì tự lụy làm khổ mình?

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 132: Mạn đà la!

      Liêm Trực vương phi giơ bàn tay gầy mò mẫm đôi má phính của Yểm Vũ hồi lâu rồi :
      - Chỉ là ta buông xuống được , thể! Ta ngài ấy , ta còn có Nhã Chính là cầu nối của ta và ngài ấy! Hơn nữa ngài ấy cũng chẳng làm gì ta!
      Yểm Vũ chắc lưỡi lắc đầu quầy quậy:
      - Vị vương tử kia chấp nhận gương mặt của vương phi, bắt người phải hi sinh đôi mắt, dung mạo chỉ để làm gương mặt sáp cho thỏa mãn nhìn của ngài ấy. Thỏa mãn nhung nhớ với Ma nương, đối với ngài công bằng!
      Vương phi vỗ vỗ má nó, tiếng trầm hơn:
      - Nhã Chính cần có đủ cha mẹ, cần bảo bọc của ngài ấy! Ở cạnh cha nó được bảo vệ, hạnh phúc!

      Nó bĩu môi, đứng phắt dậy lắc lư người khiến cái bụng trắng vân đá rung rung ngộ nghĩnh:
      - Ngài là vì Nhã Chính càng phải hạnh phúc! Ngài nghĩ nó biết buồn hay sao? Ngài nghĩ rằng thấy mẹ mình sống trong nước mắt như thế nó liệu vui vẻ, trưởng thành tốt hay sao? Ngài có từng hỏi nó muốn cuộc sống như thế này ? Ngài có thấy nụ cười vui vẻ tâm của nó ?
      Dường như Yểm Vũ nghe có tiếng nấc trong cổ họng vương phi, tự biết mình noí đúng thò bồi thêm:
      - Con đúng là phước phần tốt hơn Nhã Chính, cha mẹ con rất thương nhau! Ma nương con bẩm sinh đàn ông đời này nếu lấy được kẻ họ dù thế nào họ cũng buông tay nhưng nếu là kẻ họ kêu trước sau gì cũng sinh lắm chuyện đau lòng!

      Nước mắt chảy từ hai hốc mắt, con ngươi đỏ tươi vô hồn, trượt dài làn da căng mượt nhưng vô cảm. Nó dùng hai bàn tay xíu của mình vuốt ve gương mặt như tượng sáp kia:
      - Vương phi đừng khóc, ngài khóc với con cũng giải quyết được điều gì!
      Vương phi lóng tai nghe thấy tiếng động liền ngẩng mặt lên:
      - Tên tay sai đến, Yểm Vũ bảo trọng!
      Hóa cây gậy trắng phát sáng , bóng dáng vương phi thoắt cái biến mất. Tên tiên giả nanh ngọc đến nhìn chằm chằm vào gương mặt của nó cười hí hửng:
      - Lần này chết ngươi chưa! Tịch Vu Xuyên cần ngươi nữa, vương tử của ta bảo đem ngươi làm phân bón để trồng lại mạn đà la. Máu của ngươi cho ta, đứa trẻ địa ngục chết tiệt kia nhất định phải trả giá vì biết điều!

      Yểm Vũ ngoáy mũi ngáp dài, ngả người dài ra đất:
      - Ta cái gì cũng biết nhưng lại rất biết điều. Nhất định trả lễ đầy đủ cho ngươi, chi bằng ngươi báo danh cả tộc để ta dễ bề tính sổ!
      Tên tiên giả ngời ngời lửa giận, cả người hóa thành đỏ rực như than hồng, nắm lồng sắt giở lên hét:
      - Nạp mạng!
      Lồng sắt vừa được ném , chân tên tiên giả bước tới dưới đất lên ma pháp trận tám cung: Càn, Khảm, Chấn, Cấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài ánh sáng hồng khóa chân. Yểm Vũ vẫn nằm vật ra đất, tay phải vẽ lên trung, gọi:
      - Quỷ trấn cung Ly, tiếp khách!
      Bát quái tám cung khởi động, chân của gã đạp ngay hai vạch liền, hai vạch giữa đứt của cung Ly. Bảy cung kia tắt ánh sáng, dồn luồng lực vào cung Ly đỏ cam cháy bỏng. Quỷ trấn cung Ly từ giữa hai vạch đứt trồi lên, mái tóc đen dài chấm gót lung lay, hai nanh dài đến bụng vòng tay cúi chào Yểm Vũ:
      - Tịch chủ nhân, Ly Hồn nghe lệnh!

      Nó gật đầu, phẩy tay chỉ vào kẻ đứng chết trân:
      - Tiếp khách quý , đừng giết!
      Tên tiên giả vung roi tiên đánh Ly Hồn toan thoát thân nhưng bảy quỷ hồn các cung bát quái nhảy đến nắm chặt tay chân. Ly Hồn há cái miệng to như hố đen ngoạm cái đầu tên tiên giả cuốn vào sâu trong cung Ly. Bảy quỷ hồn còn lại nhìn Yểm Vũ:
      - Chủ nhân, chúng ta cũng muốn chơi!
      - Tự nhiên , đừng giết là được! Chết với quá hời!
      Nó ngồi dậy, tay chỉ xuống đất mở kỳ trận. Đồ ăn được dâng đến, nó vừa liếm mép vừa cười sang sảng:
      - Ha ha... Liêm Trực kia, ngươi quên sư phụ ta thông minh tuyệt đỉnh, liệu việc như thần. Ta tất nhiên cũng học được vài phần, muốn bỏ đói ta, nằm mơ !

      Liêm Trực từ giáng xuống, vỗ tay tán thưởng:
      - hổ danh tiểu đồ đệ Trạch Uy! Công phu tệ! Nhưng ta phải dạy dỗ ngươi, dạy được đem ngươi làm phân bón cây. Dù gì ta phải trồng lại mạn đà la để hóa giải khí băng thi cho Ma nương!
      - Ngươi thấy tay sai bị Ly Hồn ngoạm mà đứng nhìn cứu, đúng vô tình! Muốn đem ta làm phân bón, xem ngươi có bản lĩnh !
      Nó gầm lên, hóa thành con thạch hầu tỏa ma lực ánh xám của tử thiên thi, bung vuốt hung hầu hung hãn. Liêm Trực hừ lạnh:
      - ràng ngươi có thể thoát khỏi tay tiên giả của ta, cố tình để ta bắt về?

      Nó nhe răng, từ hai hàm răng trắng bóng hai nanh dài ra, quắc đôi mắt hóa đỏ nhìn vị vương tử:
      - Ngươi thích bắt ta, ta há phục tùng? Nhân tiện Ma cung của sư phụ rảnh, ta đến đây ăn chực vài hôm, được sao?
      - chết !
      Liêm Trực tung đòn hiểm hóc khóa hết ma lực của đứa trẻ địa ngục, vươn liềm bạc toan cắt tứ chi Yểm Vũ. Dù mang ma lực của Lãng Thiên lẫn tài hoa xuất chúng nhưng nó vẫn chỉ là đứa trẻ, so với Liêm Trực khác nào trứng chọi đá. Đôi mắt đỏ tươi của nó vẫn sáng lên lấp lánh, nét mặt ngạo nghễ hề sợ hãi cái liềm bạc bay đến.
      " Xoẹt! "
      Lưỡi liềm bay đến cắt phăng chi tay rồi bay về chỗ Liêm Trực. Nghe tiếng thét quen thuộc vị vương tử trố mắt: kẻ bị cắt chi là tiên giả Hà Kim! Yểm Vũ kia tuy thể thoát ra nhưng được bát Cung quỷ hồn kéo dịch sang bên, lại đẩy Hà Kim ra thế mạng.

      Liêm Trực vội cứu tiên giả dưới trướng, lại vung liềm xuống. Bát cung quỷ hồn ôm lấy Yểm Vũ, muốn nhét nó vào ma pháp trận đồ giấu , lao nhao:
      - Chủ nhân, mau trốn!
      - Chạy đâu cho thoát?
      bóng dáng xích giao xuất , tiếng Trạch Uy rền như sấm:
      - Liêm Trực, ngươi ăn hiếp tiểu đồ đệ ta hơi quá rồi đấy!
      nhảy xuống, vung ma lực thượng cổ giải cứu Yểm Vũ. Nó thoát ra liền trở lại hình người, ôm quấu lấy than khóc:
      - Hu hu... Sư phụ, bỏ đói con, muốn đem con làm phân bón... Hu hu... Tệ hơn là ... ...

      Nó ngập ngừng càng khiến vị vua địa ngục hồ nghi, vừa xoa lưng nó vừa hỏi dồn:
      - Chết tiệt, Liêm Trực gì?
      - Hu hu... ... bắt Ma nương về nhốt lại, đem tiểu bảo bối nhà sư phụ ngâm rượu...
      Trạch Uy lùng bùng lỗ tai, thu lại bát cung quỷ hồn đoạn ném Yểm Vũ lên đầu xích giao, trầm giọng:
      - Con ở yên đó cho sư phụ!
      Đối đầu với vị vương tử, lạnh giọng:
      - Tên vương tử nhà ngươi nấp trong Liêm Ổ lại mưu đồ với địa ngục của ta! Bắt cóc Tịch Ngân Yểm Vũ, ngươi vỗ mặt ta đấy ư?
      Vị vương tử mỉm cười, chỉ xuống vườn mạn đà la chỉ còn trơ đất đen:
      - Nó tàn phá vườn mạn đà la của ta! Công sức cả ngàn năm của ta!
      Trạch Uy nhếch môi, lấy trong tay áo túi lớn thảy xuống, lập tức cả vườn mạn đà la vươn lên, trắng muốt:
      - Mạn đà la vốn là hoa bỉ ngạn đỏ của địa ngục, lên cõi trời mới hóa thành mạn đà la trắng. Ngươi chỉ vì vườn hoa này toan giết trân bảo Yểm Vũ của địa ngục ta?

      Vị vương tử nhìn vườn cây, lắc đầu:
      - Mạn đà la ta trồng bằng thần lực tu luyện, có thể hóa giải khí băng thi của Ma Kim Tuyết! Ngươi biết nữ chiến giả của mình khi còn khí băng thi nếu sinh con là đứa trẻ băng thi, như nàng ấy mãi nằm im như chết!
      cau mày, việc này đúng là biết! Nhưng việc đó tính sau, tung chưởng lực cực lớn đánh thẳng đến chỗ Liêm Trực, lừ mắt:
      - Nhiều lời, hoa là hoa vẫn là vật vô tri! Ngươi cậy mạn đà la để đồ sát tiểu đồ đệ của ta?
      Bị đánh trúng ngực, vị vương tử lảo đảo lùi lại vài bước, thầm nghĩ :" Tên Trạch Uy đúng là mạnh ! ". nhìn lên , thấy Yểm Vũ ló cái mặt bánh bao khỏi sừng vàng nhìn dáo dác đạp gió bay lên:
      - Tiểu đồ đệ tìm ta, ngươi muốn gì đến Ma cung đấu tiếp!

      Yểm Vũ nhào vào lòng , hôn chùn chụt lên má:
      - Sư phụ cưng cưng...
      - Con nha Yểm Vũ... Phá nát vườn hoa của vương tử, mạn đà la đó có thể giải khí băng thi của Ma nương con.
      xoa đầu nó, giở tay chân lên xem , chừng thấy bị thương mới thở phào:
      - May sao, con mà trầy trụa là Ma nương mặt ủ mày chau cho xem, lại giận ta rồi bỏ ăn!
      Nó xua tay, cười toe toét:
      - Sư phụ đừng lo, con trở về nghĩ cách để Ma nương ăn với con, lúc đó ú nu sư phụ đừng mắng con đấy!

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 133: Đổi tính!

      Yểm Vũ ôm cổ sư phụ kể đủ thứ chuyện trời dưới đất mà nó nghe được từ Liêm Ổ. Nó chun mũi, lắc đầu:
      - Sư phụ Liêm Trực đó biến thái lắm! bắt vương phi của mình hi sinh đôi mắt để làm con ngươi giả màu đỏ tươi , hi sinh cả gương mặt để đắp lên lớp da có gương mặt giống hệt như Ma nương... chỉ để nhìn! Vòn bắt vương phi của mình để mái tóc đen thắt bím đuôi sam và ngâm mình trong hương liệu để có mùi thơm thoang thoảng như Ma nương. So với Thượng cổ thần quân kia Liêm Trực còn kinh khủng hơn!
      - Ừm... Con biết nhiều quá nhỉ? Thế tiểu đồ đệ ngoan cho sư phụ biết Lãng Thiên ở đâu?
      véo mũi nó, cười nhạt. Nó đứng hình lúc rồi ngún nguẩy mông, nheo mắt:
      - Con biết đâu sư phụ đại nhân đại lượng! Con biết đâu, sư phụ à!

      Hai thầy trò nhìn nhau xích giao bất chợt lên tiếng:
      - Ma vương... Phủ đệ Tịch gia đóng băng!
      Cả phủ đệ núi cao của Tịch Vu Xuyên lúc thường nhiều lắm chỉ đổ tuyết nhưng hôm nay đóng băng toàn bộ. lớp băng dày trong suốt còn ánh xà cừ óng ánh. Trạch Uy nhíu mày:
      - xong rồi!
      bế Yểm Vũ nhảy xuống , dùng bàn tay vẽ ma pháp tạo lửa đốt băng. Nguồn ma lực thượng cổ hóa băng thành nước đổ ập xuống phủ đệ ướt sũng. Phu thê Tịch Vu Xuyên run lẩy bẩy đứng cạnh nhau, vị vua địa ngục hỏi:
      - Có chuyện gì?
      Yểm Nha môi tím tái, lập cập:
      - Ngài ấy muốn ăn vài món nhân gian, ta hãy ăn đỡ vài món ở đây rồi để ta tìm cách! ngờ ngài ấy chau mày nổi giận hét tiếng cả phủ đệ đều đóng băng!

      nhướng mày :
      - Nàng ấy nổi nóng?
      Tịch gia gật đầu giọng nặng :
      - Những người có thai tâm trạng thay đổi là điều rất bình thường! Chỉ có điều Ma nương vốn mà băng thi lại sở hữu ma lực tiềm tàng , bào thai trong bụng là huyết mạch của Ma vương. Hơn nữa nó là đứa trẻ có ma tính rất mạnh, nên nổi giận của Ma nương rất kinh khủng! Sau khi hóa băng phủ đệ nhảy lên lưng Thiết ngưu mất, ta nghĩ bây giờ ngài ấy xuống dương thế rồi.Ma vương mau đuổi theo !
      hôn má Yểm Vũ, âu yếm:
      - Con ở đây với cha mẹ nhé ?
      Nó nhào qua ôm hôn Tịch Vu Xuyên và Yểm Nha, cười hì hì:
      - Cha mẹ cưng cưng... chờ con về nhé! Để con tìm Ma nương với sư phụ!

      Khi bóng hai thầy trò mất hút, Tịch gia vòng tay kéo Yểm Nha vào lòng, giọng mang chút ganh tị:
      - Ngươi xem con chúng ta! Yểm Vũ nó càng ngày càng giống con của Trạch Uy và Ma Kim Tuyết! Ngươi mau sinh cho ta thêm đứa nữa !
      - Được! Ngài muốn là được!
      dụi mặt vào ngực Tịch gia, thỏ thẻ. Chân bị nhấc khỏi mặt đất, chỉ còn nghe tiếng vị chiến giả gương cạn thầm bên tai:
      - Y phục chúng ta ướt cả rồi... Yểm Nha... Cự long ta lạnh quá thức giấc rồi... Nhờ ngươi dỗ ngọt nó nhé!
      - Ngài... biết xấu hổ!
      ngại ngùng lấy hai bàn tay che mặt, thả xuống giường, xé toạc áo, mắt ánh lên tinh quái:
      - Xấu hổ quá vui đâu Yểm Nha! Nào, hai ta hợp tác kiếm vài đứa nhóc bưng trà rót nước nào!

      ...
      Trạch Uy vận áo sơ mi trắng, quần tây đen như sinh viên. Tay bế đứa bé mặc đầm trắng xinh xắn vào khu chợ sầm uất. Ai ai cũng nhìn hai thầy trò tấm tắc:
      - Đẹp quá! Hai cha con này là đẹp! Cậu này trông còn trẻ thế mà con rất xinh xắn .
      vẫn giữ nét mặt băng lãnh nhàng hề quan tâm đến mọi lời bàn tán xung quanh. Yểm Vũ cứ ôm cổ ngó đông ngó tây, chăm chăm nhìn đồ ăn miệng chóp chép:
      - Sư phụ ơi, ngon quá!
      Vẽ ma chú tay tung vào khu chợ, luồng ma chú cuộn lên cao và có phản ứng. bảo:
      - Ma nương của con ở đó kìa!
      Cả hai đến quầy bán bánh xèo, Ma Kim Tuyết cũng mặc bộ váy trắng thanh nhã, tóc tết bím dài ăn tì tì lúc đĩa to bánh xèo, bên cạnh còn có tràng bánh khọt nghi ngút khói. Bà bán bánh tay đổ liên hồi tráng những gáo bột vàng ánh thơm mùi nước cốt và nghệ lên chiếc chảo gang đen. Bàn tay điêu luyện đảo chảo sau đó bỏ thêm giá, củ hũ dừa, tôm thịt rất thơm ngon. Yểm Vũ chịu ở tay nữa, nhảy xuống đất lon ton chạy đến níu váy Ma nương:
      - Con muốn ăn nữa, cho con ăn với!

      quay lại nhìn nó đoạn ngước mắt nhìn Trạch Uy hờ hững:
      - Cha con nhà ngươi tới à?
      bước đến kéo ghế ngồi bên cạnh, vừa vặn dang chân để lọt thỏm vào lòng mình trầm giọng:
      - Nàng... Vì món ăn này mà hóa băng cả phủ đệ? Tịch Vu Xuyên và Yểm Nha suýt chết cóng đấy!
      chớp mắt, đôi mắt đen láy liền hóa lại màu mắt đỏ tươi, ghìm giọng:
      - Ngươi là trách ta?
      Yểm Vũ búng ngón tay khiến thời gian ngưng đọng, mọi người đứng yên như tượng. Nó ôm chân , năn nỉ:
      - Ma nương, còn nhiều thức ăn ngon! Sư phụ là đến để dắt ngài ăn nữa mà! Bớt giận... Bớt giận...
      - Hừm... Chúng ta !
      cúi xuống bế nó đoạn biến mất, cũng theo bén gót. Thời gian được trả lại, chỗ cả ba ngồi lúc nãy là mâm tiền đầy... Giấy tiền vàng bạc!

      Trời về khuya rất nhiều hàng quá đóng cửa nhưng vẫn còn có bà lão ngồi quạnh quẽ ở góc đường, cất tiếng rao buồn:
      - Cháo đậu đây, cháo đậu đây!
      Cả con đường vắng ngắt chẳng còn ai qua lại, đầu tóc bạc phơ nhìn nồi cháo đậu còn hơn nửa của mình thở dài:
      - Ngày mai lại ăn cháo trừ cơm nữa rồi!
      Bà nhìn về phía xa, có chút kinh hãi: lúc nãy vừa thấy đường bóng người giờ có bóng ba người mặc đồ trắng tinh khôi bước dưới ánh đèn đường! Nhìn ràng là gia đình có cha có mẹ và con cười chạy phía trước. Gai óc nổi dựng lên, bà than:
      - Trời ơi lẽ số ta tận mạng, thấy ma mà còn thấy mặt như vậy sao?

      Bà định gióng quang gánh bỏ chạy nhưng kịp, đứa bé đó sấn tới cái hàng của bà!
      Nét mặt tròn trĩnh cực kì dễ thương, làn da của nó dường như có nổi những đường vân đen nhạt, tuyệt nhiên có nét tà ác nào cả. Nó nhanh nhảu kéo ghế nhựa ngồi bệt xuống, chỉ chỉ vào cái nồi cháo đậu:
      - Cho con ... mà thôi hai, ba, bốn bát cũng được! Mau lên, mau lên!
      Bà cứ như bị thôi miên, cuống quít múc mấy bát cháo đặt trước mặt nó run run. Bà bày nào là dưa mắm, nào mà cải mặn, nào là trứng muối ra trước mặt đứa trẻ lùn tịt. Người phụ nữ và người đàn ông phía sau cũng tới, họ rất đẹp!
      Vẻ đẹp như tượng tạc đến nỗi bà nghĩ cả đời mình chưa từng gặp người đẹp như vậy! Họ mang khí chất quyền quý, lạnh lùng! nhìn nồi cháo của bà, khẽ hỏi :
      - Bà bác, nồi cháo này bán hết được bao nhiêu tiền?

      Bà run rẩy giơ tay đếm lúc rồi :
      - Nếu bán hết nửa nồi này bà được độ hơn hai trăm!
      cười nhạt, làn môi đỏ mọng cong cong khiến người đối diện bị hút hồn:
      - Được rồi bà đừng lo! bán hết, bà cho con bát !
      Đứa bé nhanh nhảu cầm cái bát lên, lễ phép bưng trước mặt :
      - Con thổi nguội rồi, mẹ ăn trước !
      mỉm cười, nhìn ăn sạch bát cháo đậu lấy làm vui mừng, cất lời khen:
      - Bà lão nấu khéo quá!
      Yểm Vũ ăn hết mấy bát cháo, xoa bụng đoạn giơ ngón tay vẽ ma chú xuống đất. Vòng ma chú lan ra, chẳng mấy chốc có tốp chạy xe máy đến nhao nhao:
      - Bà kia... Múc cháo vào hộp mang đến đám tang đằng cuối ngõ! Tiền đây!
      Bà cầm tờ tiền lớn, chưa kịp hỏi mấy hộp họ phóng xe mất. Quay qua gia đình nọ biến mất, chỗ ngồi đóng lớp băng đá. Bà nắm chặt tờ tiền, chắp tay xá như tế sao:
      - Cảm ơn giúp đỡ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :