Chap 124: Đòn thù của Túc gia! Ma Kim Tuyết cảm thấy bờ môi mình ấm nóng, hương trà dường như còn đượm hương vị ngọt ngào bao trùm qua đầu lưỡi, lan xuống cổ họng. đẩy lồng ngực muốn rời khỏi nhưng ôm chặt bàn tay , nụ hôn càng lúc càng nồng nhiệt. Cảm giác mình thở được, tất cả dây thần kinh người như căng ra, nhíu mày. định đưa đầu lưỡi vào sâu hơn hơi thở gấp, ngắt quãng phả vào cánh mũi. Biết mệt bèn tách hai môi ra, bàn tay xoa nhè vị trí trái tim: - Ta xin lỗi ! Ta biết làm cách nào để dừng lại... nàng quá đẹp! Môi nàng quá ngọt, quá thơm... là thứ tình mật mà ta chưa từng được nếm thử! gối đầu lên cánh tay nổi đầy gân, đôi mắt phượng đỏ tươi mê hoặc díp lại: - Ta muốn ngủ. Ta mệt quá, Trạch Uy! - Cho ta hôn trán nàng cái nữa thôi, ta hứa! Trạch Uy hôn kêu lên vầng trán đổ mồ hôi lạnh đoạn ôm lấy , kéo chăn đắp cho cả hai. áp mặt vào ngực , lớp băng lạnh tỏa nhiệt dịu êm. Nhớ đến Yểm Vũ, chép miệng: - Yểm Vũ... Ngươi bảo cung nga làm thức ăn cho bọn trẻ... xoa lưng , ho khan. Ngực rất đau dù được Ma Kim Tuyết trám băng. Hôn chùn chụt lên má , âu yếm: - Nàng đừng lo, ta nghĩ Yểm Vũ kéo Tuyên Phi và con yểm thi kia chữa trị cho tên tử thiên thi chết dẫm kia... Yểm Vũ hay làm nũng với chúng ta thế thôi! Nàng biết nó lập động Thừa Ăn chứa đầy thức ăn dự trữ... Ma cung ta hết thức ăn nó cũng đói đâu! Ngủ ... choàng tay qua hông , cả hai dán chặt vào nhau. Vành môi mọng cong cong rót đều đều mật kinh giả vào tai đến khi nghe tiếng thở đều đều, mới giãn hai đầu mày thở : - Ngủ ngon, tình của ta! Yểm Vũ cùng Tuyên Phi và Khắc Đạt đưa tử thiên thi Lãng Thiên thông qua kỳ trận trở ngược về về cung Vô Lệ tan hoang. Tuyên Phi nhìn quanh quất đống đổ nát ngơ ngác : - Tại sao lại như thế này ? Yểm Vũ gãi đầu : - Túc Vương tử gây ra đấy! Ta nhớ dưới địa cung Vô Lệ có phòng dự trữ hương thơm. Ta nghĩ nên giấu ngài Lãng Thiên tạm thời ở chỗ này. ai nghĩ ngày ấy được giấu ở đây! Chữa trị cho ngài ấy trước ! Lãng Thiên nằm mê man dựa đầu vào ngực yểm thi chợt hét lên. Lồng ngực đau đớn , từ miệng phát ra nhiều nguồn lực ánh xám đáng sợ cũng làm suy giảm bao nhiêu cơn đau. Yểm Vũ ôm lấy đầu dỗ dành: - Ngài Lãng Thiên ngoan! Ngài Lãng Thiên ngoan! Ngài cố chịu chút . Ngài cảm thấy như thế nào? Con làm cách nào để ngày đỡ đau đây ? Lãng Thiên mấp máy môi: - Ma nương... Chủ nhân của ta... Yểm Vũ gật đầu : - Ma nương trở về nhà! Ma nương sao! Ngài nghe lời con, ở yên đây dưỡng thương! Khi nào hồi phục con đưa ngài về gặp Ma nương! Nó đến động Thừa Ăn lôi cơ man thức ăn về chất trong phòng dưới lòng cung Vô Lệ. Vẽ đạo ma chú ám lên trán Lãng Thiên, nó thủ thỉ: - Có ma chú này ngài đỡ cảm thấy đau khi phát cơn! Đợi con... Con nhất định học bằng được cách hóa giải ấn phạt của Túc gia! Yểm Vũ cắt ngón tay máu xuống nền, phát động ma pháp địa ngục che căn phòng, thả vô số quỷ hồn lởn vởn làm tai mắt. Thảy túi đồ ăn, nó đọc "thí thực chân ngôn" ban phát cho chúng bữa no, đôi mắt nó đỏ tươi quyền lực: - Canh giữ cho tốt! Nếu để kẻ nào làm hại ngài ấy, ta xé hồn bọn bây! Quỷ hồn chắp tay xá đứa bé lùn tịt rồi xông vào tranh cướp thức ăn. Tuyên Phi ôm nó, hôn hôn gò má phúng phính đỏ hồng : - Vũ Vũ... Mau tìm.. sư phụ! - Cha mẹ ta cần nghỉ ngơi, Khắc Đạt! Chúng ta về phủ đệ, bắt cá trong hồ của cha đem... nướng! Nó cắp Tuyên Phi bên hông như cắp gà con, nhảy lên ngồi vai con yểm thi, rời khỏi cung Vô Lệ. Thượng cổ thần quân vác thân thể của Lịch Tương mà thương , trở về nơi ở của mình mà thẳng đến rừng hoa đào. Nơi này vốn là nơi ở ngày xưa của Lịch Tương , bao nhiêu năm qua vị thần quân này vẫn luôn lui tới nơi này chăm chút từ gốc đào chờ đợi chủ nhân thực trở về. Đặt người xuống cái giường đá nằm giữa rừng, ông khua tay lay những cánh hoa đào rơi rụng thành màn trướng hoa đào vây kín lấy giường đá. Bước vào bên trong, ông nắm đai áo giật phăng lộ bờ ngực rắn rỏi. Run run sờ xương quai xanh xinh đẹp, làn da trắng xanh mịn màng thơm mùi thảo dược... chỉ cần nhìn bấy nhiêu thôi là gương mặt vị thần quân đỏ lên ! Trái tim đập bình bịch, ông cảm thấy nửa thân dưới của mình còn nghe lời. Con hỏa long vùng vẫy dưới lớp lụa quần, máu cam từ mũi phún ra giọt xuống ngực kẻ nằm mê man. Mạnh tay kéo trần trụi, cả người ông run rẩy vì vui mừng! - Lịch Tương của ta! Cuối cùng cũng có được ngươi! Lịch Tương, ngươi đẹp quá! Ông mê mẩn nhìn góc hàm thanh tú, trái cổ tinh tế đến tiểu Lịch Tương ỉu xìu say ngủ. Vuốt thẳng mái tóc đen dài kéo sang bên, ông cắn mạnh vào cần cổ, thở mạnh: - Đánh dấu ngươi... Ta muốn ngươi chỉ thuộc về ta! Lưỡi liếm dài từ vai xuống hõm cổ, vùng bụng đến cả đùi trong, đôi mắt vị thần quân đầy tơ máu. Nhấc đôi chân thon dài trắng trẻo, ông ngắm cửa động tràn màu hồng mê hoặc, liếm môi: - Lịch Tương... Cả động huyệt của ngươi cũng mê người như vậy! Ta nhất định khiến ngươi phải ta... Nhớ đến ta...! Ông vác hai chân thon kia lên vai, định bụng trực tiếp mang hỏa long đẩy thẳng vào, công phá khu vực cấm địa kia luồng sét bổ xuống đánh tan hoang màn trướng hoa đào. Tiếng Túc Thành đến trước khi thấy tăm tích : - Khốn kiếp! Dám lột đồ Tuyên Phong của ta! Túc Thành từ trong mây trắng bước ra, vừa thấy Thượng cổ thần quân vung ma lực thượng cổ đánh thẳng vào đầu. trán vị thần quân dính dấu sen đen, ói máu đen gục quỳ xuống. nhảy lên giường đá, cởi áo choàng của mình quấn chặt kẻ đoạn bế hai tay. Thét vang tiếng, cả rừng hoa đào bị ma lực thượng cổ đánh gãy gốc, hoa bay đầy trời. Nhiều thiên tướng xuất , liên tiếp tấn công vị tiền Ma vươmg bằng những đòn hiểm hóc. vị tiên giả thét: - Túc Thành, ngươi từng tu tiên sao lại tấn công Thượng cổ thần quân? Ngươi giữ Lịch Tương thượng tiên? Mau trao ngài ấy lại cho Thiên cung? há miệng, từ trong miệng hai cọng sen đen bay vút ra, siết cổ vị tiên giả treo lên ngọn đào. Tiên giả vung vũ khí hòng cắt đứt cọng sen nhưng vô hiệu, Túc Thành đoạt mạng tiên giả trong phút chốc! nhìn Tuyên Phong trìu mến, hôn khẽ lên bầu mắt đoạn nghiến răng: - Ta chẳng biết Lịch Tương là ai! Kẻ trong tay ta là của ta! Tên thần quân kia dám sàm sỡ người của ta ta giết! Ai cản ta, ta giết! đời này ngoài kẻ tay ta Túc Thành ta thích giết ai là giết! Vì , ta tình nguyện nhập ma... Thiên cung cử thêm nhiều thiên tướng xuống đều bị Túc Thành làm cỏ sạch . Tay vẫn ôm chặt Tuyên Phong, chỉ dùng miệng và ánh mắt giết vô số thiên tướng. - Ồn quá... đánh hăng máu chợt nghe bên tai tiếng Tuyên Phong. Phun thêm ngụm hương sen làm vị chiến giả địa ngục mê man trở lại, trầm giọng: - Ngươi ngủ tiếp , để ta thu dọn chỗ này ! Cả lữ đoàn giả xuất vây lấy Túc Thành. Tuyên Thừa Chí gầm lên: - Cái tên Túc Thành giết Quỷ mẫu, mau nạp mạng! cười ha hả, nghe như tiếng roi vút trong khí: - Ta giết Quỷ mẫu! thèm giết bà ta! Nhưng nếu các ngươi cứ mực như thế cứ cho là thế ! Thế nào? Làm gì nhau? Tuyên Thừa Chí vung búa lên tấn công song nhìn thấy Tuyên Phong khựng lại, quát: - Túc Thành, đánh nhau bỏ kẻ kia xuống! Ta muốn trúng kẻ vô tội! - Ta cứ thích bế đấy! Ngươi đánh trúng rớt sợi tóc, ta rút gân lột da cả tộc Ma! nghiến răng đoạn tung ma lực thượng cổ tấn công cả Thiên cung lẫn địa ngục. Tuyên Thừa Chí tung hết tài ba cản lại ma lực, bảo vệ giả dưới trướng. tung ấn sen đánh ra, chợt tiếng Tuyên Phong thào: - Tên kia... được giết giả! - Được, ngươi ta liền nghe! Chúng ta nơi khác nào... Cục cưng!
Chap 125: Cơn giận của Túc gia! Túc Thành nhìn hết chung quanh: cả vườn đào bị làm cho tan tác ! Xác các tiên giả chết nằm la liệt, chỉ có hai giả bị thương nặng lừ mắt nhìn Tuyên chiến giả: - Ngươi mau đưa thuộc hạ của mình về chữa trị! Ta muốn giết các giả tốt, ta càng muốn làm trái lời kẻ ta ! Tuyên Thừa Chí trợn đôi mắt kỳ lân hừ lạnh tiếng: - Túc Thành! Ta và ngươi vẫn chưa tính xong chuyện đâu. Mau bỏ cái tên đẹp như mỹ nhân đó xuống và đánh với ta! Tự trong lòng của Tuyên chiến giả muốn cho Tuyên Phong có chút tổn thương nào! Dù rằng hình dáng bây giờ phải là của ngày xưa nữa! Nhưng linh quang đó ràng là của người em từng chung chân thân. Tuyên Phong vẫn ghi nhớ mình là chiến giả. nhờ lên tiếng chặn đứng Túc Thành e là lữ đoàn giả thương vong vô số! Bởi ma lực thượng cổ của Túc Thành có thể còn cao hơn cả Trạch Uy! Túc Thành nheo mắt nghe tiếng trống vang lên. đạo Thiên tướng vừa đến, cười ngạo nghễ : - Cái đám thiên cung này chán sống! Ta bảo là đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu. Thế mà còn ngoan cố! Quay qua nhìn Tuyên Thừa Chí, đột ngột tung thanh ma phiến xanh lục bắn thẳng vào vai vị chiến giả, truyền từ bụng: - Rời khỏi, trở về ! Ta và ngươi đánh nhau sau! Tuyên gia ôm vai tê cứng, lo ngại phong bế ma lực, tránh ma phiến xâm nhập rồi bảo giả bên cạnh: - Gióng chuông rút lui! Cả lữ đoàn áo trắng biến mất, Túc Thành gầm lên: - Địa ngục tháo chạy, các ngươi còn ? Thiên tướng tung roi vảy rồng đến, ngọn roi vút trúng bàn tay buông thõng của Tuyên Phong khiến chỗ thịt tét lam nham. Máu tươi rỏ xuống đất, hai đầu mày nhíu lại, khóe môi nhếch lên: - Đau! Túc Thành vội cúi người quỳ chân, đặt Tuyên Phong ngồi lên chân kia thổi luồng bụi sen đen phủ ngay vết thương. Cả người trúng hương sen đen có sức lực, thể tỉnh táo, chỉ mềm oặt dựa đầu vào vai , rên khẽ: - Ta khó chịu! Túc Thành dịu dàng ôm lấy hông bế gọn hai tay, chu môi hôn lên má vị chiến giả: - Thiếu niên Tuyên Phong của ta! Cố chịu chút! Ta cho chúng biết tay! dậm chân phát ra ma lực thượng cổ màu cam bạc phủ cả thân thể Tuyên Phong đoạn gầm lên tiếng long trời. Tấm lưng nứt đôi ra mọc đôi cánh đen tuyền, rìa lông vàng kim lấp lánh. đập cánh bay lên, từ trong đôi cánh trận mưa tên phóng thẳng xuống đám thiên tướng. Cứ trúng tên là cả người liền thối rữa, nhũn ra đau đớn, dần dần tan thành nhiều vũng máu nằm bên cạnh nhau. Thoáng chốc dưới đất là chấm tròn đỏ tươi loang lổ. rũ mắt nhìn Tuyên Phong, làn mi nhắm lại gợn thoáng hồng nhạt dễ thương làm sao! Thấy cổ kẻ mình còn hằn dấu răng của Thượng cổ thần quân liền nghiến răng, xuất ảo ảnh của mình ra, lệnh: - Xuống nắm cổ tên thần quân kia về đảo Ngư cho ta! Muốn đánh dấu cục cưng của ta ư? Lão biến thái nghĩ mình là Alpha sao? Ta cho lão chịu nhục cho biết! Ảo ảnh của nghe lệnh bay vút xuống, mạnh bao nắm đầu tóc vị thần quân bay lên ,đôi chỗ tróc cả mảng da đầu đỏ ối. Túc Thành khinh bỉ: - Bộ dạng ngươi như thế, muốn chiếm hữu cục cưng của ta sao? Cho ngươi đầu thai tám kiếp nữa! cùng ảo ảnh chính mình biến mất, bỏ lại khu vườn đào tàn lụi. Mùi máu tiên giả xộc lên, dưới đất bóng đỏ trồi lên, nở nụ cười man rợ: - Máu tiên giả ngon ! Thiên cung thương vong như thế ắt đánh Túc Thành, hỏi tội Ma vương đánh lên Thiên cung, cản Túc Thành giết tiên giả! Ha ha... Đánh chết nhau cả ! Để Liêm Trực Vương tử của ta dễ bề lật đổ Thiên quân, cướp Ma Kim Tuyết về bên cạnh làm Thiên hậu... Ha ha... Chỉ có chủ nhân ta mới đủ tài thống trị, đủ đẹp để sở hữu mỹ nữ tộc ta! Ha ha... Tên tiên giả le lưỡi dài nanh nhọn hút sạch máu tiên giả, mặt mũi hóa trắng như ngọc. Nó vừa biến năm con yểm thi cũng trồi từ lòng đất lên, năm cái đầu ghi hình ảnh tên tiên giả. Bụng chúng phát ra những tiếng như nhau :" Liêm Trực Vương tử muốn cướp Ma chiến giả ! Về bẩm báo Ma vương! " Yểm thi nhảy khỏi mặt đất, hai con theo bén gót tên thuộc hạ khát máu kia, ba con quay về Ma cung trình báo! Trạch Uy đặt bút xuống, nhìn vào tròng mắt yểm thi, nhận dáng vẻ đoạn gật gù: - Lịch Tương thượng tiên đoán sai! Kẻ nấp đúng là người của Thiên cung! Hừm... Tên em của Thiên quân luôn làm ra vẻ đạo mạo, chuyên tâm tu hành trong Liêm Ổ đầy hoa mạn đà la ra ôm tâm kế lớn như thế! Chết tiệt! Dòm ngó Ma nương của ta cả ngàn năm trước! Rắp tâm gây cuộc chiến hủy thiên diệt địa! có kế Trương Lương ta có thang leo tường! - Ha ha... Ma Kim Tuyết ngồi ghế bên cạnh phủ lông dày nghe bật cười lớn, gập người khiến giật mình vội giơ tay ôm chầm lấy: - Nàng cười to thế? Đau bụng sao? - Ta cười ngươi... Ta nghĩ Ma vương Trạch Uy có lúc học ngược câu của dương gian! Yểm Vũ hay thế này lắm! vỗ vỗ vai trấn an, nhìn vẻ mặt ngại ngùng ủ dột xuống càng buồn cười hơn! Ghé môi hôn "chụt" lên má , dịu dàng: - Đừng trưng bộ mặt đáng thương vậy! Xin lỗi ngươi... Ta nên cười ngươi! Ngươi cứ thế mà phát huy! Trạch Uy bế lên gọi cung nga : - Mang thức ăn cho Ma chiến giả! Sau đó ta chuyến, các ngươi chăm sóc Ma nương cho ta! - Ngươi cứ ! Ta tự lo được! xua tay , cảm giác xem mình như người bệnh. mang về phòng, vẽ cả ma pháp bao bọc căn phòng, trầm giọng: - Ta tin nàng, mỗi khi nàng bảo nàng tự lo là y như rằng nàng tự làm khổ mình! An nguy của nàng là trách nhiệm của ta! Nàng cứ mắng ta vì trói buộc nàng nhưng nàng vẫn phải ngoan ngoãn ở trong trói buộc đó! Tin ta , dù phải ôm nàng trong lòng suốt chín tháng hay suốt đời ta vẫn làm! nhìn , đáy mắt đen thẫm long lanh kiên định lóe ánh sáng như sao. Giây phút này tin buông bỏ phòng bị, mang cả trái tim mình ra cho nhìn thấy. Đan mười ngón tay cả hai vào nhau, chớp đôi mắt phượng đỏ tươi, khóe mắt ngọt ngào ánh lệ: - Ta tin ngươi! .... Túc Thành mang Tuyên Phong về đảo Ngư, dịu dàng kê gối đỡ đầu kẻ xuống giường. Mở áo choàng lộ cả thân mình trần trụi, nhìn vết cắn cổ nghiến răng kèn kẹt: - Thượng cổ thần quân ! Ngươi biết tay ta! Kéo chăn đắp kín người cho vị chiến giả, như gió xuống nơi giam giữ vị thần quân. Ảo ảnh của vòng tay cúi chào rồi biến mất . Thượng cổ thần quân áo xộc xệch, quần lúc nãy vừa vất ra định làm việc xấu bị Túc Thành phá hoại nên nửa dưới trần trụi. Bị ảo ảnh của cột căng tay chân trụ đồng, đầu nghẻo sang bên, dấu ký ấn sen đen lúc lại phát sáng là máu đen từ miệng trào ra. Máu tươi lẫn máu khô bám ngực áo thành bệt đen kịt, tanh nồng. Túc Thành đến gần, tát mạnh vào mặt lay tỉnh vị thần quân : - Ngươi tỉnh lại ta bảo! Ai cho ngươi ngất ? " Khụ.. Khụ.. " Tiếng ho khan bật ra, vị thần quân nhìn căm thù: - Tên tiên giả biến chất, nhập ma! Ghê tởm ngươi! Túc Thành tỉnh như , miệng nhoẻn thành nụ cười thanh nhã, tròng mắt đỏ gợn chút bực dọc nào. vuốt mái tóc trắng mướt của mình đoạn chụm hai ngón tay búng "phóc" vào đầu con hỏa long còn sừng sộ kia khiến Thượng cổ thần quân la lên đau đớn. Chưa hả giận, mỉm cười, đôi mắt ranh mãnh: - Ngươi cắn cổ Tuyên Phong của ta muốn đánh dấu ? Ngươi nghĩ ngươi là Alpha còn cục cưng của ta là Omega hay sao? Còn lâu nhé! Hôm nay ta cho ngươi nếm mùi thế nào là cảm giác bị làm nhục! Túc Thành huýt sáo gọi vỏ ốc quỷ lạc hồn từ thượng cổ. Từ dưới địa cung vỏ ốc to bằng bàn tay ánh ngũ sắc lấp lánh bay đến nằm ngay ngắn tay . Chu môi thổi lên, chẳng mấy chốc Huyền Vũ cự thi xuất , đôi mắt tím của tên cự thi man dại nhìn Thượng cổ thần quân. Túc Thành thổi vỏ ốc, ra lệnh: - Ma Kim Tuyết đó! Ăn nàng ta! Nhưng Huyền Vũ đứng yên, cắn môi đến bật máu, hai bàn tay nắm chặt cố chống lại lệnh. Trước mắt ràng là Ma nương trần trụi đầy tình thú nhưng trái tim tên cự thi lại đau đớn! Ma nương nhưng muốn thấy nàng ấy sa đọa thế này! Túc Thành vỗ tay tán thưởng: - Giỏi lắm! Chứng tỏ ngươi đối với Ma Kim Tuyết có thương, có trân trọng! Thôi được... Nào nghe ta... Đó phải Ma nương! Ăn ! Tiếng vỏ ốc quỷ vang bên tai, thoáng chốc Huyền Vũ nhìn thấy là tiên giả, thần trí bị lạc , bên tai chỉ còn nghe tiếng lệnh:" Ăn ! " Túc Thành ngồi sập, vừa uống rượu vừa nhìn cảnh tượng vô tiền khoáng hậu: hai mỹ nam tử giao hoan! kẻ kêu thét vì đau đớn, nhục nhã. kẻ như thú hoang ngừng tấn công! cổ và vai vị thần quân đầy dấu răng sâu hoắm, máu rịn ngừng. Giữa hai đùi dòng máu đỏ chảy xuống ,tiếng ông thét đến khản giọng: - Buông ta ra, tên cự thi đáng ghét! Túc Thành khốn kiếp, ngươi biến thái! - Ha ha... Biến thái đâu bằng ngươi! Ngồi mây lâu như vậy nhìn phu thê Tịch Khanh, trong lúc người ta mặn nồng hóa đá người ta! Ngươi yên tâm, ta rất biết điều! cản trở hai ngươi đâu! Tự nhiên... Tự nhiên... Như chưa đủ thỏa mãn, chu môi thổi vào vỏ ốc quỷ gia tăng cơn khát tình của Huyền Vũ, cười cay nghiệt: - Ta bắt ngươi tỉnh táo để cảm nhận hết nỗi đau và nhục nhã, bất lực! Ngươi phải biết nếu lúc nãy ngươi làm điều này với kẻ mê man, kẻ đó cũng như ngươi bây giờ! Bắt nạt kẻ yếu thế là đại kỵ với người, với chiến giả là đại tội...Ngươi hết đường lại nhằm ngay cục cưng của ta! Nếm thử cảm giác "mỗi ngày" thế này ! Ta để ngươi chết đâu! Hai kẻ đáng kiếp nhà ngươi cứ từ từ làm trò vui cho ta!
Chap 126: Tình ! Túc Thành chưa cạn hết chén rượu nghe tiếng rít báo hiệu của trong những con quỷ nhân ngư canh chừng phòng của mình. liền đập vỡ chung rượu đứng phắt dậy , thảy vỏ ốc quỷ lên cao ra lệnh: - Tiếp tục thổi! Ta muốn cả hai chúng nó phải ngất tại chỗ này! Rời khỏi địa cung tiến về phía căn phòng đẹp nhất, bên trong hỗn độn: Tuyên Phong thức tỉnh! Tuy bị phong bế thể ngồi trở dậy nhưng nguồn lực từ cánh tay vẫn rất mạnh. Chỉ lực của phát ra làm rạn vỡ cả bức tường, tấm da lưng của Túc Thành rơi xuống, hai con quỷ nhân ngư cũng bị thương. Túc Thành liền nhào đến ôm chặt lấy Tuyên Phong: - Cục cưng của ta, cục cưng của ta! Ngươi đừng nổi giận! Ta lập tức giải phong ấn cho, đừng nổi giận. Vị chiến giả liếc nhìn, vẻ đẹp kiều mị càng làm trái tim nhũn ra : - Ngươi sợ ta đâm vào tim nữa hay sao mà còn ôm ta? giải phong ấn, đỡ Tuyên Phong ngồi dựa vào mình cười khì: - Ừm... Ngươi khỏe ta cho ngươi lấy cả mạng của ta cũng được... cục cưng à! Tuyên Phong nhìn bộ dạng trần trụi của mình, lại sờ vết dấu răng cổ khẽ co chân lên, gối đầu lên đầu gối, hai tay ôm đầu đầy ủy khuất: - Ta... Ngươi cớ sao lột trần ta thế này? nhìn tấm lưng của Tuyên Phong khẽ run run, trông mi mắt rũ xuống tựa hồ như có bóng nước thoáng qua. thở dài.... Dù gì Tuyên Phong mang tâm tình của thiếu niên- chàng trai ngời ngời khí thế sau khi bất tỉnh thức dậy lại là trước mặt nam nhân phô ra cả thân hình của mình. khỏi có cảm giác khó chịu! Túc Thành tự cắn tay mình đoạn lấy gương cho kẻ ngồi trong lòng mình xem dấu răng : - Ngươi tự xem , ta phải! Ta mang ngươi về từ rừng đào! Suýt nữa Thượng cổ thần quân kia làm thịt ngươi rồi! Tin ta! Tuyên Phong cau mày nhìn vào tấm gương : dấu răng cổ và dấu răng tay của Túc Thành quá khác nhau ! Nhìn kẻ ngồi sau lưng mình, vị chiến giả trầm giọng: - Vì sao tên Thượng cổ thần quân đó muốn ta? Ta vốn quen biết với ông ta! xoa xoa dấu răng cổ Tuyên Phong, dịu dàng: - Thượng cổ thần quân kia mê đắm Lịch Tương thượng tiên bao ngàn năm nay nhưng vị tiên giả kia ưa gì , thậm chí lẩn trốn vào địa ngục vô gian để khỏi gặp mặt ! Cho nên vừa gặp lại nghĩ ngươi là Lịch Tương, mang giả tâm muốn chiếm về làm của riêng! Tuyên Phong hừ lạnh tiếng : - Thân thể này gây phiền phức cho ta! Đẹp chưa hẳn là điều phúc! Túc Thành xoa tấm lưng trần vỗ về : - Ngươi tắm cho khỏe ! Ta dìu ngươi! - cần! ra ngoài, ta muốn mình! Tuyên Phong nhìn vị tiền ma vương, thầm nghĩ :" Cái kẻ này trước mặt ta luôn ôn hòa, ta nặng lời cũng chẳng giận! " Đắm mình trong hồ nước lớn nghi ngút khói, mặt hồ dập dềnh hoa sen đen tiết ra chất thuốc từng chút thấm vào da thịt. Từng mạch máu ngấm thuốc chạy rần rật, trái tim đập nhanh hơn. Tuyên Phong hỏi con quỷ nhân ngư bỏ thêm hoa sen đen xuống hồ: - Chủ nhân các ngươi tính ướp thuốc ta đem chưng à? - Đây là cực phẩm! Sen đen này bảo toàn thân thể cho ngài, hoàn thiện những khiếm khuyết trong cơ thể. Ngài cố chịu chút, ngài cảm thấy khỏe lên! Con quỷ nhân ngư trầm mình xuống hồ bơi đến cạnh Tuyên Phong, lễ phép: - Xin để ta xoa giúp thuốc lên phần cổ và tay bị thương của ngài! - cần! Ta quen ai đến gần ta! Để tự ta làm! Vị chiến giả khoát tay cho lui, đôi mắt đông lại. Quỷ nhân ngư vội đến báo cho Túc Thành, thở ra: - Ta biết rồi! Để mặc ! Khi ngủ ta tự xoa vậy! Tuyên Phong bước chân lên khỏi hồ nhìn quanh quất thấy ai, với áo choàng khoác vội lên người trở về phòng. Túc Thành nhướng mắt nhìn cả người Tuyên Phong sũng nước, lớp áo choàng lụa mỏng dính chặt vào da thịt lộ từng thớ cơ ngực tinh tế, cả làn da đùi trắng nõn ràng ! Túc Thành vớ tấm chăn lớn mở rộng ra ấp Tuyên Phong vào, nhíu mày: - Ngươi là dụ dỗ ta hay sao? Sao lau người gì cả? - Ta trở về Lãng Thiên Nguyên! Tiểu Ly đợi ta! Hai con gấu trúc của ta chẳng ở đâu rồi? Tuyên Phong đẩy ngã đoạn bước đến giường lấy tấm áo choàng dày màu đen khoác vào. Đứng dậy đến cạnh kẻ âu yếm kéo mớ tóc ướt ra khỏi áo rồi nhàng tầm lược chảy suông, cười : - Gấu trúc phải ? Ta đem về cho ngươi rồi. Bọn chúng ăn no và được chăm nom. Tiểu Ly là ai? Tuyên Phong là giọng nặng , lơ đễnh : - Là con hồ ly rất thích Lịch Tương nó cứ theo ta! Lịch Tương quả có bản lãnh, rất nhiều kẻ thích ông ấy! nâng cằm Tuyên Phong, ngón tay vuốt ve làn môi âu yếm: - Ta thích ngươi! đời này cần quá nhiều kẻ , chỉ cần kẻ ngươi cũng ngươi là đủ! - Ta đồng ý! Nhưng ta vẫn phải trở về! Tuyên Phong chợt vòng tay cúi chào : - Dù sao ta vẫn nợ ngươi giải vây cho ta! Ta hiểu ngươi như tên thần quân kia. Túc Thành bất thần ôm chặt vị chiến giả, đọc tràng ma chú. từ từ cảm nhận tiếng thở đều đều bên tai, mỉm cười: - Chúng ta cùng về Lãng Thiên Nguyên! Nhưng phải bây giờ! Lật sấp Tuyên Phong, tỉ mỉ xoa bụi sen đen vào vết cắn cổ lẫn vết thương tay. Mỗi lúc bụi sen bốc khói là nghe tiếng rên rất từ cổ họng Tuyên Phong. chu môi thổi khói, bàn tay xoa xoa lưng như dỗ trẻ con mãi đến khi Tuyên Phong ngủ say! Nằm xuống, mang vị chiến giả ôm trọn vào lồng ngực, kéo cao tấm chăn mỉm cười: - Ngủ thôi... Quỷ nhân ngư nhìn Huyền Vũ ngồi gục góc, thần sắc tái xanh như còn tinh lực. Thượng cổ thần quân ngất xỉu, thân thể ông nát đến thảm thương. Bờ mông đầy vết cào cấu tươm máu, lưng nổi gồ ngang dọc ,nửa thân dưới pha trộn giữa máu và chất dịch bóng nhẫy. cánh tay ông gãy lặt lìa, có lẽ do vùng vẫy hoặc bị Huyền Vũ bẻ gãy. Quỷ nhân ngư lắc đầu, cởi tấm áo ngoài đắp tạm lên mình vị thần quân: - Ai bảo ngươi gây hấn với Túc vương tử nhà ta? Ngài ấy cho ai động vào sợi lông chân của Tuyên gia, ngươi suýt tí lưỡng dĩa mứt gừng của ngài ấy! Là ngươi tự chuốc! Huyền Vũ dựa người vào tường thở dốc, lẩm bẩm: - Túc Thành chết dẫm... Ngươi chơi khăm ta! Treo mặt gương lưu lại tất cả hình ảnh... Khụ khụ... Ta làm sao còn mặt mũi gặp Ma nương của ta?
Chap 127: Vị khách mời! góc bên trái là chiếc gương liên tục phản chiếu lại những hình ảnh giữa Huyền Vũ và vị thần quân mồn . Cứ như thước phim chiếu chậm... cả những tiếng rên rỉ la hét ngừng vang ra từ gương càng lúc càng khiến Huyền Vũ đỏ mặt. Máu trong người nóng lên, chảy rần rật . Dùng hết sức lực tung sét hòng phá vỡ gương nhưng chiếc gương chết tiệt vẫn bình chân như vại! Phía cao vỏ ốc quỷ lạc hồn cứ đều đều thổi những điệu mê người dụ dỗ con người ta vào bãi trầm mê của nhục dục . Huyền Vũ tức giận giơ hai ngón tay phong bế mình, chấp nhận chìm vào trạng thái mê ngủ để chống lại hỏa dục. Trước lúc mê còn nguyền rủa: - Túc Thành, ta mà thoát khỏi tay ngươi ta thề đầu tiên đem kẻ ngươi làm vật trả đũa dưới thân ta! Túc Thành say giấc , bị đánh thức bởi cựa mình. hé mắt nhìn Tuyên Phong : kẻ thức dậy mở đôi mắt to xinh đẹp nhìn chăm chăm vào ngực áo đoạn díp mắt lại, chép miệng: - Tên Túc Thành, ngươi làm gì ta thế này? Sao ta cứ có cảm giác muốn thức dậy ? Cứ buồn ngủ như thế ? mỉm cười, vòng tay ôm chặt hơn, áp mặt vị chiến giả vào lồng ngực mình, bàn tay xoa xoa tấm lưng trần âu yếm: - Ngủ chút nữa , ngủ chút nữa ! Ta muốn ngươi khỏe. Để thuốc sen đen triệt để chữa trị cho ngươi, sau này bách độc bất xâm, ngươi đâu ta cũng đỡ lo lắng! Tuyên Phong dù muốn phản ứng lại cũng có sức lực, tai bị lời ngọt ngào khỏa lấp, cơ thể dường như đón nhận thương này! Tuyên Phong cũng cảm thấy kỳ quặc, ràng Tiểu Ly rất đẹp nhưng nhìn mãi chẳng động tình! Tuy với tên Túc Thành này vị chiến giả song cự tuyệt , hình như còn có chút dựa dẫm. Trái tim Tuyên Phong đập nhanh hơn chút khi làn môi Túc Thành đặt lên bầu mắt. Cử chỉ đầy tin , bao dung khiến Tuyên Phong bỗng muốn mãi ngủ vùi trong lòng , giữa rừng trúc Lãng Thiên Nguyên cùng hai con gấu trúc tròn tròn... .... Động Thừa Ăn ! Tịch Vu Xuyên thức dậy cả người ê ẩm nhìn quanh quất thấy Yểm Nha bèn ngồi dậy vén rèm xanh lá gọi khẽ: - Yểm Nha ngươi đâu rồi? Bóng tha thướt trong tà áo lụa trắng châm trà. chiếc bàn mùi thơm trà vân trúc bốc khói thơm nhàn nhạt, Yểm Nha chỉ vào ấm trà dịu dàng: - Tịch... Tịch Khanh! Vị chiến giả gương cạn liền gật đầu , mỉm cười: - Ta biết rồi, ta tắm mát dùng trà! Nghiêm trang khoác áo choàng xanh lá, mái tóc dài tết bên, phần mái rũ xuống che nửa gương mặt thanh tú vẫn giấu được vẻ hạnh phúc. Ngồi cạnh nhau cùng dùng trà vân trúc, ăn ít bánh hạnh hoa , Tịch gia nghiêng đầu nhìn Yểm Nha thầm: - Nơi có còn đau vậy? Yểm Nha mặt đỏ hồng lên, đánh bùm bụp vào ngực áo , môi mím lại xấu hổ. Biết tỏng giờ có thiên ngôn vạn ngữ cũng thể nào ra miệng nên xua tay, bẹo má : - Thôi thôi! Thứ lỗi cho ta. Ta nên hỏi sỗ sàng như thế! Vậy... Rốt cuộc ngươi.. ổn ? bẽn lẽn cười, gật đầu. Vừa đứng dậy định lấy thêm ít thịt khô Tịch gia giơ tay ôm lấy eo thon kéo ngồi lên chân, lắc đầu: - cần đâu ! Ta thích ăn chay, thịt thà hứng thú. Ta chỉ hứng thú với ngươi thôi. Đừng nữa, ta trong bộ tướng hai hàng của ngươi rất buồn cười nhưng ta cười được bởi vì nguyên do là ta! Ngồi với ta là được! - Ngài lại ...hươu ... vượn! Sao kẻ ăn ít như ngài lại sinh ra đứa bé... phàm ăn như Yểm Vũ nhỉ? đỏ mặt , hai lỗ tai đỏ tía lên gục đầu vào lòng bàn tay mình ngại ngùng. càng ngại Tịch Khanh càng khoái chí ! Dụi dụi mặt lên bờ bờ vai gầy , vị chiến giả giọng mũi : - Ngươi là gầy, toàn xương với xương! Ta có thể ăn chay nhưng ngươi nhất định phải ăn nhiều vào! Mặt tròn thêm tí nữa, ta thích! Hay chúng ta tìm cho Yểm Vũ đứa em để giành ăn cho vui? Nó ăn mình béo tròn như quả banh , lúc đó từ Ma cung về phủ đệ sư phụ nó chỉ cần tung chân đá cái nó tự lăn lông lốc trở về, cần xích giao nhọc công đưa đón! rùn vai, lắc đầu: - Có Tuyên Phi được rồi! Yểm Vũ lo xong, thêm đứa như nó ta và ngài ra rừng ở mất! Tịch Khanh bật cười, véo má : - Ngươi phải từng đồng ý với ta sinh thêm đống con chạy đầy đất hay sao? - Yểm Vũ bằng cả... đội quân! Ta sinh bao nhiêu đứa cho ngài ta hối tiếc, có điều ta lo chăm sóc được! ủ dột, hai bàn tay đan vào nhau, môi cong lên phụng phịu. Tịch Khanh cù vào hông , bảo: - Ngươi thích sinh sinh, thích sinh cũng phải sinh cho ta thêm đứa nữa! Yểm Vũ nó theo chân Ma vương và Ma nương, chúng ta giữ chân nó được. mình Tuyên Phi nó buồn, ngươi sinh thêm bé chơi với thằng bé! Yểm Nha gật đầu, đôi môi mỏng nghiêm nghị hỏi: - Thế bao giờ sinh? - Ta phải thỉnh tội với Trạch Uy , việc nhà... Chúng ta khiến khó xử ít! Sau đó chúng ta đưa Tuyên Phi về phủ đệ! Nắm tay phu nhân của mình, vị chiến giả biến mất. Phu thê Tịch Khanh vòng tay cúi chào: - Ma vương phu thê ta đến thỉnh tội với ngài! Trạch Uy ngồi ngai cao bỏ quyển kỳ thư tay xuống, chống tay nhìn cha mẹ của Yểm Vũ lúc rồi cất giọng bẫng: - Ta bỏ qua! Phu thê ngươi trở về phủ đệ . Ta nghĩ giờ Yểm Vũ và Tuyên Phi ở phủ đệ ! Với cá tính của con bé ắt lật tung phủ đệ của nhà ngươi kiếm thức ăn. Tịch Vu Xuyên lúc này mới nhớ ra điều, cười khổ: - Thôi chết ! Bầy cá ta nuôi trong hồ ...tiêu rồi! Trạch Uy bật cười, khoát tay: - Ngươi mau trở về! Trở về phòng thấy chén cháo vẫn còn nguyên cau mày: - Nàng vẫn ăn ư, nàng đói sao? Ma Kim Tuyết nằm nghiêng người giường chép chép miệng: - Ta thèm rượu xà cổ ...ta thèm ăn! ngồi xuống bên cạnh, vuốt mái tóc óng huyền dỗ dành: - uống rượu được, nàng phải cố nhịn chứ? thở dài, liếc mắt : - Ta biết nhưng ta thèm mùi rượu xà cổ, cứ cồn cào thể ăn cái gì nổi! - Nàng là thèm ngửi rượu đúng ? Vẫy tay gọi cung nga, trầm giọng : - Mau truyền tin cho Tuyên chiến giả gửi đến nhiều rượu xà cổ . Sau đó bỏ rượu xà cổ vào vạc lớn liên tục đun sôi cho hơi rượu bay khắp phòng này. Làm như thế toại ý nàng chưa, Ma nương của ta? cười tươi, úp mặt vào gối, lúc sau ngủ say... Túc Thành khoanh tay nhìn kẻ vừa phá được vòng vây của đảo Ngư bước vào trong đại điện của mình. lạ gì kẻ này, ít nhất trong những năm tu tiên hai lần chạm mặt khi hái thuốc . Tự ngày xưa chưa từng cảm thấy kẻ này đáng được chào hỏi! Liêm Trực vương tử thong thả dạo bước vào đại điện, phía sau là vị tiên giả mặt trắng như ngọc, nanh dài cung kính phía sau. Túc Thành thèm nhìn thẳng mặt, chống tay hỏi: - Liêm Trực vương tử, cớ gì rồng đến nhà tôm? Vị vương tử mang vẻ hào hoa phong nhã điềm đạm mỉm cười: - Ta đến thăm vị bằng hữu cũ. Lần gặp nhau trước đây chí ít hơn ngàn năm nhỉ? chẳng thèm mời trà, tay nghịch viên hắc trân châu : - Ta xưa nay có bằng hữu mà cũng muốn kết giao bằng hữu! kẻ chỉ chuyên tâm ở Liêm Ổ như ngươi mà mò xuống cận đảo Ngư ắt chẳng tốt lành gì ! Có gì cứ ! Liêm Trực vương tử vỗ tay ra chiều tán thưởng: - Ta rất thích tính cách này của Túc Thành, lúc nào cũng đường hoàng ngay thẳng như thế này! Ta thấy Thiên cung hỗn loạn, lòng các thiên tướng đều phục. phần là do Thiên quân bất lực, địa ngục cũng như vậy! Ta nghĩ có phải tới lúc Túc Thành nên trở lại vị trí Ma Vương địa ngục? Lúc này mới ngước đôi mắt đỏ tươi quắc lên , nhìn thẳng vào gương mặt mỹ tú của Liêm Trực vương tử cười lạnh : - Ta thấy tám phần là ngươi thuyết phục ta lật đổ Trạch Uy, sau đó giúp đỡ ngươi lên vị trí Thiên quân phải ? Đúng là vọng tưởng quá đấy! Ta là Túc Thành, ta chỉ làm điều ta muốn! Cha ngươi có tái thế cũng làm gì ta được, há là ngươi? Cháu chắt à, về nhà tu luyện ! Cứ an ổn làm vương tử của mình, biết đâu an nhàn, bảo toàn tính mạng!
Chap 128 : Bắt cóc! Vị vương tử Thiên cung thu lại nụ cười, thầm nghĩ : " tên tiền Ma vương này quả dễ đối phó, hề ham mê hư vinh, chẳng dễ thuyết phục. Ta phải dùng chiêu khác vậy!" . Liêm Trực vuốt tóc nhàng : - Ta biết Túc Thành rất thương vị chiến giả địa ngục kia thậm chí đuổi theo từ nhân dạng này sang nhân dạng khác. Nhưng với qui tắc Thiên cung chấp nhận cho ngươi ở bên cạnh chiến giả vốn dĩ chết. Nghịch thiên cải mạng là lỗi đạo , trước sau Thiên quân cũng bắt Tuyên Phong giết . Nếu như ngươi trở lại làm Ma vương, phò trợ ta lật đổ Thiên quân ta hứa chỉ ngươi mà sau này luật lệ này bị hủy bỏ! Lần này Túc Thành lại còn cười lớn hơn, tiếng cười của lạnh lẽo đến nỗi rạn vỡ cả những bức tường cung điện : - Ha ...ha. ..ha... Cháu chắt à, ngươi lại giở trò này ? Túc Thành ta thích ai, ai, muốn ở với ai thiên địa này quản được sao? Ta cho Thiên quân kia ba cái mạng cũng dám bắt Tuyên Phong của ta , đừng đến giết ! Ngươi mau trở về Liêm Ổ, chôn vùi ý định ! Nghe ta , ta từng xem bát tự của Thiên quân, vững như bàn thạch, ngươi lấy trứng chọi đá chết đấy! - Túc Thành kiên quyết, ta trở về! Ta vẫn chờ câu trả lời của ngươi! Liêm Trực cười nhạt, quay . Quỷ nhân ngư nhìn chớp mắt, xuýt xoa: - Vương tử đúng là có phong thái tiên gia, chủ nhân thế mà vẫn nổi giận! - nhẫn nhịn mấy ngàn năm, thu mình trong Liêm Ổ trồng hoa mạn đà la, lòng kiên nhẫn tất nhiên có! Chỉ là ta biết cái gì thúc đẩy phải mau chóng lật đổ Trạch Uy và Thiên quân? Túc Thành giũ tay áo đứng dậy, bước nhanh trở về phòng. Sau màn trướng Tuyên Phong ngủ, kéo chăn xuống nhìn vết cắn cổ hoàn toàn biến mất thở phào: - Tốt rồi! Như thế này mới là tuyệt nhất! Tuyên Phong mở mắt nhìn thấy trước mặt mình là gương mặt tuấn, đôi tròng mắt đỏ tươi long lanh nhìn mình, mái tóc trắng rơi phủ xuống ngực mình hừ lạnh tiếng : - Ngươi nhìn gì như muốn ăn ta vậy? Túc Thành cười khì : - Ngươi đẹp quá ! Ta cứ muốn nhìn mãi thôi! Tuyên Phong trở mình ngồi dậy, ngắm nhân dạng mình qua con ngươi đỏ tươi của Túc Thành lạnh nhạt : - Sắc đẹp chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước! Rồi ngày nào đó cũng tàn lụi, ngươi chớ mê đắm mỹ sắc có ngày chết vì nó đấy! cười tươi, úp mặt vào cần cổ của Tuyên Phong hôn lấy hôn để : - Ngươi có biết ta ngươi từ thuở còn là thần nữ Khúc Hy xinh đẹp tuyệt trần đến vị chiến giả Tuyên Phong gai góc xù xì và bây giờ là thân mỹ nam như thế này ? Ta chỉ cần linh hồn là ngươi cho dù đó là con cóc xấu xí hay gã gù sứt sẹo ta cũng chẳng bận tâm! Bởi vì ta ngươi! Chỉ cần là ngươi nhân dạng đối với ta chỉ là thứ yếu! Những câu của tên tiền Ma vương cứ như những giọt mật thấm từ từ vào trong lòng của Tuyên Phong. Lời của nhè , âu yếm khiến Tuyên Phong còn cảm thấy đơn! Từ lúc trở về trong hình tướng xinh đẹp này kỳ thực lòng luôn có chỗ trống. Cảm thấy rất mơ hồ! Mỗi khi nghe nhắc đến Ma Kim Tuyết mang cảm giác rất vui vẻ. Khi đối diện với Túc Thành... nhìn vào mắt chút nào đó trong trái tim vì như đập mạnh hơn! là khi xưa có mối nhân duyên như thế nào nhưng ràng trong thời khắc này ở bên cạnh vị chiến giả yên tâm! Co chân đá xuống giường, Túc Thành nhăn mặt: - Ngươi đeo bám ai cũng dính vậy sao? ngã người ra sàn, tay xoa xoa bụng cười trêu chọc: - Này cục cưng, ngươi đá ta phải để tâm chút! Trúng tiểu Túc nhà ta ngươi nhịn đói đấy! Vị chiến giả bước chân trần xuống giường, ngồi đè lên bụng Túc Thành, chấn khuỷu tay vào cổ : - Dâm ngôn! Ta là muốn làm cho tiểu Túc gì đó của ngươi liệt luôn... Ta là Tuyên Phong, nếu ta nam nhân ta là phu quân, hiểu chưa? - Hả??? trông khí thế của Tuyên Phong cảm thấy khó xử ! Tuyên Phong ngày xưa mà biết tuy vẻ ngoài thô kệch xù xì nhưng điềm đạm hơn Tuyên Phong thiếu niên này rất nhiều. Vị chiến giả này mang tâm thế của thiếu niên hừng hực lửa nào chịu cúi mình nằm dưới cơ chứ? bỏ cuộc, giơ hai tay ôm lấy thân hình thanh mảnh, bất thần trở mình vật ngược lại đè Tuyên Phong dưới thân. Gục đầu vào mặt vị chiến giả, trầm giọng : - Ta cho ngươi nghe nhé , ta chấm trúng ngươi rồi, trước sau gì ngươi nhất định phải là của ta! Tất cả đều chìu ý ngươi, trừ việc đòi làm.. phu quân! Hiểu chưa, cục cưng? Tuyên Phong nheo mắt nhe răng cười với cái đoạn ngóc đầu cắn vào cổ Túc Thành: - Ngươi phải ai bị đánh dấu trở thành Omega sao ? Ta cắn ngươi, ngươi là Omega ta là Alpha! Túc Thành lắc lắc, cái dấu răng kia lập tức biến mất khiến cho Tuyên Phong ngạc nhiên đến ngây người: - Tại sao lại như thế ? cười vang vọng, hôn chụt vào má kẻ mê đắm: - Ngươi ngây thơ , dễ thương quá mà! Cái gì mà Alpha và Omega chứ? Ta vào ngươi phải như thế! Ta cũng phải dễ dàng bị đánh dấu! Tuyên Phong lắc đầu, mặt đầy ủy khuất: - công bằng với ta! Phải đánh trận mới được! cười xòa, kéo tay vị chiến giả đứng dậy hòa ái: - Được! Ngươi khỏe lại, béo tốt chút chúng ta phân thắng bại! Nếu thua ta cho ngươi làm phu quân, chịu chưa cục cưng của ta? Hai con gấu trúc tông cửa chạy đến đu chân Tuyên Phong, bò bò lên người. Tuyên Phong bế lấy chúng lên vai, bông đùa: - Ây cha, có ta bọn mày vẫn no tròn nhỉ? Ngoan, Túc Thành! Bọn trẻ của ta đói rồi! - Được! vỗ tay, quỷ nhân ngư liền ôm sọt lá trúc vào. Gấu trúc liền nhảy tòm vào sọt, ăn ngon lành! nhìn vẻ mặt an tĩnh, nhoẻn cười của Tuyên Phong mà say mê nỡ dời mắt nhìn sang nơi khác. Quỷ nhân ngư vội vội vàng vàng vào phòng , vòng tay bẩm báo : - Túc vương tử hay rồi ! Lúc nãy đường thuộc hạ săn tìm lá trúc thấy Liêm Trực vương tử kia bắt cóc Tịch Ngân Yểm Vũ biển băng hỏa mang . Chúng tôi biết thể nào đánh lại nên chạy về đây báo tin! Túc Thành nghiêng đầu nhìn con quỷ nhân ngư rồi nhìn qua Tuyên Phong. Vị chiến giả chống tay bảo: - Ta phải đến Ma cung báo với Ma vương, thể để bắt mất con bé Yểm Vũ được! nắm lấy bàn tay với những ngón ngon dài mềm mại, dịu dàng kéo về phía mình, để ngồi lên chân cười hì hì: - Ngươi chớ lo! Nghĩ mà xem Yểm Vũ là ai? Nó là con của chiến giả lại là đệ tử của Ma vương Trạch Uy! bước của nó đều được tên Ma vương ấy nhìn ngó kỹ lưỡng. Ta nhớ lầm nó tới đâu ắt có tùy tùng, xích giao hoặc ma thú thiết ngưu. bao giờ nó mình! Nay dễ dàng bị Liêm Trực vương tử bắt lấy, nó lại thể thèm chống cự. E rằng trong này có mưu tính chi đây ! Trạch Uy kia đa mưu túc trí, việc Liêm Trực mò đến đảo Ngư này biết! Chỉ là thuận nước đẩy thuyền, nhân tiện đem gửi Yểm Vũ ít hôm cho con bé chỗ để nghịch phá, để rảnh tay làm việc lớn có!