Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      GÁNH CHÈ CHÌM!
      Đêm khuya cả gia đình ông Sáu Chánh giật mình bởi tiếng la ú ớ rất lớn của Thủy. Cả nhà bật đèn ra phản ở hàng ba thấy vợ Tư Thảnh tự bóp cổ mình, mười móng tay sơn đỏ dũa nhọn bấm sâu vào da cổ rỉ máu. Ông Sáu vẫy con trai mình:
      _ Mày nhào vô ghị tay nó ra, lấy nước lạnh lau hết mặt hai vợ chồng nó cho tỉnh!
      _ Lâu lâu về gây huyên náo, ăn ở tốt quá nên vậy!_ Bà Sáu buông lời sâu cay đoạn bỏ vào buồng nằm, để cho ông Sáu và các con lo liệu. Bà là nhà giáo về hưu, đối với những loại người mà lối sống và nhân cách tệ dung dưỡng. Ông Sáu phải lắm bà mới đồng ý cho ông mời Tư Thảnh về dự tân gia. Ngoài con dâu mình bà rất ưa Út Hậu, dẫu giờ nó có chồng khác bà vẫn thương . Ông bà chính là đại diện nhà gả Út Hậu cho Bảy Vĩnh, bà tâm niệm rằng người tốt ắt có phúc báo.
      Vợ chồng Tư Thảnh rời quê ngay khi trời mờ sáng, cứ nhìn mười miếng băng cá nhân dán vòng quanh cổ vợ rùng mình:
      _ Em thiệt thấy má bóp cổ em? Mà sao bả làm vậy?
      _ Ai mà biết!_ Thủy cáu gắt, thể với Tư Thảnh lý do bị con ma già đó bóp cổ được! Nhìn mặt trời dần lên phía xa, mím môi nghĩ nhất định tìm thầy giỏi ếm lun bà già chồng cho khỏi đầu thai! " Là bà bức tôi nha bà già!"_ Thủy nghĩ.
      ..
      là làm, Thủy mò đến nhà ông thầy già chuyên về trừ tà, bắt ma. kể với ông nhiều việc xảy ra, trừ việc ... Bảo Nhi phải con Tư Thảnh! Mà chính bản thân cũng con bé là con ai, thời gian đó ngủ với nhiều khách lắm. Chỉ nực cười là Tư Thảnh chỉ đến lần và say bí tỉ, hôm sau tin nấy. Cho nên Thủy mới chắc chắn Bảo Nhi phải con là vậy! Chỉ có quá si mê và lòng ham muốn có con lu mờ thông suốt của thôi. Ông thầy vẽ cho đạo bùa rồi bảo:
      _ mang cái này về bỏ vào túi rút mang theo bên mình, hãy làm việc thiện, tự có phúc báo!
      Thủy vái mấy cái rồi rời khỏi, từ trong góc tối bàn thờ giọng khê kha phát ra từ bức tượng hài nhi bằng đồng:" tín này thiện!"
      .Thầy châm bình trà, bẻ góc bánh để lên chỗ bức tượng:
      _ Thầy biết! Thầy chỉ mong ta về suy nghĩ lại, quay đầu hối lỗi. ra nghiệp đến, oán đòi có bùa chú nào cản được. Chỉ là chí tâm, chí thiện may ra giảm . Ăn con!
      thỉnh được bùa bình an, Thủy ăn ngon ngủ yên nhưng trong lòng luôn nghĩ đến đêm kinh hoàng đó. có chút oán ghét vị thầy pháp kia vì sao trấn yểm má chồng lun mà chỉ cho đạo bùa bình an? Hay ông ta cũng có tài cán gì?
      Bỏ con cho Tư Thảnh chăm sóc, về thăm nhà ngoại nhưng lại tìm thầy khác. Lần này trúng ý , thầy chỉ cần vài lượng vàng là hứa ếm bà Mười vĩnh viễn siêu thoát. hớn hở rủ Tư Thảnh về cúng mộ má chồng, mục đích là đem thứ nước ngải kia về xối bia mộ. chiều lòng vợ nên về, phải bước vào nhà Bảy Vĩnh khiến chán dâng lên cảm giác chán ghét! Tiếp vợ chồng vẫn là Bảy Vĩnh, thoáng thấy bóng Út Hậu đưa võng ru con ở nhà sau nhưng ấy ra chào. Bảy Vĩnh có đối đãi chừng mực, mang nước, bình hoa ra cho Thủy cắm nhưng trong đôi mắt vẫn lộ ra vẻ khinh bạc:
      _ Cứ tự nhiên cúng thím Mười, xong rồi cứ gom bánh trái ! Tôi còn có việc nhà, tiếp!
      cũng chẳng thèm ừ hữ, ngồi bệt xuống dựa thành mộ :
      _ Má, bà thấy ? Vợ chồng nó khinh ghét tui đó! Bà là má tui, bà biết binh tui, vặt cổ tụi nó gì hết!
      _ linh tinh quá, má nghe má buồn!_ Thủy giọng, đằng hắng nhìn vợ, thầm nghĩ ai gì mặc kệ, vợ đúng là dịu dàng lại hiếu thảo. Nếu kêu về cúng làm gì?
      Thủy lựa lúc chồng để ý liền tưới thứ nước màu lục lên bia mộ đoạn nhanh chóng đốt giấy tiền rồi kéo chồng rời khỏi. Út Hậu từ trong nhà nhìn ra thở dài:
      _ Vừa đốt nhang liền đốt giấy tiền, chưa cháy hết bỏ , thiệt tình! Bảy, ra coi chỗ nào chưa cháy hết đốt lại dùm. Để má có đồ lành mặc, tội lắm!
      _ Em cứ trông con, để lo!_ Bảy Vĩnh vuốt tóc vợ cười trìu mến. thương vợ là ở chỗ luôn có trước có sau, bao giờ cũng hiền lành đôn hậu.
      Tư Thảnh ngủ nghe có tiếng rục rịch dưới lầu, nhìn qua vợ con ngủ say nên với tay lấy ống tuýp sắt rón rén xuống lầu. Nhà chẳng nuôi thú cưng, giờ này mà có động tĩnh chỉ ăn trộm thôi. xuống được nửa cầu thang chững lại: ngay bộ sa lon xám là khối hình thù khá nhầy nhụa nhưng nhận ra cái quanh gánh đặt kế bên. đến gọi:
      _ Má, ai tạt axit bà hay sao mà nhìn bà ghê vậy? Bộ phủ cũng có đánh ghen hả? Hổng lẽ bà già vậy còn lấy ai hả?
      " Cốp!" Cái vá to gõ lên đầu khoan nhượng, nhăn mặt nhìn. Đại để gương mặt má chảy xệ xuống, hai tròng mắt lồi ra, trôi xuống bên má và dưới cổ. Cái miệng mất hút dưới lớp da chảy. Nhưng biết bằng cách nào nghe tiếng bà mồn :
      _ Con Thủy là con độc ác, tao còn đến nữa, nhất định lấy lòng cả hai đứa bây!
      ... giật mình nhìn chung quanh, vẫn ở trong phòng mình! Song khi rửa mặt đầu u cục như cái trứng gà, còn rịn ít máu. cả kinh chạy xuống lầu bật đèn, thứ khiến muốn quỵ chân là nền đúng là vương vãi vài giọt máu khô.... của ???
      levuong, BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      GÁNH CHÈ CHÌM!
      Tư Thảnh ngồi cà phê cùng người hàng xóm ở quán cà phê đầu ngõ song tâm trí nghĩ tận đâu đâu! hiểu tại sao kể từ chuyến Đà Lạt về là bao nhiêu chuyện kỳ lạ ập đến. Dạo này tình cảm vợ chồng cũng nhạt ít, Thủy hay gắt gỏng hơn _ lại hiểu mình làm sai việc gì? Còn má , hồi bả còn sống tuy hay cằn nhằn, đôi lúc còn gõ nguyên vá múc canh lên đầu nhưng vẫn là người đẻ ra, tại sao lại cứ về đòi lấy lòng đem bán?
      _ Ông làm gì đực mặt ra vậy, ông Thảnh?
      _ Ê, mày có tin có ma quỷ ? _ hỏi, thằng Hiệp gật đầu cái rụp:
      _ Tin! Đâu xa xôi gì, năm trước nè. Dì Hai tui làm hụi, đứt gân máu chết. Xác chưa đem về mà bả về kêu bà hàng xóm là nhớ đem tiền qua đóng hụi cho con bả. Làm bà kia sợ quắn quéo lên! Mà sao, ông thấy hả?
      chậm rãi kể, Hiệp chăm chú lắng nghe, đôi lúc há hốc miệng ngạc nhiên:
      _ Ngộ vậy hả? Có vụ bán lòng người xấu nữa hả?
      _ Tao cứ nghĩ mãi biết vợ tao làm gì má tao mà bả là người độc ác, nó có làm dâu bả ngày nào đâu mà đụng chạm? _ vò đầu, Hiệp vỗ vai :
      _ Tui rành, thôi ông theo tui đến nhà ba vợ tui. Ổng hay đến nhà ông thầy coi vong chuyện đời. Để nhờ ổng chỉ chỗ rồi ông đến coi sao!
      _ liền , tao nghĩ riết chắc tao điên!
      Nhà thầy Hai nằm trong con hẻm cùn gần nghĩa địa Công giáo, đơn sơ với bộ ghế ghỗ tự đóng trước sân và lót gạch tàu đỏ au. bước vào phòng thờ, chẳng hề có cảm giác lạnh lẽo dù hai bên tường có khá nhiều hũ tro cốt. Thầy thờ bức vẽ thái thượng lão quân ngay trang thờ chánh. Bên phải có bức phù đồ kỳ dị, nghiên mực đỏ, thếp giấy vàng. Bên trái có cái điện bằng đất nung phết bột vàng, phía trong là tượng trẻ con đầu ba chỏm bằng đồng. tò mò hé mắt nhìn vào cái tượng, có gì xảy ra cả! Thầy chỉ cái đệm ngồi, rót cho ly trà kỷ tử:
      _ Cậu uống , bình tĩnh mới được!
      uống mà trực tiếp hết với thầy, mặt cau có khổ sở:
      _ Con thấy khó chịu lắm thầy! Ăn ngon, ngủ yên, tình cảm vợ chồng cũng giảm sút. Thầy coi tại sao lại như vậy?
      _ Cậu đó, đáng ra cũng đến nỗi. Đáng ra má cậu để lại tài bảo, để lại phúc trạch mà cậu biết trân trọng. Cậu làm điều phải, vợ cậu còn tệ hơn!_ Thầy uống trà kỷ tử, từ tốn nhìn . nghe tám phần hiểu, vợ dính dáng gì ở đây?
      _ Khoan, thầy con sai thôi con cũng dám cãi nhưng vợ con nó hiền, hiếu thảo. Nó làm cái gì đâu?
      _ Vợ cậu từng đến chỗ này, xin thầy đạo bùa trấn yểm bà Trương Thị Mây, thường gọi là bà Mười. Thầy chỉ cho đạp bùa bình an, ngờ ta tìm thầy tà. Ếm má cậu thành ra nhầy nhụa như bị tạt axit... nhưng căn nguyên thầy đó luyện cũng tới nên bà Mười chỉ xấu hình tướng, vẫn sao! Có điều vợ cậu lại nghiệp chồng nghiệp!
      _ tin! Thầy có láo ăn tiền ? Người ta mấy thầy có ngải méc, hay thầy cho tui sợ, phá gia cang tui?_ lớn tiếng, thầy nhàng lấy bút chấm chu sa vẽ lên thếp vàng rồi đặt trước mặt :
      _ Thầy thấy vai cậu có con quỷ hầu nhi mất óc đu bám hung hãn. Nó với thầy vốn muốn cậu mua nó về, vì nó là giống có tánh linh mạnh mẽ. Nó cũng vì báo đáp má cậu từng cứu nó đường nên muốn đến bên cậu. Thế mà cậu vừa thấy nó liền chỉ nhân viên đem làm món óc khỉ! Thành ra báo ân thành báo oán. Nó dùng oan linh dẫn nghiệp báo đến sớm hơn. Cái thếp giấy vàng này cậu cứ cầm về để bàn thờ nhà. Đêm rằm khi trăng lên cao nhất hãy đem tro lư hương rải sàn nhà, đốt thếp vàng và trông cho bao nhiêu thứ đến đòi hai vợ chồng cậu! Nhớ lời thầy, có loại bùa chú nào có thể cản nghiệp, tiêu nghiệp. Chỉ có cánh cửa từ bi mới cứu được cậu thôi! Về !
      cầm lá thếp vàng ra cổng thèm chào thầy. nghĩ ông thầy giỏi dọa người, đợi đó, tui làm như lời ông mà thấy đúng tui đến lật bàn thờ tổ cho biết tay!
      Thầy đốt nhang , miệng lẩm nhẩm :
      _ Còn đòi lật bàn tổ của thầy à? là hư mà!
      Last edited: 11/7/19
      Betty, Jasmine Thanh Thảolevuong thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      GÁNH CHÈ CHÌM!
      Tư Thảnh lẳng lặng bỏ tấm thếp vàng lên bàn thờ Phật, giở tờ lịch lên coi ngày:
      _ Ba ngày nữa là rằm! Ông thầy biết có láo ? Ăn hết hai trăm ngàn, láo lếu ông đến phá nhà!
      Thủy làm móng tay về thấy chồng cười tươi:
      _ , tối nay mình chợ nha! Em muốn đổi cái lắc!
      _ Em vừa đổi còn gì? Mới mấy ngày?_ véo mông vợ nhưng Thủy chưa kịp phân bua kéo vào phòng:
      _ Vào đây với ! Em muốn gì chiều tất!
      Hôm sau Tư Thảnh chơi bài cùng thằng Hiệp, thua liên tục năm bàn khiến cáu kỉnh hẳn. Hiệp vừa mở miệng hỏi thăm việc của liền bị quát:
      _ Đm mày, chỉ chỗ gì đâu ! tao rồi vợ tao, mẹ nó! Nếu ai ăn óc khỉ cũng bị ám khối thằng đại gia chết mẹ rồi!
      _ Ông tin thầy thôi, sau này có việc gì tự mà lo! _ Hiệp bực bội đứng dậy bỏ về, thầm nghĩ mình làm ơn mắc oán.
      mở tủ lạnh lấy ly nước, bảo vợ:
      _ Tối nay em với con ngủ phòng, ngủ sa lon!
      _ Sao nữa? Đòi gì nữa?_ Thủy đưa đôi mắt ướt át gợi tình, bế con lên cầu thang:
      _ Đòi gì mà đòi! phải coi thằng cha thầy có sai ?
      Đồng hồ điểm 11h hơn Thủy vẫn chưa ngủ, lén hé cửa nhìn xuống đất. Tư Thảnh lấy tro trong lư hương rải đầy phòng khách. mang tò mò dõi theo chồng đốt lá thếp vàng. Theo những lời Tư Thảnh cái ông thầy Hai biết việc làm với má chồng." Còn may mình việc của Bảo Nhi!" _ thở ra, quay vào giường nhìn con ngủ say. Vuốt tóc con dịu dàng:
      _ Mẹ nghĩ rồi con à, nếu lòng con lên là báo oán mẹ, mẹ cũng buồn! Là mẹ nợ con!
      Tư Thảnh mở đèn, tót lên salon ngồi mở tivi coi phim Bao công. nốc bia cười sảng khoái:
      _ Ma quỷ oan linh gì vô hết nhà , tao cho say bí tỉ!
      uống hết lon bia thứ hai vẫn chưa thấy động tĩnh, miệng nở nụ cười yên tâm:
      _ Thấy chưa, đồ láo toét! Sáng mai ông đến chửi cả họ nhà thầy!
      Cao hứng chọi vỏ lon bia vô giỏ xe Dream nằm sát tường, nhưng cái vỏ lon chưa rơi vô giỏ dội lại phát ngay trán cái "bộp". chớp mắt, nấc cụt cái nhìn cái vỏ lon:
      _ Gì vậy? Cái vỏ lon cũng muốn biểu tình?
      ..."Rè...rè.." Ti vi chiếu cảnh phim bỗng chuyển thành sọc trắng đen, vang lên tiếng như bị hư. tiện tay cầm vỏ lon chọi thẳng mặt màn hình:
      _ Tới thằng bán tivi cũng muốn tao cào nhà! Mới mua mấy tháng, hư sao?
      Ti vi xoẹt xoẹt lớn hơn, màn hình chạy những đường vân lượn sóng. nhìn lúc cảm thấy nó giống như sóng nước hơn, buông lời:
      _ Đm nó, ti vi hư màn hình còn bày đặt lượn lượn!
      Ti vi tắt ngúm, màn hình đen thui. định buông lời chửi đổng ngay sát chân kệ để ti vi bỗng xuất dấu chân nền tro. bước, hai bước... đổ mồ hôi lạnh, bàn chân thó này quen lắm! Từ hay lon ton theo chân má cấy, những đoạn đường đất lún nên vết chân của má in sâu trong đầu .Năm dấu chân dẫn gần đến chỗ dừng lại, bỗng thấy đau buốt bên vai. Giơ tay bóp vai, căng mắt nhìn xuống nền: kế dấu chân kia giờ xuất thêm bốn dấu tay chân xíu!
      _ Khỉ!
      sửng sốt bật ra tiếng, cảm nhận bao nhiêu nước trong người chảy ướt hết quần áo.Đèn tắt bụp, nghe tiếng vợ phòng la lên vội phóng nhanh lên lầu! Thủy vừa chụp được tay liền ôm chặt:
      _ Sợ quá ơi! Tự dưng cúp điện!
      _ Em ngủ sao đứng ngay cửa phòng? Rình hả? _ ôm vợ hỏi , Thủy chẳng trả lời. hạ giọng:
      _ Em về giường ôm con , nằm yên đó!
      Nhưng Thủy tìm được giường, cả hai mò mẫm mãi vẫn với được thành giường. Phòng ngủ vốn rộng! Lúc thường chỉ ba bước từ cửa là ngã nhào lên giường, chuyên môn tấn Thủy vào phòng kiểu đó nên nhớ rất kỹ! Giọng run lên:
      _ Con đâu?
      Hai vợ chồng bước ra cửa phòng nhìn xuống đất: ràng có hai quang gánh, hai bà già, con khỉ nhảy loi choi và...Bảo Nhi! Con bé đùa với má , đầu lúc lắc ra chiều vui vẻ. nghiến răng:
      _ Giết tao sao, động đến con tao là được!
      và Thủy đến chân cầu thang, lớn tiếng:
      _ Bảo Nhi, lại đây với ba nè con!
      Con bé ngẩng đầu nhìn , dưới ánh sáng đèn dầu gương mặt thơ ngây mang vẻ quỷ dị vô cùng. Nó trả lời cũng chẳng đứng dậy, con khỉ với phần sọ trống lỏng nhảy tót vào lòng con bé. Bảo Nhi dùng những ngón tay bé xíu rờ rẫm lòng trong hộp sọ con khỉ, bất thần đưa ngón tay lên miệng mút:
      _ Đâu có ngon! Sao nhiều người thích ăn kiểu man rợ này vậy?
      Éc! Éc! _ Con khỉ giương đôi mắt đỏ ngầu về phía , nhe hàm răng nhọn hoắc la hét. Con bé ôm lấy con khỉ, vỗ về:
      _ Ngoan, ngoan! sao rồi!
      _ Bảo Nhi, lại đây con!_ Thủy khóc gọi con bé nhưng nó tỉnh queo, mắt chỉ chú tâm nhìn con khỉ ! hết kiên nhẫn, xông đến :
      _ Đm, trả con tao đây! Muốn gì tìm Tư Thảnh!
      giằng con khỉ khỏi con bé, con khỉ giận dữ cắn tay máu chảy ròng ròng. mặc kệ! dùng tay kia vơ lấy con bé bỏng lùi về sau đưa cho Thủy bế con. dùng hai tay nắm lấy con khỉ , hét:
      _ Con súc sinh khốn khiếp! Muốn chết lần nữa!
      Khi định xé đôi con khỉ thình lình cái vá canh to đùng giáng xuống, mùi tanh máu xộc thẳng vào mũi . Con khỉ cắn chặt buông, có cảm giác nó gặm sắp đến xương rồi! Má tiến đến chỉ vào mặt :
      _ Bây đáng chết! Con kia cũng vậy!
      _ Vợ tui làm gì bà mà bà ghét nó? _ gầm lên, bà già bên quang gánh kia điềm đạm khuấy nồi chè thơm lựng:
      _ ta sợ mày biết chuyện xấu, chỉ có mày biết chuyện xấu của ta!
      _ Hỏi nó, con bé này là con ai?_ Má thét, tay chỉ còn trơ xương và mớ cơ bùng nhùng võng xuống chỉ thẳng vào Thủy. ôm chặt con quíu cả lưỡi:
      _ , !
      chưng hửng, Bảo Nhi tất nhiên là con của ! Ma quỷ cũng biết đùa à? Bà già kia ngừng tay khuấy, giơ tay về phía Thủy. Cánh tay bà ta cứ dài ra,dài ra như cây sào dài. Ngón tay dài như cái quắp, chỉ cú lẩy ôm trọn con bé kéo về phía mình. Kỳ lạ là con bé hề kêu khóc, nó ngoan ngoãn nằm trong lòng bà già! Thủy nhào đến bênh :
      _ , cứu con! Đừng nghe quỷ bậy! Hu hu..
      _ Má! Bà muốn lòng tui chứ gì? Tui cho! Thả con tui ra, bà ác quá mà! Nó là cháu nội duy nhất!_ đanh giọng nhìn gương mặt nhầy nhụa của má, tiện tay phạch áo để lộ bộ ngực lông lá ra. Song má chẳng thèm đếm xỉa lời , bà gióng gánh lên vai, thào:
      _ Lòng lấy tất! Sổ thừa tự nhà tao ghi là thằng Tư Thảnh tuyệt tự! Mày làm gì có con!
      _ Hả??? _ Con ngươi mắt như lồi ra, lời má chẳng khác cơn mưa axit dội thẳng xuống. Bà già kia cũng gióng gánh lên vai, vỗ đầu Bảo Nhi khi đặt nó lên ghế salon:
      _ Ít lâu nữa bà đến đón con nhé! Về nơi tốt hơn nhé!
      ... tỉnh dậy dưới sàn, tro bụi bay tứ tán phủ lên bàn ghế lẫn gương mặt lớp bụi. 6 h sáng, chạy lên lầu thấy Thủy ngồi gục ngay cửa phòng, con bé ngủ say giường chưa thức! xốc vợ dậy, lần đầu tiên nghiến răng với vợ:
      _ Bảo Nhi là con ai? Nếu em láo cần má về đòi lòng em. băm vằm em ra!
      _ Tư, nó là con mà! bình tĩnh ! Nó là con mà!
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      GÁNH CHÈ CHÌM!
      Tư Thảnh đẩy Thủy té nhào, đôi mắt hằn lên tia nghi hoặc:
      _ Má lý nào về để hại em làm gì? Em muốn sống hết hôm nay cho thành !
      _ Trời ơi em sống bên , tin lại tin lời hồn ma bóng quế! Được rồi, nếu Bảo Nhi phải con em mang nó . Đời này em cũng cho nó nhận là ba nữa!_ Thủy ra chiều đau khổ, nhào đến xốc con bé ngủ dậy khiến nó giật mình khóc thét. nhìn đôi mắt ngơ ngác của con, cảm giác bối rối lại dâng lên!
      Thủy là người trải đời, kinh qua bao nhiêu đàn ông nên chỉ nhìn gương mặt chùng xuống là biết Tư Thảnh bị dao động. vuốt ve con, nước mắt ràn rụa:
      _ Mẹ con mình con ơi, mẹ bán vé số nuôi con! Ba tin mẹ con mình, bảo vệ mẹ con mình...!
      _ Thôi! Bớt nước mắt cá sấu lại, hai mẹ con ở nhà !..._ cúi xuống hôn trán Bảo Nhi rồi ra ngoài đầu ngõ. ra muốn tin bản thân có con! Nếu là phải là lỗi của Út Hậu! Nếu là ông trời tát cú trời giáng! đón xe ôm đến nhà thầy Hai nhưng cửa nhà thầy khóa, người hàng xóm thầy hành hương mấy ngày mới về. Chán đời, bắc xe Phương Trang lên Đà Lạt!
      Đêm Đà Lạt mưa rả rích, những con dốc như vắng hơn, thi thoảng có vài nhóm du khách che ô dạo đêm. chẳng cần ô cũng chẳng áo mưa, mệt mỏi lê chân qua khắp các con dốc quanh chợ. Sau cùng xuống bờ hồ, la to:
      _ Má, bà ra đây! Bà dắt tui theo luôn . Tui mệt mỏi quá!
      để mặc mưa tát vào mặt, nước mưa đường tràn xuống bãi cỏ, băng qua tóc, qua quần áo chảy xuống bờ hồ. thoáng ngửi thấy mùi hôi của sình đất nhưng mặc kệ! chán đời. Cứ nghĩ là bán hết ruộng vườn tổ tiên để lại, dù còn nhiều tiền hoặc giả phải làm hồ trở lại vẫn còn có Bảo Nhi! Ít nhất vẫn còn ruột rà máu mủ đời này. Nhưng tâm trạng mông lung lắm! Con khỉ sọ ràng là , vẫn nhớ lúc thấy nó trong chuồng khỉ. Nó trông non hơn các con khác nhưng trán có vằn đỏ, nó vừa nhìn thấy chắp tay vái... Thế mà lúc đó chẳng những cứu còn chỉ ngay nó. Chẳng biết người ta ăn óc khỉ ngon chứ lúc nhân viên vạt ngang sọ khỉ lòi ra bộ óc còn nhịp nhịp, có chút lợm giọng. Nhưng cùng là vài tên đại gia, muốn chứng tỏ nên ai ăn thế nào ăn thế đấy! Tiếng thét cuối của con khỉ khi gục chết khiến sống lưng lạnh buốt. Lúc đó bạn bè chung còn kháo nhau ăn được con khỉ mạnh mẽ, phát tài to!
      chẳng muốn nghĩ nữa! Nghĩ đến chỗ nào cũng đều là tuyệt lộ... Phút chốc lại mong má trồi từ mặt hồ lên, nắm giò kéo quách xuống cho rồi đời!
      Người dân tập thể dục sớm phát ra mê man cỏ liền đưa đến bệnh viện. sốt suốt hai ngày, lặp lại trong giấc mê sảng là viễn cảnh hồi má còn sống. Bữa cơm chỉ rau nấu suông, ít con cá con kho quéo và cơm cháy mà má con và Út Hậu ngồi ăn ngon lành. Những đêm mưa dột dưới ngập, nhà ba người co cụm nửa cái giường tre. Cả ba ngủ ngồi dựa vào nhau nghe gió quật vào mái lá, lúc đó chỉ mong có mái nhà tốt che mưa nắng... cũng mơ thấy lúc má chết, nhà có tiền, con Út Hậu nó chạy lên nhà ông Sáu Chánh mượn xe đạp lên chùa xin cái áo quan cho người nghèo. Đắp mộ cũng là em trong xóm phụ, thế mà khi đất sốt bán có tiền đâm coi rẻ mọi người. nhớ bà Sáu Chánh từng chỉ thẳng mặt : " mày bỏ người vợ tào khang như con Út mày gặp quả báo!".. Chỉ là trong mấy ngày nằm ở bệnh viện cũng mơ thấy má đến đòi lấy lòng đem bán. có tiền nên nhờ người chăm sóc, gọi về nhà cho hai mẹ con Thủy. vẫn rất Thủy! ta có ngủ ngón nghề làm mê đắm trong những đêm dài. bỗng nghĩ Bảo Nhi nếu phải là con sao? Cứ coi như nuôi đứa con nuôi để dưỡng già ! Quan trọng là giữ mái nhà yên ấm.
      Vừa khỏe lại bắt xe về thành phố nhưng ngôi nhà thân của đổi chủ. Phải thôi! cho Thủy đứng tên nên ta bán đoạn liền tay. cởi cọng dây chuyền vàng dày cộm cổ_ đây là gia tài còn sót lại của ! Hành động của Thủy gián tiếp trả lời là đứa bé vốn phải con ! Chua xót, tức giận nghiến răng:
      _ Được rồi con đê tiện! Ông cho mày hết, ông lót đường cho mày ! Mày được bao xa!
      tìm Hiệp hỏi chuyện, Hiệp với là Thủy bán nhà ngay sau khi rời khỏi hai ngày. ta ôm con lên xe hơi rời , dáng vẻ rất gấp rút! Hiệp hỏi:
      _ Giờ ông tính sao?
      _ Mày thuê dùm tao cái phòng trọ ở đỡ! Tao bán cọng dây này, cũng hai cây vàng rồi tao tính tiếp. Mẹ kiếp! _ đanh giọng.
      Mười mấy ngày sau nhờ Hiệp chở đến nhà thầy Hai. Vừa thấy thầy quay mặt vào chiêm bái tổ, khẽ khàng:
      _ Cậu đến phá bàn bổ nhà thầy à?
      _ Thầy ơi, con sai rồi! Thầy giúp con thầy. Giờ của cải biết làm sao tìm lại!_ ôm chân thầy khổ sở, thầy vỗ vai bảo:
      _ Cậu vì xót của mới đến đây thầy giúp được. Thầy chỉ khuyên cậu là buông bỏ , tịnh tâm lại, biết đâu được an yên.
      ngồi thất thần rất lâu, thầy lại :
      _ Thế này , cậu còn nhà để về đến ở với thầy! Tiền cậu còn hãy gửi ngân hàng để dành. Ở với thầy, ngày ngày quét dọn, thời gian nữa bình tĩnh đâu tùy ý. Thầy giữ!
      _ Thầy cho con ở thiệt hả thầy?_ mừng rơi nước mắt. còn nhiều tiền mới thương tiền, chỉ cần hai bữa qua ngày là được. nghĩ trong lòng phải sống để còn gặp lại con đàn bà kia, coi nó tàn tạ đến thế nào! Khi thầy xếp cho ngủ ở gian phòng cạnh bếp, vừa đặt lưng nghe tiếng ngân nga như từ phía phòng thờ vọng xuống:" Đàn ông khôn phá vỡ hôm nhân với người đàn bà tốt. Đàn ông dốt chỉ xứng ăn nằm với đàn bà hư!"
      vừa định lên tiếng chửi đổng ai móc họng nghe tiếng trầm ấm của thầy từ ngoài sân:
      _ Con nít nhiều! Ăn bánh uống nước thầy cho rồi nghe kinh!
      chợt đổ mồ hôi lạnh. Con bà nó, sợ ma giờ chui vô nhà thầy ở, ở cùng ma luôn sao ta???
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      GÁNH CHÈ CHÌM!
      ở nhà thầy được vài ngày cảm giác thèm bia rượu, thèm đàn bà lại kéo đến. Ngày ngày cứ phải cầm chổi quét tước nhà cửa, lau dọn nhà cửa và thấy thầy Hai ngồi thiền, luyện chữ hoặc ngồi chuyện mình! Đôi lúc cầm lòng được chống cây chổi dựa tường nghênh mặt hỏi:
      _ Thầy, người ta nhìn vô có ai thầy điên thầy? Thầy chuyện có mình vậy?
      _ Thầy chuyện với nó! _ Thầy chỉ vào cái điện bằng đất nung, nhìn tới nhìn lui rồi hỏi:
      _ Nó thầy nghe được hả thầy? Sao con nghe ?
      Thầy chỉ cười hiền:
      _ Khi nào nó muốn cậu nghe cho cậu nghe, còn thầy hỏi nó phải thưa!
      _ Thầy bảo nó chuyện với con coi, sao nó thiên vị vậy? _ sà xuống cạnh thầy nhăn nhó, thầy khẽ lắc đầu:
      _ bởi thầy mới làm thầy, cậu !
      Chỉ quanh quẩn ở nhà hết ra sân ngồi coi chim xong vô nằm, thấy vô vị! nhớ những buổi chiều ngồi nhậu dọc bờ kênh, những đêm ngồi hát hò nghêu ngao trong nhà hàng karaoke. nhớ cả mùi thơm nồng của nước hoa Victoria Serect mà Thủy hay xài! "Con quỷ cái! Ông mà gặp được mày biết tay ông! "_ lầm rầm rủa xả mỗi khi chợt nhớ đến. Ở với thầy cũng cơm canh ngày hai bữa, cũng thịt cá đầy đủ. thắc mắc thầy sao ăn chay, thầy chỉ nhàng :
      _ Thầy học mao sơn, chẳng chay lạc gì! Chỉ cần tâm an, vật là để dưỡng nhân thôi!
      _ Ấy vật dưỡng nhân con ăn thịt con khỉ sao nó tìm con báo oán? _ bắt đầu lý lẽ, thầy lấy bút vẽ mực chu sa lên những lá thếp vàng :
      _ Heo, bò, gà , vịt ... chúng ta ăn hàng ngày nhưng tâm vẫn phải nghĩ là ăn để sống, cung cấp đủ chất. Cái cậu là thuộc loại hưởng thụ tàn ác, kiểu ăn óc khỉ sống, kiểu rạch bụng rắn lôi rắn con ra ăn... Điều này đúng! Hơn nữa, con khỉ đó tánh linh mạnh, nó cầu cậu cứu nó, cậu nhận được tín hiệu nhưng vẫn nhẫn tâm giết nó. Là do sân si trong lòng cậu chất đầy!
      nghe thầy có chút mở mang đầu óc, lại thấy thầy chú tâm vào vẽ bùa nên thêm. lỉnh khỏi nhà thầy kêu xe về xóm rủ thằng Hiệp ra quán khô ngoài bờ kè nhậu. Thằng Hiệp hỏi han xong vũng tiếp được năm bảy chai bia rồi :
      _ Thôi tui kêu xe cho ông về, tám giờ rồi! Về trễ thầy la cho coi. Ở nhờ nhà thầy phải theo quy tắc .
      _ Đm mày, nhải nhải như đàn bà. uống nữa cút, kệ mẹ tao!_ lại nổi máu ngang nghạnh, hồn lên. Hiệp móc bóp trả tiền đoạn thẳng, ngồi uống thêm chục chai nữa liêu xiêu. Kêu xe chở về nhà thầy Hai, cứ lè nhè:
      _ Ê xe ôm, mày biết chỗ nào có gà đẹp, gà chiến dắt mày giải khuây!
      _ Thôi ơi, gần 12 h rồi, em tranh thủ chở về rồi về nhà. Vợ con nheo nhóc đợi ở nhà!
      chửi thề ỏm tỏi, nhảy xuống xe. Trả tiền xe xong nhìn chung quanh, nghĩa trang Công giáo! Phải băng qua mới về nhà thầy, nấc cụt:
      _ Con mẹ nó, ngu chết mẹ! Nãy để nó chở về tận nhà được rồi. Nhảy xuống giờ tự , mày ngu lắm, Tư Thảnh!
      vừa vừa chửi ầm lên, lôi từ Thủy tới những người từng gây hấn, cả những ai làm gì nhưng cứ nhìn vừa mắt, chửi nốt!
      Con mắt lia qua chí chợt thấy bóng con đứng đó liền hét toáng lên:
      _ Con gà nào đứng đó? Hết chuyện sao vô nghĩa địa đón khách?
      _ Tư Thảnh!_ Tiếng gọi êm như ru, đứa con tiến lại gần chừng mười mấy tuổi. Tóc ngang vai đen bóng cùng bộ đồ bông , nhìn hề giống vẻ sắc sảo lồng lộn của mấy con gà móng đỏ. xỉ xỉ vào đầu :
      _ Con nhãi, mới tí tuổi làm hả mậy? miệt vườn hả? Sao mày biết tên tao?
      _ la lớn quá cả xóm nghe hết chứ phải riêng em!_ Tiếng như ru lại vang nhè , nấc cụt, mắt mũi cũng kèm nhèm hơn:
      _ Con này láo, chung quanh đây nghĩa địa , phải băng hết mới tới xóm ttong nhà thầy Hai mà! Đâu, xóm mày đâu?
      _ Kìa...! ồn quá, họ kiếm kìa!_ vừa ngước lên đái cả ra quần. biết từ hồi nào mà chung quanh cả đám người vây quanh, già trẻ bé lớn đều có. biết mắt thế nào mà trông ai cũng mặt! Nhưng thấy da họ là những bệt nhòe nhòe trắng xanh, có bệt thâm thím và mùi! Lẩn quẩn quanh mũi là mùi thịt thúi nghe nhức mũi. tưởng tượng cả ngàn con chuột cùng thối rữa, chợt nghe nhiều tiếng đủ vực:
      - Ồn quá, đồ phá gia chi tử!
      _ Kéo nó theo luôn !
      _ Nó chưa chết được đâu, cho trận nhừ tử !!!!
      quay cuồng, đồng thời hàng trăm bàn tay giáng vào người . đau! sững người: ma đánh đau? vừa định cười ha hả trêu ngươi bọn ma thấy người xuất nhiều lỗ thủng. Từ chỗ thủng máu chảy ra , trợn mắt nhìn bộ ngực lông lá giờ như cái rổ.
      _ Lòng đây! Lòng nóng đây!.._ bỗng nghe tiếng rao, từ đằng xa bỗng quang gánh xuất . Má! Cái mặt chảy nhầy nhụa quen thuộc, lại thấy đáng sợ nữa. con mắt nằm lưng chừng cổ đảo vòng nhìn từ xuống đoạn đặt gióng gánh xuống :
      _ Thằng trời đánh quấy quả các vị, thôi cho bà già đãi gánh lòng!
      chỉ thấy đám đông lố nhố bu quanh quang gánh, má lướt đến nắm đầu nhấc lên gầm ghè:
      _ Bây lúc nào làm người tốt được hả? Bây biết cứu bây khỏi bọn họ tao phải gánh lòng đem bán thêm mấy năm! Bây đúng là đáng chết!
      _ Má!
      nghe mắt cay cay, chưa từng nghĩ bà phải trả giá như vậy! Trông má thó như vậy nhưng cánh tay trơ xương lại mạnh vô cùng. Bà nhấc khỏi mặt đất lướt lướt như gió, thoáng chốc thấy đến trước nhà thầy Hai. Má ném xuống đất, tiện tay túm giật mớ tóc trán :
      _ Bây nhớ lấy hôm nay!
      ... thức dậy bởi tiếng chuông, thấy người ê ẩm như từng thớ thịt vặn vẹo. Vịn tường ra phòng thờ, quên xem người có bị thủng ?
      Thầy cầm thanh đồng khỏ từ tốn vào cái chuông sáng bóng , nhác thấy bóng bảo:
      _ Thầy nấu ít cháo đậu đen, cậu ăn !
      _ Thầy, sao con về nhà được? Đêm qua con thấy má con xách con về!_ ngồi cạnh thầy, hơi thở nồng mùi rượu. Thầy vẫn khỏ chuông:
      _ Thầy tìm thấy cậu trong nghĩa địa Công giáo! Má cậu chỉ xách phần hồn cậu về, gọi thầy ra giúp cậu. Chừng nào cậu mới để bà ấy yên tâm lên đường vậy?
      Bây giờ mới biết lý do má gánh lòng đem bán, đó chẳng phải là công việc, đó là hình phạt! Má luôn che chở từ , khi làm sai bà cũng xí xóa cho qua. Lớn lên khi gây , đánh vợ bà cũng gõ đầu cái rồi năn nỉ hàng xóm, dỗ dành con Út Hậu! chợt ngộ ra nếu có má, có tình nghĩa của má nắm níu; con Út bỏ từ lâu! Má dung túng quá thành ra bà chịu phạt, giờ vì cứu đêm qua mà phải gánh thêm mấy năm!.. Lần đầu tiên trong đời òa khóc như đứa trẻ, bây giờ mới biết cuộc đời này má thương nhất! Dù có là ma vẫn bảo vệ ... là đứa bất hiếu mà!!!
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :