Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      giả!
      Chap 119: Kẻ đưa tin!

      Đảo Ngư mang dáng vẻ trầm mặt u tịch. Những con quỷ nhân ngư cũng dám cất cao tiếng hát. Chúng lặn ngụp dưới lòng biển băng hỏa, thi thoảng ngóc đầu lên nhìn vị chủ nhân. ngồi mình bờ biển, tay nắm chặt mảnh lụa còn vương máu!
      ngồi ở đó ...rất lâu!
      Thân hình gần như bất động, đôi mắt đứng yên như chìm vào khoảng nào đó. buồn chú ý đến gian xung quanh. Quỷ nhân như xiêm áo đỏ rực rỡ bê thức ăn đến dâng cho chỉ nhận được im lặng đáng sợ, rụt rè rút lui.

      Phía bên trong mật đạo Huyền Vũ cự thi bị xích trong lồng sắt. Hai dấu răng nanh dài của Túc Thành cắm vào tỏa mùi hương sen ngào ngạt nhưng lại gây nỗi đau đớn tận cùng!
      Huyền Vũ mỗi lúc như thế đều nghiến răng rủa xả ngừng:
      - Tên tiền Ma vương biến thái chết tiệt! Ngươi giết ta ngày nào đó ngươi hối hận. Huyền Vũ ta trừ Ma Kim Tuyết hủy diệt tất cả! Ngươi nên nhớ ta là Huyền Vũ cự thi- thủy tổ của cương thi. Ta còn từng là chiến thần của Thiên cung. Ngươi nghĩ có thể cầm giam ta ở đây được bao lâu? Ha ...ha ha ..Túc Thành! Ngươi nghĩ ngươi là ai ? Chẳng qua là vị tiền Ma Vương vì chữ tình vứt bỏ cả đế nghiệp địa ngục để tu tiên. Cuối cùng mất cả ma giới lại được gì! Ngươi đeo đuổi suốt mấy kiếp sau cùng lại chỉ giữ được trái tim kẻ chuyển thế của Khúc Hy. Trở thành trò cười của thiên địa: hai nam nhân nhau là tởm lợm!

      Bọn quỷ nhân ngư bên ngoài nghe mồn những lời của Huyền Vũ mắng mỏ chủ nhân chúng nhưng thể xông vào mật đạo bắt Huyền Vũ câm miệng lại!
      Tiếng mắng của tên cự thi vang vọng hầu như cả đảo Ngư đều nghe thấy. Kỳ lạ là Túc vương tử dường như để những thanh đó lọt vào tai. Vị vua địa ngục ngày trước cứ như pho tượng. Thứ duy nhất động đậy chính là những ngón tay dịu dàng vân vê thếp vải lụa!
      con quỷ nhân như đầu đội đóa hoa đỏ xinh đẹp đánh liều quỳ dưới chân , líu ríu :
      - Túc vương tử, cầu xin ngài hãy lên tiếng. Bất kể ngài muốn điều gì ...xin hãy lên tiếng! Đừng làm chúng thần sợ hãi.

      mặt biển băng hỏa chợt nổi lên tiếng gầm của Thiết ngưu!
      Lúc này Túc Thành mới chớp mắt cái , khẽ giọng đôi môi khô khốc:
      - Thiết ngưu vì sao lại đến đây?
      phóng tầm mắt nhìn mặt biển: có hai kẻ cưỡi Thiết ngưu nhưng lại tấp vào đảo Ngư mà đứng lưng chừng bờ biển.
      nhìn thấy Tuyên Phi và cả con yểm thi phía sau lưng nó. Thằng bé bắt tay làm loa gọi lớn:
      - Túc vương tử ,Tịch Ngân Yểm Vũ có tin tức của Tuyên Phong. Chỉ cần ngài hứa giải cứu Lãng Thiên và được làm hại ngài ấy. Yểm Vũ chỉ ra kẻ mà ngài Tuyên Phong nhập xác, tái sinh! Ngài Lãng Thiên bị giam trong kỳ trận của Ma vương. Kỳ trận bị xé nát, cầu Túc vương tử giúp đỡ!

      Tuyên Phi xong Thiết ngưu quay đầu ngay!
      kịp câu nào. Con quỷ nhân như vừa mừng vừa nghi ngờ , buột miệng hỏi :
      - Liệu có phải là cái bẫy của Ma vương ?
      Túc thành đứng dậy sửa soạn lại đai áo. Tay vẽ vòng ma pháp thảy xuống mặt biển. Vòng ma pháp lớn lên bỗng hóa thành chiếc thuyền có mái che, thuyền có bàn trà song liền hóa hư như vô hình mặt biển. mím môi :
      - Trạch Uy là kẻ thích giở trò! Chắc rằng Yểm Vũ muốn trao đổi với ta. Nó vốn rất quý trọng tên tử thiên thi đó, trao đổi công bằng . Chỉ cần tìm được Tuyên Phong ta sẵn sàng tha chết cho Lãng Thiên. Nhưng ta tha chết cho , có nghĩa là ta để cho ung dung tự tại. phải biết điều rằng động đến Túc Thành phải trả cái giá rất đắt. Vì mà Trà Lam trí giả của ta mất mạng, tốt đẹp hiếm có mà ta biết...

      Lại yểm thi Khắc Đạt ôm Tuyên Phi trong lòng , ra hiệu :"- Này nhóc Tuyên Phi! Ngươi truyền tin kiểu gì thế? Tại sao đợi tên Túc Thành kia trả lời lại chạy biến ? đến sao? Ngươi sợ Yểm Vũ nổi giận?"

      Thằng bé cười khì khì, vỗ đùi đen đét:
      - Phi Phi đến gần và đợi ngài Túc Thành trả lời là vì sợ ngài ấy từ chối! Lúc nghe Phi Phi , ngài ấy im lặng... Vũ Vũ luật đồng minh, làm thinh là đồng ý! Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, mau trở về tìm Vũ Vũ thôi!

      Lãng Thiên Nguyên vô tình trở thành nơi cư trú của Tiểu Ly và Tuyên Phong. Con hồ ly xinh đẹp ngày ngày quanh quẩn trong ngôi nhà tranh vàng chăm sóc cho Tuyên Phong. Được nhìn ngắm gương mặt thần tiên, vơi bớt buồn nhớ Lịch Tương thượng tiên! Nhưng vị Tuyên Phong này chẳng hề về ưu nhã dịu dàng như Lịch Tương! hầu như giao tiếp, bằng hữu của bây giờ là hai con gấu trúc mà đem về.
      ôm hai con gấu trúc ở mãi trong rừng. vào rừng tìm thấy ngồi ở mái nhà , trầm lặng ngắt lá trúc cho gấu ăn. lời nào! hiểu trong lòng nghĩ ngợi điều gì!

      Lãng Thiên Nguyên rất yên tĩnh. Ở đây thời gian như ngừng trôi... tâm niệm chỉ cần được ở bên cạnh thân xác của Lịch Tương ...chỉ cần như vậy là đủ!
      Nấu xong canh măng trúc, Tiểu Ly vội vã bê vào rừng, vừa thấy reo lên :
      - Ngài Tuyên Phong, tới lúc phải ăn rồi!

      ôm hai con gấu trúc trong lòng, nhướng mày nhìn , mấp máy bờ môi xinh đẹp:
      - Đặt ở đó !
      Tiểu Ly đặt thức ăn lên sập trong nhà mở lời :
      - Ngài Tuyên Phong, trong này gió lớn, nhà cửa lại đơn sơ. Ngài nên ở Lãng Thiên Nguyên ấm áp hơn !
      thả hai con gấu trúc xuống, nghiêng người nhìn từ từ đầu xuống chân nhạt giọng:
      - Nam nữ khác biệt, nên ở ngoài đó ấm áp hơn! Ta ở trong này được rồi.

      vội xua tay :
      - Thế nào được? Ngài là chủ nhân! Ngài nên ở ngoài, đó nếu ngại nam nữ khác biệt xin để ta vào đây ở . Ta lo ngài đổ bệnh mất!
      Tuyên Phong vén hai tay áo khẽ nhìn: hai cánh tay mình chi chít những vết đốt!
      lắc đầu:
      - được! Ngươi xinh đẹp như thế vào đây ở tốt đâu. Trong khu rừng này toàn côn trùng độc. Ta biết kẻ từng ở ngôi nhà tranh này làm sao có thể ở được?
      Tiểu Ly vội chụp cánh tay xoa xoa, nước mắt lưng tròng:
      - Ngài mau theo ta trở ra Lãng Thiên Nguyên.Thân thể này rất quý, thể để bị chút tổn hại nào!

      Tuyên Phong nhìn gương mặt xinh đẹp rồi ngó hai con gấu trúc đùa với nhau, trầm giọng:
      - Ta nghĩ đối với chủ nhân của thân thể này rất nhiều tình cảm . Đừng nhìn ta như vậy! Dù cho ký ức ta còn nhưng ta vẫn nhận định được điều: thân xác này vốn thuộc về ta! Ta là Tuyên Phong nguồn lực trong người ta là ma lực địa ngục còn linh quang còn lại trong thể xác này lại thuộc về tiên giả! Tuy ta biết lý do vì sao nhưng ta tin rằng vị tiên giả nhường thân xác này cho ta là kẻ rất tốt! Tiểu ly à ...ta dù sao cũng phải là vị tiên giả đó. phải là chủ nhân của ngươi. Cho nên để người phải hầu hạ ta phải ! Hãy làm cái gì mà ngươi muốn . Cốt cách này có thể tu tiên, chi bằng ngươi cứ ở yên trong ngôi nhà tranh vàng ngày ngày tu luyện . Biết đâu ngày nào đó ngươi thành tiên, thành thần! Ta là kẻ vô định ngươi đừng lo cho ta nữa!

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 120: Cú chạm mặt!

      Tiểu ly ngỡ ngàng nhìn Tuyên Phong, đôi mắt rưng rưng :
      - Ngài đừng xua đuổi ta được ? Ta muốn ở bên cạnh ngài! Cho dù ngài phải là Lịch Tương thượng tiên ta vẫn muốn ở cạnh ngài!
      Tuyên Phong chớp mắt , bất giác giơ tay xoa đầu Tiểu Ly :
      - Ngươi là con hồ ly ngốc nghếch! Hà cớ gì phải khổ sở như thế ? Ngày xưa là , ngươi. Bây giờ là ta, lại càng ! Ngươi nên sống vì mình! Ma Vương bảo ta hãy sống vì mình, trước kia ta như thế nào nhưng để vua địa ngục thốt lời quá khứ của ta ắt đầy đau khổ. Cho nên ta muốn nghĩ đến cái quá khứ trước kia, ta muốn tận tình tận hưởng cuộc sống này! Ta cũng mong ngươi hãy như vậy nhé, Tiểu Ly!

      oà khóc, ôm chặt , dụi đầu vào tầng áo:
      - Ta mặc kệ những điều ngài ! Ngài ở đâu ta ở đó! Nếu ngài bị thương ta chịu được. Van cầu ngài đừng xua đuổi ta mà!
      chống nạnh, lắc đầu :
      - Ngươi là lì lợm quá ! Ta mãi mà ngươi chẳng hiểu ý của ta hay sao? Thôi được rồi, ngươi cứ làm việc của ngươi, ta làm việc của ta. Ta vẫn ở trong này thôi, ta thích!
      Con hồ ly lau nước mắt, năn nỉ:
      - Hay để tôi làm cho ngài căn nhà đẹp đẽ hơn nhé, Tuyên Phong?
      nheo mắt nhìn căn nhà đơn sơ chỉ có sập tre để ngả lưng, cười nhạt:
      - Ta thấy như thế này cũng được! Ngươi cần khổ công với ta như thế. Rừng trúc cũng coi như rèn luyện. Ta sợ thân thể ta bị thương, chỉ sợ hai con gấu trúc của ta bị thương!

      Tiểu Ly cười khổ :
      - Hóa ra bây giờ trong lòng của ngài nay con gấu trúc đó còn trọng hơn cả bản thân! tìm chúng về cho ngài hình như là quyết định sai lầm!

      Hai con gấu trúc tròn ủm như hai quả bóng lăn lông lốc từ gò đất cao xuống ngay chân . Tuyên Phong khẽ cười - nụ cười hiếm hoi mà thấy!
      Hai tay ôm hai con gấu trúc cặp hông, mắng :
      - Bọn mày nghịch ngợm quá đấy! Nào nào ăn nhé , ăn nhé!
      đặt hai con gấu vào lòng, ngắt lá trút non đút từng lá, từng lá vào cái miệng phàm ăn. chợt bật cười:
      - Ngài à , đôi lúc tôi ước tôi là cái con gấu trúc trong lòng ngài! Được ngài để tâm chăm chút bọn chúng là có phước quá à !

      cười nhạt, trong giọng pha chút trầm tư:
      - Bởi vì chúng với ta có mối liên hệ nào! có quá khứ... chỉ có tương lai cho nên ta cứ bình bình đạm đạm mà đối với chúng. Còn đối với , là người từng có quá khứ với Lịch Tương thượng tiên . Ta biết điều đó là gì! Ta chỉ biết rằng nếu như ta ở gần , gieo cho hy vọng hóa là lại hại . Tuyên Phong ta dễ dàng để tái sinh , ta bao giờ muốn phạm phải sai lầm dù là chuyện . Cho nên Tiểu Ly à! có căn tu hãy chân thành mà tu luyện, phải ai cũng có khả năng tu tiên!

      Tuyên Phong dứt lời xoay người thẳng vào nhà, ngã người sập thiếp . Hai con gấu trúc cũng ngoan ngoãn nằm hai bên. Tiểu ly thở dài, tay khoát lên hóa tấm chăn mỏng đắp lên người :
      - Ngài thế này tôi biết phải làm sao?
      Gió trúc đột ngột nổi lên dữ dội như muốn thổi tung nóc của căn nhà tranh. Tiểu Ly cau mày giơ hai tay lên, từ sau lưng mọc ra ba đuôi hồ ly trắng muốt. Gương mặt đỏ như hoa đào, giương vuốt như sẵn sàng tấn công kẻ đe dọa rừng trúc.
      Từ cao con ma thú Thiết ngưu nhảy xuống khiến loạt trúc ngã rạp. Chân nó còn hung hãn giậm nát bét gốc trúc, đôi mắt đỏ lừ nhìn ngạo nghễ.
      Tuyên Phi được con yểm thi bế tay, vòng tay cúi chào :
      - Tuyên chiến giả, Yểm Vũ có lời nhắn!
      Tuyên Phong vẫn nằm yên, hề trả lời nó. Thằng bé liền nhảy xuống , lon ton chạy vào nhà leo lên sập nựng má :
      - Ngài Tuyên Phong, ngài xin theo con đến Ma cung chuyến!

      lúc này mới dụi mắt, trông thấy thằng bé mỉm cười, xoa đầu nó:
      - Nhóc con, Ma vương tìm ta?
      Tuyên Phi gãi đầu:
      - Ngài cứ theo con ạ, khắc biết!
      Con Thiết ngưu bay lên trung, mang theo Tuyên Phong và hai con gấu trúc. Tiếng vọng lại :
      - Tiểu Ly ...cứ ở đó! Ta trở về!

      Tuyên Phong ngồi mình Thiết ngưu, ngạc nhiên khi băng qua vùng biển băng hỏa phía dưới: mờ mịt khói đỏ bốc lên, những luồng sét đánh tan tác, cả những tia lửa chạm nhau với băng tạo nên mặt biển đốm sáng nháy liên tục.
      bầu trời mây đỏ cuộn vần vũ, mở to mắt nhìn, khẽ hỏi :
      - Đến Ma cung phải vượt qua vùng biển này hay sao?
      Tuyên Phi gật đầu . Ánh sáng dần dần co cụm lại nhường chỗ cho vùng trời tối mịt mờ phía trước. thấy tòa cung điện lớn đen trùi trũi nằm lặng lờ mặt biển. Những chóp đỉnh nổi bởi những cụm mây đen nửa đỏ nổi lên và vùng đáy biển phát hỏa sáng rực. Băng và lửa thi nhau tạo những ánh đỏ xanh trắng liên tục!
      Con Thiết ngưu đáp xuống sảnh lớn. Tuyên Phi nhảy xuống, nó phát Ma cung vắng lặng. góc sảnh hai cung nga gục chết khóc váng lên:
      - Vũ Vũ !Vũ Vũ ! Đâu rồi ?

      Có tiếng gầm rất lớn. Hành lang kia dáng người mặc áo choàng đỏ như máu từ trước ra. Tay lôi cổ kẻ nào đó sền sệt ra điện lớn. Tuyên Phi trông cái kẻ xơ xác ốm còn cõi đó... thể nhận ra là ai bởi mái tóc rũ trước mặt nhưng nó nhận ra kẻ mặc áo choàng đỏ đứng trước mặt nó là Túc vương tử!
      Nó vòng tay chào:
      - Túc vương tử! Ngài đến nhanh!

      Túc Thành cơ mặt chút biểu cảm, tay dính vài vệt máu đỏ tươi hỏi:
      - Yểm Vũ đâu?
      Thằng bé bé khẽ lắc đầu, lúc này Tuyên Phong đột ngột giơ tay chỉ thẳng vào mặt Túc vương tử:
      - Ngươi phải Ma vương ! Ngươi làm gì ở Ma cung này?
      Túc Thành di chuyển đôi mắt nhìn kẻ lạ mặt dám chỉ thẳng mặt mình: mang linh quang của tiên giả , mỹ mạo thanh tú tuyệt trần.
      Đôi mắt to lấp lánh dịu dàng lại nổi lửa địa ngục quyến rũ kỳ lạ! Mái tóc đen dài phảng phất mùi hương thảo dược thư thái...
      Vì sao khi nhìn vào đôi mắt của kẻ lạ này Túc Thành mang cảm giác khó hiểu ?
      Cảm thấy kẻ này rất thân thuộc, nửa cảm thấy rất xa lạ !
      Thẳng tay ném Lãng Thiên vào góc, Túc vương tử tiến đến đối diện với , cao ngạo:
      - Ta là ai cần phải báo danh với ngươi hay sao?

      Tuyên Phong cũng khoan nhượng, trong lòng tay hóa ra chiếc lá trúc cực bén lia mạnh cắt đường mặt Túc Thành:
      - Ngươi đến Ma cung gây rối, giết cung nga có nghĩa là kẻ thù của ta!
      Túc Thành trợn mắt, định giơ tay móc tim kẻ mang linh quang tiên giả láo xược. Trái tim bỗng nghẹn lại thể xuất chiêu!
      Tuyên Phong kia lại lùi bước, cầm đầu trúc nhọn đâm phát vào tim, nghiến răng:
      - Ta biết ngươi có nguồn Ma lực thượng cổ rất mạnh nhưng ngươi đến đây gây chiến! Cho dù ta thể giết, quyết để ngươi hại thêm bất cứ kẻ nào ở đây! Trừ phi người giết ta ! Tuyên Phong này được làm được!

      - Tuyên Phong?
      Trong lòng Túc Thành giống như có chiếc chuông lớn đánh mạnh, vang vọng những thanh vui vẻ.
      Nắm phiến lá trúc ngực mình rút ra, ôm chỗ bị thương, đôi mắt vị tiền ma vương ánh nước :
      - Tuyên Phong ..ngươi là Tuyên Phong?
      - Còn có thể giả hay sao? Mau cút khỏi đây!

      Túc Thành ngửa cổ cười vang vọng, nụ cười hào sảng khiến Tuyên Phong cầm lòng mà nghĩ:
      - Kẻ điên, bị ta đâm bị thương còn cười?
      - Cút! Ta tất nhiên là cút ngay! Mục đích ta đạt được, tất nhiên là ở đây rồi. Nào cục cưng , trở về cùng ta !
      Túc Thành hé miệng phả luồng khói thơm ngát hương sen vào mặt Tuyên phong!
      phòng bị ngửi phải hương sen liền ngất ngay, đổ người vào lòng Túc Thành! Ôm chặt lấy , nước mắt Túc vương tử nhễu cả xuống gò má mịn màng, nức nở:
      - Hu..hu cuối cùng tìm được ngươi! Yểm Vũ giữ lời hứa mang ngươi đến cho ta. Tuyên Phong! Lần này ta mang ngươi về đảo Ngư. Đem về... giấu !

      Mở dấu ấn sen đen trán đánh thẳng lời nguyền thượng cổ vào người Lãng Thiên, đanh giọng:
      - Tên tử thiên thi kia ! Ta muốn từ đây về sau , mỗi ngày ngươi đều đau thấu tâm can để trả lại những gì gây ra khiến cho Trà Lam trí giả của ta mất mạng!
      đoạn luồn tay bế xốc Tiên Phong lên nghe vang tiếng chuông ngân nga êm dịu. Túc Thành chau mày:
      - Chuông Vong Xuyên! Ngươi cản ta?

      Từ dưới đất luồng lửa xanh xoắn thành lốc cuốn Tuyên Phong !
      Tiếng chuông ngân nga :
      "- Ta nào dám gây chiến với tiền Ma Vương! Nhưng xin ngài để cho Tuyên chiến giả đến thọ tang Quỷ mẫu. Chữ hiếu phải tròn!"
      Túc Thành gầm lên, đôi mắt đỏ chiếu xuống sàn khiến sàn điện nổ long trời, bắn Tuyên Phi và yểm thi Khắc Đạt văng lên trần điện. Con yểm thi vội ôm lấy Tuyên Phi chạy trốn. Vị tiền Ma vương vung ma lực thượng cổ đánh xuống. Chợt cả tòa cung điện rung lên, từ dưới địa cung hai chuông thượng cổ Tại Kiếp và Vong Xuyên bay lên. Hai luồng lửa địa ngục và hồng hoang cuốn vào nhau hóa thành con rồng lửa ngân lên những tiếng chói tai:
      - Túc vương tử, xin rút khỏi Ma cung! Chúng ta muốn tổn hại ngài!
      - Được lắm! Ta đến cung vô lệ phá nát đám tang.. Cướp Tuyên Phong về!

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 121: Khuấy đảo Cung Vô Lệ!

      Túc Thành hét lớn rồi biến mất!
      Con rồng do hai luồng lửa xanh đỏ tách ra thành hai đầu rồng đỏ, xanh với nhau:
      - Cung Vô Lệ lần này khó tránh tan hoang! Ta và ngươi đều là chuông đồng thượng cổ , phải nên ngăn cản điên cuồng của Túc vương tử !
      Chuông Vong Xuyên lắc lư cái đầu rồng xanh:
      - Ta phải bảo vệ Ma cung đến khi Ma vương trở về! Ngươi hãy đến đó !
      Mình rồng tách đôi ra, con rồng đỏ của mình bay khỏi sảnh lớn. Toàn thân phát ra hào quang đỏ bay vút về phía Cung Vô Lệ.

      Thiên cung cử bảy thiên tướng và chín tiên nữ xuống dự đại tang của Quỷ mẫu. Họ mang tay bảy cây cờ tang và chín vòng hoa đến trước cửa Cung Vô Lệ!
      Đón tiếp họ là Tuyên chiến giả - đầu đội khăn tang , mình đai giáp trắng- vòng tay thi lễ:
      - Cung nghinh đến!
      Thiên tướng và tiên nữ cũng vòng tay đáp lễ:
      - cần đa lễ, Tuyên chiến giả!
      Họ bước vào cánh cửa đại cung. Phía nơi từng đặt cái ngai lớn của Quỷ mẫu là cổ quan tài bạch ngọc. Bốn chân quan là bốn con bạch xà mắt đỏ tươi cuộn mình.

      Cả lữ đoàn giả chia thành hai nhánh gương cạn và gương nước mặc đồ tang. Họ nghiêm trang đứng thành hàng vòng tay chào các thiên tướng và tiên nữ của Thiên cung vừa bước vào sảnh đường. Tưởng thiên tướng nhìn qua ngó lại đoạn bảo:
      - Tại sao Tịch chiến giả- kẻ đứng đầu lữ đoàn chiến giả gương cạn lại có mặt ở đây ?
      Tuyên chiến giả lúc này mới trợn đôi mắt kỳ lân gầm gừ:
      - phải Thượng cổ thần quân của các ngươi bắt phu thê Tịch chiến giả của địa ngục hay sao? Các ngươi tính kế gì ?
      Thiên tướng và tiên nữ giật mình trước cái nhìn hung hãn, đầy sát khí của vị chiến giả gương nước,vội lắc đầu :
      - Bọn ta hề biết việc đó! Thiên cung cũng cử Thượng cổ thần quân đến dự đại tang. Thượng cổ thần quân rất lâu rồi cũng tham dự đến hội họp ở Thiên cung. Chúng ta cứ tưởng ông ấy bế quan tu luyện từ lâu! Cớ sao có việc kỳ lạ như thế ?

      Từ tầng trời ba mươi sáu nhiều tiếng trống vang lên. Cả lữ đoàn giả lẫn Tuyên Thừa Chí đều im lặng, nghiêm chỉnh xoay mặt ra cửa lớn. Từ cao con xích giao lượn đầu xuống, đầu nó là Ma vương Trạch Uy cao cao tại thượng khoác áo bào trắng nổi những vân màu đen ánh kim. Đầu đội bạc nghạch có thắt dây xoắn trắng để tang. Trong vòng tay của là nữ chiến giả Ma Kim Tuyết!
      Thiên tướng và tiên nữ có chút ngơ ngẩn... từng nghe Ma Kim Tuyết là đệ nhất mỹ nữ của tộc Ma nhưng chưa từng nghĩ sắc đẹp của lại mê người đến thế: làn da trắng mịn, có vẻ xanh xao chút nhưng đôi mắt phượng đỏ tươi trong vắt dưới rèm mi đen nhánh, cánh mũi cao thon và làn môi mọng cong cong e ấp khiến hai vị thiên tướng vừa nhìn trống ngực đập thình thịch!
      Ma chiến giả khoác đạo bào lụa trắng tinh khiết, tay ôm đóa sen còn đứa trẻ nghịch ngợm ôm sừng xích giao cực kì dễ thương!
      Gương mặt bánh bao tròn xoe, đầu nó đội cái mũ trắng nho xinh xinh, chiếc áo ngắn hếch lên phơi cái bụng tròn vân đá hồng hồng. thiên tướng :
      - Đứa con của chiến giả và hung hầu: Tịch Ngân Yểm Vũ! Nghe Ma vương rất thương nó, xem chừng là đúng như vậy!

      Lữ đoàn giả cung kính:
      - Ma vương đến! Ma chiến giả đến!
      Trạch Uy đợi đến khi xích giao đáp xuống đất tay vòng qua eo Ma nương, tay bế Tịch Ngân Yểm Vũ nhảy xuống. Khí thế của ..nét tà mị với đôi mắt lạnh lùng sáng quắc trấn áp tất cả! ngước mắt thấy người của Thiên cung đến dự đại tang, trầm mặc nắm tay Ma Kim Tuyết và bế Yểm Vũ bước vào sảnh điện.
      Thiên tướng và tiên nữ vòng tay cúi chào :
      - Ma vương chúng tôi thỉnh lệnh đến dự đại tang Quỷ mẫu!
      Lúc này chân mày giãn ra chút, gật đầu:
      - cần đa lễ!
      Thiên tướng và tiên nữ được xếp đặt đứng hàng bên phía lữ đoàn gương cạn. Ma Kim Tuyết và Yểm Vũ ngồi bên cạnh cái ngai rồng đen bên góc trái. nhìn qua lượt khẽ :
      - Tịch chiến giả đâu?

      Tuyên Thừa Chí liền vòng tay:
      - Có vong hồn liều chết đến bờ Lãnh Thủy báo tin Thượng cổ thần quân bắt phu thê Tịch chiến giả!
      Yểm Vũ vừa nghe đến điều đó đôi mắt liền đỏ, long lên sòng sọc nhìn về phía những kẻ ở Thiên cung. Vuốt hung hầu của nó chưa kịp bung ra bị Trạch Uy giơ tay bế ngồi vào lòng mình dỗ dành:
      - Tiểu đồ đệ ngoan! Để đó cho sư phụ ! sao! Con đừng lo!
      Được lời như cởi tấm lòng nó mới dịu lại nhưng đôi mắt đỏ tươi vẫn lừ lừ nhìn về phía các thiên tướng và tiên nữ.
      quay qua nhìn khẽ :
      - Nàng cố chút, ta cử hành đại lễ nhanh chóng để đưa nàng trở về!
      mím môi cố làm ra vẻ sao để trấn an :
      - Ngươi đừng lo, ta sao!

      góc điện là Ma Thiên lão tổ trơ trọi đứng mình, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía quan tài của Quỷ mẫu. Bây giờ chẳng còn ai tôn kính ông như trước!
      Cả lữ đoàn giả còn lại đều nhất mực trung thành với Ma vương và đều thích ông! Họ đứng rất xa, thậm chí chào ông. Ông chỉ muốn đến đây để thọ tang Quỷ mẫu ....Thọ tang mẹ của mình! Còn lại ông nghĩ ông là người ngã ngựa còn buồn giận chuyện gì nữa ?
      Ma vương ghìm giọng:
      - có Tịch chiến giả ta biết bắt đầu Đại lễ tang như thế nào đây ?
      vị thiên tướng vòng tay cúi chào:
      - Nếu là do Thượng Cổ thần quân bắt Tịch chiến giả Thiên cung cho qua việc này. Mong Ma vương mau chóng cử hành đại lễ để, mau chóng đưa Quỷ mẫu an táng tại bờ Nam biển băng hỏa !

      Ma vương đứng dậy, gật đầu nhìn vị chiến giả gương nước. Tuyên chiến giả lập tức chỉ lên trần điện, phía trần hàng ngàn ánh lửa ti sáng lung linh. Đâu đó nổi lên những tiếng nhạc trầm hùng. Cả lữ đoàn giả đồng loạt quỳ xuống , tam quỳ cửu khấu trước cỗ quan tài. Ma Kim Tuyết nắm tà váy lụa toan bước xuống Trạch Uy vòng qua eo ghì lại, dịu dàng:
      - Nàng khoan bước xuống, lát chúng ta lạy sau !
      Thiên tướng và tiên nữ tung bảy ngọn cờ tang và chín vòng hoa lên cao. Từ trong cờ tang xuất ra bốn con kỳ lân và ba con chim hạc trắng bay đến phía chiếc quan tài. Chín vòng hoa hóa thành vô vàn cánh sen trắng và ba vòng chuỗi dài được chim hạc ngậm vào, tròng ngang quan tài. Ma Kim Tuyết ghé vào tai hỏi :
      - Kỳ lân đỡ dưới, hạc ngậm chuỗi phía lôi quan tài bay qua biển băng hỏa?
      - Nàng đoán đúng! Xác của tộc Ma phải có chim hạc và kỳ lân đưa qua biển băng hỏa, nếu có chúng kình ngư xông lên xé xác. Túc Thành khi đánh với cha ta nguyền rằng kẻ ở tộc Ma khi sống làm vương làm tướng khi chết vẫn bị kình ngư xé xác vì tội phản lại lời thề với !

      Yểm Vũ dãi, lén kéo tà áo choàng của lau miệng. phát , hôn má nó:
      - Con sao thế, đẹp quá nhìn khoái chí vậy à?
      - Sư phụ... Sư phụ thèm chim hạc nướng ? Cái đùi nó mập ú kìa, nướng tươm mỡ... Con đói quá!
      mím môi cố nhịn cười, đứa bé này đúng là...
      Ma Kim Tuyết lắc đầu, xoa đầu nó:
      - được Yểm Vũ! Con phàm ăn quá!
      - Thế khi nào nó đem quan tài chôn xong, sư phụ và Ma nương cho con cả ba con chim hạc nha! Ngoéo tay, ngoéo tay !
      Nó vội đưa ngón út ngoéo vào tay , cười hí hửng!

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 122: Đánh nhau!
      Yểm Vũ rời mắt khỏi ba con hạc bay quan tài. Miệng nó vẫn chép chép ngừng, đầu khẽ lắc lư ra chiều vui vẻ lắm !
      Ma vương vội lấy tay che miệng nó :
      - Yểm Vũ à, chúng ta dự lễ tang ấy! Sư phụ cứ nghĩ là dắt con lễ hội đấy .
      - Vui mà sư phụ, vui lắm! Con cứ tưởng tượng ba con hạc.. treo bếp lửa hồng quay… quay quay… quay, da phồng lên. Con lấy cây dao lạng từng miếng , từng miếng mời sư phụ mời Ma nương , mời cha mẹ ..
      bất chợt nhớ đến cha mẹ bị Thượng cổ thần quân bắt đôi mắt mê mẩn đồ ăn đanh lại ngay! Nó nghiến răng nhìn bọn người của Thiên cung :
      - Chết tiệt! Thế cái tên Thượng cổ thần quân đó chạy đâu rồi ?

      Kỳ lân gục đầu chào đoạn luồn lưng cõng quan tài nâng lên, phía ba con chim hạc cũng vỗ cánh bay lên, chuỗi ngọc thít chặt áo quan kéo bay khỏi mặt đất. Bốn con mãng xà cuộn dưới chân quan tài tự cắn đuôi nhau, hóa đá biến thành vòng bay lên áp đầu quan tài.
      Chim hạc cõng quan tài bay lên trung xoay ba vòng rồi đứng yên . Lúc này Trạch Uy mới tay bế Yểm Vũ, tay đỡ sau lưng Ma Kim Tuyết, :
      - Chúng ta xuống lạy vĩnh biệt Quỷ mẫu!
      Tuyên Thừa Chí tách người khỏi lữ đoàn , giả gương nước, Ma Thiên lão tổ cũng từ từ tiến về đại điện . Họ quỳ thành hàng ngang, Trạch Uy quỳ chánh giữa , bên phải là Ma Thiên , bên trái là Tuyên Thừa Chí. Ma Kim Tuyết quỳ phía sau lưng của Trạch Uy, Yểm Vũ cần phải quỳ nhưng nó vẫn ngoan ngoãn quỳ sau lưng Ma Kim Tuyết . khí trang nghiêm bao trùm, cả lữ đoàn giả khiêm cẩn vòng tay hướng về Ma vương. Mỗi lạy của cả lữ đoàn cúi chào đáp lễ lại. Những đứa con của Quỷ mẫu thân sinh dập đầu cúi lạy, Ma Thiên xúc động ứa nước mắt:
      - Mẫu thân ra bình an!
      Tuyên Thừa Chí chẳng lời nào còn Trạch Uy trầm giọng :
      - Quỷ mẫu yên tâm cung Vô Lệ được chăm chút. Ta muốn với Người rằng Ma tộc có truyền thừa! Nhất định bảo vệ giọt máu này tới cùng .. cả người con ta !

      Ma Kim Tuyết dập đầu chạm sàn điện, thầm :
      - Quỷ mẫu ta còn chút tình cảm nào với bà nhưng gì bà cũng là mẹ của Trạch Uy…. cũng là mẹ của cả lữ đoàn giả ! Hãy an nghỉ !
      kia ba con chim hạc vỗ cánh, kỳ lân cũng đạp chân lửa từ từ nâng cỗ quan tài lên cao hơn. Nóc cung Vô Lệ bỗng bật ra như cánh cửa để lộ khoảng trời đầy mây đỏ hồng . Hạc trắng tung cánh ,càng lên cao sải cánh càng lớn bao trùm cả cỗ áo quan như che chắn. Phía dưới bốn con kỳ lân hóa thành bốn màu như dán chặt vào chân quan tài , vững chãi để đưa quan tài vượt biển băng hỏa.

      Ma Thiên lão tổ vòng tay với Ma vương:
      - Thiên đế xá tội cho ta, cho phép ta từ đây về sau trông coi mộ phần của mẹ! Ta đây!
      Trạch Uy khẽ gật đầu, ra lệnh:
      - Tuyên chiến giả hãy cử thêm vài giả theo sau bảo vệ Ma Thiên đến nơi chôn cất Quỷ mẫu!
      Vị chiến giả gương cạn vòng tay cúi chào đoạn phẩy tay cho mười hai giả phía sau lưng của Ma Thiên lão tổ đưa tiễn . Thiên tướng và tiên nữ cũng vòng tay cúi chào:
      - Chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ của Thiên đế giao cho , xin rời khỏi !
      Yểm Vũ trừng mắt nhìn, bất chợt nhảy vút lên cao . Nó móc chân lên đà trần, bung vuốt hung hầu dài ra cắm chặt xuống sàn điện giăng những song chắn ngang cửa bước ra khỏi cung Vô Lệ. Tiếng nó hét lên như những đoạn băng phiến gãy:
      - Lý nào rời khỏi dễ dàng như thế ? Thiên cung phải chịu trách nhiệm cho biến mất của cha mẹ ta! Khi nào cha mẹ ta trở về các ngươi mới được rời khỏi đây!

      Tưởng thiên tướng nghiêm giọng :
      - Ma vương ...việc này ...
      Trạch Uy nhìn Yểm Vũ đoạn nhìn các vị thiên tướng và tiên nữ ,trầm trọng :
      - Xin thứ lỗi! Đó là cũng vì lòng hiếu thuận . Các vị cứ nán lại lúc để ta dỗ nó !
      Ma Kim Tuyết tiến lại gần cửa cung Vô Lệ ngước đầu nhìn Yểm Vũ: nó đu trần cung, đôi mắt đỏ tươi giận dữ nhìn đám người của Thiên cung.
      nhoẻn cười giơ hai bàn tay lên đầu dụ dỗ:
      - Yểm Vũ! Xuống đây với Ma nương ,ngoan nào ...xuống đây !
      Nó nghe tiếng gọi đôi mắt dịu lại , hai má hồng nũng nịu :
      - Họ phải trả cha mẹ về cho con chứ! Phải trả chứ!
      dỗ dành nó, đôi mắt phượng mê hoặc thôi miên :
      - Xuống đây ! Phải trả chứ! Nếu con ăn thịt hết cả nhà họ sao ? Nào ngoan , xuống đây con !
      Nó lừ mắt nhìn bọn người ở Thiên cung, rít lên:
      - Ta tin các ngươi được phải ?
      Tưởng thiên tướng đổ mồ hôi hột, tuy đứa trẻ địa ngục này thể giết được ông nhưng thần sắc và khí thế của nó lại mang sức áp đảo quá lớn! Ông gật đầu hiền hòa, đôi mắt nheo lại:
      - Được! Xuống đây ….

      Nó rút vuốt hung hầu thu lại , nhàng nhảy xuống ôm chầm lấy Ma Kim Tuyết, dụi mặt vào cần cổ thơm đượm kiều hương:
      - Chúng mà thả con lật đổ cả Thiên cung!
      ôm nó vào lòng nhàng dỗ dành:
      - Được ! Được ! tìm được cha mẹ con đừng là con, sư phụ con cũng đem lật đổ cả thiên cung!
      Thiên tướng và tiên nữ toan rời thình lình lốc xoáy xuất , Trạch Uy vội ôm chặt và con bé vào lòng, vung áo choàng che kín bảo vệ. chiếc giường phủ màn lụa xanh lá!
      Bên trong ràng là Tịch Vu Xuyên và Yểm Nha quấn lấy nhau!
      Tuyên Thừa Chí và cả lữ đoàn giả ai bảo ai liền tung tơ vây kín cái giường, chỉ còn là màn tơ dày cộm trắng tinh. Thượng cổ thần quân từ cao giáng xuống đạo sét để xé rách màn tơ. Trạch Uy liếc mắt cái, từ trong con ngươi đen nhánh phát ra luồng ánh sáng lạnh cắt ngang đạo sét, hất vị thần quân bay đập vào trụ đá. tung áo choàng, bế Ma Kim Tuyết đặt lên ngai, âu yếm:
      - có việc của nàng, ở yên đây cho ta! Tuyên Thừa Chí!

      Vị chiến giả gương nước đến đứng bên cạnh , bàn tay to vững chãi đặt lên bờ vai thon :
      - Tuyết nương! Ta bảo vệ !
      - Bố khỉ! Ngươi nghe lệnh Trạch Uy cầm chân ta có!
      chun mũi, vị vua địa ngục rảo bước đến trước mặt Thượng cổ thần quân, lạnh lùng:
      - Ngươi muốn châm ngòi chiến tranh giữa Ma giới và Thiên cung?
      - Ma vương, trong thời gian để tang Quỷ mẫu phu thê Tịch Vu Xuyên lén mây mưa giữa rừng. Tử thiên thi lại hóa thành đèn lồng đỏ chúc mừng. Cả chiến giả của ngài cũng giữ đạo hiếu lữ đoàn giả của ngài nên dẹp bỏ được rồi!
      Thượng cổ thần quân ôm ngực, ông ngờ tên Trạch Uy luyện được đến cảnh giới cao nhất của ma lực thượng cổ chính tông: chỉ ánh mắt gây sát thương . Kẻ dùng ánh mắt đoạt mạng từ xưa đến nay chỉ có Túc vương tử, Huyền Vũ cự thi nay lại thêm Trạch Uy!

      Ma Kim Tuyết nóng mũi, bàn tay co thành nắm đấm nhưng cả người thể vận ma lực chiến giả do Tuyên Thừa Chí phong bế từ vai. Cả lữ đoàn nhìn vị thần quân dò xét, Tưởng thiên tướng vuốt râu:
      - Ma vương! Tịch chiến giả đốt đèn lồng đỏ giao hoan quả là đại bất kính. Ta nghĩ…
      Yểm Vũ rùng mình hóa thành con thạch hầu đầu trọc lóc trắng hồng, những vân đá đỏ người nó nổi lên, đỏ thẫm. Bung vuốt hung hầu, nó phun nước bọt, mắng:
      - Việc của Ma giới cần Thiên cung quản sao? Chỉ vì Thiên cung các ngươi rình rập mới gây họa! Chỉ có Ma vương mới quản được! Nghĩ… nghĩ cái gì? Mà nghĩ gì kệ xác các ngươi! Thượng cổ biến thái, dám bắt cha mẹ ta, nạp mạng!
      Nó phát ra ma lực ánh xám của tử thiên thi hợp cùng vuốt hung hầu mài ra những đầu vuốt bén ngót, nhanh như chớp phóng đến đâm vuốt vào ngực vị thần quân. Thiên tướng và tiên nữ liền tung vũ khí cản lại, mười sáu vị tiên giả bao vây Yểm Vũ. Thượng cổ thần quân cười lạnh:
      - Đứa trẻ này láo xược! Ta xem Ma vương xử lý việc này như thế nào!

      Trạch Uy cười nhạt, trong lúc Yểm Vũ gây chiến kịp vẽ kỳ trận dưới chân, miệng niệm ma chú:
      - Kỳ trận " Phong Hoa "... Khởi trận… mang giường lẫn phu thê Tịch Khanh vào động Thừa Ăn!
      Dưới chân phát ra nhiều tia sáng ánh kim lấp lánh, chiếc giường bị hút vào kỳ trận mất hút. Tưởng thiên tướng chỉ ngọn đao vào Trạch Uy:
      - Ngài xóa dấu vết? Ngài là Ma vương, cần thưởng phạt phân minh!
      - Trạch Uy!
      Ma Kim Tuyết nhớ ra bàn đá trong lòng tay mình, liền gọi . xòe bàn tay cho xem, giọng êm như ru:
      - Ngươi cho hủy bàn đá há chẳng để dùng những lúc này hay sao?
      Trạch Uy ngạc nhiên, trong mắt ánh lên thú vị, môi nhịn được mà nhếch lên thành nụ cười:
      - Nàng thông minh...Ma hậu của ta!
      chậm trễ tung mặt bàn đá lên trung, hình ảnh Lịch Thủy và yểm thi Khắc Đạt khiến ai thấy cũng đỏ rần mặt. Những tiếng thét, tiếng rên lồng lộng. Mặt vị thần quân tím rịm, nghiến răng:
      - Vô sỉ! Dám ám hại con … ta!

      Ma vương chống nạnh, cười lớn. Tiếng cười của vang lên khiến kẻ ở Thiên cung chói tai, sóng dội vào ngực tựa như búa đánh từng đợt. Bên ngoài có dấu vết nhưng tất cả tiên giả đều bị đả thương từ lục phủ ngũ tạng. bảo:
      - Lịch Tương có là gì của ngài mà nhận Lịch Thủy là con? Tiên giả của Thiên cung dám đến Ma cung của bổn Ma vương ta mây mưa, ta nỡ phạt. Thiên cung hóa ra hẹp hòi hơn Ma giới của ta sao?
      Tiên giả Thiên cung mặt ai cũng đen như than, được câu nào!
      lại có lốc xanh đỏ, Tuyên Phong mê man rơi xuống. Vị thần quân vừa trông thấy dáng áo trắng thanh tú, gương mặt đầy nét đẹp ưu nhã nhảy lên ôm trọn:
      - Lịch Tương! Ta tìm ngươi lâu quá!

      Đặt môi hôn đôi mắt nhắm nghiền, vị thần quân liền hóa lốc biến , bỏ các tiên giả chống chọi với Yểm Vũ. Nó ngạo nghễ :
      - Ta tiên giả ngốc! Giải vây cho cái tên sư tử đầu lân, có được người thương vất bỏ các ngươi ngay.
      Túc Thành đến ngay sau đó, đôi mắt đỏ tươi xoáy vào Yểm Vũ :
      - Yểm Vũ! Tuyên Phong của ta đâu?
      - Thượng cổ thần quân cướp rồi! Ngài mau đuổi theo, lão già biến thái mà "ăn " mất Tuyên Phong ngài cháo có mà húp đấy!
      Ma Kim Tuyết che mặt, lòng thầm nhủ:
      - Yểm Vũ… sư phụ con dạy con cả thuật khích tướng cơ à?

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 123: Tàn phá!

      Túc Thành giơ hai tay lên cao triệu hồi nguồn ma lực lượng cổ màu xanh lam như trận cuồng phong quét thẳng xuống cung Vô Lệ. Ma vương Trạch Uy nhanh chóng tống những móng tay vào lồng ngực mình móc trái tim ra tung lên cao. Từ trong tim những gân tim đỏ thẫm bung ra hàng trăm ngàn nụ sen đỏ đen phát ra tia sáng đỏ chống lại trận càn quét của Túc Thành !
      Tiếng vị tiền Ma vương hét lên vang dội :
      - Trạch Uy, ngươi lo sợ cho các giả của mình, ngươi móc cả tim ra để đối phó với ta! Ta ... ta nhất định đưa Tuyên Phong về lại bên cạnh ta... Ngai vương của ngươi nhất định lấy! Ngươi hãy nhớ lấy điều đó!

      rồi Túc Thành biến mất, cả cung Vô Lệ tan hoang!
      Vòm cung, thành cung đều bị ma lực thượng cổ đánh bạt chỉ còn là nền sàn trơ trọi.
      Ma Kim Tuyết mím môi với Tuyên Thừa Chí :
      - Buông ta ra! Ta muốn đến cạnh !
      Tuyên chiến giả vẫn như tượng đá , giọng dịu lại:
      - Năn nỉ ngồi yên đó cho ta ! Lệnh của Trạch Uy ta trái. Ta cũng muốn để có xảy ra vấn đề gì!
      Yểm Vũ nhảy lên cao giơ hết hai bàn tay ôm lấy trái tim của sư phụ nó vào lòng, lộn tròn ba vòng đáp chân xuống sàn điện . Lon ton chạy đến cạnh quỳ phục xuống sàn, tay ôm ngực đau đớn:
      - Sư phụ, sư phụ! Để con để lại vào lồng ngực cho Người !
      họng đỏ máu tươi, đôi mắt hoa lên giơ tay run run sờ lấy gương mặt Yểm Vũ:
      - Tiểu đồ đệ ngoan của ta... Tiểu đồ đệ ngoan của ta!

      Trạch Uy đẩy tim vào ngực mình trở lại, lớp da trước ngực mất để lộ trái tim đập bình bịch! Hai giả gần nhất tiến đến quỳ trước mặt , vòng tay cung kính :
      - Ma vương xin để chúng tôi dìu ngài đứng dậy!
      khoát tay:
      - cần! Ta tự đứng được!
      Chống tay xuống sàn điện, dợm đứng dậy Yểm Vũ nhanh nhảu nhất ôm lấy cánh tay :
      - Sư phụ nể mặt em bé đẹp nhất địa ngục chút ! cho con đỡ dậy sau này con giữ tiểu bảo bối cho sư phụ đâu!
      bật cười, máu kìm được phun trúng gò má phính đỏ rực. Nó bay lên kéo cả thân người đứng dậy. Ôm chầm lấy , cả thân mình nó che lấy chỗ lồng ngực bị mất lớp da:
      - Sư phụ ...gió thổi vào lạnh! Để con ôm sư phụ, gió thổi vào tim sư phụ lạnh nữa!

      Ma Kim Tuyết nhìn và Yểm Vũ lòng khỏi xúc động!
      Con bé này quả rất đáng , rất biết chuyện! xoa lưng nó, cười thành tiếng:
      - Dám đe dọa giữ tiểu bảo bối giúp sư phụ nữa cơ à? Yểm Vũ đáo để nhỉ?
      Trạch Uy gọi:
      - Tuyên chiến giả và cả lữ đoàn giả nghe lệnh ta : giả nào có nhiệm vụ canh gương mau quay trở về canh gương. Còn lại tập trung toàn lực bám sát theo Túc Thành , đến đâu chúng ta đánh đến đó! là kẻ thù giết Quỷ mẫu, bằng mọi giá phải theo được bước chân . Cho dù là lên Thiên cung, ai cản... giết!

      Họ vòng tay cúi chào đoạn biến mất . Trong cung chỉ còn lại Ma Kim Tuyết, và Yểm Vũ cùng cái đèn lồng đỏ là con tử thiên thi màu xanh ngọc. chỉ vào có đèn lồng hóa lại con tử thiên thi bảo:
      - Ngươi mau trở về coi sóc phủ đệ giúp Tịch chiến giả! Ma nương của ta, nàng bước xuống được ? Bước đến cạnh ta nhé!
      cau mày, bụng vẫn ngừng đau, bước chậm từng bước đến cạnh . Đôi mắt phượng chớp , khóe mắt ánh lệ, bàn tay khẽ sờ vết thương ngực giọng nghe muốn khóc:
      - Ngươi sao chứ? sao chứ?
      dang tay ôm cả lẫn Yểm Vũ, dụi mặt vào gò má mềm mại, mềm giọng:
      - Ta chịu được! Chúng ta về Ma cung theo lối kỳ trận.

      Cung Vô Lệ tan hoang, gió lùa qua khung cửa còn sót lại nghe ảo não. Quỷ mẫu còn, bà lại được tôn kính, sau này Vô Lệ chỉ còn là cái tên, nền cung trở thành phế tích! Nhắc đến cung Vô Lệ nhớ mẹ của lữ đoàn giả đẹp ma mị với đôi mắt tím, cưỡi xe lớn có chín con hỏa thượng chi mã kéo phun lửa đầy trời... Bụi thời gian dần phủ tất cả!

      Cung nga đỡ Trạch Uy nằm ngay ngắn giường, bảo:
      - Yểm Vũ! Con tìm yểm thi và Tuyên Phi, đến động Thừa Ăn đem cha mẹ con về đây!
      - Yểm Vũ nghe lệnh!
      Nó vòng tay khiêm cẩn cúi chào đoạn bay thẳng vào kỳ trận . vòng tay kéo eo , áp sát vào ngực mình:
      - đuổi được con khỉ láu lỉnh rồi! Ma nương, ta đau!
      nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nhăn nhó của , ắt khó chịu ! Vận ma lực vào lòng bàn tay, khỏa băng ám trám vào lồng ngực. Hơi lạnh gây tê vết thương, mày giãn ra dễ chịu. lại niệm mật kinh giả, tiếng niệm êm như suối chảy xoa dịu cơn đau. Cung nga mang thêm trà vào đoạn nhàng rút lui.

      Trạch Uy gối đầu lên đùi , úp mặt vào bụng khe khẽ:
      - Tiểu ma vương của ta, con ngoan ngoãn làm đau mẹ, là ta treo ngược con lên phát tét mông!
      Làn sóng đinh tai từ bụng phát ra khiến ong cả đầu, bật cười:
      - Ha ha... Phản đối ta à? Được lắm! Con ngoan, làm đau vợ của ta ta bỏ đói... cha của con!
      Ma Kim Tuyết lắc đầu, vị vua địa ngục băng lãnh hiếm khi cười đùa lại mở lời trêu con. Đứa bé trong bụng có hiểu lời song im bặt, cũng cảm thấy đau ê ẩm bụng nữa!

      thấy nhoẻn miệng cười, gương mặt hồng lên vui hẳn, dụi đầu vào bụng âu yếm:
      - Ngoan lắm! Thế ta mới thương con!
      - Ngươi thích nó đến thế cơ à?
      vuốt tóc , ngón tay vân vê chân mày khẽ hỏi. nằm ngửa đầu, tay nựng gò má trắng lạnh :
      - Đúng! Ta thích đứa con này vì nó là con của chúng ta. Nó ở trong người nàng, do nàng sinh ra. Là ta nàng, tất cả những gì liên quan đến nàng!
      Trái tim đập nhanh, thầm nghĩ:" Trời đất! Ma vương Trạch Uy có lúc ủy mị thế này cơ à? "... Nhớ đến việc, vỗ vỗ má , nghiêm túc:
      - Trạch Uy! Nếu... thực ta về, Yểm Vũ đẩy nó vào bụng Lịch Thủy, ngươi làm thế nào?

      ngồi bật dậy, mặt đối mặt, đôi mắt nảy lửa:
      - May là Yểm Vũ nghe lời nàng! Ma Kim Tuyết! Ta cảnh cáo nàng, sau này được nghĩ linh tinh. Ta để tâm đến từng cử chỉ của nàng. Nếu... Hừm... Nếu là Lịch Thủy, ta đợi nàng ta sinh nó, bắt nó về bên cạnh ta nuôi nấng. Ta dứt khoát để Lịch Thủy nuôi dạy nó, cũng để nàng ta ở cạnh ta! Ngủ cạnh ta phải là nàng, nằm trong vòng tay ta phải là nàng và con!
      dịu lại, bế ngồi lên chân, dựa đầu vào vai ,thở mạnh:
      - Hừm... Nàng đừng hỏi nữa, ta nổi giận nàng thảm rồi! Ta gắng nhịn... Ta đợi nàng... Nàng đừng trêu ghẹo ta điên lên!
      chun mũi, hôn lên trán :
      - hỏi việc đó nữa! Trạch Uy, ngươi biết Túc Thành giết Quỷ mẫu! Phải chăng muốn mượn gió bẻ măng, tấn công cho Thiên cung khiếp hãi phen?

      bật cười lớn đoạn tay xoa bụng , tay ghì mặt sát vào miệng mình. thủ thỉ vào tai:
      - Nàng thông minh quá! Thượng cổ thần quân dám bỉ mặt ta, bắt phu thê Tịch Khanh, còn mang Tuyên Phong . Ta cho chết có đất chôn! Túc Thành kia khi nổi sát tâm, Thiên đế trước kia cũng chưa chắc địch lại. gì đến vị Thiên đế trẻ tuổi sinh sau cả ta!
      nhột, rùng mình né đầu khỏi :
      - Ngươi đúng là lúc nào cũng tính kế! Ngươi lấy cớ đánh Túc Thành để dằn mặt Thiên cung?
      - Ta muốn lôi cái kẻ nấp lâu nay trong bóng tối, giấu mình ở Thiên cung ra cho ta nhìn mặt! Muốn thiên địa khai chiến, biết dã tâm là gì?
      nâng chén trà, liền giật lại, tự uống đoạn áp môi vào miệng :
      - Cứ nhìn nàng lúc là ta khát! Cùng uống trà nào!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :