Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 114: Đèn lồng đỏ tai họa!

      Phủ đệ núi cao im ắng, trong ngoài đều treo đèn lồng trắng để tang Quỷ mẫu. Cung nga theo lệnh của Ma vương đợi ở sảnh phủ đệ, sốt ruột qua lại, mắt dõi về hướng nội phủ. Con tử thiên thi xanh ngọc bê khay trà vân trúc, ra hiệu: " - Ngươi đợi ở đây, ta tìm chủ nhân! "
      Cung nga lo âu:
      - Ngài ấy ra ngoài rồi ư? Thế mà Ma vương ngài ấy tất ở trong phủ đệ với phu nhân!

      Con tử thiên thi nhếch miệng khoe chiếc nanh màu xanh lục bảo, biểu tình gương mặt đầy phấn khởi: "- Chủ nhân ta tất nhiên ở cùng phu nhân, còn ở đâu để ta tìm! Ngươi dùng trà ! "
      Cung nga nhìn theo dáng con tử thiên thi nhảy vọt khỏi tường cao, mất hút trong rừng phía xa. Xoay tách trà, giọng cung nga chùng xuống:
      - Ngài mau quay về, Tịch chiến giả! Ma chiến giả đợi được nữa đâu!

      Bước nhảy của tử thiên thi cao xa, mũi ngừng tìm mùi hương chủ nhân trong gió. Nó lần tìm đến gần suối, nhìn thấy vùng sáng trắng che phủ, là những nhánh lá trúc vàng vội nhảy lùi về bậc. Vòng tay cúi chào, nó hú lên những thanh truyền tin cho Tịch gia ở trong vùng bảo vệ kia.
      Tịch Vu Xuyên đặt Yểm Nha nằm gọn trong lòng mình, tay nghịch ngợm nụ hoa hồng ngực nghe được tiếng hú của tử thiên thi.
      hôn lên vai , âu yếm:
      - Ngươi ở đây nghỉ ngơi, đợi ta!
      - Ta... Về phủ đệ...

      đỏ mặt vơ chăn che người. Điên loan đảo phượng từ suối đến giường chẳng đánh rơi nhịp nào, toàn thân còn cảm giác!
      sờ những dấu tay đỏ bầm hằn lên làn da phấn bướm, đôi chỗ nhàu nhĩ tưởng như rách da giọng trầm mặc:
      - Ngươi nằm đây ngủ ! Ta làm đau ngươi rồi! Ta về! Ngủ !
      hôn lên trán đoạn biến mất.

      Cung nga thấy bóng dáng khoác áo choàng xanh lá tiến vào, vòng tay cúi chào khiêm cẩn:
      - Tịch chiến giả! Ma nương cần ngài!
      - thôi!
      Tịch Vu Xuyên nhận túi thuốc từ tay con tử thiên thi rồi xoay người biến mất.
      Con tử thiên thi trở lại suối canh giữ, cao hứng tự hóa mình thành chiếc đèn lồng đỏ bay lơ lửng trong rừng. Nó chẳng biết rằng gây tai họa: Trong lúc đại tang đốt đèn lồng đỏ tân hôn!
      ...

      Tịch Vu Xuyên dùng ngọc lam phủ kín người Ma Kim Tuyết, sờ mạch cổ đoạn cau mày:
      - Sinh linh hàn băng đói! Ma vương, ma lực thượng cổ của ngài làm nó no được, chỉ khiến ma khí nó ngày càng cao.
      - Mau nghĩ cách , Tịch Vu Xuyên! Ta ra lệnh, có cách được rời khỏi đây!
      Trạch Uy mím môi , tay ngừng xoa bụng Ma nương vỗ về bào thai.
      Vị chiến giả gương cạn nhướng mày nhìn vua địa ngục, khỏa tay dàn ngang bảy hộp dược liệu sưu tầm từ thiên địa. đam mê cây cỏ, lúc rảnh rỗi lại tìm cầu thuốc quý, số dược liệu này xưa nay chưa từng được dùng!
      Lấy ba loại dược liệu trộn vào nhau, Trạch Uy hừ tiếng hồ nghi:
      - Cả ba trộn với nhau phải trở thành kịch độc sao? Tịch gia chán sống phải ?

      Vị chiến giả gương cạn từ tốn giã thêm ít cây cỏ, hòa vào chung thuốc độc:
      - Vì bào thai kia là sinh linh hàn băng ta mới mạo hiểm! Tánh linh nó mạnh mẽ, tự tìm cách gọi mẹ nó hồi tỉnh để bảo vệ nó! Tất nhiên nếu thất bại, mạng ta cũng chẳng cần nữa!
      Đút muỗng vào miệng Ma nương, chốc lát có phản ứng: các mạch máu dưới da nữ chiến giả đen thâm, lan xuống phần bụng. Từ bụng lóe sáng, mạnh mẽ phát ma lực thượng cổ thanh tẩy độc và cả sóng thanh điếc tai giận dữ.
      Làn sóng khiến các cung nga chảy máu tai, đầu Tịch Vu Xuyên cũng lốc cốc như có đá lắc. chép miệng:
      - Đứa bé này nó hét thua tiếng hát của Tịch Ngân Yểm Vũ!

      Tiếng chân bịch bịch chạy đến, con hai tay xoa bụng cười ré lên:
      - Cha đến cha đến!
      Nó nhảy tót ôm lấy cổ , hôn lấy hôn để lên gò má.
      Xoa đầu trọc đầy ma chú của con, giọng:
      - Con khỏe chưa, con của ta?
      - Con ăn được cả con bò cha ơi! Này, có ngừng la hét ?
      Yểm Vũ trừng mắt nhìn vào bụng Ma nương, tay quệt ma pháp của riêng nó sáng tạo chống trả làn sóng kia. Trạch Uy kịp can ngăn, thảng thốt nhìn bụng kẻ đỏ rực lên. dấu triện nghệch ngoạc in hằn thành bụng, quả nhiên sinh linh hàn băng phản ứng nữa!

      Tịch gia bế con tay, nghĩ ngợi đoạn hỏi cung nga:
      - Ma chiến giả lúc ở đây thích ăn gì nhất?
      - Thịt heo nướng!
      Nữ cung nga đáp, liền :
      - Mang thịt heo, bày nướng ở đây! Ta muốn cả phòng này toàn mùi thịt nướng!
      Yểm Vũ nhanh nhảu nhảy xuống cuộn thảm sang bên, liếm môi:
      - Ăn thịt heo nướng chọc quê cho Ma nương nổi giận thức dậy hả cha? Đem nhiều lên, con ăn giỏi nhất đó cha!
      lắc đầu còn Trạch Uy mắt tròn mắt dẹt khó hiểu, ngồi xuống giường chống tay:
      - Ta thắc mắc vì sao các chiến giả của ta càng về sau càng đam mê ăn uống quá ?

      Bếp than đỏ lửa được đốt lên, đùi heo bóng mỡ no mắt, căng tròn nổ lốp bốp dưới sức nóng của ngọn lửa. Yểm Vũ nắm muối rắc lên, mũi ngửi lấy ngửi để, số muối rơi trúng than hồng nổ tanh tách vui tai.
      Tịch gia cầm quạt to ra sức đẩy mùi thịt thơm đến bên giường nồng nặc. Ma vương bịt mũi, mắt cay xè .
      Vị chiến giả chăm chú quan sát sắc mặt Ma nương, giờ chuyển sang tái xanh... khẽ cười...

      - Ụa...
      Ma Kim Tuyết nằm im như chết bỗng ngóc đầu, lăn người chúc đầu xuống sàn ói ra hết số thuốc độc.
      Cả căn phòng như bùng vỡ bởi tiếng hét lên mừng rỡ của Yểm Vũ:
      - Hay quá! Ma nương tỉnh dậy! Hoan hô kế của cha!
      Trạch Uy vội đỡ đầu nhưng cơn quặn bụng vẫn dừng lại, ói nước lẫn dịch vị ra đầy tay vị vua địa ngục.
      Tịch Vu Xuyên cho dọn chỗ thịt nướng, tay cầm ngọn trúc tạo gió mát rượi xua hết mùi .

      Tiến đến vỗ lưng , hiền hòa:
      - May là Yểm Vũ nhắc đến đồ ăn, ta nhớ ra mang thai. Có thể đâm chán ghét những món trước kia thích. Ơn trời, ta đoán đúng!
      Trạch Uy cười hở răng, nhìn ghìm giọng:
      - Tịch gia khiến nàng ói đến mật xanh, ta phải phạt !
      vỗ mu bàn tay nữ chiến giả thầm:
      - Nghỉ ngơi , mai ta lại đến!
      Vòng tay cúi chào Ma vương, trở ra hành lang thấy con và tiểu đồ đệ Tuyên Phi chén thịt heo nướng ngon lành.
      Yểm Vũ giơ miếng xương sườn to nướng vàng rộm, ngoan ngoãn:
      - Mời cha dùng!
      - Con và Tuyên Phi ăn ! Cha trở về, thức ăn của cha ở nhà!

      Nghĩ đến làn da vân đá đỏ của Yểm Nha, nghĩ đến hơi thở gấp gáp lẫn tiếng kêu ré lên ngộ nghĩnh là vành tai đỏ au. Hôn hai đứa trẻ, bước nhanh ra điện lớn. Tuyên Phi ngơ ngác:
      - Sư phụ ăn chay, phủ đệ có gì ngon hơn nhỉ?
      - Cha ta nhịn đói rất hay nhưng có mẹ ta là cha nhịn được!
      Nó ngoạm miếng to cười hăng hắc, thằng nhóc vò vò cái đầu trọc của nó cười theo:
      - Mẹ.. Vũ Vũ.. Nấu ăn rất ngon mà!
      - Chính phải! Cha chỉ thích thức ăn mẹ nấu, trà mẹ pha mà còn thích ăn luôn đầu bếp! Ta nghe câu :" Yểm Nha, ta đói! Cưng chìu ta ! ".. Ta nghe câu đó mà lớn đấy! Ngươi bái cha làm sư phụ, cơm chó này từ từ thưởng thức!

      Nó quệt cái miệng đầy mỡ cười vang đoạn bỏ chạy về phòng sư phụ, bỏ lại Tuyên Phi thộn mặt ra.
      Yểm Nha ngủ say, cuộn người trong chăn ấm. Gió mưa, tiếng nước suối thể làm khuấy động giấc ngủ. Tịch Vu Xuyên từ trung bay xuống, tay cầm hũ mật ong, tà áo choàng xanh lá bay bay phong nhã. bất giác nhìn xuống mặt nước suối, cổ vẫn hằn những dấu môi đỏ, dấu cắn...
      Thảo nào lúc ở Ma cung các cung nga nhìn rồi che miệng cười. Tên Ma vương kia còn thâm ý hơn, dọa có cách gọi Ma nương tỉnh lại cho chịu cảnh" cám treo heo nhịn đói! ".

      Nằm cạnh Yểm Nha, uống mật ong rồi bất thần áp môi mình vào bờ môi e ấp kia. Mớm số mật ong dịu ngọt vào miệng , thủ thỉ:
      - Ta lo ngươi đói, mật ong rừng này ngươi thích ?
      - Ừm... Ngọt... Miệng ngài cũng ngọt nữa!
      liếm môi, ngóc đầu lên cắn môi , đầu lưỡi len lỏi vào vòm họng ấm nóng còn vương mật ong mà làm loạn.
      trút bỏ xiêm áo, thở mạnh đoạn bế cả nhảy xuống suối. Nước bắn tung tóe, hơi nước nóng bốc lên mờ ảo càng làm làn da vân đá đỏ của Yểm Nha nổi bật.
      vuốt bàn tay dọc sống lưng, những vết đỏ bầm chưa kịp tan, đôi chỗ lớp da phấn bướm mỏng nổi nhiều gân máu đen thở dài:
      - Thứ lỗi cho ta, Yểm Nha! Ta định làm ngươi thế này!

      mân mê gò mông cứng chắc, bàn tay thon mảnh vuốt dần lên phía trước, tại bộ vị nguy hiểm mà trêu chọc. nhướng mắt:
      - Ngươi?
      - .. phải , đói ... phải ăn! phải...ngài ... Thế sao? Ta đói!
      chậm rãi , tốc độ bàn tay nhanh hơn giọng nhiều lần, sớm ấp con cự long trong hai lòng bàn tay. Hai ngón trỏ trượt dài từ đầu cự long xuống tận gốc, nước ấm nóng càng thức tỉnh nó nhanh hơn, chẳng mấy chốc gầm gừ, gân nổi cuồn cuộn.
      vòng tay ôm siết lấy , thè lưỡi liếm bên trong vành tai , nghiến răng:
      - Yểm Nha, ta đói, cự long càng đói! Là ngươi tự tìm khổ, chút nữa chớ kêu khóc bắt đền ta!

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 115: Nỗi lòng!

      Ma Kim Tuyết ngủ say, hay biết Trạch Uy ở kế bên cạnh mình say sưa nhìn gương mặt tái xanh. Tâm tưởng nghĩ như là giấc chiêm bao. ngờ nàng vẫn có thể trở về bên cạnh !
      Ma nương trở về lại còn mang giọt máu của trở lại là điều vui mừng khôn xiết. Đại tang của Quỷ mẫu còn làm lo lắng nữa!
      cũng chẳng sợ Thiên cung gây hấn tìm lý do để trừng phạt Địa ngục. Nhìn làn môi cong, khóe môi an tĩnh hồng nhạt có chút hồi hộp. Từ lúc nôn ra đến giờ Ma nương lại say ngủ, hề với lời nào!

      chưa có dịp trò chuyện lại với nàng, càng biết trong lòng nàng nghĩ gì. Cứ nghĩ đến việc nàng giấu việc nàng có mang, việc nàng đem sinh linh hàn băng ám vào người Yểm Vũ, việc nàng bảo Yểm Vũ đẩy sinh linh hàn băng vào người Lịch Thủy làm giận điên người!
      biết trong lòng nàng nghĩ gì. lại càng biết tại sao nàng lại muốn để sinh linh hàn băng đưa vào người Lịch Thủy?
      " Lẽ nào nàng nghĩ rằng nàng đối với ta chẳng là gì cả ? Lẽ nào nàngnghĩ rằng Lịch Thủy mới là kẻ mà ta chọn?"

      Càng nghĩ trái tim càng nóng lên. cảm thấy lo sợ nếu như nàng trở về sinh mạng Yểm Vũ nguy hiểm như nào. Nếu nàng cứ thế ra vĩnh viễn giọt máu của nàng và chết! Lúc đó chắc ôm day dứt và hối hận, càng tự trách mình bảo vệ được cho nàng và con.
      " Nhưng cớ sao lại là Lịch Thủy? Ma Kim Tuyết, trong lòng nàng có phải vẫn lưu giữ chuyện xưa, vẫn canh cánh trong lòng, vẫn tha thứ cho ta? Ta mong nàng tỉnh dậy để trả lời những nghi vấn của ta. Nàng cứ nằm thiêm thiếp như thế ta vừa lo vừa tức giận, vừa biết phải làm như thế nào? Có phải kiếp trước ta giày vò nàng cho nên kiếp này này nhất định phải lấy lại bằng hết những uất ức khi xưa phải ?"

      Cung nga bê khay trà bước vào phòng ,giọng đầy lo lắng:
      - Ma vương, trà của ngài đây ! Tịch Ngân Yểm Vũ ăn rất nhiều nhưng nó vẫn chịu ngưng lại, giờ đòi ăn tiếp. Giờ phải làm như thế nào ạ?
      - Để ta đến xem nó, Yểm Vũ vẫn còn chưa khỏe hẳn.Các ngươi đừng nuông chiều nó quá! Hãy trông chừng Tuyên Phi, ta mang Yểm Vũ xuống chuông đồng thượng cổ để tiếp tục chữa trị cho nó !
      đoạn bước ra ngoài cùng nữ cung nga. Căn phòng im ắng trở lại, lúc này bầu mắt phượng dài mới khẽ lay động. Hàng mi dài đen nhánh chớp mắt, giọng yếu ớt :
      - Cuối cùng cũng rời khỏi. Ta đói chết được!

      Ma Kim Tuyết tỉnh dậy từ lâu nhưng lại biết mình phải đối mặt với Trạch Uy như thế nào?
      " Ta phải với thế nào về bào thai này? Ta có ý để chịu trách nhiệm lại càng muốn vì nó mà ảnh hưởng tới ! Với Thiên cung ta là kẻ khiến cho Huyền Vũ cự thi trở lại.Thiên cung ắt hài tội làm Ma vương lại để xảy ra cục diện chết chóc này!"
      Gượng ngồi dậy, hít hơi mạnh, bụng chợt nhói đau. Xoa bụng mình , dỗ dành:
      - Ngoan nào con, đừng quấy!
      Ở tầng bụng đột ngột nóng lên rồi lạnh xuống, khoang miệng bắt đầu tiết nước bọt. Tự dưng lại thèm món gì đó thanh mát !
      đánh ực cái, chép miệng:
      - Nhóc con, con lại đòi ăn món gì đây? Ta muốn đến nhà bếp tìm món con muốn nhưng hai chân ta lại thể nổi con à. Chúng ta đợi cha con trở lại, được ?

      Dường như đứa bé trong bụng hiểu thấu lời . Nó yên ắng trở lại,tự toả ma lực thượng cổ rất mạnh mẽ lan tỏa từ bụng qua các mạch máu truyền đến hai tay và hai chân. cảm thấy như mình có sức lực hơn rất nhiều! Chậm rãi đứng dậy nhìn mình trong gương : tiều tụy ít. gương mặt đẹp mê hồn còn nét tươi vui, thay vào đó là làn da tái xanh, đôi mắt cứ ngây ra như con mèo đói.
      Tự mình mở cửa bước ra hành lang trong thấy dưới sàn hành lang được thay lớp thảm mềm có tác dụng chống trơn trượt. Trong lòng chợt len lỏi vui vẻ, Trạch Uy suy nghĩ thấu đáo!

      Ma vương Trạch Uy gánh rất nhiều gánh nặng tợ như núi lớn. Việc của Yểm Nha sống sống chết chết, nghịch thiên cải mạng biết bao lần chắc chắn Thiên cung để yên chuyện này!
      Còn có việc Lãng Thiên trở lại, giấu tên tử thiên thi mà thiên địa đều truy sát tất Thiên cung sinh lòng nghi ngờ vị vua địa ngục muốn làm phản, thuần Lãng Thiên đánh phá Thiên cung!
      Tất cả mọi thứ dường như chĩa mũi dùi vào . muốn phải vương thêm bất kỳ lo lắng nào! Khi ám sinh linh hàn băng vào ngực của Yểm Vũ nghĩ rằng mình giải quyết được vấn đề của Huyền Vũ cự thi !
      lòng nghĩ rằng Lịch Thủy thương Trạch Uy, chỉ cần đưa sinh linh hàn băng vào bụng nàng ta có lẽ đứa trẻ do chính nàng ta sinh ra lòng thương chăm chút nó! Vì nó cũng là giọt máu của Trạch Uy.

      Thế nhưng người tính bằng trời tính. bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống sót, lại càng nghĩ được Yểm Vũ giữ sinh linh hàn băng trong mình. Đứa bé bướng bỉnh ấy chấp nhận bị giày vò, chấp nhận có thể chết cũng chịu đưa giọt máu đó vào bụng của Lịch Thủy thượng tiên.
      lần ra sân sau, cả gian bếp lớn chỉ có nữ cung nha trầm lặng đứng sắc thuốc. Sắc vóc cung nga ở Ma cung đều mảnh mai, nhàng. Người nào gương mặt cũng phảng phất nét ưu tư, luôn trầm tĩnh . Trông thấy liền vòng tay cuối chào , giọng nặng :
      - Ma chiến giả , mừng cuối cùng ngài cũng tỉnh lại!

      đỡ tay nữ cung nga dịu giọng:
      - Ta ổn rồi! Ta đói ,ở chỗ các ngươi có món nào thanh mát chút ?
      Nữ cung nha nghiêng đầu nhìn lát đoạn đến góc bếp giở hủ to ra đập vỡ, để lộ khối thạch thẳng đứng. Phía trong khối thạch là rất nhiều trái cây lạ mà chưa từng thấy cả ở nhân gian lẫn địa ngục. Dùng dao chém ngang khối thạch cắt thành những viên nho đặt chiếc đĩa bằng bạc, cung nga đưa cho chiếc thìa dịu giọng:
      - Mời Ma chiến giả! Đây là món mà Ma vương đem về từ Thiên cung nhưng từ lâu ngài ấy chưa từng đụng đến. Món này rất thanh mát, rất ngọt. Hôm nay được Ma chiến giả nếm thử là vui lắm!

      Cầm đĩa thạch ra sân sau, thấy có chiếc ghế cao định ngồi xuống nữ cung nga xua tay :
      - Ấy Ma chiếc giả, xin ngài đừng ngồi ở đây. Ta mang cho ngài chiếc ghế khác hoặc để ta đưa ngài về phòng có được ?
      rất lấy làm ngạc nhiên:
      - Tại sao lại ngồi ở đây được? Ta câu nệ tiểu tiết, ngồi ở đâu cũng được!
      Trông cung nga tái mặt lo lắng xua tay bất chợt cảm thấy dường như ta che giấu cái gì đó. Đôi mắt mang ánh nhìn lạnh lẽo trầm giọng:
      - Các ngươi giấu ta điều gì ?
      Hẳn Ma Kim Tuyết cũng nghĩ ra đôi mắt phượng của mình có uy lực khiến kẻ đối diện sợ hãi như thế!
      Cung nga tái mặt, vội quỳ sụp xuống lí nhí :
      - ra chiếc bàn này làm từ đá lưu hình. Ngày trước có lần vì Lịch Thủy thượng tiên sử dụng mê hương tình dược để mê hoặc Ma vương nhưng vì Yểm Vũ ngăn chặn nên bị dội ngược lại. Ma cung có nam nhân giải trừ mê dược, chỉ có mỗi con yểm thi Khắc Đạt cho nên...

      Ma Kim Tuyết chau mày, nghiêm giọng:
      - Nên thế nào?
      - Cho nên rốt cuộc yểm thi Khắc Đạt vần vũ mây mưa với Lịch Thủy thượng tiên ngay tại sân sau này. Đá lưu hình lưu lại tất cả. Ta cũng xin chỉ lệnh của Ma Vương như ngài ấy hầu như để ý , chỉ dặn dò sau này đừng bén mảng đến sân sau nữa. Nhưng biết tại sao ngài ấy lại cho đập nát chiếc bàn.

      Ma Kim Tuyết vừa ăn chỗ thạch thanh ngọt vừa ngẫm nghĩ lý do vì sao Trạch Uy lại lưu giữ những hình ảnh này? Trong lòng chợt có gì đó nhen nhóm, gật gù:
      - Cuối cùng ta hiểu vì sao Yểm Vũ nhất định để cho Lịch Thủy trở thành mẹ của con ta! Ta cuối cùng hiểu!
      Xoay lại nhìn chiếc bàn, chợt hóa ra luồng gió băng lớn khởi động ma thuật mà ngày xưa và Lãng Thiên tu luyện. Phút chốc chiếc bàn ấy bị thu giấu vào trong lòng bàn tay, in đó dấu sao đen. trao chiếc dĩa lại cho cung nga, quay người miệng lẩm bẩm:
      - Trạch Uy phá nát thứ này, ắt có lúc dùng!

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 116: Gục ngã!

      Ma Kim Tuyết trở về phòng mình xếp bằng giường đọc mật kinh giả. Đôi mắt chợt nhìn lên bức tường đối diện phát có rất nhiều mảnh kỳ trận nhăn nhúm đính lộn xộn tường, lòng có chút ngờ vực: "- Quái lạ! tên Trạch Uy kia là người ngăn nắp, những kỳ trận của đều được xếp ngay ngắn. Cớ sau kỳ trận này lại rách nát tan thế kia? Tại sao lại đính tường, mỗi ngày nhìn ngắm ư?"
      Trông mặt lụa nhăn nhúm như thế ắt là kẻ bị nhốt trong trận gây thù chuốc oán với Trạch Uy. Do thể giết nhưng vẫn tức tối nên giam hãm!

      bước lại gần bức tường khẽ chạm vào kỳ trận, chau mày:
      - Kỳ lạ kỳ trận này ta thể nào cảm nhận được bất cứ điều gì. Chả lẽ ma lực của ta tệ đến như thế sao?
      Bước lại giường nghiêm trang đọc mật kinh nhưng trong đầu lại hề nghĩ về những mật văn thượng cổ. nghĩ mình có thể vận dụng ma thuật riêng của mình và Lãng Thiên tu luyện để giấu chiếc bàn đó cứ sao thể cảm nhận được sức mạnh của mảnh kỳ trận rách nát đó? Ắt hẳn là có nguyên cớ bên trong!
      Nghe được tiếng chân ngoài hành lang liền khép đôi mắt phượng lại. Hai tay vận dụng ma lực khỏa khí lạnh khắp người bắt đầu chú tâm đọc mật kinh giả . Có tiếng cửa mở ra, tiếng chân bước chậm rãi vào, làm như mình quan tâm, tự phát ra luồng băng lạnh giá hơn.
      - Ma nương, nàng như thế nào rồi? Nàng có ổn ?

      Trạch Uy âu yếm hỏi. Đáp lại gian im lặng. Ma nương miệng vẫn lầm thầm đọc mật kinh, dường như hề lọt tai câu hỏi của !
      lại chẳng hề mang chút oán giận, kiên nhẫn ngồi bên cạnh. lúc sau tự mình:
      - Nếu nàng vẫn chưa muốn chuyện với ta thế tối nay nàng mau ngủ . Ta xuống địa cung tiếp tục chữa trị cho Yểm Vũ , ta cắt cung nga canh ở cửa phòng . Nàng cần gì hãy cứ gọi. Nàng mang thai, lại xanh méc như thế đừng tự ý rời khỏi giường nhé, Ma nương của ta!

      Trạch Uy vừa bước ra cửa vừa tự rủa xả chính mình:
      - Đáng đời ngươi lắm rồi! Ngày xưa như thèm quan tâm đến cảm xúc của nàng ấy. Bây giờ nàng ấy cũng chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của ngươi, để người ôm bụng tức tối mà trở về! Hỏi cũng hỏi được cũng thể làm gì được cho nàng ấy cả!
      Ma Kim Tuyết nhếch môi ,lòng thầm nhủ :
      "- Nhóc con à, cha của con là ngốc nghếch làm sao! Ta biết bình thường là người mưu sâu kế hiểm luôn tính kế chu toàn nhưng cớ sao đối với ta lại như con gà rù thế nhỉ? "
      Tiếng mật kinh vẫn ngân nga trong đêm... Bên dưới địa cung Trạch Uy bế Yểm Vũ ngồi dưới lòng chuông thượng cổ kiên trì chữa trị cho tiểu đồ đệ. Con bé vừa tiếp nhận trị liệu miệng vẫn nhép nhép thôi :
      - Sư phụ, con đói lắm! Con là đói lắm. Con có thể lóc hết thịt cả con kình ngư sư phụ à!

      Trạch Uy vẽ thêm ma chú lên cái đầu trọc của nó, khẽ cười lắc đầu :
      - Sư phụ biết là con có thể ăn sạch cả cái Ma cung này! Con cố lên, chỉ cần con khỏe sư phụ cho con vào động Thừa Ăn của con. Tha hồ ăn thứ con muốn!
      ngây ngủ song nghe tới tên động Thừa Ăn là đôi tai liền vểnh lên. Mắt vẫn nhắm nhưng hai bàn tay xíu liền khua lắc lại ra chiều từ chối:
      - đâu đâu ! Thức ăn đó con để dành, con để dành đó sư phụ! ăn được đâu! Để lúc nào sư phụ đuổi con có cái mà ăn chứ! tùy tiện ăn được đâu sư phụ à!
      cười khổ, khẽ hôn gò má phồng lên đỏ hồng của nó:
      - Cha mẹ con nuôi con ắt hao tổn lắm đây!

      ...
      Vòng sáng bảo vệ chiếc giường và bờ suối của chiến giả Tịch Vu Xuyên càng ngày càng dày đặc, hoàn toàn che phủ mọi luồng đỏ của hỏa dục phía bên trong!
      Tịch Vu Xuyên vốn là chiến giả thanh tĩnh và kín đáo. luôn bảo vệ tuyệt đối riêng tư của chính bản thân mình. Đặt Yểm Nha gọn vào trong lòng mình, vùi đầu vào tấm lưng ong mềm như nhung còn ấm nước thở gấp:
      - Yểm Nha ngươi là của ta, ta ngươi chết được đấy!
      Bàn tay với ngón trỏ thon dài những khớp tay ràng chịu yên. Đầu ngón tay cứ liên tục trượt từ gò má xuống vùng cổ, nghịch nghịch vùng hõm của hai xương quai xanh. Phía sau làn môi cứ áp vào vùng cổ cắn cắn day day khiến trái tim đập mạnh, những cảm xúc cứ dâng lên như núi lửa phun trào!
      đớp lấy từng ngụm khí , thở hổn hển:
      - Tịch Khanh, ngài ..chậm chậm lại ! Ta ta thở được. Ngài... chậm chậm lại ..

      Đôi mắt vị chiến giả đầy lửa dục nổi lên. Những đường vân đen đỏ lan khắp mí mắt, tiếng đứt quãng:
      - Ta- -dừng- được! Ta với ngươi rồi... là ngươi tự tìm khổ! Ngươi có biết hay , Yểm Nha? Cứ ở bên cạnh ngươi ta thể kiềm chế bất cứ điều gì! Ngươi có biết điều đó hay ?
      Con cự long vẫn hùng hổ tung hoành trong động huyệt . Cứ mỗi cú húc đầu nóng hừng hực của nó là cả người lại rung lên, hông vô thức rướn lên để tránh né con quái vật đầy gân say máu. cứ nâng hai đùi mình lên xuống kéo theo cả hai đùi đặt phía đùi cũng nhịp nhàng di chuyển theo. Đôi mắt nâu vàng ngây dại, lắp bắp:
      - Tịch Khanh! Trò này vui... ta chơi nữa!
      cười gian, đôi mắt nheo lại dường như có phát ra ánh sáng như sao băng:
      - Được ! Thế ta lại bày cho ngươi chơi trò khác nhé Yểm Nha!

      đột ngột đẩy quỳ xuống giường. Con cự long vẫn chưa chịu rút lui ra khỏi động huyệt. Yểm Nha quay đầu lại nhìn phút chốc như bị thôi miên!
      Dưới ánh trăng chiếu vào trông Tịch Khanh đẹp như pho tượng: tóc dưới trăng ánh lên màu xanh dương mê hoặc, trăng khỏa thân hình vân đá của ánh giọt mồ hôi lăn mặt xuống phần ngực như khối hoa cương. Ánh mắt ngời lửa tình làm trái tim loạn nhịp, nuốt nước bọt cổ họng cảm thấy khô khốc:
      - Tịch Khanh.. ngài ngài...định làm gì đấy? Ta bảo là ta chơi với ngài nữa cơ mà!
      biết có phải là mắt nhìn nhầm hay nhưng mặt dường như toát lên nụ cười ranh mãnh , đôi mắt lấp lánh như sao ấy nheo lại thành đường cong tuyệt mỹ. Tiếng của trầm xuống , thầm:
      - Ta thích chơi xấu đấy sao?

      Chưa hết bàng hoàng vì con cự long kia cứ mạnh mẽ tiến vào động huyệt, đầu nó bổ những cú mạnh thấu trời thấu đất dường như muốn oanh tạc nát bét hạ thân đột ngột hoa huyệt phía sau cảm giác như vật lạ xâm chiếm. chỉ kịp :" á" tiếng, nhăn mặt :
      - Ngài ...ngài làm gì thế? Ngài cho cái gì vào đấy?
      nghe tiếng Tịch Khanh cười , ý cười đầy khao khát. trả lời nhưng cũng cảm thấy thứ luồn vào hoa huyệt ràng là ngón tay dài...rất dài. Chưa kịp định thần dường như lại thêm ngón , ngón nữa!
      Lúc này nước mắt của Yểm Nha tràn ra khóe mi , hai bàn tay đánh đấm lên giường uất ức:
      - Ta bảo... ta chơi nữa... ta chơi với ngài.. nữa cơ mà! Ngài là ăn hiếp ta... ngài. là ăn hiếp ta...hu.. hu..

      thở mạnh,thân người chúi về phía trước đổ ập vào lưng , thầm bên tai đầy thương :
      - Yểm Nha ! Ngoan nào .. ngoan nào!
      nước mắt lưng tròng, hét lên:
      - Ngoan cái mà khỉ ngài ấy ! Ta ngoan... ta cũng cần ngoan nữa!
      Tịch Khanh phì cười , vò vò mái tóc của :
      - Ngươi trêu chọc ta tới mức này mà bảo là chơi với ta nữa ư? Có chơi phải có chịu chứ, phải ?

      từ từ để cho quen với việc khuấy động của những ngón tay trong hoa huyệt. lúc lâu đến khi còn nghe thấy tiếng của nức nở nữa thình lình rút ngón tay ra. Con cự long thừa thế chui vào hoa huyệt cách nhàng từng chút . Lúc này nước mắt lại tràn lần nữa!
      biết là Tịch Khanh có phải là sợ nghe tiếng khóc của hay nhưng bất chợt bịt miệng lại. tay đè vai vô rất chặt, bỗng nhiên thúc cú nhanh như sét đánh. Con cự long cứ thế xông thẳng vào hoa huyệt như chốn người!

      Phần Yểm Nha khỏi phải , cái đau thống khổ giống như banh da xẻ thịt khi sinh Yểm Vũ trở lại. Cảm giác căng tức lẫn xé đôi người khó chịu cực kỳ nhưng lại thể hét lên. Tiếng hét hoàn toàn bị bàn tay to lớn của Tịch Khanh chặn lại. chỉ biết khua hai tay liên tục cấu xé vào cái gối trước mặt, thân người cứ cố rướn lên phía trước để tránh né nhưng hoàn toàn vô hiệu !
      Hai bàn tay của nắng ôm ngang vùng eo rất chặt, cả thân người nổi vân đá hoàn toàn đè phía . Đôi môi ẩm ướt của ngừng hôn vai, lướt lên vành tai lè lưỡi liếm nhè khiến đau dưới thân lại bùng lên cơn tê dại. Dường như cũng bức bối, giọng trầm chợt ngắt quãng nghe như tiếng rên :
      - Hư.. Yểm Nha.. ta khó chịu quá mất! Ngươi cưng chìu ta, ngươi cứ khóc như thế ta tiến được, thoái xong!

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 117: Đánh úp!

      Tịch Ngân Yểm Vũ say ngủ trong vòng tay của Trạch Uy bỗng giật mình khóc ré lên. vội bế lên, áp đầu vào vai, tay xoa bờ lưng dịu dàng:
      - Sư phụ ở đây, con ngoan đừng khóc!
      Mở to mắt nhìn hồi lâu rồi nhìn quanh, cung nga mang đến cho nó dĩa thức ăn bốc khói. Ngửa cổ ngửi, Yểm Vũ tuột khỏi tay ôm dĩa thức ăn vào người nhỏen miệng cười:
      - Sư phụ, con rửa mặt rồi ăn nha!
      - Ta lên xem Ma nương của con như thế nào!

      thư thái đứng dậy nhìn tiểu đồ đệ ôm thức ăn chạy bình bịch rời khỏi. Nó trở về phòng tìm Tuyên Phi để chia thức ăn nhưng đứa bé trai đó ngủ rất say.
      Ngồi phịch xuống sàn,Yểm Vũ vừa ăn vừa nghĩ ngợi về giấc mơ lúc nãy : nó mơ thấy con sư tử đầu lân rất to há miệng nuốt cả cha mẹ vào bụng, lại còn thấy ngài LãngThiên gầy ốm, buồn bã! Điều đó làm cho nó hoảng hốt giật mình thức giấc.
      Thức ăn hôm nay rất ngon nhưng tại sao trong đó lại cảm thấy đắng nhỉ? Vét sạch đĩa thức ăn ,nó liếm môi :
      - Ta phải nghĩ cách cứu ngài Lãng Thiên, con sư tử đầu lân là tên nào nhỉ?

      Mon men đến cạnh giường, nó vỗ mông Tuyên Phi:
      - Này Tuyên Phi, thức dậy ta cần ngươi!
      Thằng bé nằm sấp chổng mông ngủ nghe tiếng gọi liền vểnh tai, ngóc đầu dậy nhìn Yểm Vũ cười khí khái:
      - Vũ Vũ ...Vũ Vũ !
      Cúi mặt hôn má Tuyên Phi và bảo:
      - Tuyên Phi! Ta cần ngươi . Ngươi có thể tìm Túc Thành - Túc vương tử giúp ta ? Ta cần ngươi chuyển lời.
      Thằng bé gật đầu ngần ngại, gãi đầu:
      - Nhưng Phi Phi ra khỏi Ma cung được!

      Yểm Vũ cười khì, ngón tay lia nhanh vẽ đạo ma chú ám lên đầu thằng bé:
      - Đừng lo ta có cách! Đạo ma chú của ta có thể tránh được tai mắt của cung nga. Ta gọi Thiết ngưu bí mật ở phía ngoài ma cung đưa ngươi đến đảo Ngư. Ngươi nhất định phải truyền lời của ta đến Túc vương tử rằng ta có tin tức của ngài Tuyên Phong. Nếu ngài ấy muốn tìm lại được ngài Tuyên Phong phải giúp ta giải cứu ngài Lãng Thiên. Hứa là được làm hại ngài ấy ta toàn tâm giúp Túc gia có lại được kẻ ngài ấy !

      Tuyên Phi ngồi bật dậy dùng hai tay nựng gò má phúng phính của Yểm Vũ cười to:
      - Vũ Vũ muốn là trời muốn! Để Phi Phi tìm cho !
      ...
      Thượng cổ thần quân khoanh tay nhìn xuống chiếc giường phía dưới cạnh con suối, gương mặt lạnh lùng. Thần lực thượng cổ của ông dễ dàng giải phá vòng sáng bảo vệ của Tịch Vu Xuyên. Hình ảnh giao hoan hiển trước mắt ông sai chạy đâu được!

      Những kẻ khác nhìn thấy hình ảnh này có lẽ hỏa dục nổi bừng bừng thể kiềm chế nhưng với Thượng cổ thần quân lại như tròn bẩn mắt. Vì ông chỉ lay động khi nhìn thấy Lịch Tương thượng tiên tuy nhiên bốc hơi khỏi thiên địa dù có truy tầm vẫn thể tìm thấy!
      Ông chữa khỏi đôi mắt cho Lịch Thủy, dù thay thế bằng mắt hồ ly nhưng con bé ấy vẫn thể nhìn tinh tường như trước. Lịch Thủy bảo con của phu thê Tịch Vu Xuyên gây hấn với nó, cản trở nó ở bên cạnh Trạch Uy. Nhớ đến gươmg mặt ưu nhã của Lịch Tương, ông tự xoa xoa trái tim mình:
      - Ta thay con ngươi trả hận. Ngươi nhất định vừa ý! Mau xuất ta nhớ người rất nhiều!

      Sau phút ụp mặt xuống gối lại thấy Tịch Khanh luật động nữa, trong lòng Yểm Nha có chút thoải mái ! Con cự long kia vẫn tỏa hơi nóng rực đến rát từng thớ thịt bên trong tạo cảm giác bức bối. nhoài người ra phía trước khẽ rít trong kẽ răng :
      - Tịch Khanh, ngài chờ đó ! Hôm nay là ngài bắt nạt ta, nhất định có lúc ta đòi lại món nợ này!
      nghe như có tiếng cười nho , ngón trỏ tay trượt dài sóng lưng mềm như nhung, miệng áp vào bờ vai lè lưỡi liếm giống như dỗ dành vậy:
      - Ta muốn dạy ngươi tất cả, ta muốn ngươi biết tất cả những nhục cảm, muốn ngươi tận tình tận hưởng tình cảm của chúng ta. Ta mất như lần, ta để ngươi rời khỏi vòng tay ta lần nữa!

      Yểm Nha dường như nghe trong giọng trầm của thanh nghèn nghẹn như sắp khóc đến nơi. Chỉ vì thế cơn giận trong lòng chùng xuống!
      Hít hơi mạnh, mềm giọng:
      - Được rồi! Ta ngài, ta toàn tâm toàn ý ngài. Dù hôm nay ngài khiến ta tan tác xác bướm ta cũng oán trách nửa lời. Tịch Khanh ! Ta ngài ... vĩnh viễn thương ngài!

      bỗng nhiên luồng linh lực của đệ nhất hung hầu phát ra . Đôi mắt nâu vàng quay ngoắt nhìn lên phía đám mây tít cao, thét lên :
      - Có kẻ rình rập chúng ta!
      Từ cao luồng sáng bất thần ập xuống đông cứng cả hai như hóa đá trong tư thế phòng the. Vị chiến giả gầm lên:
      - Thượng cổ thần quân, con sư tử đầu lân đáng ghét! Ngươi dám đánh úp phu thê ta !
      Từ đám mây cao giọng vị thần quân lanh lảnh như những ngọn roi quất xuống:
      - Các ngươi quá đáng ! trong lúc chịu tang Quỷ mẫu dám thắp đèn lồng đỏ tân hôn, còn ở đây mây mưa dứt. Ghê tởm!

      Tịch Vu Xuyên nổi giận, giọng trầm lạnh lúc thường bỗng vút cao :
      - Con sư tử đầu lân kia! Việc của địa ngục chúng ta tự bao giờ để cho Thiên cung mặt tình truy xét? Chỉ có Ma vương Trạch Uy mới có thể xét xử ta!
      Thượng cổ thần quân gầm lên, từ trong đám mây ló nguyên hình mình người đầu lân gật gù:
      - Được ! Được! Ta đem phu thê ngươi lẫn con tử thiên thi hóa thành lồng đèn đỏ kia đến Cung Vô Lệ xem Trạch Uy ăn như thế nào? Xem có bảo vệ được chiến giả tồi tệ như ngươi ?
      Yểm Nha uất ức:
      - Phu thê ta thù oán với ngươi, cớ sao lại gây chiến với chúng ta?
      - Ngươi đúng là gây thù với ta nhưng con ngươi gây thù với con của ta là Lịch Thủy!

      Lẫn trong gió có tiếng cười đanh của vị chiến giả gương cạn:
      - Ha...ha.. Chết tiệt nhà ngươi biết biết hai! Lịch Tương có ngươi mà tự tiện nhận con của ngài ấy là con của mình? Chẳng qua ngươi ghen tị với ân ái của phu thê ta. Đừng đem Lịch Thủy ra làm cái cớ!

      Lời của Tịch Vu Xuyên tựa như kiếm bén đâm thẳng vào trái tim của Thượng cổ thần quân!
      Ông vung thần lực thượng cổ khóa cả chiếc giường, thu lẫn con tử thiên thi vào trong tay áo đoạn rời khỏi. Khi mọi thứ yên ắng trở lại , từ dưới lòng suối vong hồn ma dại trồi lên. Hai hốc mắt trũng sâu, da trắng bệch rên hừ hừ:
      - Ta phải tìm Tuyên chiến giả báo cho ngài ấy biết việc này để cứu giúp Tịch chiến giả! Tên Thượng cổ thần quân kia đúng là biến thái quá à!

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả
      Chap 118: Nút thắt!

      Trạch Uy mở của phòng, khẽ hỏi cung nga:
      - Ma nương của ta có ăn được gì ?
      Cung nha cười , lễ phép thưa:
      - Lúc nãy Ma nương có ăn được ít thạch thanh mát. Ngài ấy rất thích, ăn được đĩa to! Bây giờ ngủ rồi.
      Miệng nhếch lên thành nụ cười, đôi mắt lấp lánh vui mừng:
      - May mắn ! Cuối cùng cũng có thứ mà nàng ấy thích ăn. Thế các ngươi hãy đem chỗ thạch đó làm sẵn ra. Khi nào nàng ấy thức dậy có cái mà ăn. Phải rồi, hãy cho cả Yểm Vũ và Tuyên Phi ăn nhé!

      Cung nga dịu dàng:
      - Yểm Vũ ngủ còn Tuyên Phi được yểm thi Khắc Đạt cõng đâu đó chơi rồi!
      gật gù:
      - Được ,lúc này Yểm Vũ phải trị thương cũng chẳng chơi được với nó, Cứ để Khắc Đạt đưa nó Đông Tây chơi vậy! Ta cũng quản.

      Ma Vương Trạch Uy lại gần chiếc giường. Phía trong màn lụa Ma Kim Tuyết ngồi xếp bằng, miệng lẩm nhẩm đọc mật kinh giả . thở dài:
      - Nàng vẫn còn đọc ? Nàng lòng muốn gặp ta sao? Nàng có gì để với ta phải Ma Kim Tuyết?
      tiến lại gần nàng, khẽ vuốt ve bầu mắt phượng. Làn môi cong lúc này mới hé ra, giọng nặng trong trẻo :
      - Ngươi ra muốn biết điều gì ?

      Đôi mắt phượng đỏ tươi chớp nhìn xoáy vào gương mặt của Ma Vương Trạch Uy . Có lẽ lâu lắm rồi cả hai mới nhìn nhau ở cự ly gần như thế!
      nhìn đôi mắt mệt mỏi hơn rất nhiều, gương mặt vẫn còn vẹn nguyên nét bá khí ngút trời nhưng dường như chất chứa nhiều tâm tư. Cả vầng trán cũng vài nếp nhăn ngang, hai đầu mày dường như lúc nào cũng chau
      lại.
      bất chợt giơ ngón trỏ xoa đầu mày của khẽ giọng :
      - Ngươi đừng chau mày lại như thế ,ngươi còn trẻ nữa đâu!
      - Ma nương... nàng ra cho ta biết nàng biết nàng có mang từ lúc nào? Vì sao nàng cho ta biết? Nàng dám yểm sinh linh hàn băng vào ngực Yểm Vũ, đánh đổi lớn như thế nhưng lại thèm với ta tiếng ! Rốt cuộc trong lòng nàng ngay cả tư cách chịu trách nhiệm của gã đàn ông nàng cũng cho phép ta ư?

      thở ra nghe giọng hờn dỗi của . Mi mắt rũ xuống, bàn tay co lại thành nắm đấm giận dữ lắm nát mặt giường. Đôi mắt đỏ tươi đẹp vô ngần vẫn chút xáo động, tĩnh lặng nhìn :
      - Trạch Uy! Ta khinh ngươi . Ta chỉ là muốn ngươi lo lắng. Ta mang trách nhiệm việc Huyền Vũ trở lại. Ta muốn con ta bị liên lụy. Ta nghĩ chỉ cần ta biết nó là con của ta là được! Còn nó lớn lên trong lòng của ai , ai sinh nó ra vốn dĩ cũng như nhau cả! Chỉ cần người đó thương nó là được ....Có điều ta hề biết rằng Lịch Thủy kia xứng đáng ở cạnh ngươi! Tình của ta sai nhưng cách làm sai. Cố giữ người mình bên cạnh là bi kịch! Có lẽ ta cũng hiểu nhưng thể chấp nhận. Nên vướng quả đắng, may mắn vì ngươi có tiểu đồ đệ thông tuệ. Yểm Vũ giữ sinh linh hàn băng trở lại khiến cho cả ta và ngươi đều phải hối hận!

      run run nắm đôi bàn tay , giọng êm như ru:
      - Ma Kim Tuyết, nàng như thế có phải lần trở về này buông bỏ được mọi thứ? Có thể ở bên cạnh ta, trở thành Ma hậu của ta phải ?
      khẽ lắc đầu, giơ tay vuốt tóc , nựng gò má hóp chút, đôi mắt đỏ tươi long lanh:
      - Ma vương nhà ngươi quên là chiến giả như ta nếu như muốn đại hôn cùng vua địa ngục phải hủy hết tu vi được làm chiến giả . Ngươi nghĩ con đường sau này của chúng ta bằng phẳng sao? Ta rất lo lắng Thiên cung mượn cớ để hài tội ta, hài tội ngươi, hài tội cả Yểm Nha và Tịch vu Xuyên!

      Trạch Uy nheo mắt thành đường cong, miệng nhoẻn cười. Luồn tay bế ngồi vào lòng đan cả mười ngón tay vào nhau ngọt ngào:
      - Ta chỉ cần nàng ở cạnh ta những việc khác nàng cần lo! Thiên cung có quy tắc của Thiên cung. Địa ngục có quy tắc của ta! Ngày nào còn ta há để Thiên cung muốn làm gì làm? Ta tất có trù bị nàng yên tâm. Việc của nàng chỉ cần bảo toàn cho mình và con. Còn lại cái tất cả hãy để ta gánh vác! Luật lệ đặt ra phải là thể xóa! Nếu Ma vương đời sau muốn cưới chiến giả cần phải hi sinh nhiều như thế. Nàng bây giờ cũng cần phải hi sinh tu vi của mình. Tu vi của chiến giả là vốn quý để bảo vệ địa ngục! Ta bao giờ để cái luật lệ chết tiệt đó hủy diệt nàng- trong những trụ lớn chống đỡ Ma giới! Cho nên... Ma Nương, nàng yên tâm!

      để yên bàn tay mình trong lòng bàn tay , cảm giác ấm lạ! Lồng ngực Ma vương áp vào sau lưng nóng ran nghe cả tim đập rất mạnh. Nghe những lời này của trong lòng như cởi được rút thắt, chí ít đoạn đường này độc mình nữa!
      quay lại cọ gò má vào mũi mềm giọng:
      - Ngươi đừng có tính kế với ta như ngày xưa đấy! Ta bỏ qua cho người đâu! Cả ngươi lẫn tiểu Trạch Uy dưới thân ngươi đều có kết cục tốt!
      nhớ đến những lúc bị nàng hành tiểu Trạch Uy trong mộng cảnh, da nổi gai, xua tay :
      - đâu, bao giờ có đâu! Ta nào dám chọc giận mẹ của con ta!

      Trạch Uy nhìn thấy đôi gò má đỏ hồng lên, mi tâm đỏ tươi dường như có ánh lên chút sắc vàng vui vẻ lòng hân hoan:
      - Ngày mai chúng ta cùng đến cung Vô Lệ tiến hành đại tang cho Quỷ mẫu . Bà ấy dù sao cũng là mẹ của ta , mẹ của cả lữ đoàn giả!
      Giọng chùng xuống, xót xa:
      - Ta thể hiểu được trong lòng bà ấy nghĩ gì! Nhưng thế nào bà ấy cũng là người sinh ngươi ra. Bà ấy từng làm mẹ ta... bây giờ lại là mẹ của kẻ ta . Ta vẫn phải đến đó với tư cách chiến giả mà ba quỳ chín lạy tiễn đưa bà ấy !
      Cung nga ở phía ngoài nhìn nhau, tự ra dấu cho nhau rút khỏi hành lang tránh làm phiền hai vị chủ nhân trò chuyện. Trạch Uy hôn gò má bảo:
      - Nàng ngủ , ngủ nha!
      nhíu mày, ôm bụng:
      - Ta ngủ được, ta đau !
      cuống quýt lên, đứng bật dậy:
      - Đau chỗ nào ?
      nhìn dáng vẻ sốt sắng của , phì cười :
      - Tên tiểu Ma vương trong này lại đòi ăn. Nó đòi ănsẽ khiến cho ta đau bụng và thèm!

      gật đầu, toan bước ra cửa:
      - Ta tìm thạch cho nàng nàng có muốn dùng trà ?
      lắc đầu:
      - Ta tự nhiên lại thèm rượu xà cổ!
      nghiêm mặt ngón tay trỏ lắc qua lại đồng ý :
      - được! Nàng được uống rượu xà cổ, có biết hay chưa ? Ngay cả khi có ta ,cũng được lén uống! Ta ra lệnh bất kỳ kẻ nào mang rượu xà cổ đến cho nàng ta xử tử tất!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :