Phần: giả! Chap 109: Địa ngục để tang! Huyền Vũ cự thi bị Túc vương tử dùng " Sát thi trận" ám bảy thanh gỗ tử mộc vạn năm vào bảy điểm thân thể, đầu thanh gỗ đính nụ sen đen. Sen nở ra đuôi gỗ bung hàng trăm dằm nhọn đâm xuyên người, sen đóng thu lại. Huyền Vũ phun ngụm máu tràn qua khóe môi trái tim, gương mặt đẹp bá mị mắng nhiếc: - Tên Túc Thành nửa nạc nửa mỡ, thiếu chi nữ nhân đẹp mê người ngươi lại vì tên nam nhân da tái xanh như chết trôi, mắt kỳ lân góc hàm vuông thô kệch mà điên đảo thần hồn! Tiếc cho ngươi được xếp trong ba mỹ nam tử địa ngục lại biết nhìn như thế! - Câm miệng! Túc vương tử nắm tên cự thi lôi về đảo Ngư, trấn đầu xuống mặt biển băng hỏa. Bọn Quỷ nhân ngư từ lòng biển trồi lên, mình trần xinh đẹp lên bờ. Bị nước biển liếm bỏng nửa mặt, Huyền Vũ vẫn ngạo nghễ: - Chung quanh toàn là mỹ nữ khỏa thân ngươi động tình, chỉ đỏ mặt vì làn môi nam tử... là biến thái! Túc Thành phẩy tay, toàn bộ quỷ nhân ngư đều khoác y phục đỏ rực. Họ mở kết giới để lộ cung điện to lớn đến Huyền Vũ cũng ngạc nhiên: - Lộng lẫy đấy! Nhưng cũng chói mắt bằng tòa Ma cung vàng rực cả vùng biển này! chẳng để tâm lời Huyền Vũ châm chọc, há miệng hét tiếng ,hai nanh vàng từ vòm họng mọc ra. Cắn chặt vai tên cự thi, cắm sâu hai nanh vàng xuyên ngực mặc cho Huyền Vũ vùng vẫy, cất giọng lạnh lẽo: - Ta biết ngươi cố tình để ta bắt được, ngươi muốn ta đem ngươi về đảo Ngư để mau chóng đến cướp Ma nương và đổ cho ta. Để ta và Trạch Uy khai chiến. Nhưng ngươi đừng quên, ta là Túc vương tử - tiền Ma vương! Ta thuận nước đẩy thuyền xuôi theo ngươi thôi. Hừm... Ta cắn ngươi, đem nọc nanh vàng cắm vào người ngươi, từ đây sử dụng ngươi làm vật chủ nuôi mầm sen đen. Cho dù Tuyên Phong nát hồn, cho dù còn ta nhất định cùng Ma nương hồi sinh . Cho dù mảnh hồn sót lại khiến chỉ như đứa trẻ lên ba, ta vẫn thương ! Ngươi biết gì là ! chẳng thèm đôi co, dùng ma chú khóa " Sát thi trận" trong mật đạo, nhốt Huyền Vũ lại! Trở về phòng, chậm rãi sờ miếng da lưng chạm hình ảnh Tuyên Phong treo vách, thổn thức: - Cục cưng à, ta hứa nhất định mang ngươi trở về! Ta hứa! Ma giới náo động bởi tin tức Quỷ mẫu bị Túc Thành phân thân, hồn phách tan biến. Bọn vong hồn truyền tin nhanh như vũ bão, địa ngục lẫn dương gian đều kháo nhau sắp có đại chiến đến nơi. Ma vương nhảy khỏi đầu xích giao, tay nâng đầu Ma Kim Tuyết áp vào cổ mình. Thân xác lạnh ngắt! Tuy trái tim vẫn còn đập nhưng trông nữ chiến giả như xác chết đông lạnh. Bế xuống lòng chuông, nhíu mày thấy bên trong trống : - Yểm Vũ đâu? Chuông đồng thượng cổ ngân vang những hồi dài đáp lời: "- Lịch Tương thượng tiên dùng thân thể mình cảm động sinh linh hàn băng, mang kim đan bọc lấy phần tàn hồn còn lại của Tuyên Phong, mang tất cả trở lại nơi ở của ngài ấy! " Trạch Uy chùng chân, vị thượng tiên êm đềm như nước khiến cảm động! ngày trước tính kế từng vấp phải phản đối của Lịch Tương. Ngài ấy khẳng khái bảo rằng: - Ta hiểu tư chất Lịch Thủy chẳng thể lọt vào mắt ngài, ta nghĩ ngài bày thế cuộc. Ta hiểu ngài bảo vệ con ta nhưng xin ngài hãy suy xét. Đại cục này gây hệ lụy về sau! Sau khi thức tỉnh, từng đến sau bức tường băng lửa. Kỳ lạ là lòng vị thượng tiên lời trách cứ, vòng tay thi lễ : - Ma vương, mừng ngài trở về! - Thứ lỗi cho ta, bảo vệ được Lịch Thủy! nắm tay ông khẩn khoản song ông vẫn trầm ấm, mỉm cười : - Nhân gieo quả gặt, là con ta tự chuốc! Chỉ mong sau này ngài niệm tình mở đường cho nó trở về! Tuyên Thừa Chí tay ôm cờ tang tiến vào điện lớn, gầm vang dội: - Trạch Uy, ta thỉnh lệnh ngươi truy sát Túc Thành! - Tuyên chiến giả, ngài bớt giận! Mời dùng trà! Cung nga đon đả kéo áo choàng lông cửu vỹ hồ năn nỉ: - Ma vương đến ngay, ngài ấy vừa cứu Ma nương trở về! Tuyên gia trợn đôi mắt kỳ lân sáng lên, hất tay cung nga : - tệ! Nhưng ngươi đừng níu kéo ta... Để ta gặp Ma nương! Trạch Uy xuất , tay bế Ma Kim Tuyết trầm mặc: - Tuyên gia, ta ở đây! Ma nương đây! Tuyên Thừa Chí tiến đến trước mặt , hai tay giật về phía mình. Quỳ chân , vị chiến giả ôm Ma nương nhìn từ mặt xuống cổ, trông vết hằn đen cổ gầm lên: - Trạch Uy! Ma nương ở bên ngươi toàn thương tích, ta mang ấy về bờ Lãnh Thủy! Trạch Uy nghiêng người, mềm giọng : - Nàng ấy cần ta, để nàng ấy ở đây! Tuyên Thừa Chí, tin ta lần này! Dứt câu mạnh mẽ bế Ma Kim Tuyết khỏi vòng tay vị chiến giả, bước lên ngai và đặt mỹ nhân đẹp nhất Ma giới lên chân. Chỉ ánh nhìn, các cung nga triệu tập, thay toàn màu áo trắng, tay cầm đạo cờ tang. Trạch Uy búng tay, cả tòa Ma cung rung chuyển, bùn đất tự nơi đâu bám đầy lớp vàng ròng. Ma cung đen tối trở lại, hàng ngàn cờ tang giương lên. Dưới lòng biển băng hỏa kình ngư nổi lên, vây xòe ra bảy hàng cờ tang. Các giả đổi giáp bào tang, ở bất cứ nơi đâu đều quỳ sụp xuống cúi lạy : - Lữ đoàn giả phát đại tang mẫu thân! Trạch Uy nhìn Tuyên gia, ra lệnh: - Ngài lãnh lệnh truy sát Túc Thành! Nhìn bóng vị chiến giả rời khỏi điện lớn, thở ra: - Túc Thành... Ta biết ngươi giết Quỷ mẫu. Nhưng ta cần ngươi chịu ủy khuất để lôi kẻ nấp bấy lâu xuất . Lịch Tương đoán sai, Thiên cung vấy bẩn từ lâu!
Phần: giả! Chap 110: Hoán đổi! Động Thừa Ăn có Yểm Vũ bát nháo yên ắng vô cùng, Tịch Vu Xuyên ngồi dựa vào thành hang bỗng chảy nước mắt. lặng người : - Mẹ của lữ đoàn giả bị giết rồi! Ta phải trở về! ôm Yểm Nha áp vào lồng ngực thạch hầu lông trắng ra cửa động. Màn nước tung bọt trắng xóa trước mặt cộng với lũ cá giữ cửa cản bước chân. Nhíu mày, vị chiến giả tức giận: - Chết tiệt! Ma lực của ta thể thi triển! Con yểm thi Khắc Đạt cầm đạo lệnh của Ma vương bay đến, vung lên đánh bật mọi chướng ngại. Nó vung lưới tơ trúc lên, bao trọn phu thê Tịch gia mang khỏi trận pháp. Yểm Nha sợ hãi bấu vào túm lông trắng, dịu giọng: - Đừng sợ, yểm thi nghe lệnh Ma vương, nó mang chúng ta rời khỏi! Có ta đây, ngươi đừng sợ! " Ư... Ư.. " Tịch Vu Xuyên chỉ nghe những thanh như thế từ cổ họng, kẻ muốn điều gì! Khắc Đạt mạch nhảy lên lưng xích giao đưa cả hai về địa ngục vô gian. Mạnh bạo ném lưới tơ trúc vào bức tường băng lửa, con yểm thi chặn ngang chắn cả lối vào chốn trú của Lịch Tương thượng tiên. Yểm Nha bò ra khỏi vòng tay , tay nắm đóa hoa lên... nhai, mật hoa khiến môi ửng hồng lên. ngẩn người đoạn gật gù: - Ta quên! Xác Trà Lam vốn là bướm mà. Yểm Nha, bước từng bước thôi, năn nỉ ngươi! Lịch Tương bước từ vườn thuốc ra trông thấy con thạch hầu lông trắng ngã uỳnh dưới đất vòng tay chào: - Tịch chiến giả! Để ta xem cho ngài! Ông chậm rãi bước đến, sờ vào thái dương rồi lồng ngực . Quay người đỡ run rẩy dựa vào thân cây, ông nhanh như cắt bắt lấy đoạn tơ tằm khung gỗ giăng thành kén bọc Yểm Nha bên trong: - Vị phu nhân này... Để ta làm kén bướm giúp cho khỏe hơn. Tội nghiệp quá! Trong lúc Lịch Tương đan kén Tịch gia nghe tiếng Tuyên Phi vang lên giòn giã: - Tiểu Ly, bắt bọn ta. Mau lên, mau lên! Từ trong nhà Tuyên Phi cõng con khỉ đá trắng hồng trơn láng chạy ra, phía sau là con hồ ly trắng muốt ra sức đuổi bắt. thoáng nhìn biết là Yểm Vũ, nhưng cớ sao con bé lại có bộ dạng thảm thương đến thế! còn lớp lông trắng Yểm Vũ gầy trơ xương, lớp da vân đá trắng hồng bám chặt vào khung xương nhắn. Đôi mắt con cũng còn linh hoạt, đầu gục vai thằng Tuyên Phi. Tuyên Phi cõng Yểm Vũ vai chạy vòng quanh, mải miết gọi: - Vũ Vũ... Nhìn ... Nhìn ! Đừng ngủ! - Tuyên Phi, mang Yểm Vũ đến đây! gọi, thằng nhóc lật đật chạy đến. Trông thấy con thạch hầu lông trắng khổng lồ vẫn e sợ, nó lưng vẫn cõng Yểm Vũ, quỳ xuống vòng tay cúi lạy: - Cha...cha... " Bốp! " Yểm Vũ thiêm thiếp nghe kẻ khác gọi cha mình liền mở choàng mắt, tay khỉ đánh cú vào đầu Tuyên Phi: - Cha của ta mà! mưu giành ăn với ta sao? cho mà biết, ta chỉ chia đồ ăn cho ai mang họ cha ta thôi! Lêu lêu! Tuyên Phi đứng thẳng dậy, hất Yểm Vũ ngã xuống, con bé lượn thân thể thạch hầu linh hoạt tiếp đất. Song mắt nó lại thấy , thầm nhủ:" Này cục vàng của sư phụ, ngươi đừng quấy nữa, ma lực của ngươi sắp giết chết ta rồi đấy! ". Thằng bé gãi đầu đoạn dập đầu trước mặt vị chiến giả: - Con đổi họ, cho con đổi họ ! trong mắt tràn đầy ý cười, giơ ngón tay đẩy mông thằng bé đến trước mặt mình thầm: - Nghĩ kỹ chưa? Mang họ ta là con trai của ta, sau này lớn lên theo đuổi con họ Tịch được đâu! Thằng bé hết nhìn rồi nhìn Yểm Vũ, mặt đỏ lên òa khóc: - Thế này được, thế kia được! Hu hu... Ở cạnh Vũ Vũ mà ... Vị chiến giả thương thằng nhóc từ khi nhận chăm sóc nó, sớm xem nó là đứa con trai ruột. dùng da đầu ngón tay lau nước mắt Tuyên Phi, hỏi: - Ta nhận con làm đồ đệ, ở phủ đệ của ta, ở cạnh Yểm Vũ, được ? Yểm Vũ mò mò đến ôm lấy mặt , dụi đầu vào lớp lông trắng nũng nịu: - Cha... Con nhớ cha! Cha ôm con ! Tuyên Phi vòng tay cúi lạy ba lần, gọi: - Sư phụ! gật đầu, bế cả hai lên nhìn vị thượng tiên vừa đan xong kén bướm: - Thất lễ! Cha con ta làm loạn nơi ở của ngài! Lịch Tương khoát tay cười hiền, đến bất thần dùng dao chặt cây thuốc đâm mạnh vào ngực lôi những mảnh gương tim ra. gầm lên đau đớn, Yểm Vũ liền bung vuốt hung hầu bay lên tấn công. Nó thét: - Trả số gương tim lại cho cha ta! Vị thượng tiên nhìn số gương tim gật gù: - Chắc là ổn! Yểm Vũ, Ma vương đến, con hãy chuyển sinh linh hàn băng trở vào bụng Ma nương! Ông ngồi xếp bằng, vận chuyển tất cả tiên lực hóa số cây thuốc thành vòng vây quanh mình. Nhả kim đan, ông niệm thần chú khiến gió hoa nổi lên. Tịch gia bất lực gọi: - Lịch Tương, đừng tự hủy diệt mình! Trạch Uy ôm Ma Kim Tuyết đến, thấy vòng thần lực gió hoa vội đặt xuống, đánh ma pháp hòng hủy bỏ ý định của vị thượng tiên. Nhưng vị vua địa ngục thể xâm nhập, tiếng êm dịu của Lịch Tương vang lên: - Ma vương, ngài tặng ta nơi này, nó thuộc về ta. Ngài đến nhà ta phải nghe lời ta chứ! Ta hối tiếc, chỉ mong ngài vì niệm tình ta giúp Lịch Thủy. Thân xác này ắt hữu dụng, coi như ta đền đáp ân tình của ngài! Hãy vì ta mà tìm ra kẻ đứng sau muốn hủy thiên diệt địa. Trạch Uy lẫn Tịch Vu Xuyên đều bất lực nhìn trận gió hoa xoáy ngùn ngụt, kim đan của Lịch Tương vỡ vụn bay ra ám vào vị chiến giả và Yểm Vũ. Hai cha con trở lại hình người, Trạch Uy cởi áo choàng khoác lên thân thể trần trụi của Tịch gia, khẽ: - Vào nhà, lấy y phục của ngài ấy mặc tạm! Yểm Vũ trần như nhộng, đầu trọc lóc mắc cỡ nhảy tót lên cây. Nó chạm phải con hồ ly cũng rúc trong tán cây khóc lóc. Yểm Vũ nhả mảnh kim đan nhét vào miệng hồ ly, con hồ ly rớt bịch xuống đất hóa thành hình người xinh đẹp. trán nó có ba dấu hoa xanh, nó chắp tay vái lạy Ma vương mà nước mắt lưng tròng: - Ma vương! Chủ nhân ta mất rồi! Trạch Uy điểm ma pháp lên cây lôi Yểm Vũ xuống, hóa hộ giáp bọc lấy người nó: - Ma nương nằm đằng kia! Yểm Vũ phóng đến, miệng lầm rầm đọc ma chú của riêng nó rút sinh linh hàn băng khỏi ngực, đưa trở lại bụng Ma nương! Hôn lên trán vị chiến giả xinh đẹp nhất, nó cười tươi: - May quá, ngài về! Sau này ngài tự giữ con, nó làm con mệt chết được! đoạn ôm chặt tay , nằm sấp co chân, chổng mông ngủ khì khì... Trạch Uy chỉ biết lắc đầu! Tịch gia xé kén lôi Yểm Nha ra, thân thể khỏe mạnh hơn song tiếng cứ lắp bắp. mừng rỡ ôm chầm lấy: - Yểm Nha của ta! được là được rồi! Từ từ ! Yểm Nha rơi nước mắt được thêm, chỉ dụi đầu vào tầng áo thơm mùi dược thảo, thèm được ngủ giấc trong vòng tay Tịch Khanh của ! Gió hoa tan, bên trong thân xác Lịch Tương còn hào quang tiên giả. Đôi mắt lay động, ánh nhìn ngơ ngác khắp chung quanh: - Đây là đâu? Ta.. là ai? Con hồ ly Tiểu Ly vòng tay trình Trạch Uy: - Tàn hồn Tuyên Phong vỡ vụn, những gì sót lại chỉ là của thiếu niên hoàn toàn quên mất quá khứ! Trạch Uy nghe cay sóng mũi, Lịch Tương cao cả, hi sinh mình để cứu rất nhiều kẻ ở địa ngục này! Ôm lấy thân hình thanh mảnh , vị vua địa ngục nghẹn giọng: - Ngươi... là Tuyên Phong! Ngươi thuộc về chính ngươi, hãy sống như ý ngươi muốn! Tiểu Ly, ta muốn nâng đỡ ngươi. Ngươi định thế nào? Tiểu Ly mỉm cười khoe nhan sắc ma mị của tộc hồ ly : - Ma vương, ta muốn cùng Tuyên Phong đến ở Lãng Thiên Nguyên. Chủ nhân ta từng ngài ấy thích nơi đó, giờ ta đưa Tuyên Phong đến đó coi như an ủi vong linh ngài ấy! Trạch Uy gật đầu ,hỏi lại: - Ngươi cầu gì cho mình ư? Tiểu Ly nhòa lệ, tay run run sờ làn môi Tuyên Phong: - Thứ ta tìm cầu vĩnh viễn có! Kẻ ta nguyện ở cạnh cả đời còn.
Phần: giả Chap 111: Trở về! Lịch Tương hồn phách tan biến, cả khu vườn của ông lập tức rụi tàn, chớp mắt hóa tro tàn. Trạch Uy vốc tro dưới chân, nhìn đôi mắt tràn lệ của Tiểu Ly xót xa. bước đến cạnh , trầm giọng: - Thứ lỗi cho ta, vì ta mà ngươi mất Lịch Tương. Ông ấy là tiên giả tốt nhất mà ta biết! - Ma vương, chủ nhân ta canh cánh về Lịch Thủy, cầu xin ngài nếu thể giữ nàng ấy bên cạnh xin hãy để tôi chăm sóc nàng ấy! Tiểu Ly vòng tay khẩn cầu, thở dài: - Lịch Thủy tính cách hoàn toàn như Lịch Tương, e là khiến ngươi chán ghét! Nàng ta càng chịu nghe khuyên can. Ta bảo Tịch gia đưa ngươi và Tuyên Phong về Lãng Thiên Nguyên. Nơi đó của Ma chiến giả nhưng ngươi cứ ở đó. Tuyên Phong ngồi thừ chỗ, trong đầu là khoảng trống rỗng! " Tại sao ta thể nhớ chút gì cả? Ta là Tuyên Phong, nhưng những kẻ trước mặt ta là ai? tên Tiểu Ly vì sao lại nhìn ta bi thương như thế? " Trông thấy Tuyên Phong ôm đầu, đôi mày thanh tú nhíu lại, Tiểu Ly vội đến bên cạnh, run run ôm bờ vai gầy: - Đừng nghĩ nữa! Sau này có ta ở bên ngài. thôi! Ta đưa ngài về chỗ mà ngài muốn! Tịch Vu Xuyên trông thấy Tiểu Ly nắm tay kéo Tuyên Phong đứng dậy, hai tay bế Yểm Vũ và Tuyên Phi lên : - Ma vương, ta đưa họ đến Lãng Thiên Nguyên! Trạch Uy vẫy tay gọi yểm thi. Khắc Đạt liền đến bế hai đứa trẻ, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của vị chiến giả cười nhạt, trong mắt lấp lánh ý nhị: - Phu thê ngươi khỏe, nên trở về phủ đệ tĩnh dưỡng. Ba ngày nữa cử hành đại tang Quỷ mẫu tại cung Vô Lệ! Hai đứa trẻ này ta đưa về Ma cung. Yểm Vũ cần được chữa trị! Tuyên Phi bước lên nhìn vị mỹ nhân nằm gọn trong vòng tay Trạch Uy, bất giác giơ tay sờ bầu mắt phượng dài nhắm nghiền khẽ cười: - là tuyệt tác ! - Nàng ấy là Ma Kim Tuyết! Trạch Uy cẩn trọng , cố tìm trong tiếp nhận thông tin của Tuyên Phong có gợi nhớ chút gì song vô hiệu. Cái kẻ trong dáng dấp thanh nhã an tĩnh của Lịch Tương thượng tiên chỉ nhếch môi cười, gật gù: - Ma Kim Tuyết, tên đúng với người! Nhìn bóng vị vua địa ngục và con yểm thi bước ra khỏi bức tường lửa băng, Tịch Vu Xuyên cúi người bế Yểm Nha : - Chúng ta rời khỏi đây thôi! Tuyên Phong nhìn vị chiến giả đoạn nhìn Tiểu Ly nhạt giọng: - đừng nhìn ta, ta bế như thế đâu! Con hồ ly chớp mắt, chợt bật cười vang: - , ta nào dám bắt ngài bế ta. Nào thôi, Tịch chiến giả, mời dẫn đường! Tịch Vu Xuyên vừa bước chân khỏi tường băng lửa nghe tiếng của Tuyên Phong : - Lúc nãy con bé tên Yểm Vũ nó lầm bầm trong miệng, ta nghe nó : " Cha ta vào con đường thê nô là con đường lối về! ". Ta muốn! Vị chiến giả đỏ rần mặt, cố tỏ ra lạnh lùng rời khỏi địa ngục vô gian! ... Lãng Thiên Nguyên thơm mùi trúc trổ hoa trắng từng chùm bé tí, gió trúc lay động nhàng. Họ vừa đến trong rừng trúc con thiết ngưu xông ra, dậm chân lắc sừng muốn tấn công. Tịch Vu Xuyên rút trong tầng áo đạo lệnh quăng lên treo ngọn trúc nó mới dịu lại. thèm quì xuống, nó ngoe nguẩy đuôi vào rừng trúc. Con tử thiên thi mắt đục từ trong ngôi nhà tranh vàng ra, vòng tay chào Tịch chiến giả. Vẫn bế Yểm Nha tay, ra lệnh: - Ma vương muốn hai vị này ở đây! Ma nương trở về nhưng bất tỉnh. Ngươi mau cùng thiết ngưu đến Ma cung, chủ nhân ở đó! Đôi mắt đục khẽ chớp, từ trong khóe mắt hai giọt nước mắt đỏ lăn xuống, khóe môi tím giật giật. Vòng tay cúi chào Tịch Vu Xuyên, con tử thiên thi hú lên những tiếng lớn reo mừng. Nó nhảy lên cao, thiết ngưu nghe được tiếng hú cũng bay lên, đuôi vẫy qua lại, phun lửa hào hứng đoạn cõng tử thiên thi rời khỏi. Tuyên Phong nhìn ngôi nhà, nhìn rừng trúc lòng bỗng vui vẻ, khẽ huýt sáo : - Trúc nhiều thế này nuôi gấu cho nó ăn chắc thích lắm nhỉ? - Ngài thích? Đợi ở đây! Ta tìm cho ngài! Tiểu Ly dịu dàng đẩy Tuyên Phong ngồi xuống bàn đá đoạn hóa làn khói biến mất. Tịch Vu Xuyên bảo: - Tuyên Phong đừng lo lắng! Tiểu Ly kia thần lực tu mấy vạn năm dễ bị tấn công. Ta phải trở về phủ đệ, ngài yên tâm ở đây nhé! Ta và Yểm Nha lại đến! Yểm Nha ghì tầng áo choàng chậm chạp : - Thả... Thả ta... Xuống! - Để ta bế ngươi! Yên nào! Vị chiến giả hôn khẽ vầng trán đỏ hồng vân đá, tim đập nhanh. Tuyên Phong chợt cười vang, tay đẩy lưng Tịch gia: - Xin ngay cho, ta thân mình quả nhìn nổi ân ái của hai vị! Yểm Vũ đúng, ngài đúng là thoát nổi con đường thê nô! Ha ha... Tịch gia đỏ mặt tía tai, đạp gió bay lên nhìn Yểm Nha cười tình: - Yểm Nha, ngươi tài ! Sinh ra đứa con bá khí như thế! Ta quả tự hào. Chi bằng ngươi khỏe lại nhanh lên, chúng ta tìm cho nó đứa em, phòng khi nó phá đông nghịch tây còn có đứa giải vây! Yểm Nha lùng bùng lỗ tai, thẹn thùng cất mặt vào lồng ngực ấm áp: - Ngài... .. Biết.. Xấu... Hổ! Tịch gia khịt mũi, nghĩ ngợi chốc đoạn lại cười: - Ha ha... Ta ngươi nghe, khi tuần dương thế ta nghe được khối thứ hay ho... Như là trà sữa khuyến mãi, ta cũng khuyến mãi, ngươi gật đầu được ta được thêm con bao nhiêu cũng có! Yểm Nha bịt tai, lắc đầu ngại ngùng: - Vô... Sỉ! Tịch Khanh! Ngài... Là... Chiến giả, cẩn trọng lời ..... với.. Tịch chiến giả lẫy lừng địa ngục chạm chân xuống tảng đá, ôm cả nhảy xuống suối. Tấn sát thân cây mọc từ lòng suối lên cao trổ hoa đỏ rực, đôi mắt xanh tìm môi Yểm Nha mê đắm: - Vô sỉ vô sỉ! Liêm sỉ gì... tầm này!
Phần: giả! Chap 112: Chờ... Hai đứa trẻ được các cung nga tắm mát, mặc quần áo trắng thanh khiết đoạn dặn dò: - Bây giờ là thời gian để tang Quỷ mẫu, tất cả đều phải mặc màu trắng. Đừng nghịch để dơ áo, được ? - Được, ta hứa! Yểm Vũ dõng dạc , tay thoăn thoắt cởi áo trắng vất sang bên, cười khì: - Bảo đứa hay nghịch như ta giữ sạch áo trắng chẳng khác nào bảo sư phụ ta tắm phải mặc đồ! Đôi khi ta thấy chữ:" đừng... " là từ vô dụng nhất đó! Ta... đói.. Nó xoa cái bụng vân đá trắng hồng, nũng nịu. Tuyên Phi cũng lột áo trắng xếp lại gọn gàng, ngoan ngoãn mang đến giường đặt lên. Cung nga vỗ tay khen ngợi: - Tuyên Phi là ngoan! Yểm Vũ lớn hơn vẫn phải học hỏi nhé! Nó nhếch miệng cười, đôi má phính đỏ hồng : - Nó đúng đồ đệ của cha ta, ngăn nắp y như Tịch chiến giả! Mà Tuyên Phi, ngươi như thế mới tốt! Sau này ở phủ đệ giúp đỡ cha mẹ ta ...trông em! Cung nga che miệng cười, Yểm Vũ bá đạo cả Ma cung đều biết nhưng sâu xa thế này đáng ngạc nhiên! Nhìn Tuyên Phi thộn mặt ta, nó xoa đầu bảo: - Cha của ta rất mẹ, tuy cha lộ ra mặt nhưng kỳ thực u mê. Lần này có lại được vật báu tưởng mất, ta nghĩ ta sớm có đàn em, tha hồ quấy quả cả lữ đoàn giả! Cung nga lắc đầu, véo vào gò má nó: - Yểm Vũ tinh tường , ta hiểu đứa trẻ như con có bao nhiêu thông tuệ nữa? Con sợ cha mẹ có em thương con nữa hay sao? Tuyên Phi mếu máo xoa xoa lưng nó, lắc đầu nguầy nguậy: - được, được! Sư phụ phải thương Vũ Vũ nhất! thích sư phụ có thêm con đâu! Nó nhướng mày, bất thần cú đầu thằng bé đau: - Ngươi ngốc à? Ta ở với sư phụ ta, cha mẹ có thêm con buồn chết à? Ngươi nên nhớ nước mắt chảy xuôi, chỉ có con thương cha mẹ, có cha mẹ thương con! Ta tin cha mẹ luôn thương ta... Hơn nữa... Có nhiều nhiều em , cha bận bịu quản ta nữa! Trạch Uy định bước vào phòng nghe được tiểu đồ đệ ngoan , mắt đầy tự hào đoạn quay , bảo cung nga: - Mang đùi bò nướng cho bọn trẻ! Sau đó dỗ Tuyên Phi ngủ, mang Yểm Vũ xuống địa cung cho ta! - Tuân lệnh! Ma nương vẫn chưa tỉnh ạ? khẽ lắc đầu, bào thai trở về bụng mẹ là chuyện, làm sao để Ma Kim Tuyết thức tỉnh lại là chuyện khác! Khi chạm vào bụng nàng, sinh linh hàn băng phản ứng bằng cách tỏa ra khói băng bốc lên tê rần đôi tay. Khi bảo :" Cha đây! " nó mới dịu lại. Lòng đầy hân hoan nhưng lo lắng vô cùng! Ba ngày nữa cung Vô Lệ cử hàng đại tang, cả lữ đoàn giả phải có mặt! Ma Kim Tuyết lại là chiến giả, phải có mặt ở hàng đầu. Thiên cung ắt cử nhiều thiên tướng xuống, nhân tiện tìm cớ bắt tội. và Lịch Tương với nhau có kẻ đứng sau sắp xếp, Ma Thiên lão tổ chẳng qua chỉ là con cờ! sợ khai chiến! ngầm chuẩn bị đạo quân bất tử khi nhận ra bản thân Ma Kim Tuyết! muốn bảo toàn cho địa ngục , sợ vì trái tim mình mà hủy diệt địa ngục, hủy diệt nhân sinh. Nhưng khi hội ngộ cùng Lịch Tương thượng tiên, kịp giấu đạo quân bất tử để làm vũ khí tối mật nếu Thiên cung gây hấn. Điều lo ngại lúc này là Ma nương tỉnh lại! Đại tang mẹ của cả lữ đoàn giả mà con cái có mặt là đại bất hiếu. Thiên cung vịn vào cớ đó bắt tội nàng, chưa trở mặt nên thể ngang nhiên bênh vực! Ngay cả Ma Thiên lão tổ cũng tự bức xích bay lên Thiên cung cầu xin trở lại hình người thọ tang. Thiên quân cảm động lòng hiếu thảo ban chỉ lệnh cho Ma Thiên sau đại tang cần trở lại kiếp linh thú, vĩnh viễn ở lại cung Vô Lệ hầu vong linh Quỷ mẫu! Mở cửa phòng, vị vua địa ngục bước đến nhìn xuyên qua màn gấm: kẻ nhắm nghiền mắt, rèm mi cong vút an tĩnh. Vén màn, dịu dàng vắt khăn lau bàn tay trắng lạnh khe khẽ: - Nàng ổn chưa? Ta thể tìm được nàng trong mộng cảnh. Ta chỉ cần gặp nàng, muốn xem nàng khỏe ? Nàng cứ nằm im thế này, ta đau lòng vô cùng! Con cần nàng nuôi nó từ lòng mẹ, nó đói Ma Kim Tuyết! Cung nga bê khay đựng chén huyết yến, cố bóp miệng Ma nương đổ vào nhưng đều trào cả ra ngoài! Cung nga vội rút khăn lau miệng , cuống quít: - Hay gọi Tịch gia đến? Trạch Uy đỡ dậy, gỡ tầng áo ngoài dính huyết yến ra lộ bờ vai trắng toát, xương quai xanh xinh đẹp lắc đầu: - Đừng làm phiền Tịch Vu Xuyên! dễ dàng gì gặp lại Yểm Nha. ngày nữa hãy đến phủ đệ mời . Dựa đầu vào bờ vai gầy, tiếng lạc : - Nàng cứ như thế này ta biết làm sao? Đút nàng uống được, ta làm sao đây? Bế ngồi lên chân, âu yếm lau từng chút phần vai, cung nga đứng cạnh thở dài: - Ma vương, hay ngài nghỉ ngơi ! Ma chiến giả để chúng tôi chăm sóc. - Ta nguyện ý mà! Ngươi lo cho hai đứa trẻ. thở dài, khoát tay. Vận ma lực thượng cổ, vị vua địa ngục truyền vào bụng Ma nương. Từ trong lớp da bụng trắng nõn nà phát ra tia sáng xanh hút toàn bộ luồng ma lực thượng cổ. nghe được làn sóng lan mạnh, như nghe được vui vẻ của đứa con thân . Xoa xoa bụng , thầm: - Ta mau chóng thức tỉnh mẹ con, mãi ăn ma lực thượng cổ thế này hay đâu con ! Yểm Vũ lon ton chạy vào, chu môi hôn lên bụng Ma nương, lại dụi đầu lên làn da nũng nịu: - Cục vàng của sư phụ ngủ i, ta hát cho ngươi ngủ nhé! Trạch Uy vừa thấy nó há miệng liền bịt lại ngay, ôm chầm lấy nó chạy xuống địa cung. Nó giãy ra, giận dỗi: - Sư phụ hư! Con hát ru em mà! cười khổ, vẫy tay gọi : - Con hát tiểu ma vương kia phát ma tính tiêu. Đến đây sư phụ chữa trị tiếp cho con! Sà vào lòng , nó ngoan ngoãn chìa cái đầu trọc lóc cho vẽ ma chú lên. Kết vòng ma chú, những hoa văn ánh lên sáng lấp lánh, nó khoan khoái cuộn người rúc vào cánh tay sư phụ: - Ấm quá! Y như trong động Thừa Ăn! - Động đó ở đâu? Nó vừa nghe đến lời thăm dò của lấy hai tay che mặt: - ! Chết cũng ! - Vì sao? phì cười, tay sờ những hoa văn ma chú đỉnh đầu nó. Cái miệng chép chép, ngái ngủ: - Sư phụ, động phủ của con... Để dành lúc nào nghịch quá sư phụ đuổi đánh có chỗ dạt nhà chứ!
Phần: giả! Chap 113: Tiễn biệt thắng tân hôn! Tịch Vu Xuyên sau lúc mê mẩn ngắm nghía Yểm Nha trong thân xác vị trí giả bế lên khỏi mặt nước. Trở về phủ đệ, hóa lớp tơ che kín cả hai, trầm giọng: - Ta nôn nóng quá! Vẫn là nên về phòng chúng ta! Con tử thiên thi màu ngọc vòng tay cúi chào, ra hiệu :" Hai vị chủ nhân về, châm trà chứ ạ? " Tịch gia mỉm cười khẽ gật đầu, ôm kẻ trong tay trở về phòng. Yểm Nha hít hơi mạnh, chạm chân xuống nền trải thảm xanh, trống ngực đập thình thịch. Phòng của ! Cuối cùng cũng lần nữa bước vào nơi tình nồng đượm mà ngỡ bao giờ được chạm tay vào thành ghế, nếp chăn quen thuộc. Sờ gối hoa, thút thít, Tịch gia nghiêng đầu nhìn, khẽ vuốt gò má hồng trêu : - Chà... Lại khóc rồi! Có vẻ làm nũng là thói quen của ngươi nhỉ? - ! Ngài mới... là kẻ hay ...làm nũng! Yểm Nha... cưng chìu ta... Ngài ... trông bờ môi mỏng mấp máy mà má nóng rần lên, gấp gáp vật xuống giường nhấm nháp vành tai. Bàn tay hư hỏng luồn vào tầng áo chạm lớp da mịn như nhung, bất giác như bị gáo nước lạnh tạt vào mặt! Yểm Nha vẫn là Yểm Nha nhưng thân xác này là của Trà Lam, khỏi mang cảm giác lạ lẫm. Mùi hương phấn bướm dìu dịu, cả làn da mềm mại mỏng manh đều mới mẻ. nhổm dậy, mặt đỏ như gấc: - Yểm Nha... Ta cứng rồi! - Ngài.... tròn mắt nhìn, đôi mắt xanh mênh mông đẹp vô ngần như chiếu tướng lấy . Tịch Khanh của luôn nồng nhiệt, làm phu thê bao nhiêu năm thuộc từng nhịp thở song hôm nay lại mang hơi hướm lạ lùng! bậm môi ngại ngùng, tay vừa chạm đai áo toan tuột xuống vị chiến giả đứng bật dậy: - Mà thôi! Ngươi nghỉ ngơi ! nhanh ra cửa để lại nỗi niềm hụt hẫng. nhìn mình trong gương, ủ ê: - Ta ra thiếu chỗ nào? Xác Trà Lam trí giả đẹp vô cùng, vì sao Tịch Khanh bỏ chạy? Tịch Vu Xuyên ra sân sau ngồi thừ ra, rót trà uống liên tục đến sặc cả lên mũi, con tử thiên thi bên cạnh ngẩng đầu nhìn, ra hiệu: " - Chủ nhân, trà khó uống lắm ạ? Nuốt trôi ạ? " ho khùng khục, lẩm bẩm: - Đúng là nuốt trôi mà! bỏ đến Thất bảo cổ lâu đến tận khuya mới trở về phủ đệ. Trông phòng vẫn sáng đèn, bóng Yểm Nha qua lại nhưng bước chân vừa đến cửa liền nhảy tót lên giường. đến cạnh giường, trông đắp chăn che kín người có chút khó hiểu, tay vỗ vai : - Ngươi che kín thế làm sao ngủ? Ngươi vẫn là chưa khỏe hẳn đó! Từ trong chăn, tiếng trầm thấp của Yểm Nha vang lên hờn dỗi: - Tịch Khanh độc ác! - Ta? Ta.. Làm gì? nhướng mày, lòng nghĩ nữ nhân khó hiểu! vốn lo ngại cho là thân xác bướm mỏng manh, lo sợ hấp tấp làm tổn thương thân thể này nhưng lại bị mắng là độc ác? Lay mạnh, Tịch gia cười khổ: - Ngươi làm sao ta biết ta độc ác chỗ nào? Yểm Nha nằm xoay người lại, nước mắt ngắn dài: - Ngài ..ôm ta, hôn.. ta, trêu đùa ta... Ngài ..đưa ta lên... mây xong ..đá ta xuống vực! Hu hu... Ngài chê bai ta... Cằm khẽ cúi xuống, mắt rũ xuống nhẫn nhìn hồi lâu đoạn bế dậy đặt lên đùi mình, vòng tay ôm chặt: - Ta... Ta tưởng chỉ có ta nhớ ngươi, ngươi. Ta tưởng chỉ có ta muốn cùng ngươi đến điên lên. Nhưng Yểm Nha, ta làm vì lo ngươi giờ là thân xác bướm mỏng manh. Ta lo khiến ngươi bị thương, lo ngươi đau, hiểu ? thổn thức dụi gương mặt đầy nước mắt vào má : - Ngài... Chỉ cần là ngài... Tan nát... Ta cũng chịu... được! Vị chiến giả thở ra, vẫy tay cái mang chiếc giường từ phòng vào rừng. Bốn bề chỉ nghe tiếng gió, trăng cao sáng quắc, dưới suối nước chảy róc rách. Vẫy tay tạo bức tường kết giới thể xâm nhập, Tịch Vu Xuyên há miệng ném cầu lửa xuống suối khiến lòng suối nóng lên, khói bốc nghi ngút. bế Yểm Nha xuống suối, nước suối ấm khiến quần áo cả hai dính sát vào da thịt. ngây người nhìn gò bồng đảo hằn sau lớp áo ướt, vành tai và viền mí mắt nổi những gân vân đá đỏ đậm. Vuốt ve bờ môi ẩm ướt, giọng êm như rót mật vào tai : - Thứ lỗi cho ta nếu ta làm ngươi đau! Nhưng ta cứ nhìn ngươi là lại kềm lòng được! Yểm Nha trút bỏ xiêm áo, hai tay ôm lấy gương mặt thon thanh tú nhoẻn cười: - Ta.. Có bắt ngài... chịu đựng đâu! bật cười, hàm răng trắng đều tắp óng ánh dưới trăng : - Yểm Nha, cưng chìu ta ! Tịch gia bế lên, đôi chân thon quen đường quắp quanh hông , đôi gò bồng đảo áp vào mặt mời mọc. Hôn vồ vập từ cổ xuống xương quai xanh, làn nước ấm chảy quanh người, mơn trớn cùng nhiệt độ ngày càng nóng của làm ngây ngất. Hai cánh tay ôm cổ vô lực buông lơi, cả người tựa hẳn vào làn da vân đá để mặc Tịch Khanh tự ý vuốt ve. Tịch Khanh thiếu Yểm Nha đến thống khổ, lúc này chỉ muốn làm cuộc tiến công thần tốc nhưng đầu cứ ám ảnh bộ dạng thảm thương của sau trận chiến nên cứ ghìm chặt hỏa dục. dốc lòng mơn trớn từng chút làn da mịn như nhung, cắn cắn nhàng sợ hằn vết da . Điều này khiến Yểm Nha vừa nhột vừa tê , thi thoảng bị gặm nụ hoa hồng bé xíu ngực lại khẽ kêu những tiếng nho ... Khỏi phải bàn tâm tình Tịch Khanh lúc này, chỉ duy tiếng Yểm Nha ré bên tai làm sống lưng như có luồng gió mát tuồn vào, tê tái hối thúc. Nhấc thân người bay khỏi làn nước, Yểm Nha nhìn bộ ngực rắn chắc nổi vân đá hòa cùng nước suối ánh lên dưới trăng, Tịch Khanh đẹp tựa pho tượng tạc! cắn vành tai , thủ thỉ: - Ngài đẹp như vị thần! - Ta là tà thần địa ngục, ngươi cần ngọt miệng như thế! Kê gối đỡ đầu , áp sát thân mình vào , hai môi quấn lấy nhau tận hưởng hương vị ngọt ngào đê mê. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, lấp đầy tiếng kêu của bằng nụ hôn nồng nàn khi tiến vào động huyệt. Yểm Nha rúc người, trào nước mắt cắn môi dưới bật máu. căng tức đến khó chịu, cứ như con cự long quen thuộc kia hóa to lớn hơn. Thậm chí những đường gân nổi thân con cự long như gồ đậm, chỉ chuyển động của cũng khiến muốn thét lên. Bàn tay lạnh mát chạy dọc bờ vai xuống ngực, mải mê nghịch ngợm, cúi đầu hôn nụ hồng ngực, tận tình ái. Hạ thân cả hai quấn lấy nhau rời, luật động ngày càng thuần thục. thở dốc, giọt mồ hôi xuống khóe môi mặn chát, đôi mắt áy náy nhìn hai đầu mày nhíu lại: - Đau lắm sao? khẽ gật đầu, tay sờ môi dưới chảy máu của : - Đau ? hôn , vị mặn mồ hôi hòa cùng vị máu lẫn trong khoang miệng, lòng Yểm Nha chợt nghĩ :" Thân thể khác nhau cảm giác cũng khác nhau! Thảo nào Từ Hồng Huyên xưa kia bảo đàn ông trăng hoa là vì mê cái cảm giác mới mẻ! "... Tịch Khanh xoay người, ôm lấy phía người mình, khẽ cười: - Ngươi đổ máu, ta cũng đổ máu... Phu thê ta sướng khổ có nhau, mãi mãi nhé Yểm Nha? rướn người ngồi dậy, dù hạ thân ê ẩm nhưng đôi mắt lấp lánh hạnh phúc: - Tịch Khanh! Ta ..hầu ngài, ta .. ngài ... Nhưng bây giờ... Ta muốn ...cưỡi ngựa! chợt cười rộ lên, hai tay ôm eo đẩy lên, lắc đầu : - Đấy! Như thế mới là Yểm Nha của ta... Ta ngươi chết được!