Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 104 : Tung tích!

      Trường đại học buổi tối yên tĩnh, thư viện sáng đèn do các sinh viên ở lại làm luận văn hoặc tra cứu sách. Hàng trăm đầu sách được kê ngay ngắn , chẳng ai để ý đến việc của ai. Thỉnh thoảng nghe tiếng kéo ghế rời của vài sinh viên hoặc tiếng lật úp sách. Túc Thành bỏ tay vào túi quần thủng thẳng bước vào thư viện, thứ muốn tìm phải người lẫn sách!
      Người quản thư viên ngáp, nhìn thoáng vào màn hình camera thư viện thấy sau lưng nam sinh viên trắng trẻo, đẹp cực phẩm hình như là bóng trắng cao lớn phía sau giật bắn người. ló mặt khỏi màn hình nhìn chăm chăm Túc Thành: sau lưng chỉ là cái ba lô trắng bẫng!
      lắc lắc đầu, tự nhủ mình:
      - Buồn ngủ thấy linh tinh thôi!

      Tuyên Phong lúi húi theo sau lưng Túc Thành đứng khựng lại khiến vị chiến giả đập mặt vào sau đầu . liền ngồi xuống ghế, dang chân kéo Tuyên Phong ngồi lên chân, khẽ giọng:
      - Xin lỗi ngươi! Có đau ?
      - Ngươi mau bỏ tay khỏi ta, người ta nhìn lại tưởng ngươi ôm hay với khí. Họ chạy bây giờ, nơi đây chưa đủ loạn hay sao?
      Tuyên Phong gắt, đôi mắt đảo qua lại tìm kiếm. Trong hốc kẹt của kệ sách sát tường bỗng thò ra cái chân xíu trắng bách. Tuyên Phong khều vai , :
      - Thằng nhóc kìa! Ta biết ngay nó chui vào thư viện trốn mà!

      nắm tay kẻ đến, giơ tay nắm chân Tuyên Phi kéo ra, treo ngược nó lơ lửng trầm giọng:
      - Tuyên phi! Ta bảo con được là Tuyên gia lo lắng mà? Sao chạy trốn chơi mãi thế?
      Thằng nhóc bị chúc ngược đầu,hai con ngươi dính vào nhau lé mắt ngơ ngác:
      - Con đói mà! Con kiếm đồ ăn mà!
      Túc Thành nhìn vào cái hốc , ra có khá nhiều bánh đóng gói đủ loại. hỏi:
      - Tại sao lại có những thức ăn này?
      - Con trộm, của những người đó bỏ trong ba lô. người con chỉ lấy gói , Yểm Vũ dạy trộm phải có suy nghĩ, lấy tí xíu thôi chừa cho người ta ăn. Mình đói người ta cũng đói!

      Tuyên Phong bật cười, lắc đầu bảo:
      - Ha ha... Yểm Vũ dạy dỗ có tâm đấy! Thôi thả nó xuống, đưa cho ta nào!
      Vị chiến giả giơ hai tay đón lấy thằng nhóc, khẽ xoa cổ chân tím đậm năm dấu tay của Túc Thành giọng:
      - Đau con?
      - Đau! Tuyên gia đừng chơi với Túc gia, ngài ấy bạo lực!
      Tuyên Phi rúc đầu vào cổ vị chiến giả, hai bàn tay ôm cứng thầm.
      Túc Thành tất nhiên nghe lời thằng nhóc, nheo mắt nhìn xoáy vào Tuyên Phong, miệng chếch thành nụ cười:
      - Ta luôn dịu dàng mà phải ? Ngươi biết mà, cục cưng?

      Tuyên Phong đỏ tai, vội bịt đôi tai của Tuyên Phi, liếc muốn đứt mắt:
      - Câm miệng cho ta! thôi, trở về phòng!
      mỉm cười theo sau Tuyên Phong, thằng nhóc ngó cười trêu chọc:
      - Túc gia bị Tuyên gia mắng, đáng đời!
      - Hừm... Ta chiều theo kẻ ta , có gì là lạ!
      cất lời, tuy nhưng lại có khả năng làm Tuyên Phong đỏ mặt, quát :
      - Trước mặt trẻ con hươu vượn!
      Thằng nhóc ngáp, gục đầu vào vai vị chiến giả :
      - Cơm chó ăn mãi, có gì lạ! Con no rồi, con buồn ngủ! Cơm chó... hai ngài tự ăn !

      Tuyên Phong cười khẽ, cẩn thận bế nó băng qua dãy hành lang. Chợt cái bóng đỏ lao ra chặn đường, nhìn kỹ là cái bóng và cái đầu rời ra. Cái bóng chỉ vào Tuyên Phong, thét lên những tiếng rít :
      - Hồn máu ... Tôi muốn...
      - Muốn cục cưng của ta?
      Túc Thành nhanh như cắt lao đến kéo Tuyên Phong vào lòng bảo vệ, tay tung chỉ tơ sen đen trói chặt cái bóng đỏ, cau mày:
      - Xác còn! Cái bóng kia, mau báo lên họ?
      - Hư... Hư... Liêu Loan...

      nghe tên liền nhớ đến nữ sinh viên mất tích hôm trước, bàn tay co mặt siết dây khiến cái bóng co lại, rên rỉ đau đớn. trầm giọng:
      - Ngươi cớ sao thành bóng đỏ? ràng ngươi đầu lìa khỏi cổ? !
      - vị tên Huyền Vũ hứa cứu tôi sống lại nhưng vị đó bận giết người, nuốt hồn để cứu bất tỉnh. Tôi nghĩ nếu giúp Huyền Vũ tìm bắt thêm hồn mau chóng tự cứu mình sống lại...

      Tuyên Phong nhướng mày, hỏi lại:
      - đó thế nào?
      - Rất đẹp nhưng toàn thân bị phỏng, đầy sẹo. Huyền Vũ cố làm lành vết thương phía ngoài nhưng ấy vẫn chưa tỉnh lại! Đừng...giết tôi!
      Túc Thành lạnh lùng vẽ ma chú lên trán Liêu Loan, hóa thành hồn ma bóng trắng đoạn đánh thẳng về cửa gương cạn:
      - Nhiều lời, chết là chết! Ta cho ngươi ân huệ đến cửa gương báo danh, coi như đổi tin tức về Ma Kim Tuyết!

      Tuyên Phong hồi hộp :
      - Mau đến đó, ta muốn biết Ma Nhã ổn ?
      Túc Thành tấn vị chiến giả vào tường, nghiêng đầu nhìn lâu vào đôi mắt đó, ghìm giọng:
      - Ta lo việc đó! Ngoài ta ngươi được nghĩ đến bất kỳ ai! Ngươi đừng lo, đời này Huyền Vũ cự thi dù giết tất cả cũng cứu bằng được Ma Kim Tuyết! Nàng ấy là tất cả của !
      Áp môi mình lên môi Tuyên Phong, thở mạnh áp sát thân vào đè thằng nhóc Tuyên Phi khiến nó choàng tỉnh, khóc ré lên:
      - Hu hu.. Hôn nhau bỏ con xuống cho con ngủ chứ!!! Tuyên gia thích bị đè chứ con có thích đâu!
      ngạc nhiên, tay nắm đầu thằng nhóc ném thẳng lên... tàng cây, cúi mặt hôn tiếp:
      - Quái lạ, chỉ mấy hôm sao nó học được nhiều thế? bập bẹ nữa!

      Tuyên Phi bị ma lực mạnh mẽ ném lên, khóa cho động đậy. Quần móc vào nhánh cây chìa ra, đầu lộn ngược, mông lộ mảng to. Nó giơ tay nắm lưng quần, mếu máo:
      - Thả con xuống hu hu... Con đến chỗ nhiều sách để học mà! Yểm Vũ dương thế nhiều thứ hay ho... Hu hu... Thả con xuống .. Hôn hoài.. Hôn mãi thế...

      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 105: Nhất tiễn hạ song điêu!

      Huyền Vũ há miệng hút cạn ba hồn phách vừa thoát xác, chưa kịp chuyển chúng thành nguồn ma lực truyền cho Ma Kim Tuyết mũi ngửi mùi xác thối nồng nặc. bế xốc tay, vững chãi nhảy từ tầng thượng xuống, rít qua kẽ răng:
      - Liêu Loan ngốc, nghe lời ta chết tiếc! Nhưng mùi xác thế này... Phòng đó thể ở được nữa... Chết tiệt!

      thoáng thấy ánh sáng tím lóa lên phía xa, thầm rủa bế tay khó bề thi triển Quỷ ấn. Huyền Vũ thà bị phát nhưng tuyệt đối đặt Ma nương xuống! sợ! Sợ chỉ cần đặt ấy xuống ấy tan biến, sợ ấy đột ngột tỉnh lại rời khỏi , sợ kẻ khác bất thần bế ấy . Cho nên luôn ôm ấp Ma nương trong vòng tay, khắc rời!
      Chợt nhiều luồng khói xám bủa xuống, giọng khàn đục quen thuộc vang lên:
      - Huyền Vũ, Ma nương... Chúng tôi cuối cùng tìm được hai vị! Đừng lo, chúng tôi hóa ma chướng che mắt khỏi Túc Thành vương tử!

      Luồng ma chướng bao bọc lấy và Ma nương, trông hai kẻ vừa đến, cau mày:
      - Túc Thành, Tuyên Phong! Hai nam chủ các ngươi phá hỏng kế hoạch hồi tỉnh Ma nương của ta! Ta trả đũa thích đáng! thôi, bát hộ pháp!

      Túc Thành dùng ma lực thượng cổ soi mãi vẫn ra tăm tích Huyền Vũ, lấy làm ngạc nhiên:
      - Kỳ lạ! Huyền Vũ sao bốc hơi rồi?
      Tuyên Phong thở ra lo lắng:
      - Làm sao đây? tìm ra Ma Nhã...
      xoa đầu vị chiến giả, dỗ dành:
      - Đừng nhăn nhó như thế! Ta hứa mang Ma Nhã mà ngươi trân quý nguyên vẹn trở về! Ngươi muốn gì mà ta chiều ý ngươi đâu?
      Tuyên Phong nhìn gương mặt trắng mịn, đôi mắt đỏ tươi long lanh cùng làn môi hồng nhuận xinh đẹp lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Bất chợt nâng cằm Túc Thành, vị chiến giả hôn lên làn môi khẽ:
      - Ta nhìn mãi vẫn nghĩ ra ngươi muốn làm lão công nhà ta! Ngươi bảo ngươi chiều ta, vậy được, ta làm lão công há há!

      Tuyên Phong bế Tuyên Phi lướt nhanh khỏi vòng tay , để lại vị cựu ma vương ngơ ngác hồi...
      lẩm bẩm đoạn la to:
      - Hế... Ngươi thế tức là chấp nhận ở bên ta phải Tuyên Phong? Thế có gọi là cầu hôn ? Ngươi đứng lại cho ta, ai cho ngươi làm lão công? Tuyên Phong... Đứng lại...!

      Rạng sáng, cả khu vực ký túc xá nữ náo động, tiếng la thất thanh lẫn mùi xác thối nồng nặc. Nhiều sinh viên nữ bịt mũi, nôn thốc nôn tháo, cảnh sát mở cửa phòng sinh viên phát cái xác của Liêu Loan. Xác trương lên, tím tái hôi thối, từ cần cổ cắt ngang dòi bò lổn ngổn đầy đất. Cái đầu lăn lóc bên cạnh khá khẩm hơn, dòi từ hốc mắt, mũi, khóe miệng và tai ngo ngoe, mập ú.

      Túc Thành gọi sữa và bình trà nóng , rót hai ly trà trước đôi mắt ngạc nhiên của bé phục vụ căn tin trường. nhún vai:
      - Nhìn gì? Trường ta chết người nữa, vong hồn chắc cũng lẩn khuất, mời họ trà và sữa được sao?
      - Ôi đừng ! Sao lại thế được! Kinh khủng quá!
      Sinh viên ngồi bàn bên cạnh sởn cả gai ốc, vội đổi bàn tránh xa . Tuyên Phong lắc đầu:
      - Ngươi lại như thế! Dọa người... thích lắm sao?
      - Con người kỳ lạ! dối họ tin sái cổ, lúc lại chẳng tin.. Ngu muội mà! Ngươi dùng trà , nguội cả rồi!
      Tuyên Phi hí hửng leo lên bàn há miệng cắn miệng ly nâng lên, uống cạn sữa. búng ngón tay đẩy nó bay xuống ghế ngồi, nhắc nhở:
      - Ăn uống nghiêm chỉnh! Bàn là để đặt thức ăn, được ngồi!

      Thằng bé vòng tay cúi chào ngoan ngoãn, đoạn nhảy tót xuống sàn bắt đầu chạy vòng vòng, tiếng nó tuy nhưng đủ lọt tai cả hai:
      - Túc gia y như Ma vương! Nhưng Ma vương khi say nằm lên bàn gọi :" Ma nương...! ", Túc gia lúc tỉnh vẫn đè Tuyên gia ra bàn hôn... Các ngài là lạ...
      Tuyên Phong huých mạnh vào ngực , lườm:
      - Ta với ngươi trước mặt trẻ con đừng manh động, ngươi nghe nó ? Xấu hổ chết được!

      Đêm vắng lặng, Tuyên Phong mình ra ngoài tìm Tuyên Phi, gọi to:
      - Tuyên Phi, con ở đâu? Mau trở về!
      - Tuyên.. Tuyên Phong! Con của ta!
      Vị chiến giả đối diện với Quỷ mẫu, trông bà vẫn đẹp ma mị với đôi mắt tím thẫm, mái tóc trắng dài óng ả. Bà nhào đến ôm lấy , mừng rỡ:
      - Ta nghe nơi này xuất bóng đỏ xác sống... ngờ gặp lại con trai ta! Mau theo ta trở về, ta bảo Ma vương tìm cách cho con nhập hồn trở lại vào Tuyên Thừa Chí như trước!
      Bà lôi nhưng tàn hồn phản ứng lại, Tuyên Phong lùi xa khỏi bà, ánh nhìn lạnh giá:
      - Quỷ mẫu, xin xem như ta chết! Thân xác đó thuộc về Tuyên Thừa Chí, ta mong Tuyên gia như thế! cầu quay lại!

      Bà cau mày, giận dữ vung roi trói :
      - Con cãi lại ta sao? Ta là mẹ con đó!
      Lúc này đôi mắt Tuyên Phong chìm sâu tăm tối, cất giọng nặng :
      - Ta biết! Cho nên khi Quỷ mẫu lấy chân thân của ta cho Ma vương vượt biển ta trách oán. Vì bà là mẹ của ta! Ta chỉ nợ Tuyên Thừa Chí vì chia sẻ thân thể với ta. Nhưng ta cũng chết rồi...còn lại tàn hồn này... Ta muốn dùng nó báo đáp tình cảm của kẻ quý ta hơn mạng, vì ta mà tu tiên, vì ta mà nhập ma... Xin trở về !

      giọng nhưng cán roi của Quỷ mẫu càng siết mạnh hơn, bà quát:
      - Con điên rồi! Con và Túc Thành kia làm sao là được? Kỳ quặc, đừng làm lẫn lộn thị phi, con là chiến giả, mãi mãi là con của ta!
      Bà kéo mạnh, ngọn roi bén siết nghiến khiến cánh tay Tuyên Phong đứt lìa, rơi xuống!
      Túc Thành vừa về đến nổi phong ba, vung ánh sáng ma lực thượng cổ cắt đứt roi, đánh bật về phía Quỷ mẫu. Hai đạo lực va vào nhau rung chuyển mang mùi thối nồng nặc của Quỷ mẫu. Khói mù tan Quỷ mẫu cũng tan xác, bị cắt thành nhiều mảnh. Tuyên Phong quỳ xuống, thống khổ gào lên:
      - Túc Thành, sao ngươi giết bà ấy? Sao tha cho bà ấy? Bà ấy là. mẹ ta... Mẹ ta!

      Túc Thành sững người, biết luồng ma lực đánh ra thể giết được Quỷ mẫu. Dấu cắt bén thế này chỉ có Quỷ lực vô song sáng lóa của Huyền Vũ! Nhưng mở miệng phân trần được!
      run run chạm vào chỗ tay đứt của Tuyên Phong liền bị vị chiến giả hất ra:
      - Ngươi bảo Huyền Vũ ác, ngươi cũng thế! Ngươi bảo ngươi ta, ngươi lại giết mẹ ta! Túc Thành... Ta sai rồi! Ta nên tin ngươi... Ta nên ngươi..

      điếng hồn nhìn Tuyên Phong khóc lớn, mảnh tàn hồn rạn vỡ rồi nát bươm thành vạn mảnh.
      lạnh toát, run rẩy, cảm giác mất Tuyên Phong lần nữa khiến hai chân trụ vững. Mái tóc trắng đứt rụng lả tả, tiếng khóc của làm lá xanh rụng đầy như qua trận cuồng phong. hét to:
      - Huyền Vũ cự thi! Túc Thành ta giết ngươi ta phải Túc Thành!

      tầng thượng, Huyền Vũ trông cục diện phía dưới cười hí hửng:
      - Ta ta trả đũa! Ta được làm được!
      Khi Túc Thành rời , Tuyên Phi từ dưới đất trồi lên, lụi cụi mở bình ngọc vừa đọc ma chú Yểm Vũ dạy vừa thu gom mảnh vụn còn sót lại của Tuyên gia. Nó trông thấy cánh tay sót lại, mừng rỡ:
      - Ôi ông trời thương xót Tuyên gia tốt bụng, còn cánh tay nguyên vẹn... Gom về gom về!
      Có tiếng chân khiến nó sởn óc, nó ôm chặt bình ngọc vào lòng thầm gọi:" Giáng Ly, cứu Tuyên Phi! "
      Từ trong tóc nó thanh băng phiến Giáng Ly bung hai đầu bén ngót bay vòng tấn công Huyền Vũ, lo ngại trúng Ma nương nên lùi lại. Thằng nhóc liền đọc ma pháp Yểm Vũ dạy, thuận lợi thoát khỏi Huyền Vũ. Bát hộ pháp chụp được thanh băng phiến, bẻ gãy nát tan.
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 106: Ma cung vàng ròng!

      Ma cung dưới độ xoay của chuông đồng thượng cổ càng lúc càng nóng lên. Lòng nước ngầm phía dưới Ma cung sủi bọt, luồng băng dần tan chảy nhường lại cho lửa cháy bập bùng trong những khối cầu li ti trôi nổi khắp lòng nước biển băng hỏa. Những cửa đá ngầm dần mở ra, bảy con xà long tách mình khỏi tường đá lắc lắc đầu bò ra cửa động, há to miệng đớp những khối cầu lửa khiến những vảy lưng dần chuyển màu đỏ.
      Bảy con xà long sau khi ngậm đủ cầu lửa , toàn thân đỏ cam phát khói nhiệt lượn tròn sâu trong lòng nước đoạn tiến lên ngậm đuôi nhau kết thành vòng tròn lửa. Chúng nở to ra, chạm lấp kín cửa đá ngầm đoạn hóa đá lửa vững chải đẩy cả tòa Ma cung vượt khỏi mặt biển băng hỏa. Lớp bùn đen bao bọc Ma cung bị lửa từ thân bảy con xà long hun nứt nẻ, rơi từng mảng xuống mặt biển.

      Phút chốc Ma cung xuất chói lóa mắt bởi sắc vàng ròng óng ánh như được lột xác khỏi u. Ma cung còn là vùng trời đen tối như trước!
      Ánh sáng phát ra từ ánh vàng nguyên khối hắt lên vùng trời hòa cùng sắc đỏ của lửa, ánh trắng của băng tạo vùng quang ba màu ấm áp. Phía trong cung nga vẫn bị thay đổi làm thay đổi nếp quen: họ vẫn chậm rãi châm trà nấu thuốc cho Tịch Ngân Yểm Vũ!
      Ấm đồng đen to đượm mùi thuốc hăng hắc, lan trong hơi khói là vị tanh nồng của máu rồng, cỏ ngãi lẫn nội đan của Ma vương!

      Trong thân thể vị vua địa ngục chứa bảy viên nội đan, chẳng ngần ngại mang ba viên nội đan quý giá để bảo vệ tiểu đồ đệ.
      Sinh linh hàn băng yểm trong ngực Yểm Vũ mang huyết thống của và Ma nương. Ma lực thượng cổ của nó mạnh đến mức chống được lửa hồng hoang có thể hủy diệt thiên địa. Song vì nó quá mạnh nên bản thân tiểu đồ đệ thể áp chế nó, Yểm Vũ lại nhất định chỉ trao sinh linh hàn băng trở lại bụng mẹ của nó. Đưa trở lại bụng Ma nương!

      Trạch Uy thể dùng ma lực lôi sinh linh hàn băng khỏi ngực Yểm Vũ bởi tiểu đồ đệ tài ba của giỏi đến mức tự lập ma chú :" chỉ có Yểm Vũ mới mang sinh linh hàn băng trao trả được! ". thể manh động! Chỉ cần vội bước, ma chú đó hủy diệt , Yểm Vũ lẫn sinh linh hàn băng.
      Cung nga khóc rất nhiều khi ôm lấy vị vua địa ngục gục xuống :
      - Ngài ơi, ngài sao chứ ạ?
      - Ta... Ta phải tìm... mẹ của con ta! Ngươi giúp ta nấu thuốc, nhất định phải bảo vệ Yểm Vũ và con ta!

      vỗ vai cung nga, chống tay quỳ chân từ từ đứng dậy. Hai tay run bần bật, cố nắm thành nắm đấm giấu trong tay áo để cung nga bên cạnh trông thấy. Bước chậm rãi, xích giao luồn qua khung cửa bay vào, cọ sừng vào lưng , tự truyền luồng khí lực vạn năm của ma thú thượng cổ cho chủ nhân!
      trân mắt nhìn con xích giao, sóng mắt có màn nước mỏng mặn chát:
      - Xích giao! Đa tạ ngươi. Ta sao, thôi! Phải tìm bằng được Ma nương!
      - Chủ nhân... ngửi được mùi kiều hương, xin lên lưng ta!

      Con xích giao hiếm hoi lên tiếng, đẩy đẩy lưng hối thúc. dựa người vào sừng xích giao, thở mạnh chút cũng đau thốn tâm can. Tâm chỉ mong mau chóng tìm được Ma nương, trầm giọng:
      - Lịch Tương thượng tiên thế nào?
      - Ngài ấy gì, vẫn bận rộn trồng thuốc!
      nhíu mày, tay vẽ đạo ma chú tung :
      - Hừm... Lịch Tương đúng là kẻ ngoài mỏng manh trong cứng rắn. Ta thích!

      Xích giao nhìn hướng đạo ma chú bay , tiến thẳng về địa ngục vô gian...
      Hẳn chỉ có đạo ma chú chỉ lệnh của Ma vương Trạch Uy mới bứng vị thượng tiên kiên định kia khỏi nơi ở lâu nay!

      Địa ngục vô gian tăm tối, trần lạnh cực còn mặt đất nóng cực dương khiến những kẻ bị giam cầm sống bằng chết!
      Quỷ sai nghe tiếng gió biết đạo lệnh bay tới liền phất cờ dọn đường, quỳ xuống sụp lạy:
      - Cung nghênh Ma lệnh!
      Phía sau bức tường lửa băng là gian đầy hoa cỏ, dược thảo. Lịch Tương thượng thần tóc đen nhánh, thắt đuôi sam dài tận bắp chân. Dáng vẻ trắng trẻo , khoác áo dài xanh nhạt ôm lấy vai gầy thanh thoát ngắt hoa rải nong lớn. Đôi mắt xám nhạt an tĩnh nhìn hoa khô dần trong gió, miệng khẽ gọi:
      - Con vật nuôi nghịch ngợm, đừng phá hoại chỗ thuốc của ta!

      Con hồ ly chín đuôi rúc vài tiếng, từ trong đống lá thuốc ngoi lên nhảy lên chân Lịch Tương.
      Giơ tay đón đạo ma chú, vị thượng tiên gãi đầu con hồ ly:
      - Ta phải đến Ma cung! Ngươi có muốn đến đó chơi ?
      Con hồ ly nhảy cẫng lên, vội chạy vào nhà cắn quai túi thuốc lôi ra trước mặt chủ nhân. Lịch Tương thở , đôi mắt lặng :
      - ra ngươi cũng muốn rời khỏi đây, ngươi ở cạnh ta suốt mấy ngàn năm nay chắc cũng buồn phải ?

      Lịch Tương bế con hồ ly tay, vơ hết số thuốc kệ bỏ vào túi thuốc bước khỏi bước tường lửa băng. Quỷ sai cúi lạy, hân hoan nhìn nhân vật ở suốt sau bức tường ngần ấy năm. Những vong hồn bị giam giữ nhao nhao lên:
      - Địa ngục sao lại có kẻ trong như nước thế nhỉ?
      - Ai thế? Sao chưa khi nào nghe thấy vị này thế?
      Quỷ sai trải đá linh quang che nham thạch đỏ lửa, lễ phép:
      - Thượng tiên, mời ngài!
      - cần trải đá, ta được!

      Lịch Tương hòa ái, bước chân đạp lên nham thạch nhàng. Lửa vẫn cháy nhưng hề đốt cháy chân vị thượng tiên. Tay vung nhúm bụi thuốc rải đầy địa ngục, những vong hồn cảm nhận luồng gió mát lạnh ngọt ngào phả vào. Họ chắp tay vái lạy, Lịch Tương giọng:
      - Các ngươi tu , quay đầu là bờ! Ma vương để ta ở đây, là vì lòng bao dung của ngài ấy muốn cứu các ngươi!

      Khi vị thượng tiên rời , quỷ sai cười the thé vang vọng:
      - Ta làm quỷ sai lâu nay giờ mới gặp thượng tiên từ bi như thế!

      ...Cung nga vòng tay cúi chào, kềm lòng :
      - Lịch Thủy thượng tiên mang vẻ đẹp của ngài!
      - Đáng tiếc Lịch Thủy mang tính cách của ta. Chắc nó cũng làm phiền Ma vương và các ngươi ít nhỉ?
      Lịch Tương thả con hồ ly chạy chơi, nhận trà khẽ. Ông nghe tin Thượng cổ thần quân mang con mình song lòng chẳng gợn sóng. Ông vốn dĩ là vị thần tiên chẳng màng luyến ái, ra đời của Lịch Thủy và Lịch Khắc chỉ là cơn say!

      Ông cay cú Thượng cổ thần quân bởi chính lão ấy chuốc say, mang thảy vào giường tiên nga mùi hương!
      Ông và lão cùng học thầy, lão theo đuổi suốt từ ngày còn bé. Ông cứ lạnh nhạt bảo ta là thượng tiên, ta thích tình ái. Mà nếu có ta ắt cưới tiên nga, có đứa con nối dõi, ta lẽ nào lại ở cạnh ngươi? Ngươi sinh con cho ta được sao?
      Vị thần quân biến thái nghĩ chỉ cần tìm cho ông đứa con nối dõi Lịch Tương nổi tiếng lãnh đạm mở lòng. Thế là lão giao Lịch Tương lên giường với tiên nga mùi hương, sau đấy rất lâu lão bế đến hai đứa bé Lịch Thủy và Lịch Khắc trao cho , hí hửng:
      - Ta mang con đến cho ngươi rồi, cho ta hôn cái, theo ta về!

      Thượng cổ thần quân hôn được má ông cái, sau đó ông biến mất khỏi Thiên cung. Lịch Thủy và Lịch Khắc được giao cho tiên nga khác nuôi dạy.
      Trạch Uy lúc đó mở tường băng lửa cho ông đến thân nhạt giọng hỏi:
      - Ngài thương con sao? Ngài cảm động với tình cảm của vị thần quân kia sao?
      - Thượng cổ thần quân...là ta nổi, phải vì rào cản nam nhân. Dù là nữ nhân ta cũng ! Con của ta ắt được nuôi dạy, nó ở cạnh ta Thượng cổ thần quân lại có cớ làm phiền ta. Ma vương, đa tạ ngài cho ta chỗ trú thân!

      ...
      Lịch Tương lật con khỉ đá co quắp trong lòng chuông thượng cổ, ngạc nhiên:
      - Yểm Vũ và... sinh linh hàn băng?
      Con bé vừa hé mắt phân biệt được kẻ trước mặt, hung hãn bung vuốt hung hầu cào đường mặt vị thượng tiên, trong chất giọng yếu ớt lộ vẻ đe dọa:
      - Hừm...Lịch Thủy ngươi... Đừng mong đoạt sinh linh của Ma nương ta!

      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 107: Cơ hội tái sinh!

      Lịch Tương thượng tiên hiền hòa lấy bột thuốc xoa lên vết thương chảy máu mặt, khẽ cười :
      - Con của Tịch Vu Xuyên ngoan cường, sợ trời đất gì cả!
      Yểm Vũ lóng đôi tai khỉ nhọn trụi lông nghe giọng ông, khịt mũi:
      - phải Lịch Thủy! Thất lễ rồi, thưa ngài!

      Ông vận linh lực tiên giả khỏa vào ngực con khỉ đá , luồng ma lực thượng cổ của sinh linh hàn băng liền chiếu ánh sáng vàng phản ứng lại. Ông nhắm mắt, mở thiên nhãn, thấy trong luồng sáng vàng là dãy sóng mạnh mẽ, cuồng nộ kéo dài thành thông điệp :" tránh xa tiểu ma vương... "
      Lịch Tương mỉm cười bước thẳng vào lòng chuông, bế Yểm Vũ vào lòng. Yểm Vũ gắt:
      - Ngài điên à? Ngài là tiên giả, mau bước khỏi lòng chuông Tại Kiếp! Lửa địa ngục làm ngài bị thương!
      - Ta nguyện ý mà!

      Ông nhoẻn cười, hai tay nâng con khỉ áp lên mặt mình, hôn nhẽ lên má nó.
      Yểm Vũ hé mắt nhìn, thấy ánh lửa địa ngục ánh xanh lục giáng xuống vị tiên giả! Mái tóc đen bị ánh lửa lam xuống, màu đen tuyền hóa thành ánh khói lam, làn da trắng mịn chuyển đỏ , nó sờ lớp da nóng như lửa, tròn xoe mắt :
      - Con biết ngài rất đau nhưng sao ngài vẫn cười dịu dàng như thế?
      - Ta muốn ở cạnh con, ta muốn sinh linh hàn băng chấp nhận ta!

      Lịch Tương âu yếm, tận tình dùng linh lực tiên giả và thuốc do ông bào chế xoa người con khỉ đá. Tay và lưng áo lần lượt bị lửa địa ngục đốt cháy rụi, lớp da trắng bỏng đỏ, Yểm Vũ bật khóc:
      - Ngài ra , ngài mỏng manh như thế. Ngài bị hủy làn da này...
      Tuyên Phi từ trong vô minh xuất chạy thẳng vào lồng chuông đẩy cả vị thương tiên lẫn Yểm Vũ văng ra ngoài. Nó đánh rơi bình ngọc bể nát, Lịch Tương nhìn mảnh tàn hồn li ti và cánh tay bay lên, bị lực xoáy lửa địa ngục hút lên, vài mảnh bị tan biến vội nhả kim đan trong miệng mình đánh vào lòng chuông. Kim đan tỏa ánh ấm áp gom toàn bộ cánh tay và mảnh vòng vào vòng tròn.

      Tuyên Phi nhìn Yểm Vũ, chợt khóc toáng lên :
      - Hu hu... Trả Vũ Vũ đẹp đẹp lại cho Phi Phi , khỉ đá lông làm sao Phi hôn được! Hu hu..
      Yểm Vũ giơ cánh tay khẳng khiu vò tóc thằng bé, mắng :
      - May quá! Ngươi tò tò theo đuôi ta nữa! Ta suốt đời mang hình hài này đấy!
      ngờ Tuyên Phi giãy đành đạch, tiếng non nớt khiến Yểm Vũ xúc động bật khóc:
      - chịu! Vũ Vũ thành khỉ đá, Phi Phi cũng hóa thành khỉ đá... Phi Phi ở cạnh Vũ Vũ! ... tìm Ma vương...
      Nó giơ hai tay bé xíu ôm ngang eo con khỉ đá muốn lôi khỏi vòng tay Lịch Tương thượng tiên.
      Ông mỉm cười dang tay ôm cả nó vào lòng, dịu dàng:
      - Con ngoan quá! Đừng khóc nữa, ta cố hết sức để Yểm Vũ trở lại như cũ!

      Tuyên Phi mặt mũi tèm lem nước mắt giơ ngón út lên tự tìm ngón tay út của vị thượng tiên ngoéo lại, vừa nấc vừa :
      - Ngài hứa rồi... Giữ lời..! Trả Vũ Vũ đẹp đẹp lại...
      Nó cúi sát mặt vào lòng bàn tay vị thượng tiên, chun mũi ngửi đoạn toét miệng cười:
      - Ngài... thơm thơm!

      Ông thu lại kim đan trong lòng bàn tay, chép miệng:
      - Vụn vỡ như thế này, muốn tái sinh dễ chút nào! Tái sinh tàn hồn vụn vỡ là nghịch thiên cải mạng, thiên cung ắt hỏi tội Ma vương!
      - Cứu Tuyên gia!
      Yểm Vũ nắm chặt tay ông, khẽ . Ông hỏi:
      - Tuyên Phong vì sao lại thảm thương như thế?
      Tuyên Phi khua chân múa tay diễn tả những gì nó thấy được khi nấp trong lòng đất. Ông thở dài:
      - Tội nghiệp Tuyên Phong, ngài ấy là chiến giả dũng mãnh, dính phải Túc Thành trở nên xui xẻo! Ta gặp Thượng cổ thần quân ta cũng xui xẻo luôn! Cái bọn nam nhân kỳ lạ!

      Yểm Vũ lắc đầu, mềm giọng:
      - Túc vương tử thương Tuyên gia hơn cả mạng, Tuyên gia cũng có tình mà! Chân tình thực cảm đáng quý, ngài cứu Tuyên gia với... Cầu ngài!
      Ông hôn trán Yểm Vũ, trêu:
      - Ta chỉ có thể cứu , con hay ngài ấy?
      - Ngài ấy! Con có thể mang lốt thạch hầu suốt đời sao cả. Nhưng nếu ngài ấy trở về tội nghiệp lắm. Sư phụ luôn bảo kẻ sống tốt được phước lành. Cứu ngài ấy!

      Yểm Vũ khẳng khái, ông mỉm cười thương :
      - Đứa trẻ ngoan! Con và Tuyên Phong.. cũng thể thiếu! Ma giới cần những tấm lòng tốt như thế!
      Lịch Tương thượng tiên mang tất cả về lại địa ngục vô gian. Ông nhổ tất cả cây thuốc quý chất thành đống cao, con hồ ly nhìn chủ nhân, linh tính điều gì chẳng lành bèn ra sức cắn vạt áo vị thượng tiên lôi khỏi vườn thuốc. Ông vuốt đầu nó dịu dàng:
      - Ta sống đủ lâu rồi, ngươi sau này phải ngoan, theo Yểm Vũ nhé . Đứa trẻ đó thương ngươi như ta vậy!

      Con hồ ly ra chiều giận dỗi hòa lẫn đau lòng, mắt ứa lệ nằm sụp đè lên đống cây thuốc chưa nhổ. Đuôi nó rũ xuống ủ ê, nhìn nó mắt vị thượng tiên chùng lại, âu yếm ôm nó vào lòng :
      - Ta thương ngươi như con của ta vậy! Ta vẫn nhớ ngày ngươi lẽo đẽo theo ta khi ta từ thiên cung đến đây. Ta bảo ngươi đừng theo ta đến địa ngục tăm tối, ngươi vẫn mực cắn áo ta buông. Bao nhiêu ngàn năm ngươi vẫn quanh quẩn bên ta, có ngươi ta hiu quạnh. Nhưng Tiểu Ly à... Ta nợ Ma vương ân tình, ta muốn cứu trai ngài ấy. Ta thương Lịch Thủy, ta muốn con ta được bảo vệ. Ta càng thương ngươi... Nếu ngươi ra ngoài, được bảo trợ của Ma vương ngươi bình an. Thiên cung kia... phải chốn trở về!

      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 108: Chạm trán lần nữa!

      Quán rượu chẳng còn ai ngoài vị khách vẫn uống miệt mài hết ly này đến ly khác. Bà chủ quán nhìn ra cậu sinh viên đẹp như hoa hôm trước đến, chỉ là hôm nay chỉ có mình! Nét mặt lạnh tanh, sát khí đùng đùng khiến bà chẳng dám đến gần bảo hãy trở về để bà dọn hàng. Cậu sinh viên chăm chăm nhìn vào cái ghế trước mặt rồi rót rượu sang chiếc ly, tự cụng ly giọng bi thiết:
      - Tuyên Phong... Ngươi rời bỏ ta sao? Ngươi hận ta đến thế sao? Ta giết mẹ ngươi dù ta căm ghét bà ta! Ngươi hiểu ta, ngươi tin ta! Tuyên Phong...

      Bà chủ mon men đến gần, gọi khẽ:
      - Này cậu... Cậu uống nhiều rồi, hại lắm! Đừng uống nữa!
      vỗ bàn gãy đôi, chai rượu rơi xuống bể loảng xoảng, bàn tay mảnh dẻ nổi gân nắm cổ bà chủ nhấc khỏi mặt đất:
      - Hừm... đời này kẻ có thể bảo ta đừng - làm - cái - gì chỉ có kẻ ta !

      Phút giây muốn bóp chết người đàn bà cả gan xen vào việc của vô tình nhìn thấy tay bà ta có nổi hoa văn. nhìn hoa văn sen đen ngây ngốc, đóa sen vẽ xiên xẹo là dấu vết của Tuyên Phong! Buông tay khiến bà ấy rớt xuống sàn, hốt hoảng vừa bò vừa lết ra cửa lều kêu cứu.
      Khi người ta nghe tiếng cầu cứu chạy đến, xông vào lều chẳng thấy bất kỳ ai!

      lững thững trong mưa, mái tóc trắng ngày càng dài, dáng dấp vị tiền Ma vương trở lại giữa phố đêm sáng rực đèn. Tà áo choàng đen viền đỏ quét xuống mặt đường đọng nước thành những vệt sáng. Mưa lất phất bám tóc bụi nước, đọng phấn li ti gương mặt tuấn tú u buồn. Mặc kệ những ánh nhìn ngạc nhiên lẫn cái chỉ trỏ đàm tiếu, lạnh lùng cất bước. còn Tuyên Phong ở cạnh, đầu như trống rỗng, tim như bị móc mất rồi!

      Gần đến ngã tư , nghe những tiếng nổ lớn, khói bốc mù mịt, tiếng la hoảng thất thanh:
      - Hai xe va vào nhau rồi! Cháy lớn quá! Cứu người... Cứu người!
      Liếc mắt thấy cuộn phía trường tai nạn là luồng khói đen của bát hộ pháp, nghiến răng:
      - Thiên đường có lối , địa ngục vô lối lại chui vào!
      khỏa hai tay tạo thành tường nước bao bọc khu vực ngăn cho người trần đến gần đoạn nhảy lên trung. Mở ký ấn sen đen trán, hàng chục dây tơ sen đen phóng vào đám cháy lôi những người còn thoi thóp ra ngoài.
      Bát hộ pháp hồn vây quanh , giương vũ khí gào thét:
      - Giao con người sống ra đây! Bọn ta cần chúng để hồi tỉnh Ma nương!

      Túc Thành niệm ma chú thượng cổ bao quanh con người giữ lại mạng sống, kết tơ sen đen thành lồng lưới bảo vệ bên ngoài. nhếch môi:
      - Ma nương nếu biết vì để nàng ấy tỉnh lại mà bát hộ pháp giết người vô tội. Ta nghĩ nàng ấy thà tan biến trong hư vô. Các ngươi hầu nàng ta lại thấu hiểu nàng ta!
      Huyền Vũ bế Ma nương xuất ! Tên cự thi hung hiểm vung ánh sét sáng lóa vào lồng lưới tơ sen đen cắt đứt lưới, dùng giận dữ băm nát hơn nửa con người trong lồng, thiêu hủy tất cả mảnh xác người, hút sạch hồn phách.

      Túc Thành khóa lưới, tay đánh bật lồng lưới khỏi tường nước, tay phóng sét tím trực diện vào Huyền Vũ. biết tên cự thi kia bảo vệ Ma nương nên thừa lúc Huyền Vũ xoay người tránh , mở ký ấn đánh luồng ma lực thượng cổ vào bát hộ pháp. ghìm giọng:
      - Tuyên Phong của ta tan nát, các ngươi đừng mong an thân yên hồn!

      Luồng ánh tím đậm siết hồn phách bát hộ pháp, ánh sét chớp băm vằm đau đớn, họ kêu thét rủa xả Túc vương tử ngừng. Đến khi hồn bị đánh tan tành luồng ma lực thượng cổ lại ráp hoàn chỉnh nguyên hồn. Bát hộ pháp vừa ngơi cơn đau lại tiếp tục hành trình hành hạ " muốn chết xong! ".
      Huyền Vũ cự thi bế Ma nương đặt tầng mây, hôn lên má :
      - Ma nương của ta! Chờ ta, ta phải cứu bát hộ pháp.

      Huyền Vũ vòng tay vẽ vòng tròn sương khói, mười vuốt xuất ra mười con cương thi hình dạng gần giống chủ nhân đứng bao bọc quanh vòng tròn. Tay mỗi con cầm món vũ khí khác nhau, khề khà:
      - Chủ nhân , chúng ta bảo vệ Ma nương!
      - Ma nương có thương tổn, ta cho các ngươi hóa tro!
      Tên cự thi nhe răng, hai nanh từ hàm răng trắng bóng dài ra hơn bàn tay , hai tay cầm song kiếm xông xuống tấn công Túc vương tử.

      Trong lúc cả hai đánh nhau phía dưới tầng trời đầu con xích giao ló khỏi tầng mây. Trạch Uy vừa trông thấy kẻ nằm yên trong vòng sương khói mắt sáng rực lên. Nhảy khỏi đầu xích giao, vị vua địa ngục cao giọng :
      - Bọn cương thi chết dẫm, cản được ta sao?
      Ma vương chỉ cần vung đạo ma pháp giết sạch mười tên cương thi. Cẩn thận ôm Ma Kim Tuyết vào lòng, âu yếm :
      - Nàng về với ta , con chúng ta chờ!

      - Trạch Uy, cướp Ma nương của ta?
      Ma vương trầm giọng đáp lời kẻ đánh nhau kịch liệt trong tường nước phía dưới:
      - Nàng có sinh linh hàn băng với ta, cớ sao lại là của ngươi? Nàng ấy là của ai phải do nàng ấy quyết định!
      Huyền Vũ muốn bay lên giành lại kẻ nhưng Túc Thành áp cận chiến, cười lạnh:
      - Ta vì muốn làm tổn thương Ma nương mới nhân nhượng ngươi. Ngươi lại bày mưu giết Quỷ mẫu giá họa cho ta, Tuyên Phong của ta còn, ngươi và bát hộ pháp mau theo hầu !



      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :