Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 99: Gia đình!

      Trạch Uy trở về phòng cởi áo choàng ngoài, thư thái ngồi tĩnh tọa giường lớn. Chân mày giãn ra, môi chếch thành nụ cười hàm ý vui vẻ! Để Yểm Vũ mang cha mẹ nó giấu trong động Thừa Ăn cũng tốt! Thiên cung kia nhiều qui tắc, kiêng kỵ việc dương sống chết bị đảo lộn. Yểm Nha kia đúng ra chết, triệt để tan biến lại nhờ giúp đỡ của Túc Thành mà hồn được nuôi dưỡng, Trà Lam trí giả hi sinh nhường thân xác cho Yểm Nha trở lại... là Ma vương việc dịch chuyển cán cân sinh tử là thỏa đáng! Thiên cung ắt "hỏi thăm" đến việc này. Để Yểm Nha trong động Thừa Ăn, yên tâm rằng thiên tướng tày nào tìm ra ấy!

      Cung nga bê khay rượu vào, quỳ dưới chân giọng run khẽ:
      - Ma vương... Tuyên Phi chạy đâu!
      - Ta biết rồi! Ta cho phép mà, ngươi đừng lo! Lui !
      giọng, thằng nhóc ấy nghe lời Yểm Vũ như thế ắt trộm áo choàng phượng hoàng đến chỗ Túc Thành. Tiểu đồ đệ thông minh muốn dụ Túc Thành đến tìm Lãng Thiên trút giận cho Trà Lam, nhân tiện phá cái trận làm khó nó! Điều nghĩ đến là bé con kia có tính đến việc vị vua địa ngục trước kia sẵn sàng giết "ngài Lãng Thiên" của nó khi vừa thấy mặt ?
      Rót chung rượu, khẽ lắc đầu:
      - Trẻ con...tính tính hai! Nhưng tính được thế giỏi rồi, hổ là đồ đệ giỏi của ta! Túc Thành... Ngươi làm kẻ trông trẻ hộ ta vậy, Tuyên Phi cũng nghịch ngợm lắm thay!

      Ký túc xá được trả về vẻ yên tĩnh khi giám thị đến lôi cổ những kẻ xâm nhập ngất , người chúng bốc mùi khai ngai ngái. Căn phòng được lau dọn thơm mát, lao công nhận tiền từ tay Túc Thành cám ơn rối rít:
      - Cám ơn cậu, cậu tử tế!
      - !
      đóng cửa phòng, xoay người thấy Tuyên Phong ôm lấy đứa trẻ kia nằm góc giường. Tuyên Phi nằm trong lòng tàn hồn, ngáy khẽ, bàn tay xíu mân mê đầu nụ hoa hồng hồng bé tí ngực Tuyên Phong. nhăn mặt, bất bình:
      - Ôi đứa trẻ bố láo! Cái đó của ta cơ mà?
      - Cái gì mà của ngươi? Đừng mọn với trẻ con như thế, chi bằng ngươi cho nó sờ ngươi?
      Tuyên Phong cười lớn, ngữ khí bạo dạn hơn khiến đỏ vành tai. luồn tay đỡ cổ Tuyên Phong, mạnh mẽ hôn lên môi, cắn cánh môi gừm giọng:
      - Ngươi trêu ta sao? Ngươi là của ta, ta là của ngươi...! kẻ nào được chạm vào! Ta cho phép.. dù là đứa trẻ!

      Tàn hồn vị chiến giả lo ngại đứa trẻ nằm trong lòng giật mình thức giấc nên phản kháng. Túc Thành được thể vùi mặt vào vùng cổ cắn cắn, hôn hôn mải miết. Tuyên Phong cười khổ:
      - Túc Thành ngươi thôi ngay ? Lát nữa kẻ khó chịu là ngươi đấy, có nghe lời ta ?
      Nét mặt nhẫn, tròng mắt đỏ tươi vương đầy tơ máu là câu trả lời cho Tuyên Phong!
      thở dồn dập, yết hầu nổi khi liếm vành tai tàn hồn kia, rít:
      - Ta muốn giết ngươi chết được!

      biến đâu , bỏ lại Tuyên Phong ngơ ngác nhìn chung quanh:
      - Hơ... phải giết ta mà tìm giết kẻ khác đấy chứ?

      ...
      Tịch Vu Xuyên nhíu mày tỉnh dậy, cả thân thể thạch hầu lông trắng đau nhức như đá rạn từng cụm chỉ chờ cú đánh vỡ nát ra. đau đến dám nhích cánh tay lên. Nhìn động phủ sáng lấp lánh ánh trắng, đối diện là hàng trăm hộc chứa thức ăn kỳ trân bảo vật xếp ngay ngắn phía trong tấm thủy tinh địa ngục. Yểm Vũ nằm lọt thỏm trong cái hộc giữa chừng, hai tay còn cầm hai đùi ngỗng hun khói còn đầu gối lên khối mạch nha đông cứng, ngáy như sấm rền!
      nhìn mái tóc bạc trắng rối bù của con, hai hốc mắt liền rơi nước mắt. gương mặt phúng phính bầu bĩnh nổi đầy vân đá đen, trông như tà thần thu say ngủ. tự trách mình bảo vệ tốt cho con bảo bối. Trạch Uy có thể chữa khỏi cho con bé hay ?
      Yểm Nha cựa mình, nhìn gương mặt to uỳnh đầy lông của mỉm cười. quay mặt :
      - Ngươi cười ta xấu xí chứ gì?
      Yểm Nha được hai bàn tay liền lắc ra hiệu phải. bò dần lên vai , ghé môi hôn lên gò má đầy lông, đôi mắt nâu vàng đẫm lệ. Song quá yếu, bàn tay chưa nắm kịp chỏm lông rơi xuống. giơ cả hai tay chụp lấy, để ngồi gọn trong lòng bàn tay ,âu yếm:
      - Ngươi ngoan ngoãn ngồi yên giúp ta, ta lúc này vụng về e làm ngươi bị thương!
      Con yểm thi bê liễn cháo bay lên đáp ngón tay cái của , ra hiệu đút cho Yểm Nha dùng! nhìn con yểm thi màu vân đá xám nghi hoặc:
      - Ngươi.. có thể đút cho phu nhân ta dùng? Nàng ấy phải Yểm Vũ, ngươi có thể nhàng chăm sóc giúp ta sao?
      Khắc Đạt phồng má thổi đạo gió khiến liễn cháo nguội bớt, cần mẫn múc từng thìa đưa lên miệng Yểm Nha. cố nuốt nhưng món cháo đúng là khó ăn vô cùng, chỉ ba thìa quay mặt ! Khắc Đạt ra hiệu: " Tịch phu nhân, khó ăn lắm sao? "

      Tịch gia cầm cả liễn cháo thảy tọt vào miệng mình, mắt trợn ngược đầu lắc liên hồi:
      - Trời đất! Ai nấu ra cái thứ trời dung đất tha thế này? Hại Yểm Nha của ta cố nuốt nãy giờ!
      - Con đấy thưa cha!
      Yểm Vũ dụi mắt cầm hai đùi ngỗng bay đến, xỉa cả hai vào miệng Khắc Đạt:
      - Thưởng cho ngươi! Xuống dưới kia !
      nhìn đứa con cưng, mắt rũ xuống hối hận:
      - Xin lỗi con, Yểm Vũ! Cha đáng ra phải dạy con nấu ăn... Nếu sau này ai cưới con, cha ...
      Nó cười phá lên, lết mông đến trước mặt Yểm Nha, ngọt miệng:
      - Mẹ quý, chải tóc lại cho con ! Con ở cả đời với hai người, cả sư phụ con nữa... Các vị đừng mong tống con cho ai!

      Yểm Nha run run ôm chầm lấy con , hôn lên vầng trán nó, họng cất lên "ư..ư" ràng. Búi hai trái đào tròn vo, sờ mái tóc bạc trắng và làn da xỉn màu, đầy vân đá của nó rồi nức nở khiến cả hai cha con chẳng biết làm thế nào!
      thở dài gọi:
      - Yểm Nha, ngươi nín mà! Ma vương chữa trị cho con chúng ta. Ngươi cứ khóc ta xót lắm nhưng thể dỗ dành ngươi được!
      Yểm Vũ lau nước mắt gương mặt thanh tú, nghiêm nghị - gương mặt từng của Trà Lam trí giả thoáng nghẹn:
      - Mẹ đừng khóc, con thương! Da của Trà Lam trí giả là da bướm mỏng manh, mẹ cứ khóc nó hỏng hết đấy!
      hít hơi, lồng ngực đau buốt đến nhíu mày song cố nở nụ cười cho hai cha con vui. Con bé rót trà vân trúc mời cả hai:
      - Bây giờ cha mẹ đều bị thương, nên để con chăm sóc! Sau này khỏe mạnh tự "cưng chìu" nhau ! Con lúc đó phải về hiếu kính với sư phụ đẹp nhất của con!
      Tịch gia suýt sặc bã trà, lắc đầu:
      - Con cút ra ngoài cho cha! Càng lúc càng lém lỉnh!
      Nó cười ha hả, vòng tay chào cha mẹ đoạn nhảy lên vai con yểm thi, vừa đến cửa đông vừa hát rần vang:
      - Trời đẹp bắt cá nướng ăn, Tịch cha ta ... Yểm Vũ nghèo ăn cơm với cá... Phu thê ta nghèo cùng tắm rồi ăn nhau... Ha ha...
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 100: Trận chiến!
      Tịch Vu Xuyên nghe con hát inh ỏi quả cảm thấy việc ở trong động Thừa Ăn này tốt hơn hẳn! Động phủ giấu trong kỳ trận, chẳng ai hay biết việc con bé "hồ ngôn loạn ngữ" khiến chẳng biết nên khóc hay cười. Nhìn Yểm Nha che miệng cười ngại ngùng, vui vẻ hơn:
      - Ngươi còn cười? Ngươi xem nó có chỗ nào giống hai chúng ta ? Xem ra Trạch Uy kia nuông chìu nó quá lắm rồi!
      Yểm Nha dụi mắt, bèn nâng lên áp lên vai mình, dỗ dành:
      - Ngươi ngủ ! Ngoan... Ta ngươi lắm, Yểm Nha của ta!
      Yểm Vũ vuốt hàng chục cọc nhọn cắm chìm dưới lòng thác nước, lại bày trận bảo vệ động Thừa Ăn. Nó đọc ma chú ra lệnh cho bọn cá dưới thác quan sát chung quanh:
      - Phải bảo vệ tốt cho quý nhân trong động kia, là ta đem bọn ngươi tái chanh hết!
      Nó cùng Khắc Đạt chạy ngược vào kỳ trận của Trạch Uy, đón tiếp nó là hai thiên tướng vừa vào trận để truy tìm Yểm Nha!
      Vừa trông thấy yểm thi Khắc Đạt, thiên tướng Ngọa Long đầu rồng gọi:
      - Khắc Đạt, ngươi vì sao lại cùng đứa trẻ kia? Ngươi mất tích lâu vì sao về phục mệnh?
      Con yểm thi lại như hề nhận ra, lạnh lùng vung roi tiên tấn công. Thiên tướng Xí Ngư lắc đầu quát:
      - còn kim đan, ắt bị thao túng! Đứa trẻ tà thần, mau xưng tên họ!
      Yểm Vũ chun mũi, bung vuốt hung hầu bén ngót lừ mắt cười lạnh:
      - Các ngươi xứng biết tên ta! Đánh thắng ta ta xưng tên... Nào... Nào rồng nào cá, ta đói lắm rồi đây!
      Nó nhún thân mình búng bay lên trung, từ cao chĩa thẳng mười vuốt hung hầu đâm xuống. Khắc Đạt trở thành yểm thi lại mạnh mẽ hơn xưa, roi tiên được bồi thêm xích ma yểm màu tím bên ngoài lực vô cùng mạnh, quất trúng vai Ngọa Long chỗ thịt đó liền thối rữa. Dù thiên tướng kia có khả năng liền da lập tức nhưng vết thương thối thịt kia vẫn gồ lên mặt lam nham, biến màu xanh xám. Yểm Vũ cắm cả mười vuốt hung hầu xuyên lưng thiên tướng Xí Ngư, ngọn vuốt chĩa ngang xương sườn, vuốt xuyên tim đoạt mạng. Ngọa Long hét:
      - Đồ tà thần tàn bạo, ngươi giết Xí Ngư rồi!
      bất thần truyền luồng lửa cực lớn vào thân Xí Ngư, toàn thân vị thiên tướng vừa chết liền đỏ lên. Yểm Vũ tự biết mình thể rút kịp vuốt ra tránh né bèn há miệng phun cọng gân thạch hầu cuốn ngang mình Ngọa Long kéo về phía nó. Vị thiên tướng cố vùng vẫy thoát ra khiến cọng gân cứa đứt khóe môi Yểm Vũ nhưng nó ương nghạnh buông tha, ý đồ thiêu luôn cả . Đôi mắt đỏ tươi ra lệnh cho Khắc Đạt:
      - Chạy mau!
      Con yểm thi nghe lệnh bay lên trung, cùng lúc bị lực nổ của quả cầu lửa hất bay khỏi trận, đầu va thẳng vào thành chuông thượng cổ đánh động Trạch Uy ngồi đàm đạo với Thượng cổ thần quân. nghe mũi nóng bừng đoán biết việc hay, thảng thốt bay ngay vào trận tìm tiểu đồ đệ. Trận cháy loang lổ, khói lửa ngùn ngụt ngập tràn, Trạch Uy gọi khản tiếng:
      - Yểm Vũ! Con ở đâu, mau trả lời sư phụ con! Yểm Vũ...
      chảo sâu xoắn xuống nền đất trong trận, tâm chảo hai khối đen hình người trưởng thành đứng sựng. vừa chạm vào tan thành bùn đất... có xác của Tịch Ngân Yểm Vũ! ôm ngực, mắt đảo tìm xung quanh lần nữa chắc chắn có cái xác lùn tịt cháy khét nào!
      Ra khỏi trận, lẩm bẩm:
      - Con bé chắc chắn sao! Sư phụ tìm ra con! Ta hỏi yểm thi Khắc Đạt!
      vẫy cung nga đến bên cạnh, khẽ:
      - Đợi con yểm thi kia tỉnh lại đưa nó đến gặp ta! Đưa Lịch Thủy ra đại điện!
      - Tuân lệnh Ma vương!
      Cung nga lễ phép vòng tay thỉnh lệnh, giũ tay áo nghiêm trang bước ra điện lớn. Thượng cổ thần quân đoán biết hai thiên tướng bỏ mạng, đôi mắt kỳ lân trợn ngược:
      - Ma vương, địa ngục của ngươi đúng là ám chướng của Thiên cung, cử bao nhiêu tướng xuống đều mất tích hoặc bỏ mạng. Ngươi phải giao nộp kẻ giết thiên tướng!
      khẳng khái nhấp trà, trầm giọng nhìn thẳng vào mặt vị thần quân:
      - Ta kỳ trận của ta sức sát thương rất mạnh, là thiên tướng cố chấp xông vào. Ngài có thể tự đến xem, họ chết vì bị lửa hồng hoang thiên giới thiêu chết. cách khác là "gậy ông đập lưng ông" , có bất kỳ cái xác nào của phe ta cả, địa ngục của ta gánh nổi tội này! Còn thiên tướng nào mất tích ta biết! Nhưng nếu thế Thiên cung hết tướng tài hay sao mà cử thiên tướng hạng bét xuống. Chưa biết chừng bị bọn tép riu nhãi nhép của địa ngục dụ chơi quên đường về! Ngài biết đấy, ta quản được chuyện cát sa mạc đâu.
      Thượng cổ thần quân định vỗ bàn thị uy thấy Lịch Thủy thân bạch y nhàng bước vào. Trạch Uy thở ra:
      - Ta nhất định đến Thiên cung, ta phải đưa Lịch Thủy thượng tiên trở về đúng nơi của nàng ấy! Thượng cổ thần quân, ta biết ngài khi xưa rất ái Lịch Tương thượng tiên - cha của nàng ấy nên muốn cho gặp lần.
      Trạch Uy nhếch môi bước khỏi đại điện, quên ra dấu cho con xích giao cuộn mình trần điện:" Xem chừng họ! "
      vận ma lực khởi động cả chuông Vong Xuyên và Tại Kiếp, triệu tập tất cả yểm thi ngủ dưới lòng mật đạo, ra lệnh:
      - Các ngươi cầm đuốc lửa hồng hoang và lửa địa ngục xông vào tất cả trận truy tìm xem Tịch Ngân Yểm Vũ có bị thương nằm đâu đó ? Ta lệnh cho Tuyên Thừa Chí truy tìm khắp U Linh tìm bằng được tiểu đồ đệ ngoan của ta!
      Hai chuông thượng cổ xoay mạnh đồng loạt phun hai luồng lửa đỏ xanh cuộn vào nhau tuần tự rót vào đế đuốc tay các yểm thi. Họ giơ đuốc cao hơn đỉnh đầu, quỳ xuống cúi lạy vị vua địa ngục rồi biến mất. tung dơi trắng truyền lên cao tìm Tuyên Thừa Chí, thong thả bước trở về phòng. Cung nga dâng trà, báo :
      - Lịch Thủy thượng tiên muốn rời khỏi nhưng Thượng cổ thần quân đánh ngất vác .
      nheo mắt, nhìn chăm chăm vào cái khay đồng đặt mảnh vụn kỳ trận nhốt Lãng Thiên:
      - Ta đoán ngài ấy làm thế mà! Nếu ta tính sai ngài ấy mang Lịch Thủy chữa trị... Sau đó... Lịch Tương thượng tiên ắt phải lộ diện, vị thượng tiên hay ngại ngùng đó vì nụ hôn trong rừng đào bị ta nhìn thấy trốn mất tiêu. Lúc nãy Thượng cổ thần quân hỏi ta về tung tích của Lịch Tương...
      Cung nga châm thêm trà, mỉm cười :
      - Lịch Tương thượng tiên biết Thượng cổ thần quân chữa trị cho con ngài ấy ạ?
      - Ngươi bảo xích giao đưa tin cho ngài ấy, Thượng cổ thần quân tìm kẻ mình mòn mỏi nhưng chưa bao giờ nghĩ Lịch Tương trốn xuống chỗ bảo là xấu xa nhất, u ám nhất... Địa ngục vô gian!
      cạn chén trà, vung tay mở tấm lụa vẽ kỳ trận mới... Nơi mang động Thừa Ăn chính thức đặt vào... Yểm Vũ à, món quà này sư phụ dành cho con. Mau trở về bên cạnh sư phụ!

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 101: Con khỉ cháy!

      Nắng gian trải ánh vàng vọt xuống ruộng lúa ánh vàng của các giả. Cả vùng ám màu u tịch, gió tuy chỉ lay ngọn cỏ, khẽ đung đưa vạt áo nhưng vẫn là gió lạnh buốt. Nằm lọt thỏm trong rừng tầm vông xanh ngắt là căn nhà đỏ au vững chãi, miếng gỗ đóng thân tầm vông dòng chữ : " Khải Huyên". Qua cửa sổ nhìn phía trong ngôi nhà bày trí đẹp mắt, rất nhiều hình nhân giấy hầu hạ, góc nhà có đóng dấu triện đỏ " Hàng mã Tiểu Các! ".
      Con hình nhân nhắn châm rượu, :
      - Chủ nhân, mời dùng! Món chân giò và rượu gạo rất ngon. Ông Tiểu Các hiếu thảo, ngày nào cũng bảo phải cúng thức ăn cho chủ nhân!
      - Hừm... Các Gia Bảo cho ta ăn đàng hoàng, ta về bẻ cổ cả họ Các ha ha...

      Từ Hồng Huyên đẹp rạng rỡ trong tà áo dài trắng điểm hoa đào hồng nhạt rơi, vắt chân chữ ngũ gối đầu chân Chung Khải cười rộ lên. chiều ôm eo kéo ngồi dậy dựa hẳn vào người, ngọt giọng:
      - vợ xinh đẹp nhất ơi, em vẫn đanh đá như thế! Ngồi yên, ăn xé chân giò...
      ngồi phắt dậy, với tay cầm nguyên chân giò bằng cả hai bàn tay, há miệng cạp miếng to, hào sảng:
      - Có què quặt đâu mà đợi xé đút cho ăn? Chung Khải em cho mà nghe, giò heo phải ăn như thế này mới ngon! Rót rượu!
      cười khẽ lắc đầu, Từ Hồng Huyên quả nhiên sống chết đổi tính. hồn nhiên vừa xơi món giò heo béo ngậy, mỡ bóng loáng loang ra gò má, chốc chốc lại cười " ka ka " khoái chí khi nhấp ngụm rượu gạo ấm hong bếp than. chỉ ăn hai đòn bánh nếp và cải mặn, Hồng Huyên nhướng mắt:
      - Con bà nhà Chung Khải, sao ăn ít thế? Người ta biết nghĩ em giành ăn hết của ! Đừng để Từ đương gia ta mang tiếng ăn hiếp chồng chứ?

      Ngọn roi trúc từ ngoài xé vách nhà đét phát vào mông khiến nhảy nhổm, đầu đội cả lên trần nhà. Tiếng cha Từ ca thán:
      - Cần gì rể quý của cha lên tiếng, phải con vốn tiếng tăm lừng lẫy hay sao?
      Cha Từ chống gậy vào, giơ tay nắm cổ chân con lôi xuống ghế dài. Ông tự rót rượu, bảo Chung Khải:
      - Con đó... Còn sống với nhau lâu, phải uốn nắn nó! là nó leo lên đầu mày, biết chưa?
      Từ Hồng Huyên nheo mắt nhìn chồng, thấy gương mặt điển trai ngại ngùng dám trả lời lẩy ngón tay ra hiệu vào trong. ngồi đối diện với cha Từ, lém lỉnh:
      - Cha.. Cha dặn trễ quá! ấy sớm đóng thang cho con leo lên, còn thiếu nước lập trang thờ con mất rồi cha mới !
      Cha Từ nhăn mặt, giơ tay véo gò má hây hây đỏ :
      - Con đanh đá, làm cha mày là mất mặt!
      - Thế sao cha chịu đầu thai ? Cha đừng là để bảo vệ rể quý nhà cha nha!
      rót rượu uống, hai cha con chưa kịp đấu khẩu thình lình khối cầu lửa bay vút xuống đốt trụi vạt tầm vông trước nhà. cầm hai tà áo dài cột ngang hông, xắn tay áo ra cửa :
      - Đứa nào phóng hỏa đốt cây nhà bà?

      Chung Khải thân hồng y điềm đạm bước đến, nhìn thân tầm vông bị cháy đen bã ra thành bùn mặt tái xanh:
      - Lửa hồng hoang! Đừng manh động vợ ! khéo có họa. Mau vào nhà với cha Từ !
      nghiêm giọng, bàn tay bóp chặt vai . Ánh mắt trầm tĩnh lo ngại khiến bị chùng cơn giận, vội gật đầu quay bước vào nhà.
      Chung Khải vòng, trong lòng bùn đen tro tầm vông phát con khỉ đen kịt cháy khét nhưng chưa chết! Cái đuôi đập đập xuống bùn khiến bùn văng tung tóe, mười vuốt hung hầu dài bén quắp lại vòng quanh người nó như lồng bảo vệ, cái miệng khỉ lảm nhảm:
      - Muốn thiêu ta ta kéo ngươi vào... Chết tiệt... Ngươi đùa với Yểm Vũ sao??? Sư phụ ơi... Nóng chết con!

      Chung Khải nghe hai chữ " Yểm Vũ" liền nhớ ra, vội bế con khỉ cháy lên như bay vào nhà gọi to:
      - Hồng Huyên, em mau bứt lúa non giã nát cho , mau!
      đặt con khỉ cháy lên chăn, dùng ma lực Quỷ ấn còn sót lại truyền vào. Tất cả lông cháy đều rụng sạch, lộ ra làn da thạch hầu vân đá xám. Hồng Huyên bê chậu đồng chứa lúa vàng non giã nát đến, chỉ vào khỉ con hỏi:
      - cạo lông nó nhanh thế? Nấu món gì cho em à?
      - Nó là Yểm Vũ, con của con hung hầu Đỏ và giả Tịch Vu Xuyên! Em lúc nào cũng ăn.. ăn... và ăn!

      lắc đầu, ôm con khỉ thả vào chậu đồng. Nhựa lúa non tỏa ra dính lấy làn da bị lửa hun cháy, lâu sau làm dịu, làn da vân đá trở lại màu trắng hồng. bọc Yểm Vũ trong tà áo choàng hồng y, khẽ:
      - Con sao rồi nhóc, ta tìm cách thông báo cho Tuyên gia đến đưa con về!
      Yểm Vũ trở mình, còn cảm giác nóng rát khiến nó dễ chịu dù nội thương khá nặng. Hai cánh tay khỉ khẳng khiu giơ lên, mười móng tay thu vuốt hung hầu nắm cổ áo thầm dù mắt nhắm nghiền:
      - Chung gia, đa tạ ! Ngài có gì ăn , Yểm Vũ đói chết rồi...

      Hồng Huyên ôm bụng cười ngất, chảy cả nước mắt:
      - Đấy thấy chưa? Mỹ thực là sống mà, đâu phải chỉ mình em mê ăn! Nhóc con, để ta bảo người giấy làm cháo gạo vàng đổ cho con. Tội nghiệp, chắc chọc ghẹo lắm mới bị đốt à?
      Yểm Vũ khịt mũi, đuôi khỉ vung ngang quất vào mặt bẹp nhép, kịp tránh né:
      - Trêu ta nè! Từ gia chỉ đặt mông lên đầu Chung gia được thôi, dám trêu Tịch Ngân Yểm Vũ???
      Chung Khải vội đưa nó cho cha Từ bế, nhào đến ôm lấy , nhìn gương mặt xinh đẹp móp méo, mũi bẹp như mũi heo vừa thương vừa buồn cười:
      - Đấy Hồng Huyên sợ chưa? Đừng vội... Qua vài hôm nữa ổn thôi! May là Yểm Vũ bị thương rất nặng nếu em hồn phi phách tán luôn rồi!

      khạc khạc mấy cái, phần má phình lên tí lắc lắc đầu:
      - Nhóc con đanh đá! giống Tịch gia và con Đỏ gì cả! Họ có như thế đâu. Mũi bẹp y như mũi heo của Tiểu Mỹ năm nào!
      Yểm Vũ hé đôi mắt nâu đen nhìn , khóe môi khỉ nhếch lên:
      - Tiểu Mỹ bị Yểm Vũ tiễn bán muối có ngày về rồi. ta muốn làm mẹ kế của ta!
      Cha Từ run rẩy, con khỉ đá trong lòng ông quả tầm thường. Ông dỗ dành:
      - Giỏi, giỏi! Từ Hồng Huyên bát nháo tí thôi, có ý xấu, Yểm Vũ đại lượng bỏ qua nhé! Lão Từ mang cho Yểm Vũ nhiều đồ ăn ngon!

      Hồng Huyên thừ người lúc lâu, nhớ lại con vật cưỡi trung thành ngày xưa có chút đau lòng:
      - Tiểu Mỹ ngốc! Đúng là Tịch Vu Xuyên là cây xanh ngon nhưng ngươi làm sao thắng được? Ngươi thua là thua tình của Tịch gia dành cho vợ người ta, ngốc quá ngốc mà!
      Yểm Vũ giơ ngón tay ngoéo vào ngón út của cha Từ, thẽ thọt:
      - Lão Từ hứa rồi nhé, người lớn phải giữ lời nhé! được thất hứa đâu đấy! Đói quá... Yểm Vũ ăn hết cả con bò..!



    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần : giả!
      Chap 102: Vợ chồng muôn thuở!

      Chung Khải và cha Từ ngồi bệt dưới sân, chống tay nhìn cả con bò mất dần từng tảng thịt. Cả con bò xỏ cây ngang, bên dưới là than hồng, lá tre, muối hun khói trắng mù mịt thơm lừng.
      Từ Hồng Huyên tay dao yếm mê say xẻo thịt bò, con khỉ Yểm Vũ tuy ngồi chỗ nhưng thịt bò hun khói liên tục được người giấy đút cho. Cha Từ tin vào mắt mình, than khẽ:
      - Này con rể của cha, con khỉ đá đó là quỷ phương nào mà ăn còn kinh khủng hơn con Hồng Huyên của ta thế?

      Chung Khải vội che miệng ông kéo nép vào bụi tầm vông, thầm:
      - Suỵt cha khẽ thôi! Yểm Vũ thính lắm, cha thấy số ruộng lúa bạt ngàn ở đây ? Chúng là của giả, mà giả đều là thuộc hạ của chiến giả. Tịch Vu Xuyên cha của Yểm Vũ là chiến giả gương cạn lẫy lừng. cách khác, nó là tiểu bá vương đấy! Cha là chiến giả, sư phụ là Ma vương vua địa ngục, bản thân nó là đứa trẻ duy nhất có ma lực và bản lĩnh của giả dù còn rất ! Nó còn được Ma chiến giả và Tuyên chiến giả chống lưng, cha nghĩ xem địa ngục này có phải là con ông cháu cha ?
      Cha Từ phóng tầm mắt nhìn màu vàng lúa óng ánh kéo dài tận chân trời, tấm tắc:
      - Quả là gia thế hiển hách, thảo nào rất ngang tàng! Thế con mau mang tiểu bá vương kia giao trả . Nó xơi tái cả con bò rồi, nuôi cả nó và Hồng Huyên của nả mà Các Gia Bảo đốt xuống mau chóng đội nón ra !

      Từ Hồng Huyên hai tay cầm hai thanh sườn bò đến trao:
      - Cha và dùng , ngon lắm!
      Cha Từ nhe miệng toàn nướu mắng :
      - Mày xỏ lá cha đấy ư? Thế này làm sao gặm?
      nhìn cha bỗng chốc cười rũ ra:
      - Con quên, quên là hôm trước cha táy máy leo lên lưng con trâu thổi sáo. ngờ cha thổi thất kinh quá, con trâu hoảng loạn đâm đầu chạy đâm vào bụi tầm vông. Nó hất cha văng cà mặt xuống đường... Và môi ở lại, răng luôn! Thế ăn !

      dúi cả hai thanh vào tay chồng đoạn quay , giơ tay bế con khỉ đá vào lòng:
      - Nhóc con, no chưa? Lại đem bỏ vào thau đồng lúa non nhé, ngủ quên... đem ninh nhừ!
      - Ha ha... Từ gia muốn cạp sườn bò nữa ?
      Yểm Vũ nhe hai hàng răng nhọn hoắc trắng bóng đe dọa, lớp da vân đá bong từng mảng như rắn lột da. Nó từng nghe mẹ nó kể tiếng tăm khẩu nghiệp bất chấp tôn ti thượng hạ của Từ Hồng Huyên nhưng trăm nghe bằng thấy. Đôi mắt đen láy sắc như dao cau, miệng lưỡi bén ngót đáng gờm!
      cong môi, trêu con khỉ đá:
      - Chúng tôi cứu con đấy! Tịch gia và mẹ con là những người chính nghĩa, con là hậu duệ ắt cũng có ân ắt nhớ...!
      - Từ gia khéo lôi cha mẹ vào cuộc nhỉ ?

      Yểm Vũ mím môi thêm, nó lạnh! Qua cơn bỏng rát do lửa hồng hoang bên trong lồng ngực nó cơn lạnh rét lan ra từng đợt.
      Gió nổi lên thổi từng đợt lá trút xuống, bụi lốc tung mù mịt phút chốc thổi cả căn nhà ngập quá nửa bụi. Chung Khải vòng tay che chở cha vợ, bọn người giấy bị chôn trong bụi cát còn Hồng Huyên nhanh chân ôm Yểm Vũ trèo lên đà nhà.
      Tuyên Thừa Chí xuất trong gió, phía sau là hàng trăm vong dữ bị kéo xích lê sàn sạt khiến bụi bốc mù trời. Đôi mắt kỳ lân chớp nháy hai cái, phát ánh sáng ma lực tử thiên thi ánh xám liền gầm lên:
      - Dám giấu tử thiên thi à?
      - Lạy ngài! Chỉ là con khỉ đá bị thương!
      Cha Từ xông đến dưới chân Tuyên gia lạy như tế sao, giọng run rẩy lo sợ. Chung Khải chỉnh trang hồng y, vòng tay cúi chào:
      - Tuyên gia, là Tịch Ngân Yểm Vũ bị lửa hồng hoang thiêu đốt!
      - Cái gì?
      Vị chiến giả thét vang, tay giương ra kéo dài thọc vào tận nhà lôi Từ Hồng Huyên ra. Tuyên gia nhìn con khỉ vân đá đỏ tróc da nham nhở trụi lông, nắm ôm nó vào lòng và... ném Hồng Huyên vào vòng tay Chung Khải!
      tay cuộn xích vào tay, tay kia ôm Yểm Vũ, Tuyên gia phồng má thổi luồng gió tức cả căn nhà sạch . Quay lưng , kéo lê bọn vong dữ cà xuống đường, tiếng than khóc vang lên, tiếng Tuyên gia vang vọng cả vùng đất:
      - nên khóc, các ngươi làm ác ắt biết có ngày bị ta truy hồn, oan ức chi mà khóc?

      Hồng Huyên nằm trong vòng tay Chung Khải, chưa hết bị bực dọc vị chiến giả kia:
      - Chiến giả gì mà cộc cằn thô lỗ! Ông ta chẳng ai thèm, thân đóng rêu là do ăn ở!
      Từ đạo dây xích chẻ đôi căn nhà làm hai nửa ngã ngang đổ sập. Cha Từ ôm đầu:
      - Con lại gây họa! Mày chán yên lành hay sao mà khẩu nghiệp đến cả chiến giả? khéo cha ăn mày với mày con ạ!


      nhìn bọn người giấy lóp ngóp bò ra từ trong đống gạch vụn, mặt mũi móp méo y như bất giác bật cười với cha Từ:
      - Con đột nhiên nhớ mùi giấy, mùi hồ dầu cha ạ!
      Người giấy nhìn thất kinh, xua tay:
      - cần đâu ạ! Chủ nhân, chúng tôi muốn mang dáng vẻ ma chê quỷ hờn đâu ạ!
      Chung Khải nhìn vẻ mặt vợ vừa buồn cười vừa tội nghiệp, âu yếm xoa lưng:
      - vợ quý! tìm giấy cho em, chỉ cần em hứa làm hình nhân, con vật... Em cứ vẽ bướm ma, hoa quái đản cũng được!

      nguýt dài nhún chân bay vào phía trong bụi tầm vông, khoanh tay hờn dỗi:
      - Con bà Chung Khải! Thế bà đây làm gì nữa. ra... Chúng ta ly hôn ! Cha làm chứng nhé, ly hôn!
      - Được! Ly hôn!
      Chung Khải chống nạnh lớn tiếng khiến cha Từ ngạc nhiên, ông vỗ tay tán thưởng:
      - Con rể giỏi, phải thế chứ! Phải cứng rắn là nó leo lên đầu con ngồi!
      vốn nghĩ Chung Khải gật đầu, lúc trước hay hù dọa đều hiệu quả nay bị tát lại cái vào mặt đau điếng. Chồm khỏi bụi tầm vông, nắm cổ áo hồng y hỏi lớn:
      - Được lắm! thuận lòng ly hôn? Vậy chia của ! Nhà của em, cha của em... Nào của mang !

      Chung Khải cười ranh, giơ tay bế tay ra cửa. giãy nãy cả giận:
      - làm cái quái gì đấy?
      - Em là của ! Em vừa của mang !
      nắm giật tung nút thắt cổ áo để lộ hàng chữ xíu vắt ngang xương quai xanh : " Từ Hồng Huyên là của Chung Khải! ". Hàng chữ này là lúc cao hứng đồng ý để viết lên, ngờ lúc này trở thành vũ khí chống lại !
      Cái mũi bẹp như mũi heo đỏ lên, cau có vung tay chân hòng thoát. Chung Khải hôn kêu lên trán cười sảng khoái:
      - Bị đè đầu trọn kiếp nay mới trêu được vợ thích làm sao! Ấy đừng giận, cho em viết lại người là được chứ gì?

      khoanh tay hóa cây bút lông ánh kim vạch ngực ra, nghiêng đầu nghĩ: " Viết gì để bõ tức đây ta? "
      Liếm môi, nghệch ngoạc lên bờ ngực . Đọc cả hàng chữ chỉ Chung Khải mà cả cha Từ cũng than trời:
      - Trời đất ơi!
      Bọn người giấy che miệng cười, bảo nhau:
      - Thôi xong chủ nhân nhà ta, khác nào cám treo heo nhịn đói!
      Hồng Huyên nheo mắt cầm bút lông nhanh, vết mực bám sâu vào da như lời nguyền: " Muốn ăn Hồng Huyên phải hít đất trăm lần, múa thoát y bảy lần rồi đến ăn ta! "
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 103: Ma nương bá đạo!

      Chung Khải nhìn hàng chữ ngực mình ảo não, giơ tay làm loa la toáng khắp vùng :
      - Hồng Huyên, em chơi sao? Em phải chịu trách nhiệm với đấy! Em cứ luôn dụ dỗ cơ mà? phải làm sao? Em đứng lại cho !
      quay lại bịt miệng Chung Khải, mặt đỏ lên gằn giọng:
      - muốn chết Chung Khải, mồm ngậm được à? Được! Làm mắt ướt làm gì? Thôi được! Em xóa, e hủy câu viết!

      liếm môi giơ mu bàn tay xóa câu chữ ngực , đồng thời viết thêm câu mới đoạn cười nắc nẻ :
      - Hài lòng chứ gì?
      - Em... Chết tiệt Hồng Huyên!
      dậm chân nhìn bóng khuất trong nhà, cha Từ thở dài vỗ vai :
      - Con vẫn hất được nó xuống! Thôi ráng con rể quý của cha!

      Cha Từ chống gậy bước khỏi rừng tầm vông, vuốt râu nhìn đồng lúa chín vàng lắc đầu:
      - " Đêm bảy ngày ba... Mỗi ngày như mỗi ngày! " Hồng Huyên, may phước mẹ con ngày xưa như con. là cha sớm bò về phủ! Tội con rể Chung Khải!
      Cỗ xe lớn với bốn con ngựa đen tuyền phóng từ cao xuống cánh đồng, giả ngồi xe vung lưỡi liềm xoẹt qua tức khu vực đó chỉ còn trơ gốc rạ. Lúa vàng óng bay vèo vèo vào cái túi to bên cạnh giả, chẳng mấy chốc cả vùng ruộng lúa được thu hoạch xong.

      Khi tiếng vó ngựa xa dần nhiều vong hồn mới dám ló mặt ra, mót từng hột lúa vàng còn sót lại. Cha Từ nhìn kẻ cẩn thận bỏ ba hột lúa vào chiếc túi ngực , mỉm cười:
      - Thế cũng no đủ nhỉ?
      - Vâng, nhờ ơn các giả từ bi. Họ luôn chừa lại ít cho chúng tôi, ngoài những kẻ làm việc cho giả được chân chính nhận lúa vàng chúng tôi chỉ chờ nhận thương cảm của các ngài ấy!

      Cha Từ nhìn cả vùng ruộng lúa kéo dài đến chân trời tấm tắc:
      - Bao nhiêu là lúa vàng, các giả ắt là giàu có lắm!
      Vong hồn nọ gật đầu, vung hai tay vòng to ra diễn tả:
      - Tất nhiên! Địa ngục có bốn vị chiến giả nhưng giàu có nhất là chiến giả Ma Kim Tuyết. Số lúa vàng trong kho của ngài ấy luôn đầy tràn năm này qua năm khác. Lúa vàng này cứ sau năm trăm năm ủ tự kết dính vào với nhau thành khối. Tuyên gia dùng khối lúa vàng nấu rượu xà cổ và điều chế kiều hương, Ma Thiên lão tổ đổ hết vào tu sửa và chăm sóc Thất bảo cổ lâu, Tịch gia đổi thành tiền để cứu độ chúng sinh hai giới, Ma chiến giả mất tích trong nhân thế nên số lúa vàng của ngài ấy còn nguyên vẹn.

      Cha Từ há to miệng như nuốt từng lời, lắp bắp:
      - Ôi thế Ma vương còn giàu có hơn nữa!
      Vong hồn nhún vai:
      - Có lẽ vậy, hoặc phải vậy! Tài bảo của Ma vương là số, trước kia từng nghe Ma cung mà ngài ấy ở được ngài ấy tu sửa, biến thành cung điện vàng khối. Sau đó dùng bùn đen địa ngục phủ bên ngoài. Lại nghe ngài ấy rất hay đổi của cải thành tiền để dùng cứu giúp chúng sinh. Có kẻ ngài ấy rất giàu có, có kẻ phải. Chỉ có điều duy nhất chắc chắn phải là ngài ấy quyền lực lớn nhất, tài giỏi nhất địa ngục!

      Cha Từ lững thững chống gậy về rừng tầm vông, ngó thấy con cưng chặt tầm vông gắt:
      - Con lại bày trò gì? Toàn viết hươu viết vượn, mày tính hại Chung Khải hồn phi phách tán để lấy chồng khác hả con?
      phá lên cười, mắt nheo lại thành hình dấu ngã tuyệt đẹp:
      - Ai lại làm thế cha ơi! Con chặt tầm vông làm cơm nếp, cha yên tâm . Chung Khải sao đâu, gà nhà con nuôi con nhất.

      Cha Từ thình lình phết nguyên ngọn roi trúc vào mông , hừ cái to:
      - Từ Văn Thuật tao chỉ nhận Chung Khải làm rể tao, mày xài hao lắm vào! Nó mà có làm sao cha con gì sất nhé, Hồng Huyên!
      ôm bên mông đau, cau có với theo bóng cha :
      - Cha, cuối cùng con hay ấy là con của cha thế?

      Tuyên gia cẩn thận giấu con khỉ đá xíu trong áo choàng, dỗ dành :
      - Yểm Vũ ráng chút! Ta đưa con về Ma cung, Trạch Uy có cách!
      Bọn vong dữ bị vòng xích trói nghiến lôi theo phía sau cứ rền rĩ, hét rền vang:
      - Bọn bây có im ? Ông đây ném tất cả xuống băng hỏa hải khỏi đầu thai!

      Nhìn mặt biển bốc khói đỏ, hai luồng băng lửa đập vào nhau xẹt điện chan chát bọn chúng im bặt dám hó hé. cảm nhận Yểm Vũ run bần bật, bàn tay to tỏa nhiệt nóng ủ ấm cho nó:
      - Con lạnh lắm ư, Yểm Vũ?
      - Ư... Lạnh...
      Nó lập cà lập cập, hai hàm răng nhọn đánh vào nhau. Tuyên gia trông thấy xích giao vần vũ trong mây đỏ bèn hét:
      - Xích giao!
      Con xích giao lượn tròn quanh , đầu gục gặc cúi lạy. thảy bọn vong hồn vào miệng xích giao, bảo:
      - Mang chúng về địa ngục vô gian cho ta, ta mang Tịch Ngân Yểm Vũ về cho sư phụ nó!

      "À ùm... " Xích giao lượn cao lên đoạn chúi đầu lặn xuống băng hỏa hải, dùng đường ngắn nhất đến địa ngục vô gian.
      Tuyên Thừa Chí bước vào điện lớn thấy Trạch Uy ngồi ngai cao, tay là nhiều kỳ trận mở ra. theo lễ vòng tay cúi chào:
      - Ma vương!
      - Yểm Vũ?
      Trạch Uy thấy con khỉ đá xíu liền cau mày bước ngay xuống, ôm nó vào lòng thở ra:
      - May quá, tiểu đồ đệ của ta chết! Đa tạ ngài, Tuyên gia!
      Vị chiến giả gương nước nhướng mày, đoạn quay bước rời khỏi:
      - Chăm sóc nó cho tốt!

      Trạch Uy vận ma lực chính thống vào đầu con khỉ đá, lúc lâu khôi phục lại hình người cho nó. Tuy nhiên tóc con bé rụng sạch, trơ da đầu trắng hồng bóng loáng. mặc quần áo cho nó, thấy nó run rẩy than lạnh mãi bèn đặt tay lên ngực nó niệm ma chú. Từ trong lồng ngực Yểm Vũ luồng sáng lạnh lẽo phát ra bẻ gãy ma chú, mím môi:
      - Sinh linh hàn băng? Yểm Vũ, ai yểm sinh linh hàn băng vào ngực con? Khả năng con có thể tống nó ra khỏi sao con phải chịu đựng?

      Yểm Vũ giơ tay chụp cánh tay , ngăn cho dùng ma pháp lôi sinh linh hàn băng khỏi ngực nó. Môi nó tím tái, khẽ:
      - Sư phụ... Cẩn thận! Sinh linh hàn băng... Là Ma nương yểm vào con. Ngài ấy và sư phụ... Là giọt máu nối dõi, Ma nương đoán khó có thể cùng sống với sư phụ. Cho nên ngài ấy bảo con dùng hàn băng bảo vệ giọt máu này, yểm vào con, bảo con mang đó đánh vào bụng Lịch Thủy thượng tiên. Ngài ấy nghĩ dù gì vị tiên giả ấy sư phụ, tốt với con của sư phụ. Nhưng con làm! Con mong Ma nương trở lại, chân chính nuôi dưỡng giọt máu này! Giọt máu ma thần này mạnh hơn con rất nhiều, sư phụ mau tìm Ma nương! Nó luôn gào lên rằng mẹ nó chưa chết, mau đem trả nó trở về bụng mẹ! Mau , sư phụ!

      Yểm Vũ ngất tay , lần nữa hóa thành con khỉ đá tím tái. Điều vừa nghe cứ nghe sét đánh giữa trời quang, thể tin Ma nương tính trước nước như thế!
      Ôm Yểm Vũ đặt ổ lông phượng hoàng đoạn đẩy vào lồng chuông thượng cổ, Trạch Uy dụng loạt ma chú mạnh nhất bảo vệ tiểu đồ đệ và ru ngủ cả sinh linh hàn băng kia. Chuông thượng cổ ngân vang:
      "- Chúc mừng ngài có kẻ nối dõi! "
      - Ma nương của ta, nàng cái gì cũng thầm , ta biết làm sao đây?

      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :