Phần : giả! Chap 94: Án mạng! Tuyên Phi giả vờ ngủ, khi thấy tiếng chân cung nga lùi xa nó lồm cồm bò dậy, rón rén mò sang phòng Ma vương Trạch Uy. mấy hôm Yểm Vũ đến tìm cũng cất tiếng gọi, nó nhớ vô cùng! Mon men lại cạnh giường, Yểm Vũ xinh xắn tròn lẳn của nó nằm ở góc giường, toàn thân thi thoảng lại run lên. Môi tái , làn da vân đá cũng xám xịt. Nó leo lên giường ,cúi mặt hôn má Yểm Vũ bập bẹ: - Vũ Vũ... Lạnh hả? Đắp chăn... Nó nghiến răng ghị cái chăn lông cửu vỹ hồ nặng trịch về phía chỗ Yểm Vũ nằm. Góc chăn chẳng xê dịch là bao, thằng bé mếu máo: - Nặng... Đè chết toi.... Sao bây giờ... Hic... Nó ngó quanh quất thấy kệ đầu giường có chiếc áo choàng đen liền kéo xuống đắp cho Yểm Vũ. Song con bé vẫn run rẩy, bờ môi bé xíu mấp máy : - Ngài Lãng Thiên... Bị điên! Nó lắng tai nghe đoạn ôm đầu con bé, chu môi hỏi: - Để Phi Phi ... ...kiếm ...cắn ...trút giận ...cho ...nhé? - Hừm... Động đến ngài ấy ta xé xác ngươi... Tuyên Phi ! Ngươi giúp ta với, có vị có thể cứu ngài Lãng Thiên khỏi trận của sư phụ. Ngươi dùng áo choàng phượng hoàng trắng của Ma nương đến chỗ ngài Túc vương tử. Đến cho ngài ấy chỗ Lãng Thiên... Sau đó dụ bắt tàn hồn cạnh ngài ấy nhốt vào cái bình bàn kia. Đừng lo! Tàn hồn yếu ớt thể làm tổn hại ngươi. Muốn Túc Vương tử tha cho ngài Lãng Thiên phải giữ tàn hồn này...Ngươi giúp ta... Được ? Yểm Vũ nắm chặt tay thằng bé giọng cầu khẩn, Tuyên Phi trợn tròn mắt, há to miệng như nuốt từng lời của con bé vào miệng. Nó gật đầu, chu môi hôn lên má Yểm Vũ: - Để Phi Phi tìm áo... Áo choàng trắng của Ma nương mắc trang trọng giá gỗ trong điện lớn. Tuyên Phi đến thấy Lịch Thủy mày mò cái áo, đôi mắt phượng áo lấp lánh. Lịch Thuỷ thở dài: - Bảo vật tiên gia sao lại được trao cho con băng thi Ma Kim Tuyết chứ? Giờ treo ở đây... Trạch Uy là tiếc chiếc áo hay nhớ kẻ từng mặc áo đây? - Né ra! Tuyên Phi chống nạnh hung hăng đẩy ngã vị tiên giả đoạn rút áo cuộn tròn bước : - Lịch Thuỷ... thối! Nó leo lên cạnh Yểm Vũ, giơ áo : - Đây! - Giỏi! Ngươi trộm à? Yểm Vũ véo má nó, có chút sức lực nào! Thằng bé dụi mũi, cười láu cá : - Cướp đấy! Sau khi dặn dò Tuyên Phi, Yểm Vũ rút thanh Giáng Ly, lầm thầm đọc ma chú: - Tuyên Phi, ta giấu Giáng Ly trong tóc ngươi. Khi thấy sợ hãi hãy gọi tên nó, nó mang ma chú của ta bảo vệ ngươi! Cẩn thận! Tuyên Phi khịt mũi, ôm chầm lấy Yểm Vũ lần nữa: - Ngủ ngoan... Phi.. Thương nhiều! ...Mờ sáng sinh viên say rượu ngả nghiêng leo từng bậc cầu thang ký túc xá. Nghe tiếng "bịch... bịch...! " như trái banh vỗ xuống nền ngước mặt lên. Giữa hai cây cột trắng là cái gói trắng tự tâng lên tâng xuống, cái đầu bé trai lòi ra. nhướng mắt, nấc cụt: - Con bà nó! Say rượu gặp quỷ . Biến! - Túc... gia... ở ...đâu? nghe tiếng hỏi nổi da gà, giọng trẻ con kéo dài lạnh lẽo, pha trong bảy phần khí là ba phần sát khí. Hai chân bủn rủn nhấc nổi, gói trắng kia bay lơ lửng trong trung càng lúc càng tiến gần. Tuyên Phi rũ mắt nhìn trước mặt: tóc vàng, môi đỏ song nó thấy chẳng đẹp gì cả! Thấy ta quíu lưỡi, nó lắc đầu cung tay đấm thẳng vào mặt, bay : - Sợ ...ma còn... đêm! Còn đái dầm nữa... Ây da... Phi sợ... Rạng sáng khu vực có người chết vẫn còn bị phong tỏa, các sinh viên bàn tán xôn xao khắp cả trường. Khoa công nghệ ít nữ nhiều nam, mấy run rẩy sợ sệt kể lại cho bọn con trai chung quanh về cố trong nha vệ sinh nữ : - Đáng sợ lắm! Ba chết tối qua mặt rất hoảng sợ, họ là bộ ba khoa tài chính, con nhà khá giả lại hay bắt nạt Liêu Loan! Tối qua họ lôi Liêu Loan vào nhà vệ sinh, camera quay được. Nhưng đến sáng phát xác họ camera quay được Liêu Loan rời khỏi. ấy cũng có tại trường. Họ chết có vết thương, có máu, chỉ có vẻ mặt sợ hãi tột cùng! bóng áo trắng bước vào hành lang khiến kể ngưng lại, xuýt xoa: - Ôi Túc Thành! Quả là đẹp đến bức chết người mà! - Túc Thành! Cùng đến nghe chuyện ! Đêm qua thấy cậu đứng xem người ta mang xác ông bảo vệ . sợ sao? Cao Nghĩa khoác vai hỏi, nghiêng đầu nhìn đoạn đẩy cánh tay kia khỏi mình: - sợ! học thôi... Tụ tập bàn tán...có giải quyết được ? lãnh đạm bước , bọn con mê mẩn còn vài tên con trai nuốt nước bọt: - Con bà nó, sao mà da trắng môi hồng, cao ráo tuấn mỹ như thế chứ? Nhìn ngon chết được! khựng lại, chợt quay lại nhìn kẻ vừa , giọng hung hiểm: - Ngon ? Ăn.. chết đấy! - Ôi còn đanh đá chết được! Huấn Trọng cười kha khả, trong đầu nghĩ ra trò đen tối. Có điều nó biết, Túc Thành khi nãy dùng tia nhìn đánh dấu lên trán. Cuộc sống của Huấn Trọng chỉ được đếm bằng giờ! Cái dấu gọi tà ma đó... E là nó là con mồi tiếp theo của Huyền Vũ! ngồi vào chỗ, tiện tay xoa xoa lồng ngực. Tàn hồn Tuyên Phong vào nụ sen đen in ngực gắt: - Tên đó đáng chết! - Ta phải giả, đừng bảo ta phải công chính! Ngươi nghe tên đó muốn "thao" hội đồng ta sao? Hừm... Đáng chết! nghe Tuyên Phong thêm, có tiếng thở dài rồi nơi ngực tỏa ra hơi lạnh mát mẻ. dễ chịu mỉm cười mình, đối xéo bắt được nụ cười liền ôm tim đỏ mặt: - Túc Thành cười với mình kìa! Ôi hạnh phúc quá! nghe thấy chỉ nhếch môi cười khẩy : - Trường học nhân thế kẻ thần thái nhiều còn người thần... kinh vô số!
Phần: giả! Chap 95: Vận đào hoa! Tuyên Phi lũn đũn ôm cái áo choàng trắng cuộn thành cục đến từng phòng trong ký túc xá nam ghé mắt nhìn xuyên tường hòng tìm Túc gia. Bên trong chỉ nghe tiếng ngáy rền, tiếng thở lẫn tiếng rên rỉ... Nó ghé mắt nhìn, gãi gãi đầu : - Ầm... Làm gì..? Tìm hơn nửa ký túc xá vẫn thấy, bụng réo ùng ục khiến mặt nó méo xệch: - Hu hu... Vũ Vũ... đói! Trèo lên ban công nhìn xuống bên kia tường, chợ đêm lấp lóa đèn, nó chảy nước miếng: - Ngon ..quá ! Chợt nó thấy cánh cửa phòng bật mở, bốn chàng trai to lớn cười lớn với nhau: - Giờ này chắc nó ngủ! Thằng công tử, mình ở phòng ký túc xá, còn cho lắp cách . Đêm nay nó có kêu trời cũng ai cứu... E hèm... Nhìn nó ngon quá, ăn thôi tụi bây! Ha ha... Tuyên Phi thộn mặt hiểu nhưng nghe đến "ăn" liền nhảy lên vai tên đầu têu vừa vừa cười khoái chí. Bọn chúng thấy đứa bé ngồi vai Huấn Trọng, vẫn cười hô hố : - Sau đêm nay Túc Thành đó có mà nghỉ bệnh mấy ngày! - Đúng là ...ngu ...ngốc! Bọn chúng chợt nghe tiếng trẻ con bập bẹ nhưng thấy đứa trẻ nào, nhìn nhau quái dị: - Đứa nào giả giọng trẻ con nghe ghê vậy? thôi! Bọn chúng băng qua dãy hành lang dài tiến về khu ký túc xá sơn trắng. Ánh đèn hắt từ căn phòng cuối dãy khiến bọn chúng bảo nhau : - Ơ hay... Thằng công tử này làm gì vẫn chưa ngủ? Thế chúng ta làm thế nào? -Mày ngốc à? cắt điện phòng nó, mày học kỹ thuật điện để thờ hay sao? Huấn Trọng vỗ vào đầu tên ra hiệu phá hoại đường điện còn bản thân ngồi nhìn chăm chăm vào góc hành lang đối diện canh chừng. chợt thấy mặt hoa da phấn chậm rãi ôm tấm chăn to như cuộn người trong đó, ngạc nhiên: -Ô la la! Đêm tối có ngủ với trai... Xinh xắn đấy! Tụi bây ở đây... - Ê! Mày lại chạy đâu đấy? Bọn chúng gắt lên khi Huấn Trọng bước về phía hành lang trống trơn,hoàn toàn thấy bóng dáng nào! Huấn Trọng đuổi theo lạ qua ngã rẽ vào ký túc xá nữ, chắn ngang đường : - Em ... Bắt được rồi nha! Tôi mà mách giám thị em mò sang ký túc xá nam căng đấy! nhướng mắt nhìn, đôi môi trái tim chúm chím nền da trắng tuyệt đẹp. Tấm chăn rơi góc để lộ gương mặt được giấu phía trong. Huấn Trọng há hốc mồm : nằm trong chăn đẹp hơn nữa, bầu mắt dài nhắm nghiền, làn môi cong hồng nhạt, hàng mi đen nhánh cong vút tuyệt vời. Nhưng phần cổ lam nham sẹo phỏng đỏ au, nhìn có chút đắng sợ! khẽ cười gọi đúng tên : - Huấn Trọng... Ngươi giúp ta được ? - Sao nào? Bế này thay em ư? cúi đầu, môi sắp chạm vào gò má bị ánh nhìn lạnh lẽo xuyên qua người: - Cho ta mạng của ngươi! Cả người bị luồng ánh sáng lóa mắt đâm thẳng vào, rút cạn sức lực. đổ ập xuống, hồn lìa khỏi xác! Linh hồn Huấn Trọng ngơ ngác nhìn cái xác của mình, nhìn nét mặt "chết mà biết tại sao " lắp bắp: - Sao.. Sao thế này? Con kia... Mày là.. - nhiều! Huyền Vũ chu môi hút sạch linh hồn , chuyển thành loại ma lực thổi vào người đẹp trong chăn. Phần cổ hấp thụ ma lực liền lại da, chỉ còn những đường vân bằng phẳng. Huyền Vũ nhếch môi cười, thong thả tiến về căn phòng cuối hành lang. Cửa tự mở, trong căn phòng tối om om có cái đầu lượn qua lượn lại rên rỉ: - Thả... tôi... Thả... tôi... - Liêu Loan! Ráp đầu vào thân , ta hứa thả ta thả. Đợi ta tìm thêm vài kẻ ngốc lấy hồn, do thôi! Ta cứu khỏi ba ả kia, lại hoảng sợ chạy ngay vào dây ánh sáng bị cắt đứt đầu. ngồi xuống, đặt Ma nương xuống giường,phẩy tay nắm đầu tóc dài cắm vào cần cổ trống hoác của cái xác đứng sau tấm rèm. Liêu Loan trợn mắt nhìn đoạn nhìn Ma Kim Tuyết : - Hai vị thực ra là loại ma quỷ gì vậy? - ấy phải Ma quỷ! Đây là giả-kẻ canh gương địa ngục. Ta là thủy tổ cương thi. Mà thôi! biết để làm gì? xua tay, xếp bằng luyện ma pháp, ánh sáng từ người bật ra, truyền đến cho Ma nương kia. Liêu Loan nhìn kẻ thân nam nhân mặt nữ nhân hồi lâu, lòng có chút ghen tị :" Sao lại có nhan sắc đẹp như thế chứ? " Đèn phòng tắt ngấm, Túc Thành trở tay đỡ Tuyên Phong gối đầu lên ngực mình, trầm giọng: - Bọn phá đám! - Túc Thành, ngươi theo dấu Huấn Trọng tìm Huyền Vũ cự thi sao? Tuyên Phi khẽ . Túc Thành vuốt ve bờ lưng kẻ trong vòng tay, hôn lên trán : - Mặc kệ, ta cần dùng ma lực truyền cho Ma nương! Ta cảm nhận nàng ấy càng lúc càng ràng hơn. Chỉ cần Ma nương trở lại, ta có hi vọng hồi sinh ngươi. Tuyên Phong tối sầm mắt, lắc đầu: - Vì ta mà nhiều người chết, ta muốn! - Tuyên Phong... Ta cần biết ngươi muốn thế nào nhưng ngươi phải hồi sinh là điều ta muốn! xoa đầu, dịu dàng vuốt ve gò má Tuyên Phong. Bên ngoài, Tuyên Phi mở to mắt nhìn xuyên tường, chun mũi lè lưỡi: - Ọe... Cơm chó phát miễn phí...
Phần : giả! Chap 96: Em bé họ Tuyên! Nắm vặn cửa xoay , ánh sáng yếu từ đèn ngoài hành lang hắt vào phòng tối. Đợi lúc thấy trong phòng có động tĩnh, tên : - Huấn Trọng chưa trở lại, thằng công tử ràng ngủ rất say. Chúng ta cắt điện, vặn cửa mà nó hay biết! Giờ sao? - Ui dào! Huấn Trọng đến chúng ta "ăn" ! giọng khác thào đoạn lách người qua khe cửa. Bọn chúng vừa lọt vào phòng cửa đóng sập lại, từ trong góc phòng hàng chục đốm lửa ma trơi bừng lên. Phòng có cách nên tiếng kêu cứu của chúng vô hiệu! Lửa ánh xanh ánh trắng phả hơi lạnh cóng, thanh lệ nhệ đứt quãng gọi tên từng đứa trong bọn chúng. Chúng bám vào nhau nép sát vào tường, bò dưới đất run lẩy bẩy. Cổ họng cố kêu gào nhưng chẳng ai đến cứu! Túc Thành ngồi tàng cây cao, ôm lấy Tuyên Phong ngồi trong lòng nhìn bọn đột nhập bị đám ma trơi hù dọa sợ mất mật. Chốc chốc nghiêng đầu hôn lên má Tuyên Phong, cười ngọt : - Ngươi chịu khó ngồi với ta, tí nữa bọn giám thị phát lũ kia đột nhập phòng ta. Rồi ta đưa ngươi về phòng lại nhé cục cưng! - Ọe... Ngài... cho con ..thức.. ăn! Cơm... chó nuốt... ói chết! Tuyên Phi từ ngọn cây tuột xuống, bò nhanh vào lòng Tuyên Phong bập bẹ từng chữ! Tuyên Phong nhướng mày nhìn đứa bé chín phần giống mình như tạc, bật cười : - Ngươi lại có trò gì vậy Túc Thành? Ai đây? gãi đầu nhìn thằng bé đoạn cười lớn: - Giỏi lắm Tuyên Phi, ta dỗ mãi mà cục cưng chẳng cười! Nào, ta đưa ăn ngon để thưởng cho con! bế Tuyên Phi tay, tay kia nắm chặt bàn tay lạnh giá của Tuyên Phong lôi xuống chợ đêm. Nhiều quầy hàng đóng cửa, chỉ còn vài xe xiên thịt và quán rượu lều. niệm chú thân cho hai kẻ họ Tuyên đoạn dắt vào quán rượu lều. Chủ quán là phụ nữ trung niên đon đả chào: - Chào quý khách! Chà, cháu bé giống cha quá! Vào đây kẻo lạnh, gia đình ăn gì nào? Bà nhìn Túc Thành chớp mắt, quả mặc áo chùng, dáng mảnh mai lại thêm gương mặt đẹp ngời ngời khiến người đối diện say mê. lại như để tâm đến, kéo ghế ấn Tuyên Phong ngồi xuống, bản thân ngồi bên cạnh. bảo vệ kẻ trong hai cánh tay, bà chủ ngạc nhiên: - Cậu đẹp trai, ngồi như thế làm sao ăn? Qua đối diện mà ngồi, ai lại để trẻ con ngồi bàn như thế! - Ăn...! Tuyên Phi vỗ xuống bàn bộp bộp sốt ruột, chẳng để tâm lời bà chủ, gọi món: - Cho nửa cân sườn bò nướng, cháo trắng, vài chai rượu! Nhanh lên, thằng nhóc đói rồi! Tuyên Phong đẩy vai , vành tai đỏ ửng: - Ngươi sang bên kia được ? Bà chủ nhìn kìa! - Mặc kệ bà ấy, ngươi còn ngại ta lập tức khiến bà ta mù lòa luôn! trầm giọng, Tuyên Phong cúi mặt xuống thêm. Túc Thành là làm, nên để người vô tội bị hại! Tuyên Phi vỗ tay bôm bốp vui mừng khi thấy dĩa sườn bò nâu vàng bốc khói, mè rang rắc lên lớp mật ong thơm lựng. Chẳng cần qui tắc, hai tay xíu cầm hai cọng sườn cắn xé nhiệt tình. Tuyên Phong lắc đầu rút khăn ăn lau miệng nó: - Ăn uống chừng mực, từ từ kẻo nghẹn! Ta cho con cả dĩa! Túc Thành nhìn kẻ chăm chút thằng bé bỗng vui hơn, hỏi: - Này! Nó giống ngươi lắm, chi bằng nhận nó làm con chúng ta nhé? nhà ba người chúng ta vui lắm! Thằng bé dỏng tai nghe, lắc đầu quầy quậy: - chịu! phải " cha.. cha"...Cha của Vũ.. Vũ.. là cha.. của Phi! vỗ trán, cười lớn: - Ha ha... Ta bị từ chối! Nó thà làm con Tịch Vu Xuyên cũng làm con của Túc vương tử! Này nhóc, ta cho con tài bảo, ta cho con ma lực... Làm con ta tốt hơn hay sao? Tuyên Phi quẳng cọng sườn cuối cùng xuống đất, lắc đầu: - chịu! Bà.. Bà.. con ăn nữa! Thằng bé ôm tô cháo lên uống cạn, mắt nheo lại lấy làm ưa thích. Tuyên Phong rót rượu song vừa nhấp vào phun ra: - Dở tệ! Chỉ có rượu xà cổ của bờ Lãnh Thuỷ là ngon thôi! Túc Thành véo má, chống cằm nhìn mê mẩn: - Được! Ta ôm cả kho rượu xà cổ về chất ở đảo Ngư. Ngoài ta và ngươi cho kẻ khác uống! Thằng nhóc Tuyên Phi cặm cụi gặm sườn bò nướng bỗng : - Ngài Lãng Thiên... ở kỳ trận... cũng được uống! - Lãng Thiên? ở đâu? Ta phải trả thù cho Trà Lam trí giả của ta! quắc mắt, ngón tay móc vào đũng quần thằng nhóc kéo đến trước mặt mình. Tuyên Phi hai tay nắm chặt cọng sườn, mặt mếu xệch: - Con...! Hu hu... Nó khóc váng lên, nước mắt tràn cả gò má nung núc thịt. Tuyên Phong vụng về xoa đầu nó dỗ dành : - Ngoan nào! Túc gia đâu có trách cứ con. Ngươi tệ , làm nó khóc rồi! Nhìn đứa bé có khuôn mặt giống mình vị chiến giả sinh lòng thương cảm. Sờ đầu nó chuỗi hình ảnh mơ hồ ra, Tuyên Phong nhìn qua Túc Thành: - Đứa bé này là đứa trẻ vô diện ư? - Nó từ chỗ Ma nương đến! Ta ưa thích ngươi nên tiện tay vẽ cho nó giống ngươi. rót rượu tự uống mình, đáy mắt thâm trầm khó tả! Trong đầu là ký ức về Trà Lam, đời này ngoài Khúc Hy- Tuyên Phong Trà Lam là kẻ tin tưởng nhất! Chỉ cần là điều muốn Trà Lam bất chấp tất cả để thành toàn. cũng mang tấm lòng đó đối đãi. Chỉ là đến lúc chết nàng ấy vẫn chưa là bản thân mong muốn điều gì!
Phần: giả! Chap 97: Tịch Khanh! Tịch Vu Xuyên mím môi nhìn chung quanh : bọn hồn bất tán ngày càng hung hãn, tóc bị chúng bứt, cắn, nhai rơi rụng lả tả, đôi chỗ hở lõm da đầu đỏ máu. chẳng rên tiếng, chỉ chú tâm vào Yểm Nha trong vòng tay. Lo sợ nàng bị thương, nắm bàn tay hung hầu đầy vuốt nhọn, cầm ngón đâm mạnh vào trái tim mình. Máu đỏ ra, áp môi Yểm Nha vào miệng vết thương, gọi khẽ: - Yểm Nha của ta, cố gắng uống máu tim ta... Cố lên! Ngoan nào... Làn môi mỏng cương nghị mấp máy, nhàng uống máu, nhìn cái cổ trắng ngần khẽ nhịp lòng dâng lên niềm vui khó tả! Làn da trắng phấn bướm dần đổi màu, từ trắng chuyển hồng rồi đổi sang màu đỏ au. Làn da nổi vân sọc cánh bướm chìm màu da đỏ như ngọc ruby, rắn cứng như da . Lần da mới trông khác lớp da ngày xưa của Yểm Nha là mấy, chỉ là bồi thêm hương phấn bướm thơm , ngọt như da em bé. mỉm cười quên cả đau thấu tim, hôn lên vầng trán đỏ : - Ta như thấy lại ngươi rồi, phu nhân của ta! Yểm Nha hé đôi mắt nâu vàng nhìn đoạn nhìn vết vuốt cắm vào tim, hai dòng lệ chực trào ra xót xa. lắc đầu, cúi xuống hôn bầu mắt ngậm nước : - Ngươi đừng khóc mà, ta sao! Chỉ cần ngươi trở về bên ta và các con, ta sao, nhiều đau đớn nữa cũng sao! Trận bỗng nổi gió cuồn cuộn, bọn hồn bất tán tụ lại vào nhau thành khối đỏ tanh tưởi, khắp thân lòi ra chi chít đầu tóc ngừng kêu thét đòi Yểm Nha trả mạng. lấy tay che mắt và tai Yểm Nha, khẽ: - Đừng nhìn, đừng nghe! Ta ở đây, ta cho bọn chúng làm bị thương ngươi! cảm nhận lòng bàn tay ướt nước mắt, Yểm Nha thể cổ họng chỉ phát ra thanh "ư.. " . Tịch Khanh xưa nay cơ hồ lãnh đạm, quá nhiều. Yểm Nha lại luôn chiều chuộng , có chút ỷ lại, cao ngạo nghĩ mình là trượng phu được phu nhân thương, kính trọng là điều tất nhiên! Nhưng từ khi có nàng bên cạnh, trống rỗng, lại muốn nhiều thứ với Yểm Nha. Muốn với nàng rằng kỳ thực rất coi trọng, luôn mang nàng để trong tim, muốn rằng thà chết theo nàng cũng muốn sống mòn... Ghé miệng sát vào mu bàn tay mình bịt tai Yểm Nha, thầm: - Nếu phu thê ta sống sót ra khỏi trận này, ta hứa mỗi ngày sau này đều với ngươi rằng ta ngươi như thế nào! Ta ngươi nhiều lắm, Yểm Nha của ta! Khối hồn lao vào táp mạnh vào đầu , răng cắm vào tận da mặt vân đá. lợm giọng bởi mùi máu tanh, thét lớn "....A...! " Yểm Nha cảm giác bàn tay bịt mắt bịt tai như to ra, lông lá. hé mắt nhìn, Tịch Khanh hóa thành con thạch hầu lông trắng muốt to bằng khối hồn đỏ oạch kia. lông trắng loang vết máu tanh của khối hồn, dùng tay ôm lấy thân hình bé áp chặt vào vùng ngực đầy lông trắng dày che chở, tay tung những cú đấm như vũ bão vào khối hồn kia khiến chúng loạng choạng. Đôi mắt thạch hầu lông trắng tròng đen tròng xanh dương nhiều vân đen, há miệng nhe hàng răng nanh trắng lóa nhào đến cắn xé khối hồn. Hóa thành thạch hầu vốn là nước cờ cuối cùng của ! Cho dù giết được bọn hồn bất tán cũng tự khôi phục lại hình dạng nam nhân như trước. Nhưng để bảo vệ Yểm Nha, chấp nhận tất cả! Từ bên ngoài trận chợt vang lên tiếng chân " bịch bịch" chắc nịch chạy vào! Tịch Ngân Yểm Vũ! Tuy bị thương nặng nhưng khi nghe nguy hiểm của cha mẹ nó liền sử dụng hết ma lực tử thiên thi còn lại mà Lãng Thiên truyền cho phong kín vết thương mà chạy vào trợ giúp! Yểm Nha gần như ngất khi thấy con bé bỏng của mình: mái tóc trái đào trắng như tuyết, mắt đỏ và làn da trắng đầy vân đá đen mun! Đứa trẻ xinh xắn giờ như tà thần, mặt đằng đằng sát khí! Yểm Vũ cầm cây song thương chỉ vào khối hồn tự ráp lại da thịt lụn vụn: - Lũ gớm ghiếc! Nợ máu của mẹ ta, đến chỗ ta mà đòi! Cha ơi, mau rời khỏi! Nó tung lưới tơ trúc trùm lấy con thạch hầu lông trắng đoạn trao đầu lưới cho con yểm thi Khắc Đạt, ra lệnh: - Mang cha mẹ ta đến động Thừa Ăn của ta! Khắc Đạt răm rắp nghe lời. Yểm Vũ rất thông minh, khả năng học hiểu mười. Nó thông hiểu cách bày trận của sư phụ, tự đào cái động Thừa Ăn cất giấu rất nhiều của ngon vật lạ mà nó tìm được. Động giấu trong trận lại tương thông giữa các trận nên chỉ cần vào bất cứ kỳ trận nào của sư phụ nó đều sợ đói! Nó lại từng chỉ dẫn con yểm thi nơi đó, hào phóng chia số món ngon cho Khắc Đạt nên con yểm thi này thời đối với nó vô cùng tôn kính! Chỉ duy nhất trận nhốt Lãng Thiên bị sư phụ xé nát là nó cách nào vào được. Nó cũng tự trách mình lúc vừa gặp ngài Lãng Thiên đưa ngài ấy đến giấu ở động Thừa Ăn. Nếu nó nhanh hơn biết đâu sư phụ xé kỳ trận! Yểm Vũ phóng song thương cản bước khối hồn đuổi theo Khắc Đạt. Khối thịt đỏ nhầy nhụa nhìn đứa bé lùn tịt nhưng thần thái thể xem thường, quát: - Đứa trẻ tà thần, mau tránh ra! - Bà mày tránh! Nhào vô xem mèo nào cắn mỉu nào! Nó thu lại song thương, bay lên trụ chân lên đầu khối hồn, ngạo nghễ. Trạch Uy ngồi tĩnh tọa nhìn vào kỳ trận, nghe tiếng vực lạnh lẽo đáy mắt tối sầm. dùng con dơi trắng truyền gọi: - Yểm Vũ! Mau thu dọn còn cứu mẹ! - Tuân lệnh sư phụ! Nó vòng tay cúi chào con dơi đoạn xoay song thương cắm xuyên hai bả vai khối hồn. Niệm ma chú kéo dài song thương thành hai cây xiên cao, nó tung lửa hồng hoang đốt khối hồn như nướng thịt. Ngồi xếp bằng, nó chú tâm niệm mật kinh địa ngục để cầu siêu. Bên ngoài Ma vương Trạch Uy cũng ngồi trong lòng chuông thượng cổ, vòng tay dâng lên đầu cầu khẩn: - Địa tạng vương bồ tát! Ma vương Trạch Uy cầu ngài! Phía ngọn lửa khối hồn la thét đau đớn, phẫn uất và căm hận thê thiết. Những tiếng rủa xả của chúng hóa thành mưa dao phóng xuống ghim đầy thân mình vân đá bé . Yểm Vũ vẫn màng, chỉ chú tâm niệm mật kinh địa ngục. Từ vầng hào quang ấm áp màu đỏ vàng xuất , tiếng phật kinh ngân nga vang lên. Khối hồn nhao nhao: - Địa tạng vương, xin cứu mạng! - A di đà phật! Các ngươi bỏ oán niệm, ta lập tức đưa các ngươi rời khỏi. Xuống địa ngục, ta cùng các ngươi vượt khổ để trả nợ nghiệp, vãng sanh. Địa ngục sạch, thề thành phật! Yểm Vũ nghe tiếng êm ái từ bi lòng dịu lại, nó ngây người nhìn vị bồ tát từ ái kia, chắp tay quỳ xuống lạy ba cái: - Địa tạng vương, xin nhận ba lạy của Tịch Ngân Yểm Vũ! Khối hồn nghe tiếng mật kinh địa ngục, phật kinh vãng sanh lẫn tiếng chuông ngân trong lành của chuông thượng cổ sau cùng cũng tự tách thành những linh hồn riêng rẽ. Đồng quỳ xuống cúi lạy vị bồ tát, họ : - Chúng tôi xin theo Địa tạng vương bồ tát! Yểm Vũ quay người đối diện với họ, chợt quỳ xuống cúi lạy lạy: - Cho phép ta lạy tạ tội thay mẹ của ta, ta nhất định đến địa ngục thăm các vị! Họ nhìn nó gật đầu đáp lễ đoạn hóa thành nhiều ngôi sao bay vào lòng bàn tay vị bồ tát. Nó cúi lạy khi vầng hào quang kia biến mất, thu song thương cầm chắc tay. Tiếng sư phụ từ ngoài truyền vào: - Này tiểu đồ đệ, động Thừa Ăn là thế nào? Nó ngoe nguẩy bay , lắc lư hai mông trêu vị vua địa ngục: - Động phủ của con mà! Sư phụ cho con giấu thức ăn ở Ma cung, có cho giấu trong kỳ trận mà!
Phần: giả Chap 98: Ái nữ của Tịch gia! Yểm Vũ vắt giò lên cổ chạy vẫn thoát được con dơi trắng truyền của sư phụ bay theo. Con dơi cứ lép nhép :" - Con ra lấy thức ăn của ai đem về giấu trong động? Trộm là xấu lắm, Yểm Vũ! " Con bé vò đầu đến hai búi tóc trái đào bạc trắng rối tinh rối mù, nhăn mặt đoạn thình lình phóng song thương ngược về phía sau. Song thương cắm vào hai cánh dơi trắng, nó nhẩm đọc ma chú: - Trở về với chủ nhân! Chẳng kịp nhìn xem song thương kia có nghe lời mình , Yểm Vũ nắm quần chạy biến . Nó tự nhai nhải : - Sư phụ là... nhiều quá mà! Tịch Ngân Yểm Vũ mà trộm sao? Mất mặt cha và sư phụ sao? Con đổi, có thứ để trao đổi con xin... Xin cho ... cướp! Trạch Uy vòng tay tĩnh tâm thình lình song thương trong trận bay ra, xuyên qua hai ống tay áo khiến nó rách toạc đoạn cắm thẳng xuống sàn. day đầu mày, lắc đầu: - Đứa trẻ lém lỉnh này! Nó khoan khoái nhìn thác nước đổ ầm ầm trước mặt, dưới lòng thác nhiều loại cá lạ răng lởm chởm. Bầy cá này là do nó thả để canh giữ Thừa Ăn động phủ mình sau làn nước đổ ầm ầm kia! đến cái động này nó phải tạ ơn Ma nương dạo trước dưỡng thương ở phủ Tịch gia kể cho nó nghe về Tây du ký. Nó hứng thú với chuyến thỉnh kinh đó chút nào nhưng rất mê cái Thủy Liêm động của Tề thiên đại thánh. Nó từng thỏ thẻ với Ma nương điều nó muốn, ngài ấy chỉ xoa đầu nó bảo: - Chỉ cần con học giỏi, có lúc con kiến tạo động phủ thuộc về con! Bầy cá nhìn xuyên làn nước thấy tiểu chủ nhân đứng bờ đá quẫy đuôi bay khỏi mặt nước, xòe những đuôi bảy sắc như chiếc quạt múa may reo mừng. Nó vẫy tay chào đoạn búng chân bay xuyên làn nước đổ tung bọt trắng xóa vào động Thừa Ăn. Cửa động đá mở ra, phía trong trần động cao vút phủ lân tinh sáng rực. Yểm Vũ từng nhặt nhạnh nhiều viên dạ minh châu phát sáng rực rỡ khi đến gặp sư phụ sau trận chiến với Huyền Vũ. Nó biết số dạ minh châu này là rơi từ vòng cổ của Quỷ mẫu nhưng nó thèm dâng trả, cứ thế ném dính lên trần động để làm đèn. góc động nó thấy cha nó trong lốt thạch hầu lông trắng ngồi dựa vào vách động, đầu ngoẻo sang bên bất tỉnh. Tuy nhiên hai cánh tay cha lại giữ chặt ngực mình, trong vòng tay lông lá là mẹ nó trong thân xác Trà Lam trí giả! Cả hai đều ngất xỉu, nó chỉ vào họ hỏi yểm thi Khắc Đạt: - Ngươi làm thế nào? Con yểm thi gục gặc đầu, ra hiệu:" Ngài ấy kiệt sức nhưng vẫn cố vùng vẫy trong lưới, lo lắng cho Yểm Vũ đánh lại bọn hồn. Ta hết cách bèn nhúng cả tấm lưới xuống hồ lớn. Ngài ấy và phu nhân uống nước no, xỉu! phản kháng ta nữa! ". Yểm Vũ gãi cằm hết nhìn cha mẹ lại nhìn con yểm thi chắc lưỡi: - Chậc! Ngươi hơi nặng tay, mẹ của ta nhập vào chân thân bướm mỏng manh, cha ta thạch hầu lông trắng xuống nước là bầm dập, ướt sũng biết bao giờ khô? Thô lỗ giống ai biết! Khắc Đạt bình tĩnh giơ ngón tay nhọn chỉ thẳng vào gương mặt bầu bĩnh lòa xòa tóc trắng:" - Giống ngươi! Địa ngục này ngươi đứng thứ hai ai dám trèo lên đầu ngươi đứng nhất! ". Nó chẳng tỏ vẻ giận dỗi, chỉ giơ tay vuốt hết mớ tóc tai bạc trắng rối mù ra phía sau, ra lệnh cho Khắc Đạt đốt cụm lửa gần chỗ vị chiến giả kia ngồi. Căng phơi lưới trúc, nó nhảy lên hốc giữa động máng từng mắt lưới, tẩn mẩn ve vuốt từng mắt lưới vốn là các linh hồn thuộc khu vực quản hạt của Tịch gia: - Vất vả rồi! Động Thừa Ăn có hàng trăm hộc đá được Yểm Vũ đào vách động, mỗi hộc vuông vức, bên ngoài dùng miếng thủy tinh địa ngục ánh đỏ che lại. bên vách ánh đỏ lấp lánh, cơ man thức ăn phía trong miếng thủy tinh như chiếc tủ thức ăn khổng lồ! Nó lẩm nhẩm đọc ma chú đoạn búng tay, hàng trăm cánh cửa thủy tinh bật mở. Nó bảo: - Ngươi ăn gì tự tiện ! Con yểm thi khoái chí phóng lên gần hộc đá chạm trần động. Với tay ôm đùi cừu ướp mật ong hun khói thơm lựng, Khắc Đạt bay xuống ra hiệu hỏi: " - Yểm Vũ... Ăn ? " Nó xua tay, chạy bình bịch đến hộc ngang với đầu nó lôi ra nồi đồng, ấm đồng đoạn ì ạch nấu nồi cháo tuyết liên và trà vân trúc. Khắc Đạt có phần hiểu, chủ nhân của phải mê ăn lắm hay sao? Cớ sao mẩu cũng động đến, nét mặt trầm lặng y như Tịch chiến giả? Yểm Vũ cau mày nhìn nồi cháo sủi bọt ùng ục, lo lắng biết cháo thế này mẹ nó có dùng được ? Nếu cha chân thân thạch hầu cha mớm cho mẹ nhưng cha giờ to lớn như thế, chỉ hơi thổi e là mẹ nó văng xuống đất mất! Chưa kể cha thể trở lại hình dáng cũ ngay, phủ đệ Tịch gia quá ! Nó càng nghĩ mặt mũi càng đen như than, chân dậm bình bịch xuống đất. Con yểm thi vội chụp nồi cháo và ấm trà tránh để chúng vì độ rung của nền đất mà đổ cả ra ngoài. Nó đứng dậy cởi áo ngoài chăm chú dùng áo lau khô lớp lông trắng của cha. Khắc Đạt cũng cởi áo ra giúp đỡ, nó nheo mắt nhìn con yểm thi, miệng toét thành nụ cười: - Đa tạ ngươi! Trần động này cha có thể ngồi tránh sương gió, Tịch phủ lại thể ở... Khắc Đạt dường như chú ý đến lời nó, ra hiệu:" - Để ngài ấy và phu nhân ở đây dưỡng thương! Chúng ta tiếp tục phá trận này! " Yểm Vũ chu môi hôn lên cánh tay Tịch Vu Xuyên, đôi mắt dịu dàng: - Ngươi thông minh đấy! Thế chúng ta để động Thừa Ăn làm tổ uyên ương cho cha ta vậy!