Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần : giả!
      Chap 87: Phu nhân của Tịch Khanh!

      Đêm rất khuya, phủ đệ chợt vang lên tiếng rên rỉ rất . Tử thiên thi xanh ngọc ra vào căn phòng của Tiểu Mỹ, những vết cắt gân bằng vuốt hung hầu của Yểm Vũ bỗng nổi đỏ lên. Bên trong cứ như có con dao lam đỏ cực bén xé da từ bên trong, bột ngọc lam phủ ở ngoài cũng bị nứt hẳn. Máu trào khắp tứ chi, mặt vị giả tràn đầy đau đớn:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ... Ta muốn giết ngươi !
      Yểm Nha nghe tiếng gọi tên con, bất giác trống ngực đập dồn dập... ! Từ Tiểu Mỹ thể làm hại con của ta và Tịch Khanh. Chống tay cố ngồi dậy, té nhào xuống sàn đập gương mặt thẳng xuống nền . Trán u cục to, nén đau bò từng chút ra cửa. Tử thiên thi phóng mất chắc hẳn mau chóng tìm Tịch Khanh. Bám vào tường, Yểm Nha cắn môi đến bật máu vận dụng linh lực hung hầu vào hai bàn tay. Vuốt hung hầu bung ra bén ngót, cắm sâu vào tường chắc chắn, mỗi bước chân qua là tường hằn lên mười lỗ vuốt tròn sâu hoắm.

      Tiểu Mỹ trân trối nhìn Trà Lam men theo tường tiến đến cạnh giường. Nhìn mười móng vuốt hung hầu tay Trà Lam, Tiểu Mỹ nghiến răng:
      - Ngươi cũng là hung hầu? Con bà nó! Sao hung hầu nào cũng bị Tịch gia mê hoặc ?
      Yểm Nha dùng hết sức cố ra những tiếng khàn chữ:
      - Ta ..là ...Yểm...Nha! Ngươi muốn giết con ta, ta tuyệt đối cho ngươi sống sót!
      Gương mặt vị giả nửa tin nửa ngờ, cần cổ vằn vện sẹo kia cũng bị nứt toác, máu phun ra. Yểm Nha xoay vuốt hung hầu đâm mười móng vuốt vào ngực Tiểu Mỹ, máu miệng trào ra hòa cùng tiếng đùng đục:
      - Yểm Nha ta chết hôm nay cũng bắt ngươi theo...đừng hòng động đến Yểm Vũ của ta! Hự...
      Yểm Nha đau đớn xoay lại nhìn, lưng cắm cây dao găm, đôi mắt nâu vàng ứa lệ nhìn kẻ vừa phóng dao , cố gọi trước khi ngã xuống:
      - Tịch Khanh!

      Hai tiếng " Tịch Khanh " vừa phát ra bằng chất giọng đục pha lẫn nghẹn máu cứ như hồi chuông đánh mạnh vào đầu vị chiến giả. vừa ngửi được mùi sát khí liền phóng dao vào phòng muốn giải cứu Tiểu Mỹ , rốt cuộc ngọn dao cắm ngay lưng Trà Lam!
      dang tay đón lấy Trà Lam ngã chúi vào lòng , tay run run giật con dao khỏi lưng. Máu từ vết dao lưng lẫn vết toác cổ chảy xuống loang ướt tầng bạch y của . Nâng gương mặt còn khí sắc, hơi thở yếu ớt gào lên :
      - cho ta biết...vì sao biết ta tên Tịch Khanh ? ta biết ...
      - Yểm Nha... Yểm Nha nhập xác ...Trà Lam!
      Từ Tiểu Mỹ gắng gượng được câu rồi tắt thở , cả thân xác liền hóa thành tro trắng.
      Tịch gia tin vào đôi tai mình! Yểm Nha? Yểm Nha nhập hồn vào Trà Lam trí giả? ấy phải bị Huyền Vũ thiêu đốt và nuốt hồn phách rồi sao? Như thế ta là vô tình giết phu nhân quý nhất hay sao?
      bế lên, dùng tu vi của mình truyền qua giữ lại hơi thở . Gọi tử thiên thi, còn giữ được vẻ bình lặng , nhu hòa :
      - Ta phải đến Ma cung ngay... Chỉ có Ma vương...chỉ có mới cứu được ...Yểm Nha ..ngươi đừng chết! Đừng bỏ lại cha con ta mà...Yểm Nha!
      Khoác áo choàng xanh lá bọc lấy thân hình mềm nhũn, nâng niu trong vòng tay đạp mây bay . Tử thiên thi xanh ngọc lo lắng nhìn theo, chỉ mong kỳ tích xuất ...

      Trạch Uy ngồi dựa thành giường trầm mặc, uống khá nhiều rượu, gương mặt đỏ như hoa đào. cố tìm vào mộng cảnh chỉ mong tìm được chút tàn hồn của Ma nương nhưng sao tìm thấy! Mộng cảnh sập đổ hoang tàn, cả vùng cát tuyết đều trở thành màu đỏ. đứng trơ trọi giữa gian u đó, ủ rũ khổ sở khóc ngất. Nàng ấy rời khỏi ! Cả mảnh tàn hồn cũng còn, trái tim như tự băm vằm nát bét còn chút sinh lực. Tỉnh dậy chỉ biết uống nhiều rượu, muốn quên khoảnh khắc nàng nhìn vừa thương vừa xót xa. Song càng uống càng tỉnh táo, trong đầu càng nụ cười, mái tóc thắt đuôi sam đen bóng và giọng êm ái trong vắt. Nhếch môi tự cười mình, ném vỡ chung rượu :
      - Hừ... Chắc chỉ có rượu xà cổ mới giúp ta ngủ được... Ma nương...ta giận nàng rồi! Nàng rằng tự quyết định, nàng bỏ rơi ta, cần ta...Ta muốn triệt để ném nàng khỏi đầu ta... Nhưng ta làm được....
      Nước mắt chảy vào khóe miệng cười, kiểu vừa cười vừa khóc càng làm cung nga hầu rượu buồn bã hơn.
      Lịch Thủy dò dẫm bước qua ngạch cửa, :
      - Trạch Uy...ngài đừng uống rượu nữa...ngài uống nhiều tốt, ta nghe đau lòng lắm!
      - Lịch Thủy... , trở về phòng! Ta cần ai thương xót ta, cần! Kẻ ta cần , kẻ ta muốn nguyện ý ôm lấy ta chết! Nàng nghe chưa? Ma nương chết!
      lảo đảo đứng dậy, đẩy mạnh Lịch Thủy văng khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Cung nga vội đỡ vị thượng tiên, dịu giọng:
      - Lịch Thủy tiên giả mau trở về phòng. ai khuyên được ngài ấy đâu! Ma vương là vị vua địa ngục ngoan cường, tự té tự đứng dậy!
      Lịch Thủy quệt nước mắt, nỉ non:
      - Hu hu...sao ngài ấy đối xử với ta như vậy? Ma nương sao? Cũng thành tro bụi... Ngài ấy muốn ôm chấp niệm mãi mãi hay sao? Ta luôn thương ngài ấy cơ mà?
      Cung nga thở dài buồn khuyên nhủ, dìu Lịch Thủy trở về phòng đoạn khóa chặt cửa ngoài, dặn dò yểm thi Khắc Đạt:
      - Ngươi trông chừng vị tiên giả kia để làm phiền Ma vương! Tiên giả mà khí chất thanh cao bằng gót giày của Ma chiến giả, thảo nào Ma vương chẳng đoái hoài!

      Trạch Uy chợt nghe tiếng la khóc rất lớn của Yểm Vũ liền bật dậy chạy sang phòng bên cạnh. Con bé ngồi cuộn chân trong mép giường khóc váng lên:
      - Mẹ ơi! Mẹ ơi!
      nhào đến ôm chầm lấy con bé, hôn lên mái tóc âu yếm:
      - Yểm Vũ...nín nào! sư phụ nghe sao con khóc?
      - Hu hu...con mơ thấy cha cầm dao đâm mẹ. ..hu hu..
      Nó càng khóc lớn hơn, Tuyên Phi bò dậy khóc theo. lại bế luôn thằng bé đặt lên chân, ra sức dỗ dành:
      - Mơ thôi! Là mơ con đừng khóc! Cha con mẹ con như thế sao mà đâm được? Ngoan! Nín , sư phụ bảo xích giao đưa con bắt cá nướng ăn... Nín !
      Nó vẫn thút thít, hai bàn tay xíu đan vào nhau:
      - Sư phụ bảo đảm có chứ ạ? Sư phụ chắc chứ?
      - Ta hứa! Con mơ ác mộng thôi! Nín !
      Trạch Uy gọi cung nga, lại vẽ ma chú thành hai áo giáp bọc lấy hai đứa trẻ:
      - Ngươi gọi yểm thi Khắc Đạt tháp tùng bọn trẻ bắt cá ! Cẩn thận!
      - Tuân lệnh!

      hôn tạm biệt hai đứa trẻ đoạn ngồi mình ngai, lặng lẽ nhìn bóng đuôi xích giao dần khuất trong mây. Gió nổi lên, nhìn ma trận bao quanh Ma cung đổi màu xanh, cau mày:
      - Tịch Vu Xuyên đến đây làm gì?
      - Ma vương! Ta cầu ngài!
      Tiếng Tịch gia vang lên, trông vị chiến giả cuống cuồng đặt kẻ trong vòng tay xuống trước mặt :
      - Ma vương... Cứu ...Yểm Nha!
      - Yểm Nha...?
      nhếch mày, vội bước xuống mở áo choàng. ràng phải Yểm Nha! Song bộ vuốt hung hầu lẫn tròng mắt nâu vàng lại chỉ chứng đây là hồn nhập xác và hồn là hung hầu. nhìn xoáy vào Tịch gia:
      - Ngươi chắc đây là Yểm Nha?
      - Cầu xin ngài!
      Tịch Vu Xuyên vòng tay cúi chào, gật gù:
      - Mau đem xuống chuông thượng cổ! Ta mở câu hồn trận, Tịch gia ôm Yểm Nha vào đó, dùng máu của chiến giả kết hợp với trận cứu mẹ của Yểm Vũ!
      - Đa tạ !

      Trạch Uy đứng phía ngoài nhìn bóng Tịch gia ôm Yểm Nha vào câu hồn trận bày bố trong lòng chuông thượng cổ:
      - Yểm Vũ mơ thấy đúng! Hi vọng Tịch gia và phu nhân bình an! Ta muốn tiểu đồ đệ của ta lại khóc!
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 88: Tình !

      Tịch Vu Xuyên bế thân xác Trà Lam vào trận, nhìn chung quanh toàn là những hồn bất tán gào thét gọi "Yểm Nha! ". Chúng là những kẻ bị con đệ nhất hung hầu hạ sát từ thời còn theo chân Chung Khải và Từ Hồng Huyên. Bởi Yểm Nha tiềm sức mạnh của Quỷ ấn nên những kẻ bị giết đều thể an lành qua cầu Nại Hà. Tuyên Phong ngày trước vây chúng vào bình đất hạ dưới đáy bờ Lãnh Thuỷ, chờ Ma Kim Tuyết trở về khởi động lại Quỷ ấn để siêu độ cho chúng. ngờ Tuyên Phong chết, Ma chiến giả cũng còn nên Tuyên Thừa Chí đành mang giao lại cho Ma vương Trạch Uy!
      Bọn chúng trông thấy Yểm Nha nằm thoi thóp trong lòng Tịch Vu Xuyên bay đến vây chung quanh. Thè hàng trăm cái lưỡi dài đỏ lòm tanh tưởi liếm tầng áo vị chiến giả, có tiếng van cầu có tiếng hăm dọa:
      - Tịch chiến giả, ngài mau trao con hung hầu cho chúng tôi! Nợ máu phải trả bằng máu!
      - Tịch Vu Xuyên, vào trận này ngươi còn Ma lực chiến giả, mau giao ta ra! Nếu bọn ta giết luôn ngươi!

      Tịch Vu Xuyên ngồi xếp bằng, đặt Yểm Nha nằm gọn chân, kéo đầu dựa vào vai trầm mặc:
      - Phu nhân của ta! Bất kể làm gì ta đều gánh vác.
      dùng tu vi bao bọc lấy thân thể đoạn nhắm mắt lầm thầm đọc mật kinh giả. Bọn hồn hung bạo tuy tấn công cướp Yểm Nha được nhưng lại hết tốp này đến tốp khác xông vào cắn xé Tịch Vu Xuyên. là thạch hầu da vân đá, những cú táp khiến làn da trầy trụa, đôi chỗ vụn đá rơi ra chút máu. điềm tĩnh đọc dù người đau buốt, tu vi hộ thân toàn bộ mang ra bảo hộ Yểm Nha. sợ chết, chỉ sợ mất phu nhân quý lần nữa!

      Trạch Uy ngồi phía ngoài chuông thượng cổ nhìn trận câu hồn, tiếng chuông ngân nga:
      "- Ngài tước bỏ ma lực chiến giả của Tịch gia e ngài ấy trọng thương! "
      - Phải như thế mới an ủi bọn hồn, đừng lo! Tịch Khanh là thạch hầu, lại là chiến giả đắc đạo, dễ giết đâu! Đợi Yểm Vu câu cá về, ta dạy nó vào trận cứu mẹ!
      Trạch Uy khẽ , tay vận động truyền Ma lực chính thống vào chuông thượng cổ Vong Xuyên nhằm kích chuông quay nhanh hơn. Tiếng chuông ngân lên giòn giã:
      "- Ngài muốn đưa Yểm Nha vượt kiếp? "
      - Ta muốn giúp cả nhà họ đoàn tụ, ta muốn Yểm Nha sau này trong sạch bị hồn réo đời nợ máu. Ma nương chắc cũng muốn như thế!

      nhắc đến tên nàng giọng mang nhiều xúc động, Ma cung này, chuông thượng cổ lẫn căn phòng đều mang hương thơm của nàng ấy. như nghe phảng phất mùi kiều hương nồng đượm, muốn quên cũng sao quên được! Muốn quên kẻ từng giống như muốn nhớ được kẻ chưa từng gặp, luôn là điều thể!
      Yểm Vũ cõng Tuyên Phi chạy vào phòng tìm sư phụ, nó ngó quanh quất thấy bóng dáng áo bào đen tuyền giơ con cá vẫn còn quẫy tay chun mũi :
      - Sư phụ biến đâu rồi? Con bắt cá về hiếu kính Người đây!
      - Vũ Vũ... Thơm...
      Tuyên Phi ngửa cổ ngửi, toét miệng cười nhận ra mùi kiều hương. Yểm Vũ khịt mũi, nhắm mắt cảm nhận mùi hương đoạn lắc đầu:
      - phải mùi kiều hương của Ma nương! ! Xem kẻ nào giở trò!
      Hai đứa lần theo mùi hương đến căn phòng có cung nga trông chừng bên ngoài, Yểm Vũ méo mỏ :
      - Lại là Lịch Thuỷ? Tính luyện kiều hương dụ sư phụ ta sao? Đồ ngốc! ta làm sao luyện được, chỉ có Tuyên gia làm được thôi!
      - Lịch Thuỷ... thối!
      Tuyên Phi ôm cổ nó lập bập từng chữ, nó phì cười :
      - Ta biết rồi! Thế ai thơm?
      - Vũ Vũ,... Ma nương!
      Thằng bé giơ hai ngón tay ngắn ngủn lên, nó cười ha hả:
      - Còn cha ta, sư phụ ta, mẹ ta... Ai cũng có mùi thơm mà!
      Tuyên Phi xua tay, chu môi :
      - Cha.. Cha.. phạt Vũ Vũ ... thơm! Phạt ... hôi hôi!
      Yểm Vu thảy thằng bé xuống đất nghe " bịch", ôm bụng cười ngặt nghẽo :
      - Chết ngươi nha, dám cha ta với sư phụ hôi hôi nha! Ha ha..

      Tuyên Phi bị ném xuống, đầu va vào cạnh cửa khóc mếu máo. Yểm Vũ ngưng cười, nhìn nó :
      - Con trai đấy, khóc chi hoài? Nín ngay!
      - Hu hu... Vũ Vũ... sờ... sờ..
      Thằng bé lết mông đến cạnh nó, nắm bàn tay nó lên rồi tự xoa vào trán:
      - Vũ Vũ... sờ... hết đau...!
      Yểm Vũ lại bật cười, càng nhìn càng thấy thằng nhóc này ngộ nghĩnh, như cái đuôi bám riết rời. Nó xoa xoa chỗ u to, chu môi thổi "phù phù " dỗ:
      - Được rồi! Nín ! Sau này muốn ta xoa xoa sờ sờ , cần tự nắm tay ta rồi tự xoa. Thằng nhóc mít ướt!

      Tuyên Phi vừa khóc vừa cười, nhân tiện kéo luôn cái mặt vân đá trắng hồng sát lại hôn cái, cười tít mắt :
      - Vũ Vũ... thơm nhất...
      - Thơm... như gì?
      Nó lại cười, giơ tay véo má thằng bé đau. Tuyên Phi vừa cù vào hông nó, bập bẹ:
      - Thơm.. Thơm.. như... đồ ăn!

      Yểm Vũ đá tung cánh cửa phòng, vung mạnh ma lực tử thiên thi từ móng vuốt hung hầu đánh nát chiếc bình hương bay lơ lửng. Bình rơi nát, mùi thơm nồng nàn bay lên. Yểm Vũ vội bịt mũi nó và Tuyên Phi, đầu vuốt vẽ ma chú gọi yểm thi Khắc Đạt. Con yểm thi xông vào ngửi mùi hương , bị hương thơm mê tình dẫn dụ cả người đỏ rần lên. Khắc Đạt hướng về chủ nhân mùi hương, mạnh bạo giơ tay đè nghiến Lịch Thủy mặc cho vị tiên giả kêu gào :
      - Tránh ra... Ta muốn Trạch Uy! .... Cứu với...
      Yểm Vũ kéo Tuyên Phi ra ngoài, nó nhìn mấy cung nga có ngửi ít hương mặt đỏ như hoa đào co tay đấm thẳng vào mặt. Họ xỉu ngay, nó thoáng nghe tiếng vải bị xé rách, lại nghe tiếng thét của Lịch Thủy:
      - Buông.. Á....
      Chắc lưỡi, nó nắm tay thằng bé xuống mật đạo:
      - Chúng ta tìm sư phụ! May mắn sư phụ bị trúng, nếu ta thà trở về nhà cũng nhận kẻ mê trai đắm sắc như thế làm sư mẫu ta đâu!

      Trạch Uy trông gương mặt hai đứa bé có chút lạ liền kéo lại gần, ngửi thấy mùi quen mà lạ hỏi:
      - Hai con sao chứ? đến đâu?
      Yểm Vũ tót lên chân ngồi, ngây thơ quơ chân múa tay :
      - Con bắt cá muốn đem hiếu kính sư phụ, tìm thấy ngửi mùi thơm... Con tưởng Ma nương về, vui mừng tông cửa vào phòng, cẩn thận tông trúng Lịch Thủy thượng tiên... Cái bình vỡ... Con sợ quá dắt Tuyên Phi chạy... Sau đó... Khắc Đạt đến... Rồi xé... Í da... Con biết đâu...
      cau mày, ngờ Lịch Thủy luyện được mùi kiều hương muốn dẫn dụ lên giường. Thở ra, vuốt tóc con bé :
      - cố chấp! Yểm Vũ... Con... gọi Khắc Đạt đến, tự đến...?
      Nó im lặng, mắt cúi xuống dám nhìn thẳng mặt sư phụ. lắc đầu, trầm mặc:
      - Thôi vậy! Là nàng ta tự chuốc lấy... Yểm Vũ! Việc nhà hệ trọng, nghe kỹ lời ta. Cha con bế mẹ con trong thân xác Trà Lam vào trận câu hồn, con mau nghe lời sư phụ tìm thêm nụ sen đen về cứu mẹ! Trà Lam từ chỗ Túc Thành mà đến...
      Nó dỏng tai nghe, đôi mắt chuyển thành màu đỏ tươi bung vuốt hung hầu nhảy xuống :
      - Ma thú thiết ngưu... Cho con!
      - Được! Ta bảo Tuyên gia mang ma thú đến biển băng hỏa cho con! Yểm Vũ! Cẩn thận!
      dịu dàng ôm lấy tiểu đồ đệ, khoả ma pháp tạo tầng giáp bảo vệ. Nó chìa tay :
      - Sư phụ cho con vũ khí!
      - Giáng Ly đây! Ta làm lại cho con!
      rút từ lòng chuông thượng cổ thanh băng phiến hai đầu ánh sắc xà cừ trao cho nó. Yểm Vũ xoay vòng đầu thích thú đoạn quỳ xuống lạy ba cái:
      - Con đây! Cha mẹ và Tuyên Phi nhờ Người chăm sóc, sư phụ cũng cẩn thận, Lịch Thuỷ kia lại giở trò...
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 89: Yểm Vũ nhất là ai?

      Túc Thành biết mình ngủ bao lâu, khi mở mắt ra thấy đầu gối lên chân mảnh tàn hồn kia. Tuyên Phong ngồi thẳng lưng tựa vào thành giường, im lặng nhìn chớp mắt... nhìn sâu vào đôi mắt kỳ lân, đáy mắt ngưng đọng in hình ảnh của : Túc Thành!
      Khẽ nhấc đầu, bàn tay to mềm mại đặt lên ngực , khẽ:
      - Túc Thành... Ngươi nằm yên ! Lúc nãy quỷ nhân ngư đem đến chung máu tim của chúng. Ta cho ngươi uống...
      - Ngươi cho ta uống?
      lặp lại, nhớ chút gì! Tuyên Phong rũ mắt, lia ánh mắt nhìn xuống bờ môi nhàn nhạt :
      - Ta... Ta uống... Sau đó hôn ngươi! Đừng nhìn ta như thế!
      Giơ bàn tay che ánh mắt của vị vua địa ngục trước kia, Tuyên Phong thấy mình ngốc nghếch làm sao! Đường đường là chiến giả dũng mãnh , bước chân vạn sinh linh phải cúi đầu. Thế mà hôm nay cứ như kẻ trộm trong lúc Túc Thành mê man cứ mải miết nhìn ngắm, lặng lẽ vừa hôn vừa mớm số máu kia vào miệng . Khi tỉnh lại ngại ngùng, muốn đối diện.
      Túc Thành dịu dàng nắm chặt bàn tay mặt mình, kéo xuống hôn lên lòng bàn tay, cười :
      - Ngươi ngại gì chứ? Ta muốn mỗi khắc đều được nhìn thấy ngươi, chưa khi nào muốn rời mắt!
      ngồi dậy đối diện với Tuyên Phong, ghé sát mặt vào gò má ửng hồng :
      - Tuyên Phong... Ngươi... Ngươi mà phải là tàn hồn ta sớm "ăn" ngươi! Sao mặt ngươi lại đáng đến thế?
      Tuyên Phong vội giơ tay chắn nụ hôn, đứng dậy:
      - Ngươi... đứng đắn chi cả!
      Túc Thành choàng tay qua hông kéo mảnh tàn hồn ngồi đùi mình, úp mặt vào tấm lưng rộng lạnh lẽo bật cười :
      - Ha ha... Tuyên Phong... Ngươi ta nghe... Chúng ta sớm là của nhau, ta đối với kẻ ta ... Ta đối với... nam nhân của ta sao lại gọi là đứng đắn? Ta còn muốn nhiều hơn những nụ hôn, chỉ là muốn bảo vệ ngươi... Ta nén lòng lại...

      Tuyên Phong nghe bốn chữ sau cùng rất , tâm trạng dường như tốt hơn. Chấp nhận vòng tay ngọt ngào vây lấy, cũng phản kháng nụ hôn vai... Thời khắc này vị chiến giả chính thức buông bỏ rào chắn, chân thành cảm nhận tình của Túc Thành!
      Bàn tay co lại nắm chặt của như tự ngăn chặn hỏa dục bùng phát, bờ môi ngược lối cứ mải miết lướt lên vành tai. cũng nhận ra kẻ ngồi trong lòng cố kềm mình lại, trân mình đón cơn sóng mơn trớn từ bờ môi ướt át. Vuốt mái tóc dài đen nhánh, âu yếm:
      - Ngươi đừng sợ... Ta kiểm soát ta được. Tàn hồn cương... Ngươi phải chịu đựng là ta yên lòng. Phần ta... Ta lo được!
      - Ngươi... Lại đứng đắn! Làm tiên giả bao nhiêu năm ta nhìn ra ngươi có lúc lại thế này đấy!
      Tuyên Phong thở ra, trong ký ức từ bé đọng lại vị tiên giả lúc đó thanh tĩnh như hoa đào trong tuyết, đẹp đẽ tinh khôi. Bước chân như bấc đèn, thoang thoảng hương hoa đào đến trao cho cây Miên tiêu, nựng má:
      "- Tuyên Phong... Tặng cho ngươi. Mau lớn mạnh khỏe nhé! "
      Túc Thành cụng đầu vào trán Tuyên Phong, hai đầu mũi chạm vào nhau :
      - Ta từ khi trông thấy đứa trẻ Tuyên Phong muốn mang về... nuôi lớn nhưng ngươi lúc đó chung thân với Tuyên Thừa Chí, lại là con trai của Ma Tôn và Quỷ mẫu. Bây giờ tốt hơn rồi! Ngươi chỉ là của ta thôi!

      Quỷ nhân ngư gõ cửa, giọng thánh thót :
      - Túc Vương tử, Tịch Ngân Yểm Vũ cưỡi con ma thú thiết ngưu đến!
      - Hừm... Trạch Uy kia sao dám bỏ đứa trẻ bé mình với Ma thú? Ta ra ngay!
      cau mày, vớ áo choàng đỏ khoác lên cho Tuyên Phong, nhoẻn cười :
      - thôi, tân nương của ta!
      - Câm !
      Mảnh tàn hồn liếc cái đứt mắt, vội bước lên phía trước. Yểm Vũ vẫn lùn tịt, cái áo khoác ngoài khẽ hất lên phơi cái bụng trắng hồng tròn trĩnh. Nó vòng tay cúi chào, ngạc nhiên nhìn Tuyên Phong:
      - Yểm Vũ mạo muội đến! Tuyên gia, sao ngài lại ở đây?... đúng! Sao đầu ngài còn hào quang chiến giả, ngài quậy quá bị sư phụ con lột chức đá đít đến đây à?
      Túc Thành nhìn đứa bé buộc tóc hai sừng bên cao bên thấp, hai má phúng phính phì cười :
      - Nhóc con, vị này phải Tuyên Thừa Chí! Chỉ giống thôi, đây là... mỹ nhân của ta!
      Yểm Vũ gãi đầu nhìn lại lần từ đầu đến chân Tuyên Phong, đoạn toét miệng cười :
      - Ngài ngộ nghĩnh... Con nghĩ mỹ nam nhân phải như sư phụ, cha con, ngài Lãng Thiên kia! Chi bằng ngài là... mỹ nhân của vị này còn nghe được!
      Túc Thành vui vẻ cúi xuống bế nó, hôn lên gò má vân đá trắng hồng :
      - Yểm Vũ tinh tế! Nhưng ta thích như thế!
      - Ngài thích là được! Ở trong tay mình dù là dạ xoa hay Hằng Nga cũng thế. Nguyện ý là được! Cha con thế!

      Nó nheo mắt nhìn Tuyên Phong, toát lên nụ cười chân . Mảnh tàn hồn ngẩn người, con bé khi nhàng giống hệt Tịch Vu Xuyên!
      Nó dụi mắt, Túc Thành chợt nhớ ra:
      - Con lén cưỡi Ma thú chơi phải ?
      - Con đến cầu ngài cho nụ sen đen cứu mẹ!
      Nó nhảy khỏi tay , quỳ xuống khiêm cẩn chắp tay vái lạy. nhếch môi :
      - Con cần nụ sen đen? Vì sao?
      - dám giấu, Trà Lam trí giả ám hồn mẹ con vào xác ngài ấy. Cầu Túc vương tử cứu mạng!
      Nó cúi lạy, lúc này mới vỡ lẽ vì sao cả hồn Trà Lam đều tan biến. giọt nước mắt trào ra nóng hổi, mỉm môi :
      - Trà Lam của ta... khờ mà! Nhưng Yểm Vũ, ta có điều kiện, con phải giao Lãng Thiên cho ta xử trí! Vì mà Trà Lam chết, ta bắt trả giá!
      quỳ bỗng ngã bật ra, mặt ngây ngốc lúc đoạn phồng má hỏi:
      - Ngài cần kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của Trà Lam trí giả?
      - Ừm...
      Nó chớp mắt, nghĩ ngợi thoáng đoạn gật đầu:
      - Con hứa!

      Tịch Ngân Yểm Vũ trân trọng trao nụ sen đen vào tay sư phụ. Trạch Uy hỏi:
      - Túc Thành đòi hỏi gì sao?
      - ạ!
      , lại chú tâm vào việc chữa trị cho Yểm Nha nên nhìn mặt tiểu đồ đệ:
      - Kẻ mưu cao như dễ dàng ban cho nụ sen đen, con may mắn !
      Nó chạy tìm Tuyên Phi, véo má thằng bé hỏi:
      - Ta hỏi ngươi, ngươi ai nhất?
      - Vũ Vũ!
      - Thế nếu có kẻ muốn ta chết?
      - cho!
      Tuyên Phi chu môi, tay khua chân lắc ra chiều phản đối mãnh liệt. Nó mỉm cười, khều khều bụng thằng bé :
      - Cảm ơn ngươi ta!
      Betty thích bài này.

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần: giả!
      Chap 92: Cơn giận của Ma vương!

      Trạch Uy tách từng cánh sen bé xíu của nụ sen đen, phủ đầy bột ngọc lam và dầu thiêng từ đỉnh chuông Vong Xuyên và Tại Kiếp đoạn cất tiếng gọi :
      - Tịch Vu Xuyên, ta đưa nụ và cánh sen vào trận. Ngươi mau mớm cho Yểm Nha! Ta tìm Yểm Vũ dạy nó vào trận!
      - Đa tạ!
      Tiếng vị chiến giả vọng ra yếu hơn, chống đỡ bọn hồn bất tán khi có ma lực chẳng dễ dàng gì! Toàn thân Tịch gia đầy vết thương nứt nẻ, mặt cũng bị cào mấy đường làn da vân đá. cắn răng chịu đựng, chỉ cần kẻ được ôm giấu trong lòng bị tổn hại là được! Hơi thở của Yểm Nha rất mỏng, lúc có lúc . Bọn hồn vẫn điên cuồng tấn công, chợt luồng gió lốc từ ngoài trận thổi vào, thổi bạt hồn thành những hình hài méo mó. giơ tay hút nụ sen đen vào lòng bàn tay, bỏ vào miệng đoạn nhìn kẻ trong tay... Gương mặt của Trà Lam xa lạ quá! Làn môi mỏng kiên định này nào phải của Yểm Nha!
      Hít hơi mạnh, cố vượt qua cảm giác hôn kẻ lạ, nhàng tách hai cánh môi khô khốc kia ra. Hơi thở đượm mùi thơm phấn bướm quyện vào mùi đàn hương người . Dùng lưỡi đẩy nụ sen vào vòm họng, vuốt ve tấm lưng, thầm gọi:
      "- Yểm Nha của ta! Ngươi mau nuốt ! "
      Nhìn màu da dần tươi sáng hơn, mừng rơi nước mắt!

      Trạch Uy chưa bước vào phòng tai liền giật giật, tiếng hét đau đớn của tiểu đồ đệ vang lên. tông cửa phòng bay vào kỳ trận, vừa trông thấy Lãng Thiên trút ma lực ánh xám của tử thiên thi vào vị trí trái tim Yểm Vũ rút cây phi tiêu cài ngực áo phóng ngay. Cây tiêu cắm vào bàn tay Lãng Thiên, trong chớp mắt đông cứng như khối đá. nhào đến ôm lấy Yểm Vũ, cả người con bé nóng rực, nước mắt nước mũi tèm lem cứ lảm nhảm:
      - Ngài Lãng Thiên bị điên... Điên rồi... cái gì... Điên rồi...
      - Ngoan nào! Sư phụ chữa cho con, đừng sợ!
      khỏa khí lạnh bao lấy nó, bế đỡ đầu tựa vào vai đoạn quắc mắt nhìn Lang Thiên, gằn :
      - Ngươi làm gì con bé?
      - Ta cố giải lời nguyền cho nó, ngươi phá hỏng tất cả!
      Lãng Thiên nhìn căm hờn, hai kẻ nhìn nhau như thể đội trời chung. Trạch Uy mím môi , vung tay. Từ lồng sắt chụp xuống vây Lãng Thiên, giận dữ đánh lồng sắt chìm xuống đáy hồ:
      - Ta biết Ma nương muốn ngươi sống, ngươi đừng hòng chết nhưng ngươi tổn hại tiểu đồ đệ của ta cứ ở dưới đấy hồ chịu lạnh... Sống bằng chết !

      Đặt Yểm Vũ nằm ngay ngắn giường, cắt tay máu vào miệng nó, âu yếm:
      - Mau uống máu sư phụ con! Máu ta giải được ma lực ánh xám trong tim con. Hừ... ra là nguyền cái gì lên con thế? Chết tiệt! Ta vì Ma nương của con sớm xóa sổ !
      Yểm Vũ nuốt máu, hé mắt giơ ngón tay chỉ vào , tiếng trẻ thơ non nớt nhưng điềm tĩnh:
      - Sư phụ được làm hại ngài ấy... Lãng Thiên... Ngài ấy là của con! Nếu chết... Phải chết trong tay con!
      Cơn giận của vị vua địa ngục càng dâng cao hơn, tung ma lực đánh nát tấm kỳ trận khiến nó vỡ từng mảnh :
      - Lại còn bênh vực tên tử thiên thi đó? Ma nương con cũng thế, rốt cuộc tại sao Lãng Thiên lại quan trọng đến như thế? Ta cho con hay, kỳ trận vỡ... Dù ta giết cũng sống chịu khổ ải. Con cũng vào đó cứu được!
      Con bé thở dốc, khẽ cười :
      - Đa tạ sư phụ tha chết cho ngài ấy! Con cố gắng tu luyện đến khi nào vẽ được kỳ trận thông trận, nhất định...
      nhìn đứa trẻ bé xíu lúc thường vẫn mê ăn mê chơi những lời kiên định thế này đau lòng! chỉ muốn bảo bọc đứa con này tốt để nó mê ăn mê chơi mãi thôi. Kéo chăn đắp cho nó, ra hiệu cho cung nga bế Tuyên Phi sang phòng khác đoạn thu mảnh vườn kỳ trận dán lên tường. Rời khỏi phòng, trầm mặc tiến về chuông thượng cổ, muốn hỏi xem rốt cuộc Tịch Khanh đắc tội gì khiến Lãng Thiên kia nguyền rủa lên Yểm Vũ!

      Túc Thành hít hơi mạnh, mùi sương đêm dễ chịu. cẩn thận lấy nụ sen đen bỏ vào chén dầu thiêng. Nụ sen ngấm dầu phút chốc tàn hồn Tuyên Phong xuất . Nhìn căn phòng lạ lẫm, Tuyên Phong hỏi:
      - Đây là đâu?
      - Ký túc xá nam sinh ở đại học công nghệ! Chúng ta ở đây, ta với thân phận sinh viên Túc Thành ,ngươi cứ ngày ngày ngoan ngoãn ở cạnh ta.
      kéo tàn hồn ngồi lên chân, dịu dàng hôn lên gò má lạnh buốt. Tuyên Phong thở ra:
      - Chúng ta sao phải ở đây?
      - Ma Kim Tuyết và Huyền Vũ ở đây! Chỉ là ta biết họ vào kẻ nào. Ma lực chiến giả của Ma nương còn mạnh mẽ, e là Huyền Vũ kia bao bọc nàng ấy! Huyền Vũ cự thi chắc chắn giết người để hút sạch sinh lực. Chúng ta chờ xem ra tay!
      Đẩy Tuyên Phong ngã xuống giường, úp mặt vào cần cổ khẽ cười :
      - Đừng mắng ta! Cả ngày nay ta nhớ ngươi, cho ta ôm ngươi chút. Lát nữa ta dắt ngươi ra phố chơi, nhé!
      - Ngươi vẫn còn tâm trạng chơi ư, Túc Thành?
      Tuyên Phong lắc đầu, vuốt mái tóc bạch kim ngắn. Túc Thành mặc sơ mi trắng rất hợp, da trắng môi hồng, cao ráo mảnh dẻ vừa nhìn ! Tuyên Phong sờ làn da trắng mịn, bất giác :
      - Ngươi là đẹp!
      chớp mắt, tia nhìn ánh lên nét cười rạng rỡ:
      - ư? Ngươi thấy ta đẹp ư? Thế gả cho ta nhé?
      Tuyên Phong phì cười, đẩy ngồi dậy trêu chọc:
      - Ta vừa khen ngươi như thế? biết làm ra vẻ cao giá gì cả! Ngươi nên chờ để ta lên tiếng chứ?

      Túc Thành ôm chặt Tuyên Phong, nhấc lên quay vòng vòng cười lớn, hạnh phúc trổ cả mặt:
      - Ôi cục cưng! Giá bao nhiêu đồng cân? Ta chẳng cần ta cao giá! Ngươi cao giá là được! Ta ngươi chết được ấy!
      Đêm về khuya, bảo vệ khu ký túc xá nhác thấy bóng cậu sinh viên mặc áo khoác dài bế tay có mái tóc tết bím dài nhảy từ tầng hai xuống mặt đất. Ông che miệng, dụi mắt :
      - Chúa ơi...!
      - có Chúa... Chỉ có ta thôi!
      Ông chỉ kịp trông thấy gương mặt nữ sau mũ trùm đầu rồi gục chết, cả linh hồn lẫn sinh lực đều bị nuốt sạch. Kẻ đó dịu dàng truyền ma lực qua cho người đẹp trong vòng tay :
      - Ma nương của ta! Ta tìm cách chữa hết vết cháy cho , ta tìm cách để tỉnh lại. Cho dù phải giết hết tất cả!
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Phần : giả!
      Chap 93: Kẻ thân.

      Chợ đêm kéo dài cả con phố cách trường đại học xa, hàng nối hàng, quán nối quán rực rỡ ánh đèn. Mùi thức ăn bốc lên quyện trong lần khói hòa cùng tiếng trò chuyện rôm rả. Tuyên Phong nhìn thấy vô vàn phách lạc hồn oan đói rét đứng phía ngoài hàng thòm thèm nhìn vào mâm thức ăn đầy ắp. Đứa nào đứa nấy mắt muốn rớt ra, miệng lam nham đầy máu. Song chúng được niệm thí thực chân ngôn nên chỉ cần chạm vào thức ăn hóa than lửa. Vài đứa khóc rấm rứt nhề nhệ. Túc Thành trông bộ dạng bi ai của kẻ khi chứng kiến cảnh này có chút nỡ bèn rút trong túi miếng vàng mang đến quầy hàng. bảo:
      - Ta cho miếng vàng, ngươi đọc ba lần những gì ta ghi trong giấy là được!
      - ạ? Thế dễ dàng quá rồi!

      Tiếng kinh thí thực từ người phàm vang lên, món ăn ở hàng đó bỗng nhân lên nhiều lần. Vô vàn phách lạc hồn oan đu vào, có bữa no say!
      nhìn thấy chân mày Tuyên Phong giãn ra mỉm cười, giơ tay chạm vào gò má:
      - Vui vẻ lên, ta muốn ngươi vui mà!
      - Ta nhìn thôi, ta là tàn hồn, dù ngươi dùng ma chú để ta hình chơi nhưng người phàm chạm đến ta xuyên qua. Ta muốn làm họ sợ! Hay ta cứ bám vai ngươi, cần niệm ma chú làm gì!
      Tuyên Phong chậm rãi , Tức Thành nắm chặt bàn tay lắc đầu:
      - ! Ta để ngươi nhập vào người phàm sau đó chúng ta chơi!
      Tuyên Phong rũ mi mắt, thêm câu nào. nhìn mảnh tàn hồn lúc đoạn dùng luôn ma chú lên thân mình. Cả hai nhập vào đôi nam nữ bước vào chợ đêm. nhập vào chàng trai cao to còn Tuyên Phong nhập vào mặc váy trắng. Tuyên Phong đỏ rần mặt, lắc đầu:
      - Sao ngươi hỏi ý ta? Khó coi quá! Ta phải nữ nhân, ngươi mau...
      Túc Thành hiếm khi thấy vẻ lúng túng đáng như thế càng muốn trêu chọc. quàng vai Tuyên Phong, tay cầm tùng váy trắng đung đưa :
      - Đẹp mà! Ngươi thế này đẹp mà!
      - Hừm...
      Tuyên Phong lừ mắt nhìn cái, liền gật đầu, tay vỗ vỗ lưng:
      - Được rồi! Được rồi! Ta niệm ma chú đưa ngươi ra khỏi xác nữ nhân, đừng giận!

      Sau cùng cả hai nhập vào hai con mèo hoang đực đen tuyền, đủng đỉnh men theo mái che nhìn ngắm mọi người chơi! Bởi Túc Thành kia sau khi nhập Tuyên Phong vào xác nam nhân khá đẹp lại nổi máu ghen khi nhiều người nhìn ngắm cục cưng của !
      Tuyên Phong trong lốt mèo đen duỗi dài thân, gác đầu lên thanh gỗ ngắm trăng :
      - Trăng sáng quá...
      - Ngày trăng tròn ắt nhiều người bị giết, Huyền Vũ cự thi cần mạng người để phục hồi.
      Túc Thành trầm tĩnh nhìn ánh trăng rồi nhìn dòng người di chuyển. Ở đó có rất nhiều sinh viên đại học "leo tường" ra chơi chợ đêm. Tuyên Phong nhìn xuống chàng trai ấn đường đen kịt thở dài:
      - Chơi cho thỏa thích , sắp lên đường rồi chàng trai!
      Túc Thành le lưỡi mèo liếm vành tai kẻ , trầm giọng:
      - Ta để mắt những kẻ này, vận hạn chúng xui xẻo lắm thế nào cũng đụng độ Huyền Vũ cho xem!
      Tuyên Phong giương vuốt mèo tán vào má , đuôi mèo dài đập đập xuống mái nhà đe nẹt:
      - Ngươi kỳ thực đúng đắn chút nào, phiền chết ta rồi!
      Túc Thành le lưỡi liếm chân Tuyên Phong đoạn nắm mảnh tàn hồn lôi khỏi xác mèo. ôm chặt lấy tàn hồn bay về phòng ở ký túc xá, đẩy Tuyên Phong tấn vào tường cười gian:
      - Này cục cưng của ta! Chỉ cần là ngươi nhìn đâu ta cũng thể đứng đắn, trong sáng được.
      khóa hai tay Tuyên Phong, ghé mặt chậm vào gò má lạnh buốt, khe khẽ:
      - Cho ta hôn nhé, ta xin rồi, đừng mắng nữa nhé!

      Tách hai cánh môi, nhâm nhi mật ngọt chậm rãi, đầu mũi cọ vào làn da lạnh. Kiểu âu yếm như mưa dầm thấm đất như cơn sóng dần liếm sập lâu đài cát. Tuyên Phong từ chỗ đẩy , nghiêng đầu tránh né thả lỏng đôi tay, vịn vào bờ ngực phanh cúc áo. Túc Thành nhếch môi cười, bàn tay rảnh rỗi vuốt dọc sống lưng, tận tình thưởng thức mỹ vị tình ngọt ngào.
      cảm thấy máu trong người chạy loạn, bàn tay nghe lời cứ muốn tham lam tìm kiếm vật lạ sau lớp vải của tàn hồn. Lo sợ kiểm soát được mình, vội buông Tuyên Phong ra vào phòng tắm.
      Tuyên Phong ngoài gương mặt đỏ lên, tim đập mạnh bị hỏa dục công tâm như Túc Thành. Khẽ gõ cửa phòng, vị chiến giả gọi :
      - Ngươi... sao chứ? Túc Thành, trả lời ta!
      - Ta sao... Ngươi đừng lo!
      mở cửa, đôi mắt đầy vẻ nhẫn, chịu đựng nhưng môi vẫn mỉm cười ngọt ngào. Tuyên Phong thở dài:
      - Hay... Ngươi ra ngoài...?
      - Hừm... Tuyên Phong! phải ngươi ta thèm. Nếu vì giải quyết hỏa dục, ngươi cần lo! Trả lời ta, nếu thấy ta ôm kẻ khác ngươi thế nào? Ngươi có buồn ?

      kéo mảnh tàn hồn ngồi lên chân, dịu dàng vuốt tóc. Tuyên Phong cười nhạt, ngó lơ đễnh xuống sàn:
      - Ta có gì đâu! Chắc là hơi buồn... chút!
      Túc Thành cười lớn, đôi mắt long lanh như có ngấn nước mắt:
      - thế ư? chút là bao nhiêu, cục cưng của ta?
      - ... Sau này ta cho ngươi hôn nữa! Ta cũng tự diệt ta... muốn bất kỳ ai ôm ta nữa!
      Tuyên Phong thở ra, nhíu mày. Cả hai nhìn nhau hồi lâu bỗng tiếng thét chói tai từ dưới sân vọng lên :
      - Có người chết! Có người chết!

      Túc Thành chạy như bay xuống sân, Tuyên Phong đu vai nhìn cái xác ông bảo vệ cứng đờ :
      - Huyền Vũ... bắt đầu rồi!
      Đám đông tụ lại càng lúc càng nhiều. Ở khu nhà vệ sinh nữ ở đầu kia cùng lúc ba oan hồn nữ sinh vừa thoát xác bị nuốt mất!
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :