Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 78: Chết chóc bao trùm!

      Ma Thiên nghiêng đầu nhìn đứa bé đu vai Lãng Thiên như con khỉ con, thoắt trông hai luồng sét ánh xám hòa vào nhau cười lạnh:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ mang luồng ma lực của tử thiên thi bị thiên địa truy sát. Ta giết nó cũng bị truy cứu!
      Ma Kim Tuyết phản ứng nhanh như cắt, xoay người thấp xuống dùng đoản đao chém ngang đứt nhượng chân khiến Ma Thiên lảo đảo. thét:
      - Thiết ngưu! Mang Yểm Vũ về Ma cung, nghe lệnh ta!
      Lãng Thiên cũng cảm nhận sát khí của Ma Thiên liền cởi áo ngoài quấn lấy con bé đoạn thảy lên lưng thiết ngưu:
      - !
      Con ma thú dậm chân, nhìn chủ nhân đầy sợ hãi. khoát tay, mỉm cười:
      - Ta sao! Mau đưa Yểm Vũ trở về!
      Lo ngại con bé cào lớp áo quấn, Ma nương tay nắm giáp phượng hoàng lột khỏi người, ném trùm lên Yểm Vũ:
      - Bảo vệ Yểm Vũ! !
      Ma thú khuỵu hai chân trước , cúi đầu sát đất lạy lạy, đôi mắt đỏ đục ngầu rồi phóng vút !
      còn giáp phượng hoàng, vung đoản đao và roi vàng nhìn Ma Thiên:
      - Nếu ông biết Lãng Thiên truyền ma lực tử thiên thi cho con bé, ta nhất định cho ông cơ hội làm hại nó! Lãng Thiên, ta và ngươi lâu lắm hợp lực nhỉ?

      Con tử thiên thi địa ngục cười , đến phía sau ôm choàng lấy . cùng đọc mật chú nhập thân- ma pháp do chính ngày xưa sáng tạo! Những ngày bị giam ở đây mải mê đọc mật kinh ma đạo vô tình mở vòng luân xa đỉnh đầu, khai mở luôn những mật chú bí mật của !
      Ma Thiên lùi ra xa, nhìn ngây ngốc sát nhập : Tia sáng vàng lóe lên, kẻ vừa bước ra có hai đầu, tám tay, hai chân. Tám cánh tay nổi đầy gân đen nền da trắng mịn, mỗi bàn tay nắm vũ khí, hai chân chắc khỏe cao lớn của Lãng Thiên, hai đầu nam nữ tách rời nhau. Miệng Ma Kim Tuyết mở ra, luồng dây đỏ phóng ra trong khi miệng Lãng Thiên là luồng dây đen nhịp nhàng đan lấy thành sợi dây sắc bén! Đầu dây quất vào mình Ma Thiên khiến dập nát đoạn thịt, chỗ bị thương sủi bọt trắng lở loét.
      Ma Thiên lừ mắt, giọng bỗng biến đổi vực sang cao vút nghe như tiếng the thé khó nghe:
      - Ta ngờ con có thể sáng tạo ma pháp kỳ diệu này... Ma Kim Tuyết! Nếu muốn sát nhập thân thể, phải là ta!
      Ma Thiên há lớn miệng, vòm họng nở rộng ra, bên trong bốn hàm răng nhọn hoắc nhô ra theo thứ tự từ lớn đến . Trong mu bàn tay phóng ra vô số dây nhợ lưới trói rối các cánh tay cầm vũ khí. Trờ đến, ông nắm đầu Lãng Thiên toan vặn cổ đứt lìa bên ngoài ánh sáng bạc xuyên đến, chiếu thẳng vào người ông xoáy những lỗ tròn xuyên thân. Huyền Vũ lướt thanh xương trắng bay vào, vừa trông thấy Lãng Thiên cười lớn:
      - Bằng hữu của ta! Ngươi đẹp quá!
      Nhìn Ma Thiên ôm bụng và ngực quị xuống, cau mày đến hai đầu mày dính vào nhau, đanh giọng:
      - Ngươi làm mất mặt cự thi, thủy tổ cương thi chỉ có ...chính là ta! Ta cho ngươi làm cự thi, ngươi đừng vọng tưởng !

      Huyền Vũ khoe làn môi trái tim hồng nhạt, bờ mi cong đen nhánh sau nụ cười ngọt cho Ma nương, bàn tay hung hiểm móc sau đầu Ma Thiên khối tròn đen nhẵn, trong đó đôi mắt đỏ mở to đầy tơ máu. Ma Thiên la toáng lên, giãy dụa:
      - A ..a... Cha của ta!
      - Ha ha...Này Ma Tôn...này cha của ngươi!
      Huyền Vũ thẳng tay ném xuống đất, bàn tay phóng luồng sáng bạc thiêu khối tròn thành than, lại nghiến răng đạp đến nát nhừ...
      Ma Kim Tuyết nghiêng đầu nhìn kẻ có thân hình nam nhân gương mặt bá mị thiên kiều: Cách Huyền Vũ cư xử quả cho đối thủ đường lui!
      Ma Thiên lão tổ co người cứ ôm phía sau đầu trống hoác lỗ, da dần xuất nếp nhăn, tóc xõa ra dài đỏ rũ rượi, râu cũng đâm tua tủa. bất giác thở dài:
      - Ma Thiên lão tổ... Nhìn ông bây giờ thảm hại làm sao!
      Nhưng chợt phát khóe miệng ông nhếch lên như nụ cười, liền nhìn Lãng Thiên:
      - Lùi xa ông ta, nhanh!
      Hai mũi giày Lãng Thiên lướt như gió lùi về, lão tổ bung kỳ trận giấu trong tay áo lên, cười vang:
      - Huyền Vũ cự thi... Đối phó với món quà Trạch Uy cho ngươi!

      Mảnh lụa vẽ kỳ trận ụp vào người Huyền Vũ, tạm thời vây lấy . Ma Thiên chống tay đứng dậy, nhìn ra cửa:
      - Trạch Uy... Ngươi ở đâu?

      Phía Thất bảo cổ lâu rung chuyển, chuông Tại Kiếp cực lớn dưới ma lực chính thống của Ma vương xoay những vòng lớn.Trong lòng chuông mật kinh giả vang đều đều, những giả cảm thụ được mật kinh đều được cuốn vào chuông ...cuốn vào, giấu ! Lực hút lòng chuông tách Ma Kim Tuyết và Lãng Thiên trở lại, toan hút luôn nhưng vòng tay tử thiên thi dịu dàng ôm ngang eo kéo lại:
      - Chủ nhân, trong chuông có lửa hồng hoang đốt Người ... ! Đừng !
      trụ vững hai chân, bung vuốt tử thiên thi cắm sâu vào nền , kéo ra phía sau lưng che chắn. Chuông Tại Kiếp nghe lệnh cuốn giả chân chính vào bảo vệ nên càng gia tăng nguồn lực đánh bật Lãng Thiên.
      Ma Thiên bất thần phóng cây gậy đến đoạt mạng , đôi mắt xanh đau đáu nhìn thấy nhưng thể tránh né. Kỳ giáp chim công được phóng xuống chắn giữa và gậy giả, Lãng Thiên nhìn bóng áo trắng bay đến lắp bắp:
      - Trà ... Trà Lam!
      - Lãng Thiên, mau trao chén sen, hồn trong nụ sen có nước mắt quỷ nhân ngư chết!
      Ma Kim Tuyết nghe được liền rút trong tầng áo thảy lên:
      - Trà Lam đón lấy!

      Trà Lam lộn vòng ôm trọn chén sen đen, nhìn nụ sen no tròn, óng ánh đỏ nhìn nữ chiến giả:
      - Ma nương máu?
      khẽ gật đầu, vị trí giả mỉm cười dịu dàng, trút nước mắt quỷ nhân ngư vào:
      - Yểm Nha... Ổn rồi! Ổn rồi! Ta lo cho chết được!
      Huyền Vũ cự thi rống lên, bay từ trong kỳ trận ra, tay là đầu của hung thi, tà thi trấn trận. mình loang những vết thương hở, sùi bọt xanh:
      - Khốn kiếp! Máu bọn này có độc! Trạch Uy mưu sâu kế hiểm làm sao!
      ngước lên thấy Trà Lam liền cười vang toan chạy đến bên cạnh nhưng vừa nhìn nụ sen đen chớp mắt :
      - hồn thượng cổ! Đồ ngon đây, Trà Lam...cho ta , ta làm cho ngươi việc!
      - được... !
      Vị trí giả giấu ra sau lưng, trông đôi mất tím ánh lên sắc đen kịt cả người lạnh toát. mím môi, cương nghị lắc đầu:
      - phải đồ ăn!
      trờ đến, chụp cổ Trà Lam nhấc lên đe dọa:
      - Ta trúng độc, vừa hay giải được! Mau đưa ta! Nếu ta giết ngươi đoạt lấy!
      Ma Kim Tuyết xô Lãng Thiên ra, rút đoản đao phóng đến như cơn lốc đâm mạnh lên cánh tay nâng Trà Lam! Lãng Thiên rút vuốt thét:
      - Đừng làm hại Trà Lam!

      Huyền Vũ nhìn cây đoản đao cắm tay rồi nhìn qua Ma Kim Tuyết, đôi mắt mang chút oán ghét nào!
      thả tay, móng vuốt nhọn bấu sâu vào da cổ vị trí giả:
      - Đưa ta!
      - Chết cũng giao ra!
      Trà Lam cương trực, đôi mắt ngời sáng. Lãng Thiên phải đối thủ của , vừa đến bị chân đá sấp đất. tay cặp cổ Ma Kim Tuyết cho phản kháng, đôi mắt tím vô cảm:
      - Trà Lam...ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc..
      Móng tay xuyên móc rách cổ họng Trà Lam, tước hắc đan bảo hộ của loài bướm. Ma Kim Tuyết và Lãng Thiên tuyệt vọng:
      - Trà Lam trí giả! !

      Trà Lam rơi rụng tả tơi, phấn bướm rơi lả tả trong trung. Bàn tay vẫn ôm chén sen, phút sau cùng vị trí giả thông tuệ chợt cười , khóe mắt ngấn lệ:
      - Huyền Vũ cư thi... Ngươi giết ta cũng đoạt được... Yểm Nha... Ta tặng lại tấm thân này... Chúc con đường sau này bình an!
      Bóp nụ sen đẩy vào lồng ngực, Trà Lam dùng chút hơi tàn niệm khóa hồn thượng cổ đoạn nhìn Lãng Thiên:
      - Chuyển lời tới Túc Vương tử... Trà Lam tạ tội!
      Lãng Thiên bò đến ôm lấy Trà Lam, nước mắt rơi lã chã mái tóc đen mềm:
      - Trà Lam... Xin lỗi...ta cạn nghĩ hại vong mạng! Huyền Vũ, ngươi giết Trà Lam... Ngươi tàn ác, vô tâm, vô tình... Ông đây để Ma nương trong tay ngươi!

      Huyền Vũ nhìn Ma Kim Tuyết, nước mắt cũng chảy gò má hồng. thả tay, ôm chầm lấy , quên bao trùm quanh cả hai vòng bảo vệ chống lại lực hút của chuông Tại Kiếp:
      - Tuyết nương của ta...Đừng khóc, đừng khóc mà!
      Chớp thời cơ, vung roi vàng trói cả , thét lên:
      - Mang Trà Lam về chỗ Tịch gia, !
      Lãng Thiên bế xốc Trà Lam rời , chạm mặt Trạch Uy gió lốc, liền gằn giọng:
      - Chủ nhân ta...
      - ... Giao cho ta!
      Trạch Uy lạnh lùng, tay thu chuông Tại Kiếp , gọi ma thú xích giao:
      - Xích giao, thả tất cả yểm thi... Đại khai sát giới !
      Last edited: 6/11/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 79: Thế trận!

      Đỉnh trần cổ lâu bị xích giao dùng đuôi quất bay ra, toàn bộ nóc và tầng bảy văng xa, gió lốc cuộn đen kịt vòng quanh. Tầng sáu thất bảo cổ lâu như sân khấu lộ thiên, ma thú xích giao lắc đầu gầm rú đinh tai nhức óc, từ trong vảy hồng hàng chục con yểm thi luyện từ thân xác các giả chết ló đầu ra. Họ nhuộm tuyền màu da xanh méc, mắt vàng nanh sắt vừa thấy Huyền Vũ cự thi gào thét. Chui khỏi lớp vảy , các yểm thi nhảy xuống , dàn thành trận phía đầu Huyền Vũ!
      Thế trận như chiếc vòng kim chụp xuống, Huyền Vũ cười vang, chẳng hề sợ hãi!
      ôm chặt lấy Ma Kim Tuyết, hôn khẽ lên mái tóc, tiếng trong veo :
      - Ta nguyện ôm mãi mãi, cần dùng roi trói lại làm gì! Đừng sợ, ta để bọn yểm thi này làm hại chúng ta!
      Liếc nhìn vào khoảng , đột nhiên huýt sáo. thanh êm tai như ru ngủ, song tiếng động vang từ dưới tầng sáu càng lúc càng lớn.
      " Đùng ! Đùng ! Đùng!"
      Hàng trăm cái xác đen trùi trũi dưới đầm lầy Tử Ảnh phá sàn bay lên, dùng tay chân di chuyển cực nhanh vừa tránh né tấn công của các yểm thi, vừa cố tiếp cận vòng trận. nhìn chăm chăm vào chúng, ký ức dường như ghi nhớ bọn này. Huyền Vũ kéo bím tóc tết đuôi sam đen tuyền choàng qua vai, cười nhạt:
      - nhớ chúng sao? Là hầu thi! Khi nổ ra đại chiến trong lúc càn quét Ma Thiên lão tổ vươn ma pháp , người khỉ trong rừng già vì thế mà chết cả tộc. Ta thấy bọn chúng gân cốt tồi, mang về vùi trong đầm lầy Tử Ảnh . Lại giáng máu cự thi của ta phong đầm lầy, ngàn năm nay chúng hít khí lẫn hung khí tự nhiên của đầm lầy Tử Ảnh hóa thành hầu thi! Ta thấy Ma Thiên kia gặp hạn rồi, bị ta móc mất óc của Ma Tôn. Từ con cự thi trở lại là giả già nua... Bọn hầu thi sớm nhận ra kẻ giết chúng xưa kia thôi!

      Ma Kim Tuyết nhìn Ma Thiên lão tổ ủ rũ ngồi xuống, tay chân nhăn nheo ngừng run rẩy. Tóc đỏ cũng bạc màu rơi rụng từng mảng, thở dài:
      - Ma Thiên còn khả năng chống đỡ, làm mồi cho bọn hầu thi thôi!
      - Tuyết nương, ...lạnh ?
      Ma lực yểm thi mạnh mẽ, chẳng mấy chốc giết hơn nửa số hầu thi. bị áp mặt mình vào lồng ngực, cho nhúc nhích cựa quậy. Trận pháp của Trạch Uy trút từng đợt gió tuyết cắt da cắt thịt xuống. là băng thi hề hấn gì nhưng Huyền Vũ tím , bàn tay vuốt lưng khẽ bấu chặt.
      Trạch Uy vẫn chưa xuất !
      nhìn lên phía , các yểm thi vẫn giữ vững thế trận, những đôi mắt vàng chớp liên hồi nắm bắt cử động của hầu thi. Hầu thi vừa tiếp cận bị yểm thi dùng vũ khí giết ngay. Xác hầu thi rơi xuống chất chồng lên nhau, tan ra thành vũng bùn lớn nhớp nháp. chợt nhớ ra:
      - Bát hộ pháp...
      - Ha..ha... Chỉ có Tuyết nương thông minh nhất, để ý ta nhất! Bát hộ pháp tới nhanh thôi, đừng lo!

      lại cười , lạnh lẽo:
      - Ngươi giết Trà Lam! Ta bỏ qua cho ngươi!
      - Chỉ là con bướm...ta bắt nhiều bướm hóa thành hàng trăm Trà Lam cho chơi! Ta hứa!
      giơ ba ngón tay lên trời như lời thề, đôi mắt tím u mê nhìn làn môi mọng đỏ. lắc đầu , đượm buồn:
      - Bao nhiêu Trà Lam nữa cũng phải là Trà Lam! Trà Lam là độc nhất vô nhị, Trà Lam tốt đẹp như thế ngươi cũng giết... Huyền Vũ, ngày xưa ta bất chấp sinh mạng mang ngươi khỏi vùng lốc Lãnh Huyệt... Ta sai rồi...sai rồi!
      Nước mắt rơi xuống, hóa thành băng chạm phải tay , vụn vỡ . nhớ đến tận tâm , cần mẫn của vị trí giả đó. Bên cạnh Túc Vương tử khoái hoạt là Trà Lam cao nhã, đôi mắt đó trong ngần, mang tạp niệm , vướng sân si. từng nghĩ Trà Lam rất thích hợp làm giả! nhân vật ưu tú như thế lại bị Huyền Vũ đường móc rách cổ họng, dứt khoát đoạt mạng ngay trước mắt thể làm gì! Bất lực! Những giọt nước mắt chảy dài vì uất ức, bất lực, dằn vặt cứ thế tuôn chảy. Bất kể Huyền Vũ lau nó vẫn tuôn ướt tiếp tục gò má, đôi tròng mắt đỏ tươi thẫm hơn...

      - Máu...! Đừng khóc nữa...Tuyết nương...!
      Huyền Vũ thấy từ khóe mắt những vệt hồng từ từ chuyển màu đỏ tươi bắt đầu theo đường nước mắt lan xuống gò má cuống lên. Vẻ cao ngạo của lúc này bị đè xuống, hai bàn tay cuống quít dùng tay áo lau liên tục . Hoàn toàn phòng bị thế trận bên ngoài, trong mắt giờ chỉ có điều duy nhất: làm sao cho máu mắt Tuyết nương đừng chảy nữa!
      Ngày xưa khi chảy máu mắt là trong lòng đau đớn tột cùng, ra lệnh cho mang bát hộ pháp giấu vào Lãnh Huyệt... tuy giờ ý chí chiếm hữu cao hơn, tùy ý hành nhưng vẫn ám ảnh đôi mắt phượng xinh đẹp đỏ máu!
      Ma Kim Tuyết thấy gương mặt Huyền Vũ càng lúc càng mờ nhạt, phía trước chỉ là màng hồng đỏ vừa mặn vừa cay. Bấu bàn tay vào ngực Huyền Vũ, gằn từng tiếng:
      - Ta ... ...để ...ngươi giết thêm bất kỳ kẻ nào ta thương nữa...

      Trạch Uy nhảy từ đầu con xích giao xuống, gương mặt biểu cảm như ăn phải vại dấm chua!
      vốn đứng từ , muốn đợi yểm thi giết hết đám hầu thi, làm cho Huyền Vũ lạnh cóng mới xuất . Nhưng nhìn Ma nương của đau lòng cho con bướm bị giết đến khóc tức tưởi, máu mắt chảy tràn tim quá đau. Lại thêm Huyền Vũ cự thi ôm ôm, vuốt vuốt, giờ lại cuống quít lau máu mặt. Máu ghen xộc lên não, mặc kệ trận pháp, nhảy ngay xuống tóm trúng đầu con hầu thi, bóp nát như bóp quả cam!
      Phất tay ra lệnh yểm thi thu trận, vòng trận vừa rã là yểm thi xông vào Huyền Vũ tấn công ngay. Bọn hầu thi số xông vào cản yểm thi, số quay ngoắc lại nhìn Ma Thiên! Chúng ngửa cổ lên, xác định đúng mùi kẻ thù lần nữa liền xông đến lão già ngồi co ro.
      Trạch Uy vẫn là nỡ, nhớ đến tình nghĩa Ma Thiên cõng Tuyên Thừa Chí năm xưa để cứu Tuyên Phong... Tuyên Phong mất thân thể là vì , nên vẫn cảm thấy Ma Thiên thay làm việc nghĩa!
      Khua tay tạo vòng bảo vệ Ma Thiên lão tổ, hầu thi xông đến cứ như va phải tường lớn, văng ra xa.
      Huyền Vũ thoát trận, chỉ cần vung tay giết được bất cứ yểm thi nào xông đến. Thủy tổ cương thi tay vẫn ôm chặt Ma nương, đưa đôi mắt tím sắc bén, khinh thị nhìn Trạch Uy:
      - Trạch Uy... Ái chà, ngươi sáng mắt nhanh ! Lần này ngươi may mắn như thế nữa đâu!

      Trạch Uy lách người tránh luồng sáng từ tay Huyền Vũ, trông thấy đẩy Ma nương qua tay kia, xé áo lộ lồng ngực trắng mở ra những luồng sáng trắng lóa tung chuông Tại Kiếp chắn trước mặt. Luồng sáng dội đến mặt chuông, bị lửa hồng hoang hút vào. Huyền Vũ tung quỷ hồn ra , thét:
      - Tàn sát hết cổ lâu cho ta!
      Khép lồng ngực, Huyền Vũ ghì chặt Ma Kim Tuyết, dùng đoạn lụa ti băng chặt đôi mắt :
      - Ngoan, đứng yên !
      Nắm đoản đao đâm mạnh vào ngực, sửng sốt khi tên cự thi chẳng tránh né. nghe tiếng rên rất , lãnh đạm:
      - Nếu đâm ta khóc nữa, đâm !
      - Đồ điên!

      Huyền Vũ nhìn Trạch Uy, cười ác lạnh:
      - Trạch Uy...tâm tính ngươi như đàn bà vậy! Ma Thiên kia tự ý luyện cự thi, lại mưu đồ cướp đoạt nữ chiến giả của ngươi...ngươi lại bảo vệ ông ta!... Xem đây Trạch Uy!
      Huyền Vũ huýt sáo, bát hộ pháp cầm giữ Quỷ mẫu và túi đầy bọn trẻ con xuất . Bốn hộ pháp căng tay chân quỷ mẫu kéo ra tứ phía, Huyền Vũ cười đanh:
      - Trạch Uy, ngươi muốn thấy mẹ ngươi bị xé xác ? Ta chia ngươi hai phần đem làm mắm! Lũ trẻ kia nữa...
      - Trạch Uy, đừng lo cho ta! Cứu bọn trẻ!
      Quỷ mẫu thét, chợt rũ mi mắt... ưa gì bà ấy nhưng vẫn là mẹ...mẹ mà ...
      Last edited: 8/11/19
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 80: Hi sinh!

      Trạch Uy như nhìn thấy khoảng trời tăm tối của Ma cung: ở đó có đứa bé độc lạc lõng giữa các cung nga! Nó chẳng chịu bày tỏ với bất cứ cung nga nào, luôn thui thủi ngồi góc điện lớn ôm kỳ thư . Chỉ có chuông Vong Xuyên đánh những tiếng ngân nga vỗ về nó trong những đêm lạnh. Khi bị thương, co ro nằm góc giường, nó thèm nghe tiếng chân của mẹ, thèm thấy mái tóc trắng tung bay... Nó cứ đợi như thế nửa mê nửa tỉnh mãi đến sau này mới chịu buông xuống , chính thức đóng chặt cửa trái tim! Nó thề sau này chỉ cần làm tốt Ma vương, nếu Quỷ mẫu chỉ muốn nó ngồi ngai này... Nó là Ma vương nhưng vĩnh viễn chờ bà ấy nữa, đợi nữa...

      Nhìn bốn hộ pháp ra sức kéo dãn từng thớ cơ khớp tay chân, nghe tiếng bà thét như bị đinh đóng vào đầu. Nhíu mày, khẽ niệm ma chú ... Thình lình con ma thú thiết ngưu đâm đầu tông đến, húc tung hai hộ pháp giữ túi chứa bọn trẻ. Nó móc túi vào sừng đoạn đâm đầu chạy mất! Nhanh như lúc nó xuất !
      Gánh nặng bọn trẻ được gỡ xuống, thở ra, thu lại chuông Tại Kiếp:
      - Được! Huyền Vũ, thả Quỷ mẫu, đồng ý với ta làm hại giả , ta để mặc ngươi xử lý!
      - , Trạch Uy! Ngươi đần à?
      Ma Kim Tuyết thét lên, rút đoản đao tự kề cổ mình:
      - Huyền Vũ...thả Quỷ mẫu...
      Lưỡi đoản đao trấn hồn thượng cổ rất sắc bén, chỉ chạm cứa cổ đường nhuyễn như sợi chỉ. Máu từ đó rịn ra từng giọt li ti như những hạt châu đỏ đính cái cổ trắng hồng. Huyền Vũ nắm chuôi đao, nắm chặt bàn tay , tiếng cố kìm nén giận dữ:
      - Buông tay! Ta nghe ? Cho dù tự làm bị thương mình, ta cũng tha cho Quỷ mẫu. Những gì bà ta làm với , quên sạch sao? tự làm mình bị thương lần, ta giết thêm lũ ...

      Trạch Uy xót xa nhìn Ma nương , thà rằng mình bị băm vằm cũng muốn kẻ bị đau dù ngón tay!
      nhìn Quỷ mẫu, lại nhìn Ma Kim Tuyết, lòng ngổn ngang lo lắng... Huyền Vũ tàn bạo, lời hứa của thủy tổ cương thi chưa chắc đáng tin. Nếu Huyền Vũ nuốt lời tàn sát tất cả chúng sinh Ma giới dù tan thành tro bụi cũng hết tội nghiệt! Bằng khuất phục, tiếng bỏ mặc mẹ bị phân thây cũng còn chỗ đứng trong trời đất!
      Ma Kim Tuyết buông chuôi đoản đao, trong lòng đột nhiên nảy ra ý định táo bạo!
      nhón chân bất thần hôn lên môi Huyền Vũ, đưa lưỡi vào khoang miệng , dồn toàn bộ sức lực khỏa khí hàn đóng băng tên cự thi từ bên trong! Trạch Uy mụ người, hiểu Ma nương làm gì ? Nàng khuất phục Huyền Vũ? Hay nàng nhớ hận xưa muốn trả thù ta, chọc ta tức chết?

      Bàn chân khẽ chuyển động, vẽ chữ dưới sàn, mong Trạch Uy kia nhìn ra ám hiệu " tấn công". Huyền Vũ say men , càng ôm chặt hơn. mở điểm cuối cùng đầu, ma lực chiến giả tỏa ra mạnh mẽ ... Ma Kim Tuyết dù chết cùng Huyền Vũ cũng quyết để thêm giả bị giết! Càng để Trạch Uy tổn hại! Địa ngục có nhiều chiến giả khác nhưng mất Trạch Uy là mất hết! Chỉ có mới che chở lữ đoàn giả, chỉ có mới bảo vệ cho Yểm Vũ và Tuyên Phi!
      Bọn quỷ hồn tha hồ tung hoành, nhiều giả mang tạp niệm đều bị bọn chúng nuốt hồn. Thất bảo cổ lâu ngả nghiêng, Trạch Uy thấy gót chân chuyển động liền tung ma ấn đánh đổ bốn hộ pháp, bay đến đỡ Quỷ mẫu! Bà ôm lấy , nức nở:
      - Con trai ta...! Ta biết con nhất định làm được! Ma nương vẫn chọn Huyền Vũ! Mau ra tay!
      - Quỷ mẫu mau đưa Ma Thiên rời khỏi! Đừng gì cả! !
      thảy bà đến cạnh Ma Thiên đoạn giăng lúc nhiều kỳ trận hung hiểm lên : trận Soát hồn bắt hầu thi, trận Sát tẩy ụp xuống hủy diệt bọn quỷ hồn, trận Bát dạ vây bát hộ pháp...
      đứng đối diện cùng Huyền Vũ, vẫn hôn Ma nương đắm đuối!
      Trạch Uy muốn quăng thế trận hủy diệt nhưng Ma nương được Huyền Vũ ôm trong vòng tay. Kỳ trận hủy diệt bị bóp nhăn nhúm, nước mắt chực trào khóe mắt!
      giật bỏ lụa ti mắt, khẽ liếc nhìn , đôi mắt phượng đỏ máu lần này mang đầy thương. Trạch Uy, duyên phận ta và ngươi đến đây thôi! Để ta giải quyết cục diện này...
      Nhả môi Huyền Vũ ra, cả người cự thi đông cứng, trong khoảnh khắc tan băng. co bàn tay dùng ma lực hút kỳ trận vào tay mình, tự tung lên và ôm Huyền Vũ :
      - Trạch Uy... Bảo trọng !
      - Ma nương...!
      Trạch Uy thảng thốt gọi tên kẻ , kỳ trận cuốn cả hai vào, thoáng chốc cả tấm lụa bốc cháy rực rỡ. Yểm thi hú lên reo mừng, bọn hầu thi tự đập đầu vào đá trong trận Soát hồn chết theo chủ nhân Huyền Vũ, bát hộ pháp hú lên đau đớn khi chứng kiến Ma nương và Huyền Vũ cự thi biến mất. Họ hóa thành tám xác khô, hồn hóa thành khói bay lên, kêu thê thiết:
      "- Ma nương, Huyền Vũ! Chúng tôi theo hầu hai vị đây!"

      Lãng Thiên sau khi bỏ xác Trà Lam trước cửa họ Tịch vội quay lại, thấy Trạch Uy khóc thành tiếng lại ngửi ra mùi kiều hương xông đến nắm cổ áo Trạch Uy:
      - Ma nương của ta đâu? Tên khốn! Ngươi bảo vệ được chủ nhân của ta!
      Trạch Uy như còn sức phản kháng, để mặc Lãng Thiên đánh tới tấp, ném thẳng xuống sàn điện của cổ lâu. Chuông Tại Kiếp rơi ra bay lên trung, vòng xoay thả các giả chân chính ra! Họ vây lấy Lãng Thiên, la hét:
      - Bắt con tử thiên thi này giao cho Thiên cung!
      Lãng Thiên điên cuồng, bung vuốt ánh xám trờ đến muốn xé xác giả Trạch Uy tung trận ụp lấy , thu vào tay áo. Quệt nước mắt, giọng ảm đạm :
      - Lãng Thiên là kẻ Ma nương bảo vệ, ta bảo vệ ! Các ngươi mau trở về ... Ma Thiên lão tổ làm sai rất nhiều việc, giết nhưng thể tha. Hóa thành linh thú canh giữ cổ lâu, mãi mãi được hóa hình người. Chỉ được nằm ngoài cửa, ông xứng bước chân vào nơi dạy dỗ giả! Quỷ mẫu sau này nên đặt chân đến Thất bảo cổ lâu nữa! Việc dạy dỗ sau này giao cho Tịch Vu Xuyên. Lui cả !

      thất thểu ngồi bệt xuống sàn điện , chỉ muốn lập tức tan biến để tìm Ma nương!
      - Ma nương của ta! Ta lại hại nàng lần nữa....Ma nương ...
      khóc nức nở như đứa trẻ, Yểm Vũ tay kéo túi vải chứa trẻ con ì ạch lôi vào điện. Nó chạy đếm ôm , ngơ ngác:
      - Sao khóc vậy sư phụ? Nín , muốn ăn bánh ? Muốn ?
      xoa đầu nó, nghẹn lời. Con bé ngó quanh thấy Ma nương, chắt lưỡi :
      - Ma nương này...bỏ đâu dỗ sư phụ gì hết! Sư phụ ngoan, đừng khóc! Con thương nhiều! Đừng khóc , Huyền Vũ kia có ở đây!
      Nó ôm lấy đầu , hồi lâu vẫn nghe tiếng nấc chu môi:
      - Hay con hát cho sư phụ nghe nhé? Nghe con hát xong sư phụ chuyển từ khóc sang nổi giận...dù sao cũng tốt hơn khóc... Đừng khóc nữa...Bộ sư phụ là đàn bà...hay sao?
      Last edited: 9/11/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 81: Kẻ trở về!

      Trạch Uy mang nét trầm lặng hề phản ứng lại câu của tiểu đồ đệ, ôm Yểm Vũ vào lòng khẽ:
      - Ta bảo xích giao đưa con về phủ đệ Tịch gia, sau đó nó đưa Tuyên Phi đến! Con ngoan ngoãn ở đó thời gian, đợi sư phụ thu dọn đống hỗn độn này đón con trở lại Ma cung!
      - Sư phụ ở mình ổn chứ ? Liệu Lịch Thủy kia có tính kế nữa ? Ây sư phụ ơi... Con nghĩ đời này chỉ có Ma nương là xứng với Người...ngoài ngài ấy, sư phụ cưới kẻ nào con gọi sư mẫu đâu!
      Nó xoa xoa hai má , lý . thở dài, hôn lên mái tóc bù xù như ổ quạ bảo:
      - Sư phụ biết rồi! Con về nhờ cha chải tóc cho, con gì mà bẩn khiếp thế?
      Nó nghe mới nhìn lại, hai chân trần dính đầy bùn đất lẫn máu, áo rách tả tơi , da vằn vện. Gãi đầu cười hề hề, nó nheo mắt:
      - Sư phụ sai! Con ngay đây! Xích giao!

      Trạch Uy nhắm mắt lại, nghe trong gió tiếng ma thú gầm gừ bầu trời Đâu suất. Lòng trống rỗng... trăm tính ngàn tính song tính được Ma nương hi sinh bản thân cùng Huyền Vũ bay vào kỳ trận. Bản thân trận Diệt thi đó chừa bất cứ cửa sống sót nào, lòng muốn trừ Huyền Vũ cự thi! Ma nương...nàng chính là muốn "đồng quy vô tận" cùng Huyền Vũ, nàng nghĩ chính nàng giải thoát mới gậy tai ương cho địa ngục. Nàng lòng muốn chuộc tội nhưng Ma nương thân của ta à... Tội lỗi phải do nàng! Ta là kẻ chủ mưu , ta là kẻ bảo nàng tìm vùng lốc Lãnh Huyệt... đến chuộc tội ta mới là kẻ đáng phải cùng bay vào trận với Huyền Vũ!
      Trạch Uy nghe tiếng bước chân tiến lại gần mình, nghe mùi tanh hắc của Quỷ mẫu mở mắt, vô cảm:
      - Quỷ mẫu...trở về cung Vô Lệ !
      - Trạch Uy...Ma nương tận diệt... Sau khi thu dọn tàn cuộc con hãy cưới Ma hậu ... Kết thúc rồi! có Ma nương con vẫn tìm được chiến giả khác!
      Bà thủ thỉ, trầm lặng bỗng đôi mắt rét buốt, quắc lên tàn khốc:
      - Câm ngay! Từ đây về sau địa ngục chỉ có tam đại chiến giả: Tuyên gia, Tịch gia và Ma Kim Tuyết! Cái ngai của nàng ấy ta để ai ngồi vào! Ma vương Trạch Uy cũng cưới bất kỳ kẻ nào dù Thiên cung ra lệnh! Sau này... Kẻ nào để ta biết về nàng ấy sai lệch , ta quyết dung tha!
      Đứng dậy, lướt ngang Quỷ mẫu về phía Ma Triệt dặn dò chăm sóc cho bọn trẻ. Quỷ mẫu lúc này mới cảm thấy mình thất bại trong việc làm mẹ! Bà tin tưởng Ma Thiên nhưng rốt cuộc nó sau lưng bà nữ đồ đệ, luyện cự thi. Bà hất hủi Tuyên Thừa Chí và Tuyên Phong , bà đoạn tuyệt tình cảm , nhẫn tâm bỏ Trạch Uy mình ở Ma cung tăm tối... Rốt cuộc vinh quang bà muốn là gì? Trạch Uy là Ma vương nhưng nó quý bà, Tuyên Thừa Chí căm ghét... Chỉ có Ma Thiên là cung kính nhưng nó giờ bị hóa thành linh thú canh cửa vĩnh viễn, thể trở mình ! Ôm mặt khóc rấm rứt... Quỷ mẫu kiêu sa, mẹ của Ma vương và chiến giả giờ như kẻ thừa. Trạch Uy bảo bà về Vô Lệ cung, trao nhiệm vụ nào đồng nghĩa coi trọng. Vô Lệ cung kia trở thành lồng giam lớn! Ma nương rồi dường như mang luôn nụ cười hiếm hoi của vị vua địa ngục. Mã Triệt đến cạnh bà, khẽ dìu đỡ:
      - Quỷ mẫu, ta đưa Quỷ mẫu về Vô Lệ cung!

      Tịch Vu Xuyên hôm nay bước chân ra sân sau, trầm mặc nhìn hàng trúc vàng khắc chữ" Yểm Nha" rệt. quệt vội nước mắt khi thấy Tiểu Mỹ bê khay trà vân trúc đến. Trà đắng chát, nuốt trôi, thừ ra:
      - Từ Tiểu Mỹ! hãy đến Thất bảo cổ lâu phục lệnh. Phủ đệ của ta quen có người ngoài.
      - Ngài để ta ở lại đến khi ngài khỏe hẳn được ?
      Tiểu Mỹ quỳ dưới chân , nũng nịu dựa đầu vào chân liền bị đẩy ra, nặng :
      - Ta cần! Có tử thiên thi được rồi!
      Con tủ thiên thi xanh ngọc vác bị móc rách cổ họng đến trước mặt . Tiểu Mỹ vội :
      - Ôi sao ngươi rinh cái xác vào đây làm gì? Chắc là bị văng đến! Mau đem chôn !
      - Ai dám chôn Trà Lam trí giả ta giết ngay!
      Yểm Vũ nhảy bổ vào, trông nó như chui từ trong đống rơm un cháy ra, tóc tai dựng đứng. Tịch Vu Xuyên giơ hai cánh tay ôm nó vào lòng, âu yếm:
      - Yểm Vũ của cha trở về rồi! tắm thôi, con cứ như chồn hôi! Tử thiên thi, mang này vào phòng lau rửa, ta đến xem có giúp gì được ?

      Yểm Vũ ôm cổ cha, hít hà mùi thơm nhàn nhạt, cả cha và sư phụ đều mang mùi đàn hương lãnh đạm, thanh khiết. Nó chun mũi:
      - Cha ơi, cả mẹ và Ma nương là hư, bỏ chúng ta chơi... Sau này về, chúng ta nghỉ chơi với mẹ , nghỉ chơi với Ma nương luôn nha cha!
      - Ừ... Chỉ cần họ trở về...cha cho họ lên rừng chơi với...khỉ!
      cười, cơ mặt khẽ nhếch lên. Yểm Vũ ngây thơ của cha! Con nào biết cả mẹ và Ma nương còn nữa. Họ hề muốn rời bỏ cha con ta, chỉ vì vận số. Nếu phép màu đưa họ trở lại, cha nguyện vì họ mà gánh vác.
      Tiểu Mỹ nhìn bóng dáng Tịch gia ôm con rời , lại nhớ đến mảnh mai lúc nãy lòng khó chịu vô cùng! Hừ! Yểm Nha vừa chết Trà Lam ở đâu trôi đến, cứ thế này bao giờ mới đến lượt ta?
      Bước vào căn phòng Trà Lam nằm, Tiểu Mỹ nhìn vết xé đứt cổ họng, dù Tịch gia có chữa khỏi cổ vết sẹo rất to. Nhướng mày, hí hửng:
      - Tịch gia hoàn mỹ như thế chắc chẳng để có vết sẹo ghê rợn này vào mắt! Chẳng lo! Chẳng lo!
      vừa rời khỏi đôi mắt Trà Lam nhắm nghiền chợt chớp mở, con ngươi hóa thành màu nâu vàng. Mắt đảo ngang dọc lúc, đôi môi cương nghị nhoẻn cười, ngón tay tì chiếu tre vẽ hai chữ " Tịch Khanh"!

      Ma cung!
      Lịch Thủy lần mò theo tường ra đến điện lớn, muốn tìm Trạch Uy. Trong điện chỉ có đứa bé trai ...trần điện, miệng bi bô những từ hiểu được. thích trẻ con ở Thiên cung, chúng thuần khiết hiền lành. Còn Yểm Vũ và Tuyên Phi luôn mang vẻ quỷ dị, vừa lém lỉnh vừa xấc xược. Cung nga thấy liền chạy đến dìu:
      - Sao Lịch Thủy thượng tiên ra đây?
      - Trạch Uy đâu? Ta tìm ngài ấy? Sao ngài ấy đến thăm ta?
      nấc lên, lòng đầy tủi thân. Cung nga lắc đầu, Tuyên Phi bò xuống sàn điện nhìn hồi lâu rồi leo lên bàn ngồi, tay ôm ly nước uống cạn. lườm nó:
      - Thấy ta biết chào hỏi, ta bảo Trạch Uy đuổi ngươi !
      Thằng bé thè lưỡi lêu lêu, gương mặt phương phi trắng hồng nghiêng qua nghiêng lại, chân nhún nhảy mặt bàn. giơ tay định véo má nó đau cung nga chụp tay, cương quyết:
      - được ! Ma vương dặn ngoài ngài ấy ai được đánh Tuyên Phi!

      Con xích giao luồn vào điện lớn, nhả cuộn giấy Trạch Uy viết xuống tay cung nga. Tuyên Phi được bế ngồi ngay ngắn đầu xích giao, cung nga để cạnh nó rất nhiều bánh, hôn trán dặn:
      - Tuyên Phi ngồi ngoan, xích giao đưa con về với Yểm Vũ nhé!
      - Vũ Vũ...ha ha...
      Thằng bé mừng rỡ, nhảy cẫng lên ôm cung nga, cười đến chảy nước mắt!
      Lịch Thủy thở phào, thầm nghĩ:" May quá, hai đứa tiểu quỷ rồi, quấn chân Trạch Uy nữa! Chỉ còn ta và ngài ấy...chỉ còn ta! "
      Tuyên Phi hỉnh mũi nhìn Lịch Thủy cái, bất ngờ nhào qua bấu mặt cào mạnh. năm đường ngang dọc tứa máu, nó lườm lườm khi cung nga bế nó đặt lên đầu ma thú xích giao:
      - Lịch Thủy...thối!
      Last edited: 10/11/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 82: Tịch Khanh!

      Tịch Vu Xuyên bê khay trà và khay thuốc hai tay vào phòng. Đôi mắt tròng xanh tròng đen của như châu chìm đáy nước, ủ màu u tịch thê lương. Sờ vết thương hở toác cổ , ngửi được mùi của Huyền Vũ cự thi từ vết móc rách cổ họng, ngậm ngùi:
      - ra ngươi hiềm thù gì với con cự thi đó để bị móc rách cổ họng thế này? Ta có chữa lành cũng ngươi cũng như kẻ câm!
      Tịch Vu Xuyên tẩn mẫn mài miếng ngọc thành kim mỏng, lại cẩn thận từng chút khâu kín vết thương bằng chỉ tơ vàng. Con tử thiên thi đứng cạnh thỉnh thoảng lại cầm khăn chậm mồ hôi trán , chốc chốc lại làm ấm trà mời . Ở cạnh vị chiến giả từ lúc mới làm giả, con tử thiên thi màu xanh ngọc cảm nhận lúc này trái tim chủ nhân rất đau khổ. Ánh mắt lắng đọng, có lúc như lòa ... Thứ đẹp nhất của ngài ấy mất, mang luôn ánh sáng lấp lánh từ đôi mắt!
      chữa trị cho trước mặt bằng tấm lòng từ bi của chiến giả , mang ý niệm nào khác. Men theo phần cổ, vạch luôn tầng áo lộ cả bên ngực có vết xé thủng từ bên trong, ngậm ngùi:
      - Huyền Vũ kia ắt móc ngón tay có vuốt nhọn thấu tận lồng ngực mới xé thế này... ...đáng thương quá!


      Tịch Vu Xuyên tận tụy cứu chữa, hề nhận ra đôi mắt nâu vàng khẽ hé ra, nhìn âu yếm!
      "Tịch Khanh, ngài gầy nhiều quá! " ... Yểm Nha thầm nghĩ, bàn tay muốn cử động chạm vào bờ lưng vị chiến giả nhưng nhìn ánh mắt u lại dám.
      phủ bột ngọc lam lên vết thương, chống tay xuống đùi mình đứng dậy, khẽ nhíu mày. Vết thương bên trong vẫn chưa khỏi, trái tim cứ mỗi lúc nhớ đến Yểm Nha lại đau như bị bóp nghẹt. Bắt gặp ánh mắt nâu vàng nhìn mình, giọng tay sờ vào trán :
      - Ngươi hết chết rồi! Đừng sợ! Con ta gọi ngươi là Trà Lam trí giả à? Đừng sợ... Yểm Vũ ai, ta đối đãi tốt với kẻ đó! Hãy yên tâm ở lại nhà ta!
      rời khỏi, tâm tư muốn thét lên: " Tịch Khanh! Là ta! Yểm Nha trở về cạnh ngài rồi đây!"

      Yểm Vũ ngồi nghịch cát trong sân, tay chân lấm lem , bên cạnh nó con yểm thi Khắc Đạt ngồi cạnh, chốc chốc lại đút bánh, đút nước. Tịch gia dựa cột nhìn con , khẽ cười:
      - Yểm Vũ, sư phụ con nuông chìu con quá rồi! Sao lại để yểm thi ngồi đút cho ăn?
      - Cha, tay dơ! Sư phụ được dùng tay dơ bóc đồ ăn , bụng sinh giòi, ông Tào tháo đến gõ cửa nhà!
      Con bé giơ hai bàn tay đen thủi đen thui lên, giải thích cùng . bầu trời chuyển đỏ vần vũ , cái đầu xích giao ló trong mây, gọi:
      - Yểm Vũ, Tuyên Phi đến!
      Con bé dỏng tai nghe liền đứng dậy, phủi tay nheo mắt nhìn lên . Thằng bé ló đầu khỏi cái sừng, hét toáng lên:
      - Vũ Vũ... Bế!
      - Nhảy xuống, ta đón ! Mau!
      Tuyên Phi kia đợi dứt tiếng đâm đầu nhảy xuống, Tịch Vu Xuyên vội bay lên chụp lấy thằng bé. ôm nó vào lòng, nhìn Yểm Vũ răn đe:
      - Nó còn bé, con đón được bị thương!
      - Là con sai, con sai!
      Nó gãi đầu cười trừ, cõng Tuyên Phi vào phòng. Thằng bé ôm chặt nó , nước mắt nước mũi lòng thòng:
      - Vũ Vũ...nhớ!
      - Nhớ cái đầu ngươi hay cái đầu ta? Ngươi đấy...sau này ngoài ta ra ai bảo làm gì cũng đừng ngu ngốc làm theo biết chưa? Ta bảo ngươi nhảy để xem ngươi có nghe lời , ta vốn biết cha nhìn, để ngươi bị thương!
      Gõ đầu thằng bé, nó chun mũi đoạn thảy tấm vải trùm cả đầu Tuyên Phi:
      - Tự lau mặt, ta làm cho đâu! Xem này, tay ta còn dơ thế này nè! Ngươi thấy ta tội nghiệp ?
      Tuyên Phi ngoan ngoãn tự lau mặt, xong định dùng tấm vải đó lau tay cho Yểm Vũ bị con bé quát:
      - Ây...ngươi biết dơ sạch à? Đồ ngốc! Thôi, theo ta tìm đồ ăn!
      Nó nắm tay Tuyên Phi dắt ra nhà bếp, vỗ vỗ bắp chân tử thiên thi:
      - Cho ta xin đồ ăn! Bọn ta đói lắm rồi!
      Con tử thiên thi cười tươi, tròng mắt xanh lơ khẽ chớp đoạn giở nồi lớn mang ra con cá chưng, ra hiệu: " Tịch gia bảo làm cho Yểm Vũ!"
      Nó bỏ dĩa cá to vào lồng xách, tay phải cắp ngang hông Tuyên Phi xách lên, cười khì:
      - Rủ yểm thi Khắc Đạt ra suối, ta bắt thêm cá nướng ăn!

      Đêm rất khuya, gió lộng thổi dãy trúc vàng héo úa của Tịch gia trụi lá. Bên trong sân vắng ngắt, trong phòng bóng Tịch gia ôm hai đứa trẻ qua lại, tiếng hát êm ái như tiếng suối trong. Từ Tiểu Mỹ ngồi nóc nhà ngắm cái bóng đến ngơ ngẩn, nghe điệu mụ cả người:
      - Tịch gia... Ngài dở hơi...Trông con oắt Yểm Vũ mệt còn ôm luôn Tuyên Phi! Thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, là...
      Yểm Nha ho khan, phun ít máu đọng khóe, vết thương ngứa ngáy lẫn đau đớn. chớp mắt, giọt nước mắt tràn xuống đuôi mắt khi nghe văng vẳng tiếng Tịch gia ru con. Tịch Khanh! Ta ước ta có thể cho ngài biết ta là Yểm Nha! Ta ước ta chạy được ngay đến cạnh ngài và con, ôm lấy cả hai mà khóc cho thỏa....
      Két!...
      Tịch Vu Xuyên ôm khay trà vào trong phòng, kéo ghế ngồi nhìn hé mắt nhìn mình, môi mấp máy như muốn gì đó. rót trà, dùng thìa đổ từng chút vào miệng :
      - Ngươi đừng cố ! Cổ họng ngươi bị móc rách toạc, sau này bình phục còn biết được ? Uống ít trà rồi ngủ !
      Bàn tay đột nhiên chụp lên cánh tay , bấu mạnh. điềm nhiên, nhàng gỡ ra, kéo cao chăn đắp lên, vỗ trán:
      - Nào...nhắm mắt ngủ ! Đừng sợ...ta ở đây!

      Cả đêm ngồi suốt cạnh giường, vừa đọc sách vừa trông chừng. Những khi ngủ mà nôn máu, liền đỡ đầu, dịu dàng lau ... đêm vài lần như thế, gương mặt chút khó chịu.
      Sáng ra Yểm Nha vừa nhíu mày mở mắt thấy giả Từ Tiểu Mỹ đứng cạnh giường, nhìn rất vừa mắt:
      - Trà Lam kia... Mau khỏi bệnh rồi khỏi đây! Phủ Tịch gia dành cho ! là gì khiến ngài ấy thức trắng đêm như thế?
      thể trả lời được, đôi mắt nâu vàng thoáng lóe lên tia bất bình rồi dịu lại. quay mặt , buồn nhìn Tiểu Mỹ. Vị giả nắm cánh tay bóp mạnh như muốn làm nát nó:
      - Ta chưa? Quay đầu chán ghét ta sao? Ai cho đến đây?
      Yểm Nha đau buốt, thân thể này vốn mỏng manh là chân thân bướm bị Tiểu Mỹ bóp muốn gãy xương tay. khổ sở vùng vẫy nhưng thể thoát ra, thầm gọi:" Tịch Khanh! Ta đau!"

      - Từ Tiểu Mỹ!
      Tịch gia phóng vào phòng nhanh như cơn lốc, mạnh mẽ giằng tay Tiểu Mỹ khỏi cánh tay thâm tím. nhìn Tiểu Mỹ, lạnh lùng ghìm giọng:
      - Ra ngoài! bảo đến Thất bảo cổ lâu sao tuân lệnh?
      Yểm Vũ cõng Tuyên Phi chạy vào, nhìn thấy Trà Lam nó định chạy lại khựng ngang. Máu hung hầu trong người nó tỏa khí lực, nó nhìn được đầu Trà Lam ràng là quầng sáng của hung hầu- quầng sáng của mẹ! Hơn nữa đôi mắt nâu vàng phải mắt của Trà Lam trí giả!
      Nhớ đến lời dạy của sư phụ, nó lẩm bẩm:
      - Hồn nhập xác! Chả lẽ ngoài mẹ ta còn có con hung hầu khác sao?
      Thấy Tiểu Mỹ đứng chôn chân tại chỗ, hai bàn tay nắm thành nắm đấm nó lắc đầu:
      - Tiểu Mỹ! Ngươi điên rồi! sợ cha ta giết ngươi sao? Cha vất vả cứu sống Trà Lam, ngươi dám làm đau ngài ấy!
      - Hừ... Cha con ngươi biết tốt xấu!
      Tiểu Mỹ tức giận rời khỏi, nó nhìn cha xoa cánh tay kia bất giác mỉm cười. hiểu sao khi nhìn cha ở cạnh Trà Lam trí giả nó lại thấy dễ chịu. Cõng Tuyên Phi rời khỏi, nó men theo rừng ra suối thấy Tiểu Mỹ ngồi chọi đống đá xuống suối, liền gọi to:
      - Này, chết hết cá trong suối của ta !
      - Tịch gia bảo ngươi tìm ta về?
      Tiểu Mỹ nhướng mày hỏi, con bé chu môi lắc đầu, tiện tay ném luôn Tuyên Phi xuống suối rồi nhảy xuống theo. Hai đứa trẻ lặn ngụp dưới lòng suối hồi lâu, nó trồi lên tay ôm con cá to còn Tuyên Phi cạp cả mình cá vào miệng, ngoi lên mặt nước . Nó phun nước phì phì, cười khẩy:
      - Ngươi đừng mơ! Cha ta á, cha ta vĩnh viễn lãng phí bất cứ giây phút nào của mình để nghĩ về kẻ cha thích!
      Tuyên Phi gãi gãi đầu, ném con cá thủng bụng ngay mặt Tiểu Mỹ, nhăn răng cười:
      - Tiểu.. Mỹ...thủm thủm...


      Last edited: 11/11/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :