Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      ĐÊM ĐÀ LẠT!
      Bẵng mấy tháng hầu như chúng tôi chẳng nhớ đến chuyến Đà Lạt đó nữa. Dương sau lần mơ bị vây đánh vẫn láu táu như cũ. Chỉ có việc mới mới là Phương quen với chị Thu! Cả hai đều rất kín kẽ, nếu phải chiều thứ sáu Tân chở bạn Đầm Sen gặp hai chị nắm tay dạo cảnh cầu Cửu khúc ai biết. Rồi nhân duyên hay có bàn tay sắp đặt thế nào mà tổ của Phương được thưởng chuyến Đà Lạt bốn ngày! Sếp cũng điệu lắm nha, cho cả chị Thu cùng. Sau này khi nghe Tân về lại, tôi khỏi hồ nghi việc có chuyến này phải tự nhiên mà đến...
      ..
      Nhóm sáu người gồm tổ Phương và chị Thu đến Đà Lạt lúc sáng sớm. Công ty thưởng vé xe, khách sạn và chi phí ăn uống mỗi ngày. Có thể tự tung tự tác đối với đám thanh niên này là điều sung sướng! Thuê hai phòng khách sạn nằm ngay chợ Đà Lạt, ngay khách sạn có cho thuê xe máy để vi vu phố núi. Chị Thu ôm eo khi cả hai đèo nhau xuống thung lũng tình :
      _ thế này tự do thích ghê luôn! Lần trước có lịch trình, ghé nhiều chỗ được!
      _ Ừ, lần này em thích đâu em đưa em ! À..mà ghé đằng kia mua ít trái cây và nhang nhé! _ Phương từ tốn, muốn ghé thăm đồi cây bơ chút. Gửi xe tại quán cà phê, cả hai bộ gần hai trăm mét mới vô đến đồi cây bơ. Thu nhìn dãy cây bơ mọc xen kẽ lên đến tận đồi, những trái bơ to lủng lẳng xanh mướt vào màu lá. Trong lòng có phần ghen tị, bực tức khi vẫn nhớ đến nơi này. đồi cơ man nào là mộ chí cũ kỹ, cỏ mọc che cả đường . thấy rẽ cỏ thoăn thoắt đến gốc nhài cao tầm thước, tán xòe ra chi chít hoa. bày biện ra đoạn đốt nhang cắm khắp các mộ. Thu ngắt bông hoa nhài ngửi...thơm ...song tận sâu trong lòng bùng lên ngọn lửa... đâm ghét mùi hoa, ghét cả cây hoa nhài... Lúc trở xuống Thu đột nhiên :
      _ Em bỏ quên nón rồi, đợi em!
      Phương cười hiền xuống trước đợi người , mấy tháng nay thi thoảng vẫn nằm mơ thấy em ấy. ấy mình là người Kinh, khi lên đây học quen biết chàng trai tộc Đa Gút( nhánh của người Lạch). Do thời đó hôn nhân với người khác tộc bị ngăn cấm nên bé mười sáu tuổi ấy đành chia tay. Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! Chàng thanh niên tộc Đa Gút mạnh mẽ, cuồng ngạo đến nhà bắt cóc . năn nỉ thả về, hoặc là bỏ luôn bản làng về với gia đình ở Huế! Cả hai tranh cãi, giằng co cây dao săn của đâm phải ... đưa về giao cho gia đình mà ngay trong đêm vác xác lên khu nghĩa địa của Đa Gút. Quấn vào chiếc chiếu hoa đẹp, chôn rồi tự sát trước mộ như lời tạ lỗi. Tiếc rằng xác lại bị mang rồi chôn ở đâu đó... Đến cuối cùng cả hai vẫn nằm cạnh nhau... ấy với là nhà mình ở Huế, bây giờ chắc chỉ còn cháu chắt ở đó...Lâu lắm rồi...
      _ thôi ơi!_ Thu chạy ào xuống, mặt đắc chí. miên man nghĩ nên cũng để tâm vẻ mặt của Thu. Chỉ là lúc họ đột nhiên có dăm quả bơ cứng ngắc dội từ cây xuống. trái rơi ngay trán Thu khiến la oai oái, sưng cục to. xoa dầu lên trán người , nhìn trái bơ còn xanh thắc mắc:
      _ Bơ non thế này làm sao rụng được ta? Hơn nữa trời đâu có gió lớn?
      Thu ở cùng phòng với chị Ngọc, còn bốn ông tướng kia ở phòng bên cạnh. Thu trầm mình trong bồn nước nóng thư giãn, nghĩ ngợi xem ngày mai nên Phương đưa đâu chơi. " Cạch!" ...nắm vặn cửa xoay khẽ, Thu giật mình :
      _ Em tắm chị Ngọc ơi, ra ngay đây!
      Vội khoác áo choàng ra phòng, chị Ngọc thấy đâu cả. Ngồi trước gương chải mái tóc ướt, Thu khẽ hát nho : " Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ..."
      Kìa.. tại sao hình trong gương lại tái xanh thế kia? Thu cúi xuống nhìn : nước từ tóc xuống làn da trong vắt ..nhưng trong gương từng giọt, từng giọt đỏ au ... Chọi lược xuống sàn, Thu bật ngửa té xuống sàn. Khi định bò dậy nghe tiếng gọi:
      _ T.h.u...Thu..!
      _ Ơi!_ vừa đáp lời biết gì nữa.
      Ngọc mở cửa mang khoai nướng vào phòng thấy Thu trong phòng. Chị gõ cửa phòng bên cạnh:
      _ Phương! Thu có bên đây ?
      _ chị Ngọc! Thu đâu ta?_ Phương ngạc nhiên, 10 h đêm. Nếu Thu đói hẳn gọi mua, nhưng cả bọn vừa ăn về mà???
      Tiếp tân cho biết thấy Thu chỉ vận áo choàng tắm màu hồng, chân còn mang dép ra ngoài. Nhưng chị bán cháo vịt đối diện khách sạn hề thấy nào bước ra khỏi cửa khách sạn?.Năm người đổ mồ hôi hột, Ngọc bấu tay Phương:
      _ Giờ sao em, chị sợ quá! mình đâu.
      _ sao! Phước ở lại với chị Ngọc! Còn lại xuống chợ tìm xem!_ Phương bóp vai chị trấn an đoạn ba chân bốn cẳng chạy . Tìm khắp các quán lẫn những con đường chung quanh chợ vẫn thấy, Tân hỏi:
      _ Hôm nay chơi Thu có gì lạ ?
      _ ! Thu vui lắm mà..._ Phương bóp trán, cố nghĩ xem có chỗ nào Thu có thể đến.
      1h sáng, ba người rã cả chân vẫn chưa tìm được Thu. bà lão nhặt những chai lọ, bao nylong cất tiếng ho khan. Tân móc trong túi áo còn mười mấy nghìn nhét vào tay bà, hiền hậu:
      _ Con biếu bà ăn sáng!
      _ Cậu trai trẻ, sao chơi khuya vậy? _ Bà vẫn ho, Tân thành kể lại việc tìm người...Bà móm mém chỉ về con đường dưới dốc :
      _ Vài tiếng trước bà có thấy đứng đó vẫy xe, ấy bảo đến nghĩa trang Đa Gút cũ!
      .....
      Tân và Phương năn nỉ lắm mới được tài xế taxi chở đến. Vừa đóng cửa xe là bác tài cho xe ngay, Tân nhún vai:
      _ Ê có khi nào thằng cha đó tưởng hai đứa mình là ma ?
      đồi hề có bóng dáng Thu, chỉ có cây nhài bị ai kéo bật gốc, nằm chỏng chơ đất. Mùi hoa nhài vẫn còn rất thơm...rất đậm... Phương sờ gốc cây nhài, chốc chốc giọng như nghẹn lại:
      _ Ý Lan...em ơi...
      levuongJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      ĐÊM ĐÀ LẠT!
      Gió rít từng hồi ngang qua từng nấm mộ nhấp nhô, cả tàng cây bơ cứ gật gù song trái bơ nào rớt xuống. Tân nhìn thằng Phương cứ ngồi thừ ra, mân mê gốc nhài, nó nhớ việc phải tìm Thu sao kìa?
      Lay mạnh bờ vai Phương, Tân bảo:
      _ Tìm Thu !
      _ Lúc trưa tao và Thu đến đây vẫn sao mà! Ai lại nhổ cây nhài ... khoan..Thu có mình trở lên đồi nhặt đồ.. lẽ..!_ Phương lẩm bẩm, hai chân mày chau lại lo lắng..Cả hai soi đèn pin từng ngóc nghách ngọn đồi. Khi mặt trời lên đánh tan cả sương mù vẫn tìm ra dấu tích nào. Tân chống nạnh:
      _ Tụi mình có nên về khách sạn ? Biết đâu Thu về rồi?
      _ Ừ, về . Nếu Thu về, e là tao phải hỏi thăm xem sao!_ Phương đặt cây nhài nằm ngay ngắn mỏm đá bia mộ, khẽ thở dài.
      Ba người ngồi ở quán cà phê trước khách sạn thấy Tân và Phương sốt ruột hỏi:
      _ Sao rồi?
      _ Nghe hỏi là biết Thu về rồi! _ Phương thở ra đoạn với chị Ngọc:
      _ Em lên chùa đây! Chị và mọi người cứ ở đây!
      ... Chiếc xe máy lượn nhanh qua những khúc cua, băng qua hàng trăm ổ gà đá đỏ đầy bùn đỏ dẫn đến bản làng K' ho. Người làng thấy người Kinh vào bản rất thân thiện, ngỏ lời chào " Nách dơ!" , Phương cũng mỉm cười chào lại. gặp K'ho xinh đẹp, đôi mắt nâu sáng và mái tóc ánh hung đỏ. Dẫn khách đến nhà sàn lớn_ nơi có mái hình chữ V úp ngược và nhiều cọc gỗ chạm khắc hoa văn dân tộc K' ho. câu tiếng dân tộc với trưởng làng, ông phẩy tay mời Phương ngồi xuống cái sập bằng gỗ pơ mu. Đẩy ché rượu cần đến trước mặt , ông thân thiện:
      _ Mời cậu!
      _ Dạ, con cảm ơn!_ Rượu cần là nét văn hóa riêng của từng vùng Tây Nguyên khác nhau, men ủ cũng giống nhau. Rượu này ngọt , có vị chua cay thấm đầu lưỡi.. khẩn khoản kể lại việc với trưởng làng, ông nghe xong liền bảo:
      _ Ông bà chúng tôi ngày xưa từng có kể lại rằng hơn trăm năm trước có từng mang xác chàng trai Đa Gút chôn trong rừng. Chàng trai ấy siêu thoát, cứ mỗi bảy năm lại quay về tìm người con . Dân bảng rừng lúc đó trông thấy ta khệnh khạng băng rừng băng suối trở về. Thủy chung ta tìm được ấy! Cứ mỗi lần như vậy dân bảng lại giết gà lợn cúng, nếu ta làm cho ché rượu cần bị hỏng, việc làng may mắn!
      nghe xong có chút nghi ngờ, dân bản có là mê tín quá ? Người chết chết rồi, làm sao trở về quấy quả được?.. Ông lại tiếp lời:
      _ Cậu bạn cậu có thể vì nhổ cây nhài mộ mà bị mất tích.. thôi có cách nào bày cách đó. Hi vọng đúng thầy, đúng thuốc! Cậu mang ché rượu cần này, con gà xé nấu với cây chuối non, cơm nấu ống tre . Ba cân gạo, ba cân nếp và con gà trống sống... Đem đến chỗ cây nhài bái cúng lúc trăng lên, chắc là xoa dịu người chết!
      Chỉ có và Tân là dám lên đến đồi cây bơ giữa đêm, sau khi nghe lời trưởng làng bày biện mâm cúng cả hai liền cắt cổ con gà. Con gà la qué lên, máu từng chút, từng chút xuống bộ lông hung nâu của nó! Nó đứng khựng lại rồi đột ngột bước ... thường nghe gà mắt rất kém, được trong bóng tối. Hai cánh nó đập từ từ, chậm rãi... Bước chân nhìn tựa hồ như bước chân người ung dung . và Tân khều nhau đoạn rọi đèn sau con gà... Nó tàng tàng vòng qua dãy mộ sụp, Tân nhìn thấy mắt con gà nhắm tịt song nó vẫn nhịp bước đều. Máu vẫn nhưng do đông lại tạo thành khối huyết bầy nhầy dưới cổ nó. Tân bỗng la to:
      _ Thu kìa! Hôm qua mình nát chỗ này nào có thấy đâu ta?
      Thu ngồi thu lu ngả đầu vào bia mộ, mắt trợn trừng và miệng đầy bùn đất đỏ! Con gà ngã oạch ngay trước mặt Thu, chết cứng. Phương móc miệng người iu lấy bùn ra, vỗ vỗ lưng:
      _Thu ! Thu !
      _ Thu đâu mà Thu! _ Thu chợt chồm người ôm chặt , đôi mắt đầy tơ máu, giọng trầm thấp phát ra từ vành môi đỏ au bùn:
      _ Phương ... rứa là mô? Em đợi lâu quá nì....
      _ Ý Lan..._ đẩy Thu ra, nhìn chăm chăn vào mắt . Thu lại ôm , thủ thỉ:
      _ Rứa là em ở đây nữa ni! đưa em về với Hy Ban, về với Hy Ban...
      vuốt ve mái tóc , dịu dàng:
      _ Được, em thả Thu ra ! Bỏ qua cho ấy, bỏ qua cho ấy nha..vì ...
      ... Thu phải nằm viện vài ngày, tinh thần có vẻ lo âu, sợ hãi khi Phương đưa đồ ăn đến. kể nghe gọi tên mình rồi bất tri bất giác theo. mời ăn cơm, ăn gà nhưng những món đó vừa đến miệng liền biến thành máu thịt nhầy nhụa... ăn bị đó đè nhét vào miệng...
      Thu ngửa mặt lên trần nhà chun mũi:
      _ Phương..có mùi hoa nhài...nữ quỷ tới...!
      ôm Thu vào lòng, dỗ dành rằng ở đây. Ý Lan hứa là trừng phạt Thu nữa, tìm nữa! xin phép chính quyền sở tại bốc mộ Ý Lan ... bên trong chiếu hoa đó giờ chỉ còn là đất và cơ man rễ cây nhài. Cùng vài em người dân tộc tốt bụng mang tội nghiệp đó vào rừng. Cải táng cả Ý Lan và Hy Ban vào quách, chôn dưới chân cây thông già trong rừng. Thỉnh thoảng người rừng đêm thấy bóng đôi trai dưới gốc thông cười rúc rích!
      Cuộc tình của Phương và Thu cũng kết thúc, chăm lo cho khỏe nhưng lại đồng ý cách ghen tuông đó. Sau này tôi nghe lên Đà Lạt và cưới K' ho. Mẹ cười tíu tít vì con trai được hỏi, được ba con trâu từ nhà ( người dân tộc có tục bắt chồng!)... Thu cũng lập gia đình nhưng có lần chị , biết thế nào mà mẹ chồng chị nhất định đặt cho đứa con đầu tên Nhài... Mỗi lần gọi tên nó là chị như ngửi được mùi thơm phảng phất, mùi bùn đỏ... nhớ chực cả cây hoa nhài đơn độc đồi cây bơ!..
      levuongJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      GÁNH CHÈ CHÌM!
      Tư Thảnh để vợ con nghỉ tại khách sạn còn mình thả bộ vòng Hồ Xuân Hương. đưa vợ và con hai tuổi lên thành phố sương mù nghỉ dưỡng. Thủy là người vợ sau, nhan sắc mặn mà lại sinh cho đứa con. Với gã đàn ông hơn bốn mươi như có đứa con là quà của trời. nuông chìu cả hai mẹ con, ruộng vườn ông bà để lại bán hết. Mua căn nhà Sài Gòn để an cư, và Thủy dứt áo bỏ xứ để tránh ánh mắt khinh ghét của người quê. chỉ phất lên từ năm năm nay khi đất sốt lên, từ thằng thợ hồ nghèo bỗng chốc ngồi đống tiền. Giàu, tập tành ăn chơi để bù lại quãng đời khốn khó! Giàu đổi bạn, sang đổi vợ_ thẳng tay đánh đuổi Út Hậu khỏi nhà. chê nết khù khờ đen đúa, ghét cái kiểu ngu ngơ của vợ đầu. Người ở quê vẫn quên cái đêm ném hết quần áo Út Hậu ra đường, ném xấp tiền vài triệu vào gương mặt sưng vều :
      _ Cút! Tao ở chung với con bần tiện như mày được. Đồ độc con! Tao có con với Thủy rồi, mày ..
      _ Tư... bỏ em vậy sao Tư?.._ Cái dáng thất thểu ôm bọc đồ bờ bao có lẽ khó quên lắm. Út Hậu mồ côi nên cũng ta đâu về đâu. Niềm vui được lên chức cha xóa nhòa chút ray rứt sau cùng. ăn chơi nhiều hơn, Thủy xuất thân là quán karaoke nên rất giỏi chiều chuộng . Dù tiền ngày vơi hơn luôn khỏa lấp bằng việc có vợ đẹp con ngoan.
      Gió mát ve vẩy vào mặt, nằm xuống bãi cỏ sau khi ăn cả củ khoai nướng thơm lựng. Thành phố này đẹp! thiếp ..
      .. nghe nhiều tiếng chân qua lại, tiếng kẽo kẹt đều đều vang lên đầu. Hé mắt nhìn, biết từ đâu giữa hồ xuất con đò có treo ngọn đèn dầu leo lét. Kỳ lạ hơn nữa là có nhiều người quang gánh bước lên bờ từ con đò đó. Họ mặc quần áo khá lỗi thời: đàn ông có mặc áo dài, có cởi trần..; đàn bà áo dài, áo túi, áo bà ba đủ cả. Tư Thảnh nghĩ chắc bọn người này làm trong hội chợ đêm! Thời này chỉ có chợ tái cảnh xưa mới gánh đòn gánh như này. tò mò bước đến bờ nước, tay vớ đầu gióng hàng của bà lão đội khăn rằn cúi gằm mặt:
      _ Bà bán gì vậy , bà già?
      _ Bà già..tổ cha bây Tư Thảnh!_ Bà bỗng ngước mặt lên, tay gầy guộc cầm vá to gõ lên đầu . lắp bắp, con ngươi như lồi hả ra ngoài:
      _ Má ...sao bà ở đây? Bà chết rồi mà?
      _ Ờ! Tao chết rồi. _ Bà nhìn , lại cặm cụi lau vá to, nhìn kỹ cái khăn bà càng lau nó càng loang ra vệt đỏ thẫm. ngồi thụp xuống ngang với bà, hỏi:
      _ Má, tui đốt cho bà nhiều tiền, nhiều nhà mà sao bà phải gánh đồ bán vậy?
      _ Đồ gửi ở kho, chưa tới lúc lấy. Tổ cha bây, đốt đồ cho tao chưa kịp cháy hết dập, nhà thủng lỗ chỗ, quần áo lam nham..._ Bà càm ràm, giật mình nhớ lại. Đúng là khi ăn nhậu về thấy Thủy chưa đốt xong lấy nước tạt, sợ cháy! nhìn lại người sinh ra mình: bà vẫn mặc bộ bà ba màu xám nhạt_ bộ mà Út Hậu may cho bà. Ngày liệm bà cũng tay Út Hậu tắm rửa, từng cái nút áo cũng là ta ngồi vừa lắc vừa khóc rấm rức.
      lắc lắc đầu, xua hình ảnh Út Hậu chạy gõ cửa từng nhà vay tiền để chở má bệnh viện. hỏi:
      _ Má, bà bán cái gì?
      Bà vẫn nhìn , với tay mở nồi lớn nghi ngút khói:
      _ Tao bán lòng! Dạo này tao bán đắt lắm! Hễ có nhiều kẻ lòng lang dạ sói là tao có lòng để bán!
      Bà dùng vá to vớt từ trong nồi lẻn bộ lòng..người! Trái tim vẫn còn đập bình bịch đỏ ối, bà thản nhiên dùng tay rứt nó để lên đĩa đồng :
      _ Bây thử , này là của thằng hãm hiếp rồi giết con người ta! Nhà nó giàu quá nên nó thoát án dương gian nhưng ... nhân quả có cả!
      hoảng hốt vung tay né liền hất đổ đĩa đồng xuống đất, con chó mắt đỏ au từ đâu chạy đến ngoạn trái tim mất. Bà lượm đĩa đồng, thào:
      _ Phàm ai để món ăn trong các gánh rớt ra để chó địa ngục ăn mất phải đền... Bây mau móc tim trả lên đĩa đồng ....
      levuong thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      GÁNH CHÈ CHÌM!
      Tư Thảnh giật mình la hoảng, chung quanh bốn bề vắng lặng. hồ có đò cũng chẳng có quang gánh nào cả. mở điện thoại ra bấm ... 12 h 30 .. đường chẳng có bóng người! quệt mồ hôi trán, tự cảm nhận cái lạnh len lỏi từ trong xương tủy. Lững thững băng qua vòng xoay để về lại khách sạn, nhớ gương mặt khằn lại của bà già mà sởn gai ốc. Bước vào thang máy, lầm bầm:
      _ Ma cỏ gì chứ, ngày nghĩ nhiều đêm mơ tới thôi mà!
      bước đến phòng mình gõ cửa, Thủy ngái ngủ ra mở :
      _ đâu mà giờ mới về?
      _ Gió mát quá ngủ quên ngoài bãi cỏ. Mà mơ thấy má, bả em đốt quần áo, nhà cửa chưa tàn dập. Lam nham, bảo tìm em để hỏi tội!_ nhấc bổng con vợ lên trêu, Thủy bĩu môi:
      _ Gớm! Đốt vàng mã chỉ là phong tục, bà ấy thiêng thế đến cho tôi hầu chuyện!
      ... Hai vợ chồng ôm nhau ngủ rất say, đến khi mặt trời lên mới nhíu mày gọi nhau:
      _ , dậy ! 8h rồi, em còn cho con.... á.. Bảo Nhi đâu rồi?
      Bật dậy tìm con bé, ban công và bồn tắm đều có. Bình thường con bé thức nó trèo lên người gọi dậy, cớ sao??
      mở cửa chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi to:
      _ Bảo Nhi! Bảo Nhi , con ơi!
      _ Ba!_ Con bé xuất sau cây cột đứng, tay cầm cây son của Thủy. ôm chầm lấy nó, lo lắng:
      _ Sao con chạy ra đây?
      _ Bà! Bà!_ Nó chỉ vào bức tường vàng nhạt bập bẹ, rùng mình: bức tường đó dấu son môi đỏ au vẽ trái tim đựng trong cái đĩa! ôm con về giao cho vợ, trầm ngâm hút thuốc... Sao lại có kỳ quái gì ở đây? Lẽ nào đêm qua ngoài hồ gặp phải ma quỷ?
      Do đầu toàn nghĩ ngợi việc trái tim máu nên cảnh đẹp chẳng còn là hứng thú với . Cả ngày như cận vệ theo vợ con, toàn bộ tâm tư đều đặt ở vệt son méo mó kia. Thậm chí dành cả buổi chiều quán cà phê Thủy tạ chỉ để nhìn xem giữa hồ có cây cầu nằm chìm dưới nước hay có gì đó lạ . Thủy cũng thấy lạ nên hỏi:
      _ nhìn gì mà thất thần vây?
      _ ! nghĩ làm sao Bảo Nhi mở được cửa để ra hành lang chơi. Tối nay chốt khóa kỹ em nhé!_ giọng, với Thủy quá đẹp, quá dịu dàng nên đến lời nặng cũng nỡ.
      Thủy ngủ nghe tiếng mở cửa, nhướng mắt giật cả mình: Bảo Nhi như con thằn lằn bám lên cánh cửa, bò lên nắm tay vặn mở khóa cửa. Xong nó nhàng tuột xuống, khỏi phòng. lay Tư Thảnh nhưng ngủ như chết đành khoác áo chạy theo con. Con bé cứ như gió, chốc nó đến bờ hồ. Thủy vừa chạy vừa gào:
      _ Bảo Nhi, con đứng lại, nguy hiểm lắm! Bảo Nhi...
      Con bé dừng lại đoạn bước đến sề vào quang gánh, bước đến nắm tay con kéo dậy cả giận:
      _ Hôm nay con gan thế? Biết chạy như thế nguy hiểm lắm ?
      Con bé ngước mặt nhìn , thỏ thẻ:
      _ Con đói, con thấy bà gánh ngang phòng nên chạy theo?
      càng nghe càng mơ hồ, khách sạn lớn làm gì cho quang gánh vào bán mà con bé thấy được! Nhưng nắm được tay con yên tâm, giọng cũng dịu lại:
      _ Con đói hả? Bà ơi, bà bán gì vậy?
      _ Tui bán chè! ăn ?_ Bà già trả lời, tay múc chén màu đỏ nâu thơm lựng. Thủy đón lấy, vừa đút cho con vừa ăn. Đậu rất mềm, mùi vị ngọt ngào. Khi múc gần đến đáy chén vớt được khối đỏ au, nhìn cứ như viên thạch người ta bán trà sữa. ngạc nhiên:
      _ Ô chè đậu đỏ cũng bỏ thạch à? Bà tân tiến thế?
      _ Thạch đâu? cái này hả?_ Bà trực tiếp cho tay vào nồi chè sôi ùng ục đoạn vớt lên vài viên thạch... Chúng chớp mắt ra hình thù của những cục máu và bào thai xíu mới tượng hình. Thủy lúc làm quán biết nạo phá hết bao nhiêu lần. Những thứ này nhìn là biết ngay, móc họng mình cho ói ra , lớn tiếng:
      _ Trời ơi, dám lấy bào thai nấu chè bán! Tui báo công an còng đầu bà! Bảo Nhi, lại mẹ móc họng cho ói ra cho con ơi!
      Con bé còn làm ngạc nhiên hơn, nó tự đưa tay móc họng. Nó ói ra đầy hai bàn tay xíu, nhớ là chỉ đút nó vài muỗng chè thôi mà? Hai bàn tay chụm vào nhau, nó lững thững tiến lại đưa cho coi: có tất cả bốn bào thai nằm co cụm tay nó. Thủy chưa kịp hất con bé nhìn vào tay mình :
      _ Chúng đều là con cả đấy mẹ! Đây là con lúc 3 tuần tuổi, đây là con lúc 5 tuần, 4 tuần, 8 tuần... mẹ cho con được sống lần nào hết!
      _ Con gì vậy con, phải con sống đây sao?_ ôm lấy đứa con bé bỏng, đúng là từng phá thai bốn lần. Nhưng do làm nghề đó, những người đàn ông lui tới đều mua vui chứ lòng muốn cưới . Chỉ là khi Tư Thảnh đến, đánh hơi được là loại mới giàu lên học làm sang nên dứt khoát để có con. dùng cái thai để ép Tư Thảnh bỏ vợ, danh chính ngôn thuận mang về. Như vậy con có gia đình hoàn chỉnh!
      Con bé đẩy cái Thủy liền bật ngã nhào, nó trút mớ bào thai tay vào nồi:
      _ Con chỉ đến báo oán ! Báo hết rồi .
      _ Mẹ thương con mà Bảo Nhi!_ Thủy khóc vì run sợ, hoảng loạn. biết sao đứa con bé bỏng mới hơn hai tuổi lại như thế này. Con bé chợt nhìn xoáy vào mặt , đôi mắt chuyển sang màu đen u ám:
      _ Nếu thương con lần đầu tiên bỏ, biết bao người vẫn làm mẹ đơn thân... Lần cuối cùng bà bà cố tình làm cho mẹ để ý, cứ nghĩ 8 tuần mẹ bỏ con nữa... Thế mà mẹ vẫn nhẫn tâm bỏ, sau đó tung tăng chơi cùng người đàn ông khác!
      Thủy giật nảy mình, lúc này mới nhìn kỹ bà già bán chè: sau cái nón lá là gương mặt nhăn nheo nhưng phúc hậu, bên kia quang gánh cũng là cái nồi lớn. thấy có những người đàn bà ôm con trong tay đến đưa cho bà. Bà an ủi đoạn vỗ về:
      _ Yên tâm! Bà đưa chúng đến tay người tốt.
      Bà nhìn sang Thủy, đôi mắt bỗng nghiêm khắc:
      _ Đó là những sản phụ chết con, chết cả hai mẹ con... họ thương con nên sinh ra trẻ ma rồi đến giao cho ta. Ta nuôi chúng trong nồi thủy sinh, chờ đến khi có người hiếm muộn hữu duyên cho chúng theo làm con. Người ta là ma vẫn thương con như thế, làm người mà vô tâm quá!
      Thủy cảm thấy rét run, tự dưng hình ảnh những đêm hoan lạc, những lần phá thai lẫn biểu cảm trút được gánh nặng như thước phim chiếu chậm lướt qua. lúc đó nghĩ nhiều được như vậy! Bảo Nhi bỗng bấu tay lên ngực :
      _ Người vô tâm! Để xem mẹ có tim nhé?
      Tiếng kẽo kẹt của quang gánh khác tiến đến, bà già đội khăn rằn khẽ khàng:
      _ vội, vội! Cả hai vợ chồng nó đều phải trả giá cả thôi... vội...
      Thủy chỉ nhìn lại bà già vừa chỉ kịp kêu tiếng rồi ngã vật xuống:
      _ Má !
      levuongBetty thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      GÁNH CHÈ CHÌM!
      "Bốp!" Tư Thảnh hấp tấp bế Thủy nằm dưới sàn phòng lên đụng phải cạnh bàn vang tiếng chát chúa. cũng biết tại sao vợ lại té xuống giường, cái giường khách sạn lớn to uỳnh thế cơ mà. Đặt vợ lên giường, vắt khăn ấm lau mặt và hai bàn tay lạnh như vừa trong mưa về:
      _ Thủy, Thủy!
      _ Hơ..hơ..á.._ Thủy hét lên, đẩy Tư Thảnh lọt giường. chẳng giận chút nào song nhìn dáng vẻ vợ kỳ thực đáng ngại: hai cánh tay ôm chặt đầu gối, mặt trắng bệch. bò lên giường, trấn an:
      _ Tư đây Thủy! Em mơ thấy gì mà sợ hãi vậy?
      _ Hu hu ... _ giấu mặt vào hai đầu gối khóc nấc, đến con bé Bảo Nhi ngủ cũng thức giấc. Nó bò đến ôm mẹ liền bị đẩy ra, chụp vội con lớn tiếng:
      _ Em điên à? Té con sao?
      _ Nó đến báo oán..nó đến báo oán...hu hu _ Thủy lảm nhảm rồi lại khóc rấm rức đến khi mệt lả, nửa nằm nửa ngồi giường. dỗ dành con ngủ lại song xuống tiếp tân trả phòng. 4h 15 phút sáng, chiếc xe bốn chỗ đỗ xịch trước cổng. bế con lẫn vợ đặt vào băng sau, về lại Sài gòn rồi tính! Lúc xe chạy ngang hồ, bất giác nhìn ra giữa hồ thấy có chiếc đò, đò có những quang gánh và... chìm dần!
      ...
      Hai tháng sau ..
      Tư Thảnh gửi con cho người giữ trẻ và đưa vợ về quê ăn đám tân gia của nhà ông bác. Thấy tâm tình của vợ tốt hơn cũng yên tâm, chí ít là từ hôm đó đến nay mơ thấy ác mộng nữa. trấn an vợ rằng sao cả, chỉ là giấc mơ thôi! hơn hai năm về, rất nhiều nhà cửa mọc lên, cái nhà cũ của trước được chủ mới xây cất lại rất đẹp! nghiêng đầu nhìn qua hàng rào sắt, cái mộ của má được xây lại, ốp gạch sáng bóng. Chủ nhà mới bốc mộ mà còn tận tình chăm chút, đùa à?
      Ăn tiệc được lúc, cặp cổ ông bác khề khà:
      _ Bác sáu... bác biết đứa nào mua lại nhà cũ tui ? Tui thấy nó làm cái mả má tui đẹp lém!
      _ Ờ, đẹp hôn bây? Tao biết mà mày cũng biết nó nữa! _ Ông bác tặc lưỡi nhìn thằng cháu, cái thằng bán hết là ôm tiền . Hai năm cũng về giải mả, giờ thấy mồ yên mả đẹp hỏi giọng khó ưa. gục gặc:
      _ Đứa nào?
      _ Con Út Hậu! Mày đuổi nó , thằng Bảy Vĩnh hốt... Biết Bảy Vĩnh ? Nó hợp tác lao động 10 năm về, con Út giờ khỏe lắm! Hôm kia tao mới đầy tháng thằng con nó nè!_ Lời ông bác sáu như nguyên cây búa tạ tán thẳng vào mặt Tư Thảnh.
      "Có con?
      Làm quái gì sống với Út Hậu gần mười lăm năm có?
      Mới đuổi nó , giờ nó có con?
      Con trai nữa? tin! "
      lắc lắc đầu, bóp mạnh vai ông bác:
      _ Bác láo, bác ghét tui vì tui bỏ nó nên vậy chứ gì? Cái xóm này ai biết hai bác rất thương con Út Hậu. Tui lại mả má tui đây, sẵn về ghé thăm bả, hỏi bả coi còn bán lòng há há...
      Ông sáu hừ tiếng rồi lên phản ngồi uống trà, chẳng thèm để ý thằng cháu trời thần này nữa... Mà má nó hồi còn sống mầm mướn, bán lòng gì???
      đá ầm ầm cái cửa sắt đen, lè nhè lúc người đàn ông ra mở cổng. Vừa thấy nhanh tay mở cổng:
      _ Tư Thảnh, về thăm thím mười hả? Chèn ơi, vô vô nhà !
      _ Mày là ... Bảy Vĩnh?_ nắm cổ áo người đàn ông, rướn người kề sát mặt nhìn cho . Bảy Vĩnh cao hơn cái đầu, đôi mắt hổ nhìn hung hãn song lại tỏ vẻ bực dọc. buông tay lảo đảo đến cái mả được dán gạch men trắng, chỉ vào cái bia mộ cười hềnh hệch:
      _ Bà Mười, bà nhớ Tư Thảnh ? Tui về thăm bà nè, chèn, mả đẹp dữ hôn?
      vốn có hai trai là Hai Khánh và Ba Khà nhưng ghe chìm chết lâu rồi. Bảy Vĩnh xách ghế ra kéo ngồi xuống, đặt vào tay ly nước chanh:
      _ Uống cho tỉnh!
      _ Tỉnh mẹ gì? Tao say hồi nào? Ê Bảy Vĩnh, ông Sáu Tà lơn mày lấy con Út Hậu có con, ổng láo hén mậy?_ xỉ xỉ tay vào ngôi nhà bánh ú mới cứng gục gặc đầu. Bảy Vĩnh lúc này mới buông lời :
      _ Bác Sáu đúng, tao cưới em Út, em sinh cho tao thằng con, nay má tao đưa em và con Sài gòn chích ngừa rồi!
      _ Ê, mày làm cách nào mà nó đẻ được vậy?_ Thấy Tư Thảnh bắt đầu nhảm, Bảy Vĩnh thèm trả lời, đánh mạnh cái sau gáy rồi vác thẳng về nhà ông Sáu. Cho nằm phản, Bảy Vĩnh cả giận:
      _ nể bác Sáu với thím Mười là con đánh cho lết luôn! Cặn bã!
      Bảy Vĩnh bước ra cửa, quên ném lại cho Thủy cái nhìn khinh miệt. Hơn hai năm trước lúc vừa về nước cũng từng được bạn bè dắt bù khú. Tất nhiên là cũng từng lên giường với Thủy! Nhưng rất những như ta sống chỉ vì tiền nên vài lần " ăn bánh trả tiền" xong là cho ra đê hết. Việc Tư Thảnh đuổi Út Hậu để cưới Thủy về nghe hết, chính là người đưa Út Hậu khỏi vùng quê này thời gian. muốn vơi buồn, biết rất thương thím Mười nên sau khi gật đầu làm vợ nhờ bác Sáu giúp mua lại căn nhà. Nhưng kể ra cũng phải cảm ơn Tư Thảnh, nhờ nó bỏ Út Hậu mà có được ! Loại đàn bà như Thủy vớt như vớt bèo, loại phụ nữ như Út Hậu như châu chìm đáy nước!
      Do Tư Thảnh say quá nên phải ngủ nhờ nhà bác Sáu, Thủy lấy làm khó chịu với thái độ của hai bác Sáu. Bà Sáu dọn chăn màn ra phản, mát mẻ:
      _ Đại gia ngủ đỡ!
      Thủy nằm rất lâu cũng ngủ được, phần vì lạ nhà, phần vì bực bội. chưa quên cái nhìn khinh miệt của Bảy Vĩnh, trong đám đàn ông từng lên giường với ta là đẹp nhất, ăn điềm đạm nhất. cũng từng đem lòng nhưng đáp lại là câu lạnh lùng:
      _ Tôi với em chẳng qua là bèo nước, tôi cưới loại đàn bà vì tiền mà bất chấp như em!
      Khuya lắm, mệt mỏi Thủy thiếp mơ thấy bước vào ngôi nhà ốp gạch trắng rộng lớn. ngó quanh quất thấy bà già mặc bà ba quảy gánh vào:
      _ Bây đến nhà tao làm gì?
      _ Má! _ Thủy giật mình khi bà tháo cái khăn rằn ra, lúc cưới về bà Mười mất cũng vài năm. nhìn di ảnh má chồng nên nhận ra, bà lấy khăn rằn quấn cổ, móm mém:
      _ Tao xách trầu cưới bây hồi nào mà bây kêu má? Dâu tao chỉ có con Út Hậu thôi!
      _ Má, Út Hậu lấy chồng rồi, làm con dâu nhà khác rồi má!_ Thủy ngọt ngào, bà chẳng bận tâm, lôi cái gánh về phía :
      _ Nó mãi mãi là con dâu tao, bây phải!
      Thủy có phần uất ức, giằng tay bà bật khóc:
      _ Con còn đẻ cho má cháu nội mà!
      Bà bỗng giơ tay bóp cổ , đôi mắt bấy giờ đầy tơ máu, tiếng ám lạnh kinh hồn:
      _ Bây gạt được Tư Thảnh chứ gạt được tao! Đứa đó phải con Tư Thảnh!
      Thủy nghẹt họng, làm sao má biết cả việc này? Bà siết chặt cái cổ thon dài, đôi mắt chợt nhìn xuống ngực , cái miệng móm mém bỗng chốc há to như trái banh. Từ trong đó cái lưỡi đỏ lòm, dài như dải lụa bay ra, đâm thẳng vào ngực . Thủy cảm giác đau buốt, lại nghe tiếng bà :
      _ Lòng ngon đây! Giết con, đoạt chồng, bày chuyện quạ nuôi tu hú... lòng ngon!
      levuong, BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :