Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần : giả!
      Chap 68: Giết chóc!

      Tịch Vu Xuyên , Yểm Nha ôm hôn hai đứa bé đoạn rời khỏi Lãng Thiên Nguyên. Ma Kim Tuyết trao Tuyên Phi cho tử thiên thi, căn dặn:
      - Ngươi...trông chừng nó được ?
      Đứa bé này Yểm Nha kẻ nào trong phủ đệ bế được nhưng nó lại ngoan ngoãn gục đầu lên vai con tử thiên thi mắt đục, mắt lim dim. Vác nó vào ngôi nhà trong rừng trúc của Lãng Thiên trước kia, đặt lên sập là nó ngủ ngon lành! gãi cằm :
      - Ta quên Tuyên Phi từng ở đây với Lãng Thiên, thảo nào nó ngoan như thế!
      Yểm Vũ cởi trần chỉ mặc quần xăn ống cao ống thấp phơi bụng tròn trắng nõn pha vân đá , tay cầm đoạn trúc mày mò dùng vuốt hung hầu khoét lỗ . ngồi xuống bên cạnh , xoa đầu nó:
      - Con làm gì ?
      - Yểm Vũ làm cây sáo, ngài Lãng Thiên có cây rất đẹp!
      Nó chăm chú vào những cái lỗ, đôi mắt ánh lên vui thích. mỉm cười:
      - Ngài Lãng Thiên có cây tiêu, Miên tiêu! Tiêu và sáo giống nhau. Tiêu dài hơn sáo, tiếng tiêu trầm hơn, nhưng khi thổi được như ngài Lãng Thiên tiếng tiêu véo von, vi vút hơn tiếng sáo bội phần!
      Nó dỏng tai nghe nhưng vẫn ngừng tay, sau khi thu vuốt hung hầu nó xoay cáy sáo điệu nghệ những ngón tay, cười vang:
      - Sư phụ con :" Hãy luôn xuất phát từ chính ngươi để là người xuất sắc nhất, thay vì bắt chước người khác và luôn chỉ đứng thứ hai!". Ngài Lãng Thiên thổi Miên tiêu hay Yểm Vũ học thổi sáo hay. Con Tịch Vu Xuyên thích bắt chước đâu!
      xoa đầu nó, thèm cắn gò má phính phụng phịu kia. Trạch Uy! Cảm ơn ngươi dạy dỗ nó tốt quá.
      Bẻ những đọt măng non xanh vào rổ tre con con, cúi xuống bế Yểm Vũ dỗ dành:
      - Theo Ma nương vào nhà, ta nấu canh măng cho con!
      - Có thịt ? Yểm Vũ thích ăn thịt thôi!
      Nó phụng phịu, môi tì vào má dụi qua dụi lại nũng nịu. Nhìn gác bếp có dãy thịt heo xông khói khô quắt, liếm môi:
      - Con ngồi chỗ chơi trong tầm mắt của ta, ta nấu thịt cho con! Con mà lạc mất ta biết làm sao sinh đứa như con để đền lại!
      Nó leo tót lên thành bếp với tay tất cả xâu thịt xông khói đỏ sẫm xuống thảy hết vào chảo nước lớn:
      - Hì hì...con muốn ăn hết! Ma nương sinh được mà! Ngài thích ai cứ đến trước mặt thế này nè:" Ta thích ngươi, cùng ta sinh đứa bé đẹp như Tịch Ngân Yểm Vũ!". Ma nương thế này ai chả đồng ý!
      ho sặc vì khói, chếnh choáng trước dạn dĩ của con bé, thầm nghĩ : " Kỳ lạ! Tịch gia và Yểm Nha đều nhu hòa, tính cách như châu chìm đáy nước. Con bé này quật cường như thân tre thẳng đứng, vừa mạnh mẽ vừa khôn khéo... Đôi lúc biết nó có phải con của hai người họ nữa?".
      Bày nong thịt xắt , canh măng trước mặt nó, dịu dàng:
      - Của con tất cả, ăn !
      - Tuyên Phi ăn gì ?
      Yểm Vũ hai tay bóc hai vốc thịt lát vừa ăn vừa hỏi, lắc đầu:
      - Yểm Vũ, ăn như thế được! Tất cả là của con, đũa đây, gắp từng miếng mà ăn, nghẹn bây giờ. Sư phụ dạy con con phải ăn từ tốn hay sao?
      - Có chứ! Nhưng mà con ăn chậm con ngủ trước khi ăn xong, ôm bụng đói ngủ thê thảm lắm. Sư phụ tội nghiệp nên mặc kệ con, chỉ là... chỉ là sư phụ ... Cha mẹ chắc phải nuôi con suốt đời vì ăn như hạm thế này kẻ nào dám cưới!
      Nó chùi bàn tay đầy mỡ vào tấm khăn tay , dùng toàn bộ sức lực ăn sạch mọi thứ!
      Ma Kim Tuyết lắc đầu, bất lực bế nó vào rừng trúc. Vừa đặt lưng xuống giường nó ngủ, cánh tay ôm trọn Tuyên Phi. dặn con tử thiên thi:
      - Ta canh gương, ta nấu ít cháo ngươi cho Tuyên Phi ăn nhé! Trông chừng cả hai , nhờ ngươi vậy!
      Con tử thiên thi vòng tay cúi chào đoạn ngồi ngay cạnh giường đưa đôi mắt đục chăm chú nhìn hai đứa trẻ ngủ say. Cưỡi thiết ngưu bay lên, xoay bàn tay tạo kết giới băng phủ trọn Lãng Thiên Nguyên mới an tâm rời khỏi!

      Tịch Vu Xuyên đẩy Yểm Nha vào vòng xoáy lá trúc bảo vệ, còn mình dốc toàn lực đối phó với Huyền Vũ cự thi. Nhiều giả nhận được tín hiệu triệu tập đến ứng chiến nhưng so với Huyền Vũ và bát hộ pháp hung mãnh kia chỉ như châu chấu đá xe. Nơi họ đứng là vùng đất chiến tranh, xác binh lính nằm la liệt ám lẫn mùi thuốc súng. Khói lửa cuộn cao, những linh hồn vừa ngóc lên bị bát hộ pháp nuốt trọn, gầm hú no nê. Huyền Vũ cự thi nhàn hạ ngồi cỗ xe tăng, đưa đôi mắt tím nhìn vị chiến giả thở hồng hộc, vai rạn vỡ đá vụn rơi li ti xuống. Ngoại trừ Tuyết nương, đối với bất kỳ kẻ nào trong Ma tộc đều vừa mắt! Cười nhạt, giọng nữ cao cất lên đôi môi trái tim :
      - Tịch Vu Xuyên! Ngươi vẫn cố chấp như thế, hôm nay có chủ nhân ta bảo vệ các ngươi. Huyền Vũ ta làm cỏ tất cả!
      - Hừm... Huyền Vũ, Ma Kim Tuyết trở về mang lòng thù hận nữa, ngươi vì sao thể yên ổn trở lại?
      Tịch gia gắng gượng, sức mạnh của con thủy tổ cương thi song tính này so với là quá mạnh mẽ. Cho dù Tuyên gia có đến e cũng địch lại, trong lòng vị giả lo lắng cho Yểm Nha! là chiến giả, dù chết ngay tại đây vẫn là chuyện bình thường nhưng kẻ thể chết! Yểm Vũ bé bỏng cần có mẹ!

      Huyền Vũ ngửa cổ cười lớn , tiếng cười dập tắt những ngọn lửa cháy, rút khô cằn những vũng nước lớn chung quanh:
      - Ha ha...Chủ nhân ta bị các ngươi lừa gạt, che quá khứ ! Ta cóc cần biết , hôm nay gặp phải ta là ngươi xui xẻo! Nạp mạng , Tịch Vu Xuyên!
      Luồng ánh sáng lóa như sét trắng phóng đến, xuyên qua những xác chết khiến chúng tan thành tro bụi. Tịch Vu Xuyên thấy cả luồng sáng ập đến kịp trở tay né tránh . chói mắt nheo lại, chợt cả thân hình bị hất ra xa. Nơi luồng sáng sát khí đằng đằng quét qua, vòng lưới trúc bảo vệ Yểm Nha cháy nham nhở, tan mau vào khí. Tịch Vu Xuyên thét vang dậy:
      - Yểm Nha!
      Bát hộ pháp giết hơn nửa số giả gương cạn dưới trướng Tịch Vu Xuyên. con quái thi da đen nhớt thấy vị chiến giả vừa ôm vai vừa khóc thét gọi tên Yểm Nha muốn phóng liềm đến cắt cổ trung tiếng Ma thú xích giao gầm rú . Trạch Uy phóng ma pháp bao lấy các giả, xích giao phun lửa hồng hoang thiêu đốt mọi thứ dưới mặt đất. Huyền Vũ cự thi cười vang, dang tay tạo sét chống trả, kéo bát hộ pháp về bên cạnh bảo vệ:
      - Há há...Trạch Uy, tên Ma vương vô sỉ thối tha, ngươi đến chậm bước. Ta giết nhiều giả , hồn bọn chúng ăn rất ngon nha !

      Trạch Uy mang giáp trắng, tay cầm kỳ trận và Vô Ảnh thương vừa dài vừa nhọn xông đến . Kỳ trận hạ xuống đất liền khởi động , phát quang nhốt bát hộ pháp, Huyền Vũ nhanh chân bay lên trung thoát trận. Trạch Uy chĩa Vô Ảnh thương về phía , đôi mắt sắc bén muốn cứa nát Huyền Vũ:
      - Ngươi đúng là tàn ác hơn ngàn năm trước!
      - Ha ha...Huyền Vũ ta ngoài chủ nhân ra muốn kẻ nào sống sót! Trạch Uy, xem đây!
      phanh lớp áo, lồng ngực rộng bung ra như tua mực, trái tim đen phía trong bắn hàng trăm sóng ánh sáng rọi đến chỗ Trạch Uy. Huyền Vũ biết điểm yếu của Trạch Uy chính là đôi mắt vì ở Ma cung u từ vốn sợ ánh sáng sét lóa trắng. Trạch Uy giương áo giáp, lại dùng bàn tay che đôi mắt lòa ... Huyền Vũ vung tay phóng đại đao muốn chém ngang người Trạch Uy ma thú thiết ngưu phun băng lửa thình lình tấn công xuống! Huyền Vũ hít hít mũi, cánh mũi cao vút nghe được mùi kiều hương liền thu đao, đầu xoay tứ phía tìm kiếm Ma Kim Tuyết. Trông thấy nữ chiến giả mặc giáp phượng hoàng, gương mặt thân phóng xuống mừng rỡ dang tay chạy đến:
      - Tuyết nương của ta!... Hự...
      Ma Kim Tuyết lạnh như băng, nhanh như cắt cắm đoản đao " trấn hồn thượng cổ" lên ngực . Đôi mắt tím ứa lệ nhưng hề phản kháng, đôi môi trái tim dịu dàng :
      - Tuyết nương, chủ nhân của ta... Bọn chúng làm gì ? nhớ Huyền Vũ ư?
      Ma Kim Tuyết từ trong hốc mắt chảy hai hàng lệ, nét mặt băng giá:
      - Ta nhớ, nhưng ngươi giết Yểm Nha...ngươi giết mẹ của đồ đệ của ta... Ma nương ta cóc cần biết ngươi là ai, tàn sát giả là chống lại ta !
      rút đoản đao, nghiến răng đâm thêm lần nữa, nhắm thẳng trái tim Huyền Vũ nhát xuyên qua tận lưng. Trạch Uy muốn cảnh báo Ma nương cẩn thận nhưng nhận ra con thủy tổ cương thi kia hề muốn phản kháng. Nó mặc cho nàng ấy đâm thấu tim, đôi mắt vẫn âu yếm ngắm gương mặt xinh đẹp, tay nó run run sờ mái tóc đen tuyền:
      - Ta trách Tuyết nương... Ta trách ... vĩnh viễn là kẻ ta thương nhất!
      " Roạt...!" Bát hộ pháp xé bung trận pháp bay ra, thấy Ma Kim Tuyết bao bọc chung quanh , vòng tay cúi chào. Trạch Uy phóng Vô Ảnh thương xiên đầu hộ pháp cương thi, hét:
      - Ma nương, ra khỏi !
      mắt đối mắt với Huyền Vũ, ghìm từng tiếng rét buốt:
      - Huyền Vũ... Ta Ma vương, ta vĩnh viễn cũng ngươi! Sau này gặp đâu đánh đó, ngươi chết ta chết! Ngươi giết cả bằng hữu của ta, ngươi coi ta ra gì!
      rút đoản đao, bảy hộ pháp liền theo cái phớt tay của hóa lốc vào hư vô. Trạch Uy chảy máu mắt, muốn đến cạnh nhưng bị tiếng xen lẫn nước mắt cản lại:
      - Ngươi trở về ! Ma giới cần ngươi! Ta đem Tịch Vu Xuyên trở về!

      Ma Kim Tuyết đến xốc vị giả gương cạn đứng dậy, Tịch gia ngoẻo đầu vào vai bất tỉnh. Xốc lên lưng thiết ngưu , trông thấy Tuyên gia đến!
      - Tuyên gia, Yểm Nha bị giết rồi, Tịch gia bị thương nặng . Ngài lo chỗ này, ta mang Tịch gia đây!
      - Tuyết nương rời khỏi ! Tử thiên thi, theo bảo hộ ấy!
      Tuyên Thừa Chí thét, mười tên tử thiên thi liền phóng vút theo dấu Ma chiến giả. Đến cạnh Trạch Uy, vị giả gương cạn lần đầu tiên chạm vào người :
      - Ma vương! Ngươi trở về Ma cung ! Chỗ này để cho ta!
      Tuyên Thừa Chí kéo bay lên, cho dựa vào sừng vàng của xích giao đoạn xuống phía dưới chỉ huy các giả và tử thiên thi còn lại. Trạch Uy nhíu mày, máu vẫn tuôn ra, ánh sáng quái quỉ từ trái tim Huyền Vũ cự thi phát ra đúng là đòn trí mạng! Nếu có Ma Kim Tuyết e là bị đại đao làm trọng thương.
      Last edited: 27/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 69: Đứa trẻ mồ côi!

      Ma Kim Tuyết nhấn Tịch Vu Xuyên xuống suối ngầm, sóng mũi cay như ngửi hàng chục củ hành tây. Mới hôm trước còn thấy hai vợ chồng ân ân ái ái như thế! Hôm nay Yểm Nha rời mang theo cả trái tim của vị chiến giả gương cạn. Nguồn cơn lại do Huyền Vũ- kẻ mà mang về từ vùng lốc Lãnh Huyệt ngày xưa! Khoảnh khắc chạm mặt nhau chẳng nhớ được chút tình cảm nào dành cho nhưng cơn giận vì tàn sát giả lại cao ngút. gương mặt mỹ nhân đó tàng sát khí qua từng lằn đỏ dưới da và trong cả con ngươi màu tím. Song giọng và cách nhìn lại đầy nhớ nhung, so với ánh mắt Lãng Thiên chỉ hơn chứ kém!
      Huyền Vũ trở lại, cơn ác mộng của địa ngục bắt đầu!
      Ma vương Trạch Uy ma lực vô song, kỳ trận giỏi như thế vẫn bị dùng sóng ánh sáng làm lòa đôi mắt. Trong lòng như có bàn tay vô hình bóp chặt trái tim, nghẹn đến khó thở... Yểm Nha và rất nhiều giả chết, trách nhiệm này dù xuất phát từ hay Trạch Uy đều là lỗi lầm quá lớn! Chỉ cần nhớ đến cảnh gia đình vui vẻ của Tịch gia, nụ cười dịu dàng của Yểm Nha, nhớ gò má phính xinh xắn của Yểm Vũ...còn có Tuyên Phi... Tháng ngày sau này làm sao mà vui vẻ ?

      Yểm Vũ chạy xuống suối ngầm thấy cha nó dưới suối, vai lún mảng đá to bay ngay xuống suối. Nó hôn lên má Tịch gia, mếu máo:
      - Cha tỉnh lại , cha đừng ngủ ! Lạnh lắm...Con lôi cha lên giường...hu hu
      - Yểm Vũ, con ngoan! Để cha con ở đây , nghe ta.
      trầm mình xuống lòng suối, kéo con bé ra khỏi , nó chợt nhớ ra ngó quanh quất:
      - Mẹ đâu? Mẹ đâu?
      Nước mắt trào ra, nhòa cả bóng dáng lùn tịt ngập trong suối ngầm. biết nên thế nào với Yểm Vũ? vì ta và sư phụ con mà mẹ con phải chết oan hay sao?
      - Yểm ...Yểm Vũ! Mẹ con lại học nữa rồi...cha con ta chờ mẹ, được ?
      Tịch Vu Xuyên hé đôi mắt còn chút sinh lực, giơ tay kéo con bé ôm vào lòng. nhoài người đến cạnh , sờ vào vết thương, nghẹn ngào:
      - Tịch gia...ngài...
      vuốt má đoạn ôm cả và Yểm Vũ vào lòng, thầm rất vào tai :
      - Ta biết có nghịch duyên trở lại, Ma chiến giả đừng khóc! phải do ngài, đừng hối hận gì cả! Ngài tốt với Tịch phủ ta thế nào ta đều ghi nhớ trong tim. Sau này vẫn là nhờ cậy ngài và Ma vương bảo bọc Yểm Vũ và Tuyên Phi!
      hít nơi, nước mắt chảy ngược vào cổ họng mặn chát, đôi mắt cả hai nhìn vào nhau như lời ký thác. Bế Yểm Vũ lên thay quần áo cho nó, dỗ:
      - Yểm Vũ ngoan, chúng ta cùng về phủ đệ nhà con! Ta chăm sóc cho hai cha con và Tuyên Phi. Con có muốn về bên sư phụ ?
      - Cha rất buồn vì mẹ học nữa, con ở lại dỗ ngọt cha mấy hôm ! Bây giờ cha lại ngủ được cho mà xem...

      Nó chống tay xuống bàn, rầu rĩ...
      Ma Kim Tuyết biết đưa và bọn trẻ về phủ đệ là điều nên làm dù nơi đó chứa quá nhiều kỷ niệm của Yểm Nha! Nhưng phủ đệ đó là hành dinh của lữ đoàn giả gương cạn, thể để rắn mất đầu.
      Cho tử thiên thi cõng Tịch gia còn mình ôm Tuyên Phi và Yểm Vũ lên lưng ma thú thiết ngưu rời khỏi Lãng Thiên Nguyên. Bóng vừa khuất trong mây Túc Vương tử và Lãng Thiên từ rừng trúc bước ra. Lãng Thiên thở dài, đôi mắt xanh chua xót:
      - Tội nghiệp Yểm Vũ, giờ là đứa bé mồ côi! Cả chủ nhân của ta cũng đáng thương!
      Túc Vương tử xòe bàn tay, nụ sen đen hé ra, trông là hình bóng Yểm Nha say ngủ. Lãng Thiên kinh ngạc:
      - Cái này?
      - Ta dùng thuật " hồn thượng cổ", Huyền Vũ chỉ thiêu rụi thân xác Yểm Nha, ăn được hồn phách nàng ta. cách khác, Yểm Nha có thể sống lại bằng thân xác khác! Có điều giờ chưa phải lúc, ta muốn dùng Yểm Nha kéo Tịch Vu Xuyên về bên ta. Huyền Vũ mạnh mẽ nhưng độc ác, phải diệt! Ma vương kia...cũng phải lật đổ. Ta muốn mang cả địa ngục này giao cho Tuyên Phong! Có ta trợ giúp , ắt làm được!

      Túc Vương tử rót chung trà vân trúc, nặng . Lãng Thiên cau mày, hỏi:
      - Còn Ma nương? Chủ nhân ta làm sao đây?
      Túc Vương tử hất mái tóc bạc ra phía sau, trầm ngâm nhìn từng đợt lá trúc rơi xuống:
      - Ngươi yên tâm! Ma Kim Tuyết đối với ta như bằng hữu, ta muốn làm nàng ấy bị thương. Chỉ cần nàng ấy đừng xen vào trận đánh của ta với Trạch Uy là được!
      Trước khi rời Túc Vương tử bày trận pháp phong ấn Lãng Thiên Nguyên, đôi mắt trong veo:
      - Ta muốn Huyền Vũ cự thi chạm chân đến chỗ này... Tuyên Phong từng :" Lãng Thiên Nguyên của Ma Nhã là nơi thấy yên bình nhất!". Sau này...ta muốn lúc rảnh rỗi cùng đến đây, ta dựng mái nhà tranh làm hàng xóm với Ma Kim Tuyết. Ta muốn cùng với uống trà vân trúc, uống rượu xà cổ, ta thổi tiêu , chỉ việc thưởng rượu... Lãng Thiên à, ta làm nhiều việc, tính nhiều thứ vãn chỉ là mong đến ngày đó!

      Lãng Thiên lời nào, cũng muốn ngày ngày bên cạnh Ma nương chăm sóc, cùng canh gương, cùng cùng trời cuối đất. Ký ức xưa quá êm đềm đến nỗi chỉ cần ngủ là lại mơ về...
      Có điều... muốn Túc Vương tử dùng thủ đoạn để lôi kéo Tịch Vu Xuyên! tuy là tử thiên thi nhưng hành xưa nay luôn minh chính. vừa mắt tùy ý xé xác nhưng chưa từng giở bất kỳ thủ đoạn nào để bài trừ đối thủ. Có lẽ vì cá tính này mà Ma chiến giả ngày xưa luôn tán thưởng, tin tưởng .

      Yểm Vũ ngồi ủ rũ trong sân, cả vườn trúc vàng héo rũ, lá khô giòn tự nổ tanh tách. Tuyên Phi bò chung quanh, bốc đất chọi nó vẫn để tâm. Bên trong phòng cha nó nằm bất động, đôi mắt cứ nhìn lên trần nhà, chốc chốc nước mắt lại chảy! hối hận! Giá như để Yểm Nha ở lại Lãng Thiên Nguyên sao ! Là muốn đưa Yểm Nha theo cùng, là muốn bất cứ lúc nào giơ tay ra ôm trọn được ấy trong lòng...Là muốn Yểm Nha, là đến điên dại. đến nỗi muốn ấy thoát khỏi tầm mắt, chỉ là ngờ con hung hầu xinh đẹp đó dùng hết sức lăn vòng lưới chịu chết thay .
      Ma Kim Tuyết bê liễn cháo đông trùng vào, giọng:
      - Ngài nể mặt ta dùng ít được ? Ba ngày rồi ngài ăn uống, tính chết theo Yểm Nha hay sao?
      - Ta mất Yểm Nha... Vốn cầu sống! Yểm Vũ có ngài lo liệu, ta còn luyến tiếc gì?
      thào, ngồi xuống bên cạnh, nắm bàn tay khô cứng rắn rỏi trầm mặc , trong lời pha mùi đanh thép:
      - Ngài nghĩ Yểm Nha vì sao lại chịu chết thay ngài? ấy ngài, tất nhiên là thế! Nhưng có thứ ấy hơn cả ngài, là con Yểm Vũ! Yểm Nha biết nếu ngài chết mình ấy thể bảo vệ Yểm Vũ nhưng nếu ngài sống chắc chắn làm được ! Ngài là chiến giả, con của chiến giả cho dù đại chiến , Thiên cung ắt phái tướng xuống bảo vệ hậu duệ của chiến giả- kẻ giữ cán cân địa ngục. Yểm Nha rất thông minh, chỉ là ở cạnh phu quân cao ngạo như ngài ấy tình nguyện làm kẻ khờ, an an ổn ổn trong che chở của ngài. Ta cũng là nữ nhân, ta hiểu Yểm Nha. Cho nên nếu ngài ấy càng phải phấn chấn lên, vì ngài và Yểm Vũ là hai báu vật quí nhất của ấy! cũng thể mất! Ta làm phiền ngài, liễn cháo này ăn...cứ đổ ...

      rời khỏi phòng, tất bật cho Tuyên Phi và Yểm Vũ ăn uống, tắm mát. Yểm Vũ cởi trần phơi bụng nằm oạch xuống sàn gạch, chu môi:
      - Mẹ là xấu! Trước khi học làm cho Yểm Vũ mớ bánh hoa nào cả!
      - Ta làm cho con, chắc là ngon bằng!
      kéo nó dậy muốn mặc áo, nó giãy ra thun người như con sâu ểnh lên ểnh xuống , lắc đầu:
      - cần! Con muốn bánh của mẹ làm thôi!
      Nó để nguyên tư thế áp má xuống sàn đá lạnh, đùi co mông vểnh ngáy pho pho. Tuyên Phi ngóc đầu thấy nó liền bò đến bên cạnh, học theo tư thế kỳ quái chốc sau cũng ngủ luôn! lấy tay che mặt, cười khổ:
      - Yểm Nha ! Trông trẻ dễ, vất vả rồi! Hai đứa này là giống nhau!

      Con tử thiên thi xanh ngọc cầm liễn cháo hết đến chỗ , ra hiệu:" ngài ấy ăn hết, Ma chiến giả là giỏi!". thở phào:
      - Phù...ta giở hết sách vở để với chủ nhân ngươi, may là công hiệu! Ngươi chăm sóc ngài ấy, mang ngài ấy tắm cho mát. Ta đoán Quỷ mẫu đến đây nhanh thôi!
      Last edited: 28/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 70: Kẻ ở trong tối!

      Ma Kim Tuyết chưa kịp chải lại mái tóc rối do hai đứa nhóc xõa tung ra , chui vào nghịch ngợm con tử thiên thi mắt đục vào phòng, ra hiệu:
      - Quỷ mẫu sắp đến!
      - Ta biết rồi! Báo với Tịch gia!
      vòng tay ra sau lưng nắm cả hai đứa lôi ra phía trước đặt lên chân, nghiêm mặt:
      - Yểm Vũ, Ma nương có việc hệ trọng! Tử thiên thi ở cạnh hai con, nhất là con đấy Yểm Vũ! Con chơi với Tuyên Phi nhé, nhớ lúc nãy ta dặn con điều gì ?
      Con bé úp mặt vào hai lòng bàn tay mát lạnh ra chiều suy nghĩ đoạn cười hề hề:
      - được treo em lên cây, được nổi giận bung vuốt hung hầu xé xác em, được dùng ma chú biến em thành cái này cái nọ...Con nhớ mà!
      Vẫy tay cho hai con tử thiên thi ôm cả hai rời khỏi phòng, Ma Kim Tuyết vội cột tóc cao tận đỉnh đầu, cài vòng vàng hình trăng khuyết đoạn ra sảnh phủ. Tịch Vu Xuyên mặt mũi vẫn ảm đạm, bước trầm ổn nhưng biết cố gắng trụ vững! Số giả còn lại tề tựu đông đủ, số họ vẫn mang thương tích nặng nề. Bầu khí tang tóc lẫn sợ hãi bao trùm, họ nhìn với ánh mắt vừa lo ngại vừa giận dữ. giả vòng tay chào Tịch Vu Xuyên , lớn tiếng:
      - Tịch chiến giả, đây là nơi tụ họp của lữ đoàn gương cạn, ta nghĩ Ma chiến giả nên ở đây!
      - Tịch chiến giả, ngài mất vợ, mất các giả dưới tay, chúng ta mất rất nhiều chỉ vì nghịch duyên của Ma chiến giả và Ma vương. Vẫn biết nếu mấy hôm trước nếu Ma chiến giả đẩy lùi được Huyền Vũ cự thi tất cả chết nhưng trách nhiệm này phải Ma chiến giả nên gánh hay sao?
      già già nua, ngón tay nhọn hoắc chỉ vào . Biết trước bị các giả bài xích nhưng lửa hoàn ngùn ngụt thế này trực tiếp đốt tự tin, hề sợ họ! Nhưng lời họ là đúng!

      Quỷ mẫu bước vào, phía sau là Ma Thiên lão tổ. Bà nhìn oán giận, bảo:
      - Tịch Vu Xuyên, các giả đúng! Tội lỗi này là của Ma chiến giả, ta muốn Ma chiến giả phải bị giam giữ, chúng ta bày trận dùng Ma chiến giả làm mồi nhử Huyền Vũ cự thi. Nếu thành công diệt được nó tha cho Ma chiến giả, bằng nữ chiến giả phải chịu trừng phạt!
      - Hừm... Nếu diệt được Huyền Vũ, tàn sát tất cả, còn cho Quỷ mẫu còn sống mà trị tội Ma nương sao?
      Tịch gia ghìm giọng , nhìn dịu dàng:
      - Ma chiến giả là ta mời đến! Muốn giam giữ Ma nương phải có lệnh của Trạch Uy, bằng bất cứ ai chạm vào ấy là kẻ thù của Tịch Vu Xuyên !

      bất thần tuốt kiếm Thanh Yên chỉ vào Quỷ mẫu, đáy mắt càng lúc càng u. Ma Thiên lão tổ lúc này mới chống gậy bước lên, nhìn khẽ :
      - Tuyết nhi, con lẽ nào muốn làm tan rã lữ đoàn giả? Con lẽ nào đẩy Tịch Vu Xuyên vào chỗ bất nghĩa?
      Nội bộ lữ đoàn gương cạn xôn xao, nghe nhiều tiếng phản đối quyết định của Tịch gia. chộp lấy tay , lắc đầu:
      - Ngài đừng vì ta...
      cười nhàn nhạt như thể mọi thứ đời đều trôi tuột qua kẽ tay, ôn tồn:
      - Kẻ nào theo ta theo, kẻ nào muốn cứ theo Quỷ mẫu! Ta cho ai động đến Ma chiến giả!
      cảm nhận còn bao nhiêu sức lực nhưng vẫn cố, nhiều đường vân đá đen nổi cổ . Lữ đoàn gương cạn quả nhiên tách làm hai, nữ giả Khuynh vòng tay chào :
      - Ma chiến giả, ta tin Tịch chiến giả! Khuynh chỉ có mạng, nguyện bảo vệ ngài!
      giả Từ Tiểu Mỹ bước đến bên cạnh , tiếng mềm như nước:
      - Ngài yên tâm! Ngài ở đâu ta ở đó!
      Bên trong sảnh luồng sát khí bùng lên, những kẻ từng chung chiến tuyến giờ chĩa vũ khí vào nhau để bảo vệ thứ mà họ muốn. nhìn họ rồi nhìn Tịch Vu Xuyên, lòng nặng trĩu...

      Ma Thiên lão tổ thừa lúc ai để ý tung chiếc lồng sắt đầy lửa úp chụp lên . Lửa cháy bùng lên ánh sáng vàng , nóng bức, cả người bốc hơi mù mịt:
      - Ma lực của Ma Thiên lão tổ...Ông ấy sao lại hồi phục nhanh đến thế?
      Hai nhóm giả lao vào đánh nhau , tiếng binh khí vang lên loảng xoảng, ngoài kia bọn thú cưỡi lẫn tử thiên thi theo hầu cũng xáp lá cà vào nhau, đánh bất chấp sống chết! Tịch Vu Xuyên vung kiếm Thanh Yên chém vào lồng sắt, thét:
      - Ma nương, cẩn thận!
      nóc sảnh nổ lớn, bóng choắt, lùn tịt phóng xuống vung thanh Giáng Ly cắm vào lồng sắt hóa băng toàn bộ. vai nó là Tuyên Phi ôm cổ, hai chân quắp chặt vào hông. Gương mặt hao hao Tuyên Phong thổi bong bóng , ngón tay chỉ liên hồi vào lồng sắt:" Cha cha...!"
      Yểm Vũ chống nạnh quát :" cha gì mà cha? Đồ ngốc!"
      Nó vung vuốt hung hầu, tròng mắt chuyển màu đỏ tươi lừ lừ nhìn Quỷ mẫu:
      - Cút khỏi phủ đệ của cha ta!
      - Yểm Vũ!
      gọi, nó quay lại nhoẻn cười:
      - Cha đứng yên đó, để cho con!

      Quỷ mẫu thét lớn, từ trong tóc bốn con mãng xà trắng ngóc đầu há to miệng phóng về phía Yểm Vũ. Tịch gia vừa xoay kiếm đỡ cho con Từ Tiểu Mỹ ôm ngang thân kéo về phía sau:
      - Ngài cẩn thận!
      Yểm Vũ trợn mắt nhìn bốn cái miệng há to hơn đầu nó ác hiểm phóng tới, vẫy vẫy vuốt vẽ ma pháp cản lại, hỏi :
      - Tuyên Phi! Ngươi ăn rắn nướng ?
      - Mằm măm !
      Đứa bé ôm chặt cổ nó, cười ngặt nghẽo. Bốn con mãng xà trắng bị ma pháp cản lại như đụng phải bức tường đá, cố chấp xông qua đến tróc vảy đầu. Ma Thiên lão tổ gọi:
      - Yểm Vũ, con là trẻ con, lùi lại tránh xa ra!
      - Tịch Ngân Yểm Vũ ngoài cha mẹ, sư phụ, Ma nương và Tuyên gia ta đều để trong mắt! Sao ta phải nghe lời ngài?
      Nó bung vuốt lập thêm vòng ma pháp đầy lửa cuốn hết bốn con mãng xà vào trong, mùi thịt nướng bốc lên. Quỷ mẫu tức nổ đom đóm, vung tay thả bọn quỷ đói ra, hét:
      - Bắt lấy Tịch Ngân Yểm Vũ!

      Con yểm thi Khắc Đạt nhảy xuống từ lỗ hổng trần, đứng chắn cho con bé! Ma Thiên nhìn con yểm thi, tin vào mắt mình:
      - Trời! Đây phải thần tướng Khắc Đạt của Thiên cung hay sao? Sao lại trở thành yểm thi ?
      - Ta thích! Khắc Đạt, ngươi đánh bọn quỷ đói, ta ăn chừa ngươi con rắn nướng!
      Yểm Vũ ngồi phịch xuống , Tuyên Phi cũng rời khỏi vai nó, bò xuống ngồi bên cạnh. Trước mặt hai đứa trẻ là bốn xác rắn thơm lừng, đen trùi trũi. Nó bẻ miếng, phủi lớp da cháy đút cho Tuyên Phi:
      - Ăn , lửa hơi lớn...Lần sau ta chú ý hơn..!

      Tịch Vu Xuyên và Ma Kim Tuyết bật cười , đứa bé này dường như biết sợ hãi là gì! Nó điềm nhiên ngồi xơi tái bốn con thú cưng tóc Quỷ mẫu, con yểm thi cực mạnh tả xung hữu đột với bọn quỷ đói. Quỷ mẫu muốn tung thêm đạo rắn rít nhưng con bé cắn miệng đầy mỡ rắn gầm lên:
      - Chớ đánh lén! Đợi ta ăn xong rồi đưa ta...nướng tiếp! Ngon lắm, Quỷ mẫu ăn ?
      Ma Kim Tuyết đứng trong lồng sắt đóng băng ngồi gập xuống, cười lớn:
      - Ha ha... Yểm Vũ... Ma nương hiểu vì sao sư phụ con nuôi con suốt đời rồi!
      Tịch Vu Xuyên đẩy ngã Từ Tiểu Mỹ, lạnh giọng:
      - Ngươi đừng nghĩ đứng về phía ta ta bỏ qua, đừng chạm vào ta!
      thấy Ma Thiên lão tổ muốn thu lồng sắt vào tay áo , nhướng mày :
      - Định bắt khách quí của ta?
      " Rầm! Rầm!" còn lửa, Ma Kim Tuyết vung roi, dùng đoản đao chém nát lồng sắt ra. ngồi xổm trước mặt Yểm Vũ, rút khăn tay lau hai cái miệng xíu bóng bẩy :
      - Ngon con?
      - Ma nương...bọn giả theo bên Quỷ mẫu hơn nửa có phát ánh sáng đen...Tâm của chúng nhuốm đen thù hận...muốn tạo phản!
      Yểm Vũ ghì đầu , nhìn qua vai chép miệng. khẽ cười , khả năng nhìn được ánh sáng trong tâm là món quà mà Yểm Nha để lại. hôn cả hai đứa, dặn dò:
      - Con hãy đưa cả Tuyên Phi về bên sư phụ con! Đừng lo cho ta!
      Quay lại nhìn Ma Thiên lão tổ, lạnh lùng:
      - Ngừng tay cả ! Ma Thiên, ta chấp nhận bị giam cầm ... Mau cút khỏi phủ của Tịch gia!
      Tịch Vu Xuyên nhào đến nắm tay , bóp mạnh:
      - Ma nương... ?
      dang tay ôm , thầm:
      - Ta " mượn đao giết phản nghịch", ngài yên tâm! Ngài chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt! Ngài và Tuyên Thừa Chí luôn thắc mắc ngày xưa ai là kẻ chân tướng của Trạch Uy cho ta biết phải ? Kẻ đó là Ma Thiên lão tổ!

      Tin tức vừa nghe còn kinh thiên động địa hơn việc Huyền Vũ trở lại. Ma Thiên lão tổ? Lý nào như thế? Ông ấy là chiến giả từng được Thiên cung đưa lên tu tiên, là sư phụ của Ma Kim Tuyết vì cớ gì lại làm như thế ? Ông ấy còn là đại ca của Trạch Uy!
      nhìn sâu vào đôi mắt phượng như thôi miên:
      - Ma nương ...chắc chứ?
      - Ta chắc chắn! Ngài đừng lo cho ta, Ma Kim Tuyết ta tường tận chuyện xưa, ta dễ bị kích động đâu...
      giơ bàn tay lạnh luồn vào ngực áo khiến Từ Tiểu Mỹ trố mắt nhìn, khẽ:
      - Ta ám số gương tim ta có vào ngực ngài, bảo quản giúp ta!
      - Ta biết! Cẩn thận !
      nắm bàn tay ôn nhu mà .
      Khi Quỷ mẫu đưa Ma nương và số giả kia rời khỏi, Từ Tiểu Mỹ khều mad Yểm Vũ, trêu:
      - Ma nương của ngươi nha, tay bên này nắm Trạch Uy tay kia lại vờn ngực Tịch gia! Ngươi muốn có mẹ kế ?
      Yểm Vũ thảy con rắn còn lại cho Khắc Đạt, bảo:
      - Ăn ! Chúng ta về Ma cung !
      Nó nắm tay Tuyên Phi kéo dậy, cõng lưng đoạn nhào vào lòng Tịch gia, hôn mạnh lên má:
      - Cha phải ngoan nhé! Phải mau khỏe nhé! Con nhớ cha lắm!
      - Yểm Vũ, cha cũng nhớ con lắm!
      nghẹn , lúc này càng ước Yểm Nha bất thần từ phía sau đến ôm choàng lấy cha con , dịu dàng:" Ngài đừng buồn, con về mà! Ngài đừng buồn, còn có ta, ta chiều ngài !".
      Yểm Vũ vòng tay cúi chào cha, Tuyên Phi lưng cũng bắt chước chắp tay xá xá . Nó cầm thanh Giáng Ly, bất chợt liếc Tiểu Mỹ:
      - Ta hôm nay ăn no tính nợ của ngươi! Lần sau dám ăn bậy bạ xúc phạm Ma nương, ta cho con ngựa lai heo nhà ngươi" ba bước tiến, sáu bước lùi" về đáy Vô tận, vĩnh viễn chôn vùi! Hừm...
      Last edited: 29/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 71: Nhà trẻ Ma cung!

      Các cung nga sau khi dìu Trạch Uy từ mật đạo trở về phòng, thay băng thuốc cho mắt lẳng lặng rời khỏi. Cánh cửa phòng luôn đóng kín, nằm bất động giường nhưng miệng luôn tiếp tục niệm ma chú bổ vào đám yểm thi dưới địa cung vừa luyện ra. Họ là thân xác còn lại của giả bị Huyền Vũ giết , tuy hồn bị ăn mất nhưng chút linh thức vẫn còn! Tuyên Thừa Chí dùng thuyền luyện ngục vận chuyển đến Ma cung, khi rời còn quát lớn:
      "- Trạch Uy! Huyền Vũ trở lại là do ngươi gây lỗi, Tuyết nương của ta chẳng làm gì cả! Nếu Quỷ mẫu bắt tội Tuyết nương, ta làm cỏ cả Thất bảo cổ lâu. "
      bao nhiêu lần vào mộng cảnh tìm Ma Kim Tuyết, bao lần gọi tên nàng ấy nhưng lời hồi đáp! Ma nương tự phong kín mộng cảnh, hoàn toàn cắt đứt mối liên lạc. hay vùi mặt vào gối, cố kiếm tìm mùi kiều hương còn sót lại. nhớ bàn tay lạnh giá vuốt mặt, nhớ giọng trong veo, nhớ nàng mắng, nhớ nàng dỗ dành...
      Lúc bị ánh sáng trong tim Huyền Vũ làm lòa đôi mắt, tiếc nuối vì được thấy nét mặt Ma nương! nhớ nàng đến thốn thía, hận thể vứt bỏ tất cả chạy đến Lãng Thiên Nguyên, bắt nàng mang về Ma cung, chiều cưng nựng. Dừng đạo ma pháp, nhíu mày nghe tiếng mở cửa phòng. Tiếng bước chân rất , mùi hương thanh xuân tươi mới lan vào phòng, cảnh giác ngồi bật dậy.

      Lịch Thủy mù lòa lâu, thính lực có phần nhanh nhạy, theo dấu mùi đàn hương lành lạnh người đến bên giường. Giơ tay chạm phải tóc , tiếng nỉ non như tiếng khóc:
      - Trạch Uy...chỉ lúc chàng thấy như ta...chàng mới tránh né ta được!
      hất cánh tay ra , môi mím lại :
      - Nàng ra ngoài , đợi ta hồi phục đưa nàng về Thiên cung! Đây vẫn là Ma cung, nàng thuộc về nơi này!
      ngồi xuống, nghe tiếng nhích người lùi vào góc trong lòng dấy lên buồn bực. Trạch Uy hề giống trước kia! Trước kia tuy lãnh đạm tỏ ra chiều nhưng chưa từng tránh né. Trạch Uy tại như khối băng, e rằng chỉ muốn cước đá văng về Thiên cung. Nước mắt lại rơi, nắm được đai áo , bấu đến nhăn nhúm:
      - Nam nhân đúng là bạc tình! Chàng phải chăng kẻ khác trong tim? Ta cam tâm, vì chàng ta mất đôi mắt, vì chàng mà Thiên cung muốn trừng phạt ta, vì chàng...chàng há chẳng có chút hối hận với ta sao?


      thở dài, gỡ tay khỏi đai áo, ngữ khí xa cách:
      - Ta lưu giữ ai là việc của trái tim ta, nhưng phải là nàng... Chuyện xưa, ta sai nàng cũng sai! Nàng vẫn biết Ma Kim Tuyết thống lĩnh bát hộ pháp, Huyền Vũ lẫn Lãng Thiên nhưng ngại giành thứ Ma nương thích... Ta nếu Thiên cung trách tội nàng ta nhất định gánh thay nàng!

      Lịch Thủy bịt hai tai, nước mắt ràn rụa :
      - ! Ta muốn, ta muốn ở cạnh chàng! Ta chỉ muốn ở cạnh chàng!
      tung mê tình hương lần nữa nhưng số mê tình hương kia chạm được vào người Trạch Uy! cảnh giác dùng ma pháp tạo rào cản, vô tình như gương phản chiếu hắt thẳng vào mặt Lịch Thủy.
      nóng rực lên , tuy là chủ nhân của mê tình hương nhưng chưa từng nghĩ có lúc chính mình rơi vào cục diện này!
      gãi gãi vùng cổ, cảm giác ngứa ngáy bứt rứt bốc lên tận đầu, mau chóng thoát y phục. Nắm bàn tay Trạch Uy đặt lên gò ngực , run rẩy:
      - Van xin chàng... Ta muốn chết! Chàng thấy ta rất chàng hay sao? Dày vò ta , ta nguyện ý!
      thô mạnh rút bàn tay mình ra, mặt đanh lại như nén cơn giận:
      - Nàng...lần trước ta chấp nàng! Ta mù nên thấy gì hết! Nàng tự làm tự chịu, tại trong cung chỉ có cung nga và yểm thi, họ thể thỏa mãn hỏa dục của nàng đâu!

      ngã người ra giường, cả người đỏ ửng, ngón tay thon tự mày mò nơi động huyệt, rên rỉ ngừng:
      - Ư...Trạch Uy... Chàng nghe ta gọi chàng ? Ư...
      Gương mặt lạnh tanh. Đừng tiếng rên gợi tình kia có đánh động được , chỉ cần nhìn vành tai vẫn tuyền mài trắng lạnh, miệng khẽ đọc ma chú yểm thi hiểu Trạch Uy vốn là kẻ dễ dàng bị kích động!

      Yểm Vũ cõng Tuyên Phi chạy bình bịch vào phòng sư phụ, há to miệng nhìn cảnh tượng trước mặt: Sư phụ nó mắt đeo băng vải trắng, ngồi xếp bằng niệm ma pháp còn Lịch Thủy kia trần như nhộng uốn éo, hai bàn tay bận bịu nắn bóp gò ngực! Nó trèo lên giường, bỏ qua tiếng rên rỉ mà giơ tay ôm lấy Trạch Uy:
      - Sư phụ! Ầy, Người muốn phạt ta cũng đợi mắt khỏe rồi phạt! Mắt băng kín thế này có nhìn được đâu ...mà hả giận?
      - Yểm Vũ, ta có! Tự nàng ta ...
      ôm nó, sờ trúng thằng nhóc Tuyên Phi hỏi:
      - Sao con cõng cả nó đến?
      Nó nắm cổ Tuyên Phi lôi xuống, xua tay:
      - Sư phụ yên tâm! Ma nương bắt con tụng thuộc bài kinh giữ em rồi! Con đọc sư phụ nghe nha:" được treo em lên cây, được bung vuốt hung hầu xé xác em, được dùng ma chú biến em thành cái này cái nọ...!"...
      Lịch Thủy phát hỏa dục công tâm, quơ quào đến chụp hai vai , hất cả Yểm Vũ và Tuyên Phi bay xuống đất. há miệng cắn mạnh vào cổ , bàn tay chộp ngay tiểu Trạch Uy dưới lớp vải áo choàng, muốn xé luôn quần phía dưới. chau mày, tay đẩy mạnh khiến bay đập lưng vào thành giường, lạnh lẽo :
      - Yểm Vũ, gọi cung nga!
      - Lịch Thủy! Ngươi mặt như tiên mà sao cứ thích làm kẻ điên như thế? Lần nào cũng phát bả chó cho ta? Í sư phụ ơi, Lịch Thủy chảy máu nhiều chỗ nè... Sư phụ ơi!
      Yểm Vũ chạy lại ôm chặt , nó nhìn Lịch Thủy quằn quại có ám ảnh. Cha mẹ từng đưa nó lên dương thế, có người đàn bà mang thai bị hãm hiếp đến chết. người bà ta chỗ nào cũng là máu, chỗ giữa hai chân còn lòi ra bàn tay trẻ con. Từ lúc đó nó sợ kiểu máu me thế này!
      nhướng mày, búng tay gọi con yểm thi Khắc Đạt- con yểm thi duy nhất luyện từ kẻ còn sống! Khắc Đạt vào nhìn Lịch Thủy, hai bàn tay vô thức co lại. bảo:
      - Khắc Đạt, bế Lịch Thủy ! Ngươi coi như giúp nàng ta chút !
      Lo ngại tên yểm thi phục tùng, Trạch Uy vẽ đạo ma chú ám lên con yểm thi. Khắc Đạt cười lên, tiếng cười rợn óc đoạn xốc Lịch Thủy rời khỏi phòng.

      Các cung nga thoáng chốc trả lại vẻ sạch , yên tĩnh cho căn phòng. hỏi :
      - Con yểm thi kia mang Lịch Thủy đâu?
      - Ở sân sau thưa ngài!
      Cung nga ngại ngùng đáp, lắc đầu:
      - trách được! Nó giờ là yểm thi còn biết ngại đâu, có là tốt rồi nếu Lịch Thủy chết chắc! Các ngươi thăm chừng rồi mang nàng ta về phòng chăm sóc.
      Yểm Vũ vừa ăn thịt heo vừa xé đút cho Tuyên Phi:
      - Ăn nhiều vào! Ăn no ta mới cõng chơi!
      - " Cha cha...!"
      Tuyên Phi vỗ tay, chồm lên hôn má nó, miệng bi bô gọi. Nó vội chùi má, véo ngược lại má thằng bé đến in hằn dấu tay:
      - Ta phải " cha cha..!" ...Ai lo cho cho ngươi cũng là "cha" hết sao, ngu ngốc!
      Bị véo đau thằng bé khóc váng lên, vung hết tay chân chống trả, Trạch Uy bảo:
      - Yểm Vũ, gọi cung nga chăm sóc Tuyên Phi! Ma nương dặn được bắt nạt em mà?
      - Con có xé xác nó ra đâu, véo tí thôi mà?
      Nó phồng má phụng phịu, hờn dỗi quay mặt vào tường. Tuyên Phi nín khóc, nghiêng đầu nhìn Yểm Vũ đoạn mon men bò đến, vịn lưng nó đứng dậy cười hi ha làm hòa. Nó rùn vai, :
      - Tuyên Phi, cút xéo cho ta!
      Trạch Uy thấy được gì, cứ nghĩ tiểu đồ đệ mắng mỏ thằng bé bò về phía nên dang cánh tay ra:
      - Tuyên Phi! Lại đây !
      Nhưng lúc lâu vẫn nghe tiếng, vỗ xuống giường:
      - Tuyên Phi!
      " Hu ...hu...ú...hu..."...
      Thằng bé ghìm mặt nhìn Yểm Vũ nãy giờ, mắt đỏ vằn lên khóc dậy trời. Yểm Vũ buồn cười quay lại gõ đầu :
      - Ta mắng ngươi đầu nguồn cuối nguồn ngươi mới khóc, phản ứng chậm quá!
      - Hu hu...!
      Nó trông cái mặt tròn trắng sữa lem nhem nước mắt nước mũi mủi lòng, xua tay:
      - Thôi thôi , ta sai! Ngươi nín , ta nghe...à mà ngươi có biết ...
      - cút xéo đâu!...Hu hu...
      Trạch Uy giật mình, đứa bé này quả nhiên ngoài " cha cha " còn biết thêm vài từ. Yểm Vũ gật đầu:
      - cút xéo...nín ...giờ ngươi muốn sao?
      - Cút ngay à! Hu hu...

      Cả Ma vương lẫn tiểu đồ đệ đều ôm bụng cười ngất, vừa xoa bụng vừa cười:
      - Yểm Vũ, chúc mừng con có em chơi chung! là thú vị làm sao!
      Yểm Vũ lau nước mắt nước mũi mặt Tuyên Phi, miệng cười khép lại được:
      - Ngươi cút ngay cho ta!
      Thằng bé nghe Yểm Vũ liền nín khóc, tuột ngược xuống sàn vừa bò ra cửa vừa cười hăng hắc.
      Last edited: 30/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần : giả!
      Chap 72: Ma Thiên!

      Lịch Thủy nuốt nước trôi, cả người đau như hàng ngàn con kiến đốt. Hạ thân đầy những vết bầm đen tím, động huyệt rát buốt. Cung nga cố lau rất vẫn khiến gương mặt nhăn nhó, rên ra tiếng:
      - Đau quá ...gọi Trạch ...Uy...
      - Ma vương bế quan chữa đôi mắt , Lịch Thủy thượng tiên nên nghỉ ngơi.
      Nữ cung nha dịu giọng, cùng là nữ nên nhìn vết tích người vị tiên giả cũng thoáng rùng mình. Khi cung nga ra sân sau - nơi chẳng bao giờ Ma vương bước chân đến- thấy Lịch Thủy úp sấp mặt bàn, ngất . đôi chân thon vương dài những vệt vừa trắng vừa đỏ, con yểm thi biến mất.

      Lịch Thủy thào:
      - Ngài ấy tệ bạc, ruồng rẫy ta... Hu hu...
      - Lịch Thủy thượng tiên, ta thương ngài cũng là nữ nhân, xin nghe ta . Cố chấp giành món đồ phải của mình, đồ nát, tay đau. Cố chấp giật người thuộc về mình, tự tôn mất, tim đau! Ma vương ngài, đừng tự dày vò mình nữa !
      Cung nga đắp chăn lên kín cổ, vừa quay lưng nghe tiếng Lịch Thủy:
      - Sao có thể... Ai những lý lẽ ngốc nghếch này?
      - Ma chiến giả!
      Lịch Thủy nghe đến tên của Ma Kim Tuyết người liền run lên, kích động:
      - Vì ta nghĩ như thế nên mới bại dưới tay ta ... Nhưng nghĩ như thế sao lại phát động đại chiến năm xưa? Láo toét, Ma Kim Tuyết là kẻ xấu!

      Cung nga thương cảm nhìn vị thượng tiên hai má, cổ hằn đầy những dấu tay, vết cắn sâu của yểm thi, thở dài lui ra. Còn lại mình, Lịch Thủy òa khóc vì tủi thẹn. Trạch Uy thản nhiên đưa cho con yểm thi dày vò, nhất định giúp giải mê tình hương! từng cùng nhau lăn giường bao nhiêu lần, thế mà lần này chàng tiếc rẻ làn giúp đỡ? Trạch Uy! Chàng thay đổi rồi, còn là Trạch Uy thương ta, lo lắng cho ta nữa! thượng tiên như đành chịu nhục trước con yểm thi hung bạo, đôi mắt đầy nhục dục, tràn ngập bạo ngược và đau đớn...
      "Két!"...
      buồn hỏi kẻ nào vừa mở cửa phòng, tiếng bước chân ngắn củn kèm tiếng bi bô vang lên:
      - Lịch Thủy, sư phụ ta bảo đem bình ngọc này đưa cho ngươi, uống đỡ thấy đau !
      Yểm Vũ thả Tuyên Phi xuống giường , mở bình ngọc bóp miệng đổ thuốc vào. Nước thuốc đắng nghét trôi tuột qua cổ họng, mắng:
      - Đứa trẻ hỗn xược!
      Yểm Vũ đặt mông ngồi ... trán , bàn tay nó véo má lên xuống:
      - Ta ngươi nghe, sư phụ ta ghét nhất là y phục chỉnh tề! Ta nóng bức cởi trần liền bị phạt, ngươi dám hai lần cởi trần như nhộng trước mặt sư phụ. Ngươi chê thức ăn Ma cung ngon...hay sao?
      - Đau quá, hu hu... Mau đứng dậy, ngươi hết chỗ để ngồi hay sao?
      cố lắc lư đầu nhưng đứa bé này nặng trịch, hai đầu gối kẹp chặt hai bên mang tai vốn làm gì nó được. thằng bé khác leo lên bụng ngồi, nhún nhảy như cưỡi ngựa, cười thỏa thích. Yểm Vũ ngoáy tai, cười khì:
      - Cha ta dạy việc gì hợp ý ngồi xuống từ từ , nhưng cha ta dạy ta phải ngồi ở đâu! Ngươi chẳng phải mới mắng ta ư?
      - Hức...sư phụ đồ đệ nhà các ngươi chỉ giỏi ức hiếp kẻ thân thế như ta! Ta là bất hạnh, ngươi nếu để ta ở chỗ của ta có phải tốt hơn ? Hu hu...
      lại khóc to hơn, Yểm Vũ nắm tay Tuyên Phi đẩy khỏi bụng, cũng chủ động nhảy xuống giường:
      - Ngươi ngủ , vài hôm nữa sư phụ ta nhìn thấy đưa ngươi về Thiên cung! Để ta hát ru ngươi ngủ nhé!

      Nó nghêu ngao hát lên vài câu, quay lại thấy Lịch Thủy ngất xỉu, Tuyên Phi lăn lộn, lác cả mắt, mặt ngớ ngẩn. Vác thằng bé lên vai, nó mềm giọng:
      - Là ta sai, quên ngươi cũng ở đây! nào, chúng ta tìm các cung nga xinh đẹp, bảo họ cho chúng ta đồ ngon!

      ...
      Ma Kim Tuyết bị biệt giam trong căn phòng có giăng lưới phong hỏa, chỉ có Ma Thiên lão tổ mới vào được . Ông đặt khay bánh và trà, ôn tồn:
      - Tuyết nhi, con dùng ! Ta đến Ma cung thỉnh Ma vương mang kỳ trận đến, chỉ cần diệt được Huyền Vũ, con được tự do!
      ngồi xếp bằng đọc mật kinh giả, từ lúc nhớ lại đoạn ký ức xưa rất hay tự ngồi đọc mật kinh . Có lẽ ngày xưa Ma nương hay trầm mặc chỗ đọc lầm rầm như thế! Đôi mắt phượng vẫn nhắm nghiền, hai hàng mi cong vút an tĩnh như bỏ quên thế . Ma Thiên lão tổ nhìn rất lâu, giơ bàn tay định vuốt mái tóc vòng tròn nhánh băng đâm từ phía sàn lên tạo thành vòng chắn trước mặt. Ông cau mày:
      - Tuyết nhi, con phòng bị cả sư phụ?
      - Ta ... tin bất kỳ ai! Ma Thiên lão tổ, xin rời khỏi!

      cất tiếng lạnh giá, còn đọng chút tình nghĩa nào cả!
      Lão tổ đôi mắt có chút phức tạp , giơ tay tung lửa địa ngục đốt tan băng, giọng thất vọng:
      - Sư phụ muốn làm hại con! Ta thương con!
      Đôi mắt phượng khẽ chớp, con ngươi đỏ tươi liếc ông sắc bén:
      - Ta biết sư phụ thương ta! Là ngày xưa ta ngu ngốc hiểu ra, nhìn ra sư phụ... Nên trách ta ! Vì ngài thương ta nên mới tay đẩy ta vào cục diện này...
      Ma Thiên vuốt chòm râu đỏ, chộp cánh tay xem xét luồng ma lực luân chuyển, mặt tái tím:
      - Tuyết nhi, trong người con có ma lực chính thống của Trạch Uy...Con ..
      - Thân thể này là của ta, ta cho ai ...là do ta quyết định! Ngài chỉ có thể trách ai góp phần gây nghịch duyên đưa Huyền Vũ cự thi trở lại. Còn tình trái tim ta, ngoài ta ra ai được phép xen vào!
      nghiêm giọng, nhận ra cả bầu trời u ám trong đáy mắt Ma Thiên. Phút chốc làn da vốn nhăn nheo càng nhúm lại hơn, duy đôi mắt quắc lên rực sáng:
      - ! Trái tim con được chứa bất kỳ kẻ nào! Ta cho phép! Tuyết nhi, khó khăn lắm con mới trở về được, vẫn là an ổn ở cạnh sư phụ làm chiến giả!
      thở dài, tay xòe ra tung thanh băng phiến chỉ về phía vị chiến giả già nhất:
      - Ma Thiên lão tổ, ta vạch mặt ngài là vì ta nhớ ơn ngài cõng ta lưng từ khi ta là con băng thi. Ngày xưa ngài là kẻ cho ta của Trạch Uy, ta biết ngài lúc đó chỉ muốn ta từ bỏ. Ngài ngờ ta hóa hận, gây đại chiến Ma tộc. Ngài hồi phục ma lực lại che dấu để Trạch Uy buộc phải huấn luyện Tịch Ngân Yểm Vũ phá trận Nghịch hỏa, muốn để gánh trách nhiệm tàn phá lăng mộ Ma Tôn. Ngài biệt giam ta ở tầng sáu cổ lâu ý muốn Trạch Uy và Huyền Vũ đại khai sát giới. Ngài vốn đam mê quyền lực, ngài chỉ muốn ta! Ta có điều gì đúng ?

      Ma Thiên mặt đanh lại, đông như sáp đèn. Ma Kim Tuyết bây giờ sắc sảo hơn ngày xưa, dễ bị ông thao túng, càng ngoan ngoãn nghe lời! Bị đồ đệ quý nhất vạch trần, ông thảy cây gậy ra xa, phà hơi khói đỏ tức trẻ ra - chỉ chừng như kẻ ngoài bốn mươi. Ông tiến đến chụp cây băng phiến tự để đầu nhọn sát vào ngực mình:
      - Tuyết nhi, sư phụ thương con, ta tự biết mình xứng với nhan sắc của con. Ta có, ta cho phép ai có được. Con tin ta hãy đâm vào ngực ta!
      duỗi cánh tay đẩy đầu băng phiến tiến lên, đâm toạc thấu lồng ngực vị lão tổ, cười nhàn nhạt:
      - Ta tin ngài... Rời khỏi tầm mắt ta ...Vì tình của ngài ta trở thành tội đồ gây nên trận đại chiến. Tình có xứng hay xứng, chỉ có hay , tin hay tin ... Từ ngày ngài để mặc Lạc Bất Nhã thiêu đốt ta , ta còn tình nghĩa với sư phụ rồi!
      Rút thanh băng phiến thấm máu trở về, khép mi tiếp tục đọc mật kinh giả. Ma Thiên lão tổ nhìn chua xót, ông ngờ bị đồ đệ thẳng tay đâm thấu thịt da. Ông quay , lời như rơi vỡ:
      - Ta trở lại, Tuyết nhi!

      Ma Kim Tuyết thở đều, tự vận ma lực mở đường vào mộng cảnh. Mộng cảnh còn tuyết, bốn bề nở đầy tử kỳ liên tím ngắt. gọi:
      - Trạch Uy, ngươi ở đâu?
      Từ trong vô minh bóng xuất , nhìn dải băng trắng mắt , nhìn hai cánh tay dang ra phía trước mò mẫm đường , lòng dấy lên lo lắng. cứ thanh tĩnh như thế! Khoác áo bào trắng, gương mặt ưu tú băng sương tuyết giá, khóe môi khẽ cong lên khi ngửi được mùi kiều hương:
      - Ma nương...nàng chịu đến tìm ta?
      - Trạch Uy! Ta có việc! Ngươi mau ngồi xuống, cẩn thận !
      dìu ngồi xuống tảng đá, cánh tay thanh mảnh nhưng rắn rỏi vội kéo ngồi lên chân, gục đầu vào bờ vai:
      - Ma nương, ta nghĩ nàng vĩnh viễn khóa mộng cảnh!
      - Ta có việc cần kíp tìm ngươi!
      nhếch môi nhoẻn cười, vị vua địa ngục cứ như trẻ con , cứ dụi mặt vào xương quai xanh, hôn lấy hôn để:
      - Trạch Uy, nghe ta ! Ma Thiên lão tổ, ngươi phải dè chừng. Lão tổ biệt giam ta ở tầng sáu cổ lâu, muốn để ngươi và Huyền Vũ tàn sát nhau.... Lão tổ khôi phục ma lực từ lâu...
      choàng tay ôm vai , chậm rãi . ngừng hôn, môi mím lại:
      - Nàng ... Ma Thiên ?
      - Ngươi phải suy cùng xét tận! Ta đây, lão tổ bắt giam luôn ma thú của ta ở ngục Vô gian, giáp và vũ khí của ta lưng nó. Ta phải trở về bảo vệ xác của ta!
      xoa xoa gò má đoạn bước , gọi với theo:
      - Nàng... Ta nhớ nàng...!
      Last edited: 31/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :