Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 63: Ra khỏi !

      Vừa nghe đến tên Trạch Uy hai cánh tay vung vẩy liền nắm lại, tiếng khóc rấm rức lại vang lên:
      - Hu hu... Vì sao đến bây giờ ngài ấy mới cho ngươi đến đưa ta ? Vì sao phải là ngài ấy đến đón ta?
      Yểm Vũ gãi gãi đầu càng khiến tóc tai dựng đứng, nó nhảy chân sáo về phía trước:
      - Ra được trận này ngươi mà hỏi sư phụ ta! Mà ta nghĩ sư phụ mặt lạnh cũng chẳng trả lời ngươi đâu!
      Nó vừa đạp chân lên cụm lá, vòng giáp trận do sư phụ vẽ lại nổi lên. Cảnh giác lùi lại, nó gọi:
      - Lịch Thủy kia, ngươi có bao nhiêu hàng xóm thế?
      - có ai, ta chỉ quanh quẩn trong cốc cùng con Thú nhi... Thỉnh thoảng Ma Thiên lão tổ mang ít vật dụng cần thiết đến!
      Lịch Thủy khịt mũi, tin tức về Trạch Uy vừa khiến vui mừng vừa khiến trái tim nhói đau... Trạch Uy- vị Ma vương mang vẻ đẹp như trăng lạnh, ảm đạm thanh khiết, dù là kẻ đứng đầu tộc Ma nhưng ngoài lúc nổi giận ra bao giờ cũng an tĩnh. Cái miệng ấy chỉ cần nở nụ cười là như ngàn vạn đèn lồng bừng sáng trong đêm. Ngày ấy là Lịch Thủy thượng tiên chuyên trách mùi hương của Thiên cung, lần xuống trần bị mùi kiều hương của Ma Kim Tuyết hấp dẫn. Hỏi vị chiến giả ấy bí mật của kiều hương trả lời, đối với tiên giả chín phần lãnh đạm. bỏ cuộc, tò mò theo đến Thất bảo cổ lâu đụng ngay Trạch Uy đến. nhìn chốc bỗng cúi xuống bế lên, ôn nhu mà hỏi:
      - Tiên giả, ngươi cớ sao đến tầng trời của ta?
      - Ta... Ta là Lịch Thủy thượng tiên, ta đến muốn cầu Ma chiến giả bí mật mùi kiều hương!
      lí nhí, hai má đỏ hồng khi ngửi được mùi đàn hương lành lạnh người Trạch Uy. cười tươi, giây phút chạm vào nụ cười ấy gần như lạc mất hồn phách. Đặt ngồi kỷ tọa, vẫy giả:
      - Ngươi lên tầng bảy cổ lâu xem Ma chiến giả về chưa? Mời ngài ấy cho ta!
      Lịch Thủy đưa đôi mắt đen láy nhìn vị chiến giả đẹp nhất địa ngục: Mái tóc cột cao thắt đuôi sam dài đến bắp chân, bộ giáp vàng ôm lấy thân hình thon thả, mắt phượng như cười khi thấy Ma vương:
      - Trạch Uy! Chàng gọi ta?
      - Ma Kim Tuyết! Vị thượng tiên này mến mộ mùi kiều hương, chi bằng nàng tặng ít!
      Trái với lãnh đạm với lần gặp trước, đôi môi mọng đỏ khẽ cười:
      - Chàng muốn như thế ta tặng nàng ta ít! Lịch Thủy thượng tiên, mời theo ta!

      Lãng Thiên Nguyên bốn bề trúc bao bọc , con tử thiên thi trùm áo choàng che hết cả người thấy chủ nhân dẫn khách lạ đến , giọng ngạc nhiên:
      - Ma nương... Chúng ta có khách ?
      - Lãng Thiên, pha trà!
      Con tử thiên thi đưa đôi mắt xanh đau đáu dò xét vị thượng tiên đoạn quay vào nhà. Ma Kim Tuyết giơ tay lên trung , ngọn trúc hữu lực cong xuống trước mặt. Nữ chiến giả lấy đầu ngọn trúc bình ngọc , tận tình :
      - Lịch Thủy thượng tiên, kiều hương này là bảo vật của Tuyên gia! Ta chỉ tặng duy nhất bình ngọc này. Mong rằng với khả năng chủ quản mùi hương tìm ra cách điều chế! Mời dùng trà" vân trúc tuyết sơn".
      Chung trà ánh sắc xanh thơm ngọt, phảng phất vị nhàn nhạt của bột vân trúc . Lịch Thủy ngọt ngào:
      - là ngon! ngờ Ma giới lại có trà ngon, mùi thơm đặc biệt như thế! Ta nên cảm tạ Ma chiến giả tặng!
      Ma Kim Tuyết khẽ , đôi mắt phượng long lanh:
      - nên tạ ơn Ma vương! Ta ngài ấy, ngài ấy muốn tặng ta tất chiều lòng. Lãng Thiên, thay ta tiễn Lịch Thủy thượng tiên ra khỏi Ma giới !

      Lịch Thủy rời khỏi rừng trúc nhưng vẻ đẹp kinh diễm của Trạch Uy cứ mãi vương vấn. Vài tuần trăng lại tìm cách đến Thất bảo cổ lâu khi cầu trà, khi cầu rượu. Ma vương luôn đối đãi chu đáo, đêm cả hai đều say quấn lấy nhau rời. Lịch Thủy nũng nịu gác đầu lên ngực Trạch Uy:
      - Ngài Ma nương kia, ngài lại ngủ cùng ta, ra ngài ta hay nàng ta?
      - Nếu nàng sinh cho ta đứa con lai ma - tiên, ta nàng!
      vồ vập, cười :
      - Còn Ma nương ?
      nghiêm mặt, bàn tay vuốt ve gương mặt nhưng lực ngón tay khá mạnh như muốn cảnh cáo:
      - Đừng hỏi về chiến giả của ta! Nàng vốn dĩ biết mối quan hệ giờ của ta và Ma Kim Tuyết lại ba lần bảy lượt muốn lao vào. Ma nương giống nàng...cho nên được nhắc về nàng ấy! Ta ...có thể đối đãi tốt với nàng, cho nàng danh phận nhưng vĩnh viễn cho nàng lời xúc phạm đến chiến giả của ta!

      ...
      - Hết hình nhân đến điểu quái thi, Ma Thiên lão tổ đúng là lắm trò!
      Yểm Vũ xoay thanh Giáng Ly đạp lên đầu con yểm thi phóng lên cao, hạ thân ngọn cây đối diện xác chim ưng đầu người. Trông bộ lông ướt đẫm ủ rũ đến tội nghiệp, cái đầu người xanh lục nhầy nhụa nhớt thét những tiếng kêu , miệng tiết đầy chất dịch xanh khiến Yểm Vũ nổi da gà:
      - Eo ơi! Gớm ghiếc, lần này ta về ăn thịt gà, thịt chim nữa ...
      Quái điểu thi đập cánh bay đến , hai móng vuốt quấu xuống chộp thanh Giáng Ly nhưng thình lình đầu băng phiến còn lại bung ra, nhánh xiên thẳng qua mình con điểu quái thi. Tung cánh bay lên mang cả Yểm Vũ lên , cái đầu người rú lên ghê rợn, mình chim ưng lắc dữ dội hòng thoát khỏi thanh băng phiến đông đặc dòng máu bên trong nó! Yểm Vũ ngang ngạnh thu Giáng Ly, hò hét:
      - Ta cho ngươi thành xác chim đóng băng!
      Điểu quái thi méo miệng co rút cánh, vụn băng tuyết đóng li ti mặt, cánh. Nó cứng đờ cứ thế lao thẳng xuống mặt đất, Lịch Thủy chỉ nghe tiếng rơi chát chúa như đá vỡ! Con yểm thi quăng xuống đất, chạy đến đỡ cái xác kia lên, kéo Yểm Vũ ra ngoài. trán nó toác mảng lớn, miếng băng phiến vỡ cắm vào ngực rỉ máu. Khắc Đạt xốc nó lên vai, kêu những tiếng bi thương. Con bé nhíu mày chừng rất đau, thu vuốt hung hầu, rên ngắt quãng:
      - Khắc Đạt! Lấy Giáng Ly cho ta! Ngươi mau dẫn Lịch Thủy rời trận, sau đó hãy đến đón ta!
      Con yểm thi lắc đầu nguầy nguậy, quay lại xé tà váy của Lịch Thủy khiến la toáng lên. Buộc Yểm Vũ trước ngực, vác Lịch Thủy vai con yểm thi vung roi tiên mở đường, hú lên ra hiệu cho chủ nhân lả vai nó:" cùng vào cùng rời trận!"

      Trạch Uy đổ mồ hôi, tai nghe được tiếng chân của tiểu đồ đệ, đoán chẳng lành liền phát động ma chú , giật vòng đai giáp trận. Cả vùng đảo mây đen kéo tụ, sấm chớp liên hồi, con xích giao theo lệnh phóng luôn vào trong trận Nghịch hỏa tìm kiếm. vốn định thầm cứu Lịch Thủy trở ra làm kinh động Ma Thiên nhưng để tìm Yểm Vũ ngại đánh chìm cả hòn đảo này. Ma thú xích giao gầm thét trong trận, phun lửa đốt tan hoang mọi thứ, đưa Yểm Vũ bay trở ra. Nó gọi lớn:
      - Ma vương... Mau lên lưng ta! Trận Nghịch hỏa bị ta thiêu cháy, cả hòn đảo chìm xuống biển băng hỏa!
      Ma thú xích giao cuộn người bay lên, chỉ thấy bên dưới lửa cháy rợp trời, những tiếng nổ rền vang, đất nứt phun băng lửa thành cột cao. nhìn mộ Ma Tôn từ từ chìm vào lòng biển, thở dài cái. Lịch Thủy vớ được cánh tay , vội vùi đầu vào lưng gọi khẽ:
      - Trạch Uy!
      đẩy vai né ra, lạnh nhạt:
      - Về Ma cung ! Đưa Yểm Vũ cho ta!
      Gỡ dây buộc bế ngửa con bé, nghiến răng giật mảnh băng phiến ngực nó, dùng ma chú phong ấn vết thương . Sờ vết toác trán, xót xa ôm nó vào lòng, hôn lên vết thương:
      - Tiểu đồ đệ ngoan của ta, con rất giỏi! Sư phụ thưởng công xứng đáng!
      Yểm Vũ gục đầu vào lồng ngực , tai ve vẩy nghe được cái miệng chóp chép:
      - Sư phụ, Yểm Vũ đói rồi!... Con ăn hết cả con bò ..sư phụ!

      Ma Thiên lão tổ ngồi đọc mật kinh bỗng thấy lồng ngực đau xé ra, kìm mà hộc máu ngất xỉu. Trận Nghịch hỏa được ông dùng ma lực bày bố, e là bị triệt để phá hủy! chỉ trận Nghịch hỏa mà tất cả mọi thứ chung quanh đều biến mất. Mộ Ma Tôn từ đây về sau chìm sâu trong lòng biển băng hỏa, còn được thấy mây đỏ, tử kỳ liên mỗi khi Quỷ mẫu đến thăm...
      Last edited: 23/10/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần : giả!
      Chương 64: Mê tình hương!

      Lịch Thủy được an trí trong gian phòng bên phải, hai cung nga hầu hạ tắm trong thùng gỗ to nghi ngút hương hoa hồng. Miếng băng vải tháo xuống để lộ gương mặt xinh xắn, làn da mịn hồng hào, viền mi cong mảnh mai dán bầu mắt nhắm nghiền! Cung nga nhìn gương mặt non tơ, thầm tiếc nếu nữ thượng tiên bị mù ắt rất xinh đẹp. Lịch Thủy khoan khoái ngả đầu vào thùng gỗ, hỏi :
      - Xin hỏi Ma vương ở đâu?
      - Chúng tôi được phép trả lời khi ngài ấy thông qua! Lịch Thủy thượng tiên, ngài nên nghỉ ngơi ở đây, lát nữa mang thức ăn đến!
      Cung nga lễ phép, chợt nhớ Ma cung xưa nay qui tắc này thay đổi, lại nhớ ra gần đây có hai vị tùy ý hỏi về Ma vương mà bị chối từ. là Ma chiến giả, là Tịch Ngân Yểm Vũ!

      Trạch Uy kéo chăn đắp cho tiểu đồ đệ sau khi chữa trị cho nó, dặn dò cung nga:
      - Ngươi canh chừng nó, chuẩn bị phần bò hầm sâm to! Yểm Vũ thức dậy mà có gì bỏ bụng nó quậy tung địa cung mất!
      - Ngài yên tâm!
      cầm ngọc lưu ly trở lên mật đạo, đưa ngọc lưu ly vào lòng chuông thượng cổ. Lửa hồng hoang ửng đỏ đầu tiên hóa lỏng ngọc lưu ly , luồng lửa xanh lần nữa phân tách thành những tinh thể ngọc , khi trở về tay Trạch Uy là ly sanh sánh màu xà cừ. Chuông thượng cổ ngân nga:" Cho Ma chiến giả uống vào, trong ba hôm tỉnh lại! Nhưng Ma vương, ngọc lưu ly thuộc về Lịch Thủy, nó đồng thời ghi dấu cả ký ức xưa. Nếu Ma Kim Tuyết uống vào khi tỉnh lại thấy được đoạn ký ức mất. Ngài phải chuẩn bị ứng phó nếu cứu nàng ấy!".
      chau mày, đồng tử như ra trận đại chiến Ma tộc năm đó...
      Cầm chắc chiếc ly, hạ quyết tâm:
      - Chỉ cần nàng ấy bình an, ta chấp nhận tất cả! Coi như ta trả lại món nợ tình cảm vay... Chuyện sau này...phải coi vào trái tim nàng ấy! Chuông thượng cổ, hãy dùng lửa hồng hoang làm tan băng tuyết phủ Ma cung!

      Vùng đen tối bao quanh Ma cung gió nổi lên mạnh mẽ, thổi những luồng lửa hồng hoang xoắn từ lòng biển bốc cao dữ dội. Lửa liếm những ngọn băng, bao bọc Ma cung màu đỏ cam rực rỡ. Bên trong băng tuyết tan nhanh thành dòng chảy lớn, ngùn ngụt tràn ra khắp sàn. Trạch Uy lội trong nguồn nước lạnh lẽo tiến đến phòng của Ma Kim Tuyết. Băng tan ướt giường rèm, ướt đẫm bộ y phục người nữ chiến giả. uống cạn chung ngọc lưu ly, bế lên dùng miệng truyền hết số nước sóng sánh ánh xà cừ qua đôi môi mọng xinh. Các cung nga xuất , chỉ khỏa bàn tay lùa sạch số nước đọng giường, nhanh chóng thay tấm chăn khô, rèm mới. tự tay thay cho Ma Kim Tuyết bộ y phục khô, đắp chăn cho nàng lại đặt giáp phượng hoàng bên gối. Cúi hôn đôi mắt phượng, giọt nước mắt xuống vầng trán trắng toát:
      - Ma nương của ta... Ta giữ chân nàng nữa! Khi nàng tỉnh lại , ta nhất định đưa nàng trở về! Về với khoảng trời bình lặng ưu nhã của Lãng Thiên Nguyên.

      cho cung nga bế Yểm Vũ lên Ma cung, nó vẫn ngủ say đến chảy dãi vai cung nga, thi thoảng mớ:
      - Yểm Vũ ăn gà...gớm lắm sư phụ à... Yểm Vũ ăn thịt heo, ăn thịt bò....
      Vẽ kỳ trận bảo vệ Ma cung, muốn bất kỳ ai vượt vào nơi này!
      Lịch Thủy ngồi chải tóc nghe được mùi đàn hương bay đến, môi nở nụ cười rạng rỡ:
      - Trạch Uy, ngài ấy đến! Cung nga kia, ngươi thấy ta có đẹp ?
      - Rất xinh đẹp! Bộ y phục trắng rất hợp!
      Trạch Uy bước vào cánh cửa đá địa cung, nhìn Lịch Thủy theo dấu mùi hương tiến đến cạnh mình, tâm tình có chút khó chịu. lùi lại, vẫy tay gọi cung nga đến chắn trước mặt mình. Lịch Thủy choàng tay ôm kẻ trước mặt, giật mình khi ôm phải thân hình mảnh mai của cung nga:
      - Sao lại là ngươi?
      - Dìu thượng tiên đến chỗ của ta, nơi ta đọc kỳ thư!
      trầm giọng đoạn quay lưng , thái độ lạnh nhạt khiến hụt hẫng... Trạch Uy hề tỏ vẻ vui mừng khi trở về, hay ngài ấy thất vọng vì mù lòa, còn xinh đẹp như trước nữa? Nghĩ đến đây nước mắt gọi mà đến nhanh chóng! Bàn tay nhắn bấu chặt cánh tay cung nga, bờ vai thon run run theo mỗi bước chân. ngồi trước mặt , cách chiếc bàn , mùi đàn hương phảng phất chung quanh. Nước mắt thấm ướt dải lụa trắng mắt, tràn xuống khóe môi hồng nhạt:
      - Trạch Uy...ngàn năm rồi, ta rất nhớ chàng! Ta mù rồi, Lãng Thiên kia lấy mất của ta ánh sáng. Ta thể ngắm dáng vẻ chàng nữa rồi!
      - Lịch Thủy! Xin lỗi nàng. Là ta sai! Ta vì muốn đứa con lai ma- tiên cố chấp đón nhận tình của nàng. Nàng yên tâm, ta đưa nàng về đúng chỗ của mình. Nếu Thiên cung trách tội nàng, ta thay nàng gánh chịu tất cả!

      nắm bàn tay , nặng mà lên tiếng. Lịch Thủy vội rút tay lại, lắc đầu ,tiếng càng thê lương hơn:
      - ! Ta tin . Ta chàng chỉ vì muốn đứa con lai ma - tiên mà ở cùng ta. Trạch Uy, chàng dối ta phải ? Chàng lo cho ta hay ngại ta mù vướng bận chàng?
      chồm người qua bàn, ngã sấp vào lòng , hai bàn tay nắm chặt tầng áo thút thít:
      - Trạch Uy, ta chỉ cần được ở cạnh chàng, ngày ngày được ôm chàng là đủ! Ta muốn về Thiên cung, nơi nào có chàng đó là nhà của ta!
      thở ra, chống tay ngồi dậy, đỡ Lịch Thủy ngồi ngay ngắn bàn, đáy mắt tối sầm:
      - Ta bây giờ, chút cũng muốn nàng ở cạnh ta! Lịch Thủy , sai đường hãy quay lại, nhầm người hãy buông tay! Ta lo cho nàng chu toàn , trừ việc ...ở cạnh ta!
      đau nhói tim đến thở được, tai ù khi nghe lời tuyệt tình từ người đàn ông từng đầu ấp tay gối. Từ chỗ nhẫn nhịn, yếu đuối tiến đến oán trách:
      - Chàng phụ ta! Chàng có phải hồng nhan tri kỷ khác? Ta biết mà, xa mặt cách lòng, nam nhân là như thế! Tiên, thần, ma, phàm... Nam nhân đều bạc bẽo, thấy trăng quên đèn... Trạch Uy, ta cho chàng hay, chàng tìm khắp thiên địa cũng tìm được ai chàng hơn ngàn năm như ta... Trạch Uy, ta chàng nhiều như thế, cớ sao chàng lại lãng quên tình của chúng ta?
      Lịch Thủy dùng tay sờ lại đường nét gương mặt . Vẫn là cánh mũi thẳng cương nghị, vẫn là bầu mắt dài tuấn lãng, vẫn là góc hàm thon ... Chỉ là bây giờ cho tùy tiện hôn như trước!
      Tim nhói lên khắc lý trí lại lóe lên, Lịch Thủy tưởng vĩnh viễn phải giấu mình trong trận Nghịch hỏa nhưng sau cùng đến được Ma cung. muốn trở về, muốn ở cạnh Trạch Uy, bằng mọi giá! Vận khí tức từ trái tim- nơi cất giữ mê tình hương , bất thần phát ra loạt hương vào mặt Trạch Uy.

      bị tấn công bất ngờ, kịp trở tay!
      Loạt hương theo đường mũi, ngấm qua da chẳng mấy chốc khiến toàn thân nóng như lửa đốt. Đầu muốn nổ tung lên, những hình ảnh trần trụi của Ma nương lại lên thể xua . Mỗi lần nhìn thấy Ma Kim Tuyết đều dùng ma lực kìm nén cảm xúc, cho phép mình có ý nghĩ điên rồ nào! Nhưng với mê tình hương này hình ảnh đó lên mồn . Vết hõm ở xương quai xanh mê hoặc, gò ngực tròn trịa hay vòng eo thon ... quệt máu mũi, giờ phút nào từng chút từng chút muốn ôm lấy Ma nương, muốn chiếm hữu nàng ấy!
      Lịch Thủy nghe tiếng ho khan, cảm nhận cơ thể nóng lên bởi mùi đàn hương còn. mần mò đến cạnh , ôm gương mặt vừa hôn vừa liếm lên vành tai:
      - với ta chàng ta, ta làm chàng thỏa mãn...
      trút xiêm áo người mình hòng dẫn dụ . Lịch Thủy mang dáng dấp thanh xuân mảnh mai, bờ ngực nho hồng hào, nét thanh tân như mới lớn. Trạch Uy nhìn cái đoạn quay , trong đầu chỉ nghĩ đến Ma Kim Tuyết. nóng bức, toàn thân đổ mồ hôi ướt cả áo, tay xé toạc tầng áo phanh lồng ngực đẫm nước . Hạ bộ trương lên khó chịu, nhìn dưới quần mình nghiến răng:
      - Chết tiệt...!
      Lịch Thủy trờ đến vuốt ve cơ ngực săn chắc, cọ sát da thịt mỏng manh vào người vị Ma vương thở vồ vập kia. Bàn tay thanh nhã ngần ngại mò vào trong khiêu khích con cự long đỏ tím hung mãnh. Đôi mắt long lên, những tầng tơ máu nối tiếp nhau lên, dùng sức lực còn lại đẩy Lịch Thủy ngã khỏi người. Huơ ngón tay phát ma pháp phong bế, biết mê tình hương lợi hại thế nào! Nếu thể giải lại cùng Lịch Thủy mây mưa ắt tức nước vỡ bờ, cự long kia cũng ói máu mà ngủm... Ma pháp những vòng tím bao bọc, lịm :
      - Ma Kim Tuyết, ta cầu nàng!

      Lịch Thủy cố chạm vào nhưng vòng ma pháp cản lại, đụng trúng như bị điện giật. bắt đầu hoảng hốt:
      - Trạch Uy, chàng mau phá phong bế, ta giúp chàng ... Chàng như thế bị mê tình hương công phá, dù tức khí mà thổ huyết ..sau này còn là đàn ông nữa ... Trạch Uy, chàng đâu rồi?
      lại khóc, lúc này nghe tiếng sột soạt từ dưới chân bàn, tiếng non nớt vọng ra, Yểm Vũ bò dậy:
      - Ta tưởng chỉ có nhà ta có cơm chó, hôm nay mới biết ngoài cơm chó còn có bã chó! Sư phụ của ta trúng bã rồi!
      Lịch Thủy thẹn đỏ mặt, vội vơ xiêm y che chắn:
      - Ngươi...ở đâu chui ra?
      - Ta thức dậy, ăn no muốn kiếm sư phụ. Xuống đây buồn ngủ tiếp nên chui xuống chân bàn ngủ, ngờ được thấy màn kịch đặc sắc " Ngươi muốn, ta !" .
      Nó nhìn sư phụ, trông gương mặt dù bất tỉnh vẫn tràn ngập khó chịu, nhẫn. Vỗ tay gọi cung nga, nó bảo:
      - Đưa Lịch Thủy trở về phòng!
      - Ngươi phá phong bế để ta giúp ngài ấy!
      Lịch Thủy gào lên, nó lúc này mới nổi giận, mắt đỏ tươi chỉ vào :
      - Là ngươi tự tìm! Sư phụ ta muốn, ta nhất định làm trái. Nếu có thương tổn , ta toàn bộ tính nợ lên ngươi !

      Nó vòng tay , máu vào chu sa vẽ ma pháp phá phong bế của sư phụ. Ôm chăn đắp lên người , nó chống tay thở dài:
      - Con sư phụ đẹp quá làm chi, để bị kẻ khác tính kế! Mong sư phụ sao! Vạn bất đắc làm được đàn ông nữa... Cũng sao! Sư phụ chuyển qua ...đàn ông là được mà!
      Last edited: 24/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 65: Thức tỉnh!

      Ma Kim Tuyết bị đánh thức bởi hàng ngàn tiếng khóc than, mở mắt ra là cả vùng trời lửa khói ngập ngụa máu tươi. dụi mắt, chỗ ngả lưng là tàng cây núi, từ chỗ này nhìn cả vùng trời đỏ ối, tiếng sấm rền, tiếng niệm mật kinh địa ngục hòa lẫn tiếng hú hét của tử thiên thi. Ôm ngực, rướn người nhìn cho trong đám mây đỏ phía xa: kia chẳng phải là Lãng Thiên sao? khoác dạ hành y, mũ trùm đầu rơi xuống lộ cái đầu cháy khét nứt toác, từ khe nứt ma lực ánh xám bốc lên dữ dội, hú lên vang dội cả vùng trời. Có hàng trăm giả bao vây nhưng vuốt của con tử thiên thi mạnh nhất địa ngục kiêng dè, nó xé xác bất cứ tử thiên thi nào đến gần. Ở trận bên dưới Tịch Vu Xuyên khoác giáp bào xanh, tóc tết nửa đầu đội mũ có gắn dải lông chim công. Khí thế bất khuất khắc hẳn nét ưu nhã thường ngày! Tuyên Thừa Chí đứng bên cạnh, hiếm hoi cả hai gương mặt đều thức, miệng thét hiệu triệu hàng trăm ngàn quái thi, quái điểu hòng bao vây kẻ khoác áo choàng đen... Kẻ này nghiêng đầu nhìn về phía khiến giật mình : đôi mắt tím lam cháy bỏng, đôi mày quắc lên và làn môi trái tim tím nhạt làn da trắng lạnh. Vẻ đẹp phi giới tính đầy quyến rũ, tóc cài đóa hoa trắng ngừng phát sáng sau mỗi cú xoay người trả đòn. Thân hình cao lớn ngang ngửa Tịch gia, nếu trông gương mặt còn nghĩ đây là tên nam nhân !
      Sát khí lẫn ma lực kẻ đó quá mạnh, hai vị chiến giả lẫn Ma Thiên lão tổ cật lực chống trả. Ai cũng thương tích đầy mình nhưng kẻ đó chưa đổ giọt mồ hôi. Ma Kim Tuyết sờ người, nhíu mày:
      - Thôi chết! Giáp phượng hoàng và vũ khí của ta đâu? Làm sao bay đến tiếp ứng cho hai chiến giả đây? Nhưng sao ta mới ngủ ít lâu tỉnh dậy lại thành ra thế này? Tên Trạch Uy đâu rồi? cớ sao ra giải cứu?

      Từ trung Quỷ mẫu cưỡi hỏa thượng chi mã, trong xe còn có xinh xắn toàn thân khoác áo choàng trắng, đôi mắt trong veo hiền lành co rúm người nhìn trận hỗn chiến ! Bất chợt Lãng Thiên hú liên hồi như báo tin, kẻ khoác áo choàng đen liền mở phong ấn gọi tám kẻ cũng mặc áo choàng đen đến vây các chiến giả. Kẻ ấy phóng lên cao chắn ngang cỗ xe, lạnh lùng thò cánh tay dài vào trong xe nắm cổ lôi ra mặc cho tiếng khóc ré lên sợ hãi. Ném trạc mười sáu về phía Lãng Thiên, hai vuốt sắt đỏ lửa vươn đến, đòn chính xác móc đôi mắt quăng ra xa!
      ôm đầu, trong trái tim như có cái gì đó bóp nghẹn. kia mặt toàn là máu, hai hốc mắt trống rỗng rơi từ cao xuống. Lãng Thiên muốn đoạt mạng luồng ma chú xoáy như vòi rồng bay xuống cản lại, con xích giao gầm thét phun lửa tấn công tám kẻ vây chiến giả. Trạch Uy uy vũ khoác bạch giáp , gương mặt lạnh như băng chộp lấy , ném về phía Ma Thiên lão tổ, ra lệnh:
      - Mang Lịch Thủy rời khỏi!

      nghe trong đầu như hàng vạn thanh ma mị hỗn độn, đau đớn ôm đầu gục xuống, nước mắt lạnh toát chảy xuống:
      - Đau quá...tại sao nghe Trạch Uy gọi tên Lịch Thủy ta lại đau đầu như thế? ta là ai?
      - Là kẻ khiến Ma Kim Tuyết ngày xưa rơi nước mắt, là kẻ khiến đại chiến Ma tộc bùng nổ...
      nhìn qua làn nước mắt, thanh này, dáng vóc tiến lại gần...Đó phải là sao?
      Trước mắt Ma Kim Tuyết mặc giáp vàng, đôi mắt đỏ tươi lạnh lẽo, trong hốc mắt rướm máu đỏ. Thần thái ưu nhã từ dáng thẳng tắp, mái tóc tết đuôi sam dài nhưng nằm im đu đưa khi bước . quệt nước mắt, lắp bắp:
      - Sao có thể? Làm sao?
      - Ma nương, đây là ký ức giấu trong ngọc lưu ly của Lịch Thủy! Trạch Uy mang ngọc lưu ly cứu Ma nương, ký ức sống dậy lần nữa... Ta là quá khứ, tại và tương lai. Nghe ta hết! Ta vốn Trạch Uy, ta nghĩ cũng ta nên vì ta tặng Lịch Thủy kiều hương, vì ta bất chấp tìm vùng lốc Lãnh Huyệt. Vì ta ám nửa hồn vào Huyền Vũ cự thi để giải thoát nó, mang nó về làm chiến thần phò trợ Trạch Uy! Sau cùng cái ta được là tận mắt chứng kiến kẻ ta mây mưa cùng Lịch Thủy! Ta nghĩ đoạn sau đó đoán được ! Ma Kim Tuyết, ta là chiến giả, cho dù bao bể dâu trái tim ta vẫn mong sinh linh địa ngục lẫn nhân thế bình an. Chỉ có mới phá được lời nguyền xưa của ta... Đừng để xảy ra nghịch duyên với Trạch Uy! được để Huyền Vũ cự thi trở lại, vì gì khống chế được con thủy tổ cương thi song tính đó. nhớ lời ta chưa, Ma nương?
      càng nghe càng mơ hồ, đầu lại đau như có trăm tiếng chuông gióng lên. Mọi thứ trước mắt mờ dần rồi chìm vào trong màn đen u tối!

      - Ma Kim Tuyết, ta cầu nàng!
      quay đầu đập phải khối băng lạnh toát, bàn tay vốc nắm tuyết lạnh khẽ rên rỉ:
      - Mộng cảnh! Hết ký ức đến mộng cảnh, có bao nhiêu thứ dày vò ta đây?
      Ngồi gập người, lòng bàn tay day mạnh hai thái dương:
      - Đau đầu quá ! Những gì Ma Kim Tuyết kia ...
      - Ma nương...!
      Tiếng gọi quen thuộc vang lên, chống tay xuống tuyết đứng dậy, nhấc từng bước chân nặng trĩu đến phía trong hốc đá. Trạch Uy! toàn thân xích lõa , tím tái từ mặt đến chân, máu mũi, máu miệng tràn xuống cằm, loang khắp yết hầu. Tiểu Trạch Uy tím rịm, ánh sắc đen thẫm từng thớ gân. Đôi mắt nhắm nghiền như còn biết gì nhưng cổ họng vẫn gọi rất :
      - Ma nương...
      quỳ xuống bên cạnh, đỡ đầu lên chân, vỗ vỗ má lay tỉnh:
      - Trạch Uy , ngươi trúng độc gì thế? Sao còn thê thảm hơn lúc ta trúng nộ tình hương hành ngươi lên bờ xuống ruộng thế?
      dường như chẳng còn hơi sức trả lời, đầu khẽ nghiêng áp má vào lòng bàn tay lạnh lẽo, miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười chua xót. thấy được ký ức, kẻ trước mặt ra ngàn năm trước rắp tâm tính kế thế nào, bụng mưu mô ra sao ràng! vốn muốn có quan hệ gì với , giờ lại càng thấy căm ghét! Nếu đại chiến Ma tộc xảy ra!
      Nhưng nếu bỏ mặc đau đớn thế này, làm được!

      Xé vạt áo lau máu mũi và miệng , dùng tay đỡ sau gáy vuốt ve đôi mắt, gọi khẽ:
      - Trạch Uy! Nghe được tiếng của ta ? Làm việc tốt hay việc xấu cùng ngươi, ta ngại... Nhưng ngươi cứ thế này ta biết làm thế nào?

      vẫn im lìm, làn da nóng hừng hực , tiểu Trạch Uy kia xụi lơ như chủ nhân mà như hung thần cuồng nộ. nhìn nó mà rùng mình , thầm nghĩ: " Lần trước chú tâm lắm, ngươi sắc vóc cao , chân thon hông ta nghĩ tiểu tử của ngươi kích thước vượt trội như thế! Sao ta cứ có cảm giác nuốt trôi thế này?" . vuốt khóe miệng, lau vết máu mới song co giật mạnh, đầu ngóc dậy phun ra ngụm máu lớn ướt cả bàn tay thon. mở mắt, hơi thở gấp gáp đưa đôi mắt mơ hồ đầy tơ máu nhìn :
      - Ta nằm mơ phải ? Ma nương...
      - Ngươi tỉnh rồi! ra ai hạ độc ngươi vậy? Là muốn cướp của hay cướp sắc?
      đỡ ngồi dậy, cho dựa vào vai . Trạch Uy nhìn cả người mình trần trụi, thoáng ngại ngần rũ mi mắt, giơ tay kéo mặt sát vào mặt :
      - Nàng nhìn mặt ta này, đừng nhìn xuống!
      - Há há...Ngươi trần trụi trước mặt ta biết bao nhiêu lần, giờ còn ngại như thế?
      cười phá lên, mắt dán chặt vào làn mi rũ xuống và đôi môi khẽ run run, có chút giận dỗi . véo gò má nóng rực:
      - Ừ ta xin lỗi, ta nên trêu chọc kẻ khó chịu tột độ như ngươi! Mà sao ngươi tỉnh vậy, lúc nãy ta lay ngươi mãi?
      - Yểm Vũ...nó ngồi canh chừng ta, nó buồn hát rống lên... Cung nga ngất xỉu, xích giao té từ nóc xuống nứt sàn địa cung, ta ói máu...tỉnh luôn trong mộng cảnh!
      nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt nheo lại ý cười. vỗ vỗ ngực , cười bò ra:
      - Ha ha Yểm Vũ giỏi ! Ta lúc nào đó thưởng thức con bé!

      ôm ngực, bàn tay bấu vào bờ vai thon:
      - Ta ...mê tình hương quá mạnh... Nàng ..
      - Nàng cái gì mà nàng...! Ngươi muốn sao đây?
      gắt, thình lình đè lên người , cắm mặt vào cần cổ trắng lạnh:
      - Muốn nàng! Chỉ có nàng! Phải là nàng!
      bị làn môi lẫn cái lưỡi nóng rực liếm láp cổ đến nhột, rúc cổ khẽ:
      - Sao ngươi cắn ta, ngươi là chó sao?
      Trạch Uy trượt bàn tay dọc cánh tay thon, đan mười ngón tay cả hai vào nhau, hôn chầm chậm từ cổ lên sau vành tai , thầm trong làn hơi gấp gáp:
      - Ma nương của ta! Ta ..lại nợ nàng!
      - Trạch Uy...ngày xưa ta ngươi, ta nghĩ chắc cũng chưa từng được ngươi ôm ấp...Ta lúc đó chắc cũng buồn bã nhưng là chiến giả cao lãnh thể mở lời! Hôm nay như xưa... Ta nghĩ ta của ngày xưa hối hận. Ta của ngày nay...cũng hối hận!
      chớp mắt, giọt nước mắt rơi tọt vào làn môi chạm vào rèm mi cong. Vòng tay ôm cổ Trạch Uy, hôn lên má , buông lời như tiếng thở dài:
      - Ta muốn mất Ma vương ổn định cục diện thiên địa...

      cởi sạch y phục người nữ chiến giả, đôi bàn tay với những ngón thon dài bận bịu vuốt ve vòng eo thon mảnh, trượt dọc xuống vùng đùi trong mát lạnh. Đôi môi dán vào nhau rời, Ma Kim Tuyết dường như nghe vị ngọt lẫn vào vị tanh của máu, nửa muốn rời ra nửa lại nỡ.
      Tiểu Trạch Uy thô cứng, nóng nảy cọ nhiệt giữa hai chân thon trắng mịn. Hai kẻ nóng lạnh quấn vào nhau, miệng của xâm nhập xuống đôi gò bồng đảo nhấp nhô. Thấy nụ hoa hồng nhạt đồi, trong mắt đầy tà khí nheo lại, nghịch ngợm lấy ngón tay véo . nhăn mặt, cười thích thú đoạn hôn khẽ, lia đầu lưỡi nâng niu lúc , hành động cực kỳ dịu dàng! nhớ từng nghe Yểm Nha đến mê tình hương, kẻ nào trúng phải hoang dại như thú nhưng ở Trạch Uy có! Ma lực khống chế của quá tốt, cong người, tay đẩy mặt cất giọng dò xét:
      - Ngươi đối với Lịch Thủy trước kia...cũng ngọt như vậy?
      nghe đến Lịch Thủy ngừng lại, chống tay xuống sàn tuyết, trầm giọng:
      - có! Ta cố làm đau nàng... Chỉ mình nàng ta mới khống chế hỏa dục cực độ...chỉ vì muốn nàng sợ, nàng ám ảnh, nàng đau...


      Vẻ nhẫn trong đôi mắt , là chân thành lo lắng cho . Giây phút này trái tim trong lồng ngực chợt xúc động. Thở mạnh, ôm chầm lấy , hôn lên vành tai nóng hổi, khẽ khàng:
      - Giao cho ngươi! Chỉ lần...
      cẩn thận hôn lên vùng đùi, ngọt nhạt xuống tận ngón chân, cắn lên ngón cái mới từ từ lướt cái lưỡi ướt át lên vùng cấm. đỏ rần mặt mũi, giơ bàn tay che trước mảnh đất xéo huyền thoại của nữ nhân:
      - Ngươi đừng có nhìn như thế! Chết tiệt, biến thái!
      bật cười trước nét đáng này, tay nắm bàn tay , đan mười ngón tay vào nhau , cúi mặt hôn lên mảnh đất đầy cỏ mềm:
      - Ta thích... Nàng đẹp, chỗ nào cũng đẹp!
      ngại biết nên gì,chỉ trân mình chịu những đợt sóng gai người của mơn trớn, vuốt ve dưới thân. nhiệt tình như lửa, nhấm nháp mệt mỏi, lúc sau cảm nhận cả người cũng tỏa nhiệt ấm, mùi kiều hương càng ngọt ngào mới trở lên. môi ướt mềm, khóe môi vệt nước trong sánh kỳ lạ, mặt Trạch Uy càng tà mị hơn! khẽ nâng hai chân thon lên, vừa hôn vừa trầm xuống đưa tiểu Trạch Uy vào động huyệt mới mẻ. Tiếng rên đau đớn hoàn toàn bị nụ hôn khỏa lấp, chỉ thấy hạ thân đau nhói khắc rồi dừng lại. Môi rời môi, hôn lên làn mi đọng chút nước mắt, vừa thở vừa hỏi:
      - Nàng...đỡ đau chưa?
      - Trạch Uy...ngươi nặng ! Ta bảo ta đau ngươi liền ăn ta nữa sao?
      nhăn nhó, trở về vẻ lãnh đạm, hô hấp tăng lên, bắt đầu luật động nhịp nhàng:
      - thể!
      Chỉ chốc cơn đau tưởng xé thịt lúc nãy bay đâu mất, chỉ đọng lại bứt rứt, dồn ép quá mức lẫn lửa mê luyến bùng cháy. bất thần đảo ngược tình thế, nằm áp lên người , từ từ ngồi dậy. thuận ý ngồi lên mặt đối mặt, tay luồn sâu vào mái tóc dài xõa thẳng xuống, lém lỉnh vục đầu vào nụ hồng ngực cắn cái. Bàn tay ôm trọn bờ mông trắng nõn nà, nhịp nhàng theo sóng nhấp nhô mà khám phá.
      Ma Kim Tuyết vừa thở vừa nghĩ:" hình như mình ngây ngốc rồi, muốn chịu sức nặng của nhưng tư thế này chẳng phải quân nguyên tràn như thác lũ, nhanh thần tốc đánh sâu vào cung cấm hay sao?". Nghĩ thế nên làn môi cong lên, vòng tay ôm cổ lơi xuống. lại chú ý đến từng cử chỉ , nắm bàn tay lên hôn kêu hỏi:
      - Nàng giận dỗi gì? Là nàng tự đánh úp ta mà!
      Trêu cho tức nghẹn nhưng Trạch Uy liền đổi cho nằm nghiêng xuống, hai tay tì xuống sàn tuyết làn trụ đỡ, cử động càng lúc càng nhanh hơn, như chiếc lò xo bi kéo căng hết mức khi co lại luôn tạo được lực búng kinh hồn. dùng nụ hôn khỏa lấp tất cả, tay luôn tìm ngón tay đan chặt vào như dỗ dành:" nàng đừng sợ, ta đây!".
      Last edited: 25/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 66: Lửa tình!

      Ma Kim Tuyết hô hấp vụn vặt, thẹn muốn cắt mặt chôn xuống tuyết khi Trạch Uy lại vùi mặt xuống vùng đất cấm âu yếm cưng nựng. rùng vai, hai bàn tay bấu chặt vai , tưởng như móng đâm nát da, rít:
      - Đừng...
      - Nàng yên cho ta!
      Đầu lưỡi đỏ tươi linh hoạt luồn lách trong huyệt động như muốn lần khám phá tận cùng. Ma Kim Tuyết muốn trở mình , dùng đầu gối tấn cổ hòng thoát khỏi đầu lưỡi lợi hại kia. bất thần trườn lên, áp mặt sát vào mặt, đến thấy từng sợi mi dày cong vút , ghìm giọng:
      - Nàng ngoan ngoãn được ư?
      hôn lên gò má đỏ lựng như hai quả cà chua, rút cọng gân rồng tóc cột hai cổ tay , đẩy lên phía đầu. trừng mắt, mắng:
      - Này tên biến thái, ngươi bị bệnh à? Muốn cưỡng bức ta sao?
      - Chúng ta chẳng phải nguyện ý sao?Chẳng qua nàng hay mắc cỡ quá, chỉ được cái miệng cứng thôi. Để ta ...

      mỉm cười thành , đôi mắt long lanh đẹp đến nỗi trái tim mềm nhũn.
      hôn chậm rãi như thưởng thức cao lương mỹ vị, mỗi chỗ rời dấu đỏ hồng nhạt nổi lên. Chẳng mấy chốc cả người toàn vết đỏ. cố giật đứt cọng dây trói nhưng gân rồng xanh óng ánh chắc cứng như được đóng dấu" hàng hiệu hiếm có khó tìm" , cổ tay đỏ rát chứ khiến nỏ nới lỏng tí nào! Bên dưới thân Trạch Uy kia cứ chơi trò khám phá, cái lưỡi chết tiệt lần xuống phía dưới hoa huyệt . nghiến răng , hai đùi khép chặt ép đầu ở giữa :
      - Ôi đồ biến thái, dâm đãng! Cái bọn chuyên đóng phim nóng trần gian là sư phụ hay đệ tử của ngươi thế?
      - Nàng dạy ta! Vì là nàng ...nên nhìn thấy chỗ nào ta đều muốn!
      rướn người trả lời , lướt lưỡi từ bụng lên phía sau gáy, giật thót, hóp cả cơ bụng :
      - Ngươi...ngươi...lại chơi trò gì?
      Ngón tay thon mảnh xin phép mà chủ động lách vào , cả hai cửa động lần đầu tiên bị những ngón tay xâm lấn , khuấy động thương tiếc. nửa tức nửa thẹn, há miệng cắn mạnh vào cổ , nghiến hết sức nhưng càng đau hai động huyệt càng bị xâm lấn sâu hơn. Nước mắt tuôn xuống, vừa chạm vào gò má ướt liền rút tay về. Gương mặt vị vua địa ngục cúi xuống, mi mắt rũ có thể thấy tròng mắt lay động, ngón tay cuộn lại có vẻ thất vọng. ôm bụng mình khẽ ngồi dậy, khuỷu tay chống xuống nền tuyết quan sát . Đôi tai đỏ thẫm, kể cả tiểu Trạch Uy dù phun lần vẫn ngạo nghễ, thoáng nghĩ: " Mê tình hương...!" .

      Thấy trầm mặc , hai tay nắm chặt chịu đựng gầm thét của hỏa dục trong thân, lòng dịu lại. Sờ mặt , chớp đôi mắt phượng :
      - Ngươi đừng dỗi nữa, ta nên mắng ngươi, nên cắn ngươi... Ta biết ngươi trúng mê tình hương chẳng dễ chịu gì... Được rồi, ngươi cởi trói cho ta, ta hứa vạn nhất đều chiều ý ngươi!
      nhếch khóe mắt nhìn , đầu ngón tay thay phiên nhau bước lên bờ vai, rút cọng gân rồng . nhìn hai cổ tay trầy đỏ , mắt đỏ hơn..dường như có ngấn nước mắt chực trào ra. Kéo hai cổ tay lên miệng, liếm lên vết trầy như mèo con , nhàn nhã êm dịu hơn bất cứ loại thuốc nào. ngẩn người , Trạch Uy có lúc lại dễ thương như thế! bây giờ trông như cậu giận dỗi, vừa được bà chị hứa cho kẹo liền nín khóc, tẩn mẩn câu nào!

      vỗ vỗ trán, vừa cười vừa lắc đầu:
      - Ta..vĩnh viễn thể hiểu được , thể nhìn trong lòng ngươi nghĩ gì! Chỉ có điều ta chắc chắn, Trạch Uy, chúng ta giải quyết mối liên hệ cuối cùng này ngay ...
      Hai bàn tay lạnh toát vuốt ve sống lưng nóng hổi, nhàng miết vùng hông , rờ rẫm xuống chỗ tiểu Trạch Uy biểu tình dậy sóng. Được bao bọc bởi bàn tay mát lạnh , từng cú trượt lên xuống khiến nó vừa run vừa sừng gân chống trả. Ma Kim Tuyết khẽ cười , tại bộ vị nguy hiểm này càng trêu chọc , thình lình co ngón tay búng vào cái đầu tròn. Trạch Uy nhíu mày than :"A!" rồi ôm lấy , tiếng khó khăn phát ra từ cổ họng , ngại nhưng ngại :
      - Nàng ở phía , nàng tự điều khiển được tốc độ tiến quân, ta vạn lần muốn nàng đau đến khóc đâu!
      - Ngươi cũng quá xấu xa nhỉ?
      Ngồi lên bụng , từ chỗ này nhìn góc hàm thon thả, xương quai xanh gồ lên... Trạch Uy quả là mỹ nam tử của địa ngục! Từ gương mặt, dáng vóc đến cả cái nhíu mày khó chịu cũng cực kỳ xinh đẹp. khịt mũi, cảm thấy mình chiêm ngưỡng quá kỹ càng ! vốn muốn nghe lời để tiểu Trạch Uy ngoan ngoãn chui vào động huyệt theo tốc độc nhàng nhất nhưng ở thời điểm mấu chốt... bỗng ôm eo kéo về phía trước, tên tiểu tử thô cứng mất đà chui lộn vào lòng hang chật hẹp. Ma Kim Tuyết cắn môi, hạ thân theo thế mà nuốt trọn! chống tay ngồi dậy vòng tay ôm chặt, đầu gục vào gò ngực tỏa mùi kiều hương nồng đậm gợi tình, giọng ngọt lịm:
      - Đừng hoảng... Từ từ... lúc nữa nàng quen ...Ngoan nào Ma nương quý của ta!
      - Ngươi cố tình? Ngươi cố tình! Trạch Uy, lúc ngươi ăn ta hai lần, tùy ý phá luôn hai động . là tham lam...
      vỗ vỗ đầu , lại dịu dàng hôn mái tóc đen bóng mềm xổ tung ra vì cọng gân rồng buộc tóc rơi lúc nãy. Động bị chèn ép quá mức ngoài vết rách rát còn xen lẫn ức khó giải bày. nhổm người muốn đuổi tên tiểu tử khỏi địa bàn, cười gian đẩy hông lên tiến sâu thêm chút nữa. nén đau, cúi đầu ngậm vành tai nhai nhai, mắng:
      - Trạch Uy..biến thái... Tên tiểu Trạch Uy nhà ngươi đụng đầu tới đáy động rồi, đau biết ?
      - Ma nương, nàng đáng chết được!
      trở mình, đẩy nằm sấp xuống nền tuyết, cẩn thận lót y phục phía dưới. kia kịp phản ứng từ phía sau đưa tiểu Trạch Uy nóng ran trở vào, cả người trầm thân, đôi vai thon trắng hoàn toàn được lồng ngực thở gấp gáp kia bao bọc. nấc thành tiếng sau mỗi nụ hôn vai, lo ụp mặt xuống tuyết liền chìa lòng bàn tay đỡ lấy gương mặt, thầm:
      - Nếu chịu nổi cứ cắn tay ta !
      lại gia tăng tốc độ, áp lực ngày càng lớn, nhoài người muốn chạy trốn mỗi cú đỉnh khiến ruột gan lộn nhào. Mắt như hoa lên, bụng thốn thía khó chịu tột cùng, sau đợt càn quét mãnh liệt khiến cả hai thở dốc, há miệng hào hển chợt ôm chặt , hôn mạnh lên làn môi. Cảm giác ướt át lan tỏa, thứ vũ khí dục vọng kia cũng rút lui có quy củ. cắn mạnh lên môi dưới đến bật máu, rên rỉ:
      - Chết tiệt! Lũ lụt ngập tràn rồi... Trạch Uy ...ta mà bị táo bón đến Ma cung thiến ngươi đấy!
      - Ha ...ha...!
      cười phá lên, nụ cười hiếm hoi câu nệ tiểu tiết gương mặt đẹp đẽ ấy! nhìn kỹ , muốn thu lại hình ảnh này lần vào đầu đoạn bò dậy, mặc lại quần áo. Cầm cọng gân rồng, chậm rãi bước đến cạnh , tết lại tóc, buộc lên gọn gàng, thắt cọng gân rồng thành nút chết trầm giọng:
      - Trạch Uy! Sau này đừng để bị trúng mê tình hương nữa...Ta đây... Sau này ta làm chiến giả của ta, ngươi làm Ma vương của ngươi! Chuyện hôm nay chỉ là giấc mộng!
      - Nàng vì ta, ta ...
      chặn miệng , nở nụ cười tuyệt đẹp đoạn đứng dậy rời :
      - Ta chỉ xem việc này như tình đêm... nhân thế...ta sớm quen rồi...

      mở mắt, nhìn thấy bàn tay mình được cung nga lau , bất giác gọi:
      - Phiền ngươi rồi! Giúp ta ...gọi ma thú xích giao, đưa ta về Lãng Thiên Nguyên!
      - Tuân lệnh Ma chiến giả!
      ngồi dậy, cơn đau lan hết nửa thân dưới và cơ man dấu hôn đỏ chứng tỏ mộng cảnh kia là . Nhìn lớp vải trắng giữa hai chân li ti máu đỏ , cố bám thành giường đứng dậy. Vớ cái áo choàng đen của Trạch Uy khoác vào, tay cầm giáp phượng hoàng lê từng bước rời khỏi...
      Dựa người vào sừng vàng của ma thú xích giao, khi gió nóng và lạnh đan xen tát vào mặt , lúc này tiếng khóc mới bật lên . Con ma thú giương vây vỗ lên lưng , khàn khàn :
      - Ma chiến giả khóc ... biển này kẻ nào thấy vị chiến giả lừng lẫy rơi nước mắt đâu!
      - Hức...hức... Ta biết mình làm đúng hay sai... ràng ta có lưu tâm ...Ta kẻ nên , ta nhất định phải từ bỏ , nhất định để Huyền Vũ cự thi quay lại!
      mím môi, quệt nước mắt, lịm ...

      Trạch Uy mở mắt, nhìn Yểm Vũ nằm sấp ôm cánh tay , chổng mông lên cao, hai đùi ếch co lại ngáy khí thế cười chảy nước mắt:
      - Yểm Vũ, dầu sôi lửa bỏng con còn ngủ được ư? Đè tay sư phụ tê cả rồi!
      Hai cung nga vào định bế nó lên, nó giật mình vung tay, nghêu ngao hai câu hát khiến cung nga ngất tại chỗ. Nó hé mắt, ngái ngủ nhìn , cười cầu tài:
      - Sư phụ tỉnh rồi, Người đỡ chưa?
      - À ta đàn ông con nhé!
      véo má nó, mỉm cười. Nó khoan khoái bò bò lên , nằm trọn ngực , cười hi ha rồi...ngáy tiếp!
      Cung nga đến báo Ma nương cưỡi ma thú xích giao rời khỏi, lòng tưởng như có khối chì nặng trĩu đè lên:
      - Ma Kim Tuyết...nàng vẫn chọn rời khỏi...
      Last edited: 25/10/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần : giả!
      Chap 67: Kẻ trở về !

      Ma Kim Tuyết vỗ đầu ma thú xích giao, thầm:
      - Đa tạ ngươi đưa ta trở về! Sau này mong toàn lực phò trợ Trạch Uy, bảo vệ và Tịch Ngân Yểm Vũ!
      - Ma chiến giả, ngài yên tâm!
      phóng xuống sân trúc, vô lực mà ngã oạch xuống nền đất. Ma thú thiết ngưu chạy huỳnh huỵch từ rừng trúc ra, thở phì phì, cắm sừng xuống đất hất lên lưng định mang ... gọi:
      - Ta chưa có chết! Mày lại muốn đem đến chỗ Tịch gia cứu chữa ư?
      Thiết ngưu gật gù , con tử thiên thi ôm om thân trúc ra từ trong rừng, vội đến bế trở vào nhà. Nó hú lên những tiếng ngắn như cằn nhằn con ma thú đoạn đưa đôi mắt đục nhìn , ra hiệu:" chủ nhân lại bị thương nữa ư?"
      xua tay, bảo:
      - Kéo giường ra, đưa ta xuống suối ngầm!
      Đắm mình trong lòng suối ấm áp, cơn đau từ hạ thân dần tan biến. giọt nước mắt xuống mặt suối, đôi mắt phượng long lanh:
      - Ước gì trái tim ta cũng tan biến như cơn đau này vậy! Trạch Uy...ta và ngươi sau này nên gặp gỡ... nên...

      Chỉ có điều cả và Trạch Uy lẫn thiên địa đều ngờ... Trong lời nguyền xưa chỉ cần Ma Kim Tuyết động lòng với Huyền Vũ cự thi trở lại... Và lúc này tại đầm lầy Tử Ảnh vốn là nơi hoang tàn chi địa ,đừng vong hồn, cả giả và tử thiên thi cũng kiêng kị vùng toàn đất đen bùn lầy lún sâu đột nhiên xảy ra lốc lớn . Con lốc xoáy sâu xuống lòng bùn thành phễu lớn, trong cái phễu ấy từ từ xuất bóng dáng chín kẻ khoác áo choàng đen lừ lừ tiến ra. Ngoại trừ kẻ có đôi mắt tím mỹ mạo vô song tám kẻ kia đều là cương thi, quỷ thi tướng mạo cổ quái, đôi mắt từ đỏ đến xanh đen gợn sóng thù hận. Họ hú hét vang dội khiến cây cỏ đều ngã rạp, tất cả ám khí ma chướng trong đầm lầy Tử Ảnh đồng loạt bị thanh kia quét sạch. Nhìn khoảng trời trong lành trở lại, gương mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành nhoẻn cười với tám kẻ chung quanh:
      - Bát hộ pháp...cuối cùng chúng ta trở về! Các ngươi hãy ở đây, đợi ta tìm nữ chủ. Cùng nàng ấy phá tan địa ngục, lật đổ tất cả...
      - Huyền Vũ ! Ngươi mang bộ dạng này tìm dễ bị phát !
      hộ pháp khề khà, tiếng ồm ồm như vang từ trong bụng. Hất tóc, gác chân lên tảng đá, gằn giọng:
      - Huyền Vũ ta ngại gì bị nhận ra... Nhưng chắc đói cả rồi...Lên dương thế ăn no nê ...Theo ta!


      ...
      Lãng Thiên ngủ mơ màng bỗng nghe trong u tiếng hú lạ, hình ảnh kẻ có gương mặt mỹ nhân, thân hình nam tử quét qua, tà áo choàng đen quen thuộc khiến tỉnh giấc. Chạy ào vào phòng Túc Vương tử, trông vị tiền Ma vương ôm mảnh tàn hồn Tuyên Phong ám máu giữ hồn , chống nạnh :
      - Túc Vương tử! Ta mơ thấy tiếng hú gọi của bát hộ pháp, lại thấy Huyền Vũ cự thi... trở lại rồi!
      - là thú vị! Quả nhiên Ma Kim Tuyết lại động lòng với Trạch Uy... Tình cảm chính là như vậy, nếu có duyên vô tâm vô thức xích lại gần nhau!
      Túc Vương tử cười ý nhị, vớ tấm chăn đắp che trọn tàn hồn Tuyên Phong bị phanh áo sờ mó cả đêm. Ra hiệu cho Lãng Thiên cùng rời khỏi phòng, vươn vai ra chiều sảng khoái:
      - Ta muốn chạm trán Huyền Vũ cự thi! Nghe đó là kẻ nhan sắc chín mười với Ma Kim Tuyết, ngươi có phải ?
      Con tử thiên thi đưa đôi mắt xanh đau đáu nhìn , chân mày nhếch lên:
      - Huyền Vũ, cái tên mặt nữ nhi thể nam nhi ấy sao lại đẹp như chủ nhân của ta được? Túc Vương tử, ngài đừng là muốn thu nhận vô hậu cung này nha... tàn hồn Tuyên Phong là ta thấy ngài " khác lạ" lắm rồi !
      Túc Thành cười phá lên, đôi mắt nheo lại thành lằn cong :
      - Túc Thành ta trọn kiếp này chỉ Khúc Hy...cũng là Tuyên Phong tại! Ngoài ra tất cả với ta chẳng là gì cả! Ta chỉ muốn xem rốt cuộc Huyền Vũ cự thi kia mạnh như thế nào mà cả địa ngục e ngại nó quay trở lại?
      Trà Lam trí giả bê mâm thức ăn đặt trước mặt cả hai:
      - Túc Vương tử, ngài ăn chút , sắc mặt ngài càng lúc càng trắng như giấy rồi!
      nhấp nháp chút đoạn nắm cánh tay Trà Lam, ân cần :
      - Trà Lam...ta phải rời khỏi đây chuyến! Lúc nãy ta ám khá nhiều máu lên tàn hồn kia, ngươi giúp ta chăm sóc . Vài ngày sau ta trở về!
      - Ngài đâu?
      vòng tay thỉnh lệnh nhưng vẫn tò mò, để vị vương tử chịu rời xa kẻ ngài ắt phải là việc quan trọng! cười cười nhìn Lãng Thiên:
      - Ta và Lãng Thiên tìm bạn cũ của !

      ... Ma Kim Tuyết trở lại với guồng quay chiến giả, nội thương được chữa lành, ma lực cực mạnh giúp canh gương địa ngục hăng say. Gương tim kia ngày qua ngày càng nhiều hơn, đầu lâu quản gương địa ngục mỗi ngày đều đếm số gương tim thu được, tán thưởng:
      - Chủ nhân, lần này được vạn mảnh gương tim người làm gì?
      - Ta muốn đem Tuyên Phong trở lại!
      trầm tư, tay xoay đoản đao suy nghĩ...
      Liệu khi hồi sinh Tuyên Phong, Túc Vương tử kia có vì vị chiến giả vùng nước mà đối chọi với Trạch Uy ? Lãng Thiên có bình an ? Ma thú xích giao Yểm Vũ phá trận Nghịch hỏa mang Lịch Thủy trở lại. Nếu Lãng Thiên biết có tìm nàng ta giết ?
      Lịch Thủy...
      Cái tên này hiểu sao luôn khiến nặng trĩu! Trạch Uy, ngươi dù gì cũng từng cùng nàng ta ân ái. Giờ nàng ta trở về, chi bằng ngươi cứ cưới luôn làm Ma hậu ? Ngươi cưới nàng ta, ta cũng lòng buông bỏ tất cả, an yên mà hoàn thành sứ mạng chiến giả của mình!
      Ma thú thiết ngưu cõng trở về, hào hứng vẫy đuôi tấp sang Đông tí tấp sang Tây tí há miệng phun lửa băng. Con tử thiên thi ngồi sau lưng ra hiệu:" Thiết ngưu nay nó bị sao đấy!"
      Bất thần con ma thú vung đuôi đập thẳng vào đầu con tử thiên thi mắt đục, cuốn đuôi siết cổ quăng khỏi lưng nó ra chiều cáu giận. phì cười , răn đe:
      - Có thôi ? Ngày nào đá thúng đụng nia hai kẻ hầu các ngươi buồn chán phải ?
      Thiết ngưu vội thả đuôi nhưng vẫn vung sừng , thở phì phì cho con tử thiên thi leo lên mình nó ngồi lại. điềm đạm:
      - Trở về Lãng Thiên Nguyên, đứa vô rừng trúc , đứa ở nhà, chung nơi ngày nào cũng náo động nơi yên tĩnh của ta!

      Lãng Thiên Nguyên nhộn nhịp khi ma thú thiết ngưu phóng xuống, Yểm Vũ cắp Tuyên Phi bằng tay như cắp gà con chạy vù vù quanh sân. Đứa trẻ xíu kia chẳng chút sợ hãi còn cười sằng sặc. Yểm Nha chống nạnh la lớn:
      - Yểm Vũ, con có thôi ngay ? Tịch Khanh! Ngài trông Tuyên Phi thế nào vậy?
      Tịch gia mày mò đóng cái cũi bằng tre chắc chắn, nháy mắt với Yểm Nha:
      - Ta làm chuồng nhốt Tuyên Phi đây nè! Ngươi đừng lo, đứa trẻ này ưa bạo lực , Yểm Vũ và nó đều thích như thế!
      - Này... Vợ chồng các vị đến phá nát rừng trúc của ta đấy ư?
      Ma Kim Tuyết nở nụ cười rạng rỡ hiếm hoi, dang rộng cánh tay đón Yểm Vũ nhào vào lòng! hôn nó và Tuyên Phi, giọng:
      - Con về thăm cha mẹ đấy ư?
      - Cha nhận lệnh tuần dương thế, cha đưa mẹ theo, mang con và Tuyên Phi đến cho Ma nương trông !
      Nó chui vào lòng ngồi, Tuyên Phi bò xuống được dưới đất, hồ hởi dùng tay chân khám phá nền đất. chống tay ngửa đầu cười lớn:
      - Tịch gia, hai vị dám giao bọn trẻ cho ta sao? sợ ta lại bỏ nó đói mốc meo à? Ha...ha...
      - Chỉ có Ma nương và Tuyên gia là ta yên tâm gửi gắm con trẻ. Nhiều giả bất mãn Ma vương bắt đầu hành động, cả Ma vương cũng rời Ma cung.
      Tịch gia ngồi xuống bế Tuyên Phi họng đầy đất đen lên, dịu dàng móc họng , vỗ lưng cho nó. chăm chút đứa bé cẩn thận, cười xòa:
      - Tuyên Phi, con thích ăn đất thế? Ta bảo con đất ăn được, rất dơ...
      - Cha cha..cha..
      Tuyên Phi đột ngột mở miệng gọi bi bô, bàn tay đen thui vỗ chan chát vào áo khiến nó in hằn những dấu tay bé xíu. Yểm Vũ trờ đến , véo má đứa bé ngay:
      - Hê cha của ta mà? Cha ngươi là Tuyên gia đấy!
      Tuyên Phi nghe hiểu lời nó, ngoác miệng cười. vỗ tay gọi:
      - Tuyên Phi, đến cho Ma nương xem con nào!
      Nó chìa tay cho bế lên, nhìn gương mặt đoạn reo lên:
      - Cha cha..cha..
      Yểm Vũ bò ra đất vừa cung tay vỗ xuống bồm bộp vừa cười vang dội:
      - Ha ha ha...Ma nương mà nó cũng gọi bằng "cha " luôn rồi!
      Tuyên Phi nhìn thấy tướng Yểm Vũ lăn lộn dưới đất có vẻ khoái chí, đẩy tay ra để bò đến chỗ con bé. Nó bắt chước lăn lộn dưới đất, hai đứa va vào nhau bôm bốp vẫn cười vui vẻ, Tuyên Phong há miệng cắn vào gò má phính hồng hào, lập bập:
      - Cha cha...cha...
      Yểm Nha từ trong nhà ngắm Tịch Khanh thư thả ngồi cạnh cái cũi tre, Ma nương nằm xoài chống tay nhìn hai đứa trẻ lấm lem đất đen ... Yên bình như thế chắc chỉ có phủ Tịch gia và Lãng Thiên Nguyên này! Yểm Vũ chợt ngóc đầu nhìn cha và Ma nương đứng dậy cầm chén trà mẹ mang ra, cười ngoác miệng:
      - Ở đây vui quá ! Ma nương chăm sóc con và Tuyên Phi...hay là chăm sóc luôn sư phụ con ? Sư phụ con ngoan giống con vậy đó!
      " Phụt!" ...
      Cả và Tịch gia sửng sốt , phun thẳng trà vào mặt nhau , thẹn dám nhìn. lấy tay che mặt còn Tịch gia chỉ tay vào nó, cười lạnh:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ, Ma vương cao cao tại thượng, nào phải trẻ con như con mà bảo Ma nương chăm sóc? Con mau cút vào nhà cho cha!
      Nó xua tay, vừa vào nhà vừa gãi đầu, giọng oang oang hồn nhiên:
      - Cút ngay! Cút ngay! Mẹ ơi ! Cha bảo cha cao cao tại thượng, phải trẻ con nên mẹ cần " cưng chiều tiểu Tịch " nữa ... Cha to như thế mà cứ tự xưng là " tiểu Tịch", í dạ...

      Ma Kim Tuyết cười như được mùa khi nhìn làn da vân đá trắng của Tịch Vu Xuyên đỏ ửng, vội bế Tuyên Phi đứng dậy như bay vào nhà. Yểm Vũ lại lon ton chạy như bay ra sân, la ầm lên:
      - Ma nương, mẹ tiểu Tịch của cha còn , vậy tiểu Trạch Uy của sư phụ cũng , ngài chăm sóc giúp !
      Lần này đến lượt giấu mặt vào hai đầu gối, cười khổ:
      - Trời đất ơi! Yểm Vũ, ta muốn đạp tống con về Ma cung ngay lập tức!
      Last edited: 26/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :