Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 58: Tiễn !

      Căn phòng ốp gạch trắng sang trọng, giấy dán tường phủ sắc vàng quyền quý, trong phòng ba bốn người ngồi quanh chiếc giường lớn. Người đàn ông gần bảy mươi run run nắm cánh tay bà lão nhắm nghiền mắt, gọi khẽ:
      - Má hai...má hai, má nghe con ? Con theo lời má hai xây huyệt mộ bên cạnh mộ của ba hai. Ba má sau này vẫn bầu bạn được!
      - Hơ ..hờ... Các Văn Đông! Má ...bảo thế bao giờ? nằm chung! Chung Khải chết bầm... Ló đầu lên trình diện vỏn vẹn hai mươi năm rồi chạy mất...Để má sống mình...cái danh sát chồng cả đời đeo mang... nằm chung...!
      Từ Hồng Huyên tuy thoi thóp nhưng khả năng mắng người vẫn khiến con cháu ngạc nhiên! Các Văn Đông gãi mái tóc muối nhiều hơn tiêu của mình, nhăn mặt:
      - Má hai.. Hai hôm trước má phải làm như vậy mà?
      - Hừ...hờ...đói quá! Từ Trần đâu rồi? Sao bỏ đói má vậy? Các Kim Yến, Các Khánh Tường...múc cơm cho cố mau !
      Hai đứa cháu cố líu ríu mang chén cơm chan súp vi cá đút vào miệng nhưng bà chỉ ăn thìa , thở hào hển:
      - Nhạt thếch... Món ngon nhất vẫn là đùi heo quay nhà lão Lý! Thêm chai rượu nếp cái hoa vàng...
      - Má hai, ba hai mất gần bốn mươi năm, nhà con cũng mất hơn hai mươi năm rồi. Má vẫn cứ gọi hồn lên mắng suốt!
      Các Văn Đông phì cười, người mẹ kế ông kính trọng cả đời dù mù lòa nhưng lại là nữ cường nhân. Bà lanh lợi , lèo lái việc kinh doanh của Các gia chỉ bằng cái đầu nhanh nhạy! Bà với người chồng sau có mụn con nào, tuy hiểu vì sao má hai luôn miệng gọi ba hai là Chung Khải nhưng thấy ba hai phản đối nên cả nhà dần quen. Lâu dần quên luôn tên họ của ba hai, chỉ khi ông mất làm giấy báo tử cả nhà mới nhớ ra tên ông là Phan Thừa Thiên! Nhưng suốt bao năm nay ngày nào má hai cũng ôm chiếc áo còn sót lại, gọi " con bà Chung Khải!" mắng xối xả. Ba hai mất má hai bệnh suốt năm, nửa mê nửa tỉnh... Sau đó khỏe lại tiếng lại to hơn, trình độ mắng người càng cao siêu hơn! Từ con dâu, cháu nội đến cháu cố chỉ cần nghe đến ba chữ Từ Hồng Huyên gai óc nổi . Tuy thế cả nhà sợ sợ nhưng cực kỳ quý bà, rộng rãi hào sảng, tấm lòng trong sáng của bà. Mắt mất ánh sáng nhưng nụ cười tươi như nắng mai chưa bao giờ vụt tắt! Bao phen Các gia lao đao tưởng chừng mất trắng, khi những người trẻ suy sụp, bà vẫn cứng giọng:
      " - Ở đời có con đường cùng, cánh cửa này khép lại có cánh cửa khác mở ra! Các con phải cố lên, mai là ngày mới. "

      - Văn Đông...Để má hai nằm mình! Ra ngoài cả !
      thào, lệnh của Từ đương gia xưa nay ai dám cãi. Còn mình trong căn phòng vắng, bà bóp trong tay chiếc áo mòn sớ vải, khẽ:
      - Chung Khải! đến U Linh đợi em... Bốn mươi năm rồi... còn kiên nhẫn ?
      - Chủ nhân!
      Bà rợn người... Tiếng gọi này ngót bảy mươi năm nghe! bàn tay nắm tay bà, dịu dàng:
      - Từ Hồng Huyên... Bà còn nhớ Đỏ ? Ta và Tiểu Mỹ đến tiễn bà lên đường!

      Tiểu Mỹ dùng ma lực kéo ngang mở lại ánh sáng lần cuối cùng. Đôi mắt vừa nhìn thấy Yểm Nha liền rơi nước mắt:
      - Tốt quá! Bà già tưởng mãn kiếp thể gặp lại. Tiểu Mỹ phải ? Mày đẹp hơn rồi, mừng cho mày!
      Yểm Vũ trèo lên giường, chống tay nhìn bà già nọ ôm chặt lấy mẹ và Tiểu Mỹ. Cả ba đều khóc! Nó thấy mẹ nó hôn lên má Từ Hồng Huyên, nức nở:
      - Từ Hồng Huyên! Bà lên đường ! Chung Khải chủ nhân ... đợi !
      - Tao biết! Nhưng nghiệp chưa buông tha, thấy , những vong hồn nhìn tao kìa...
      Bà giơ tay chỉ ra cửa sổ, đôi mắt sáng bừng lên. Họ nhìn theo tay bà, quả nhiên có khá nhiều... Chỉ là oán niệm tụ lại thành tầng nghiệp đeo bám, phải vong hồn! Tiểu Mỹ chưa biết xử lý sao, bà nhìn xuống chân thấy đứa bé xinh xắn, cười ra tiếng:
      - Đỏ! Chúc mừng mày, đẻ thuê! Ha ha... Nhưng giống vị giả đó cũng tốt, trai đẹp như thế ai nhìn chả mê! Này nhóc! Đến đây bà xem, con tên gì?
      - Tịch Ngân Yểm Vũ! Chà răng còn đều tắp, trắng phau... Sống ăn thịt con cháu nè, cắt đoạn nghiệp tụ ngoài kia con cháu chết bà cũng chưa chết!
      Nó bò lên, vạch miệng lên xem, vừa nhai bánh vừa nhóp nhép. Bà cười lên:
      - Ha ha... Từ Hồng Huyên cả đời khẩu nghiệp , lúc sắp nhắm mắt mới gặp đứa dám chống lại. Thú vị! Thú vị!
      Yểm Vũ bước ra cửa sổ, chống nạnh nhìn lúc đoạn trèo lên giường đứng, dõng dạc:
      - Để Yểm Vũ giúp tay! Nghe nè!
      Nó hát inh ỏi, người sống nghe được nhưng cả mẹ lẫn Tiểu Mỹ đều bịt tai, bò xuống gầm giường . Bên ngoài đám mây nghiệp chướng vì thanh này mà bị bẻ nát, vỡ vụn ra. Những vong hồn gần đó đều bỏ chạy mất dạng. Từ Hồng Huyên bất chợt cười lớn, ôm ngực:
      - Ha ha... Yểm Vũ...đừng hát nữa! Ta tưởng nghe dàn hợp ca của sáu chục con heo và ngàn con ễnh ương ..đừng hát... Khỏi tiễn...tự tao bò về... phủ...
      rồi tắt thở!
      Các Văn Đông lúc sau vào thấy bà mất rồi, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười mãn nguyện. Ông chỉnh lại thế nằm, lẩm bẩm:
      - Kỳ lạ! Hình như lúc nãy nghe má hai chuyện với ai đó, còn khóc, còn cười ... Lẽ nào người sắp mất thấy người thân về dẫn ?

      Yểm Vũ được mẹ bế , cùng Tiểu Mỹ đến U Linh thấy Chung Khải và Từ Hồng Huyên ôm nhau, ràn rịa nước mắt. Nó nghiêng đầu nhìn Chung Khải, khen ngợi:
      - Đúng là có khí chất! Nhưng cơm chó nơi đâu cũng có thế? Thôi! Ta về Ma cung với sư phụ cho lành!
      Tiểu Mỹ nắm tay Từ Hồng Huyên:
      - Hai vị theo ta! Đưa qua cửa gương cạn, con đường sau này...
      - Cảm ơn đến tiễn! Ta và Hồng Huyên ước định, đợi nhau lãnh xong công tội trở về nơi ông nội Hồng Huyên ở... Chúng ta luân hồi, chỉ mong đời đời kiếp kiếp ở cạnh nhau!
      Chung Khải vòng tay cúi chào, mỉm cười. Từ trong U Linh Tịch Vu Xuyên đến, khoát tay tức trả lại dáng vẻ năm xưa: Chung Khải rực rỡ trong bộ hồng y cùng Từ Hồng Huyên xinh đẹp, trẻ trung của tuổi mười chín! Tịch gia mỉm cười:
      - luân hồi nên mang dáng vẻ đẹp nhất mà ở cùng nhau! Ta trân trọng đoạn tình cảm của hai người...
      - Đa tạ Tịch gia! Chúng tôi đây!
      Hai người theo Tiểu Mỹ biến mất, bế Yểm Vũ bảo:
      - Về thôi! Ma thú xích giao đợi đưa con ! Yểm Nha, Tuyên Phi đòi ngươi! Nó thiếu ngươi được!
      Yểm Nha bật cười, vòng tay ôm :
      - Ta thiếu ngươi càng được!

      Last edited: 17/10/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 59: Thầy nào trò nấy!

      Ma thú xích giao bay bạt gió, xuyên qua mây đỏ của biển băng hỏa. Yểm Vũ đứng ôm sừng vàng, áo bay phấp phới lộ cái bụng tròn no căng. Nó hát líu lo, càng hát con ma thú càng bay nhanh, nó khoái chí:
      - A ta hát ngươi hào hứng thế à? Bay nhanh quá!
      - Ta cố bay về Ma cung để tránh ngươi cứ hát suốt, cha mẹ ngươi là tiếng hát ngươi tệ lắm sao?
      Tiếng khàn đục của xích giao vang vang, nó gãi đầu cười hì hì:
      - Ra vậy! Cha mẹ ta , có điều mỗi khi ta ta hát cha hay :" Yểm Vũ! Cha dắt con ra suối chơi, hát o vui đâu, theo cha!". Mẹ ta dắt ta vào trong rừng, cho ta túi bánh sau đó đâu đó...
      Nó dường như khe được tiếng thở dài, mặt biển băng hỏa đột ngột nổi sóng. Con ma thú xích giao cảnh giác giương vây lên vòng quanh sừng che chắn cho Yểm Vũ. Từ lòng biển kẻ cưỡi rồng xanh lao lên, đỉnh đầu phát ra hào quang vàng nhạt. phương phi, mày đen mắt xanh lục, cằm nhọn thanh tú có vẻ cân xứng với thân hình lực lưỡng, bộ giáp vàng ôm theo bờ vai chắc nịch. Con rồng xanh chớp đôi mắt ánh lên tia sét nhìn chăm chăm xích giao, há miệng phun lửa tấn công. Luồng lửa cam chưa kịp lan đến đầu xích giao thanh Giáng Ly từ trong vòng vây phóng ra. Thanh băng phiến chạm phải lửa đông cứng luôn luồng lửa tạo thành dải băng lửa kéo ngược về. Con rồng kia liền ngậm miệng lách đầu bay ngược lên. Yểm Vũ thu lại Giáng Ly, ngoáy mũi:
      - Vào vùng biển băng hỏa lại ăn hiếp vật cưỡi của Ma vương, có đạo lý ?

      - Oắt con! Ta là thần tướng Kha Đạt, ta tìm thấy vài mảnh vụn trống của tướng Thừa Thảo... Tướng Thiên cung mất tích ở biển băng hỏa, Ma vương Trạch Uy tránh khỏi trách nhiệm!
      Kha Đạt lừ mắt nhìn đứa bé xíu ôm sừng vàng, tay cầm thanh băng phiến hai đầu xoay xoay. Nó chẳng tỏ vẻ sợ hãi khi nghe xưng danh, tiếp tục ngoáy mũi . chĩa cây thương về phía nó, phóng luồng sét:
      - Đứa trẻ ma giới xấc láo, ông đây phải dạy ngươi bài học!
      Luồng sét đánh trúng giữa ngực Yểm Vũ, toác ra lớp băng mà Ma Kim Tuyết phong ấn ma lực tử thiên thi của nó. làn da vân đá xé vết thương dài, vụn đá rơi ra, giọt máu xuống! mím môi:
      - Thạch hầu... Ngươi là lai giữa thạch hầu....
      - Lai với tổ cha ngươi ấy! Chết bầm...
      Nó nổi giận, bung mười vuốt hung hầu đỏ bén ngót, đỉnh đầu tỏa luồng ma khí tử thiên thi xám bạc, đôi tròng mắt chuyển sang màu đỏ tươi. Nó phóng Giáng Ly thẳng đến, gầm thét:
      - Đến nhà ta đánh ta, chết đáng tiếc!
      phóng lên né mũi nhọn băng phiến, nhưng thảng thốt nhận ra mục tiêu của thanh Giáng Ly kia phải là ! Thanh băng phiến cắm thẳng vào đầu rồng xanh, chớp mắt đông cứng nó lại như khối ngọc bích. Yểm Vũ nhún người bay đến đạp lên mình con vật cưỡi của , thét:
      - Xích giao! Bắt cho ta!
      Tướng thần Kha Đạt tung sét đánh con ma thú, tay rút roi tiên muốn đánh vỡ lớp băng cứu vật cưỡi. trợn mắt tin vào mắt mình: đứa trẻ kia đâm vuốt xuống băng, tay lôi gân rồng kéo lên. Con rồng giãy chết lắc điên cuồng, băng tan nó cũng rơi từ xuống mặt biển băng hỏa. tay đứa trẻ kia là cọng gân rồng óng ánh xanh ngọc, đẫm máu rồng. nổi giận lao đến muốn chém Yểm Vũ, nó giơ cọng gân rồng lên đỡ đòn, gân rồng đứt đôi, nó liền lách người, tiện tay bỏ vào trong áo:
      - Gân tốt, về tặng sư phụ cột tóc!
      - Ta bắt ngươi về Thiên cung hỏi tội!
      giơ tay toan chụp lấy đầu nó xích giao thình lình từ chúc đầu bay xuống, miệng há to ngoạm lấy . Kha Đạt tự hóa mình thành thân than lửa muốn đốt cháy họng ma thú, Yểm Vũ liền lao xuống, cắm Giáng Ly vào đầu Kha Đạt. " Rắc rắc" ...toàn thân đóng băng, thể thi triển bất cứ phép thuật nào! Xích giao muốn đoạt mạng nhưng nó ngăn lại:
      - Đừng! là tướng thần!
      - Ngươi cũng biết sợ! Mau thả ta ra, ta niệm tình ngươi dại giơ cao đánh khẽ!
      Tiếng vọng ra từ trong lớp băng đông đặc, nó thè lưỡi lêu lêu:
      - Ta giết ngươi... cũng có ý để ngươi sống!
      Cung vuốt đâm vào mình Kha Đạt lôi viên kim đan ra, nó cầm lên thích thú:
      - ra cái thứ khiến ngươi phát ánh sáng là viên kim đan này!
      mất kim đan la hét, sau cơn đau sinh tử ngất . kim đan chỉ trở thành kẻ tầm thường, dù muốn tự rời khỏi biển băng hỏa cũng khó lòng! Nó giơ viên đan lấp lánh cho xích giao:
      - Đẹp ? Thích ? Cho ngươi !
      - Ta cần! Yểm Vũ, nuốt ! Nó khiến ngươi lành vết thương! Ném xuống nhé!
      Con ma thú gật gù, nó liền thảy vào miệng, nuốt xuống, nhăn mặt:
      - Dở tệ! ngon như bánh ... Mang trở về Ma cung, ta muốn sư phụ dạy ta Ma thuật yểm thi... Thiên cung gì chứ? Ta chỉ biết Ma cung, biết Sư phụ ... Ngoài ra kẻ nào đến gây chiến đều tự nhận hậu quả!
      Nó dùng vuốt hung hầu bấu vai Kha Đạt lôi lên dựa vào sừng vàng, ngáp mấy cái đoạn thu vuốt, ôm chặt cái sừng còn lại, ngoẹo đầu, ngủ tốt!

      Trạch Uy nhìn thần tướng Kha Đạt lại nhìn tiểu đồ đệ tự cầm cây roi tiên của Kha Đạt , nằm sấp bàn:
      - Sư phụ khỏi mắng! Con tự chịu phạt!
      nhịp cây roi tiên lên mông nó, nhìn đôi mắt nhắm tịt, môi giật giật bật cười:
      - Con làm trò khỉ thế này sao ta đánh được! Thôi, bò xuống! Ta phạt con trồng chuối dùng vuốt hung hầu khắc mật kinh tu Ma đạo xuống nền địa cung. khắc xong được ăn, con phục ?
      - Phục, tâm khục khẩu phục! Con khắc đây!
      Nó gật nhanh, nhảy xuống bàn. nhìn vị thần tướng, đôi mắt tối sầm:
      -_Coi như ngươi xui xẻo, trở thành vật luyện yểm thi cho tiểu đồ đệ của ta!
      vác Kha Đạt xuống chuông thượng cổ, thảy vào lòng chuông, dùng ma lực yểm thi thuật đóng vào đầu tên thần tướng. Chuông thượng cổ xoay xoay:
      "- Ma vương mở đường cho Yểm Vũ học yểm thi thuật- Ma đạo cao nhất ?"
      thở ra:
      - Ta cần cả đạo quân, nếu Huyền Vũ cự thi trở lại ta phải có đạo quân bảo vệ địa ngục! Nếu Yểm Vũ chọn học ma pháp đó ta thuận nước đẩy thuyền.
      "Ma vương... Ngài, Ma nương...hôm nay là Yểm Vũ lần lượt giết tướng thiên cung, cướp kim đan. E là Thiên cung lại phái thêm thiên tướng xuống!"
      Trạch Uy xốc Kha Đạt lên vai, trầm tĩnh:
      - Yểm Vũ giết Kha Đạt, chỉ bị mang luyện ra vũ khí sát thương! Tiểu đồ đệ của ta còn quá , bất kể nó làm gì ta đều gánh chịu cho nó! Ma nương bảo ta chăm sóc nó, an nguy của nó là trọng yếu của ta!

      ...
      Yểm Vũ ba bước sang Đông bốn bước sang Tây, vừa vừa ngủ gục đến chiếc bàn Trạch Uy ngồi vẽ kỳ trận yểm thi. Nó giơ mười vuốt hung hầu bị mài mòn, vừa vừa ngáp:
      - Sư phụ, con khắc xong rồi! ngày đêm ...con đói, con buồn ngủ.
      - Bánh đây!
      bóc bánh đặt vào miệng nó, cái miệng nhai vội, gà gật. Đút cho nó chung nước sương, lắc đầu:
      - Con ngủ ! Mai học tiếp!
      Yểm Vũ nghe có thế, chồm người nằm đè lên kỳ trận vẽ dang dở. vỗ mông, mắng :
      - Đứa trẻ này, làm sao thầy tiếp tục vẽ đây?
      - Sư phụ ngủ , mai vẽ tiếp! Con nhớ Người!
      Nó lẩm bẩm, Trạch Uy mỉm cười xoa cái đầu tròn. Nó chép chép miệng:
      - Đói quá... Ở chỗ cha có cá nướng ngon nhưng cơm chó đầy. Chỗ sư phụ có! Sư phụ ở mình , mặt lạnh u uất thế cứ như bị địa ngục cướp tiền ai mà nổi !
      ngẩn người, phì cười! Ngoài nó ra hẳn ai dám như thế với . Bế nó cho nằm lên chân, vừa vẽ vừa tự hỏi:
      - Mặt của ta lạnh thế ư?



      Last edited: 19/10/19
      Betty thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 60: Yểm Thi!

      Tịch Ngân Yểm Vũ đứng thanh gỗ cao hơn hai thước , phía dưới nó là cơ man cọc nhọn bằng sắt chĩa tua tủa. thanh gỗ đối diện là tên thần tướng mặt trắng như bôi vôi, trán có chấm ba chấm ngang, trụ chân, chân đá lên cao, tay lăm lăm cây roi tiên . Trạch Uy bay phía ngoài , :
      - Yểm Vũ, hãy vận dụng những gì ta dạy con, thuần phục con yểm thi này!
      - Tuân lệnh! Nào, tới đây!
      Yểm Vũ bung vuốt hung hầu, miệng ngậm cây bút chấm chu sa. Trạch Uy búng tay, yểm thi kia liền mở mắt, tuyền màu xám trong veo phân biệt được tròng mắt. Nó vung roi tiên , đạp thanh gỗ phóng đến quất trực diện vào đứa bé in bóng hình trong mắt nó. Roi tiên đánh vút tới, Yểm Vũ đưa vuốt hung hầu cản lại, hung hãn xoắn roi kéo con yểm thi về phía mình. Khắc Đạt kia trờ đến, há miệng phun lửa vào mặt, lớp tóc mai bị lửa đốt khét , ám khói đen lên trán. Đứa bé nhăn mặt, nhe răng , hai răng nanh xíu trắng bóng dài ra đoạn, ngậm cây bút tì lên trán Khắc Đạt vẽ chữ trong Ma đạo yểm thi bằng chu sa đỏ tươi! Chữ vừa ám lên da con yểm thi liền thét lên, chưởng lực đánh vào ngực Yểm Vũ khiến nó lăn mấy vòng , rơi xuống dãy cọc nhọn phía dưới. Hai vai bị cọc sắt đâm vào, cánh tay liền vung roi tiên quấn đầu vào thanh gỗ, làm lực kéo trở lên. Con bé ôm lấy thanh gỗ, nước mắt chảy ướt mặt, mắng:
      - Đồ mắc dịch ! Đau chết cha ta rồi! Sư phụ ơi...

      Trạch Uy từ ngoài nhìn vào thấy phía sau vai tiểu đồ đệ nhiều lỗ nhọn, đá vụn rơi ra xót xa đến thấy cay sóng mũi nhưng vẫn nắm chặt bàn tay:
      - Yểm Vũ! Đứng dậy, con làm được nửa rồi, cố lên! Ngoan , thuần được nó sư phụ cho con con heo quay!
      - Người rồi nhé!
      Liếm môi tưởng tượng cả con heo quay giòn rụm, thơm ngất ngây đôi mắt sáng lê , Yểm Vũ leo đứng lên thanh gỗ. Chỉ vào con yểm thi, nó gồng lên phát ra ma lực ánh xám , tròng mắt cũng chuyển màu đỏ tươi:
      - Đến đây, mau lên! Yểm Vũ đói lắm rồi!
      Cả hai lao vào nhau xáp lá cà, luồng ma lực ánh xám tấn công liên hồi, cho Khắc Đạt có cơ hội phun lửa. Yểm Vũ càng đánh càng hăng, nhào cả lên đầu con yểm thi bới tung búi tóc đen nhánh, giật đứt chỏm tóc chấm bút chu sa vẽ chữ lên. Trạch Uy bật cười:
      - Ta đâu có dạy con vẽ chữ đầu ?
      Đứa bé nhanh thoăn thoắt, tận dụng vẻ bé đu bám quanh người , ngừng giơ vuốt xé bộ giáp để vẽ chữ khắp người . Yểm Vũ lộn vòng ra xa , từ trong mười ngón tay tung ra mười sợi dây tơ mảnh như dây đàn , đầu dây nhọn sắc xuyên thẳng qua mười điểm vẽ người yểm thi . Khắc Đạt la hét, cất lên giọng lần cuối cùng:
      - Trạch Uy...
      Yểm Vũ nhếch môi, mười ngón tay lay động, miệng khẽ đọc ma chú yểm thi, thanh từ miệng ngân theo dây tơ truyền thẳng đến điểm cuối. thân thể yểm thi dần biến đổi, làn da hóa thành sắc vân đá xám, những chữ chu sa cũng chìm thành những vệt mờ. Con yểm thi nghiêng đầu nhìn Yểm Vũ, chậm chạp vòng tay cúi chào, hú lên những thanh trầm đục.
      Trạch Uy có chút bất ngờ, từng luyện yểm thi nhưng chưa khi nào thấy làn da yểm thi lại chuyển thành vân đá như màu da của chủ nhân! Tiểu đồ đệ nhảy lên vai nó, ra lệnh:
      - Nhảy lên thanh gỗ, đứng chân cho ta!
      Con yểm thi quả nhiên nghe lệnh, dù còn lúng túng nhưng luôn thực đúng lời chủ nhân. Trạch Uy vỗ tay tán thưởng:
      - Giỏi lắm! Đến đây!
      vẫy tay, con yểm thi liền bay xuống, ngoan ngoãn quỳ trước mặt . Bế Yểm Vũ lên tay, dịu dàng:
      - Để sư phụ chữa chỗ bị đâm này cho con!
      - Heo ...heo quay!
      Nó hấp tấp như sợ quên, vùi gương mặt lấm lem vào cổ áo hít hít mùi đàn hương từ người. Trạch Uy vỗ lưng nó, khẽ :
      - Chữa xong có heo quay!
      - Nguyên con?
      gật đầu:
      - Ừ!

      ngủ say con bé liền bật dậy, tự mò lên chỗ chuông thượng cổ. Nó thấy con yểm thi ngồi trong lòng chuông, chuông xoay đánh ra nhiều đoạn mật kinh địa ngục in chi chít lên hai cánh tay. Nó mon men lại gần, ngồi xổm xuống vỗ vỗ chân:
      - Này! Mở mắt ra, ta và ngươi đấu lại!
      Nhưng đôi mắt xám kia mở, nó nhíu mày nhìn lên chuông thượng cổ đoạn ngó qua ngó lại muốn ngừng vòng xoay của chuông. Bật thanh Giáng Ly, nó liếm môi:
      - Phóng Giáng Ly vào lòng chuông, làm đông tim chuông liệu có ngừng nhỉ?
      - Yểm Vũ!
      Trạch Uy biết tự bao giờ đứng sau lưng nó, gằn:
      - được phá phách ! Sư phụ phải khắc chữ :" Mật đạo đến!". Con thấy hay sao?
      Nó hai tay che mông, nhắm mắt bỏ chạy:
      - Con thấy hàng chữ .. Nhưng con thấy sư phụ theo con!
      lắc đầu, hỏi :
      - Chuông thượng cổ, lần sau nó đến cứ tét thẳng vào mông! Đứa bé này nghịch ngợm quá!
      Chuông thượng cổ ngân lên, giòn giã như lời tán thưởng:
      "- Yểm Vũ thông minh, học hiểu mười. ra chữ nó viết đầu yểm thi chính là điểm ma chú thất truyền từ thượng cổ. Mười điểm đánh dấu, con yểm thi mang nét của chủ nhân, kiếp này chỉ trung thành với nó! Ma vương, tiểu đồ đệ này sớm vang danh! "
      bất ngờ , vạch tóc con yểm thi ra xem kỹ: đúng là phía trong chữ chu sa dạy còn chữ" Vũ" rất mảnh. Dù là cao hứng viết thêm vào hay trí tuệ con bé được khai mở đây là điều tốt! trước kia vẫn biết vì sao đám yểm thi luyện như thiếu thứ, vì thế trong trận đánh dễ dàng bị Huyền Vũ cự thi thao túng, trở thành vũ khí chống lại .
      Trở xuống địa cung, vào phòng thấy con bé nằm cuộn người trong chăn, mông chổng lên. phì cười:
      - Con mau nằm ngay ngắn xuống, ta có ý đánh con!
      - Sư phụ! Bao giờ mới phá trận Nghịch hỏa? Con nhớ Ma nương!
      Nó bò đến gối đầu lên chân , âu sầu. Nó nhớ tiếng thanh ngọt, nhớ nụ cười đẹp đẽ , nhớ cả vóc dáng kiều ngạo che chở cho nó.
      xoa đầu, giọng khắc khoải:
      - Hai ngày nữa, đợi ta cho con yểm thi này thuần thục cho nó vào trận cùng con! Ta cũng nhớ Ma nương! có nàng, gương địa ngục đóng mốc hết!
      Nó cười khì khì, mắt híp lại:
      - có Ma nương ... Người cũng đóng mốc chứ gì gương địa ngục!

      lắc đầu, đứa bé này kiêng dè gì cả nhưng tận sâu trong giọng non nớt luôn có thấu hiểu kỳ lạ! ngày xưa Yểm Nha có mang, tuy Quỷ mẫu muốn để con hung hầu sinh đứa trẻ lai này vì biết sinh ra giống lai thế nào? Quỷ mẫu sợ sinh ra loài lai tạp, quái vật địa ngục ! Lúc đó tuy thân xác ngủ say nhưng linh thức vẫn tỉnh táo, giăng lưới lửa bảo vệ Lãng Thiên Nguyên, đề phòng Quỷ mẫu sai quỷ đói đến ăn mất đứa bé. Kỳ thực biết thạch hầu và hung hầu giấy sinh ra loài gì nhưng trân trọng tình vô oán vô hối của Tịch Vu Xuyên! Vào lúc đó hồ nghi vì sao Tịch Vu Xuyên kia vịn vào điều gì để bất chấp con hung hầu giấy ? Vì sao con hung hầu yếu ớt, còn ký ức vẫn chống chọi từng ngày để sinh ra đứa bé dù biết cha nó là ai? Linh thức của thể xuyên vào vòng kết giới do Ma Kim Tuyết giăng từ ngàn năm trước nhưng thi thoảng nghe tiếng cười trong như nước reo lại thấy lòng! Sau này khi bị thương nằm ở Thất bảo cổ lâu, Tịch Vu Xuyên đến trị thương , từng hỏi :
      - Tịch gia... Ngươi bất chấp tất cả chỉ để bảo vệ hai mẹ con Yểm Nha...tình tồn tại?
      - Ma vương... Khi trái tim ngài chứa bóng hình tự ngài hiểu! Nhưng ngài có biết ai!

      Phải! Lúc đó vẫn chưa biết , chưa biết ngày nổi cơn ghen , chưa từng nghĩ ai đó mà bất chấp mọi thứ!
      Có lẽ...ngày bắn mũi tên sát ma vào Ma Thiên lão tổ trong lòng hạ quyết tâm bảo vệ kẻ chui vào tim chịu trở ra... kẻ chỉ thấy mặt là chán ghét...Ma chiến giả , Ma Kim Tuyết!
      Last edited: 20/10/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 61: Trận Nghịch hỏa!

      Trạch Uy cho Yểm Vũ ngồi vào lòng mình, phía sau là con yểm thi ngồi im như tượng lướt mây đỏ vượt biển băng hỏa. Con ma thú xích giao thoải mái bay lượn, đôi lúc cao hứng còn phun ra nhiều luồng băng lửa ám lên đám mây đỏ thành những hình thù kỳ lạ. vuốt gò má phính của con bé, dặn dò:
      - Nghe sư phụ, nếu vào trận Nghịch hỏa mà nguy hiểm lập tức rời khỏi! được phép manh động!
      - Sư phụ! Tóc ..tóc..
      Nó vừa ăn bánh vừa chỉ bên tóc tuột xuống, vụng về cột lại nhưng mớ tóc mềm ,mỏng như tơ cứ trôi tuột qua kẽ tay. Sau lúc vật lộn với cọng dây buộc giơ tay kéo luôn búi trái đào bên kia xuống, luồn hai tay vuốt thẳng mái tóc ngang vai :
      - Sư phụ thấy con để xõa đẹp hơn!
      - Xích giao, sư phụ ta phải ?
      Nó nhai nhóp nhép, vỗ đầu con ma thú hỏi. Tiếng khàn đục vang lên , châm chọc:
      - láo, ngươi thấy mỗi khi cung nga cột tóc cho ngươi, chỉ cần chạy rong vòng địa cung rối bời . Như đứa trẻ điên!
      Nó chu môi quay ngoắt lại nhìn chòng chọc như thôi miên, thoáng xua tay cười phá lên:
      - phải! Sư phụ nhìn cái đẹp khác người, Người đẹp là đẹp! Con nghe lời Người!
      - Xích giao, trước khi đến Thất bảo cổ lâu hãy ghé chỗ Tịch Vu Xuyên cho Yểm Vũ thăm cha mẹ!
      bảo, miệng nhếch lên thành nụ cười ý nhị. Tiểu đồ đệ này tuy hay trêu nhưng trước bất cứ ai luôn bảo vệ, cho kẻ nào có lý do để cười !

      Yểm Nha cho Tuyên Phi ăn cháo cá nghe tiếng chân chạy bình bịch quen thuộc, ngừng tay gọi:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ... Cha dạy con phải đứng nhàng mà!
      - Nhưng cha ở đây!
      Nó nhảy lên chân mẹ, hai bàn tay bận rộn sờ sờ gương mặt còn dính đầy cháo miệng. trông đầu tóc lộn xộn của nó âu yếm:
      - Ngồi yên, mẹ tết đuôi sam cho! Sư phụ con đúng là tay chân vụng về, đời này chắc chỉ có cha con là biết chải tóc cho con thôi!
      Nó định cãi lại rằng ngài Lãng Thiên còn búi tóc khéo hơn mẹ nhưng nhớ đến lời dặn liền cụp mắt, vẫn cố lí nhí trong miệng:
      - hẳn chỉ mình cha ...
      Trạch Uy nhìn dải tóc đuôi sam chồng lên nhau vừa khít, đôi mắt như cười. Yểm Vũ ôm tay túi bánh mẹ vừa cho, chu môi hôn kêu lên đôi má vân đỏ:
      - Con lại về , mẹ nhớ tìm nhiều hoa làm bánh cho Yểm Vũ nhé!
      Nó cúi xuống hôn trán Tuyên Phi, hôn lên đôi mắt to nhìn ngơ ngác, cười khì khì:
      - Ta đây ! Ngoan ngoãn ở đây với cha mẹ ta, cơm chó nuôi ngươi mập ú như..ta cho xem!
      Yểm Nha nhìn theo bóng con ma thú xích giao, đôi tai ửng đỏ lên lắc đầu:
      - Yểm Vũ... Con cứ thích trêu chọc cha mẹ!

      Thất bảo cổ lâu trầm mặc hơn, Mã Triệt mang nét mặt rầu rĩ ngồi góc Tàng kỳ thư. Sau lệnh của Ma vương Trạch Uy đưa tất cả những đứa trẻ vào trận " Trừ Niệm" ngày xưa có hơn nửa bị hủy diệt trong trận. Nhìn những giả mất con chỉ ghìm nước mắt, lặng lẽ trở về mà lòng nặng trĩu... Cơn sóng ngầm thù hận cuộn dưới lòng sâu, lo lắng biết bao giờ trở mình thành sóng thần lật đổ Ma cung?
      Ma vương bế Tịch Ngân Yểm Vũ bước vào Tàng kỳ thư, chỉ mà những kẻ học giả đều rụt rè. Có kẻ vội chạy trốn trước ánh mắt lạnh lẽo của Ma vương!
      Vòng tay cúi chào, Mã Triệt từ tốn:
      -Ma vương!

      Trạch Uy đưa đôi mắt nhàn nhạt nhìn vị giả trẻ tuổi, nặng :
      - Ma Thiên lão tổ ở đâu?
      - Sư phụ ở tầng thứ sáu, ngài đến sảnh lớn dùng trà, ta lập tức thông truyền!
      Mã Triệt kính cẩn, khoát tay:
      - cần, ngươi cứ lo việc của ngươi! Ta tự tìm!
      Mã Triệt nhìn theo dáng áo đen uy nghiêm, Tịch Ngân Yểm Vũ dùng hai bàn tay kéo kéo vuốt vuốt dây cột xanh lóng lánh tóc ngài ấy. lẩm bẩm:
      - Dây cột tóc đó sao giống với gân rồng nhỉ?

      Trạch Uy trông thấy ông già tóc đỏ ngồi giữa những con quái thi mình đầu lẫn lộn, miệng lầm rầm niệm ma chú. Yểm Vũ táy máy giơ ngón tay chỉ về con quái thi, miệng đọc ma chú của sư phụ dạy. Con quái thi bị nó chỉ trúng ngồi bỗng đứng bật dậy như có lò xo, phóng lên trần đu đưa, miệng phát ra thanh chói tay như vạn con dơi kêu. Ma Thiên mở mắt, khẽ :
      - Ma vương đến!
      - Ma Thiên, ta hỏi ngài bày trận Nghịch hỏa nhốt Lịch Thủy ở nơi nào?
      điềm tĩnh, Ma Thiên nhíu mày phẩy tay cho bọn quái thi biến mất. Thả Yểm Vũ xuống đất, vỗ mông nó hất mặt về chỗ con quái thi đu trần:
      - chơi con!
      đến ngồi cạnh Ma Thiên lão tổ, nhìn khí sắc trắng dã da ông đằng hắng:
      - Ta bảo ngài phá trận Nghịch hỏa!
      - Ngài vì sao muốn đem Lịch Thủy trở lại? Ngài phải biết nếu Thiên cung đánh hơi được Lịch Thủy phải chịu hình phạt ngày xưa. Hơn nữa... Ngài quên Ma Kim Tuyết rồi sao? Lãng Thiên nữa...nên nhớ khi đó chính Lãng Thiên móc mắt Lịch Thủy... Trừ khi ngài có cách bảo vệ , nếu gây ra thêm sóng gió!
      Ma Thiên nghiêm giọng, đôi mắt ánh lên sắc lửa. Ông nhắm mắt khẽ niệm mật kinh giả, ý muốn tiếp chuyện với nữa. Trạch Uy vội, quay sang nhìn Yểm Vũ nắm đầu con quái thi , miệng đọc ma chú điều khiển nó nhảy múa. Quái thi căn bản là những bộ phận ráp lại mà thành nên hình thù kỳ dị. Tám tay bốn chân cứ theo mệnh lệnh của tiểu đồ đệ mà múa may, còn Yểm Vũ cứ nhảy nhót xung quanh vỗ tay như xem trò khỉ!
      cầm những bó trúc giản trước mặt, chăm chú xem hồi lâu đoạn đứng dậy vẫy Yểm Vũ:
      - Tiểu đồ đệ ngoan, theo sư phụ nào! Mau đến chào Ma Thiên lão tổ!
      Yểm Vũ theo lễ vòng tay cúi chào:
      - Ma Thiên lão tổ! Yểm Vũ đây!
      Lúc này giọng trầm ổn mới cất lên, nghe như lời cảnh báo:
      - Lữ đoàn giả xáo động mạnh sau trận " Trừ Niệm", ngài phải nhìn tận tường!
      bế Yểm Vũ lên, tay phá giải ma chú mà Yểm Vũ ám lên con quái thi, giọng như bấc:
      - Cũng tốt, nhân dịp này ta thanh lọc lữ đoàn giả, trả lại bốn chữ" vô tâm vô ưu" theo di huấn từ thượng cổ của giả. Ta muốn khôi phục lại niềm tin của chiến giả , phải bắt đầu từ cái nôi của nàng ấy... Ta muốn cho nàng ấy thấy...

      Ma thú xích giao lượn vòng cung trời Đâu Suất, cảm nhận vẻ mông lung của chủ nhân nên cứ bay lúc lên lúc xuống để đứa bé tay Trạch Uy nhăn mặt nhíu mày than "chán!". Trạch Uy chìm sâu trong suy nghĩ, tay nhịp nhàng xoa lưng cho Yểm Vũ nhưng hề lọt tai câu của nó. Con bé dựa đầu vào bên ngực , hai tay ôm túi bánh mẹ cho , mắt nhìn chằm chằm vào con yểm thi ngồi bên cạnh. Thỉnh thoảng nó hỏi những câu ngắn nhưng nghe tiếng hồi đáp, sợ làm phiền sư phụ nên ngoan ngoãn ngồi yên. Được lúc lại rên rỉ:" chán!". Ma thú xích giao lượn vòng khiến nó vui , chân mày nhướng lên thích thú. Trạch Uy mím môi, ra lệnh:
      - Xích giao! Đến mộ của Ma Tôn!

      Ngôi mộ nằm chơ vơ đảo biển băng hỏa, bốn góc là bốn cột đá lớn chạm địa long hung ác, ngôi mộ chôn đứng trông xa như cây cột chính cao lớn. từ lúc tỉnh dậy chưa lần đến đây, nhìn đóa tử kỳ liên mộ còn tươi, :
      - Nơi này ngoài Quỷ mẫu đều đặn đến chắc chỉ có Ma Thiên .. Có điều ngài ấy cũng chưa từng bước lên đây thăm Ma Tôn!

      Ma thú xích giao duỗi dài thân , co móng vuốt cào xuống bãi biển đầy đất đen:
      - Ý của chủ nhân...
      - Đá bia mộ là loại đá lấy từ đỉnh núi chỗ Tịch gia, mặt đá ghi nhớ bóng hình Quỷ mẫu. hề có bóng dáng Ma Thiên! Lúc nãy ta xem số thứ, có đoạn ký lục rằng ngàn năm nay ngài ấy đều đặn bốn lần năm đến đây. Nếu đến thăm kẻ chết chỉ có đến chăm kẻ sống!

      để mặc Yểm Vũ ngồi vai con yểm thi nhảy lóc cóc bên bãi biển chơi đùa, mình tiến vào phía trong hòn đảo! Hoang vu! Ngoài cỏ ma trắng muốt chẳng có gì cả. lấy trong tay áo chiếc gương , giọt máu vào đoạn đọc mật kinh Ma đạo, đánh ma pháp cho gương bay cao lên rọi những luồng sáng xanh xuống nền đất. rọi đến! cười khẽ:
      - Ra là bày trận ở đây! Ai lại nghi ngờ lòng hiếu thảo của Ma Thiên lão tổ nhỉ?

      tì ngón tay xuống nền đất đen, tận tình vẽ cả giáp trận đoạn gọi to:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ!
      - Có con sư phụ!
      Nó ôm đầu con yểm thi cười ngất ngư, điểm vào giáp trận tên của nó. Bế nó xuống đất, ngồi xổm ngang với chiều cao dịu giọng:
      - Giáp trận bảo vệ con, hãy nhớ, nếu đến nơi nào mà thấy dưới chân nổi lên vòng đai giáp trận được tiếp! Nguy hiểm lập tức rời khỏi trận Nghịch hỏa!
      - Thỉnh lệnh!
      Yểm Vũ quỳ xuống cung kính lạy sư phụ ba cái đoạn bung vuốt hung hầu, phát tiết ma lực, bật hai đầu băng phiến Giáng Ly , mang tất cả ngạo nghễ cùng con yểm thi bay vào trận Nghịch hỏa. Xích giao lắc mình, nhìn vào vòng trận dần dưới lời hiệu triệu của Ma vương, bất giác hỏi:
      - Ma vương, ngài giỏi nhất kỳ trận vì sao ngài thể phá trận này?
      - Ma Thiên lập trận, lời thề trận là ngoài kẻ lập trận, ai muốn vào phá trận...phải là kẻ chưa từng có quan hệ với bất kỳ ai, phải là kẻ tu Ma đạo chính thống...cho nên ta thể vào trận!
      thở ra, ngồi xuống mặt đất chắp tay đọc mật kinh, bên tai bắt đầu nghe được tiếng chân bình bịch của Yểm Vũ chạy vào trận!
      Last edited: 21/10/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 62: Vòng trận !

      Yểm Vũ chân ngắn, tròn lẳn thích bay nhảy lại khoái chạy nhanh đất, mỗi bước chân vang " bình bịch" là nó lại khoái chí. Cha nó nghe tiếng chân, cười hở răng sinh ra đứa con cười ngoác miệng muốn đến mang tai, người chưa đến tiếng chân báo tin. Mặc cho cha muốn uốn nắn trở thành bé nhu hòa, an tĩnh Tịch Ngân Yểm Vũ nhanh nhẹn, lém lỉnh bội phần. Cha gửi nó cho Ma vương Trạch Uy dạy dỗ nhưng ngoài việc truyền dạy Ma đạo chính thống, dạy nó bảo vệ mình sư phụ chưa từng có ý kềm hãm cá tính phóng khoáng này!
      Con yểm thi đuổi theo bước chân của nó đến hồ nước, đưa đôi mắt xám trong veo nhìn quanh quất... thấy bóng dáng chủ nhân, yểm thi đạp đất phóng lên tàng cây cao nhìn quanh quất. Thình lình dưới nước hàng loạt tiếng nổ lớn vang dội, từng cột nước văng lên cao vút. Yểm Vũ lao lên từ cột nước cuối cùng, thanh băng phiến xỏ xâu hàng chục con cá lấp lánh ánh bạc! Mặt nước cũng vì khuấy động của băng phiến mà đông đặc, nó trượt mặt băng mỏng, reo ầm lên:
      - Khắc Đạt ... Tìm củi, ngờ trong trận có cá ngon như thế! Nướng cá...


      Con yểm thi nghe lệnh liền đạp nhiều nhánh cây khô gom thành đống. Yểm Vũ cười ha hả, trộn đất đen với nước thành chất bùn nhão đoạn gói cá trong lá chuối lớn, đắp bện lớp bùn phía ngoài rồi chọi thẳng vào đống cây khô. Nó ra lệnh:
      - Phun lửa !
      Lửa cực lớn lan ra đốt trụi đống cây khô, lớp bùn khô nứt nẻ bốc khói. Yểm Vũ ngồi phịch xuống, gỡ bùn khô ra lộ con cá thơm ngọt. Nó đặt con cá trước mặt Khắc Đạt , bảo:
      - Cho ngươi, ăn trước !
      Con yểm thi lắc đầu, nó giơ vuốt bấu mặt gỡ cá đút vào miệng :
      - Chủ nhân kêu ăn ngươi lắc lắc cái gì? ăn cút! Rời khỏi ta ta niệm mật kinh phanh thây ngươi, ăn hay ăn?
      Trông đôi mắt đỏ tươi lồng lên đe dọa, Khắc Đạt cả kinh vội nuốt, luống cuống cầm cả con cá nhai vội vã. Yểm Vũ đẩy thêm con cá đến trước mặt, trừng mắt:
      - Ăn mau cho no!
      Gỡ thịt cá nhai chóp chép, mặc cho miệng đầy mỡ vẫn hào hứng ăn hết con này đến con khác. Con yểm thi ngồi xếp bằng, giơ tay giật con cá cuối cùng, ra hiệu:" chủ nhân ăn no lắm rồi! Ngươi là heo sao?"

      Nó chun mũi, mạnh bạo giật lại con cá, cắn miếng to, lườm đứt mắt:
      - Có thực mới vực được đạo! Ta đói lấy sức đâu mà đánh? Sư phụ cấm ta ăn, ngươi chớ cản !
      Chung quanh gió lay nhè thổi những chiếc lá chao liệng , đáp mặt hồ dần tan băng đá. Trong gió phảng phất mùi thơm dìu dịu, con yểm thi ngửa cổ hít hà ra chiều ưa thích. Yểm Vũ dụi mũi :
      - Hách...xì! Mùi của bọn tiên giả! Khắc Đạt...ngươi là yểm thi, đừng nhớ mùi này nữa!
      bảy nàng tiên bay xuống, tà váy trắng phất phơ chạm xuống mặt nước! Giống như đúc! Từ cái cằm đến dải băng trắng che mắt đến vũ khí là song kiếm. Bảy vị đồng loạt chĩa kiếm về phía Yểm Vũ, tiếng nhưng sắc bén:
      - Kẻ nào bắt cá ở chỗ của ta?
      - Chỉ là hình nhân, dám hỏi ta?

      Nó ngoáy tai, nhìn ra trán mỗi đều có vẽ chữ chu sa chìm kiêu ngạo. Dợm bước thêm bước cho lũ hình nhân biết tay đạp phải vòng giáp trận của sư phụ lên. Nó cảnh giác lùi lại, nắm tay Khắc Đạt:
      - Rời khỏi!
      Con yểm thi cõng nó vai đạp những tàng cây rời khỏi, bảy cái bóng trắng nhấp nhô đuổi theo. Đến khu rừng đầy cây to, nó vỗ đầu Khắc Đạt:
      - Dừng lại!
      Hạ mình xuống đất, Yểm Vũ dùng vuốt hung hầu vẽ trận vây hãm đoạn bước vào tâm trận. Bảy nàng tiên hạ xuống vòng quanh nó, từ da cổ đều những vân đen đậm. Tung song kiếm đồng loạt tấn công, tuy mắt nhìn thấy nhưng đôi tai cực thính, hai lần đâm trúng bụng nó! Yểm Vũ phát ma lực ánh xám, lùi vào tâm trận. Mười bốn thanh kiếm vừa đâm vào hét lên, mười vuốt hung hầu chụp kiếm bẻ vụn đoạn dùng ma chú rời trận. Vòng trận phát ánh sáng tím, vây hãm để bảy cái bóng trắng huyền ảo rời .

      Vạch áo rách hai lỗ xem hai vết thương rơi vụn đá, nó thút thít:
      - Hic hic... Đau chết ta! Bọn hình nhân này...Hừm!
      Chắp hai bàn tay vào nhau làm thành dấu mũ, nó niệm mật kinh Ma đạo khởi động trận . Quầng sáng tím quét từ ngoài vào, tấn bảy lùi dần về tâm trận. Dải băng trắng mắt rơi xuống để lộ phía sau là khoảng trắng xác, có cả hốc mắt . Từ tâm trận hàng loạt mũi tên lửa bắn ra, xuyên thẳng qua người lũ hình nhân, loang những vòng lửa lam đen thân. Yểm Vũ rạch ngón tay tung giọt máu vào trận, thét:
      - Tiêu diệt!
      Giọt máu nó bay vào tâm trận, lan ra luồng ánh sáng xám đốt trụi lũ hình nhân ra tro. Phủi phủi tay, nó lại leo lên lưng con yểm thi:
      - nào, tìm xem ai bày trò này!

      Qua hết cánh rừng cả hai vào sơn cốc , tuyết rơi lất phất phủ cả sườn núi. Dưới cốc cỏ cây mọc xanh mướt, tuyết kia rơi xuống cốc liền tan thành nước đọng mặt lá những giọt long lanh. Con đường đá trơn nhẵn có vết chân người qua lại nhưng chiếc lá úa rụng cũng chẳng có! Yểm Vũ ngó thấy dưới cốc có ngôi nhà tranh bé xinh nép mình dưới tàng cây lá đỏ, chống nạnh:
      - Đường nhưng vẫn quét sạch, kẻ nào siêng năng !
      Ghừ ...ghừ...
      Con báo đen đứng cây nhe nanh , mắt đỏ quạch đập đuôi mấy cái liền nhảy xổ vào cả hai. Con yểm thi quơ tay đem Yểm Vũ đánh ra phía sau bảo vệ, há miệng phun lửa. Cái miệng nó bành ra, chẳng mấy chốc to hơn miệng lò ép mắt mũi thành lằn rãnh phía xíu. Con báo đen sợ lửa, dũng mãnh nhào vô tán Khắc Đạt sái cả hàm. Con yểm thi tướng tá to lớn, lưng rộng eo bé , cánh tay cuồn cuộn cơ ôm ngang thân con báo vật xuống. Vung tay đấm liên tục vào đầu con vật có bộ lông đen bóng đến khi nó tóe máu mắt, đầu ngoẻo sang bên, tứ chi xụi lơ mới hả giận!

      Yểm Vũ đẩy đẩy đầu con báo, vạch mắt ra xem đoạn bổ vuốt hung hầu xé toang lồng ngực lôi trái tim nhầy nhụa máu ra. Con yểm thi trợn mắt, ra hiệu: " chủ nhân muốn ăn trái tim nó ư?"
      Máu bắn cả người Yểm Vũ, nó cào vuốt xé trái tim kia thành sợi, lấy bên trong mảnh gương tim bé xíu :
      - Ta ăn no rồi! Con báo này là vong hồn dữ, nó được cử đến đây để bảo vệ. Ta mang gương tim này về đưa sư phụ...chắc là giúp nó hóa kiếp!

      - Thú nhi! Thú nhi!
      bước từ trong căn nhà tranh ra, thân bạch y trắng xóa cộng thêm dải băng che mắt hệt lũ hình nhân lúc nãy cất tiếng gọi. Yểm Vũ ra hiệu bảo con yểm thi vác cái xác báo đen lên, cùng nó nhảy xuống trước mặt . Thảy cái xác báo đen xuống, nó hỏi:
      - Thú nhi mà ngươi gọi là con báo đen này phải ?
      - Thú nhi...
      cúi người lần mò, phát con thú bị moi tim bật khóc :
      - Thú nhi... Sao ngươi bỏ ta mà ... Giờ ta còn ai bầu bạn nữa ..hu..hu..
      Yểm Vũ sờ cằm, quan sát lúc thấy chẳng có ma lực, linh quang tiên giả còn phảng phất đầu khẳng định phải hình nhân mới mềm giọng:
      - Con báo đen tấn công ta! Đừng lo, ta tìm cách dắt ngươi rời khỏi đây là được! Ngươi tên là gì?
      đứng dậy giơ tay rút song kiếm tàng trong đai áo, khẽ rít lên:
      - Ta thù oán, oắt con nhà ngươi lại giết vật cưng của ta! Đền mạng!
      Song kiếm lóe sáng, tuy mù nhưng đường kiếm cực kỳ chuẩn xác, lưỡi kiếm cắt đoạn đuôi sam khiến mái tóc Yểm Vũ tung bay trong gió. Nó bắt lấy đoạn tóc, nổi giận dậm chân đùng đùng:
      - Ngươi cắt cái gì cắt lại cắt tóc của ta! Tóc rối tinh rối mù con xích giao lại bảo là như đứa trẻ điên! Ta phải cắt lại tóc của ngươi, hãy đỡ!
      Nó dồn ma lực ánh xám vào hai vuốt vung ra như chiếc kéo cứ thế phóng tới. Con yểm thi phóng qua phóng lại khiến nghe được vị trí, Yểm Vũ với tốc độ nhanh nhạy của thạch hầu mà xoay vòng. Tiếng kéo nhấp và tóc rơi lả tả, nó cầm đoạn tóc dài đen mun lên cười ha hả:
      - Bây giờ tóc ngươi cũng ngang vai như ta, cũng rối tung như ta... Thế là huề!
      - Ngươi, oắt con láo xược, ăn hiếp kẻ mù như ta!
      ghìm giọng, thanh song kiếm gãy đôi rơi xuống đất, nước mắt chảy ướt băng vải trắng quanh mắt. Yểm Vũ ngồi xổm chống tay nhìn, nhướng mày đoạn tiến đến, thu vuốt lại, giơ bàn tay xíu đầy máu lên quệt nước mắt :
      - Ngươi nín ! Ta biết ngươi mù nên chỉ trêu ngươi thôi, ngươi sáng mắt ta giết luôn ngươi rồi. Đừng khóc nữa! Ta lại phải con trai, ngươi nỉ non với ta cũng có tác dụng gì. Nín ! Ta cho ngươi cái bánh, được ?

      Yểm Vũ chùi tay vào áo, tẩn mẩn mở túi bánh hoa lấy ra cái nhét vào miệng :
      - Ăn , cha ta lúc buồn ăn chút gì ngọt buồn nữa! Nhưng cha cũng sai, ta mà buồn ngủ ăn ăn mà buồn ngủ cứ kéo tới, chưa cạp hết miếng bánh ta ngủ gục rồi!
      khóc nghe ngữ điệu ngây ngô bật cười, ngửi miếng bánh:
      - Bánh hoa hồng ! lâu ...lâu lắm được ăn!
      - Ta chỉ cho ngươi cái này thôi! Của mẹ ta làm cho có bấy nhiêu, ta còn chưa ăn nữa đó!
      Nó giấu túi bánh vào tầng áo con yểm thi, lắc lắc đầu tỏ ý cho thêm nữa!
      nhoẻn cười, mùi thơm từ miệng bay ra ngạt ngào:
      - Ngươi ngộ nghĩnh, ngươi tên gì và vì sao đến được đây?
      - Ta là Tịch Ngân Yểm Vũ! Ta tại sao đến được đây phải việc của ngươi! Ngươi mau , tên ngươi có phải là Lịch Thủy?
      nghe gọi trúng tên mình sựng người, tay lần mò nắm cánh tay củ sen chắc nịch lắp bắp:
      - Ngươi có mùi của tiên giả... người ngươi có luồng ma lực tử thiên thi, nhưng tử thiên thi biết mà?
      - Ta là con của chiến giả Tịch Vu Xuyên, tử thiên thi...gì chứ?
      Nó phủi phủi tay , thích bị chạm vào. Lịch Thủy trầm giọng:
      - Ra là con của Tịch chiến giả, là lanh lợi!
      - thôi! Sư phụ ta bảo ta đưa ngươi rời trận Nghịch Hỏa!
      Nó hất đầu bảo nhưng Lịch Thủy nhúc nhích, lo âu:
      - Ta ... Ra khỏi đây Thiên cung tha cho ta... Ta là tiên giả có đường về...ta muốn...
      Yểm Vũ thở ra, ra hiệu cho con yểm thi:" vác ấy!". Khắc Đạt nhanh chóng xốc cả thân bạch y mảnh mai lên vai, vượt khỏi sơn cốc. Lịch Thủy la hét:
      - Ta bảo mà!
      - Thiên cung chứa ngươi Ma cung của sư phụ ta chứa ngươi , đừng sợ! Ngươi có ngọc lưu ly phải ?
      Yểm Vũ nhìn thoáng trong tầng áo Lịch Thủy lóe sáng, chưa đợi trả lời vươn tay đến giật. Bỏ ngọc lưu ly vào túi bánh, nó bảo:
      - Ngươi chỉ cần trao ngọc lưu ly, sau này sư phụ ta bạc đãi ngươi!
      - Sư phụ ngươi...? Ma cung...?
      Yểm Vũ cười tươi, giơ hai cánh tay vung ra hồ hởi:
      - Ma vương Trạch Uy, vua của địa ngục, sư phụ của ta!
      Last edited: 22/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :