Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 53:Đánh trận!

      nhóm ba người lớn và đứa bé lùn tịt, đầu đội thanh Giáng Ly dài gấp ba lần chiều cao ngông nghênh băng qua cánh đồng trồng đầy táo đỏ. Ba giả bụng đói cồn cào, nhìn cơ man là táo chín nuốt nước bọt ừng ực. Yểm Vũ lại chẳng thèm nhìn đến, hai tay chắp sau lưng nhún nhảy. Nó bận chơi trò thăng bằng với thanh Giáng Ly đầu!
      - Yểm Vũ! Ngươi có đói ?
      giả Lưu Hà gọi giật ngược, nó vẫn tiến tới phía trước buồn quay lại:
      - đói!
      - Yểm Vũ, táo rất ngon! Ta hái cho ngươi quả nhé!
      Nó khựng lại, chợt quay đầu nhìn vị giả vừa , đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm như thấu tâm can. Nó nhảy lên cây táo, khua Giáng Ly văng táo đến trước mặt ba vị giả, cười khẩy :
      - Muốn ăn bảo, ta hái cho ăn! Lại còn vòng vo?
      - giả vô tâm vô ưu , càng nên trộm !
      giả Lưu Hà cầm quả táo cắn cái, . Yểm Vũ nằm luôn tàng cây táo, thòng hai chân lắc lư:
      - Ta có phải giả đâu! Muốn ăn gì đường cứ bảo, ta sẵn lòng. Cha mẹ ta dạy phải biết giúp đỡ kẻ đói khát!
      - Ngươi ăn?
      Lưu Hà ném đến chỗ nó trái táo nhưng cái chân nhanh nhẹn đá trả lại, lực chân khiến trái táo nát bét. Nó ngáp, khẽ giơ tay quệt ma chú quanh mình, cuộn người:
      - Ăn cho no rồi chúng ta lên đường! Ngủ thôi!
      Lưu Hà chưa kịp nghe tiếng nó ngáy, giọng ông bất lực:
      - Đứa trẻ này... phải ai cũng dạy dỗ được nó!

      Trong lúc đó mười ba giả đường khác tiến vào động Thập Quan . giả Đồng La nhìn mười cỗ quan tài treo vách đá, cấu trúc khác với động Thập Quan ngày xưa từng qua. giả Nhiễm Mục ngẫm nghĩ:
      - biết ba người kia ra sao rồi? Ta thấy chúng ta bỏ họ lại phải!
      - Tình hình đó phải vậy thôi! Ai trong chúng ta có thể vừa cõng họ vừa tháo chạy? ra khỏi thôn được là vì họ bất tài... Nhưng thấy bọn thây ma đuổi theo, chừng họ ăn may, thoát chết và theo phía sau!
      Đồng La lớn tiếng, vung đao lăm lăm bước gần đến cỗ quan tài bằng gỗ mục. Chém đôi , gỗ mục bay tứ tán đượm mùi trầm hương pha bụi gỗ. có xác! Hít phải bụi gỗ, họ hẹn mà cùng ho sặc sụa , bốn trong số đó ôm cổ họng, ho ra máu :
      - Bụi gỗ có phấn độc!
      Đồng La vội lấy trong túi ra bột vàng tung lên trung hóa giải, tuy tẩy được phấn độc nhưng cứu được bốn giả. Toàn thân họ chuyển sang màu tím tái , mắt đảo tròng liên tục, kêu gào:
      - Cứu ..cứu...bọn ta muốn biến thành phấn thi !
      Từ trong hốc đá chủ nhân của cỗ quan tài gỗ mục lách người ra, toàn thân trắng bồng bềnh như bọt xà phòng. Mỗi nước chân là vô vàn bụi gỗ thơm trầm bay mịt mù, Đồng La vội thét:
      - Chạy! Bảo toàn bản thân trước!
      Con phấn thi nhìn bốn giả quằn quại, tay vơ hết thảy vào quan tài gỗ mục. Trong động giơ chỉ còn mỗi quan tài này, chín cỗ kia biến mất, đuổi theo chín vị giả còn lại!

      Tịch Ngân Yểm Vũ phóng từ cao xuống, thoáng thấy bóng con hồ ly bèn co chân tránh đạp phải nó. Hồ ly trắng muốt cảm được ma lực né sang bên, con Tịch gia tiếp đất bằng mông, la inh ỏi:
      - Bể cái bàn tọa của ta! Con hồ ly ngốc, ngươi biết né sao lên tiếng? Báo hại ta tránh ngươi? Hu hu cha ơi!
      giả Lưu Hà trông gương mặt vừa khóc vừa mắng con hồ ly, tay xoa mông buồn cười, thầm nghĩ:" nó vẫn là đứa trẻ con, hồn nhiên !" . Động Thập Quan trước mắt, giả Lưu Hà lượm viên đá phát sáng:
      - Các giả khác đến trước! Thập Quan...mười cỗ quan tài, trận mới như thế nào đây?
      - Vào rồi ắt biết, hỏi thừa!
      Yểm Vũ chộp lấy con hồ ly ôm vào người, thích thú dụi mặt vào bộ lông êm ái:
      - Ngươi làm ta đau mông, ngoan ngoãn theo ta! Bằng ta lột da ngươi đem về cho Tuyên gia làm áo choàng!
      Lục tục vào động, vừa trông thấy cỗ quan tài gỗ mục giả Lưu Hà liền bảo:
      - Cẩn thận! Sao chỉ có ? Chín cái kia đâu? Chỉ còn giá treo thế kia?
      Con phấn thi đột ngột nhảy từ vách đá xuống, đè lên nắp áo quan. Bụi gỗ từ nó bay ra lả tả, con hồ ly trong tay Yểm Vũ xù lông , kêu những chuỗi thanh chói tai. Sóng đẩy bụi gỗ bay ngược về chỗ con phấn thi, ba giả nhìn bộ tướng ngồi lơ đễnh nắp ngạc nhiên:
      - Con phấn thi này để chúng ta trong mắt cơ à?
      - " Ếch no khó câu!" . Nó là ăn no rồi lười biếng! Ta nghĩ trong áo quan đó chắc là vài vị giả!
      Yểm Vũ vuốt lông hồ ly, nhớ lại lời Ma nương hay mỗi khi ngài ấy ăn no, muốn ăn thêm bất cứ gì! Lưu Hà cất giọng oán trách:
      - Họ bỏ bọn ta ở lại, giờ cũng bị bỏ lại! Nhân quả !
      Yểm Vũ xoay thanh Giáng Ly, chỉ vào con phấn thi:
      - Này cục bong bóng thơm thơm... Né ra! Cho ta nhìn, nếu giả chết ta cho ngươi, còn sống ngươi cho ta! Cha ta ăn ít thôi, ăn nhiều bể bụng!
      Con phấn thi quay cái đầu phập phều bọt khí trắng nhìn con bé xíu, vẫn nhúc nhích. Yểm Vũ rít:
      - Rượu mời uống!
      Phóng cây Giáng Ly thẳng đến chỗ cỗ áo quan, đầu băng phiến ghim xuyên nắp , theo lực điều khiển của cánh tay nó mà dựng đứng , ụp đè ngược con phấn thi xuống bên dưới! Bốn vị giả trờ dậy, hình thù chẳng khác gì con phấn thi. Lưu Hà lắc đầu:
      - xong rồi!
      Nó thu lại thanh Giáng Ly, dùng đầu nhọn vẽ những nét nguệch ngoạc nền đất. Lưu Hà hỏi:
      - Yểm Vũ, vẽ bậy gì nữa? Còn chạy?
      Nó cắt đầu ngón tay lấy máu, giọt vào trận dưới chân. Những nét vẽ tưởng chừng vô hại di chuyển, bay đến hóa xiềng xích khóa năm con phấn thi. Nó nhếch môi, đọc ma chú đoạn nhìn ba vị giả:
      - Còn ? Hay muốn chúng cõng cho ?
      Nó dẫn đầu chui vào động khác, phía sau là ba giả và năm con phấn thi bị ám ma chú, theo! Lưu Hà rên rỉ:
      - Ngươi mang cả chúng theo làm gì?
      - Làm hộ vệ! Sư phụ ta dạy:" cao thủ bằng tranh thủ!", lợi dụng chúng giúp ta!
      Nó dỏng tai nghe ngóng đoạn chỉ vào vị giả có đôi tai nhọn:
      - Vị này... Ngươi nghe rất xa phải ? Mau nghe xem cái tiếng phía trước là gì?
      giả Phiên Thục áp tai vào vách đá, tập trung ma lực nghe kỹ, giọng hồi hộp:
      - Hỗn chiến! Có tiếng la hét của Đồng La và tiếng hú của tử thiên thi!
      - thôi! Ngươi ... về nhà ! Ngươi ...vô tội, đừng theo ta dự vào trận đánh này!
      Yểm Vũ thả con hồ ly xuống đất, véo chùm lông trắng mấy cái, đẩy đẩy đầu đuổi .
      Nó ra hiệu:
      - Phấn thi! Lên trước!
      Năm con phấn thi mang gông xiềng phóng vun vút mở đường. Yểm Vũ lăm lăm thanh Giáng Ly, hùng dũng bám theo. Lưu Hà hít hơi, bảo:
      - Chúng ta là giả lâu năm há lại hèn nhát hơn đứa trẻ này ư? Xông lên, cùng lắm là bỏ thây trong trận!

      Trong động giữa rộng lớn, chín cỗ áo quan nằm la liệt, thi, ma tà, quỷ nữ lẫn...tử thiên thi tấn công mãnh liệt vào chín vị giả. Năm con phấn thi lao vào đánh loạn xạ, phân biệt ai với ai. Tiếng Đồng La mắng ầm vang:
      - Yểm Vũ, ngươi luyện cả bọn này tấn công giả? Ta phải gặp Ma vương đầu cáo ngươi, Yểm Vũ!
      - Bọn phấn thi ngu ngốc!
      Nó hát , bài hát khiến các giả điếc đặc, chát chúa như sấm rền. Bọn phấn thi ngây ra, đánh tiếp. Chỉ chờ có thế, nó ra lệnh:
      - Tấn công tử thiên thi!
      - Đồ ngốc, tử thiên thi là kẻ hầu của giả , tấn công nó làm gì?
      giả Đồng La lại mắng khi thấy bọn phấn thi nhào đến chỗ con tử thiên thi vô diện đen như cột nhà cháy. Từ đầu trận hỗn chiến chỉ thấy nó đứng yên hú lên, Yểm Vũ chu môi đanh đá:
      - phải tất cả!
      Bộ ba giả sau lưng con Tịch gia trực tiếp nhảy vào dùng tất cả ma lực chống trả, Yểm Vũ cầm Giáng Ly phóng lên cao, xoay mũi băng phiến bén ngót hướng đầu con tử thiên thi đâm xuống. "Vút!" Chỉ cú lắc người dễ dàng tránh được, mũi băng phiến chạm đất dội ngược lại, bắn luôn Yểm Vũ bay lên mỏm đá tít cao. Giương vuốt sắt xé nát năm con phấn thi trong chớp mắt, tiếng hú ghê rợn kèm sét ánh xám lóe lên trong mắt nó. Lúc này giả Đồng La mới giật mình:
      - Mô phỏng con tử thiên thi mạnh nhất địa ngục: Lãng Thiên!
      Các giả cùng nhau hạ hết đối thủ, lúc này cùng hướng vũ khí về phía con tử thiên thi hung mãnh. giả Đồng La liếc nhìn lên phía , thấy con bé bóc miếng bánh trong tầng áo, phồng miệng ngốn hết vào, quát:
      - Ăn ..ăn... ! Ngươi mau xuống đây giúp tay?
      - Việc gì phải giúp? phải các vị muốn diệt ta ư? Tịch Ngân Yểm Vũ tuyệt đối phải là Tịch Vu Xuyên "thấy chết tất cứu"! Sư phụ ta dạy, kẻ nên tha tha, nên tha truy sát tận cùng, trừ hậu hoạn. Giúp các vị để lại tính kế với cha con ta ư? Nằm mơ!
      Nó lại bóc bánh nhai, thong thả nhìn các giả bao vây con tử thiên thi kia. Trải qua bảy ngày mình trong kỳ trận, có lúc đói meo ngồi khóc kể kêu mẹ kêu cha cũng có đáp lời. Có lúc bị vây giữa đám vong ma chướng, bị chúng cắn xé , chỉ biết phải dựa vào mình sống sót trở ra. Mười hai kỳ trận của sư phụ rèn cho đứa bé cao chưa đến mặt bàn gan lì, bình thản trước nguy hiểm. Nó rất ái mộ sư phụ! Là Ma vương lạnh lùng nhưng trái tim hề tà ác. Ngoài việc truyền dạy kỳ trận, dạy ma chú, dạy tu luyện Ma đạo còn dạy cả cách đối đãi. Sư phụ :
      "- Cha con rất thiện lương nhưng người hiền thường gặp nạn! Con phải sắt đá hơn, nên cứu cứu, nên cứu đừng tự làm hại mình! Con có thể hi sinh mình vì kẻ khác nhưng phải xứng đáng! Nếu họ vừa được lợi vừa mắng con ngốc! Yểm Vũ của sư phụ ngốc phải ?"
      Trong lòng nó vẫn nhớ ngài Lãng Thiên! Bảy ngày này nhờ hấp thụ ma lực nó tự mở lại ký ức, rốt cuộc hiểu vì sao lại có cảm giác thân thuộc với Lãng Thiên. Ngài ấy từ lúc nó xíu rất hay bế nó mang giấu trong rừng trúc, tuy để hù dọa mẹ Yểm Nha nhưng luôn chăm sóc nó rất chu đáo! Nó nhớ thậm chí ngài ấy từng hôn trán nó ước ao:" Giá như ta phải tử thiên thi, giá như Ma nương là của ta, giá như ngươi là con của ta và Ma nương hay biết mấy!" . Sư phụ Lãng Thiên ngày trước mang hình dạng như kẻ đánh với giả. Lãng Thiên sức mạnh vô song, giả canh gương với chỉ như chuột trước mắt mèo. Nó kể với sư phụ rất nhiều, duy bí mật về ngài Lãng Thiên nó giữ lại! Nó nóng lòng lập công, chỉ cần Ma nương hồi phục, nó muốn dùng nguyện ước cầu sư phụ xá tội cho ngài Lãng Thiên! Nó mong ngài Lãng Thiên tự do, tùy ý ngao du, nó mong đôi mắt xanh đau đáu đó còn độc nữa...
      Last edited: 15/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 54: Thiện ác!

      Mười hai giả mang hết ma lực lẫn tuyệt chiêu tấn công liên tục chỉ cầm chân con tử thiên thi, khiến nó khuất phục. Yểm Vũ xoa bụng tròn no cứng, lắc đầu:
      - Cả mô phỏng ngài Lãng Thiên cũng làm gì được , nếu gặp phải ngài ấy chỉ có biến thành thịt sợi!
      giả Đồng La lùi lại, bất chợt từ phía sau đánh lực mạnh vào lưng giả Khuất Ý :
      - Tạ tội, hi sinh ngươi !
      Khuất Ý bị chưởng lực đánh trượt thẳng đến trước mặt tử thiên thi, vừa vặn trở thành con mồi ngon. Vuốt sắt ánh xám lóe lên xé vị giả , Đồng La thét:
      - Tấn công nó!
      Quả nhiên khi con tử thiên thi xé nát Khuất Ý, máu thịt văng khắp nơi mười giả xông vào kẻ chém kẻ xiên. Mang tất cả giận dữ trút vào nó. Nhưng khi vuốt sắc chỉ còn vài sợi thịt vụn nó liền tiện tay bung vuốt xiên lúc bốn năm giả sát bên cạnh! Tiếng kêu la vang dội vào hang đá, dội ngược lại đinh tai nhức óc. Lưu Hà chỉ thẳng mặt Đồng La, mắng :
      - Ngươi ! Giờ chết bao nhiêu giả vì ngu ngốc của ngươi? Ta mong ngươi là kẻ bị con tử thiên thi đó xiên!
      - Là do Tịch Ngân Yểm Vũ kia ! biết chừng nó cố tình để chúng ta chết hết, nó thuận lợi rời trận!
      giả Đồng La thét lên, đôi mắt căm phẫn nhìn đứa bé thong dong ngồi mỏm đá xem trận đánh . Gương mặt mang đường nét thanh tú, thậm chí có phần vượt trội hơn Tịch Vu Xuyên thanh tĩnh nhìn xuống, vui buồn. Dáng vẻ bình lặng như nước đó là điều căm ghét nhất ! Vì sao Tịch Khanh cầu vẫn được? làm chiến giả thống lĩnh nhánh gương, đứa con đẹp đẽ, đặc biệt đến nỗi Ma nương dốc lòng bảo vệ. cứ trơ bộ mặt chẳng màng thế , lại được tất cả! hận. Bất chợt phóng cây thương tẩm độc lên cao, muốn khiến hậu duệ của Tịch Khanh phải chết trong trận này. Yểm Vũ thấy cây thương phóng đến ngay mặt, vội né tránh nhưng vẫn bị chém đường ngang má. Độc từ cây thương lan ra, vết thương liền hóa đen. Lưu Hà hét:
      - Tiểu nhân! Ngươi ra tay với đứa trẻ!
      - Ai là kẻ rời trận là kẻ tâm tạp niệm! Nếu chết , ta muốn Tịch Ngân Yểm Vũ bồi táng!
      cười lớn, tự hiểu nếu giết con bé ở đây cũng thoát chết! Đừng Ma vương xử tội, Tịch Khanh kia dù thế nào cũng quyết trả thù cho con . Nhưng cam tâm, thua tay cha con Tịch Khanh, cam tâm...
      Con tử thiên thi vất những cái xác giả qua bên, hú hét vang dậy chuẩn bị tấn công đám giả Đồng La. Bất chợt tiếng Yểm Vũ từ hét còn lớn hơn:
      - Con tử thiên thi kia, để con mồi lại cho ta!
      Tịch Ngân Yểm Vũ phóng xuống, cả người ánh xám lạnh lẽo, mười ngón tay mọc vuốt hung hầu đỏ rực. Đôi mắt nó chuyển sang đỏ tươi- đỏ như màu mắt Ma Kim Tuyết! Chặn giữa đám giả và tử thiên thi, nó thở gấp gáp , giơ tay chỉ vào tử thiên thi:
      - Bọn họ...của ta!
      rồi nó nhào vô con tử thiên thi xáp lá cà, chỉ thấy hai ánh sáng xám lóe lên liên tục trong đống bụi mù mịt. Đồng La vội kéo các giả:
      - thôi! Ra khỏi đây!
      Lưu Hà vẫn đứng chôn chân, nhìn Đồng La và các giả kia:
      - Ta ! Ta nợ Yểm Vũ mạng sống! Nếu nó thắng, muốn lấy mạng ta ta trả. Nếu nó thua...chí ít ta cùng chết, ở lại đây với nó!
      - Ngươi ủy mị! Chết đáng tiếc!
      Đồng La mắng, rời . Lưu Hà vận chút ma lực còn sót lại, đóng cánh cửa mà các giả vừa rời khỏi:
      - ! Hi vọng các ngươi rời trận thành công!
      Ngồi xếp bằng, lầm thầm đọc bài kinh giả- lời thề khi xuất lầu gia nhập lữ đoàn giả. Từ đôi mắt ứa ra hai hàng lệ, quỳ lên, lạy ba lạy:
      - Quỷ mẫu, Lưu Hà tạ tội giữ lời thề, mang niệm sân si! Ma Thiên lão tổ, xin tha thứ cho ta! Ma vương, cầu xin ngài niệm tình ta hối cải, xin tha cho con trai ta học ở cổ lâu!

      Từ trong đám bụi mù tiếng nhảy mũi vang liên tục, Yểm Vũ bước ra, hai tay lôi con thiên thi ngoẹo đầu ra, tiếp tục nhảy mũi:
      - Hơ...Hách xì! Ngứa mũi !
      Trông thấy còn mình Lưu Hà quỳ ở đó, nó giơ vuốt đỏ dứ dứ:
      - Ta chưa chết ngài quỳ bái tế ta hay con tử thiên thi?
      - Mặt ngươi?
      Lưu Hà chỉ nửa gương mặt lan đen, nó nhướng mày giơ tay vẽ đạo ma chú ngăn độc. Giơ vuốt chém nát cánh cửa, nó hờ hững:
      - Độc này... Cha ta chữa thương rất giỏi, chết được! , thôi!
      - Ngươi giết ta?
      Lưu Hà sau lưng nó, nghi hoặc. Yểm Vũ nhăn mặt, cúi lưng gọi :
      - Ngài, gãi lưng cho ta! Vuốt hung hầu gãi được!
      Vị giả bật cười, tay gãi gãi tấm lưng xíu. lớn rời khỏi động Thập Quan, đến bến thuyền. con thuyền ra giữa sông, thuyền ràng là dáng các giả ra sức chèo. Lưu Hà nhìn quanh, còn con thuyền nào!
      Yểm Vũ lắc lư người, bỗng nhảy tòm xuống sông, lặn hụp lúc lâu mới trồi lên, vuốt hung hầu là mấy con cá to:
      - Lưu Hà, ngài biết nướng cá ?
      - Yểm Vũ, cấp bách thế này vẫn còn muốn ăn? Ấy, đừng giận. Ta nướng cho ngươi ăn là được!
      xua tay khi thấy mắt con bé trợn lên, vội tìm cách nướng cá. Nó để nguyên đồ ướt nằm ì đá, dang tay dang chân chẳng mấy chốc ngáy. nướng cá, lắc đầu:
      - Chỉ được gương mặt của Tịch Khanh, cá tính này chẳng biết giống ai?
      Đêm xuống, bên bờ sông gió thổi hiu hắt, Lưu Hà lo lắng ăn nổi nửa con cá. Nhìn sang Yểm Vũ tuốt trơ xương, dang tay lấy luôn nửa đuôi cá tay :
      - Cha ta để thừa! Nhiều kẻ có mà ăn!
      Nó ăn ngon lành, miệng mỡ cá cười hí hửng:
      - Ngon quá!
      - Yểm Vũ! Chúng ta làm sao qua sông?

      có thuyền, các giả kia chắc sang bờ bên kia, đến trấn U hồn rồi!
      hỏi khẽ, nó gãi đầu ra chiều suy nghĩ nhiều lắm đoạn nằm xuống tảng đá, phơi cái bụng tròn nhắm mắt:
      - Lưu Hà, ngài chợp mắt chút ! Thức dậy tìm cách!
      - Ngươi vừa thức dậy thôi đó? Lại ngủ?
      Nó dỏng tai nghe , cười rộ lên:
      - Ha ha... Ngài biết bảy ngày vừa rồi ta khổ, ăn ít ngủ ít, tội nghiệp lắm! Ma nương của ta đúng! Buồn gì cũng có thể vơi chứ buồn ngủ là ngơi chút nào!
      đợi nghe tròn câu nó ngủ, cởi áo choàng đắp lên, thở ra:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ, ngươi có phải là...heo đầu thai ?


      Nửa đêm, Lưu Hà cời lửa sưởi ấm Yểm Vũ dụi mắt ngồi dậy, vươn vai:
      - Thức dậy rồi!
      - Tiểu tổ tông! Ngươi cuối cùng thức , ngươi rốt cuộc có hiểu phá trận là gì ? Là sống chết! phải du ngoạn!
      Lưu Hà vốn muốn chân thành chỉ dạy đứa trẻ này, nó lại ngoáy tai cười khì:
      - Vẫn là vào trận! Lo cũng vậy, buồn cũng vậy! Binh đến tướng đỡ, thuyền đến đầu cầu ắt có ngã rẽ ! Ngài yên tâm, với ta ta ăn bánh bao ngài nhất định có vỏ bánh, thiệt thòi!

      lấy tay che mặt, nó tâm tư khoáng đạt, chẳng để tâm những nguy hiểm sắp đến. Đến rìa nước nhìn xuống, nó liếm môi khiến giật thót:
      - Yểm Vũ, phải lại đói đấy chứ?
      - ! Sông thường có Hà Bá phải ? Hay thủy mãng? Ậy , có ai cũng được! Lên đây cho ta bảo!
      Nó vung thanh Giáng Ly chĩa xuống sông, khuấy đảo liên hồi. Giáng Ly tính hàn, chẳng mấy chốc khiến lòng sông bốc lên khí lạnh. Thủy sinh dưới sông chịu được cái lạnh nổi lên, chết cứng . Mặt sông dậy sóng, kẻ đầu trọc chỉ có vài ba sợi le hoe ngoi lên, cầm ba chĩa hỏi:
      - Ai làm náo động?
      - Tịch Ngân Yểm Vũ! Ta muốn qua sông mà có thuyền! Ngươi giúp ta !
      Nó rút Giáng Ly khỏi mặt nước, lễ phép vòng tay chào. Kẻ đó nghe tên gật gù:
      - Con của Tịch chiến giả! Nhưng ta giúp , ta muốn ! Ngươi giao cho ăn thịt, liền đưa ngươi qua sông!
      Yểm Vũ chun mũi, nhanh như cắt phóng Giáng Ly xiên vào vai kẻ kia, nhấc lên khỏi mặt nước:
      - Còn dám mặc cả với ta? Ngươi có tin ta ra được trận này đốt luôn kỳ trận ? Còn muốn ăn thịt cả giả?
      - Thả ta xuống! Ta giúp ta giúp!
      Kẻ đó bị thanh băng phiến xuyên thẳng, lạnh buốt lại bị nó hăm đốt luôn kỳ trận phát run. Giơ tay gọi con cá sấu cực lớn nổi từ đáy sông lên, bảo:
      - Mau đưa hai vị này sang sông!
      Yểm Vũ nhếch môi, nhanh tay vẽ đạo ma chú đánh vào đầu con cá sấu, lại uốn thanh Giáng Ly thành vòng cung, móc vòng vào miệng cá. Kéo Lưu Hà lên lưng cá sấu, nó nháy mắt:
      - Ta yểm ma chú lên con vật này, ngươi mà giở trò con cá sấu nổ tung, cả khúc sông này thành bình địa!
      - Ngươi ..!!!
      Kẻ kia tái cả mặt, con nhóc này đoán được suy nghĩ cơ à?
      Nó lẩy hai đầu thanh Giáng Ly, băng phiến cứa vào miệng con cá sấu, nó thét:
      - Lưu Hà, ngài bám chắc! Đua cá sấu đây! Con cá kia, ngươi bơi nhanh băng phiến của ta kiêng nể cái miệng xấu xí của ngươi đâu! Nhanh!
      Đuôi cá sấu quẫy cực mạnh, tiến về phía trước như mũi tên bay, gì ngăn chặn được!
      Lên bờ, Yểm Vũ rút lại thanh Giáng Ly, thảy vào trong miệng con cá sấu tờ giấy trắng :
      - , vết thương tự khỏi nhanh thôi!

      Lưu Hà theo chân nó, thắc mắc:
      - Ngươi đọc được suy nghĩ ?
      - ! Ta đoán. Sư phụ ta dạy nhiều kẻ giữ chữ tín! Trăm việc phải cẩn thận, nghĩ phải tính đường lui. Hơn nữa, mặt tên kia giống như ghi nguyên chữ" thèm thịt!" , cớ gì dễ dàng vì cây xiên của ta mà chịu thua?
      Nó chắp tay sau lưng lý lẽ . hỏi :
      - Sư phụ ngươi?
      - Ma vương Trạch Uy là sư phụ của ta! Chứ ngài nghĩ địa ngục này ai có thể dạy ta chu đáo như thế?
      Nó liếm môi trước cái nhìn sửng sốt của ! Lưu Hà chân run rẩy, hóa ra là thế! Chẳng trách cứ hiểu đứa trẻ này sao lại có những hiểu biết về trận pháp ? Trạch Uy chính là đệ nhất kỳ trận, ma pháp địa ngục. Ma đạo tu luyện là Ma thuật chính thống từ thượng cổ, cả Ma Thiên lão tổ với Trạch Uy nếu đấu kỳ trận chỉ có tất bại .
      thở ra:
      - Nếu thế ngươi ắt rời trận được, sư phụ ngươi thể để ngươi chết ở đây!
      Yểm Vũ nhìn , đôi mắt đỏ tươi sáng lên:
      - Ta nhất định phải rời trận! Sư phụ dạy ta kỳ trận này, Người vừa vẽ ráo mực liền mang đến cổ lâu. Ta chết hay sống phải là việc quan trọng. Quan trọng là ta ra được trận là sư phụ bị ê mặt! Mà ngài thấy đó, sư phụ ta đẹp thất điên bát đảo, ai thấy cũng mê nếu vì ta mà mất mặt , xấu hổ chui đầu trốn trong giường phí phạm sắc đẹp lắm đa! Ha ha...
      Tiếng cười của nó vang dội ra tận sảnh lớn Thất bảo cổ lâu. chỉ cả lữ đoàn giả cười rần rần, Trạch Uy dù cố nín cười khóe miệng vẫn cong lên nhìn Tịch Vu Xuyên:
      - Tịch Vu Xuyên , ta ngưỡng mộ ngươi! Đứa con lai này đúng là cực phẩm địa ngục!
      Last edited: 15/10/19
      Betty thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 55: Kẻ rời trận!

      Chưa đến trấn U Hồn nghe lẩn trong sương sớm tiếng khóc nỉ non, mùi khói lẫn mùi thịt khét dậy lên. giả Lưu Hà nhìn con bé phía trước mình: Yểm Vũ mê ăn lại lên tiếng! gọi:
      - Yểm Vũ! Phía trước là trấn U Hồn, ngươi có ngửi được mùi thịt nướng ? Có đói ?
      - Thịt người! Rất nhiều người bị thiêu, còn là thiêu sống!
      Nó nhắm mắt chú tâm nghe, lẩm bẩm. vội vào trấn, nó kéo đến bãi đất sình lầy, bất thần bốc sình trét đầy người cả hai. bị nó quơ luôn sình vào miệng, phun phì phì:
      - Yểm Vũ...
      - Ngụy trang! Ai mà biết có gì trong cái trấn đó! thôi!
      Thay vì vòng ra cửa lớn đề chữ to: " U Hồn" nó trực tiếp kéo nhảy lên tường cao, men theo rìa ngói xuống ở đoạn giữa trấn. Trấn nhiều người nằm la liệt, người đều lở loét bốc thứ mùi tanh , máu lẫn dịch nhểu xuống đường thành chất đặc sệt. Họ kêu khóc, la hét thảm thiết. Lưu Hà sợ bọn họ vẽ quơ trúng và con bé, tay nhấc nó đòng đòng vai. Nó lại cười, xùy tiếng rồi nhảy xuống trở lại:
      - Bệnh dịch ! Ngài giả còn sợ lây bệnh dịch sao?
      Ngồi bệt xuống cạnh người mẹ và đứa trẻ co mình trong góc phố, nó bẻ miếng bánh tay đưa cho đứa bé:
      - Ăn !
      - Cháu bé! Chúng tôi đều nhiễm bệnh dịch cả rồi. Nhìn cháu khỏe mạnh như thế, mau cùng cha chạy khỏi trấn này cho mau!
      Người mẹ xua tay, cho con trai nhận miếng bánh. Yểm Vũ chụp bàn tay đầy mụn lở, cười hiền lành:
      - cho nó ăn , nhìn mặt thế chắc đói lắm rồi! Ta sao, sao! Nhưng tại sao trấn này vương mùi thịt khét đến thế? Thiêu những người bệnh chết ư?
      Người mẹ nghi hoặc nhìn nó, đứa bé giật miếng bánh nuốt vội. Nó lại lấy thêm hai cái bánh :
      - Ăn !
      - Ngươi nha Yểm Vũ! Cớ sao có bánh lại bắt ta phải nướng cá?
      Lưu Hà đứng sau lưng nó, muốn tìm cái gì đó để . Nó cong môi:
      - Ta muốn ăn cá nướng!
      - Hai người biết rồi! Kẻ bị thiêu sống phải người bệnh, mà là những người nhiễm bệnh!
      Lưu Hà ngồi sụp xuống, ghé lại gần gương mặt vàng vọt của người mẹ, lặp lại:
      - Thiêu người sống? Khỏe mạnh? Lý do?
      - Chiều qua có những kẻ lạ vào trấn, biết vì sao là những người khỏe mạnh ắt trong máu thịt có chất giải bệnh dịch. Họ muốn thiêu ra tro rồi lấy đó chữa cho chúng tôi!
      Yểm Vũ nhìn Lưu Hà, cả hai chợt nhớ đến những giả qua sông trước ngày hôm qua. hỏi:
      - Cả trấn có bao nhiêu người mắc bệnh dịch?
      - Khoảng vài chục người! Họ đều bị lôi đến giàn hỏa ở cuối trấn. Thê lương quá! Chẳng biết có chữa được ?
      Yểm Vũ hỏa bốc đến đầu, con ngươi chuyển sang màu đỏ tươi , vuốt hung hầu bung ra trở lại. Người mẹ nhìn thấy nó hốt hoảng, vội ôm con lùi vào sát tường:
      - Quỷ...!
      - Câm miệng! Quỷ chính là bọn bắt người sống giết kìa! Lưu Hà! thôi!
      Nó phóng lên nóc, dùng tay chân di chuyển cực nhanh, nhìn như con khỉ . tung chạy theo, tin vào mắt mình khi đến bãi đất trống: những nguồn lửa địa ngục hơn ngàn độ phun thẳng vào những con người kia! Sau tiếng la hét, cơ thể co rút là mùi thịt khét dậy lên. Lưu Hà còn ma lực vẫn chạy vào chỗ phát lửa, thét:
      - Ngưng lại! Lửa của giả phải để giết người sống!
      Những giả kia ngừng tay, mặt mơ hồ nhìn Lưu Hà chốc rồi lại tiếp tục . Yểm Vũ phóng thanh Giáng Ly đến, băng phiến làm đông đặc lửa địa ngục.
      Đồng La kia biết từ đâu phóng ra, nhìn cả hai bê bết sình đất ré lên the thé:
      - Hé hé... Ra là con nghiệt súc lai tạp và tên giả nhu nhược! Được lắm, ta thiêu luôn cả hai!
      - Tâm tạp niệm, bị đoạt luôn thân xác ! Yểm Vũ, ngươi chạy . Các giả khi bị đoạt xác trở thành hung thi tàn ác, e là chúng ta chống lại được!
      Lưu Hà kéo nó về phía sau lưng, ý muốn bảo vệ. Đồng La giơ hai bàn tay lên trời, thu hết ánh nắng, tận lực phóng lửa thẳng đến chỗ Lưu Hà. Vị giả bị lửa chụp vào người, kịp phản ứng, thảy đều rũ xuống đất đống tro trắng. Đồng La cả con mắt vàng đục, hét:
      - Lưu Hà chết tiệt! Dám vận tu vi giả hút hết luồng lửa, chịu hóa tro để bảo vệ con nghiệt súc kia!
      Yểm Vũ nghiến răng nhìn đống tro trắng trước mặt đoạn cởi áo ngoài vơ hết tro vào, trân trọng đặt ở góc . Dậm chân, hó bất chợt hú lên, tiếng hú giận dữ, đau thương lan ra cả Thất bảo cổ lâu khiến lữ đoàn giả đinh tai nhức óc:
      - Hú ...hú....
      Tiếng " rắc rắc" từ trong người nó phát ra, lông trắng mọc khắp người... Tịch Ngân Yểm Vũ nguyên hình là con khỉ đá lông trắng có bộ vuốt đỏ của đệ nhất hung hầu. Từ đỉnh đầu nó nguồn ánh sáng xám lóe liên hồi, Đồng La như tin vào mắt mình:
      - Ma lực của tử thiên thi mạnh nhất địa ngục? Luồng ma lực của Lãng Thiên ?
      - Hú ...ú..
      Yểm Vũ nắm chặt tay , đấm mấy cái vào ngực rồi bất chấp xông đến giơ vuốt tấn công. Nó chụp hai vai Đồng La , xiên mười vuốt qua thân , ngoáy qua ngoáy lại khiến la như bị chọc tiết. Bọn giả kia nhào vô kẻ đâm kẻ chém nhưng nó buông tay. Há to cái miệng thạch hầu ngoạm vào cổ Đồng La, rứt cả cái đầu cùng nguyên xương sống phun ra xa. Móng vuốt hung hầu đỏ rực xé tan nát, lại quay nhìn bọn giả, gầm gừ:
      - Còn có ai nữa?
      Từ trong cái đầu Đồng La bóng đen bay ra, mặt mũi cười rộ:
      - là thân hình lý tưởng! Ta thích ngươi rồi, Tịch Ngân Yểm Vũ! Trao xác cho ta!
      Bóng đen phóng đến, nó cản còn há to miệng thạch hầu nuốt trọn. Thu thanh Giáng Ly ,lửa địa ngục bùng lại, nó thả Giáng Ly xuống đất chạy thẳng vào đống lửa:
      - " Trạng chết Chúa cũng băng hà!" . Ta mà ngủm ngươi cũng đời!...

      Trong sảnh lớn ai nấy đều hồi hộp, Tịch gia ôm lấy ngực khi thấy Yểm Vũ chọn cách tự thiêu mình. Cửa kỳ trận bật mở, chỉ thấy Tịch Ngân Yểm Vũ chỉ mặc quần đen, mình trần trùng trục tay cầm thanh Giáng Ly và túi tro, tay nắm lưng quần chạy thục mạng ra . Nó nhảy tót lên chiếc bàn trước mặt Ma Vương Trạch Uy, cuống quít:
      - Sư phụ, dây dây ...
      Trạch Uy rút cọng gân kình ngư buộc tóc đưa nó. Nó liền nhanh tay buộc chặt lưng quần, ngồi ngã ngửa:
      - May quá! Chút nữa làm mất mặt sư phụ và cha!
      - Yểm Vũ! Sao lại mất mặt?
      Trạch Uy chống tay nhìn nó, nó gãi gãi mình :
      - Con nhảy vào đống lửa, cái thứ quỷ dị kia sợ bị thiêu nên kéo con nhảy ra, xong nó xuất ra. Con lừa thế hất lửa địa ngục thiêu chết nó! Nó xấu xa, muốn kéo con theo, nắm ngay dây lưng quần. Con liền ôm túi tro và Giáng Ly bỏ chạy, có sư phụ chắc tuột quần...
      - Ha. .ha...
      Đến lúc này Trạch Uy muốn nhịn cười cũng thể, ngửa cổ cười vang dội đến ai cũng ngạc nhiên. Tịch Vu Xuyên tiến lại bế nó vào lòng, nhìn nửa gương mặt đen phì cười:
      - sao! Cha chữa cho con, lại đẹp ngay thôi mà!
      Nó vòng tay ôm cổ , mắt díp lại:
      - Cha chữa cho giả Lưu Hà sống lại luôn ! Cha à, con muốn về nhà!
      - Được ! Về nhà!
      Tịch gia bế con, nhìn Ma vương Trạch Uy, gật đầu:
      - Đưa nó về ! Ta lại đến đón!
      Kỳ trận chuyển màu, quăng những giả còn lại xuống đất đoạn tự cuộn lại, bay xuống nằm ngay ngắn bàn. Trạch Uy chỉ lườm khiến bọn họ hoảng loạn, dám nhúc nhích. cầm túi tro gọi Tuyên gia:
      - Tuyên gia, hồi sinh giả Lưu Hà! Lữ đoàn của ta cần kẻ can đảm như .
      - Tuân lệnh!
      Tuyên gia ôm túi tro rời khỏi, Trạch Uy cất giọng nhưng sắc bén:
      - Các ngươi tuy chết trong trận nhưng do ăn may, tước quyền giả đưa vào luân hồi. Cả lữ đoàn giả nhìn cho , ta nhất định tha cho bất kỳ kẻ nào sinh lòng riêng tư, tàn hại giả! Những đứa trẻ con của các ngươi đưa hết vào trận " Trừ Niệm" trước kia ngay lập tức. Chúng là bể chứa tạp tâm, ác niệm của giả. Nếu vượt qua bị hủy diệt trong trận. Ta để đêm dài lắm mộng, để bất cứ giả nào của ta chịu oan khuất! Lui !

      cau mày, lần đầu tiên trách cứ Ma Thiên lão tổ:
      - Ngài quản Thất bảo cổ lâu lại thể phân định , ta nghĩ Ngài mệt mỏi hay lòng muốn làm lữ đoàn của ta nhuốm màu nhơ nhuốc?
      - Ta dám, Ma vương!
      lạnh lùng rời , ném lại câu :
      - đời này có gì thay thế được , cả ngài, cả ta...nếu thể bảo vệ sinh linh, nắm được cán cân bị lật đổ!
      Last edited: 16/10/19
      Betty thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 56: Giận!

      Khoảng trời ở phủ đệ Tịch Vu Xuyên trong vắt , hơi sương mát lạnh phả vào từng cành cây ngọn cỏ. Tịch Vu Xuyên lặng lẽ ngồi đan lưới trúc, mắt lưới vô tình cứ rối mãi vào tay. thở dài, cặm cụi gỡ tơ rối đoạn muốn uống trà. Nhìn bàn trống rỗng... Lòng cũng chơi vơi!
      Yểm Nha giận run cả người khi thấy ôm Tịch Ngân Yểm Vũ trở về với gương mặt trúng độc và những lằn sâu bầm tím. Ở bên nhau bấy lâu ấy thậm chí chưa từng lớn tiếng, chưa khi nào trái lời. ba ngày ấy dọn sang ngủ ở phòng con , ngoài việc chạm mặt nhau khi đến chữa vết độc cho con Yểm Nha chẳng bước ra khỏi phòng. lại thể mở lời, Tịch Khanh cao lãnh há năn nỉ vợ? giấu Yểm Nha vì muốn lo lắng, thương như thế lại là sai sao?
      Lòng như có khối chì đè nặng, rời phủ đệ vào rừng. Thả cần câu , mở luôn gương cạn mỏm đá . Nếu đầu lâu trong gương địa ngục của Ma Kim Tuyết bộ xương sói trong gương cạn. Từ trong mặt gương, nguyên bộ xương đường bệ ra. Các khớp xương va vào nhau lách cách, nó đến nằm dưới chân, gác nguyên xương đầu lên đùi , rên rỉ:
      - Chủ nhân, ba ngày đêm ngài mở gương liên tục. Là ai chọc giận ngài ? Tịch gia trầm tĩnh luôn hỏi tội đúng người! Lần này là ai khiến ngài thể trút giận lại mang bộ xương già này đày đọa ?
      - Nhiều lời! Mở gương!
      cung tay vỗ lên hộp sọ con sói bôm bốp, sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn.
      Giơ xương cẳng chân trắng nhợt lên cao, mặt gương trong ngần trong phút chốc thấy lố nhố những vong hồn từ đâu bay đến. Gương cạn quan trọng nhất do Tịch gia canh giữ chỉ tiếp hai loại vong hồn: thiện lương nhất và tàn ác nhất! hồn trắng vờn qua vờn lại trước mặt , báo danh. Xương sói quát:
      - Tên? Tên gì? Ngươi ngắm chủ nhân ta chưa?
      - Trần Tú !
      Tịch Vu Xuyên lẩy ngón tay, con quay trong tay xoay vòng, chẳng thèm ngước mặt lên, lạnh lùng:
      - Chết trẻ, đúng số! Qua cửa đến chỗ Diêm Vương luận công tội.
      - Tịch chiến giả, tôi muốn. Cho tôi ở lại năm, cảnh sắc nơi này yên tịnh quá!
      Vong hồn giơ cánh tay trong suốt níu áo nài nỉ. Tịch gia chỉ nhìn xương sói, tức con sói chồm lên, dùng đầu húc vong hồn bay qua cửa gương:
      - Đến lúc này còn mê trai! Qua gương!
      .. miệt mài giữ gương đến khi Yểm Vũ lon ton chạy đến, nhảy ùm xuống lòng suối :
      - Cha! Cha! Nhìn con này!
      Nó khoan khoái lặn ngụp dưới dòng nước trong vắt, hí hửng lượm những viên đá sỏi đủ màu thảy lên tà áo trắng của . Nắm cần câu kéo lên, thấy con cá to liền nhảy cẫng:
      - Cá nướng !

      Cho đóng gương, Tịch gia bẻ nhánh trúc khô chất lên, nướng con cá. Lửa cháy tí tách, lớp da cá cháy đen, mùi thịt ngọt tỏa ra chung quanh. Yểm Vũ bứt lá rừng, trải mỏm đá chờ sẵn. bỏ con cá chín lên lá, tẩn mẩn bóc lớp da cháy đen qua bên. Con vỗ tay, hào hứng dùng cả hai tay cầm nguyên con cá lên, cạp khí thế, môi và hai bên mép tươm mỡ . thăm dò:
      - Con ra đây tìm ta? Mẹ con đâu?
      - Mẹ ở trong phòng! Cha chọc giận mẹ phải ?
      Nó vừa nhai vừa hỏi, im lặng biết giải thích với con thế nào! Gương mặt con bé trắng trẻo trở lại, những lằn bầm da cũng lặn mất tăm. Thấy nét mặt thanh tú của cha trầm ngâm, mi mắt rũ xuống u sầu , nó quăng con cá ăn dở qua bên, kéo vạt áo của...cha lau miệng đoạn chu môi hôn lên má :
      - Cha canh gương suốt, mẹ nằm mãi trong phòng... Hai vị buồn nhưng con buồn lắm!
      dịu dàng lột quần áo ướt, cởi áo choàng quấn nó lại:
      - Sao con buồn?
      - Mẹ sang giành giường với con, lại cho con gác chân, con buồn! Mẹ cả đêm ngủ, lăn qua lộn lại, trúng con, con buồn! Cha mẹ chẳng buồn nấu ăn, con đói, con buồn!
      Nó giơ hết mười ngón tay ngắn ngủn, trắng hồng lên líu lo kể khổ, nhướng mày:
      - Mẹ con.. ngủ?
      - Cha mau dỗ mẹ ! Cha chọc giận mẹ , con nằm cũng trúng đạn.
      Nó vòng tay ôm cổ , phồng má phụng phịu. thở dài, ôm nó đứng dậy:
      - Mẹ con bướng bỉnh, khó dỗ lắm!
      - Ma nương ... ... Mẹ mê cha lắm! ... Thuốc phiện còn có thể cai chứ mê trai đầu thai chưa chắc hết! Cha chỉ cần cười lên, mẹ hết giận chứ gì?
      Nó lý , cười khì , lắc đầu:
      - Ma nương này...trở về mang toàn những thứ kỳ lạ...dạy hư con của ta!

      Tịch Ngân Yểm Vũ vào phòng, thẽ thọt:
      - Mẹ...dậy ! Tuyên gia cho tử thiên thi đến báo, cha canh gương về đâu! Vài ngày nữa mới về!
      - Mẹ biết rồi, ngủ con!
      Yểm Nha bế nó lên giường, nó liền lăn lộn:
      - Mẹ về phòng mà ngủ! Cha về, mẹ trở về !
      - Con thiên vị nha, vì sao lúc trước cũng cái giường thế này hai cha con ngủ được, giờ con cho mẹ ngủ cùng?
      véo mũi nó, đôi mắt lanh lợi ánh lên , tinh quái:
      - Con thích gác chân, thích ngủ trong lòng cha. Mẹ cũng thích như thế! Cho nên con chịu thiệt nhường Tịch gia dung mạo bất phàm cho mẹ. Mẹ được giành luôn cái giường của Yểm Vũ !
      Yểm Nha vốn đủ lý lẽ để tranh luận với con bé nên chỉ cười , lắc đầu tự trở về phòng. Chỉ ba ngày mà chăn cũng lạnh lẽo, còn chút hơi ấm nào của Tịch Khanh cả! khẽ sờ nếp chăn nằm gọn gàng, qua mấy ngày chẳng còn giận... Nhưng Tịch Khanh cứ lạnh như băng, chẳng mở miệng gọi tên . Co người nằm lên giường, vuốt ve cái gối bên cạnh:
      - Tịch Khanh, ngài cần ta nữa ư? Ta chỉ muốn cho ngài biết, ta là vợ ngài, ta cần tôn trọng. Ta muốn ít nhất ta phải được biết tin tức của con ta!
      Nước mắt rơi xuống, chợt nghe tiếng chân bước vào phòng, cuống cuồng kéo chăn đắp kín đầu. Tiếng chân, mùi đàn hương dìu dịu ám chỉ chủ nhân của phủ đệ về. ngồi giường, nặng :
      - Yểm Nha...nàng giận chưa?
      - Ngài đáng ghét! Chắc là ngài dạy Yểm Vũ dối, dụ ta về phòng!
      vẫn trùm chăn kín đầu, vọng ra, giọng như sắp khóc tới nơi. thở dài , trút quần áo nằm xuống:
      - Ngươi cứ trùm cho ngộp trong đó luôn . Để mặc ta có chăn đắp, ta buồn lắm đấy Yểm Nha!
      im lặng, chờ xem Tịch Khanh làm gì... Rất lâu...rất lâu... cảm thấy nóng bức bèn kéo chăn thò đầu nhìn : Tịch Khanh quả nhiên để thân trần trụi mà ngủ! Chỉ cần nhìn gương mặt tuấn tú , bờ vai rộng vân đá trắng gương mặt đỏ ửng lên. Ngại ngần kéo chăn đắp qua che nửa thân dưới của , cắn môi:
      - Mình giận ngài ấy...mình giận ngài ấy...mình...
      Chưa hết câu bất thần bị Tịch Khanh giơ tay ôm chặt, xoay người áp xuống bên dưới , đôi mắt vừa thương vừa giận:
      - Ngươi đọc thần chú ngàn lần cũng thoát được ta! Yểm Nha... Ta ... Ngươi đừng giận nữa...
      Giật bung y phục người , hấp tấp hôn xương quai xanh kéo dài xuống bụng. vội chộp lấy gương mặt , kéo lên, hồi hộp:
      - Ngài... Mấy hôm nay uống trà thấy quen ?
      - ! Sau này dù ngươi giận ta nhất định vẫn phải pha trà. Mất tuần trà, ta đòi lại đêm...
      cười khẽ, cúi đầu hôn lên môi, hai bàn tay trượt dài làn da vân đá đỏ thương tiếc mà miết mạnh vùng mông. nhăn mày, giơ tay đẩy ra:
      - Đau !
      - Đau mới nhớ! Sau này được bỏ bê ta !
      trầm mình tiến tới, mang bao nhung nhớ mãnh liệt trả lại. Ghì chặt lấy thân hình mảnh mai, cắn lên vành tai vốn đỏ au:
      - Yểm Nha... Gọi tên ta...
      bị cảm giác dồn ép dưới thân, thể cựa quậy mặc tình thao túng nên cất giọng ngang phè :
      - gọi!
      nhếch môi khẽ cười, trong mắt đầy hỏa dục:
      - Này gọi!
      Yểm Nha nhíu mày, cơn đau lan từ hạ thân lên đến xương sống, ê buốt. áp sát vào , nhấc hẳn chân gác lên vai, càng tiến càng sâu... bật khóc:
      - Ngài... Cự long của ngài chui lộn hang kìa...hu...hu..
      - Ngươi là của ta... Chỗ nào người ngươi cũng là lãnh địa của cự long... Thích hang nào vào hang đấy! Yểm Nha ... Gọi tên ta...
      thở mạnh, đầu lưỡi chui vào vành tai trêu ghẹo. kéo tay vòng qua hông, khẽ hôn lên bờ mi đầy nước mắt:
      - Hôn ta ! Hôn ta ngươi đau nữa...
      bị lời ngọt như mật chiêu dụ, đắm tâm trí vào làn môi ấm áp kia. Cơ thể dãn ra, dường như đau như trước, cắn lưỡi :
      - Cắn ngài...để ngài cũng phải biết đau!
      - Mấy ngày ngươi giận ta, trái tim ta đau lắm rồi! Yểm Nha...sau này đừng giận nữa.
      ôm chặt lúc đoạn gục đầu xuống ngực, thở mạnh:
      - Yểm Nha ...ta đói...
      - Cái gì? Ngài phải vừa mới...?
      ngóc đầu nhìn, tim đập nhanh vì sợ. nhìn , bất giác giơ tay xoa đầu, bật cười:
      - Mấy hôm nay ta ăn, chỉ uống ít rượu xà cổ... Ngươi thế này thôi cứ nằm yên ! Ta gọi tử thiên thi nấu ít rau là được!
      - Ngài chỉ ăn rau nữa ư?
      biết Tịch Khanh thường ăn chay nhưng lo ăn mãi tốt. mặc lại quần áo, cúi người hôn mạnh vào gò ngực vân đá đỏ:
      - Ngươi chẳng phải là bữa tiệc mặn hoành tráng của ta sao? Mỗi ngày...
      Last edited: 17/10/19
      Betty thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Phần: giả!
      Chap 57: Cố nhân!

      Tịch Ngân Yểm Vũ qua lại trước tâm bia ghi điều luật của lữ đoàn giả đặt trang trọng bên phải sảnh phủ. Tay nó cầm thanh Giáng Ly bung đầu băng phiến, ngắm nghía như muốn bày trò. Con tử thiên thi xanh như khối ngọc vội nhào đến chắc trước tấm bia, ra hiệu: " Tấm bia này chơi được đâu!". Nó cười khì, xua tay:
      - Ta thấy còn thiếu, muốn ghi thêm!
      - Con lại nghĩ ra câu kỳ lạ gì ư, Yểm Vũ?
      Tịch Vu Xuyên nắm tay Yểm Nha vào, nhìn khóe môi cong lên vui vẻ của cha nó nháy mắt:
      - Ma nương đúng phải ? Thuốc phiện...
      Nó dõng dạc hô, Tịch Vu Xuyên nhanh như chớp đến bên cạnh bịt miệng:
      - Suỵt! Ta vất vả lắm mới dỗ được mẹ con nguôi giận. Đừng có châm lửa đốt nhà chứ!
      - Ngài lại làm gì con thế? Mau thả nó xuống! Yểm Vũ, con vừa gì?
      Yểm Nha vội đến bế con, kéo vào lòng hỏi han. Nó gãi đầu, nhanh nhảu:
      - Ma nương : Thuốc phiện còn có thể cai, Cha mà mê mẹ sai bữa nào!

      Bỏ lại cha mẹ xấu hổ đỏ mặt , nó co giò chạy ra cổng. nền trời Tuyên gia đến cùng vị nữa! Vị này da vàng nhạt, thơm mùi gỗ, gương mặt tròn vành vạnh, tóc cột cao vảnh như đuôi ngựa. Nó vòng tay cúi chào , lễ phép:
      - Tuyên gia, mừng ngài đến!
      - Nhóc con, đến đây!
      Tuyên Thừa Chí dang tay đón nó vào lòng, bế cánh tay rắn như thép nguội. Nó cứ tròn mắt tò mò nhìn kẻ lạ mới đến. Kẻ ấy vừa thấy mặt mẹ nó nhướng mày :
      - Con hung hầu của Chung Khải?
      - Bố láo! Gọi mẹ ta là gì?
      Yểm Vũ phóng xuống, dùng móng cào rách cả vạt áo phía sau, phần da thịt bên hông lòi ra hàng chữ "Ba bước tiến, sáu bước lùi..." . Nó muốn đánh tiếp song đọc được hàng chữ vỗ đùi chan chát, khoái chí:
      - Hay quá! Ai đóng ấn cho ngươi câu này hay quá... kiểu này từ dương gian về địa ngục dài như Đường Tăng thỉnh kinh! Ha ha...
      - Ngươi...
      Tịch gia nghiêm mặt, ra hiệu cho Yểm Vũ im lặng đoạn nhìn kẻ lạ kia:
      - Ngươi... Ta có lời khen! Thời gian ngắn có thể xuất lầu làm giả dưới trướng ta. ta nghe, có muốn ta tặng cho cái tên mới ?
      - Ta vẫn muốn giữ tên chủ nhân cuối cùng tặng, sau này xin gọi ta là giả Từ Tiểu Mỹ!

      Yểm Nha chớp mắt, nhớ ra kẻ trước mặt, mỉm cười:
      - Ra là vong vật tu Tiểu Mỹ, cố nhân lại gặp nhau!
      - Từ Tiểu Mỹ, đây là phu nhân của ta, Yểm Nha! Yểm Vũ ngươi cũng biết rồi!
      Tịch gia nén cười, chỉ vào đứa con nhìn chòng chọc vào hàng chữ xăm bên hông Tiểu Mỹ!
      Tiểu Mỹ quay lại lừ mắt nhìn đứa trẻ vừa xé nát áo mình:
      - Địa ngục ai lại biết Tịch Ngân Yểm Vũ, đồ đệ của Ma vương, mình phá kỳ trận" Trừ Niệm" đâu!
      - Yểm Vũ, đến chào Từ giả! ấy rất giỏi, vừa xuất lầu!
      Tịch gia vẫy , nó theo lễ vòng tay cúi chào:
      - Từ giả!
      - dám!
      Tiểu Mỹ thở mạnh, nghĩ con hung hầu giấy lại trở thành phu nhân vị chiến giả lừng lẫy Tịch Vu Xuyên, là mẹ của cực phẩm địa ngục. Tuyên gia bế Yểm Vũ đặt lên chân, chỉ thanh Giáng Ly:
      - Con bung đầu băng phiến Giáng Ly muốn làm gì?
      - Viết thêm luật giả!
      Tuyên gia cười lớn, rung rinh cả phủ:
      - Ha ha..con chê vẫn chưa đủ nhiều ư? Được , viết , phải ta xóa bia là được!
      khích lệ, nó chạy đến bên tấm bia, hí hoáy viết , còn giơ tay che cho nhìn. Nó cười hí hí , chạy tót ra sau lưng Tuyên Thừa Chí trốn. đọc:
      "- chôn kẻ sống!
      - trêu kẻ chết!
      - cho kẻ hấp hối ăn cơm chó!"

      Tịch gia và Yểm Nha giật mình nhìn nhau, vị giả gương nước nhón tay xách cổ áo treo nó lên trước mặt:
      - Khoan Yểm Vũ! Cơm chó con là gì?
      - Đó! Phủ đệ họ Tịch là nơi mà cơm chó rải khắp, ấy cha đừng nhìn con... Ma nương lúc bị thương ở đây thường : " Yểm Nha, may là ta chưa hấp hối, hấp hối rồi đợi thuốc nhìn cha mẹ con cứ ân ái, ngọt ngào đến chậm trễ có mà hỏa dục bốc cao. chết vì bị thương cũng chết vì ói máu!" ...
      Nó líu lo càng khiến gương mặt vân đá trắng của Tịch gia hóa đỏ như cà chua, che mặt cười khổ:
      - Yểm Vũ, cha muốn tóm con lại trả về bụng mẹ con ngay ! Mau cút khỏi mắt cha!
      - Đừng giận! Đừng giận! Con cút ngay, cút ngay !

      Nó xua tay, cặp Giáng Ly vào nách nắm luôn tay Tiểu Mỹ kéo luôn ra bờ suối. Tiểu Mỹ vùng vằng:
      - Con khỉ đá kia, kéo ta ra đây làm gì?
      - Cha ta vừa ngại vừa giận, Tuyên gia là bằng hữu, o sao. Ngươi mới đến, lỡ cha vui bảo ngươi canh gương liền sao? Ta muốn liên lụy ngươi! Ở đây , khi nào cha nguôi tự tìm đến!
      Tiểu Mỹ ngồi xuống mỏm đá, đứa bé trước mặt tròn lẳn, tay chân ngắn ngủn như củ sen, da vân đá trắng hồng hợp với cái đầu tròn đầy tóc đen mun. Khi nó đến Thất bảo cổ lâu đứng trong Tàng kỳ thư từng ngắm nó... Yểm Vũ mang những nét thanh thú, ưu nhã của Tịch Vu Xuyên từ đôi mắt to, vạch mí ràng đến cánh mũi cao, đỉnh mũi nhọn và khuôn miệng phóng khoáng, rộng mở. Trong những năm tháng Tịch gia bị phạt cũng lén đến chỗ ngài ấy, lặng nhìn những cơn đau hành hạ từng đêm... biết từ bao giờ ghi nhớ từng chút nét mặt đó vào tim! từng nghe Yểm Nha vào Thất bảo cổ lâu nhưng trong Tàng kỳ thư rộng lớn muốn tìm phải dễ. Đặc biệt Yểm Nha kia luôn được giả Mã Triệt nhắc đến là kẻ tự lập mình, luôn trốn vào góc ôm kỳ thư. Có điều mơ cũng ngờ Yểm Nha kia chính là con đệ nhất hung hầu của Chung Khải từng quậy địa ngục trước kia!

      Vuốt mái tóc đen mun thắt đuôi tôm, bồi hồi:
      - Ngươi là đẹp!
      - Ngươi là gián tiếp khen cha ta? mặt ngươi lên ba chữ " Tịch Vu Xuyên " kìa!
      Yểm Vũ ngoáy mũi, chỉ thẳng mặt. Tiểu Mỹ ngây người nhìn đứa bé, thoáng hoảng hốt:
      - bậy!
      - Ngươi nhìn cha ta giống như mẹ ta nhìn cha ta vậy, mùi cơm chó bay đầy. Ta ngươi nghe, Từ giả! Cha ta là của mẹ ta, nghĩ cũng đừng nghĩ. Làm giả của ngươi !
      Yểm Vũ cầm những viên đá chọi xuống nước, cười sảng khoái. Vẻ mặt của nó dường như quên phắt câu vừa . Tiểu Mỹ bẹo má nó, trêu :
      - Ngươi lo ta giật mất cha ngươi sao?
      - Xì... ! Ta cho ngươi đầu thai thêm mấy kiếp cũng làm được. Sư phụ ta là cha ta nhất định" nhất kiến chung tình" , dùng kim vàng trong Ma cung khắc tên mẹ ta vào trái tim. Cha của ta khi chọn quay đầu.
      Nó thè lưỡi lêu lêu , bần thần nhìn xuống mặt nước, tưởng tượng lúc Tịch gia dùng kim vàng khắc tên Yểm Nha lên. Mã Triệt giả kim vàng xuyên tim ,hận thể đập đầu vào đá chết ngay! thừ ra, lẩm bẩm:
      - Xứng hay ?
      - Giữa ta và phu nhân của ta vĩnh viễn có xứng hay xứng! Là ta nguyện lòng, là ta ghi nhớ đeo chuông vào chân ta, là ta mỏi mắt tìm kiếm ấy, là ta tình nguyện vì ấy làm tất cả. Chỉ có con cái do ấy sinh ra mới được ta thừa nhận, nâng niu! Cho nên... Tiểu Mỹ à! Hoa đúng mùa, hoa nở! Người thuộc về, mình đừng mơ!
      Tịch Vu Xuyên bất chợt lên tiếng , đến từ lúc nào khiến thẹn, cứ vòng tay cúi mặt. bế Yểm Vũ, hôn lên gò má phính:
      - Tiểu bảo bối của cha! Về thôi! Tiểu Mỹ, ta có nhiệm vụ, cũng là món quà cho ngươi. Ngươi quý chủ nhân cuối cùng như vậy, hãy cùng Yểm Nha lên dương thế chuyến, tiễn Từ Hồng Huyên đoạn đường cuối cùng .
      - à? Ngài cho ta đón chủ nhân ư?
      mừng rỡ nắm tay bóp mạnh, buông tay vỗ vào vai :
      - Từ Hồng Huyên kia khẩu nghiệp cả đời, câu nào phát ra đều thành . Thoi thóp bấy lâu vẫn chết được, các giả khác câu hồn được. Ngươi !
      - Cha, con nữa!
      Yểm Vũ hôn lấy hôn để lên má , nũng nịu. khẽ cười:
      - Được rồi! nhanh về nhanh, Ma vương đón con!
      Last edited: 17/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :