Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 48: Đứa trẻ nhà họ Tịch!

      Ma Kim Tuyết vừa đặt lưng xuống giường , đôi má ửng hồng vì say nghe tiếng ma thú thiết ngưu thở hì hì, dậm chân rung chuyển cả Lãng Thiên Nguyên. nhướng mày, nặng cất tiếng:
      - Lại giở trò gì ? Muốn...ăn roi ?
      Tử thiên thi phóng vào nhà, ra hiệu ma thú xích giao phun lửa làm tan kết giới băng khiến con thiết ngưu dè chừng. nghe đến xích giao liền bật dậy, khoác áo choàng ra sân. nền trời cả thân xích giao đỏ rực uốn lượn, nửa vòm kết giới bị lửa đốt tan chảy. nheo mắt:
      - Bọn ma thú thượng cổ đến đâu phá hoại đến đó nhỉ? Đốt thủng kết giới của ta!
      Xích giao chúc đầu bay xuống, từ từ hóa lại . Nó chạm vuốt xuống sân , mình chỉ còn dài hơn thân trúc. Gục gặc đầu, nó nhả trong miệng hộp gỗ, bên trong chứa vài lọ thuốc trị thương :
      - Ma chiến giả, Ma vương muốn Người uống hết số thuốc này!
      - Ta cần! Ngươi phun lửa hỏng cả kết giới của ta chỉ vì lọ thuốc này? Ma vương... Vết thương của ...khỏi chưa?
      vuốt bờ vây hồng, khẽ hỏi. Con xích giao lắc đầu , quấn râu rồng vào cánh tay thon trắng muốt:
      - Hay Ma chiến giả tự đến xem sao?
      - Ngươi trở về ! Hộp gỗ này, ta nhận!

      Ma thú xích giao vừa khỏi Tuyên gia đến, nhìn chung quanh gầm lên:
      - Mùi của xích giao! Tuyết nương, Ma vương kia đến đây?
      - đến đây làm gì? Xích giao mang hộp gỗ đến! Ai đây?
      chỉ đứa bé khóc ré lên trong tay vị chiến giả gương nước, trông nó hao hao Tuyên Phong! Bế đứa bé vào lòng, khẽ đu đưa nhàng , nó liền nín khóc. Dụi mặt vào tầng áo trắng, gương mặt đỏ ké còn vương nước mắt nhoẻn miệng cười. Tuyên gia cười phá lên:
      - Ta làm mọi cách nó vẫn khóc suốt! ôm liền cười! Tuyết nương, tên nó là Tuyên Phi, gửi nó lại chỗ !
      Ma Kim Tuyết cúi xuống hôn trán nó, từ mùi da thoáng bối rối, lòng thầm :
      "- Vô diện nhi! Ta hiểu rồi! Túc Vương tử chấp niệm sâu , cả gương mặt ngươi cũng phảng phất Tuyên Phong!"
      vuốt tóc đoạn nhảy lên thủy linh điểu bay mất. nhìn tử thiên thi, khó xử:
      - Ta biết chăm sóc trẻ con, phải chi có Lãng Thiên!
      Con tử thiên thi chớp chớp đôi mắt đục, cúi xuống dùng vuốt viết chữ:" Tịch Ngân Yểm Vũ!". cười lên, giơ ngón cái tán thưởng:
      - Giỏi! thôi! Đến chỗ Tịch Vu Xuyên!

      Quấn Tuyên Phi trong áo choàng phượng hoàng, Ma Kim Tuyết cưỡi thiết ngưu đến chỗ Tịch gia. đường mây số giả thấy nữ chiến giả đều vòng tay cúi chào, theo lễ mỉm cười đáp lại. giả Tiếu Mễ lần đầu thấy dung mạo như tiên nữ giáng trần: mắt phượng long lanh, mi mục thanh tú, môi cong đỏ hồng lại thêm mái tóc thắt tinh xảo đen bóng e ấp trải dài bên vai ... nhìn đến ngẩn người, khi giả khác vỗ vai mới giật mình, mắt chưa hết mê say:
      - Đẹp...đẹp quá! Thường nghe chiến giả Ma Kim Tuyết là mỹ nhân đẹp nhất Ma giới! Quả tiếng đồn sai, ngài ấy dễ thương!
      - Ngươi đấy Tiếu Mễ, chỉ mới làm giả hơn trăm năm quên tấm bia ghi quy củ trong điện của Tịch gia sao? Điều thứ hai: " đến gần chiến giả Ma Kim Tuyết!" . Cái bia đó có mấy ngàn năm nay, ngươi chớ tự chuốc họa vào thân. Mau canh gương!
      Vị giả lâu năm nghiêm mặt chấn chỉnh, nắm tay lôi Tiếu Mễ . trong mắt ý cười , lẩm bẩm:
      - Ngài ấy dễ thương như thế! Tịch gia muốn để dành làm của riêng hay sao mà cấm được đến gần?

      Yểm Nha vui mừng vòng tay cúi chào khi thấy con ma thú thiết ngưu đáp xuống đồng cỏ phía trước phủ đệ:
      - Ma chiến giả!
      - Gọi ta là Ma nương được rồi! Tịch gia canh gương rồi ư?
      mỉm cười , nhìn chung quanh. Ngoài Lãng Thiên Nguyên nơi này mang cho cảm giác dễ chịu nhất! khí lành lạnh, cỏ cây tươi tốt. giở khăn cho Yểm Nha xem đứa bé, giọng:
      - Ta muốn nhờ chăm sóc Tuyên Phi! Tuyên gia trao cho ta, ta lại biết chăm. Nghĩ đến từng sinh con , chắc là thành thạo. Xin giúp đỡ!
      - là giống Tuyên Phong chiến giả! Ngài yên tâm trao nó cho tôi, chăm sóc hết lòng!
      Yểm Nha xốc đứa bé cho dựa đầu vào vai, khẽ vỗ lưng nó. cười rất tươi, làn da vân đá đỏ hồng xinh đẹp:
      - Con tử thiên thi của Tịch Khanh rất giỏi, Yểm Vũ lúc trước được nó trông chừng!
      - Con bé đâu, ta nhớ nó lắm đấy!
      ngồi xuống bàn đá, thư thái nhấm nháp trà vân trúc. Trà ở chỗ vị giả gương cạn thiếu, cơ man là trà ! Tịch Vu Xuyên tao nhã, thích thưởng trà nên sở hữu nhiều trà cụ độc đáo. Ma giới muốn uống trà đến chỗ Tịch Vu Xuyên, muốn trộm rượu đến chỗ Tuyên Thừa Chí! Nhón tay lấy miếng bánh hạt sen ngọt dịu, chống tay:
      - Nhìn cái sân gọn gàng thế này chắc Yểm Vũ có nhà! Lúc trước ta ở đây nó chỉ chạy vòng là loạn xạ lên cả! Ta nhớ nó từng trộn ba loại trà Tịch gia phơi nong, khi bị mắng còn thẽ thọt:" con muốn xem cha phân biệt được , ngờ vừa nhìn biết, cha là giỏi!"... Ha ha..
      - Thưa vâng! Tịch Khanh ngài ấy đưa con bé đến Thất bảo cổ lâu gửi cho Ma Thiên lão tổ dạy dỗ. Yểm Vũ được nuông chìu, cả tôi và ngài ấy đều nỡ phạt. Chỉ lo nó sinh gây loạn nên nén lòng gửi ! Tròn trăng mới đón về nhà chơi!
      Yểm Nha dịu dàng châm thêm trà cho , tiếp lời:
      - Ngài đến đúng lúc! có con bé tôi buồn rũ ra, giờ trông nom Tuyên Phi cũng lòng!
      - Ta canh gương đến Thất bảo cổ lâu thăm nó! Ta đây!
      Ma Kim Tuyết nắm tay Yểm Nha từ biệt đoạn nhanh chóng đến địa ngục.
      Tịch Vu Xuyên trở về phủ đệ, vừa bước chân vào sân nghe tiếng trẻ con khóc. nhướng mày nhìn Yểm Nha ru đứa bé:
      - Con của các giả đều được Quỷ mẫu mang về cổ lâu nuôi dưỡng , ngươi tìm đâu ra nó thế?
      - Ma chiến giả gửi ! Nó tên là Tuyên Phi!
      trông gương mặt lim dum ngủ, bất giác cười , đáy mắt long lanh:
      - Trông nó ngủ đẹp chưa kìa! Nhìn thấy nó như thấy Tuyên Phong! Ngươi cố gắng chăm sóc nó nhé!
      Yểm Nha đặt đứa bé xuống giường, buông rèm ra hiệu con tử thiên thi canh chừng. châm trà, dịu dàng vắt khăn lau gương mặt Tịch gia:
      - Tịch Khanh! Yểm Vũ.. Có khóc ?
      - ! Ta trao cho Ma Thiên, nó ngoan ngoãn tay ông ấy. Ngươi đừng lo, Yểm Vũ đánh những đứa khác là may rồi. ai bắt nạt nó được đâu!
      kéo ngồi chân, dụi đầu vào ngực mà . Gửi con bé kỳ thực kẻ buồn nhất là ! Vốn quen việc nó quấn quanh chân, những câu lanh lợi làm vui , cả cái má phúng phính lúc này cũng chực phồng lên, trợn mắt làm trò trêu chọc... Nhà có con , lòng cứ trống rỗng! Yểm Vũ vòng tay quanh cổ , hôn vầng trán âu yếm:
      - Ngài đừng buồn, rồi con bé về!
      - Yểm Nha! Ta buồn quá! Ngươi cưng chìu ta ! Hay... Ngươi lại sinh vài đứa chạy đầy đất cho ta ! Yểm Nha...
      nhấc bổng , vác vai trở về phòng. Bước vào thùng gỗ nước nghi ngút khói, vung tay lột trần cả hai , nhấn mình xuống làn nước:
      - Ngươi làm thinh là đồng ý rồi nhé! Ngươi muốn bao nhiêu đứa? ... Ta thích có bảy tám đứa chạy đầy sân... Yểm Vũ đứng đầu chơi trò rồng rắn ...lên mây!

      ...
      Ma Kim Tuyết ra lệnh ma thú thiết ngưu mang quà lễ của Tuyên gia đến chỗ Tịch gia:
      - Ngươi mang đến đó! Yểm Nha ắt cần đến! Tử thiên thi, ngươi cũng theo!
      phóng xuống Lãng Thiên Nguyên, uể oải lắc lắc đầu vào nhà! Vừa trút tầng áo giáp phượng hoàng khỏi người nghe tiếng bước chân lạ ngoài sân. bước ra thềm, trong sân là nam nhân da xanh, tóc tết đuôi sam trắng, đầu có lú hai sừng . vận bạch y giả, mặt đầy hào hứng. lạnh lùng:
      - Ngươi là giả?
      - Tiếu Mễ có lời chào Ma chiến giả! Ta canh gương thấy có đóa bỉ ngạn nở rất đẹp. Cố ý mang đến tặng ngài!
      giơ bó hoa địa ngục đỏ rực ra, tiến đến! khẽ xoay bàn tay, khí lạnh băng thi lan xuống đất, đóng băng nhanh chóng. Tiếng vọng ra từ trong khối băng:
      - Ma chiến giả, ta vì ngưỡng mộ sắc đẹp của ngài mà đến! Tuyệt đối có ý mạo phạm!
      - Hừm... Do Trạch Uy cả! Phá kết giới khiến kẻ lạ vào nhà ta!
      cau mày, trở vào nhà mặc áo giáp đoạn trùm áo choàng phượng hoàng cho mình và tên Tiếu Mễ đóng băng kia:
      - Đưa ta đến Thất bảo cổ lâu!
      Con mắt phượng hoàng áo khẽ chớp, hóa lốc mang nữ chiến giả đến đại điện trong toàn cổ lâu. Ma Thiên lão tổ vừa trông khối băng, trầm giọng:
      - Mã Triệt! Truyền tin cho Tịch Vu Xuyên, giả dưới trướng của !
      Ma Kim Tuyết vòng tay cúi chào người thầy xưa, nặng cất lời:
      - Ma Thiên lão tổ! Giao cho ngài xử trí! Ta muốn gặp Yểm Vũ!
      - Tịch Ngân Yểm Vũ ... Con bé đặc biệt! Con theo đường dẫn bên phải Tàng kỳ thư đến chỗ của bọn trẻ.
      Ông hiền từ, muốn hỏi đồ đệ bình phục hẳn chưa song chạm phải đôi mắt lãnh đạm, u uất lại thể cất lời! theo chỉ dẫn đến được phía ngoài gian phòng, nhìn vào bên trong thấy hàng trăm đứa trẻ có, lớn có. Chúng có cha mẹ đều là giả, vừa ra đời bao lâu được đưa đến đây. Các giả bận canh gương, thi thoảng mới đến thăm nom. Bọn chúng tụ vào nhau, nhóm chơi với những đốm lửa , nhóm vật nhau cười ầm vang... Yểm Vũ! Con bé ngồi mình. Nó để cuốn kỳ thư chân, vừa đọc vừa nhai bánh, hoàn toàn bỏ mặc mọi thứ chung quanh. định cất tiếng gọi cậu bé trạc tuổi Yểm Vũ, đến chỉ vào mặt con bé:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ! Ngươi có phải là con của đệ nhất hung hầu bằng giấy ?
      - Ta là con ai ...đào mả cha ngươi sao?
      Yểm Vũ quắc mắt nhìn, tia mắt đặc biệt giống với Lãng Thiên, phát ra sát khí đáng sợ! Đứa trẻ kia cậy đông, kéo thêm nhóm vây quanh ,uy hiếp:
      - Ngươi vào đây cũng như bọn ta, chớ ỷ thế là con của chiến giả mà làm tàng! Tịch chiến giả chọn giả lại chọn con hung hầu giấy, cha ta đây là trò cười! Ha ha...
      - Ta được Ma Thiên lão tổ nhận làm đồ đệ! Các ngươi chỉ là đồ đệ của giả Mã Triệt! So vai vế vẫn phải vòng tay chào ta! Cút! muốn nữa!
      Yểm Vũ gằn giọng, đoạn cúi đầu đọc kỳ thư. Bọn trẻ hiếu thắng chưa muốn thôi, nhào vào tấn công nó. Ma Kim Tuyết định tông cửa vào "ầm..ầm!" , chỉ thấy từng đứa văng ra tứ tán khắp phòng. Yểm Vũ đạp đầu đứa trẻ mắng nó, bàn tay mọc vuốt sắt đỏ bén ngót hăm he:
      - Ngươi có muốn thử vuốt của hung hầu ? Ta bảo đảm làm ngươi thất vọng!
      Đứa trẻ bị đạp đến mặt dán chặt xuống nền, máu ọc ra từ miệng. Những đứa khác trông thấy hoảng loạn , la hét:
      - Cứu mạng! Cứu mạng!
      Khí thế Yểm Vũ bức người, làn da vân đá ánh lên sắc xám, ma lực tuyệt đối phải là của đứa trẻ. liền tỏa băng phóng đến, nhấc Yểm Vũ lên trung:
      - Yểm Vũ!
      - Ma nương!
      Nó vừa trông thấy thu vuốt, nhào vào lòng, ngoan ngoãn như mèo con! im lặng ôm lấy nó, dùng khí lạnh băng thi tạm thời đóng nguồn ma lực kinh hồn. Yểm Vũ biết nó có ma lực đó! Vừa rồi chỉ là tức giận nhất thời, nếu nó tức tối e xé xác luôn đứa trẻ đó. Ma lực ánh xám của Lãng Thiên! Có lẽ sợ con bé bị hại, lén lút truyền ma lực cho nó để tự bảo vệ mình. Nhưng nếu để Quỷ mẫu phát giác ra nó có nguồn ma lực này nguy to!
      Ma Thiên lão tổ và Ma Triệt đến, nhìn đứa trẻ trọng thương và hơn chục đứa bầm dập có chút kinh ngạc. Bọn trẻ đồng loạt chỉ về phía Yểm Vũ, Ma Thiên lão tổ thở mạnh, bảo:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ! Con theo ta!
      - Thưa vâng!
      Nó ngoan ngoãn tuột xuống, trấn an:
      - Đừng sợ! Có Ma nương ở đây!

      Ma Kim Tuyết lẳng lặng theo phía sau, tiến vào nội sảnh - nơi chỉ có đệ tử của lão tổ mới được bước vào! Yểm Vũ tự quỳ xuống sàn, cúi lạy. Ma Thiên lão tổ nghiêm mặt :
      - Con biết lỗi chưa?
      - Con biết! được gây náo động, được đánh nhau!
      Nó ngoan ngoãn đáp, lão tổ nhếch môi trông như nụ cười :
      - Con hối hận chưa? Đánh đám tiểu quỷ nghịch ngợm kia bị thương cả rồi!
      - hối hận ! làm tất hối! Cha dạy làm phải nghĩ, sợ đừng làm, làm đừng sợ!
      Nó dõng dạc, đôi mắt lại ánh lên kiên định. Ma Thiên lão tổ vỗ đầu, giọng vui:
      - Hừm... Tịch Vu Xuyên sao lại dạy con những đạo lý này? cũng cố chấp như thế! Yểm Vũ, đến đây!
      Tim đập nhanh, lo sợ Ma Thiên dò ra ma lực người con bé. Nhìn chân mày giãn ra, bàn tay run run nhấc khỏi cái đầu tròn mới thở ra... Ắt lão tổ tổn thương do mũi tên sát ma lần trước nên cảm nhận được! Chỉ vào con bé, lão tổ trầm giọng:
      - Ta phạt con chịu ba roi, con có phục ?
      - Con chịu phạt!
      Nó dập đầu lạy ba lạy, liền :
      - Nó vẫn là đứa trẻ, ba roi đó... Ta chịu thay nó! Tinh thần dám làm dám chịu của Yểm Vũ rất ngoan.
      - Ma nương...
      Nó quay mặt nhìn , nước mắt tuôn nhanh, chẳng mấy chốc tèm lem mặt mũi. Ma Thiên lão tổ lắc đầu :
      - được! Như thế hay, ba roi đó đánh chiến giả cứ như...gãi ngứa thôi!
      - Hừm... Ta chịu ba đạo roi " bạo địa" là được ! Thế công bình chưa?
      ôm Yểm Vũ vào lòng, lau lại mặt mũi đoạn vuốt má :
      - Yểm Vũ, con giữ áo giáp và roi vàng, đoản đao cho Ma nương, được ?
      Con bé gật đầu, mắt đỏ hoe. trút bỏ giáp, đưa vũ khí cho Yểm Vũ cầm. Ma Thiên lão tổ nhìn nữ đồ đệ mặc bộ bạch y giả bằng tơ, cúi người rũ bỏ lớp băng tự vệ, giọng xót xa:
      - Con tự tìm khổ !
      - Ra tay!
      quỳ thẳng người, khẽ nhắm mắt . Từ bóng áo đỏ ra, tay roi" bạo địa" đầy gai vung đến! " Chát! Chát! Chát!" ... Ba đạo roi vừa dứt, Yểm Vũ mếu máo chạy đến ôm lấy :
      - Ma nương! Ma nương!
      - Ta sao! Đừng khóc!
      thở gấp, cố nén đau, cố tỏ ra đau tránh làm con bé sợ. Tròng áo giáp vào người, bế Yểm Vũ lên, nhìn Ma Thiên lão tổ khẽ :
      - Ta đưa nó trở về! Tịch Ngân Yểm Vũ... Sau này do ta dạy dỗ!
      bước từng bước khó nhọc. Roi " bạo địa" chính là roi ngày xưa trừng phạt Tịch Vu Xuyên. Lúc nãy roi ghim vào da bao nhiêu gai nhọn đều cho đóng băng để tuôn máu... ngàn vạn lần muốn Yểm Vũ mang ám ảnh về máu ! Bước lần ra đến đại điện , trông thấy Tịch gia đến cùng con ma thú thiết ngưu. chỉ cần ngó gương mặt tái méc hiểu, giơ tay:
      - Để ta bế Yểm Vũ!
      - Ngài giải quyết tên giả kia ! Ta...
      Bên ngoài tiếng gió rít dữ dội, con ma thú xích giao cuộn thân gầm ghè vật cưỡi của ! Vẫn ôm chặt con bé, ghì sừng con ma thú thiết ngưu, căn dặn:
      - Cõng tử thiên thi về Lãng Thiên Nguyên, phong ấn kết giới, giữ nhà! Đợi ta trở về!
      Phóng lên lưng con xích giao, ôm Yểm Vũ, thào:
      - Con ngoan, ngủ ! Ta buồn ngủ quá!
      Ép mặt con bé vào ngực mình, Ma Kim Tuyết nén nổi liền phun ngụm máu trúng vây xích giao. Dựa nghiêng vào sừng vàng, lớp băng tan lộ tấm lưng chi chít gai , máu từng dòng xuống lớp da ma thú. Tiếng nó khàn khàn lo lắng:
      - Ma chiến giả! Người cố chút! Lập tức đưa Người đến chỗ Ma vương !
      - Bảo lo cho Yểm Vũ giúp ta! Lo xong, ta " thiến " !
      lẩm bẩm, nhíu mày đau đớn... mặt biển băng hỏa, bóng xích giao cuộn trong khói đỏ thoắt thoắt . Nơi nào nó bay ngang luồng khói đỏ đều bị đánh bạt , thần tốc tiến về vùng đen tối...Tiến về Ma cung!
      Last edited: 12/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 49: Tiểu đồ đệ!

      Tịch Vu Xuyên đứng chôn chân nhìn ma thú xích giao đưa nữ chiến giả rời , lòng dâng lên lo lắng khó tả! hiểu tại sao vật cưỡi của Ma vương xuất ngay lúc này, càng hiểu vì sao Ma Kim Tuyết thuận ý lên lưng nó? Khi Ma vương say ngủ ngàn năm, Quỷ mẫu muốn mang ma thú xích giao về trấn giữ cung Vô Lệ nhưng ai đến gần nó được! Cả Ma Thiên lão tổ chưa đến gần nó gầm thét , phun lửa ngợp trời. Thế mà với Ma nương, nó ngoan ngoãn như mèo con! Ma Kim Tuyết lại chẳng giao tình với Trạch Uy, vì sao ôm cả Yểm Vũ đến Ma cung ?
      quay vào, chạm phải ánh mắt lo ngại của Ma Thiên lão tổ:
      - Tịch Vu Xuyên, ngươi cũng lo ngại như ta phải ?
      - Ta tin Ma nương, Yểm Vũ ở bên cạnh ngài ấy bảo hộ tốt nhất!
      vòng tay chào đoạn nắm khối băng bay về phủ đệ. Tuyên gia đợi, trông thấy Tiếu Mễ đông cứng trong băng vung đuốc phong hỏa lên. Cây đuốc bùng cháy tỏa ngũ sắc nóng rực, chẳng mấy chốc làm tan băng. Tiếu Mễ ngã xuống, toàn thân tím tái còn sức, tay vẫn cầm đóa bỉ ngạn. Tuyên gia gầm lên:
      - Ta bận bao việc phải đến đây vì ngươi? Tiếu Mễ, ngươi chê buồn chán quá nên tự tìm đường chết hay sao?
      - Tiếu Mễ! Ta tránh xa chiến giả Ma Kim Tuyết ra, ngươi dám xông vào chỗ của ngài ấy? Nếu nhờ ngài ấy đưa ngươi đến cổ lâu , chậm chút ngươi hóa băng cứu được! Lời của ta ngươi để chó tha sao? Tử thiên thi, giam lại, cắt giả thế gương! Ngươi tôn trọng qui tắc, ta tước quyền giả!
      Tịch Vu Xuyên nghiêm nghị, để Tiếu Mễ cất lời phớt tay cho tử thiên thi lôi . nhìn Tuyên gia, trầm giọng:
      - Ma nương vì chịu đòn thay cho Yểm Vũ, bị ba roi " bạo địa", được ma thú xích giao đưa về Ma cung !
      - Ma cung? ấy nguyện ý?
      Đôi mắt kỳ lân long lên song nhận được cái gật đầu của Tịch gia tĩnh lại. Tuyên Thừa Chí thêm, nhảy lên thủy linh điểu rời ... Cả hai vị chiến giả đều mang nặng nỗi lo nghịch duyên trở lại...

      Xích giao gầm thét , phun lửa đốt tan dải mây đen bao quanh Ma cung. Những đám mây đen vốn là bụi oán linh tích tụ qua nhiều đời Ma vương, khi vị vua Ma giới bị thương chúng liền tụ lại nhiều hơn. Oán khí , ma khí bao bọc tòa Ma cung tạo nên vùng trời đen tối có ánh sáng. Nó bấu vuốt xuống nền , giọng khàn khàn gọi :
      - Ma chiến giả... Ma chiến giả...
      Trạch Uy cùng hai cung nga từ đại điện bước ra, hỏi:
      - Xích giao , ngươi gầm thét báo hiệu điều gì?
      - Ngài xem ai đến ...
      Trạch Uy nghe tiếng con ma thú, nhìn lên đầu nó, cả cụm vây hạ xuống lộ ra Ma Kim Tuyết tựa đầu vào sừng vàng, tay ôm Yểm Vũ! cả kinh, nhảy ngay lên bên cạnh, ngó thấy cả tấm lưng chi chít gai , đẫm máu ánh mắt tóe lửa. Gỡ tay, xốc Yểm Vũ lên nghe tiếng Ma Kim Tuyết thào:
      - Ai? Con bé là của ta!
      - Ta biết rồi! Ta chăm nó cho nàng!
      trao con Tịch gia cho cung nga, vác vai trở về phòng. Đặt nằm sấp xuống giường, lột áo giáp vất bên, chẳng kiêng dè xé lớp áo phía sau . Tấm lưng thon trắng mịn đầy gai, máu từ dầm gai liên tục chảy cộng hưởng với khí băng thi phát ra lạnh ngắt. mím môi, dùng ngón tay rút từng cây gai nhọn hoắc, cứ cây gai được nhổ là Ma nương quấu mạnh vào gối, rên rỉ. Nhổ sạch gai lưng, nghiêng đầu nhìn gương mặt tái xám, cánh mũi phập phồng , khóe miệng phun ngụm máu độc đen ngòm lên gối, lắc đầu. Cho cung nga thu dọn giường, bế Ma Kim Tuyết xuống hồ băng. Thể hồ chí chí hàn, với kẻ khác là huyệt chôn thây nhưng với con băng thi như Ma Kim Tuyết lại hữu hiệu. ôm lấy trầm mình xuống hồ, nước hồ lạnh khiến run rẩy , nguồn băng kết hợp cùng khí băng thi tự phát vỗ vào những vết chi chít da. Máu ngưng chảy, những lỗ gai cũng thu chỉ còn những chấm đen. Ma Kim Tuyết ho khan, sờ thấy cổ lạnh cóng ghìm giọng:
      - Hồ băng lạnh lắm! Ngươi trở lên , ta ở dưới này mình được!
      - Nàng... Nội thương chưa khỏi, lại thêm nữa...Ta muốn đem nàng phong ấn lại , giấu luôn!
      mấp máy môi, lạnh cơ hồ đông cứng cả cơ mặt. cố đẩy ra nhưng vô lực, bèn :
      - Hôm trước còn bình xà cổ đúng ? Ngươi khi trở lên mau uống nó, đỡ lạnh!
      vòng tay ôm lấy , làn môi tái hôn lên bờ vai dịu giọng:
      - Nàng gì, ta đều nghe!
      - láo! Ta bảo ngươi chết ngươi ? Trông Yểm Vũ giúp ta!
      nhếch miệng châm chọc, xoa tấm lưng trả lời. Mọi thứ trước mắt cứ mờ ảo, loang loang sắc màu xám xanh. dựa đầu vào ngực , biết trời trăng ...

      Tịch Ngân Yểm Vũ trở mình, gò má phính ịn xuống gối lông thiên nga êm ái. Cung nga sợ nó thức giấc, đưa tay xoa xoa lưng. Đôi mắt nhắm nghiền chớp mở như điện, cuộn người lăn khỏi bàn tay cung nga. Nó đứng dậy nhìn chung quanh cảnh giác, thấy Ma nương phóng vuốt hung hầu đỏ mười ngón tay xíu, quắc mắt kênh vị cung nga:
      - Ma nương của ta đâu?
      - Đừng sợ! Ma chiến giả ngủ ở phòng bên! Đừng sợ!
      Cung nga thụt lùi, giọng dỗ dành. Ma vương Trạch Uy bước vào chụp vai cung nga kéo về sau lưng bảo vệ, lãnh đạm gọi:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ!
      - Ngươi là ai?
      Yểm Vũ trông kẻ bước vào phát ra luồng sáng xanh lấp lánh hơn cả cha, có phần e ngại . Khả năng nhìn được ánh sáng ma lực hay thần lực thừa hưởng từ người mẹ hung hầu. Nó bước tới chân, hai tay cong lên muốn tấn công. gật gù :
      - Khá lắm! Nhìn được luồng ma lực vẫn cam đảm muốn đánh! Đúng là con của Tịch Vu Xuyên!
      - Ngươi biết cha ta?
      Nó thu vuốt, phồng má hỏi. chậm rãi ngồi xuống giường, uể oải nằm xuống:
      - Ta biết! Ta là Ma vương Trạch Uy. Ta lạnh quá! Con đến phòng bên cạnh, chỗ Ma nương ngủ, có bình rượu, mang đến cho ta được ?
      Nó vừa nghe " Ma nương ở phòng bên cạnh" lon ton đạp hẳn lên ngực , chạy biến ! Xoa ngực , phì cười:
      - Nhóc con lùn tịt, mạnh !
      Nhào vào giường, nó ôm lấy gương mặt Ma Kim Tuyết hôn liên tục vào má, gọi toáng lên:
      - Ma nương! Thức dậy! Thức dậy! Trở về nhà thôi!
      Nó ỉu xìu , làn mi cong vút lay động, Ma nương ngủ say quá rồi! Nhìn sang bàn đối diện giường, cái bình nằm ngay ngắn góc. Nó giở nắp bình, ngửi mùi rượu xà cổ thơm nồng, hí hửng bưng lên nhấp ngụm. Rượu chạy đến đâu là nóng bừng đến đó, nó cười rộ lên:
      - Ha ha... Ngon thế này sao nhà cha có nhỉ?... Chỗ này tệ nha... Đợi Ma nương thức dậy xin ngài ấy cướp ít ... Phải cho ngài Lãng Thiên uống thử...hức ...
      Nó ôm bình chân đông đá chân tây, nghiêng ngửa sang chỗ Ma vương. nghiêng đầu trông nó đỏ bừng cả người, toét miệng cười hi ha giật mình, giơ tay thu bình rượu:
      - Yểm Vũ...Con đúng là nghịch ngợm nha! Cái này là rượu xà cổ, rất mạnh! Cha mẹ bảo ban con là trẻ con được uống rượu sao?
      Nó lại cười , trồng chuối ngược , bung vuốt vẽ rằn ri lên nền phòng nghe " ken két". uống cạn bình, hơi nóng bùng lên xua tay lạnh cắt xương cắt thịt của hồ băng. Con bé vẽ tan nát mặt nền, xoay người đứng dậy phồng má phun nước miếng phèo phèo:
      - Nóng ! Chán! Gọi Ma nương thức dậy! về!
      - chán! Đợi ta! Cho con coi cái này!
      khỏa tay, cây cổ cầm trắng nằm chân. Ngón tay dài thành thục cải đàn, bóng vũ y vô diện ra, xoay vòng. Con bé quả nhiên bị thu hút, nó mải mê đuổi theo , vờn bên này chụp bên kia đến khi mệt nhoài dõng dạc chỉ vào bóng áo đỏ:
      - Ngươi nhanh quá! Yểm Vũ bái phục!
      Nó phá lên cười, ngã ngang , ngáy khẽ. Trạch Uy gọi cung nga:
      - Cho nó uống nước sương trong bình này! Yên tâm, ngụm xà cổ giả thường say mấy năm.... Con bé này ít nhất phải vài tuần! Cứ đều đặn cho nó uống nước sương giải rượu. Ta nghĩ trẻ con lại thú vị như vậy!
      rời khỏi phòng, môi khẽ nhoẻn lên. Ngày trước khi nghe Quỷ mẫu mực muốn bắt Yểm Vũ vào Thất bảo cổ lâu, nên! Những đứa trẻ là con giữa hai giả tuy có tư chất nhưng lại có khiếm khuyết lớn: chúng chỉ thừa hưởng chút ma lực và bản ác từ cha mẹ. Những tư tâm, tà niệm còn sót lại truyền hết cho đứa con, Ma Thiên lão tổ vì thế mực muốn mang chúng vào Thất bảo cổ lâu dạy dỗ. Trừ được tà ác, vượt được thử thách mới trở về! Bằng bị hủy diệt trong trận. Tịch Ngân Yểm Vũ hề có tà niệm , có lẽ vì Tịch Vu Xuyên và Yểm Nha tâm rất sáng, rất lành. muốn Yểm Vũ vào cổ lâu vì lo con bé bị cảm nhiễm bởi những đứa bé kia ! ngờ nó vừa đến bao lâu gây sóng gió. Quỷ mẫu vừa truyền tin muốn đưa Yểm Vũ trở lại, bà nghĩ con bé có tư chất bất phàm, muốn huấn luyện đặc biệt làm chiến giả. ra đại điện , nhìn giả Ma Triệt ôn tồn:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ còn quá , ta cho phép ! Nếu Ma chiến giả muốn dạy dỗ nó cứ để nàng ấy lo!
      - Quỷ mẫu còn muốn Ma chiến giả trở về cổ lâu! Vài vị giả có con bị thương, bất bình khi biết có Ma chiến giả ở ngoài lại ra tay ngăn chặn!
      Mã Triệt thành phân bày, đôi mắt bình lặng liền nổi sóng. cười lạnh:
      - Chuyện trẻ con đánh nhau, lạ lắm hay sao? Ta nhớ ngày Tịch Vu Xuyên hay Tuyên gia huynh đệ còn , đánh nhau với các giả học chung . Ta nhớ Tịch gia ôn nhu thường đánh trả, lúc ấy cũng có giả trông thấy, cớ sao ai ngăn cản? Hay chỉ vì trong lòng các giả lúc đó khinh thường là con của thạch hầu và con người ? Đổi lại, nếu hôm nay là Yểm Vũ bị đánh trọng thương, chừng các vị ấy con nghĩ nó là con lai của hung hầu giấy! Nghĩ nó cùng đẳng cấp! Truyền lệnh của ta, tất cả những đứa trẻ tham gia tấn công Yểm Vũ, sau khi chữa thương lành mỗi đứa ăn ba roi, quỳ ở Tàng kỳ thư năm cho ta! Vị giả nào bất bình hôm nay, truyền đến Ma cung gặp ta! !
      Mã Triệt nghe trong lời lẽ là nóng giận, dám nghe, vòng tay cúi chào rời khỏi.
      Last edited: 13/10/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 50: Tịch Ngân Yểm Vũ!

      Cung nga thắp đèn khắp phòng, mùi kiều hương phảng phất len vào từng nếp rèm. Trạch Uy vẫn chăm chú ngồi vẽ trận đồ, nhìn vào kẻ nằm trong tấm rèm kia. Ma Kim Tuyết mê man suốt ba ngày, vào mộng cảnh tìm vẫn thấy!
      Tịch Vu Xuyên cho gửi bột ngọc lam đến, cả hộp đầy. chốc chốc lại phủ lên làn da nữ chiến giả, dần xóa sạch dấu vết lưng. Nhưng và Tịch Vu Xuyên hiểu : nội thương bên trong của Ma nương rất nặng! Vết cũ chồng vết mới, nàng bây giờ như vỏ ốc mang vẻ ngoài xinh đẹp, tì vết nhưng bên trong đầy dẫy đau thương, chằng chịt những vết sẹo khó lành. Tịch Vu Xuyên gửi hẳn đến phong thư chỉ thể trạng tại của nàng, Ma Kim Tuyết vì sao hay uống rượu khi canh gương trở về? Nàng luôn uống ít rồi chìm vào giấc ngủ, chẳng qua để say quên đau đớn bộc phát từ trong thân thể. Khi canh gương nàng phát động lớp khí băng thi tỏa ngược vào trong, đóng băng vết nội thương... Càng như thế, nội thương càng nghiêm trọng! Ba roi " bạo địa" tuy nặng nhưng với chiến giả chỉ dính gai, bầm dập thân thể nhưng tuyệt đối gây tổn thương nội tạng. Máu độc mà nàng ói ra là do vết thương bên trong ứ lại! Ma Kim Tuyết vào cả mộng cảnh, nàng quá đuối sức với cường độ của chiến giả gương địa ngục.
      buông bút, đến vén rèm , tay sờ trán... Vầng trán ấm nóng ! Với con băng thi mà cơ thể chuyển ấm là dấu hiệu nguy hiểm. bóp trán , định mang Ma nương xuống hồ băng tiếng lanh lảnh của Yểm Vũ vang lên ngoài cửa:
      - Ma vương, ngài đâu rồi?
      Nó tông cửa, loạng choạng bước vào. Đôi mắt nó vẫn nhắm , hai tay vươn ra phía trước quờ quạng . nhướng mày nhìn:
      - Mộng du? Con bé mộng du? Nhưng mộng du rồi tìm ta làm gì?
      Yểm Vũ ngửa mặt, ngửi được mùi kiều hương lẫn đàn hương thơm mát , theo đó mò đến cạnh giường. Nó chộp được chân , lọ mọ bò lên, chui tọt vào lòng, ngái ngủ:
      - Ngài hứa với Ma nương chăm sóc con mà! Yểm Vũ muốn ngủ!
      Úp mặt vào lồng ngực rộng, con bé ngáy đều đều. Cung nga theo sau lo sợ bị trách phạt, líu ríu:
      - Con bé ngủ ngồi bật dậy, tự mò sang đây..
      - Ta biết ! Ngươi lui ! Để nó ngủ ở đây !
      Trạch Uy nhìn con bé cuộn người nằm trong lòng bất giác cười:
      - Tịch Vu Xuyên, ngươi chăm con như thế này sao?
      ngã người nằm cạnh Ma Kim Tuyết, mang Yểm Vũ đặt ở giữa. Được lúc nó lại mò dậy , bò sang phía bên kia giường . Chốc chốc lại lăn qua lộn lại, lo trúng Ma Kim Tuyết nên giơ tay vòng quanh eo kéo lùi sát vào lòng . Mờ sáng, cung nga vào thắp thêm đèn nhìn bên trong rèm nén cười: Ma vương uy vũ ôm lấy nữ chiến giả cho nằm người, nép sát vào rìa giường. Còn Tịch Ngân Yểm Vũ mình lăn qua lăn lại cả cái giường, bàn tay xíu rất mạnh! Chưa giã rượu nên cứ lăn lộn trúng cạnh giường, nó thẳng tay đẩy ngã, đập nát . Ba cạnh giường chạm trổ trong đêm gãy ngang gãy dọc , móp méo. Nữ cung nga cứ tưởng như có trận đánh nhau. Ma vương duỗi tay cất tiếng:
      - Ngươi đến rồi à? Ta mang Ma chiến giả xuống mật đạo, ngươi giải quyết chỗ này !

      Trạch Uy nhìn vẻ e ngại của cung nga, khoát tay dùng trú ấn bao bọc Yểm Vũ :
      - Con bé ngủ yên, ngươi đừng sợ!
      Bế Ma Kim Tuyết xuống nơi đặt chuông thượng cổ, gióng chuông :" Cứu nàng ấy!". Tiếng chuông vang nhiều nhịp ngân nga trả lời : " Thả Lịch Thủy, trong tay nàng ta có ngọc lưu ly, dùng nó chữa khỏi cho Ma chiến giả!" .
      chớp đôi mắt, Lịch Thủy thượng tiên được Ma Thiên lão tổ giấu trong trận Nghịch hỏa trong đại chiến năm xưa. Muốn thả nàng ta ra chỉ có tìm Ma Thiên lão tổ! Dù thuyết phục được ngài ấy bằng lòng phá trận Nghịch hỏa tại Ma Thiên lão tổ khôi phục được ma lực, chẳng thể làm được gì!
      Chuông thượng cổ dường như thấu được tâm tư của , lại gõ thêm những tiếng chuông trầm :" Ma vương huấn luyện Tịch Ngân Yểm Vũ, đứa trẻ mang dòng máu chiến giả có thể phá trận Nghịch hỏa!" . sửng sốt lặp lại :
      - Tịch Ngân Yểm Vũ? Phá trận? được! Ta đem sống chết của con Tịch Vu Xuyên đặt cược !
      Chuông thượng cổ xoay nhanh hơn, trong lòng chuông phát ra luồng lửa xanh lam trùm lên người và nữ chiến giả. Tiếng chuông vang đều đều:" Địa ngục sau này ghi tên Tịch Ngân Yểm Vũ là đứa trẻ nhập ma sớm nhất. Nếu ngài huấn luyện nó, thời cuộc thay đổi, nếu Túc Vương tử nắm được vận thế Ma tộc suy sụp! Lửa của ta tạm thời bảo vệ Ma chiến giả thêm tuần trăng, đợi ngài tìm cách !" .
      vòng tay cúi lạy, cung kính:
      - Chuông thượng cổ, đa tạ luôn ở cạnh ta !
      Chuông ngừng xoay , ngân từng tiếng như vỗ về :" Ngài là Ma vương chí tâm chí thành vì chúng sinh địa ngục, ta thương ngài như con trai ta! ! Làm sai sửa sai, mong ngài lần này cãi lời ta !"
      đặt Ma Kim Tuyết xuống giường, cẩn thận kéo rèm, thu ngọn liên hỏa vào tay áo đoạn dặn dò các cung nga:
      - Ma cung trong vòng tuần trăng đóng băng tuyết! Ta thiết lập kết giới, các ngươi chuyển xuống địa cung ở yên đó, đợi ta!
      - Tuân lệnh!
      ra khỏi phòng, cửa dần khép lại, còn kịp thấy băng tuyết đông cứng giường, trần phòng nhiều ngọn băng chĩa xuống chi chít! Ôm Yểm Vũ ngủ say vào lòng, Ma vương Trạch Uy nhảy lên ma thú xích giao, ra lệnh:
      - Phun lửa địa ngục bao bọc Ma cung, chúng ta đến chỗ Tịch Vu Xuyên! Muốn huấn luyện Yểm Vũ, ta cần thuận ý của cha mẹ nó!

      Yểm Nha đặt Tuyên Phi vào cái nôi giữa sân, vừa phơi trà vừa hát ru. chẳng nhớ việc làm giả nữa, chỉ cần được ở bên Tịch Khanh, kiếp này cứ phơi trà, châm trà bên ngài ấy là được!
      Tịch gia vừa canh gương trở về, giấu nhẹm việc xảy ra ở Thất bảo cổ lâu. Ôm chầm lấy Yểm Nha từ phía sau, hôn lên mái tóc :
      - Yểm Nha! Ngươi có nhớ ta ?
      - ....
      chúm chím môi, nghe liền cụ mặt, buông lơi vòng tay. dịu dàng nắm bàn tay kéo lại, nhón chân thầm vào tai:
      - ..là thế nào? Ta nhớ ngài chết được!
      Vành tai ửng đỏ, kềm được mà giơ tay véo cánh mũi Yểm Nha:
      - Ngươi nha, dám trêu ta? Xem ta phạt ngươi thế nào?
      Bầu trời xanh trong bỗng chuyển màu, những cuộn mây xanh đỏ quyện vào nhau. nép vào lòng e ngại:
      - Tịch Khanh...
      - Ma vương... đến đây làm gì?


      Cái đầu ma thú xích giao chuồi ra khỏi đám mây đỏ, thân mình lượn vờn . Ma vương Trạch Uy từ đầu nó nhảy xuống trước mặt cả hai. Tịch Vu Xuyên và Yểm Nha vòng tay cúi chào, khiêm cẩn:
      - Ma vương!
      - Tịch Vu Xuyên, Yểm Nha! Ta đến có việc!
      mở áo choàng, Yểm Vũ vẫn ngủ say. Tịch gia thấy con , thương bế lên, cười rất tươi:
      - Con , con lại phá phách gì khiến Ma vương phải mang trả về thế?
      Yểm Nha châm trà, lễ phép đứng bên cạnh Tịch gia. Trạch Uy nhìn cả ba , ôn tồn:
      - Cả nhà ngươi là vui ! Tịch Vu Xuyên, ta đọc xong phong thư ngươi gửi đến, lại mang Ma chiến giả đến hỏi chuông thượng cổ. Kết quả là nếu muốn trị hết nội thương cho nàng ấy, cần phá trận Nghịch hỏa của Ma Thiên... Ta muốn mang Tịch Ngân Yểm Vũ nhận làm đồ đệ, huấn luyện nó phá trận Nghịch hỏa! Nhưng nếu cả hai ngươi thuận ý, ta quyết tự quyền!
      Tịch Vu Xuyên nhướng mày nhìn đứa con bé bỏng cuộn người ngáy khò khò, lời có chút khó tin:
      - Ngài Yểm Vũ có thể phá trận..? Sao có thể chứ?
      - Yểm Vũ ... Yểm Vũ...
      Yểm Nha lo lắng xoa đầu gọi con bé, nó nghe được tiếng mẹ vươn vai , ngáp:
      - Về nhà, về nhà... Ma nương ... Chúng ta về nhà rồi !
      Dụi mắt nhìn chung quanh, ngoài cha mẹ chỉ có Ma vương Trạch Uy! Nó tuột xuống, lon ton chạy qua chỗ Ma vương, giở áo choàng giũ giũ:
      - Đâu rồi? Ngài giấu Ma nương đâu rồi? Trả lại chứ!
      - Yểm Vũ, đừng loạn ! Đến đây với cha!
      Tịch gia mềm giọng, nó nghe tiếng cha ngoan ngoãn leo lên bàn, hai bàn tay xíu ôm lấy má vị giả gương cạn:
      - Cha gọi Yểm Vũ?
      - Tịch Ngân Yểm Vũ! Ma vương Trạch Uy muốn nhận con làm đồ đệ, muốn dạy con để phá trận Nghịch hỏa chữa nội thương cho Ma nương! Con có muốn trở thành đồ đệ của ngài ấy ?
      Tịch gia nắm hai bàn tay con , trịnh trọng hỏi ý kiến. Nó quen khí nghiêm trang, mắt trợn lên nhìn cha đoạn nhìn qua Ma vương... Gãi đầu:
      - Làm đồ đệ của lão tổ suýt nữa ăn roi, liệu làm đồ đệ của Ma vương có ...chết ?
      Cả ba phì cười trước câu hỏi ngây thơ của nó, Trạch Uy giơ ba ngón tay lên , hào sảng:
      - Ta Ma vương thề với con, nếu làm đồ đệ của ta tuyệt đối để con chịu ủy khuất! Ngày nào còn ta, con tuyệt đối chết được!
      Nó quệt mũi , chu môi:
      - Lời thề của Ma vương có như nước đổ đầu vịt ?
      - Yểm Vũ, hỗn xược !
      Tịch Vu Xuyên nghiêm mặt, bế con đặt xuống đất, gằn:
      - Đứng yên cho cha! Con nghĩ kỹ rồi trả lời!
      Nó ngẫm nghĩ đoạn khoanh tay trước ngực , lễ phép:
      - Ma vương phải đồng ý ước nguyện, con mới làm đồ đệ của ngài!
      - Con muốn gì?
      Trạch Uy xoa đầu nó hỏi , con bé nhún vai:
      - Nghĩ chưa ra! Ngài chỉ cần nhớ nợ con ước nguyện!
      - Được, chỉ cần ước nguyện của con tàn hại sinh linh, ta sẵn lòng!
      Ma vương điềm đạm đáp, nó liền quỳ xuống thi lễ tam quỳ cửu khấu :
      - Sư phụ, nhận lễ của tiểu đồ đệ!
      - Ngoan! Tịch Vu Xuyên, Yểm Nha! Ta đưa tiểu đồ đệ đây! Đa tạ hai ngươi thành toàn!
      Tịch gia vòng tay cung tiễn Ma vương, xoay qua nhìn Yểm Nha:
      - Ta nghĩ con ta lại trở thành tiểu đồ đệ của Trạch Uy!
      - Yểm Vũ phải tự lo rồi, Tịch Khanh... Ta lo...
      Yểm Nha chợt nhớ trận Nghịch hỏa khiến Ma chiến giả trọng thương, sắc mặt từ vân đá đỏ chuyển sang tím tái. vuốt gò má, trấn an:
      - Ngươi đừng lo! Ta tin Trạch Uy, tin vào khí độ của ! Trong tình cảm nam nữ có thể là kẻ tồi nhưng cách xử lý địa ngục luôn công chính! Giao Yểm Vũ cho an toàn hơn giao cho bất kỳ ai dạy dỗ!
      Last edited: 14/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 51: Thầy nghiêm trang, trò siêu quậy!

      Thất bảo cổ lâu !
      Mã Triệt bẩm cùng Quỷ mẫu lời của Ma vương, chỉ sắc mặt bà biến đổi đen như hắc ín mà những vị giả trong sảnh lớn cũng vã mồ hôi. Ma vương chẳng những trách phạt Ma chiến giả còn công khai chỉ trích các giả có lòng phân biệt đối xử. vị giả cất giọng bất bình, ngữ điệu có phần sợ hãi:
      - Mẫu thân! Như thế sao được ạ? Bọn trẻ bị Tịch Ngân Yểm Vũ đánh bị thương còn phải chịu phạt roi, phạt quỳ? Chẳng phải Ma vương ngài ấy thiên vị Tịch gia là chiến giả, ngài ấy cũng phân biệt đối xử hay sao?
      - Là ngươi vừa lên tiếng?
      Tiếng Ma vương truyền đến khiến gió lạnh cuốn những cuộn giấy bay lên trần , rơi xuống tán loạn. khoác áo bào đen tuyền, đai lưng đỏ rực , đôi mắt sắc lạnh tiến vào sảnh. Các giả liền vòng tay cúi chào, cánh tay vị nào cũng run rẩy :
      - Ma vương!
      - Ta đến xem các ngươi còn bao nhiêu lý lẽ ! Đến cả đây cho ta!
      Ngồi ngai cao, chống tay nhìn vị giả tóc vàng kim , nhếch môi:
      - giả Đồng La, ngươi lúc nãy gì?
      - Ta... Ma vương! Ngài có điều biết! Tịch Ngân Yểm Vũ kia ắt có tu luyện ma ấn , đứa trẻ như nó thể phát ra ma lực đánh bị thương bọn trẻ! Để lại nó hậu họa khôn lường, khẩn cầu ngài mang nó vào trận " Trừ niệm" , nếu nó có tu luyện ma ấn tự bị trận pháp tiêu diệt!
      giả Đồng La cúi đầu , thanh líu ríu. Những giả khác được thể cũng vòng tay khẩn thỉnh. Trạch Uy bật cười, trong đáy mắt ánh lên ánh sét:
      - thế sao? Đồng La, ngươi khiến ta nhớ ra chuyện! Ngươi là kẻ cùng thời với Tịch Vu Xuyên đúng ? Khi ta làm Ma vương ngươi vẫn chỉ cao tầm này, luôn là kẻ đầu têu bày trò trêu chọc Tịch Khanh! Nhưng rốt cuộc ngươi kém tài, làm chiến giả đè đầu cưỡi cổ ngươi. Ngươi đánh lại , định trút giận vào hậu duệ của sao? Ha ha, Đồng La! Ta ngươi hay, Tịch Vu Xuyên ngươi đánh lại đừng mong hạ gục Tịch Ngân Yểm Vũ! Ma vương như ta chẳng lẽ bế con bé trong tay lại phát ra nó có tu luyện ma ấn hay sao? Ngươi là mắng ta vô tài vô đức phải ?
      Những giả vội quỳ xuống, dám ngẩng mặt lên:
      - Chúng tôi dám! dám!
      Quỷ mẫu lo ngại tình hình căng thẳng hơn, liền xoa dịu:
      - Thôi, chỉ là chuyện trẻ con đánh nhau! Ma vương bớt giận, các giả cũng lui !
      - Ai cho lui? Các ngươi nghĩ đến việc muốn tận diệt Tịch Ngân Yểm Vũ còn là việc của trẻ con đánh nhau nữa rồi! Ta là Ma vương há nghe lời khẩn thỉnh của giả! Nghe đây, bảy ngày sau, chỉ Tịch Ngân Yểm Vũ mà tất cả các ngươi ở đây đều phải vào trận " Trừ niệm"! Để xem ai là kẻ tạp tâm bị trừ bỏ! Lui!
      Trạch Uy quát lớn, trần cao rung chuyển mạnh, phía trong Tàng kỳ thư kệ sách đổ rạp. Các giả nhìn nhau, mặt đông lại như đá, nhất thời thể đáp lời. Trận " trừ niệm" tuy chỉ là ải khó với những đứa trẻ nhưng vẫn gây cho họ áp chế tinh thần cực lớn! Quỷ mẫu vốn muốn can ngăn nhưng đọc được cương quyết trong hiệu lệnh của Trạch Uy, mím môi nhìn các giả , lặng lẽ ra hiệu lui . Bà rót trà để trước mặt :
      - Dùng trà! Con nghĩ Yểm Vũ có thể an toàn rời trận được ? Ta cũng khen tư chất nó thông minh, nếu chết trong trận uổng phí kỳ tài Ma giới!
      - Quỷ mẫu cần bận tâm! Bảy ngày sau....ắt !
      hóa thành làn khói tan biến, trà cũng động đến!

      Ma thú xích giao vờn quanh kết giới , thấy toàn bộ Ma cung trắng xóa màu! Tuyết băng phủ kín, tuyền màu trắng lạnh nền đen u ám. Nó cất tiếng hỏi:
      - Ma vương, vào Ma cung?
      - Lặn xuống lòng nước, chúng ta vào địa cung!
      ra lệnh, nhàng bế Yểm Vũ bay vào miệng con ma thú! Xích giao ngậm chặt miệng, chúi đầu lặn sâu xuống đáy biển băng hỏa. Đáy biển tối mù mịt, chỉ có đôi mắt đỏ rực của nó phát sáng lấp lánh, chăm chú tìm về cửa đá. Cánh cửa đá đóng đầy rêu dày, con rắn biển to lớn cuộn mình trước cửa. Lần đầu tiên chạm trán xích giao, nó há miệng phun ra cỗ dịch nhầy đậm đặc tấn công. Xích giao chẳng thèm tránh né, hứng trọn, lắc đầu rũ vây tổn hại. Vung râu cuốn siết con rắn biển đập đầu vào cửa đá , đến khi đầu nó bẹp nhép mới chịu nới lỏng hai râu. Con rắn co giật, sợ hãi thụt lùi, cánh cửa đá bật mở. Con ma thú trừng mắt nhìn rắn biển đoạn từ từ bơi vào trong, ngóc đầu luồn theo ngõ nước chảy trườn lên phía . Nó ngoi đầu lên khỏi mặt nước, há to miệng . Ma vương Trạch Uy bế Yểm Vũ bước lên bờ, khẽ :
      - Ngươi hơi nặng tay đấy , xích giao!
      - Nếu nghĩ nó canh cửa sớm siết râu cắt nó làm mấy đoạn! Canh cửa đá ngầm mấy vạn năm nhìn ra ta là vật cưỡi của chủ nhân. Ngu ngốc, đáng chết!
      Ma thú xích giao , nó nhìn chung quanh đoạn rúc thân lại, tự bay trước. bế Yểm Vũ lên đến sảnh lớn của địa cung thấy các cung nga chờ sẵn. khoát tay miễn lễ, trao Yểm Vũ cho cung nga:
      - Khi nào nó thức dậy dẫn đến chỗ ta!

      Đảo Ngư!
      Tứ song sát thám thính trở về , hồi báo với Trà Lam trí giả:
      - Ma cung thiết lập kết giới vòng lửa cực kỳ lợi hại, toàn bộ Ma cung đóng băng tuyết trắng xóa!
      - Trạch Uy kia lại giở trò gì?
      Trà Lam nhăn mặt, Túc Vương tử ngoài việc thức dậy mỗi ngày để ám máu vào tàn hồn kia đều ngủ. Tâm tư ngài ấy có vẻ thư thả, khi bẩm lại chỉ cười nhạt:
      - Mặc kệ ! Ta đợi Ma nương tìm gương tim thôi!
      Lãng Thiên từ sau khi được Ma Kim Tuyết trao lại trái tim, trở về đảo Ngư cứ như kẻ mất hồn. chẳng buồn thổi Miên tiêu, chỉ ngồi yên lặng nhìn cả vùng biển băng hỏa. Tứ song sát vờn quanh bày trò châm chọc, cũng chẳng màng. Trà Lam ngồi xuống bên cạnh, :
      - Ngươi...hay ngươi cứ thổi Miên tiêu ! Muốn thổi bao lâu tùy ý, còn hơn thấy ngươi ngồi muốn đóng mạng nhện chỗ!
      - Trà Lam! Túc Vương tử có chê phiền ?
      quay sang được bấy nhiêu, lại chìm vào suy tư. Túc Vương tử nghe đến chỉ tặc lưỡi:
      - khi mất trái tim si tình , có lại trái tim si tâm mười! Có điều cái gì cũng dám làm lại dám cãi lời Ma Kim Tuyết! Nàng ta bảo đợi, nhất định ngoan ngoãn đợi! Trà Lam đừng lo, tử thiên thi như sao đâu!
      Tàn hồn luôn bị trói giường, chỉ cần bị Túc Vương tử ép uống máu xong liền mắng té tát. ngày nào ăn mắng, mỗi lần như thế đều cười thỏa mãn:
      - Ngươi càng chửi ta càng nghe hay!
      - Túc Thành, ngươi bệnh nặng lắm rồi! Ngươi xem mặt ngươi ngày càng trắng bệch!
      Tàn hồn Tuyên Phong cau có nhìn, chỉ cười, cúi đầu áp môi mình vào làn môi lạnh chặn lại. Nội tâm Khúc Hy bên trong chống trả nhưng được gì! Chỉ cần hôn sâu chút dường như thể hồn có phản ứng đáp lại. lại luôn thích ngậm chặt đầu lưỡi hồn Tuyên Phong , mút kỳ hết mùi tanh của máu. Hai cánh môi cứ quấn lấy nhau miên man, khi rời ra đều đỏ lựng.
      - Túc Thành, ngươi biến thái!
      - À há! Ngày nào ta ăn ngươi mới là ngày ta biến thái đấy! Nhưng yên tâm, ta rất cưng chìu ngươi! Tàn hồn mỏng manh ngươi mà bị ta thao e là vỡ nát thôi! Tuyên Phong, ngươi phải nhớ kỹ... Ta cố nhịn... Ngươi chớ chọc tức ta , hiểu ?
      luồn tay vào tầng áo, mân mê lớp hồn Tuyên Phong, miệng cười lớn.Nửa hồn Khúc Hy chỉ biết than trời:
      - Tuyên Phong chết tiệt! Chi bằng ngươi đá ta cú tan biến luôn cho xong! Ta mà ngày nào cũng trông thấy hai ngươi hôn nhau thế này! Tức chết Khúc Hy ta!

      Yểm Vũ lon ton chạy vào căn phòng trong địa cung, thấy Ma vương ngồi vẽ trận đồ tò mò leo lên..bàn, tì đầu gối lên mảnh lụa trận pháp:
      - Sư phụ, Người vẽ ngoằn ngoèo gì vậy? Xấu quá! Con đẹp nè, Người vẽ con !
      - Yểm Vũ! được leo lên bàn! Con là con đó!
      ôn tồn, nó nghe lời tuột xuống, chui tọt vào lòng ngồi, chưa vơi thắc mắc:
      - Con được leo bàn ngồi hả sư phụ?
      - Ừ!
      đáp, nó dựa đầu vào cánh tay trái lý :
      - Sao con được cái này, được cái kia? là lỗ mà! được! Người bảo cha mẹ nhét con vào bụng lại ! Đầu thai lại, con muốn làm con trai!
      " Khụ...khụ.." vì câu này cười đến mắc ho, Yểm Vũ chỉ cần ngủ cái miệng lại có nhiều câu kỳ lạ! xoa đầu nó, răn dạy:
      - Con phải có khí chất như Ma nương, như mẹ con...nếu sau này chàng trai nào muốn cưới con !
      Nó phun nước miếng phèo phèo, bĩu môi:
      - Xì! Yểm Vũ thèm. Ai quy định con trai phải cưới con ? Ai quy định con trai phải thích con ? Yểm Vũ chỉ theo kẻ con thích , ai dám bảo đó phải là con trai? Thích là thích thôi, phân biệt trai với là quái nào?
      buông bút, quả mỗi ngày gặp Tịch Ngân Yểm Vũ đều bị những câu hỏi của nó làm đau đầu! Yểm Vũ tư duy rất khoáng đạt, trái tim cực kỳ rộng mở. Từ chỗ con bé thấy " chân tâm minh chính", chỉ cần hết lòng là được! bóp ngón chân của nó, hỏi han:
      - Trận tối qua ta thấy con tấp tễnh, đỡ đau chưa?
      - Sư phụ! Con ma tà người vây trong trận rất thối tha, nó lừa con, bảo trong cái hộp của nó chứa Ma nương! Con mở ra bị nó tấn công, trẹo ngón!
      Con bé vung tay diễn tả , cao hứng quất nguyên bàn tay vào miệng sư phụ nghe " chát". ngây người , vẫn nghe nó tán hươu tán vượn lúc nữa. Sau khi kể tội con ma tà hả hơi, nó quen thói lại thuận chân trèo lên bàn, ngó lại thấy môi bị sưng phá lên cười:
      - Sư phụ...Ha ha...Môi của Người sưng lên kìa! sao... sao ... Người vẫn đẹp xiêu hồn lạc phách... Ha ha...
      - Yểm Vũ... Con đùa chưa? Chuẩn bị vào phá trận này!
      nghiêm mặt, chỉ trận pháp bị nó ngồi đè lên. Yểm Vũ ngoáy mũi nhìn xuống, lép nhép:
      - À trận " nguyên mông" !
      - Ta vẫn chưa đặt tên trận mà?
      ngạc nhiên, nó chống hai tay xuống, giơ cái mông tròn lắc qua lắc lại, cười hí hửng:
      - Con đặt mông ngồi lên rồi! Trận " nguyên mông" - nguyên cái mông của Tịch Ngân Yểm Vũ!
      rồi liền nhắm cửa trận đóng triện đỏ bay vào, lúc này mới bụm miệng cười , cơ mặt dãn ra thích thú:
      - Yểm Vũ! Ta biết cha mẹ con mỗi ngày có vì con mà cười đến " nội thương " như ta ?
      Last edited: 14/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 52: Trận Trừ Niệm!

      Trạch Uy lên phía địa cung, ngồi đối diện chuông thượng cổ trầm mặc. Yểm Vũ tư chất đặc biệt, học hiểu mười chỉ mấy ngày ngắn ngủi phá được bảy trận - tương đương giả đánh hai tầng cổ lâu! nghĩ sau trận " Trừ Niệm" liệu bao nhiêu giả lâu năm kia bước ra khỏi trận ?
      Chuông thượng cổ xoay chầm chậm, ngân nga: " Ma vương! Ngài làm rất tốt rồi! Nếu họ vượt được là vì họ làm trái với lời thề của giả " chí công vô tư".
      thở ra, trầm giọng:
      - Ta lên xem Ma nương!
      Bên trong Ma cung tuyết bao phủ toàn bộ, sàn đóng lớp tuyết dày. Trong phòng, băng nhọn chĩa từ trần phòng xuống đụng sàn, như hàng rào bảo vệ nghiêm ngặt. Tung liên hỏa làm tan lớp băng, phá rào đến bên giường . Rèm đông cứng như miếng băng dày, tan chảy nước xuống. Ma Kim Tuyết là kẻ duy nhất bị đóng tuyết! Sờ làn da mềm, ấm , nắm tay cười mơ hồ:
      - Nàng biết ? Yểm Vũ rất giỏi, ta chưa từng thấy đứa trẻ nào linh hoạt như nó! Đợi Yểm Vũ phá trận Nghịch hỏa, ta hứa với nàng, bằng mọi giá lấy ngọc lưu ly chữa khỏi cho nàng!
      Bốn bề chỉ có tiếng băng vỡ " rắc rắc " và nước nhểu "tong tong" trả lời ! Rời khỏi phòng, vừa thu lại ngọn liên hỏa băng đồng loạt chĩa xuống như cũ.

      xuống địa cung, uống xong chén canh thấy Yểm Vũ bay từ trong trận ra. tay nó xách cái đầu quỷ , mặt lem luốc ám khói chạy ào đến bên , phun nước bọt phèo phèo:
      - Sư phụ! Con quỷ mắc dịch, nó đốt lửa muốn thịt con. Nó biết con sợ lửa!
      - Con chẳng phải ra khỏi trận, chém đầu quỷ, còn tiện tay đốt luôn trận của ta sao?
      chỉ vào tấm lụa vẽ trận bốc cháy ngùn ngụt. Nó thảy cái đầu quỷ qua bên, quay người " khoe" hai bờ mông đen kịt :
      - Người xem... Con đánh với nó, nó chơi xấu phun lửa đốt cháy mông con, Người mau bảo cung nga tìm y phục cho con ! Yểm Vũ chịu " khoe mông" đâu! Hu hu...
      Nhào vào lòng khóc mếu máo, nó lải nhải về những thứ trong trận, ngừng khua tay múa chân diễn tả. Thi thoảng quá tay co chân đạp thẳng vào bụng , quất tay vào ngực khiến rát cả da. Trạch Uy vẫy cung nga:
      - Đưa nó tắm! Các ngươi mau may cho nó bộ y phục khác!
      Vỗ ngực mình, mỉm cười:
      - Càng lúc ma lực càng mạnh! Yểm Vũ, ngày mai ta vẽ trận " Trừ Niệm" mới, phải cho các giả kia biết thế nào là trận xứng với giả!

      Đúng bảy ngày, Thất bảo cổ lâu như nứt ra bởi tập trung của cả lữ đoàn giả. Cả lữ đoàn vẫn còn mặc bạch y giả tưởng niệm Tuyên Phong, chia làm hai nhánh gương nước và gương cạn! Tuyên Thừa Chí mặc kỳ giáp, cầm đuốc phong hỏa ngồi bên phải. Tịch Vu Xuyên chỉ khoác bạch bào trắng viền xanh lá, lạnh lùng ngồi bên trái. mặt vị giả gương cạn lộ vui buồn, kể cả việc Yểm Vũ vào trận " Trừ Niệm" cũng cho Yểm Nha hay biết! Quỷ mẫu và Ma Thiên lão tổ ngồi hai bên ngai lớn, những giả vào trận hôm nay bước ra giữa sảnh, đai giáp gọn gàng! Gương mặt họ thoáng chút lo nhưng vẫn nghĩ trận pháp đó họ từng vượt qua khi còn rất trẻ nên vẫn cười đùa. Tiếng gầm lớn phía Thất bảo cổ lâu báo hiệu con ma thú xích giao cuộn mình tầng cao nhất. Ma vương đến! Tịch Vu Xuyên và Tuyên Thừa Chí trông thấy con nhóc lùn tịt mặc y phục đen viền đỏ, tóc tết đuôi sam phồng lên xinh xắn nhoẻn cười. Nó phía trước như mở đường, hai tay tung hai viên băng đùa nghịch . Chạy đến trước mặt Tịch gia, nó vòng tay cúi chào:
      - Cha!
      Quay sang Tuyên gia, nó vòng tay cúi chào:
      - Tuyên gia!
      Quay về phía cả lữ đoàn, nó vòng tay mỉm cười:
      - Lữ đoàn giả, Tịch Ngân Yểm Vũ có lời chào!
      Họ nghiêm trang vòng tay chào lại, những ánh mắt thích thú khi thấy đứa trẻ xíu đứng cạnh những giả to lớn. Ánh mắt nó sáng rực tự tin, môi luôn cười khoan khoái!
      Ma vương điềm tĩnh:
      - Lữ đoàn giả nghe đây! Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Ta mở trận " Trừ Niệm" , là trận mới tương đương tầng sáu của Thất bảo cổ lâu. Yểm Vũ cùng vào trận này, cả lữ đoàn hãy nhìn cho !
      Nhiều tiếng rộ lên lo lắng: " thể! Trận này giết con bé mất!" , " Ma vương nghĩ gì thế?" .... Tịch gia vẫn giữ tâm thế trầm tĩnh, tin Trạch Uy bảo vệ con ! Những vị giả vừa nghe tim đập nhanh nhưng vẫn cố trấn an nhau:" Chúng ta lo! Chúng ta ra được Yểm Vũ kia cũng đừng mong ra được!" .
      Yểm Vũ nghe họ , ngoáy tai nháy mắt với cha:
      - Cha, nhìn con, nhìn con này!
      Nó quỳ xuống cúi lạy sư phụ đoạn chạy đầu tiên vào trận " Trừ Niệm " vừa được Trạch Uy tung lên trung! Tấm lụa vẽ trận bung lớn trần, mọi hoạt động trong trận đều được lữ đoàn giả trông ! Mười sáu giả sau khi cúi chào cũng xoay người bay vào trận. Quỷ mẫu nhăn mặt:
      - Trạch Uy! Con muốn gây thù chuốc oán với Tịch Vu Xuyên hay sao? Yểm Vũ sao có thể ra khỏi trận này?
      - Tiểu đồ đệ của ta nếu trận này cũng ra được ... Ta đốt hết kỳ trận!
      thư thái nhấp ngụm trà, Quỷ mẫu lắp bắp:
      - Tiểu đồ đệ? Con Yểm Vũ chính thức nhập ma, tu luyện Ma đạo chính thống?
      nhếch môi, giọng đầy tự hào:
      - Tại sao ? Tịch Ngân Yểm Vũ là tiểu đồ đệ duy nhất của ta, sau này thừa kế toàn bộ ma trận địa ngục! Ta cho thiên địa biết... Đồ đệ của ta đứng nhì có kẻ nào đứng nhất trong Ma đạo .

      Yểm Vũ cầm vũ khí Giáng Ly chạy vào thôn trang . Cây Giáng Ly nhìn như cây dao , chỉ cần nó xoay dao, đọc ma chú hai đầu liền bung hai mũi dao dài, thân mỏng như băng phiến. Bên trong thôn mờ mịt sương khói, đừng là bóng người, cả bóng ma cũng thấy!
      Đêm qua sư phụ hỏi nó muốn có vũ khí gì , nó liền liên tưởng đến những phiến băng mỏng của Ma nương, diễn tả lại cho Ma vương nghe. Vị vua địa ngục trong đêm dùng lửa của chuông thượng cổ rèn nên Giáng Ly ban cho nó!
      Chạy vào ngôi nhà , nó chun mũi ngửi ngửi:
      - có mùi tử khí, có mùi ma tà... Ở đây !
      Đóng kín cửa, nó mò trong túi đeo hông túi bánh , lấy ra nhai nhóp nhép. Có tiếng nhốn nháo bên ngoài, nó nheo mắt nhìn qua khe cửa: mười sáu giả hừng hừng khí thế tiến vào thôn. muốn chạm trán với họ lúc này, nó vẽ nền đất ma chú thân, nép mình xuống lòng đất. Hai giả tông cửa bước vào:
      - Thôn trang gì thế này?
      - Tịch Ngân Yểm Vũ vào trước chúng ta, nó bị giết mất xác rồi chứ?
      giả Đồng La huênh hoang:
      - Ngựa non háu đá! Ta nghĩ sợ quá nấp vào chỗ nào đó rồi! Chúng ta nên tập trung cạnh nhau, dễ bề phối hợp!
      Yểm Vũ nghe họ , tám phần ấm ức nhưng nhớ lời Ma vương dạy: trăm phải nhẫn mới thành công nên bó gối chờ đợi. Họ vừa tiến vào giữa thôn bốn phía hàng trăm thây ma biết ào đến. Những cái xác thủng lổ chỗ,mặc quân phục, đội mũ nồi mạnh mẽ nhào đến. giả mạnh ai nấy tung vũ khí chống trả quyết liệt, chẳng mấy chốc chém như chém chuối. Nhưng vừa ngơi tay những đoạn xác liền mọc thêm thân, từ trăm nhân lên gấp bốn năm lần. số phát ra mùi ở trong căn nhà, túa ra tấn công vào. Yểm Vũ bay lên nóc nhà, vẽ ma chú vào hình nhân giấy phóng xuống . Con hình nhân chạm đất biến hình dạng như nó, ngồi bó gối trong nhà! Vòng ra sau nhà, dùng đầu nhọn của Giáng Ly vẽ thuật trú ám lên ngôi nhà. Bọn thây ma trông thấy đứa trẻ trong nhà đều vào, vào được ra được, nhất loạt bị Yểm Vũ vây trong nhà! Những giả kia càng chống trả càng sinh ra nhiều thây ma . Đầu kia Yểm Vũ miệt mài dùng hình nhân dụ dỗ chúng vào nhà, vẽ ma chú bao vây. Sau ngày dài vây chúng đầy các ngôi nhà, Yểm Vũ trông phía trước : vài vị giả bị thương bị bỏ lại, vất vả chống trả số thây ma còn lại. Nó chần chừ, nhảy vào giữa dùng Giáng Ly quệt vòng ma chú cách ly khiến thây ma bước trúng vạch liền bị thiêu đốt!
      giả Lưu Hà trân trối nhìn nó:
      - Yểm Vũ, ngươi bị thương? bị giết?
      - Các vị tự hại mình! Càng chém chúng càng nhân lên!
      Nó ngồi phịch xuống, bóc bánh bỏ miệng nhai chóp chép. Trông những vết thương hở chảy máu, nó móc trong ngực áo vài tờ giấy trắng, tỏa khí băng đông cứng áp chặt vào vết thương cầm máu. giả Lưu Hà trợn mắt:
      - Phong vết thương? Ngươi sao lại biết thuật này của Ma chiến giả?
      - Hỏi làm gì? Ta các vị có biết ?
      Nó hất hàm, tiếp tục nhai nhóp nhép . Nhìn những thây ma vây quanh, nó chùi hai bàn tay bé vào áo, chỉ vào những giả:
      - , hai, ba... mang các vị theo chỉ có nước chết trong trận! Mang theo tổ vướng chân ta! Chậc... Lúc trước có phải hối lộ giả canh trận mới xuất lầu được phải ?
      - Ngươi? Càng mở miệng càng giống Tuyên gia, ngươi ra có điểm nào giống Tịch Khanh ôn nhu nho nhã hả?
      giả Lưu Hà tức đến gân xanh nổi đầy mặt, là giả cùng thời với Tịch Khanh lại bị con nhóc cao chưa đến mặt bàn mắng bất tài. Nó chun mũi, chỉ vào làn da vân đá trắng hồng:
      - Da! Ai lại có làn da vân đá đẹp như vậy? Tất nhiên là cha ta! Mặt xinh chỉ thua Ma nương , tất nhiên cũng mang nét đẹp của cha ta! Lưu Hà giả, ngài biết cha ta là trong bốn kẻ đẹp nhất địa ngục à? muốn chết ở đây ngậm miệng lại!
      Nó lừ mắt, bung vuốt hung hầu đỏ nhào ra ngoài, thoắt thoắt xiên ngang đầu thây ma! Xác đổ như rạ, nó thu vuốt cầm thanh Giáng Ly ra hiệu :
      - thôi! Ra khỏi đây!
      Ba giả dìu nhau bước theo bước chân ngắn của Tịch Ngân Yểm Vũ. Ra khỏi thôn trang, nó liền vung đạo bùa trấn lên , thổi lửa đốt trụi. Những căn nhà trong thôn đồng loạt bùng cháy như đạo bùa, tiếng thây ma hú hét bị thiêu cháy rền vang.
      Last edited: 14/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :