Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 43: Rượu!

      Các cung nga dần quen với việc Ma vương cả ngày ở trong phòng, điềm tĩnh xem sách, vẽ trận đồ. Chỉ khi xuống mật đạo mới rời khỏi. Ma giả gần đây bước xuống giường được vài bước, rất hiếm khi mở miệng. Cả Trạch Uy và Ma Kim Tuyết ngồi đối diện nhau cũng chẳng được mấy lời. Cung nga bê trà vào đều phát rét trước bầu khí tĩnh lặng, lạnh lẽo!
      Ma nương rất đẹp! Đôi mắt phượng mê hoặc với con ngươi đỏ tươi trong veo, làn môi mọng đỏ được tôn lên bởi làn da trắng hồng mềm mại. Nữ chiến giả hay ngồi dựa rèm, nghiêng đầu nhắm hờ mắt, chỉ cần nhìn xương quai xanh mê hoặc. Các cung nga hay kháo nhau :" Ma vương luôn ngồi nhìn trực diện Ma giả như thế biết có động lòng ? Ta là nữ nhưng sớm bị hạ gục trước nhan sắc đó. hổ danh là đệ nhất mỹ nữ Ma giới!" .

      Trạch Uy bước vào phòng, chuông thượng cổ vừa cảnh báo Thiên cung phái tướng xuống truy tìm tông tích Lịch Khắc và chuông Tại Kiếp. Ắt sớm gõ cửa Ma cung!
      trông thấy Ma Kim Tuyết xõa mái tóc dài đen bóng phủ cả thân hình xinh đẹp, nghiêng người nằm xuống giường đột ngột lên tiếng:
      - Ma Kim Tuyết!
      - Hửm? Ngươi gọi ta?
      xoay người bước xuống giường, đôi chân quấn băng trắng vẫn còn những đường vân gồ ghề chưa lành hẳn. đến đứng đối diện, nhìn đăm đăm vào mặt nhàng:
      - Ngày mai...ta sai ma thú xích giao đưa nàng trở về Lãng Thiên Nguyên!
      - ư? Hiếm khi ngươi cho ta tin tốt đấy! Thế ta ngủ trước đây!
      nở nụ cười rạng rỡ, Trạch Uy nhìn đến ngẩn ngơ! Đến lúc gần rời khỏi Ma cung hiu quạnh này mới thấy được nụ cười tựa như đóa sen bung nở phát ánh sáng lóa mắt và thơm mát như thế. gật đầu, trở về chiếc bàn khoát tay ra khay rượu và cây cổ cầm màu trắng.
      Ma Kim Tuyết mang hứng khởi chui vào chăn, còn tinh nghịch lắc đầu qua lại. Tiếng đàn cổ cầm êm tai vang lên trong gian tĩnh lặng, ngóc đầu nhìn xuyên tấm rèm. Trạch Uy đàn cổ cầm! thân áo đen uy vũ, những ngón tay thon dài, trắng ngần nhịp nhàng dạo phím đàn. Đôi mắt chăm chú vào dây đàn, rèm mi đen nhánh khẽ rũ xuống mang theo chút tà mị. Tiếng đàn của vang lên đoạn liền ra bóng dáng mặc vũ y đỏ rực say sưa múa. Đôi chân trần nhắn, hai cổ chân đeo lắc vàng uyển chuyển theo từng nhịp. Ma Kim Tuyết hiếu kỳ vén rèm bước xuống cốt nhìn mỹ mạo . có mặt? Mỹ nhân vô diện?
      Trạch Uy hướng mắt nhìn lên, ngón tay cử động nhanh hơn, đàn càng réo rắt ru hồn. Bản đàn vừa kết thúc bóng dáng mỹ lệ vỡ tan thành nhiều bụi vàng bay lả tả. rót rượu, nhìn vào chung rượu môi nhoẻn cười nhạt đoạn uống cạn.
      bước đến giơ tay định chạm vào cây cổ cầm nắm lấy bàn tay, đáy mắt tĩnh lặng:
      - Đừng động!
      - Mỹ nữ vô diện ?
      chống tay đứng dậy , vẫn buông tay dắt đến bên giường , nở nụ cười nhàn nhạt:
      - Nàng ấy là linh hồn của " thượng cổ dao quang cầm", ta tình cờ phát nằm góc Ma cung! cần để tâm!
      - Múa rất đẹp, ta tán thưởng!
      giơ ngón tay cái cười theo, chợt nhận ra lần đầu tiên thấy Trạch Uy uống rượu! đẩy vào trong rèm, thêm. Cầm cả bình rượu đưa lên môi, ngửa cổ uống cạn, rượu tràn xuống cả cổ, thấm ướt ngực áo. ngửi hơi rượu, lẩm bẩm:
      - Rượu này... Chẳng phải là rượu xà cổ của Tuyên gia ủ hay sao?
      - Giỏi! Quả nhiên là nữ chiến giả uống rượu xà cổ mỗi ngày, trong Lãng Thiên Nguyên chứa cả hầm rượu!
      hào sảng, đến bên giường cười vang:
      - Nhưng đêm nay chỉ ta được uống! Nàng ... Trở về Lãng Thiên Nguyên tha hồ uống, say mèm cũng chẳng sao!
      vung tay, bàn ra bốn năm bình rượu men trắng , nhìn ký hiệu bình hẳn hơn ngàn năm! Mở tiếp bình, lại cười :
      - Nàng biết ? Hơn ngàn năm trước kẻ ta để trong lòng cất công mang chín bình xà cổ ngon nhất đến tặng. Ta tùy tiện vùi chúng xuống hồ băng, nhớ đến! ngờ đêm trước cung nga trông thấy chúng tự nổi lên mặt hồ băng, tỏa hương rượu ngất ngây! Quả là rượu ngon!

      Ma Kim Tuyết từ trong rèm giơ tay ra dùng lực hút bình bay vào bàn tay. Dưới đáy bình ngoài dấu triện của Tuyên gia còn ba chữ khắc tinh xảo " Lãng Thiên Nguyên"! cau mày nhìn :
      - Ngươi ...kẻ tặng ngươi số rượu này ngàn năm trước ở Lãng Thiên Nguyên?
      - Quan trọng sao?
      nốc cạn thêm , bàn chỏng chơ bình men trắng, mặt những lằn hồng , cả tròng mắt cũng đầy tơ máu! để tâm đến Ma Kim Tuyết, tiếp tục uống cạn số rượu còn lại. Nhìn thấy bình cuối cùng nằm tay bước đến, đưa tay vào bên trong rèm:
      - Trả cho ta!
      - Quan trọng sao?
      đẩy tay , lòng rối bời... Kẻ nào ở Lãng Thiên Nguyên vì mà mang tặng rượu, lại chẳng để tâm để đến hôm nay mới mang ra uống cạn? phải ngàn năm trước và cả Lãng Thiên có mặt ở đó hay sao?
      Trạch Uy ý chừng khá say, thường rượu xà cổ chỉ bình khiến giả say suốt cả năm. uống tì tì cạn tám bình, ngoài sắc mặt hồng nhuận bước chân vẫn vững vàng. Tửu lượng tệ! nhìn thoáng, hạ giọng :
      - Nàng ngủ hơn! Rượu tốt cho nàng, nào, đưa lại cho ta!
      - thích!
      chun mũi, ôm bình rượu vào lòng. bật cười, xòe bàn tay ra hai bình men vàng, chiêu dụ:
      - Đây là nước sương đỉnh Thiên cung, ta được thưởng hơn ngàn năm trước... Nàng đưa bình rượu cho ta, ta liền cho nàng hai bình này!
      - đổi! Ngàn vạn bình cũng đổi!
      lắc đầu, mang bình rượu giấu luôn trong tầng giáp phượng hoàng. Trong lòng thầm nghĩ :" Bình rượu xà cổ ngàn năm cũng coi là cổ vật, há để uống cạn? Phải giữ lấy mang trở về đưa Lãng Thiên coi, biết đâu đoán ra kẻ nào tặng cho Trạch Uy?".
      cụp mắt, trầm ngâm bước khỏi phòng, nhìn theo dáng bước chân có chút ủ rũ bất giác nhướng mày:
      - phải chứ? Vì còn bình cuối cùng uống được mà ngươi thất vọng đến vậy sao? Hay trả cho nhỉ?

      đặt bình rượu bàn, trở lại giường cuộn người trong chăn, thở ra:
      - Coi như ta chịu thua ngươi, trả lại cho ngươi! Dù sao ngày mai ta cũng rời khỏi Ma cung , vẫn là nên dây dưa với ngươi bất kỳ điều gì!
      - Ma giả! xong rồi!
      Cung nga quên luôn quy tắc Ma cung, hớt hải chạy vào lôi ngồi dậy:
      - Ma giả!
      - Ngươi sao lại vào đây?
      Cung nga vội xỏ giày vào chân , nắm tay dìu :
      - Ma vương uống say trầm mình xuống hồ băng, chúng tôi xuống nhưng cách nào lôi ngài ấy lên được ! Nước hồ băng lạnh thấu tim, vài cung nga ngất . Ma giả, ngài là băng thi, mong ngài giúp đỡ!

      Cố nén đau, vịn tay cung nga bước nhanh xuống mật đạo. Hồ băng tuyền màu xanh ngắt, mặt hồ luôn dập dềnh nhiều băng phiến mỏng xô đẩy nhau. Những cung nga ướt đẫm trang phục ngoi lên bờ hồ run lẩy bẩy. Trạch Uy kia ở giữa hồ, nửa gương mặt trong làn nước. nhìn các cung nga, bảo:
      - Dìu họ trở về ! Hai ở lại đợi ta lôi vào giúp đỡ phụ! Hừm... Nam nhân địa ngục lẫn dương thế, say rượu đều điên như nhau!
      vận khí , cả người đóng lớp băng mỏng đoạn nhảy xuống hồ, mau chóng bơi đến bên . Trông thấy , đôi mắt lãnh đạm có chút phản ứng , bàn tay trong làn nước liền đẩy vai , trong nước lan truyền tiếng :
      - Ai cho nàng đến ? Mau trở về!
      - Trạch Uy! Ngươi muốn chọc ta tức chết hay sao? Đừng có mọn thế chứ! Chỉ giựt của ngươi bình rượu ngươi ăn vạ thế này? Theo ta, trả cho ngươi!
      nắm tay kéo về phía mình, ghì kéo ngược nhào vào lòng. Vòng tay ôm chặt, da thịt cả hai qua tầng vải ướt sũng dính chặt vào nhau. Người tỏa ra hơi nóng ngùn ngụt, vùi mặt vào cổ khẽ :
      - Ma nương, ta nóng quá! Ôm dễ chịu, mát !
      - Buông ta ra ngay ! Say rồi biến thái hơn hẳn, ngươi tin ta " thiến" luôn hả?
      cố đẩy ra nhưng vô hiệu, vòng tay cứng như thép. Sờ bên hông rút đoản đao, tuy say nhưng nhận ra ánh chớp trong làn nước cất tiếng cười lạnh:
      - Ma nương của ta! Nào... Ta chỉ cho nàng... Vung đao chém vào đây này...
      chộp lấy tay kéo đặt ngực mình, giọng trầm :
      - Ở đây, nàng mạnh tay lên... Lần trước vẫn còn ...
      thảng thốt nhìn vết thương vẫn còn rỉ máu tan vào nước... là kẻ bị dùng đoản đao chém lần trước!
      Ma Kim Tuyết nhớ Trạch Uy lần trước chỉ mặc y phục trắng, dạo này toàn mặc màu đen u ám. Có lẽ muốn ai biết bị thương! Run run sờ vết thương, lại phát ngực có những vết thủng lỗ chỗ y như vết bị vuốt linh thú cắm vào. Nhớ đến lời Tịch Vu Xuyên lý giải được vết thương của vì sao mau chóng liền lại, thoáng chốc hiểu ra vấn đề! đóng đoản đao vào chuôi, ôm gương mặt hỏi dồn:
      - Ngươi mau cho ta biết! Ngươi dùng ma chú dịch chuyển vết thương của ta sang cho ngươi phải ?
      - Quan trọng sao? Ma nương, ta nóng quá!
      Rượu xà cổ luân chuyển trong người nóng hầm hập, gục đầu vào vai . Cẩn thận ôm lùi từng bước vào bờ, hai cung nga kéo cả hai lên, dìu về phòng. Ma Kim Tuyết lắc người, băng đọng người rơi xuống sàn tan nhanh. trút tầng giáp lẫn y phục ướt, khoác tạm áo choàng trắng của Trạch Uy! Cung nga thay xong y phục cho , lui hết để lại cùng với . Vén rèm, phanh lớp áo trước ngực , nhìn kỹ những vết thương , nước mắt tự nhiên rơi xuống! Những giọt nước mắt chạm vào vết thương hóa băng, chớp mắt làm liền lại . Nhưng những vết thủng lỗ chỗ lại chẳng lành, thổn thức:
      - Ra là ngươi! Ta chán ghét ngươi như thế, hà cớ gì ngươi lại khổ sở vì ta? Ngươi như thế bảo ta phải làm sao? Làm sao đây?
      khẽ lay động làn mi, nghe được tiếng bèn hé mắt nhìn :
      - Nàng...khóc gì chứ? Lòng ta muốn vậy, thể kiềm chế! Ngủ , ngày mai trở về!
      choàng tay ôm chầm lấy , áp mặt Ma Kim Tuyết vào má , kéo chăn đắp cho cả hai:
      - Ta thất lễ... Cơ thể nàng lạnh, vừa hay giải nóng cho ta! Ngủ ! Đừng nghĩ gì cả!
      khịt mũi, thuận theo ý , để ôm chặt lấy . Ngực cả hai áp chặt vào nhau, chỉ mà cả đều cảm nhận hai trái tim đều loạn nhịp. Híp đôi mắt còn vương giọt lệ, úp mặt vào bờ vai rộng, ưu tư:
      - Làm cách nào nghĩ gì được chứ? Ngươi khiến ta đau xót chết được!
      Last edited: 8/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi !
      Phần: giả !
      Chap 44: biển băng hỏa!

      Mặt biển băng hỏa quanh năm tỏa khói đỏ mù mịt , khói bốc cao cuộn thành những đám to hình thù kỳ dị trông xa như những đám mây đỏ . Gió thổi qua lúc nóng bức lúc lạnh cóng , ngoài những con kình ngư thỉnh thoảng ngoi lên mặt biển chẳng có bóng dáng con vật nào. Ma Kim Tuyết bị đánh thức bởi luồng gió nóng và lạnh thổi vào mặt. giật mình nhìn quanh: bốn bề đều là khói đỏ, con ma thú xích giao lượn mình nhàng. Dựa người vào sừng vàng cứng cáp, xoa hai tay vào má:
      - Tên Ma vương này... Chỉ làm theo ý mình! Ta còn chưa hỏi ràng lời , quẳng ta lên lưng ngươi rồi!
      vai khoác áo choàng phượng hoàng, mỉm cười:
      - Ta còn biết cái áo choàng trắng này biến đâu, ra là trong tay Trạch Uy!
      Xa xa chợt vọng lại thanh chói tai, ma thú xích giao bay êm ả ngóc mạnh đầu, sừng va vào lưng ê ẩm. Bịt hai tai, gọi:
      - Xích giao! Là ai náo động biển băng hỏa?
      " À ùm...à..ùm.." Ma thú xích giao vung râu rồng , giương vây lớn vòng kín chân sừng vàng bảo vệ luôn nữ giả bên trong. Nó đạp khói bay vượt lên, tiến về phía trước như vũ bão. ngồi an ổn bên trong vòng vây, chỉ thấy mình xuyên qua làn khói đỏ như tia chớp. Tiếng trống càng lúc càng lớn, vuốt tầng áo giáp phượng hoàng . Những đuôi giáp mềm mại rũ xuống chợt cong lên, những con mắt đỏ ánh kim tỏa ra ánh sánh bọc lấy thân hình chiến giả ngăn cảm thanh. Lúc này con ma thú xích giao đối đầu trực diện với kẻ mình đồng đầu lân, đầu có phát kim quang cưỡi con sư tử, tay cầm cái trống con ngừng vỗ. đoán kẻ này ắt thuộc Ma giới bởi chẳng ai dám vào vùng biển này phô trương thanh thế như vậy! Hai con vật cưỡi gầm ghè nhau , vỗ vỗ sừng con ma thú xích giao:
      - Này , con thú đó khó ở kìa!
      Xích giao dường như hiểu ý tứ của Ma Kim Tuyết, đạp gió bay lên cao hơn, há to miệng phun luồng lửa cam đỏ xuống. Kẻ kia vội vỗ trống tạo khuếch chống lửa, tiếng vang:
      - Ta là tướng quản trống Thừa Thảo, ta thừa lệnh Thiên cung xuống diện kiến Ma vương!
      - Hể? Ngưng! Ngưng phun lửa !
      ngồi nhổm dậy, vỗ sừng vàng bảo, xích giao thu lửa nhưng thèm bay xuống. Nó giương vuốt thủ , theo lễ vòng tay cúi chào:
      - Ra là tướng Thiên cung! Ngài đến Ma giới, thường bảo rừng nào cọp đó, nên làm náo động biển băng hỏa thế chứ? Chưa kể đoạn đường đến đây, tiếng trống đó đánh tan hồn lạc phách bao nhiêu vong linh vất vưởng ?
      - Ta mặc kệ! Mau tránh đường!
      Khoát tay , kẻ đó ném cho cái nhìn khinh thị. Con sư tử lông vàng nhe nanh phóng , thình lình ma thú xích giao nhào xuống đón đầu, thò vuốt bổ xuống đầu sư tử. Nó uốn người chắn ngang đường, quắc mắt nhìn trừng trừng. Tên Thừa Thảo tức giận đạp lưng sư tử bay lên, hóa lớn cái trống mắng:
      - Súc sinh! Dám cản đường bổn tướng!
      - Ngươi mắng ai đó?
      cất giọng lạnh như băng, vịn sừng đứng dậy. Rút roi vàng , giương giáp phượng hoàng phóng hàng loạt mũi tên về phía tướng giữ trống. Báu vật kỳ giáp phượng hoàng từ thượng cổ khoác vào người vừa vặn, lúc này phát huy sức tấn công mạnh mẽ. Mặt trống bị mũi tên cắm chi chít, hai đạo roi quất ra đạo chẻ thịt má Thừa Thảo hở cả xương hàm. trợn mắt nhìn mảnh mai trắng nhợt khoác giáp vàng, tay vung vẩy cây roi ánh kim , ngờ ngợ hình ảnh này từng nghe nhắc đến!
      Ma Kim Tuyết chống tay lên chiếc sừng vàng, tréo chân liếc :
      - Ngươi vào Ma giới lại chẳng kiêng dè, Thiên cung toàn những kẻ xấc xược như ngươi sao?
      - Ma nữ! Ma giới chẳng lúc nào yên ổn. Trạch Uy kia lên đến Thiên cung bắt Lịch Khắc cướp chuông Tại Kiếp. Ta đến để hỏi tội đây!
      Thừa Thảo thét, nghe ngữ điệu của chợt nghĩ:" hay Trạch Uy biết nên muốn ta rời khỏi Ma cung? Mà cướp chuông Tại Kiếp làm gì?" . quấn roi vào cổ tay, cười lạnh:
      - Ma vương tại sao phải cướp chuông Tại Kiếp? Ma giới có chuông trấn hồn thượng cổ Vong Xuyên, cướp chuông Thiên cung để làm gì?
      - Lịch Khắc mang lửa hồng hoang từ chuông Tại Kiếp thiêu đốt chiến giả của Ma tộc! Trạch Uy kia chắc lên báo thù!

      Ba chữ " lửa hồng hoang" đánh vào đầu rát buốt, cảm giác bị thiêu trong đỉnh đồng ngày đó trỗi dậy! ra là vậy! Vừa chân ướt chân ráo trở về bị tên Lịch Khắc giữ chuông tính kế, nếu có Túc Vương tử e tiêu tán hồn phách. Như lời Thừa Thảo việc này Trạch Uy cũng liên can, lên đến Thiên cung kia tìm Lịch Khắc đòi công bằng cho chiến giả của cơ mà!
      Chân mày giãn ra, vuốt vây ma thú xích giao thầm:
      - Ta hiểu sai chút về Trạch Uy rồi!
      Tên tướng giữ trống chưa chịu thôi, vẫn buông lời mắng nhiếc :
      - Trạch Uy kia chẳng qua là Ma vương , ngày xưa còn học đòi muốn lên trời... Ma vĩnh viễn là ma, đừng hòng làm tiên!
      tránh khỏi đạo roi thứ ba, áo giáp bị roi quất phanh ngực. Ma Kim Tuyết quắc đôi mắt đỏ tươi đẹp mê hồn nhìn xoáy vào , tiếng phát ra cao vút như tiếng băng nứt :
      - Ma... sao? Tiên... sao? Bọn ta cóc cần ! Ngươi nếu đánh thắng ta đừng hòng diện kiến Ma vương! tướng giữ trống dám lên mặt với Ma Kim Tuyết ta ư?
      - Ma... Kim ... Tuyết?
      Đôi mắt cái đầu lân như lồi ra, bắt đầu nhớ Thiên cung từng nhắc về nữ chiến giả giỏi nhất Ma tộc. Chỉ vào , lắp bắp:
      - phải ngươi lưu đày trong nhân thế ư? Làm cách nào...
      - Xuống địa ngục làm đầy tớ cho ta, ta cho ngươi biết! Xích giao, giao vật cưỡi đó cho ngươi!
      Đạp sừng vàng phóng lên, ma lực thượng cổ tỏa ra ánh xanh bao trùm lấy nữ chiến giả. bay lên đối diện với Thừa Thảo, tay cầm roi, tay cầm đoản đao nhếch môi:
      - Ta chưa thử sức mạnh của đoản đao thượng cổ này, ngươi may mắn là kẻ đầu tiên!
      Trong mắt Thừa Thảo dâng lên nỗi sợ tột cùng, thần khí toát ra từ giương mặt đẹp như tượng tạc và sát khí của đoản đao kia tỏa ra mạnh mẽ. Nữ chiến giả thêm, tung kỳ giáp làm lá chắn trực tiếp bay đến tấn công. Đáy mắt trầm lạnh khẽ lướt qua mặt , chưa kịp ngắm làn môi mọng gương mặt bị đoản đao chém thẳng từ đỉnh đầu xuống tận ngực, tách làm hai nửa đều đặn. Từ lồng ngực kia bay ra viên kim đan sáng như hạt châu, đón lấy nheo mắt nhìn đoạn thảy vào miệng ma thú xích giao:
      - Cho ngươi! Kim đan ...gì chứ? Ta làm ma chứ làm tiên giả chết tiệt như ngươi!
      Thảy xác Thừa Thảo xuống biển làm mồi cho kình ngư, bảo:
      - Dìm cái trống này xuống đáy biển! Thiên cung nên cử tướng biết điều xuống đây!
      - Đa tạ, Ma chiến giả!
      Con ma thú xích giao đột ngột cất tiếng khiến giật mình, rơi từ xuống. Nó nhanh chóng cuộn mình đón lấy, tiếp tục :
      - Kim đan tiên giả nuốt vào, ma thú chuyện được! Đa tạ Ma chiến giả chiếu cố! Sau này ngài cứ ra lệnh, ngoài Ma vương ta chỉ nghe lệnh của ngài!
      Nó giương vây vuốt ve tầng giáp, bất giác bật cười:
      - Mèo mù vớ cá rán! Ta chỉ tiện tay thôi! Mau đưa ta trở về Lãng Thiên Nguyên rồi về báo tin cho Trạch Uy! biết có nổi giận trừng phạt ta nhỉ?
      Xích giao lượn vòng, phun lửa đốt cái trống ra tro, tàn rơi xuống đáy biển. Nó mang rời khỏi biển băng hỏa, giọng phấn khởi :
      - Ngài đừng sợ! Ma vương trị tội cũng đến lượt ngài! biết chừng còn vỗ tay tán thưởng!

      Xích giao phun lửa đốt lưới bao trùm Lãng Thiên Nguyên, vuốt râu rồng trước khi bay xuống:
      - Ngươi trở về ! Đừng lo cho ta! Bảo với Trạch Uy... Đừng bận tâm về ta!
      - Ma chiến giả! Tự bảo vệ mình!
      Nó gục gặc đầu đoạn lẩn khuất vào trong mây. vừa đáp chân xuống sân Lãng Thiên từ trong nhà phóng ra, bế bổng lên:
      - Ma nương, chủ nhân của ta!
      Con ma thú thiết ngưu chạy rầm rập từ rừng trúc ra, nhìn nửa rừng chỉ còn là mảnh đất trống chỉ thẳng mặt con ma thú:
      - Trời đất! Phá tan hoang chỗ của ta ... Chán sống rồi sao?
      Lãng Thiên bật cười! " Thú của ai, người ấy quản!" . Con ma thú hung tợn vội mọp bốn chân xuống, đầu gục hẳn, mắt lén nhìn lên Ma Kim Tuyết lo ngại. Lãng Thiên đặt xuống, cười khì:
      - Ta thổi Miên tiêu ngăn lại mới hư hại bấy nhiêu, bằng Người trở về còn nhà để nghỉ ngơi!
      - Nằm yên đó cho ta! Nhúc nhích là ăn roi!
      lột áo giáp phượng hoàng để đầu con ma thú, trao roi vàng cho tử thiên thi:
      - Ngươi canh chừng nó! Làm rơi áo ,đánh! Phải phạt nặng mới chừa! Xem sau này còn làm càn ?
      quay nhưng thấp giọng đủ để con tử thiên thi mắt đục nghe :
      - Đánh thôi! Đừng làm trầy trụa da nó ,biết chưa?

      Kéo Lãng Thiên vào nhà, lôi trái tim của ra , đôi mắt nghiêm nghị:
      - Lãng Thiên! Ngươi mau hứa với ta, sau này dù xảy ra chuyện gì cũng được móc trái tim lung tung!
      - Người ... canh gương địa ngục?
      run run bờ môi, chưa từng nghĩ Ma Kim Tuyết tu vi chưa cao can đảm canh gương địa ngục! tiến đến trước mặt , tay xé lớp áo trước ngực lộ ra lỗ trống hoác. cười khổ:
      - Chủ nhân... Người mắng ta, phạt ta thế nào cũng được! Xin đừng nhăn mặt nhíu mày được ?
      đẩy trái tim vào lồng ngực, phun băng lấp kín lỗ. Chỗ ngực giờ như có lớp băng trong suốt chụp vào! giơ tay bóp cổ , rít:
      - được tự ý móc tim ra nữa! nghe chưa?
      - ... !
      ngạc nhiên, chỉ khoảng thời gian gặp Ma nương mạnh mẽ hơn rất nhiều. những ma lực mà cả tiếng cũng uy phong hơn! Ngày xưa ấy chỉ là lãnh đạm mà với . Bây giờ thái độ ràng hơn, bên ngoài lạnh lùng tiềm tàng hơi ấm!
      thở ra, bảo:
      - Ngươi trở về đảo Ngư ! Ta muốn ngươi về đây là để trả lại trái tim! Trở về bên Túc Vương tử, như thế ngươi mới an toàn!
      - Để ta ở đây với Người được ?
      nhìn đăm đắm, nắm chặt bàn tay thon lạnh lẽo. Lãng Thiên chẳng sợ bất cứ thứ gì, chỉ cần được ở bên chủ nhân!
      Ma Kim Tuyết rút tay, nhàng ôm lấy :
      - Lãng Thiên! Nghe ta, ngươi vì ta làm nhiều việc rồi! Đủ rồi! Ta muốn ngươi gặp nguy hiểm! Trở về đảo Ngư , nghe lời ta! Đợi ta tìm đủ gương tim đến đó!
      - Người hứa chứ? Nhất định phải giữ cho mình bình an, nhất định phải nhớ lời hứa này!
      vuốt ve bờ lưng thon, dường như có nước mắt chảy xuống. mỉm cười, vỗ về:
      - Ngươi đừng có khóc nhè ! Ta biết dỗ dành đâu! ! Ta gọi thiết ngưu đưa ngươi ! Tử thiên thi ở lại cùng ta, ngươi yên tâm!
      Nhìn dáng Lãng Thiên cưỡi ma thú dần mất dạng, ngửa đầu, nước mắt chảy ra hai bên thái dương, khẽ:
      - Đừng khóc, để Lãng Thiên yên tâm rời ! Ngươi biết ta vừa giết tên tướng của Thiên cung đâu! Ta nợ ngươi nhiều rồi, bán thân cũng trả hết! Bình an nhé, Lãng Thiên!
      Last edited: 9/10/19

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi
      Phần: giả!
      Chap 45: Gương địa ngục!

      Ma Kim Tuyết đắm mình trong nguồn suối ngầm ấm áp, giơ chân ngắm nghía hồi lâu. Làn da gần như phục hồi nguyên trạng, chỉ còn đôi chỗ ửng vân xám do vết thương để lại. Vốc nước lên đôi chân thon, khịt mũi:
      - dễ dàng có được thân hình đẹp thế này, mình phải bảo dưỡng tốt!
      Vươn vai đứng dậy, vai vẫn nhói đau mỗi khi cử động. Thuốc của Trạch Uy tuy tốt nhưng chưa đủ hay để hoàn toàn chữa khỏi! Trạch Uy... Nhớ đến những vết thủng lỗ chỗ ngực , khỏi đau đầu. Vốn vạch ranh giới, nhân nhượng mà tấn công nhưng khi phát Trạch Uy vì chiến giả mà bị thương, ngại đắc tội với Thiên cung lòng cảm thấy bất nhẫn.

      Đêm qua say mèm, nửa đêm nóng đến mức tự cởi mình trần. Nhìn sang , chỉ khẽ vuốt lọn tóc rồi ngồi dậy. hỏi:
      - Ngươi lại đâu đấy?
      - Ta nóng! Nàng cứ ngủ !
      dợm đứng dậy bị nắm tay kéo trở lại giường. Nắm đoạn lụa cột rèm bịt mắt Trạch Uy, trút áo choàng ngoài thân xích lõa tỏa hơi sương lạnh ôm lấy từ phía sau. Người run lên, bàn tay nắm lấy đôi tay trắng lạnh trầm giọng:
      - Nàng...
      - Im miệng cho ta! Đừng loạn nữa! Cung nga nghỉ cả rồi! được quay người lại! Ta tỏa khí lạnh giải nhiệt cho ngươi!
      khẽ, vòng tay siết chặt. Gò ngực áp vào lưng gắt gao, da bụng bị hơi nóng tỏa ra ấm . thở nhè , mùi kiều hương tỏa nồng hơn, thấy Trạch Uy gồng mình, hai vành tai đỏ lựng như cố chịu đựng. Ngóc đầu lên nhìn, đôi mắt bị bịt kín thể thấy nhưng môi bị răng cắn bật máu, hai bàn tay bấu vào nhau đến chảy máu .Nét mặt nhẫn, khó chịu tột cùng! nhíu mày:
      - Ta chịu thiệt thòi ôm ngươi để ngươi đỡ nóng, sao lại bày bộ mặt như chịu uất ức như thế?
      - Nàng... Đúng là giết người xài dao! Thà nàng để mặc ta ở dưới hồ băng !
      khó nhọc cất lời, Ma Kim Tuyết sau phút ngẩn người chợt hiểu :
      - Ra ngươi vì được ta ôm nên sinh ra ý nghĩ đen tối, lại thể làm gì nên tức giận phải ?
      - Nàng...!
      im lặng, cắn môi thêm nửa lời. buông lơi vòng tay, tức bàn tay mạnh mẽ nắm lại , nối vòng ôm sát sao như cũ! Kê cằm lên vai, thỏ thẻ bên tai:
      - Ngươi nha, ta buông ra ngươi lại nỡ. Ôm ngươi ngươi khó chịu... Trạch Uy, ngươi là phiền!
      - Ta... Nàng ôm ta, ta thấy mát, thấy vui... Có chút ích kỷ muốn mất vòng tay này!
      rũ bờ mi, cả gương mặt hồng rực , cánh mũi cao vút phập phồng , cả bờ môi rướm máu trông lại đáng vô cùng! Bàn tay thon, khớp ngón tay ràng đan chặt vào bàn tay lạnh toát, đầu ngón miết vào làn da trắng mịn:
      - Ma nương... Cảm ơn nàng! Ta biết nàng chán ghét ta... Chỉ đêm nay thôi, ngày mai... Chúng ta ...ai lo phận nấy...!
      - Trạch Uy! Quay lại, quay lại! Nhìn ta!
      gọi, tì cánh tay lay xoay lại. Nằm mặt đối mặt, dải băng lụa che mắt hơi tuột xuống, phủ nửa bờ môi hồng nhạt. Kéo mái tóc dài ra phía trước che trọn đôi gò bồng đảo, giơ tay kéo dải băng lụa xuống. Đôi mắt to vẫn nhắm nghiền, hàng mi dày đen nhánh cong cong yên tĩnh. Càng nhìn càng phát vẻ đẹp trẻ thơ! Bầu mắt to, lằn mí sâu, đôi môi nam tử lại mềm mại, bị bắt quay lại ngượng ngùng dám mở mắt! Vòng tay ôm cổ , cười rộ lên trêu chọc:
      - Ta này Trạch Uy, ngươi đừng chưa từng nhìn qua thân thể ta! Khi ngươi đổi vết thương cho ta, thậm chí... Khi ta là bộ xương trắng ngươi nhìn cũng chán chê rồi, còn vờ mắc cỡ? Ta cho ngươi ăn hành biết bao nhiêu lần, ta sớm mặt chai mấy lớp, ngươi còn ngại?
      - Nàng...sau khi từ dương thế trở về mặt dày hơn xưa... Ta...
      chậm rãi, cứ như nghĩ ra từ ngữ để đối đáp. Tên Ma vương khét tiếng hành lạnh lùng, chỉ tình trước mặt lại lập bà lập bập. Vỗ gò má nóng rực, mềm giọng:
      - Trạch Uy! Mở mắt, nhìn mặt ta! Mau lên! Ngươi mở mắt ta xé luôn quần ngươi luôn đấy!
      - Nàng?
      Bị dọa, mở mắt nhìn chằm chằm vào mặt đoạn với tay kéo chăn đắp phủ cả thân hình. Bẹo má , đôi mắt sáng như sao dán chặt vào đôi mắt phượng dài như cố kiếm tìm ý tứ của nữ chiến giả. giơ ngón tay chọt vào chỗ thủng da ngực, bậm môi chịu đau, kêu ca tiếng! Trái tim đập nhanh, bàn tay vừa vặn cảm được nó muốn bay ra khỏi lồng ngực. vuốt ve bờ ngực rắn chắc, khẽ cười lắc đầu :
      - Trạch Uy à Trạch Uy... Ngươi nha, đừng khiến ta có cảm giác là ức hiếp ngươi chứ? Ma vương và chiến giả ... Chúng ta già lắm rồi ! Cho dù là tình đêm cũng chẳng ai phải chịu trách nhiệm cho ai hết!
      giơ bàn tay che cái miệng lại, giọng trầm :
      - Nàng lại linh tinh gì nữa thế? Cái gì mà tình đêm?
      - hiểu à? Dương thế có những người trẻ sống như thế! Gặp nhau, vừa mắt nhau chơi. Ngày mai ai lại về nhà nấy, có duyên ắt gặp lại! thôi.
      thầm, đáy mắt xao động, dường như tức giận. Bàn tay ôm trọn gò má, như ra lệnh:
      - Nàng bỏ ngay những ý nghĩ đó khỏi đầu! Tình đêm...gì chứ? Ta...nếu phải nàng, ai ta...cũng muốn!
      - Ngươi ?
      Nằm sấp áp mặt vào gối, liếc , lòng nghĩ :" Trời đất! Sao nghe như lời tỏ tình vậy nè?" . gật đầu, thở mạnh đứng dậy buông rèm:
      - Ta vẫn là tự giải nóng hay hơn! Nàng đắp kín chăn kẻo lạnh! Ngủ !

      ...
      Ma Kim Tuyết xuyên giáp phượng hoàng, khoác áo choàng trắng gọn gàng, bước ra khoảng sân rộng trước Lãng Thiên Nguyên, chép miệng:
      - Trạch Uy... Chúng ta gặp lại sau!
      Có áo choàng phượng hoàng, đến được địa ngục rất nhanh. Mở gương địa ngục tiếp tục canh cửa gương, cái đầu lâu lại vui vẻ kể cho nghe rất nhiều câu chuyện . Ngày qua ngày gương tim dần nhiều hơn, Ma Kim Tuyết đôi lúc tự hỏi vì sao nhiều ác quỷ, ma tà lại nhằm lũ này muốn vượt gương nhiều như thế?
      Hơn hai con trăng cứ đều đặn làm công việc của mình. Cũng ngần ấy thời gian gặp lại hai vị chiến giả Tuyên gia và Tịch gia. Mỗi hừng đông trở về Lãng Thiên Nguyên đều nằm giường băng ngủ mê man. Chỉ khi tử thiên thi lay khẽ gọi dậy dùng bữa mới chịu nhướng mày trở mình! bảo ma thú thiết ngưu thăm dò xem có vị tướng Thiên giới nào đến địa ngục . Nó chạy mất mấy hôm trở về lắc mạnh cái sừng bảo có, sừng đôi lúc có treo vài bình rượu xà cổ! Dạo sau này mỗi ngày đều nhấp chút rượu, quả ngủ rất ngon. Tuyên gia đến được nhưng luôn có tử thiên thi mang quà lễ đến. Tịch gia nhận lệnh của Ma vương đưa Yểm Nha và Yểm Vũ cùng. thấy nhớ cái má phính và nụ cười của Yểm Vũ!
      Trở về từ địa ngục, cầm bình rượu vào rừng trúc! Uống ít, mơ màng ngả lưng trong căn nhà tranh trước đây của Lãng Thiên. Làm giả cũng chẳng sung sướng gì, mãi chạy đông chạy tây ! Trấn giữ gương địa ngục thông ba cửa, cứ xách roi xông qua gương lùng bắt vong hồn ngơi nghỉ. Rất may là khả năng ,ma lực hoàn thiện từng ngày nên hoàn thành nhiệm vụ được giao! Danh tiếng chiến giả Ma Kim Tuyết ngày trở lại quyết liệt và lạnh lùng hơn vang xa. canh gương gặp cỗ xe của Quỷ mẫu cần lo sợ như xưa! Con ma thú thiết ngưu càng ngày càng ngang bướng, nó sẵn sàng lao vào đám hỏa thượng chi mã hất tung mọi thứ. Có lúc nó lật nguyên cỗ xe chở Quỷ mẫu!
      Ma vương như bốc hơi khỏi địa ngục. Nhưng Ma nương biết, luôn thầm nhìn ! Mặc cho và ma thú thiết ngưu động thủ khi chạm trán Quỷ mẫu, chưa khi nào bị trách phạt! bao dung này nếu phải Trạch Uy ai cản được Quỷ mẫu tìm " tính nợ" .
      Last edited: 9/10/19
      Betty thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 46: Lên dương thế!

      Ma thú thiết ngưu cõng nữ chiến giả lưng vượt sông Niệm Kiếp. Bốn chân thư thái đạp mặt nước , đôi lúc khoái chí còn vung đuôi đập nước tung tóe. Chỉ cần thấy bóng dáng to lớn, cặp sừng cong lắc lư là bọn thủy quái lặn sâu, trốn biệt dạng. Con ma thú đen bóng mang đặc tính của lữ đoàn giả: thù dai! Nó ghi hận lần trước bọn thủy quái tấn công chủ nhân khiến bị thương nặng. Chỉ cần thấy đầu thủy quái nó ngay lập tức bung vuốt sắt dưới chân, hướng nhắm xuống xiên thẳng, hất nguyên con lên khỏi mặt nước và phun lửa đốt ra tro! Ma Kim Tuyết ngồi lưng chẳng quản, thuận ý cho nó đồ sát. Nhiều lần như thế , khúc sông Niệm Kiếp tự vắng lặng khi ma thú thiết ngưu qua.

      Thất bảo cổ lâu sáng rực đèn, Ma Thiên lão tổ lại trong Tàng kỳ thư chỉ dạy những kẻ học làm giả. Ma lực của ông vẫn chưa hồi phục, thể hóa lại linh thú lông đỏ kề cận bên Quỷ mẫu. Mã Triệt bận rộn chăm sóc cho chín con hỏa thượng chi mã, hai trong số đó bị sừng của ma thú thiết ngưu húc lủng bụng. Quỷ mẫu từng ra lệnh cho giả hợp sức bắt con vật cưỡi của Ma chiến giả về nhốt lại nhưng chẳng giả nào phục mệnh! Ma Thiên lão tổ :
      - Muốn bắt được ma thú thượng cổ đó ngoài Ma vương ai làm được! Ngài ấy là kẻ duy nhất thuần được ma thú thượng cổ, mang xích giao về làm vật cưỡi.
      Quỷ mẫu vượt biển băng hỏa đến Ma cung cầu Ma vương, lại điềm nhiên :
      - Ma thú thiết ngưu hung hãn nhưng vẫn là bảo vệ chủ nhân. Chỉ cần sau này nó bờ Đông người bờ Tây xảy ra chuyện! Nó nhường Quỷ mẫu nhường nó vậy!
      - Lý nào như thế? Tôn nghiêm Quỷ mẫu ở đâu, há vì con ma thú mà phải nhún nhường?
      Bà vỗ bàn, thè cái lưỡi chẻ đôi bất bình. Ma vương cười lạnh:
      - Quỷ mẫu biết giả thù dai, nhớ lâu! Vật cưỡi hay tử thiên thi theo bên họ rất trung thành. Quỷ mẫu ba lần bảy lượt làm khó chủ nhân của nó, trách sao nó ghi hận? Vẫn là trở về , sau này tránh xa Ma chiến giả ra!
      Quỷ mẫu nghe lời đứa con trai bà thương nhất ra biểu cảm có phần kinh hãi. bao dung với chiến giả bất chấp lời bà là lần đầu xảy ra!
      Trạch Uy từ xưa đến nay luôn công tư phân minh, chỉ tình. Ngàn năm trước khi Ma Kim Tuyết phát giác Trạch Uy chẳng thương mình, còn ăn nằm với Lịch Thủy thượng tiên đứa con trai này lời cũng giải thích. im lặng, khi Ma nương đại khai sát giới, đồ sát địa ngục vẫn giữ nét mặt lãnh đạm, :" Nàng ta muốn đánh, đánh!". Chỉ khi thấy máu chảy, sinh linh kêu khóc gương mặt đó mới chảy nước mắt thương chúng sinh . Ma nương tự mình phong ấn ma lực, lưu đày trong nhân thế. bị Thiên cung xử tội, vẫn nửa lời. chẳng bao biện cho chính mình, lại càng bao dung bất kỳ ai!
      Bà che miệng, đôi mắt tím nhìn chòng chọc vào mặt Trạch Uy :
      - Trạch Uy... Con ta, địa ngục cần Ma vương minh. Con thể bao che chiến giả thế này! Nếu... Nếu Ma Kim Tuyết nhớ lại được , nếu nó lại gây đại chiến Ma tộc lần nữa... ! Trạch Uy! Con thể để xảy ra đại chiến lần nữa!
      buông bút, đến trước mặt bà, vòng tay cúi chào:
      - Quỷ mẫu trở về ! Ta tự biết định liệu. Ta tin chiến giả của ta. Ta tin Ma Kim Tuyết! Nếu xảy ra nghịch duyên... Ta cùng nàng ấy đối mặt! Cho dù cùng đồng quy vô tận ... Ta cũng để sinh linh kêu khóc lần nữa!

      ...
      Màn đêm buông xuống nhanh, khắp thành phố rực sáng bởi muôn vàn ngọn đèn. Dòng người ngược xuôi tạo thành những dải sáng dài vô tận. đỉnh tòa nhà cao tầng, mặc chiếc đầm đỏ tung bay trong gió, gương mặt trang điểm lộng lẫy cởi bỏ đôi giày cao gót mông lung nhìn toàn cảnh thành phố. Hôm nay người nhất kết hôn nhưng dâu là người khác! Lúc nãy ngồi trong xe hơi yên lặng nhìn sang bên đường, ấy lịch lãm trong bộ vest đen ,miệng luôn tươi cười. dâu bé kia e lệ nép vào ngực , cảnh tượng hạnh phúc!
      Xoa xoa cái bụng phẳng của mình, nước mắt rơi:
      - Con à! Hôm nay ba con kết hôn, hay mẹ con ta làm món quà cưới tặng ba được ? Để ba con nhớ mãi ngày này!
      tiến thêm bước, hụt chân rơi xuống. Nhắm mắt...
      Mở mắt...! Chưa rơi xuống! chỉ thấy trước mắt mình là đẹp mê hồn, làn da trắng như tuyết phảng phất nét ma mị. Bế tay thoắt cái bay vọt lên!
      Đẩy té nhào, mạnh bạo xé chân váy đỏ băng lại vết thương do sắt chĩa ra cào trúng, tiếng trong trẻo vang lên, lạnh phát rét:
      - Vì người đàn ông, xác hai mạng, đáng hay Ngô Bội Ngọc?
      Nghe kêu trúng tên mình, lại thấy phía sau là thây ma đen đúa, mắt đục ngầu hoảng loạn ôm đầu, thét :
      - Quỷ! Quỷ!
      - Nhát gan như vậy còn muốn chết? Để ta cho mà nghe, nhảy xuống đó, xác be bét, đừng có tưởng như coi phim là hồn bay lên phiêu phiêu. Nhầm to! Xác bầm dập hồn cũng nát bét lúc đó. Xong nhà xác đến hốt, vô pháp y , nằm đó tự coi người ta mổ xẻ chính mình. Soi từ chân tơ kẽ tóc, còn được khuyến mãi vô số" bạn " nằm chung trong phòng xác. Xong đến tám mười tiếng sau hồn mới xuất ra, nguyên trạng trước lúc chết. Làm ma chưa tới số vất vưởng, ở được mà cũng xong. Chưa kể ma cũ ăn hiếp ma mới hoặc gặp mấy hồn ma dại nóng nảy. Chúng biết có thai còn nhảy lầu, tước quyền sống của đứa trẻ thảm rồi! Đánh hết biết lỗ nào mà chui!
      Ma Kim Tuyết ngồi xuống bên cạnh, thản nhiên như kể câu chuyện phiếm. càng nghe càng co rúm người lại, mặt cắt còn giọt máu. Nữ chiến giả phẩy tay gọi:
      - Kẻ kia, ra đây !
      Ma Kim Tuyết lạnh lùng giật tay Bội Ngọc xuống, kéo gương mặt lên ra lệnh:
      - Mở mắt! Nhìn ! Đây là kẻ đợi đầu thai làm con !
      Bội Ngọc mở to mắt dù muốn, trước mắt bóng ma đỏ máu trông là đàn ông hay đàn bà quỳ trước mặt. Bàn tay đỏ máu chụp lấy bàn chân , bật khóc thê thiết:
      - Xin ... Ngô Bội Ngọc...đừng tước đoạt cơ hội đầu thai lần cuối cùng của tôi!
      Ma Kim Tuyết nghiêng đầu ,trông bộ dạng thất kinh hồn vía kia e mở miệng được, bèn bảo :
      - Nhát gan! Ngươi , cho ta biết!
      - Đa tạ chiến giả!
      Bóng ma quay qua cúi lạy đoạn nhìn run lẩy bẩy, :
      - Tôi là vong hồn dưới địa ngục, kiếp trước từng nợ ân tình. Tôi muốn ở lại địa ngục làm chân giữ cửa nhưng phải trả hết nợ nghiệp. Đánh liều xông qua gương địa ngục lên đây, gương tim cũng còn! Nếu đầu thai thất bại tan hồn lạc phách. Đây là lần thứ ba. vì tên đàn ông đó hai lần phá bỏ !
      - ấy... thích trẻ con...!
      khó khăn mới trọn vẹn được câu, bóng ma thét lên ai oán:
      - phải! lợi dụng ! tên khốn! Hôm nay kết hôn, dâu phải cũng mang thai hay sao? Tỉnh lại !
      Ma Kim Tuyết cười nhạt, vuốt tóc :
      - chết rồi, làm ma giỏi lắm chỉ theo ám . Oán khí nhiều hại chết ! Nghiệp vương mang, tội tình gì? Ai mà sai lầm! Sai sửa! Đàn ông thôi, có thằng này có thằng khác. Nhưng con cái là món quà! Bất kể là duyên hay nghiệp, đều nên thuận theo tự nhiên.
      òa khóc, ôm lấy Ma nương, vùi mặt vào lồng ngực lạnh giá :
      - Nhưng tôi chỉ có mình, gia đình ở quê nếu biết chồng mà chửa ...nhục !
      - Ai cũng phải trả giá cho sai lầm của mình! Nghe ta, làm mẹ đơn thân chẳng có gì là xấu hổ! bảo vệ được con mình mới là nhục nhã nhất! Hãy can đảm ngẩng cao đầu mà sống, trời xanh ắt có an bài!
      Dỗ dành nín khóc, Ma Kim Tuyết vỗ vỗ vài cái bụng , nhìn bóng ma kia:
      - An tâm vào ! Ta tin Ngô Bội Ngọc hiểu. Chúc mẹ con ngươi bình an!
      Bóng ma vái lạy nữ chiến giả đoạn hóa thành làn khói bay vào bụng . Ma Kim Tuyết đỡ đứng dậy, giọng:
      - , ta tiễn đoạn!
      - Nhưng... là ai? Ta nghe ... Nó..gọi là chiến giả?
      Ma Kim Tuyết lơ đãng, im lặng dắt tay xuống cầu thang. Gọi xe , Ma Kim Tuyết đẩy vào trong, bảo:
      - Ngủ giấc cho ngon! Mai là ngày mới!
      - là ai?
      Bội Ngọc nhướng đầu ra cửa xe hỏi với, Ma Kim Tuyết tung làn gió lạnh đánh tan trí nhớ về cuộc gặp gỡ lúc nãy. Hòa vào màn đêm, dịu dàng:
      - Ta là ai... Biết để làm gì?
      chiếc xe chở hai vợ chồng mới cưới từ nhà hàng trở về, chạy bon bon đường vắng bị mất thắng lao thẳng xuống dòng kênh. Im ắng ... "Rầm!" Tướng cao lớn xanh tím nắm cánh cửa lôi ra khỏi xe, bế đặt nửa người bờ, nửa người dưới nước . Vừa định biến ngửi được mùi kiều hương, vui mừng nhảy lên bờ:
      - Tuyết nương! đến rồi ư?
      - Tuyên gia!
      Ma Kim Tuyết bước đến , vui vẻ tiếp nhận cái ôm thâm tình của vị chiến giả vùng nước. nhấc bổng lên xoay mấy vòng:
      - Tuyết nương! Ta bận , đến thăm ! trách ta chứ?
      - Ta ổn mà, như ngài thấy !
      cười tươi , vỗ vỗ vai mình ra hiệu bình an. Tuyên Thừa Chí kéo đến nghĩa trang, quát lên:
      - Bọn bây cút ra kia lúc!
      phì cười nhìn bọn vong hồn hoảng hốt chạy mất bóng, phủi phủi bề mặt ngôi mộ cười lớn:
      - Chả có gì lót cho êm cả! Ngồi tạm vậy!
      - Được rồi! Ngài khách sáo làm gì? đó chưa tới số hả?
      mỉm cười, giơ tay lượm cọng cỏ gà tóc Tuyên gia. ngại, gãi gãi đầu:
      - Ta nỡ, ta có mang. Gã kia là oan hồn đòi mạng, gã quen rất nhiều , khi biết có con ép phá bỏ. Tận cùng rồi!
      - Ác lai ác báo! Thôi ta trở về canh gương địa ngục, Tuyên gia, ta đây, ngài bảo trọng !
      đứng dậy, vòng tay cúi chào. nắm bàn tay bóp , giọng lưu luyến:
      - Ta cho tử thiên thi mang thêm rượu xà cổ và kiều hương đến Lãng Thiên Nguyên! cần gì cứ dặn dò, ta hết lòng !
      - Chỉ cần ngài bình an là được!
      nở nụ cười rạng rỡ đoạn biến mất, để lại mình đứng ngẩng ngơ giữa nghĩa địa hoang vu.
      Last edited: 10/10/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 47: Bắt quỷ!

      Ma Kim Tuyết chưa vội trở về, bước vô định con đường vừa tạnh ráo sau trận mưa rào. khí vương mùi ẩm ướt hòa cùng hương hoa nhài dìu dịu, nhón chân ngắt cụm hoa nhài. gác , tiếng ghi ta hào sảng vang lên cùng tiếng hát bài tình ca những năm 80! Bài tên gì chịu, lúc đó còn chưa được sinh ra. Tay khẽ nhịp theo điệu nhạc, nhìn con tử thiên thi :
      - Ngươi !
      Thường nơi nào có giả xuất có gì hay! Tử thiên thi trước, chó trong khu sủa ầm , mèo dựng ngược lông kêu "méo _.." ù té chạy. giả sau câu hồn đoạt phách cũng có tang cận kề. nhìn theo cái bóng thoắt thoắt của con tử thiên thi nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác! Thứ nó truy lùng là con quỷ nữ vượt gương địa ngục lên báo oán. Chung quy cũng là chữ tình! Thục Trinh xinh đẹp giỏi giang bao người mến mộ , chỉ mong được nụ cười của người đẹp. lại ghim trong tim mình hình bóng Phạm Khắc, trăm phương ngàn kế kéo lại gần mình. Đỉnh điểm là sử dụng bùa , thành công! Phạm Khắc trúng bùa tay đẩy người vợ thanh mai trúc mã xuống thang lầu. Người vợ thoát chết nhưng cũng nhất quyết đoạn tuyệt. Thục Trinh giữ được Phạm Khắc ba năm, mòn mỏi trông đợi sau cùng sinh được đứa bé . Thời vận thay đổi, Phạm Khắc còn bị bùa khống chế, dần dà lạnh nhạt, thậm chí oán ghét . ngày ma xui quỷ khiến gặp lại người vợ đầu, nhìn dáng tập tễnh do di chứng té cầu thang lúc xưa chợt tỉnh hồn. Cứ như có gáo nước lạnh buốt hắt thẳng vào mặt, Phạm Khắc trở về nhà, bế con vừa đầy tuổi trở về nhà mẹ đẻ. Cuộc chiến ly hôn và giành quyền nuôi con nổ ra nảy lửa, lúc dầu sôi lửa bỏng Thục Trinh chết! Té từ ban công xuống, kịp trăn trối! ta chết giờ xấu, lại mang tội nghiệt bị đày vào địa ngục. Chữ " tình" buông xuống được, cố chấp trao gương tim , vượt gương địa ngục trở về tìm Phạm Khắc!
      Có tiếng hú truyền báo hiệu, Ma Kim Tuyết thoắt cái bay lơ lửng bên ngoài cửa sổ căn nhà chung cư. Phạm Khắc tay bế đứa bé tầm ba tuổi, tay bế đứa bé trai hơn tuổi dỗ dành. Bên chiếc bàn gỗ , người vợ mang thai ngồi ăn vội bữa tối muộn! Đồng hồ điểm gần mười hai giờ!
      Từ dưới chân bàn, cái đầu tóc dài rũ rượi ló lên, trườn từ từ lên mặt bàn. Xòe mười ngón tay vuốt nhọn đỏ ối vuốt mặt người vợ, cái miệng đầy máu, răng lởm chởm há ra kinh tởm ước chừng muốn cắn nát mọi thứ trước mắt! Phạm Khắc quay lại, ngọt ngào:
      - Vợ ơi! Mai bế hai đứa này gửi về nhà mẹ, rảnh tay chăm sóc em nhé!
      - Ý hay!
      Người vợ cười hiền, thu dọn món ăn. Con quỷ kia bay lên trần nhà, thòng cổ dài đu đưa cái đầu trước mặt Phạm Khắc , rên rỉ:
      " - Sao ngày xưa chăm sóc tôi? Sao để tôi mình sinh, bê bết say sưa?"
      Song vốn chẳng thể thấy được con quỷ nên câu hỏi của nó rơi vào khoảng . Phạm Khắc hôn cả hai con, dịu giọng:
      - Khuya lắm rồi! Hai đứa ngủ chứ, sao hôm nay cứ đeo bố cứng thế này?
      - đặt con vào giường ! Lại đây, mẹ ru hai con ngủ!
      Con quỷ thoắt trông thấy đứa con của mình nũng nịu ôm lấy người vợ gọi "mẹ, mẹ" giận dữ, cái đầu càng lắc nhanh hơn:
      " - Nó là con tao! Nó chỉ được gọi tao là mẹ! Ngày tao chết nó vẫn chưa gọi tao tiếng mẹ nào!"
      Đèn phụt tắt, hai đứa trẻ sợ hãi khóc váng lên. Con quỷ cười đanh, giơ tay bóp cổ người vợ nhấc khỏi mặt đất. Vòng tay ôm đứa bé vẫn quấu chặt, tay rị cổ mình, người vợ trong bóng tối chợt nhìn thấy gương mặt con quỷ, nghẹn giọng:
      - ..Thục ...Trinh!
      Phạm Khắc vừa nghe tiếng vợ nhắc tên nhào dậy, hai tay mò mẫm trong bóng tối la hét:
      - Em có sao ?
      Con quỷ nâng người vợ lên tận trần nhà ,con ngươi lồi cả ra ngoài nhìn Phạm Khắc va vào tường té nhào. Nó muốn cho thấy người vợ thương bị siết cổ chết tức tưởi thế nào nhưng được ! Tức tối tay nó siết mạnh, cánh tay ôm đứa bé thõng xuống, tắt thở. Đứa bé rơi xuống, ánh chớp đen xẹt ngang đón lấy! Con quỷ rụt tay, cái xác người vợ rơi " bộp" xuống sàn. Nó vừa thấy nữ chiến giả lướt vào muốn chạy trốn vòng roi vàng siết chặt cổ, tống thẳng lên trần nhà bẹp dúm.
      Ma Kim Tuyết nhìn cái xác người vợ, lãnh đạm giơ bàn tan thon trắng lạnh lại gần cái bụng bầu. ngón tay mọc nhánh băng sắc bén, quẹt đường ngang lôi đứa bé sơ sinh ra ngoài. Hóa băng làm lành ngay vết rạch , vỗ bụng cho máu sản chảy lênh láng khắp phòng! Đặt đứa bé còn nguyên dây rốn áp vào ngực mẹ, thầm:
      - Vận mạng của hôm nay phải kết thúc, nếu chết vì con quỷ kia cũng chết vì trượt chân trong bồn tắm! Ta muốn có thêm quỷ linh nhi, yên tâm lên đường ! Đứa trẻ này đại nạn chết, ắt có phúc khí!
      Cái xác đột ngột mở mắt, đảo tròng nhìn quanh, lại nhìn đứa bé nút tay. Hai hàng lệ chảy xuống, tiếng khóc nho :
      - Tội nghiệp con tôi! Đa tạ chiến giả cứu bọn trẻ! Tôi vô oán vô hối, đa tạ!
      - Bốn mươi chín ngày sau hãy đến gương cạn, Tịch chiến giả đón ngươi!
      , nắm đầu roi bay khỏi cửa sổ, hất con quỷ xuống mặt đường. Con tử thiên thi vỗ tay bên bảng điện, khói bốc lên, lửa ngún cháy chẳng mấy chốc náo động cả khu phố. Mọi người la thất thanh chữa lửa, phá cửa cứu người . Ma Kim Tuyết lôi roi kéo con quỷ cà xuống mặt đường, gọi:
      - Tử thiên thi của ta! thôi! Bọn họ cứu được Phạm Khắc và ba đứa trẻ!

      Bước qua cánh cửa gương, vung roi hất con quỷ nữ bay bạt lên thành gương. Cái đầu lâu xuất khỏi gương, bộ xương đỏ cơ gân chằng chịt móc ngón tay chọt qua cổ họng con quỷ, khề khà:
      - Chủ nhân! tha được à?
      - tha! Ta cố đợi, đợi ngươi quay đầu, Thục Trinh à! Ta nghĩ khi ngươi thấy người vợ kia dù bị bóp cổ vẫn ôm chặt con ngươi, sợ nó té xuống bị thương... Ta nghĩ lúc đó ngươi nghĩ lại! Ta đồng ý ngày hôm nay đó phải chết, nhưng ta mong là do ngươi đoạt mạng. Là ngươi chặn mất đường của mình!
      Ma Kim Tuyết lạnh lẽo nhìn con quỷ nữ, mặc cho nó van xin vẫn phẩy tay ra hiệu cho tử thiên thi nhảy vào xé nát hồn phách! Đầu lâu liếm mép, lắc đầu:
      - Ngươi xé nó nát bươm thế này, ta còn định nhai ! Thế này nuốt luôn !
      rồi hai xương hàm bạnh ra ngoạm nùi quỷ hồn vào, khoái chí cười to:
      - Chủ nhân, món ăn ngon!
      - Đóng gương! Ta trở về đây!
      kéo bím tóc huyền sang bên, ra lệnh. Đầu lâu nhanh chóng khóa gương, nhảy lên lưng thiết ngưu, chống tay lên cái sừng, chép miệng:
      - Cục cưng! Chúng ta về nhà thôi! Ta đói rồi!

      Tịch Vu Xuyên kéo ghế cho Yểm Nha ngồi, cho Yểm Vũ ngồi trong lòng mình đoạn gọi món:
      - Cho hai phần mì, cháo, bình trà sen!
      - Thưa vâng!
      Yểm Nha vén tóc, nhìn hai cha con đồng điệu màu xanh thiên thanh mát mắt. Ở khá lâu dương thế nên con bé đâm ưa thích khẩu vị nơi đây! Ngày nào cũng đòi cha đưa đến chỗ này ăn cháo. Ông chủ rất thích nó, đặc biệt căn dặn mỗi ngày chuẩn bị sẵn phần cháo, mỗi ngày loại khác nhau!
      Yểm Vũ thấy tô cháo cá nghi ngút khói, thơm lựng chùi nước dãi, dợm bò lên bàn ngồi. Tịch gia ghì tay nó, âu yếm:
      - Tịch Ngân Yểm Vũ! Ngồi ở đây ăn được rồi! Sao lại trèo lên bàn?
      - bàn ngồi thích hơn!
      Nó cười vang, định lúc ở với Lãng Thiên ngài ấy toàn cho lên bàn ngồi nhưng nhớ ra lời dặn liền ghìm lại. Nó thậm chí bóc tay ăn, bóc luôn cả thức ăn trong tô của ngài ấy. Trà Lam trí giả từng la rầy con ăn uống phải nhu mì, ai thương! Lúc đó Lãng Thiên chỉ cười, vừa lau miệng nó vừa : " - Yểm Vũ xinh đẹp nhà chúng ta cần chi nhu mì! ai thương cha mẹ nó thương, ai nuôi ta và Ma nương nuôi nó...cả đời!".
      Tịch Vu Xuyên nghiêm mặt, cầm chén cháo bảo:
      - Con ngồi ngoan trong lòng cha, cha đút con ăn!
      - Yểm Vũ! Hay qua đây mẹ đút nhé!
      Tịch gia lừ mắt nhìn :
      - Ngươi lo ăn hết chỗ mì kia! Ngươi ăn hết, tối khỏi ngủ!
      Yểm Vũ lấy tay che mặt, láu lỉnh chừa ra hai con mắt sáng lấp lánh nhìn mặt mẹ đỏ hồng lên :
      - Cha ơi! Yểm Vũ ngoan ngoãn ăn cháo, sáng đừng cho ăn cơm chó !
      Tịch Vu Xuyên ngẩn người, ngó qua ngó lại :
      - Ai lại cho con ăn cơm chó? Ai?
      - Cha chứ ai! này cứ nhìn như cha nhìn mẹ gọi là phát cơm chó!
      Đến lượt Tịch gia và Yểm Nha lấy tay che mặt vì ngượng. Con bé thừa cơ hội leo tót lên bàn, ôm tô cháo vào lòng dùng tay trái múc ăn ngon lành! nheo mắt nhìn ra đường, lẩm bẩm:
      - Mau đưa Yểm Vũ trở về thôi, trần gian nguy hiểm !
      Báo chí đưa tin sản phụ chết tại nhà sau khi sinh, đám cháy vào đêm qua. Tịch Vu Xuyên mỉm cười:
      - Ma nương rốt cuộc canh gương địa ngục, làm rất tốt! Yểm Nha, chúng ta trở về thôi! Hồn Tuyên Phong vốn ở đây!
      Bế con , tay nắm chặt tay vợ bước khỏi nhà hàng món Hoa, nhìn ánh nắng sớm hít hơi :
      - khí tốt tí nào! Thảo nào gương của ta càng lúc càng nhiều kẻ báo danh!
      - Nhưng Tịch Khanh, nếu ngài biết hồn Tuyên Phong ở đây sao vẫn ở lại đây đến giờ?
      Yểm Nha thắc mắc, cười thương , cúi đầu hôn má:
      - Trạch Uy kia muốn ta lên đây, ta thuận nước đẩy thuyền đưa mẹ con nàng chơi!
      - Cơm chó! Cơm chó!
      Yểm Vũ ụp mặt vào vai , cười ré lên. Dáng cả ba tan biến trong ánh nắng rực rỡ...
      Last edited: 11/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :