Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 38: Hũ dấm đổ!

      Lãng Thiên ở đảo Ngư đâm ra bức bối, ngoài việc ra bờ biển chỉ ngồi thừ mình lầu thành thổi Miên tiêu! Tiếng tiêu của luôn khiến kẻ nào nghe được day dứt, Trà Lam nhét cả hai cuộn tơ vào tai vẫn thể nghe thấy. lên thành lầu giật phắt cây Miên tiêu:
      - Ngươi đừng thổi nữa! Cả nơi này sắp phát điên lên vì tiếng tiêu ảo não này rồi!
      - Túc Vương tử thức dậy chưa? Ngài ấy ngủ gì lâu đến thế?
      lấy lại cây tiêu, mắt đăm đắm nhìn về góc đảo Ngư .Lòng như có lửa đốt, lo lắng cho Ma Kim Tuyết nhưng ấy bảo phải ở đây, lại dám trái lời! Trà Lam định vỗ vai an ủi nhưng tay chưa chạm vai cẩn thận tránh né. Dường như chỉ có Ma nương và Yểm Vũ chạm vào được . nhìn đôi mắt xanh đau đáu , dịu dàng:
      - Ta nghĩ ngài ấy sắp thức dậy thôi! Ngươi cố thêm chút !
      Trà Lam rón rén bước vào phòng Túc Vương tử, bên trong bức màn ngài ấy vẫn ngủ nhưng mảnh hồn Tuyên Phong kia mắt vẫn mở to! Trông thấy hé màn nhìn lên tiếng:
      - , xin giúp đỡ! Ta sắp bị ôm ngộp chết rồi đây!
      Trà Lam có chút buồn cười, tư thế Túc Vương tử ôm cứ như ôm khúc gỗ đè lên người mình. Mảnh hồn Tuyên Phong bị trói dần mờ hơn, lúc này mới khẽ lay chủ nhân:
      - Túc Vương tử, ngài mau thức dậy! Mảnh hồn...
      - Ta biết rồi, ra ngoài!
      Túc Thành trở người đè chặt Tuyên Phong, rạch tay mình đặt lên môi :
      - Uống !
      - !
      Tuyên Phong quay mặt cự tuyệt liền bị Túc Thành bóp chặt cổ, tự uống máu mình đoạn cúi xuống hôn môi mảnh tàn hồn. Vị máu trôi xuôi xuống cổ mà thể cản lại, đôi mắt Tuyên Phong trợn lên giận dữ nhìn trừng trừng vào cái kẻ dụi bờ mi vào gò má. Mảnh hồn bị ám máu đậm màu trở lại, cả những đường vân tơ máu trong mắt cũng nổi hơn! Túc Thành lúc này mới tách môi ra, thở mạnh:
      - Ngươi cứ thích uống rượu phạt thế hả? Hay chỉ vì người muốn được ta hôn?
      - Vô sỉ! Ta tiếc vì sao lúc xưa ta tan luôn thành tro bụi, ta nghĩ hóa kiếp nam tử tránh được ngươi. ngờ ngươi lại phân biệt trắng đen như vậy!
      Giọng điệu của Tuyên Phong oán trách, kê lại gối , chạm môi vào trán mảnh hồn :
      - Ta rồi! Dù ngươi hóa thành bất cứ thứ gì ta vẫn ... Nam tử...gì chứ? Cho dù là hóa thú, hóa hay bất cứ thứ gì, chỉ cần đó là ngươi, ta nguyện ý!
      Giăng vòng đèn chung quanh giường sưởi ấm cho mảnh hồn, mỉm cười:
      - Ngươi ngủ ! Đừng nghĩ linh tinh nữa! Ta cho ngươi rời khỏi ta đâu!

      Lãng Thiên nhìn vị vương tử bước vào điện, sắc mặt có chút nhợt nhạt còn cổ tay còn dấu cắt rỉ máu trêu chọc:
      - Coi bộ ngài ngủ phục hồi sức lực mà còn mất máu hơn nhỉ?
      - Ta sao! Ngươi cảm thấy lo cho Ma nương à?
      Túc Vương tử rót trà, chậm rãi nhìn Lãng Thiên. Trong lúc ngủ thử vào mộng cảnh của Ma Kim Tuyết nhưng thể! Ma nương kia giăng cả kết giới trong giấc mơ của mình, để ai bước vào ?
      Lãng Thiên cau mày , đôi mắt xanh chìm sâu trong ưu sầu:
      - Ta biết chủ nhân ta có ổn ?
      - Chi bằng ngươi chuyến, nhớ phải che dấu cho tốt, chớ manh động! Khoác cái này, giả nào phát ngươi là tử thiên thi!
      Túc Vương tử trao áo choàng trắng lúc xưa tu tiên vẫn mặc cho Lãng Thiên! Nhìn dáng vẻ luống cuống khoác vào, vòng tay cúi chào vội vàng rồi mất tăm, lắc đầu:
      - Lãng Thiên! Con tử thiên thi duy nhất biết chính là ngươi! , đến xem kẻ ngươi thế nào!
      - Chủ nhân! Tiếp theo chúng ta nên làm gì?
      Trà Lam tỉ mỉ buộc lại vết thương tay , hỏi . chống tay nhìn khẽ cười:
      - Đợi Lãng Thiên mang tin về! Chỉ cần Ma nương bắt đầu canh gương địa ngục, chúng ta thuận nước đẩy thuyền để nàng ấy mau chóng thu đủ vạn mảnh gương tim. Chỉ cần hồi sinh được Tuyên Phong ta lật đổ Trạch Uy, mang cả địa ngục này làm quà cho !
      - Ngài từng nghe về lời nguyền của Ma Kim Tuyết chưa? Nếu nàng ấy và Trạch Uy lại vướng nghiệt duyên lần nữa Huyền Vũ cự thi trở lại hủy thiên diệt địa.
      Trà Lam cất lời, lại tỉnh như :
      - Duyên phận làm sao trước được! Ta cũng muốn thấy Huyền Vũ cự thi lần, nghe đó là con thủy tổ cương thi có gương mặt mỹ nhân nhưng thân hình nam tử! thú vị !

      Ma Kim Tuyết ngồi dựa vào phiến đá nhìn Yểm Vũ đùa nghịch trong sân. Tịch Vu Xuyên biết chiều chuộng con ! canh gương cạn khi trở về mày mò làm những cầu trượt , hố cát cho con bé nghịch. Nơi này lạnh hơn so với Lãng Thiên Nguyên, thi thoảng lại có gió tuyết. Tuyên gia cứ cách hôm lại đến, mang vò rượu xà cổ đến cho dưỡng thương! Đúng lúc còn dư ít, rót ra chung ngửi mùi thơm lựng ngọt như mật:
      - Vị Tuyên gia khô khan lại ủ được loại rượu thơm ngất ngây thế này, hiếm thấy!
      Chỉ uống chung hai gò má nóng hừng lên, đỏ hồng. chớp hàng mi nặng trĩu thấy đến hai ba đứa trẻ chơi trong sân, chép miệng:
      - Yểm Vũ ! Con dắt con nhà ai đến chơi thế?

      Tịch Ngân Yểm Vũ nghịch cát, thình lình thấy bóng áo trắng tiến đến liền nắm hai vốc cát trong tay chọi :
      - Là ai đến nhà ta báo trước?
      - Là ta!
      Nó vừa thấy kẻ đó cởi mũ trùm đầu cười rất tươi, ba chân bốn cẳng chạy đến nhảy lên ôm cổ:
      - Ngài Lãng Thiên! Còn tưởng ngài chết ở xó nào rồi chứ?
      - Bé con ngang ngược! Yên nào! Theo ta!
      vuốt tóc nó đoạn đòng đòng vai, đến bên phiến đá bế Ma nương say rượu biến đến con suối trong rừng. Ôm Ma Kim Tuyết trong lòng, hỏi :
      - Yểm Vũ, ta nghe! Ma nương sao lại ở nhà con?
      - Ma nương đánh xuất lầu bị thương, cha mang về chữa trị! khỏe nhiều rồi!
      Con bé leo lên chân hồn nhiên ăn mớ trái dại, thi thoảng quay lại đút vào miệng :
      - Cái này con thử rồi, ngọt này! Ngài ăn !
      Lãng Thiên kéo vai áo nhìn, thấy dấu vết bị thương nhưng thần sắc chủ nhân đúng là khỏe! Nhíu mày, nắm hai bàn tay còn đầy những vết xước đánh nhau khẽ xoa :
      - Chủ nhân của ta, lại để mình bị thương rồi!
      - Tuyên gia bảo Ma nương cần đánh nữa, ai dám bảo đánh tầng thứ bảy ngài ấy " mần thịt"!
      Yểm Vũ vỗ vỗ vai , ngoác miệng cười. vừa định dắt con bé xuống suối bắt cá nghe được vang gọi con:" Yểm Vũ...." . Bế Ma nương đặt lên chạc ba cây táo, xoa đầu con bé:
      - Ta phải ! Yểm Vũ ngoan, con ở yên đây chờ cha mẹ đến đón! Biết chưa?
      - Ngài mau !
      Nó đẩy tay , đôi mắt long lanh.
      Yểm Nha cùng con tử thiên thi xanh ngọc đến nơi, ôm lấy con trách :
      - Sao con dám chạy vào rừng?
      - Con muốn hái trái dại, Ma nương dắt con mà! Mẹ xem, con hái để dành cho cha mẹ này, rất ngọt!
      Nó xoay người khoe túi đầy những trái chín đỏ khiến Yểm Nha phì cười:
      - Nếu con muốn mẹ hái nhiều cho con, đừng ra ngoài nữa! Ma nương khỏe, sau này được đòi ngài ấy dắt lung tung!
      - Con !
      Nó chu môi hôn gò má đỏ rực vân đá của mẹ, con tử thiên thi đến chỗ cái cây bế Ma Kim Tuyết trở về.

      vào mộng cảnh, cố tìm kẻ che mắt mình hôm trước nhưng tìm thấy. ngó quanh quất thấy Trạch Uy mặc đồ đen đến, sắc mặt trông giống nhau, trắng xám yếu ớt! nghiêng đầu nhìn :
      - Ma giả! Chúc mừng xuất lầu!
      - Hừm... Ta vẫn chưa đánh tầng thứ bảy, Quỷ mẫu dễ dàng thông qua ư?
      Hất mặt ra chiều đanh đá, bàn tay sờ chuôi đoản đao , trong ý nghĩ:" ngươi mà bước đến gần ta cho biết tay!". tiến thêm bước, xòe tay để lộ chạm hoa văn xanh lam :
      - Ta nghe nàng bị thương , cái này chữa nội thương rất tốt!
      - Ta cần, có rượu xà cổ và ngọc lam của hai vị chiến giả! Có Tuyên gia và Tịch gia lo cho ta, cái gì của ngươi ta cũng cần!
      lạnh lùng từ chối, quay lưng rời khỏi mộng cảnh để lại mình đứng trơ mặt. Gương mặt trắng lạnh hóa than đen, môi mím lại cáu giận. Trở về Ma cung, đặt cái hũ trị thương vào hộp gỗ, trầm :
      - Lúc nào cũng là hai kẻ ấy ... Tịch Vu Xuyên có vợ con còn quanh quẩn bên nàng. Tuyên Thừa Chí kia... phải lại đem lòng hồng nhan tri kỷ chứ?

      Quỷ mẫu báo tin Tuyên gia mang đuốc phong hỏa đến suýt nữa đốt trụi Thất bảo cổ lâu!
      Ma Thiên lão tổ trúng mũi tên sát ma còn lâu mới hồi phục trở lại. vốn muốn bắn mũi tên quý giá đó nhưng thời khắc thấy Ma Kim Tuyết có ý tấn công Ma Thiên, bị vuốt linh thú cắm xuyên vai là tự chủ được! Cứ thế rút tên sát ma nhắm thẳng con linh thú mà bắn tới.
      Chuông Vong Xuyên từng ngân nga hỏi đối với Ma Kim Tuyết là thế nào?
      đánh chuông trả lời chỉ muốn bảo hộ nàng ấy trở về làm chiến giả. Muốn toàn tâm tin tưởng nàng ấy lần, muốn trả lại ân tình kiếp trước nợ!
      Xuống mật đạo ngồi thừ ra nhìn chuông ghép Vong Xuyên Tại Kiếp xoay xoay, chống tay nhìn chuông lơ đễnh:
      - Sao lại tự xoay rồi? Chuông thượng cổ muốn gì với ta?
      thanh từ chuông phát ra ký tự như lời châm chọc :" Hũ dấm địa ngục bị đổ!"
      Last edited: 4/10/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 39: Chiến giả canh gương!

      Ma Kim Tuyết vừa hồi phục liền đến chào từ biệt Tịch Vu Xuyên:
      - Ta phải trở về Lãng Thiên Nguyên! Thời gian qua cảm ơn hai vị chăm sóc!
      Yểm Vũ ôm chân , phụng phịu:
      - Ma nương sao?
      - Ta phải rồi, tạm biệt con nhé!
      Bế nó lên, âu yếm hôn gò má phính thơm thơm. Con bé bá cổ thầm:
      - Ma nương phải đến chỗ ngài Lãng Thiên nhé! Khi nào ngang đây hai vị phải đến chơi với con !
      khẽ gật đầu, trao nó cho Yểm Nha đoạn cưỡi thiết ngưu rời khỏi. Phía ngoài kết giới Lãng Thiên Nguyên vị giả vùng nước đứng đợi từ lúc nào!
      - Tuyên gia, ngài sao lại đến đây?
      - Ta... Hừm... Ma Thiên lão tổ bảo ta đến gặp ! Cái gương địa ngục kia đợi chủ nhân của nó! Tuyết nương hồi phục hẳn chưa?

      Đôi mắt kỳ lân dịu lại khi nhìn Ma Kim Tuyết, cuồng nộ với bất kỳ ai trừ nữ giả mắt đỏ này. vỗ vỗ bên vai bị thương, khẽ cười:
      - ổn! thôi! Đưa ta đến cửa gương địa ngục!
      Cả hai vượt sông Niệm Kiếp , bờ Vong Xuyên để đến địa ngục. Chiếc gương địa ngục tròn vành vạnh như vầng trăng, lớp tráng gương ánh đỏ. Ma Kim Tuyết đến đứng trước gương tức mặt gương biến ảo: lớp tráng gương ra đầu lâu đội vòng dây vàng, lắc lư:
      - Chủ nhân !
      - Tuyên gia, gương này...?
      chỉ vào mặt gương khẽ hỏi, Tuyên Thừa Chí rút cây roi vàng trao lại:
      - Gương địa ngục thông thẳng từ địa ngục đến dương thế và khung trời Đâu Suất! Chiến giả giữ gương thiêng này lấy được gương tim của những kẻ qua gương dù đó là ma, tiên, thần, người ... Chỉ cần qua cánh cửa gương này bị chiến giả thu mảnh gương tim! Việc của để bọn ác quỷ địa ngục xông lên hai cõi kia gây loạn cũng như ngăn hai cõi kia xông vào địa ngục!
      - Ta hiểu! Nhưng thời khắc của gương địa ngục này như thế nào?
      giắt roi bên hông xòe tay chĩa vào mặt gương, cái đầu lâu trong gương liền nũng nịu chạm xương hàm vào lòng bàn tay :
      - Chủ nhân! Cửa gương địa ngục mở lúc chạng vạng và đóng lại lúc hừng đông! Rất lâu được chạm vào tay Người rồi! Mát !
      Ma Kim Tuyết phả thêm hơi lạnh khiến cái đầu lâu phủ đầy bông tuyết, khẽ cười :
      - Ta nghĩ cái gương địa ngục dễ thương như vậy đấy!
      - Ha ha, nó chỉ dễ thương với thôi! Ta đây Tuyết nương! Sáng mai ta đến đón được ?
      Tuyên Thừa Chí cười hí hửng, vỗ lưng nữ giả đoạn rời khỏi. rút tay khỏi mặt gương, lùi ra xa ra lệnh:
      - Vui thế đủ rồi! Mở gương !

      Cái đầu lâu gật đầu nhận lệnh, xoay mòng mòng cuốn những lớp tráng ánh đỏ phủ lên bề mặt đầu lâu. Chiếc gương trống lốc như cánh cửa để mở, đầu lâu kia đỏ rực đội vòng dây vàng, hai hốc mắt rọi những luồng ánh sáng đỏ vào đầu gương. Nó khề khà:
      - Chủ nhân! Chúng ta có sẵn nhiều trái tim đợi chủ nhân lấy gương tim !
      - Của ai?
      chu môi thắc mắc, cửa gương vừa mở là ai qua gương ?
      Đầu lâu lắc lắc đầu ra chiều buồn bã:
      - Trái tim của Lãng Thiên! dùng nó đánh động gương địa ngục, đánh thức ta mở gương để ác quỷ tràn lên nhân gian gây loạn. Chủ đích là để Quỷ mẫu nhanh chóng triệu hồi chủ nhân trở lại!
      - Lãng Thiên ? ở suốt trong rừng trúc, làm cách nào đến được đây?
      giơ tay đón trái tim vẫn còn đập , thổn thức! Cái tên Lãng Thiên , ngươi bất chấp mang cả trái tim mình ra chỉ để mang ta trở lại? Ngươi khiến ta vừa vui vừa đau lòng !

      Đầu lâu khẽ khàng:
      - Chủ nhân quên ư? Lãng Thiên chính là con tử thiên thi mạnh nhất địa ngục . là do tay Người cứu về, ngoài Người ra chỉ có mới gọi được ta ! Khi ta gặp lại tin nổi, mang mỹ mạo vô song khác hẳn vẻ cháy đen lúc đầu . bảo là Người dùng vạn mảnh gương tim đổi cho dung mạo!
      - Là...ta?
      Ma Kim Tuyết chỉ vào chính mình, đầu rối lên bởi nhiều luồng cảm xúc! ra tình cảm của và Lãng Thiên là như thế nào mà đổi vạn mảnh gương tim chỉ để cho dung mạo đó? ra là như thế nào khiến dùng cả trái tim để mang trở lại địa ngục?
      Ôm trái tim đập vào lòng, khẽ vuốt ve:
      - Tại sao ta thể nhớ ra? Lãng Thiên, ngươi rốt cuộc là ai trong quãng đời trước kia của ta?
      - phải là người mà chủ nhân !
      Đầu lâu khẳng khái, nó há miệng phun ra luồng túi lưới bọc lấy trái tim Lãng Thiên:
      - Chủ nhân, mảnh gương tim này Người có lấy ? Chỉ cần lấy gương tim Người nhìn thấy được chân tướng Lãng Thiên kia !
      - Ta muốn !
      chụp lấy trái tim, hóa băng cất vào trong tầng áo giáp phượng hoàng. Vẫn là nên biết hơn! Trong lòng nhiều câu hỏi ngổn ngang, sợ hãi nếu biết vị trí Lãng Thiên ngày trước trong lòng mình biết làm sao để đối diện cùng !

      Đầu lâu lại tung liên tục những trái tim khác của bọn ác quỷ, ma tà trốn khỏi địa ngục. Ma Kim Tuyết vung roi chẻ đôi tim thu lại những mảnh gương tim vào lòng bàn tay. Những trái tim còn gương tim tan vỡ như bụi bay trong thinh , đếm :
      - Hơn trăm... Bao giờ mới thu được vạn mảnh gương tim?
      - Chủ nhân, muốn đổi vạn gương tim chính Người cũng đổ rất nhiều máu! Ta muốn mất Người lần nữa!
      Cái đầu lâu nhăn nhó , lắc qua lắc lại. Bất chợt đằng xa có bóng đen lấy hết sức nhắm đến cửa gương xông qua. kịp phòng bị nên để mặc cho cái bóng nhào thẳng vào cửa, đầu lâu bấy giờ mới nguyên hình là bộ xương đỏ chằng chịt cơ gân, tay vung vòng dây vàng siết cổ bóng đen:
      - Muốn qua cửa? Giao tim ra!
      - !
      Bóng đen giãy giụa nhưng làm sao thoát ra, phớt tay trông kỹ vong hồn oán hận. Trái tim phía trong cái bóng đỏ hừng hực, hình ảnh kẻ nào đó. hỏi:
      - Ngươi nhất định muốn qua cửa lên dương gian báo thù?
      - Nhất định phải báo oán!
      nhìn đầu lâu khẽ gật đầu, bàn tay xương xẩu cung vào móc trái tim kia ra :
      - ! Đường là do ngươi chọn!
      Vong hồn mất trái tim ma lực giảm nửa nhưng oán trách, nó vòng tay cúi chào Ma Kim Tuyết đoạn phóng qua gương . thu mảnh gương tim, trắc :
      - Thù hận thế nào mà bất chấp như vậy? Buông bỏ chẳng phải nhàng hơn sao?
      - Ở đời có những việc phải muốn bỏ là bỏ được, muốn quên là quên được! Người phải tập quen với nhưng việc này thôi! Bảy ngày sau nếu nó trở về đây đến lượt Người lên dương gian bắt hồn! Chủ nhân, hừng đông!

      Bộ xương vòng tay cúi chào đoạn bước vào cửa gương, ánh đỏ tráng gương lại như cũ!

      Tuyên Thừa Chí đến đúng hẹn, nhìn cười lớn:
      - Thu nhập tốt chứ Tuyết nương?
      - tồi! Ngày mai cần đến đón ta! Ngài bao nhiêu việc, ta tự lo cho mình được!
      khẽ khi cả hai vượt sông Niệm Kiếp. Con sông này phía dưới toàn thủy quái, chực chờ xé những vong hồn qua cầu bị té xuống. Con thiết ngưu đạp bốn chân lên đầu bọn thủy quái, lững thững qua sông. Bất kể móng vuốt con nào có ý tấn công đều bị nó phun nhiều luồng nước ập xuống, thứ nước trong miệng thiết ngưu nóng hơn axit, ập đến đâu là tan thây đến đấy! thấy ma thú mạnh mẽ như thế lòng cũng vững vàng hơn:
      - Tuyên gia, ngài yên tâm! Có con ma thú này bên ta, sao đâu!
      - Làm sao thuần được nó? Tuyết nương tài ba!
      Tuyên gia giơ ngón tay tán thưởng, với bất kể Ma Kim Tuyết làm gì đều đúng!
      vỗ mu bàn tay to uỳnh xanh tím hỏi :
      - Tuyên gia, ta hỏi ngài... Có lúc nào ngài quên việc gì đó ?
      - ! giả thường chẳng quên gì cả! Cả lữ đoàn giả toàn là những kẻ thù dai nhớ lâu!
      đưa đôi mắt kỳ lân nhìn đôi mắt phượng long lanh , lòng muốn :" là kẻ ta vừa muốn quên vừa muốn ! Ngàn năm trầm mình trong nhân thế ta làm mọi cách để hình ảnh trong đầu nhưng bất lực. Bất kể là ta hay Tuyên Phong, nhìn kỷ tọa rêu, nhìn rượu xà cổ, nhìn kiều hương...thậm chí chỉ cần nhìn xuống nước thấy bóng dáng xinh đẹp, băng giá ! Cả ta và Tuyên Phong...nặng ôm bóng hình đến ám ảnh, càng cố tìm quên, càng nhớ!" .
      Ma Kim Tuyết thở ra, tiện hỏi thêm! Trở về Lãng Thiên Nguyên, gọi tử thiên thi:
      - Ngươi ...cưỡi thiết ngưu đến đảo Ngư...đưa...đưa Lãng Thiên đến đây cho ta!
      Đặt trái tim lên giường, bất giác đôi mắt phượng lệ:
      - Lãng Thiên! Ta làm sao để nhớ ra ngươi là ai mà cần thu lấy mảnh gương tim? Tại sao khi nghe ngươi móc tim đánh động gương địa ngục ta lại xót xa như thế? Lãng Thiên!
      Last edited: 6/10/19
      Betty thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 40: Xích giao!

      có thiết ngưu và tử thiên thi bên cạnh, Ma Kim Tuyết mình rời Lãng Thiên Nguyên vượt sông Niệm Kiếp! có vật cưỡi đành bước mặt sông, bọn thủy quái bị đông cứng thành dải khi bước chân băng giá qua. Được nửa đường đạo bùa lửa bay xuống mặt sông , làm tan băng khiến hai chân Ma Kim Tuyết rơi xuống. Bọn thủy quái được thể ngoi lên cắn vào hai chân hòng lôi nữa giả xuống lòng sông Niệm Kiếp. vung roi lẫn đoản đao chém nát bọn thủy quái chung quanh nhưng chúng cứ như kiến cỏ, hết lớp này đến lớp khác ùa đến! đạo bùa lửa nữa bay đến đốt bàn tay cầm đoản đao, Ma Kim Tuyết nổi giận thét vang:
      - Chết tiệt! Ngươi là kẻ nào chường mặt ra cho ta ?
      bầu trời tiếng ngựa hí vang, chín con hỏa thượng chi mã dậm vó. Quỷ mẫu nhướng mày nhìn :
      - Ma nương, con đạp mặt sông đóng băng, thủy quái thể ăn vong hồn rớt xuống! Là con làm sai! Hãy để chúng trút giận !
      - Lý nào như thế ? Ai bảo với ta được mặt sông đâu?
      nhíu mày, hai chân có nhiều vết ngoạm loang máu. Quỷ mẫu khẽ cười cho phóng cỗ xe ngựa mất! Đạo bùa lửa nằm mặt sông khiến thể hóa băng, thêm đạo bùa bám đốt bàn tay bỏng rát . Vẫn buông đoản đao , cắn chặt môi chịu đau chém bất chấp! con xích giao hùng hổ cuộn mình phóng xuống lòng sông . Nó hất tung đám thủy quái, đội Ma Kim Tuyết hai sừng bay thẳng về vùng đen tối nhất: Ma cung!

      Con xích giao lượn mây mấy vòng , khéo léo mình trong vùng khói đỏ mặt biển băng hỏa . Tốc độ của nó nhanh hơn thiết ngưu nhưng uyển chuyển trong từng cái cuộn mình lại cho cảm giác chậm rãi, ung dung. duỗi hai chân đỏ máu, nhìn những thớ thịt bị cạp lam nham xuýt xoa:
      - Trời trời! Còn đâu đôi chân đẹp hơn siêu mẫu của ta? Hừm... Lại hao bột ngọc lam của Tịch gia nữa rồi!
      Trông thấy vùng đen tối phía trước, lay mạnh sừng con xích giao:
      - Này ông bạn! Ta có giao tình với Ma vương kia đâu! Ngươi bỏ ta xuống Lãng Thiên Nguyên là được rồi!

      Con ma thú xích giao điềm nhiên như nghe thấy , giương hai vây lớn như đôi cánh thiên nga đập đập vào người như bảo:" cứ an tâm ngồi yên !" . Xích giao vốn là rồng lai rắn, có thể bay lên trời lặn xuống nước, toàn thân phủ vảy rắn đỏ thẫm , rìa thân nhiều vây xòe hồng đậm và cái đầu rồng rất to so với thân mình. Túc Vương tử từng trong các loài ma thú thượng cổ xích giao đứng thứ nhì con nào đứng nhất! Lại trong Ma giới chỉ duy nhất Trạch Uy thuần được ma thú xích giao làm vật cưỡi... Ma Kim Tuyết nghĩ lan man, chợt nhớ ra liền la to:
      - Có nghĩa là ngươi cứu ta theo lệnh của tên biến thái kia sao? Hôm nay ta ra khỏi cửa bước lộn chân rồi, hết gặp mẹ tới con!
      Đưa tay che mặt cười khổ, phó mặc cho ma thú xích giao từ từ tiến vào kết giới Ma cung. Nó bay vòng quanh Ma cung lúc lâu mới rúc thân lại luồn vào cánh cửa lớn dẫn vào đại điện. bước xuống sàn đại điện ,nhìn lại con ma thú xích giao khổng lồ lúc nãy thu thân lại chỉ dài bằng con trăn cỡ lớn. Nó hiền lành cuộn mình thanh xà lớn của điện chính. Cả hai chân đều bị thương nên chỉ đứng được chút quỵ xuống, khẽ rên :
      - Đau chết ta rồi! May là chúng chỉ ngoạm đến đùi, cao thêm chút là ta toi đời!
      - Ma giả! Để chúng tôi giúp ngài!
      Hai cung nga nhanh nhẹn tiến đến dìu về căn phòng của... Trạch Uy! Vừa thấy bóng lưng la oai oái:
      - Ma cung các ngươi chỉ có căn phòng hay sao? Hà cớ gì ta lúc nào cũng thấy cái rèm kia ? vào! vào!

      Trạch Uy quay lại, cả bộ áo đen tuyền hòa cùng mái tóc đen càng khiến gương mặt trắng lạnh kia thêm mấy phần tà khí. bước đến bế bổng lên, mắt nhìn những vết thương hai chân, giọng lạnh lẽo:
      - Cung nga, nước nóng!
      nhàng đặt xuống giường, dường như cũng tránh nhìn thẳng mặt Ma Kim Tuyết! Có được chậu nước bốc khói, Trạch Uy xăn tay áo nắm hai chân đặt lên đùi mình, từ tốn vắt nước nóng lau vết thương xé thịt. động đến đâu là đau như bị đấm vào xương tủy. Cắn môi chịu đựng, nhủ:" khinh ghét như thế nên để thấy mình khóc lóc được!". Cố nhủ mình nhưng đến vết ngoạm ngay bắp chân lòi cả bờ xương trắng nhợt bên trong nước mắt bảo mà rơi lã chã . Trạch Uy thở dài, mặt biểu cảm khó chịu, tiếng vốn trầm lại càng chìm sâu hơn:
      - Đau lên tiếng! Nàng ...đâu có bị câm? Lúc nãy lớn tiếng lắm mà?
      bậm môi quay mặt , khẽ lấy tay quệt vội nước mắt!
      cẩn thận băng bó lại hai chân, đỡ nằm xuống giường, lên giọng sắc bén:
      - Tử thiên thi theo hầu nàng đâu? Con ma thú của nàng đâu? Tại sao chúng theo bảo vệ nàng? Ta tha cho chúng!
      - Ta sai chúng nghe ngóng ...hồn phách Tuyên Phong! Chúng là vật cưỡi và kẻ hầu của ta. Ta chưa phạt chúng, ngươi lấy quyền gì động vào ? Hứ!
      ngồi bật dậy, quên cả đau hùng hổ cãi lý, trong đầu nghĩ : " Tổ cha ngươi Trạch Uy! Tên xấu xa nhà ngươi tính nghĩ cách chặt vây cánh của ta sao? Nằm mơ!" . lúc này mới giãn chân mày ra chút nhưng đáy mắt vẫn trầm, đoán ra nghĩ gì!
      Chợt nhớ việc canh gương địa ngục , giở chăn định bước xuống lườm bén ngót:
      - Nàng ở yên đó cho ta! Nàng đến chỗ của ta phải nghe lời ta!
      - Ta phải canh gương! Còn nữa, tử thiên thi của ta trở về tìm thấy ta sao?
      chống chế, tên Trạch Uy này dây vào được! cứ mang bộ mặt đẹp trai nhưng trầm khiến đối diện là cảm thấy ngột ngạt. Lãng Thiên tuy ít nhưng sắc mặt rất ràng đen trắng, Tịch Vu Xuyên ôn hòa, Tuyên Thừa Chí nóng nảy... Còn Trạch Uy này mặt lạnh như băng, là sinh ra từ băng thi đúng hơn! mở hộp mang cái hũ màu lam lấy ra hai viên màu trắng đục:
      - Nàng uống vào! Trị vết thương bên trong rất tốt!
      - Ta chẳng có vết thương bên trong nào cả! uống!
      Cong môi quay mặt sang hướng khác, muốn đôi co thêm đột ngột đẩy ngã Ma Kim Tuyết ra giường. Bàn tay thô bạo kéo lệch áo giáp phượng hoàng để lộ phần vai bị thương hôm trước, ấn mạnh khiến nhíu mày rên khẽ:
      - Đau!
      vừa hé miệng nhanh tay đẩy hai viên thuốc vào, bịt miệng cho nhả ra:
      - Nàng nuốt ngay! Nếu ta lại ấn vào, nuốt hay ?
      Ma Kim Tuyết tức tối nhìn , là bức người mà! Cố nuốt thuốc trôi tuột qua cổ họng, lúc này mới buông tay, đưa cốc nước lên miệng :
      - Uống chút!
      - Ma vương kia! Thuốc ta uống, cảm tạ ngươi giúp đỡ ! Ta có nhà của mình, ta muốn trở về!
      lãnh đạm, đưa đôi mắt đỏ tươi nhìn xoáy vào . khắc có cảm giác đáy mắt kia có dao động, làn mi khẽ chớp :
      - Gương địa ngục... Ta dùng ma chú tạm thời phong ấn, đợi nàng trở lại! Tử thiên thi và ma thú thiết ngưu khi nào về Lãng Thiên Nguyên ở yên đó! Nàng yên tâm ở lại đây!
      - với ngươi đúng là nước đổ đầu vịt! Tuyên gia , Tịch gia thấy ta lại lo lắng cho xem!
      Trạch Uy êm như nước nghe đến hai vị chiến giả tâm tình liền tốt. vỗ tay gọi cung nga, trầm giọng:
      - Truyền lệnh của ta! Tịch Vu Xuyên đóng ở dương thế tìm hồn phách Tuyên Phong . Tuyên Thừa Chí tầm soát cả địa ngục tìm Túc Vương tử, xong việc về bờ Lãnh Thủy!
      Ma Kim Tuyết ôm đầu , ra lệnh đó khác nào giận cá chém thớt? Chỉ lệnh như thế Tịch gia và Tuyên gia như hai chiến giả " bụi đời", cả nhà còn về được làm sao tìm ?

      biết Túc Vương tử nắm giữ mảnh hồn Tuyên Phong nhưng thể ra! So với vị vương tử chí tình kia Trạch Uy chẳng là gì! Tuyên Phong vẫn nên ở cạnh Túc Vương tử tốt hơn.
      kéo chăn đắp tận cổ, nhanh:
      - Nàng ngủ ! Lát nữa thuốc thấm rất khó chịu! Ngủ , ngủ say rồi thấy đau!
      - Hừm... Ta ước lôi được ngươi vào mộng cảnh, cho ngươi khóc la là tức chết ta mà!
      lầm bầm, quay mặt vào trong. thở ra, buông rèm sau khi tung ngọn liên hỏa lên đầu giường:
      - Cố ngủ !
      Trạch Uy ra điện lớn , thuần thục dùng ma chú" truy bùa thuật" thu lại toàn bộ đạo bùa trong tay Quỷ mẫu! Tiêu hủy toàn bộ đạo bùa lửa, nhìn lên con ma thú xích giao cuộn mình, ra lệnh:
      - Ngươi ! Đến chỗ Tịch gia mang ít bột ngọc lam về đây!
      Xuống mật đạo nhìn chuông thượng cổ, gương mặt có chút ngại ngùng:
      - Chuông thượng cổ, ngươi lại muốn mỉa mai gì ta?
      Vòng chuông xoay xoay, thanh đánh ra chuông vừa như nụ cười vừa như tiếng khóc:
      " - Nghiệp quật là khi ta phát ta đem lòng kẻ ngày xưa ta từ chối! Đáng thương! Đáng thương!"
      Last edited: 6/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần : giả!
      Chap 41: Mộng cảnh!

      Căn phòng thơm mùi kiều hương tỏa ra từ người Ma Kim Tuyết. Ma vương vén rèm nhìn đôi mày chau lại, trán rịn đầy mồ hôi ra chiều đau ỉ từ trong thân khẽ lắc đầu:
      - Ta nàng cố ngủ đỡ thấy đau, luôn bướng bỉnh như thế!
      - Lãng Thiên...ngươi ở đâu?... Ta đau!
      Nghe được tiếng gọi trong cơn mê sảng của , đôi mắt vốn bình lặng đột ngột nổi sóng, quắc lên ! Ma nương, vị trí của con tử thiên thi trong lòng nàng quan trọng đến mức khi đau đớn chỉ nhớ đến ?
      cảm giác ngậm trong miệng họng thuốc đắng nghét. Ngả lưng bên cạnh , muốn vào mộng cảnh ...

      Ma Kim Tuyết bước lại vào mộng cảnh: vùng tuyết trắng bao phủ lạnh thấu xương! cành cây ngọn cỏ nào xuất , cơn gió vương đầy bông tuyết trắng phút chốc bám đầy mái tóc đen tuyền phủ dài đến bắp chân. Hai chân tuy vẫn còn cảm giác đau nhưng bề ngoài vẫn nguyên vẹn! Cúi người vốc những nắm tuyết bằng bàn tay, run run:
      - Lạnh quá! Chắc những kẻ lại gần con băng thi như mình cũng có cảm giác lạnh như vậy!
      Có tiếng chân bước đến, nghiêng đầu nhìn tà áo choàng đen lắc đầu, khoát tay:
      - Bây giờ đánh ngươi ta cũng có hứng thú! Cút khỏi mộng cảnh của ta!
      - Nàng chán ghét như thế sao phát ma ấn cấm luôn ta vào đây ?
      tiến đến cởi áo choàng ngoài khoác lên vai nhưng bị cú hất vai từ chối. Áo choàng đen rơi xuống nền tuyết, lườm :
      - phải ta muốn, mà ta biết làm cách nào!

      Trạch Uy đẩy ngã xuống tấm áo choàng đen, bàn tay đỡ gáy , bàn tay nắm chặt đôi tay lạnh lẽo chậm rãi bảo:
      - Nghe này Ma Kim Tuyết! Chỉ có trở thành chiến giả mạnh nhất, tự bảo vệ tốt cho mình nàng mới tự mình lựa chọn gặp ta hay ! giờ... Chưa phải lúc!
      trợn trừng mắt nhìn , tư thế này có chút kỳ quái: ràng chân kia của tấn giữa đôi chân , lồng ngực phập phồng kia thiếu chút ập hẳn vào tầng áo giáp trước ngực!
      Trạch Uy dường như cảm nhận ánh nhìn của nên buông tay, chống người ngồi dậy ngó mông lung:
      - Nàng ...luôn cảm thấy lạnh giá và đơn độc như thế này sao?
      - Đó phải việc của ngươi! Cút khỏi mắt ta, ta muốn trong lúc ngủ vẫn phải nhìn thấy ngươi !
      giơ tay đẩy ra xa đoạn gác chân chữ ngũ, khép đôi mắt phượng lại. Có lẽ lần gặp đầu tiên khi bị Lôi vương đánh hề ghét bỏ, thậm chí còn ngưỡng mộ điềm tĩnh trước hiểm nguy đó! Lần gặp thứ hai...thứ ba... Nụ hôn đó mang chín phần lòng, lúc đó chính là tán thưởng gan dạ của ! Nhưng khi biết là Ma vương Trạch Uy tự dưng có cảm giác sợ hãi, khinh ghét. Tuy giải thích được lý do vừa mắt nhưng chỉ cần trông thấy Ma vương Trạch Uy là trái tim liền nóng lên ,bứt rứt yên. Lúc nào trong đầu luôn có giọng vô thức vang lên :" tránh xa !" .

      Trạch Uy im lặng ngồi nhìn nữ chiến giả gác tay lên trán , chân vắt chữ ngũ khoáng đạt, cử chỉ hoàn toàn giống Ma Kim Tuyết trước kia! Chiến giả giỏi nhất Ma tộc ngày trước tuy ít giao du nhưng xét về thần thái luôn cao cao tại thượng, từ dáng đến phong cách ăn đều nghiêm trang, khiêm cẩn. Nhưng lúc đó lại chẳng để nàng trong mắt, tùy tiện hái đóa hắc kỳ liên trong hồ mang tặng khiến nàng vui vẻ mỉm cười. Ma nương trước kia vô tâm vô ưu, trong tình cảm cực kỳ đơn thuần! Ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi. Ngươi phụ ta, ta liền khuấy động địa ngục chinh phạt. Chưa từng đòi giải thích bất kỳ điều gì! Ma Kim Tuyết ngày xưa là như thế! Còn bây giờ... Tâm tư dễ phán đoán, càng khó hiểu càng khiến tò mò.

      Cả hai cứ chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, đột ngột trận gió tuyết lớn cuốn đến. ngồi bật dậy vẫn thấy Trạch Uy ngồi bên cạnh, trầm giọng:
      - phải nàng cho nổi cả gió tuyết trong mộng cảnh đấy chứ?
      - Ta làm được! Chạy thôi!
      giơ tay cắp ngang eo thon lôi , gió tuyết cuốn lại thành những vòng xoáy đuổi theo cả hai. chỉ nghe tiếng gió rít bên tai , mặt khẽ va vào bờ ngực vững chãi. biết chạy bao lâu nhưng eo mỏi song nhìn gương mặt đỏ lên của lại tiện bảo dừng lại.
      Trạch Uy đột ngột rẽ vào hốc đá lớn, trận gió tuyết càn ngang qua, cuốn từng mảng tuyết lớn bao quanh hốc đá. vòng tay ôm chặt lấy , bàn tay rắn rỏi ấn đầu vào ngực:
      - Yên nào, đừng sợ!
      - Ngươi ôm ta thế này mới làm ta sợ đấy!
      ngửa cổ hớp hơi mạnh , cung tay đấm mạnh vào ngực Trạch Uy. Ma lực tuy bằng nhưng trong mộng cảnh của mình nắm đấm này vẫn khiến vị Ma vương nhăn mặt. Tuy nhiên vì thế mà buông tay, vòng tay chỉ nới lỏng chút. choàng tay hạ xuống eo, bị đánh đau đáy mắt lóe lên ánh lửa:
      - Muốn đánh nhau ư, chiến giả của ta?
      - Ta nghĩ ra cách hay hơn để hạ gục ngươi, đánh cược với ta ?
      nhếch môi thành nụ cười láu cá, chẳng đợi gật đầu nhón người ép môi mình lên môi ! Bị cưỡng hôn bất ngờ Trạch Uy ngơ ngác mở to mắt nhìn . Vòng tay ôm cổ , khẽ rời cánh môi, khe khẽ:
      - Người phàm chúng ta dạy nhau... Hôn phải nhắm mắt!
      - Ta và nàng ... phải người phàm!
      chống chế, chẳng ngần ngại giơ bàn tay che mắt , lại hôn :
      - Ta từng là người phàm... Và ta thích cách họ sống!
      Bị hai cánh môi mềm mơn trớn, chiếc lưỡi khéo léo lách vào trêu ghẹo trong vòm họng làn da trắng của ửng hồng. Vành tai đỏ lên, vô thức vòng tay siết chặt đón nhận nụ hôn sâu. thu lưỡi toan rời khỏi đôi môi nóng chủ động ngậm lấy vành môi cong đỏ mọng, từng chút miên man chẳng muốn tách rời! Tuy là người khởi xướng nhưng trước nồng nhiệt nhưng dịu dàng này lại có chút mê đắm. Trạch Uy đúng là kẻ biết hôn, từng nhịp thở của khiến chần chừ... Đẩy đầu ra, bóp trán:
      - Trò này vui! Coi như ta thua ngươi...!
      - Nàng sợ... Nàng sợ...ta..
      đợi hết câu giơ bàn tay thon che miệng, đôi mắt phượng cụp xuống:
      - Ta từng thắng... Đàn ông dễ trúng kế mỹ nhân! Nhưng biết tại sao... Ta muốn thắng, cũng muốn thua ngươi! Ngươi đúng! Chúng ta phải người phàm, thể đem tình cảm ra làm trò cá cược!
      Trạch Uy ngẩn người nhìn, Ma Kim Tuyết trước mắt ôn nhu dịu dàng, từng câu chữ nhàng len vào ngõ trái tim. Nàng có thể dẹp bỏ cao ngạo hiếu thắng để dừng lại, nàng đối mặt với bằng chân thành! Dù phũ phàng nhưng chưa khi nào giả dối!
      Nắm bàn tay che miệng mình, Trạch Uy khẽ hôn vào lòng bàn tay:
      - Ma nương tốt đẹp của ta!
      - Trở về thôi! Gió tuyết tan rồi!
      Rút bàn tay , bước khỏi hốc đá . Tuyết vẫn đổ dày, bước nhanh phía trước , tấm áo choàng đen khoác hờ hững vai.

      Trạch Uy và Ma Kim Tuyết cùng thức giấc, nghiêng đầu ghé sát mặt :
      - Mùi kiều hương trứ danh của nữ chiến giả Ma Kim Tuyết quả khiến ta dễ chịu!
      - Tránh xa ta ra! Ngươi chẳng những tính tình cổ quái còn biến thái, tự mò vào mộng cảnh của ta gây !
      lườm , nghiến răng ken két . Trạch Uy bật cười, đứng dậy gọi cung nga:
      - Chuẩn bị bữa cho nữ chiến giả của ta!
      - Ngươi mau đưa ta về Lãng Thiên Nguyên! Trạch Uy!
      chống nạnh với theo bóng lưng , hai cung nga vừa cười vừa bê khay thức ăn vào lễ phép:
      - Ma chiến giả, mời ngài!
      - Cảm ơn!
      Xé đùi gà thơm phưng phức, cạp từng miếng to , quên :
      - Ăn cái ! Trạch Uy, đừng mong cho ta ăn ngon dụ dỗ được ta ở lại. Có kẻ vì ta mà chấp nhận móc trái tim, nếu kiếp xưa ta có hẹn với dù ta có thích ngươi cũng dứt khoát buông tay... Người phụ ta, ta quyết phụ!
      Last edited: 7/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 42: Tiếng tiêu!

      Thiết ngưu cõng Lãng Thiên và tử thiên thi đáp xuống sân, cả ba đều phát chủ nhân ở trong Lãng Thiên Nguyên! Trong khí vương mùi kiều hương, con ma thú thiết ngưu dậm chân muốn rời khỏi tìm Ma Kim Tuyết vòng lưới ánh đỏ trùm lên kết giới lồng sắt bọc băng cản lại. Sau mấy lần cố dùng sừng tông lưới thất bại con ma thú nổi giận, nó nhào vào rừng trúc tông bật gốc tróc rễ, thoáng chốc tan hoang nửa khu rừng! Lãng Thiên chẳng buồn ngăn chặn, vào nhà lặng lẽ ngồi ở góc giường. Con tử thiên thi mắt đục ra hiệu hỏi phải làm thế nào với con ma thú thiết ngưu kia. Rút Miên tiêu, nhắm mắt thổi khúc nhạc. Tiếng tiêu trong vút, réo rắt lan ra tận rừng trúc, điệu vỗ về được con vật cưỡi hung hãn kia. Nó ngóng tai nghe , lúc sau nằm xuống ,gác đầu lên những thân trúc gãy ngang lim dim mắt... Lãng Thiên :
      - Ma thú tính vẫn rất hung dữ, nó chỉ nghe lời Ma nương! May là ta còn có Miên tiêu, cây tiêu còn lưu dấu của Túc Vương tử mới trấn áp nó! Lưới này chủ ý vây hãm, ta nghĩ chủ nhân đâu đó nhưng lo các ngươi chạy loạn nên giăng sẵn lưới đợi. Các ngươi trở về liền bị vây ở đây! Đợi vậy! nào, cùng ta dọn dẹp rừng trúc!

      Ma Kim Tuyết khẽ xoay người , hai chân quấn băng va vào nhau đau đến chảy nước mắt. chống tay ngồi dậy, nhìn chân mình tặc lưỡi:
      - May là ở lãnh địa Ma giới, nếu còn sống e bác sĩ đoạn chi mất! Đau chết được!
      Cung nga tẩn mẩn thay thuốc, Ma cung này quả nhiên trữ nhiều dược liệu quý, tò mò:
      - Ma vương các ngươi luôn chu đáo nhỉ? Cái gì cũng chuẩn bị sẵn?
      - Ma giả có điều biết, Ma vương từ bé mình sống ở đây cùng vài cung nga, ngài ấy sớm biết tự lo cho mình!
      bất ngờ, trước nay luôn nghĩ Quỷ mẫu luôn thiên vị Trạch Uy, ắt đem bọc điều quấn từ tấm bé. Khẽ sờ lần băng trắng vừa được thay mới, hỏi lần nữa :
      - Ngươi là đơn độc mình lớn lên ở đây? Thế Quỷ mẫu chăm sóc sao?
      - Thưa ! Ma vương chúng ta luôn mình, tại ngài ấy ngoài việc gọi cung nga sai bảo hề cho bất kỳ ai đến gần. Ma giả, ngài và...
      Cung nga như nhớ ra việc gì đó, im bặt. Ma Kim Tuyết cười khẩy :
      - Ngươi cứ , ta việc gì đâu! Ta hứa lại cho biết!
      - Ngoài ngài và ... Bạch cốt vương phi chưa thấy ai được bước đến gần Ma vương, được ngài ấy chăm chút, cho nằm giường của mình!
      nghe đến bốn chữ " bạch cốt vương phi" phì cười, chẳng phải cũng là hay sao? Nghe cung nga như thế lòng bất chợt thấy vui, có chút kiêu hãnh :" à ra Trạch Uy kia cũng coi trọng ta nha! Chỉ có ta mới đối đãi tốt như vậy !" .
      Cung nga cúi chào rời khỏi phòng, hỏi :
      - Ma vương ở đâu?
      - Ngài ấy ngồi suốt ở đại điện sau khi thấy Ma giả ngủ say! Giờ vẫn chưa ăn chút gì!

      dựa người vào thành giường gỗ, thở quan sát căn phòng của Ma vương thống lĩnh địa ngục. Trần phòng phủ lớp linh quang lấp lánh, chốc chốc lại phát sáng như những ngôi sao. Ngoài chiếc giường phủ rèm , giá gỗ lớn mắc áo choàng hoàn toàn trống rỗng! Ma cung độc lập ở vùng đen tối nhất biển băng hỏa, lại sống ở đây suốt bao nhiêu năm. Đời người mấy mươi năm nếu phải giam mình trong nơi u tịch thế này sớm mong bò về phủ sớm ngày nào tốt ngày đó. lại là Ma vương bất lão bất tử, ngày qua ngày như thế chắc chẳng vui vẻ gì , rốt cuộc giống chịu khổ hơn! kẻ từ tự lăn lóc mà lớn lên, khóc ai dỗ, đau chẳng ai chăm... Thế khác gì trẻ mồ côi? Nhún vai, môi trề ra khinh miệt:
      - Quỷ mẫu...mẹ của lữ đoàn giả! Ta khinh bỉ bà! Làm mẹ như bà vô trách nhiệm.
      Với tay nắm gối kê đầu lên , bên cạnh mùi kiều hương là mùi hương nhàn nhạt, trang nhã... Mùi của Trạch Uy! Tên Ma vương ma khí đầy mình lại sở hữu mùi hương mát lành, tĩnh tâm như vậy hiếm thấy. Đêm qua khi mơ màng dường như ngả lưng bên cạnh , còn nghe được tiếng cười khe khẽ . Trạch Uy kia an ổn mà nằm bên cạnh , hai bàn tay đặt lên ngực , tuyệt nhiên vô lễ mà chạm vào ! Thở ra, chép miệng:
      - Trạch Uy... Ngẫm lại ngươi cũng đáng thương ! Mong là ngươi sau này tìm được nửa khiến ngươi vui vẻ!
      Ngồi lúc lâu buồn chán, mím môi vịn thành giường đứng dậy. Hai chân quấn đầy băng trắng co duỗi tùy ý, mỗi bước chân đều khệnh khạng khó coi. Nhớ đến bộ phim " Xác ướp Ai Cập " ngày xưa từng xem, chợt rùng vai:
      - Mình bây giờ có khác gì đâu? biết Lãng Thiên trở về Lãng Thiên Nguyên chưa? ... có ổn ?

      Đôi mắt xanh đau đáu, khắc khoải của Lãng Thiên lúc nào cũng mang nhiều tâm . Chỉ cần nhìn vào đó lại gợi nhiều xót xa, gương địa ngục ngày xưa là con tử thiên thi bị cháy đen mặt mũi, duy đôi mắt xanh là nguyên vẹn. Chỉ cần có bên cạnh, liền cảm thấy an tâm. Tịch gia và Tuyên gia đều mang mình trọng trách, mỗi hành động đều cân nhắc nhưng khác ! Lãng Thiên luôn cho niềm tin: bất chấp tất cả! Luật lệ cái gì, quyền lực cái gì, sống chết cái gì... đều để trong mắt. Thứ lấp lánh trong mắt chỉ có , ánh nhìn say đắm làm sao cảm nhận được ?
      Mấy hôm nay nằm yên giường suy nghĩ , dẫu biết mối quan hệ trước kia là gì nhưng luôn có linh cảm: ngày trước Ma Kim Tuyết hề Lãng Thiên! Ký ức có thể mất nhưng cảm giác cơ thể mất. từng được ôm trong lòng nhưng trái tim ngoài việc thấy an ổn nhịp đập bình hòa. Tuyên gia và Tịch gia cũng như thế! Chỉ có Trạch Uy! Chỉ cần nhìn thấy tên Ma vương trái tim đập nhanh hơn, mất cảm giác an toàn, vừa sợ vừa chán ghét!
      Lần ra cửa lớn, vừa lê chân lên bậc cửa đá phải chân Trạch Uy vừa bước vào. Mất đà ngã bật ngửa ra sàn, vốn nghĩ va đầu xuống sàn phòng đau điếng nhưng thứ đập vào là lòng bàn tay của ! Trạch Uy chống tay tránh đè lên người , giọng khó chịu:
      - Nàng là chiến giả, lời của ta nghe lọt tai phải ?
      - Ngươi cứ thử nằm yên suốt chỗ xem có chịu được ?
      cong môi cãi lý, nhanh tay bế xốc trở lại giường , đe dọa:
      - Ta phải dùng ma chú bắt nàng nằm yên mới được phải ?
      - Ngươi... Ta cần ngươi lo cho ta! Mau đưa ta về Lãng Thiên Nguyên! trông thấy nhau ngứa mắt!
      nóng nảy đẩy ngã ra giường, mắt lườm tóe lửa. giơ bàn tay vỗ vỗ trán đoạn ngồi dậy, bóp chặt đôi vai nghiêm túc:
      - Nghe này Ma Kim Tuyết! Ta từng phải nằm suốt mấy năm chiếc giường này, ai để chuyện. Lúc đó ta cũng thèm bước ra ngoài như nàng nhưng ta biết, nếu ta té ngã ai dìu ta đứng dậy. Vết thương nặng hơn và ta lại phải nằm lâu hơn! Nàng muốn mau chóng rời khỏi ta càng phải nghe lời ta, hay chưa?
      Ánh mắt nổi ít tơ máu cùng với sức lực bóp chặt đôi vai như cố kìm nén cơn giận khiến áy náy... đúng!
      cụp mắt, bờ mi rũ xuống trả lời. nâng cằm , cúi mặt sát vào làn da trắng lạnh, gằn từng tiếng :
      - Trả ...lời ...ta! ...... chưa?
      - Ta nằm yên giường là được chứ gì?
      giơ tay che mặt, tránh ánh mắt tức giận đó! buông tay, gọi cung nga:
      - Chuyển những thứ ta cần từ đại điện vào đây!
      ngơ ra, lại muốn giở trò gì?
      chốc sau bàn dài chất đầy kỳ thư, bút viết, lụa được chuyển vào, đặt đối diện với giường. lạnh lùng:
      - Ta ở ngay trước mặt nàng! Nên đừng cố đứng dậy tìm ta!
      - Ta tìm ngươi làm gì?
      Ma Kim Tuyết nằm vật xuống, quay lưng về phía Trạch Uy, nhăn nhó. lại như chẳng để bụng chuyện vừa rồi, ngồi xuống bàn vừa xem sách vừa hỏi:
      - Nàng ...chân đỡ đau chưa?
      - Ta chân hết đau ngươi tin sao? cho ta sao?
      buông lời giận dỗi, điềm nhiên:
      - Nếu đỡ đau ta tìm thuốc tốt hơn! Nếu đỡ đau ta gia tăng thêm để mau lành!

      chẳng thèm trả lời, vớ chăn đắp kín người , ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Ở cùng Trạch Uy mỗi lúc muốn tránh lại ngủ, chẳng hiểu sao cứ nằm chiếc giường này lại dễ ngủ đến vậy!
      Trạch Uy đợi đến khi nghe tiếng thở đều đều mới nhàng lật chăn, mở dải băng trắng ra cẩn thận nhìn từng thớ thịt liền lại. Tẩn mẩn phủ bột ngọc lam, chuyên chú để phát ra tiếng động . Đôi lúc nhìn nhíu mày vì tác dụng của thuốc , dùng lòng bàn tay ấn lên trán :
      - Ngủ say chút nữa cảm thấy đau đớn nhiều nữa!
      Cứ như thế ròng rã tuần trăng, kẻ nằm giường kẻ ngồi dưới bàn. Thi thoảng với nhau mấy câu, có vẻ bận rộn nên chẳng vào mộng cảnh quấy nhiễu. Có lúc mệt mỏi đến nằm bên cạnh, cất tiếng trầm ấm:
      - Nàng ngủ ! Ta mệt rồi, mượn chỗ nàng ngả lưng!
      - Giường là của ngươi mà!
      nhích vào bên trong nhường chỗ nằm , hay úp mặt vào gối cười nhạt:
      - Mùi kiều hương của nàng dễ chịu!
      - Ngươi thích sau này ta lấy chỗ Tuyên gia mang ít cho cung nga ướp vào gối, được ?
      khẽ cười, kéo chăn đắp cho nhưng đều từ chối:
      - Ta lạnh!
      Mặc kệ lời , cái chăn vẫn được kéo lên đắp cho cả hai. xoay người đưa lưng về phía , lãnh đạm:
      - Chỉ là đắp chăn chung, ngươi chớ ngại ! Ta nghĩ... Ngủ với nhau dễ, có được trái tim nhau mới khó!
      nhắm mắt, nghe bên tai tiếng cười :
      - Nàng là có nhiều ý nghĩ lạ lùng!
      Last edited: 8/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :