Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần : giả! Chap 33: Những cánh cửa! Túc Vương tử đưa đến địa đạo dưới lòng phủ đệ , nhìn những quan tài băng chứa vũ khí sáng lóa khỏi kinh ngạc! Trong gian phòng lớn nhất chín cỗ quan tài tỏa khí lạnh nằm xếp hàng ba ngay ngắn. trần là chiếc đèn màu san hô quay chầm chậm, mỗi nhịp quay đều đặn phát ra những đạo bùa trấn đóng thẳng xuống mặt quan tài. Ma Kim Tuyết nhìn thanh kiếm mỏng như giấy, ánh lên ánh ngọc xanh tặc lưỡi: - là đẹp! - Đừng đến gần! Thanh tà kiếm đó hút máu cả ma, thần . Túc Vương tử nắm cổ áo kéo ra xa , chỉ vào cánh cửa có khắc ấn sen đen: - Ta tất nhiên thuận ý để nàng trở về nhưng Ma nương ít nhất phải vượt được ba trong số chín cửa ở đây. Nàng là hi vọng duy nhất để ta mang Tuyên Phong trở lại, ta muốn nàng lại chịu tổn thương! - Ta đồng ý! Cánh cửa đó là cánh cửa đầu tiên phải ? Ma Kim Tuyết hít hơi lấy dũng khí đoạn bước vào cánh cửa đá. Bên trong là hồ nước lớn đục ngầu, đỏ au như máu. Giữa hồ là trụ đứng trơn láng, bên là cây đèn sen đen cháy bập bùng! - Hẳn là muốn vượt cửa phải lấy được ngọn đèn đó! E hèm... Hồ vừa sâu vừa rộng, chưa đến việc có con quái thú nào ở đây việc bơi đến đó là việc khó rồi! liếm môi, đến gần rìa hồ nhìn xuống... "Gào..!" Nước từ dưới hồ bắn lên tung tóe, con cá sấu da xám xanh nhào lên đớp nước khiến giật mình lùi lại. Đôi mắt nó đỏ ngầu, chỉ cái đầu thôi to như cái tủ lạnh, há miệng ra có thể nuốt trọn vài người dễ dàng. Nước lại sủi bọt dữ dội, lần này phải là con mà là hàng chục con cá sấu hơn nổi lên. Chúng tản ra vòng quanh hồ đưa con mắt đỏ đói khát nhìn như miếng mồi ngon lành! xòe hai bàn tay lòng thầm niệm câu chú từng đọc trong kỳ thư. hai tay liền xuất hai cây thương dài , khoái chí cười lớn: - ngờ vượt qua cửa tử lần mình có thể gọi được vũ khí chiến đấu! Mấy con cá ma kia, xem đây! Nhắm vào đầu chúng ném mạnh, cây thương dài lao nhanh nhưng trúng đích. Con cá sấu to nhất há cái miệng đớp luôn cả cây thương, lừ mắt nhìn hằn học. Chúng bắt đầu chuyển động nhanh hơn, con đầu đàn hướng vào rìa hồ nơi đứng mà tiến đến. Ma Kim Tuyết giật lùi nhìn cánh cửa đá đóng chặt, gãi tai: - Bị chặn đường lui, làm sao..làm sao thoát đây? Con đầu đàn bước chân lên bờ, đôi mắt đỏ lừ lừ chiếu tướng kẻ bằng hai chân nép sát vào cửa đá. Nó chợt thấy kẻ ấy cung hai tay gồng lên, hét lớn và toàn thân mọc ra hàng trăm gai băng tua tủa như vòng bảo vệ. Nó dừng lại, chăm chú quan sát động tĩnh của khối băng kia... Ma Kim Tuyết đến lúc bị vây khốn mới chợt nhớ ra gốc băng thi của mình! Luồng khí lạnh từ khi phát ra làm đóng băng mọi thứ. Tạo được lớp bảo vệ nhánh băng tua tủa khắp người lá gan to hơn. Giơ chân bước tới bước , mặt đất liền tỏa hơi lạnh, bọt tuyết sủi li ti từ lòng đất. mím môi bước thêm vài bước, quả nhiên con đầu đàn cảm nhận mặt đất đóng băng liền lùi tụt xuống hồ. Đến rìa hồ, đạp chân xuống mặt nước, vùng nước quanh bàn chân liền đóng thành băng đỏ đậm. Bọn cá sấu có chút hoảng loạn , chúng bơi giật lùi xa hơn. bước gần đến giữa hồ đột ngột con đầu đàn từ dưới lòng nước đội đầu phá tan lớp băng vừa kết tinh. Nó cố dùng đuôi quẫy mạnh để đánh tan những khối băng nhưng do Ma nương đứng mặt hồ nên nó vừa phá lớp băng này lớp băng khác kết tinh nhanh chóng. số con cá sấu dần bị đông cứng há cả họng, những con khác chuồi hẳn xuống lòng nước trốn . Cục diện chỉ còn mình con đầu đàn cố sức phá băng! trông nó tiếc sức mà vùng vẫy lại có chút chạnh lòng, thở dài quay đầu trở lại mặt đất. Nhìn con cá sấu vẫn cố đánh tan lớp băng cứu những con bị đông cứng, Ma nương chợt nhoẻn miệng cười: - Mày đáng khen! vung tay ,rũ hết lớp băng người mình xuống. Mặt nước loãng trở lại, bọn chúng lại xuất ! Con đầu đàn quay đầu vào bờ, Ma Kim Tuyết chỉ vào nó bảo: - Mày thấy ta có thể làm gì rồi đấy! Nó đưa đôi mắt đỏ nhìn đoạn cổ nó vang đùng đục gọi bầy. Cảnh tượng trước mắt ắt Lãng Thiên mà trông thấy cũng vui mừng: bầy cá sấu cắn đuôi nhau tạo thành chiếc cầu, đầu cầu chúng chồng lên nhau cao hơn dẫn đến cây đèn sen đen! Chúng mở đường cho lên lấy cây đèn! Ma Kim Tuyết ôm cây đèn sen đen bước ra khỏi cửa đá thấy Túc Vương tử ngồi cỗ quan tài vỗ tay tán thưởng: - là nhanh! - Ngài nuôi cả cá sấu ở đây à? trao cây đèn sen, tò mò. mỉm cười, vẫy tay tức sau cánh cửa đá những linh hồn mình người đầu cá sấu bay ra. Họ vòng tay cúi chào : - Túc Vương tử! - Họ là... chăm chú vào linh hồn to nhất cầm nhánh băng , đôi mắt đỏ ngầu này... chép miệng: - Con cá sấu đầu đàn! - Họ là những con cá sấu trong đền thờ Ai cập cổ! Ta mang linh hồn họ về đây trấn giữ cửa đầu tiên. là kẻ đầu tiên khiến họ cảm động tự nguyện giúp đoạt đèn! cả ! Túc Vương tử khoát tay, những linh hồn đó liền tan biến. vung đèn sen lên cao, ngọn đèn bay lanh quanh lúc đáp xuống mặt quan tài thứ sáu, nắp băng trượt liền bật mở và đoản đao bay lên. đoản đao chạm khắc hình phượng hoàng, chuôi nạm viên đá đen huyền . đón lấy trao cho : - Cây đèn chọn cho vũ khí để qua cửa thứ hai, nếu thành công sở hữu đoản đao " trấn hồn thượng cổ"! - Có bao nhiêu kẻ sở hữu được vũ khí ở đây rồi? hỏi khi xoay chuôi nhìn ngắm viên đá đen , khẽ cười: - Ma Tôn, vị Lôi vương và nàng! Tất cả vũ khí ở đây là do ta tìm về, cướp được khi dàn xếp lại trật tự Ma giới. Ta vốn tạo nên chín cửa này để huấn luyện chiến giả nhưng Thiên cung muốn ta dời đến Ma cung. Nơi này ta cho phong ấn đến bây giờ! Ma nương khẽ liếc nhìn Túc Vương tử, đáy mắt thán phục. ngờ kẻ bề ngoài an tĩnh , phong thái tiên giả lại có quá khứ lẫy lừng ! Nếu Túc Vương tử muốn lật đổ Trạch Uy ắt cũng quá khó khăn. Cầm đoản đao, mỉm cười: - Ta vào cửa thứ hai đây! Mong là ngài thấy ta bình an trở ra! Yểm Vũ trèo lên ngồi bụng Lãng Thiên, véo véo mặt : - Ngài Lãng Thiên, sao lại ngủ? Ngồi dậy dẫn con chơi ! - Yểm Vũ, yên nào! Ta ngủ! Ta lo cho Ma nương! giơ tay bế con bé đặt xuống sàn, gác tay lên trán nhắm mắt. Yểm Vũ chẳng chịu thôi, chồm lên ngực , kéo cổ áo xuống lau nước dãi miệng , lèm bèm: - Ngài lo lắng ngồi dậy xem Ma nương thế nào? Nằm như này Ma nương tự lăn đến chắc? - Con bé này, hôm nay nhiều lời ! được ta rồi! Yểm Vũ, ta đưa con về chỗ của cha con nhé, chịu ? véo mũi nó, âu yếm hỏi. Con bé nghiêng đầu nghĩ ngợi, tay vò vò đầu lúc đoạn lắc đầu: - Chưa về được ! - Tại sao? Con nhớ cha mẹ con mà? lật người nằm nghiêng, giơ tay vuốt lại cái đầu xíu tóc rối bù kia hỏi khẽ. Nó rướn người thầm vào tai : - Con rồi lúc ngài lo lắng cho Ma nương có ai bên cạnh! Ngài là của Yểm Vũ, con để ngài mình đâu! Bao giờ Ma nương ở cạnh ngài, con về với cha mẹ! mỉm cười, xúc động trước giọng non nớt nhưng đầy thương của Tịch Ngân Yểm Vũ. Hôn lên trán nó, dịu dàng: - Con là ngoan, Yểm Vũ à! Ta rất thích con! - Đóng dấu! Nó bất thần chu môi hôn lên má , cười khanh khách: - Đóng dấu! Ngài phải nhớ nhé! Sau này ngoài Tịch Ngân Yểm Vũ ai được hôn cái mặt thơm thơm này đâu đấy! - Ôi trời! cười vang, bàn tay che mặt lại vì hết cách trước nét ngang ngược của con bé. Ngồi dậy nghiêm túc đối diện với nó, ôn nhu mà : - Yểm Vũ! Khi trở về dù thế nào cũng nên tên của ta, con biết ? Như thế mới tốt cho con, hiểu lời ta ? - được với cha mẹ luôn à? Cha mẹ rất hiểu chuyện mà! Nó gãi đầu, ngơ ngác. Lãng Thiên biết nên giải thích thế nào, chỉ biết vuốt ve gò má phính: - Ma giới gọi ta là kẻ bị truy đuổi, kẻ tội ác đầy dẫy! Con nên nhắc đến tên của ta, biết ? Yểm Vũ bậm môi ngó , lát sau cười tươi, bàn tay xíu đặt lên môi đoạn vỗ vỗ vào ngực nó: - Con đặt ngài vào tim con, để ai biết đâu! Với Tịch Ngân Yểm Vũ, ngài Lãng Thiên mãi mãi là tốt nhất, thương con nhất ngoài cha mẹ của con! lại cười, có lẽ ngoài Ma Kim Tuyết con bé này mang cho cảm giác vui vẻ, ấm áp nhất! Vuốt đầu nó, khẽ: - Ta mong có đứa con như con vậy, Yểm Vũ à!
Những câu chuyện ngoại ru tôi ! Phần : giả! Chap 34: Trở về cổ lâu! Túc Vương tử qua lại khá lâu vẫn thấy Ma Kim Tuyết trở ra từ cánh cửa thứ hai. Búng tay gọi Trà Lam, bảo: - Ngươi vào trong ấy xem nàng ấy bị vướng vào cái bẫy nào ? - Thưa vâng! Trà Lam chính là kẻ cùng tạo nên những cạm bẫy của cánh cửa thứ hai, rành rẽ như lòng bàn tay. cầm cờ lệnh dễ dàng vượt khỏi những mê cung đầy bẫy ngầm và chông nhọn, căng mắt tìm kiếm Ma nương nhưng vẫn mất tăm hơi. Song ngọn cờ hồng ở đỉnh trận bị nhổ mất! Quay lại gian phòng chính, Trà Lam vòng tay trình lại: - "Tử hồng kỳ" bị nhổ nhưng thấy bóng dáng Ma nương! - Hửm? Nàng ấy biến đằng nào rồi? Ta phải tìm , ngươi trông chừng ở đây! Túc Vương tử sờ chỗ cắm ngọn " Tử Hồng Kỳ", phát ngoài mùi kiều hương còn mùi khác... Mở ký ấn sen đen trán soi lại lúc Ma Kim Tuyết nhổ ngọn cờ, bàn tay to thò từ sau lưng nàng ấy cùng nắm ngọn " Tử hồng kỳ" nhổ lên! dụi mắt, nhìn kỹ lại lần nữa : đúng là cánh tay có dấu sen đen! Đêm đó sau khi khẽ buông lơi Tuyên Phong ngủ say cứ ngồi ngây ra nhìn! cứ nắm bàn tay buông, lúc cao hứng đóng ký ấn sen đen lên cánh tay. Cứ ngắm Tuyên Phong mãi đến gần sáng mới nhàng ôm chặt lấy, chìm vào giấc ngủ... ngờ đó là lần cuối cùng được ôm Tuyên Phong, khi hồn phách tan vỡ thân xác Tuyên Thừa Chí lại mất luôn dấu sen đen. Ngồi bệt xuống sàn, gương mặt Túc Vương tử mỉm cười nhưng nước mắt cứ chực chờ rơi: - Khúc Hy...Tuyên Phong... ra mảnh hồn ngươi ,luôn ở bên cạnh Ma nương! Ngươi mang theo ký ấn sen đen , có phải cũng nhớ đến ta ? Phất tay gọi "Tử hồng kỳ" , Túc Vương tử liền bị cuốn vào khoảng , nơi đó có rừng đào hoa trắng muốt. Dưới tán đào hoa bay lả tả là Tuyên Phong ngồi tựa vào, bên cạnh là Ma nương cầm " Tử hồng kỳ" gối đầu lên chân say ngủ. Dáng vẻ Tuyên Phong này mất vẻ góc cạnh uy phong mà dịu dàng như mật! Khoác áo choàng lam hờ hững còn để lộ bên vai, tóc xõa ra buộc hờ hững và đôi mắt trong sáng, nụ cười khuynh thành ấy đột nhiên khiến Túc Vương tử ôm ngực : - Cái này... Khúc Hy... - Túc Thành... quên ta mà! nhàng bế Ma Kim Tuyết đặt lên tàng cây đầy hoa trắng, Tuyên Phong bước đến trước mặt Túc Vương tử. Gương mặt nam nhân nhưng cử chỉ lại là của thần nữ Khúc Hy! - Túc Thành, Ma nương tuy được ngươi truyền ma lực thượng cổ nhưng vẫn là non nớt. May là ta luôn bên cạnh, nếu đừng mong nhổ được " Tử hồng kỳ"! - Khúc... Ta cũng biết nên gọi ngươi bằng cái tên nào mới đúng! Nhưng vì sao ngươi luôn mảnh hồn cạnh Ma nương lại gặp ta? Ta nhất định hồi sinh ngươi trở lại, ta hứa! Túc Thành nắm chặt đôi vai Tuyên Phong, tiếng lạc trong gió, lòng hiểu vì sao " Tử hồng kỳ " có thể cuốn cả ba vào mộng cảnh này! Tuyên Phong nhìn vị tiền Ma vương cười song đáy mắt lắng đọng cảm xúc : - " Tử hồng kỳ" chính là cây cờ trong bộ cờ của sư phụ ta - Thái Ất chân nhân ! Sau đó bị đánh cắp lưu lạc xuống địa ngục. Khi ta biết được ngài là Ma vương lại nắm cây cờ này dùng bí thuật trốn vào huyền cơ của nó. Mộng cảnh này thuộc về ta! Sở dĩ ngài thấy ta tại mang hình hài Tuyên Phong là vì ...cái ký ấn sen đen này! Ngài trao tình, nguyện ý nhận... giấc mộng tình, dấu ký ấn hoàn toàn phá bỏ hình dáng cũ của ta! Lúc này Khúc Hy và Tuyên Phong hợp thành , tuy chỉ là mảnh hồn nhưng trong mộng cảnh này ta hoàn toàn sống cuộc sống của mình! Túc Thành... Ta vẫn là ngài! Ngài càng ngày đêm gọi tên Tuyên Phong ta an ổn được! Chỗ này... Cứ nghe tiếng gọi của ngài là nó lại đập mạnh! Chỉ vào bên ngực, Tuyên Phong đoạn chỉ lên táng cây: - Ngài đưa Ma nương rời khỏi đây ! Nếu nhớ lời ta xin hãy mang " Tử Hồng Kỳ" trao trả cho Thái Ất chân nhân. Hãy để ta sống trong mộng cảnh này của ta, ngài đừng nhọc lòng hồi sinh Tuyên Phong nữa! - " Tử Hồng Kỳ " là ta giành về, cả nó lẫn ngươi đều thể rời khỏi ta! Dù là tàn hồn ta cũng cho ngươi trốn khỏi ta! Túc Thành mở ký ấn bung dây trói hồn Tuyên Phong kia, nhàng xách cả hai rời khỏi mộng cảnh! Đẩy Ma nương cho Trà Lam, Túc Vương tử vác linh hồn hợp nhất kia trở về phòng. Cắt máu mình, dùng thuật ám hồn giữ cho Tuyên Phong bị tan biến khi rời khỏi mộng cảnh. Mở cây quạt trắng ngắm hồi lâu, Túc Thành nằm xuống giường cạnh hồn Tuyên Phong bị trói , rèm mi khép lại: - chạy khỏi ta được đâu! Ma Kim Tuyết thức dậy giường mình, bên cạnh là Yểm Vũ cuộn người trong lòng Lãng Thiên ngáy khe khẽ. Cúi đầu nựng gò má phính hồng hào, : - Trông cứ như gà mẹ ấp gà con! Cầm " Tử hồng kỳ" đến điện chính tìm Túc Vương tử gặp ngay Trà Lam trầm tư góc điện. đến vỗ vai: - Trà Lam, sao thế? - Túc Vương tử ngủ! Để ngài ấy ngủ chút...từ khi về lại đảo Ngư ta chưa từng thấy ngài ấy ngủ! Ma Kim Tuyết gật gù, ra khi bị cuốn vào " Tử hồng kỳ" cũng gặp lại Tuyên Phong, vừa phải vừa phải! Nhưng Tuyên Phong đó chẳng để thắc mắc phất gió khiến ngủ ngay! trao lại " Tử hồng kỳ", vòng tay cúi chào: - Ta đến tạm biệt! Ta gửi Lãng Thiên ở lại, hoàn cảnh này thể đem trở về bên ta được! Ta bế Yểm Vũ, mang con tử thiên thi và cưỡi thiết ngưu trở về Thất bảo cổ lâu! Xin đừng lo cho ta, lần này dễ bắt nạt ta được đâu! Cứ để ngài ấy ngủ... Ta chưa từng gặp kẻ nào chấp niệm sâu như vậy... Ai có được chân tình này, phúc lắm thay! Lãng Thiên ôm lấy , thổn thức: - Người nhất định phải trở về sao? - Ngươi ở lại đây ! Ta hứa ta tự chăm sóc mình, ta nghĩ cách mang ngươi về bên cạnh ta! vỗ vỗ lưng , khẽ cười . Yểm Vũ khóc nức nở khi bế nó lên, bàn tay xíu vẫn với về phía Lãng Thiên: - Hu hu... ! Ma nương đưa con về rồi phải đến ở cạnh ngài Lãng Thiên nhớ chưa? - Trở về trước , Yểm Vũ! Ngoan nào! quấn nó trong tấm khăn choàng lớn, bung áo giáp phượng hoàng che hết luồng băng hỏa biển vững vàng cưỡi thiết ngưu trở về Thất bảo cổ lâu! Túc Vương tử trở mình, hé mắt nhìn bên cạnh mình: hồn Tuyên Phong ngậm máu quả nhiên tan, hình dáng cũng ràng hơn! Mừng rỡ cúi xuống hôn trán Tuyên Phong, Túc Thành cười rất tươi: - Chỉ cần ngày ngày thấy ngươi là được! Cứ thong thả đợi Ma nương tìm gương tim vậy! - Ngươi thể cứ dùng máu mình để ám hồn cho ta! Túc Thành! Ta muốn nhận bất cứ gì từ ngươi nữa! Hồn Tuyên Phong lạnh lùng quay mặt vào tường, chẳng chút phật lòng, giơ cánh tay ôm chặt : - Ngươi muốn là chuyện của ngươi! Ta muốn là chuyện của ta! Yên nào... Ta muốn ngủ chút nữa! Vùi mặt vào cổ Tuyên Phong, chìm nhanh vào giấc ngủ. Trong vòng tay , dù linh thức Khúc Hy ngừng đấu tranh tư tưởng nhưng trái tim trong lồng ngực lại đập rất mãnh liệt. Có tiếng rủa thầm :" Trời hại ta, lúc làm thần nữ lại chẳng động lòng, thác sinh nam nhân lại vì đêm mà nhung nhớ! Tréo cẳng ngỗng thế này biết làm sao?
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần : giả! Chap 35: Niềm tin. Trà Lam sắp xếp lại những cuộn kỳ thư lên giá, tâm trạng vừa vui vừa lo lắng! Vui vì Túc Vương tử cuối cùng ngủ được giấc ngon, lại thấy nụ cười hào sảng nở gương mặt sáng ngời đó. Lo vì ngày ngày sau này Túc Vương tử phải dùng máu mình ám hồn để giữ mảnh tàn hồn kia bên cạnh. Thoáng thấy bóng con tử thiên thi lướt ngang , chưa kịp gọi thấy nhún người bay lên đỉnh cao nhất của điện. uể oải dựa người vào cột đá, rút cây Miên tiêu nhìn ngắm hồi lâu đoạn trầm tư thổi... Tiếng tiêu não nuột khiến cả những con quỷ nhân ngư cũng nao lòng, Trà Lam chống nạnh nhìn lắc đầu: - Lại là kẻ si tình! Giá như ai cũng được " hữu cầu tất ý" hay quá! Mảnh hồn Tuyên Phong nhắm nghiền mắt nghe tiếng tiêu liền mở mắt, mơ màng: - Miên tiêu! - Ngươi nhớ ra nó mà phải ? Bây giờ nó thuộc về Lãng Thiên! Túc Thành vẫn rúc đầu vào sau gáy , nhịp thở nhè . Tuyên Phong lắc người muốn tách khỏi làn môi chạm vào gáy nhưng bị trói thể động đậy! Cái kẻ ngủ kia vừa cảm nhận dịch chuyển vòng tay ghì chặt hơn. lăn người ôm trọn Tuyên Phong nằm sấp người , khẽ cười: - Ta ngươi an ổn nằm trong vòng tay ta, ta vẫn còn muốn ngủ! Ngươi động đậy ta ngủ được Túc Thành dám chắc làm gì ngươi đâu đấy! Ngoan nào! Linh thức Khúc Hy ngừng mắng bản thân mình: " Trái tim kia, đừng có đập như thể sắp rơi ra như thế chứ! Ta phải tĩnh tâm! được nghĩ đến Túc Thành ! được nghĩ đến !" . Túc Thành nghe được tiếng đập mạnh ngực mình, lại nghe tiếng lầm bầm kia bất giác khóe mắt cũng có ý cười :" Ta nhất định chờ, nhất định khi Ma nương tìm đủ vạn mảnh gương tim hồi sinh ngươi ta khiến ngươi thích ta! Xóa tên đá nhân duyên sao? Ta cóc cần biết! " Ma Thiên lão tổ trở lại kiếp linh thú nằm dưới chân Quỷ mẫu trong cung Vô Lệ . Bà chuyên tâm chải lại mái tóc trắng, nhiều con mãng xà con tóc ngo ngoe nhiều ánh chớp lam lóe lên nền cung trời Đâu Suất. Con linh thú chồm dậy, phóng ra trước cửa cung ngó lên: xa xa bóng áo choàng trắng cưỡi lên con thiết ngưu tiến đến! Dậm chân hóa lại thành Ma Thiên lão tổ , khẽ vuốt chòm râu đỏ quạch: - Ma Kim Tuyết quả nhiên quay trở lại! Con thiết ngưu đen bóng khuỵu bốn chân cho chủ nhân bước xuống, đôi mắt gầm ghè nhìn Ma Thiên lão tổ! bế Yểm Vũ ngủ say quay sang bảo con tử thiên thi: - Ngươi trông chừng vật cưỡi cho ta! Khẽ cúi đầu chào lão tổ, bước vào điện chánh của cung Vô Lệ. Quỷ mẫu trông thấy Ma Kim Tuyết suýt đánh rơi cả lược: làn da hề bị cháy xém, nét mặt dường như trầm tĩnh hơn và cái áo choàng phượng hoàng trân quý kia ôm trọn thân hình mỹ lệ! quỳ xuống, giọng êm dịu nhưng lạnh lùng: - Quỷ mẫu! - Ma Kim Tuyết! Những ngày qua con ở đâu? Có phải Túc Vương tử sai con về trả thù ? Bà há miệng phóng cái lưỡi rắn định quấn lấy cái cổ trắng ngần kia nhanh nhẹn né được. Bàn tay vỗ vỗ lưng Yểm Vũ, ra dấu: - tiếng thôi, Yểm Vũ ngủ! Ta là giả, Túc Vương tử lại càng phải kẻ lý lẽ! Ta trở về làm giả của ta. Ba ngày sau ta đến Thất bảo cổ lâu hoàn thành hết thử thách! - được! Ta làm sao chắc chắn lòng con thay đổi? Nếu muốn chứng minh con vẫn trung thành hãy giao Lãng Thiên ra cho địa ngục xử lý ! Bà giận dữ nhưng làm sợ hãi, trải qua cố đỉnh đồng trái tim được phủ lớp băng. Đối với bà còn cảm giác kính sợ, chỉ là bà vẫn là Quỷ mẫu, là mẹ của giả! Con thể bất kính với mẹ nên vẫn nhún chân khẽ khàng: - Lãng Thiên có con đường của , có lựa chọn của ! Nếu địa ngục đủ tài cứ việc truy bắt! Hơn nữa ...chủ của địa ngục là Ma vương, chỉ có mới có quyền hỏi xem lòng trung thành của con còn hay mất! - Hỗn xược! Bà tung liên hỏa ra tấn công nhưng Ma nương tung giáp phượng hoàng tự bảo vệ mình. Ngọn liên hỏa bị đánh bật trở lại, va vào rèm lụa cháy tanh tách. Quỷ mẫu ra dấu gọi Ma Thiên lão tổ đứng sau lưng :" Tấn công !" nhưng vị lão tổ râu đỏ vẫn đứng yên. Quỷ mẫu giận dữ, tung những con rết dưới mũi giày bay về phía nhưng bị tiếng uy quyền của Ma vương bạt thẳng xuống đất: - Ngưng ngay! Ma nương quay lại nhìn kẻ vừa bước vào cung, muốn dùng đoản đao bên hông phóng ra " thiến" ngay lập tức! Bắt được ánh nhìn căm ghét có vẻ vui hơn, miệng nhếch lên thành nụ cười . Khoác áo bào trắng , mái tóc đen dài thắt gọn gàng , dù bước chân rất nhưng che giấu được tà khí . Chung quang luôn có luồng khói xám khuất. vòng tay cúi chào Quỷ mẫu đoạn nhìn xoáy vào : - Nàng... Trở về chỗ của mình ! Ta chờ nàng trổ tài, gương địa ngục chờ nữ chiến giả trở lại! - Hừm...! quét ngang , thèm được tát nát gương mặt đẹp ngời ngời kia đoạn bế Yểm Vũ khỏi! Quỷ mẫu hỏi : - Con tin Ma Kim Tuyết? - Tin chứ! Ma nương đáng tin hơn bất kỳ ai, nàng ấy phải tức là phải! Còn nữa... Truyền chỉ lệnh của ta, sau này bất kỳ giả nào liên lạc với Thiên cung ta nhất định tha! Lạc Bất Nhã kia nếu bị giết ta cũng tha thứ cho nàng ta. Dám cấu kết với Lịch Khắc đem lửa hồng hoang đốt nữ chiến giả tức là chống lại ta! cao giọng, định rời nghe Ma Thiên lão tổ hỏi: - Ngài giết luôn Lịch Khắc đoạt chuông Tại Kiếp? Nếu Thiên cung hỏi tội... - Thiên cung quản tốt tướng giữ chuông để mang lửa hồng hoang đốt ở địa ngục. Ta đòi mạng, lên Thiên cung hỏi tội là tốt lắm rồi! Ngươi đừng lo nữa, đại ca của ta! Mau giúp ta tìm lại hồn phách Tuyên Phong! Trạch Uy vỗ vai Ma Thiên lão tổ đoạn hóa thành làn gió mất hút. Quỷ mẫu ôm đầu khó hiểu trước thái độ của Trạch Uy, vì sao lần này Ma vương lại bảo vệ Ma Kim Tuyết? Riêng lão tổ nét mặt khó coi, ông vừa thoáng nhận ra ánh nhìn của Trạch Uy khi ngắm bóng dáng nữ đồ đệ rời khỏi: có chút phấn khởi, chút tự hào... Trạch Uy kia... Ma nương ghét ngươi ra mặt như thế, lần này phải nghiệt duyên vì ngươi đem lòng mà trở lại đấy chứ? Ma Kim Tuyết vội vào nhà mà băng vào rừng trúc đến căn nhà tranh lúc trước của Lãng Thiên ở. Gom những cánh bướm tinh linh, có chút nhớ : - Chủ nhân bọn mày ở đây, cùng ta ! Vừa định đặt Yểm Vũ lên giường con tử thiên thi vào ra hiệu Tịch gia đến! Trông thấy Yểm Vũ bình yên, Tịch Vu Xuyên và Yểm Nha liền vòng tay với : - Ma Kim Tuyết! Cảm ơn bảo vệ Yểm Vũ, cảm ơn mang nó trở về! - cần phải như thế! Hãy mang nó trở về , còn đây là đồ chơi ta cho nó! trao chiếc túi chứa bướm tinh linh cho Yểm Nha, Lãng Thiên thương con bé như thế chắc đồng ý với thôi! Tịch Vu Xuyên cẩn thận ôm con vào lòng, khẽ hôn lên gò má phính đoạn cùng Yểm Nha trở về. trông dáng cả nhà họ mất hút trong sương mờ mới ra lệnh cho con thiết ngưu nhai lá trúc: - Thiết ngưu, giăng kết giới! Ta muốn bất cứ kẻ mời nào vào được Lãng Thiên Nguyên! Con ma thú ngốn vội cả khóm trúc trong miệng đoạn co chân chạy vòng quanh Lãng Thiên Nguyên, giăng nhiều xích sắt bao bọc từ nhìn xuống như chiếc lồng sắt úp trọn xuống. lại giơ tay ra lệnh, từ dưới đất mũi băng mọc lên tua tủa bao bọc cả chiếc lồng. Nằm vật ra giường, khẽ chớp mắt, hai giọt nước mắt vừa trào ra đọng thành băng: - Ta trở về! Kiếm Phong Kim... Ngươi lại còn bên ta nữa! Lãng Thiên...ta tự lo cho mình, ngươi cũng phải tự lo cho ngươi nhé! Tuyên Thừa Chí vừa nghe tin trở về reo lên vui mừng: - Ta Tuyết nương rất tài ba mà! Vị giả vùng nước vừa định lên bờ Lãnh Thủy để đến thăm gặp ngay Ma Thiên lão tổ. Ông cản: - Ma nương giăng kết giới lồng sắt phủ băng , lòng tin của nó với Quỷ mẫu và ta bị tổn thương sâu sắc! Ngươi .. thời gian nữa hẵng đến! Để nó tĩnh tâm lại ! - phải vì các vị mà Tuyết nương trở nên như vậy sao? nổi giận đẩy Ma Thiên lão tổ dẹt sang bên, cưỡi linh điểu bay . Đứng nhìn kết giới phủ băng , Tuyên Thừa Chí chua xót : - Tuyết nương của ta! ... nghỉ ngơi ! Ta chờ đến tìm ta!
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần: giả! Chap 36: Xuất lầu! Ma Kim Tuyết chìm vào giấc ngủ sâu, trong mơ lại vào mộng cảnh của chính mình. còn tuyết đỏ, còn hồ máu mà là vùng đất hoang vu. Tuyết vẫn phủ đầy mặt đất, gió vẫn lạnh buốt nhưng cảm nhận được! Trống trải! muốn gọi Trạch Uy đến cho trận " khổ ải" nhưng cất nổi tiếng gọi. Ngẫm lại nếu bị bắt về làm giả, nếu cứ đường đường chính chính mà chết có lẽ con đường khác! Có lẽ phải chịu tội, hoặc đầu thai làm người, làm súc sinh nhưng chắc chắn là dễ chịu hơn cảm giác của lúc này! Khi trở về lại khung trời Đâu Suất này Ma Kim Tuyết luôn tin tưởng Ma Thiên lão tổ vì từng là người thầy của kiếp trước. lại càng tin vào thương và chân thành của Quỷ mẫu, vẫn nghĩ bà ắt là người mẹ vĩ đại của lữ đoàn giả! Thế nhưng sau khi bị Lạc Bất Nhã thiêu trong đỉnh đồng hồn hóa thành xương trắng, thân xác nếu Túc Vương tử cứu chữa ắt chẳng toàn vẹn nhìn nhận điều: Quỷ mẫu gọi trở về chỉ để canh chừng, để tìm ra Lãng Thiên ! Ma Thiên lão tổ ắt cũng nghe lệnh bà ấy. trách Ma Thiên để mặc cho bị thiêu cháy, ai cũng có chỗ khó xử! Nếu là phải chọn lựa giữa mẹ ruột và đồ đệ vẫn làm như ông ấy! Chỉ là trái tim rất buồn, cảm giác bị rơi xuống vực rồi nắm được bàn tay kẻ tin là cứu mình. Nhưng chính kẻ đó lại giũ cánh tay cho rơi nhanh hơn! Kết giới lồng sắt và băng chính xác là muốn đối diện với người thầy năm xưa. chỉ tin vào Tuyên Thừa Chí và Tịch Vu Xuyên, hai kẻ này luôn mang cho cảm giác an toàn! Và Lãng Thiên ! Mặc kệ là ai, bị địa ngục truy đuổi thế nào với là kẻ đáng tin cậy nhất! Chuyến trở về Thất bảo cổ lâu này là để trả món nợ ân tình cuối cùng với Ma Thiên lão tổ. Ông ấy địu con băng thi canh gương, độ hóa để nó phá băng sống dậy... Coi như sinh ra lần, làm tốt chức trách giả để trả ơn cho ông ấy. Túc Vương tử trở lại, chưa biết cục diện này về đâu? Để Lãng Thiên ở đảo Ngư là muốn bảo vệ . Hơn nữa muốn tìm vạn mảnh gương tim để hồi sinh Tuyên Phong phải xuất lầu canh gương địa ngục ! Nhìn cả vùng đất tuyết cành cây ngọn cỏ nào mọc được, Ma Kim Tuyết khỏi thở dài: - Cả mộng cảnh cũng hoang tàn như vậy, ta phải kéo kiếp giả này để trả những món nợ ân tình trót vay hay sao? - Nàng... sao lại vào đây trầm tư như thế? Tiếng quen thuộc vang lên sau lưng, quay đầu thấy Trạch Uy khoanh tay nhìn mình , mái tóc tuyết bám đầy. Chẳng buồn trả lời, rời khỏi mộng cảnh! Choàng tỉnh sau giấc ngủ vùi thấy con tử thiên thi đứng bên cạnh. Nó bê cốc nước sương sớm, dĩa sâu trúc béo ụ chờ sẵn. mỉm cười , bảo: - Ngươi cứ để ở bàn! Tự ta lo cho ta được! Khoác bộ giáp phượng hoàng vào người, mái tóc đen huyền cột cao tận đỉnh đầu , Ma Kim Tuyết cầm đoản đao nhảy lên con thiết ngưu ra lệnh: - nào, đến Thất bảo cổ lâu! Tổng hành dinh của lữ đoàn giả đông đúc hơn mọi ngày, bước vào thấy Tuyên Thừa Chí và Tịch Vu Xuyên mặc áo giáp sẵn sàng. chiếc bàn lớn ngoài Quỷ mẫu, Ma Thiên lão tổ còn có cả...Ma vương Trạch Uy! Dường như ai cũng khó hiểu vì xuất của ở đây! giả đánh trận để xuất lầu là chuyện rất tầm thường, trước kia chưa từng thấy để tâm đến. Quỷ mẫu nhìn , ngọt ngào: - Trạch Uy! dễ để con đến đây, chi bằng cùng ta đến xem những giả học trong Tàng kỳ thư. chống tay nhìn Ma Kim Tuyết đến bên Tuyên Thừa Chí và Tịch Vu Xuyên, bộ ba chiến giả mặc kỳ giáp quả oai phong ! Trong đôi mắt ba kẻ ấy nhìn nhau đầy tin tưởng, khẽ nhướng mày ganh tị... Chẳng bao giờ Tuyên gia và Tịch gia nhìn như thế! Họ luôn kính cẩn, khuôn phép đầy xa cách. Tuyên Thừa Chí vuốt tóc , giọng sang sảng: - khiêu chiến để xuất lầu? cần miễn cưỡng mình, Tuyết nương! làm giả cũng chẳng sao! Đến chỗ ta làm khách, ta chăm sóc cho ! - Ma Kim Tuyết! Tầng thứ sáu và thứ bảy dễ vượt qua. Suy nghĩ lại được ? Tịch Vu Xuyên nắm cánh tay khuyên nhủ, lòng muốn gặp thêm tổn thương nào nữa! Ma Kim Tuyết mỉm cười, chân thành giơ hai cánh tay ôm cả hai vị chiến giả khẽ : - Ta biết mình cần làm gì mà! Hai ngài yên tâm! Đợi ta! rồi vòng tay cúi chào Ma Thiên lão tổ , rút đoản đao chạy lên lầu cao. Tuyên gia và Tịch gia quay lại kỷ tọa của mình, mở gương tay theo dõi Ma nương đánh tầng thứ tư, bỏ mặc ba kẻ ngồi bàn cao phía . Quỷ mẫu lại cất lời mời: - Trạch Uy... - Quỷ mẫu, xin về cung Vô Lệ ! Ở đây có Ma Thiên trông coi. vòng tay, lời nhưng hàm ý ra lệnh. đến Tàng kỳ thư, lướt vòng nhìn các giả chăm chỉ học đoạn mở đường ngầm thông giữa bảy tầng cổ lâu. Quỷ mẫu theo sau chút nhưng lại tìm ra con trai trong Tàng kỳ thư! Bà cau mày: - Chẳng lẽ nó về Ma cung? Thế đến đây để làm gì? Có áo giáp phượng hoàng và đoản đao, lại thêm ma lực thượng cổ giúp Ma Kim Tuyết vượt hai tầng bốn và năm dễ dàng. quệt mồ hồi trán, xoay xoay cánh tay mỏi nhừ khi bước lên tầng thứ sáu: - Con hung thi ba đầu sáu tay chết tiệt! Đánh trả nó đau cả hai tay ta! Ma Thiên lão tổ hóa thành linh thú lông đỏ há miệng phun hàng trăm sợi dây gân tấn công khi vừa thấy chạy vào trận. Xòe áo giáp phượng hoàng, những cái đuôi ánh kim bén ngót cắt đứt dây gân nghe " phựt phựt" liên tục. Con linh thú vẫn kiên trì phun dây, Ma Kim Tuyết ngoài việc tự bảo vệ mình có ý tấn công! rủa thầm: "- Sao lại là Ma Thiên lão tổ giữ tầng này? Ta làm sao mà tấn công?" Con linh thú mài vuốt, nhún mình bay đến chụp vai đẩy ngã xuống sàn. Giương vuốt bạt bên vai, dù có áo giáp bảo vệ vẫn bị vuốt nhọn cắm sâu xuyên tận lưng. Mặt kề sát đầu linh thú , đôi mắt phượng tuyệt đẹp ứa lệ: - Sư phụ của ta... Chưa hết câu nghẹn , máu trào ngược lên miệng phun thẳng vào đầu linh thú ! Con linh thú rút vuốt , vai thủng lỗ chỗ loang máu đỏ cả áo giáp. Nhưng trận chiến chưa kết thúc, móng vuốt kia trờ đến lần nữa. Ma Kim Tuyết nắm đoản đao dùng sức bình sinh đỡ móng vuốt cắm gần đến mặt. Tiếng Ma Thiên vang lên: - Ma Kim Tuyết! Ta từng dạy con chiến trường chỉ có thắng và thua, có nhân nhượng dù bất cứ ai. - Ta làm được! hét lên, trong lúc tưởng đoản đao cản được, tưởng móng vuốt kia cào nát mặt từ đâu bay đến mũi tên cắm thẳng vào mình con linh thú. Ma Thiên lão tổ trúng tên hóa lại hình người, nghiến răng rút mũi tên lưng mình ra. ôm lấy vết thương , cố bò dậy hỏi: - Ma Thiên, ngài sao chứ? - Mũi tên sát ma!...Hự... Tầng này con qua ải, ta còn chút ma lực nào để ngăn cản... Ông gục đầu xuống sàn, lặng . Ma Kim Tuyết nhìn quanh vẫn biết mũi tên kia từ đâu bay ra cứu mạng kịp lúc ? Dùng tay hóa ra băng đông cứng vết thương, liêu xiêu đến chân cầu thang ngã vật xuống, bất tỉnh! Tuyên Thừa Chí và Tịch Vu Xuyên chạy như bay khi thấy Ma nương ngất trong gương. Tuyên gia bế xốc lên, quát lớn: - Tầng thứ bảy cần đánh nữa! Ai dám bảo Tuyết nương đánh tiếp ta phá luôn tầng thứ bảy ! - Đưa Ma nương đến chỗ của ta! Tịch Vu Xuyên vỗ tay gọi tử thiên thi đến vác Ma Thiên lão tổ, tay săm soi mũi tên sát ma: - Hừm... Mũi tên sát ma ...ta tưởng chỉ có ở thượng cổ! Kẻ nào có thể luyện ra nó và bắn ra cứu Ma nương? - Ai cũng được! thôi! Hai vị giả trực tiếp bay ra từ cửa tầng thứ sáu , con thiết ngưu cõng tử thiên thi lập tức đuổi theo kẻ bế chủ nhân rời . Yểm Vũ nghe lời mẹ , nó cứ trèo lên giường ngồi nhìn cha cởi bên giáp phượng hoàng lộ vết thương lỗ chỗ của Ma nương. Tịch gia lườm con: - Yểm Vũ! Ra ngoài con! Cha phải chữa cho Ma nương! - Con có quậy phá đâu! Nó cong môi , quắp hai tay hai chân ôm chặt cánh tay bị thương , nhất định rời khỏi. Tuyên gia lắc đầu: - Con bé bướng bỉnh! Tịch Vu Xuyên, sâu lắm phải ? - Xuyên đến sau lưng, vuốt của linh thú đâu phải tầm thường! Yểm Nha thay hai lần nước mà chiếc khăn thấm máu thảy vào vẫn đỏ sẫm. Mài bột ngọc lam trộn cùng rượu xà cổ, Tịch gia tỉ mỉ đắp lên những chỗ thủng, băng bó lại. Cởi luôn bộ giáp đặt sang bên, Tuyên gia kéo chăn đắp cho , bảo : - Yểm Vũ! Ma nương sao! Con ra ngoài cho Ma nương ngủ ! Bên ngoài con thiết ngưu cảm nhận áo giáp còn mặc người chủ nhân nổi giận. Nó húc đổ hai trụ lớn trước cửa phủ Tịch gia, hung hăng muốn tiến vào! Con tử thiên thi hiểu ý bèn xông vào ôm áo giáp ra đặt lên vai nó, ra hiệu chủ nhân an toàn. Lúc này con ma thú mới dịu lại, phủ phục xuống trước sân nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn vào phủ đệ. Yểm Nha ôm con vào lòng, răn đe: - Con ngoan! Sau này cha có việc được như thế, hiểu chưa? - Ma nương mà! Con muốn xem Ma nương mà! Nó phùng má lắc đầu nguẩy nguậy, tuột khỏi vòng tay mẹ chạy vào phòng. Vuốt má Ma Kim Tuyết, nó thầm: - Ma nương mau tỉnh để về với ngài Lãng Thiên! Lần trước Ma nương ngủ thế này ngài Lãng Thiên cứ như người sắp chết, tội lắm!
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần: giả! Chap 37: dải băng! Ma Kim Tuyết bị cơn đau buốt bên vai đánh thức, bàn tay vốc tuyết trắng nghiến răng: - Chết tiệt! Sao lại rơi vào mộng cảnh nữa rồi? Rèm mi lay động , chưa hé mắt bị mảnh vải phủ xuống che kín. la toáng lên: - bị thương còn bị đánh lén! Tiên sư cái quân khốn kiếp! Mặt mũi ma chê quỷ hờn lắm hay sao mà bịt mắt ta lại cho nhìn? nghiêng đầu chống trả bàn tay đỡ sau gáy , cánh tay trái chụp đoản đao chém ngang. Có vẻ chém trúng, cây đoản đao thượng cổ chỉ cần liếm phải máu rung lên! nhếch môi : - Chết ngươi chưa? Vết thương do đoản đao này để lại đừng mong lành, cút ngay cho ta! Kẻ đó bàn tay vẫn đỡ sau gáy , tay kia tước đoản đao tay Ma Kim Tuyết. Tuyệt nhiên nghe kẻ này câu nào, bị chém trúng vẫn rên rỉ! bị nhấc lên khỏi mặt đất tuyết lạnh , mặt áp vào bờ vai rộng của kẻ nào đó. Dùng hết sức bình sinh để giãy dụa nhưng hai cánh tay kia như thép nguội, cứng rắn ôm chặt lấy! hậm hực: - Đúng là dậu đổ bìm leo! Ngươi đúng là tiểu nhân! ... Ma cung! Từ sau khi Văn vương và Võ vương bị giết, Ma vương Trạch Uy chỉ để lại vài cung nga hầu hạ. Quỷ mẫu mấy lần cử những giả giỏi đến thế chỗ nhưng đều cự tuyệt. Cây đèn trong phòng vụt sáng lên, từ trong tấm tường ra, tay bế linh hồn Ma Kim Tuyết! Vết thương , mắng mỏ lúc lịm , đầu nghẻo xuống biết trời trăng. Bế xuống mật đạo , Trạch Uy giật tung áo để lộ vết thương thủng lỗ chỗ làn da trắng hồng. Lúc này mới nhìn lại vết thương ngực mình: đoản đao chém ngang đường chảy máu! Ma Kim Tuyết đúng là ra đòn rất dứt khoát, giá như nàng ấy khi đấu với Ma Thiên cũng mang khí thế ấy bị thương nặng thế này! Để mình trần, ôm lấy bước vào trong lòng chuông . Cái chuông hợp nhất giữa Vong Xuyên và Tại Kiếp bắt đầu xoay, tỏa ra luồng lửa xanh, những tiếng chuông phát ra hỏi : " Trạch Uy! Ngươi vì muốn chữa lành nhanh chóng cho nàng ta mà chấp nhận truyền máu thịt lấp vết vuốt linh thú hay sao?" Trạch Uy kéo Ma nương dựa vào người , vòng tay ôm chặt , từ từ cảm nhận máu thịt mình bị rứt ra. cắn môi đến bật máu, trầm giọng: " Ta nguyện ý!" Yểm Vũ ôm lấy cánh tay Ma nương ngủ ngon lành, Tịch gia cố gỡ tay con nhưng vừa chạm đến con bé liền siết chặt hơn. Tuyên Thừa Chí trong mắt có ý cười khi trông thấy : - Yểm Vũ ưa thích Tuyết nương quá nhỉ? - là lạ! Con bé này trước nay quấn quít ai ngoài ta! Cả mẹ nó nó cũng chưa từng đu rời như vậy! Tịch Vu Xuyên sờ cằm, nhướng mày khó hiểu. Lúc Ma nương bế nó trở về dù và Yểm Nha hỏi cách nào nó vẫn câu :" con biết!" . Quỷ mẫu muốn đưa nó đến cho bà dụ nó ra chỗ của Túc Vương tử nhưng lạnh lùng từ chối : "- Yểm Vũ chỉ là đứa trẻ! Nó là con ta! Ta cho ai làm nó sợ, dù là Quỷ mẫu hay Ma vương! Kẻ nào động đến con ta , ta quyết tha!" . - Đau! Tiếng rên của Ma Kim Tuyết đánh thức Tịch Vu Xuyên chống tay ngủ ghế. vội đến bên cạnh, thầm vào tai : - Ta biết Ma nương đau lắm! Nằm yên, ta thay thuốc cho ! Gỡ những lớp băng dày , trố mắt nhìn bề mặt mịn màng vết thương nào. Ấn lên những vị trí bị vuốt linh thú cắm vào, Ma nương trào cả nước mắt: - Đau! gọi Yểm Nha nấu vài loại thảo dược giảm đau, vất dải băng sang bên nhíu mày: - Bột ngọc lam và rượu xà cổ thể làm lành vết thương nhanh chóng và liền lạc như vậy! Rốt cuộc là tại sao? giả Mã Triệt từ Thất bảo cổ lâu đến, vòng tay cúi chào: - Tịch gia,Ma Thiên lão tổ trúng mũi tên sát ma vẫn chưa tỉnh! Quỷ mẫu mời ngài đến xem sao! - Ta đến ngay, ngươi ra cửa đợi ta! đến khẽ vào tai : - Ma nương, cứ nghỉ ngơi! Vết thương còn đọng bên trong thôi, bên ngoài ổn. - Cảm ơn! mấp máy môi, tự hỏi sao trong mộng cảnh lại hăng máu mắng cái kẻ kia như bắn súng liên thanh? Kẻ đó là ai? Sờ đoản đao vẫn bên cạnh mình, thở ra: - vội! Đợi ta khỏe điều tra tìm ra ngươi! Bị đoản đao này chém còn lâu mới lành lại! Tịch Vu Xuyên lật nghiêng người vị giả cao tuổi nhất lữ đoàn xem vết thương của mũi tên sát ma. Chung quanh vết thương chỉ có quầng đen ám khói, nhìn Quỷ mẫu: - có độc! Quỷ mẫu nghĩ lại xem tại sao trong Thất bảo cổ lâu lại có mũi tên sát ma? - Chẳng lẽ là Túc Vương tử trà trộn vào? Chỉ có mới đủ tu vi luyện ra mũi tên mang sức mạnh thượng cổ ấy ! Bà khoát tay ra hiệu cho lục soát toàn bộ tòa cổ lâu, Tịch gia truyền ma lực của mình cho Ma Thiên lão tổ. Nửa ngày sau gương mặt già nua đó mới động đậy cơ mặt, vị giả gương cạn đỡ Ma Thiên ngồi dậy, cung kính: - Ngài thấy chỗ nào ổn? - Ta sao? Mũi tên sát ma này mang ý niệm giết ta, chỉ muốn tạm thời khóa ma lực ! Quỷ mẫu đến bên người con trưởng, chăm chú quan sát đoạn bảo: - Ma Thiên, mau tịnh dưỡng phục hồi sức lực! Chúng ta phải tìm và diệt Túc Vương tử kia! - Hừm... Mẫu thân nghĩ là ? Nếu mũi tên sát ma này của con còn ngồi đây! Túc Vương tử là kẻ có thù tất báo, còn cho cơ hội để sống sót hay sao? Ma Thiên trầm tĩnh . Tịch Vu Xuyên cũng từng được ông dạy dỗ nên đoán ra Ma Thiên lão tổ biết chủ nhân của mũi tên sát ma là ai! Quỷ mẫu thấy Ma Thiên muốn tiếp chuyện nữa nên gót hài rời khỏi phòng. Tịch Vu Xuyên vòng tay cúi chào : - Ta trở về đây! - Ma Kim Tuyết... Bị thương nặng phải ? Tịch gia gật đầu, khẽ khàng: - Ma nương lần này trở về lại nặng tình cảm hơn xưa! Vết thương này chồng chất vết thương khác , ta thấy bất nhẫn thay! Vị lão tổ khoát tay , im lặng hồi lâu! Ma Kim Tuyết có thể thấy kẻ bắn tên nhưng ông nhìn rất . Mũi tên vừa cắm vào lưng, ông vừa quay lại nhìn thấy bóng áo trắng của Trạch Uy. Ma vương tư chất quả cao cường, cả mũi tên sát ma vẫn mày mò luyện thành công! Từ hành động bất thường này lại càng chứng tỏ Trạch Uy có để tâm đến Ma Kim Tuyết! Vì sao khi trở lại tâm tính hai kẻ này lại thay đổi nhiều như thế ? Chắt lưỡi, ông lắc đầu: - Nghiệt duyên, tránh cũng tránh khỏi! Quỷ mẫu đến Ma cung tìm Ma vương bị cung nga chặn ở cửa: - Ma vương tu luyện ở mật đạo! Mời Quỷ mẫu trở về cho! - Ta có việc cần bàn bạc! Bà mặc kệ lời can ngăn, bước xuống mật đạo. Trạch Uy mặt ám trắng xám, vừa thấy bà tung đạo ma chú chắn ngay cửa: - Trở về ! - Trạch Uy! Con sao chứ? Vì sao cả người lại trắng xám tiều tụy như thế ? Ta gọi Tịch Vu Xuyên đến được ? Quỷ mẫu nài nỉ, bất cần của khiến trái tim người mẹ đau lòng. Trạch Uy là vinh quang của bà, là niềm tự hào của bà! giơ tay đóng chuông, khoác áo choàng đen che kín người lạnh lùng ra lệnh: - Quỷ mẫu xin trở về ! Ta cần ai đến cả! Trạch Uy từ độc ở Ma cung, ta muốn bất kỳ ai bước vào nơi này phá đảo chốn u tịch này! Trở về phòng, sờ vết thương do đoản đao chém vẫn khép miệng, rịn máu từng chút . Vuốt ve tà áo đen, thở : - Ta phải làm bạn với màu đen này ít lâu rồi! Vung tay trải giường sáu mũi tên sát ma, có chút tự mãn: - Ta nhất định bảo vệ được Ma giới... Nếu xảy ra nghiệt duyên...nếu Huyền Vũ cự thi trở lại...mũi tên sát ma lấy mạng chúng...Nếu ta và Ma nương kia đối đầu nhau lần nữa... Mũi tên này kết thúc tất cả... Cả nàng và ta!