Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 28: Lửa hồng hoang!

      Ma cung tĩnh lặng, Văn vương trầm ngâm nhìn Ma vương Trạch Uy chăm chú vẽ trận đồ bằng máu chính mình. Thất hành kỳ trận uy lực vô song, ngày xưa nó từng thành công vây Lãng Thiên khiến con tử thiên thi kia điên đảo, suýt chút giết được nó nếu Ma Kim Tuyết đến kịp! Bây giờ Ma nương kia chẳng biết ra sao? Túc Vương tử kia là kẻ như thế nào?
      quệt nét cuối cùng trận đồ bằng tơ địa ngục, trao cho Văn vương:
      - Mang đưa cho Ma Thiên lão tổ!
      - Ngài nghỉ chút !
      Văn vương vòng tay cúi chào ,vội rời khỏi Ma cung! chống tay lên bàn khẽ chợp mắt, trong mơ màng chợt nghe tiếng gọi :" - Trạch Uy! Ngươi đến đây cho ta!"

      Trạch Uy lần này tự nguyện bước vào mộng cảnh của Ma Kim Tuyết, nhìn mọi vật bao phủ màu đỏ nóng bức vốc tuyết lên :
      - Sao lại nóng như thế ?
      Tuyết tan ngay tay thành máu đỏ rơi qua kẽ tay xuống đất. Phút chốc mặt đất đầy tuyết hóa thành hồ máu ngập đến bắp chân , nhuộm đỏ nửa dưới áo choàng trắng của !
      Trạch Uy cất tiếng:
      - Ma Kim Tuyết! Ta đến rồi!
      " Vút!" Sâu trong hồ máu sợi roi quất lên búng thẳng vào mặt . Cả gương mặt đều bị những giọt máu từ roi bắn vào mặt, dấu roi in hằn mặt. chụp đầu roi cứ thế kéo lên... Đầu kia sợi dây là bộ xương trắng phau đứng bật dậy! Xương sọ ánh ngọc lam lấp lánh , xương hàm động đậy khoe hàm răng trắng như ngọc:
      - Trạch Uy! Ngươi xem ta người ngợm như thế này, sao ta dám gặp ai nữa chứ?
      - Nàng ... Lạc Bất Nhã dùng lửa trừng phạt nàng, lý ra đến nỗi này chứ?
      ngây người, cau mày khó hiểu! Với ma lực của Lạc nương làm sao có được lửa hồng hoang đốt hồn phách Ma nương trơ xương như thế ? chậm rãi nắm dây roi lội trong máu đỏ tiến đến bên cạnh , cúi mặt nhìn kỹ những vết xém mặt xương:
      - Dấu vết của lửa hồng hoang! Ma nương, nàng nhớ lại xem, Lạc Bất Nhã kia khi đốt đỉnh đồng có gì lạ ?
      - Ta biết!
      Bộ xương giơ hai ống xương tay đẩy ra xa, định ngụp xuống đáy hồ máu giơ tay ôm lại:
      - Nàng đừng sợ! Ta nghĩ có kẻ giở trò!
      Trạch Uy cởi áo choàng bọc lấy bộ xương trắng , bế lên :
      - Hãy để ta thử, lần này ta tự nguyện vào mộng cảnh này! Mong là có thể đem nàng cùng rời khỏi!

      Trạch Uy mở mắt, trông thấy trong lòng mình ôm bộ xương trắng mừng rỡ:
      - May quá! Ta đem được hồn nàng rời mộng cảnh rồi! Ma Kim Tuyết, trả lời ta. Nàng biết xác mình ở đâu ?
      - Ta biết! Ta nhớ ta đau rút xương rút thịt trong lửa đỏ...sau đó... có sau đó!
      Xương hàm va vào nhau, cuốn người trong áo choàng của :
      - Ngươi định làm gì ta ?
      - Nàng yên tâm! Ta hoàn lại cho nàng cả hồn phách nguyên vẹn. Nàng ngoan ngoãn nằm ở đây, được chạy lung tung, nếu ta giúp được!
      giấu đầu lâu trong chăn, vẫn nhai nhải mắng:
      - Mẹ con ngươi là giả mèo khóc chuột!Quỷ mẫu cho thiêu đốt ta, ngươi lại bảo cứu ta! Diễn hài kịch cho ta xem à?
      - Nhiều lời, ngoan ngoãn nằm im!
      điểm máu lên trán đầu lâu khiến hết đường cựa quậy, tức giận mắng:
      - Khốn kiếp! Lại phong ấn ta?Lúc trước là xác băng của ta, bây giờ là hồn ta. Trạch Uy, tên khốn! Ta nguyền...
      vội lấy máu điểm lên hàm răng:
      - Nàng im cho ta! lời nguyền kinh thiên động địa còn chưa giải được, nàng lại muốn nguyền gì nữa?
      bị phong ấn cả khả năng , chỉ còn cách tự rủa xả tự nghe!

      Trạch Uy mở mật đạo, dùng chuông Vong Xuyên rung lên . Lửa hồng hoang trong chuông đượm đỏ, gõ chuông , nhịp chuông hóa thành những ký tự vàng kim bay vòng quanh chuông. Khi ngừng tay cái chuông kia tự phát ra thanh trả lời câu hỏi của :" lửa hồng hoang có thể đốt hồn phách thành thể xương trắng phải là lửa từ địa ngục. Lửa hồng hoang nằm trong hai chuông: Vong Xuyên và Tại Kiếp! Chuông Tại Kiếp đặt tại Cổ Bảo do Lịch Khắc trấn giữ!"

      Trạch Uy vừa nghe đến tên vị tướng trấn chuông liền nhớ ra:
      - Lịch Khắc... Lịch Thủy! chẳng phải là em trai của Lịch Thủy thượng tiên hay sao?
      Ngày Lịch Thủy bị Lãng Thiên móc mắt và Ma Thiên mang giấu trong trận Nghịch hỏa Lịch Khắc kia chỉ là tiên đồng bé . Thời gian thấm thoắt trở thành tướng trấn chuông Tại Kiếp!
      thở ra, trái tim trong lồng ngực chợt thấy xót xa cho Ma Kim Tuyết! Nàng vừa trở về, vốn chẳng nhớ chuyện xưa lại vì việc xấu ngày xưa của trở thành bia ngắm của Lịch Khắc. Quay trở về phòng, buông màn tơ, giọng u:
      - Là lỗi của ta! Để ta trả lại cho nàng nguyên hồn phách!

      Cung nga vào phòng Ma vương trông thấy giường là bộ xương nữ nhi trắng lấp lánh, được bao bọc bằng áo choàng của Trạch Uy vội vòng tay:
      - Xin lỗi vương phi!
      bị cấm khẩu nhưng bị điếc, vừa nghe tiếng vị cung nga kia bốc hỏa đầu, rủa thầm:" Vương phi cái con khỉ mốc! Ta mà thoát ra ta thiến cho làm Ma vương lại cái! Trạch Uy khốn kiếp!"
      Võ vương nghe các cung nga thầm bèn hỏi Trạch Uy:
      - Ngài mang Bạch cốt vương phi về Ma cung lúc nào mà ai hay biết thế ? Có cần báo cho Quỷ mẫu ạ?
      - Ngươi học ai mà nhiều lời rồi? Nàng ấy là... Mà thôi! ai được làm phiền, ta tự có suy tính!
      Võ vương gãi đầu ra khỏi điện lớn, Ma vương Bạch cốt vương phi thể có quan hệ với Ma nương kia!Thế nghiệt duyên thể xảy ra! Gặp Võ vương tại cổng Ma cung, Văn vương hỏi:
      - Mặt ngươi sao vừa vui vừa ngớ ngẩn như thế?
      - ! Ta nghĩ Ma vương sau ngàn năm khẩu vị mặn lắm thay! Ma Kim Tuyết sắc đẹp có hai thích, Lịch Thủy tiên khí thoát tục cũng thèm nhớ thế mà lại động lòng vì bộ xương trắng!
      Văn vương nhướng mày, ngẫm nghĩ lúc hiền lành:
      - Ngài ấy vừa ý là được! phải Ma nương là được! Cầu cho địa ngục an ổn!

      Túc Vương tử bế Yểm Vũ đặt lên chân, trao cho nó chiếc bánh:
      - Con tên là gì?
      - Tịch Ngân Yểm Vũ! Nhưng bao giờ cha mẹ đến đón con ?
      Con bé hồn nhiên nhai nhóp nhép, Túc Vương tử mỉm cười:
      - Chỗ của ta rất nhiều thứ để chơi, nhiều thức ăn ngon! Con ngoan ngoãn ở đây! Khi cha mẹ con làm xong việc đến! Trà Lam, ngươi giữ con bé !
      Lãng Thiên trở về, quăng túi chứa đầy ma tà tàn ác mà bắt về. Trông thấy con bé có làn da vân đá cười lớn:
      - Ngài phải bắt cả trẻ con để uy hiếp Tịch Vu Xuyên đấy chứ?
      - Để bọn ma tà này cho ta huấn luyện, chúng ta cần chúng làm những" tử hồn huyết" !
      Túc Vương tử thu túi đoạn biến mất, Lãng Thiên bước đến giật Yểm Vũ khỏi tay Trà Lam:
      - Bà già làm sao biết chơi với trẻ con! Để cho ta! Yểm Vũ, chúng ta bắt bướm, bắt cá được ?
      Con bé nhìn thấy nam nhân có nét đẹp hao hao cha mình phòng bị, ngoan ngoãn gật đầu:
      - Con muốn bắt cá!
      - Được, dẫn con bắt kình ngư!
      cười vang, đôi mắt sáng rực nhìn đôi má phính của Yểm Vũ. Con quỷ nhân ngư lo lắng:
      - Tên tử thiên thi hung hăng đó liệu có xé con bé ra ?
      - đâu! Vẻ mặt đó của rất vui vẻ, để trông con bé vậy!
      Trà Lam nhoẻn cười, nhận ra Lãng Thiên có lúc đáng ghét lắm! bế con bé đến bờ biển băng hỏa, chỉ những vùng khói đỏ:
      - được đến gần bờ nước, làm con bị thương! được đâu mà có ta cùng! Hừm... Tịch Vu Xuyên này, chắc lo ôm Yểm Nha nên mới để con mình nên bị Trà Lam mang về đây chứ gì? Cha con mê đắm đẹp quá đấy!
      - Cha mê mẹ là sai sao?
      Yểm Vũ chu môi hỏi, nhìn đôi mắt tròn thơ ngây vội xua tay:
      - sai, sai!
      - Ngài có mê ai ?
      Nó trèo lên lưng khuynh bàn tay đấm đấm lưng, Lãng Thiên cười buồn:
      - Ta mê ai chứ!
      Last edited: 4/10/19
      Betty thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 29: Tử hồn huyết!

      Túc Vương tử mang chiếc túi chứa bọn ma tà vào mộng cảnh của Ma Kim Tuyết, trực tiếp quăng chúng xuống hồ máu. Chúng lóp ngóp ngoi lên, bị máu nhuộm đỏ cả hồn phách. Trông thấy kẻ bay hồ máu lãnh đạm nhìn xuống, mái tóc dài bạc trắng bay bay thoát tục bọn chúng gào lên:
      - Tiên giả, xin tha ! Chúng tôi muốn biến thành tử hồn huyết!
      - Ta là ma, phải tiên! Ta muốn các ngươi biến thành tử hồn huyết, dám phục?
      Túc Vương tử giơ tay vung vuốt sát ma chớp mắt phanh nát đám ma tà thành mảnh vụn dưới hồ máu. bứt nhúm tóc thắt thành vòng tay , niệm ma ấn đoạn thảy cái vòng xuống. Bề mặt đỏ ngầu xộc lên mùi máu tanh sủi bọt dữ dội, kẻ từ từ đội đầu xuất : nó mang đầu đại bàng, thân hình nam nhân lực lưỡng, cánh tay phải đeo chiếc vòng tóc trắng của Túc Vương tử! Tuy nhiên nó chưa chịu thuần phục , cúi người nhún nhảy lên hòng tấn công, giọng đùng đục:
      - Ác ma! Khiến chúng tôi thành tử hồn huyết mãi mãi siêu thoát!
      khẽ cười, giơ tay đóng luôn ký ấn sen đen lên ngực con tử hồn huyết:
      - Phí lời! Bọn ma tà các ngươi tàn sát bao nhiêu người, sớm tự cắt đứt đường đầu thai.

      Bị đóng ký ấn, hoàn toàn chịu trói buộc của Túc Vương tử nên con tử hồn huyết ngoan ngoãn đáp xuống hồ máu. Nó quỳ xuống cúi lạy :
      - Chủ nhân, tử hồn huyết chờ lệnh!
      - Ngươi mau tìm trong mộng cảnh này hồn phách Ma Kim Tuyết lánh đâu!

      Trà Lam đợi Túc Vương tử lay động làn mi mới khẽ:
      - Ngài định để Tịch Ngân Yểm Vũ ở đây ư? Tịch Vu Xuyên nhất định truy tìm bằng được con !
      - Có Lãng Thiên trông chừng, để Yểm Vũ ở đây cũng tốt! Nếu xảy ra đánh nhau, nơi này bất khả xâm phạm, con bé bình an! Ngươi đem vô diện nhi đến cho ta xem!
      bế đứa trẻ có mặt mũi, chỉ là cục thịt trắng nhợt có chút đau lòng:
      - Ngươi cũng tốt phước, có Ma giả và Lãng Thiên che chở! Lão Ma vương như ta ban cho ngươi gương mặt, sau này phải hiếu kính với Ma Kim Tuyết và Lãng Thiên biết chưa?
      Trà Lam trải tấm da làm từ tơ bông sợi vàng, mài mực nhũ vàng cho Túc Vương tử vẽ mặt. gác bút , môi khẽ nở nụ cười:
      - đứa bé xinh đẹp!
      Trà Lam cũng cười, mang tấm da kia áp vào mặt vô diện nhi. lại cắn tay lấy máu vào cái miệng bé xíu đó. Tiếng khóc trẻ sơ sinh vang dậy cả phủ đệ rộng lớn, Yểm Vũ nghịch cát bỗng giật mình:
      - Có tiếng khóc!
      - thôi Yểm Vũ! Ta nghĩ Túc Vương tử mang cho con bạn mới để chơi chung kìa!

      Lãng Thiên cười lớn, cho Yểm Vũ ngồi lên vai lắc lư khiến con bé cười sằng sặc. Vào đến điện lớn thấy Trà Lam ôm đứa bé đong đưa, Lãng Thiên cười nửa miệng:
      - Bà già, đừng dọa trẻ con đấy!
      liếc ngang song thèm đôi co, đứa bé sau khi được Túc Vương tử cho ngậm viên ma đan ngủ ngon. Lãng Thiên ghé sát mặt vào vai nhìn kỹ dung mạo đứa bé, gãi cằm:
      - Tại sao cái nét mặt phương phi này rất quen ... Tuyên gia! Chà, Túc Vương tử này vẽ thành thế này, lẽ nào ưa thích đàn ông?

      Hành cung dưới lòng nước lại rung chuyển , lần này là do Tuyên gia gọi tất cả con thiên thi đứng dậy! Chúng bứt xích sắt, phá quan tài chui ra theo tiếng gọi của vị giả vùng nước. Yểm Nha lần đầu tiên thấy hơn trăm con thiên thi đứng vây quanh họ, có chút e ngại nép vào sau lưng Tịch Vu Xuyên!
      Tuyên Thừa Chí nhìn con tử thiên thi mắt đục , ra lệnh:
      - Mau tìm xem người em của ngươi ở đâu?
      Tuyên gia vỗ vai Tịch gia, giọng trấn an:
      - Ngươi đừng lo, con tử thiên thi đó và con theo hầu Tuyết nương là cặp song sinh. Nó mau chóng tìm được thôi! Ta báo tin !
      - Thế ta và Yểm Nha trở lại dương thế truy tìm hồn phách Tuyên Phong đây! Đa tạ ngài!
      Cả hai vòng tay cúi chào đoạn rẽ sóng nước trở lại bờ Lãnh Thủy. Yểm Nha khẽ nhìn dải băng cột tóc rơi nước mắt:
      - Yểm Vũ à! Con có bình an ?
      Tịch Vu Xuyên xoa lưng , vỗ về:
      - Con chúng ta sao, khi ngươi đến Thất bảo cổ lâu học làm giả ta mang mảnh tim ta ám vào cho con. Chỉ cần nó chịu ủy khuất nào trái tim ta đau buốt! thôi Yểm Nha!

      Tịch Vu Xuyên mang theo người cùng nửa số thiên thi của Tuyên gia huấn luyện trở lại dương gian. lùng ra quán rượu do Lãng Thiên từng làm chủ, xông lên đến căn phòng tầng cùng nhưng tìm được bất kỳ kẻ nào thuộc địa ngục! Sờ mặt chăn bông giường, Tịch Vu Xuyên khựng lại:
      - Hơi băng lạnh... Mùi kiều hương này... Lãng Thiên ở cùng Ma Kim Tuyết và Túc Vương tử!

      búng tai gọi hai con thiên thi bảo trở về ngay Thất bảo cổ lâu báo tin. Dắt tay Yểm Nha đến nhà hàng nằm bên bờ biển, Tịch gia kéo ghế mời:
      - Ngồi xuống , Yểm Nha!
      - Tịch Khanh! có tâm trạng!
      ủ rũ vân vê góc khăn bàn, vẫy tay gọi ấm trà và ít món mặn, dỗ dành:
      - Ngươi ăn được! Ta muốn Yểm Vũ phàn nàn ta biết chăm sóc mẹ nó ! Ngươi biết mà, giả như ta mà bị con trẻ mắng cất mặt đâu?
      Yểm Nha nghe cái giọng nhàng của liền bật cười, nhón tay lấy cái bánh nhân thịt. châm trà, nhìn xuống vùng bờ biển sáng đèn :
      - Ngươi xem... Yên bình biết bao! Nếu đại chiến Ma tộc diễn ra lần nữa...nếu các cánh cửa gương vỡ dương thế còn yên ổn thế này đâu! Dịch bệnh, chiến tranh, tội ác tràn đầy...
      - Chỉ cần nhà chúng ta ở cạnh nhau, ta sợ!
      đứng dậy đến cạnh , dịu dàng ôm choàng qua vai. Kéo ngồi lên đùi , hôn bờ vai khẽ cười:
      - Yểm Nha, ngươi ngây thơ quá!

      Ma cung!
      Hồn phách bị đốt thành bộ xương trắng, lại bị Trạch Uy phong ấn nằm ngay đơ cán cuốc giường khổ ải vô biên! Ma Kim Tuyết tự mắng nắm cũng tự mình nghe vì tên Ma vương chết tiệt chẳng ở đây. nhận thấy căn phòng có điều khác lạ, nhiều tơ khói đỏ từ đâu kéo chỉ vòng quanh trần, rủa thầm:" Trạch Uy, ngươi đừng là ngươi muốn đem bộ xương ta bái thiên địa đấy! Ta thà bị thiêu rụi chứ lấy tên chết dẫm nhà ngươi! "
      Khói đỏ dày đặc, từ trong đám khói cái đầu đại bàng ló ra nhìn qua nhìn lại. Trông thấy cái đầu lâu ló ra dưới tấm chăn cất giọng đùng đục:
      - Tìm được rồi!
      trông cái tên mình người đầu chim bước ra từ cuộn tơ khói đỏ , cả thân hình xộc lên mùi máu tanh hỏi:
      - Ngươi lại là tên lính hầu nào của tên Trạch Uy biến thái đó vậy?
      trả lời, xé màn tơ định bế lên tiếng Trạch Uy thét lanh lảnh:
      - Dám cướp đồ ở chỗ ta ?
      Hàng trăm miếng vảy cá từ kỳ giáp phóng tới tấp tấn công kẻ lạ mặt. Trông thấy Trạch Uy tung lưới nhện tay kẻ đó liền biến mất song cả phòng vẫn ám mùi máu tanh. nghiêng đầu nhìn , lãnh đạm:
      - Nàng... Nhiều kẻ muốn có được nàng đấy!
      Võ vương chạy đến, ngửi mùi máu liền :
      - Sao kẻ này xông vào đây được?
      - Nó là " tử hồn huyết" gồm tập họp những con ma tà hung ác bị nhúng vào hồ máu biến thành. Chúng có thể vượt mọi kết giới, xuyên vào giấc mộng theo lời chủ nhân." Tử hồn huyết " đầu đại bàng là con mạnh nhất, luyện được nó phải có tu vi cực cao và biết bí thuật thượng cổ!!!
      khẳng khái, từ lúc vừa lọt lòng ôm chân thân trai vượt biển băng hỏa vào Ma cung! Ngày ngày chỉ biết làm bạn với kỳ thư và mật đạo ngầm. Chỉ có vài cung nga lo việc ăn uống, cứ như thế mà lớn lên...hoàn toàn độc! Quỷ mẫu chỉ đến thăm mỗi năm lần, luôn ôm ấp mà dặn dò nhất định phải trở thành Ma vương tốt! Năm này qua năm khác từ đứa trẻ chỉ cao bằng mặt ghế đến Trạch Uy cao lớn có bạn! Thầy dạy của là kỳ thư, trận đồ và chuông Vong Xuyên! Khi biết cùng ai lại gõ chuông Vong Xuyên nhưng chuông thần thượng cổ già nua chỉ trả lời chuyện cấp thiết. từng hỏi:" Mẹ ta có thương ta ?" nhưng chuông Vong Xuyên im lặng hồi đáp! nhớ có lần rơi vào trận đồ bị thương ra được, thả nhiều bá linh điểu bay đến cung Vô Lệ tìm mẹ nhưng Quỷ mẫu hề đến. đơn độc chống trả cạm bẫy và ma thú trong trận suốt bảy ngày, sau cùng con bá linh điểu cuối cùng bay được hồi đáp! Ma Thiên lão tổ khi đó vai vẫn cột con băng thi ( chính là Ma Kim Tuyết sau này) mạnh mẽ xông vào trận cứu ra. Khi tỉnh lại lại chỉ mình nằm giường, ngoài hai cung nga thay thuốc chẳng có ai hỏi han. Từ lúc đó trái tim nguội lạnh, chẳng còn tin tưởng vào tình cảm!
      Quỷ mẫu thương là niềm kiêu hãnh của bà!
      Ma Thiên lão tổ cứu vì ông ấy là giả từ bi, thể thấy chết cứu!
      Thế nên sau này đứng trước tấm chân tình của Ma Kim Tuyết chẳng mảy may rung động! Vì tin còn kẻ mang cả trái tim ghi tên !


      ... Cho cung nga thay lại màn tơ mới, kéo chăn đắp ngay ngắn lên bộ xương trắng, cố gắng lắm mới được từng chữ:
      - Ma ..Kim... Tuyết! Xin ...lỗi...lúc ...xưa...là..ta...Ta ......tin ...nàng!
      Last edited: 27/9/19
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 30: Hoàn hồn!

      Túc Vương tử gỡ những lớp băng ra khỏi người Ma Kim Tuyết, da dẻ mịn màng trở lại, vốn còn dấu vết bị lửa thiêu đốt. Lãng Thiên tỉ mỉ vuốt từng kẽ ngón tay, xem chừng mỹ mãn mới thở phào:
      - Ngài là tài ba!
      - Chờ " tử hồn huyết " đưa hồn Ma nương trở lại ta khiến nàng ấy tỉnh lại!
      Túc Vương tử nở nụ cười nhàn nhạt, đưa bàn tay vuốt ve cây quạt giắt trong áo. Trong khí thoảng mùi máu tanh, bóng kẻ mình người đầu đại bàng cao lớn xuất ngoài cửa. thân hình đỏ au lực lưỡng bị ghim nhiều mảnh vảy cá bén ngót, giọng "tử hồn huyết" đùng đục vang lên:
      - Ma Kim Tuyết còn ở mộng cảnh! Hồn phách ta biến thành bộ xương trắng được kẻ ở Ma cung canh giữ!
      - Ngươi cái gì?
      Lãng Thiên lao đến nắm cổ nhấc con tử hồn huyết khỏi mặt đất, nghiến răng:
      - lại lần nữa! Hồn phách Tuyết nương sao lại biến thành bộ xương trắng? Vô lý!
      Túc Vương tử ngồi xuống giường, mở ký ấn sen đen trán rọi vào gương mặt trắng lạnh của Ma nương. dùng ma lực chiêm nghiệm lúc đoạn đóng ký ấn, ôn tồn:
      - Con tử hồn huyết này sai đâu! Hồn nàng ấy đúng là trở nên như thế, thứ lửa đốt thiêu trong đỉnh đồng hôm đó có lẽ là lửa hồng hoang của chuông Tại Kiếp. ngờ Lạc Bất Nhã kia liên lạc được với cả tướng Lịch Khắc trấn giữ chuông Tại Kiếp !

      Lãng Thiên thả tay khiến con tử hồn huyết rơi "bịch" xuống đất. Trà Lam bước vào ân cần gỡ những vảy cá ghim thân hình đầy máu tanh, bảo:
      - Ngươi theo ta, đừng để gian phòng này nhuốm mùi của ngươi!
      Con tử thiên thi mạnh nhất địa ngục nổi giận đập mạnh tay vào cột đá khiến nó nứt mảng lớn. Túc Vương tử trầm ngâm :
      - Phải hồi phục nguyên vẹn hồn phách mới có thể tỉnh lại!
      - Ngài mau , phải làm như thế nào?
      Lãng Thiên nắm chặt tay vị vương tử tóc bạc hối thúc nhưng đáp lại nụ cười bí :
      - cần làm gì cả! Ngươi cứ việc lo cho Yểm Vũ và đứa bé sơ sinh kia !
      - Tại sao?
      Túc Vương tử vung cây quạt trắng nhìn ngắm mê mẩn, mặt ánh lên sắc hồng vui vẻ:
      - Ắt có kẻ làm thay ta! Trả trái tim lại cho là hay! Hay lắm!

      Yểm Vũ quỳ giường cúi mặt hôn khẽ lên trán đứa bé say ngủ ra chiều thích thú. Nó rất thích có em! Lần này về nhất định phải năn nỉ cha mẹ tìm cho nó đứa em.
      Trông thấy Lãng Thiên đứng thừ ra, đôi mắt xanh đau đáu ngó ra phía bờ biển băng hỏa cách vô vọng nó lon ton chạy đến ôm chân :
      - Ngài đói hả? Hay ngài bị đau ở đâu?
      - ! Con mau leo lên giường kia, ngủ !

      xoa đầu nó, tự thấy trẻ con đáng biết bao! cần biết ngoài kia bão giông gì trẻ con chỉ dùng cái tâm như tờ giấy trắng mà đối đãi. Chỉ cần thương nó là được!
      Bế Yểm Vũ trở lại giường, vỗ đầu:
      - Ngủ ! Mai ta lại dắt con chơi!
      - ngủ được! Ở nhà cha hay ôm Yểm Vũ vào lòng , cha kể chuyện nữa!
      Nó tự ý chui tọt vào lòng , cười hì hì. Lãng Thiên bật cười:
      - nghĩ ra vị giả điềm tĩnh như nước đó lại biết kể chuyện ru con ngủ ! Nhưng Yểm Vũ à, ta biết kể chuyện đâu! Con mau ngoan ngoãn ngủ !
      Con bé vẫn ghị chặt cổ áo , vừa hay đứa bé kia thức dậy, òa khóc . Lãng Thiên tay bế đứa bé , tay vỗ vỗ lưng Yểm Vũ, cười khổ:
      - Chủ nhân, Người mau trở về nhìn này! Con tử thiên thi mạnh nhất địa ngục giờ thành kẻ trông trẻ bất đắc dĩ ! Hai tiểu quỷ, ngủ dùm cho ta.

      Ma vương Trạch Uy cưỡi con xích giao đến Cổ Bảo, vừa trông thấy tướng trấn chuông liền phóng ngân thương tấn công. Lịch Khắc tuy tướng tá nho nhã nhưng thân thủ cực kỳ linh hoạt, chỉ cú né ngang tránh được ngọn thương. Đạp mây bay đến nhìn kỹ Trạch Uy, giọng điệu mỉa mai:
      - Ái chà! Kẻ từng mộng làm con rể giới tiên sao lại đến đây? Ngươi lại để ý vị tiên tử nào à?
      - Ta đến hỏi tội ngươi đây! Dám lén cùng Lạc Bất Nhã mang lửa hồng hoang của chuông Tại Kiếp đốt chiến giả của ta! Lịch Khắc, ngươi tu tiên chán rồi phải ?
      Trạch Uy lạnh lùng , cơ mặt cứng như đồng đen. Lịch Khắc xòe tay , chiếc chuông bé xíu tay bay lên cao. Chuông Tại Kiếp bung lên to như ngôi đền, trong lòng chuông lửa hồng hoang cháy đỏ rực . Tên tướng giữ chuông cười vang:
      - Chiến giả có là gì! Hôm nay ta thiêu luôn Ma vương ngươi!
      luật động những ngón tay, tức chuông kia xoay tròn muốn ụp thẳng vào Trạch Uy!
      Ma vương nhếch môi thành nụ cười lạnh, hai tay mở ra tung mỗi bên con giao long trong suốt chứa đầy nước biển băng hỏa. Hai con giao long tựa như hai vòi rồng xoắn cuồng bạo chui thẳng vài lòng chuông Tại Kiếp. Cả hai con vỡ ra bắn dòng nước biển băng hỏa dập tắt lửa hồng hoang trong chuông! Trạch Uy lại niệm ma chú thu chuông vào tay mình, Lịch Khắc quát:
      - Mau trả chuông Tại Kiếp! Nó thuộc về thiên cung! Ta báo Ngọc đế ngươi lên cướp chuông!
      - Nhiều lời!
      Trạch Uy giáng cây thương lên đầu khiến đỉnh trán có vết nứt sâu. Lịch Khắc ôm đầu tức tối:
      - Trạch Uy, ngươi nên nhớ là ngươi có lỗi với Lịch Thủy! Ngươi còn dám đánh cả tướng của thiên cung?

      Trạch Uy nghiêm mặt :
      - Ngươi cũng phải Lịch Thủy, việc gì ta phải cảm thấy áy náy? Dám đốt chiến giả của ta, ngươi chạy đâu cho thoát!
      Lịch Khắc toan bỏ chạy bị cây ngân thương xiên thẳng qua người, giãy đành đạch như cá bị đập đầu! Trạch Uy thu kim đan tiên gia của đoạn mang xác về ngang băng hỏa hải hất xuống làm thức ăn cho bọn kình ngư.

      Bế bộ xương trắng vào mật đạo, lúc này mới mở khẩu cho hồn phách Ma nương. Vừa được liền mắng nhiếc:
      - Trạch Uy tên khốn đầu đuôi kia, ta trước kia giết vợ hại con ngươi hay sao mà ta vừa trở lại xúi quẩy gặp phải ngươi rồi? Ngươi là cái đồ xấu xa...
      - Nàng mắng chưa? Ngoan ngoãn im lặng để ta giúp nàng trả lại hồn phách nguyên vẹn!
      Trạch Uy trầm giọng, trong ngữ khí tám phần ra lệnh . nhập chuông Tại Kiếp và Vong Xuyên làm , mang kim đan tiên giả đốt tan phủ lên bộ xương trắng. Lửa hồng hoang lại bùng lên, ngọn lửa của hai chuông đặc màu xanh từ từ phủ trùm lên bộ xương trắng. Khi lửa tắt trong lòng chuông là hồn phách nguyên vẹn của Ma Kim Tuyết! bế nguyên hồn lên , trở về phòng mà mang đến điện chính. Đặt Ma Kim Tuyết nằm sập giữa điện, phía dưới là trận đồ cửu tử nhất sinh. muốn bất kỳ kẻ nào muốn cướp hồn Ma nương đều phải trả giá đắt!
      Văn vương vòng tay trình:
      - Ma vương, nếu thiên cung tìm ta ngài giết Lịch Khắc sao ạ?
      - dám đốt chiến giả của ta, ta ngại gì mà móc kim đan của để cứu chiến giả của ta? Bảy mươi hai đạo thiên lôi ta còn sợ, ngươi phải lo! Mau báo với Tuyên Thừa Chí mang thiên thi đến bày binh ở Ma cung! Lần này phải mang được xác Ma Kim Tuyết trở về!

      Túc Vương tử gối đầu lên chiếc quạt trắng chợp mắt, trong mơ màng bước đến vùng nước trong vắt. mặt nước bỗng nổi dập dềnh mảnh hồn, lội xuống nhìn ra là mảnh hồn của Tuyên Phong! Đôi mắt nhòa lệ , giơ tay ôm chặt mảnh hồn mang vào bờ. Mảnh hồn kia cố tách khỏi vòng tay , giọng Túc Vương tử đầy bi thương:
      - Tuyên Phong! Ngươi căm ghét ta đến thế sao? Cho dù là trong mộng, cho dù là mảnh hồn ngươi cũng muốn để ta nhìn ngươi sao?
      - Ngài... ngài quên ta !
      Tiếng thào yếu ớt phảng phất bên tai, mảnh hồn cả dáng người Tuyên Phong song mờ nhạt hơn cả khói!
      Túc Vương tử giơ tay cố chạm vào gương mặt gần như trong suốt kia, đôi mắt xót xa:
      - Ngươi cố đợi ta! Ta nhất định cùng Ma Kim Tuyết tìm đủ vạn mảnh gương tim hồi sinh ngươi!
      - Ngài ...đừng nhọc lòng... Trạch Uy bày trận pháp mạnh nhất muốn bắt ngài! Xem như ta trả món nợ ân tình cho ngài! Quên ta , Túc Thành!
      Mảnh hồn vòng tay cúi chào rồi tan biến, Túc Vương tử choàng tỉnh, hét trong đau đớn:
      - Tuyên Phong! Ngươi trở lại cho ta!

      Trà Lam mở cửa bước vào, lo lắng rót trà trao cho :
      - Ngài bình tĩnh! Uống chút trà!
      - Trà Lam! đến báo tin cho ta, sau này về tìm ta nữa... Trà Lam... Ta muốn như thế!
      Túc Vương tử ôm chặt cây quạt trắng , đôi vai run lên nức nở khiến mủi lòng . Quỳ dưới chân , dịu dàng nắm bàn tay :
      - Ngài yên tâm! Chỉ cần Ma giả về với chúng ta có cách hồi sinh ! Ngài đừng khóc nữa!

      Lãng Thiên bế cả hai đứa trẻ tựa đầu vào hai vai ngủ say qua lại ngoài hành lang. Nghe được câu chuyện của Trà Lam và Túc Vương tử , bất giác thở dài:
      - Túc Vương tử, ta ngưỡng mộ ngài! Ngài dám , dám hận , dám hi sinh tất cả vì tình !
      Last edited: 27/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 31: Dương đông kích tây!

      Điện lớn trong Ma cung rực rỡ ánh đèn từ hàng trăm ánh nến , trận cửu tử nhất sinh khởi động thỉnh thoảng lại từ vạch kẻ phát lên những tia sáng xanh lục. Nguyên hồn Ma Kim Tuyết say ngủ bên trong trận đồ, Trạch Uy bay lên đỉnh trận nhìn đôi mắt phượng nhắm nghiền, hàng mi đen nhánh cong vút an tĩnh khóe miệng khẽ nhếch lên như nụ cười :
      - Lúc ngủ trông nàng ngoan hiền !

      Võ vương vào vòng tay báo tin:
      - Ma vương! Quỷ mẫu vượt biển đến Ma cung!
      - tiếp! với Quỷ mẫu ta đến cung Vô Lệ sau! Khóa kết giới!
      lạnh lùng ra lệnh đoạn quay xuống mật đạo gõ cái chuông vừa được hợp nhất. Chuông Vong Xuyên và Tại Kiếp lồng vào nhau xoay nhanh, lửa hồng hoang bừng lên màu xanh bắt mắt. thanh đáp lại câu hỏi của :" Quỷ mẫu biết chuông Tại Kiếp ở Ma cung!".
      Trạch Uy mắt chìm sâu trong suy tính, đoán Lãng Thiên hoặc Túc Vương tử kia ắt đến cướp nguyên hồn Ma nương về nhập xác. Vị tiền Ma vương kia vì sao đến tận bây giờ mới trở về muốn đoạt lại ngôi vị này?

      Đảo Ngư!
      Túc Vương tử mình ngồi ngắm biển băng hỏa, ngoài khói đỏ bốc mịt mù chỉ có những luồng băng sét ánh xanh lóe lên mỗi đợt sóng đánh vào. vài con Quỷ nhân ngư nhảy xuống biển lặn ngụp, ra sức cất giọng hát vi vút làm vui lòng !
      Chìm trong những ký ức đứt đoạn về Tuyên Phong, thậm chí để lọt điệu nào vào đầu. Dõi bước theo Tuyên Phong từ khi chỉ là đứa bé bị mẹ đưa đến hành cung dưới lòng nước làm bạn với bọn thủy mãng. Lớn chút đến Thất bảo cổ lâu học căn cơ giả. Tuy rời khỏi tiên thất nhưng động tĩnh của Tuyên Phong đều rất ràng ! Vào lúc này đây cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn. Trong giấc mơ gặp được Tuyên Phong chưa kịp vui mừng kẻ đó tan như sóng nước! Đôi mắt sâu thẳm lay động để lại ngấn lệ bờ mi:
      - Tuyên Phong, liệu ta có thể bám víu vào suy nghĩ rằng lòng ngươi cũng có chút nghĩ về ta ? Nên ngươi mới cảnh báo cho ta về cạm bẫy ở Ma cung? tàn hồn vụn vỡ như thế mà cố vào mộng của ta để với ta . Ta có thể nghĩ ngươi cũng lưu luyến ta ?

      Trà Lam đứng từ xa nhìn dáng ngồi tư lự của vị chủ nhân tóc bạc có phần thương cảm, đôi mắt ươn ướt. Qua bấy nhiêu năm vật đổi sao dời nhưng chân ái mà Túc Vương tử dành mãi cho Khúc Hy gì có thể so sánh được! muốn đến an ủi ngài ấy nhưng thể nhấc nổi chân. Trái tim đó đau đớn tột cùng được ngụy trang bằng thần thái trầm tĩnh như nước trong chung. Trừ vị Tuyên Phong kia e rằng ai có thể xoa dịu ngài ấy!
      Lãng Thiên bế cả hai đứa trẻ hai vai bước đến cạnh Trà Lam, cọ mũi vào gò má Yểm Vũ thầm:
      - Yểm Vũ, Túc Vương tử buồn đó! Con mau đến đó dỗ dành ngài ấy !
      - Sao mà buồn vậy?
      Con bé gãi gãi đầu đoạn nhìn dáng tóc bạc tung bay trong gió, ra dấu cho đặt nó xuống đất. Ba chân bốn cẳng chạy đến chui vào vòng tay Túc Vương tử, Yểm Vũ thẳng thắn hỏi:
      - Sao ngài buồn vậy?
      - Ta có buồn đâu!
      Túc Vương tử bế nó đặt lên đầu gối, khẽ vuốt mớ tóc mai lòa xòa gò má phúng phính. Nó mỉm cười, nghiêng đầu:
      - Có gì đâu mà buồn? Hãy như Yểm Vũ nè! Đói ăn, buồn ngủ ngủ, muốn chơi chơi!
      Túc Vương nghe giọng non nớt nhưng đầy tự tin bật cười, véo mũi nó:
      - là hoạt bát đáng ! Cha ngươi chắc thương ngươi lắm!
      Nghe nhắc đến cha Yểm Vũ như chợt nhớ ra việc gì đó, hai bàn tay bé ôm lấy hai má vị vương tử :
      - Nhớ rồi! Cha con khi buồn hay ôm mẹ , hay :" Ta vui! Ngươi cưng chiều ta , ta thấy buồn nữa!". Ngài mau gọi vợ đến cưng chiều , buồn nữa đâu!

      lại cười lớn hơn ra chiều thích thú, bế con bé lên tay quay trở về phủ đệ. Yểm Vũ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nó sờ vào da hỏi:
      - Nhưng vợ ngài là ai?
      - Ta đợi ...kẻ đó trở về!
      Túc Vương tử trầm giọng, đặt Yểm Vũ vào chiếc ghế to êm ái và vẫy kẻ hầu áo đỏ tía:
      - Trông chừng con bé!

      Túc Vương tử gọi Trà Lam, Lãng Thiên vào căn phòng mà Ma Kim Tuyết nằm bất động. Trà Lam mở cuộn giấy , bên trong ra cả sơ đồ Ma cung . Chỉ vào điện chính, Túc Vương tử bảo:
      - Nơi này hàm chứa sức mạnh của ma chướng nhiều nhất, chắc chắn trận pháp Trạch Uy bày ở đây! ắt đặt nguyên hồn Ma Kim Tuyết trong trận, muốn mang phải vào trận đó! Trạch Uy giỏi nhất chính là thuật trận và ma lực dũng mãnh. Vừa phá trận vừa đấu với e mang được nàng ta về đây!
      - Thế chúng ta biết làm thế nào?
      Lãng Thiên cau mày, muốn xông vào trận đó cứu chủ nhân ra ngay. Túc Vương tử cười khẽ:
      - có kế Trương Lương ta có thang leo tường! Lần này phải nhờ đứa bé này rồi!
      Chỉ vào đứa trẻ sơ sinh say ngủ tay Lãng Thiên, đôi mắt Túc Thành nhìn đăm đắm . Trà Lam giật mình còn Lãng Thiên bất giác ôm chặt đứa bé hơn:
      - sử dụng trẻ con trong cuộc chiến của chúng ta!
      - Ngươi từ lúc nào từ bi như thế? Chẳng qua nó là đứa Ma nương bế về giao cho ngươi, ngươi vẫn là sợ phụ lời giao phó! Nhưng ta làm hại nó! Chúng ta bao bọc nó bằng lưới thả trước Ma cung dẫn dụ Trạch Uy ra đánh. Ta cùng "tử hồn huyết" vào trận mang nguyên hồn Ma Kim Tuyết trở về! Dương đông kích tây ! Trà Lam! Ngươi bế đứa bé ! Truyền tin nó là đứa con của .. giả Tuyên Phong! Trạch Uy chắc chắn xông ra cứu !

      Chẳng đợi đồng ý của Lãng Thiên, Trà Lam giật đứa bé rời khỏi!
      - Còn ta?
      Lãng Thiên vỗ ngực hỏi, Túc Vương tử chỉ con bé ngồi cạp đùi gà quay mỉm cười:
      - Ngươi ở lại chơi với nó! Ta ngươi là quân cờ bí mật của bàn cờ này! Chưa đến lúc!

      Ma vương Trạch Uy ngồi xem kỳ thư Văn vương vào trình:
      - Ma vương! Phía ngoài Ma cung có cưỡi bút lông, tay ôm đứa bé, lớn tiếng nó là con của giả Tuyên Phong! nếu ngài ra ứng chiến quẳng đứa bé xuông băng hỏa hải!
      - Cái gì? Tịch Vu Xuyên đủ gây phiền toái, giờ thêm con của... Tuyên Phong?
      vỗ kỳ thư xuống mặt bàn đá, rít:
      - Sớm đến, muộn đến lại nhằm lúc này mà đến! Chín phần là có mưu...
      - Nếu phải con cái của giả thể sống sót mà vượt biển đến đây được, thưa ngài!
      Văn vương ôn tồn, chợt nhớ đến Tuyên Phong. Nếu là con của Tuyên Phong coi như an ủi phần!
      Khoác kỳ giáp, bảo :
      - Văn võ vương các ngươi trấn trận này!

      Cưỡi con xích giao đỏ rực bay khỏi kết giới , Trạch Uy thấy mỹ nữ mặc giáp chim công, đuôi giáp những con mắt nhấp nháy tỏa ra nhiều luồng kim nhọn. tay ôm đứa bé ngủ, mắt trông gương mặt y đúc Tuyên Phong thu ngân thương:
      - Kẻ kia! Ngươi muốn gì?
      - Đánh!
      Trà Lam tung đứa bé lên cao xòe giáp lao vào tấn công . Tuy sức mạnh hay thủ ấn đều kém xa nhưng bộ giáp xòe đuôi công tỏa kim độc phóng vun vút đến thể xem thường! vội xoay ngân thương cản kim độc đồng thời bay lên cao chụp lấy đứa bé, tức giận:
      - Này , ngươi là mẹ nó sao lại độc ác thế? Tung nó lên nếu trúng phải kim độc sao?
      - Ta phải mẹ nó!
      Trà Lam lừ mắt nhìn , xòe đuôi công phóng thêm nhiều đạo kim độc đoạn bay lẫn vào tàng mây đỏ. nhìn đứa bé, thở dài:
      - Hừm... Ta biết cố tình đánh nhau mà! Giao con giao con, là lắm chuyện!

      Trạch Uy ôm đứa bé trở lại điện lớn thấy nguyên hồn Ma Kim Tuyết biến mất! Trong trận pháp kia chỉ có xác của con "tử hồn huyết" và Văn Võ vương. nghiến răng:
      - Là kẻ nào biết cách hoán chuyển mang Văn Võ vương của ta thế vào để chịu chết thay?
      Trao đứa bé cho cung nga, mở trận mang xác hai vị tùy tùng đặt nằm nền điện lớn! trán họ ký ấn sen đen, phút chốc hóa thành bụi vàng bay lấp lánh trong trung. nghe được tiếng của họ:
      - Chúng tôi được đóng ký ấn sen đen vì trung thành, từ nay hóa sanh về thiên cung! Tạ ơn ngài luôn chiếu cố! Ngài phải bảo trọng! Túc Vương tử túc trí đa mưu lại là chủ nhân đầu tiên khi bình định địa ngục!

      Trạch Uy ôm đứa trẻ đến cung Vô Lệ trao cho Quỷ mẫu, bà vừa trông thấy mặt nó liền :
      - Ta tin... Tuyên Phong trước giờ gần nữ sắc!
      - Mẫu thân nhận nó? Thế ta đem trao cho Tuyên Thừa Chí nuôi dưỡng!
      lạnh lùng giơ tay giành lại đứa trẻ, quay lưng bỏ ! Vị giả vùng nước vừa nhìn nó nhướng to đôi mắt kỳ lân , chớp mấy cái liền phát mang dòng máu giả. Song Tuyên Thừa Chí chẳng hé răng, vẫn nhận lấy đứa bé, vòng tay cúi chào đoạn trở lại bờ Lãnh Thủy! Trao nó cho con thủy mãng, Tuyên gia ra lệnh:
      - Chăm sóc cho nó! Cứ mang gương mặt của Tuyên Phong ta nuôi dưỡng ! Gọi nó là Tuyên Phi! Khi nào Tuyết nương trở về ta hỏi ấy chịu làm mẹ đỡ đầu cho nó hay ?

      Lãng Thiên nấp sau cột đá dưới lòng nước nghe được lời của vị giả vùng nước cười rất tươi:
      - Vô diện nhi, chúc mừng ngươi! Tuyên gia thu nhận ngươi, chủ nhân và ta mãn nguyện rồi!
      Last edited: 4/10/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 32: Chiến giả trở về!

      Túc Vương tử đóng ký ấn sen đen trán, đứng dậy bảo:
      - Ma Kim Tuyết sớm tỉnh lại thôi! Lãng Thiên hãy ở lại với chủ nhân ngươi! Trà Lam, cùng ta đến bờ Nam biển băng hỏa. Ta muốn tìm cho Ma Kim Tuyết con ma thú để cưỡi!
      - Chủ nhân ta vẫn rất yếu ớt, làm sao cưỡi được ma thú ở bờ Nam?
      Lãng Thiên khoanh tay, bờ Nam biển băng hỏa là nơi cấm địa giam giữ ma thú thượng cổ. Cả địa ngục chỉ có Trạch Uy là đến được đó thuần được con xích giao mang về làm vật cưỡi! Cả Ma Thiên lão tổ còn thất bại khi đến đó, ôm trọng thương quay về.
      Túc Vương tử nhếch môi cười ý nhị:
      - Ma Kim Tuyết bản chất tiềm tàng, hơn nữa ta vừa truyền cho nàng ấy số ma lực thượng cổ. Ngươi chờ , tu vi tại chỉ kém Tuyên Thừa Chí chút!

      Lãng Thiên ôm Ma Kim Tuyết trở về phòng , kéo chăn đắp tận vai dịu dàng:
      - Mau tỉnh lại , chủ nhân! Chúng ta ở lại nơi này cũng tốt, cần trở về Thất bảo cổ lâu làm gì! Cùng Túc Vương tử thiết lập trật tự mới.
      - Ngài Lãng Thiên! Con nhớ cha mẹ!
      Yểm Vũ ôm con cá quẫy chạy vào, chun mũi. bế nó đặt lên giường, hỏi:
      - Con ở đây vui sao?
      - Vui chứ! Nhưng sao cha mẹ đến đón con? Con nhớ cha mẹ!
      Nó miết miết ngón tay xíu lên bàn tay , miệng mếu sắp khóc. thở ra , bế nó lên vai , vỗ lưng dỗ dành:
      - Được rồi! Đừng khóc! Đợi Ma nương tỉnh lại ta đưa con về nhà! Ngoan nào Yểm Vũ!
      - Nhưng ngài và Ma nương có đến ở cùng con ? Các ngài đến cả nhà con ở , phủ của cha rất rộng lại mát mẻ. Chỗ này vừa nóng vừa rét, Yểm Vũ thích !
      Nó dụi mắt, tay mân mê vành tai . Nó kỳ thực cảm nhận những vị ở đây rất tốt với nó! Túc Vương tử, Trà Lam , Lãng Thiên đều nuông chiều, nhất là ... Yểm Vũ luôn có cảm giác thân thuộc, mùi thơm từ người cứ như nó nghe từ bé...

      vỗ vỗ lưng nó, xuề xòa:
      - Bọn ta làm sao đến nhà con ở được chứ? Ngoan! Ta hứa đưa con trở về! Giờ ngủ , nào, ta đưa con về phòng ngủ!
      - Lãng Thiên bế con ngủ!
      Nó díp mắt, vòng tay ôm cổ . Khẽ lắc đầu , ôm nó vào lòng khe khẽ:
      - Được rồi! Ta ôm con đây, ngủ !

      Lãng Thiên ôm con bé qua lại ngoài hành lang, thầm cảm phục Tịch Vu Xuyên mình chăm sóc con suốt ngần ấy năm. Những đứa trẻ địa ngục rất chậm lớn, thời gian cứ dài càng dài thêm!
      - Trạch Uy, ngươi đến đây cho ta! Ta thiến ngươi được mà!
      Yểm Vũ giật mình choàng tỉnh bởi tiếng quát rất to, Lãng Thiên vội tung cửa vào phòng! Trông thấy Ma Kim Tuyết ngồi dậy được mừng rỡ, chạy đến nhấc bổng lên:
      - Chủ nhân quý của tôi! Tôi biết Người nhất định bỏ rơi tôi mà!
      - Lãng Thiên! Ngươi làm cách nào mà mới đó đứa bé xinh như thế này vậy?
      chỉ vào Yểm Vũ , đôi má nó phính trắng hồng phồng lên trợn tròn mắt nhìn đoạn vùi mặt vào cổ Lãng Thiên:
      - Ngài Lãng Thiên, con sợ!
      - Ma nương đấy, con sao lại sợ?
      bỏ xuống đất, vỗ vỗ lưng Yểm Vũ dỗ dành. Ma Kim Tuyết vuốt tóc nó, mỉm cười:
      - Bé con, sao lại sợ ta?
      - Ngài la to như Tuyên gia vậy, rất hung dữ! giống như cha con, ngài Lãng Thiên ... đều rất hiền!


      Nó rụt cổ né ngón tay định nựng gò má phính, lại ôm chặt Lãng Thiên. phì cười:
      - Con ôm ngài Lãng Thiên của ta đấy nhóc!
      - phải!
      Nó ngẩng mặt lên lại, bờ môi cong cớn đanh đá. có hứng thú với đứa bé này, lại trêu nó:
      - phải của ta của ai?
      - Của Tịch Ngân Yểm Vũ!
      Nó vỗ ngực dõng dạc , mở to mắt nhìn nó đoạn phá lên cười rất to:
      - Ha ha... Ra là con của Tịch Vu Xuyên và Yểm Nha! Thảo nào có khí chất như thế! Nhưng sao nó lại ở cùng ngươi, Lãng Thiên?

      gọi kẻ hầu đến bế con bé chơi, lại kéo ngồi xuống kỷ tọa. Tận tâm nhìn ngắm kỹ chủ nhân, xúc động úp mặt vào hai lòng bàn tay :
      - Chủ nhân của tôi! Người trở lại địa ngục độ liều lĩnh lại tăng lên, dám tự ý phá trận Nghịch hỏa. May là Túc Vương tử cứu Người, nếu Lãng Thiên này tan hồn lạc phách cũng hết tội!
      - Ta sao! Nếu hối ta làm, làm ta hối . Ngươi đừng áy náy! Nhưng đây là đâu?
      dịu dàng nhìn , căn phòng này hoàn toàn phải Ma cung hay Thất bảo cổ lâu! Túc Vương tử là ai?
      Lãng Thiên rót tách trà, từ từ :
      - Đây là chỗ của Túc Vương tử. Khi Quỷ mẫu cho Lạc Bất Nhã thiêu Người trong đỉnh đồng, là ngài ấy cứu . Nhưng do bị lửa hồng hoang thiêu nên cả hồn cũng hóa thành xương trắng, biết vì sao lại ở trong tay Trạch Uy! Lại là Túc Vương tử cứu về! Túc Vương tử là tiền Ma vương trước kia, nay ngài ấy muốn lật đổ Trạch Uy. Chủ nhân, chúng bất nhân chúng ta cần phải nghĩa khí làm gì!
      - Ta bao giờ đối đầu với Tuyên gia và Tịch gia đâu, Lãng Thiên! Cho dù ta nhớ ra quá khứ nhưng ta chắc chắn họ là những kẻ rất quan trọng với ta. Họ vì ta, ta nhất định phụ lại họ đâu! Ta muốn gặp Túc Vương tử!
      khẳng khái, trở về được điều may mắn. Cái mạng này là Tuyên Phong đánh đổi cho , lại càng phải bảo vệ những gì ngài ấy từng bảo vệ! Lãng Thiên vuốt mái tóc dài đen nhánh, nhàng:
      - Việc đó..bàn sau! Túc Vương tử bờ Nam tìm cho Người con Ma thú làm vật cưỡi. Hãy đợi ngài ấy trở về được ?
      - Lãng Thiên! Ta đói.
      xoa xoa bụng mình, ỉu xìu. cười xòa, vỗ tay gọi hai mặc áo đỏ tía vào:
      - Hầu hạ Ma nương tắm ! Tôi tìm thức ăn cho Người đây, chủ nhân!

      ... Bờ Nam!
      Trà Lam bị thương bên hông khi cố quăng xích trói chân con thiết ngưu bị nó dùng sừng nhọn húc vào. ôm vết thương , bàn tay bị máu trào qua các kẽ tay nhuộm đỏ tươi song miệng vẫn gào to:
      - Ngài cẩn thận!
      Con thiết ngưu ba sừng to như con voi trưởng thành, toàn thân đen bóng, hai mắt lấp lánh sắc ngọc đen. Thiết ngưu canh giữ bộ giáp phượng hoàng thượng cổ, khoác giáp này cản được cả lửa hồng hoang và mọi binh khí . Thiết ngưu cực kỳ hung hiểm, nó sau khi húc Trà Lam lùa chiếc hộp chứa bộ giáp vào giữa bốn chân. Móng vuốt dưới chân liền dài ra cuốn chặt vào nhau thành chiếc rọ giữ hộp. Toàn thân nó bắt đầu phát ra những trầm rung chuyển, những con ma thú nghe thanh trở nên hỗn loạn, lao vào cắn xé lẫn nhau. Trà Lam bung giáp chim công và bịt tai lại vẫn chảy cả máu mắt! Túc Vương tử đứng mỏm đá cao, bị trầm của thiết ngưu tác động mà ôm lấy ngực, rít lên:
      - Ma ! Con trâu sắt này sở hữu Ma ... Được lắm, xem ta đây!
      xòe tay lên vỏ ốc ánh vàng, cứ thế thổi vào vỏ tạo ra những cao kháng lại. Thiết ngưu sau lúc lóng tay nghe , lúc nữa phát ra những thanh chết chóc nữa! Túc Vương tử bay xuống dưới chân nó, ra lệnh:
      - Giở chân, giao hộp áo giáp!
      Nó ngoan ngoãn rút hết móng vuốt, đá hộp đến trước mặt . Sau đó khuỵu hai chân trước , đầu cúi lạy ba lần. xoa đầu con thiết ngưu, ôn tồn:
      - Ta phải chủ nhân ngươi đâu! Sau này hãy theo bảo vệ kẻ khoác bộ giáp phượng hoàng này! Nhớ kỹ, kẻ đó chỉ có thể là Ma Kim Tuyết! Nếu ngoài nàng ấy ai khoác giáp phượng hoàng đều giết, chưa!
      Con thiết ngưu lại cúi lạy thêm ba lần ra chiều hiểu. đến xé tay áo băng vết thương cho Trà Lam, trông thấy tấm lụa vương máu từ trong ngực áo rơi ra liền khẽ:
      - Ngài rơi đồ! Tấm lụa kia...
      - Ta nhìn thấy nó nhớ thời khắc vui vẻ ngắn ngủi. biết có nhớ đến ta ?
      Túc Vương tử cười nhạt, cẩn thận cất vào áo và bế Trà Lam nhảy lên lưng thiết ngưu, ra lệnh:
      - Thiết ngưu, vượt biển trở về nào!

      Con ma thú trông thấy Ma Kim Tuyết đến gần, khuỵu bốn chân nằm mọp đầu xuống đất. nhìn Túc Vương tử, ngạc nhiên:
      - Nó làm sao thế?
      - Nhận chủ! Nàng là chủ nhân của nó, bộ giáp phượng hoàng thuộc về nàng!
      Túc Vương tử trao Trà Lam cho kẻ hầu, tung bộ giáp choàng lên người . Cả bộ giáp tuyền màu trắng, chỉ có dãy đuôi phượng hoàng là có những viền đỏ rực. vòng tay cúi chào:
      - Cảm kích ngài chiếu cố! Ta nợ Túc Vương tử quá nhiều!
      - Ma Kim Tuyết! Nàng theo ta đến nơi!
      Túc Vương tử ra hiệu mời bước theo lên lầu thành, từ đây nhìn ra xa có thể thấy quầng đen tối của Ma cung! Nhớ đến Trạch Uy, nghiến răng:
      - Tên Trạch Uy biến thái chết tiệt! ngày ta cho ngươi khóc được mà chết cũng được!
      Nhìn sang thấy vẻ mặt điềm tĩnh, nhu hòa của vị vương tử tóc bạc bỗng ngại ngùng. Sao lại có kẻ vừa đẹp vừa khí chất ngút trời như thế này? Nhìn tên Trạch Uy tuy cũng lạnh lùng cao ngạo nhưng nhìn ngang nhìn dọc vẫn là bá khí Ma vương, tà vô cùng! Nhưng Túc Vương tử này nhìn chẳng có chút tà khí . Ngoài ký ấn sen đen trán khí chất tiên gia thoát tục , kìm lòng mà hỏi khẽ:
      - Ta hỏi ngài, liệu ngài có phải là tiên mắc đọa ? Ta nhìn ra ngài từng là tiền Ma vương cơ đấy!
      - Ta cũng nhìn ra nàng từng là nữ chiến giả băng giá trấn gương địa ngục!
      mỉm cười, tiếng thanh thản. Ma Kim Tuyết trước mặt ngây thơ, thiện lương như đóa sen trắng. Để huấn luyện thành chiến giả ắt phải tốn nhiều tâm sức. gật gù:
      - Ta xin thẳng , ta rất cảm kích ngài nhưng ta thể cùng ngài lật đổ Ma vương dù ta cũng ghét ! Ta sinh ra là giả, ta nợ Ma Thiên lão tổ ân tình thầy trò, thể vì ngài mà đối đầu với thầy. Ta là chiến hữu của Tuyên gia và Tịch gia, ta bao giờ chĩa vũ khí tấn công họ. Nếu mạng của ta là ngài lượm về bất cứ lúc nào ngài muốn, ta sẵn sàng !
      - Rất thẳng thắn, đúng khí chất giả đoan chính! Ta thích! giờ ta chưa cần nàng làm gì cả! Nàng cứ bất cứ đâu nàng muốn! Chỉ cần nàng hứa tìm vạn mảnh gương tim giúp ta hồi sinh người là được!
      bóp hai vai , giọng khẩn thiết. gật đầu :
      - Ta hứa! Ngài muốn hồi sinh ai?
      - Tuyên Phong!
      Câu trả lời của khiến Ma Kim Tuyết chấn động , mở to mắt hỏi lại:
      - Ngài ... Tuyên Phong? có thể dùng vạn mảnh gương tim hồi sinh Tuyên Phong?
      - !
      khẳng định, lôi ra chiếc quạt trắng mở ra cho xem những mảnh hồn vụn vỡ :
      - Chỉ thu được bấy nhiêu! Ta biết còn mất mảnh hồn nào? Nhưng bằng mọi giá ta phải đưa trở lại...bên cạnh ta!
      Ma Kim Tuyết nheo mắt nhìn về phía Ma cung, thầm nghĩ :" Thôi xong! Ma vương Trạch Uy biến thái, xấu xa còn vị tiền Ma vương đẹp hơn tiên này lại đàn ông! Ma giới này cũng lắm trò hay...!"
      Last edited: 29/9/19
      Betty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :