Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 23: Hình phạt !

      Trạch Uy đọc văn thư Võ vương hấp tấp vào hồi báo:
      - Thưa Ma vương, tin rất xấu! Ma giả dần hồi tỉnh, Tuyên gia chết mất vị, giờ chỉ còn vị Tuyên gia canh giữ tháng bảy ! Tiên thất của Túc thành thần quân đổ sập, rừng hoa đào rụng hết hoa, trơ cành còn vị thần quân kia tông tích!
      - Có việc như thế sao? Hừm... Chết vị chiến giả, e là Ma Kim Tuyết tỉnh lại bị Quỷ mẫu định tội! Mặc kệ nàng ấy, chịu tội lâu chút cũng tốt!
      khẽ khàng, nhìn xuống ngón tay gãy do Ma nương kéo giật mất chiếc nhẫn. vốn định gọi Quỷ mẫu bắt Ma nương kia vào Thất bảo cổ lâu học làm giả. Với khả năng tại nàng ta cũng mất hơn trăm năm mới xuất lầu. phải gặp Ma nương!

      Tự mình vào mật đạo, Trạch Uy đến trước đỉnh đồng chứa nhiều cát địa ngục vàng óng mở trú ấn:
      - Tuyên Phong! Ta gọi hồn ngươi! Cho ta biết ngươi ở đâu, ta lập tức mang quỷ bảo đến đưa hồn ngươi chuyển kiếp!
      Bụi cát xoay mịt mù trong đỉnh đồng lúc lâu nhưng có tiếng vong hồn trả lời !
      Trạch Uy cố chấp kêu gọi nhiều lần nhưng đáp lại chỉ có tiếng cát rơi ào ạt, đáy mắt lúc này gợn lên chua xót:
      - Tuyên Phong, ngươi vì sao cả hồn phách cũng vỡ vụn thế kia?

      Khẽ cụp mắt , cung tay tống vào ngực mình lôi mảnh gương tim nhuốm máu ra:
      - Ta tin ngươi rời bỏ như thế này? Cuối cùng ngươi ở đâu?
      Trạch Uy nắm chặt mảnh gương tim chính mình quỵ gối xuống vì đau. Gương tim là giá trị tinh thần của mỗi người, gương in đậm những thứ chủ nhân thích, căm ghét! Nhưng chỉ duy nhất giả gương địa ngục mới thu được gương tim, kẻ nào tự mình lôi gương tim ra nặng vong mạng, mất nhiều tu vi. Máu rịn ra từ vết thương, cố lê bước ra khỏi mật đạo. Cung nga ôm đèn thấy liền vất cây đèn đỡ lấy Ma vương:
      - Ngài bị thương rồi!
      Trước khi ngất trong vòng tay cung nga, thấy gương tim lóe lên vệt sáng...nơi đó có tiếng hát...quỷ nhân ngư!

      Trong hành cung dưới lòng nước bọn thủy mãng sợ hãi nép sâu về góc, đầu kia tiếng gầm khiến mặt đất rung lắc dữ dội:
      - Tuyên Phong, em trai ngốc của ta! Tại sao ta tìm được hồn phách ngươi?
      Tuyên gia quắc đôi mắt kỳ lân to vành vạnh nhìn quanh, lại thét:
      - Bọn thủy mãng chết đâu hết cả rồi? Mang rượu xà cổ và kiều hương đến cho ta!
      đỡ Ma Kim Tuyết ngồi dựa vào lòng, ân cần đút từng muỗng rượu xà cổ :
      - Nuốt Tuyết nương! Năn nỉ ngươi! Mau tỉnh lại chuyện với ta! là ta điên lên đập chết bọn thủy mãng đấy!
      - Khụ ...khụ...
      ho khan, rượu xà cổ trào ra khóe miệng. vội lấy khăn chậm , tay vỗ vỗ lưng:
      - sao! sao!
      - Tuyên gia...sao ta lại ở đây?
      đưa mắt nhìn , thấy gương mặt vị giả vùng nước đổi khác: trông hung hãn và u uất hơn . im lặng , chỉ khẽ vòng tay ôm vào lòng. Ma Kim Tuyết nghe nhịp đập trái tim sau lần áo giáp thổn thức, bờ vai khẽ run lên và tiếng nấc nghẹn ngào:
      - May là tỉnh lại! Nếu tỉnh ta biết ăn sao với Tuyên Phong đây?
      - Ngài là Tuyên gia tháng bảy? qua tháng vì sao ngài vẫn thức, Tuyên Phong đâu?
      đẩy ra, giơ tay sờ phía sau đầu . Toàn là tóc! run rẩy :
      - Tại sao còn gương mặt kia? Ngài ấy đâu?
      - Tuyết nương ... Sau này phải tự bảo vệ mình cho tốt! Sinh mạng này của là Tuyên Phong đổi về!
      sờ gương mặt , đôi mắt đọng nước. Ma Kim Tuyết như nghe sét đánh bên tai, sóng mũi cay xè như hít phải hành tây vô lực bấu lấy cánh tay :
      - Ta muốn ! Vì sao ngài ngăn ngài ấy lại? Ta thà làm xác băng cũng muốn mất bằng hữu tốt như ngài ấy đâu!
      - Hu hu...là ta hại nó! Ta bảo nó bế tìm Túc Thành thần quân, ngờ cách để cứu là hi sinh nó!
      ôm chầm lấy khóc ròng, nước mắt thấm ướt cả vầng trán trắng bệch. Con tử thiên thi bước vào , hú lên báo Tịch gia đến. vội quệt nước mắt, chỉnh trang đai giáp và lau khô gương mặt :
      - Nín ! là Tịch Vu Xuyên nghĩ ta bắt nạt !

      Tịch Vu Xuyên ôm hộp ngọc lam bước vào điện lớn, vòng tay chào:
      - Tuyên gia, Ma giả! Ta đem bột ngọc lam đến rồi đây!
      - Ngươi đến đây!
      Tuyên Thừa Chí phẩy tay gọi vị giả gương cạn đến cạnh sập lớn, chỉ những đường tơ máu đen rằn ri nổi khắp người :
      - Máu của em ta khiến da Tuyết nương trở thành thế này, ngươi xem bột ngọc lam phủ được ?
      - Được! Ma Kim Tuyết, đừng lo! trả cho làn da đẹp nhất!
      Tịch gia nghiền nhiều viên ngọc lam thành bột mịn, trộn cùng kiều hương thổi phủ lên làn da. Ánh bột lấp lánh bám vào da phút chốc xóa tan những đường tơ máu đen. Ma Kim Tuyết trở về với dung nhan xinh đẹp, da mặt trắng hồng mịn màng.
      Tịch Vu Xuyên sờ gương mặt , khẽ :
      - Ổn rồi!
      - ổn! vị Tuyên gia chết vì ta!
      Ma Kim Tuyết lắc đầu , mặt cúi gằm che dòng nước mắt chực chảy xuống. Cảm giác hối hận dâng đầy trái tim, giá như vội vã giải thoát cho Lãng Thiên nên nỗi! Giờ Lãng Thiên như thế nào rồi?

      Tịch gia thở dài nắm bàn tay an ủi:
      - Là lựa chọn của ngài ấy! phải lỗi của ! Nhưng Ma Kim Tuyết, dùng máu mình phá trận Nghịch hỏa do chính mình bày bố! giải thoát cho kẻ nào?
      - Ta...
      Ma Kim Tuyết thốt nên lời, vẫn là nên để họ biết Lãng Thiên! từ tốn:
      - Có kẻ trong rừng trúc, nam nhân đẹp tựa Phan An, thần thái thua Tống Ngọc ...ta chỉ vô tình mở quạt phượng hoàng, ngờ phá được trận !
      - Nghe kẻ đó phải là kẻ chúng ta muốn tìm! Nhưng mỹ nam như thế ngày xưa giấu vào trận làm gì?
      Tuyên gia sờ cằm ra chiều khó hiểu, nhún vai:
      - biết! Biết đâu ngày trước ta ưa thích vẻ đẹp của , bắt về để ngắm chơi!
      Tịch Vu Xuyên lấy tay che mặt, khẽ cười... Ma nương đúng là như vậy! Bất kể là thứ gì chỉ cần thích đem làm đồ chơi !
      Tuyên gia gọi tử thiên thi:
      - Ngươi đến Lãng Thiên Nguyên tìm kẻ đó mang đến chỗ Tịch gia. Tịch Vu Xuyên, ngươi xem kẻ đó như thế nào!
      - Được!
      Võ vương đến, tay ôm chỉ lệnh:
      - Kính trình các vị giả! Quỷ mẫu triệu hồi Ma giả về Thất bảo cổ lâu!
      - cho !
      Tuyên gia cầm chỉ lệnh xé nát, biết rất Quỷ mẫu biết Tuyên Phong chết. Ắt là muốn trừng phạt Tuyết nương hoặc giả muốn ấy giao ra Lãnh Huyệt! Song nhìn kiểu ngơ ngác thế này Tuyết nương chả biết chút gì, cho ấy về đó chỉ tổ chịu đòn!

      Tiếng lục lạc vang lên, con linh thú lông đỏ từ tốn tiến vào, khoan hòa lên tiếng:
      - Ma Kim Tuyết! Trở về cùng ta!
      - Ma Thiên lão tổ!
      Cả ba vòng tay cúi chào vị trưởng bối của lữ đoàn giả, có tiếng của ông ấy khiến Tuyên gia lẫn Tịch gia khó xử! Tuyên Thừa Chí bất bình:
      - Đại ca biết nếu Tuyết nương về bị Quỷ mẫu trách phạt sao? ấy như thế này làm sao chịu nổi hình phạt?
      - Lệnh thể trái! Ta để con bé vong mạng đâu!
      bất giác đẩy cánh tay chắn trước mặt mình:
      - Tuyên gia, Quỷ mẫu mất con ắt đau lòng! Ta vẫn là nên đến thỉnh tội. Ngài đừng lo cho ta!
      - Ta cùng ! Tịch Vu Xuyên, ngươi trở về ! Đưa Tịch Ngân Yểm Vũ đến Thất bảo cổ lâu thăm mẹ nó.
      lấy áo choàng cửu vỹ hồ khoác lên cho , con linh thú ôn tồn:
      - Ma Kim Tuyết! Lên lưng ta cõng !
      - cần! Đại ca mà để nàng chịu uất ức là ta cần đại ca nữa!
      bế lên tay, hậm hực bước ra cửa. Con linh thú thở hì hì buồn bã:
      - Nữ đồ đệ của ta! Quỷ mẫu ắt làm khó con rồi. Con ra giấu kẻ nào trong trận Nghịch hỏa kia?

      Ma Thiên lão tổ cưỡi những cụm mây, lòng nặng trĩu! Trông thấy Quỷ mẫu đổ lệ khi nghe tin Tuyên Phong bỏ mạng để cứu Ma nương, bên là nữ đồ đệ quý, bên là người mẹ sinh ra ông khó bề chu toàn.
      Lãng Thiên lạnh lùng siết cổ tứ song sát, gằn:
      - Ngươi theo dõi Tuyên gia làm gì?
      - !
      giận dữ nắm mang tai tứ song sát kéo rách:
      - Ta xé nát ngươi , ngươi từ đâu đến?
      Con tứ song sát vẫn bướng bỉnh trả lời, định giơ vuốt lên xé xác chợt trông thấy chiếc vòng bảy sắc cổ. như tỉnh ra:
      - Chiếc vòng xích cổ này được luyện từ địa ngục vô gian gồm thiết giáp và máu quỷ nhân ngư... Hừm... Ta cứ đem ngươi về đảo Ngư !
      Last edited: 23/9/19
      Betty thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi !
      Phần : giả!
      Chap 24: Khuấy động cổ lâu!

      Lãng Thiên xách cổ tứ song sát như xách cổ gà nhìn về phía vòng kết giới năm sắc của đảo Ngư, lẩm bẩm:
      - Lần trước mình thấy có kết giới! Là cao nhân nào?
      nhếch môi, hai tay nâng tứ song sát lên khỏi đầu ném thẳng vào kết giới. Từ bên trong cuộn giấy lớn phóng ra cuốn lấy tứ song sát bảo vệ, có tiếng nữ nhi vọng ra:
      - Kẻ nào động đến tứ song sát?
      - Lãng Thiên!
      khoanh tay ngạo nghễ nhìn cưỡi ngọn bút lông bay ra, tà áo trắng mảnh mai dịu dàng. Trà Lam nhíu mày nhìn kẻ khoác dạ hành y đen huyền cười nhếch môi, nhún chân khiến đầu bút lông bắn ra hàng trăm mũi kim sáng lóa. vội giơ dạ hành y ra đỡ, hết luồng kim nhìn bề mặt áo choàng tua tủa kim đâm chun mũi:
      - nàng xinh đẹp nhưng đanh đá kia, tướng công nhà chắc mặt mũi như rổ xảo nhỉ? Lại gần phóng ra biết bao nhiêu là gai!
      - Xấc xược!
      Trà Lam lại phóng ra ngọn roi bằng thếp giấy trắng bén ngót, cứa rách vết đỏ máu mặt . Lãng Thiên lừ mắt, sờ vết thương giọng trầm:
      - có biết để đổi cho ta gương mặt thế này chủ nhân phí bao công sức ? Dám làm trầy mặt ta? Chán sống!

      giơ hai bàn tay lên, mười ngón lập tức bung ra vuốt sắt tấn công mạnh mẽ. Những cuộn giấy Trà Lam tung ra đều bị xé tan hoang, đương lúc vuốt định chém ngang mặt Trà Lam tiếng lạnh lẽo đầy uy lực vang lên:
      - Lãng Thiên! Giơ cao đánh khẽ !

      nghe gọi tên mình thu vuốt nhưng vẫn kịp cào rách mặt Trà Lam! Nhún vai, nhếch môi:
      - Có vay có trả, hòa nhé!
      - Hừm...
      ôm bên mặt bị thương lừ mắt nhìn đoạn kéo tứ song sát biến vào vòng kết giới. Hai xinh xắn khác mặc trang phục đỏ tía bước ra, vòng tay chào:
      - Lãng Thiên, Túc Vương tử mời !
      - Túc Vương tử? là cái quái gì kìa?

      theo chân hai tiến vào tòa thành đỏ đơn giản nhưng uy nghiêm. gã đàn ông tóc trắng phau ngồi ngay ngắn chiếc ngai trắng, trang phục đỏ viền đen càng làm nổi bật mái tóc và sắc da sáng hồng. ngây người nhìn, bất giác vỗ tay tán thưởng:
      - Đẹp! Ngoài Tịch giả ra ta chưa từng thấy ai có vẻ đẹp xuất chúng như ngươi!
      - Lãng Thiên! Ngươi mau ta nghe! Có phải ngàn năm trước Ma Kim Tuyết dùng vạn mảnh gương tim đổi cho ngươi dung mạo này ?
      khẽ giật mình, thoáng liền giương vuốt:
      - Hừm...kẻ nào biết ta trở lại đều thể sống!
      phóng đến tấn công, cái gã ngồi ngai tránh ,chỉ nở nụ cười mê người rồi biến mất!
      Lãng Thiên đạp chân lên ngai trắng liền bị bốn con kỳ lân dưới chân ngai vung râu trói chặt. Gã kia từ sau cột đá ló mặt, ký ấn sen đen trán mở ra. Thêm cọng dây gân từ đóa ký ấn bé xíu ấy phóng tới quấn chặt cổ lôi lên trung. Gã kia ôn tồn:
      - Ta nghe con tử thiên thi mạnh nhất địa ngục vốn sợ trời , sợ đất ,chỉ sợ mỗi Ma Kim Tuyết! Hôm nay được gặp đúng là tiếng đồn sai! Ta có ác ý! Ta biết thế nào Ma Kim Tuyết cũng bị trách tội vì cứu ngươi mà vô tình khiến Tuyên Phong phải chết. Ta muốn cứu nàng ta!
      - Đời ai cho ai cái gì! Tại sao ta phải tin ngươi?
      tím mặt vì vòng dây siết cổ nhưng vẫn bướng bỉnh, Túc Vương tử bèn thu dây vất xuống đất đau điếng:
      - Vì ta muốn nàng ta tìm vạn mảnh gương tim để hồi sinh người! Lãng Thiên! Ngươi phải biết là kẻ có khả năng cứu được nàng ấy lúc này là ta! ai khác ngoài ta!
      - Hừm... nhiều !
      xoa xoa bờ vai ê buốt cáu kỉnh, Túc Vương tử xua bàn tay liền còn cảm thấy đau nhưng cũng còn chút sức lực nào! Vỗ tay gọi Trà Lam lúc này thoa thuốc lên mặt, Túc Vương tử bảo:
      - Lãng Thiên hãy ở đây làm khách của ta! Trà Lam! Tiếp đãi! Ta cứu Ma Kim Tuyết!
      - Ê! Ta cũng muốn !
      vung tay nhưng gã đàn ông đẹp hơn hoa kia hóa thành cơn gió bay mất, chỉ còn tiếng vọng lại:
      - Ngươi ở yên đó! Ngươi là chiêu bài ta giấu, ở yên đó!

      Cung Vô Lệ đèn tuyền màu trắng lạnh tang tóc, con linh thú lững thững tiến vào, khuỵu hai chân trước cúi đầu chào Quỷ mẫu. ngai kia Quỷ mẫu xõa tóc trắng phau, đôi mắt tím quắc lên giận dữ, cả những con rết bám đôi hài mũi cong cũng ngóc đầu hung hiểm. Tuyên Thừa Chí tay cầm chặt đuốc phong hỏa, tay nắm chặt bàn tay lạnh toát bước vào . khẽ :
      - Được rồi Tuyên gia! Ta sao! Ngài đâu phải là mẹ dắt con học đâu!
      - buông!
      Tuyên gia gầm lên khiến cả cung Vô Lệ cũng rung rinh. Đến dưới bậc tam cấp phủ thảm trắng, cả hai quỳ xuống khấu đầu:
      - Cung thành chí kính mẫu thân!
      - Tuyên Thừa Chí! có việc của con! Mau quay trở về!
      Quỷ mẫu đanh giọng song đôi mắt đó ầm ậm nước, có lẽ việc nhìn thấy chỉ còn gương mặt khiến bà đau lòng!
      lễ độ vòng tay nhưng giọng đầy bực bội:
      - Con chỉ trở về nếu có Tuyết nương về cùng!
      - Ma Thiên!
      Bà quát, con linh thú nghe lệnh liền há miệng phun ra hàng hàng lớp lớp gân đỏ trói chặt Tuyên gia khiến nổi giận:
      - Đại ca! Ngươi lừa ta! Từ đây ta em gì với ngươi nữa! Thả ta ra!
      Quỷ mẫu giơ tay thu đuốc phong hỏa, bảo con linh thú:
      - Ma Thiên! Nhốt Tuyên Thừa Chí lại, khi nào ta xử xong trả đuốc phong hỏa, áp giải nó về bờ Lãnh Thủy!

      Ma Kim Tuyết ôm lấy tim mình, dự cảm tốt. Tuyên gia là lá chắn của , có ngài ấy là nguy hiểm làm sao!
      - Ma Kim Tuyết! Thành cho ta biết! Con phá trận Nghịch hỏa để giải thoát cho kẻ nào?
      Quỷ mẫu đanh giọng, cái lưỡi chẻ đôi phóng đến cuốn quanh cái cổ trắng ngần. vừa bị siết cổ đau vừa phải nghĩ câu trả lời, môi mím lại:
      - Con biết!
      - Sao lại biết? Ma Kim Tuyết! Ta vẫn tưởng con trở về chỉ là tờ giấy trắng nhưng con cảm nhiễm bụi trần ai. Con biết dối ! ! Nếu ta khoan thứ cho con nữa!
      Bà thét lên khiến ong cả tai nhưng vẫn bướng bỉnh cúi lạy:
      - Con biết! Mẫu thân cứ tùy ý trách phạt! Ma Kim Tuyết quyết oán trách!
      Quỷ mẫu mất kiên nhẫn, bà vỗ bể bên ngai chỉ thẳng mặt :
      - Ma Kim Tuyết! Con biết phải trái, con mở mắt ra , Tuyên Phong chết. Đứa con trai của ta chết! Ta phải cho con biết trái lời ta như thế nào! Mang Kiếm Phong Kim lên đây!
      Con kiếm bị trói dang tay chân cột đá do bốn con quỷ đói khênh vào. Vừa trông thấy nó liền khóc lớn:
      - Chủ nhân! Xin cứu mạng!
      - Mẫu thân! Kiếm Phong Kim biết gì cả! Khẩn cầu đừng làm khó nó!
      bất bình, đôi mắt đỏ tươi nổi nhiều tia máu. Quỷ mẫu phất tay, bốn con quỷ đói hả họng tức lửa lớn phát ra từ miệng chúng thiêu cháy con kiếm . Quỷ mẫu lạnh lùng rít:
      - Ma Kim Tuyết! Con phải là giả đầy từ ái hay sao? Con nỡ để nó chết sao?
      - Chủ nhân! Cứu mạng!

      Cơn giận trong lòng bừng lên, cứ như có hàng ngàn luồng băng hỏa đâm từ trong tim ra. Bất chấp, hét lên:
      - được đốt nó!
      nhào vào ôm chặt con kiếm , khí lạnh từ người phút chốc làm đông luồng lửa. Cả Kiếm Phong Kim cũng bị đông cứng như tượng, bên ngoài phủ lớp băng bốc khói!
      Quỷ mẫu tức giận quơ ngang, Ma Kim Tuyết bị hất văng trúng cột đá còn con kiếm đông cứng bị quất vào góc, vỡ tan từng mảnh vụn. cảm thấy xương sống như gãy đôi, nhìn đống đá vụn bật khóc:
      - Kiếm Phong Kim!
      - Ma Kim Tuyết! Tuyên Phong thương con như thế, con vì ai mà khiến nó bỏ mạng? Con thấy con quá tàn nhẫn với nó hay sao?
      Bà đanh thép, bò dậy ôm cái lưng đau ghìm giọng:
      - Thế hãy để con theo Tuyên Phong là được !
      - Hừm... Mang đỉnh đồng ra đây!
      nghe cảm nhận cơn đau rút xương rút thịt lần trước, có chút sợ hãi mà lui vào cột. Cái đỉnh đồng to lớn được con tử thiên thi của giả Lạc Bất Nhã khênh vào. Lạc Bất Nhã vung vẩy bảy dải lụa đồng cuốn thảy vào đỉnh đồng, đôi mắt ngời lửa giận:
      - Ma Kim Tuyết! Ngàn năm trước ngươi gây nên đại chiến Ma tộc, ngàn năm sau vừa trở về hại chết vị Tuyên gia! Hôm nay Lạc Bất Nhã cho ngươi biết thế nào là biết đúng sai!
      - Thừa nước đục thả câu, ta khinh!

      cười khẩy, ra dấu ngón tay chỉ xuống khinh bỉ càng khiến nữ giả kia nổi giận đỏ mặt. Vung tay cho đỉnh đồng phun trăm ngọn lửa bao lấy Ma Kim Tuyết, cả người bốc khói nghi ngút. Trong chốc lát cái lạnh bị xua , làn da trắng hồng bắt đầu bị lửa lam đến. Tiếng Quỷ mẫu vang lên :
      - Ma Kim Tuyết! Mau hối lỗi, khai ra con giải thoát cho ai?
      Dù bị thiêu đốt xương khớp co rút từng chút đau gì tả xiết nhưng nhớ đến Lãng Thiên lẫn con kiếm cắn chặt răng trả lời.
      " Ta từng chết, bất quá là chết thêm lần nữa! Nếu khai Lãng Thiên như Kiếm Phong Kim! Ta chết mình, quyết liên lụy kẻ khác !"
      thầm nghĩ, cơn đau khiến tiếng rên giữ được trong miệng. Lạc Bất Nhã đứng đỉnh đồng nhìn nữ giả đẹp nhất khung trời Đâu suất quằn quại trong đống lửa cười rất tươi, nghĩ :" Ta xem ngươi bị thiêu đốt còn giữ được dung nhan tuyệt thế hay !"

      Quỷ mẫu ôm đầu, Ma Kim Tuyết này tuy biết gì nhưng tư chất vô tâm vô ưu quả nhiên xuất chúng. Đốt con băng thi như nó đau thế mà câu cầu cứu, tiếng oán thán!
      Bên ngoài luồng nước tựa vòi rồng phun thẳng vào cung Vô Lệ, hất Lạc Bất Nhã ngã nhào khỏi đỉnh đồng, tạt Quỷ mẫu ướt như chuột lột!
      Quỷ mẫu vuốt nước mặt thấy mỹ nam khoác áo choàng thêu phượng hoàng đen vào. Vừa nhìn gương mặt thất thần:
      - Túc Thành thần quân! phải! trán nổi ký ấn ma đạo... Ngài nhập ma trở lại?
      - Vậy sao? Ma Kim Tuyết ! Hừm... Vì truy lùng kẻ nào đó mà ngươi nỡ cho Lạc Bất Nhã đốt kẻ vừa trở về từ cõi chết! Ngươi xứng nghe nàng ấy gọi tiếng mẫu thân!
      Túc Vương tử đạp đổ đỉnh đồng, nhàng bế Ma Kim Tuyết mình đầy vết cháy xém bất tỉnh lên. thèm nhìn đến Quỷ mẫu, quay lưng Lạc Bất Nhã bất thần vung bảy dải lụa đồng giữ chân. Vị vương tử thượng cổ liếc mắt nhìn, khoan nhượng mà dậm rách bảy dải lụa đồng cuốn vào chân kéo mạnh lôi cả thân mình nữ giả kéo sềnh sệch dưới mặt sàn.
      Quỷ mẫu xổ tung tóc khiến nhiều con mãng xà trắng phóng ra tấn công. Túc Vương tử xoay người, há miệng trong miệng nhiều băng phiến bay ra, xuyên thẳng đầu mãng xà khiến chúng rơi xuống giãy chết. Quỷ mẫu quát :
      - Trả lại con cho ta!
      - Ngươi xứng! Thứ gì Túc Vương tử ta muốn lấy, ngươi cản được sao?
      cất giọng cười lanh lảnh đoạn biến , Quỷ mẫu nghe ba chữ " Túc Vương tử " ngồi bệt xuống sàn. Viễn cảnh địa ngục sắp tới đầy máu lại ra trước mắt!
      Last edited: 4/10/19
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 25: Trống triệu hồi.

      Tịch Vu Xuyên bế con tay bước vào Thất bảo cổ lâu rung chuyển dữ dội, đèn ngã đổ nghiêng ngửa. Trong Tàng kỳ thư hàng trăm vạn cuốn xê dịch ,bay khỏi kệ còn các giả tập hốt hoảng chạy khỏi. Tịch gia cẩn thận giơ tay che đầu Yểm Vũ, hét lớn:
      - Yểm Nha!
      - Tịch Khanh!
      Yểm Nha tay vẫn còn cầm cuốn kỳ thư chạy đến bên vị giả. Tịch gia vội trao con cho , nhanh:
      - Ngươi bế con ra ngoài! Tiếng gầm gây chấn động này ắt Tuyên gia nguyên hình rồi đây!
      - Ngài cẩn thận!
      ôm con vào lòng, nhón chân hôn lên môi Tịch Vu Xuyên đoạn nhanh chân chạy ra cửa. Tịch gia rút lưới trong tay áo chạy vội lên thang lầu.


      Tầng sáu Thất bảo cổ lâu!
      Tịch Vu Xuyên ê cả đầu khi bước lên bậc cùng , góc điện là Ma Thiên lão tổ và Tuyên gia! Vị giả vùng nước nguyên hình là con kỳ lân đen có vảy xám bạc, kích thước to hơn ngôi miếu dậm chân, miệng ngừng cắn đứt dây trói tầng tầng tầng lớp lớp. Ma Thiên lão tổ trong bộ dạng linh thú lông đỏ cũng ngừng nhả thêm dây gia cố lớp lưới chằng chịt trói Tuyên gia .
      Tịch Vu Xuyên khẽ rùng mình, từ khi làm giả đến nay lần đầu tiên thấy Tuyên Thừa Chí nổi giận đến lộ nguyên hình như thế! Con kỳ lân đen dậm chân phát nào là Thất bảo cổ lâu rung chuyển phát ấy, đôi mắt viền bạc phẫn uất ngừng chớp, miệng vừa cắn dây trói vừa thét:
      - Trả Tuyết nương cho ta!
      Ma Thiên lão tổ thấy vị giả gương cạn tiến đến, trầm mà :
      - Mau giúp ta bện thêm lưới!
      - Thứ lỗi tuân lệnh được!
      Tịch Vu Xuyên vòng tay cúi chào, lắc người hóa thành con khỉ đá lông trắng khổng lồ nhào đến gỡ những mối lưới giúp Tuyên gia. biết làm như thế bị trách phạt nhưng nợ Ma Kim Tuyết nhiều lần! Tuyên Thừa Chí lại là bằng hữu tốt, thể giúp!
      giúp đỡ của Tịch Vu Xuyên chỉ chốc lát rũ hết dây trói, Ma Thiên lão tổ xù lông đỏ ghìm giọng:
      - Các ngươi nghe lời ta?
      - nghe!
      Hai vị giả trở lại hình người, Thất bảo cổ lâu còn rung lắc dữ dội nữa. Tuyên gia níu tay áo Tịch gia:
      - Cung Vô Lệ, !
      - Được!

      Cả hai đến cung Vô Lệ chỉ thấy đỉnh đồng lớn nằm chỏng chơ, sàn cung cứ như vừa bị trận mưa xối xả. Lạc Bất Nhã cả người đầy vết cứa tứa máu, Tuyên gia ngó quanh quất gầm lên:
      - Tuyết nương đâu?
      - bị lửa đỉnh đồng thiêu đốt!
      Lạc Bất Nhã mím môi , Tịch Vu Xuyên lừ mắt nhìn nữ giả dưới trướng mình:
      - Ngươi dám?
      - Có lệnh của Quỷ mẫu! Ta làm sai!
      Tuyên gia nhìn dáng vẻ kênh kiệu của ta rất vừa mắt, quát:
      - Cút!

      tiếng trống lạ vang lên khiến cung trời Đâu Suất đổi màu, lưng trời Quỷ mẫu tay cầm dùi trống gõ lên trung . mặt trống từ vô hình bỗng ra, mặt trống là ký ấn sen đen cực lớn. Trống triệu hồi lữ đoàn giả! Tiếng trống này ngàn năm trước từng vang lên khi đại chiến Ma tộc diễn ra. giả nào muốn nghe lại tiếng trống triệu hồi này lần nữa!

      Hai vị giả cau mày nhưng vẫn quay về Thất bảo cổ lâu. Ma Thiên chỉ vung tay là tổng hành dinh của lữ đoàn giả lại gọn gàng như cũ. bầu trời dần xuất nhiều vị giả nghe tiếng trống mà đến. Tòa cổ lâu như nở ra, nuốt tất cả những giả vào. Sảnh lớn như rộng ra ,rộng mãi . Lữ đoàn giả có mặt đầy đủ phân làm hai phía, đứng đầu là hai vị chiến giả Tuyên Thừa Chí và Tịch Vu Xuyên! chiếc ngai lớn được hạ từ trần xuống, hai bên là hai kỷ tọa bằng đồng đen. Tuyên Thừa Chí nhìn Quỷ mẫu và Ma Thiên với cặp mắt ngời lửa khi cả hai từ khoảng giữa hai nhánh giả tiến về kỷ tọa. Tịch Vu Xuyên ngừng ra hiệu :" Tuyên gia, bình tĩnh! Bình tĩnh!" .
      thoáng sau hai vị Văn vương và Võ vương trước dẫn đường, Ma vương Trạch Uy oai phong trong bộ huyền thiết giáp bước vào. Cả lữ đoàn giả quỳ xuống hành lễ:
      - Ma vương giá lâm!
      - Đứng lên !
      Quỷ mẫu tiến đến cạnh Trạch Uy, âu yếm sờ gương mặt tái xanh của :
      - Con trai ta! Con lại làm sao rồi?
      - sao! Vì sao gióng trống triệu hồi ?
      khẽ hỏi, mắt tránh nhìn về phía Tuyên gia. Trước khi đến đây ghé bờ bắc băng hỏa hải, vùng đảo Ngư quen thuộc của nhưng còn bóng dáng con quỷ nhân ngư nào cất tiếng hát! Gương tim trong tay cũng ra thêm ký hiệu nào, vừa định dùng thêm máu tim mình để hỏi gương tim nghe tiếng trống triệu hồi.

      Quỷ mẫu nghiêm nghị :
      - Ma vương và cả lữ đoàn giả! Ta rất buồn vì chúng ta vừa mất vị chiến giả giỏi là Tuyên Phong! Và... Túc Vương tử trở lại!
      Con linh thú lông đỏ nằm dưới chân kỵ tọa vừa nghe liền đứng bật dậy, quay đầu nhìn Quỷ mẫu:
      - Là ngài ấy?
      - Chính là !
      Cả lữ đoàn giả đồng loạt vung tay thay màu áo trắng để tang vị chiến giả gương nước. Tuyên Thừa Chí xúc động, quay người lại đối diện với cả lữ đoàn, vòng tay cung kính đáp tạ tình cảm họ dành cho em trai.
      Lữ đoàn giả chẳng còn vị nào thuộc tầng lớp thượng cổ nên hoàn toàn có chút ấn tượng nào về Túc Vương tử! Cả Trạch Uy cũng chỉ mơ hồ về kẻ này!
      Quỷ mẫu đằng hắng:
      - Túc Vương tử là tiền Ma vương thượng cổ song vì chữ tình vứt bỏ chúng sinh Ma giới! Lúc đó Ma Tôn thương địa ngục đứng lên lãnh trọng trách này! Nay đột ngột trở về, bắt mất nữ chiến giả Ma Kim Tuyết với ý đồ xấu làm loạn trật tự thiên địa! Ta kêu gọi các con của ta đồng sức đồng lòng truy đuổi !

      Tuyên gia ngoáy tai, tự cảm thấy may mắn vì tên Túc Vương tử kia cướp Tuyết nương ! Ít ra ấy thoát khỏi bị trừng phạt!
      Ma vương Trạch Uy vẫn nét mặt bình lặng như nước chút lo lắng, giơ bàn tay xoa đầu con linh thú lông đỏ :
      - Binh đến tướng đỡ! Tuyên gia , ngài thống lĩnh vùng nước hãy theo dấu đưa nữ giả về! Tịch gia, ngài cầm mảnh gương tim của ta lên dương thế truy tầm dấu vết của hồn phách Tuyên Phong! Các giả khác theo lệnh của hai chiến giả mà hành động !

      Trạch Uy cho lui cả lữ đoàn, trong điện chỉ còn , Quỷ mẫu, Ma Thiên và hai vị chiến giả!
      Quỷ mẫu nhìn mảnh gương tim, lắp bắp:
      - Gương tim kia...
      - Là của ta!
      khẳng khái, khẽ nhíu mày khi vết thương sâu trong tim nhói lên. Tuyên gia và Tịch gia đồng loạt nhìn , biểu tình có chút ngạc nhiên: kẻ lạnh lùng vô tình như sao lại chịu hủy bớt tu vi để rút gương tim ra tìm Tuyên Phong?
      Quỷ mẫu hớt hải ôm lấy gương mặt :
      - Con là... Dù con tìm được cũng mang nó trở về được! Bây giờ hỗn loạn, nếu con mạnh mẽ làm sao đấu lại Túc Vương tử?
      - Chẳng cần biết là ai, bắt giả của ta là được! Xin đừng lo, ta nhất định để toại nguyện!
      điềm tĩnh đoạn bước xuống bên cạnh Tịch Vu Xuyên, rút gương tim rạch đường tay cho nó hút đủ máu trao cho vị chiến giả :
      - Hãy mang hồn phách Tuyên Phong trở về!
      rồi hóa thành con phượng hoàng lửa bay vút ra cửa. Tuyên Thừa Chí cau mày nhìn Quỷ mẫu, giơ cánh tay thu lại vũ khí đuốc phong hỏa đoạn thèm chào, quay bước khỏi. Tịch Vu Xuyên trông thấy Yểm Nha bế con đến, dịu dàng:
      - Ngươi trở về , cùng với ta!
      - Yểm Nha chưa thể xuất lầu!
      Quỷ mẫu gằn giọng, Tịch gia nhướng mày, lần đầu tiên kiêng nể mà ràng từng tiếng:
      - Yểm Vũ cần có người chăm sóc! Quỷ mẫu có thể để em Tuyên gia lăn lóc tự lớn nhưng ta nhất định để con ta ngày có người chăm nom. Yểm Nha phải về với ta và con! Con ta cần mẹ! Yểm Nha, thôi!
      vòng tay chào đoạn khoác thêm áo cho Yểm Nha, bế cả và Yểm Vũ lên, đạp gió rời khỏi!
      Quỷ mẫu giận tím mặt, chỉ vào mặt Ma Thiên:
      - Con xem chúng kìa, phản rồi! Ma Kim Tuyết vừa về gây bao biến động! Là do con lôi nó về!
      - Mẫu thân! Họ đều là những chiến giả tốt, là do mẫu thân trừng phạt Ma Kim Tuyết quá nặng tay nên khiến họ bất bình!
      Ma Thiên từ tốn , rùng mình biến lại thành ông lão đầu tóc đỏ quạch chống gậy bước . Quỷ mẫu hỏi:
      - Con đâu?
      - Tìm nữ đồ đệ đắc ý nhất! Túc Vương tử kia e là biết ngày xưa con bé thuần được Huyền Vũ cự thi. Ngài ấy muốn lật đổ Trạch Uy cần vào Ma Kim Tuyết!

      Còn mình ngồi lại Thất bảo cổ lâu, Quỷ mẫu lo lắng cho Trạch Uy... là hi vọng của tộc Ma, nếu có điều chi sơ xuất bà biết làm sao ?

      Tịch Vu Xuyên đặt Yểm Nha xuống ghế dài, âu yếm:
      - Nhà vắng nữ chủ nhân quá lâu!
      Yểm Vũ trồi khỏi vòng tay mẹ bá cổ cha vui vẻ:
      - Mẹ trở về ! Mẹ trở về!
      - chơi , Tịch Ngân Yểm Vũ!
      thả con bé xuống đất, cho túi bươm bướm đủ màu đoạn ra hiệu cho tử thiên thi dắt con chơi.
      Yểm Nha đan hai bàn tay vào nhau, lo âu:
      - Ngài sắp phải sao?
      - Ừm...
      buông màn, cúi người hôn lên trán . Yểm Nha vừa vui vừa thẹn, hai tay vội che vùng bồng đảo bị Tịch Khanh xé rách áo:
      - Ngài sao?
      - !
      dán môi mình lên làn môi mọng đỏ , hơi thở càng lúc càng gấp gáp. Ôm áp lên người mình, vuốt ve bờ lưng mịn màng đỏ rực:
      - Yểm Nha, ta nhớ ngươi! Ngươi cưng chiều ta !
      - Ngài là...
      mắng nhưng vẫn nồng nhiệt hôn khắp người , từng chút chừa khoảng trống. đỏ mặt tía tai, vội nâng gương mặt áp vào môi mình:
      - Yểm Nha, ngươi ra vào Thất bảo cổ lâu học cái gì vậy?
      - Học cách ngài, cưng chiều ngài!
      thỏ thẻ, nhe cái lưỡi nhọn liếm mặt trong tai khiến thể tự chủ được nữa!
      Áp chặt Yểm Nha dưới thân mình, cuồng bạo tấn công . nhíu mày, cố lách người nhưng nghiêm mặt:
      - Ngoan, ngươi cọ quậy khiến con cự long kia bực mình, nó chui lộn hang là ngươi đừng có khóc đấy !
      trợn mắt nhìn , Tịch gia ngày hôm nay chẳng còn vẻ an tĩnh mà như cơn sóng thanh xuân tươi trẻ . Vòng tay ôm chặt , vòng cả hai chân thon thon lên eo dịu dàng:
      - Nghe lời ngài đây! Ngài muốn sao đây?
      - Ta muốn tìm em chơi với Yểm Vũ!
      lại hôn, đôi mắt nhìn ấm áp. Ngoài kia Yểm Vũ say sưa rượt bắt bướm, nghêu ngao:
      - Bướm bay bướm bay! Yểm Vũ bắt bướm... Tử thiên thi bắt bướm... Cha ta...cũng bắt bướm !
      Last edited: 25/9/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 26 : Quán rượu của Lãng Thiên!

      Tịch Vu Xuyên sau khi sắp xếp an ổn cho mẹ con Yểm Nha cùng bốn giả và tử thiên thi lên dương thế!
      Đường phố ẩm ướt sau cơn mưa nặng hạt, cả bầu trời vẫn còn u ám báo hiệu trận mưa dông lại đến. Người người mau chóng di chuyển đường nhanh để trở về nhà. Lẫn trong đám đông bước vội là đám người Tịch Vu Xuyên. Tịch gia vận bộ suit xanh nhạt sơ mi bên trong để lộ lấp ló cơ ngực đẹp đẽ khiến những cạnh liên tục xuýt xoa. Lạc Bất Nhã sành điệu với váy da ngắn, mái tóc cột cao và đôi khuyên to bản,nét mặt kiêu kỳ phía sau. Những giả khác và con tử thiên thi vận sơ mi trắng- vẫn mặc màu trắng tưởng niệm Tuyên Phong!
      Đám người đến ngã rẽ Tịch Vu Xuyên chìa mảnh gương tim trong tay ra, dặn dò:
      - Các ngươi truy lùng trong khu vực này, ta nghĩ hồn phách Tuyên Phong có lẽ tựa vào cái gì đó và được mang đến đây! Và kẻ mang chắc chắn phải là người! !
      - Tuân lệnh!
      Bốn giả mau chóng rời các hướng, Tịch gia đến quầy cà phê thanh tĩnh nép mình trong ngõ . Con tử thiên thi lên dương thế mang hình hài trạc mười tám xinh xắn. Nó nhanh nhảu kéo ghế mời chủ nhân ngồi trước những đôi mắt tò mò trong quán. Họ kinh ngạc trước gã đàn ông có gương mặt đẹp hơn cả các minh tinh điện ảnh, càng kinh ngạc khi nghiễm nhiên nhận hầu hạ của con tử thiên thi!

      Người phục vụ mang thực đơn đến liền bị nó chặn ngang, cánh tay bé nhưng đầy sức mạnh. Tịch gia khẽ:
      - sao! Người kia, cho ta ấm trà hoa là được!
      - Vâng ạ!
      Khách trong quán đều ngây ngất trước thần thái điềm tĩnh, kia nhận trà rồi tận tâm châm từng chút , thi thoảng lại ra hiệu cho thêm nến hâm trà. Tịch Vu Xuyên đặt mảnh gương tim vào mảnh da báo, tay vẽ những thuật trú kêu gọi:
      - Tuyên Phong, ngươi ở đâu? Nghe được tiếng ta cho ta ký hiệu!
      Mảnh gương tim vẫn nằm im lìm, chậm rãi uống ngụm trà nhìn cơn mưa quất ào ạt lên mặt kính trước mặt!

      Dáng ông già gầy guộc chống gậy bước vào quán, để nguyên áo khoác dáng dài màu mận chín đến ngồi đối diện với Tịch Vu Xuyên. rót trà, đưa đến trước mặt vị khách mới đến:
      - Ma Thiên, ngài đến đây?
      - Ta tìm theo dấu vết Ma Kim Tuyết đến đây, vừa hay thấy ngươi nên vào !
      Ma Thiên lão tổ thở ra, nhấp ít trà chép miệng:
      - Trà nhạt quá!
      - Thế quá bạc, sống nhạt cho đỡ đau ngài ạ!
      ôn tồn, trong đáy mắt chất chứa u hoài. Tịch Vu Xuyên chưa từng nghĩ Quỷ mẫu vì truy ra kẻ đào thoát mà giết Kiếm Phong Kim và cho Lạc Bất Nhã hỏa thiêu Ma Kim Tuyết! rất muốn mang Lạc Bất Nhã đuổi khỏi lữ đoàn giả của mình song về lý ta sai.
      Ma Thiên lão tổ nheo mắt nhìn rồi ngó ra màn mưa:
      - Ngươi là trách ta ?
      - dám! Vì chức trách cả. Ta chỉ buồn cho Tuyên gia và Ma Kim Tuyết thôi. Giờ biết hồn phách ngài ấy lưu lạc ở đâu?
      mở bóp đặt tiền giấy dưới đáy bình, khẽ cúi đầu chào đoạn cùng con tử thiên thi bước vào màn mưa trắng xóa kia....

      Lạc Bất Nhã cùng con tử thiên thi của mình bước vào quán rượu dưới tầng hầm. Bên trong đầy người, tiếng nhạc bật cực lớn và đèn chùm quay liên tục đủ sắc màu. Con tử thiên thi mang dáng dấp tên đầu trọc vạm vỡ dang tay mở đường cho chủ nhân. Chọn chỗ ngồi quầy rượu, nhìn chung quanh hỏi :
      - Rượu xà cổ ...có ?
      - Ồ thưa ! Quán phục vụ rượu tây ạ! Người pha chế cười lớn xua tay, liền :
      - Vậy cho tôi ly cognac!
      - Có ngay thưa !

      Tầng cùng của quán rượu là khu vực biệt lập phủ màu trắng yên tĩnh. Ngoài tiếng miên tiêu hầu như tiếng động nào lọt vào! Lãng Thiên đứng nhìn màn mưa lớn phía ngoài nhà kính, tiếng tiêu đầy nhớ nhung. Trong căn phòng kia, chủ nhân nằm im lìm, toàn thân quấn những lớp băng trắng. Túc Vương tử chỉ cần qua bảy ngày khôi phục làn da trắng mịn trước kia nhưng lòng vẫn đau đớn nguôi!
      nghe tiếng chân người, buông tiêu lừ mắt:
      - Có việc?
      - Ông chủ! Có rất đẹp gọi món rượu xà cổ!
      Con quỷ nhân ngư dịu dàng thưa, nghiêng đầu thoáng đoạn ra hiệu cho lui . Bước vào căn phòng kia vẫn thấy Túc Vương tử ngồi thiền định! Quả bỏ qua ký ấn sen đen trán Túc Vương tử trông như vị tiên giả hơn là kẻ tu ma. Đến cạnh giường, nhàng đặt cây miên tiêu lên gối dịu giọng:
      - Chủ nhân, tôi lát về! đợi tôi!

      Lạc Bất Nhã nhếch môi khinh bỉ những kẻ đến mời rượu mình, định rời chợt phát thanh niên vừa xuống quán rượu. Kẻ này mang nét đẹp hao hao Tịch Vu Xuyên nhưng ngổ ngáo hơn, cái quần jean rách ngang gối và đôi khuyên tai móng cọp hợp với mái tóc ngang vai màu xanh khói. lướt qua như hề trông thấy, nhảy lên bục sân khấu . Nhạc nổi lên và trình diễn điệu nhảy cực kỳ điêu luyện,hút mắt khiến mọi người đều phải dừng lại thưởng thức!
      Lạc Bất Nhã mỉm cười, gọi người pha chế:
      - Mang đến cho cậu trai đó ly ,tôi mời!
      - mời được đâu ạ!
      Người pha chế nhanh nhảu đáp càng khiến tò mò:
      - Vì sao?
      - Tôi là chủ quán này, vẫn là tôi mời !
      đột ngột xuất sau lưng, nụ cười rất tươi nhưng sóng mắt lạnh lẽo. Con tử thiên thi nhìn , có chút ngờ ngợ nhưng thể nhớ ra! Lạc Bất Nhã càng thể nhận ra còn tử thiên thi mạnh nhất địa ngục với bộ dạng đẹp hơn hoa này! nghĩ thầm:" vẫn là vui vẻ với thằng nhóc này, để xem có tìm được manh mối gì ?" .

      Lãng Thiên ngó ngàng đến Lạc Bất Nhã, trở lại sân khấu tiếp tục khuấy động sàn nhảy. Nhìn những giọt mồ hôi chảy gương mặt trắng, làm môi có phần nũng nịu kia nữ giả vùng nước cười lên, bảo:
      - Ngươi lui ! Chỗ này ta tự lo được!
      tiến đến gần sân khấu, thân hình đồng hồ cát lắc lư theo điệu nhạc . Lãng Thiên vẫn cười nhưng thâm tâm gào thét:" Lạc Bất Nhã, ông đây hôm nay nhất định xé ngươi tan nát! Dám thiêu chủ nhân của ta!".

      Trà Lam quỳ dưới chân Túc Vương tử ân cần:
      - Ngài nghỉ chút, sau đó hãy vào mộng cảnh tìm Ma giả tiếp!
      - Tội nghiệp! Con bé quá sợ hãi chạy lại vào mộng cảnh nhưng ta tìm mãi vẫn chưa gặp được!
      Túc Vương tử mở mắt, xỏ chân vào đôi giày da mềm sang cả bước ra khoảng sân. Tầng cùng này bao bọc bởi nhà kính lớn, mưa ngoài kia vẫn chưa dứt hạt. Trà Lam chun mũi:
      - Tên Lãng Thiên kia xuống quán rượu, nghe bảo có nữ giả tìm đến đây rồi!
      - Lạc Bất Nhã, đường quang đâm đầu vào bụi rậm, coi như số ta tận mạng! Mặc kệ !
      Túc Vương tử mở chiếc hộp trầm, trân trọng cầm cây quạt trắng lên thầm :
      - Trời mưa đấy! Ngươi có nghe thấy ?

      Lạc Bất Nhã vui vẻ chơi oẳn tù tì với chủ quán rượu , càng uống càng hăng hái, kéo mặt lại gần hôn "chụt" cái:
      - Cậu là dễ thương, rất thơm nữa!
      - Bà chị có vẻ thích phi công nhỉ?
      đưa ngón tay sờ lên làn môi đào của , chiếc cằm nhọn ngước lên mời gọi. Trong phút chốc hòa trong men rượu, gương mặt của kẻ thầm xưa nay mờ dần... Chỉ còn nét lãng tử ngon như măng mới nhú kề cận kế bên! Lạc nương vòng tay ôm lấy , thầm vào tai:
      - Phải xem cậu có đủ đẳng cấp ?
      - Thử mới biết!
      vác lên vai rời khỏi quán rượu, tuy say nhưng nhìn khoảng cách bước chân cực nhanh nữ giả liền nghi hoặc:
      - Khoan , cậu bỏ tôi xuống! Cậu hay bay?
      - Này bỏ!
      chẳng chút khoan nhượng mà ném thẳng nữ giả xuống nền đất. Lạc Bất Nhã bật người đứng dậy, tay vung bảy dải lụa đồng thủ thế:
      - Cậu... phải là người?
      - Mê trai đẹp như ngươi hôm nay chết chắc!
      xòe tay, mười vuốt sắt mọc dài ra sáng loáng. Lạc Bất Nhã lùi bước:
      - Tử thiên thi...? Nhưng tử thiên thi biết ! Ngươi là ai?
      - Lạc Bất Nhã! Nộp mạng cho Lãng Thiên!
      hét lớn, xông vào tấn công quyết liệt. dù là giả nhưng so với Lãng Thiên cũng giỏi hơn là bao!
      ra đòn nào cũng quyết lấy mạng, Lạc Bất Nhã định gọi tử thiên thi bị vuốt móc thẳng vào cổ xé toạc cuống họng. lùi lại ôm vết thương định tháo chạy cầm được đầu dải lụa đồng kéo về phía . Lạc Bất Nhã chính thức bị xé tan thây mà kịp kêu tiếng! Con tử thiên thi lúc này mới ngửi được mùi máu chủ nhân phóng đến nhưng trễ ! Nó nhìn chủ nhân xinh đẹp bị xé thành những sớ vụn dài hú lên tuyệt vọng. Nó phun lửa tấn công Lãng Thiên, cười ngạo nghễ:
      - Trả món nợ bắt nạt chủ nhân ta hôm trước đây! Ta tiễn ngươi hầu hạ tiếp cho nữ giả kia vậy!

      Tịch Vu Xuyên nghe tiếng hú của tử thiên thi vội chạy đến phía sau tòa nhà bỏ hoang. thấy Lạc Bất Nhã và tùy tùng bị xé xác, kẻ gây án khẽ quệt vết máu văng áo:
      - Dơ áo ta !
      - Hừm....
      Tịch gia giơ tay bủa lưới kẻ kia đưa đôi mắt xanh đau đáu nhìn , khẽ :
      - Tịch Vu Xuyên, ta muốn làm hại ngài! Trở về với Yểm Nha và con !
      - Ngươi...Lãng Thiên?
      Tịch gia trợn mắt nhìn , vì sao con tử thiên thi mặt mũi cháy đen khi xưa lại có vẻ đẹp bức người như thế? giơ hai ngón tay cười khẩy đoạn phóng mất, lửa từ xác con tử thiên thi của Lạc Bất Nhã lan ra đốt cháy cả tòa nhà bỏ hoang. Tịch Vu Xuyên đứng đỉnh tòa nhà bên cạnh bần thần:
      - Ma Kim Tuyết là giải thoát cho Lãng Thiên? ở trong rừng trúc đó cả ngàn năm mà thiên địa hay biết! Ma Kim Tuyết! biết đùa!
      Last edited: 25/9/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!
      Chap 27: Săn ma!

      Tịch Vu Xuyên quay trở về Thất bảo cổ lâu , Ma Thiên lão tổ ngồi trong Tàng kỳ thư chăm chú đọc bó trúc giản. vòng tay cúi chào:
      - Ma Thiên lão tổ! Lãng Thiên trở lại! giết Lạc Bất Nhã và tử thiên thi rồi!
      - ?
      Ông già tóc đỏ gập thanh trúc lại, đứng dậy cùng Tịch gia đến Cung Vô Lệ. Quỷ mẫu bị Túc Vương tử giết hết bọn mãng xà tóc khiến mái tóc trắng xơ xác, lam nham! Bà nghe Ma Thiên báo lại liền nghiến răng:
      - Lãng Thiên! thể để nó tồn tại được! Ma Thiên, con mau bắt nó!
      - Tuân lệnh!
      Vị giả già nhất vòng tay cúi chào, Tịch Vu Xuyên cũng quay lưng rời khỏi. trở về phủ đệ, Yểm Vũ ngồi trong lòng mẹ liền nhảy xuống chạy ngay đến ôm chân :
      - Cha!
      - Yểm Vũ!
      cúi xuống bế con lên, nựng gò má hồng :
      - Con có ngoan ?
      - Con nghe lời cha mà! Con có làm mẹ mệt đâu!
      Tịch Vu Xuyên đón Yểm Nha bằng tay, dụi đầu vào mái tóc thơm mùi đàn hương:
      - Ngươi có ngoan ?
      - Đâu phải con của ngài mà hỏi có ngoan ?
      cười lớn, bế xốc lên bằng tay:
      - Hai mẹ con các ngươi là đáng ghét mà!

      Khi Yểm Vũ ngủ say trong vòng tay mình, Tịch Vu Xuyên nhàng mang nó trở về phòng, căn dặn tử thiên thi:
      - Trông chừng nó ngủ !
      Trở về phòng thấy Yểm Nha xếp gọn gàng tấm áo choàng xanh lá, nhoẻn miệng cười:
      - Ngài xong việc rồi à?
      - Yểm Nha à!
      thở dài, bế ngồi lên chân trầm ngâm... Lãng Thiên là con ngựa bất kham, chỉ nghe lời mình Ma Kim Tuyết song lúc này lại ấy ở đâu? ngày xưa tàn sát biết bao giả và tử thiên thi, e là trong ngàn năm nay nguy hiểm hơn rất nhiều ! Lạc Bất Nhã là trong bốn giả giỏi dưới tay mà vẫn bị xé vụn nhanh chóng.
      Yểm Nha vòng tay ôm cổ , thỏ thẻ:
      - Ngài thế nào, tôi thế ấy! Tôi sợ phải xa ngài lắm rồi, chi bằng ngài đâu dẫn hai mẹ con cùng!
      - Nguy hiểm lắm, Yểm Nha! Ta muốn mẹ con ngươi gặp bất cứ tổn thương nào. Tương lai ...ta cũng biết!
      chìm trong cảm giác mông lung, tàn khốc của đại chiến Ma tộc ngàn năm trước cứ như ngày hôm qua. Chưa giải được nghiệt duyên xưa lại thêm Túc Vương tử trở lại khuấy động địa ngục. Yểm Nha hôn lên má , đôi mắt long lanh:
      - Chỉ cần ngài cho ta theo, dù thế nào vẫn hơn ta thấp thỏm lo lắng cho ngài!
      - Thôi được! Ta phái thêm tử thiên thi ở chỗ Tuyên gia theo bảo vệ mẹ con ngươi! Nhưng hãy nhớ kỹ lời ta, ngươi và Yểm Vũ là hai báu vật của ta, phải bảo toàn thân mình trước tiên!
      ôm chặt trong lòng, cả hai nhìn vào màn đêm lòng nặng trĩu. Phòng bên cạnh Yểm Vũ ngủ mớ tung chăn, cười khì khì:
      - Bướm bay... !

      Túc Vương tử đứng nhìn cả thành phố sầm uất sáng lấp lánh về đêm, lẫn trong dòng người di chuyển dưới kia là rất nhiều hồn ma dại. Chúng vật vờ những cái bóng trắng nhợt yếu ớt ,xanh lam dã quỷ hay đỏ ửng đói khát. Đằng góc đường kia vong hồn người đàn bà đứng chờ xô ai đó vào đường ray tàu hỏa để thế thân. thấy thiếu phụ bế con tay xách nách mang đến gần đường ray, khẽ thở ra giơ tay về phía đó. Cánh tay càng lúc càng dài, ngón tay có vuốt sát ma thoắt cái móc vong hồn người đàn bà lên trước mặt . Bà ta sau phút giật mình nhìn kẻ có gương mặt đẹp thanh tĩnh với hàng mi dày, tròng mắt đỏ trong veo và nụ cười lành lạnh cách căm giận:
      - Mày có biết tao đợi rất lâu mới được người thích hợp để thế thân ?
      - Ngươi có thấy đầu thiếu phụ kia có vầng đen ? có phải ? Nếu ta ngăn ngươi lại thêm hai oan hồn vất vưởng dương thế!
      Túc Vương tử giọng, bà ta vẫn chưa nguôi, bàn tay định cấu xé nhưng thể với tới được:
      - Tao cũng là kẻ chết oan! Sao khi đó mày cứu tao?
      - Hừm...thế nên ngươi muốn đem oan ức của mình truyền lại cho kẻ khác sao? là ngu muội! Ngươi cứ đứng đó thêm ít lâu nữa, tất có kẻ tới số đến nạp mình! Chớ nóng vội mà gây thêm nghiệp!
      Túc Vương tử phết chữ lên trán bà ta, quăng thẳng xuống mặt đường. Trà Lam bê khay trà đứng phía sau, lễ phép:
      - Mời ngài!
      - Lãng Thiên đâu?

      Trà Lam hờ hững đáp, vốn thích tên tử thiên thi dù đẹp trai nhưng láo toét kia:
      - còn ở đâu ngoài ngồi cạnh giường của chủ nhân!
      - Lãng Thiên là con tử thiên thi đặc biệt nhất mà từ cổ chí kim ta mới gặp! Gọi đến cho ta!
      Túc Vương tử nhảy xuống từ tòa nhà cao, đứng đối diện với vong hồn người đàn bà khi nãy:
      - Ngươi oán ta, phải ? Để ta cho ngươi nhớ, ngày cách đây mười hai năm, ngươi vì giận chồng ngoại tình lén bế đứa con của tình nhân kia , ý đồ giết cho hả giận! Nhưng trời giúp ngươi, vong hồn trước kia đứng ở đây muốn cứu đứa bé nên mới đẩy ngươi vào đường tàu. Kết quả đứa bé chỉ bị sây sát còn ngươi toàn thây. Ngươi xem... Ngươi nếu giết đứa bé kia sớm muộn vong nhi báo oán, ngươi cũng thoát! Chồng ngươi có trở về ? Đừng vọng tưởng giữ được cát trôi qua kẻ tay, cũng đừng cố giữ người muốn rời ! Nhân ngươi làm, quả tự gánh! nhớ ra chưa?
      - Hu ...hu...
      Bà ta ôm mặt khóc, sụp xuống cúi lạy :
      - Tôi nhớ ra... Cúi lạy ngài tha cho!
      Lãng Thiên đến bên cạnh, khoanh tay nhìn Túc Vương tử:
      - Ngài tìm ta?
      - Chúng ta thôi !
      Cả hai rời khỏi , để mặc vong hồn người đàn bà đứng ngay đường ray bị đoàn đoàn tàu vun vút xuyên qua. Lãng Thiên chép miệng:
      - Sao ngài vẽ chữ lên trán bà ta? Bắt đứng tại chỗ mỗi mười lăm phút lại bị tông, trừng phạt?
      Túc Vương tử cùng Lãng Thiên bước vào hiệu sách, khẽ :

      - Phải phạt mới nhớ! Sau này mới dám tái phạm.
      Trong góc hiệu sách có kệ sách cũ, nhìn màu đen mun ắt hẳn vài chục năm hơn. Túc Vương tử khỏ lên thanh gỗ, từ trong sớ gỗ bóng đen trờ ra, cúi chào:
      - Túc Vương tử!
      - Lãng Thiên, kẻ này là Uẩn Du , ngươi hãy cùng săn những con ma tà mà ngươi trót thả khi dùng trái tim ngươi mở gương địa ngục ! Uẩn Du, dẫn đường cho Lãng Thiên!

      Cả hai trắng đen hòa vào trong màn đêm, Lãng Thiên hỏi:
      - Ngươi rốt cuộc là cái thứ gì thế, Uẩn Du?
      - Ta là cái bóng!
      Uẩn Du thở ra, nhìn về phía những chiếc xe lao nhanh :
      - Ta ngày xưa cũng từng là người! Nhưng ta rất ác độc, khi bị truy giết ta vô tình lọt vào nghĩa địa. Ta ngu ngốc ước rằng ta hóa thành cái bóng bị giết nữa. ngờ trong cái nghĩa địa hoang vu đó có kẻ nghe được lời ta , thế là nó và ta hoán đổi. Nhưng khi nó trở thành ta liền tự hủy dung mạo, nó thoát còn ta vĩnh viễn là cái bóng! Có lần ta trốn vào cây gỗ mun, Túc Vương tử ngang bảo hãy ngoan ngoãn ở trong thân cây, còn quăng cho ta cuốn kinh bảo ráng mà đọc. Ta chẳng nhớ qua bao lâu nữa, ngày ta được làm thành kệ sách và nằm lại đây!
      - Ngươi đánh hơi được bọn ma tà?
      Lãng Thiên gật gù, nhìn vào bóng đen chẳng có mặt mũi kia mà hỏi. Uẩn Du gật đầu chỉ về con hẻm:
      - Ta ngửi được mùi của chúng ! Đằng kia!

      Túc Vương tử nhàng bế Ma Kim Tuyết lên, căn dặn con quỷ nhân ngư:
      - Khi nào Lãng Thiên túm cổ hết đám ma tà về cùng trở về đảo Ngư! Chúng ta xong việc ở đây rồi!
      Trà Lam theo chân trở về đảo Ngư, sau khi đặt Ma Kim Tuyết lên chiếc giường băng tuyết dày cộm bảo:
      - Trà Lam! Ngươi chuyến đến Lãng Thiên Nguyên, mang con tử thiên thi và đứa bé vô diện đến đây!
      - Ngài yên tâm!
      ngồi ngai trắng, chìm vào trạng thái tĩnh , trực tiếp bay vào mộng cảnh tìm kiếm Ma Kim Tuyết!
      Mộng cảnh đầy tuyết đỏ, các nhánh băng đều mang hình dáng ngọn lửa lớn. Túc Vương tử bẻ gãy nhánh băng, trách:
      - con băng thi sợ nhất là lửa, thế mà đem nó thiêu!

      Trà Lam vào trong rừng trúc quả nhiên thấy con tử thiên thi mắt đục ôm đứa trẻ vô diện. Nó vừa thấy tấn công, đường vuốt và dáng đánh tương tự Lãng Thiên! nhón chân đá đầu bút lông khiến kim bay ra, nó và đứa trẻ kia bị ghim chi chít. giơ mảnh áo của Ma Kim Tuyết lên, trầm ấm:
      - Mùi của chủ nhân ngươi! Theo ta!
      - Hú...ú..
      Con tử thiên thi khịt mũi, nhận ra mùi liền cung tay phóng sạch kim , lại cẩn thận gỡ kim ra khỏi đứa bé kia đoạn ra hiệu Trà Lam dẫn đường. Khi cả hai vừa ra khỏi rừng trúc liền đụng ngay nhóc lùn tịt có làn da vân đá trắng hồng. Nó nghiêng đầu nhìn con tử thiên thi chút sợ hãi, lại nhìn Trà Lam mỉm cười:
      - xinh đẹp! giả dẫn tử thiên thi à?
      - Yểm Vũ! Đứng yên đó! Cha mẹ ra ngay với con!
      Trà Lam lo ngại bị bắt gặp liền phớt phấn bướm cho con bé ngủ, bế theo. Tịch Vu Xuyên và Yểm Nha ôm những ống trúc chứa nước suối ngầm chữa thương mang theo ra đến sân thấy con đâu! Vị giả gương cạn sờ dấu chân in nền đất đầy bụi trúc, vân vê ít bụi phấn bướm còn sót lại:
      - Tử thiên thi ... Đây là con tử thiên thi hầu Ma Kim Tuyết! Có kẻ dùng phấn bướm dẫn Yểm Vũ và con tử thiên thi kia rồi!
      - Tịch Khanh, con chúng ta!
      Yểm Nha sợ hãi đánh rớt cả những ống trúc, nước suối ngầm đổ cả ra đất. ôm lấy , trấn an:
      - Đừng lo lắng, hơi gió hề có mùi ác niệm. Hẳn kẻ đó vô tình gặp Yểm Vũ, sợ nó lại với ta nên bắt theo! Đừng lo, theo ta đến chỗ Tuyên gia! Con tử thiên thi là ngài ấy huấn luyện, ắt biết cách truy ra dấu tích của nó!
      Last edited: 26/9/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :