Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      MA BỆNH VIỆN!
      Mẩu chuyện 3: Đá banh xuyên màn đêm!
      Lúc ăn tối được bà Cúc kể cho câu chuyện ma càng gợi trong tôi tò mò. Hôm nay trời còn oi nồng hơn, nhiều người nhà bệnh nhân mang chiếu ra trải ngoài hành lang nằm ngủ. Bà Cúc sau khi cho ông cụ ngủ cũng trải cái chiếu, ngoắc tôi:
      _ Mày ra đây nằm cho mát, oi thế ngủ cùng mẹ mày sao bà ấy ngủ ngon được!
      Tôi cười, tự nhiên hiểu câu khẩu xà tâm phật của mẹ. Tuy bà Cúc miệng bằng tay, tay bằng miệng nhưng bà rất có lòng. Bên phòng bà chăm bệnh nhân có chị vừa vào, có người thăm nuôi. Bà gọi điều dưỡng giúp, bà mua cháo giúp thậm chí còn nhìn ngó chị ấy có quên uống thuốc ? Tôi thấy chị ấy dúi cho bà năm mươi ngày, bà trả lại giọng oang oang:
      _ Mày giữ mà xài, thuê tao mắc lắm, lấy!
      Tôi cuộn cái áo khoác làm gối kê đầu, ngoan ngoãn nằm cạnh bà. Tôi nhìn chung quanh hành lang rất nhiều người sợ đêm đen nữa, thẽ thọt:
      _ Con muốn nghe chuyện ma nữa!
      _ Mày lắm chuyện thế? Mà ờ, tao kể cho nghe.. mà phải bệnh viện này. Mấy năm trước tao nuôi bệnh nhân ở bệnh viện bên kia có nghe người ta bảo nhau về căn phòng bệnh. Nghe xong tao buồn lắm!_ Bà gác tay lên trán bắt đầu với chất giọng khàn của mình...
      ..... Tiêu Muối nhập viện chờ mổ ba ngày nhưng ba đêm nay bà luôn ngủ chập chờn. Cứ ngủ mơ màng là lại nghe tiếng banh da nhịp nhịp sàn gạch, có lúc lại như đá sút bóng vào tường. Phòng của bà có hai giường thôi, loại phòng dịch vụ ấy mà! Trong khi giường bên cạnh người ta ngủ ngáy pho pho ngủ được. Con bà vừa sinh em bé nên nuôi được, chàng rể chạy ra chạy vào nên đến đêm là bà có mình ên. Nếu mở mắt nhìn chong chong vào đèn nghe gì cả, nhắm mắt là nghe ngay... Ba đêm..trừ tiếng chơi banh xuyên đêm nghe bất cứ điều gì bất thường cả!
      Bà mang chuyện này kể cho con rể lẫn y tá nghe. Con rể bà để lên đổi phòng cho mẹ, y tá khi nghe gật gù:
      _ Có vài bệnh nhân nằm đây thi thoảng cũng nghe song chưa ai là nghe cả đêm, nghe suốt ba đêm như ! Con làm giấy chuyển phòng cho nha!
      Sau cùng bà đồng ý vì con rể bảo qua phòng đơn 500 ngàn ngày, bà xót tiền, xót của nên chịu. Dù sao bà cũng chỉ nghe thôi chứ cũng làm gì, nằm vài hôm nữa là về! Con rể bà là người mộ đạo, chiều đó mua ít bánh trái vô vái đừng trêu bà, để bà ngủ ngon lấy sức mổ. Thế là hai đêm liền nghe gì hết!
      .. Bà Muối mổ được ngày, đứng chưa được lắm nên con rể bà thuê bà Cúc chăm hộ. Độ tuổi ngang nhau nên hai bà chuyện rất hợp! Buổi tối bà Cúc trải ghế bố nằm kế giường, dặn:
      _ Chị muốn vệ sinh gọi tôi dậy dẫn !
      Bà Muối ngủ ngon chợt nghe tiếng bịch bịch của banh da nện xuống sàn phòng. Sao hôm nay lại nghe nữa rồi? Bà kéo tay áo gọi bà Cúc dậy :
      _ Chị Cúc, chị có nghe tiếng gì ?
      _ !
      _ Em nghe tiếng như có người chơi banh da trong phòng, cứ tâng banh bịch bịch!_ Bà . Bà Cúc xoa xoa bàn tay lạnh của bà Muối, :
      _ Phòng bệnh viện thỉnh thoảng nghe lung tung là chuyện thường ở huyện. Bà ngủ , sao đâu!
      Bà Muối xoay người vào tường thiu thiu ngủ nghe cả tiếng chân lại phía mình, thào:
      _ Mẹ Muối, Ti đau chân!
      Bà vừa nghe tiếng gọi là thảng thốt ngồi ngay dậy ngó chung quanh. có gì xảy ra cả! Nhưng tiếng gọi này là tiếng của thằng Ti, nhưng nó chết cũng mười mấy năm rồi! Nó là con của chồng bà và người vợ trước, khi bà chắp nối nó mới vài tuổi. Bà rất thương nó, khi nó mười tuổi mẹ nó về dắt nó . Rồi mất liên lạc, ngày của mười hai năm trước chồng bà nhận được tin nó chết. Xác mang về bình hưng hòa, lúc ba nó lên nhận trương lên nhìn ra... nhưng nó lành lặn.. xác nó mất chân! Bà nghe kể như vậy, rồi thiêu đem gửi chùa... Từ ngày ông mất bà có ai chở lên chùa nên cũng thăm nom nhang khói cho nó!
      Bà lấy tay quệt nước mắt, nhắm mắt vái: " Ti ơi nếu là con về thăm mẹ cho mẹ thấy con, con có thiếu thốn gì báo cho mẹ!".
      Bà ngủ lại... gần sáng bà mơ thấy nó. Nó vẫn mãi mãi ở tuổi mười bảy, trắng như bông bưởi. Nó ôm trái banh da cười rất tươi nhìn bà:
      _ Mẹ Muỗi, con thích đá banh lắm!
      _ Mẹ Muỗi, con nhớ mẹ! Hồi còn ở với mẹ mẹ luôn chăm lo cho con, con biết ơn mẹ nhiều lắm!
      _ Mẹ Muỗi, mẹ con làm bên Miên bị người ta đánh chết rồi... con chạy về được nhưng bị chém ở chân..
      _ Mẹ Muỗi.. bác sĩ tháo khớp rồi..con mất chân đá banh được nữa...
      _ Mẹ Muỗi... con chết rồi...con bị nhiễm trùng máu...
      Bà nhìn xuống thấy nó mất chân đến đầu gối, bà chạy đến ôm lấy nó:
      _ Con tôi! Con chết nửa tháng ba con đọc được tin tìm thân nhân mới lên mang con về thiêu. Con thiếu gì, con cần gì cho mẹ nghe con!
      _ Mẹ Muối, con thích đá banh lắm. Mẹ lắp cho con chân giả đá banh nha mẹ, nha mẹ!..
      Bà Cúc thức giấc khi nghe tiếng nức nở của bà Muối, vội đứng dậy rót cho bà ly nước:
      _ Chị đau ở đâu à?
      Nghe bà Muối kể lại trong lòng bà Cúc cũng buồn lây. Bà Muối nắm tay bà Cúc:
      _ Chị Cúc biết chỗ nào làm người giấy chị? Em muốn làm cho nó cái chân giả, thêm hai người giấy, thêm nhà cửa cho nó!
      ... Sân sau bệnh viện nơi ít ai lui tới nhất, Bà Cúc và bà Muối đốt hết mớ nhà, người giấy và chân giả cho thằng Ti! Từ lúc đó đến khi xuất viện bà thấy nó lần nào nữa, dù lòng bà luôn muốn! Con rể bà đón bà về, khi gần bước vào nhà đứa bé hàng xóm mỉm cười nhìn phía sau lưng bà:
      _ Bà Muỗi về, bà dắt nào tập tễnh về dạ? trắng bóc, đẹp quá !...
      levuongJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      MA BỆNH VIỆN!
      Mẩu chuyện 4: Gia Lệ!
      Câu chuyện này tôi nghe được từ bà Cúc nhưng vì có dính dấp đến bệnh viện nên tôi gộp vào. Đại khái khoảng năm 2007_2008, tức là năm Việt Nam thi hành đội mũ bảo hiểm _ tôi nhớ như vậy! Năm đó tôi làm nghe tin em Gia Lệ ( con duy nhất của giáo dạy cấp 2 của tôi) bị tai nạn giao thông ở Thủ Đức. Em vừa đậu vào trường đại học ở Thủ Đức, ba mẹ sắp cho con xe Cup 50 làm chân . Người đường là em định chạy lên lề nhưng trợt bánh xe, em ngả ra đường và bị xe tải cán. Nón bảo hiểm vừa mua hôm trước nát vụn, lẫn cả xương sọ, não bầy nhầy khiến nhân viên pháp y thở dài ngao ngán. Tôi đến viếng em lúc tối muộn, giáo lịm từ chiều, lúc tỉnh lúc mê gọi tên con . Chỉ có thầy dẫu mắt đỏ hoe vẫn cố giữ bình tĩnh tiếp khách đến viếng. Bên xe tải hỗ trợ mai táng chu toàn, tôi lặng người nhìn em nằm ngoan sau lớp kính quan tài. Nhân viên pháp y phục hình đầu cho em, đội tóc giả lẫn dùng lớp silicon trả lại cho em gương mặt nguyên vẹn. Họ còn trang điểm cho em xinh đẹp, em được mặc bộ váy trắng như nàng công chúa. Thầy bảo chủ hãng xe là người tốt, khi nghe em em vừa xin dịp sinh nhật được mua bộ váy đó ông chủ đó cho người chở ruột của em đến ngay cửa hàng. Em được mặc bộ váy em mong ước, chắc là em vui phải ?
      Thầy vỗ vai tôi, từ ngày tôi ra trường bảy tám năm nay gặp thầy :
      _ Cảm ơn em đến!
      _ Thầy giữ gìn sức khỏe, còn có nữa thầy ơi!_ Tôi mà cảm giác nghẹn, gia tài chỉ mỗi con ở tuổi mười tám đẹp nhất... Thế mà...
      Thầy trầm ngâm:
      _ Con bé linh lắm em! Khi người ta liệm nó bạn học chung ngủ ở nhà thấy nó. Nó đến báo là nó chết rồi, trong ngăn tủ của nó ở trường có con heo kế hoạch của khoa. Bảo cậu bạn đến nhà mở hộc tủ bàn hộc lấy chìa khóa mở ra, bàn giao lại cho chủ nhiệm khoa! Lúc nãy cậu ấy đến, khi nhìn con bé cậu ấy là con bé mặc bộ áo này đến trong giấc mơ!
      Tôi rùng mình, người ta bảo con chết trẻ rất linh, ra là vậy! Tôi ngồi thêm chút thấy vài vị khách đến viếng nữa. Thầy bảo là ông chủ hãng xe và nhân viên phục hình cho Gia Lệ. Tôi nghe giới thiệu là Phước!
      Viếng xong họ còn ra ngồi uống trà cùng bàn với tôi, ông chủ hãng xe an ủi thầy, thầy có cần gì mà khả năng ông giúp được hết lòng. Lúc này tôi thấy thầy rớm nước mắt, xua tay:
      _ Gia Lệ rồi, gia đình chúng tôi mất con bé rồi. Còn cần gì nữa! Bên các làm được như vậy cũng tận tình rồi.
      _ Em Gia Lệ này, khi con nhồi bông gòn vào hộp sọ phục hình cho em mất tiêu cuộn chỉ y tế. Con lò mò kiếm nó lại xuất tay em.Con phải dỗ dành là để làm cho em đẹp hơn để lên đường. Lúc con chuyển em vào áo quan rồi đưa lên xe có bà bán vé số tự nhiên giật vạt áo con, thào:" Cảm ơn !" ... _ Phước kể , tôi nhìn nét mặt cương nghị, ánh xanh nghĩ người này bình thường tiếp xúc biết bao nhiêu ca chắc hẳn chai lì cả.
      ... Tôi đến viếng em dịp thất tuần, nấu vài món chay rồi ngồi trò chuyện. Có cả những người hàng xóm mà ngày thường rất quý mến con bé. trung niên vui miệng kể:
      _ Hai tuần trước con Lệ làm tui mém xỉu. Sáng bốn giờ mấy tui đẩy xe bánh mì ra đầu hẻm để rồi dọn hàng từ từ. Tui cắm cúi cắt thịt mỡ tui nghe tiếng nó lanh lảnh: dì Dung bán cho con ổ bánh mì thịt mỡ! Tui nhìn qua chỗ trụ đèn thấy nó đứng , mặc cái đầm bữa liệm nó. Tui hoảng quá bỏ chạy! Sáng tui mang vô ổ bánh mì với trái cây vô cúng nó. Hum đó tui bán chừng hai tiếng hết sạch bánh mì. Tui phù hộ tui bán được tui cúng cho, đừng hù dì Dung sợ! Rồi hai tuần nay tui thấy nữa!
      .... Thầy mong mỏi chỉ thấy em lần bao nhiêu năm nay thấy, chỉ đôi lúc vài người hàng xóm thấy em về. Em chỉ đứng trước nhà nhìn vào... lúc mất tiêu! Có bà bán bán giò nửa đêm bị em đón mua bánh, đêm đó bà bán mau hết lắm! Lúc về đếm tiền lẫn trong bịch tiền là mấy tờ trắng đỏ: đô phủ!!!
      *tên nhân vật được thay đổi*
      levuongJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      MA BỆNH VIỆN!
      Mẩu chuyện 5: Vụ tự tử bất thành!
      Bà Cúc bảo với tôi là cầu thang lên sân thượng bệnh viện luôn được khóa chặt. Lý do là quá khứ có nhiều vụ lên đó rồi gieo mình xuống tự tử. Nguyên nhân nhiêu văn khê: thất tình_ nhảy lầu! Xét nghiệm ra ung thư,aids _ nhảy lầu! có tiền chạy chữa cho con, tuyệt vọng _ nhảy lầu! Nợ xã hội đen _ nhảy lầu nốt! Song bà kể có vụ tự tử bất thành lại trở thành câu chuyện thú vị. Có người tin, có người tin. Tôi tin, vì trong câu chuyện này tôi thấy nhân quả đời này đến rất nhanh ...
      Lý Thái ngồi thừ trước phòng bệnh ôm trong lòng nỗi tuyệt vọng diễn tả nỗi. Trong kia là người mẹ nằm thở oxy vì đột quỵ mà là nguyên nhân chủ yếu. rất thích trò đỏ đen, nướng hết tiền bạc, của cải vào sới bạc. Vợ cũng ôm con bỏ , nay người mẹ già luôn thương cũng vì bị bọn cho vay nặng lãi đến quấy phá mà thành ra như vậy! còn tiền! Chiếc xe cũ cũng vừa được bán được vài triệu để đóng tiền viện phí cho mẹ. cùng quẫn... với bây giờ sống bằng chết!
      _ Thái, chúng tôi thấy bác sống chỉ nhờ ống thở. Rút ống là bác ! suy nghĩ xem có nên đưa bác về nhà ? _ Bác sĩ gỡ kính với , giọng trầm hẳn. ngây người ...vâỵ là người thương nhất cũng chịu ở lại bên . Chỗ dựa vững chắc nhất cuối cùng cũng đổ sụp..! nắm tay bác sĩ:
      _ Cho tôi gửi mẹ tôi hôm nay, ngày mai... mẹ con chúng tôi ..
      rời bệnh viện lang thang qua nhiều cây cầu, mấy lần định gieo mình xuống. Nhưng lo mấy ngày xác mới nổi lên, lỡ nó phềnh lên mẹ nhìn ra .. Lỡ tìm được đường về bệnh viện sao mà gặp được mẹ? Nghĩ loạn cả lên lúc, kêu xe ôm về lại bệnh viện. hơn 7 giờ tối, ghé tiệm thuốc mua vỉ thuốc an thần. mua nhiều chỗ cũng được kha khá thuốc rồi băng lên sân thượng! Gió lồng lộng, cạp ổ bánh mì khô khốc chậm rãi. muốn cảm nhận hương vị đồ ăn lần cuối cùng... Khốn nạn ! Lúc giàu có bạn bè em vây quanh, ăn bao nhiêu của ngon vật lạ lại thấy nó vô cùng nhạt nhẽo. Sa cơ rồi chỉ nhác thấy bóng là người ta sợ, sợ vay mượn, sợ báo đời!
      Mẹ từng khuyên ngăn, vợ từng rơi bao nhiêu nước mắt mà lúc đó say máu nào để tâm... Tất cả muộn! Nhà còn, vợ bỏ , mẹ sắp mất! còn gì mà bám víu cuộc sống này đây?
      Chán chường, vốc hai mươi viên an thần vào miệng! Xong ngồi dựa tường đợi tử thần tới đón... Quái! tại sao ngủ luôn ta? Người ta hay tự tử bằng thuốc ngủ đau đớn, ngủ giấc là thăng thiên. trợn mắt cầm nhìn mấy vỉ thuốc:
      _ Con bà nó, lẽ đây là thuốc giả?
      bắt đầu cồn cào ruột, đầu óc chốc như bay lên, chốc như nện xuống đất. nằm ngửa nhìn lên bầu trời, thấy trăng rất tròn... Nay 16 nhỉ, lúc thường mẹ hay cúng mâm cháo, giấy tiền ở cửa. nhắm mắt, lại thấy cái gì đó như bóng nước từ trời rơi xuống. Càng xuống gần càng phình to rồi đè hẳn lên người .. Nghẹt thở! thở được... mơ hồ nghĩ: Chắc sắp chết rồi, tử thần sắp tới...
      nằm nửa tỉnh nửa mê đến nửa khuya cũng thấy ai đến rước, chỉ là nôn thốc nôn tháo và váng đầu kinh khủng! xong rồi! Nằm như thế này mệt kinh khủng! Hay là mình nhảy lầu?_ lảm nhảm.
      bò dậy vịn thành lan can leo lên, gió bạt vào mặt chan chát. nhớ phim ma hay mấy chỗ này có vong đợi người thế thân. giơ hai tay dang ngang rì rầm:
      _ Ai đợi thế thân làm ơn đẩy dùm tui cái... Kỳ lạ! ngộp thở vì thuốc nhưng chân lại cứng ngắc. Vô lý! đâu sợ chết mà dám nhảy... sao chân cứ như có cọng dây buộc lại bước tiếp được?
      ... T..Thái..! Thái...! _ Tiếng như từ u linh vọng về... tự dưng bật cười... à.. có kẻ đến rước rồi...
      bỗng nhìn xuống chân, á, có vòng tay tái xanh ôm trọn hai chân . rên rỉ:
      _ Trời ơi làm ma mà ngu quá, kiếm thế thân đẩy tui xuống, ôm lại chi?
      _... Th..thái.._ lại nghe tiếng gọi, chừng nhìn kỹ bóng trắng nhợt, đàn ông hay đàn bà. Cái bóng vẫn ôm chân , cất giọng xa xăm:
      _ Đừng chết... Thái..!.. Mày nhìn kỹ coi tao là ai nè...
      dụi mắt nhìn lại lần nữa... Là thằng Thuận_ tay chị thời. còn nợ thằng này và trăm triệu, mấy tháng trước thằng này bị con nợ chém chết. lúc đó còn mừng rỡ rằng phải trả nợ cho Thuận nữa. run bần bật khi thấy cả thân đầy máu, cái cổ lặt lìa do bị chém:
      _ Tao cùng đường rồi, tao có tiền trả nợ cho mày đâu! Tao chết là hết!
      _ Chết ... hết đâu mày! Tao đâm chém người ta rồi cũng chết vì bị chém... Tao tìm mày đòi nợ... tao ăn tiền lời của mày quá tiền vốn rồi...mày nợ tao..._ Thuận thoắt cái đứng bên cạnh , cần cổ hở ra thêm khúc nữa :
      _ Mày đừng chết! Chết rồi cũng chạy khỏi đâu con... Ráng mà sống...Tao thèm sống mà được...
      _ Hu hu ...giờ tao chết làm gì được bây giờ? Mẹ tao sắp chết, bà chết tao cũng có tiền làm đám... người ta đến đòi nợ..._ nức nở, nước mắt chảy gương mặt gã đàn ông ba mấy tuổi. Thuận lại tiến đến cạnh thêm bước:
      _ Chỉ cần mày còn sống còn có ngày mai. Nợ đời trả chưa dứt, chết gì mà chết?
      Cái đầu bỗng lật ngang 90 độ lòi ra lõm cổ phun máu lên như vòi nước, bắn đỏ cả vào mặt . kinh sợ rồi biết trời trăng!
      .. tỉnh lại giường bệnh, vội nhìn xem người có máu nhưng được thay bộ quần áo bệnh viện. Bác sĩ mà gặp hôm qua bước đến:
      _ Mẹ rồi! Chúng tôi đưa bà xuống nhà xác. Lúc nãy có chị đến làm thủ tục đưa bà ra nhà tang lễ rồi. khỏe lên ra đó tiễn bà đoạn đường cuối ! Sau này đừng dại dột nữa, may là thuốc uống chỉ là loại thảo dược dành cho người suy nhược.Nên súc ruột là ổn.
      sửng sốt nhìn bác sĩ, làm gì có chị? Ai đến giúp ?Vị bác sĩ cúi xuống tiêm cho mũi thuốc, đôi mắt sau cặp kính u hẳn:
      _ Thái... là tao báo cho vợ mày! Vì mày ăn chơi nhưng chưa từng hại ai, sau khi tao chết, nhà tao khổ, tuy mày trả nợ nhưng cũng cho con tao được vài hộp sữa...mày cũng chạy xin hòm cho ba tao lúc ổng chết!.. Nhân mày trồng quả mày gặt... Ráng mà sống...
      ....Bạn có tin vào nhân quả ?...
      levuongJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      ĐÊM ĐÀ LẠT!
      Đà Lạt nổi tiếng với thành phố mù sương, những con dốc và những câu chuyện ma. Tôi Đà Lạt đầu tiên năm 2006, may mắn cùng hướng dẫn viên vui tính, nhiều kinh nghiệm. cho đoàn chúng tôi những trải nghiệm vui vẻ, thú vị! Còn nhớ lúc đến Langbiang, tôi xe jeep lên đỉnh mà ngồi tụ năm tụ ba ngay cái bảng LANGBIANG lớn đồi. Tôi của hồi ấy chỉ đôi mươi mang cái ngơ ngơ hỏi hướng dẫn:
      _ , em nghe người ta Đà Lạt có thành phố buồn. Vậy mình có tham quan ?
      nhìn tôi bật cười đoạn giơ cánh tay về bên trái:
      _ Đây. Thành phố buồn nè em!
      Tôi hướng mắt về phía sải tay , hàng hàng lớp lớp mộ nằm đồi! Dưới ánh nắng chiều dạ xuống mang màu đồng đỏ. Tôi rùng mình:
      _ À ra là vậy!
      Tuổi trẻ mà... thời điểm đó em làm chung với tôi toàn từ hai lăm đổ xuống.Trẻ, khỏe, đời và sợ điều chi. Chúng tôi vòng bờ hồ mãi đến hơn 9 h tối kéo nhau ăn chè hé. Nằm khép nép dưới con dốc, quán chè có cả chục loại chè nhưng cửa mở ra vừa người . Tôi bật cười:
      _ Chè hé ra là vậy!
      Lần đầu tiên được Đà lạt, cái gì với tôi cũng mới, cũng lạ. Chúng tôi lại tung tăng xuống chợ phủ, râm ran trò chuyện bên dĩa cơm phủ dưới ánh đèn dầu. hỏi đùa:
      _ Ăn cơm phủ có khi nào gặp người phủ nhỉ?
      _ Tầm xàm!_ Chị Thu xua tay, cơm phủ chẳng qua là món cơm tấm đêm nhưng nó rất ngon. Khi chúng tôi về tới khách sạn trời mưa, Phương bỗng nhớ chực ra:
      _ Thôi chết! bỏ quên áo khoác dưới chỗ bán cơm. Các em vào nghỉ trước, vòng xuống lấy!
      Chúng tôi còn mượn cây dù của khách sạn đưa che .... 4 h sáng mới về đến khách sạn, người ướt sũng. Mấy bạn cùng phòng gõ cửa phòng nữ mượn dầu xanh. Tôi trông mặt mày tái xanh, cuộn mình trong chăn miệng lẩm bẩm:
      _ Sao có thể chứ?
      Hôm sau ngủ mê cả ngày dài tham quan. Lúc sẩm tối chúng tôi ăn cơm về thấy chuẩn bị đâu đó. Chị Thu hỏi:
      _ định đâu đó? Bớt sốt chưa?
      _ tìm câu trả lời!_ ậm ừ đoạn leo lên chiếc xe ôm mất. Thời đó sáu bảy đứa chỉ hai đứa có điện thoại nokia cùi bắp. lại có điện thoại nên chúng tôi chỉ đành ngồi chờ. Hơn mười giờ về đến, mang theo mấy trái bắp nướng rồi kéo cả đám lên phòng. hỏi ra chiều nghiêm trọng:
      _ Mấy đứa sợ ma ?
      _ Sao vậy? Bộ gặp hả? _ Thằng Dương cười hềnh hệch trêu, chẳng chấp thầm kể:
      _ Tối qua lúc lấy áo khoác về gần đến dốc khách sạn thấy mặc váy thổ cẩm trong mưa. lịch đến che mưa ngỏ lời cho mượn dù về. ấy chịu! ấy có mái tóc dài ngang vai, thơm mùi hoa nhài, tiếng riu ríu dễ thương. bèn thôi đưa về. Bọn bên nhau rất lâu, ấy cũng nhiều. Đến ngọn đồi cao có dọc cây bơ, ấy đến rồi. Cảm ơn đưa về! còn đưa áo khoác cho ấy khoác về ( để còn có cớ gặp lại).. ngờ quãng đường về ấy lại xa đến vậy. về đến khách sạn gần 4 h sáng, đáng sợ là cái áo khoác! ràng khoác lên vai ấy, cớ gì nó lại được máng vắt vẻo cây nguyệt quế trước cửa khách sạn? Làm cách nào ấy nhanh hơn được???
      Cả bọn nhìn nhau ngờ vực, lại :
      _ Chiều nay thuê xe ôm chở đến đồi cây bơ. Và người gần đó , đồi chỉ có loạt thành phố buồn... ngôi nhà nào đó...
      levuong thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      ĐÊM ĐÀ LẠT!
      Đêm đó lũ con bọn tôi ngủ được, phần tò mò câu chuyện Phương kể phần lại lo lắng vì thằng Dương tót cà phê mãi thấy về! Phương cùng hai kia thả bộ xuống quán Phượng Tím lẫn các hàng "nành bò" ven chợ cũng thấy bóng dáng. Các bảo tụi tôi ngủ , các lại tìm. Chị Thu cứ hết nằm lại đứng bên cửa sổ trông xuống đường... Nhìn kiểu của chị tôi đoán là chị có cảm tình với Phương. Lúc tối khi nghe nọ dễ thương quá, để lại áo khoác để có cớ gặp lại là tôi thấy mắt chị cụp xuống, mặt ụ ngay! Tôi loay hoay lúc ngủ...
      _ ấy về kìa!.. Ủa... Sao đến 5 người ta?
      Tôi tốc chăn đến đứng cạnh chị, đúng là dáng các đăng băng qua đường để lên con dốc khách sạn. Tôi dụi mắt nhìn kỹ xong bảo:
      _ 1,2,3,4 ! Em thấy có 4 người!
      Chị Thu nhìn tôi rồi chồm người ra cửa trông lần nữa:
      _ Ừ nhỉ! 4 người. Sao lúc nãy chị như thấy có người nữa sau lưng Phương!
      _ Ôi có đâu! Ngủ , các ấy về rồi!_ Tôi ngáp đoạn yên tâm trùm chăn ngủ khì....
      Chúng tôi ăn sáng món bánh mì xíu mại, gặp món khoái khẩu nên tôi ăn ngon lành, còn xin thêm nửa phần của Tân. Tân có vẻ mệt nên ăn qua loa, lúc lên xe ngồi xuống cạnh tôi :
      _ Cho mượn vai em chợp mắt!
      _ Sao ngủ được à?_ Tôi lịch cuộn áo khoác kê lên vai tôi cho dễ tựa ( cao hơn tôi nhiều lắm!). khoanh tay trước ngực thầm:
      _ Đêm qua cái giường như bị chật vậy! Cảm giác như 3 người nằm! Có lúc còn nghe phảng phất mùi hoa nhài.
      Tôi nhìn phía ngoài ngắm cảnh, xe di chuyển đến viện sinh học Đà Lạt. Tôi Đà Lạt tháng trước, chụp vô số hình ở đây nên vào. Tân ngủ khá say, tôi ngồi yên làm chỗ dựa luôn. Buổi trưa tôi kể chị Thu nghe việc Tân , chị bỗng ghì đầu tôi :
      _ Hôm qua Phương có gõ cửa phòng báo là về.Lúc chị đóng cửa dường như ngoài tiếng Phương chúc ngủ ngon còn tiếng chúc ngủ ngon nữa... rất lạ!
      _ Kỳ dị ta?
      Do buổi chiều mưa dầm, đoàn tôi ngoài tám đứa nhí nhố toàn các chú nên mọi người thống nhất tham quan. Ai thích làm gì làm! Chúng tôi mượn dù của khách sạn tót xuống chợ mua khoai nướng, bắp nướng rồi lên quán Phượng Tím ngắm mưa.
      " Hoàng hôn dốc, em đứng mình
      Hoàng hôn dốc, mình em khóc..."
      Bài hát nhạc phim Dốc tình nhè chìm trong tiếng mưa, điệu khắc khoải làm lòng tôi buồn lạ. hướng dẫn viên thấy tôi cứ chống cằm lơ đễnh nhìn màn mưa véo má:
      _ bé mộng mơ! Buồn à?
      _ Tự nhiên nghe bài này thấy buồn à ơi!
      Tân vừa cạp bắp vừa hỏi:
      _ Hải, Đà Lạt nhiều khách sạn ma vậy?
      _ Ha ha.. có! Nhưng hướng dẫn viên được đâu, dọa du khách chạy mất dép làm sao?_ xua tay cười vang, Tân vẫn buông tha:
      _ Vậy mấy chỗ có thành phố buồn...có ?
      _ Ông muốn chuyến xem thế nào ?_Anh Hải hồ hởi. kể là có căn nhà ma đèo rất nổi tiếng từ thời Pháp, nếu muốn tối nay dắt . Bọn con lắc đầu quầy quậy, Phương bỗng lên tiếng:
      _ Chi bằng tối nay chúng ta đến đồi cây bơ Hải! Dám ?
      _ !_ Hải lẫn ba người kia hùng hổ chỉ có bốn đứa con là than trời....
      ... 7 h năm chàng xe taxi đến đồi cây bơ, tay lăm lăm đèn pin. Dương vuốt mái tóc hai mái lộ gương mặt trắng đẹp như con hỏi:
      _ Mấy ông nội muốn kiếm con ma nào đồi này?
      Hải lấy bó nhang trong balo ra đốt đoạn dẫn đường lên đồi. Hương trầm lẫn khói nhang bị gió bạt bay vào mắt bọn sau lưng, Dương ho:
      _ Đốt gì cả bó vậy ông nội?
      _ Có thờ có thiêng, có kiêng có lành! Đến nhà người ta xin phép tiếng, hiểu chưa?_ Hải , Dương mới mười chín tuổi như con ngựa háo đá. Nó quệt nước mắt chửi đổng:
      _ Tổ cha con ma nào thò mặt ra cho bố xem nào?
      _ Trời ơi im! Thằng điên!_ Tân bịt miệng nó lại, gằn khẽ. Dưới ánh sáng của năm cây đèn pin cỡ lớn khu mộ lộ ra, đều là loại lâu đời, có ngôi mộ bị sụp, có ngôi mộ mà thời gian bào mòn lớp bia thành lổ chỗ đọc được văn tự nữa! Hải chia nhang cho bốn người còn lại, bảo:
      _ Cắm cho họ ít hương! Chắc cũng ai lên nhang khói...trông tiêu điều quá!
      Phương săm soi từng ngôi mộ, lòng cứ nhớ hôm đó ràng bước lên chỗ này... lẩm bẩm:
      _ Em , nếu em ở đây chỉ cho với!
      Hải khắp vòng xem đoạn bảo:
      _ Đây hẳn là mộ chí của người dân tộc Lạch! Lâu đời lắm rồi! Người Lạch bị dời về phía chân núi, trong bản từ lâu.Thành phố này vốn của người Lạch. Đà Lạt ra là đọc trại của từ Đà Lạch!
      _ Ê, có cây hoa nhài thơm quá nè!_ Dương tiện tay bứt mớ hoa nhài vò vò, đưa lên mũi ngửi hào hứng. Phương vội đến, mùi hoa nhài sao giống mùi tóc hôm trước quá! rọi đèn pin xuống gốc cây, nó mọc lên từ khe mỏm đá. Hải sờ bề mặt đá:
      _ Đây là bia mộ bị sụp! Dưới cây là mộ.
      _ Ê! Vậy là xác biến thành đất nuôi cây rồi?_ Dương hí hửng, Tân huơ đèn la lên:
      _ Ai đó?
      _ Đâu?
      Tân rọi kỹ lại thấy. Vừa nãy huơ ngang tấm bia thấy có bóng đứng đó mà! Phương thở ra :
      _ Thôi về! Coi cũng coi rồi, về kẻo bốn con mắm ở khách sạn trông.
      Khi Hải gọi được xe taxi hơn 10 h đêm, Dương ngáp:
      _ Về ngủ mai sáng về Sài gòn!
      Xe chạy khá lâu mới về đến khách sạn, lúc Tân trả tiền xe bác tài xin thêm ít đỉnh:
      _ cho thêm với, xe chở 6 người lận mà?
      _ Ớ??? 6 đâu, tính thêm bác tài hả?_ Tân ngớ ra, tài xế ra chiều hài lòng:
      _ cho thôi vậy! ràng là 5 trai 1 , còn ngồi vào lòng chàng trai mặc áo khoác nỉ xanh kia!
      Tân quay lại nhìn bốn người vừa quay lưng . Kẻ mặc áo khoác nỉ xanh là thằng Phương, lẽ nào...
      Đêm đó thằng Dương cứ ngủ chút là la hét làm cả tầng khách sạn nháo nhào. Nó bảo thấy có nhiều người đến đánh nó vì nó đái đầu họ. Còn chị Thu mơ rất lạ: chị thấy hẹn hò với Phương nhưng đến gần thấy sau lưng quàng tay ôm rất chặt, phảng phất mùi hoa nhài và ấy.. có mặt!!!
      levuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :