Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần: giả! Chap 13: Phiến đá ghi dấu( H) Ma Kim Tuyết cẩn thận sập cánh cửa phía đầu mình mới trút xiêm áo lộ thân hình tuyệt mỹ! có chút choáng ngợp với suối nước ngầm này. Con suối được khai thông uốn lượn như những dải mây sải rộng hai cánh tay, bờ suối đầy những viên thủy tinh trắng lấp lánh. Nước ấm bốc hơi thơm mùi hoa cỏ, khói bay chập chờn quanh người . Giữa con suối là phiến đá đứng đen tuyền, tỏa hơi sương lạnh ngắt đối lập với nguồn nước ấm áp! xuống lòng suối, nhắm hờ mắt thư thái suy nghĩ về Lãng Thiên! đối với mà rất tốt, dù nhớ được ký ức nhưng nhất định là mắt xích rất quan trọng. " Phải nghĩ cách đưa thoát khỏi trận Nghịch hỏa, có bên cạnh mình yên tâm hơn!" Dòng nước ấm vuốt ve từng thớ thịt người xua tay mọi mệt mỏi, cảm thấy choáng váng như khi nãy. Bất giác nhìn lên phiến đá, hình ảnh mơ hồ thoáng qua khiến nữ giả giật mình: - Ai? có tiếng trả lời, mon men lại gần thêm chút nữa... Hình ảnh đó suýt khiến Ma Kim Tuyết la toáng lên song kịp tự bịt miệng mình lại. Đôi tai đỏ lựng lên, gắt khẽ: - Trời đất ơi! Chẳng lẽ nơi này cũng có công cụ chiếu phim đen sao trời? bề mặt phiến đá đen lớn dần ra hình ảnh như thước phim chiếu chậm: nam nữ có làn da như vân đá giao hoan! Người nam mang làn da vân đá trắng muốt , gương mặt đẹp vô ngần nhìn trong vòng tay ta đầy tình cảm. Người nữ lại phủ toàn thân màu đỏ rực như khối đá ruby hình người, hai chân thon mảnh quấn lấy hông người nam kia! Ma Kim Tuyết nhìn sững sờ bởi những hình ảnh cứ như diễn ra ngay trước mặt, cả những cử động mấp máy môi vô thức đọc theo: " Sâu ? Yểm Nha?"... " bắt nạt ngươi đến khi ngươi khuất phục ta!".... " Cưng chiều ta , Yểm Nha !" Đôi gò má nóng đến rát buốt, thân thể băng hàn vốn lạnh phút chốc bỗng đổi từ trắng phau sang trắng hồng. Từng cử động, từng cái ôm thắm thiết ghi tạc trong mắt ! Là vừa hai mươi từ giã cõi đời tươi đẹp, bước chân vào giới giả xa lạ hôm nay lại vô tình được xem những cảnh phim chân , đẹp vô ngần như thế này! Ngày còn sống được cha mẹ bảo bọc rất kỹ, bước ra đường đều có người chở . Bạn trai? có! Đôi lần cùng vài bạn chơi chung xúm nhau đọc tiểu thuyết ngôn tình đậm mùi sắc cấm nhưng chưa khi nào ấn tượng như thế này! Cái kiểu ân ái đầy nồng nhiệt lại chứa nhiều xót xa, nỡ như thể đó là lần cuối cùng khiến cảm động! Vội vã mặc y phục trở lên , Lãng Thiên trông thấy thần sắc đỏ au như say rượu liền lo lắng: - Người sao chứ? - Đến đây ta hỏi! Chuyện này... Hơi khó ... Lãng Thiên Nguyên này trước đây là động phủ tình hả? kéo mặt lại thầm, Lãng Thiên vừa nghe hiểu ngay thấy những gì phiến đá. sa sầm mặt: - Người thấy được? Người xem được gì? Sao nhắm mắt lại? - Nó đập vào mắt ta đây này! Ta đâu có hữu ý tìm hiểu đâu! Ngươi mau khuân phiến đá đó bỏ , nhỡ sau này khách của ta đến đây trông thấy! Họ lại nghĩ giả Ma Kim Tuyết bề ngoài băng lãnh, bên trong hỏa dục bề bề là được! cong môi, hai tay chống nạnh đầy oan ức. đúng là cái thân thể thanh tú mảnh dẻ của người nam kia rất thu hút, biểu cảm mặt cũng rất đẹp. Con cự long thon dài hung hãn ấy cũng đẹp nốt! Lãng Thiên thấy chủ nhân ngây người, nét mặt đỏ như hoa đào nổi giận : - Tịch Vu Xuyên, ta thèm xé nát bộ hạ ngươi cho ngươi thành giả bị thiến ! - Hả? Cái gì? Ngươi ... đó là Tịch Vu Xuyên? há hốc miệng ngạc nhiên tột cùng, phải giả vô tâm vô ưu hay sao? Kéo Lãng Thiên về góc sân, thầm : - Rốt cuộc là thế nào? Ta tò mò chết được! - Gần trăm năm trước Tịch Vu Xuyên vì lời cầu khẩn của con hung hầu giấy Yểm Nha mở cửa khu rừng sương khói. bị trừng phạt, bị thương được Ma Thiên lão tổ cho thiên thi mang về đây! Bảy ngày trả duyên , những tưởng mọi thứ kết thúc khi lừa cho Yểm Nha uống canh Mạnh Bà. Nhưng lần Yểm Nha khám phá được suối ngầm, vì thấy những hình ảnh đá mà nhớ ra. Sau này Quỷ mẫu bắt Yểm Nha phải học làm giả, khi nào xuất lầu mới được ở cạnh . Cho nên tới tận bây giờ họ vẫn chưa từng gặp lại! Tịch Vu Xuyên mình nuôi con của họ là Tịch Ngân Yểm Vũ! kéo Lãng Thiên ngồi xuống bậc thềm tre, chăm chú nghe đoạn gật gù: - Chà! Bảy ngày sản xuất ra đứa trẻ, năng lực của Tịch gia thể coi thường nha! Lãng Thiên cơ hồ cơ mặt đều đông cứng lại, tự rủa mình vì sao đem phiến đá chết tiệt kia ném ra xa ? Nữ chủ nhân băng thanh ngọc khiết của ngày xưa chỉ là tờ giấy trắng, hôm nay vô tình bị bôi đen thế này oan uổng mà! trầm giọng: - Người quên tất cả những gì thấy ! - Ngươi cả nghĩ rồi! Ta vì thấy Tịch Vu Xuyên mà đem lòng tơ tưởng đâu! Ma Kim Tuyết biết phân biệt đồ ăn và đồ thờ mà! Giành chồng hay giành cha của kẻ khác, bổn giả thích! giơ tay véo mũi , mỉm nụ cười khuynh thành khiến gương mặt u ám ấy bừng lên tia sáng lóa mắt. Đứng dậy phủi phủi mông, vuốt vuốt mũi : - Ta có cao kiến! Ngươi bảo tử thiên thi kia mời Tịch gia đến đây! Ta Thất bảo cổ lâu chuyến ! - Người định làm gì? chộp cánh tay khoác áo choàng phượng hoàng hỏi, nheo mắt cười ranh mãnh: - Ta xem Yểm Nha kia có mỹ lệ như trong phiến đá kia in lên ? ... Thất bảo cổ lâu! Ma Kim Tuyết mở áo choàng phượng hoàng, đứng trong Tàng kỳ thư địa ngục với muôn ngàn bó trúc giản chất cao đến đỉnh trần. Trong thư viện to lớn này có rất nhiều kẻ ngồi trầm ngâm đọc , hầu như để ý đến kẻ khoác áo choàng trắng bước vào! Ở góc tối nơi đặt những quyển kỳ thư về thú là đỏ rực vân đá chăm chú viết. Ma Kim Tuyết đứng sau áng thư thầm quan sát: này vận bộ bạch y viền xanh lá, khoác áo choàng xanh lá, gương mặt đỏ như hồng ngọc. Gương mặt xinh xắn với chóp mũi , làn môi be bé ngây thơ trông như bé con chưa phát triển đầy đủ! Liếm môi, chép miệng: - Tịch gia này... Thích gặm cỏ non ! - Ngài là... Yểm Nha phát ra vị giả đẹp lộng lẫy với mắt phượng, môi đào ngắm mình. ấy vội đứng dậy vòng tay cúi chào, Ma Kim Tuyết nhàng giơ bàn tay trắng lạnh ra đỡ cánh tay kia: - Miễn lễ! Ta là Ma Kim Tuyết! - Ôi, ngài là vị giả nổi tiếng ấy ư? Yểm Nha mừng rỡ cúi người chạm vào đầu mũi hài, nụ cười rạng rỡ. cười theo, lòng vì sao ấy nghe đến tên mình lại mừng rỡ như thế? Ghì đầu Yểm Nha lại gần mình, thủ thỉ: - Ta ngươi nghe, ngươi mau choàng áo choàng của ta trở về Lãng Thiên Nguyên thăm Tịch Vu Xuyên! nhớ ngươi sắp điên lên rồi, ngươi về bế Yểm Vũ hoang luôn đấy! - ư? Nhưng ...tôi rồi ngài phải làm sao? Nhìn được trong đôi mắt đỏ tươi kia nhớ nhung, lo lắng vô cùng Ma Kim Tuyết vui trong bụng. vỗ vai Yểm Nha: - ngày! Ngày mai ngươi nhất định trở lại đây cho ta rời khỏi! Ta trốn vào góc đọc kỳ thư, đằng nào ta cũng học làm giả! - Ngài? Học lại? Yểm Nha trợn tròn mắt kinh ngạc, nhún vai: - Có gì lạ đâu? Ta quên sạch rồi! Những gì từng học ta sớm ném vào Vô Tận. Mà ngươi đánh mấy tầng tháp mà vẫn chưa xuất lầu? mở đạo kỳ thư hỏi hờ hững, Yểm Nha lại cúi người lễ phép: - Chỉ mới lầu ba, thưa ngài! - Ta biết rồi, ngươi ! Thảy áo choàng phượng hoàng cho Yểm Nha, chú tâm vào những hàng chữ bó trúc giản. ... Tầng thứ bảy, Trạch Uy ngủ mũi ngửi được mùi kiều hương phảng phất. Đôi mắt tím liền lay động, cau mày: - Ma Kim Tuyết lại đến, nàng ta trộm gì nữa đây? Tịch Vu Xuyên thong thả bước từ cây cầu gỗ xuống sân rộng của Lãng Thiên Nguyên, tay đón đợt lá trúc trắng vỡ vụn thoáng tần ngần. Ma Kim Tuyết xưa nay luôn tự mình tìm đến, làn này bảo tử thiên thi mời biết cớ chi đây? Căn nhà mái tranh vàng vẫn như cũ khiến vị giả khỏi chạnh lòng nhớ đến Yểm Nha! Phiến đá đen vì sao bị lôi ra trước cửa nhà, Tịch Vu Xuyên vừa trông thấy hình ảnh lên liền cởi áo choàng xanh lá trùm kín. Huýt sáo gọi tử thiên thi của mình, Tịch gia đằng hắng giọng bảo: - Mang cái này... Đặt trong phòng ngủ của ta! Còn nữa, dọn riêng gian phòng bên cạnh, sau này Yểm Vũ ngủ ở đó! Con tử thiên thi xanh như khối ngọc vòng tay nhận lệnh đoạn cõng phiến đá phóng mất! Tịch gia dùng ngón tay bóp hai đầu mày: - E là Ma Kim Tuyết trách ta sử dụng nhà của nàng ấy, còn lưu lại dấu tích đáng xấu hổ này! bóng áo choàng trắng từ cao giáng xuống, Tịch gia vừa định vòng tay chào hỏi nghe tiếng thân vang lên trong cái mũ trùm đầu: - Tịch Khanh! - Yểm Nha! Ta nằm mơ chứ? Lãng Thiên đứng trong rừng trúc nhìn ra, tức tối chẻ nát hàng trăm cây trúc. Ma nương ơi là Ma nương, người ra là đưa Yểm Nha trở về! Hừ! Hai cái kẻ kia vừa trông thấy nhau nước mắt lưng tròng, ôm hôn thắm thiết khiến xốn mắt. Trở về ôm vô diện nhi, buông lời mắng nhiếc: - Tịch Vu Xuyên, ngươi đừng có ân ái hôm nay rồi ít lâu nữa lại có đống trẻ con chạy đầy Lãng Thiên Nguyên của chủ nhân ta! Chỗ này của bọn ta phải quán trọ tình , càng phải nhà trông trẻ! Tịch Vu Xuyên ôm riết lấy Yểm Nha mà hôn đắm đuối, cả hai lăn tròn chiếc giường băng của Ma Kim Tuyết. Yểm Nha rùng mình: - Tịch Khanh, lạnh! - Xuống đây với ta! Tịch gia bế xuống suối ngầm, chờ đợi mà tuột sạch y phục người cả hai. Bế xốc lên hông, đôi môi miên man xương quai xanh đỏ rực : - Yểm Nha, ta nhớ ngươi chết được! - Tịch Khanh, Ma giả ngài muốn bế Yểm Vũ hoang, bảo tôi phải trở về ngay! Ngài muốn đâu? Ôm gương mặt Vu Xuyên ngắm, thở gấp. Cảm giác bị cự long tấn công mãnh liệt vẫn nguyên vẹn sau bấy nhiêu năm. Tịch gia lại chẳng thèm nhìn xem chau mày vì đau, mực tiến vào động huyệt với tốc độ thần tốc! ôm ghì lấy cổ vị giả, thỏ thẻ vào tai: - Tịch Khanh , yên nào! - được! Ta phong bế cự long đợi ngươi lâu, muốn đóng mạng nhện mà ngươi bảo ta yên..là yên thế nào? Tịch gia đỡ cổ Yểm Nha vật ngã người xuống làn nước ấm. Thân thể cả hai chìm trong làn nước , bàn tay Tịch Khanh khẽ vuốt đường , mặt nước liền đông lại thành bề mặt phẳng ấm áp. Bế đặt lên , Tịch Khanh nhún mình leo hẳn lên bề mặt nước trong như tráng gương. Đè chặt vợ dưới thân hình, con cự long như thú hoang tìm được con mồi nằm sâu trong hang, mạnh mẽ xông vào! Hai cánh tay thon đỏ au bị nắm chặt, cánh môi bị Tịch Khanh cắn đến bật máu, Yểm Nha nhìn cái vẻ cuống cuồng của Tịch Khanh vừa thương vừa giận: - Ngài hôm nay muốn ăn sống tôi sao? - Ta thèm cắn nát cả người ngươi! Ngươi có biết mỗi đêm có ngươi ta chịu bao nhiêu dày vò? Chỉ cần trong đêm ta vô thức gọi tên ngươi là con quái kia thức tỉnh! Ta kiềm nén bao lâu nay, ngươi có nhớ ta ? Tiếng thủ thỉ bên tai nghe xót xa, Tịch Khanh đúng là giữ đúng lời hứa động vào bất kỳ ai ngoại trừ ! Người hay thần cũng thế, kiềm chế được hỏa dục là điều dễ dàng! Yểm Nha liếm môi, vòng tay ôm cổ Tịch Khanh mơn trớn: - Thế ngài muốn làm gì làm! Làm chết ta cũng nguyện ý!
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần : giả! Chap 14: Câu chuyện mở đầu( H) Con tử thiên thi xanh ngọc bế tay đứa bé có làn da trắng hồng nhảy phóc xuống sân Lãng Thiên Nguyên. Nó vừa thấy bóng áo choàng xanh lá thấp thoáng trong nhà liền reo lên: - Cha! - Yểm Vũ! Nó ngây người nhìn người được cha vòng tay quanh eo, nước mắt trong veo liền tuôn xuống, tuột khỏi tay con tử thiên thi: - Mẹ ! Mẹ ơi! - Yểm Vũ! Đứa con cưng của ta! Tịch Vu Xuyên nhìn thấy hai mẹ con quấn quít xúc động như thế cũng lén quay quệt giọt lệ vừa tràn ra khóe mi. Vị giả tự thấy mình nợ của Ma Kim Tuyết ân tình nữa! giả gương địa ngục đúng là mất trí hay như xưa tâm tính vẫn đổi, lúc nào cũng muốn chu toàn cho bằng hữu . Thuộc hạ dưới tay Ma nương trong trận chiến đó đều mất dấu tăm tích. ấy bằng mọi giá sắp xếp để sơ hở, chẳng ai có thể tìm ra Lãng Thiên lẫn bát hộ pháp trong trận chiến đó! Bát hộ pháp vốn là tập hợp của những vong dữ, vong vật tu lẫn cương thi ngàn năm được nữ giả độ hóa trở thành hộ pháp dưới trướng . Họ đúng ra cùng Huyền Vũ cự thi cùng theo hầu Ma vương và ấy! Thế nhưng vì bản tính lợi dụng tình cảm của Trạch Uy gây nên thảm cảnh. Ngày mà bát hộ pháp và Huyền Vũ cự thi trông thấy Ma Kim Tuyết chảy đầy lệ máu, ngất xỉu trước Thất Bảo cổ lâu họ nổi giận. Huyền Vũ cự thi là con cương thi được Ma Kim Tuyết dùng nửa hồn phách vào để giải cứu. Huyền Vũ là thủy tổ của cương thi, bị giam rất lâu trong Lãnh Huyệt từ khi sơ khai. Nó mang nhân dạng của tóc trắng cực kỳ xinh đẹp nhưng thân hình và khí độ của nam nhi. Lúc Ma Kim Tuyết tỉnh dậy ôm Huyền Vũ nức nở khóc, Lãng Thiên đứng cạnh bên sửng sốt đến ngây người. Huyền Vũ chỉ ôm chặt Ma nương, thè lưỡi liếm sạch máu lệ mặt ấy, chỉ cất giọng khàn đục: -" Tắm máu cả thiên địa trút giận cho ngươi, chủ nhân!" . Sau trận đó đôi lúc Tịch Vu Xuyên vẫn thắc mắc hỏi Tuyên gia: "- Tuyên Thừa Chí, ngài nghĩ xem con cương thi Huyền Vũ ấy là đàn ông hay đàn bà?" Vị giả gương nước lúc đó chỉ trầm giọng: "- Nó là lưỡng tính, nhưng chắc chắn là nó rất thương Ma Kim Tuyết!'' ... Thất bảo cổ lâu! Ma Kim Tuyết vẫn thể đọc hiểu số kỳ thư, chán nản đứng dậy rời khỏi Tàng kỳ thư. Bên ngoài sảnh chẳng có bóng giả, mon men lên từng bậc thang cổ lâu nhìn ngó! Vách cổ lâu đúc bằng đồng đen, vách chạm trổ nhiều hoa văn bỉ ngạn, sen và các tầng địa ngục. say mê theo chiều dài vách thang lầu đến tầng cổ lâu cùng! Nghe tiếng ho khan từ gian phòng, đến đó, kẻ quấn băng trắng khắp người cau mày, khóe miệng vương vài giọt máu. đến lấy khăn trong tầng áo chậm máu, kẻ đó vừa thấy đến đưa đôi mắt lạnh như băng quét qua: - ! - Này ta cũng muốn gặp mặt ngươi đâu! Ta cũng đâu muốn, ta nghe tiếng ngươi ho thôi! Các tử thiên thi ở đâu đến nhỉ? sửa lại gối kê đầu cho Trạch Uy, giọng. đợi hồi lâu cũng nghe tiếng tử thiên thi, kẻ này môi khô răng lạnh ra chiều khá khát nước! Chạy xuống sảnh rót ấm trà, rót đưa lên môi : - Ngươi khát rồi phải ? Này, ta giúp ngươi uống! " Phụt!" ... Trạch Uy phun ngụm trà vào mặt , lãnh đạm: - ... ! - Ngươi như thế là phỉ nhổ vào mặt ta! Ngươi giỏi lắm! nhúc nhích được mà còn gàn bướng! Ngươi uống , ta bắt ngươi phải uống! rót tách khác, tự mình uống đoạn bóp miệng Trạch Uy dán môi mình lên. Hai cặp mắt phượng dài đối đầu nhau nhân nhượng. Trạch Uy cố cắn răng lại nhưng bị lực tay bóp dưới cổ rất đau, cái lưỡi ấm nóng kia luồn trong làn nước trà quấn trong vòng họng. Đôi mắt Trạch Uy vừa tức giận, vừa lo ngại nhìn Ma Kim Tuyết! nằm mơ cũng ngờ khi trở lại mạnh mẽ hơn xưa. Ngày xưa khi trông thấy và Lịch Thủy giường Ma nương chỉ tức đến hộc máu, hốc mắt cũng đổ lệ máu rời khỏi. hề có hành động nào! Nhưng hôm nay khác! cơ hồ bị nụ hôn truyền nước kia làm tê cơ hàm, cứ thế mặc cho nước trôi tuột vào cuống họng. Ma Kim Tuyết trước khi nhả ra còn cắn môi cái, trêu ghẹo: - Bổn giả hừng hừng đầu đây, ngươi đừng chọc ta nổi giận! là ta mặc kệ ngươi bị thương thế nào cũng khiến ngươi khóc thét đấy! trợn trừng mắt nhìn , gằn: - Cút! - Còn cút? Là ngươi tự tìm đấy nha! Đừng bảo sao ta trêu ngươi, ức hiếp ngươi nha! Ma Kim Tuyết véo mũi , vài hình ảnh của Tịch gia và Yểm Nha lướt qua trong đầu càng làm đôi má trắng lạnh đỏ hồng hơn. nắm đầu dãy lụa đồng rút mạnh, rên khẽ khi toàn thân trần trụi bị lộ ra trước mặt nữ nhi. sờ những vết thương chưa liền da, đến con cự long của cũng là những đường nối ghép phì cười: - Chết ngươi chưa! Đến vũ khí thế này còn bầm dập, sau này làm sao hẹn hò? Mặt Trạch Uy giận đến đen thư than, hận thể xỉu ngay hoặc chém chết vị giả ngông cuồng trước mặt! Ma nương này nhìn trần trụi cứ như nhìn món đồ chơi bất động. ta xem ta là đồ chơi mang ra nghịch đấy chứ??? thấy con cự long dường như to hơn lúc nãy, mi tâm dần hồng lên khẽ cười ranh mãnh: - Ấy cha thức dậy rồi! Ta còn tưởng nó liệt luôn rồi! - ... biết... xấu ...hổ! khó nhọc từng chữ, chợt co ngón tay búng vào đầu con cự long khiến đau thốn, nhíu cả mày lại. tức tối đến phun ra thêm ngụm máu ướt cả cổ! Ma Kim Tuyết trông thấy toàn thân bất động lại biểu khó chịu, đau đớn thế bực dọc dịu lại. trông tên này cũng là xinh đẹp, do với Lãng Thiên và Tịch Vu Xuyên chỉ có hơn chứ kém! Dùng dải lụa đồng bịt mắt , đóng trái cánh cửa phòng đoạn thầm vào tai : - Bổn giả giúp ngươi đỡ khó chịu! Nhưng ngươi được lên tiếng , biết chưa? sờ khẽ con cự long, nó phát triển mạnh mẽ hơn , thân thuôn dài tuyền màu hồng đậm. Khẽ vuốt ve con cự long, cười: - May cho ngươi là ta lúc còn sống cũng là kẻ chuyên trốn trong nhà coi ngôn tình sắc cấm , ta lại vừa được phu nhân của Tịch Vu Xuyên chỉ cho vài trò .. là ngươi chết vì cự long thức chịu ngủ ! Ngươi cứ xem như ngươi là vật thí nghiệm của ta vậy! trượt dài đôi bàn tay thon xuyên suốt chiều dài thanh hồng thép nóng rực, cẩn trọng mà chiều chuộng. Trông thấy cắn chặt môi đến bật máu cúi người hôn mạnh, thỏ thẻ : - Thả lỏng! Trạch Uy điên cả người, hoàn toàn thể khống chế môi lưỡi mình đáp lại nụ hôn kia. cũng thể khiến con cự long ngoan ngoãn nằm rũ xuống. Đôi bàn tay của Ma Kim Tuyết rất lạnh, cử động ve vuốt khiến khối sắt nóng như giãn ra, cực kỳ dễ chịu! Nữ giả vừa hôn sâu vừa cưng nựng lúc nhíu mày, cả người như căng ra, núi lửa sắp phun trào. giải phóng nhanh khiến kịp rụt tay lại, bàn tay lãnh đủ thứ dung nham nóng hổi kia. giật mình nhìn tay mình, lắp bắp: - Ây da! Sao ngươi báo cho ta trước? Đầy cả tay ta rồi! Giơ bàn tay trét mạnh lên ngực , chun mũi: - Đáng ghét! chơi với ngươi nữa! quay người rời khỏi, bỏ mặc nằm mình trần và đống dải lụa đồng rối ren dưới sàn. giãn hai đầu mày, tức giận mà phun thêm ngụm máu, rủa thầm trong bụng: " Ma Kim Tuyết! Ngày nào Trạch Uy ta khỏe lên, nhất định đòi nàng món nợ hôm nay ! " Yểm Nha đúng hẹn quay trở lại, cúi lạy Ma Kim Tuyết: - Tạ ơn ngài giúp đỡ, nếu chẳng biết bao giờ tôi được gặp lại Tịch gia và Yểm Vũ! - Ta phải trở về! Ngươi yên tâm, ta lại trở lại! nắm chặt tay Yểm Nha mỉm cười đoạn choàng áo choàng phượng hoàng rời khỏi. Về Lãng Thiên Nguyên thấy Tịch Vu Xuyên ngồi mình uống trà! trông chung quanh thấy Lãng Thiên thở phào, nhìn Tịch gia trêu : - Ngài chưa trở về ? - Đa tạ Ma giả! Tịch gia vòng tay chào, mặt thoáng ngại ngùng. vỗ vỗ hai gò má còn hửng nóng của mình, xua tay: - Ngài trở về , ta mệt rồi! - Cần gì cứ cho tử thiên thi mời! Ta quyết chẳng từ nan! Tịch gia quay gót rời , hít hơi đoạn xuống suối ngầm trầm mình xuống. Cái tên quấn băng đầy mình kia chẳng biết là ai ? Chắc cũng chẳng biết là ai đâu nhỉ? Xòe đôi bàn tay mình, cứ tưởng tượng khối dịch nham trắng lúc nãy liền chà sát hai bàn tay vào nhau, tự mắng mình: - Ngốc ! Tự mình trêu để tự mình lãnh đủ! liệu có đầu cáo mình cưỡng hôn kìa???
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần : giả! Chap 15: Giải thoát Lãng Thiên! Ma Kim Tuyết ngủ vùi suốt mấy ngày, khi thức dậy thấy con kiếm bày ra rất nhiều thức ăn ngon lành! Nó chỉ hộp gỗ đựng bộ y phục màu trắng viền tơ trúc vàng óng, nhún người: - Chủ nhân! Tịch gia bảo tôi đem cho ngài bộ y phục đao thương bất nhập này! Ngài ấy mất kim giáp cần có cái hộ thân! - Tịch gia có lòng! Ngươi hồi đáp là ta cảm kích vô cùng! , đến chỗ ngài ấy chơi với Tịch Ngân Yểm Vũ! Con kiếm chỉ chờ có thế vội chạy biến , chỉ việc đến đó ngồi ngắm Tịch gia đan lưới rất vui rồi! Tịch gia lại như kẻ chẳng bận tâm, nó có thể ngồi ngắm ông ấy cả ngày cũng bị quở trách! Lãng Thiên ôm vô diện nhi rời khỏi rừng trúc, ăn rất ít nhưng đôi mắt chăm chú nhìn nhai ngấu nghiến món gà rừng nướng. Ăn vội nên bị sặc, liền đứng dậy vỗ lưng : - Từ từ, cả bàn này cho Người hết! Đừng vội! Uống chút nước sương trúc! tận tình đút chung nước lên miệng , vẻ mặt lo lắng vô cùng. Nữ chủ nhân ngày xưa ít ăn ít uống, phải để tâm nhưng bây giờ thấy thức ăn là mắt lấp lánh! để mắt trông chừng là lăn từ giường băng xuống khi ngủ say. vào rừng trúc va chỗ này vấp chỗ kia, để ý là chạy loạn vào mê trận... Lãng Thiên kéo tóc về bên, dịu dàng : - Người ra ngoài có tôi phải để ý thêm , bị thương tôi biết làm sao? - Ta muốn ngươi ở cạnh ta! Có ngươi bên cạnh ta cần ai cả! vỗ vai cười khì, đôi mi chớp thành dấu ngã xinh đẹp. trao vô diện nhi cho bế, khẽ: - Hôm nào Người hỏi Tuyên gia cách độ hóa cho đứa trẻ này! - Ta hứa! Trong lòng trữ sẵn ý định thử phen để giải thoát cho Lãng Thiên! Hôm sau Lãng Thiên lôi tử thiên thi ra dạy những công pháp gì đó trong rừng trúc.Trong lúc chú ý đến nàng thầm mang thủy hương đài và quạt phượng hoàng ra bày trước mặt: - Máu của mình nữa... Bao nhiêu là đủ nhỉ? Cắt đường ở cổ tay, để máu vào bình ngọc. giọt... Mười giọt... Bình ngọc vẫn có gì thay đổi, bé vung vẩy vết thương rát buốt chán nản: - Đau quá, xong rồi. lẽ bao nhiêu máu này vẫn chưa đủ? Nhìn qua khung cửa thấy nét mặt nghiêm túc của , bất giác hài lòng! có tâm tư, khi còn sống chưa gặp bất kỳ tên con trai nào tử tế. Nếu đẹp mã thường xấu tính, tốt tính chút cục mịch, vô tâm... Cớ sao ở đây lại có lắm đàn ông lịch lãm nhỉ? Tuyên gia hẳn rồi, Lãng Thiên lại càng chu đáo, chỉ có tên đó! Cái tên nằm bất động đó, tia nhìn lạnh lùng lãnh cảm, có đôi chút là tránh né ánh nhìn của . Hôm đó bỏ mặc trần trụi như thế chắc là ghi hận lắm. Kệ! bị Tuyên gia ghét ra mặt thế chẳng phải thiện nam tín nữ gì, vất sang bên. Lãng Thiên tốt như thế dù có bỏ thêm máu để phá trận cũng xứng đáng! giọt máu vương ra ngoài hoá thành thanh băng huyết sắc nhọn đỏ lóng lánh. cắn môi dùng nó đâm vào tay, máu tuôn theo lưỡi băng huyết thành dòng xuống bình ngọc và quạt phượng hoàng. Quạt hút sạch máu rũ tầng lông phượng phía ngoài thành muôn vạn tên băng lửa phóng về phía rừng trúc, thủy hương đài có máu giả đông lại vỡ tan thành nhiều mảnh li ti bay trong khí. nhìn được nữa, mọi thứ trước mắt đều nhoè ... Hình ảnh trước khi ngất lịm là quạt phượng hoàng ụp vào người và tiếng Lãng Thiên thét: - Chủ nhân! Lãng Thiên chạy vào nhà tranh chủ nhân biến mất cùng quạt phượng hoàng, sương mù tan và ngọn trúc xanh mướt chứng tỏ trận Nghịch hoả được phá giải. chỉ đau đớn mà tử thiên thi cũng ngửa cổ hú gọi cách vô vọng. ôm cây roi vàng, nước mắt lăn dài gò má mịn màng : - Chủ nhân của tôi, sao người nghe lời tôi? Giờ tôi biết quạt phượng hoàng mang người đâu? Cất roi vào trong tà dạ hành y, quệt nước mắt bảo tử thiên thi : - Dù lật tung thiên địa chúng ta phải tìm ra Ma Kim Tuyết! Ngươi hãy ở yên đây bảo vệ tốt Lãng Thiên Nguyên, ta để vô diện nhi trong rừng trúc, ngươi nhớ chăm sóc nó. Ta ra ngoài tìm. Khi nào thấy thiết linh điểu nền trời ngươi mau chóng theo đó đến gặp ta! mình cưỡi mây xuống hạ giới, nhân gian ngàn năm đổi mới. Những cỗ xe chạy nườm nượp, trang phục càng lạ lẫm, ngộ nghĩnh hơn rất nhiều. Vào quầy cà phê, chống tay nhìn ông già cặm cụi chế nước sôi vào những cái phin . Đợi đến khi ông ấy mang ly thơm lừng đến, nở nụ cười nhạt: - Lão vẫn khoẻ nhỉ? - Mùi này... Ngài là ai, ngài phải giả! Lão nghi hoặc nhìn, dáng vóc thư sinh thanh tú như Tịch Vu Xuyên nhưng vẻ cao ngạo... Đôi mắt, thôi... Đôi mắt xanh khiến kẻ nhìn rời khỏi được, đôi mắt đau đáu quen thuộc... Khi lão chưa kịp gọi tên bị phát lôi ra hẻm sau xé đôi, linh hồn lão bắn ra nhìn sợ hãi. Giơ tay đón giọt trường sinh thủy, cười khẽ : - Ngươi sống quá lâu rồi, đến lúc rồi! Theo ta. Từng theo hầu đệ nhất giả thông thuộc từng ngõ ngách của địa ngục. Xách cổ lão già như xách cổ gà, bay vọt khỏi bờ Vong Xuyên, băng đồng hoa Bỉ Ngạn đến đình Mạnh Bà. Mạnh Bà chẳng thay đổi sau ngàn năm, nụ cười vô ưu bờ môi trái tim. Thấy đáp xuống, bà ngừng chén canh rót dở hỏi: - Vị khách này theo qui củ đến tận đây? - là người của Tuyên gia, vận hạn hoàn thành, giờ cho qua kiếp! mở lòng bàn tay cho xem giọt trường sinh thủy, bà gật đầu cho chén canh. Lão uống cũng được, chỉ bóp cả cả cái chén bay tọt vào miệng lão... Canh Mạnh Bà khiến lão lãng quên sạch, giờ Tuyên gia có muốn truy tầm cũng thể! lại dắt tay lão qua cầu, bảo : - Ngươi sống rất tốt, lại là người của Tuyên gia, sổ bộ còn tên ngươi luân hồi. Ta đưa ngươi đến cửa quan tước đầu thai, vận mệnh sau này.. tự ngươi quyết lấy. ! đẩy lão vào cánh cửa sơn son thếp vàng đoạn quay lại đình Mạnh Bà : - Mạnh Bà, cho ta hỏi bà có thấy quạt phượng hoàng của Tuyên gia bay ngang ? - ! Ta thấy, mà ngươi là ai, sao bản Mạnh Bà ta chưa từng gặp ngươi? Bà lại hỏi, cười : - Ta là kẻ hầu dưới trướng Tuyên gia dưới đáy sâu, sao bà gặp được! Mong bà giữ kín việc này, bà biết Tuyên gia rồi đấy! - Ta biết! Nghe U linh giới kháo nhau Ma nương ở hành cung của ngài ấy. Nếu gặp cho ta gửi lời chào! Bà mỉm cười, hơn ai hết mối giao tình của chủ nhân với Mạnh Bà. Chủ nhân tuy phải là kẻ giao thiệp rộng cũng chẳng hoà nhã nhưng có vài bằng hữu tốt! cười chớp hàng mi cong : - Đa tạ! Lãng Thiên nắm chặt trường sinh thủy bay vòng địa ngục tìm kiếm tung tích quạt phượng hoàng. tâm niệm dù phải sử dụng những thủ đoạn tàn ác nhất cũng phải tìm được chủ nhân, mang nàng trở về bên cạnh ! Lại Tuyên gia đánh bại ngân giáp, chiếm nó mang về hành cung Lạc Bất Nhã cầu kiến. Nàng ta diễm lệ cúi chào, tay là giỏ trà tử liên : - Tuyên gia, thiếp mạo muội rồi! - Lạc giả, cớ chi phải nhọc thân đến đây? quan sát nàng ta , Lạc nương thỏ thẻ: - Có lão già dương thế bị giết dã man, cú xé đôi người ánh xám tím như vết xé của tử thiên thi. Thiếp lo ngại trong số thiên thi thuần sổng ra nên đến báo với ngài! Linh hồn chắc bị ăn mất vì thiếp tìm được. quắc đôi mắt kỳ lân nhìn vào chiếc gương đồng tay nàng ta. Vạn Tâm, kẻ nào nhẫn tâm giết lão? Vậy kẻ đó hẳn biết trường sinh thủy người lão cướp rồi! nhướng mày rồi bình lặng lại ngay: - Lạc nương cứ yên tâm, ta biết rồi. Việc này ta lo liệu. Cung tiễn giả! vòng tay chào rồi biến mất vào địa cung, tất cả thiên thi của vẫn ngoan ngoãn trong quan tài. Vậy là tử thiên của giả nào có sức mạnh kinh người đến vậy? Tử thiên thi giao đón Ma Kim Tuyết trở về mình. Nó báo rằng Lãng Thiên Nguyên vắng lặng bóng người. Ma nương hay con tử thiên thi đều mất tích! cau mày nhìn quang lịch báo hiệu ngày mai là ngày đầu của tháng bảy : - Ta chẳng kịp làm gì cả rồi! Phải chờ huynh ta tỉnh dậy, có lẽ có cách. Này, ngươi mau chuẩn bị sẵn xà cổ tửu, vài món ngon để ngày mai huynh ta dậy có cái ăn. Đúng thời khắc, gương mặt nhắm nghiền mắt suốt mười tháng trong năm tỉnh dậy, chớp nhanh đôi tròng mắt đỏ thẫm gầm lên : - hừm... Bọn thủy mãng co rúm ró lại nấp sạch dưới lòng sàn bùn nhão. Nếu vị Tuyên gia kia còn hay cười Tuyên gia này cực kỳ cuồng nộ! Trước giờ chỉ thấy ngài ấy cười khi nhìn bóng dáng thướt tha của Ma giả thôi. lắc lắc cái đầu vừa xoay lại, bẻ tiếng rôm rốp rồi giơ tay nắm đầu con thủy mãng lên : - Chúng bây trốn gì ngốc thế, lộ cả đầu tóc lên. Thôi biến ! Chỉ đợi có thế bọn ma da tót ngay, dám quay đầu lại. Cứ đến tháng bảy là chúng như chơi trốn tìm với . Chu vi vòng quanh ngoài tử thiên thi chẳng con ma nước nào dám đến gần. ở đầu này hành cung chúng lùi xa phía đầu kia. Cần sai gì cứ phải gầm lên hoặc tự tìm. Tử thiên thi bày sẵn bàn tiệc thịnh soạn, nốc rượu xà cổ mở quyển sổ dạ nhật hành xem những việc xảy ra. Đến đoạn Ma Kim Tuyết mất tích mất bình tĩnh, hất đổ cả bàn tiệc : - là vô dụng, có bé con mà bảo vệ xong! Lãng Thiên Nguyên kết giới rất mạnh, cả Ma vương cũng khó lòng vào.... Là kẻ nào bắt nàng ấy ? Con thiên thi trông thấy chủ nhân giận dữ vội đến rót ly trà dâng lên. vẫn chưa hả tức hất đổ ly trà hét : - Ngươi Lầu ma tìm cho ta kỳ thư về tất cả tử thiên thi và giả thông thạo kết giới. Ta phải tìm ra , cứu Tuyết nương trở về! Tiếng gầm như sấm rung chuyển cả vùng nước, vang lên tận cung trời Đâu Suất. Quỷ mẫu cùng số giả, cung nga chuẩn bị cho đại tiệc giả nghe thanh chói tai liền giật mình : - Tuyên gia sao lại nổi trận lôi đình rồi? Nó muốn ngân giáp có ngân giáp, ai lại chọc giận nó thế? ...Ma cung đèn hoa rực rỡ, cung nga ra vào nhộn nhịp mừng vương tử Ma tộc trở về. Trạch Uy sau tháng ròng nằm vùi trong Thất bảo cổ lâu trở về . tuy còn yếu, người vẫn quấn dải lụa đồng nhưng lại được. khoác bạch bào trắng viền xanh biển, mái tóc bạch kim chuyển thành đen tuyền che nửa mặt. Nét đẹp từ mỹ mạo khiến những cung nga vừa nhìn bị hớp hồn. Văn võ vương theo hầu bên cạnh được triệu hồi từ Gác Quỷ lãnh đạm bảo bọn cung nga: - Chớ nhìn, chớ nghĩ, chớ vọng tưởng kẻo rước hoạ vào thân. Lui cả ! Trạch Uy nghỉ ngơi vài ngày bảo văn vương đưa đến đảo Ngư ở bờ bắc băng hoả hải. Nằm dài trêm mỏm đá cao, hưởng thụ tiếng hát vi vút của đám quỷ nhân ngư đẹp mê hồn.! Bọn chúng mình cá đầu người nằm phơi mình bờ cát thủy tinh phô diễn hết sức giọng hát. Đằng nào ở đây ngoài chẳng ai vượt băng hoả hải đến được đây! chẳng ngó ngàng gì đến chúng, chúng cứ hát, cứ thưởng thức đến chán rời khỏi song vì ngàn năm nghe lại nên có đôi chút phấn khích, khẽ cười : - Văn vương, chúng có tiến bộ nhỉ, hát hay lắm! - Vì ngài đấy ạ, thưa Ma vương! Văn vương hiền hậu, vốn là văn sĩ kỳ tài nhưng đồng ý chính sách của Tần vương nên bị xẻo thịt tới chết. Trạch Uy mến mộ tài nên dung nạp đặt hiệu là Văn vương cho theo hầu. biển băng hoả hải chợt lấp loá ánh hào quang dập dềnh khiến bọn quỷ nhân ngư chói mắt nhảy tòm xuống biển. nghiêng đầu nhìn bảo: - Kéo nó vào xem là thứ gì lại trôi dạt tới được băng hoả hải? Văn vương xoay ngọn bút thảy xuống băng hoả hải, nhàng cưỡi bút vượt sóng đến. Kéo vào sát bờ, Trạch Uy tiến đến nhìn giật mình : - Đây chẳng phải Ma Kim Tuyết sao? Nàng ta sao lại hoá băng thi trở lại rồi? - Giờ mang giả về Lầu ma hay sao ạ? Văn vương lo lắng, chìa tay thu quạt phượng hoàng về tay, lạnh lùng : - . Mang nàng ấy về Ma cung, đặt ở biệt cung, nếu nàng ấy xuất , nàng ấy nằm ở đó mãi có lẽ lời nguyền xuất . Hãy giữ kín bí mật này! bên Lãng Thiên và Tuyên gia điên cuồng tìm kiếm, bên Ma vương lại đem nữ giả trở thành xác băng đem giấu vào biệt cung. nghĩ dùng phương thức này ngăn cản nghịch duyên, ngờ chuyện mà duyên phận định dù Ma vương cũng thay đổi được. Lần này là đem lòng nàng hay nàng lại như xưa?
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần: giả! Chap 16: Ma cung. Quỷ mẫu cưỡi linh thú đến hành cung bên kia bờ băng hoả hải, gian vắng lặng chỉ vài cung nga cầm đèn bái lễ. Bà kéo lọn tóc vẽ vòng tròn mở cánh cửa đại điện : - Ta nhớ gửi mấy trăm cung nga đến, cớ sao chỉ còn sáu người các ngươi? - Bẩm Quỷ mẫu, Ma vương chỉ cho sáu nô tỳ lo việc ăn uống, số còn lại bảo Võ vương đưa đến Gác quỷ và thập điện diêm la. Sáu cung nga xinh đẹp, sắc da vàng nhạt tựa mỡ gà, môi hồng cam nhu mì cầm đèn đưa bà đến tẩm điện. Ma vương ngồi tư lự sập, tay là quyển kỳ thư sống chết. Thấy bà vào, vòng tay: - Mẫu thân! Ngày mai là đại tiệc ở Vô Lệ cung, sao lại đến đây? - Ta là muốn thỉnh con đến đó chuyến! Phải đến để các giả diện kiến. Bà ôm thương , vỗ vai bà đoạn bước đến ngồi giường lớn: - Vẫn là chưa đến lúc! Mẫu thân, xin về ! - Vậy con hãy tĩnh dưỡng cho tốt! Bà mỉm cười quay bước, với Võ vương: - Tiễn Quỷ mẫu, lập kết giới ở Ma cung. lang thang trong điện suy nghĩ mông lung, bí mật giấu Ma Kim Tuyết ở đây có phải quá mạo hiểm? Nghe Văn vương trình Tuyên gia tháng bảy lục từng ngõ ngách gian và dương gian tìm nàng, cả Tịch gia cùng các giả đều dẹp an nhàn để tìm giúp Tuyên gia. Nếu Tuyên gia biết giấu nàng ở đây hẳn nổi trận lôi đình , xa cách giữa huynh đệ ngày càng lớn! ...Mãi nghĩ đến biệt cung lúc nào hay, bốn bề tối thăm thẳm. mùi kiều hương nồng đượm phảng phất chung quanh biệt cung. khẽ chau mày: - À... Xoè bàn tay thắp đóm lửa, đẩy cửa vào biệt cung. Xác băng thi mềm lại lộ thân hình mỹ lệ, gương mặt mê hồn khiến lo ngại: - Mới hơn nửa tháng tan băng, khéo nàng ta sớm tỉnh lại! Nắm cổ tay thon trắng ngần, bấm , thở ra: - Ra là còn máu, như thế có vài năm nữa nàng tỉnh được. Ngoan ngoãn nằm ở đây, đợi ta cưới Ma hậu nghịch duyên kết thúc! Định dợm bước phát các bức tường biệt cung đóng tuyết. Tung ngọn liên hoả đặt đầu giường, lại cởi áo ngoài đắp cho nữ giả : - Liên hoả và nhật nguyệt hành y của ta ngăn khí lạnh từ nàng. Ma vương biết rằng Ma Kim Tuyết tỉnh lại, những gì lọt vào tai. Tâm thức nhận biết ràng nhưng thể động đậy hay hé mắt. " là ai? Tiếng dường như từng nghe lần. Đây là đâu? Áo choàng phượng hoàng còn người ta nữa. Làm sao để rời khỏi đây? Lãng Thiên, ngươi ở đâu, ngươi thoát khỏi trận Nghịch hoả chưa?" ...Lãng Thiên ngồi thừ dưới đáy Vô Tận của băng hoả hải, vừa hạ sát thêm con kình ngư hung hãn đoạt lấy tim huyết kình. "Tại sao ngửi được mùi kiều hương của chủ nhân? Ma nương vẫn còn sống, chắc chắn điều đó! Là ai hay cái gì che khuất mùi hương thần thánh ngăn truy tìm?" Tuyên gia và các giả cũng nôn nóng lùng sục song đều vô vọng! nhớ khi chạm mặt Tuyên gia ở bờ nam Hồng hải, ngài ấy nhìn rất lâu, tự : - Ngươi có đôi mắt của kẻ ta quen, rất đẹp! Nhưng có mỹ mạo như ngươi! - Trùng hợp thôi, thưa ngài. Ngài tìm gì ở Hồng hải ạ? cười, Tuyên gia gầm lên : - Ta tìm giả của ta. Mùi kiều hương của nàng ấy bị che , ta tìm được. khi đó giả vờ lơ đễnh: - tài tình khi che được mùi hương độc nhất vô nhị đó! - Ta về tìm tim huyết kình, thứ vũ khí linh thể đó có thể lùng ra mùi kiều hương! Với Lãng Thiên thông tin này như tia sáng cuối đường hầm, vượt mọi hiểm nguy, ngại ngực bị toét mảng lớn vắt ngang lỗ thủng .Cầm tim huyết kình tay phát trái tim con kình ngư chết vốn ngừng đập vụt ấm nóng lên, đỏ au! trồi lên mặt biển băng hoả nhìn mông lung, chẳng lẽ chủ nhân ở băng hoả hải? Mặt biển này vốn ngoài ngư , quỷ nhân ngư sinh vật nào sống hoặc nổi mặt nước. phải dùng dạ hành y trùm kín mới thoát khỏi luồng băng lửa vừa nóng hơn ngàn độ vừa lạnh ngàn độ. Xem nào, bờ bắc là đảo Ngư, lẽ nào chủ nhân ở đó? Quỷ nhân ngư nằm nửa cạn nửa dưới nước say sưa hát điệu nhạc ru hồn chợt im bặt. Tiếng tiêu êm trong vi vút vang lên biển, bóng đen di chuyển nhanh sương mù hồng tiến về đảo Ngư. Kẻ lạ cởi mũ trùm lộ gương mặt đẹp như tạc, mắt xanh mày bạc khẽ nhếch mép nhìn bọn quỷ nhân ngư: - Các mỹ nhân, các vị có thấy nữ giả Ma Kim Tuyết đến đây ? - ! Bọn chúng ré lên : - Nơi này chỉ Ma vương có đến thôi! vừa nghe đến Trạch Uy mặt liền như đóng băng, đôi mày bạc quắc lên: - Ma vương? - Nửa tháng trước ngài ấy đến, sau đó vớt được món bảo vật của thiên giới về Ma cung! con quỷ nhân ngư ré lên the thé. thảy trái tim huyết kình hỏi: - Tại sao nó lại ấm và đỏ thế? - Trong tim huyết kình luôn mang mảnh gương tim, chính gương tim cảm nhận mùi của chủ nhân nên ra dấu hiệu. theo lời chúng xé trái tim ra lấy được mảnh gương, trong mảnh gương ra vùng đen thăm thẳm. chợt nghe tiếng thân : "- Lãng thiên... Ngươi ở đâu? " Tặng tim huyết kình làm món ăn cực phẩm cho bọn chúng, nắm chặt gương tim bay về phía vùng đen tối nhất... Ma cung! Trạch Uy vừa ngả lưng xuống chợp mắt bay đến mộng cảnh toàn băng giá. Chung quanh đầy trời gió tuyết, vạn vật tuyền màu trắng tinh khiết. lắc đầu rũ bông tuyết tóc rơi xuống: - Nơi này... - Cái tên kia... Ngươi là ai? nghe tiếng gọi quay lại nhìn thấy Ma Kim Tuyết ngạo nghễ đứng nhánh băng, tà áo viền vân tơ trúc vàng lấp lánh. Gương mặt kiều trắng phách, ma mị song đôi mắt phượng đỏ tươi lại linh hoạt vô cùng. nhủ lòng dùng thần chú rời khỏi mộng cảnh ấy nhảy xuống bên cạnh, tay rút đai lưng cởi xuống! Trong mộng cảnh của thể thi triển bất cứ phép thuật nào! Trạch Uy lại bị ấy lột trần, vừa nhìn dải lụa đồng Ma Kim Tuyết gật gù: - Ra là ngươi! Ta gào thét xem kẻ nào giam lỏng ta vì ngươi lại chui vào mộng cảnh này! - Nàng...muốn làm gì? cả kinh nhìn đôi mắt gợn lên tức giận của nữ giả. Cảnh bị nàng trêu ghẹo hôm trước lại ngập trong đầu ! Ma Kim Tuyết vốc từng nắm tuyết lạnh buốt đắp lên người , thanh tuy nhưng sắc như từng lưỡi băng cắt da: - Ngươi bảo ngươi cưới Ma hậu ? Vậy ngươi là Ma vương Trạch Uy? Láo! Làm gì có tên Ma vương nào mình đầy những vết sét đánh trống lỗ, có trái tim như ngươi chứ? Mà cho ngươi là Trạch Uy ! Ta là giả, là chiến giả dưới trướng của ngươi. Ngươi đem ta giao cho Thất bảo cổ lâu hay Tuyên Thừa Chí lại mang về chỗ quỉ quái này ? Ngươi định chơi trò gì với ta hả? - Ta ... với nàng! khẽ run người vì tuyết lạnh cắt ngấm vào kẽ những vết thương, nghiến răng chịu rét buốt. càng nhẫn nhịn càng nổi giận, bóp miệng : - Ngươi...mau thả ta ra! Cho dù mấy trăm năm nữa phải nằm liệt giường liệt chiếu, Ma Kim Tuyết ta cũng muốn thấy bản mặt đáng ghét của ngươi ! vẫn im lặng, đôi mắt nhắm nghiền chẳng buồn trả lời! nghĩ chỉ cần ngạo cho tức đến căm thù có chuyện nữa chiến giả đem lòng ! Ma nương lời nguyền xưa bị phá bỏ. Ma Kim Tuyết thoáng chán nản, bỏ mặc bị tuyết làm cho lạnh cóng tím tái toàn thân mà phóng lên cành băng: - Ta ngươi hay, ngươi ngày thả ta ra đừng mong ngủ! Cứ ngủ là lại gặp ta ở đây! Lần sau chỉ là tuyết lấp thôi đâu! Cút ! hét lớn khiến giật mình tỉnh giấc, toàn thân ướt sũng còn vương vài bông tuyết đầu. mím môi: - ngờ nàng ấy vừa trở lại có thể trong tâm thức tạo nên mộng cảnh cuốn ta vào! Gọi Văn vương đến, khẽ: - Ngươi đến Lầu ma chuyến, đem kỳ thư về mộng cảnh ảo giác về đây! trở lại biệt cung, bế Ma Kim Tuyết bỏ vào quan tài băng đoạn cuốn xích băng thả xuống hồ băng trong Ma cung: - Ta muốn thấy nàng nữa! Đợi ta tìm cách hủy mộng cảnh của nàng. Ta muốn nàng bị giam cầm trong băng đến khi ta kết hôn. Nàng bây giờ còn đáng sợ hơn ngàn năm trước nữa! ý thức được mình bị Trạch Uy kia bỏ vào cái hộp, có tiếng xích cuốn lại lẫn tiếng nước và đá băng vỗ phía ngoài. " là đáng chết! Ngươi đợi đó Trạch Uy! Nếu ta gặp ngươi trong mộng cảnh lần nữa, ngươi chết với ta!"
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần: giả! Chap 17: Mộng cảnh! Lãng Thiên nhìn cả vùng trời đen tối trước mắt, vòng kết giới xanh thẫm gợn vòng quanh ngăn bất cứ kẻ nào muốn xâm nhập. hai lần cố xông vào đều bị sét nhánh bửa cháy lam nham dạ hành y, cả mái tóc cũng bị cháy đoạn lớn. Cắt phăng mái tóc dài ngang lưng thành tóc ngang vai, rút sợi gân kình ngư cột gọn gàng. Ngày trước khi chưa xảy ra nghịch duyên vẫn thường theo chân Ma Kim Tuyết vào Ma cung. Khi chủ nhân ngồi trò chuyện cùng Trạch Uy đứng nghiêm trang bên ngoài sảnh canh gác. Trong ký ức của con tử thiên thi mạnh nhất địa ngục Ma cung này xưa nay giăng kết giới! Bởi ngoài Quỷ mẫu và các giả e rằng chẳng ai vượt được băng hỏa hải đến đây. cau mày : - E là Trạch Uy ngăn cản cả các giả! giấu chủ nhân ở đó? muốn gì? Bóp chặt mảnh giương tim, cạnh gương sắc cắt vào da khiến dòng máu đen thâm thẳng xuống gương tim. chợt nghe tiếng Ma Kim Tuyết vọng từ xa xăm: "- Lãng Thiên! Ngươi thoát chưa? Ta mất hết máu thể tỉnh lại... Lãng Thiên! " thấy cay khóe mắt, dẫu còn trái tim nhưng vẫn cảm nhận đầu nặng trĩu! Chủ nhân! Người trở lại chỉ là giả mơ màng lại cả gan phá trận Nghịch hỏa. mím môi, nghẹn ngào: - Người ở đâu? Tôi thể phá kết giới, làm sao tìm người đây? Phía xa luồng gió nóng tạt đến, dáng vẻ đường bệ cầm đuốc phong hỏa đạp lưng con linh điểu bay đến. muốn chạm trán Tuyên Thừa Chí lúc này lên trùm dạ hành y trốn vào luồng khói. Tuyên gia nhìn kết giới , hét tiếng sấm vang chớp giật: - Ma vương ! Tuyên Thừa Chí đến rồi! Ngươi ra đây cho ta! Lãng Thiên nấp trong luồng khói thấy Võ vương hình dạng là con giao long cuốn quanh Ma cung, cái đầu vươn đỉnh vòng sét gục gặc: - Tuyên gia! Xin về cho! Ma vương bế quan , tiếp bất kỳ ai! - Hừm! Ta cứ muốn quấy rầy ! Ngươi với Tuyên Thừa Chí cho ba ngày để mở kết giới ra gặp ta! đừng trách bổn giả nể mặt chủ của địa ngục! Lãng Thiên bay khỏi băng hỏa hải trở về Lãng Thiên Nguyên, cần khôi phục sức mạnh lẫn mỹ mạo bị cháy xém loang lổ này! Có Tuyên gia ở đó yên tâm rồi! Trầm mình trong suối ngầm, lòng nhớ chủ nhân tha thiết. Ma Kim Tuyết dung nhan tuyệt thế ! Đôi mắt đỏ tươi trong veo thanh tĩnh mỗi khi ngụp lặn trong suối ngầm trồi đầu lên làn mi đen nhánh lại đọng những giọt nước suối li ti, khóe môi vương ít nước suối đầy mê hoặc! lúc đó luôn quỳ phía cầm tấm áo choàng đợi ấy bước từ dưới suối lên liền khoác vào thân hình mỹ lệ đó! Chủ nhân trước kia chưa từng để mắt xem là tên đàn ông, ấy nghĩ là tử thiên thi vô tạp niệm. cũng chôn kín những cảm xúc trào dâng khi thấy chủ nhân bâng quơ giơ tay đón những bông tuyết, khi chủ nhân cười khẽ nhắc đến Trạch Uy! Đến khi nhốt vào trận Nghịch hỏa có lẽ nữ chiến giả chẳng hề nhận ra tình cảm của . Với ấy mãi mãi là kẻ hầu đáng tin cậy, kẻ ấy sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ nhưng hề ! Vốc nước tạt vào mặt, thở dài: - Chỉ cần Người trở lại ở cạnh tôi! Để tôi chăm sóc Người! Tôi tình nguyện ở bên người, vĩnh viễn ôm khối tình câm này... oán hối! ... Trạch Uy uể oải ngả lưng giường phủ chăn ấm, hai ngày chợp mắt! Kỳ thư về mộng cảnh chất đầy dưới chân giường, cả Văn vương cũng tài nào tìm ra cách hóa giải! bóp trán, bảo : - Ngươi mang hộ giáp đến cho ta! - Ngài...mặc hộ giáp ngủ? Văn vương từ tốn, tuy hiểu lý do nhưng vẫn mang bộ giáp lãnh ngư bằng đồng đen, bên ngoài là vô số vảy cá sắc bén. Cho Văn vương lui, nhắm mắt: - Ta phải vào mộng cảnh của nàng ta xem điểm yếu nằm ở đâu! Ma Kim Tuyết dùng tâm thức cất căn nhà tuyết, bên trong có chiếc giường băng. nằm vắt chân chữ ngũ giường băng nghe có tiếng chân liền ra khỏi nhà, đạp tuyết nhảy lên nóc ngồi. Trạch Uy? tự vác xác đến? trông kẻ vừa đến mang hộ giáp sắc bén đầy vảy cá, đai nịt gọn gàng bật cười: - Ây cha, ngươi phòng vệ kín kẽ quá nhỉ? Ta chưa nắm đầu ngươi vào ngươi tự tìm đến ! chẳng thèm ngước nhìn , lạnh lùng ngồi xếp bằng dưới tuyết, miệng lầm thầm đọc thần chú định tâm. khịt khịt mũi, nhếch miệng cười : - Ngươi lo ngại ta nên đem ta nhốt vào cái hộp dìm xuống lòng nước lạnh đầy băng phải ? Ngươi là kẻ xấu! Ta là con đó nha! thể tỉnh lại tội nghiệp lắm! Ngươi thân là Ma vương lại nghĩ cách cứu giả còn giở trò bắt nạt ta? Ngươi tưởng ngươi mặc hộ giáp ta làm gì ngươi được sao? Nằm mơ ! nhảy xuống bên cạnh , vừa chạm vào vảy cá chém mu bàn tay trắng nhợt . còn máu để chảy! lại cười, miệng gọi khẽ: - Hộ giáp lãnh ngư! Hộ giáp lãnh ngư! Trở về chỗ ! Trạch Uy thấy bộ giáp phút chốc biến mất giật mình mở to mắt nhìn nữ giả: - Làm sao nàng...? - Ngươi quên đây là mộng cảnh của ta sao? Chết ngươi rồi, ta đòi cả vốn lẫn lời đây Trạch Uy! Vật ra đất, rút đai lưng cột chặt hai cánh tay vào gốc cây băng , Ma Kim Tuyết lại...lột sạch đồ chủ của địa ngục. Trạch Uy giận tím mặt, giọng giữ được bình tĩnh: - Nàng... Vô sỉ! - Ta còn vô sỉ hơn nữa! Ngươi nghĩ xem, ta thể tỉnh, ra khỏi mộng cảnh cần mặt mũi làm gì? Cứ trút giận ngươi ! Ngươi tự tìm đến! tát hai cái mạnh vào mặt , dùng sức quá độ khiến lòng bàn tay rát buốt. Hai má Trạch Uy in hằn năm dấu tay, đôi mắt vốn tĩnh lặng nổi sóng: - Nàng dám đánh ta? Nàng sợ ta giáng sét xử nữ giả hay sao? - Hừm... Ta nghĩ nhiều như vậy! giơ ngón tay khều khều cơ ngực , nơi vị trí trái tim trống hoác luồn tay vào mò mẫm khiến đau khung khiếp: - Đây là gan... Đây là xương sườn... Này , ta tới lúc này mới dám sờ những thứ này! Hồi ta còn sống xương heo cũng dám đụng! - Hức... Nàng...điên ...rồi! bất lực nhìn đôi tay dần tiến xuống vùng hạ bộ, nhân nhượng mà nắm đầu con cự long ngủ dậy chọc chọc. Ma Kim Tuyết đem tất cả những trò từng đọc trong sách mà trêu ghẹo, con cự long theo đó mà bừng tỉnh! nắm con cự long xoắn qua lại khiến vặn người đau đớn, hét lên: - Nàng dao đâm ta còn hơn Ma Kim Tuyết! Trò quái quỉ thế này nàng học ở đâu? - Dương thế! Ta ngươi nghe, ta còn nhiều nhiều trò nữa! Ngươi có muốn ta tận tình tiếp ngươi ? Trạch Uy chưa kịp trả lời cảm thấy hạ thân đau đớn tột cùng! nổi gân xanh cả người, hai cánh tay giận dữ giật đứt dây trói quát: - Nàng đem gì bỏ vào người ta? - Khối băng! cảm nhận hậu huyệt đau thốn lại lạnh đến run bần bật, rên rỉ: - Chết tiệt! Con cự long vươn mình hùng dũng , khó chịu tột cùng nhưng nữ giả trước mặt dường như chóng chán, cong môi đứng dậy đá đít cái đau: - Cút về giường ngươi mà tự khổ ! Ta chơi chán rồi! Trạch Uy ngồi bật dậy, người mảnh vải che thân! Vũ khí nam nhi của vừa lạnh vừa cứng chuyển màu đỏ thẫm, cả hậu huyệt cũng thốn buốt ! Nổi giận , lia tia nhìn đến nơi nào là nơi đó vụn vỡ. Văn vương vội vã chạy vào thấy đèn đuốc tắt ngóm, ông giơ ngón tay thắp đèn thấy chung quanh giường hỗn độn. Ma vương giận dữ bóp nát đầu kỳ lân chạm đầu giường, Văn vương thấy tình trạng khó xử của chủ nhân vội : - Để thần gọi cung nga khiến ngài dịu lại! - cần! Ra ngoài! ngã vật ra giường , nghiến răng: - Ma Kim Tuyết! Ta biết ta sai, ta nhường nàng sao nàng bỏ qua cho ta? May là ta bị phạt móc trái tim quăng vào băng hỏa hải, ta dễ rung động, thể ... Nàng.. Đáng chết! ... Trong tiên thất ở tầng trời thứ ba mươi hai, vị tiên giả khẽ cười mở chiếc hộp da rồng: trong đó là trái tim vẫn còn đập! tiểu đồng mặc hồng y bước vào, vòng tay: - Túc Thành thần quân! Người gọi con? - Ngươi hóa thành con cá chép ngậm trái tim cho vào lưới Tịch Vu Xuyên! Ta muốn trái tim này trở về với Trạch Uy! Vị thần quân cao lớn có mái tóc dài chấm gót màu đỏ, gương mặt thanh thoát điểm dấu hoa lửa trán khẽ . Ngàn năm trước nhận lệnh mang trái tim Ma vương quăng vào băng hỏa hải nhưng Túc Thành thần quân thay thế bằng trái tim khác! Tiểu đồng ôm chiếc hộp lễ phép: - Xin tuân lệnh! Còn mộng cảnh nữa? Con lén cho" nộ tình hương" vào mộng cảnh của Ma nương, e là lần vào Trạch Uy bị hành thê thảm ! - Mặc kệ ! ! Cởi y phục ngoài để lộ vùng lưng vẽ nam nhi tay cầm đuốc phong hỏa, gương mặt uy phong, môi khẽ nhếch cười ; Túc Thành thần quân trầm giọng: - Khúc Hy ... Tuyên Phong... Ta trả thù cho ngươi!
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần : giả! Chap 18: Chủ của Miên tiêu! Túc Thành thần quân để trần nửa thân xuống thần điện dưới lòng tiên thất. Hàng chục ngọn đèn trầm thắp sáng rực, bức họa tượng đặt trang trọng vách : bức họa của Khúc Hy thần nữ! Thần nữ mặt tròn như trăng rằm, mũi cao vút hài hòa cùng đôi mắt sâu long lanh và khóe miệng hé góc như sắp cười. Làn da sáp ong vận bộ thần phục màu đỏ tươi càng khiến dung nhan bội phần xinh đẹp. Túc Thành thần quân ngồi xuống kỷ tọa bằng gỗ đàn hương đối diện bức họa, tay luật động trong bát cát vàng khẽ khàng: - Khúc Hy... Bây giờ nên gọi là Tuyên Phong nhỉ? Cho dù ngươi tránh né ta, cho dù ngươi nguyền mang kiếp nam nhi để rũ bỏ ta ngươi vĩnh viễn rời khỏi vòng tay ta được! ... Thượng cổ! Ma giới thượng cổ có rất ít giả, chưa xuất Quỷ mẫu và tình thế cực kỳ hỗn độn. Các đạo ma, thần ,tiên luôn gây chiến với nhau mãi đến khi Ma vương xuất thế dẹp loạn! Ma vương ngoại hiệu Túc Vương tử cực kỳ bá khí với mái tóc đỏ quạch cột cao đỉnh đầu, đôi mắt đỏ tươi trong veo và nụ cười hào sảng. Sau khi phân chia ranh giới Túc Vương tử giao Ma cung lại cho U Linh tướng soái canh giữ còn mình chu du tứ hải. Khi đến bờ Hắc hải gặp thần nữ múa cái trống lớn bên bờ biển. Nhịp chân trần của nàng gõ lên mặt trống khiến cho mặt biển động mạnh như được vỗ về, sóng yên biển lặng trở lại! ngồi mỏm đá nghiêng đầu ngắm bóng nàng thướt tha trong điệu múa, giả bẩm: - Túc Vương tử, thần nữ Khúc Hy dùng điệu múa đẩy lùi sóng thần. giả thu hoạch được số hồn phách như trong sổ địa ngục tiên liệu! - Số trời cãi được! Nàng ấy cứu dân được hôm nay cứu được ngày mai! Lui ! đợi đến khi nhịp gót chân ngọc ngà dừng lại mới vỗ tay tán thưởng: - là mê hồn! - Ngươi là...? Khúc Hy nhướng mắt hỏi, nàng là thần nữ trong núi sâu ngự ở tầng trời thứ ba mươi hai. Lần này ngang qua Hắc hải thấy dân vốn có sức chống đỡ sóng thần nên bày điệu múa cứu giúp. Vốn chen chân vào cuộc chiến thần, ma, tiên nên nàng nhìn ra kẻ trước mặt mình là Ma vương ! cười rất tươi khi nhìn gò má phính bóng nhuận của nàng: - Nàng nghĩ ta là ai? - Nơi này dự liệu có sóng thần, có giả thu hồn... Thường nghe lữ đoàn giả tại có ba mươi sáu vị, đều là những vị có tư chất lẫn dung mạo đặc biệt! Ngươi là giả? Túc Vương tử càng nhìn càng thấy thần nữ này rất đáng , cử chỉ lời đều toát lên vẻ trong sáng thoát tục. bất giác gật đầu: - Ta..là giả! Gọi ta là Túc Thành! Nàng là.. - Ta là thần nữ Khúc Hy! Xin phép lui chân! Nàng vòng tay chào, lại lưu luyến : - Nàng... đâu? - Ta hái thuốc! rồi liền hóa thành làn khói biến mất khiến ngẩn ngơ lúc lâu. Nhìn những con người bé vẫn vô tư vì thảm họa được Khúc Hy đẩy lùi, nhếch môi cười quay mặt ... cái phẩy tay của Ma vương, luồng sóng ngầm vốn bị ru ngủ liền nổi dậy, tung những cột sóng cao ngút phút chốc cuốn tuột mọi thứ ra biển lớn. rời khỏi khi hai vị giả vòng tay cúi chào, xa xa lố nhố những linh hồn vừa thoát xác... lên đến tầng trời thứ ba mươi hai, tự khoác áo choàng che bá khí Ma vương mà tiến vào rừng sâu. Tiên thất của Khúc Hy nằm tĩnh lặng trong cánh rừng hoa đào. là mùa lá rụng nên chỉ trơ toàn khung cành trơ trọi, trông xa như hàng ngàn hàng vạn nhánh xương chĩa ra. Bên cạnh tiên thất là dòng suối trong vắt uốn lượn, có nuôi hai con cá chép đỏ xinh đẹp vừa thấy khách lạ chuồi xuống lòng rêu trốn mất! Khúc Hy vai mang gùi lá từ cao phóng xuống, nhìn dò xét: - giả Túc Thành, ngươi tại sao lại đến đây? - Ta ngang qua thấy tiên thất này thanh tịnh, nhớ đến nàng nên xin tách trà thôi! lại cười, Khúc Hy điềm tĩnh xòe tay mời vào tiên thất. Bên trong bày bàn trà, cây tiêu bằng ngọc đặt hai thanh đỡ và sập dài để ngả lưng. Nàng châm trà, thư thái : - Chỗ ta chỉ có trà hoa đào, bánh hoa đào thôi! Ngươi dùng tạm! - Nàng luôn ăn những thứ này? hỏi, hương hoa đào thoang thoảng dịu cánh mũi, hậu vị ngọt ngào trong cổ họng khiến vui vẻ. Khúc Hy nhàn nhạt trả lời: - Ta bước chân đâu ngoài lúc hái thuốc, ta ăn chay từ bé! Cũng làm bạn với bất kỳ ai! Túc Vương tử gần như bị hút hồn bởi tiếng trong trẻo như đóa hoa đào vướng chút bụi phù sinh. vốn thiếu mỹ nữ từ người phàm đến thần, giả nhưng chưa có kẻ nào lọt vào trái tim ! Uống xong chung trà liền rời , Khúc Hy kia điềm nhiên phơi thuốc chẳng nhìn thêm chút. Cứ như thế suốt mấy mươi năm, thỉnh thoảng lại ghé vào xin trà, đôi lúc mang đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực đến đặt bàn. Khúc Hy cười, huơ bỉ ngạn liền tan biến: - Bỉ ngạn đẹp cũng là hoa của địa ngục! Khúc Hy muốn ! - Ngươi ghét địa ngục như thế sao vẫn châm trà cho ta? chống tay nhìn tà áo đỏ bay trong gió ôn tồn, thần nữ dịu dàng: - Ta coi ngươi như kẻ lỡ đường, bố thí chung trà cũng có gì ... trở về Ma cung, ngấm ngầm tìm cách bắt Khúc Hy về làm Ma hậu! lại đến tiên thất phát mọi thứ bụi bám nhện giăng, hai con cá chép trong suối biến mất. bàn trà chỉ còn lại cây tiêu ngọc nằm đè lên thanh trúc giản phổ bài " Miên vũ khúc". Khúc Hy rời khỏi tầm mắt đột ngột như thế! Túc Vương tử thầm tìm kiếm mấy trăm năm vẫn như mò kim đáy bể. quét dọn sạch tiên thất, tự họa bức họa Khúc Hy thần nữ đặt dưới thần điện , cho vong vật tu canh giữ. Những lúc ở Ma cung đều đến đây, ngắm nhìn cảnh vật rồi học thổi tiêu. Đến ngày tiếng Miên tiêu của vang đến Thiên cung, Thái Ất chân nhân theo tiếng tiêu mà đến. Ngài thấy trong tiên thất của nữ đồ đệ có nam tử khoác bạch y trắng đứng buồn bã thổi tiêu, khẽ cười: - Ma vương! Ngài cớ sao hạ cố đến đây? - Đảnh lễ Thái Ất chân nhân! Ta chỉ đợi thần nữ trở về! vòng tay cúi chào, vị chân nhân chỉ vào cây tiêu ngọc : - Ta còn nghĩ Khúc Hy ngộ được "Miên vũ khúc" , ra là ngài! - Ngài biết Khúc Hy? ra chiều vui mừng, châm ấm trà hoa đào thơm dịu. Vị chân nhân khua vòng phất trần, tất cả cây trọi cành đều đâm chồi : - Khúc Hy là đồ đệ của ta nhưng học mãi thông, duy có điệu múa là tinh diệu! Nó lại tự xóa tên mình trong đá nhân duyên , nguyện chỉ tu hành! Miên tiêu là món quà của ta ban cho, hi vọng ngày nào đó nó ngộ được! ngờ nó rời khỏi đây lại để lại Miên tiêu! - Ngài có biết nàng ấy đâu ? Thái Ất chân nhân quay bước, vọng lại mấy câu: - Khúc Hy rời để tránh mặt ngài, chi bằng ngài để nó yên ổn tu hành! Giới nào với giới ấy, nó thuộc tiên gia kết giao với địa ngục! trở về ngồi lỳ trong điện mấy ngày, sau đó thỉnh chỉ Ngọc Hoàng đại đế xin bỏ tu vi Ma vương. muốn tu tiên để xóa bỏ ác cảm của Khúc Hy với Ma giới! Truyền hết tu vi Ma vương cho U Linh tướng soái, đặt bàn tay lên vai người kế thừa dặn dò: - Ma Tôn! Ngươi nhất định phải phát triển lữ đoàn giả, làm tốt chức trách! Ta giao địa ngục lại cho ngươi! - Ta hứa! đến tiên thất ở lại đó, chuyên tâm tu tập . Cả Thái Ất chân nhân cũng tán thưởng trí tuệ và bản lĩnh thoát khỏi ma chướng, lòng tu tiên của . Đến ngày được phong thần quân hoa đào nở rộ khắp chu vi hàng dặm quanh tiên thất. cười lớn, hào sảng: - Khúc Hy! Ta là Túc Thành thần quân, nàng chịu xuất trước mặt ta chưa? hạ phàm sau mấy trăm năm bế quan, ngỡ ngàng nhận ra Ma Tôn thay đổi! Lữ đoàn giả đúng là lớn mạnh nhưng đầy rẫy giả tà ác, Ma Tôn cũng vì say máu cuồng chinh mà giết rất nhiều sinh linh! ôm những đứa trẻ bị tử thiên thi xé đôi người, nước mắt rơi: - Ta liệu sai ư? Phía Đông nghe tiếng trống vỡ, vội đến nơi thấy Khúc Hy đấu với Ma Tôn bị đánh trọng thương, trái tim đập liên hồi nằm trong bàn tay Ma Tôn. trông thấy thần nữ quằn quại bên trống vỡ nổi phong ba, thét lớn: - Tên phản phúc! Ngươi ngược lại lời hứa! - Túc Thành thần quân! Ngươi tu tiên, liên quan đến địa ngục nữa! Là ngươi vì nữ nhân buông bỏ quyền lực! Ngươi thể can dự vào việc của ta! Túc Vương tử chỉ vươn cánh tay cướp lại trái tim Khúc Hy, đến ôm lấy nàng, đưa trái tim trở lại lồng ngực khóc ra tiếng! Thần nữ chỉ nhìn , đôi mắt lạnh lẽo trăn trối: - Túc Thành, ngươi vì ta mà tu tiên...ta cảm kích nhưng ngươi giao địa ngục cho Ma Tôn khiến sinh linh đồ thán! Ta và ngươi đều có tội. Ta nguyền nếu ta tái sinh là nam tử, ta muốn liên quan đến ngươi nữa! Khúc Hy gục chết tay , mái tóc đỏ quạch phút chốc bừng cháy như ngọn lửa! hôn trán thần nữ, co bàn tay liền mọc vuốt dài khiến Ma Tôn sửng sốt tột cùng: - Vuốt sát ma! Ngươi phải truyền hết tu vi cho ta hay sao? - Ha ha... Nhưng vuốt sát ma là bản năng của ta! Ma Tôn! Ta nhất định moi tim ngươi tế Khúc Hy của ta! Ma Tôn dẫu ma lực cao cường nhưng đứng trước Túc Vương tử tài trí hơn hẳn sau ba ngày đấu đuối sức. Lúc tung vuốt định kết liễu Ma Tôn Ma hậu mang thai bế Ma Thiên chạy đến, sụp lạy: - Thần quân, xin tha cho ngài ấy! - Hừm... nhìn Ma Thiên có chỏm tóc đỏ , gương mặt từ ái nguôi giận , quát: - Ta tha cho nhưng con cái các ngươi sau này đời đời phải làm giả, dùng tâm vô ưu để quản địa ngục! Quả nghiệp của tới, sớm thôi! ôm xác Khúc Hy về tiên thất, chôn dưới cây hoa đào. Ngày ngày đều thổi tiêu chiêu hồn nhưng tài nào gặp được! ngày kia tiểu đồng về báo lại Ma hậu sinh ba người con trai, người con thứ hai vừa sinh ra cười, vươn vuốt sát ma móc trái tim Ma Tôn quăng xuống đất. Lại đứa con út trán có dấu hiệu Ma vương tương lai nên Ma hậu ép chân thân của người con thứ hai vào đứa con út để nó dùng thân xác trai vượt băng hỏa hải vào Ma cung! Túc Thành thần quân vừa nghe nổi trận lôi đình: - Làm thế chết mất đứa hay sao? Vuốt sát ma? Ngươi đứa bị lấy mất chân thân có vuốt sát ma hạ sát Ma Tôn? - Thưa phải! Thái Ất chân nhân biết tin chỉ thở dài Khúc Hy đúng là tội nghiệp! Đầu thai làm con của Ma Tôn! cắn môi đến bật máu, nghiến răng: - Ta nhất định khiến chúng phải trả giá... ... Từ lúc đó về sau còn nghe Túc Thành thần quân thổi tiêu nữa! Sau này lần gặp Tuyên gia hai mặt chơi, xoa gương mặt tươi cười: - Tuyên Phong! Ngươi có thích tiêu ? - Ta thích! Thần quân cho ta ư? lúc đó ngần ngại tặng Miên tiêu lẫn khúc phổ cho nhóc Tuyên Phong vừa vài tuổi. giả gương nước cứ thế lớn lên, hề hay biết mỗi bước chân mình đều có kẻ dõi theo, thương thầm lặng!