Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 4: Giao tình!


      Lãng Thiên nhóm đống lửa lớn trước nhà, bên đặt đỉnh đồng lớn. bé ôm đứa trẻ vô diện ngậm ngùi:
      - Ta phải mẹ ngươi nhưng mới ôm ngươi chút thấy đau thương, xót lòng vậy. Huống hồ mẹ ngươi trông thấy con như thế cả hàng trăm năm.
      - giả, Người bỏ nó xuống sập . Bây giờ chúng ta chưa thể làm gì cho nó đâu, cứ để nó ở đây, khi đánh xong thất bảo cổ lâu đến tìm giả Tuyên Thừa Chí. Có lẽ ngài ấy giúp được. Nào, đến đây!
      Lãng Thiên ló cái đầu ra khỏi đỉnh đồng gọi, đặt đứa bé xuống sập đá đoạn đến bên đống lửa:
      - Nóng quá! Ngươi thấy nóng sao?

      Lửa càng ngày càng lớn, cả người bé càng lúc càng bốc ra nhiều khói trắng. nhảy ra tự lúc nào nhàng bế bay lên đỉnh đồng. Nhìn từ xuống đỉnh đồng khá cạn, bên trong thứ gì. bá cổ Lãng Thiên :
      - Ngươi định chưng ta đấy à?
      - Là giúp Người qua trận ngày mai, trận Lư Hoả! Thường kẻ giữ tầng thứ hai là tử thiên thi mạnh nhất hoả ngục, toàn thân đều là lửa địa ngục. thể dập tắt, thể quay đầu. Người xuất thân từ băng tuyết, ràng là đối nghịch, con tử thiên thi đó nhân nhượng đâu, khéo có món giả ...nướng!

      điềm nhiên , trong lời có vài phần nghiêm trọng khiến thể chú ý. Tưởng tượng cả thân hình mỹ miều này cháy đen thui đáng tiếc, nhướng mày:
      - Thế làm sao?
      - Đỉnh đồng này hút tất cả lửa vào trong nó sau đó phủ hết cả người giả. Dùng hoả trị hoả, may là giả Tịch Vu Xuyên gửi món quà đến, ngài ấy chắc cũng đoán kiếp nạn này của người nên cố tình chuẩn bị.
      đáp ,thình lình hất xuống đáy đỉnh. nóng gì cả! bé hồ hởi nhún nhảy trong đỉnh, mỉm cười:
      - Cười rồi chút nữa lại la oai oái lên!

      lát sau đúng là cái nóng ập đến, nó ập từ ngoài vào mà bừng bừng trong từng mạch máu. Cơ hồ toàn bộ máu bị cháy khô, cơ xương rúc lại đau buốt, nước mắt ràn rụa, khóc thảm thiết. Lãng Thiên nhìn thế đau lòng nhưng cố cắn răng vào nhà tranh. Vỗ vỗ đứa trẻ vô diện, giọng:
      - đến ắt có duyên, ngươi cứ yên tâm ở lại đây!
      Tiếng khóc, tiếng thét càng lúc càng thống thiết, gió nổi lên cuốn lá trúc rời cành tung lên trung hàng loạt và tuyết bắt đầu rơi lả tả. Lãng Thiên bịt đôi tai lại, hai hàng lệ nóng tràn từ hốc mắt xuống gò má thanh tú. bất chợt sờ vào lồng ngực, chạm vào cái lỗ trống hoác cười khổ:
      - giả của tôi, lần đầu tiên tôi thấy mừng vì mất trái tim, tôi cảm nhận nó đập dữ dội khi nghe khóc, đau... Nhưng cớ sao nước mắt tôi cứ đong đầy thế này!

      Tuyết rơi ngừng đến lúc cả mặt đất trắng xoá, cả Lãng Thiên Nguyên phủ sắc trắng phau. Kiếm Phong Kim run rẩy trước cái rét cắt da thịt, tặc lưỡi:
      - Lạ , sao tuyết rơi đột ngột thế kia! Trong rừng trúc dường như có tiếng khóc... đâu... là tiếng gió hú trong thân trúc thôi... Đừng sợ... Ngủ , đợi chủ nhân về!
      đoạn liền hoá thành thanh kiếm chui tọt vào chăn gấm. Có lẽ nằm mơ cũng ngờ chủ nhân ở rừng trúc và kẻ mà cả thiên địa đều muốn truy đuổi an nhiên sống ở đó, chuẩn bị cho kế hoạch phục thù ngàn năm... Trong đôi mắt kẻ đó chẳng thiên chẳng địa, chẳng đúng chẳng sai, chỉ mình chủ nhân của là duy nhất... ... Cái kẻ sẵn sàng hủy thiên diệt địa vì cái nhíu mày của Ma Kim Tuyết khi xưa ngày nay mạnh hơn rất nhiều. nhất định bảo vệ bé và để lời nguyền xưa thành thực.
      " Ma Vương Trạch Uy, ngươi xuất thế sao? Là ngươi xem giả nhà ta là trò đùa, ngươi đùa tấm chân tình của người... Ta bắt ngươi và cả thiên địa trả giá! "
      ai có thể nhận ra với bộ dạng xinh đẹp này, món quà cuối cùng mà Ma Kim Tuyết tặng chính là lớp da trắng và gương mặt này... ai ngờ chính là tử thiên thi mạnh nhất địa ngục, con tử thiên thi... có mặt!

      ...Câu chuyện hơn ngàn năm trước...
      Đêm rằm tháng bảy là đêm nguyệt thần của địa ngục, tất cả giả đều đến dự tiệc tại cung Vô Lệ. Tương truyền rằng tháng bảy là tháng hồn, các cửa gương đồng loạt mở để u hồn từ địa ngục về thăm dương gian. Tháng bảy còn được gọi là mùa hè của giả vì được tự do, trừ giả Tuyên Thừa Chí! Vị chủ quản giả dưới nước có hai gương mặt trước và sau, gương mặt hiền lành thức suốt mười tháng trong năm, nét oai phong hung tợn chỉ mở mắt vào ngày đầu tiên của tháng bảy! Khi người này ngủ người kia thức và ngược lại. Nên việc Tuyên Thừa Chí có mặt tại Vô Lệ cung cũng lạ, hàng trăm giả tề tựu dưới điện cúi chào Quỷ mẫu :
      - Cung thành chí kính mẫu thân!
      - An toạ!

      Quỷ mẫu nhoẻn cười nhìn đàn con hài lòng,kỳ thực trong vô số giả ở đây chỉ có hai người là do bà sinh ra. Đầu tiên là Ma Thiên lão tổ , giả Tuyên Thừa Chí và người con út cũng là chủ quản Ma giới, vua của cung trời Đâu Suất: Ma Vương Trạch Uy! Khi được xướng tên danh vị giả đồng nghĩa trở thành con cái của Quỷ mẫu, bà đối xử với tất cả đều như nhau. Các giả an vị, nhìn quanh quất vẫn thấy vị trí bên cạnh Ma Thiên lão tổ trống. giả Tịch Vu Xuyên cất lời:
      - Lão tổ, xin hỏi đệ nhất mỹ nữ của chúng ta đâu rồi?
      Vuốt chòm râu đỏ quạch, từng nếp nhăn khoé miệng Ma Thiên đùn lại, hiền hoà: - Ngươi biết nó bao nhiêu năm nay có thích tiệc tùng bao giờ. Chắc lại chu du đây đó rồi!
      Các giả khác vì vắng mặt của Ma Kim Tuyết càng thấy buồn lòng. Họ năm nào cũng đến sớm, mang quà tặng đến cốt để trông thấy mỹ sắc kia nhưng từ rất lâu ấy đến. Quỷ mẫu đoán được tâm tư nên cười khi chúc rượu:
      - Ma Kim Tuyết vốn là băng thi, nó lạnh lùng lãnh đạm, ưa náo nhiệt là đương nhiên. Năm sau là ngày nó phải đến đây diện kiến Ma Vương và thiên tướng ,nhận ban thưởng sau cuộc chiến diệt thần. Các con được gặp mỹ nữ của cung trời Đâu Suất!

      ... Trong lúc giả nâng chén Ma Kim Tuyết lang thang dưới... địa ngục, cây roi vàng vung tới tấp tạo thành nhiều vòng sáng chói loá. Tất cả u hồn lẫn đầu trâu mặt ngựa đều vội vã tháo chạy. Cây roi uy lực trúng ai đều hồn phi phách tán, và ma lực của giả này mạnh tột đỉnh nên sức mạnh roi vàng vì thế lên cao. Gương mặt ưu tú tuyệt thế với đôi mắt phượng đen láy, viền mi cong dày và làn môi e ấp... Mỗi bước chân đôi hài mũi cong đều toả mùi hương tươi mới của sương lạnh, sen trắng. Nét mặt như tạc bằng bạch ngọc ưu tư, phảng phất bụi trần ai.
      Chợt Ma Kim Tuyết thu roi, nhảy lên bậc đá cao nhìn xuống dòng nham thạch nóng chảy ở địa ngục vô gian. Giữa dòng nham thạch thấp thoáng bóng xác trồi sụp, cau mày nhìn. Nếu là u hồn tan nát từ lâu, chăm chú nhìn lâu đột ngột cái bóng ấy ngóc lên nhìn thẳng vào nơi đứng. Đôi mắt, đôi mắt xanh đau đáu như đau thương, như ôm cả uẩn tình nhân thế khắc xoáy vào tâm trí vị giả lạnh lùng. Quay lại cổng địa ngục, Kim Tuyết hỏi tên cai ngục:
      - Địa ngục vô gian ai ở đó?
      - Kính trình giả, kẻ đó vốn là thanh niên ưu tú, vì ngược luật trời, mực muốn mang người mẹ chết hồi dương nên bị sét đánh chết. Mặt cháy nát, còn nhìn mặt nhưng có đôi mắt xanh đẹp vô ngần. Bao nhiêu lần cho đầu thai đều bỏ trốn, làm dã quỷ dương gian mà cứ tìm tung tích thân mẫu, lần này đến lần khác bị đoạ đày. Lần cuối cùng bị giả Tuyên Thừa Chí tống thẳng xuống địa ngục vô gian, bảo khi nào chịu đầu thai thả . Nhưng hơn năm trăm năm nay, thi thoảng dùng đôi mắt đó nhìn lên, câm lặng thọ hình. đáng thương nhưng cố chấp như thế biết làm sao!!!!!

      Ma Kim Tuyết hỏi han xong quay bước khỏi địa ngục, cưỡi thiết ngưu băng qua lãnh hải đến nơi của Tuyên Thừa Chí. Bọn thủy mãng ló đầu khỏi mặt nước thấy bóng con trâu sắt đáp xuống ré lên the thé, nhảy khỏi mặt nước cúi lạy:
      - Kính mừng giả!
      - Tuyên gia đâu rồi?
      bước khỏi vật cưỡi, nhìn thẳng vào bọn ma da nhớp nhúa bùn lầy. đợi bọn chúng trả lời, chủ nhân vùng nước rẽ sóng bước lên:
      - Tuyết nương, lại làm bọn chúng sợ rồi. Tuyên gia nhìn đôi mắt phượng lạnh băng, gương mặt hung tợn xanh tím hừ cái đoạn phẩy tay. quan tài băng nổi lên bờ, Ma Kim Tuyết chẳng năng tự nguyện chui vào nằm trong quan tài. Tuyên gia vác cỗ quan tài lên vai vào luồng nước, bọn thủy mãng theo sau ngừng dùng cỏ đáy sâu khoả liên tục dòng thủy lưu đông lại. Đến được hành cung u tối nhất lòng nước, Tuyên gia mở nắp quan tài khẽ cười:
      - Tuyết nương đến bao lần là nơi này đóng băng tuyết đến đó. Sao lại lạnh đến thế?
      - Quá khen. Tôi có quà cho ngài đây!
      Lấy đoá bạch liên trong tầng giáp, nhàng đặt lên tay giả. Ngửi hơi dài, chàng ta gật gù sảng khoái:
      - Thủy hương đài! Món này là nước hương duy nhất mà Ma Thiên lão tổ luyện ra, chỉ Lầu ma mới có. Lại trộm à?
      - Cướp đấy!

      cầm bó trầm hương đen ngắm nghía, đôi mắt phượng trong veo :
      - Luyện trầm hương bằng nước mắt thủy mãng , năm chỉ tỉnh đúng tháng, ngài sử dụng thời gian phung phí quá!
      Tuyên gia vung vẩy cái đầu, gương mặt đôn hậu nhắm nghiền mắt chợt quay ra phía trước rồi xoay lại chỗ cũ:
      - xem cả năm chẳng làm được gì, luyện trầm hương cần sát khí mà có, ta luyện bọn thủy mãng nước mắt chúng tràn hết phủ đệ này, tràn lên dương gian mất. Nhờ trầm hương này đốt lên chúng bớt lạnh lẽo.

      Ma Kim Tuyết nhìn vị giả dịu dàng, làm sao biết tấm lòng bồ tát của Tuyên gia!Tuy luôn hung tợn nhưng chưa bao giờ làm điều trái đạo, là đứa con được Quỷ mẫu tin tưởng nhưng cũng là đứa xa cách nhất. là người em sinh ba với Ma Vương Trạch Uy, ngày xưa vì muốn để Trạch Uy vào Ma cung làm Ma vương tương lai mà Quỷ mẫu mang chân thân vào cho Trạch Uy để dùng thân vượt băng hoả hải vào Ma cung. Vì muốn người em song sinh chết oan Tuyên Thừa Chí khẩn cầu thiên địa cho chia sẻ chân thân với em trai. Chủ nhân thiên địa khi ấy đồng ý nhưng ra lệnh đến canh giữ cửa gương nước và phải chọn lựa giữa hai em kẻ phải canh giữ tháng bảy. Tuyên gia lần nữa nhận phần thiệt về mình, chấp nhận giữ tháng bảy đầy hồn hoang, ma dại và tà . Vì dũng mãnh và sát khí thường trực nên áp chế quỷ ma rất mạnh, bọn chúng chỉ cần nghe tiếng thở từ xa bỏ chạy thục mạng! Vì những điều này nên trong lòng Ma Kim Tuyết rất trân quý ngài ấy. Nếu người em có rất nhiều bạn giả chỉ có hồng nhan tri kỷ duy nhất: đệ nhất mỹ nữ Ma tộc! Tuyên gia hồ hởi đặt đoá sen trắng vào chậu lưu ly, rót rượu xà cổ mời:
      - ăn gì ? Bọn thủy mãng nấu nuốt được, sống lâu trong lòng nước lưỡi chúng hư cả sao ấy!
      - Rượu được rồi, có việc muốn thỉnh giáo ngài đây! Cái tên ở địa ngục vô gian ấy...

      Rót thêm ly, chép miệng hờ hững. vỗ đùi gầm lên : - Ái chà, phát rồi à! Tên đó có thiên tư hơn người, ta từng muốn thu nạp làm tử thiên thi bên cạnh ta nhưng từ chối. Với lại chỉ còn mỗi đôi mắt khuôn mặt rúm ró, cháy đen đó khiến người ta e ngại. nghe đến đó bật cười:
      - Các vị phải đều như nhau sao? Xấu tưởng tượng, quái dị cả!
      Tuyên gia nghe lời từ người bạn duy nhất nghểnh ta, vội lấy gương soi mặt rồi cười theo:
      - Ta cũng... thấy ghê, thảo nào bọn thủy mãng thấy ta đều dám ngóc đầu nhìn, chúng sợ gặp ác mộng!
      uống cạn bình rượu xà cổ, ngả mình xuống ngai đồng phủ rêu mượt của lim dim mắt:
      - Ta say rồi, này, cái tên đó cố chấp ... Muốn giúp ...
      - dễ giải cứu đâu. Trừ khi tư nguyện đầu thai, chính ý chí của càng khiến dung nham nóng hơn, khó khăn lắm...

      Tuyên gia định thêm ngủ, cũng chỉ nghĩ lúc say rượu giả vô tình nhắc đến thôi. Hôm sau Ma Kim Tuyết ôm vò rượu xà cổ đến chuốc say tên quản ngục. Dùng hàn băng người trút vào dòng nham thạch hòng đông cứng nó, sử dụng nửa ma lực để hoá giải tai kiếp của địa ngục vô gian. Toàn thân bị luồng lửa liếm quanh khiến nó bốc khói mù mịt. Nham thạch vừa đông cứng hoá thành màu xám xanh vung roi đánh bể mặt dung nham, lôi cái tên dưới đó lên. Thảy lên thiết ngưu rồi bay lên, lệnh:
      - Mang về Lãng Thiên Nguyên cho ta! Trở lại Lầu ma, ngồi dựa vào đống sách thở yếu ớt. Tay chân lốm đốm vết cháy xém, đôi chỗ còn bốc khói. Dùng tay vẽ chiếc lông phượng hoàng, thổi cho nó bay tìm Ma Thiên lão tổ. Ma Thiên nhận tin liền đến tầng cùng của thất bảo cổ lâu, nâng gương mặt tái của lo ngại:
      - Tiểu đồ đệ của ta, con lại gây hại ở đâu rồi?
      Ma Kim Tuyết chìm vào ngủ sâu mười năm, lão tổ dùng tu vi cả đời để truyền thụ cho . ai biết lý do vì sao, chỉ mình Tuyên gia đoán ra. Khi đến thăm - lần duy nhất đến vào tháng thất tịch- Tuyên gia vuốt sống mũi cao tán thưởng:
      - Ta hiểu vì sao cứu , cũng cố chấp như vậy! Ta đem đến chỗ ta, huấn luyện thành tử thiên thi mạnh nhất địa ngục để theo hầu , dù muốn hay .

      Ma Kim Tuyết tỉnh dậy giường của mình ở Lãng Thiên Nguyên, lão tổ rót ly trà trầm ấm:
      - Uống , rượu xà cổ rất mạnh, con uống cả bình chẳng trách say mười năm!
      - Sư phụ, con là vì ngoan cố cứu kẻ lạ mới thế! Người trách con chứ?
      ôm tay ông khẩn cầu, lão tổ vuốt mái tóc bím đen tuyền bảo:
      - trách! Thôi ta đây, con tự lo liệu lấy. Tuyên Thừa Chí bảo con đến lấy lại đồ để ở chỗ nó!
      - Đồ? Đồ gì? Mình phải luôn lấy đồ của ngài ấy mang , có lúc nào để cái gì ở lại đâu kìa?
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Jasmine Thanh Thảo

      Jasmine Thanh Thảo Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Dạo này hơi bị thích bạn nhé.... Ra chương mới nhìu lun , cố gắng lên nha
      Lữ Vũ Uyên thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả!

      Chap 5: Chuyện xưa!

      Ma thiên lão tổ để lại bên bộ giáp vàng hai áo choàng - món quà thưởng của thiên giới trong cuộc chiến diệt thần. Quấn roi vào cánh tay, khoác áo choàng trắng thêu phượng hoàng bước ra cửa. Chín con hoả thượng chi mã lúc thường thấy liền lồng lên nhưng hôm nay ra chiều mừng rỡ. Chúng nhún chân chào rồi cúi đầu ra hiệu cho lên lưng. Mã Triệt - tiểu sư đệ của lúi húi với chậu kiều mạch gật gù ra chiều thấu hiểu:
      - giả biết gì à, người là ma lực của lão tổ nên chúng tự nhiên xem là ông ấy thôi.
      - Thế ta lại làm hại sư phụ ta rồi à?
      lặng người ,thảo nào cảm giác rất mạnh như có thể xé nát địa ngục vô gian. Ra hiệu bảo Mã Triệt tháo xích con ngựa, thúc vào hông nó phóng lên :
      - Ta mượn hoả thượng chi mã đến chỗ Tuyên gia!
      Để con ngựa bờ, vỗ về nó:
      - Đợi ta!
      có quan tài băng, bước chân tiến đến đâu là vùng nước đóng băng đến đây. Các con thủy mãng bị đông cứng la liệt như tượng, rong rêu lượn lờ cũng đứng hình ngay khi làn hơi lạnh phủ qua. Duy nhất khu vực hành cung là bị đóng băng, cất tiếng:
      - Tuyên gia, ta đến rồi!
      - Sao thủy mãng thông truyền nhỉ?

      Tuyên gia mở cửa cười tươi rói, vòng tay chào . Khoát tay, bước hẳn vào tư cung:
      - Ngài khách sáo quá!Bỏ qua phong vị giả ngài là huynh của Ma Vương, ta phải kính ngài ấy chứ!
      - đừng trêu chọc ta, ta muốn có quan hệ gì với tên Trạch Uy ấy cả!
      Kẻ bình thường khoan hoà, ôn nhu mà nghe đến Trạch Uy là lộ vẻ khó chịu ngay. Cũng đúng thôi, nếu vì Trạch Uy đâu phải chia sẻ chân thân với huynh trưởng, cả tên cũng phải dùng chung! cười khẽ, quả chỉ việc này chọc được nổi giận. Tự rót rượu huyết kình, điềm nhiên:
      - Ma Thiên lão tổ bảo ta đến chỗ các người lấy lại đồ của mình!
      - Ta biết rồi. Đồ của ở đáy Vô Tận của băng hoả hải. Huynh ta trước khi ngủ bảo ta giao cho quạt phượng hoàng này. Phẩy nó rẽ sóng đưa đến đó!

      Cầm cây quạt lông phượng hoàng đỏ cam , khỏ khỏ vào mu bàn tay trầm ngâm:
      - Cho ta quạt này nhé, nó đẹp quá! Hôm khác mang cái khác đến báo đáp.
      - Cây quạt này là quà thưởng của thiên giới cho huynh ta, nhưng cứ tùy ý. Có món gì thích mà huynh đệ ta thành toàn cho đâu!
      Tuyên gia cầm đuốc phong hoả theo , luồng gió lửa thổi tan băng giải cứu bọn thủy mãng. Nữ giả cười khẽ khi lên ngựa:
      - Lần sau cho ta đuốc phong hoả, thế ta phải leo vào quan tài băng nằm...
      - Đưa để đốt cả hành cung của ta à. Bảo trọng!
      Tuyên gia cười, lửa phong hoả là trong hai vũ khí lợi hại của . Cũng chỉ lửa phong hoả mới làm tan chảy băng của Ma Kim Tuyết, đưa cho nàng ta cũng để bảo vệ nàng ta chơi dao đứt tay.Tên cai ngục của địa ngục vô gian say đến giờ vẫn thể tỉnh, tin tức kẻ bị giam đào thoát ngoạn mục khiến Ma giới xôn xao. Quỷ mẫu từng hạ cố đến đây chỉ để hỏi về món rượu xà cổ của .Tuyên Thừa Chí khi ấy lãnh đạm cúi thưa:
      " - Trình mẫu thân, rượu là do con ủ, nếu muốn trách phạt con xin nhận hết."
      "- Huynh đệ con... "
      Quỷ mẫu khi ấy chỉ dùng đôi mắt tím xót xa nhìn rồi quay bước. Bà biết huynh đệ Tuyên gia bảo vệ tên đào thoát đó nhưng nỡ phạt.Phần vì thương phần vì ray rứt khi dồn hết tình cảm cho Ma Vương Trạch Uy nên bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
      Băng hoả hải cuồng nộ tuôn ngàn làn sóng băng đan xen lửa địa ngục vào kẻ muốn xông vào. Vung quạt phượng hoàng che mặt đoạn phất ba đạo quạt, lông phượng hoàng theo hướng gió hoá thành trăm vạn mũi tên băng hoả phóng xuống mặt biển. Hai luồng băng hoả đụng vào nhau toé sấm chớp, lại quạt tiếp ba đạo nữa mặt biển xẻ ra lộ lối dẫn đến đáy biển. Lòng biển thủy lưu chảy cuồn cuộn hai sắc trắng đỏ, băng hải tiếp giáp hoả hải tạo thành vệt khói trắng hồng khiến bầu trời quanh năm ở băng hoả hải luôn mịt mù khói.
      Đáy Vô Tận là hang động vách lởm chởm dung nham và lửa lớn, dưới chân là băng chĩa nhọn hoắt. Khoả tay dùng hàn băng phủ đầy hàng hàng lớp lớp băng chông, cất quạt ung dung vào Vô Tận. Hồ băng dậy sóng, mảnh băng vỡ dập dềnh và trận thủy chiến giữa kẻ và con kình ngư khổng lồ diễn ra mất còn. Chọn chỗ tốt, phủ băng tuyết thành ngự toạ, an nhiên ngồi xem trận đấu. Kình ngư ở băng hoả hải nổi tiếng hung bạo, gặp thần nhai thần, gặp giả cũng... xơi tái. Nó bị Ma Thiên lão tổ nhốt ở đây, dùng nó huấn luyện tử thiên thi nhưng hơn trăm năm nay bao nhiêu tử thiên thi đều trở thành mồi cho nó! Kẻ kia đấu chợt quay sang ngự toạ, mặt khẽ cúi xuống chào rồi xông vào kình ngư với tốc độ lốc xoáy. nhìn được sử dụng đòn liều mạng, cố tình để kình ngư đớp vào vai để tiếp cận gần hơn. cứ vờn nhau lúc lâu đến khi da thịt toét ra lộ từng thớ cơ trắng nhợt, máu tươm cơ thể đen mun của đột ngột vung hai bàn tay về phía kình ngư ,mười móng vuốt sắc nhọn bấu chặt đôi mắt cá xé bấy. để con kình ngư trở tay, vung tay chọc thẳng bụng lôi cả ruột gan vứt ra xa. Hồ băng lênh láng máu, xác con kình ngư từ từ chìm xuống đáy hồ.
      nhướng đôi mắt phượng nhìn rồi chớp , viền mi cong vút như cánh bướm đen chợt đậu rồi vụt bay khiến kẻ kia dẫu thương tích đầy mình vẫn hướng đôi mắt hân hoan bước lên bờ. tiến đến trước mặt , vòng tay cúi chào, tiếng như phát ra bụng :
      - Chủ nhân!
      - Ngươi rất khá! Ta có ý thu nhận tử thiên thi bên cạnh. Ma Kim Tuyết ta trước giờ độc lai độc vãng, muốn vướng bận, muốn phiền ai.

      giọng, đôi mắt xanh ấy chực trào lệ, đáy mắt đau đáu khiến chạnh lòng. an ủi:
      - Hay ngươi đến chỗ Tuyên gia , dù sao ngài ấy cũng huấn luyện ngươi. Thân phận tử thiên thi cũng là ngài ấy cho ngươi, ở bên ngài ấy !
      chẳng trả lời , tay tống thẳng vào lồng ngực móc trái tim đập liên hồi đưa trước mặt :
      - Tôi nhận là chủ nhân chỉ mình là chủ nhân, trừ khi thành tro bụi tại đây, nếu Ngọc Hoàng đại đế cũng ra lệnh được.
      Ánh mắt quả quyết của có lẽ suốt đời nữ giả quên được. chau mày , thở ra:
      - Ngươi cố chấp y như ta vậy. Thôi được, cứ theo ta . Ngươi tên là gì?
      - Trầm luân bao năm tôi nhớ tên mình là gì...
      lắc lắc cái đầu cháy đen , vuốt vuốt trái tim máu nhàng ấn nó vào chỗ cũ, dùng băng tuyết vá lại :
      - Ta phong vết thương lại tránh sau này ngươi móc lung tung! Ta tặng ngươi cái tên, nhà của ta là Lãng Thiên Nguyên, thôi ngươi tên Lãng Thiên nhé!
      Tên tử thiên thi nhận được cái tên vui mừng, đôi mắt ứa lệ. Nữ giả khoát tay:
      - Ngươi... Sao hay khóc thế? Theo ta về , nơi này tiện ở lâu, lâu sau Ma tộc phát con kình ngư chết.

      Lãng Thiên Nguyên với tử thiên thi mà là chốn bồng lai, chỉ cần nghe gió trúc là thấy êm dịu hơn bất cứ tấu nhạc nào. Căn nhà tranh vàng càng yên bình hơn, mân mê cây sáo trúc treo vách. Nơi này thanh tú ưu nhã như nữ chủ nhân, nhận ra Ma Kim Tuyết rất kiệm lời, ít cười và hay suy tư khi nhìn từng đợt lá trúc rơi xuống, hoá thành tro bụi. Gương mặt bình thản như ngọc, vướng tì vết sân si. dọn gian phòng bảo:
      - Ngươi ở đây! Khi nào ta cần gọi ngươi, cứ tùy ý nhé.
      - Tử thiên thi phải luôn theo sát hầu hạ chủ nhân sao?
      hỏi, bung dạ hành y khoác lên người , trùm mũ che kín gương mặt, chỉ có thể thấy đôi mắt xanh u uẩn :
      - Ngươi cứ nằng nặc đòi theo ta nên ta bất đắc dĩ thâu nhận. Ta cần tử thiên thi mà cũng muốn ngươi làm tử thiên thi. Lãng Thiên, ta nghe, ngươi có muốn làm giả ?
      vội lắc đầu, trong lòng chỉ cần ở cạnh chủ nhân, thấy nét yên bình như nước, thỉnh thoảng thấy cười là đủ.Rất nhiều giả thích bởi tiềm tàng là kẻ bất phục, duy chỉ nhưng ai đủ tài và lòng dũng cảm, bất chấp khiêu chiến với địa ngục vô gian để cứu ra. giả Tuyên Thừa Chí bảo Ma Kim Tuyết hi sinh tu vi nửa đời để cứu , kẻ thậm chí biết là ai! cũng bận lòng đòi báo đáp! sửa lại nếp áo dạ hành y, dịu giọng :
      - Ngươi đó, bộ dạng đáng thương quá! Hãy luôn khoác dạ hành y, cái này từ thiên giới, nó bảo vệ ngươi bị phát là kẻ ở địa ngục vô gian. Đợi ta lấy đủ vạn mảnh gương tim của chúng sinh tứ hải dùng nó đổi lấy cho ngươi diện mạo mới, xinh đẹp như thần tiên.
      cúi nhìn tấm áo choàng,ngoài màu đen là vô số đường thêu tung bay màu xám bạc, choàng vào người rất ấm áp. rót tách trà nhâm nhi:
      - Dạ hành y còn bảo vệ ngươi khỏi ta, ta vốn là băng thi hoá thành. Nghe Quỷ mẫu kể rằng ta là xác hài nhi chết trong tuyết lạnh hoá thành băng, Ma Thiên lão tổ trong lúc độ duyên gặp ta. Ông ấy cột ta lưng canh gương, bất cứ đâu. Đến khi ông ấy già ngày nọ ta phá băng ra, ông ấy liền nhận ta làm đồ đệ. Nhưng gốc băng thi của ta, ai ở gần ta lâu ngày bị khí cực hàn hoá băng mà chết. Nên ta thích đến chỗ đông đúc, cũng muốn ai ở bên cạnh. Dạ hành y bảo vệ ngươi, nhật hành y người ta cũng ngăn luồng khí lạnh phát ra.
      - Tôi luôn ở cạnh Người dù bất cứ gì xảy ra.

      nhìn lâu nét mỹ lệ từ dung nhan tuyệt thế, Hằng Nga tiên tử chắc cũng đẹp thế này thôi. Cuộc sống bình yên trôi qua, ngày ngày pha trà, hứng sương lá trúc, nhắc nhở chủ nhân khoác áo choàng kẻo lạnh... dần trở nên thân thiết với Ma Kim Tuyết, nữ giả xem như huynh đệ, kể cho những câu chuyện trời dưới đất sau những chuyến . Có khi đến thăm Tuyên gia vào tháng thất tịch cũng dắt theo, dần dần hai bóng áo choàng trắng và đen luôn ở cạnh nhau hơn trăm năm. trở thành trợ thủ đắc lực của , mệnh danh là tử thiên thi mạnh nhất địa ngục. Rất nhiều ác linh, tà thú, hung bị xoay như chong chóng, ném thẳng vào ngục Vô tận trong Thất bảo cổ lâu. Lúc đó nghe đến hai chữ Lãng Thiên nhiều kẻ phải giật mình kinh hãi. ......... .........
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: giả !
      Chap 6: Trận thứ hai!

      Tiếng thét cuối cùng của Ma Kim Tuyết như hiệu lệnh cuối, tuyết rơi dày đặc chôn cả rừng trúc trong tuyết. vội giấu đứa trẻ vô diện vào dạ hành y, nhảy lên đỉnh đồng. giả của giờ toàn thân rực lửa, đôi mắt phượng he hé mở rực cháy lửa địa ngục. Trong khoảnh khắc, cảm nhận đôi mắt ngời lửa nhưng trong suốt đúng là đôi mắt chủ nhân ngày xưa, vui hay buồn đều lộ ra nét mặt!
      bò từ từ đến thành đỉnh, cố đứng dậy thều thào:
      - Ta xong trận này ta chết nghẻo mà!
      - Ổn rồi, đợi chút nữa tuyết tan tôi đưa người nghỉ lúc.
      nhìn xung quanh kinh ngạc thốt lên:
      - Tuyết đâu lắm thế này?
      - gì đâu, ngủ !
      rút cây sáo thổi, liền bị hút vào, nghe chưa bao lâu ngủ thiếp . Đặt đứa bé nằm cạnh, phủ dạ hành y lên và tiếp tục thổi đến trăng lên. Trời mờ sáng Lãng Thiên đưa ra khỏi rừng trúc, vừa kịp nghe tiếng hú dài của con tử thiên thi. vội đẩy tay :
      - Ngươi vào đó ! Con thiên thi đó thấy ngươi lại hay.
      - Người nhớ lời tôi dặn chứ, nhớ chầm chậm thôi, lửa trong đỉnh đồng cứu Người được ba lần thôi. Mang theo cây quạt này cầm chắc tay, đợi nó đến gần vung ba đạo quạt thổi nó bay vào Vô Tận là thắng.

      trịnh trọng đặt vào bàn tay thon, đôi mắt âu yếm. mỉm cười bóp cánh tay :
      - Yên tâm, ta giỏi gì nhưng được cái nghe lời lắm. Ngươi bảo sao ta làm vậy! Về trả lại quạt cho ngươi.
      Thất bảo cổ lâu sừng sững góc cung trời Đâu Suất, chẳng biết nó cao bao xa mà mây vờn quanh tầng thứ ba thành dải lụa bềnh bồng. Con thiên thi cúi người thả xuống, vòng tay chào, vỗ vỗ vai nó ân cần:
      - Đa tạ ngươi, với chủ nhân ngươi ta sớm đến.
      - Hú... Ú..
      Con thiên thi hú hồi dài rồi phóng vút , chợt thắc mắc chẳng lẽ tử thiên thi được? Mã Triệt chuẩn bị sẵn bánh nhân sâm và trà ngân hạnh, tò mò cắn cái... Chà, mùi vị bánh này là lạ lại quen quen, hơi giống bánh phô mai từng ăn lúc trước lại thơm nức mùi sâm. Bỏ thêm cái nữa vào miệng, trà ngân hạnh nhạt hợp với món này. chống tay nhìn Mã Triệt:
      - Ngươi là đầu bếp hay sao thế? Ngon đấy!
      - Thưa ! Những thứ này do giả Tịch Vu Xuyên cho tử thiên thi đem đến lúc sáng, bảo tặng cho giả... Tôi cũng có phần!
      đáp, miệng cười rất vui vẻ. Có Ma Kim Tuyết ở đây quà cáp cứ đến tới tấp, ấy lại thèm , mang để cả ở đây. cơ hồ ăn mệt nghỉ, toàn món trân quý. Lúc lão tổ ở đây, món quà cũng được nhận!
      Ma Kim Tuyết lúc xưa cũng thế, đừng mong ấy nhận quà lễ của ai. Thích đến xin, cho là "cướp"!...Và kẻ thường xuyên bị "cướp" nhất là giả Tuyên Thừa Chí, hình như có món gì của ngài ấy bị "cướp cạn " cả. Chơi chán rồi ấy mang trả lại hoặc mang đâu đó rồi lạc mất! Có lúc món pháp bảo lọt vào tay nghiệt tác quái Tuyên gia lại phải ra tay nên ngài ấy hay gọi Ma Kim Tuyết là "tiểu tổ tông". Tuyên gia biết nể mặt ai nhưng rất chiều nữ giả này, nhất là Tuyên gia tháng bảy. Cái gì ấy thích nhất định có, làm việc sai quấy nhất định được bao che...
      bé ăn sạch số bánh nhoẻn cười:
      - Quá ngon!
      - Đây là khía cạnh mới mẻ mà tôi được thấy, lúc xưa Người như vậy!
      - Ta ngươi nghe, ta bây giờ rất nhiều thứ, nhưng tại rất thoải mái. Dù ta có thế nào ta vẫn là Ma Kim Tuyết! Và ta cố gắng hết sức.

      bóp vai , đôi mắt kiên định, những lời càng khiến tò mò về quá khứ xưa hơn. của ngày xưa là thế nào? Ngoài dung mạo tuyệt thế đẹp hơn cả hoa hậu Ấn còn là giả như thế nào.?Có thể để các giả khác để tử thiên thi mang quà đến tặng khẳng định Ma Kim Tuyết ngày xưa cũng " phải dạng vừa đâu"! Chu môi thở ra:
      - Ta ngày xưa tài hoa ra sao mà bây giờ tệ hại thế này đây! biết có sống sót với con tử thiên thi đó ?
      - giả, mời Người! Trận thứ hai là Lư hoả do tử thiên thi mạnh nhất hoả ngục, kẻ hầu của giả Lạc Bất Nhã tiếp đãi.

      Mã Triệt dắt đến chân thang lên tầng hai, kiến trúc đơn giản với chín cột trụ cao có chín con xà long quấn quanh và đứng gần cuối cột trụ thứ chín là con thiên thi đó! Nó trông rất khác với các tử thiên thi từng thấy, da óng ả như mật ong, vận chiếc quần thụng dài phủ gót, ngực trần lộ vết chém dài, vết thương hở ra lòi cả thịt cả mỡ. Rụt người, tự thầm:
      - E hèm, ngươi có vết thương gớm ghiếc đó ta còn tưởng ngươi là võ sĩ MMA nữa chứ!
      Hú... Ú.... Uuuuuu.... Nó ngửa cổ hú hơi dài, liếc đôi mắt đỏ quạch hung hãn nhìn . thầm nhủ:
      - Cái con thiên thi này xem ra rất coi thường mình, có dịp phải xem chủ nhân nó thế nào, chắc cũng là dạng kiêu ngạo chảnh choẹ..

      Nhớ lời dặn của Lãng Thiên, cung hai tay dồn sức vào lồng ngực, hít hơi mạnh rồi hét lớn... Lập tức lửa từ đâu bừng lên bọc cả người , cả đôi mắt phượng cũng chuyển tròng thành màu đỏ tươi, trong suốt. Con thiên thi hơi ngạc nhiên, nó lùi lại bước ngó đối thủ. ngờ vừa chân ướt chân ráo trở lại, vị giả này lại tiềm tàng sức mạnh, chẳng trách lại là chiến giả của tộc Ma! để bé đợi lâu, nó gầm lên, cả thân người nó cũng cháy đỏ như dung nham núi lửa, chín con xà long bằng đá khi nãy động đậy, há chín đầu rồng phun lửa khắp nơi. Bọn chúng nghe lệnh từ thiên thi từ các phía bổ về phía khoan nhượng. vất vả vừa tránh luồng lửa vừa chạy trốn cái lũ trườn nhanh kinh khủng kia. con táp ngang người , đứt rời khiến kịp la tiếng nào. Nhưng lửa từ người lập tức bao lại, thoáng chốc phục hồi hình dạng. hiểu vì sao Lãng Thiên để mặc chịu khổ trong đỉnh đồng, há chẳng phải vì hôm nay sao?
      Phải dẹp lũ xà long này trước! vung cây roi vàng vung loạn xạ vào chúng, những con bị quất trúng đều bị xé thân, nằm ngáp ngáp. Các con còn lại càng điên cuồng hơn, chúng lượn nhanh né đường roi, xông vào cắn đứt lìa đầu. Còn lần nữa! - tự nhủ khi đầu được nối lại. Lửa càng lúc càng lớn, chung quanh toàn màu đỏ cam, bóng xà long thoắt trong lửa. Tên tử thiên thi thấy đâu cả! Rút quạt phượng hoàng từ trong áo giáp, đứng tại chỗ chậm rãi xem cục diện. Lãng Thiên dặn là chầm chậm thôi, quả nhiên khi đứng im lũ xà long cũng hoạt động chậm chút.
      Lửa vẫn lớn nhưng căn bản nhìn ra bọn xà long tiến đến từ hướng nào. Đợi chúng đến cách sải tay nhanh như chớp quạt ba đạo quạt. Phi thường hơn cả ảo thuật, cây quạt be bé xinh xắn ngờ phóng ra hàng trăm tên băng hoả cắm phập vào lũ xà long khiến chúng, chết kịp ngáp! Quạt phượng hoàng cũng phần nào dập được lửa địa ngục, bé cảm nhận khí có chút hơi nước, tình thế dễ thở hơn chút! Con thiên thi hú nhiều tiếng dài nhìn bọn xà long chết la liệt, bật bung thân hình màu mật ong hoá thành gã khổng lồ cao gần bằng trần nhà. bây giờ cứ như con kiến nhãi nhép dưới chân . lách vào trụ cột tránh né vung tay đập nát cột, vừa chạy quanh vừa lo mà đập nát chín cây cột chắc sập Thất bảo cổ lâu. Quần thảo lúc bé mệt nhoài, ngồi phịch xuống cạnh xác con xà long: - Mệt rồi, chơi nữa! Con thiên thi chết tiệt, đến đây!
      Nó vươn tay tóm lấy như xách cổ gà, phát nuốt chửng vào bụng. như chơi trò vượt thác mà có thuyền, cái dịch bầy nhầy trong bao tử kinh chết được. Bịt mũi, dùng roi quất tơi bời vào thành bao tử khiến nó bị rách, xé cả bụng tống văng ra xa. Con thiên thi gầm lên những tiếng thê lương ôm bụng ngồi xuống, hoá lại. Ruột gan lòi cả ra ngoài, đôi mắt đỏ của nó thoáng tin được vì sao lại như thế? bé phủi tay :
      - Cái này phải cám ơn Ngô Thừa Ân viết Tây du ký, phải Tề thiên chuyên chơi trò này sao... Ngươi đấy, đừng có cái gì cũng cho vào bụng, có ngày "táo bón " đấy!

      định vung ba đạo quạt tống vào ngục Vô Tận nhưng trông thấy quằn quại giữa vũng máu với mớ ruột gan động lòng. Vẫn cầm roi vàng, tiến lại gần . Đôi mắt đỏ đầy tơ máu biểu lộ tức giận và sợ hãi tột cùng!
      ngồi xổm ngang tầm với , nhìn bộ dạng lúc rồi thở dài:
      - Ngươi thế này trông sắp chết tới nơi, ta cũng muốn tống ngươi vào ngục Vô Tận làm gì!
      lặng lẽ bóc nội tạng đưa trở lại bụng, xé tay áo lụa trong lớp giáp bó kín vết thương, giọng:
      - May cho ngươi la ta học sơ cấp cứu giỏi lắm, giờ ta dìu ngươi ra tìm Mã Triệt. Chắc có cách, nào!
      Con thiên thi nửa tin nửa ngờ, đến khi nữ giả đẩy nó vào lòng Mã Triệt nó mới tin là nó thoát chết! Nó nhìn Ma Kim Tuyết khó hiểu, vết thương ngực nó vẫn lở loét sau hàng ngàn năm phải do roi vàng quất phải hay sao?
      Trận năm đó nếu kịp thời thả linh điểu cầu cứu chủ nhân chắc Ma Kim Tuyết đánh cho đầu nơi mình ngả. Thế mà hôm nay những tha chết mà còn cứu , hay ta còn là nữ giả lạnh lùng như xưa nữa?
      Mã Triệt ra chiều vui mừng khôn xiết:
      - Đa tạ giả tha mạng cho nó! Vết thương này để tôi mang nó đến giả Tịch Vu Xuyên, ngài ấy chắc là có cách.
      - Ta... Chỉ là muốn thấy thê lương vậy thôi! Mang . À, ngày mai trận thứ ba ta gặp ai đây?
      - Quỷ mẫu vừa ra lệnh giả về Lãng Thiên Nguyên nghỉ ngơi, tối ngày mai bảo Kiếm Phong Kim đưa người đến. Trận ngày mai là U hồn trận.

      bé vừa nghe mở cờ trong bụng, về gặp Lãng Thiên đa tạ rồi hỏi xem sao. chỉ gói bánh nhân sâm cười duyên:
      - Ta mang cái đó về được ?
      - Xin tùy ý!
      mỉm cười khi rời , cho ấy cướp cũng như nhau thôi... Mà đống quà cáp là của ấy tất, bây giờ càng lúc càng hoà nhã, đáng hơn!
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 7: Trận U hồn!

      Con tử thiên thi của Tuyên gia lại cõng về Lãng Thiên Nguyên, có vẻ còn thấy ớn ớn cái tướng ướt mẹp của nó nên thoải mái ghị vai mà ngó chung quanh. Con thiên thi này bay mà nhảy từ nơi này đến nơi khác, mỗi lần chân nó búng lên là quãng khá xa. Phía dưới mà thấy là những bình nguyên rộng lớn, những hồ nước rộng im như gương. thầm:
      - Tiếc là ngươi biết nhỉ! Nếu ta nghe nơi này là chỗ nào.

      Con thiên thi hú tiếng, khoé miệng khẽ giật giật trông như nụ cười. Thả xuống khu vực Lãng Thiên Nguyên, cúi chào phóng mất. Tuyết bên ngoài nhà tranh vẫn chưa tan, Kiếm Phong Kim co cụm ngủ biết trời đất. Tháo bộ giáp, loay hoay bên thùng nước to:
      - Phải tắm mới được, máu con thiên thi kia thấm áo mình rồi!
      - muốn làm gì, giả của tôi?
      Lãng Thiên xuất phía sau như bóng ma, động tĩnh. bé kể đại khái cho mọi , giơ giơ tay áo lụa rách trước mặt :
      - Vậy là áo ta te tua thế này, nhưng chết! Ngươi bảo ta có chín con xà long, đáng sợ lắm!
      Lãng Thiên nhướng mắt nhìn, cấp độ của giả ngày càng cao, nhớ lúc xưa khi chủ nhân dạy trận của Thất bảo cổ lâu chưa từng nhắc đến lũ xà long. Giở tay lên, xoa xoa vết bỏng mu bàn tay:
      - Còn bị thương ở đâu ?
      - , hôm nay coi như may mắn lượm được mạng về. Lãng Thiên, trận u hồn ngày mai...
      chợt nhớ vội nắm áo lo lắng. khoả mặt nước, nhiều cánh sen trắng dập dềnh mặt nước toả khói:
      - Người thư giãn , tôi tìm gì đó cho người ăn. Giao Người cho con Kiếm chết dẫm đó có mà.. chết đói!

      Ngâm mình trong bồn nước thơm thế này tệ, cứ như đóng quảng cáo sản phẩm. Nhan sắc này xuống trần thi hoa hậu đậu chắc! Mà cái tên này sao luôn lù lù phía sau mình, luôn để mắt đến mình sao kìa.... bé lúi húi dúi vào tay bọc bánh nhân sâm:
      - Ăn , ta xin về cho ngươi đó! Ở rừng trúc này ngươi chắc quanh quẩn ăn vài thứ thôi chứ gì?
      - Mấy hôm nay nhiều đồ ăn lắm, mớ quà cáp con kiếm đó vác về tôi tiện thể lấy ít.
      nhận gói bánh cười hân hoan, đời này chỉ mình giả là tốt với nhất! trông tướng ăn bánh lại cười, Lãng Thiên trắng, tóc dài, đôi mắt cực kỳ u uẩn. Cái tên này... nam thần Mã Khả chắc cũng đến thế này thôi! ôm vô diện nhi khẽ đung đưa :
      - Ta thấy ta cũng may mắn đấy! Hồi ấy ta thích nhìn các sao nam Hoa ngữ, giờ ở cạnh ngươi, ngươi còn đặc sắc hơn họ rất nhiều. Ta thấy vui!
      - Sao Hoa ngữ? Chúng là cái gì, ăn được ? Nếu Người thích khi ra khỏi đây tôi bắt về cho Người chơi!

      bỏ dở miếng bánh hỏi dồn, bé vội xua tay:
      - , cần. Đâu phải đồ ăn. Còn nữa, ngươi xuất sắc thế này ta còn nhìn họ làm gì!
      cười khoe hàng răng trắng:
      - Xưa giờ có bao giờ khen tôi đẹp!
      - Vậy lúc trước ta bị gì rồi mới khám phá ngươi!
      đùa nhưng Lãng Thiên chợt trầm mặc, bỏ ra ngoài hiên đứng ngắm lá trúc rơi. giả à, người tất nhiên thấy được dung mạo này của tôi. Ngày xưa khi kết thúc trận chiến, người ném bát hộ pháp vào Lãnh Huyệt để bảo vệ họ khỏi Ma tộc lại giăng Nghịch hoả nhốt tôi trong rừng trúc. Khi người xách tôi lên tôi chỉ thấy đôi mắt người đẫm lệ, máu chảy từ đôi mắt phượng đỏ au, tràn qua gương mặt trắng chảy xuống gương mặt tôi. Máu chảy đến đâu là các vết thương liền lành lại, người hất tôi ra xa. Trong khoảnh khắc cuối tôi chỉ thấy người đâm vào ngực mình lôi mảnh gương tim cuối cùng tung lên trời. Khi tỉnh dậy trong rừng trúc tôi có mỹ mạo vô song, lại còn chuyện được. Tử thiên thi chuyện được cũng có được dung mạo đẹp bởi trở thành tử thiên thi dù thoát kiếp luân hồi nhưng quá trình rất vất vả.
      Tên tử thiên thi của Lạc Bất Nhã cũng vì chủ nhân tặng lớp da của bào huynh mới dễ nhìn như thế! Hừ, ăn may! giả nay còn khờ khạo nên mới tha cho , nếu cứ gây chuyện như ngàn năm trước tôi như xé con kình ngư năm nào...
      đón chiếc lá trúc, trầm ấm thổi kèn lá. ôm đứa trẻ ra sân ngắm , cái cảm giác thân thuộc này quả tình chỉ có cho được. Ở cạnh còn sợ bất cứ cái gì, ánh mắt thông tuệ của luôn như :" có tôi rồi sao cả! " cho ăn bữa ngon với gà hấp đông trùng thảo, xé cái đùi bảo:
      - Này, Ma giới sướng nhỉ. phải ăn chay lại tha hồ ăn thứ mình muốn, cứ thế này cho lên thiên đình ta cũng thèm...
      cười tươi thấm ý, giả dù lãng quên ký ức nhưng ý niệm vẫn còn. Người ba lần bảy lượt từ chối lên tiên, khẳng khái bảo thiên soái:
      "- Ta muốn, ta vẫn là ta, giả, làm tốt chức trách của ta, tự do tự tại của ta... Sau này đừng bàn việc này nữa! ".
      Trong đôi mắt phượng trong veo ấy chưa từng vẩn đục sân si, bảo vật trân quý chẳng qua là món đồ chơi, nghịch chán rồi quăng ngoài cửa sổ! Bao nhiêu giả muốn có cơ hội tu tiên đều được, Người tơ hào chẳng màng. Ma Kim Tuyết ăn chán chê lại cong môi :
      - Lãng Thiên, ta no rồi... Ta buồn ngủ nhưng nhớ trận ngày mai lại ngủ được!
      - Cứ ôm đứa bé ngủ , khuya nay tôi gọi Người dậy bày cách phá trận u hồn.
      cuộn dạ hành y thành gối kê đầu, tháo áo choàng phượng hoàng người đắp cho cả và đứa bé. rút quạt phượng hoàng trả lại:
      - Món này lợi hại, đa tạ ngươi!
      - Người cứ giữ lấy, quạt phượng hoàng vốn là của Tuyên gia, khi nào Người đến chỗ ngài ấy trả lại. Ngủ !
      dịu dàng kéo bím tóc dài bóng huyền thả sang bên, chỉnh lại nếp áo lụa cho rồi ra ngoài thổi sáo. Tiếng sáo của rất độc đáo, trầm bổng êm tai lúc nghe như tiếng gió, lúc nghe như tiếng suối lúc lại như tiếng hát mỹ lệ từ xa vọng lại. Tiếng sáo xua hết mọi lo lắng trong , dẫn vào giấc ngủ nhàng. thổi hồi lâu đến khi ngủ say vào khẽ hôn mái tóc thơm mát hương sen trắng:
      - Miên tiêu này ngày xưa Người thổi để dỗ tôi khi tôi trúng hồn trảo của Trạch Uy khiến tôi điên điên dại dại. Nay tôi lại dùng nó để ru Người ngủ. Ngủ ngon, đừng lo có Lãng Thiên ở đây!

      Bây giờ bé chính thức có tài xế, có điều di chuyển bằng cách ngồi lưng cho nó cõng . biết nó có thấy mệt mà chẳng kêu ca oán thán. Lãng Thiên bảo cứ để con thiên thi ấy đưa , chắc chắn an toàn hơn với Kiếm Phong Kim! Tuyên gia cố tình sai con thiên thi ấy đến chắc cũng đoán được con kiếm đó chẳng được tích gì.Khi thỏ thẻ có a Kim cũng sao, Lãng Thiên lại cười nhạt:
      - Cứ để nó ở đó , có lợi cho chúng ta mà!

      rút trong áo choàng bó hương niên chu sa - món quà của vị giả - dúi vào tay con thiên thi:
      - Tặng ngươi, ta xưa nay muốn nợ ân tình của ai.
      Hú... Hú... Nó cúi lạy, cả chủ nhân nó cũng chưa từng tốt với nó như thế. mỉm cười bảo:
      - thôi !
      Mã Triệt đón nữ giả ở cổng Lầu ma, hồ hởi:
      - Hôm nay giả mặc áo lụa trắng đẹp !
      - Áo lụa của ta hôm qua xé băng cho tên thiên thi kia rồi! May mà có...
      bé im bặt, thắng gấp trước khi lỡ miệng. Áo lụa trắng này là của Lãng Thiên ,mặc phía trong ,ngoài là lớp giáp vàng .Phần cổ xếp nếp bồng bềnh ngờ lại rất xinh đẹp. tắc lưỡi khi ngó chính mình trong gương :
      - Chậc!Đôi mắt Lãng Thiên tinh tế, mà là người trần ắt là thiết kế sư thiên tài .Sáng nay mình còn la ó là mặc đồ nam nhi phía trong nhìn rất dở hơi!
      Mã Triệt khẩn khoản:
      - Tôi mang tên thiên thi đó đến chỗ giả Tịch Vu Xuyên, giờ ổn. Chỉ là sau này thêm vài vết sẹo xấu xí.
      - Ta biết rồi! Hi vọng chủ nhân phiền.
      khẽ , giọng mang chút xót xa. biết tại sao khi nhìn tên tử thiên thi kia quằn quại trong vũng máu lại mơ hồ thấy Lãng Thiên cũng đau đớn như vậy. Điều đó làm lòng nhói đau. Mã Triệt cười hiền:
      - Trách số gặp phải Người thôi, lần trước cũng thế!
      - Lần trước?
      quay mặt nhìn thẳng vào mắt , mê lực từ đôi mắt đẹp kinh hồn khiến gã giả còn non nớt thể che dấu:
      - Tôi nghe lão tổ ngày xưa khi người đánh Thất bảo cổ lâu lần đầu tiên đánh con thiên thi đó te tua, nếu nhờ giả Lạc Bất Nhã tới kịp dùng bảy dải lụa đồng quấn lấy ắt là phiêu hồn lạc phách từ lâu. Cũng từ đó giả họ Lạc kia thường là kẻ đối chọi với người trong lữ đoàn giả!
      - Tại sao? Vì ta đánh bị thương tử thiên thi à?
      - phần thôi, cái chính là trước khi Người gia nhập lữ đoàn giả Lạc Bất Nhã là nữ giả đẹp nhất, lại rất sùng kính Tuyên gia. Thế nhưng Tuyên gia kể cả nhìn cũng thèm nhìn, chưa bao giờ tiếp kiến ngài ấy lại rất niềm nở với Người! Nên giả, sau này có gặp ngài ấy hãy cẩn thân nhé!

      Mã Triệt làm mặt nghiêm trọng, bé thắc mắc ngay:
      - phải bảo giả vô tâm vô ưu sao lại còn sân si lắm thế?
      - chuyện, chưa kể đến Người được lão tổ che chở, mang họ Ma tôn quý đặt tên cho người. Vì được nhiều ưu ái tất gây đố kị.
      vô thức, bé ngẩn người hiểu vì sao Lãng Thiên đôi mắt phượng là bảo vật, có khả năng bắt người khác ra điều trong lòng. cau mày, khác trần thế là bao! Phủi phủi tay áo, rủa thầm khi bước lên thang:
      - Trâu buộc ghét trâu ăn Quan võ ghét quan văn dài quần!
      Trận u hồn trong miêu tả của Lãng Thiên và thực tế khác nhau là bao. Oan hồn đa hình đa dạng, hình thù gớm ghiếc bao quanh , vẫy vẫy những cánh tay trơ xương, máu giọt lên tà áo. Chúng ngừng kêu khóc, đòi mạng. trân mắt nhìn cả đống u linh tưởng tượng mình là nhân vật sống sót sau cùng trong loạt phim " xác sống". Hiềm nỗi là roi vàng và áo choàng đều để bên ngoài, đối phó trận này được làm tổn thương linh thể. Giáp bào chỉ bảo vệ thân, tay và mặt bị quơ quào cào xé toé máu. bé ôm lấy mặt biết làm thế nào, càng lúc chúng càng vây đông hơn. Á... bàn tay dài nhọn hoắt xén ngọt lên gương mặt trắng nõn nà khiến hét lên đau đớn. Cứ chịu đựng thế này phải cách! ôm bên mặt loang máu vùng lên, quay đầu quất bím tóc đen huyền vào đám u hồn đông đúc. Máu mặt búng ra theo đà xoay vào chúng càng khiến chúng điên cuồng hơn. nắm đai áo giáp bật ra, bộ giáp vàng vừa rời khỏi thân người thấm máu liền tự hoá thành bộ giáp như trong các lâu đài cổ, chỉ khác là nó có đầu! Bộ giáp tả xung hữu đột đẩy các u hồn tránh xa , trong lúc sợ hãi vẫn chưa hiểu sao bộ giáp mặc mấy hôm nay lại thần kỳ đến vậy! được bộ giáp che chở, lúc cấp bách thoáng nghe tiếng Lãng Thiên : - Miên tiêu!

      bé chùi máu vương khắp mặt, cười khổ: - Điên mất thôi, thời khắc này lại nghe được tiếng Lãng Thiên mới ghê chứ!
      Bộ giáp nắm lấy bé nâng lên cao ném ra khỏi đống u hồn man dại. Rơi bịch xuống đống đá lởm chởm đau điếng, số linh thể phát ra dần dần tiến tới. Cầm tảng đá to bằng đầu người, hít hơi dài:
      - Liều vậy! Bất quá chết thêm lần nữa.

      Chưa kịp tấn công nơi lỗ hổng đặt tảng đá phình lên như bong bóng da, đó còn có mắt mũi miệng. Nó nhìn lúc rồi toét cái miệng rộng ngoác xuề xoà:
      - giả nay thê thảm quá nhỉ!
      - Ngươi là...
      bé thở dốc hỏi, nó lắc lư thân tròn lẳn bảo :
      - nhớ ra tôi à, nhưng tôi nhớ . Tôi trả món nợ ngày xưa, trong khi tôi lăn cản đường bọn chúng mau chóng chạy về hướng có bãi tha ma. Trong ngôi mộ đầu tiên chôn cây miên tiêu, thổi nó thắng trận u hồn.
      chạy trối chết, lòng thầm cảm ơn cái vật thể tròn lẳn cứu bàn thua trông thấy.

      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :