Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ !
      Chap 42: Luật của trái tim!

      Lãng Thiên Nguyên được bao phủ bởi kết giới vững chãi, mọi diễn ra trong nơi quản hạt của giả Ma Kim Tuyết thần biết, quỷ hay!
      Đỏ giật mình tỉnh giấc khi sờ chỗ nằm bên cạnh trống trơn, dụi mắt nhìn quanh căn phòng. người được mặc lại quần áo chỉnh tề song bóng dáng Tịch Khanh mất hút. Đỏ tìm khắp chung quanh nhà vẫn thấy , xông ra cây cầu gỗ khi bị kết giới vô hình chặn lại. Đỏ cắn môi:
      - Bị giam lỏng rồi! Biết tìm ngài ấy thế nào đây?
      Rừng trúc trắng tuyệt đẹp bao ba mặt căn nhà cỏ tranh vàng nhưng Đỏ làm sao bước vào được. Nó cứ như ảo cảnh chỉ để nhìn, thể với tới! sờ dấu răng mờ vai mình, việc hôm qua cứ như giấc mộng đẹp. Ai có thể ngờ vị giả gương cạn cao cao tại thượng, luôn trầm mặc ấy lại có lúc cuồng bạo đến thế! Trong thùng gỗ hai người ngồi vào là chật chội, vịn thành thùng định bước ra Tịch gia giơ tay choàng qua hông kéo lại. Vô thức mà ngồi gọn trong lòng ngài ấy, bàn tay vân đá trắng cứ thế kỳ cọ cẩn trọng từng chút ! " Từng chút da thịt của ngươi đều có thấm máu ta, ngươi chỉ là của ta thôi, Yểm Nha!". Câu của ngài ấy ý tứ rất ràng, từ lúc ngài ấy đâm miếng ngọc vào tim lấy máu hòa bột ngọc lam cứu hạ quyết tâm mang con hung hầu về làm của riêng rồi!


      Quay về nhà bếp nấu nồi canh rau củ, củi biết để từ bao lâu mà vừa động vào bã thành mùn. Khói mịt mù cả căn nhà, Đỏ ho khù khụ chạy ra sân đứng. Có tiếng hú dài và con thiên thi xanh ngắt bế Tịch gia chạy đến. Trông ngài ấy còn yếu ớt hơn hẳn hôm qua! Con thiên vẽ chữ đất:" Ngài ấy chịu phạt xong!" đoạn nhảy khỏi Lãng Thiên Nguyên. quỳ xuống, nâng đầu Tịch gia đặt lên đùi mình, ngón tay lau vệt máu làn môi trắng nhợt kia. ngực bị xé toạc ngay trúng vị trí trái tim, máu loang ướt phần áo khiến bạch y nhuộm màu đỏ sẫm. gọi khe khẽ mấy lần cũng nghe tiếng trả lời, lặng lẽ ôm Tịch Khanh trở vào nhà! Lột sạch bộ bạch y nhuốm đỏ kia mang ngâm trong nước , để Tịch gia trần trụi nằm giường tre. Chẳng ai từng là chủ nhân ngôi nhà này, ngoài giường tre, bàn gỗ, thùng gỗ cả tủ cũng thấy! Chủ nhân chắc hẳn là kẻ có lối sống tinh giản mọi thứ. Cả cái chăn để đắp cũng thấy! Đỏ thấy nóng hừng mặt khi thấy tiểu Tịch Khanh ỉu xìu say ngủ y như chủ nhân nó. tà áo phủ che lên chỗ bí hiểm của vị giả, miệng tự răn mình:
      - được động tâm! Ngài ấy bị thương! được ăn ngài ấy!

      Tịch Vu Xuyên nhíu mày vì trái tim nhói lên đau điếng, miệng mấp máy:
      - Yểm Nha... Ta khát !
      - Nước đây!
      Đỡ đầu vị giả lên đút chung nước , Tịch Khanh chỉ nuốt được ít, miệng khẽ rên:
      - Đau quá!
      - Vết thương hở toác lồi cả màng tim sao đau cho được? Hu hu ... Tôi làm cách nào bây giờ?
      Đỏ ôm lấy cánh tay Tịch Khanh khóc ròng, chỉ vì lời thỉnh cầu của mà ngài ấy trả giá quá đắt rồi!
      Vị giả vỗ vỗ đầu , vừa vừa thở dốc:
      - Đừng khóc mà, thấy nước mắt của ngươi ta lại chịu được! Vết thương này từ từ khép miệng lại thôi! Ngươi giúp ta cảm thấy đau nữa là tốt rồi!
      - Tôi?

      Đỏ hít hơi mạnh, quệt nước mắt lắng nghe lời Tịch gia :
      - Nguồn nước của Lãng Thiên Nguyên có khả năng giảm đau, ngươi đưa ta đến suối nước nằm dưới căn nhà này là được!
      cõng người thương vai, kéo cái giường tre ra bên phát cầu thang dẫn xuống phía dưới căn nhà. con suối trong khe uốn lượn tỏa ra mùi thơm của sen trắng khiến tâm tình thư thái. để Tịch gia ngồi dựa vào những cục đá đo, tò mò:
      - Vì sao phải làm ngôi nhà phía con suối này nhỉ? Bên ngoài tôi có thấy con suối nào đâu?
      - Ma Kim Tuyết tính tình lạnh lùng kín đáo, suối ngầm này ấy tắm đấy!
      Tịch Khanh giãn đôi mày, nước suối thấm vào những vết thương quả nhiên làm vị giả thấy đau đớn nữa. lại hỏi:
      - Thế vị nữ chủ đó giờ ở đâu?
      - biết!
      Tiếng Tịch Khanh buông xuống bất lực, trong đáy mắt phảng phất nỗi u uất khó mở lời. Đỏ xua tay:
      - Tôi hỏi nữa, ngài đừng trưng ra vẻ mặt đó được ?
      - Đến đây! Ngươi phải cũng bị thương sao?
      Tịch Khanh kéo tay xuống suối, Đỏ ngỡ ngàng hỏi:
      - Tôi... bị thương?
      - Chỗ đó... phải hôm qua ngươi bảo đau sao? Khi ngươi ngủ say ta xem thấy nó sưng tấy lên cơ mà!
      Đỏ ngại ngùng úp nguyên cái mặt xuống lòng nước, tự hỏi vì sao với Tịch Khanh cứ toạc móng lợn ra như thế chứ? Tất nhiên là biết cơ thể mình ra sao nhưng so với vết thương của ngài ấy bấy nhiêu có là gì!

      Tịch Vu Xuyên trông thấy vẻ xấu hổ đáng kia nhoẻn miệng cười. Ông tự biết mối nhân duyên này chỉ có bảy ngày ngắn ngủi. Lòng càng muốn trân trọng từng khoảnh khắc ở bên người con này! Sau khi rời khỏi Lãng Thiên Nguyên này giả buộc phải uống chén canh vong tình để quên hết. Chỉ nghĩ đến đó trái tim Tịch gia như bị xát muối, khó chịu vô cùng!
      Đỏ trồi đầu khỏi mặt nước, vuốt mặt nhìn vị giả ôm lấy vết thương. tiến đến bên cạnh, ân cần :
      - Ngài lại đau à?
      - Yểm Nha! Ta đau toàn thân! Chỗ này... ngươi đau ta cũng đau!
      Tịch gia nắm tay đặt xuống vùng hạ bộ của mình, đôi mắt vẫn giữ vẻ nhàn nhạt nhu hòa. Đỏ chạm trúng tiểu Tịch Khanh , trong làn nước dường như nó vươn vai trở mình thức giấc. ngập ngừng:
      - chủ ...
      - Từ Hồng Huyên? chi?
      - ấy lần đầu tiên ai cũng có thương tổn, tôi làm gì cho ngài đau nữa bây giờ?
      Gò má đỏ như sáp đèn lan ra cả hai vành tai, Tịch gia choàng tay ôm lấy hôn lên gáy:
      - Ngươi cưng chiều ta , ta thấy đau nữa!
      - Chẳng phải nước suối này có thể giảm đau sao? Tôi còn cảm giác đau nữa này!
      Đỏ thộn mặt ra khiến Tịch Khanh phì cười, làm phách lạc rồi làm hung hầu, rốt cuộc vẫn là con bé ngây thơ mười bốn tuổi như năm nào vậy! Vị giả vờ nghiêm mặt:
      - Ngươi như vậy là vì để ta ở trong lòng nên đau nhiều! Trong tình cảm kẻ nào bỏ ra nhiều hơn tổn thương nhiều hơn!
      - phải! phải ! Ngài lúc nào cũng ở cả trong người tôi này, từ lúc nhớ lại được tôi luôn vô thức gọi tên ngài suốt luôn đấy!

      Đỏ lắc đầu nguầy nguậy ra chiều oan ức, Tịch gia lại hôn lên vành tai :
      - Cho nên ta thích ngươi nhiều hơn, ta vẫn chưa hết đau! Ngươi nên cưng chiều ta nhiều chút!
      Bàn tay nhắn nhàng vuốt ve con cự long thức giấc trong làn nước. cảm nhận được từng thớ gân nổi mình con cự long ngụp lặn trong nước kia. Ngại ngùng ho khan vài tiếng, lơ đễnh ngó sang phía khác:
      - Rồi !
      - Rồi...là rồi thế nào? Yểm Nha... Ta đói rồi!
      Tịch gia nhấc ngồi hẳn lên người, tay vân vê đùa nghịch đôi gò bồng đảo đỏ rực đầy vân đá. nhíu mày thốn thía, cứ cảm giác con cự long chui thẳng vào bụng mình vùng vẫy kịch liệt. bấu móng tay vào vai Tịch Khanh hằn sâu những dấu đỏ, nhướng người lên muốn thả lỏng liền bị vị giả ôm eo nhấn xuống. thở ra:
      - Ngài là ức hiếp tôi!
      - Ngươi ngồi người ta, là ngươi hay ta dồn ép đối phương?

      Tịch gia ngồi thẳng dậy , tay đỡ đầu con hung hầu xinh đẹp xoay người lật ngược thế cờ. Ép dựa sát các tảng đá đứng, vị giả quàng hai chân lên hông mình, hôn mãnh liệt lên phía trong vành tai:
      - Thế này mới là ức hiếp ngươi này!
      Đỏ phía sau tựa vách đá, phía trước là thân thể mát lạnh của Tịch Khanh dồn ép mải miết đến thở được. Cảm giác căng cứng làm tê liệt cả cơ thể, rên rỉ:
      - Tịch gia ... Ngài thắng .. Tôi nên ngài ức hiếp tôi... Ngài giơ cao đánh khẽ...
      - Ta đồng ý!
      Luồn tay ôm ngang eo xốc lên, vị giả ôm hôn sâu , người khẽ run lên. có cảm giác bẫng người, định buông lơi vòng tay Tịch gia nghiêm mặt, úp mặt vào vai :
      - Suỵt! Ngươi đừng thả tay ra, con cự long kia mới ngủ thôi. Ngươi động đậy khiến nó thức giấc tự làm tự chịu đấy!
      Last edited: 7/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 43: Ảo cảnh!

      Các Văn Trình chọn con đường có ánh sáng, bước qua cánh cửa dẫn đến con phố tấp nập người qua lại. Hàng quán nhộn nhịp bày ra hàng trăm món đồ bắt mắt. sờ cái bụng đói meo của mình, nhìn gánh bánh đúc nuốt ực cái. Cá tính chịu ngồi yên chờ chết, đánh liều đến xuống nước với bà chủ bán bánh đúc:
      - Xin lỗi bác, cháu đói quá! Bác có gì cho cháu phụ giúp , cháu chỉ xin bác bánh đúc thôi ạ!
      Bà bán hàng gánh nhìn lượt từ xuống, hỏi lại:
      - Trông cậu ăn mặc bảnh bao thế mà có tiền à? Thôi được, cậu rửa hết mớ bát đó cho tôi đổi bánh đúc nhé!
      gật đầu, chăm chỉ rửa, lau khô cả chồng bát cao ngất. Khi được múc cho bát to, nở nụ cười mê hoặc thường trực của mình với bà chủ:
      - Bác tốt quá!
      húp xì xụp loáng cạn bát. Rót cốc chè vối, thăm dò:
      - Bác cho cháu hỏi, đây là nơi nào?
      - Chợ phủ! Cậu từ đâu tới?
      Ba tiếng " chợ phủ" vừa thốt ra là thấy gương mặt bà chủ trắng như sáp đèn, gánh bánh đúc thơm lựng lúc nãy phút chốc chỉ là gánh gióng chỏng chơ. giật lùi vài bước, trả lời. Bà già chỉ vào bảo:
      - Cậu biết bỏ sức ra làm để đổi lấy thức ăn, cũng phải kẻ lười nhác! Gặp cậu coi như có duyên , , muốn đâu?
      - Cháu muốn rời khỏi khu rừng sương khói!

      trả lời, bà già phá lên cười:
      - Ha ha, cậu vào đây mà ôm mộng rời khỏi là mơ màng! Chi bằng cậu ngoan ngoãn ở lại chợ phủ này , theo tôi buôn bán.
      - Bác muốn rời khỏi đây sao ạ?
      kéo ghế ngồi cạnh bà, hỏi . Bà há miệng lôi cả hàm răng ra kỳ cọ, cái miệng mất răng móm mém :
      - Cậu vào khu rừng này ắt cũng phạm đại tội nhưng vì lý do nào đó mà giả cho cậu tự định đoạt cuộc đời mình. Những kẻ ở đây cũng vậy, tự biết mình có khả năng vượt thoát nên túm tụm cùng nhau ở đây. Tự dựng cho mình những ảo cảnh dương gian, bám víu vào nó ngày qua ngày. Tôi ấy, ngày còn sống là bà bán bánh đúc cay nghiệt với con dâu. Nó ở cữ tôi vẫn bắt nó giặt đồ, xay bột làm bánh đúc để tôi mang ra chợ bán. Rồi nó kiệt sức ngã xuống đập đầu vào cối đá chết tốt! Tôi vì thế mà khi chết bị giả treo lên cây đánh tan hồn, nhưng hồn con dâu chết oan lại oán tôi, nó đến lạy giả xin tha cho bà già này. Vì ân huệ của nó gieo nên giả đẩy tôi vào khu rừng sương khói, chịu phạt , tự mình định liệu. Các giả bỏ quên luôn chúng tôi. Chỉ có ai vượt qua được khu rừng sương khói này mới được thiên thi đón ở đầu kia, đưa đến cửa gương trình giả!

      Các Văn Trình lại hỏi:
      - Lúc nãy có ba con đường, cháu chọn con đường sáng dẫn đến đây, bà có biết hai con đường kia dẫn đến đâu ạ?
      - biết! Chúng tôi cũng như cậu, nhằm con đường có ánh sáng mà bước . Cậu hoặc là ở lại đây, hoặc băng qua chợ vào khu vực toàn màu tím. Chúng tôi chưa từng bước đến đó.
      Bà khàn giọng , quảy quang gánh về căn nhà gần đó. cũng cất bước theo. Trong nhà bày biện như những gia đình nông dân dương thế. Bà thảy cho tấm chăn mỏng, chỉ góc nhà:
      - Cậu ngả lưng , thức dậy nghĩ xem nên ở lại hay tiếp!
      thở dài, cuộn người trong chăn trong khi bà già cặm cụi xay bột cái cối đá. :
      - Để cháu xay hộ bác !
      - được, nghiệp ai nấy trả! Cậu cứ nghỉ ngơi !
      nhắm mắt lim dim trong tiếng cối quay đều đều, khi thức dậy cái gánh bánh đúc đầy ắp. vỗ vai bà:
      - Để cháu gánh!
      đại để ở lại chỗ bà già ba ngày, lanh quanh chợ dò hỏi về vùng đất màu tím kia nhưng ai biết! Chán nản, trở về nhà bà nằm vùi như kẻ thất chí. Đến tối bà gánh về gọi to:
      - Các Văn Trình, đến tận đây vẫn có đến tìm cậu này!
      - Ai cơ? Hồng Huyên phỏng?
      nhào ra cửa ,chưa kịp hào hứng thấy vong hồn chỉ còn cánh tay ôm xửng bánh chưng lặng lẽ đứng ngoài bậu cửa. chưng hửng:
      - Mẫn Chi! phạm tội gì mà vô khu rừng sương khói?
      - Em xin giả Tuyên Thừa Chí cho em tìm ! Cái này là em ôm từ nhà ông nội Từ đến, ăn !
      vợ đầu tiên đến gần , khóc nức nở. có chút hiểu:
      - Cha bỏ nhà theo trai cơ mà?
      - Hu hu, cha và bà chín vì muốn cưới Hồng Huyên cho bắt em nhốt vào bao vải quăng xuống sông xa nhà. Em chỉ biết mình thôi, Văn Trình!

      mặc nhiên đón nhận cái ôm thổn thức của Mẫn Chi, nghiến răng:
      - Bà chín chết đáng đời mà! Nhưng dại quá, tôi còn biết làm sao trở ra, vào đây là tự chôn vùi!
      - Em mặc kệ, chồng đâu vợ đó!
      Bà già nhường căn phòng của bà cho hai vợ chồng, còn mình trải chiếu nằm chỗ Văn Trình vẫn ngủ:
      - Thôi nghỉ đỡ vậy! Cậu có vợ vì cậu như thế quý lắm thay!

      Mẫn Chi cứ ôm ấp xoắn xít bên cạnh khiến phát cáu, tay hất ta xuống đất:
      - nằm yên được à? ở nhờ nhà bà bác, đừng làm loạn lên!
      Lọ mọ bò lại lên giường, lủi thủi ngồi bóp chân dám cất lời. nhìn lên trần nhà, băn khoăn biết Hồng Huyên và Chung Khải ra sao rồi? quay mặt vào tường, càu nhàu:
      - Con vợ mình theo trai mất, con vợ cứ lẩn quẩn bên chân. là trêu gan ông mà!
      Lát sau ngủ , bà hé cửa phòng ngoắc Mẫn Chi ra:
      - ra đây !
      - Bà gọi cháu?
      Bà nhìn gương mặt âu sầu, lắc đầu:
      - dại ! phải biết thương , còn chấp nhận chạy vào đây làm gì? ai có thể cản được cát trôi qua kẽ tay cũng như ai cản được người muốn rời khỏi!
      - Cháu ấy! Cháu chỉ muốn ở cạnh ấy!
      Bà thở dài, cắn đầu ngón tay ra ít máu đen kịt đoạn điểm vào giữa trán Mẫn Chi:
      - Tôi thấy chung tình như thế cũng đáng thương! Giọt máu đen này giúp lần... cứ tấn công chẳng thể chống cự... Còn lại phải xem ngón nghề của có thể khơi gợi thương của !

      Đến lúc này Mẫn Chi òa khóc :
      - Trời ơi bác ơi, cháu là con nhà trâm , nào giờ chỉ nghe lời ấy. Phòng the cháu toàn nằm im mặc ấy làm gì làm... Nghề là nghề gì ạ?
      - Chết là như thế đấy ạ! Đàn bà ngoan bên ngoài, giường mà ngoan quá thành thua thiệt. Bọn đàn bà ngoài kia ngại gì cả, thế mới đưa bọn đàn ông lên mây. Tùy thôi! Tôi bán đây!
      Bà vừa vừa rời khỏi, Mẫn Chi trở vào phòng nhìn tấm lưng Các Văn Trình thấy chua chát vô cùng! Đến lúc chết rồi mới vỡ lẽ ra lý do đàn ông thấy trăng quên đèn. vừa chạm vào chồng thức giấc ngay nhưng toàn thân cứng như đá. nhìn Mẫn Chi trút xiêm áo mà quát:
      - lại giở trò gì đây?
      - để mặc em được ? Để em hư lần vậy!

      Mẫn Chi trèo lên người tự biên tự diễn, động tác vụng về càng khiến hỏa bốc đầy đôi mắt. nghiến răng:
      - Chết tiệt ! thèm đàn ông đến vậy à? Được, làm cho tôi cử động được, tôi thỏa mãn cho !
      Mẫn Chi nghe lời trở ra chùi giọt máu đen trán. Các Văn Trình đẩy sấp ngã cái bàn, từ phía sau tiến vào tấn công mãnh liệt. lưng hằn những vết cào ngang dọc, vừa mạnh bạo vừa mắng nhiếc:
      - Dám xài máu tà khóa tôi lại sao? Muốn phải ? Tôi chiều!
      - Văn Trình, dừng.... thôi!
      càng van xin càng nổi giận, tiến công như giặc châu chấu vào mùa. Khi chịu buông cánh tay bẻ ngược phía sau của ra Mẫn Chi khuỵu gối xuống sàn. Từ trong đùi máu chảy lẫn với dịch trắng tuôn thẳng xuống sàn, mải miết cầm được! mặc lại quần áo, cau mày:
      - Chảy hết máu nếm mùi chết lần nữa! Rồi sống dậy thôi, nhớ kỹ bài học này! Hãy nhớ đàn ông chỉ thương hoa tiếc ngọc với đàn bà họ , bằng chỉ như món ăn vã qua ngày!

      Tiếng chân dần xa là lúc Mẫn Chi thấy mình còn hơi sức để bò dậy. gục đầu bàn với thân thể đầy vết cào xước, đỏ máu và đôi mắt nhắm lại được! Chết thêm lần nữa!
      Last edited: 7/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 44: Nỗi sợ !

      Các Văn Trình lững thững tiến ra chợ, thấy bà dọn hàng đến phía sau vỗ vai bà:
      - Bác già, bác được lắm nha! Dạy cho Mẫn Chi trò quái quỷ!
      Bà quay lại nhìn , cảm nhận sâu trong ánh nhìn là khinh ghét. nghiêm mặt:
      - hay chút nào đâu bác ạ! Mẫn Chi trời sinh là đàn bà thụ động, phải cái gì ta cũng học hỏi được. Bác thương thành ra hại ta!
      - Cậu làm gì con bé ?
      Bà gặng hỏi, nhún vai:
      - Cháu chiều ý ta thôi! Bác trở về ! Cháu đây, cứ để ta ở đây với bác ! Sau này nếu thấy kẻ nào tốt chút gả ta.
      Bà chụp cánh tay hỏi dồn:
      - Cậu muốn rời khỏi dù biết có ra khỏi khu rừng sương khói hay ư?
      lại nở nụ cười rạng rỡ mê hoặc lòng người:
      - Cháu thích cố định, muốn cuộc sống bất tử lặp lặp lại như bác. Đây chính xác là hình phạt, nỗi dày vò mãi mãi. Cháu thà tự đánh cược ván, ra sao cũng hối tiếc ! Về Mẫn Chi, cháu tuyệt đối cho ta mối hận phai. Cháu nghĩ khi sống dậy ta buông bỏ được cháu. Đời này... Nếu mỗi ngày trôi qua mà thể xóa bóng hình người mình là bi ai... Cháu muốn như thế!

      quay lưng thẳng, bà chỉ còn biết thở dài nhìn theo. Các Văn Trình bạc tình nhưng chí ít là kẻ sáng suốt! Để Mẫn Chi ở lại, làm cho Mẫn Chi hận ... Có lẽ muốn mang theo ân tình tào khang này. Có lẽ cũng mong Mẫn Chi buông bỏ ! Nếu theo còn hồn hay tan phách là điều trước được....

      ...
      Chung Khải cõng Từ Hồng Huyên vượt con suối sâu nước dâng đến vai, cứ luôn miệng gọi:
      - Hồng Huyên, ôm chặt !
      - ôm đây này!
      Nước suối chảy xiết cuộn thành cái phễu lớn phút chốc cuốn cả hai vào trong lòng nước. Khi tỉnh dậy khung cảnh khác! Hồng Huyên vừa mở mắt la thét kinh hoàng:
      - Á ! Á!
      Chung quanh cả trăm ngàn con chuột con đỏ hỏn chư mở mắt nằm chồng chéo lên nhau. Lớp da đỏ mỏng trông từng đường tơ máu, cả nội tạng bên trong. Chung Khải lại thấy cơ man là những con chuột khổng lồ chết thối rữa,mùi hôi thối xông lên nồng nặc. Chung Khải ôm lấy cố giữ bình tĩnh:
      - Đừng sợ! Chỉ là chuột chết thôi!
      - Chết đâu mà chết! Toàn chuột con mới đẻ kìa!
      Hồng Huyên nhảy cẫng đu lên vai khi thấy vài ba con nhui nhui dưới chân mình. ngớ ra lúc, đoạn hỏi:
      - Em sợ nhất là gì?
      - Chuột con mới đẻ!
      nghĩ ngợi đoạn cười mỉm:
      - sợ chuột lớn chết sình! Hù dọa chúng ta thôi em ạ! Đừng lo! Đừng lo! Nhắm mắt lại!
      Chung Khải nín mũi cõng vợ đạp lên những xác chuột thối, run run bước qua những ổ dòi bò lểnh ngểnh tiến về phía trước. Qua quãng xa thấy ngôi nhà xinh đẹp, khói bốc mùi cơm nấu sôi thơm cồn cào ruột gan. Nhìn lén qua ô cửa, thấy người đàn bà ôm con ru ngủ. gõ cửa:
      -_Xin lỗi! Khách lỡ đường muốn xin bát nước ạ!
      - Vào !
      Hồng Huyên nhắm tịt mắt lúc lâu, vừa hé mắt bị gương mặt loang lổ chảy xệ của người đàn bà đập vào mặt:
      - Hơ...á!
      - sao!
      xua tay, đặt xuống ghế dài, cánh tay vẫn choàng qua vai trấn an. Người đàn bà tay ôm con, tay xách cái ấm men đưa cho Chung Khải:
      - Tự rót nhé!
      - Cảm ơn! Xin hỏi đây là đâu?
      cẩn trọng nhìn chung quanh, người đàn bà này dường như bị lột hết da mặt đến tận cổ. Nghe thiện nam tín nữ nào lại phải ở trong khu rừng này cả! Trong cái ấm men rót ra cơ hồ là máu, Hồng Huyên hỏi:
      - Bà ở đây bao lâu rồi?
      - biết! Tôi nhớ nữa! Hai người là hai vị khách đầu tiên đến chỗ này đấy!
      Đứa trẻ kia có mặt! đầu nó bất quá chỉ là chỏm tóc loe hoe và mảng thịt đỏ hối. Chung Khải dấu diếm:
      - Chúng tôi muốn vượt khỏi khu rừng sương khói!
      - Có thể đến được đây cũng là giỏi rồi! Muốn tôi chỉ cách phải đồng ý trao đổi! Tôi thích da mặt , hãy cho tôi!
      Người đàn bà véo gương mặt xinh đẹp của , móng tay chìa ra những vuốt nhọn hoắc. liền hất tay ra, lôi Hồng Huyên vào gọn trong lòng mình:
      - Đừng có nằm mơ! Nếu có thể rời khỏi bà ắt ở mãi nơi này?
      - Thông minh lắm! Tôi thích cậu rồi đấy! ra được đây đâu, chi bằng ở lại đây làm bạn với tôi! kia tôi tặng cho con ngựa tiếp, đổi lại cậu phải ở lại!
      Hồng Huyên vừa nghe thấy chói tay, đứng bật dậy chống nạnh :
      - Hừm... Ai lại rẽ thúy chia quyên như thế? ấy phong nhã ngút trời, tôi còn thẹn bằng cớ gì phải hai tay dâng cho con mụ dạ xoa ? Chung Khải, chúng ta !
      Cánh cửa vỗ đập liên hồi theo tiếng cười của người đàn bà, đứa bé kia cũng bò lổn ngổn vách, chân tay nó mọc ra rất nhiều gai nhọn. Chung Khải tức giận vì bây giờ chỉ là vong hồn bình thường, có chút ma lực nào bảo vệ Hồng Huyên. ôm giấu vào trong lòng, hôn lên đôi mắt :
      - Đừng sợ! Con ả này muốn làm gì em phải xé ra!

      Hú...hú...
      Nữ cương thi phóng vào nhà như cơn lốc, nó chỉ cần hai nhát bổ xuống chẻ dọc bà ta ra. Hồng Huyên than:
      - Trời! Thêm con nữa!
      Bốn miếng cơ thể xẻ dọc lắc lư lay động như chuẩn bị dính lại, nữ cương thi liền nắm đầu đứa bé rứt ngang lôi ra trái tim còn đập thảy cho Chung Khải, tiếng như phát từ bụng nó:
      - Trái tim con" vô diện quỷ nhi" này là cái chìa ra khỏi ảo cảnh này. Dẫn chủ mau!
      vác Hồng Huyên xông ra cửa để chiến trường lại cho nữ cương thi. chỉ nghe gió bạt ù ù bên tai mình, hỏi lớn:
      - Chẳng lẽ là Tiểu Mỹ?
      - Còn ai có thể giúp chúng ta! Tiểu Mỹ là vong vật tu, đức của nó mới sử dụng được trong chốn này! Em là may mắn, nó trung thành với em như vậy.

      Chung Khải đỡ Hồng Huyên đứng vững, chắn đường họ là cây đại thụ khổng lồ vươn hàng ngàn nhánh cây đu đưa cản đường. Trong thân cây là bộ xương xanh đầy chất nhờn, Hồng Huyên thấy trái của cây chính là những trái tim người. Có tiếng phát ra từ thân cây:
      - Qua ải nộp hai trái tim!
      Chung Khải xòe bàn tay, chỉ có trái tim của" vô diện quỷ nhi"! nhanh như cắt xoay bàn tay tống thẳng vào ngực mình lôi trái tim ra. cũng nghe tiếng thét đau đớn bên cạnh mình, Hồng Huyên moi tim mình ra cầm bàn tay:
      - Lấy của tôi!
      - Đồ ngốc! muốn em rời khỏi!
      Mắt Chung Khải ứa lệ, bò đến bên cạnh , Hồng Huyên mấp máy:
      - ,em !
      Cả hai lịm , phía sau thân cây xuất dáng đường bệ của giả Tuyên gia:
      - Chí tình chí ái! Ma cây lão tổ, vẫn là mắt nhắm mắt mở lần cho họ !
      - Thưa vâng!
      Lão ma cây thu trái tim của vô diện quỷ nhi đính lên ngực mình, hai nhánh cây cong xuống quấn cả hai nhấc lên. Tuyên gia lắp lại trái tim, nhìn cả hai gật gù:
      - Trời sinh cặp, xem các ngươi có vượt được ải thứ ba ?
      Last edited: 8/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 45: Quyết định sau cùng!

      Các Văn Trình mình dấn thân vào vùng đất màu tím, khói ở nơi đây mang mùi hắc nặng. nhớ ra khoảng thời gian xưa từng đến thăm nơi đào khoáng sản, có những chỗ độc khí có mùi này. Ho suốt vì sặc, lẩm bẩm:
      - Chết lần rồi, có chết được nữa đâu! Mình lại cầu chết hơn cầu sống!
      được đoạn gặp được toán người lấm lem cả thân, vừa thấy xông vô đánh:
      - Tên khốn, vì mày mà chúng tao chết !
      - Này, tao có biết chúng mày là ai?
      bị đè xuống đất đánh nhừ tử, máu hộc ra đất. kẻ mặt vàng như nghệ đến bóp cổ :
      - Mày phải Các Văn Trình sao? Mày phải là kẻ cho người bắt vợ con chúng tao để ép chúng tao vào lán trại làm phu đào cho mày sao? Mày phải vì những hòm vàng mà xúi bẩy bá hộ Kiên giết thủ lĩnh của bọn tao sao?
      - Tao làm gì biết thủ lĩnh của bọn mày?

      phun ngụm máu trong họng ra, gân cổ cãi lại. Tên kia nhe hai hàng răng nhọn hoắc:
      - Thủ lĩnh của bọn tao là Chung Khải, tên thường gọi là Lưu Khải! Mày nhớ xem, mày chỉ vì muốn đoạt lun năm hòm vàng chia phần cho bá hộ Kiên lẫn chúng tao mà xúi giục lão lập kế giết Lưu Khải! Bọn tao đợi lâu thấy cậu ấy về , chưa kịp tìm mày cho người lùa chúng tao xuống hầm ,tháo nước giết người. Lưu Khải chính là Chung Khải!
      khựng lại, nhớ ra bản thân cũng chưa từng gặp Lưu Khải lẫn bọn này. Toàn bộ đều gọi thằng Thanh và thằng Tình thay giải quyết! quệt máu miệng, mặt chẳng tỏ vẻ hối hận:
      - Người vì mình trời tru đất diệt! Tao hôm nay rơi vào tay bọn mày đúng là có gì để ! Lưu Khải...Chung Khải...chẳng trách mày đội mồ về cướp vợ tao!

      Đám vong hồn phẫn uất lao vào đánh tả tơi, tiếng cười vẫn vang lên man dại:
      - Tao cầu chết đây! Đánh nữa !
      Sau lúc ngoẻo đầu, xuôi tay nhắm mắt. Tuyên gia ra từ , chỉ đám vong hồn:
      - Hả giận rồi theo ta! hại bọn ngươi, ảo cảnh này bọn ngươi giết . Mạng trả mạng rồi, mau theo ta!
      - Tạ ơn ngài thành toàn!
      Đám vong hồn quỳ xuống cúi lạy vị giả gương nước đoạn hóa thành những viên đá sa kim bay vào chiếc túi đeo bên hông Tuyên gia.

      Chẳng biết bao lâu Các Văn Trình trở mình được, khó nhọc bò dậy bằng tứ chi, hào hển:
      - ra đây là cảm giác chết lần, tệ , tệ!
      thể đứng dậy nổi, cứ thế bò chậm chạp từng chút . Băng qua những đoạn sình bùn tím rịm nồng nặc mùi khí độc, có lúc hai tay quá sức xụi xuống khiến nhào mặt xuống vũng nước. Nước cứ thế tràn vào hốc mũi, như bị nghẹt , cố sức mà vẫn thể nhấc nổi đầu lên. Các Văn Trình đẹp trai ngời ngời cứ chết hết lần này đến lần khác nhưng chưa từng bỏ cuộc! Tuyên gia đứng chạm bụi mù tím nhìn , nhíu mày:
      - Diêm vương cũng sợ ma liều chết! Tiếc là vào khu rừng sương khói lại chẳng chịu quay đầu! Muốn độ dễ!

      ...
      Chung Khải tỉnh dậy, việc đầu tiên là mở áo Hồng Huyên xem vết thương! ngạc nhiên thấy cả hai vết sẹo nào. Vỗ gò má , âu yếm:
      - vợ đanh đá! Dậy , chúng ta qua ải rồi!
      - Sống chưa? Thoát chưa?
      hé mắt lơ mơ hỏi, thấy gương mặt quen thuộc giơ tay véo mạnh lỗ tai :
      - Con bà Chung Khải! Tự tung tự tác, tim là của em biết chưa? Ai cho cái quyền tự móc tim mà xin phép hả?
      - Ái cha! Thế em sao? Em cũng tự quyết đấy thôi!
      nháy mắt trưng ra vẻ lém lỉnh, chun mũi:
      - Hứ, cơ thể của em là của em, cơ thể của là của em nốt!
      - Luật ở đâu vậy?

      Chung Khải phì cười trước kiểu lý ngang phè của vợ. ghì đầu xuống hôn kêu lên má, cười khì:
      - Hì..hì... Luật của trái tim em! đóng dấu lên má, sau này ý kiến nữa nhé! Đều phải nghe theo em!
      - Được, nghe theo em!
      âu yếm lặp lại, ôm siết vào lòng hôn tới tấp. lúc cao trào tiếng của Các Văn Trình vang lên:
      - Giữa nơi đồng hoang trống trải đừng làm trò bẩn mắt tao!
      - Hơ Các Văn Trình, con đường mày biến mày thành động vật bốn chân à?

      Chung Khải ngồi xổm xuống nhướng mày nhìn cái kẻ chật vật bò đến. Quần áo rách tả tơi, so với Chung Khải khác xa nhau! Hồng Huyên ngạc nhiên hiểu cái gã này gặp gì biến thành như vậy?
      Các Văn Trình nhìn cả hai, lòng oán trách vì sao Chung Khải sao, còn mạnh khỏe ngồi trêu ngươi ! tiến đến cùng Chung Khải đỡ ngồi dậy, hỏi han:
      - Cái con đường ánh sáng đó rốt cuộc có cái gì vậy?
      - Có nhiều thứ... Chỉ là có em!
      mê đắm nhìn , Chung Khải liền giơ tay kéo vào lòng mình. nghiến răng nhìn :
      - ra mày là Lưu Khải! Vạn xoay vần... Tao và mày oan nghiệt quấn lấy!
      - sao?

      Từ Hồng Huyên sau cùng hiểu lý do Chung Khải nhắm đến Các Văn Trình để đoạt xác , ra là có oán niệm sâu xa!
      Chung Khải nhìn lúc này lại có chút bất nhẫn, bèn cúi người xuống cõng :
      - Tao làm kẻ bất nhân được! Tao cõng mày!
      nhìn Chung Khải sững lúc như hiểu ra điều gì đó, đoạn phá lên cười rũ rượi:
      - Há há... Hiểu rồi! Chung Khải mày giỏi lắm! Tao hiểu vì sao mày lấy được lòng Từ Hồng Huyên! Bản chất từ ái vốn có...
      cõng lầm lũi tiến bước , càng lúc cái tên Các Văn Trình càng nặng như đá. Những dấu chân cứ thế lún sâu hơn nền đất bùn nhão. Từ Hồng Huyên :
      - Hay để xuống, chúng ta người bên dìu!
      - ! Em bấu chân cho vững vàng! cần em động tay vào!

      Chung Khải mím môi, xốc lên rồi bước tiếp. trông cả hai thương nhau, lòng tuy ghen tức nhưng oán hận dường như vơi! Họ xứng đáng! Thâm tình chính là hoạn nạn rời bỏ nhau. thể nào chen chân vào giữa hai kẻ này.
      Bùn càng lúc càng nhão, phút chốc chân Chung Khải lún xuống tận đùi. rít qua kẽ răng:
      - Bỏ tao xuống!
      - muốn!
      lạnh lùng , mình lội sang chỗ đất khô. Nằm xoài xuống giơ tay ra, la to:
      - Chung Khải! Nắm tay em!
      - Văn Trình! Mày nắm tay ấy qua trước!
      bảo, chợt nhìn Hồng Huyên:
      - Nếu bây giờ nhấn cả và Chung Khải xuống bùn này, em có hận ?
      - Tôi cùng nhúng bùn với ấy! ấy chọn giúp là nhân nghĩa của ấy, nếu ấy phải trả giá về lựa chọn này tôi cũng theo ấy!
      cương nghị, nở nụ cười hòa ái hiếm hoi:
      - Đúng là Từ Hồng Huyên! Rất đặc biệt! Em ... Nếu trở về hãy cho gửi gắm Gia Bảo, mong nó có thể có tài hoa như em!
      - Được! Tôi cho thằng bé tài hoa của tôi! mau đưa tay cho tôi!
      gật đầu, giơ cánh tay ra. nhìn cười tươi đoạn bất ngờ lộn người quăng cả thân mình xuống bùn, tay nắm tay Chung Khải thảy lên. bất ngờ trước sức mạnh từ bàn tay , theo đà chộp được tay được lôi vào bờ. Các Văn Trình chìm nghỉm dưới lớp bùn nhão. Hồng Huyên ôm lấy Chung Khải, òa khóc:
      - Em tưởng xong rồi!
      - Các Văn Trình quyết định, muốn em trao đổi tài hoa để dùng thân làm bệ hất lên. Đúng là Các Văn Trình, đến lúc tận cùng vẫn ngừng tính toán!
      con thiên thi nhảy đến phía sau hai người, nó dùng vuốt vẽ chữ:" Vượt thoát! Theo ta gặp giả!"

      Last edited: 8/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Nhưng câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 45: Ai nhớ ai quên!

      Lãng Thiên Nguyên buổi sớm mang vẻ u tịch bảng lãng, sương mù phủ che trùm cả mái tranh vàng. chiếc giường tre làn da vân đá trắng cuộn chặt vào làn da vân đá đỏ nổi bật. Tịch Vu Xuyên chớp mi, giơ tay kéo áo choàng đắp lên cho cả hai. vùi đầu vào lồng ngực còn nguyên dấu vết thương hở toạc ngủ say. Trái tim vị tịch gia đối diện với ngày thứ bảy đầy đau khổ, tối nay giả Mã Triệt mang chén canh vong tình đến. Đoạn nhân duyên này chấm hết!
      giả thanh tĩnh như Tịch Vu Xuyên vốn lay động suốt ngàn năm qua, sau cùng chỉ vì chiếc chuông khắc chữ" phổ độ chúng sinh" mà day dứt. Hôn khẽ lên trán , Tịch gia thở :
      - Yểm Nha! Yểm Nha! Ta thích ngươi !

      Con hung hầu xinh đẹp luồn cánh tay vuốt ve mặt trong đùi lạnh lẽo, khẽ chạm vào tiểu Tịch Khanh ấm áp kia, ngái ngủ:
      - Cưng chiều ngài! Muốn gì cũng chiều tất!
      Nhìn viền môi còn đọng ít trọc khí, Tịch gia kéo mép áo lau sạch:
      - Ta biết! Ngươi đúng là tự ép mình nhiều thứ để thương ta rồi!
      Bế xuống suối nước ngầm, Tịch gia đặt ngồi trong lòng mình, chuyên tâm xoa dịu những vết dấu tay đỏ tím bờ vai thon mảnh. Đỏ mở mắt nhìn đăm đắm vào gương mặt nhuốm đầy xót xa kia, nước mắt tự rơi :
      - Tịch Khanh! Hôm nay là ...
      - Đừng ....
      Giơ ngón tay đặt lên môi , vị giả lắc đầu. Trong đôi mắt tuyệt đẹp hai màu ấy đôi dòng lệ chợt tuôn ra, Đỏ chưa từng thấy Tịch gia bi thương như thế! biết bảy ngày này là do Ma Thiên lão tổ muốn để Tịch Khanh tùy ý sống cho mình lần. chẳng ngại mình ôm mối sầu thiên thu, chỉ lo Tịch Khanh lưu luyến đoạn nhân duyên này mà chua xót. Cho dù phải đội đèn trong Thất bảo cổ lâu vĩnh viễn, chỉ cần thỉnh thoảng được thấy ngài ấy là được! Cho dù sau khi uống canh vong tình ngài ấy còn nhớ là ai cũng chẳng sao! Chỉ cần ngài ấy cảm thấy đau lòng là được!

      quàng tay ôm cổ Tịch gia, hôn lên bầu mắt ướt lệ:
      - Khẩn xin ngài đừng khóc mà! Tôi biết dỗ dành người khác!
      - Ta muốn đánh mất ngươi!
      Tịch gia ôm chặt lấy , đôi vai run lên từng chặp. vuốt ve bờ lưng trắng lạnh, khe khẽ:
      - Cứ sống trọn vẹn hôm nay , vì nhau!

      Tịch Vu Xuyên giơ tay khỏa lên mặt nước, tức tạo thành chiếc giường băng dập dềnh nước . Cả hai quấn lấy nhau, đôi môi ngọt ngào xoa dịu những ưu tư sắp đến. Tịch gia áp sát vào thân thể Yểm Nha đến tận cùng, bàn tay đỡ phía sau gáy dịu dàng:
      - Yểm Nha... Ngươi có khó chịu ?
      - Tịch Khanh!
      gọi khẽ, vị giả chỉ cần nghe tiếng trong trẻo này là toàn thân như bị dồn nén, chỉ muốn phát tiết ra nhanh chóng. Đỡ chân vác lên vai, Đỏ nhíu mày nhìn những giọt mồ hôi nhễ nhại nhểu khắp bụng mình. Cả mi dưới và vành tai Tịch Khanh đỏ lựng như kẻ say rượu, khẽ:
      - Tịch Khanh ... sao!
      - Yểm Nha, bái lạy cùng ta được ? Dù chỉ là chút ta vẫn muốn có được cảm giác ngươi thực thuộc về ta!

      Tịch gia ngã người qua bên, xoay nằm úp người mình. Cả hai đều mướt mồ hôi, tiếng vị giả ủ rũ:
      - Mỗi ngày sau này... Cho dù ta nhớ gì cả vết thương ngực ta để lại khoảng ký ức lãng quên... Sau này ... có ngươi, ta phong bế ... ai có thể có cưng chiều tiểu Tịch Khanh nữa! Ta hứa ...
      - Chúng ta bái lạy !
      hôn khẽ lên con cự long vừa ngủ say sau trận chiến dài, Tịch gia cảm giác nhột liền đẩy đầu Yểm Nha ra. Cả hai tuột xuống suối nước lặn ngụp lúc lâu...

      Tịch Khanh bảo đun ít nước suối nấu trà trúc còn mình lanh quanh Lãng Thiên Nguyên. Rừng trúc trắng này từ ngày giả Ma Kim Tuyết rời khỏi kết giới cũng đóng thể ra vào. Vị giả cầm những lá trúc trắng vừa rơi xuống, chúng chạm vào tay liền hóa thành tro bụi trắng muốt bay lất phất trong gió. Sờ phiến đá vàng khắc chữ" Lãng Thiên Nguyên", Tịch gia khắc khoải:
      - Ma Kim Tuyết! Bao giờ mới trở về?
      Luồng khói tím nhạt đưa Mã Triệt đến, tay là cái khay đựng chén canh vong tình:
      - Kính trình giả, chén canh này của ngài... Ta đến đưa con hung hầu kia trở về thất bảo cổ lâu!
      - Ngươi ra phía ngoài đợi ta!

      Tịch Vu Xuyên mang chén canh đổ vào trong hai tách trà . Giũ tay quệt ba nén hương , vị giả trông thấy Yểm Nha đứng ở sân gọi khẽ:
      - Yểm Nha! Đến đây!
      Tiến hành nghi thức bái lạy xong, vị giả đưa tách trà cho :
      - có rượu dùng trà trúc thế vậy! Đây là giao bôi nhé, Tịch phu nhân!
      - Cạn, Tịch phu quân!
      nghi ngờ gì hơi uống cạn, thoáng mơ hồ nhìn thấy hai dòng lệ chảy dài má Tịch Khanh!
      Bế con hung hầu bất tỉnh lên giường tre, cởi áo choàng xanh lá đắp kỹ rồi cầm nửa tách trà mang ra đưa Mã Triệt:
      - Dùng trà!
      - Cảm ơn ngài!
      giả của Thất bảo cổ lâu chỉ nhấp ngụm ngơ ngẩn, lơ đãng nhìn quanh:
      - Tịch gia... Sao ta lại đến chỗ của giả Ma Kim Tuyết làm gì?
      - Ngươi đến gọi ta về ! Chúng ta thôi!
      Khoát vai Mã Triệt lôi , tiếng lòng Tịch Vu Xuyên thổn thức :" Yểm Nha, ta thà để ngươi quên ta cũng muốn quên ngươi! Ngươi cứ an ổn ở Lãng Thiên Nguyên này !"

      Ma Thiên lão tổ thấy nét mặt ngây ra của Mã Triệt và mất tích của con hung hầu đoán ra. Ông nghiêm giọng:
      - Tịch Vu Xuyên!
      - Cam chịu tất cả, chỉ mong bảo vệ Yểm Nha bình an!
      Lão tổ mím môi, vừa thương vừa giận, ông biết Tịch Vu Xuyên sẵn sàng hủy cả tu vi chỉ để làm kẻ tầm thường để bên cạnh con hung hầu ấy. Song nếu làm thế kích động Quỷ mẫu, bà ấy mất Ma Kim Tuyết, nếu mất thêm đại chiến giả e là chống đỡ được thế cục! Tịch Vu Xuyên lựa chọn con đường này cũng là kẻ suy nghĩ cho đại cuộc, cũng hi sinh rất nhiều!

      Ma Thiên lão tổ ôn tồn nhưng dứt khoát:
      - Ngươi sau khi đến gặp Tuyên Thừa Chí xử xong việc ở Khu rừng sương khói hãy trở về đây thọ hình. Trong mười năm ngươi ngày ngày chịu nóng lạnh cực độ, thống khổ tột cùng. Ta bảo Mã Triệt cùng ta canh gương cạn thay thế ngươi.
      - Tạ ơn lão tổ!
      Tịch Vu Xuyên khiêm cẩn dập đầu bái lạy đoạn lui ra. Phẩy tay gọi con thiên thi xanh ngắt , vị giả dặn dò:
      - Kẻ ở Lãng Thiên Nguyên, ngươi hãy đến đó bầu bạn, bảo vệ ! được để ai động đến kẻ đó!
      Con thiên thi vòng tay cúi chào rồi phóng vút , theo hầu Tịch gia bao năm nay nó thừa hiểu kẻ ở Lãng Thiên Nguyên chiếm trọn trái tim giả gương cạn. Ngài ấy thà chịu thọ hình chứ quyết bảo vệ an toàn cho trái tim chính mình!
      Last edited: 9/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :