Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 38: Xuất hồn!

      Tịch Vu Xuyên lắp phần đầu con hung hầu vào thân, cả người Đỏ giờ như khối đá đỏ với nhiều vết vân rạn - dấu vết của nối dán hàng trăm mẩu ! Vị giả ra hiệu bảo xoay vòng, đôi mắt như cười:
      - Đẹp hơn rồi! Từ bây giờ ai có thể xé nát ngươi được nữa!
      Đỏ cười , gương mặt mỹ lệ ra chiều xúc động. Gỡ chuông bạc đeo vào chân giả, trong giây phút ấy Tịch gia cười bỗng ngưng đọng tròng mắt... gương mặt như tượng tạc giọt nước mắt rơi xuống bàn tay con hung hầu. chưa ngước lên nghe tiếng vị giả thốt lên:
      - Chuông bạc nhận chủ! Ngươi là .. Yểm Nha?
      Tịch gia nhìn xuống chân mình, Đỏ vẫn ngước lên nhưng đôi vai khẽ run lên. Ông thấy đôi tay cứ ôm lấy chân mình , khều cái chuông khiến nó vang lên thanh ngân nga vui tai . Có lẽ con hung hầu này có cơ duyên nên nhớ lại tiền kiếp! Các Văn Trình hóa ra lại vô tình giúp Tịch gia tìm ra Yểm Nha! Trừ giả là chủ nhân tại chỉ có kẻ làm ra nó mới tháo được.

      Vị giả ngồi xổm xuống ngang mặt với Đỏ, ra vừa khóc vừa cười. Ông giơ tay xoa đầu, dịu giọng:
      - Đừng khóc nữa! ta nghe vì sao trở thành phách lạc? Ta đến trấn thành Tây thấy ngươi chết, tìm mãi vẫn tìm ra ngươi!
      - Tôi tìm ngài, Tịch Khanh! ra ngài là giả, chẳng trách tôi tìm đến bị đánh lạc phách vẫn tìm được!
      bất thần giơ tay véo cái cằm chẻ trắng bóc, cười rất tươi dù khóe mắt đọng đầy nước mắt. Tịch gia chẳng tức giận, để mặc cho sờ tới sờ lui gương mặt mình. Ông hỏi:
      - Ngươi tìm ta...làm gì?
      - Đòi chuông !
      Đỏ gãi đầu , hai cánh môi đỏ be bé mấp máy:
      - Khi tôi tặng ngài tôi biết đó khắc chữ" phổ độ chúng sinh"! Hôm sau tôi lại đến miếu Quan công, tôi thấy trong trang sách có dòng chữ đó. Người giữ miếu bảo với tôi đó là chữ" phổ độ chúng sinh", tôi định tìm ngài lấy lại, tặng chiếc chuông khác ... Tiếc là chưa tìm được chết!
      - Ý trời, ý trời! Ta rất thích!
      Tịch gia kéo đứng dậy, dẫn ra hậu viện trồng nhiều cây trúc vàng thân thon bằng ngón tay. Vài cây trúc có khắc chữ " Yểm Nha" sắc nét, chỉ vào đó hỏi:
      - Ngài khắc lên?
      - Mỗi năm tìm được ta đều khắc lên! Bây giờ gặp ngươi, vẫn là vật về với chủ hơn!
      Tịch gia đặt cái chuông vào tay con hung hầu, tiếng tựa lông hồng. nắm chặt cái chuông, mím môi:
      - Ngài cần nó nữa?
      - Ta nên giữ thứ thuộc về mình! Yểm Nha, bây giờ ngươi liệu thế nào?
      Ôm cái lưới tơ ra mắc nhánh trúc, lại dùng những lá trúc vàng bỏ vào trong nước khiến bột vàng lắng xuống , lá trúc chỉ còn tuyền những gân lá óng ánh. Tịch gia kéo gân lá thành những sợi dài đan xen kẽ vào lưới, nhìn bộ dạng chuyên chú cúi mặt quay . Ra khỏi cửa phủ, vòng tay cúi chào trong nước mắt:
      - Cảm tạ ân tình của ngài!

      Tịch gia đan xong tấm lưới, giũ lượt tung tứ tóe bụi vàng. Ông khẽ lần tay chạm vào vết thương vẫn rỉ máu, khẽ :
      - Yểm Nha! Bảo trọng!

      Từ Hồng Huyên tại vì sao hồn phách lại bay ra khỏi xác, cố chui vào cũng có hiệu quả ! cúi xuống sờ bả vai quấn lớp băng trắng dày loang máu, môi lạnh ngắt cứ như sắp dọn nhà về địa phủ tới nơi thở dài:
      - Chết luôn cho xong, xuất hồn thế này mình vẫn là hồn mù lòa, biết nơi đâu mà ?
      Con hung hầu xinh đẹp bay đến, ôm từ phía sau:
      - chủ! lại bị thương nữa rồi!
      - Mày xem, trông tao thảm hại phải ? Đến Chung Khải cũng cần, tao là đen đủi mà! Hic..
      choàng vai ôm Đỏ , môi cong lên hờn dỗi. Đỏ cười to, nắm tay dẫn :
      - Xuất hồn cũng xuất rồi, ! Tôi dẫn tìm đồ ăn!

      Cả hai lang thang xuống chợ Láng, Hồng Huyên nghe tiếng chuông bạc vang lên hỏi ngay:
      - Mày nha! Cái chuông này tao nhớ vị giả kia đeo mà, trộm à?
      - Cướp đấy!
      Đỏ cười rộ lên, dẫn đến hàng đùi heo nướng thơm nức mũi. chun mũi ngửi lấy ngửi để, vội :
      - Giờ này tầm hơn giờ Tuất rồi này, nắng gần tắt và ông bán giò dọn ra nướng từ từ này!
      - thôi!
      Đỏ ôm cái đùi heo to tay, vớ lun hũ rượu nếp cái hoa vàng đầu sạp hàng đoạn tay kia nắm tay Hồng Huyên dắt . Chỉ lát sau hàng đùi heo đắt như tôm tươi, ông chủ rất nhanh bán hết song khi đếm tiền lại cứ lẩm nhẩm lại:
      - Lạ ! Có nhiều khách hào phóng đưa dư tiền nhưng cuối cùng vẫn như thiếu cái đùi heo ?

      Chung Khải đứng đằng xa nhìn Đỏ xé thịt đút cho Hồng Huyên, cứ nhìn nét mặt sung sướng của là biết món thịt rất ngon lành. Đỏ trông rất đẹp! Cả người nó giờ như khối đá đỏ rực rỡ, chân đeo chiếc chuông bạc xinh xắn.
      Hồng Huyên nhấp chung rượu, vui vẻ :
      - Để tao cho mà nghe! Món này ngon nhất mấy tháng nay đấy! Ở cùng với Văn Đông tao chẳng muốn làm phiền nên chẳng đòi hỏi. Chú ấy thích ăn chay lạt, tối ngày đậu hũ và rau, Gia Bảo lớn rồi mà cứ sợ nó hóc nên cứ hết thịt nát đến cá băm... Tao ăn theo mà chán luôn, còn may là trà ở quán rất ngon!
      - thích ăn gì phải chứ! Nếu Văn Đông lo được về ở với cha! Tôi nghĩ ông chủ Từ chẳng nề hà việc ngồi xé thức ăn cho đâu!
      Đỏ mỉm cười nhìn Hồng Huyên, bất giác nhận ra chủ nhân tựa vào bia mộ đằng xa ngắm cả hai. Ghé tai chủ :
      - có muốn gặp Chung Khải ? Vờ té xỉu , mau lên!

      Trò giả chết là trò bày ra trêu cha từ hồi bé tí nên vừa nghe ngã lăn đùng ra . Chung Khải vội phóng đến như cơn lốc, bế vào lòng hỏi con hung hầu:
      - Sao thế này? Ăn nhiều quá bội thực à?
      - Bội thực cái mả cha Chung Khải! Đồ đáng ghét! chê tôi mù lòa tàn phế vô dụng rồi chứ gì? vất tôi vào xác mặc kệ tôi sống thế nào? có tim mà! Hức ...hức..
      Nắm được cổ áo hồng y Hồng Huyên vừa mừng vừa giận văng ra tràng dài. Đỏ lặng lặng lùi ra xa đứng khiêm cẩn canh chừng.
      Chung Khải im lặng nghe mắng nhiếc, vòng tay ôm lấy càng chặt hơn khi gương mặt xinh đẹp úp vào ngực áo khóc rấm rứt. Cái xác Các Văn Trình sử dụng được nữa, là chưa tìm ra cách hoàn mỹ để trở về!
      Khóc chán thúc khuỷu tay vào ngực :
      - Chừa nhé Chung Khải! Xem còn muốn bỏ rơi em ?
      - Em nhẫn nại , tìm cách! làm sao nỡ bỏ em đơn độc, luôn để mắt đến em mà!
      hôn lên vầng trán, âu yếm . khoanh tay bắt đầu giở giọng đanh đá:
      - Để mắt nhỉ? Thế sao em bị Triệu Du xiên vai đấy? vì niệm tình cũ nghĩa xưa nên để ta xiên em nhát này! vẫn lưu tâm ta phỏng?
      - Ăn no đúng là khí thế trở lại!
      lắc đầu, môi hạ xuống hai cánh môi định mắng tiếp khiến Hồng Huyên kịp trở tay. Dư vị quen thuộc ấm nóng quyện trong miệng xua cả cơn giận của , bàn tay Chung Khải xoa xoa bờ lưng thon như dỗ dành. lúc lâu vẫn muốn tách rời hai đôi môi mật ngọt, Đỏ chợt nhanh khi chạy ra trước cả hai chắn đòn:
      - Các Văn Trình!

      Lửa ghen khiến toàn thân phát tiết lên luồng khói đen kịt, mùi máu tanh xông lên nồng nặc. đánh Đỏ văng vào bia mộ, gầm gừ:
      - Hừ con hình nhân đáng chết! Xé nát mày vẫn tiêu tán! Tên giả kia còn làm cho mày thạch xác vững chãi!
      Chung Khải bế Hồng Huyên đến cạnh Đỏ, lạnh lùng:
      - Lo cho ấy!
      phóng lên đứng đầu bia mộ, thét vang:
      - Ra đây Các Văn Trình! Ta bỏ lỡ mày quá nhiều lần!
      - Hừ! Chung Khải! Tao nhất định xé nát mày, Hồng Huyên phải là của tao!

      thấy được gì chỉ nghe tiếng cả hai quát nhau, tiếng gió rú lạnh lẽo. Đỏ giơ hai tay ôm chặt lấy kéo vào sau tấm bia lớn khắc bài kinh kim cang:
      - ngoan ngoãn ở đây với tôi!
      - Các Văn Trình liệu có làm gì được ấy ?
      lo lắng cắn môi, Đỏ cọ cọ mặt vào vai trấn an:
      - Chung Khải mạnh hơn Các Văn Trình nhiều! Dù giết nhiều người nhưng có đá sa kim! Cậu chủ vẫn chưa chính thức đánh với mà!

      Các Văn Trình lao vào tấn công Chung Khải, vươn những vuốt dài hòng ghim thẳng lên ngực Chung Khải. Đòn ra đều muốn đoạt hồn! Chung Khải sau lúc tránh né đột ngột tung đá sa kim lên hóa thành cây thương dài . bắt đầu trả đũa bằng nhiều đường thương mạnh mẽ!

      Tịch gia ngồi góc mây nhìn xuống hai vong hồn đánh nhau, tay vuốt thẳng cái lưới với thiên thi:
      - Ta trông chúng đánh nhau mà buồn ngủ quá! ràng Chung Khải cứ như mèo vờn chuột, đúng là có sát tâm!
      Văn Trình đánh hồi lâu còn dai dẳng như khởi đầu, thoạt thấy hai kẻ say ngả nghiêng vào khu mộ vươn vuốt muốn giết. cái lưới từ úp xuống tóm cả Chung Khải lẫn Các Văn Trình. Đỏ nhìn dáng vị giả khoác áo choàng xanh lam đến bắt gọn cái lưới, khẽ:
      - Tịch Khanh !
      - Yểm Nha! Mang cả Từ Hồng Huyên theo ta trở về!
      Tịch gia thảy Hồng Huyên cho con thiên thi cõng lưng còn ông cắp con hung hầu bên hông như cắp cổ gà con lôi . Tiếng chuông bạc vang dữ dội hơn trong gió, Tịch gia nhoẻn miệng cười:
      - Yểm Nha, đừng nghịch!
      Last edited: 5/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 39: Chọn lựa.

      Tịch Vu Xuyên tống Chung Khải và Hồng Huyên vào nhà ngục đầy gió tuyết , Các Văn Trình được thêm dây xích địa ngục người. bị nhốt trong ngục lửa nóng chảy nham thạch, gân cổ mắng:
      - Tên giả kia, Hồng Huyên là vợ của Các Văn Trình tao, mày lại đem nhốt cùng Chung Khải! Mày dạy người đời sau trốn chúa lộn chồng sao?
      Con thiên thi chẳng biết từ đâu chui ra ném nguyên cục lửa lớn vào miệng khiến cả cái đầu bốc cháy ngùn ngụt. lăn lộn, tiếng mắng chửi cũng tắt .
      Chung Khải cởi áo hồng y trùm kín cả người , bản thân lại để mình trần bị cái rét lạnh làm da ửng đỏ. giở áo trùm cho cả hai, run rẩy:
      - Chung Khải, sống cùng sống, chết cùng chết! Em ấm chịu lạnh sao đành?
      - Tịch gia nghiêm khắc rồi, ông ấy nên nhốt em ở đây mới phải. Tuyết rơi dày thế này!
      Chung Khải ôm chầm lấy , cố dùng hơi nóng của đá sa kim còn lại tỏa nhiệt ủ ấm cả thân hình lạnh cóng kia. Tịch Vu Xuyên ngày mai ra phán quyết cho lần đại náo dương giới này. Chung Khải có ra sao hối tiếc, cưới được Hồng Huyên mãn nguyện. chỉ lo vì tạo ra những con hình nhân nhũ vàng, lại từng đột nhập nơi ở của Tuyên gia cứu bị xử nặng!
      Hồng Huyên hôn lên gò má lạnh của , thào:
      - Ấm ! Em muốn ngủ !
      - Đừng ngủ, Hồng Huyên! Ngục này em ngủ hồn đóng băng, luân hồi luôn đấy! Đừng ngủ!

      Chung Khải véo mạnh lên gò má , thấy đôi mày nhăn lại vì đau xót xa lại hôn lên chỗ véo:
      - Xin lỗi, làm em đau rồi!
      - Hic... kể chuyện cho em nghe , để em buồn ngủ nữa!
      Hồng Huyên cười méo xệch, cố nhướng mắt chống lại cơn buồn ngủ. nắm tay bóp lúc mạnh lúc như đánh thức, đôi mắt dán chặt vào gương mặt đỏ lên vì lạnh:
      - Đừng ngủ, kể bí mật cho em nghe . Em bất ngờ đấy nha! Cha Từ ấy, em đừng nghĩ cha cứng nhắc, hồi trẻ cha em bày ra lắm trò để có được mẹ em đấy. Mẹ em thích xem nghệ nhân hát chèo, nhà nghèo nên có tiền xem. Cha vừa mười chín thôi lén ông nội khuya vác cá xuống ghe trong mấy tháng, lấy tiền dẫn mẹ xem hát, dắt mẹ xem thả đèn còn tặng cho mẹ bộ áo dài lụa hồng. Xong cha đưa mẹ về căn phòng có trang trí đèn hoa chúc, lạy nhau ba lạy rồi nấu gạo thành cơm luôn! E hèm Hồng Huyên, cha vợ là thần tốc! bội phục!
      - Hừ... láo! Sao biết được?
      Nghe bí sử gia đình chợt tỉnh ngủ, môi cong lên phản ứng ngay. Chung Khải phì cười:
      - thề với tổ tiên họ Chung là ai ! Em hỏi sao biết hả? Ông nội ! có đến bái chào ông, ông bảo thế! Sáng hôm sau cha dắt mẹ về nhà, dõng dạc :" Con muốn cưới này! Cha hỏi , để lâu người ta cưới con mất vợ, cha mất cháu, con lên chùa...tu luôn!". Ông nội bảo cha em thời trẻ là thế, chỉ khi mẹ mất mới thay đổi tính tình. Cứ như mẹ mang phần hồn cha theo vậy!

      im lặng, nhận ra mình ở cạnh cha mà vẫn hiểu được ông. Cả hai nghe tiếng Đỏ bên ngoài:
      - Cậu chủ, chủ! Hai người sao chứ!
      - Chưa chết được! Đỏ sao chứ? Tịch gia có vẻ làm khó nhỉ?
      Chung Khải cất giọng run run, tiếng Đỏ nức nở:
      - Ngài ấy ngủ rồi, tôi lén chạy đến đây! Tôi có cách phá ngục này!
      - cần! Được Tịch gia để mắt là phần phước của ! Có ông ấy tội dẫn hung hầu phá bĩnh dương gian của ắt được che chở. Ta sao! !
      Chung Khải khẽ cười, dụi đầu vào mái tóc ướt lạnh của . Hồng Huyên cười theo:
      - kẻ hầu trung thành! Mong đường ấy mưa thuận gió hòa!

      Tịch Vu Xuyên ngủ bị tiếng chuông bạc reo liên hồi bên tai, hé mắt nhìn thấy con hung hầu quỳ bên gối, cái chuông cầm tay lắc lắc. Vừa thấy ông mở mắt liền chống tay đứng dậy toan chạy song bị cánh tay mảnh dẻ đầy vân đá vòng tay qua eo kéo lại:
      - Phá giấc ngủ của ta rồi chịu trách nhiệm sao, Yểm Nha?
      - Hic ... Ngài mở con đường cho chủ nhân tôi được ? Xin ngài đấy!
      Tịch gia ngồi dậy, kéo con hung hầu ngồi lên chân dịu dàng vuốt mái tóc dài:
      - Họ... tốt với ngươi lắm phải ?
      - Chủ nhân là người tốt! Cầu xin ngài!
      Thấy khóc than da diết lòng vị giả cuộn lên thương cảm, ôn tồn:
      - Muốn cứu họ ngươi có chấp nhận tất cả ? Ngươi bằng lòng ?
      - Tôi nguyện ý!
      Đỏ rời khỏi vòng tay Tịch gia, chắp tay cúi người khiêm cẩn. Giương mặt vị giả vương cảm xúc khó tả, miệng vẫn nhoẻn cười nhưng đôi mắt thoáng ưu tư:
      - Ngươi hối tiếc gì sao?
      - hối tiếc!
      Tịch gia khoát tay ra hiệu rời khỏi. Đỏ đến vườn trồng trúc vàng mắc cái chuông bạc lên thân trúc có khắc chữ" Yểm Nha" ngậm ngùi :
      - Ngài là giả vô tâm vô tư... Ngài hối tiếc... Tôi hối tiếc làm gì?

      Tịch gia cho thiên thi dẫn Chung Khải, Các Văn Trình, Hồng Huyên đến khu rừng sương khói dưới địa ngục:
      - Ta mở con đường cho các ngươi! Nếu vượt được khu rừng này ta xá tội loạn dương, cho các ngươi qua gương luận công tội để bắt đầu lại. Bằng vượt được mãi bị nhốt trong khu rừng . Các ngươi giờ chỉ là những vong hồn bình thường, !
      Thiên thi đẩy cả ba vào trong khu rừng, Tịch gia lại bảo con hung hầu:
      - Ta mở đường, ngươi phải quỳ đội đèn trong Thất bảo cổ lâu mãi mãi! Ngươi ...
      - Tôi cố hết sức để phò chủ nhân, việc sau này... Trông chờ khả năng của họ thôi! Tôi theo ngài đội đèn!

      Đỏ thở ra, chậm rãi quay lưng . Tòa thất bảo cổ lâu sừng sững giữa cung trời Đâu Suất. Tầng dưới cùng có ông già râu tóc đều đỏ quạch, vừa giở sách vừa hỏi:
      - Tịch Vu Xuyên, con hung hầu này ...
      - Chính là nó, thưa Ma Thiên lão tổ! Tạ ơn ngài đồng ý cho mở khu rừng sương khói!
      Tịch gia quỳ xuống lạy tạ, cởi áo choàng xanh lá phủ lên đầu Đỏ:
      - Có nó ngươi bị sáp đèn nung chảy!

      trần cây đèn bảy ngọn chụp từ xuống đầu Đỏ, sau phút choáng váng và sức nặng khiến lảo đảo. Vị Ma Thiên lão tổ cất lời ôn tồn nhưng nghiêm khắc:
      - Đứng thẳng!
      cố giữ thân ngay thẳng đội đèn. Tịch Vu Xuyên cởi cả áo để lộ mình trần vẫn còn vết thương rỉ máu tim bước lên thang lầu cao. Lúc này tiếng chuông bạc đột ngột vang lên, Đỏ nhìn thấy cạp quần của Tịch gia đeo chiếc túi xanh bằng tơ mỏng, trong đó là cái chuông bạc! nhìn có chút hiểu, vị giả già nua vừa múa bút vừa chậm rãi :
      - Tịch Vu Xuyên ơi là Tịch Vu Xuyên! Trăm năm trước vì kẻ làm chuông mà quản kiếm tìm. Trăm năm sau lại vì lời thỉnh cầu mà chịu bảy trận đòn của Thất bảo cổ lâu! Tịch Vu Xuyên, trả xong nghiệt duyên vô tâm vô ưu cho đỡ chảy máu tim !

      Đỏ cảm giác tim mình bị bóp nghẹn, ra ngài ấy có lưu tâm, ra phải " ta có tình người vô ý"! cắn môi:
      - Tịch Khanh, tôi lại nợ ngài rồi!
      Last edited: 5/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 40: Khu rừng sương khói!

      Khu rừng sương khói dưới địa ngục được bao bọc bởi hàng ngàn cây cổ thụ trồi những cuộn rễ bằng bắp tay lên mặt đất. mỗi thân cây đều tàng rất nhiều gương mặt người, thể nét méo mó sợ hãi . Dưới đất lổn ngổn những cây thân leo chìa những râu nhánh ngừng ngo ngoe bắt lấy những con côn trùng bé xíu! Sương khói ám màu xám nhạt bảng lảng khắp nơi, Hồng Huyên được Chung Khải cõng vai vẫn hết lo lắng:
      - Con bà nó, Tịch gia cho em nhìn thấy được chẳng khác nào hù chết người ta mà!
      - Các Văn Trình đâu rồi? Bây giờ và chúng ta như nhau, có khả năng sát thương được!
      Chung Khải nhìn quanh, thấy còn tụt lại phía sau, người còn bị số con trùn địa ngục bám vào. vừa nắm con quăng xuống con khác xuất ngay. Chung Khải la to:
      - Các Văn Trình! Trùn địa ngục càng vứt xuống càng sinh sôi nhanh. Hãy đứng yên, chúng ám thị ngươi phải vật di chuyển tự bò !
      - Thế sao mày lại bị bám?
      Tiếng gắt của vọng lại, Chung Khải cúi xuống nhìn: ra Đỏ bí mật quệt lên người và Hồng Huyên ít bột lá trúc vàng ! Thảo nào nãy giờ bị bọn trùn địa ngục làm phiền.
      Các Văn Trình sau cùng cũng chịu đứng yên, bọn trùn địa ngục tản ra dần nhưng chỉ cần bước bước là chúng lại bò lên nhanh chóng. Chung Khải gãi đầu đoạn cõng quay trở lại chỗ của , giơ tay ôm lấy để bụi vàng lá trúc bám lên người . bị lũ trùn địa ngục quấy rầy, cả ba lại tiếp, nhìn Chung Khải đầy thù hận:
      - Tao cảm ơn đâu, tên cướp vợ người!
      - Này này Các Văn Trình! Tôi cho hay nhé, người mà đêm hôm đó lạy tổ tiên cùng tôi là Chung Khải! Nếu sai chẳng qua là mượn xác thôi! cũng phải kẻ lương thiện gì, tôi còn chưa đến việc nghĩ đến việc giấu hàng cấm vào những con hình nhân của họ Từ để vận chuyển đấy!
      Hồng Huyên cong môi quát lên, đôi mắt sắc bén như muốn cắt đứt mặt . hơi bất ngờ khi nghe vạch mặt nhưng nụ cười đắm tàu lại nở ngay môi:
      - Em là thông minh! Tôi lại càng ưa thích!
      - Vớ vẩn!

      Trước mắt họ ra ba nhánh rẽ, nhánh phía trước có quầng sáng, nhánh tối mịt và nhánh có bụi đỏ. Hồng Huyên hỏi :
      - Chúng ta đường nào tốt?
      - Hồng Huyên theo đường sáng !
      nắm tay kéo liền bị Chung Khải giằng ra:
      - Muốn mình!
      - Tôi theo Chung Khải! đường nào?
      nắm tay mở lời, thở ra chỉ ngành đường đen tối nhất:
      - Chúng ta chẳng còn gì để mất cả! Đen mấy cũng thế này thôi! Đường này!

      Các Văn Trình thấy cả hai tự tin nắm tay nhau bước lòng khỏi ganh tị. Từ Hồng Huyên, vì sao em hết lòng tin tưởng Chung Khải như thế? cần biết phía trước là gì, chỉ cần cùng nhau hối hận! cụ mặt , nhận ra trước nay chưa từng có người đàn bà nào bên cạnh đặt lòng tin với nhiều như thế! Mẫn Chi là người vợ kết tóc tuy vén khéo nhưng ghen tuông, luôn rình rập, tra hỏi khiến hôn nhân rơi vào địa ngục lối thoát. Cẩm Kha tuy hiểu chuyện nhưng vẫn là vừa vừa phòng bị, nếu làm vụ phản gián khiến mất tất cả! Từ Hồng Huyên này lại mang cả chân tình ra đối đãi với Chung Khải, dù chỉ là con quỷ có lấy đồng ngân! chua xót nhận ra đến khi rã xác tiêu hình vẫn thua trong cuộc chiến tình cảm : là thua chính mình vì có cách nào làm đàn bà bên cạnh tin tưởng hoàn toàn. quay đầu về phía hướng ánh sáng, thở ra:
      - Để xem mày và tao là ai đường đúng! Chung Khải, tao tin về mặt lý trí tao cũng thua mày!

      Chung Khải và Hồng Huyên bước vào cánh cổng lớn hoang phế với hàng trăm ngôi nhà xiêu vẹo, đổ nát. Nhà nào cũng treo cây đèn tang, trong sân mỗi nhà đều có ít nhất ba quan tài nhưng bóng ma nào qua lại. Nắm chặt tay nhau, họ tiến về căn nhà chính nằm giữa - nơi này có hàng chục , hàng trăm cỗ quan tài nằm dọc, nằm ngang. Có cỗ áo quan nằm chễm chệ ..nóc, chung quanh phảng phất mùi xác thối mà là mùi thơm của hoắc hương và hồ tiêu. Chung Khải chắp tay xá cỗ áo quan, bật nắp lên ... Bên trong là cái xác bé trong tư thế ngồi, da nó nổi những đốm xanh tím kỳ dị. bế cái xác lên, nhìn qua hốc mũi thủng lỗ khẽ khàng:
      - Đứa trẻ này bị giết, đổ thủy ngân vào trong thân, mục đích biến nó thành thần giữ của!
      - Chung Khải, đây là chỗ nào?

      lật thêm vài cỗ quan tài, luôn là xác đồng nữ, trẻ con trong nhiều tư thế khác nhau. vẫn bế đứa trẻ kia tay, xót xa:
      - Trông đứa bé này chỉ nhỉnh hơn Văn Phi chút, sao lại ác với nó như thế?
      - Mấy lão càng giàu càng sợ mất của ! Nhưng nơi này tập trung nhiều thần giữ của như thế này, lẽ nơi đây có của báu cần họ canh giữ hay sao?
      chống nạnh nhìn lên cỗ quan tài nằm nóc nhà, bảo :
      - Em ở đây, lên đó xem nhân vật nào mà phải lên nằm đó ?
      - Cẩn thận!
      đặt đứa trẻ vào lại trong quan tài nhưng bàn tay co quắp của nó bấu lấy vai áo dài buông. nhìn gương mặt bé choắt đó lúc dịu dàng vỗ đầu nó:
      - Thích được bế thế này à? Bà mày phải lên đó , thể mang theo được!
      " Rầm! Rầm! " Các cỗ áo quan chuyển động khiến Chung Khải vội nhảy xuống cạnh . Áo quan chồng lên nhau tạo thành vài bậc thang lên đến nóc nhà. nhìn cái xác choắt tay mình, chun mũi:
      - Ra là nó muốn em bế nó lên làm thế này đây! Bé con , thông minh lắm!

      Cỗ quan tài nằm nóc thô kệch, lại văn tự nào. chính ra nó những miếng ván tạp đóng sơ sài, đôi chỗ còn tét những khe to bốc lên vài làn khói xám . kéo ra phía sau lưng mình, khẽ:
      - Che mặt lại, nấp sau lưng !

      " Bộp!" Chung Khải co chân đá văng cái miếng ván đậy, cơ hồ khói xám bốc lên tung tóe. cái gì đó vụt nhảy ra khỏi cỗ áo quan, bay đứng đầu quan tài dưới sân. Chung Khải che miệng:
      - Cương thi !
      cái xác nữ mặc trang phục đời Thanh màu xanh đen, áo thêu hình bát quái , đầu đội điền tử đen điểm lên vài điểm thúy màu xanh lam bắt mắt. Miệng nó vẫn phả ra những luồng khí xám xanh, hai chiếc nanh dài bằng bàn tay nhe ra hung hiểm. Hồng Huyên chăm chú nhìn phục sức người nữ cương thi, tấm tắc:
      - Đồ quý, đáng tiền!
      - Suỵt! Im lặng!
      Chung Khải vội bịt miệng lại, phát cái xác ấy giơ hai tay lên, móng tay trắng hếu nhọn hoắc. Nó ngửa cổ lên trời hú vài tiếng đoạn định nhảy khỏi bức tường. Lúc này hàng trăm nắp áo quan bật cả lên, những thứ bên trong liền đứng bật cả dậy bao vây nữ cương thi cho rời khỏi. trợn mắt khẽ vào tai :
      - Chẳng lẽ thứ mà các thần giữ của canh chừng là... ta?
      - Ừm!
      Nữ cương thi mạnh mẽ tấn công, lia móng vuốt xé nát mặt những cái xác tiến đến. Hết lớp này đến lớp khác, Hồng Huyên có chút bất bình:
      - Sao tất cả chỉ tấn công ta? Ỷ đông hiếp yếu sao?
      Cái xác choắt vai ý chừng khá dạn dĩ, nó rướn người hôn lên má , cất tiếng the thé:
      - Cương thi đưa quà lễ!
      - Thế sao lại cầm chân ta ở đây?
      hỏi , Chung Khải nhìn bộ điệu của Hồng Huyên và cái xác trẻ con kia thầm cứ như hai mẹ con trò chuyện buồn cười:
      - Tình cảm nhỉ!
      Tiếng the thé lại vang lên:
      - Quà lễ là hộp chứa bệnh dịch! Oán sâu! cho ta đưa quà lễ !
      Chung Khải nhìn xuống mớ hỗn độn phía dưới, cổ nữ cương thi đúng là treo cái bình màu đen có thắt dây nơ đỏ. vỗ đầu cái xác bé choắt:
      - Ở đây với ấy! Ta tin ngươi được chứ?
      Nhận được cái gật đầu Chung Khải liền nhảy các nắp áo quan xông vào tấn công nữ cương thi kia. Trông thấy cái miệng nhe nanh kia phát ra tiếng:
      - Quỷ nước Nam!
      - Này cương thi xinh đẹp! Cái của nợ cổ có gì tốt! Chi bằng hãy để tôi tháo xuống, được ?
      Chung Khải né người tránh cú vồ mạnh, miệng buông lời thương lượng. Những thần giữ của đúng là say máu, hết tốp này đến tốp khác xông vào tấn công. Nữ cương thi lại như đồng như đá, dao kiếm nào xuyên thủng được. Chung Khải nữa, cúi người tránh đòn, chụp thần giữ của ném vào hai cánh tay đầy vuốt kia. Khi nữ cương thi vừa xé đôi cái xác nữ đến bên hông ta nắm cọng dây giựt đứt. Chụp lấy bình màu đen kia, vội ném về phía Hồng Huyên:
      - Bắt lấy!
      - Được rồi!
      chụp gọn trong lòng tay, xoay vòng nhìn cái bình:
      - Gớm, nó bé tí tẹo thế này sao gieo rắc bệnh dịch được ta?
      " Ực!" Cái xác bé choắt giật nhanh cái bình nuốt tọt vào bụng, hốt hoảng:
      - Trời đất! Bé con, nhả ra! phải đồ ăn!

      Nữ cương thi mất quà lễ điên cuồng tấn công Chung Khải, đòn nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống. Đứa bé mặt tái xanh tím kia ôm lấy gương mặt , hai mép môi nhếch lên thành nụ cười:
      - chủ ngày càng tốt tính hơn rồi đấy!
      - chủ?

      Hồng Huyên vừa lặp lại cái xác trẻ con ấy tuột khỏi tay , nó ra hiệu các thần giữ của khác lôi Chung Khải tránh ra xa nữ cương thi. Nó nhào đến ôm chặt nữ cương thi, búng cái chui tọt vào trong quan tài. thần giữ của khẩy tay giơ nắp áo quan đóng chặt . Quan tài rung lắc dữ dội, nhiều luồng khói xám bốc ra, chợt nghe tiếng đanh đá quen thuộc:
      - Hồng Huyên ngu ngốc! Rời khỏi đây ngay! Tiểu Mỹ giúp tay!

      chưa kịp trả lời thấy Chung Khải chạy đến vác lên vai đâm đầu chạy khỏi căn nhà chính. Nhiều tiếng đinh tai vang lên, căn nhà chính bốc càng nhiều lớp bụi khói xám mờ mịt! Hồng Huyên thổn thức:
      - Tiểu Mỹ phải là nhập vào các con vật giấy hay sao? Nó là vong vật tu, sao lại ở trong khu rừng sương khói này?
      - Có lẽ là do nó muốn cứu em. Với cá tính em chắc là bảo giúp nữ cương thi kia. Em rất ghét ỷ đông hiếp yếu! Tiểu Mỹ khôn ngoan. Đáng khen!

      Chung Khải vác rời khỏi đó, quả nhiên vừa bước chân ra khỏi cảnh tượng liền biến đổi: trước mắt là vô vàn đóa hoa ngũ sắc lấp lánh, đến những ngọn cỏ cung xanh mướt mát rượi! Bỏ xuống, hôn lên bầu mắt đọng nước:
      - Đừng khóc mà! Tiểu Mỹ muốn em khóc đâu! Chúng ta qua được ải rồi! biết Các Văn Trình thế nào?
      - Hic! Kệ xác ! Đường là do chọn! Tiểu Mỹ à, Tiểu Mỹ!
      Last edited: 6/9/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 41: giả và kẻ đội đèn!

      Thất bảo cổ lâu lặng im trầm mặc như chính vị chủ nhân của nó: Ma Thiên lão tổ! Mang dáng dấp ông lão hơn bảy mươi với mái tóc và chòm râu dài đỏ quạch, đôi mắt phượng dài luôn trầm tư và nụ cười hở răng. Chỉ cái nhìn khiến các giả đến vái chào tháo mồ hôi! Đỏ đứng im như tượng chăm chỉ đội cây đèn bảy nhánh. Tà áo choàng xanh của Tịch gia phủ đầu đúng là bảo vệ khỏi sáp đèn nóng chảy. áo còn vương vấn mùi trầm hương và hơi lạnh trong mát, làm dịu sức nóng cứ dội thẳng xuống đầu! Vị giả già nua kia cứ ngồi xem hết kỳ thư này đêm kỳ thư khác, chốc chốc có giả trẻ tuổi mang trà đến rồi mất hút sau cánh cửa đồng đen. Đỏ lén liếc mắt nhìn lên thang lầu cao kia, vì sao hai hôm thấy Tịch Khanh trở lại?

      Ma Thiên lão tổ ngồi trầm mặc , gì lọt khỏi đôi mắt tinh tường của vị giả này! Trong tứ đại chiến giả của tộc Ma Tuyên Thừa Chí là em trai , Ma Kim Tuyết là nữ đồ đệ đắc ý nhất còn Tịch Vu Xuyên là kẻ ngoại lai ưu tú! Vu Xuyên là con của con thạch hầu và người phàm họ Tịch, họ đặt đứa bé là Tịch Khanh. Tịch Khanh từ bé luôn bị giấu trong nhà vì làn da vân đá trắng phếu của mình. Dù thế thằng bé vẫn luôn hoạt bát vui vẻ. Cho đến ngày cuối thu, vị vương gia nghe lời thầy phong thủy đến tàn sát cả nhà hòng bắt con thạch hầu luyện đan. Mẹ của Tịch Khanh bị thương chạy đến bờ hồ gục chết, hồn đến cửa gương cầu Tuyên Thừa Chí cứu con trai. Bà ta chấp nhận hóa thành trụ đá đội đèn của Thất bảo cổ lâu, chỉ cầu giả đừng cho Tịch Khanh biết. Tuyên Thừa Chí đến dương gian vừa kịp lúc bọn chúng định lấy trái tim đứa bé. Sau đó Tịch Khanh được đưa về Thất bảo cổ lâu, được Quỷ mẫu thu nhận. Ngày ngày đứa bé bảy tuổi ấy luôn ngồi dựa cột đá đội đèn đọc sách. Thấm thoắt nó lớn thành chàng trai có nhan sắc kinh diễm động lòng người. Lúc đó nó vẫn chỉ là đứa con nuôi của Quỷ mẫu. Trong trận chiến giữa giả và ma thú, nó ôm lưới tơ trúc chạy đến giúp. Lưới tơ trúc rách, Tịch Khanh cũng bỏ mạng. Cột đá đội đèn thấy xác con mình liền rung lắc dữ dội, thân thành con thạch hầu. Bà ấy dùng hết linh khí thần hồn của thạch hầu chuyển qua cho Tịch Khanh rồi tan biến. Quỷ mẫu tưởng thưởng công lao nên khi nó vừa tỉnh lại trực tiếp quăng vào tầng tháp đầu tiên. Huấn luyện ra trong tứ đại chiến giả của tộc Ma: Tịch Khanh! Quỷ mẫu vì muốn nó nhớ về quá khứ lại nặng lòng nên đặt cho cái tên tự là Vu Xuyên. ai còn gọi nó là Tịch Khanh nữa! Thế mà con hung hầu đội đèn này lại chỉ gọi nó là Tịch Khanh!

      giả gương cạn dưới trướng Tịch gia đến vái chào, dùng ngữ khí trao đổi giữa các giả mới hiểu. Ma Thiên lão tổ vỗ tay gọi kẻ mang lên quyển kỳ thư , rời khỏi chiếc bàn chất đầy kỳ thư dặn dò:
      - Ta thay thế Tịch Vu Xuyên canh cửa gương cạn trong bảy ngày. Mã Triệt canh giữ cổ lâu. Tịch Vu Xuyên e là thương tích đầy mình rồi! Con hung hầu kia, ngươi cũng nên làm chút việc trả ơn cho Tịch Vu Xuyên ! Bảy ngày sau đoạn nhân duyên này phải chấm dứt!
      Ma Thiên lão tổ phẩy tay, đèn bảy ngọn liền biến mất. Đỏ ôm cái cổ tưởng gãy đôi xoay vòng tròn đoạn quy củ ba quỳ chín lạy hành lễ với giả:
      - Cảm tạ ngài!
      - ! Ta muốn Tịch Vu Xuyên phải hối tiếc, ân tình gì tất thảy trả hết cho nhau !
      Ông phẩy tay, Đỏ liền thấy mình bị cuốn vào cơn lốc quay mòng mòng. Khi nó quẳng xuống trước mắt là rừng trúc đầy lá trúc trắng, lá rụng chạm đến mặt đất đều hóa thành bụi trắng. Có ngôi nhà cỏ tranh vàng nằm êm đềm , trước nhà có phiến đá khắc chữ:" Lãng Thiên Nguyên!" . Chưa kịp nhìn ngắm nơi phong cảnh tuyệt vời này thấy con thiên thi xanh ngắt cõng lưng thân hình trắng phếu phóng xuống! Tịch Khanh!

      Vị giả đẹp như tranh kia đổ ập xuống trong vòng tay Đỏ, khắp người nứt toác những vụn đá rơi vãi. Con tử thiên thi dùng vuốt vẽ chữ đất :" Hãy chăm sóc ngài ấy, kết giới Lãng Thiên Nguyên cả Ma vương cũng thể bước vào! Ma Thiên lão tổ ... Bảy ngày sau... Ngươi phải trở về tiếp tục đội đèn!"
      Đỏ vòng tay :
      - Cảm ơn vì đưa ngài ấy về !
      Đỏ vác Tịch gia vai mang vào nhà, đặt ngài ấy nằm chiếc giường tre có phủ lớp cỏ tiên êm ái. vòng ra sau bếp mày mò nấu nồi nước nóng to. cái bàn gỗ mun đen là rất nhiều rau củ lạ - ắt là lão tổ chuẩn bị . đổ nửa thùng gỗ nước nóng, lại vác Tịch gia thảy vào. Ngài ấy vẫn mê man! Đỏ dùng vải mềm cọ những vết máu khô da, khi sờ trúng những vết nứt toác nén tiếng khóc nhưng nước mắt cứ đều đặn xuống thùng nước. Nước thấm ướt lớp bạch y phủ tấm thân trắng lạnh của vị giả, thấu trong làn nước lộ ra những lằn lồi nhô lên dưới lớp vải . Đỏ ngại ngần quay mặt ra chỗ khác, vành tai vốn đỏ sẵn càng thẫm màu hơn:
      - Chết rồi! Mình nhớ ra!
      - Yểm Nha! Nóng chết ta...

      Tịch Vu Xuyên thở dốc, bờ môi mấp máy dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền. nghĩ ngợi được gì, vội xốc hai cánh tay lôi cả người ra khỏi thùng nước nóng. Để Tịch gia tựa người vào giường tre, bối rối chà xát hai bàn tay vào tà áo mình :
      - Trời ơi sao ở đây có cái chăn nào hết vậy?
      Tịch Vu Xuyên hé mở làn mi thanh tú, trước mắt là con hung hầu xinh đẹp mặt đỏ như gấc, cả bầu mắt cũng nổi những vệt tơ máu hồng . Run run giơ cánh tay lên đẩy vai , Tịch gia lạnh lùng:
      - Ra ngoài! Để mặc ta!
      - Hic...hic ..
      Đỏ vẫn quỳ bên cạnh, nước mắt cứ tuôn mải miết xuống sàn gỗ. Tịch gia đưa đôi mắt nhiều ủy khuất nhìn lúc rồi quay mặt :
      - Đừng khóc nữa! Ngươi ... đến đỡ ta dậy!
      Đỏ quệt nước mắt , vòng cánh tay Tịch gia qua vai mình, hai tay ôm lấy người kéo đứng dậy. Bộ bạch y ướt sũng dán sát vào người , Tịch Vu Xuyên thở ra, trút hết y phục xuống. Đỏ trân mắt nhìn cả thân thể trần trụi vương đầy vân đá từ phía sau, phần hông cũng bị nứt toác đường dài. chậm rãi bước đến, sờ vào chỗ vết thương bên hông:
      - có máu!
      - Ta là nửa người đá... người ta chỉ có nơi này...có máu!

      Tịch Vu Xuyên đột ngột quay lai, nắm bàn tay con hung hầu đặt lên vị trí vết thương vẫn còn rỉ máu:
      - Chỉ trái tim này...có máu!
      Đỏ run rẩy khi chạm đến vết thương kia, càng lo lắng khi cánh tay kia vòng ngang eo kéo nép sát vào người. Cả thân thể Tịch gia phả ra hơi lạnh nhưng duy nhất nơi bí hiểm giữa hai chân ngài lại nóng ấm. Cảm giác nóng hổi lan sang phần bụng , Đỏ vội rút tay mình lại toan rời khỏi.
      Tịch Vu Xuyên chỉ nắm xoay vòng lột sạch đồ người , lộ ra thân hình mảnh mai đầy vân đá đỏ . luống cuống che lại những chỗ cần che, định cúi người nhặt áo bị Tịch gia kéo ngã sấp lên người ngài ấy.

      Đôi môi mỏng đỏ thắm chạm vào cần cổ vẫn còn hở vết cứa, Tịch Vu Xuyên cứ thế vòng tay ôm chặt khiến thể nhúc nhích. Đỏ có thể cảm nhận nội tâm phức tạp qua bàn tay cứ vuốt xuống vùng eo rồi bất chợt quay lên bấu chặt vào nửa lưng . ngước mặt nhìn vẻ mặt kìm nén cảm xúc, bờ môi cắn chặt đến bật máu thoáng động lòng. Cánh tay cử động trực tiếp vuốt ve phần đùi trơn nhẵn như đá cẩm thạch, Tịch gia bất ngờ nhướng mắt nhìn , giọng như tin vào mắt mình:
      - Ngươi....?
      - Nếu phạm điều cấm xem như là tôi ức hiếp ngài hôm nay vậy! Nếu sai... Hãy để tôi gánh chịu!
      Đỏ rướn người hôn lên hai cánh môi hé ra, nút môi rồi hôn từ từ xuống yết hầu , vai, phần bụng ... Tịch gia cảm giác được bờ môi ẩm ướt lướt xuống phần dưới rốn, hai bàn tay chộp lấy gương mặt kéo lên trở lại. Đặt bàn tay lên bờ mông đỏ rực, Tịch gia ghì sát vào người mình, ghìm từng chữ:
      - Lý...nào ..như ...thế!

      Lật ngược thế nằm, cả thân người áp sát gắt gao vào người . Tịch Vu Xuyên vuốt ve mái tóc bóng mềm, hôn lên bầu mắt xinh đẹp, tiếng có phần hồi hộp:
      - Ngươi... nguyện ý ?
      - Ngài... bằng lòng ?
      vòng tay qua cổ vị giả, hôn mạnh vào cánh mũi thon cao vút. Tịch gia khẽ cười , lại giơ ngón tay đút vào miệng vị giả trêu chọc. ngờ ngài ấy cứ thế nút chặt như đứa trẻ ngậm được kẹo ngon. Đôi mắt cả nhau giao nhau nảy lửa, phút chốc trong con ngươi hai màu ấy chỉ còn lên gương mặt đẹp mê mẩn của đệ nhất hung hầu!
      Tịch Vu Xuyên nhả ngón tay ra, trượt bờ môi ẩm ướt xuống tận vùng bí mật phía dưới. ngại ngần dùng lòng bàn tay đẩy gương mặt Tịch gia ra:
      - Đừng !
      - Ta thích ngươi!
      Ba chữ " Ta - thích - ngươi!" vừa được thốt ra thẹn thùng gì cũng nhất loạt bị ném xuống giường. chống tay nửa nằm nửa ngồi nhìn Tịch Vu Xuyên tận tình chiều chuộng vùng đất cấm. Dáng vẻ vừa chiều vừa luống cuống khiến thấy tội nghiệp, ôm lấy đầu Tịch gia kéo về phía môi mình. Vòng hai chân quắp qua hông người đàn ông đầu tiên của mình, hôn sâu, dùng cái lưỡi bé tách bờ môi run kia ra, thầm giọng mũi:
      - Ngài làm tốt lắm! Thế là đủ rồi!
      Tịch gia hôn siết lấy , phía dưới gắt gao tiến vào đường hầm bí mật cách chậm rãi. Đỏ cau hai đầu chân mày vì cảm giác bứt rứt lạ lẫm, từng thớ thịt dưới huyệt động bị tách đôi ra, vừa bức bí vừa khó chịu. Tịch Vu Xuyên rời bờ môi , le lưỡi liếm giọt nước mắt trào khóe mắt:
      - Ngươi... ổn ? Hay ta dừng lại nhé?
      - Ngài là ngốc mà! Dừng lại ngài chịu được sao?
      cắn vành tai Tịch gia, có chút buồn cười vì câu sỗ sàng của mình. Chuyển động nhịp nhàng lại tiếp diễn, đôi lúc cái giường tre rung lắc mạnh khiến thẹn đến cắm mặt vào ngực Tịch gia:
      - Ngài khẽ thôi! Sập giường tre!
      - Gọi tên ta , Yểm Nha! Gọi tên ta!

      Tịch gia có vẻ để tâm lời , trực tiếp bế lên. Luật động đứng kiểu này càng khiến như phát điên, toàn thân run rẩy bấu chặt hai bờ vai Tịch Vu Xuyên:
      - Tịch Khanh! Đau!
      - Thế ta dừng lại nhé?
      Lo lắng khi nhìn vẻ mặt nhăn nhó của , Vu Xuyên buông lơi vòng tay thả côn chạm chân xuống đất. khẽ ôm lấy bụng mình đoạn đẩy Tịch gia xuống giường:
      - Tôi đau... Ngài nằm yên...
      Lúc này con hung hầu mới nhớ những câu chuyện phòng the trời đất cũng hổ thẹn mà Từ Hồng Huyên hay thủ thỉ vào tai mình. Khi đó vì là kẻ hầu nên dám ngắt lời chủ, cứ phải ngồi chịu trận!
      theo những lời Từ Hồng Huyên " chỉ giáo" ngậm chặt thanh sắt nóng bỏng vào miệng mình, tận tình hầu hạ. Đỉnh sắt chạm đến vòm họng khiến có chút nghẹn, thứ mùi xạ hương xộc vào lạ lẫm. Tịch gia nhìn cố gắng như thế đôi mắt tràn đầy nhẫn:
      - Đừng cố!

      Đỏ thèm nghe lời, lướt lưỡi lên xuống ,xoay vòng quanh đỉnh sắt càng lúc càng nhanh. Chỉ khắc dòng dung nham trắng cứ thế phun thẳng vào miệng. Đỏ vội nhả ra, nằm bò dưới đất nôn thốc nôn tháo. Tịch Vu Xuyên vội bước xuống, nâng gương mặt lên đặt lên nụ hôn. Dùng lưỡi mình xoắn sâu vào vòm họng hút sạch chất nhờn trắng kia, vị giả liếm sạch thứ vương vãi cần cổ thanh mảnh. Bế bước vào thùng nước còn ấm, Tịch gia nhúng cả hai vào nước:
      - Tắm thôi! Ta hết nóng rồi!
      Last edited: 6/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Jasmine Thanh Thảo

      Jasmine Thanh Thảo Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Kết cục ra sao đây?? mong Đỏ và Tịch gia cũng hạnh phúc
      Lữ Vũ Uyên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :