Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần : Du lịch địa phủ! Chap 34: Chạm trán! Chung Khải cẩn thận rào thêm lớp lưới bện bằng năm viên sa kim bao bọc vùng đầm lầy Tử Ảnh nhằm bảo vệ . Cùng năm con hình nhân nhũ vàng vượt gió trở lại nhân gian liền thấy cả biệt phủ lớn hoang tàn. Nhiều nhóm người dọn dẹp , tiếng ồn vang ầm ĩ. Chung Khải sờ cằm lấy làm lạ: - Đáng lẽ cháy thế này chết rất nhiều, bọn vong hồn chết oan ắt lẩn quẩn ở đây kêu la oán thán. Cớ sao lại sạch thế này? đến chợ Láng gặp bà lão mặt tái nhợt gặp ai cũng chụp lại bảo: - Cậu trẻ mặc áo xanh, bảo phát cháo cho vong hồn họ Các... Tôi đấy...có quỷ sai...có hồn...tôi đấy! Người người đều nhìn bà lão như nhìn người điên, chỉ có thanh niên với tay hơi rút lại vừa nghe đến kéo tay bà: - Bà ... Họ Các ăn cháo bà nấu? - Cậu ấy cho bà tiền, bảo đem cháo đến cho mọi người no lòng lên đường! Bà giơ tờ tiền lên, cười rộ lên bảy phần kinh hãi. Các Văn Đông rốt cuộc biết kẻ châm lửa đốt cả nhà là hai Các Văn Hào! cái xác ám đen còn đeo miếng thẻ bài vàng tên ấy, âu là tự làm tự chịu! Cậu đỡ bà lão: - Con đưa bà về nhà! Nào, đứng dậy! Chung Khải đứng nhìn dáng hai người họ khuất sau những sạp hàng lẩm bẩm: - Chắc là giả họ Tịch kia rồi! Thảo nào vong chết cháy cũng có, ông ấy gom tất cả rồi... Mong là ông ấy dùng từ bi giả hóa giải oán khí ! con hình nhân nhũ vàng đến thầm: - Cậu chủ, đêm qua lại có nhiều người chết rất lạ! Họ trở thành vong hồn mất cả khí, giờ sợ hãi tụm nhau gần nơi bị giết nhưng thể cất vong bất cứ đâu! - Có chuyện vậy à? Có hỏi ra là bị ai giết ? đến nhìn qua loạt, bọn vong hồn này giờ còn tệ hơn phách lạc nữa! Họ chỉ là nghe tiếng đàn ông rồi chớp mắt chết. thấy mặt kẻ ra tay! Đỏ về đến, vòng tay chào: - Cậu chủ! - Đỏ đâu đấy? Ta cứ sợ gặp phải giả! Đỏ khẽ cười ,lắc đầu nhưng mình thầm theo tiếng chuông bạc. Vị giả họ Tịch kia cũng biết có hung hầu theo bén gót nhưng hề có ý niệm nào nên cũng bỏ mặc quản. cũng biết tại sao lại bị thu hút bởi tiếng chuông, cứ nhìn ngây ngốc vị giả mi mục thanh tú ấy. Tịch gia cứ làm như trông thấy, tay quăng lưới xuống hồ nước lớn núi mỉm cười: - Xuống cho mát nào... Bị thiêu chắc là nóng lắm! Đỏ đúng là bị tiếng chuông bạc khơi gợi lại trong tâm thức phách lạc như thứ cảm giác thân quen. Tuy chỉ bàng bạc nhưng cứ nghe tiếng chuông lại như nghe được tiếng cười giòn tan của nào đó. Chỉ nụ cười hiền hậu của vị giả kia nữa, định nhân lúc giả trầm mình xuống hồ lặn xuống trộm cái chuông bạc song lại ngửi được mùi của chủ nhân nên vội trở về! Quán trà nằm nép góc trong chợ Láng, sơn tuyền màu trà nhã nhặn. Quán treo biển nghỉ vài hôm, Chung Khải cùng Đỏ lên gác thấy Các Văn Đông vừa thay y phục cho trai. Cậu ba tỉ mỉ nắm bàn tay Văn Trình lau từng kẽ ngón tay, dặn dò con người làm: - Cậu nấu nước nóng sẵn rồi, em chăm sóc cho mợ Cả nhé! Văn Đông ho khan đoạn rời khỏi phòng, Chung Khải khéo léo đỡ hộ khi con người làm đỡ cái xác Hồng Huyên lên thay bộ áo mới. Xong xuôi, con bé lau tay thở phào: - Xong rồi! Mát mẻ rồi nhé cậu mợ Cả! Mợ Cả ốm nhiều rồi, sao hôm nay mợ thế nhỉ? bảo Đỏ mang ít đồ ngon từ chợ Láng về cho Hồng Huyên còn mình theo chân Các Văn Đông. Cậu ba gầy rộc , mắt cũng mất nét tươi sáng thường ngày. Lầm lũi ôm chồng gỗ bài vị mang lên chùa, trước cổng chùa là gã ăn mày nhìn phát ghét! Lúc thường cậu ba vẫn bố thí vài cắc nhưng hôm nay có tâm trạng nên thẳng vào trong. Đỏ nhìn gã chép miệng: - Lão thầy pháp ác ôn! Gã ăn mày nhận ra kẻ thù, sợ hãi nép sát vào hàng rào dâm bụt, toàn thân run lẩy bẩy. Có chú tiểu cầm bát cơm chay ra dúi vào tay gã: - Ông ăn , sao ông run thế? Trời có lạnh đâu? Gã ăn mày ôm chặt bát cơm, rúc đầu vào giữa hai chân khiếp sợ. Chung Khải lắc đầu ra hiệu cho Đỏ vào chùa. Ngôi chùa sửa sang lại ít, tượng phật uy nghiêm màu ngọc trắng . Chắp tay lạy Phật đoạn về nơi có tiếng niệm kinh. Phía sau phật đường kê cái bệ thờ, đó mấy mươi bài vị mới tinh đặt ngay ngắn. Các Văn Đông chắp tay với sư trụ trì: - Nhờ sư niệm kinh vãn sanh cho gia đình con! - Cậu ba sống thiện lành luôn đóng góp cho chùa, giúp người bị nạn. Xin yên tâm! Chung Khải nhìn bài vị ông Các, nhếch môi cười: - Ông Các à ông Các, nhân do ông trồng phải gặt quả thôi! Thời trẻ lừa thầy phản bạn, vì vợ bạn mà bày kế giết người đoạt của đoạt vợ. Rồi cũng chẳng được lâu! Trời cũng hại ông ông Các à! Các Văn Trình ấy, là giọt máu của người mà ông giết. Ông sau cùng cũng vì cứu mà mất trắng gia sản, đâu lại vào đấy thôi! May cho ông là còn có đứa ngoan hiền như Các Văn Đông nhang khói đấy! Lên đường cả , kiếp sau đừng bạc nghĩa nữa! - Cố nhân của cậu kìa! Đỏ chỉ sư người tái xanh, ngồi dựa vào tường nhắm hờ mắt. Chung Khải đến ngồi trước mặt nhìn lại người bạn thanh mai trúc mã: - Triệu Du... Tội tình gì phải thế? Tự chuốc họa vào thân, may là Các Văn Đông cứu ! Triệu Du ngồi chợt giật mình, mở to bắt ngó quanh quất rồi lại khép hờ mắt. Đỏ thầm: - ta nghe được lời cậu đâu! Văn Đông đến vỗ vào bàn tay Triệu Du nhưng vẫn khiến ta sợ hãi co rúm người: - Tránh xa tôi ! - Má chín! Nghe tiếng Văn Đông bình tâm lại nhưng trong đôi mắt vẫn mờ mịt: - Cậu ba... Nhà cậu... - Bị hai thiêu chết! Chỉ còn tôi và chị Cả cùng bé Gia Bảo! Nghe nhắc đến Các Văn Trình và Từ Hồng Huyên gương mặt yếu đuối chợt đanh lại, giận dữ: - Hừ! Sao cả hai đứa đó lại thoát chết? Tại sao quá nhiều người vô tội lại chết còn chúng vẫn bình yên? - Phúc phần ai nấy lãnh! Má chín, buông xuống thôi! Dưới cửa phật xin đừng sân si nữa! Các Văn Đông vỗ vỗ vai Triệu Du đoạn rời khỏi, Chung Khải ngán ngẩm lắc đầu: - Đúng là nước đổ đầu vịt! Nhưng Triệu Du như đèn treo trước gió, cho con hình nhân canh chừng ta. Khi nào tạ thế kéo về U Linh , cho ta giọt vong tình, để ta làm con thủy mãng tên vậy! Biết đâu lâu dài được giả cứu giúp! - Thưa vâng, cậu chủ! Chung Khải đến ngôi nhà mới của cha Từ, mấy hôm thôi mà râu ria bạc nhiều, đôi mắt cũng khóc đến sưng tấy. Ông ngồi cứ cầm cây roi trúc nhìn ngắm, chốc chốc lại : - Mình à, khi nào con Huyên về tôi lại phết cho mấy roi! Con với cái! Bảo nó trông tiệm nó đốt luôn cửa tiệm. Bảng hiệu nhà này có nó làm sao mà giữ được? Dì chỉ nhìn cha thở dài, đáy mắt dâng lên niềm chua xót. Ôm hòm vàng Hồng Huyên để lại, dì : - Con Huyên giao cho tôi giữ, đưa cho ông! - có nó tôi tích cóp để làm gì? Căn tiệm cháy để tôi cho xây cất lại, căn nhà này để lại cho mình và con trai. Còn cái hòm này... Mình giữ ít cho con Huyên, còn lại tôi đem giao cho Các Văn Đông! Trong này đa số là của cải của Văn Trình tặng nó. Dâu con người ta, thọ lộc phải biết tri ân. Cứ giao cho Văn Đông định liệu. Cha Từ nặng nhọc , cả đời này ông chẳng cần làm cũng đủ ăn đủ mặc nhưng đau khổ vì nghề tổ truyền có kẻ kế thừa. Hồng Huyên là đứa con ông đặt rất nhiều kỳ vọng nhưng nó nằm mãi tỉnh. Bàn tay lại như thế xem như tàn phế hẳn rồi! Chỉ cần nó tỉnh lại, ông nguyện chăm sóc nó cả đời cho rời khỏi! Người chợ thấy ông cũng ngại tiếp xúc bởi chỉ cần ai mồm miệng bàn tán xúc xiểm con là y như rằng xảy ra chuyện may. Chung Khải định trở về đầm lầy Tử Ảnh trong gió thoảng mùi máu tanh, đến phía ngoài chợ Láng vài dặm thấy nhà tám người ngã xuống đường chết. Máu từ họng phun ra đỏ cả đất! bóng đen dần đậm hơn, hả hê: - Tên đốc quan khốn khiếp! Tao giết cả nhà mày xem còn ai sống mà hưởng của cải nhé! - Các... Văn.. Trình??? nghe tiếng gọi đúng tên mình quay lại, gã đàn ông mặc hồng y nghiêm trang đứng ngọn cây liễu, chung quanh cuộn những làn khói đỏ: - Mày là ai? - Chung Khải! Vừa nghe tên nổi trận lôi đình, nhảy lên đối diện với tấn công trực diện.Mỗi cú đánh đều tàng thù hận đỉnh điểm: - Mày đem giấu Hồng Huyên ở đâu? Trả em ấy lại cho tao! - Hừ... Giấu ở đâu ..còn lâu mới ! Chung Khải luôn tránh đòn hầu như đánh trả, mắt chăm chú nhìn Các Văn Trình lúc đoạn hỏi: - Là ngươi giết rất nhiều người ở chợ Láng? - sao? Chúng xấu Hồng Huyên! Chung Khải lắc đầu : - ấy chấp ngươi chấp làm gì? Miệng là của họ, ngươi nóng nảy chỉ tự chuốc nghiệp vào thân! Vì người mãi ngươi, đáng hay sao? Các Văn Trình càng điên tiết, giương vuốt đánh những đòn trí mạng. càng đánh càng hăng còn Chung Khải vẫn nhẫn nại tránh né, tỏ ý muốn gây chiến. Các Văn Trình thét: - Đưa tao gặp Hồng Huyên! Mày giấu ấy ở đâu? - Được thôi! Lúc này Chung Khải chỉ nhàng tung viên đá sa kim bung thành vòng dây trói chặt Các Văn Trình mang khỏi chợ Láng.
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần : Du lịch địa phủ! Chap 35: Lật bài. Đầm lầy Tử Ảnh nở rộ hàng ngàn bông hoa tím rịm xòe dài như đuôi cáo tuyệt đẹp, che phủ cả bề mặt đầm lầy sình bùn. Trông xa cứ như tấm thảm hoa màu tím huyền ảo, con hình nhân nhũ vàng nắm tay Hồng Tuyên sờ vào những cánh hoa: - Hoa nở rất đẹp chủ à! - Tao biết! Tiếc là còn thấy được nữa! khẽ cười, có chút tiếc nuối. Có lẽ chẳng nhìn được gương mặt hay cau có của cha, nụ cười hiền hòa của dì hay cái má bánh bao của Văn Phi nữa... Cũng chẳng nhìn được nét mặt đẹp như tượng tạc của Chung Khải, chắc bây giờ hằn lên nhiều vết sẹo nữa rồi! Có tiếng gió rít lớn lẫn tiếng la chói tay, vểnh tai lên nghe: - Sao cái giọng này quen quá! - Là Các Văn Trình thưa ! Đỏ khoác thêm cho Hồng Huyên cái áo choàng dài, khe khẽ bên tai. Bọn hình nhân nhũ vàng trông thấy Chung Khải tay nâng Các Văn Trình bị trói nghiến về quỳ sụp xuống. Đỏ vòng tay cúi chào: - Cậu chủ! Các Văn Trình thoạt đầu cảm giác khí nơi này ngột ngạt. Từng bụi hoa, chiếc lá lẫn mặt đầm lầy đều bốc nhiều lớp bụi tan rất nhanh khi chạm vào nhưng khiến tâm thần như tê liệt. liền vận quỷ ấn tự bảo vệ mình, nhìn sang phía Hồng Huyên phát cả người cũng có lớp khói đỏ bảo vệ. Từ Hồng Huyên trước mặt còn vẻ ngạo nghễ ngày nào! Trông cái dáng dò dẫm từng bước , đầu khẽ nghiêng qua bên nghe ngóng tội nghiệp! nhìn lại Chung Khải, mặt căm thù: - Mày xem mày biến mỹ nhân tươi như hoa buổi sớm thành kẻ mù lòa như thế! - Này Các Văn Trình, là do tôi chọn lựa, oán hối! cất lời, Chung Khải đẩy Văn Trình ngồi xuống ghế đối diện : - muốn tìm em! - Chung Khải! Để cho em! quay mặt về phía Chung Khải khẽ cười, ra hiệu cho Đỏ trông chừng đoạn kéo hết đám hình nhân nhũ vàng về phía bên kia đầm lầy. Các Văn Trình từ từ giơ tay khẽ chạm vào hai bàn tay đổi thành màu đen kịt: - Hồng Huyên... Tay của em làm sao thế này? - Tôi là sinh hồn, như vậy nên những thương tổn xác hồn phách gấp đôi! Tôi lại trở về nhập xác nên càng nặng hơn. Các giả chắc chắn trông chừng, tôi thể trở về. Tôi cũng muốn trở về! Nhưng có! Hãy trở về . Làm lại tất cả, xem như tôi chết. Tôi sai hình nhân hủy cái xác! Sau này đường , tôi đường tôi! cất giọng ôn tồn nhưng kiên quyết, cậu Cả họ Các lại giữ được bình tĩnh: - được! cho phép! Hồng Huyên, cha vợ nhớ em. Em hãy cùng trở về, dù em như xưa vẫn chăm lo cho em được. nắm cánh tay định kéo giằng lại mạnh: - Các Văn Trình! nghe tôi hỏi, tôi nhưng hiểu gì về tôi ? - Em là bướng bỉnh nhưng dễ dàng thỏa hiệp nếu khiến em vui vẻ! , mặt lên nét tự hào. phá lên cười: - ra chỉ hiểu điều tôi muốn hiểu thôi , có biết hay ? Hai bàn tay bóp mạnh hai bờ vai , giọng Hồng Huyên vang lên: - Tôi là người có nhiều quy tắc, sống theo cảm tính, chỉ cần thẹn với lòng từ nan. Tôi phải là kẻ thích tiền, càng thích thỏa hiệp. đối với tôi chỉ vì tôi đẹp ngày tháng sau này có sắc đẹp khác thay thế tôi. Còn hiểu tôi như cách mà tôi muốn hiểu kỳ thực lầm! đứa như tôi mà sống với người gia trưởng, độc đoán như chỉ vài ngày là hoặc tôi cuốn đồ về nhà hoặc là tôi phá tan tành cơ ngơi của . nửa cần... bao giờ là tôi! lại tiếp: - Tôi nghe Đỏ về việc nhà rồi! Nhân quả cả, đừng nặng lòng! Tôi nghĩ với cá tính của cha ắt đem trả lại số vàng từ của cải tặng tôi. trở về , dùng của cải đó gầy dựng lại. có tài, còn người còn của! - Hồng Huyên! Mặc kệ em điều gì, em cũng phải theo trở về! cần của cải nhưng cũng cần em! bế xốc lên định bị Đỏ nắm chân giật sấp, mất đà ném xuống đám cỏ Chung Khải từ đâu nhoài đến chụp gọn Hồng Huyên vào lòng. lo lắng: - sao chứ? Có làm em đau ? - ! Trông thấy Hồng Huyên bẽn lẽn cười, đầu cọ vào lồng ngực tên mặc hồng y Văn Trình bốc hỏa đầu. ý thức được giết nhiều người, trở thành quỷ hồn ắt có sức mạnh. Co chân đá Đỏ văng ra , vươn cánh tay dài đến chụp cái chân Hồng Huyên kéo về phía mình: - Trả Hồng Huyên lại cho tao! Đỏ bay đến giơ tay siết cổ , dùng dây thếp giấy quất đứt cánh tay nắm chân chủ. Văn Trình rú lên nhưng nhanh chóng mọc lên cánh tay khác. chồm dậy vòng ngược tay nắm eo đỏ cú xé làm đôi con hung hầu, vung hai nửa ra xa. Bọn hình nhân nhũ vàng từ đầm lầy tràn lên đột ngột bị vòng chú đại bi trói lại. Chung Khải nghe được tiếng niệm thanh tao thoát tục liền tái mặt: - Thôi chết, Tịch gia tìm đến đây! thôi! nhìn ra xa thấy hai nửa con hung hầu của mình được Tịch gia ôm lấy. Bế Hồng Huyên lên, niệm trú ấn địa ngục phá vòng chú đại bi. Bọn hình nhân vừa thoát ra liền bao bọc phía ngoài hai vị chủ nhân, chúng quay vòng tạo thành vùng lốc cuốn vào khoảng biến mất trước ngạc nhiên tột cùng của Các Văn Trình! thủ thế trước kẻ mặc áo choàng xanh lá, tay ôm con hung hầu giấy còn miệng nở nụ cười an tĩnh. gương mặt trắng như thoa phấn ấy mang vẻ từ bi hòa ái, cả tiếng cũng nhàng: - Chậc, ngươi bạo tàn quá ! Xé đôi hung hầu, ngươi có biết hung hầu trung thành như thế này vài trăm năm mới có ? - Mày là ai? Con thiên thi xanh ngọc từ trung đáp thẳng xuống đè đầu Các Văn Trình bắt quỳ mọp cất đầu lên được. phẫn uất quắc mắt lên : - Tao phục! - Ta là giả! Ngươi phục cũng được, phục cũng được! Ngươi giết nhiều người quá rồi, tự ngươi chặt mất đường nhập xác làm người lại của mình rồi! Theo ta thôi, Các Văn Trình! Tịch gia lại cười , bứt vài cọng tóc màu bạch kim của mình thả xuống. Chúng liền đan vào nhau thành sợi dây ánh ngũ sắc lấp lánh trói Các Văn Trình lại. càng phản ứng mãnh liệt hơn: - là ... Vậy sao mày lại bắt cả Chung Khải, quan cũng bắt người trông mặt à? Mày là ai? - Ngươi xứng biết tên ta! Tịch gia cất giọng êm như tiếng nước chảy mùa xuân, thanh vực nhưng cứ như roi quất vào cuồng ngạo của Các Văn Trình. bị thiên thi lôi , Tịch gia nhìn lại đầm lầy Tử Ảnh, lòng cảm thấy nặng nề: - Nơi này ... Chẳng trách ai nghĩ Chung Khải ở đây! Nếu nhờ theo chân hung hầu e là tìm ra! Đỏ tuy bị xé đôi ráp lại được nhưng vẫn là con hung hầu mạnh mẽ. Lúc nãy Tịch gia ôm, Đỏ dùng quỷ ấn khóa tức thời tay Tịch gia trong khắc để Chung Khải bỏ trốn. Nhưng nhìn biểu cảm lúc này ông ấy chẳng có vẻ gì muốn trách cứ, lúc rời khỏi đầm lầy còn bước mau khiến chuông bạc vang lên to hơn: - Ngươi thích tiếng chuông này vậy à, con hung hầu kia? Về với ta, ta giúp ráp ngươi lại... Phải giữ ngươi bên mình ta thôi, Chung Khải ắt tự mò đến!
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần: Du lịch địa phủ! Chap 36: Trở về. Phủ đệ của vị giả gương cạn nằm cheo leo ngọn núi quanh năm mây mù che phủ. Được dựng bằng đá cẩm thạch trắng cao vút, mái phủ dát hàng trăm mảnh ngọc cẩm thạch xanh bóng. Ngoài con tử thiên thi xanh ngắt cả phủ đệ chỉ có vài kẻ hầu cũng là những con thiên thi đen trùi trũi. Tịch gia đặt hai nửa của con hung hầu có gương mặt da người xinh đẹp lên bàn đá. Con tử thiên thi biết đem nhốt Các Văn Trình ở đâu rồi quay lại với khay trà. Tịch gia bảo nó lấy ít hồ dầu, ít ngọc lam còn mình gắp ít lá trà hoa cho vào bình gốm tử sa. Đỏ nằm bàn cứ mở mắt trừng trừng nhìn vị giả ra chiều sốt ruột, mắng thầm:" Cái ông giả gà rù này, nước sôi lửa bỏng mà còn thảnh thơi thưởng trà! Bao giờ mới ráp tôi lại đây???" Tịch gia rót chung trà từ từ thưởng thức, mắt tuy nhìn đến con hung hầu kia nhưng chân khẽ cử động khiến chuông bạc lúc lắc. Đỏ vừa nghe thanh êm tai lòng liền dịu lại, đôi mắt nhắm hờ tỏ ý bực tức nữa. Tịch Vu Xuyên tự cảm thấy có chút kỳ lạ! Ông đối với vong hồn, thiên thi hay hung hầu đều như nhau nhưng với con hung hầu này lại mang cảm giác đặc biệt. Đầu tiên là vì nó tuy là hung hầu mang quỷ ấn, kẻ thống lĩnh thập nhị hung hầu nhưng nó lại mang ác niệm nào cả. Khi ông biết nó lẳng lặng theo mình chỉ vì mê thích tiếng chuông cảm thấy nó ngộ nghĩnh. Bọn hung hầu thường ưa đánh giết , nó lại mang vẻ yểu điệu ngọt ngào. trung thành tuyệt đối với Chung Khải sánh ngang với trung thành của các thiên thi! Tịch gia chậm rãi mài ngọc lam thành loại bột mịn, pha cùng hồ dầu đoạn vươn tay kéo con hung hầu đến trước mặt: - Lại đây với ta! Ngươi là nóng nảy! Ngươi tên là gì? - Đỏ! Con hung hầu đáp gọn lỏm, mắt chăm chú nhìn những ngón tay thon mảnh quệt hồ dầu lên rìa giấy bị xé toạc. Tịch gia mỉm cười với nó như kiểu trấn an, Đỏ bỗng : - Ngài có khéo thế? Chủ nhân tôi rất tệ, cậu ấy vẽ mặt tôi mắt môi lẫn lộn! - Ta biết! Lần đầu tiên ta làm ! Chắc dúm dó chút! Đỏ nghe tiếng vị giả buông xuống tựa như lá trúc vuốt ve , mềm mại ôn nhu. Vị giả này mang gương mặt trắng tinh, đôi mắt tròng đen tròng xanh ngọc bích rất lạ lùng , đẹp nhất là nụ cười tràn đầy hòa ái. Đỏ buột miệng: - ngờ giả lại đẹp xuất chúng như vậy! - Trong lữ đoàn giả có nhiều vị mỹ mạo vô song, ví như Ma Kim Tuyết, mỹ nữ đệ nhất của tộc Ma rất xinh đẹp, tiên nga cũng chẳng bằng! Tịch Vu Xuyên đoạn khẽ lắc đầu, với con hung hầu này chắc phí công. Nó cũng có cơ hội gặp trong tứ đại chiến giả của tộc Ma. Cả ông hơn mấy trăm năm cũng mỏi mắt kiếm tìm trong nhân thế nhưng sao gặp được! Trong lòng tam đại chiến giả còn ở lại ai có thể thay thế Ma Kim Tuyết, giả có lòng trong như nước đầu nguồn... Đỏ im lặng , lúc sau lại hỏi: - Cái chuông của ngài tìm ở đâu thế? Tôi muốn có cái! - tìm được! Cái chuông này được làm bằng tay, lòng chuông có khắc chữ " phổ độ chúng sinh"... Người làm ra chuông này... Ta cũng biết ở nơi nào? Đỏ cong môi ra chiều hiểu chuyện: - Chắc là của vị giả đẹp nhất kia rồi! Tịch gia nghe đến liền bật cười ra tiếng: - Ha ha ... phải! Ma nương kia chỉ biết cướp đồ của ta để chơi, nào biết những món đồ của dương thế này! Đây là món quà của ở trấn thành Tây chuyên làm vải vóc. ấy vừa gặp đeo vào cho ta. Ta định trả lại ấy bị giết chết nhưng tìm mãi vẫn thấy vong hồn. Tiếng vị giả chợt chùng xuống, trong đó mang nhiều khắc khoải xót xa. Lắp xong cho con hung hầu, Tịch gia mỉm cười: - Xong rồi, ngươi đứng dậy ta xem nào! Đỏ vui sướng khi thấy dường như còn đẹp hơn cả lúc trước, bột ngọc lam phủ lên người hung hầu giúp lớp giấy hoàn mỹ cứng cáp vô cùng! chưa kịp vòng tay cảm tạ Tịch gia khoát tay: - Ta làm việc cần làm, cần ngươi cảm tạ ta! Đỏ vội lui bước định bỏ chạy nghe tiếng chuông vui tai vang lên. biết vị giả kia chuyển chuông bạc lên chân từ lúc nào! đứng chôn chân tại chỗ, cứ muốn rón rén nó lại lên tiếng " ring ring " . Ngồi bệt xuống sàn đá, Đỏ co chân hòng gỡ cái chuông, nhăn nhó: - Chết tiệt ! Sao gỡ ra thế này! Tịch gia quay sang nấu trà, vừa thưởng trà vừa chống tay nhìn con hung hầu xinh xắn cặm cụi tháo chuông. tháo được nó cứ chửi chó mắng mèo , ông nghe lại thấy buồn cười. đời có con hình nhân ngồi vật lộn với cái chuông như con mèo lông đỏ vờn chuông! Lại Các Văn Trình bị sợi tóc giả trói lại vất vào ngục băng lạnh thấu tim. Từng thớ da hồn nứt toác ra, dần đông cứng lại như khối đá đen ngòm. Dù thế miệng vẫn ngừng mắng nhiếc: - Tên giả chết tiệt! Mày tốt nhất nên bắt cả Chung Khải về đây, bọn quan xấu xa! ai đếm xỉa đến , bốn bức tường khép kín chỉ khiến tiếng gào của dội ngược lại. có cảm giác mình tự mắng chính mình vậy! Từ Hồng Huyên tỉnh dậy trong xác chính mình, khóc thống thiết khiến Các Gia Bảo chạy từ phòng nó qua ôm chặt dỗ dành: - Má hai thức dậy rồi! Má hai thấy ác mộng hả? Đừng lo, có Gia Bảo rồi! lo lo! Các Văn Đông thấy chị dâu ngồi dậy mừng rỡ song cậu ba phát Cả nằm bên cạnh trút hơi thở cuối cùng. Cậu ba nghĩ chị dâu khóc động thiên động địa là vì chồng mình chết! Dù đau xót trong lòng nhưng cậu ba vẫn nén tiếng khóc đến vỗ về chị dâu: - Chị dâu! Chị tỉnh là tốt rồi! Phần số Cả tới đây là hết! Còn em và Gia Bảo , cả nhà ta vẫn còn có nhau. Em lo cho chị và cháu được! Hồng Huyên vẫn khóc xót lòng xót dạ, nhớ như in Chung Khải mang trở về, bọn hình nhân lôi kẻ canh giữ của Tuyên gia mang . lạnh lùng đánh hồn nhập xác rồi quay lưng , xóa cả dấu quỷ ấn trán! Có nghĩa thể nhìn thấy hay các hình nhân nữa, chung quanh chỉ còn là màu đen u tối. có Chung Khải bên cạnh trái tim hụt hẫng tột cùng! Bao nhiêu câu hỏi vây quanh : " Vì sao dẫn em theo? Em muốn trở về? Vì sao nhẫn tâm đẩy em trở lại mà lời giải thích?" . Các Văn Đông cho người báo với cha Từ, nhanh chóng cho làm tang ma cho Cả. Tiếng đồn lần nữa lại nổi lên , Từ Hồng Huyên quả là tay nắm thất sát, người chồng qua cửa cũng chầu ông bà dù mới ba mươi mốt tuổi! Cha Từ ôm lấy con hôn lên bầu mắt đẫm lệ: - Từ nay con ở với cha, cha ép con lấy chồng gì nữa! Về nhà con! - Bác Từ! Hãy để chị dâu ở lại, còn có con và Gia Bảo! Thằng bé mất cha, xin đừng để nó xa cả má hai! Văn Đông khẩn khoản khiến ông Từ thể chối từ, Hồng Huyên cứ khóc lời nào. Ông Từ thương con tím cả lòng, đường trở về nhà nghe vài người bàn tán hay nổi giận quát lên khiến bọn họ hoảng hốt: - Này cái bọn cơm hàng cháo chợ, con tao bị như thế phải tự thân nó muốn! Muốn múa mép hãy tự nghiệm lại mình. Nên nhớ tiếng sắc như dao, có thể cứu người cũng có thể giết người. Tự cấu mình khắc biết người khác có đau ! Tao mà còn nghe Từ Văn Thuật này hứa... Sau này nhà bọn mày có người mất thề bán dù bất cứ món đồ mã nào hết! Lũ bất nhân. Bọn họ liền cụp đuôi mất, ông Từ vốn ôn hòa nho nhã hôm nay nổi cả phong ba ắt là việc quá xa! Họ vừa vừa nhớ lời ông Từ , có kẻ cả thẹn cúi đầu lầm lũi bước, có kẻ ngẫm: - Ừ nhỉ! Có tóc ai lại muốn trọc đầu... Oan khiên ai đâu muốn!
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần: Du lịch địa phủ! Chap 37: Tiệm trà! Tiệm trà của Các Văn Đông mở cửa trở lại, khách đông đúc hơn bình thường. Cậu ba thuê thêm ba người giúp đỡ vẫn luôn tay luôn chân. Nhưng cậu hề cảm thấy vui vẻ! Họ đến vì hiếu kỳ, nghe bảo nhau rằng Từ Hồng Huyên rất đẹp, trai nào động vào đều phải trả giá bằng mạng sống. Họ lại bảo từ sau trận hỏa hoạn tiệm hàng mã, dẫu trở nên mù lòa nhưng ấy càng đẹp bội phần. đồn mười, mười đồn trăm. Khách đến kẻ lịch chỉ ngó đông ngó tây xem có gặp Hồng Huyên . Kẻ vô lễ bảo thẳng mặt Các Văn Đông rằng phải gặp chủ mới uống trà! Những lúc như thế trong đôi mắt cậu ba đầy khó xử, Gia Bảo chạy đến bên chun mũi: - Họ kỳ quá má hai nhỉ? Sao cứ phải đòi gặp má hai? - là ra gì mà! Dẫn má hai xuống nhà , Gia Bảo! cau mày, nắm tay thằng bé bước từng bước xuống cầu thang. Những kẻ trong quán trông thấy vận áo dài lĩnh đen, vạt áo thêu sen trắng nghiêm nghị bước xuống. Tóc thắt bím dày bỏ sang bên, cổ đeo kiềng bạc tinh xảo. Trừ đôi mắt to lay động kia làn da trắng hồng và bờ môi cong cũng đủ làm say lòng kẻ đối diện. tên cợt nhả: - chủ quán xinh đẹp ! Đến đây rót quà cho chúng tôi nào! - Tay mày bị cụt à? lạnh lẽo hỏi, Văn Đông đến khẽ : - Cái ngữ này chị dâu chấp làm gì? Sao nghỉ ngơi phòng ? - Châm cho tôi ấm trà, tôi ngồi với Gia Bảo! tên bị chủ mù lòa hỏi thẳng mặt lấy làm tức giận, đứng dậy đến bàn trà cạnh cửa sổ toan nắm gương mặt xinh xắn kia trêu ghẹo. Các Văn Đông trông thấy nhưng khoảng cách cậu khá xa thể đến kịp. Nó vừa trờ đến liền ăn củ chổi như trời giáng lên đầu, ông Từ cầm chổi tre lườm: - Mày uống trà hay gây ? - Á cái lão già này định giành với tao hay gì? Nó xông lên muốn tấn công ông Từ ấm trà nóng tạt thẳng đến, cả cái bình vỗ thẳng vào mặt. Mấy tên ngồi cùng bàn đứng dậy toan xông đến nghe tiếng Hồng Huyên sang sảng: - Quán trà nhà này mở ra để kiếm tiền, kiếm chuyện! Cút! Đứa bị phỏng mặt ngước nhìn an nhiên nhấp trà, chợt thấy bên ngoài cửa sổ người mặc đồ màu đỏ nhìn trân trối vào quán trà. Nó chợt khựng lại nhìn đăm đắm vào bệ cửa rồi chân tay theo điều kiển mà chạy vào nhà bếp. tay cầm con dao to, tay kê lên bàn và miệng la hét: - ! Ai cứu tôi! Ma ! Ma! " Chát!" Cây dao chặt xuống rất ngọt, cánh tay rơi ngay xuống mặt đất máu lênh láng. Cả quán trà kinh hãi, Gia Bảo sợ nép sát vào lòng Hồng Huyên. vuốt ve thằng bé, chậm rãi: - Tự mình chuốc họa! Cha Từ cả kinh song khi mớ hỗn độn được dọn dẹp ông giơ tay bẹo má con : - Sau này ít chút con ạ! Mồm thối thiêng! Sau này cái thằng ấy đến uống trà đúng là phải có người châm hộ rồi! - Nó tự chặt tay nó nhé! Con biết gì đâu đấy! nhún vai, đôi tai vểnh nghe ngóng chung quanh. Mọi người rời khỏi quán trà, Văn Đông dúi khá nhiều tiền vào tay tên đốc quan mới đến : - Ông giúp dùm, bọn phá bĩnh cứ đến như thế làm ăn được! - Cậu Các đừng lo! Từ hôm nay bất cứ kẻ nào đến quán này gây , nếu chúng bị bất cứ vấn đề gì trong quán là chúng tự chuốc lấy. Quán trà này được tôi bảo hộ! Tên đốc quan chấm nước bọt đếm xấp tiền giấy tay, Hồng Huyên chỉ cần nghe tiếng tờ tiền lắc đầu : - Lại kẻ tham lam! Nhưng đồng tiền trước là đồng tiền khôn. Văn Đông mất toi tiền cả tuần bán trà rồi! Văn Đông lau mồ hôi ngồi xuống châm trà, mỉm cười: - Êm rồi êm rồi! Từ nay lo nữa! - Chú mất khoảng tiền lót tay cho còn gì, chị mù chứ tai thính lắm đấy! chống tay bảo, ông Từ nhìn sang cậu ba. Đúng là cậu trai trẻ đứng trước Hồng Huyên luôn có dáng vẻ sợ sệt như gặp cọp. Văn Đông chấm nước vẽ những vòng tròn bàn giọng ỉu xìu: - Biết sao được hả chị dâu! Em lại có tài như Cả! Giờ ấy còn những bạn bè cũ cũng nhạt nhẽo... Chị thấy đám trăm ngày vừa rồi mấy ai đến thắp hương đâu! - Chị xót tiền của chú thôi , làm được như chú là tốt lắm rồi! Ông Từ ra về, nhìn Hồng Huyên cười được chút, có Gia Bảo cứ quấn tay chân rời lại được cậu em chồng tận tụy như Các Văn Đông chăm sóc lòng ít! Số vàng ông trả lại Các Văn Đông tậu thêm nhiều ruộng đất, nhất mực giữ gìn cho chị dâu và Gia Bảo. Ông khuyên hãy chọn tốt cưới về để nhang khói cho họ Các nhưng cậu ba vội xua tay: - Thôi ạ! Con giờ chỉ mong quán trà buôn bán được, lo đầy đủ cho chị dâu và cháu thôi! Chuyện hôn nhân... Để khi Gia Bảo lớn ! Buổi chiều Gia Bảo nắm tay đến ngôi chùa để thắp nhang cho cả nhà. Nó ríu rít: - Má hai, tí nữa vào chùa má hai phải nắm chặt tay con nhé! Chùa rất nhiều bậc thang, khéo té ngã! - Được rồi chú nhóc! Con nhiều còn hơn cha của má hai nữa đấy! xoa đầu nó, bàn tay mỗi ngày được con người làm chăm chỉ xoa bóp có thể co ra co vào tuy thuần thục. Duy ngón bị đứt gân vĩnh viễn thành phế vật! Hôm trước mò mẫm gấp thử vài mẫu giấy nhưng sao làm được! Gia Bảo ngồi bên cạnh nhìn cứ bò ra đất cười sảng: "- Ha ha má hai.. Mấy con vật giấy má hai làm nhìn xấu bung nồi bung chảo! " Thắp nhang xong thằng nhóc dắt tay đến cái đình trước chùa, nó cười khi hôn bên má : - Má hai! Trước mặt má hai là hồ sen, có nhiều đài sen lắm. Để con hái mấy cái lột cho má hai ăn ! - ! Con ở yên đây! Con như vậy lỡ chi hay ai cứu con! Má hai biết con hiếu thảo. Cảm ơn con! nắm chặt tay nó cương quyết, thằng nhóc tiện phản đối nên ngồi xuống cạnh bắt đầu huyên thuyên: - Má hai... Con kể má hai nghe . Má con mình có cha con bảo vệ! - Cha con? ngạc nhiên, thằng nhóc đứng hẳn lên thành ghế đôn khua chân múa tay: - Con ngủ cạnh má hai nè, có đêm giật mình con thấy cha mặc hồng y nhìn oai phong lắm. Cha cứ ngồi cạnh giường nhìn má hai ngủ, lúc má hai ngủ mớ khóc lên là cha lại vỗ vỗ lưng nè! Nên má hai đừng lo lắng! Hồng Huyên nghe đến cái áo màu đỏ liền đoán được là Chung Khải, ra là vẫn lẩn quẩn quanh đây! ra hiệu cho Gia Bảo ngồi xuống, hỏi: - Con có thấy mặt cha ? - thấy! Nhưng con biết chắc là cha! Chỉ có cha mới ôm hôn cả con và má hai... Như cái hồi đêm nào cha cũng dắt hai má con mình xuống chợ chơi đó! Nó ôm lấy giọng bắt đầu thổn thức, người cha khiến nó mang nhiều ký ức vui vẻ hóa ra là Chung Khải! Cảm ơn ! Nếu có e là chút ký ức nhoi này thằng bé cũng có. Các Văn Trình thương con nhưng chỉ nghĩ lo cho con cơm no áo ấm, quan tâm đến cảm giác của con. Chung Khải lại biết lắng nghe, có thể ngồi hàng giờ chỉ để cùng chơi ô ăn quan, xem đá cá với thằng bé. thậm chí bày cả trò trốn tìm trong đêm với phần thưởng là hàng trăm con cào cào lá buông treo khắp phòng cho nó! Sư ra đến, đặt vào tay Hồng Huyên chén chè sắn : - dùng ! Gia Bảo, lúc nãy con muốn hái sen cho má hai phải ? thôi, các hái! Các , xin yên tâm! Chúng tôi trông chừng Gia Bảo! - Cảm ơn! Hồng Huyên chắp tay vái chào, vành môi cong lên xinh đẹp. Chỉ dùng được muỗng chè, hít hơi hương gió sen đoạn ngả lưng vào cột đình lim dim . Được lúc nghe tiếng bước chân rất tiến đến, vừa mở miệng hỏi bị con dao cắm vào vai. cảm nhận mũi dao đâm chạm đến xương, máu phún ra ướt cả ngực áo. Lúc này tiếng cười mới vang lên dù đứt quãng: - Cuối cùng cũng đâm được mày, xuống dưới đó mà làm vợ chồng với Các Văn Trình! - Triệu Du..? Hồng Huyên nhíu mày thở khó nhọc, song trong gió dường như làn hơi lạnh lẽo, mang đậm mùi máu tanh xộc đến. lịm ! Triệu Du tay chống gậy tay cầm con dao đỏ máu chưa kịp cười dứt thấy Các Văn Trình phóng đến. cả mặt cũng trở nên bầm đen, hai tay đầy vuốt nhọn bóp cổ Triệu Du lôi xuống hồ sen. Trong lúc đó bóng áo hồng y lướt đến, khua bàn tay khiến máu ngừng chảy, lại hôn khẽ lên bờ môi tái xanh kia: - dao này là kiếp trước em nợ của ta, trả xong rồi đường ai nấy bước! Các Văn Đông tìm thấy Hồng Huyên trong bệnh viện nhưng tìm được người mang đến. Lại nghe ao sen trước chùa nổi lên xác sư trẻ ngực thủng mười lỗ xuyên thân. Các Văn Trình lần này thoát ra gây thêm tội ác, giấu kỹ mình trong bụi dâu song đôi mắt đỏ quạch vẫn quắc lên: " Chung Khải! Chờ đó cho tao!"
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần: Du lịch địa phủ! Chap 38: Tên tộc của Tịch gia! Phủ đệ núi cao của vị giả gương cạn bị thủng lỗ to mái, trừ con hung hầu bị xé nát bấy thân có mọi suy suyển nào! Khi Tịch Vu Xuyên canh gương về đến trông thấy từng mảnh vụn giấy đỏ bay lả tả nền đá. Cái chuông bạc vẫn nằm gọn trong ống chân con hung hầu,văng xa tận cửa. Con thiên thi lần đầu tiên thấy gương mặt trắng như phấn ấy hóa xanh, hai đầu mày chau lại gằn từng tiếng: - Ngươi... Mang tất cả thiên thi lẫn giả dưới trướng ta, lục soát dương giới tìm bằng được Các Văn Trình cho ta! - Hú ..hú.. Con tử thiên thi xanh như khối ngọc vòng tay nhận lệnh, hú vang truyền rồi biến mất. Tịch gia cúi người lượm từng miếng vụn giấy đỏ cho vào liễn ngọc trắng. Cái đầu của Đỏ bị đá lên nóc, khóc rấm rức. Tịch gia mang nó xuống, thở dài mà lau nước mắt: - Lỗi của ta, đừng khóc nữa! Ta hứa làm lại cho ngươi thân xác mới. - Hu... Hu... Tại ngài bắt tôi ở lại đây, bây giờ thoát biết lại làm gì! Đỏ lại khóc, Tịch gia bèn nắm cái chân có đeo chuông bạc lắc vài lần quả nhiên con hung hầu nín khóc. Ông lúc này mới hé nở được chút khóe môi, nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt: - Đúng là chuông" phổ độ chúng sinh", ta thế nào ngươi cũng nín, nó vừa rung lên liền có kết quả! Hay ! Hay! Đỏ trả lời, nghiêng đầu nhìn phía sau vị giả. Mái tóc bạch kim dài qua lưng buộc lơi bằng dây gân xanh, cả vóc người thanh mảnh nhưng bờ vai lại rộng được phủ bạch y vừa vặn trông nho nhã. Giây phút bị Các Văn Trình xé tan hoang thành mảnh vụn, vô tình ma lực của đánh vào chuông bạc khiến nó rung lên dữ dội. thanh của nó đánh vào đầu như hàng ngàn búa đánh, khơi gợi rất nhiều hình ảnh từ lúc hầu vị chủ nhân đầu tiên. vài mảnh vụn mờ nhạt ra nhưng có hình ảnh trọng điểm: thấy mình ở nhân dạng khác tự tay đeo chuông bạc vào chân vị giả này! cũng nhớ được cái tên mà từ lâu bị đánh thành phách lạc nên quên lãng: Yểm Nha! Tịch gia bày bàn đá rất nhiều hồ dầu, bột ngọc lam, sau khi mài bột ngọc lam nhìn Đỏ mỉm cười: - Ngươi nhắm mắt lại! - Vì sao? Tịch gia lại cười khẽ lắc đầu, vung bàn tay che mặt lại: - Ngươi là biết xấu hổ, dù là hung hầu cũng là con . Sao lại nhìn ta cởi y phục chứ? - Ngài mới là biết xấu hổ! Ngài giúp tôi dán lại việc chi phải cởi y phục? gân cổ tranh luận nhưng nghe ngài ấy nữa song bàn tay che mặt cũng thu về. Trước mắt là thân hình ánh lên sắc trắng chìm của đá. người giả chỉ còn chiếc quần dài, đai áo cũng vất xuống sàn. nhìn thớ cơ cuồn cuộn những đường vân đá- dám nghĩ lên trong thân hình mảnh dẻ lại tàng vẻ đẹp khác biệt như thế! Tịch Vu Xuyên mài mộc mảnh ngọc thành cây dao sắc, nhát đâm ngay tim mình. Từ chỗ vết thương rịn ra dòng máu đỏ rực nhểu vào chén bột ngọc lam. Đỏ chợt hoảng lên, bất giác gọi: - Tịch Khanh! vừa gọi run lẩy bẩy, tâm trí vẫn biết vừa rồi mình gọi ai! Nhưng Tịch gia càng ngạc nhiên tột độ, rút dao ra khỏi ngực nhưng gương mặt dí sát vào mặt Đỏ: - Người vừa gọi Tịch Khanh? Tại sao ngươi biết tên tộc của ta? - Tôi biết! Ngài đừng hỏi nữa mà...hu..hu.. Đỏ bật khóc, nước mắt của quả có thể làm dịu vị giả gương cạn. Tịch gia thu lại vẻ tò mò, nặn thêm ít máu vào chén bột ngọc lam đoạn bắt đầu dán từng miếng giấy vào nhau. Suốt khoảng thời gian đó cả hai lời nào. Đỏ nhắm mắt nghĩ ngợi về cái tên Tịch Khanh ... đoạn hình ảnh lại trong đầu , chính là cái ngày đó... ... Trấn thành Tây nổi tiếng làm nghề nhuộm vải, nằm bên bờ cổ trấn đẹp như tranh. Yểm Nha vừa tròn đôi bảy là bé có đôi mắt linh lợi, ông nội là thợ bạc nổi danh nên từ bé dạy cho Yểm Nha. Hôm nay vui vẻ đeo cái chuông bạc đầu tiên tự mình mày mò, còn tự khắc bốn chữ" phổ độ chúng sinh " vào! Kỳ thực Yểm Nha biết chữ, chẳng qua thấy tuồng chữ đẹp, hỏi ông nội ( cũng biết chữ nốt!) ông bừa đó là chữ " bách niên hảo hợp"! Yểm Nha mang trái cây vào miếu thờ Quan Công, táy máy thấy dưới chân ông có đạp mấy lá bùa vẽ ngoằn ngoèo trông rất đẹp bèn trộm lá mang về ..chơi! Hôm sau ôm vải trắng đến phường vải cho thím gặp cục đá hình người chặn đường tên mặt mũi đen như than. Máu hùng nổi lên lại muốn thử bùa nên đem dán lá bùa lên mình khối ngọc xanh. ngờ lá bùa vừa dán lên nó đứng yên mà múa may loạn xạ. Yểm Nha hoảng hốt bỏ chạy nó theo bén gót, đành chạy đến miếu hoang cố gỡ lá bùa nhưng vô hiệu! Có lúc nó cáu giận muốn giương vuốt tấn công song nghe tiếng chuông bạc lắc ngừng lại. Cứ thế đến khi trăng lên, giữa lúc Yểm Nha vừa sợ vừa buồn ngủ nam nhân khoác áo choàng xanh bước vào. Gỡ bỏ lá bùa đoạn nhìn hỏi khẽ: - Ngươi vẽ ? - ! Tôi thấy nó đẹp đẹp nên trộm ở chỗ thờ Quan công! xua tay, vị khách lạ tung lá bùa lên hủy đoạn xoa đầu : - , phàm cái gì phải của mình được lấy! Khuya lắm rồi, ta đưa ngươi trở về nhà! - Úi cha... được ..hu..hu.. Yểm Nha bước chân mới phát lòng bàn chân đứt đoạn sâu, ra lúc tối lo bỏ chạy khỏi cái khối ngọc xanh kia rớt hài của mình. Vị khách có gương mặt trắng lạnh lại hé môi cười, giơ tay bế lên khỏi miếu hoang: - sao! Ta đưa ngươi về! Sau này ngoan chút, con an toàn của mình là hết, sẩm tối phải mau chóng trở về nhà! Ngươi tên gì? - Yểm Nha! Còn ngài tên là gì? Bộ dạng này phải người vùng này? vòng tay bá cổ , mùi hương lành lạnh dễ chịu trong từng nếp áo kẻ bế . Gương mặt ấy nhẽ chớp mắt, nhoẻn cười: - Ta là Tịch Khanh! Về đến ngõ, xoa hai tay vào nhau : - Hừ... Chắc ông nội đợi tôi về phết nát tay mất thôi! - Đừng lo! Ta bảo đảm ngươi an toàn. Cứ vào nhà ngủ giấc! Tịch gia lại xoa đầu , đứa bé trước mặt ngài đáng biết mấy! Yểm Nha nhìn nụ cười đôn hậu đến ngây ngốc, chợt nhớ ra liền tháo chiếc chuông bạc đeo vào chân Tịch Khanh: - Ngài cao quá đeo lên tay ngài được! - Ta .. nhận! Tịch gia luống cuống định cúi xuống gỡ Yểm Nha ôm gương mặt trắng lạnh hôn lên gò má cái kêu: - Ngài là thơm quá ! Ngài nhận chuông , chúc ngài gặp vị tiểu thư xinh đẹp, " bách niên hảo hợp" như câu chúc chuông vậy! Nhìn bé chạy biến mất trong ngõ, Tịch gia giở chuông lên xem bật cười: - Ôi bé ngốc, ra là biết chữ khắc bừa! " Phổ độ chúng sinh" vừa hay đúng ý ta! Nhưng ta là giả, vẫn là nên nhận đồ của người phàm. Mai quay lại trả vậy! Yểm Nha an ổn ngủ đến sáng, lúc vạch lòng bàn chân cũng còn thấy vết thương lấy làm lạ! cứ nhớ đến nụ cười của Tịch Khanh mãi, lúc nào cũng nhớ! Vài hôm sau khi nhuộm ở hồ vải đen cướp tràn vào, đốt nhà giết người. Chúng cắt cổ rồi ném xuống hồ vải. Vong hồn xuất ra liền chạy khỏi đó, về nhà ông nội cũng chết bên chỗ làm đồ bạc. chạy khỏi thành tây gọi Tịch Khanh nhưng sao tìm được! Bao nhiêu lần đến hạn câu hồn đều trốn, cứ bị bắt đánh vẫn trốn... Lâu dần thành phách lạc, quên cả tên mình...quên cả Tịch Khanh!