KHO 08! Mẩu chuyện 5: Bàn cơ và câu chuyện xưa! Ngày hôm sau mọi người được tin là Thủy Linh đổ bệnh nên nghỉ ca đêm cuối cùng. Do có người thế vào nên Phóng tình nguyện thế chỗ Thủy Linh. Song đó chỉ là nửa , Thủy Linh có mặt ở kho 08 lúc 9h tối. Lúc này nhóm của Nhu Yến làm những công đoạn cuối cùng của ca chiều. Nhu Yến khéo léo kéo ba đứa còn lại của nhóm mình tụ vào xem tin giật gân điện thoại cho Thủy Linh và Phóng băng qua phòng để đến sàn sau. Cả hai đứng trước tấm tường lớn loang lổ những vết ố, những vệt mày nghệch ngoạc. cảm nhận nơi này có gì kỳ lạ, Phóng cúi xuống gỡ hai viên gạch lớn lên để lộ cánh cửa gỗ." Hầm!" trao cho đèn pin, dao bấm, bật lửa cùng balo đựng nước và bánh: _ Nhớ kỹ lời ! an toàn của em là quan trọng nhất.Nếu thấy ổn cầm dao bấm cắt tay lấy giọt máu quệt vào bàn cơ rồi trở lên ngay. lại khu vực này suốt đêm để chờ em! đột ngột ôm lấy khiến kịp phản ứng, cảm nhận duy nhất là trái tim đập rất mạnh.Nằm mơ cũng ngờ cái gã khô như ngói này lại có hành động bất ngờ thế này! Thầm nhủ xong việc này tính sổ với sau, vỗ vai rồi bước xuống bậc thang xuống hầm. Căn hầm tương đối nhưng thông thoáng, có lon li gô xếp kệ, có cả nhiều đèn cầy trắng... trông như hầm trú bom mà hay xem trong các cuốn phim tài liệu. Vách hầm phủ vôi trắng muốt sạch , duy có vách là có miếng gỗ dọc ngang thước được vào tường. Thủy Linh nhìn thấy cạnh có bản lề chứng tỏ miếng ván này có thể mở bật xuống. Rướn người vớ lấy ngàm miếng ván, kéo mạnh xuống: _ Đây là bàn cơ ? Mặt trong miếng ván được kẻ bảng chữ số sắc sảo, miếng ván hình giọt nước được vào góc, trong tâm ván là bài kinh cầu cơ hoàn chỉnh! Lúc chiều thủ kho có cho nghe về bàn cơ này. Chỉ có Cơ chủ mới khởi động được bàn cơ! Cơ chủ là người sinh nhằm giờ , ngày , tháng năm thìn, số mệnh lận đận đường tình duyên. Cơ chủ có thể làm chủ bàn cơ, được phép hỏi tất cả mọi điều và bất cứ ai cũng thể chiếm dụng thân thể của Cơ chủ. Thủy Linh bất giác nhớ bà nội từng kể rằng trâu rất sợ ma nhưng ma lại rất sợ những người ba đời chăn trâu. Những bập dừa cúng gà luộc trôi lững lờ sông chỉ cần người chăn trâu đó giơ tay quắc là bập dừa xuôi dòng cũng rẽ ngang vô bờ. Và những người như thế thường rất nghèo và độc. vuốt ve mặt chữ tự mình: _ người đơn độc như tôi biết làm sao mới giúp được các vị đây? _ Hé hé...đốt đèn..._ Sau gáy như được phả hơi máy lạnh độ, tiếng gió cũng ren rét! Nhìn bàn cơ thấy có tám chỗ lõm , nghĩ họ muốn cắm đèn cầy lên nên đốt cả lên.Khi đèn bật sáng hết lên từ bàn cơ bát quái: Càn, khảm, chấn, cấn , tốn, ly, khôn, đoài! Cây đèn ở cung Càn bùng sáng lên hơn những cây khác rọi lên bảng chữ cái. cầm giấy ghi lại, ghép tới ghép lui ra chữ: " 9 lần!" Mở nắp chai nước, vừa uống vừa nghĩ ngợi: 9 lần gì nhỉ? 9 lần đốt đèn hay 9 lần đọc kinh ? Cây đèn cầy ở cung Càn bùng cháy lớn hơn, phút chốc tan chảy gần hết. Thủy Linh vội đốt cây khác nối đuôi theo, tặc lưỡi: _ Ôi thôi kệ, cứ đọc 9 lần ! phải tính sau! Tập trung vào bài kinh bàn cơ, càng đọc càng thấy người bỗng, đầu óc cũng mơ hồ hơn... nghĩ ngợi được gì cả! ... _ Cơ chủ! _ Ai?_ Thủy Linh hỏi khi mở mắt, chung quanh là gian phòng phủ vôi trắng, tường treo bức chân dung tổng thống Ngô Đình Diệm! _ Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ xuyên rồi à? _ vỗ vỗ mặt mình, mơ mơ hồ hồ thấy thiếu phụ bước đến. Mái tóc búi cao, áo dài hở cổ và chít ben cao cộng thêm vòng chuỗi ngọc trai trắng cổ khiến Thủy Linh nhớ đến thời kỳ cũ: thời trang của em dâu ông Diệm_ bà Trần Lệ Xuân! Nét thanh tú từ đôi mắt to, sóng mũi dọc dừa và đôi mày ngài chứng tỏ thiếu phụ này từng là mỹ nhân. Thiếu phụ khẩn khoản : _ Cơ chủ, tôi là nữ chủ nhân ngày xưa của nơi này! Thủy Linh nhìn xuống chân mình, nền gạch trắng đỏ sang trọng này rất quen mắt... là nền gạch của kho 08! Bỗng sau lưng thiếu phụ xuất bóng đen, nó đu lưng thiếu phụ cất giọng cười the thé: _ Hé hé...hé hé... _ Chú , đừng phá, bánh !_ Trong khoảng trắng xóa nhân ảnh bé tầm 13 tuổi bê khay bánh và trà đến. bé mặc áo dài trắng quần đen, tóc dài qua mông mỉm cười : _ Cơ chủ, xin mời! _ Cảm ơn, tôi khát!_ Thủy Linh nhận ra bánh và trà khay đều là những thứ mà mùng 2 vừa rồi mang vào cúng. Đứa bé trai chừng 4,5 tuổi thò tay bốc cái bánh. Quái! Tay nó sao mà dài thế chứ? Thiếu phụ : _ Đây là con tôi, còn kẻ giả làm Mỹ Nhi để vỗ về bà bảo vệ là cậu em con của chú chồng tôi! _ Tại sao các vị rời khỏi đây? Chỗ này phải là nơi các vị lưu lại!_ trầm giọng, đứa bé trai vươn cái cổ dài ngoằng đưa đầu đến trước mặt , tinh quái: _ Hé hé...bà ba đến đấy...hé hé..chết hết... Giật mình kinh hãi, Thủy Linh vội giơ hai bàn tay đỡ trước mặt mình. chợt nghe tiếng bước chân nặng nề như từ lòng đất vọng lên. Lão đầu trọc! kẻ có cái đầu trọc, đầu chi chít những đường cắt ngang dọc tứa máu đến, giơ cánh tay to chộp lấy đứa bé trai. Cuối cùng cũng biết bóng người đàn ông bế con ra là ông này! Thiếu phụ chỉ tay vào khoảng vô định : _ Chúng tôi bị nhốt mãi ở đây là vì ... nhìn ...Cơ chủ! Thủy Linh nhìn vào khoảng ấy những hình ảnh như phim chiếu màn ảnh rộng lên: Nơi đó có ngôi nhà hai tầng rất đẹp, thiếu phụ ngồi chải tóc cho con , lão đầu trọc đùa với đứa con trai. Rồi người đàn ông trẻ tuổi bước vào, dẫn theo là phụ nữ mặc tân thời. Nước da bánh mật và thân hình đồng hồ cát nóng bỏng, cái liếc mắt bén ngót như thế hẳn phải thiện nam tín nữ gì... trông thấy thiếu phụ nhìn gã đàn ông dắt tay người đàn bà kia vào phòng của hai vợ chồng, đôi mắt đầy bi thương và nước mắt! Khi Thủy Linh quay lại nhìn thảng thốt : thiếu phụ lúc nãy chuyện với ôm tay đứa con lúc nãy và đứa bé trai_ cả hai đứa người nổi đầy mụn nước, sắc da tái xanh! Đôi mắt thiếu phụ đỏ ngầu, nước mắt chảy xuống tuyền màu máu: _ Nếu phải bà ba mê tín cho chở bệnh viện hai đứa chết! _ Là dịch đậu mùa!_ Thủy Linh chép miệng. Đứa bé trai nằm nghẻo đầu chết bỗng bật dậy , tay chân lắc lư liên hồi ra chiều ấm ức: _ Hé hé...hai đứa chết..papa tức giận đánh bà ba, papa bị cò bót bắt, vài bữa được thả bị người ta chém chết! Chị hai Vân buồn quá sinh bịnh chết queo...Bà ba sợ bị ám nên mời thầy cao tay về ếm, bị nhốt đâu được... Bà ba dắt hai Vân rồi... luôn rồi....hé hé.. Thủy Linh nghe mà thấy xót xa, thời nào cũng vậy, cứ có người thứ ba là hay xảy ra bi kịch... Họ bị vây ở đây mấy chục năm... người ta là thầy cao tay trấn yểm, nhãi nhép như là lấy gì mà giúp đỡ được đây???
KHO 08! Mẩu chuyện 6: Kết thúc! Nhóm của Thủy Linh mất như rắn mất đầu, dù có Phóng nhưng công việc tiến triển là bao. Bình thường luôn là người kết phiếu và kiểm định chất lượng hàng sau cùng. Ba người còn lại rất ỷ lại vào nên hôm nay cứ vướng vấp như gà mắc tóc! Lại thêm chàng thủ kho cứ chốc chốc lại lượn xuống sàn sau đen tối đó, tâm trí cũng để tận đâu đâu. Kim Trang nhìn dáng cao gầy lọt thỏm trong khoảng đen ca cẩm: _ biết là có hẹn với con ma nữ nào mà lượn lên lượn xuống miết! _ Bậy bạ nè, hôm nay có Thủy Linh bà tốp bớt cái miệng lại!_ Thùy nhăn mặt, có trầm tĩnh, nhanh nhẹn đó dường như kho 08 này nguy hiểm hơn phải. Đồng hồ nhích từng nhích chậm chạp, chỉ mới hơn mười giờ... Còn rất lâu mới đến sáng! Phóng quay trở lại, gương mặt điềm đạm có chút lo lắng trong đôi mắt... khuân cây vải lên vai bảo Thùy: _ Các em cứ chất ở cửa, xuống sàn sau kê lại đế đỡ rồi lên! _ Thêm đèn pin ?_ Thùy hỏi song khẽ lắc đầu : _ có đèn pin! bước xuống hầm thấy Thủy Linh đứng bên bàn cơ, ngón tay chạm vào chữ cái và mắt nhắm nghiền. Hơi thở ấy vẫn đều như ngủ, duy có dáng đứng cứng như đá! ôm ngang thử kéo ngồi xuống cũng được, thân hình mảnh dẻ dường như được đổ bê tông. Sờ thấy trán và bàn tay vẫn ấm, vuốt mái tóc dài âu yếm: _ Mong là em sao! .... Thủy Linh nhìn kỹ người thiếu phụ, đoán chỉ nhỉnh hơn vài tuổi. Đứa bé trai nhảy tót xuống đất ôm chân chơi cái trò lắc lư, chỉ là theo mỗi nhịp đong đưa của nó cái đầu của nó cũng lúc lắc như sắp sút ra. tựa hồ nghĩ nối giữa thân mình thằng bé và cái đầu chỉ là sợi dây thun co giãn. có xương sống, nó cứ vừa cười vừa lắc đến khi cả tay và chân nó quấn quanh hai chân . Thiếu phụ bàn tay cầm món đồ thêu trong cái căn vải màu xanh ngọc chỉ nhìn mà cản thằng bé. Đứa con rủ rỉ gì đó với gã đầu trọc kia, thi thoảng còn cười khúc khích. có cảm giác dường như họ nghĩ cũng là người của nơi này! Thủy Linh cất tiếng: _ Tôi nghe thằng bé gọi là chị hai Vân, tên là Vân? _ Thưa ! Hai Vân là chồng tôi, từ ngày lấy ấy tôi được sử dụng tên của mình nữa... Lâu dần...tôi cũng nhớ được là mình tên gì... Cơ chủ cứ gọi tôi là Hai Vân vậy!_ Thiếu phụ dịu giọng, cái giọng dẫu có biến dài hơn, thê lương hơn nhưng vẫn nghe ra giọng Huế ngọt lịm! Bước đến gần , Thủy Linh nhìn thấy khăn tay thêu nhành hoa dại,... mảnh vải trắng còn lấm tấm những vệt đỏ úa màu. nghiêng đầu nhìn Hai Vân hỏi: _ Tôi làm cách nào để giúp các vị? _ Vị thầy pháp kia yểm đạo bùa, chôn đâu đó trong căn nhà này. Cộng với bố cục của căn nhà sau khi bà ba cho sửa sang lại trở thành lồng giam lớn._ Tiếng lão đầu trọc trả lời, người này đại để hơn bốn mươi , tướng bệ vệ... muốn giết được ông ấy hẳn phải có nhiều người ! Thấy nhìn, Hai Vân : _ Đây là chú của chồng tôi, chú Tám! Chúng tôi đợi rất lâu mới nghe ngóng được tin của ! Lại đợi rất lâu mới đưa được đến chỗ này! _ Có nghĩa là nếu tôi tìm ra chỗ chôn đạo bùa yểm các vị rời khỏi đây được, phải ?_ có chút đau đầu ... lão đầu trọc bước đến dúi vào tay cái vuốt cọp: _ Cơ chủ trở ra , chúng tôi nhờ cả vào ! ... Hơ..hơ ... Thủy Linh rùng mình cái thấy mình đứng trước bàn cơ, trong tay đúng là cầm cái vuốt cọp! Cả kho lớn như thế này làm cách nào tìm được chỗ chôn đạo bùa trấn yểm mà Hai Vân . " Cộp, cộp..." miếng ván bàn cơ ai mó vào mà tự dịch chuyển, nó bò từ từ đến ngọn nến cung Ly! cắn môi, nếu chia theo bát quái đồ hướng cung Ly chẳng phải là hướng của toa lét hay sao? Nhưng bây giờ làm sao đến toa lét, đào hết cái toa lét đó lên ư? Việc này là bất khả thi! ai cấp cho cái quyền ấy! khéo lại bị vu vào tội phá hoại tài sản nhà nước nguy to. Đèn cầy ở cung Ly phụt tắt trong khi những cây đèn khác vẫn cháy. Thủy Linh nhấp ngụm nước lẩm bẩm : _ Đèn cung Ly tắt...kẻ ở cung Ly... hết nhìn cây đèn ở cung Ly đến nhìn cái vuốt cọp _ ắt phải có liên quan gì đó! Thủy Linh gãi gãi dái tai lúc đoạn đặt cái vuốt vào chân đèn cầy tại vị cung Ly, mắt nhìn bài kinh cầu cơ khấn nguyện: _ Cơ chủ gọi kẻ khuất mặt tại cung Ly nơi này! Xin cho ta gặp... Bài kinh cầu cơ vừa đọc dứt lần thứ hai cảm giác rợn rợn cuộn lên khắp người, bàn tay bất giác chạm vào miếng gỗ. Cứ như có thế lực vô hình nào đó dịch chuyển miếng gỗ, các chữ cái dần ghép lại thành câu: "_ Cơ chủ, tìm ta?" _ Xin hỏi ngươi là ai? Tại sao lại ở cung Ly?_ Thủy Linh hỏi, miếng gỗ lại tiếp tục dịch chuyển : "_ Ta là con khỉ, ta được nuôi bằng máu và hương liệu ngải. Ta bị giết và chôn ở cung Ly. Chủ nhân muốn ta dùng huyết linh để vây khốn mọi vong linh trong ngôi nhà này!" _ Ngươi có biết chủ nhân ngươi làm vậy là ác lắm ? Giữ chân kẻ nên là tốt, giam cầm kẻ muốn rời khỏi lại càng tốt!_ Thủy Linh quả tình rất bất ngờ khi biết hóa ra các thầy pháp còn dùng thú vật để luyện những thứ tà môn như thế này. đọc nhiều tài liệu về thiên linh cái, về bùa ngải nhưng đúng là có những thứ đời này tài nào đoán ra được! " _ Ta biết! Nhưng ta cũng thể làm khác được, ta sinh ra, được nuôi lớn và chết chỉ vì phục vụ cho yểm thuật này. Nhưng ta cũng làm được việc tốt!" _ Ngươi làm gì ? Mở tắt vòi nước hù lũ nhóc con à?_ cau mày, miếng ván lại di chuyển: "_ Ta khiến cho hai mươi mấy năm trước thanh niên vào làm bảo vệ hứng thú với cơ thuật. Ta khiến cho tìm hiểu về bàn cơ, ta khiến làm ra bàn cơ này... chỉ để đợi Cơ chủ là đến..." _ Thủy Linh nghe thấy đáng sợ, ra chủ ý làm bàn cơ xuất phát từ con khỉ chứ phải từ những kẻ kia... ra khỉ khôn hơn người hay người khôn hơn khỉ đây??? _ Vậy người thanh niên làm ra bàn cơ là ...? " _ Chính là kẻ sinh ra tên quản kho mặt mày cứng nhắc đó! Tên nhóc đó từng theo cha nó đến đây, nó cũng là đứa chạm vào bàn cơ đầu tiên..." Thủy Linh như được khai thông tâm trí, rốt cuộc hiểu vì sao ấy lại luôn điềm tĩnh, sợ hãi nơi này chút nào! lại hỏi: _ Xin hãy chỉ đường cho tôi giúp họ! " _ Máu của Cơ chủ ! Nếu máu Cơ chủ vào bàn cơ tại cung Ly là khởi động được bàn cơ này. Trong lúc đó ám ảnh, tạp niệm quấy quả . Nếu vượt qua được bàn cơ này nứt gãy, bọn vong linh tội nghiệp kia được giải thoát!" nghĩ được nhiều như vậy, đồng hồ gần hai giờ sáng, nếu để mặt trời lên công cốc! Cầm con dao bấm nhắm mắt rạch đường ở ngón trỏ, rát quá! Máu từng giọt vào móng cọp, hòa vào sáp đèn cầy... chăm chú nhìn từng giọt, từng giọt rơi xuống...màu máu dưới ánh đèn cầy đỏ lên đẹp! Tâm trí dường như có cái gì đó len lỏi vào, từ từ xâm lấn... thấy ký ức bị những trận đòn thừa sống thiếu chết khi sống với mẹ kế, cũng thấy hình ảnh bà ngoại mình mất trong bệnh viện mà có người thân... lại thấy Hai Vân mắt đỏ nanh dài uốn éo trần kho ngừng đòi mạng... nghe tiếng người đàn ông bảo: " bóp ngón tay lại, máu chảy nữa phải sợ nữa..!"... choàng tỉnh, đầu vẫn là đau dữ dội còn tệ hơn những lúc bị viêm xoang hành. Song Thủy Linh lại là người rất ghét làm việc gì mà dang dở, chẳng thèm bóp ngón tay lại mà còn chúc thẳng xuống cho máu rỏ xuống nhanh hơn! Đầu đau hơn... bỗng nghe tiếng răng rắc như tiếng gỗ bị rạn ... đau đầu quá Thủy Linh ngồi vật xuống, hai tay bịt chặt hai lỗ tai... Phóng xuống đến hầm thấy Thủy Linh ngồi bệt dưới sàn, bàn cơ tét nhiều sớ ngang dọc nở nụ cười hiếm hoi : _ Em làm được rồi... Thủy Linh ...em giỏi lắm! .... Thủy Linh chạy xe về được đến nhà leo ngay lên gác ngủ li bì cả ngày hôm sau. Khi thức dậy thấy Nhu Yến mang đến rất nhiều trái cây: _ Phóng bảo mang đến cho bà! _ Sao rồi ? _ vò đầu khiến tóc tai dựng cả lên như bị sét đánh, Nhu Yến bật cười: _ Nhìn kinh quá Linh à! ấy xách cây búa vô đập chân vòi nước hôm qua, xong tự bỏ tiền gọi thợ làm lại. Lãnh đạo chúng ta ấy mà, chỉ cần đừng bảo các ông ấy ói tiền ra sao chẳng được! ấy cũng kêu xe cát lấp lun chỗ cần lấp... À.. kêu giao cái này cho bà!_ Nhu Yến đặt vào tay miếng gỗ còn lại của bàn cơ. Thủy Linh khẽ cười, rốt cuộc kết thúc! chợt nhớ ra: _ ấy đâu ? _ Xin nghỉ phép đâu đó rồi, với tui là muốn đem cái khỉ gì đó về lại quê hương của nó! Như lời cảm ơn! Thủy Linh, đó là cái gì?_ trông mặt ú nu hiền muội nghệch ra phì cười: _ Tui có biết đâu! Cha đó mượn cớ chơi có!
MA BỆNH VIỆN! Tôi được cái bệnh vặt hiếm khi hết nhưng bệnh nhập viện ba mấy nồi bánh chưng rồi có. Chỉ nuôi bệnh vài lần, gom góp được dăm ba câu chuyện ma quái kể hầu khách ghé Cung quảng hằng ! 2007, tôi chăm sóc mẹ mổ ống cổ tay và gặp phụ nữ trung niên làm nghề ..nuôi bệnh! số bệnh nhân gia đình có điều kiện hoặc con cái quá bận rộn lại thuê bà ấy. Vóc người tầm thước, xâm mắt xâm môi nhìn rất chi là dữ tợn. Bà ăn cũng chẳng mấy khi nhàng , mỗi lúc dọn xú uế là hay càm ràm lắm! Nhưng bà chăm sóc người bệnh rất tốt, dù là bại liệt vào tay bà là ăn uống no đủ, sạch . Mẹ tôi những người như vậy khẩu xà tâm phật, tại cái miệng hay mắng riết thành quen. Mẹ tôi nằm bệnh viện ba ngày, bà nuôi bệnh phòng bên cạnh. Thế là tôi được thông lỗ nhĩ bởi những câu chuyện của bà... Mẩu chuyện 1: Giành giường! Bệnh viện nằm ngay trong khu vực thành phố, bên cạnh là nhà tang lễ và cả khu vực pháp y. Theo tôi biết bệnh viện tồn tại khá lâu đời, khuôn viên trong bệnh viện có hồ nước rộng, có rất nhiều cá và rùa. Bệnh viện được cái dễ chịu là thời gian thăm giới hạn.. ( cho nên trộm cướp cũng xảy ra!). Mẹ tôi nằm bên phòng của khoa tai mũi họng ( do hết phòng của khoa ngoại ), còn bà Cúc nuôi bệnh bác bị tai biến. Hôm vừa đưa mẹ tôi từ phòng hồi sức về phòng bệnh nằm, bà mạnh miệng bảo chị hộ lý: _ Cho bà này nằm giường ngoài nè! Con kia nằm chung với má mày ! Tôi có chút bực mình, phòng 8 giường mà trống lốc sao bắt tôi ngủ chung với mẹ tôi? Chị hộ lý cũng chẳng phản ứng lại, lẳng lặng đỡ mẹ tôi xuống! Buổi chiều khi tôi định mua cháo cho mẹ bà Cúc qua, xách hộp cháo thịt nóng hổi và đòn bánh tét cho tôi: _ Cho má mày ăn ! Nhìn mặt ngáo ngơ chắc biết chỗ mua cháo rồi! Tôi gửi tiền trả lại bà cầm, quay về phòng. chút tôi nghe tiếng bà sang sảng: _ Ông ăn hết cháo , ăn giỏi mới về nhà! Ăn hết tối tui vất ông ra gốc cây cho ma bắt! Ớ? Còn có kiểu chăm người già hăm nhát ma ử? Tôi ghé mắt nhìn qua phòng bên cạnh, đúng là ông bác nghe thế cố mà nuốt cháo. Tiết tháng năm oi nồng, phòng to mà có 2 cây quạt nên hầm kinh khủng. Tôi gấp tờ báo thành cây quạt, ra ghế dài bằng cây bên ngoài phòng nằm ngó trời ngó đất. Bà Cúc sau khi lau mình cho ông bác cũng ra, quần xăn ống cao ống thấp: _ Má mày ngủ rồi hả? _ Dạ uống thuốc rồi ngủ luôn! Nóng quá nhỉ?_ Tôi trả lời, bà ủn hai chân tôi qua bên đoạn ngồi xuống: _ Ờ, ngủ sớm cho khỏe! _ Phòng lớn quá mà có hai mẹ con, hơi sợ! _ Tôi thành , bà chỉ cái giường kế bên chỗ mẹ tôi nằm bảo: _ Đừng nằm giường đó! Tối chốt hết hai cửa trước sau là yên tâm ngủ. Bẩm sinh con người có tính tò mò, càng cho tôi nằm tôi lại càng muốn thử. Chỉ có giường có bệnh nhân mới trải drap trắng, còn lại là miếng nệm bọc simili.. nằm nóng lưng quá xá. Tôi lấy cái mền mỏng trải lớp giường rồi ngủ, tôi thấy đèn phòng mở sáng đêm cũng có gì phải sợ. Tôi ngủ khá ngon, đại để mộng mị gì. Chỉ là khi tôi giật mình thức giấc tôi nằm.. dưới đất! Quái lạ! Nếu tôi ngủ mê lăn xuống phải đau chứ, hoặc mẹ tôi thức giấc ( tôi ú thế này mà té từ giường xuống chắc như mít rụng!).. Vậy mà mẹ tôi ngủ say hề hay biết gì, tôi lò mò lên giường lại, quên coi có bị bầm chỗ nào ? _ Ê, lên giường ngủ ! Nóng quá cũng đừng nằm dưới sàn chứ! Con con đứa! Mẹ tôi vò vò cái đầu quăn của tôi, tôi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy. Tôi lại nằm dưới đất tiếp! Đùa à? Hôm sau có hai người nữa vào phòng, chị giành cái giường đó nên tôi lại nằm cái giường kế nhà tắm ngủ. Đến ba bốn giờ sâng chị ấy la lên, ngồi bật dậy nhìn quanh quất. Những người trong phòng đều bị đánh thức, mẹ tôi hỏi: _ Con có sao ? _ Con thấy có bà già người đến đuổi con , chỗ này của bà ấy!_ Chị vừa lau mồ hôi lấm tấm vừa : _ Còn tát con mấy cái đau, gớm..già mà mạnh ! Tự dưng tôi hiểu lý do bà Cúc cho tôi nằm cái giường đó..Phù... may là tôi bị tát, cũng thấy gì hết!
MA BỆNH VIỆN! Mẩu chuyện 2: Biển chỉ đường từ căn tin qua nhà xác! Tôi xuống căn tin mua bữa tối do chiều nay bà Cúc bận chạy lo cho ông bác phòng bên. Nghe theo lời bà tôi lon ton chạy xuống cầu thang, rẽ trái đoạn là có cột mũi tên chỉ đường đến căn tin. Mới hơn 6 h chiều mà trời sẩm tối, ánh đèn chùm ven đường rọi xuống in bóng vạt cây liễu to đùng xuống đường. Chỉ cơn gió lay động là mặt đường như có hàng vạn cánh tay tong teo lúc lắc! Tôi tưởng tượng thế nên lòng có chút lo ngại, vội ngó tìm bảng chỉ đường. Kia rồi, mũi tên chỉ quẹo sang trái thẳng tới căn tin. Tôi hăm hở , nào biết vừa quay gió khiến bảng mũi tên kia quay lên chiều nữa ... Ông trời biết đùa! Bảng chỉ đường chỉ tôi đường đến nhà xác. Mua thịt phỏng ? Tôi được hai trăm mét thấy đèn neon bật sáng còn tấm biển vừa tắt làm chân tôi cứng cả lại:" Phòng tẩm liệm!". Tôi thụt lùi chạy ngược trở lại, có cảm giác như mùi cồn rửa xác vẫn bám sau lưng! Nhìn tấm biển chỉ đường cứ xoay lung tung, tôi lắc đầu: _ Ngày mai tao mua keo dán sắt cho mày đứng yên lun... Í dạ, ghê quá! Tôi mang cơm về cùng ăn với bà Cúc và mẹ, tôi mua cho bà hộp cơm đùi gà để đáp lại hôm qua bà cho cháo thịt. Vừa ăn tôi vừa kể việc nhầm đường, bà Cúc liền : _ Cái biển mũi tên bị lỏng nên gió là nó quay, chỉ bậy ! _ Mai con mua keo dán sắt đính nó lại, nãy hồi tới nhà xác, mém té đái!_ Tôi rùng mình. Bà Cúc cười hềnh hệch : _ Mày còn đỡ! Hồi năm 2004, cái thằng kia chôm đồ bị người ta dí. Nó quáng quá leo vô tầng dưới băng ca chứa xác. Rồi! Sáng bữa sau bác sĩ pháp y mở cửa thấy nó ngồi thu lu trong góc phòng. Vừa thấy người vô nó mếu máo:" kêu công an còng tay tui , tui ở đây chắc chết!". Tôi cười ngặt nghẽo, thằng đó đúng số nhọ. Bà Cúc vung vẩy hai cánh tay hộ pháp diễn tả : _ Trước khi lôi nó lên công an là phải cho nó tắm, bĩnh cả ra quần. Nó tường trình việc với công an nhưng do kỳ dị giải thích được nên người ta ghi vào hồ sơ. "... Tui chui vào lồng dưới băng ca, được năm hay mười phút thấy băng ca được đẩy . Tui hí hửng rằng thoát rồi, đợi chút nữa chui ra là chuồn êm. Ui cha lạnh , bệnh viện này sang vậy, hành lang mà mở máy lạnh như Sapa. Tui nghe tiếng gì nữa nên lò dò chui ra, vừa thấy chung quanh là năm băng ca đậy vải trắng là tui đái trong quần rồi. Cửa khóa trượt ...hèn gì tui nghe tiếng người ta khóa cửa. Muốn đợi mở cửa phải sáng mai ! Lạnh quá mà có gì quấn đỡ, tui chắp tay lạy băng ca rồi lấy miếng vải trắng quấn đỡ. Người chết là ông già bị tai nạn mất, ngoài cái lỗ tai còn đọng máu ra cũng có gì đáng sợ! Tui yên tâm lại góc ngồi chợp mắt! Con mẹ nó, miếng vải hỉn mùi cồn lẫn với mùi kỳ kỳ.. lạnh quá tui còn cách nào phải xua khỏi đầu cái mùi, cố dỗ giấc... _ Cậu à, cậu thấy cái bóp tui ở đâu ? Tui mới lãnh lương về định mua đồ cho cháu nội! Tui vừa nghe tiếng đàn ông là giật nảy mình, ngó chung quanh. Cái bánh xe trượt tự nhiên nhúc nhích... chính là cái xác của ông già... Tui chưa hoàn hồn lại nghe: _ Cậu à.. đừng trộm nữa... lỡ người bị cậu trộm có tiền đóng tiền ... cậu à... bác sĩ pháp y lột tui trụi lủi... cậu còn trộm cả miếng vải trùm của tui..." ... Bà Cúc thu dọn đồ ăn thừa, chép miệng: _ Mày thấy , mày còn hên chán...