NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ! Chap18: Các Văn Trình! Huyệt động càng lúc càng lạnh hơn, những thạch nhũ bốc hơi sương đỏ khiến Hồng Huyên ngủ gục chợt bừng tỉnh. trông ngực Chung Khải thấy những vết cắt chảy máu nữa mừng rỡ: _ Ôi may mắn quá! Qua rồi! Thoát nạn rồi này ơi! _ Thoát rồi! Chế phục được nó rồi! chống tay ngồi dậy, vòng tay ôm vai cười rạng rỡ. Quỷ ấn cuối cùng cũng chịu nằm yên phá đảo nữa. Hồng Huyên sờ mặt , hỏi lại: _ Chắc chứ? ổn rồi phải ? Vừa thấy gật đầu liền gục vào lòng khiến Chung Khải hốt hoảng: _ Hồng Huyên, em sao thế? _ Đói quá, xỉu đây! phì cười, khoác lại hồng y đoạn quấn dây tơ sen quanh eo nàng. Bế bổng mặc bộ yếm đào vàng hai tay, cẩn thận vào luồng nước hồ U Linh! vài con thủy mãng ôm tán lá sen đu đưa trong nước thấy thầm: _ Chung Khải ! Là Chung Khải! ta bế ai thế kia? _ biết! Nhưng giả tìm ! quay qua lườm, gằn giọng: _ muốn ta dùng Quỷ ấn đánh cho phiêu tán hồn phách im ngay! Coi như thấy ta! Cút! Bọn thủy mãng líu ríu ôm tán lá sen tản , còn tiếng tăm nào vọng lại. Bọn thập nhị hung hầu chờ sẵn bờ hồ, vòng tay cúi chào: _ Chủ nhân! _ Mấy đứa đưa ấy trở về nhập xác, ta tự có suy tính! Đỏ trông thần sắc tươi tỉnh của Chung Khải liền : _ Triệu Du vì Các Văn Đông ốm nặng, sợ o cưới Hồng Huyên được nên bày mưu giết vợ Các Văn Trình, để cưới chủ! _ Hừm... ! là tạo nghiệp! chau mày ra chiều vừa ý, trao Hồng Huyên cho bốn con hình nhân vác lên vai bảo Đỏ: _ tìm hồn của vợ Các Văn Trình về đây! Từ Văn Thuật hết sờ đầu đến sờ tay con , lo lắng: _ Nó sốt, lạnh nhưng sao ngủ từ chiều qua đến chiều nay tỉnh? _ Mình à, liệu có như lần trước..? Dì nghĩ đến cái lần này bị liệm vào hòm mà rùng mình, ông Từ lắc đầu: _ phải ! _ Hưmm... Cha ơi! Có gì ăn ? Đói quá! vươn vai, dụi mắt , dì liền mỉm cười: _ Tạ ơn trời, con thức dậy rồi! Nhà có cơm thịt kho, dì mang lên ngay! đẩy cha và dì ra ngoài, giọng còn ngái ngủ: _ Dì cứ dọn dưới nhà! Cha mua cho con con gà nướng nhá cha! Tắm đây... cả tuần rồi tắm! Hai người bên ngoài cửa nhìn nhau nhún vai, lẳng lặng kéo nhau xuống nhà. Dì thắc mắc: _ Con bé đãng trí! Mới chiều qua tôi còn nấu nước nóng cho nó tắm, mới qua ngày mà nó bảo cả tuần tắm??? _ Kệ con bé! Nó chưa tỉnh ngủ thôi! Mình dọn cơm, tôi đến chợ mua gà nhé! Các Văn Trình ngoài ba mươi, vóc dáng cao gầy , phong thái hào hoa hơn cậu em trai rất nhiều. thường ở căn nhà riêng, mỗi đêm đều dắt hay nhiều về vui vẻ. Người vợ chính Mẫn Chi để ở nhà chính cùng cha và các dì. ly hôn vợ vì nghĩ tình đứa con trai học ở Huế nhưng hơn bảy tám năm nay cũng chạm giường lần nào! Mẫn Chi khéo léo, biết thu vén trong ngoài nhưng bản tính ghen quá hóa dại. Có lần vì thấy con hầu của má tư giặt giúp bộ trang phục mà nổi trận lôi đình. Hai hôm sau cả nhà nghe tiếng má tư la thất thanh: Mẫn Chi hất nguyên ấm nước sôi vào người đó. nhìn con hầu phỏng lột cả da xót lòng nhưng cha vị tình Các Gia Bảo nên nhất định cho ly hôn. Cha Các cho Mẫn Chi làm bất cứ việc gì, cho quyền lực nào cả. Từ lúc đó cũng lơ là luôn vợ! Lúc vừa có con mỗi tháng còn năm ba ngày âu yếm, sau quên luôn mùi bông lài người Mẫn Chi. Lấy lý do làm ăn sớm về khuya nên mua riêng căn nhà, Các Gia Bảo vào Huế học có má là bà Cả vào chăm sóc! Cha Các cũng lắm vợ nên chẳng có ý kiến việc quá nhiều đào vây quanh. Về nhà nghe cha Các và bà Chín lại việc muốn cưới Từ Hồng Huyên thay em trai liền : _ Biết người ta có đồng ý ? Còn Mẫn Chi ? _ Ấy da! Mợ Mẫn Chi cuốn đồ theo gã chợ huyện rồi! Ông nhà sợ cậu buồn nên ! Bà chín đon đả, vốn cũng chẳng thương gì nên rít xì gà buông lời: _ cũng tốt! Biết đâu ta tìm được hạnh phúc! Tôi phải gặp Từ Hồng Huyên , người tình có thể nhiều nhưng vợ bảo tôi cưới tôi phải coi xem vừa mắt tôi ? Hồng Huyên giao hàng cho cha về nhà thấy ông Các cùng gã đàn ông có cánh mũi cao vút và nụ cười đắm tàu trò chuyện. Ông Các thấy cười hồ hởi: _ Ôi con dâu về! _ Chưa đến ngày đón dâu dám hỏi nhà trai sang đây có việc gì? ngồi đối diện gã kia, tự châm tách trà nhâm nhi. Cha Từ mặt nhăn nhó, khó khăn mở lời: _ Hồng Huyên à,..cái này... _ Thôi để cháu cho bác Từ! Em Huyên à, tên Các Văn Trình. vốn xin cha hỏi em cho nhưng cha đoảng lại hỏi cho Văn Đông. Em trai biết sai nên dám đến. Làm vợ , được ? vừa nhìn có đôi mắt sắc bén, bảy phần đanh đá vừa mắt. Họ Từ quả có hũ mắm ngon! đẹp gặp nhiều vô số nhưng đóa hoa hồng có gai như thế này lần đầu tiên. Hồng Huyên bậm môi nhìn hai cha con lão Các hậm hực trong lòng. Gì mà hỏi cưới nhầm? Láo toét! Hừm... Muốn đầu thai sớm bà đây cản! giãn chân mày nở nụ cười thương nghiệp : _ Tốt thôi! Nhưng mà hỏi hỏi lại, nếu là tôi cần thêm phần sính lễ nữa. Quà lễ là ngôi nhà kinh kỳ, phải ghi tên tôi và được tranh chấp. đồng ý ? _ Đồng ý! gật đầu cần đắn đo, Các Văn Trình là thương nhân, lại kinh doanh nghành khác nên so về tài lực giàu có hơn cha Các rất nhiều! Để làm đẹp lòng vợ sắp cưới căn nhà có là chi đâu! mỉm cười , giơ tay nựng má Hồng Huyên: _ Tặng cho em căn biệt phủ thành cũng được! Em bán cũng được! Em ở cũng được! Hay bây giờ em theo lên thành làm giấy tờ nhé? lườm , cười lạnh: _ có tài lực như thế nào cần tôi phải có mặt! Cứ mang giấy tờ có mộc về cho tôi! Chỉ vài hôm là rước tôi về, tính úp sọt sớm sao? cười lớn, thầm cảm ơn cha sắp xếp hôn này. Từ Hồng Huyên quả nhiên lanh lợi, quyết đoán hơn người. đường về cha Các bảo: _ Con đấy! Có muốn rải hoa đào kín kẽ ! Con này phải Mẫn Chi đâu mà mày xỏ mũi! _ Ha ha cha ơi! Con thấy nếu có vợ ngộ nghĩnh thế này bên cạnh sớm tối, con chẳng cần con đàn bà nào nữa cả! Hồng Huyên vừa chợp mắt thấy Đỏ bước vào nhà, tay kéo chạy vút . Nó đưa đến đầm lầy trồng nhiều hoa lại màu tím thẫm, hương ngòn ngọt. hỏi: _ Chung Khải đâu? _ đây! ôm từ phía sau, vùi mặt vào cần cổ trắng hồng hôn mạnh: _ Hồng Huyên, muốn giết em để mang em về địa ngục cùng quá! Hết Các Văn Đông đến Các Văn Trình! Em là nơi nuôi con giấm hay sao thế? Cứ phát giấm chua cho mãi, là sao? _ Ha ha... ôi nay biết ghen cơ đấy? chẳng phải bảo tay em còn thất sát sao? Cái gã đàn ông gian manh, điêu ngoa ấy phải cho chết tốt ha ha! Em còn bảo phải tặng căn nhà làm quà lễ. Em bán nó lấy tiền... cứ lo tìm cái xác đẹp đẽ vào... cười vang, xoay lại vòng tay ôm chặt . Hôn lên ngực áo hồng y, khẽ: _ Trái tim em gửi chỗ này... _ Hì hì... thế xác của Các Văn Trình...em có chê ?
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ! Chap 19: Đêm hoang đường! Từ Hồng Huyên vừa nghe đoạt xác Các Văn Trình cười gian: _ Ôi cái tên họ Các đó, đào hoa vô đối! mà dùng cái xác đó khéo em lại vò võ năm canh cho xem! _ Sao nào vợ của ? Em là sợ lăng nhăng quá mang bệnh nên chê ? Hay là sợ tiêu pha giới hạn nên đến em là có để dùng? " Bốp" nhanh tay đánh chát vào vai , cười rũ rượi: _ Cái đồ vô lại nhà ! _ Nhưng vẫn cảm thấy như ăn giấm chua! được được! Vẫn là thử rượu ! Chung Khải bế thốc lướt vùng đất sình lầy đến căn nhà bện toàn bằng cỏ địa ngục trắng phếu nằm lơ lửng tàng cây đa khổng lồ. Đẩy Hồng Huyên té xuống cái giường phủ lông cáo trắng êm ái, Chung Khải lột phăng hồng y vất xuống sàn cỏ. nhìn : _ Này, định cướp sắc hay sao đấy? _ đúng là như vậy! Áp chặt môi mình vào làn môi cong đỏ mọng, ôm trọn bên dưới thân hình nổi đầy những vết roi vàng. Cảm nhận ngượng ngùng trong cái hất đầu né tránh, khẽ lơi tay rồi bất thần giữ chặt đầu , cánh tay kia khóa chặt đôi tay nữ nhân mềm mại: _ Ngoan! Nghe lời! Từ Hồng Huyên, em là của Chung Khải, biết ? Chẳng để trả lời cái lưỡi cuồng bạo tấn công nhanh chóng khiến kịp trở tay. Nụ hôn nồng ấm, đê mê , lần đầu tiên cảm nhận dư vị hạnh phúc! Hoàn toàn thả lỏng người, Hồng Huyên bất giác hôn đáp trả nhiệt tình kia. buông hai bàn tay , nhàng hôn chầm chậm lên đôi mắt to khép hờ, lên vành tai xinh đẹp có đeo đôi khuyên hình móng cọp tinh xảo. Hồng Huyên thấy vành tai nóng bừng cả lên, cứ như có cái lò lửa cháy nơi đó. lại chẳng chịu thôi, cái miệng tinh quái lại trờ xuống cổ hôn hôn, rít: _ Chung Khải chết tiệt! phong bế lâu năm hôm nay muốn cho núi lửa phun trào à? tính toán sẵn cả rồi phải ? _ Ừm... tính rồi! hôn môi khẽ đoạn tiếp tục thám hiểm vùng đồi núi chập chùng trắng như bông bưởi. Hồng Huyên nhìn chàng lúc thường lạnh lùng mà giờ trông như cậu bé vui thích chơi đùa vừa giận vừa buồn cười: _ Đến lúc chết tôi quên dáng vẻ của ngày hôm nay! _ Tin ! Chiếc giường phủ lông hồ ly rung lắc hòa cùng nhịp thương của hai hồn phách vốn chỉ muốn thuộc về nhau. Thập nhị hung hầu nhìn lên căn nhà cỏ với nhau: _ Cậu chủ ấy như thế! Mong là họ thoát! _ Mong giả chừa cho Chung Khải lối thoát! Trộm Quỷ ấn lại vượt ngục, cửa luân hồi vĩnh viễn từ chối cậu ấy! _ cần biết ngày mai, thập nhị hung hầu mãi mãi nghe lệnh Chung Khải, cũng mãi mãi bảo vệ người cậu ấy thương! Các Văn Trình thả mình trong bồn nước nóng thư giãn, vừa lo xong thủ tục căn biệt phủ cho Hồng Huyên. Đặt xong cho bộ áo dài cưới màu đỏ rượu với nhiều lớp lụa Hà Đông, mong là thích. Cửa phòng tắm bật mở, trút xiêm y bước vào bồn hôn lên má : _ Nhớ chết mất thôi! _ Hôm nay thôi nhé! Ngày mai cho em số tiền, chúng ta chia tay ở đây. sắp kết hôn rồi! Vuốt bờ vai thon mịn, lơ đễnh. vẫn ôm chặt , thỏ thẻ: _ có sao? Trước giờ có vợ nhà chúng ta vẫn vui vẻ, huống hồ giờ cưới vợ lẽ? _ Cẩm Kha! Mẫn Chi bỏ rồi! vợ sắp cưới là Từ Hồng Huyên, trong hai dòng họ làm hàng mã thuộc hàng nghệ nhân trong nước. muốn làm buồn ấy! Văn Trình đứng dậy quấn khăn tắm ra ngoài phòng, bỏ mặc hụt hẫng ngồi lỳ trong bồn tắm. Cẩm Kha ở bên cạnh từ thời vừa đôi tám, dù danh phận nhưng vẫn vui vẻ ở cùng. lại lanh lợi giúp đỡ hết lòng trong công việc kinh doanh. Bước ra phòng thấy nằm vừa hút xì gà vừa xem báo, bước lên giường xoa bóp chân cho dịu ngọt: _ Em hứa xuất , vòi vĩnh, em chỉ cần là chiếc bóng bên cạnh thôi! _ Tội tình gì chứ Cẩm Kha? Em con trẻ, hãy ôm mớ tiền lớn tìm nơi an cư lạc nghiệp. Đàn bà chung chồng chẳng vui vẻ gì đâu! Ở nhà đầy những mảnh đời như thế! Gõ điếu xì gà lên gạt tàn, nhả khói trầm tư. Mẹ dù là vợ cả cũng khóc hết nước mắt trước thói trăng hoa của cha. Những người vợ sau nhiều hai ba năm, ít vài tháng ôm gối khóc thầm. Có bà vì buồn sinh bệnh mà chết. Bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa: _ Cậu hai, hàng đến rồi! _ Ta biết rồi! Các ấy đến chưa? ra hiệu bảo Cẩm Kha mặc đồ vào rồi nhanh ra phòng khách. Có hai ba ăn mặc như làng chơi ngồi uống trà, nở nụ cười sát quen thuộc: _ Những thiên thần của tôi! Hôm nay làm ăn tốt chứ? _ Nhờ mọi đều bình yên! Các như thói quen bóc những gói hàng cột vào chân đoạn phủ váy dài che chắn cẩn thận. cúi người hôn trán , tay nhét xấp tiền vào dải yếm hồng xinh xắn: _ Đây là tiền thưởng! Hãy đem tin vui về cho tôi! Bà hàng nước trước cổng nhà thấy Các Văn Trình bế bổng từng lên xe trề môi ngán ngẩm: _ Ối giời ơi! nghĩ bọc vàng chứ hỉ? đâu đa mà cứ thấy như trẩy hội thế kia? Chu choa gia môn bất hạnh! Văn Trình cầm va li tiền giấy mới cứng trao cho Cẩm Kha: _ Cái này tặng em! còn có vài căn nhà ở Huế! Em thích căn nào tặng căn đó. Hãy tung cánh tìm khung trời riêng cho mình. _ cần em làm việc cho nữa sao? bá cổ lạc giọng, Văn Trình ôm vỗ về: _ cần! tự có sắp xếp. Em cũng hi sinh nhiều rồi, buông tay em. Chúng ta buôn hàng cấm, cũng rút chân từ từ ra thôi! Hồng Huyên thức dậy thấy cả người đau nhức , nhìn sang bên cạnh Chung Khải ngủ rất say. Gương mặt lạnh lùng trở lại nhưng lại trông nó rất đáng ! Cúi hôn bờ mắt , mắng : _ Chung Khải chết dẫm! _ Ừm, chết dẫm! chết chắc trong mê cung của em! Đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng môi lại nở nụ cười thành . chính là muốn tỉnh lại giấc mơ này. Hồng Huyên nguyên sơ, hoàn hảo tỳ vết. Cảm giác, cảm xúc đều trọn vẹn cho nhau. hỏi khẽ: _ Em à, nếu như mãi mãi trở về được, em có hối hận ? _ Hối hận trao cho ! Yên tâm! Từ Hồng Huyên dám làm dám chịu! Chung Khải, em muốn hối tiếc! Em chỉ muốn làm chút gì đó cho ! Ôm vào lòng, vuốt ve mái tóc đen bóng âu yếm: _ Cái gì đúng cái gì sai đời này em nhìn rất ! Chỉ có là dù đúng hay sai em vẫn nguyện lòng. Chung Khải! mà mê con khác chết với em!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ! Chap 20: Bản lĩnh Từ Hồng Huyên. Hồng Huyên cuộn người trong lòng Chung Khải, tai áp vào ngực nghe những dòng chảy êm ả. thầm: _ Tiếng động gì thế? _ Linh khí của Quỷ ấn! Thập nhị hung hầu cũng có phần linh khí này. Em đói ? hôn mái tóc dịu dàng hỏi, cọ cọ mũi vào bờ ngực chi chít vết sẹo roi vàng: _ muốn ăn! Chỉ muốn ôm thêm chút nữa! _ Hừm... đói! Chỉ cái nhấc tay cả thân hình lăn úp lên người Chung Khải, đưa đôi mắt đỏ tươi ngắm nhìn khuôn trăng đầy đặn miệng nhếch nụ cười mê mẩn: _ Em có biết em đẹp lắm ? _ Hứ! chống tay định thoát khỏi bị vòng tay ấy ghị chặt, đôi môi bị cướp ngấu nghiến dưới cơ hàm mạnh mẽ. Biết thoát khỏi quyến rũ say đắm này, khẽ khép mí mắt từ từ thả lỏng. thấy phản kháng lại nhàng buông tay, cầm mép chăn kéo phủ lên người : _ Đắp lên, lạnh đấy! _ Là ai từ hai hôm nay khiến em trần như nhộng thế này? chu môi nhân nhượng mà cắn mạnh vành tai , Chung Khải khẽ nhíu mày rồi ôm lấy cười sảng khoái: _ Em là cục súc! Sao toàn cắn thế kia! Em xem, cả người toàn dấu răng của em này! Hồng Huyên giờ mới nhìn kỹ phát cơ man ngực toàn in hằn những dấu vòng răng nho . ngó lơ: _ Quái sao em cắn lúc nào mà em nhớ? _ Hừm... em là lưu manh! vật xuống giường, chỉ còn nghe những thanh phát ra từ cái miệng bị hôn cuồng bạo và những túm lông cáo bị rứt ra vung vẩy đầy giường! Hồng Huyên chỉ còn cảm giác như cả hồn phách bị phân tán thành nhiều mảnh. Cứ mỗi đợt sóng lấp vào là đôi mày nhíu lại, thở dốc: _ Ma đại ca! Em chịu thua.... Con mẹ nó ai bảo đêm bảy ngày ba, mụ nào mà trâu bò như thế nhận cho em lạy...! _ chốc nữa...! Ôm bỏ vào ao bốc nhiều hơi sương lạnh buốt, vừa chạm da là tiếng chửi đổng vang lên ngay: _ Chung Khải, con bà nhà ! Định chơi trò giết người hay chi? Lạnh buốt thế này ! _ Yên nào... chịu chút... xóa linh khí Quỷ ấn vương trong em! Nếu Tuyên gia có thể đánh hơi thấy! cũng trầm mình xuống ao ôm chặt , cả hai lạnh đến cơ cứng xương , bờ vai trắng nõn đông nhiều vụn băng nhuyễn. chịu nổi cái lạnh thấu tâm can, Hồng Huyên ngất xỉu trong vòng tay Chung Khải! Chung Khải ôm vận y phục chỉnh tề vào lòng, khoan khoái đốt cụm lửa quỷ sưởi ấm. Đầm lầy Tử Ảnh là vùng đất cấm của địa ngục, hồn lạc vào chỉ có nước tan rã! Khí tượng nơi này cũng tốt cho giả nên cả thần hay ma nghe đến đầm lầy này đều muốn nhắc đến. Nó lại là nơi Chung Khải chọn để nương thân bao ngày qua! Đỏ đến, phía sau là hồn ma trong suốt của thiếu phụ: _ Cậu chủ! dẫn hồn của Mẫn Chi tới! Chung Khải phớt đạo ấn khi thấy mảnh đầu hồn phách Mẫn Chi sắp rơi ra: _ là Mẫn Chi? _ Hừ... Từ Hồng Huyên! Vừa nhác thấy gương mặt xinh đẹp của ngủ hồn ma nữ giương tay dài ra hòng tóm lấy. Đỏ bung phến giấy trắng liền trói tay ta giật lại. ngắt bông Tử Ảnh tím vò nát nhét vào hai tai : _ La to quá vợ ta giật mình sao? Ta nhét Tử Ảnh rồi, nghe được nữa! , sao muốn tấn công Từ Hồng Huyên? _ Hu hu... vì ta sắp gả vào nhà mà tôi bị giết tức tưởi! Các Văn Trình lại thích ta! ta đáng chết! Mẫn Chi thét đến phun cả máu trong miệng, con ngươi lòi cả ra ngoài. lạnh lùng: _ Người giết phải ấy! Văn Trình để ý đến cũng phải lỗi của ấy! là vì muốn tìm ra người chịu trách nhiệm cho cái chết của mình nên trút giận lên Hồng Huyên? _ Tôi ... tôi vốn định đẩy Các Văn Trình ngã nhào vào xe lửa nhưng dương khí ấy quá cao. Tôi dắt ấy theo được! Tôi muốn giết bà má chín nhưng trán bà ta ký ấn đến gần được... nhưng nếu có Từ Hồng Huyên tôi cũng bị giết chết! Mẫn Chi lại hung hăng xông lên lần nữa, Chung Khải cau mày nắm hai cánh tay dài kia phát bẻ gãy, ném xuống đầm lầy: _ nghe hiểu hay sao? Ta vợ ta phải chịu trách nhiệm gì với hết! _ Hú...hu..hu... tay của tôi! Tay của tôi! Mẫn Chi kêu rên, nằm vật ra đất. Đỏ bảo: _ Hồi xưa dùng tay đó hất nước sôi phỏng người hầu! Thôi bỏ cánh tay coi như trả nợ vay! _ Nghe này Mẫn Chi, ác lai ác báo! Ta cho ân huệ, cũng là thương cảm cho . Đỏ đưa đến nơi ở của ông nội Từ. Ở đó có ăn có uống, ở yên đó đến ngày qua cửa gương. Buông bỏ , cả thời thanh xuân ở bên Các Văn Trình như chiếc bóng. Chết rồi cũng coi như giải thoát! Đỏ! Con hình nhân diễm lệ nghe lệnh liền nắm Mẫn Chi lôi , dặn con hình nhân áo xanh: _ Theo đến nhà ông nội Từ, trông chừng ta! Nếu an phận xé nát hồn phách ! Hồng Huyên tỉnh dậy mặt trời lên ba sào, tiếng hàng xóm phụ dọn dẹp bàn ghế ồn ã dưới nhà. Tiếng cha Từ khẽ: _ nào kẻo con Huyên thức! Mai này về nhà người biết có ngủ nướng được ? thay bộ váy màu mỡ gà, thắt bím dài đổ sang bên, kéo cao cổ áo che những vết hằn xanh tím cổ. Cha cho phủ lụa vòng quanh nhà, dì cắt những vuông chữ tân hôn dán lên đỏ rực. Ngồi đối diện cha, chống tay: _ Cha, mặt cha khó coi lắm đa! Cha sợ chú rể lại chết hay sợ con gả ai cho cha đánh đòn nữa? _ Cha sợ con phá nhà người ta để cha bị mắng ! Hừ... Con cứ như thế chả nể nang ai! Lấy chồng rồi, dịu dàng chút con! Ông nhấp trà khẽ khàng, phá lên cười: _ Cha ơi, lần nào cha cũng dặn con như vậy? Hay cha vắt óc nghĩ câu nào cao siêu hơn ! _ Cao siêu cái mả bố mày! cao siêu mày hiểu sao? Vớ cây roi trúc phết lên đầu , đôi mắt ông ngấn nước. trông thế dám đùa nữa, đến cạnh ôm vai ông thầm: _ Cha dấu của con à! Cha yên tâm! Chú rể chết, con ở riêng nên làm cha mẹ chồng tức lộn ruột mà thăng thiên... Cha bị mắng đâu! Đừng lo! Đừng lo nhé! Cha Từ thở ra, gả con mấy lần chỉ có lần này nó nghiêm túc như thế. Cá tính con ông làm sao hiểu, nó chỉ có đầu chứ nào chịu lòn dưới chân ai! Thấy con mỉm cười, cắp cái làn đựng gà và rượu về phía nghĩa trang, dì cũng cười theo: _ Nó ra mộ ông nội và mẹ để báo tin ấy mà! Con bé là người có nghĩa, mình đừng lo nữa mình à! _ Ừm... ông trời sắp đặt cả rồi! Chiều chạng vạng có cỗ xe đến đưa tin báo Các Văn Trình đột ngột ốm, gọi đến. Cha Từ rụng rời tay chân: _ Trời ơi! _ Cha đừng lo mà! Để con ! lên xe ngồi, lúc sau thấy Đỏ ngồi ngay bên cạnh. giơ tay nựng má hồng, hỏi: _ Ơ, sao cả lúc thức tao vẫn thấy mày ? _ chung thân với cậu chủ, người có ký ấn của cậu trở thành chủ nhân của tôi! Bất kể sáng tối cũng thấy tôi! chủ! nên quay về! Cậu Các bị gì cả! Đây là cái bẫy, nhân tình của cậu muốn chứng kiến để giận mà hủy hôn! Hồng Huyên nghe con hình nhân chống tay thở dài: _ Sá gì nải chuối xanh Năm bảy đứa giành cho mủ dính tay! _ Thế trở về nhé ? Chỉ cần đến mưu này thất bại! Hồng Huyên ngả người dựa vào Đỏ, lim dim mắt: _ ta tận tay trao cho tao cơ hội bắt gian tại giường, đến phụ lòng người ta! Yên tâm, thứ tao cần là cái xác của Các Văn Trình chứ làm gì tao chẳng quan tâm! _ Nhưng... Đỏ nghiêng đầu ra chiều hiểu, chép miệng: _ Đây là vấn đề thể diện của họ Từ ta! thể để người ta rể của họ Từ thế này thế nọ! Tao chẳng quan tâm đến các xác ấy ra sao, dù gì tao cũng chỉ có cảm giác khi ở với Chung Khải. Vì tao ấy nên dẫu chỉ là hồn phách quấn quít đau đớn, hạnh phúc đều hữu! Nhưng tao là chính thất tao sử dụng tới cùng đặc quyền của mình!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ! Chap 21: Chính thất . Căn nhà hai tầng nằm chễm chệ mặt phố hướng ra khu chợ sầm uất nhất nội thành. Bên trong căn phòng màu vàng nhạt là tiếng gã đàn ông lạnh như tiền: _ Em còn trở về làm gì? phải chuyển nhượng căn nhà số 42 ở Huế cho em rồi hay sao? _ Em về thăm chút! Em nhớ ! Cẩm Kha tấn Các Văn Trình vào góc tường, đánh lưỡi liếm mạnh bên trong tai khiến nổi da gà. Ở bên lâu như thế Cẩm Kha thừa sức hiểu những điểm nhiệt cơ thể này. Hôn chầm chậm từ tai, cổ, yết hầu đến vùng ngực vừa bị giật bung nút, Văn Trình cau mày. Nếu lúc xưa ắt thuận nước đẩy thuyền mà giật tuột luôn cái đầm mỏng manh rồi lao vào tranh chấp xem ai nằm . Nhưng khoảnh khắc này như nhìn thấy gương mặt bố láo của Từ Hồng Huyên! gằn từng tiếng: _ Ngưng ..ngay ..cho.. tôi! Cẩm Kha cố tình nghe, cúi xuống định cởi dây nịt lưng bị hất ngã nhào: _ bảo thôi cơ mà! Thấy đôi mắt giương tơ máu, vành tai đỏ lên cố kìm nén những cảm xúc vừa bị khơi dậy Cẩm Kha thụt lùi đến bên bàn. lén bỏ hai viên xuân dược mua của lão người Hoa chuyên bán loại hàng này cho làng chơi vào ly rượu của Văn Trình. Phủi tay, giả vờ lẫy: _ phũ phàng quá thôi! Uống với em ly coi như tình nghĩa được ? _ Hừ! Cạn ly này em rời khỏi đây ngay biết chưa? bóp chặt hai vai khiến Cẩm Kha tưởng gãy cả xương. vừa định cầm ly rượu cửa phòng bật mở, Từ Hồng Huyên bước vào như cơn lốc! trân mắt nhìn vợ sắp cưới còn đáy mắt Cẩm Kha lại đầy khiêu khích. Hừ! Tưởng cưới ai ra là con oắt miệng còn hôi sữa, ngoài làn da trắng hồng và đôi mắt bén ngót chẳng có gì đặc sắc. Cẩm Kha vờ ngã vào người Văn Trình nhưng lại đỡ khiến thân thể mất đà ngã nhào xuống sàn. Văn Trình xua tay khi tiến đến bên Hồng Huyên: _ Em nghe giải thích được ? việc như em nghĩ! _ Được rồi! Tôi chuyện với lát sau nhé! Giờ cảm phiền rời khỏi phòng. Việc đàn bà để đàn bà xử. Ra ngoài! Mở cửa phòng, gương mặt nghiêm nghị. đành bước ra ngoài. Khóa trái cửa, Hồng Huyên thong thả tiến đến ngồi giường: _ Tôi đến hơi sớm phải ? Phải đến giữa cuộc giao hoan mới là hoàn hảo! _ ... tôi ở bên ấy tám năm... ấy hứa cho tôi danh phận... Hu hu... Cẩm Kha chỉ cất lời là nước mắt rơi lã chã, Hồng Huyên cười ngất: _ Tôi vừa có ý nghĩ , nên vào đoàn hát đấy! Đừng giở nước mắt cá sấu với tôi! Từ Hồng Huyên nào giờ mềm lòng trước loại đàn bà xen vào hôn nhân kẻ khác ! _ Hu hu... nghĩ mình mới chính là kẻ chen chân vào giữa chúng tôi! Cẩm Kha giọt ngắn giọt dài, quên nhìn dáng vẻ thảnh thơi của tình địch vân vê tấm chăn giường. gương mặt non tơ đó chẳng có chút tì vết giận dỗi nào, bình thản như nước! Hồng Huyên ngồi bắt tréo chân, giọng trầm ấm: _ quan hệ với ta bao nhiêu năm rồi? _ Tám năm hức...hức... mỉm cười, lại hỏi: _ Có bao giờ ta dắt đến gặp cha mẹ ta ? Cẩm Kha bị hỏi đột ngột có phần giật mình, Hồng Huyên lại tiếp: _ Nhìn vẻ mặt biết là rồi! nghĩ mà coi, tám năm ta giữ trong bóng tối. Nếu sớm cho danh phận từ lâu! Đừng bảo vì Mẫn Chi! Đàn ông khi muốn mười Mẫn Chi hay mười lão Các cũng có ý nghĩa. nghĩ mà xem, nếu ta dùng cho hoạt động buôn hàng quốc cấm của mình. Đừng trố mắt nhìn tôi! Tôi tất nhiên phải tìm hiểu kẻ mà tôi phải sống cùng sau này như thế nào? Cho nên Cẩm Kha à, đàn bà thương nhau. Cái dại của tôi có thể bỏ qua! Buông tay ! Tìm cho mình người biết trân trọng mình. xem, mới thấy tôi đến ngã ta chẳng buồn đỡ . chi nếu việc làm ăn nếu đổ bể, ta cho ôm hết tội tôi cũng lạ! Cẩm Kha bịt hai tai lại, hét trong nước mắt: _ Im ! ấy có như vậy! láo! Nếu ấy dám phụ tôi, tôi kéo luôn ấy xuống nước! Tôi được cũng đừng mong có được! _ Phí lời với rồi! Tôi để ta tự giải quyết với vậy! Nhún vai ra mở cửa, mỉm cười dù đôi mắt như ngàn mũi dao đâm thủng Các Văn Trình: _ liệu mà giải quyết cho êm xuôi! Cha tôi mà nghe gì hay về chàng rể quý cẩn thận. Tôi cho cơ hội làm đàn ông nữa! Giơ hai ngón tay làm dấu hình mũi kéo, tiến xuống phòng bếp. Đỏ xuất bên cạnh, thưa: _ Chúng ta về được chưa? _ ! Kịch chưa hạ màn! Chờ xem! Hồng Huyên tự nấu ấm trà đoạn bê ra cái bàn sắt trước hiên ngồi nhâm nhi. Mùi hương dạ lý thơm thoang thoảng giữa đêm, thêm trận mưa rào càng làm khí dễ chịu. lúc sau Văn Trình ra đến, tay cầm ly rượu: _ muốn chuyện với em! _ ngồi ! rót trà đẩy sang, nhận tách trà xoay vòng vòng lòng bàn tay khó nhọc : _ Em bỏ qua cho được ? mân mê ly rượu mà mang xuống, mùi vang nho hấp dẫn: _ Cẩm Kha đâu? _ cho người đưa ta rồi! chuyến tàu Đông Dương sang Pháp! cách ly vĩnh viễn ta với vợ chồng mình! Nắm bàn tay nhưng Hồng Huyên giật lại, nhếch môi uống hớp rượu: _ Ngon! _ Nếu em thích có cả hầm rượu! Hồng Huyên, chỉ cần em bỏ qua cho , đừng rời khỏi , ngày mai cho em thêm .. à hai căn nhà phố... Rượu thấm vào người chưa hết câu của Văn Trình khiến cả người bừng bừng lửa dục. Giơ tay tát Văn Trình, thét: _ Khốn kiếp! dám phục dược trong rượu? _ ... nào có... thôi chết. . Chắc là Cẩm Kha...! Các Văn Trình thấy lăn lộn dưới đất, tự cắn tay mình đến bật máu hốt hoảng cả lên. Từ khoảng bóng hình mặc hồng y tiến đến, phút chốc nhập hẳn vào xác Văn Trình! hé mắt thấy gương mặt thân thuộc thều thào: _ Chung Khải! Em... _ Đừng gì cả! bế nhanh lên lầu, phía sau cánh cửa còn tiếng thở dồn dập của hai con người hòa quyện lại. Các Văn Trình sực tỉnh khi nắng chiếu vào phòng, trong vòng tay là Hồng Huyên ngủ say! người mặc áo ngay ngắn nhưng bản thân trống . Run run giở tấm chăn lên xem, vết máu dài in hằn nền nệm mỏng. chẳng nhớ gì về việc đêm qua! Song cả cơ bắp đều mỏi nhừ tự báo động đêm giao hoan ấm áp. cúi người hôn gò má , mỉm cười sung sướng: _ Cảm ơn em! xuống nhà dặn dò người làm chăm sóc Hồng Huyên, lên xe rời khỏi nhà đến nhà địa chính. đợi rồi mới hé mở mắt nhìn cái tên mặc hồng y nằm cạnh: _ thể nhập xác hẳn luôn sao? _ dương khí còn mạnh quá! chỉ vào được ban đêm! Ban ngày em tránh xa ra là được! Nhưng ba tháng nữa vận khí của rất xấu, biết đâu chúng ta lay chuyển được! Chung Khải nắm tay , cái ghì dắt tay vào đầm lầy Tử Ảnh. Bế tay, hỏi: _ Em sao rồi? Đêm qua vì giải cái thứ xuân dược hại người mà bất đắc dĩ phải nhập nhanh vào cái xác đó! _ Em muốn sinh con cho Các Văn Trình chút nào! nhăn mặt, Chung Khải dụi đầu vào ngực khi cả hai yên vị giường lông cáo: _ E yên tâm! có đâu!